Hai nông dân từ quê ra tỉnh đến một quán giải khát nọ. Họ nhìn thấy 2 tấm biển "Fresh milk" và "Fresh beer". Sau khi thảo luận, họ chọn sữa tươi. Lập tức, một người đàn bà từ sau rèm bước ra mang theo 2 chiếc cốc. Bà ta vạch áo và chỉ một loáng, 2 cốc đã đầy tràn. Hai anh chàng vô cùng kinh ngạc. Một anh vừa nhâm nhi cốc sữa vừa lẩm bẩm:
- Đến giờ tôi mới biết sữa tươi là thế nào. Ngẫm nghĩ một lát, anh kia gật gù:
- May mà hồi nãy ta không gọi bia tươi!
2116
Hai vợ chồng nhà nọ hay gây gổ và đánh lộn như cơm bữa. Một buổi chiều ăn cơm xong hai vợ chồng lại đánh nhau một trận tơi bời khói lửạ. Buổi tối, ngưòi ta nghe thấy chị vợ thì thào trong bóng đêm.
- Cái tay này hồi chiều đấm bà, xê ra !
- ...
- Cái chân này hồi chiều đá bà, xê ra !
- ...
- Cái mồm này hồi chiều cắn bà, chửi bà, xê ra !
- ...
- Còn cái này thì được. Cái này hồi chiều chẳng làm gì với bà hết.
1547
Một cô bé đi vận động từng nhà một trong xóm để quyên tiền cho câu lạc bộ những người yêu động vật. Lúc cô giải thích ý nghĩa của hành động đó cho một người đàn ông rõ, ông ta bèn mời cô bé vào nhà và nói rằng ông ta lấy làm vui lòng khi đóng góp:
- Cháu hãy chọn lựa đi! - Ông ta nói khi đặt tờ giấy bạc 1USD và một đồng cắc mười xu đặt lên bàn.
Cô bé nhặt lấy đồng mười xu và nói:
- Mẹ cháu luôn luôn dạy cháu nên nhận cho mình phần nhỏ nhất.
Kế đó cô nhặt tiếp tờ giấy bạc 1USD lên rồi nói tiếp:
- Và nếu như ông không phiền lòng thì cho cháu xin mảnh giấy này để gói đồng bạc lại cho khỏi bị rơi mất!1911
Sau lần thứ tư tay võ sĩ quyền Anh bị đo ván, khi chăm sóc anh ta, ông huấn luyện viên thì thầm:
- Này, cậu phải để ý, tôi vừa phát hiện ra một điểm yếu của hắn.
- Thế à?
- Đúng thế. Cứ mỗi lần cậu ngã ra sàn là hắn lại hạ tay xuống.
2387
Tại nhà tắm hơi, một trong số những chiếc điện thoại di động để ở hành lang đổ chuông, đầu dây bên kia nũng nịu:
- Anh yêu, em đang ở siêu thị, cho em mua áo lông chồn nhé, 50.000 franc thôi?
- Không vấn đề gì.
- Anh đáng yêu quá, thế nhẫn kim cương giá 120.000 franc, ý anh thế nào?
- Đối với anh, đó là chuyện nhỏ.
- Ôi! Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời em. Hay là chúng ta sẽ đặt dấu chấm cho nó bằng một chiếc Mercedes tuyệt đẹp không mui, kiểu mới nhất, giá 500.000 franc?
- Kiểu xe này khá đấy!
- Tuyệt vời! Cám ơn "thần đèn" của em. Người phụ nữ cúp máy. Người đàn ông cau mày xem lại chiếc điện thoại, đoạn giơ nó lên và hỏi:
- Điện thoại này của ai đây?
2287
Chàng trai hỏi bạn gái:
- Sinh nhật của em sắp đến rồi. Em thích anh tặng món quà gì?
- Anh cứ tặng em món đồ có thể sử dụng ở tay, ở tai hoặc ở cổ là được.
- À, anh hiểu rồi.
Đến ngày sinh nhật bạn gái, chàng trai mang đến một bông hoa hồng tuyệt đẹp cùng một gói quà nho nhỏ hình trái tim.
- Chúc mừng sinh nhật em yêu! - chàng nói.
- Ôi cảm ơn anh yêu! Chắc chắn em sẽ trở nên xinh đẹp hơn với món quà của anh nhỉ!
Nói rồi cô gái hồi hộp bóc quà. Trong hộp là một... bánh xà phòng thơm kèm theo 1 tờ giấy ghi: em yêu, em có thể dùng nó ở tay, cổ hay ... toàn thân cũng được.1325
Ngày xưa em, con dế ngủ trong hang
Anh đổ nước ngoi đầu lên để thở
Mẹ đã dặn đời lắm trò ma giáo
Thế nhưng em vẫn bị anh lọc lừa
Ngày xưa anh, cọng cỏ ngậm sương khuya
Thao thức thâu đêm nghe con dế hát
Sóng đập chi để làm đau bờ cát
Anh lọc lừa chi để lãnh đủ em
Qua mỗi ngày ánh mắt đen sâu thêm
Bơi cỡ anh đôi ba lần chết đuối
Hoa vì ai bám theo làn tóc rối
Để anh thành con bướm lượn loanh quanh
Đời gập ghềnh đi phải nhón gót chân
Sợ cọng cỏ vướng vào em vấp ngã
Sáng đầu xuân hái bừa chùm hoa lạ
Thả vào tay, em hứng lấy tình đầu
Một năm, mười năm, hai mươi năm sau
Tự bao giờ anh khong còn được rõ
Chùm hoa ấy tuy đã già cằn cội
Vẫn bao lần gắng nở sáng đầu xuân
Cuộc sống lăn như trải sỏi dưới chân
Thân lù khù tránh sao khong trợt té
Trời những lúc làm mưa nguồn chớp bể
Nghe bùi ngùi tiếng dế vọng trong anh
Jésus đang giảng đạo giữa đám đông... Bỗng có nhiều nhà trí thức và tu sĩ lôi đến một dâm phụ bắt tại trận. Sau khi ném người đàn bà tội lỗi ấy giữa đám đông, họ nói với Jésus:
- Thưa ông, mụ gian phụ này đã bị bắt quả tang trong khi phạm tội. Theo luật Moise, thì phải bị ném đá. Vậy ông nghĩ thế nào?
Jésus không nói gì cả, lấy ngón tay viết trên cát: Bọn giả dối!
Nhưng bọn ấy cứ chất vấn mãi... Jésus, không thể làm thinh được nữa bèn ngước mặt lên, nói:
- Trong tất cả mọi người ở đây, ai là người chưa từng làm tội lỗi có quyền ném viên đá đầu tiên!
Khi nghe lời phán ấy, dân chúng bắt đầu tản lần từng người một. Sau cùng chỉ còn có Jésus và người đàn bà tội lỗi giữa công trường mà thôi.
Jésus bèn hỏi người đàn bà:
- Những kẻ tố cáo đi đâu cả rồi? Không một ai lên án ngươi cả sao?
Người đàn bà thưa:
- Không ạ!
Jésus nói:
- Ta cũng vậy! Thôi về đi.
Lời bàn:
U mặc tế nhị làm sao câu nói bất ngờ của Jésus!
Người ta thường quan niệm rằng người đạo đức là người rất ghét người tội lỗi. Càng ghét tội lỗi bao nhiêu càng tỏ ra mình đạo đức bấy nhiêu. Dân chúng tin rằng Jésus là người đạo đức rất cao, phen này mụ gái dâm loàn kia phải một phen điêu đứng
Bất ngờ thay, Jésus lại bênh vực dâm phụ bằng cách không lên án, còn trở lại lên án tất cả: Ai chưa từng tội lỗi, được quyền ném viên đá đầu tiên
Trong bài văn không thấy nói ai là người đầu tiên đã bỏ ra đi, nhưng chắc chắn những kẻ đầu tiên đã bỏ ra đi là những cụ già, nhất là những cụ già đầu bạc như thúng bông, thứ đến là những nhà trí thức tài cao học rộng, rồi các vị tu sĩ đạo mạo nghiêm trang mà trước đây đã hằn học lên án tử hình người đàn bà dâm dật này...
Nhưng biết tự xét và dám tự nhận là mình đã từng làm nhiều tội lỗi và có đủ liêm sĩ ra đi không dám gian dối ném viên đá đầu tiên, kể ra cái xã hội mà Jésus cho là giả dối ấy vẫn còn là xã hội hết sức lương thiện rồi! Đáng yêu không biết chừng nào.
Nhìn kìa
Người thương gia đang cần thuê một cậu giúp việc kêu lên
Cậu chính là cậu nhỏ đã đến đây tuần trước phải không?
Vâng ạ
Người xin việc đáp.
Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi đã nói với cậu là tôi cần một cậu bé lớn hơn mà?
Đúng vậy, thưa ông. Chính vì thế tôi mới quay lại đây. Bây giờ tôi đã lớn hơn tuần trước.
2765
Một cô gái xinh đẹp nhận phòng trong khách sạn. Vừa thay xong quần áo thì người phục vụ đẩy cửa, đưa bữa điểm tâm vào phòng:
- Đáng lẽ anh nên gõ cửa! Nếu như tôi chưa thay xong quần áo thì rất dở!
- Xin cô an tâm! Thấy cô thay xong tôi mới vào đấy.2379
Hai ông già nói chuyện với nhau:
- Theo anh, lương hưu có ý nghĩa gì?
- Đó là một sự bù đắp ít ỏi cho tuổi trẻ đã mất.
Một nhà hoá học khoe với đồng nghiệp:
- Hôm nay con trai mình phát âm được từ đầu tiên.
- Từ nào vậy?
- Natrihydratcarbonat.
Một người hỏi bạn:
- Cậu có biết người thế nào thì bị coi là một kẻ ngốc không?
- Biết. Đó là kẻ khi diễn đạt điều gì đó thì không ai hiểu được. Cậu rõ chưa?
- Chưa!2014
Một thương gia đang nằm chờ chết, thều thào đọc chúc thư cho viên luật sư:
- ... Có lẽ cũng phải nghĩ đến các nhân viên của tôi một chút. Hãy chia cho mỗi người phục vụ trên 25 năm nửa triệu USD... Luật sư ngạc nhiên:
- Nhưng hãng của ngài chỉ mới thành lập có 15 năm thôi mà? Vị thương gia thở hắt:
- Vâng, tôi nhớ. Nhưng phải quảng cáo chứ!
2366
Nàng tên Hoàng Điệp. Tôi gặp nàng ở một buổi sinh hoạt trại hè, Trại Kết Đoàn, trong tiết mục đố vui và thả thơ để học. Khoảng một trăm năm mơi trại sinh hôm ấy, nàng là người làm cho tôi để ý nhiều hơn cả. Tôi để ý nàng vì khả năng hiểu biết sâu rộng về thơ, văn, và lịch sử nước Việt. Hầu hết, những câu thơ, hay những câu hỏi lịch sử từ thời xa xưa, nàng cũng đều trả lời đúng. Suốt buổi trưa hôm ấy, tôi cứ nhìn nàng và để ý từng cử chỉ của nàng. Càng nhìn, (để ý), vô tình, tôi bị nàng thu hút. Nàng, như một thỏi nam châm. Còn tôi? Như thể những mẫu sắt vụn, cứ bị nàng hút vào.
Tôi tìm cách làm quen. Suy nghĩ và tìm cách thế nào để được nàng ghé mắt.
--Ừ, tìm ra rồi!
Tôi la lớn, làm một số bạn trong căn cabin nhìn tôi, ngơ ngác. Tôi vừa nghĩ ra là sẽ đem tập thơ "con cóc" của tôi chôm từ những nhà thơ nỗi tiếng tặng nàng để tìm cớ làm quen.
Đến giờ sinh hoạt tự do của trại sinh, tôi tìm đến nàng. Lúc ấy, nàng đang ngồi dưới một gốc thông già. Hình như nàng đang viết gì đó. Tôi đến bên này, trên tay cầm tập thơ do mình sưu tầm/chôm/ và làm bập bẹ. Tập thơ mà lúc nào tôi cũng mang theo mỗi lần đi trại để đọc. Tôi cất tiếng chào:
-- Hello...
Nàng ngẩn đầu lên và chào tôi lại:
-- Hi.
-- Hồi nãy trong mục đố vui để học bạn trả lời nhiều câu hỏi đúng quá. Chắc là bạn thích thơ tiếng Việt lắm?
-- Dạ
Chỉ một tiếng “dạ” của nàng thôi cũng làm cho tim tôi đập loạn. Tôi nhìn nàng, cười. (Nụ cười mà những người bạn của tôi thường bảo đó là nụ cười tán gái). Tôi giới thiệu tên mình với nàng:
-- Tôi tên Tuấn. Tuấn cũng thích thơ tiếng Việt lắm.
Đây là tập thơ mà Tuấn...sưu tầm. Nàng cầm tập thơ tôi đưa. Mắt nàng mở to, ngạc nhiên. Khi thấy nàng vậy, mặt tôi hếch lên ra vẻ ta đây là một nhà thơ. Hay ít ra cũng là một người sưu tầm thơ. Nàng nhìn tôị Im lặng. Tôi hỏi nàng:
-- Bạn....Ơ...ấy…. tên gì?
-- Em tên là Hoàng Điệp.
-- Hoàng Điệp. Tên hay ghê nhỉ.
-- Anh nói hay, mà hay chổ nào?
-- Ờ....ờ thì hay.
-- Anh cũng thích viết văn làm thơ ghê nhỉ?
-- Ừa, mình thích lắm.
-- Anh viết văn, làm thơ, chắc anh rành về Hán Việt lắm phải không?
-- Không rành lắm, nhưng cũng biết chút chút.
-- Vậy anh biết Hoàng Điệp có nghĩa gì không?
Tôi cố nặng óc suy nghĩ để trả lời người đẹp. Nhưng, không biết sao, tôi lại không tìm được ý nghĩa của hai chữ "Hoàng Điệp". Tôi nhớ có một tuồng cải lương mang tên "Chuyện Tình Lan và Điệp". Mà trong câu chuyện tình này, người con trai tên Điệp cũng đâu liên quan gì đến cái tên Hoàng Điệp. Tôi tự thầm trách mình lỡ dại, bây giờ lại không biết trả lời. Tôi nhìn vào mắt nàng. Ở đôi mắt ấy, tôi thấy, nàng đang nhìn tôi có vẻ chờ đợi. Đánh liều, tôi nói đại.
-- Hoàng Điệp là một loài hoa học trò phải không?
-- Hoa học trò?
-- Ừa! Hoa học trò, hay còn gọi là hoa Phượng. Tiếng Anh gọi là Flamboyant đó.
-- Cứ cho là vậy, nhưng tên của em không có nghĩa là một loài hoa. Cho anh suy nghĩ lại.
-- Vậy thì là một loài chim..... Phụng Hoàng Điệp?
Hoàng Điệp lại cười. Nhìn nàng cười, tôi biết là mình lại trả lời bậy nữa rồi. Nàng nói với tôi:
-- Nhà thơ, nhà văn, gì mà không biết hai chữ Hoàng Điệp. Tôi bí quá, nên nói liều.
-- Vậy em nói Hoàng Điệp nghĩa là gì?
-- Hết hoa, rồi chim, anh còn thiếu gì nửa, suy nghĩ chút đi.
-- Không lẻ là ong, là bướm, là đường, là mật.....
Tôi pha trò.
-- Đúng rồi, Hoàng Điệp là một loài bướm. Bướm Vàng!
Tôi nghĩ thầm:
"Bướm Vàng. Coi phim chưởng hoài mà không nhớ "Uyên Ương Hồ Điệp Mộng" thiệt là dỡ."
Và, tôi nói với với nàng:
-- Mà bướm, hoa, hay chim thì cũng liên quan với nhau cả.
-- Nói với anh....mệt.
***
Qua hai ngày trại, chúng tôi quen nhau và chóng thân. Từ cái buổi nói về tên nàng, tôi không còn kêu nàng là Hoàng Điệp nữa. Mà, tôi gọi nàng là cô Bướm Vàng.
Mỗi lần tôi gọi nàng là Bướm Vàng là nàng nhìn tôi, rồi trợn mắt. Được thể, tôi cứ gọi hoài. Hôm nay là ngày cuối của kỳ trại. Trong lúc bế mạc trại, nàng khều tôi, rồi bảo:
-- Đi trại Kết Đoàn, Tuấn thấy vui không?
-- Vui lắm, còn Điệp. Opps! I meant Bướm Vàng…. thì sao? Có tìm được cánh hoa nào để đậu không?
-- Cũng vui. Hoa thì không có, chỉ toàn thấy "Ông" không hà.
Nàng pha trò. Rồi, nàng tiếp:
-- Điệp công nhận là các bạn trong ban tổ chức, giỏi thật.
Chắc năm tới Điệp sẽ tham gia vào ban tổ chức để được các anh theo giống như chị Lý được các anh quay quanh kìa. Nhìn thấy thích quá.
Tôi cười, rồi trả lời nàng:
-- Nếu Điệp xin vào thì cho Tuấn xin theo với.
***
Những ngày trại chóng qua mau, tôi đã trở lại với những công việc thường nhật. Nhưng, hình ảnh của Hoàng Điệp --Bướm Vàng của tôi, vẫn bay lượn trong đầu. Tôi lại thầm bảo mình rằng:
"Thôi thì, hẹn Bướm Vàng và dịp trại hè năm sau. Bướm Vàng nhé."
RIC 081203
Viết kỷ niệm trại Kết Đoàn và tặng Bướm Vàng.1639
Cô thư ký riêng hỏi một người muốn xin vào gặp giám đốc: "Xin hỏi ông là bạn của ông chủ hay người chào hàng hoặc nhân viên thuế vụ".
Người kia: "Cả ba đều đúng".
"Vậy tôi cho ông biết nhé: Ông chủ sẽ gặp ông ngay; Ông chủ đang đi họp; Ông chủ đi du lịch rồi" Cô thư ký nói luôn một mạch1944
Nếm thử một chút thức ăn trong đĩa xong, chồng quay sang hỏi vợ:
- Em nấu cho anh ăn cái món gì thế này?
- Sao hôm nay anh lại quan tâm đến tên món ăn cơ chứ!
- Thì đằng nào chốc nữa bác sĩ chẳng hỏi thế.
Bác sĩ dặn bệnh nhân:
- Bà bị thiếu tanin và chất xơ nghiêm trọng, cần ăn thật nhiều quả màu xanh và phải ăn cả vỏ không được gọt bỏ.
- Tôi xin ghi nhận lời khuyên của ông.
Đến hẹn khám lại, bác sĩ hỏi:
- Cách ăn hoa quả như vậy có ảnh hưởng gì không?
- Thưa không! Đào, lê, táo, nho... đều ổn cả, chỉ có... quả dừa thì ăn hơi lâu.1920
Một anh nhà giàu kia,, bữa cơm không dám mua thức gì ăn, cứ treo một con cá bằng gỗ lơ lững giữa nhà, dặn các con khi ăn cơm thì nhìn lên con cá ấy, chép miệng một cái, rồi hãy và cơm, cũng coi như được ăn cơm với cá rồi. Ðứa con út mới lên bốn tuổi, háu ăn, nhìn lên con cá, chép miệng mấy cái liền, mới và cơm. Thằng bé lên sáu trông thấy, mách bố: - Bố ơi! Em nó tham ăn quá, nó chép miệng những mấy cái mới và cơm đấy, bố ạ! Anh ta mắng: - Cứ để cho nó ăn mặn, sẽ chết khát cho mà xem!
Đang biên tập bài viết của một phóng viên, thư ký toà soạn gọi anh này lên khiển trách:
- Bài này chỉ cần viết trong 50 chữ, mà anh viết tới 500 chữ! Anh có biết một diện tích như vậy trên mặt báo giá bao nhiêu tiền không? Mang về "cô đặc" lại cho tôi! Cuối cùng, tin đó được đăng như sau: ''Nguyễn Thanh X., Hà Nội. Tối 22/5, bật lửa soi xem xăng xe còn hay hết. Xăng còn. X. thọ 30 tuổi''.
2198
Một anh nông dân thấy ông già quen đang gieo trồng thứ gì đó ở bờ sông bên kia, bèn gọi với sang:
- Ông ơi! Ông trồng cái gì thế?
Cụ già nghĩ một chút rồi đáp:
- Bơi sang đây, lão nói cho nghe.
Anh nông dân chẳng muốn bơi qua sông tí nào, nhưng lại tò mò nghĩ "gì mà bí mật thế!". Anh ta liền bơi sang chỗ ông già, ông lão mới ghé tai anh nói nhỏ:
- Lão gieo đỗ đây.
- Sao ông không nói lại bảo cháu bơi sang tận đây mới cho biết?
Ông già trả lời:
- Cậu này lạ chưa! Lão mà nói như thế, bầy chim sẻ nó nghe thấy, thì nó mổ hết đỗ của lão à!
Cô gái xinh đẹp vừa cởi đồ và sắp bước xuống hồ để tắm. Không biết từ đâu hiện ra một anh lính:
- Thưa cô, ở hồ này cấm tắm!
- Sao anh không thông báo lúc tôi cởi quần áo?
- cô gái tức giận.
- Anh em trong đại đội ngăn cản tôi, vả lại điều đó thì... không cấm!
2286
Tôi bẩm tính ít nói thích lủi thủi một mình mà trời dun duỉ sao tôi làm việc gì cũng phải nói nhiềụ làm nhiều ... Khi nói không được thì múa tay muá chân có khi như mãi võ Sơn Đông vậy.
Ở Việt Nam hay ở trại tỵ nạn đã đành. Đằng này, khi đặt chân tới Hoa Kỳ tôi đã quyết tâm chỉ làm thằng thợ thôi, chứ không dám làm thầy thiên hạ, thế mà ghét của nào trời trao của ấy.
Một hôm lúc tôi còn làm thợ, tới giờ nghỉ trưa, hộp cơm trưa của tôi chỉ có cái bánh mì Ba Lẹ, bánh mì Tây kẹp thịt nguội, để trong hộp đựng đồ ăn nằm trong góc phòng giải lao đông đúc người ngồi. Cô Betty, người mập mạp đẫy đà như ba thằng người tôi, lại ngồi ngay trước ngăn kéo của tôi mới chết chứ. Tôi lại gần nàng lịch sự nói:
-- Betty, would you excuse me? (Betty, xin lỗi cô )
Chẳng hiểu tôi nói lăng nhăng thế nào, cái cô nặng cả hơn 200 lbs, lại đứng lên cao hơn tôi cả cái đầu, nàng ôm tôi nâng lên hôn trên má cái chụt. Đúng là ỷ to ăn hiếp bé, thấy tôi vừa ròm vừa thấp như con khỉ nên nàng chẳng nể nang gì cả làm tôi sượng muốn chết giữa tiếng cười vui của bầy thợ vang vang như bầy kên kên thấy xác chết giữa sa mạc. Đúng là toi mạng sa trường. Tôi nhìn Betty hỏi:
-- Why did you do that? (Sao bạn làm vậỷ)
-- Didn'' t you say, " Would you kiss mẻ" Cô ta trả lờị (Chứ không phải bạn nói hôn tôi đi sao?)
Bầy kên kên lại được dịp cười vui thêm một trận nữa. Tôi giận tôi, hổng biết ăn mắm ăn muối bao nhiêu năm nay bị cong lưỡi hay sao mà nói một câu giản dị như câu " Would you excuse me!" mà người ta lại hiểu " Would you kiss me!"
Mẹ kiếp đã vậy từ nay ông quyết tâm luyện giọng làm thầy, chứ không làm thợ nữa. Tôi mua một loạt băng nhựa luyện phát âm và quyết tâm trả thù. Cô Betty lại hay thích đùa dai như đỉa mà giờ ăn trưa một tiếng của tôi lại trùng với giờ ăn trưa của nàng mới chết. Lần nào cô cũng lại ngồi chung bàn với tôi chọc phá. Cuối tuần bao giờ cũng hỏi:
-- Do you have a date this weekend? (Bạn có đi chơi với bạn gái cuối tuần này không?)
" Sư mày," tôi nhủ thầm, " đi chơi hay không kệ tao mắc mớ chi tới mi mà tuần nào cũng hỏi?" Nhưng ngoài mặt tôi ráng giữ vẻ mặt điềm đạm trả lời, " No, I will be busy studying!" (Không tôi mắc học)
Thế mà lúc nào nàng cũng không tha, lại hỏi thêm:
-- Do you have a girl friend? (Bạn có bạn gái không?)
-- Không, tôi đáp. Rủa thầm trong bụng, nếu tao muốn có chắc chắn cũng không phải là mày. May ra là Cindy Crawford!
Nhưng cô Betty lại chẳng tha cho tôi một cách dễ dàng, cứ hỏi hết câu này tới câu nọ. Chắc cô bị người ta kỳ thị là mập nên chẳng ai trò chuyện hay sao đó nên cô cứ tìm thân tép riu tôi trả thù. Có lần cô hỏi tôi:
-- Are you gay? ( Bạn là người đồng tính luyến ái hở)
Tôi giả bộ ngơ ngác con nai vàng, " What do you mean gay? Does it mean happy as in I have a gay time like in the book I am reading?" (Bạn muốn nói gì? Gay có nghĩa như vui vẻ như tôi có một thời gian vui vẻ như trong sách tôi đang đọc hở)
-- No, no, gay means homosexual. I mean to ask if you like men. (Không không, " gay" có nghĩa là đồng tính luyến aí. Tôi muốn hỏi bạn thích đàn ông hả)
-- I love everybody, men and women. Is that one of the ten commandments? I heard the minister preach in the church.(Tôi yêu hết mọi người, đàn ông lẫn đàn bà. Đó không phải là một trong mười giới răn sao? Tôi nghe mục sư giảng trong nhà thờ)
Thế là cô nàng lại tha hồ giải thích cặn kẽ cho tôi đời sống xã hội Mỹ. Rồi lâu dần tôi thấy cũng hay, cô gái mập này dạy tôi nói tiếng Mỹ thành thạo hơn. Tôi thấy biết ơn cô lắm nhưng cũng không khỏi đùa cô ta bằng những câu nghịch ngợm. Cô hỏi tên tôi tiếng Anh là gì, tên cô tiếng Việt là gì... Thế là tôi có dịp phịa bậy, tôi nói Betty tiếng Việt là Bé Tí và xin phép cô để tôi gọi là Bé Tí! Có tôi là bé tí thì có, chưa cô ta to gấp ba tôi kìạ..
Một hôm tôi nhận được một cú điện thoại hỏi tôi có thể đi nói chuyện về tình hình người tỵ nạn ở địa phương vào cuối tuần tới cho một hội nghị cấp tiểu bang không? Mấy ông tai to mặt lớn ở địa phương người nào cũng hỏi tiền thù lao là bao nhiêu mà hội nhà thờ địa phương không có kinh phí nên họ mới tìm tới tôi vì biết tôi bé mồm thấp cổ thích xông pha chỗ này chỗ nọ chết cũng cười trừ.
Việc sửa soạn gấp rút, nên tôi không có giờ nghiên cứu kỹ. Cứ lúc nào rảnh tôi lại gọi điện thoại lên mấy văn phòng lấy thống kê cả Mỹ lẫn Việt. Bố Mẹ tôi lắc đầu nói, " Cái thằng ăn cơm nhà, vác ngà voi! Không lo học hành đi mà cứ lo ba cái chuyện bao đồng, có ngày chết chẳng còn da!"
Bố Mẹ tôi nói vậy thôi, chứ ông bà cũng hí ha hí hửng với bà con vì thằng con út mới mười tám, vừa mới ở trại tỵ nạn qua chưa đầy một năm, chưa học Trung Học ở Việt Nam sắp thành diễn giả hùng hồn tới nơi. Đúng là nuôi con tốn cơm nhưng cũng không đến nỗi vì cơm tỵ nạn cũng hơn cả hai năm trời bên Thái Lan rồi Phi Luật Tân không thể kể là mồ hôi nước mắt lao động cực khổ, mà là mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt ở trại tỵ nạn thì đúng hơn.
Mấy ông lớn bắt đầu bực mình vì thấy tôi xung phong làm việc không công làm mất chén cơm bát gạo của mấy ông thầy, mấy cô có chức tước, nhưng đã lỡ từ chối rồi thì làm sao mà họ có thể giành lại chức diễn giả của thằng nhãi ranh như tôi được. Điếc không sợ súng, nhãi ranh không sợ người lớn, tôi cứ mạnh dạn điện thoại phỏng vấn và viết bài tường trình.
Lúc tôi đưa cho bà phước Mỹ, hội trưởng hội tỵ nạn, bà ta hết sức ngạc nhiên vì tài liệu của tôi phong phú quá, thực ra là cóp nhặt đó đây. Bà sửa lại đôi chút, rồi nói, " Con về tập dợt nói chuyện đi, chậm rãi, bình tĩnh là thành công!"
Tôi gọi cô bạn mập của tôi, " Bé Tí ơi, cô có thể ngồi nghe tôi đọc bài diễn văn ở thư viện hay công viên nào không?"
Betty trả lời:
-- Được mà," Cô nháy mắt chọc tôi, " Cuộc hẹn chính thức đó hở?
-- Ừ cuộc hẹn chính thức giữa cô giáo và học trò!
Cô phá lên cười, trông cái tên Á Châu nhỏ loắt choắt như tôi mà láu quá.
Không biết trời nghĩ như thế nào mà trong dịp đại hội tỵ nạn tiểu bang mấy diễn giả Việt Nam khác trình bày cao siêu quá về nền văn hoá Việt Nam, còn bài của tôi lại chú trọng về tình trạng tỵ nạn hiện tại và được đa số khán giả Mỹ chú ý, báo chí chụp hình lia lịa và đăng lên trang đầu với địa chỉ nhà tôi đàng hoàng.
Đại hội xong, tôi còn ráng ở lại khách sạn cho thêm một ngày nữa vì Hội nhà thờ bao cho cả 3 ngày ăn uống và ở miễn phí, dại gì mà về ngay tối thứ bảỵ Khi bà phước lái xe hỏi tôi muốn về chưa, tôi nói, " Để sáng mai về đi cho tiện! Sáng mai đi lễ ở đây rồi về cho thoải mái hơn!"
Bà phước hãnh diện về bài thuyết trình của tôi lắm nên cũng dễ dãị
Khi tôi về tới nhà hôm sau thì bố
mẹ tôi ra đón, " Con tôi sắp thành ông to rồi, hình của mày đăng báo trên trang đầu!" Không biết sao, nhà tôi đã ghi danh mua báo hằng ngày để anh em tôi trau dồi tiếng Anh, mà sáng nay bố mẹ tôi ra mua hết mấy chồng báo ngoài thùng báo bỏ tiền. Ông bà định gởi đi cho bà con bốn phương tìm vợ cho tôi quá!
Do tấm hình và chi tiết đăng trên báo, tôi được một công ty điện thoại lớn gọi tới nhà và hỏi tôi có thích làm cho hãng điện thoại không. Ây cha, câu hỏi này cũng như câu hỏi người Việt Nam có thích ăn cơm không? Tôi chịu liền dù có phải chấm nước mắm ăn tương cà thêm một năm nữa cũng chịu.
Thời gian làm với hãng điện thoại cũng là thời vui thú học hỏi của tôi. Hãng trả tiền cho tôi đi học bán niên, còn tôi phải làm đủ 40 tiếng mỗi tuần, không còn phải làm thợ nữa. Tôi có bàn giấy, điện thoại riêng, oai phong ra phết. Một tuần sau khi tôi vào làm, tôi đem cái máy chụp nhờ người ta chụp dùm, tay cầm ống nghe, ngồi gác chân lên nhau, trông đẹp trai bá cháy dù chiều cao khiêm nhượng của tôi chỉ có hơn một thước rưỡi. Đúng là ễnh ương kêu to!
Tôi làm được một năm ở hãng thì việc hãng bành trướng cần nhiều người Việt vào làm nên tôi nghiễm nhiên thành cốp lớn, có văn phòng riêng và đi đi lại lại hướng dẫn nhân viên mới làm việc thế mới có tếu không, đúng là mèo mù được cá rán.
Thoáng một cái cũng qua 5 năm, tôi ra trường đại học, gặp lúc thời buổi kinh tế xuống thấp nên chẳng hãng nào thèm gọi tôi trừ hãng mà tôi đang làm. Họ tăng lương tôi lên, nhưng công việc cũng như cũ, tấm hình in trên báo, và hình tôi chụp trong hãng lúc đầu vẫn còn treo trên tường. Bố mẹ tôi vẫn còn hậm hực, cái hình đẹp như thế mà sao chẳng có ai liên lạc để môn đăng hộ đối cả. Bố mẹ tôi đâu có biết là qua đây các cô ăn bơ uống sữa cô nào cô nấy cũng cao hơn tôi cả cái đầu, thì tôi làm sao xứng đôi vừa lứa được, trừ khi tôi uống thuốc thần cao thêm mấy tấc chứ ai nhìn tôi ngoài đường vẫn cứ nói, " Cái thằng con nít ranh sao mà diện quá vậy!" khi thấy tôi mặc áo vét, đeo cà vạt mỗi dịp lễ lớn.
Cô Cindy Crawford. người mẫu nổi tiếng Hoa Kỳ, quê ở DeKalb, gần Chicago. Một lần nàng trở về làm Homecoming Queen. Anh chàng bà con với nàng nghĩ tôi là người ái mộ Cindy Crawford, vì thấy hình nàng cắt trong báo để trên bàn, mời tôi về nhà chàng và hứa sẽ giới thiệu Cindy cho tôi làm quen. Đi chơi thì đi chơi, chứ tôi biết thân phận nhỏ bé của tôi nên đâu dám trèo cao té nặng. Tôi để hình nàng trên bàn vì tôi thấy nàng dấp dáng khoẻ mạnh đô con chứ đâu phải như người ta tưởng. Không lẽ tôi để hình Sylvester Stallone, James Dean, hay Tom Selleck để tôi tủi thân hằng ngày khi nhìn họ. Không chừng người ta tưởng tôi thích con trai thì tiêu tán đường.
Trong bữa ăn gia đình, cô Cindy rất bình dân, cười vui thoả thích. Cô hỏi chuyện tôi, tôi ba hoa kể chuyện vui đời tôi khiến cô cười nứt nẻ. Lúc cô về, tôi hỏi cô cho tôi chụp hình chung với cô một tấm để khoe với bá quan thiên hạ, cô mỉm cười gật đầu. Cô cho tôi đứng đằng trước, cô đứng sau. Mèng ơi, tôi trông sao nhỏ thó, đầu ngang ngực cô ta, chứ chưa đụng tới cằm. Cô đứng đằng sau mà cái chi cũng cao và lớn hơn tôi cả. Máy chụp lấy liền nên cô ký tên tặng tôi, " For my amusing little friend, Nuyen, Cindy Crawford" (Tặng người bạn nhỏ vui tính) thay vì Nguyên. Vậy cũng được, miễn là có chi để hù các ông, con trai người Việt là được rồi! Giá cô ta bỏ chữ nhỏ ra, tôi vui biết mấy, hồn bay tới tầng thứ chín!
Người nhỏ con được cái ai cũng xem như con nít nên đôi khi được thương tình dễ dãi mà đôi khi cũng bực mình. Mỗi lần các anh bạn tôi có tiệc tùng, gọi tôi tới chơi, các anh hay nói chuyện vui vẻ với nhau, rất hợp chỉ có tôi là hay bị ra rìa vì không có gì để nói về vợ con gia đình nên hay bị sai đi mua bia, đồ nhắm nếu nửa chừng hết mồi. Khổ một nỗi tôi hai mươi mấy rồi mà cứ bị hỏi giấy tờ hoài. Tôi mong có râu để tôi nuôi râu mép cho đẹp hay cắt như râu Hitler doạ thiên hạ nhưng chỉ le te vài sợi trong phát bực nên phải cạo đành chịu mang tiếng là thiếu niên.
Không biết đại đế Napoléon hay quan Án Anh ngày xưa làm thế nào mà trị đám quan lại quần thần chứ thân tôi như vầy ra đường ai cũng xem mình là thiếu niên thì chẳng ma tơi nào phục. Có lần lúc còn đi học tôi ghi danh vào chương trình ROTC dành cho sinh viên vừa học vừa theo khóa sĩ quan quân sự, sĩ quan phỏng vấn lắc đầu, hỏi tôi có thể đeo súng trường được không. Tôi nói tôi học thành sĩ quan để đeo súng ngắn chứ đâu đeo súng dài, súng dài thì đeo vào vai, báng súng gần đụng đất. Ông ta cám ơn, nhưng bác bỏ đơn xin vào ROTC. Thế mới có phải là kỳ thị kích thước không?
Đi mua quần áo thì chỉ vào chỗ " Boys" (Con trai) mới ác! Đồ con trai choai choai thì sao mà mặc đi làm. Cũng may mà chỗ tôi có người Việt biết may giỏi nên cần gì cũng có chỉ có điều là phải chi tiền nhiều tí thôi. Ông bà chủ mỗi lần nhận đo may cho tôi đều nói, " Làm cho chú người Việt quen biết chúng tôi tính gía gia đình! Chú cho ba trăm!" Ông bà chủ chém nhẹ nhàng ba bò trong khi nếu tôi cao lớn một chút thì ra Macýs, hay Bergner, hay JC Penney thì chỉ tốn dưới 100 Mỹ kim.
Gia đình anh chị của tôi đã có con cái, biết tôi không có bạn gái, lại cũng ít đi chơi đâu, cuối tuần cứ gọi lại nhà nói, " Cậu giữ giùm các cháu cho anh chị cuối tuần này nhé!" Không lẽ từ chối! Tuần sau ông anh lại gọi, " Tuần này chú sang nhà anh coi hộ các cháu, anh chị đi chơi hai ngày nha!" Còn bốmẹ tôi thì an ủi tôi nói rằng, " Trong các anh chị em mày, bố mẹ chỉ nhờ được có mỗi mày thôi!" Tôi cười bảo thầm, " Tại con có tấm thân nhỏ bé đó không ai để ý, chứ nếu có ai à, con cũng đi chơi hoài, đâu có giờ để đưa bố mẹ đi thăm người này, người kia hằng tuần đâu."
Có lần bạn cùng khóa sĩ quan của ba tôi được đi qua diện nhân đạo sau những năm tù ngục. Ba tôi mừng nói với tôi, " Mày tháng tới phải diện chỉnh tề chở bố mẹ ra phi trường đón gia đình Bác Haị Gia đình Bác cô mấy cô chưa chồng cũng được qua cùng chuyến!" Ba tôi không báo cho ai sợ các thanh niên độc thân ở hội Người Việt đi đón mất phần của con mình nên ông bà bí mật đi một mình với tôi ra phi trường đón gia đình mới tới. Trước sự chưng hửng cuả bố mẹ tôi, cô nào cô nấy dù ở Việt Nam nghèo khổ nhưng cũng cao lớn hơn con út của mình cả hai tấc.
Bố Mẹ tôi an ủi, " Thôi con ráng chút đi, lúc nào con muốn thì về Việt Nam, tha hồ mà chọn!"
Tôi cười, biết rằng ngày tôi về còn xa xăm lắm. Tôi đã thấy bao nhiêu bi hài kịch chuyện áo gấm về làng, cưới vợ về dinh rồi. Quen ở bên đây lâu mà còn lục đục khi cưới nhau, huống chi là về chơi 2, 3 tuần thì làm sao kiếm được người hợp với mình!
Lạy Trời, cho con hai chữ bình yên! Nếu Trời thương, cho con cao thêm chừng năm tấc nữa, để con không phải nghe người ta nói sau lưng con, " Nhất lé , nhì lùn," tội nghiệp con lắm, con sẽ ăn chay trường trọn năm! Trời có bắt con ở vậy suốt đời cũng được, cho con thêm năm tấc nữa để đi lấy oai với thiên hạ.269
Tiếng thở dài của ông McClellan vang lên trong phòng tối.
- Ông vẫn chưa ngủ hả? Bà McClellan hỏi nhỏ
- Chưa. Tôi vẫn đang đợi thằng Tom nó trở về. Nó có nói với Bà là nó đi dâu không?
- Thì nó có nói nó qua nhà bạn nó chơi và sẽ dùng bửa ăn tối bên đó đến khuya mới về.
- Vậy hả. Thôi mình ngủ tiếp đi.
Căn phòng lại rơi trở vào yên lặng. Hai Ông Bà miên man với suy nghĩ riêng của mình. Chợt Bà Mc Clellan cất tiếng:
- Ông ngủ chưa vậy?
- Chưa.
- Sao tôi cố gắng dỗ giấc ngủ hoài mà không được?
- Có phải là Bà đang lo lắng cho thằng Tom?
- Tôi không biết chuyện gì đã xãy ra cho nó nữa. Mấy tháng nay tôi thấy hình như nó đã thay đổi rất nhiều.
Tiếng ông McClellan trấn an:
- Thằng Tom nó đã hơn 20 tuổi rồi Bà ạ, nó có đi chơi về khuya là chuyện thường. Sao lúc trước thằng Mike và con Cindy đi chơi cả đêm mà bà không lo ngại. Thôi ngủ sớm đi sáng mai mình còn phải đi nhà thờ nữa .
- Tự vì thằng Tom nó thật thà và hiền lành quá cho nên tôi mới lo cho nó nhiều hơn mấy đứa kia .
Tuy mạnh miệng trấn an cho vợ mình yên tâm nhưng chính ông của đang lo lắng. Ông đã đem thằng Tom về đây từ một miền đất xa lạ cách xa hơn nửa vòng trái đất, một nơi mà bạn bè của ông đã gục ngã để giữ vững tự do . Thomas N. McClellan, tên ông đặt cho thằng bé chưa đầy hai tuổi. Thằng bé thật là kháu khỉnh với cặp mắt no tròn và đôi má bầu bĩnh. Vợ chồng ông thương nó như hai đứa con ruột của ông bà, thằng Mike và con Cindy. Thằng Tom lớn lên tánh tình thật hiền hậu và hiếu thảo. Nó cứ quấn quít hai vợ chồng ông là làm phụ mọi chuyện trong khi hai đứa kia ít khi nào đụng tay vô chuyện nhà . Rồi khi đến tuổi vào đại học thì hai đứa con ruột của ông lại chọn trường học thật xa để được tự do. Cả năm tụi nó mới về một lần hoặc là viện cớ không về. Trong khi đó thằng Tom là học sinh ưu tú của trường, với hồ sơ của nó thì nó thừa sức vào những trường nổi tiếng ở những tiểu bang khác . Nhưng nó lại chọn học trường ở gần nhà khoảng hai tiếng đồng hồ . Mỗi lần cuối tuần nó đều về nhà thăm hỏi và giúp ông chăm sóc khu vườn . Rồi khi nó ra trường, mặc dầu nhiều chỗ khác nhận trả lương cao hơn nhưng thằng Tom lại chọn chỗ làm trong thành phố Ông ở với giá lương thấp hơn . Ông hiểu và rất cám ơn lòng tốt của nó . Nó rất thương hai vợ chồng của ông . Ông Bà đã gần 60 tuổi rồi tuy là sức khỏe rất tốt nhưng nó vẫn lo ngại và chịu ở kề cận để chăm sóc cho ông bà . Thấy trong nhà còn nhiều phòng trống Ông đề nghị với thằng Tom dọn về ở chung thay vì ở ngoài cái apartment nhỏ hẹp . Ông không hy vọng nó nhận lời vì Ông biết tuổi trẻ cần sự tự do . Nếu đổi Ông là thằng Tom Ông cũng không chịu . Nào ngờ, nó vui vẽ nhận lời không một chút lưỡng lự .
Có thằng Tom sống chung vợ chồng ông cảm thấy bớt hiu quạnh . Bây giờ hai vợ chồng ông còn thương nó hơn là hai đứa con ruột của mình . Thằng Tom sống cuộc đời thật là giản dị . Thỉnh thoảng nó cũng dắt cô bạn gái về nhà dùng bửa ăn tối và giới thiệu với ông bà . Nhưng khoảng một dạo sau ông nhắc lại thì thằng Tom nó chỉ cười cười nói "Tụi con xa nhau rồi . Chỉ tại vì tánh tình không hợp thôị" Ông cũng hiểu cho nó tự vì đã trải qua rồi . Lúc nhỏ ông cũng thích bay nhảy cho thỏa chí trước khi dừng chân để lập gia đình .
Cuộc sống thật là êm đềm cho đến khi một hôm thằng John, bạn của thằng Tom, nhờ thằng Tom dạy giùm nó lớp ESL hai tuần trong khi nó đi nghĩ vacation . Đêm đầu tiên dạy giùm về, thằng Tom có vẻ rất là thích thú. Miệng nó tía lia kể chuyện
- Trời ơi, con không ngờ là có nhiều người tóc đen và da vàng như con ở thành phố này đông như vậy. Họ thật là ham học và siêng năng nhưng sao họ lại hay mắc cỡ và hay cười. Nhất là mấy cô gái họ cứ cười cười cả buổi học. Ba biết họ kêu con là gì không?
Ông chưa kịp trả lời thì nó đã nói tiếp
- Họ kêu con là "Teacher, Teacher" mặc dù con đã nhiều lần kêu họ chỉ cần gọi con là Tom là đủ rồi. Mà sao họ có nhiều tên trùng nhau quá . Thoạt đầu con cứ tưởng họ là anh em hoặc là bà con với nhau nhưng sau con mới biết là không phải như vậy. Ba còn biết gì nữa không? Họ còn dạy lại cho con mấy chữ tiếng Việt nữa đó.
Rồi từ đó hình như thằng Tom có được một năng lực mới. Nó thích dạy đến nỗi khi thằng John bạn nó về thì nó lại nói với thằng John để cho nó dạy đến hết khóa học. Rồi đến khóa mới thằng Tom lại tình nguyện dạy không ăn lương . Nó hăng hái đến tận nhà những người học trò không có xe. Nó đưa rước giúp đở hướng dẫn những người đó đi nhà thương khám sức khỏe, tìm kiếm chuyện làm . Rồi nó thường ra thư viện tìm kiếm những cuốn sách lịch sử nói về quê hương của nó. Bây giờ thì nó đã bập bẹ nói được những câu tiếng Việt đơn giản và viết những câu ngắn ngủi. Trong phòng nó bây giờ bày la liệt những cuốn băng nhạc VN. Những âm thanh từ những cuốn băng nhạc đó ông nghe thật quen tai mặc dầu ông không hiểu gì. Những âm thanh quen thuộc ông đã nghe từ 20 năm về trước từ một miền đất xa xôi. Từ nơi mà ông đã ẳm thằng Tom về. Ông nhớ lại đôi mắt đen láy, đôi má bầu bĩnh. Đột nhiên ông không thấy gì cả ông chỉ thấy một vùng trời sáng chóa vì bom đạn, ông thấy máu trải đầy chung quanh ông. Ông nghe có tiếng gầm gừ, có tiếng trẻ nít khóc đâu đây . Có tiếng người thở hổn hển đứt đoạn. Ông McClealan bừng người tỉnh dậy. Thì ra ông vừa trải qua một cơn ác mộng. Có tiếng xe ngoài trước và tiếng thằng Tom đang mở khóa vào nhà. Ông nhìn đồng hồ thì chỉ hơn một giờ đêm.
Tối ngày hôm sau khác hẳn với mọi hôm, thằng Tom hôm nay lại ở nhà. Trông nó có vẻ có chuyện gì bồn chồn lo lắng . Trong bửa ăn nó cứ nghĩ vẫn vơ chuyện gì không thiết đến chuyện ăn . Sau bửa ăn tối nó ngập ngừng muốn hỏi Ông về chuyện gì nhưng lại ngập ngừng không nói. Ông đành phải khơi mào trước .
- Tom con, hình như con có chuyện gì muốn nói hoặc muốn hỏi Ba phải không? Nếu phải thì con cứ hỏi hoặc cứ nói sao con lại cứ ngập ngừng lưỡng lự như vậy?
Thằng Tom im lặng trong giây lát rồi nhìn ông nói:
- Ba Má, Ba Má là hai người trên đời này con thương quí nhất. Ba Má đã chăm sóc con thật chu đáo và thương con như con ruột . Nhiều lúc con cứ nghĩ con là con ruột của Ba Má nhưng mỗi khi con nhìn lại mái tóc đen và làn da vàng của con thì con biết là con chỉ là đứa con nuôi của Ba Má thôi . Mấy lúc gần đây chắc Ba Má cũng thấy những sự thay đổi của con từ buổi đầu tiên con nhận lời dạy giùm lớp ESL đó. Từ khi con tiếp xúc với họ thì tự nhiên con cảm thấy họ thật là gần gũi với con. Họ đến từ một nơi mà xưa kia con đã từng ở mà con lại không biết một mãy mai gì về mãnh đất đó . Bao năm nay con sống như một người Mỹ, hấp thụ một nền văn hoá Mỹ từ nhỏ tới lớn, con cứ tưởng con là người Mỹ thật sự rồi . Nhưng gần đây có cái gì trong người con đang vươn lên sống mạnh thôi thúc con quay ngược về quá khứ để tìm hiểu con thật sự là ai? Cha Mẹ ruột của con là ai? Tại sao con lại đến nơi đất Mỹ này? Con xin Ba hãy nói thật mọi chuyện cho con biết.
Đôi vai của ông McClellan run lên thật mạnh. Ông đang xúc động mãnh liệt. Sau khi cồ dằng cơn xúc động. Ông nói chẩm rãi:
- Chuyện của con thì Ba vẫn giữ trong lòng bao lâu nay. Cho đến Má con cũng không biết . Má con chỉ biết rằng Ba xin con từ VN khi Ba đi chiến đấu bên đó ngoài ra Má con không còn biết gì về con nửa . Con ngồi đây Ba có vài vật muốn cho con coi.
Ông McClellan chẩm rải vào phòng sách, một lúc sau ông trở ra trên tay có mang chiếc hộp cũ kỹ . Giọng ông từ tốn:
- Ba biết rằng sẽ có một ngày Ba phải nói tất cả nhưng Ba lại mong rằng Ba không phải trở về với những dĩ vãng đau buồn đó nửa .
Ông McClellan ôm chiếc hộp trên đùi nói tiếp:
- Hai mươi hai năm về trước Ba là một Thiếu Úy lục quân Hoa Kỳ được gửi sang VN chiến đấu giúp VNCH đẩy lui bọn CS để bảo vệ tự đo. Ba đã dự nhiều trận đánh và bạn bè Ba cũng đã ngã gục rất nhiều cho nền tự do tại VN. Hôm đó đơn vị của Ba hợp sức với lực lượng VNCH đã đẫy lui được một cuộc tấn công của VC. Thừa khi quân địch đang thất bại, đơn vị của Ba được lịnh đuổi theo truy kích . Đơn vị của Ba tiến vào ngôi làng của gia đình con ở thì tất cả đã tan hoang. Bọn VC trong lúc tháo chạy đã đốt cháy, phá hũy và tàn sát tất cả trên đường chúng rút lui. Trong làng nhiều người bị chúng tàn sát và nhiều ngôi nhà bị cháy rụi. Ngôi nhà của con là một trong những căn may mắn không bị chúng đốt. Lúc Ba đứng trước nhà con thì Ba nghe tiếng con khóc thật yếu ớt trong hầm ở phía dưới giường. Ba tiến vào coi thì thấy cả gia đình con đã bị bọn CS bắn xối xã vào hầm tàn sát trọn vẹn. Cha ruột của con, hai người anh trai và một người chị gái của con tất cả đều đã chết . Mẹ con thì nằm xấp lấy thân mình để che đậy cho con. Lúc Ba đỡ Mẹ con ra thì Mẹ con vẫn chưa chết mặ dù Mẹ con đã trúng đạn trên lưng và máu ra đã rất nhiều. Mẹ con thở thật yếu ớt nhưng trên tay vẫn còn giữ chặt lấy con. Miệng Mẹ con mấp máy nói những gì Ba không hiểu nhưng lúc đó Ba cũng không cần phải hiểu những lời Mẹ con nói. Đôi mắt của Mẹ con đã nói lên tất cả . Đôi mắt đó tới giờ này Ba vẫn còn nhớ rất rõ. Đôi tay run run của Mẹ con vẫn còn vuốt ve con lần cuối . Đôi mắt của Mẹ con nhìn con thật trìu mến rồi lại nhìn Ba với sự van lơn, thành khẩn. Ba hiểu Mẹ con muốn Ba săn sóc lấy con và đem con đến nơi an toàn. Ba giơ tay bồng lấy con, lúc đó gương mặt Mẹ con thật sự yên lành . Với một ánh mắt mãn nguyện, một nụ cười vui sướng và Mẹ con thở hơi thở cuối cùng. Với vết thương nặng như vậy thì đáng lẽ Mẹ con đã chết lâu rồi. Nhưng Mẹ con vẫn sống, hình như có một sức mạnh nhiệm mầu nào đó - có phải chăng đó là lòng Mẹ thương con đã giúp Mẹ con bám lấy từng hơi thở để mong gặp người để gửi gấm con. Khi con đã bình yên trên tay của Ba thì Mẹ con mới nhắm mắt.
Thằng Tom đã ôm mặt khóc ngất từng cơn. Vợ ông cũng đang nức nở. Giòng nước mắt của ông đã thấm mặn đôi môi nhưng ông vẫn nói tiếp.
- Lúc Ba bồng con trên tay thì người con đầy máu của Mẹ con và Ba phát giác ra rằng con cũng bị thương nơi ngực. Viên đạn đã xuyên lũng ngực Mẹ con và vào ngực của con. Cái vết thẹo trên ngực của con hiện giờ là do viên đạn đó gây ra đó chớ không phải là do tai nạn xe hơi như Ba đã nói với con. Ba đã đích thân bồng con vào nhà thương và nói với Bác Sỹ rằng với giá nào cũng phải cứu lấy con. Cuộc giải phẩu lấy viên đạn ra thật nguy hiểm vì con còn quá nhỏ. Con mê man hơn mấy ngày mới tỉnh lại . Người thứ nhất con gặp là Ba . Lúc đó con mở miệng cười với Ba. Ôi nụ cười của con thật ngây thơ vô tội. Và lúc đó Ba quyết định sẽ mang con về Mỹ nuôi và sẽ cho con một cuộc sống yên lành. Ba không ngờ vì tiếng khóc của con mà khiến cho Ba gặp con và vì tiếng cười của con mà Ba và con đã kết chặc với nhau hơn hai mươi năm rồi. Ba có trở lại nhà con lục kiếm những vật mà Ba nghĩ sau này con sẽ cần. Tất cả những gì Ba kiếm được đều nằm trong cái hộp nhỏ này.
Ông McClellan từ từ mở hộp và lấy ra một tấm hình
- Đây là tấm hình của gia đình con chụp chung với nhau. Con là đứa nhỏ nhất và Mẹ con đang bồng con trên tay . Tên thật của con là Thinh, hai người anh con tên Tiên và Tri. Còn chị con tên là Loan. Còn đây là tấm hình của Cha ruột con trong bộ đồ quân phục. Cha ruột con bị thương trong chiến tranh mất đi một chân và được giải ngủ. Cái huy chương của Cha con Ba tìm thấy trong nhà của con. Tất cả những vật này là của con. Con hãy gìn giữ cẩn thận. Ba đã giữ cái hộp này đã hơn 20 năm mà Ba chưa hề mở ra coi lần nào. Ba không nở nhìn lại cảnh anh chị em và cha con nằm ôm nhau chết trong vũng máu. Ba hổng nỡ nhìn lại để thấy đôi mắt của Mẹ con. Và Ba sợ hãi phải hồi tưởng lại hơi thở yếu ớt của con với vết thương đang trào máu nơi ngực. Ba đã chôn chặt hình ảnh này đã hơn 20 năm rồi.
Giao cái hộp lại cho thằng Tom, ông McClellan chậm rãi đứng dậy và bước vào phòng. Ngoài kia tiếng nức nở của thằng Tom vẫn vang lên từng chập.
Ngày hôm sau thằng Tom dậy thật sớm và tự tay làm đồ điểm tâm cho Ông Bà McClellan. Hình như cả đêm qua nó không ngủ cho nên gương mặt nó có vẽ tiều tụy và bơ phờ. Với giọnh nói khàn khàn, chắc có lẻ vìđã khóc quá nhiều, thằng Tom nói:
- Ba Má, cả tuần nay con có một chuyện thật phân vân khó xử. Con muốn ra những trại tập trung dân tỵ nạn để giúp đỡ họ. Tối hôm qua con đã quyết định là con sẽ đi và ngày mai này con sẽ khởi hành. Ba Má biết không, những đêm con về trễ là con lại nhà những người bạn Việt mới của con để học tiếng Việt. Da con vàng, tóc con đen, giòng máu Việt chảy mạnh trong thân thể con mà con lại không biết đến một chữ Việt. Con cho đó là một sự nhục nhã, Ba Má ruột và các anh chị của con chắc phải buồn lòng. Ba Má biết không trong lúc con học chữ Việt có hai chữ "Đồng Bào" mà con không hiểu được hết những ý nghĩa của nó. Tối hôm qua sau khi con quyết định là sẽ ra đi thì đột nhiên con đã hiễu ý nghĩa của nó rồi Ba Má ạ. Tuy rằng Cha Mẹ ruột con đã chết nhưng con vẫn còn triệu triệu người Cha Mẹ đang sống cơ cực, đang bị áp bức trên quê hương con . Hai Anh và người Chị của con đã chết nhưng thay vào đó con có triệu triệu người anh em khác sống rải rác trên các miền thế giới và tại ở quê nhà. Con đã sống trong tự do hai mươi năm mà con nào hiểu được cái giá trị cao quí của nó. Vì Tự Do mà Ba đã ra hiểm vào nguy và bao nhiêu bạn bè của Ba đã ngã gục. Vì tự do mà Cha ruột con đã hiến đi một phần cơ thể để trả nợ non sông, vì tự do mà hơn nửa triệu đồng bào con đã bỏ mình đước đáy đại dương, vì tự do mà hàng ngàn thiếu nữ đã bị hải tặc hãm hiếp và bắt cóc. Triệu triệu đồng bào con đang oằn oại dưới sự hung tàn của CS đang chờ tự do, họ đang chờ một nền dân chủ thật sự. Ngày nào giòng máu Việt vẫn còn chảy trong người con thì ngày đó con còn quyết đem sức mình để đem lại cho đồng bào con những gì họ ao ước nhất.
Chưa bao giờ Ông McClellan lại thấy thằng Tom nói nhiều như vậy. Nhìn đôi mắt hoan hỷ quyết tâm của nó Ông biết là nó đã trưởng thành. Ông nói:
- Ba Má không muốn cản trở về những quyết định của con. Ba Má chỉ mong con nên ráng bảo vệ sức khỏe cho mình. Nếu con có cần Ba Má giúp đỡ về chuyện gì thì Ba Má lúc nào cũng sẵn sàng. Con nhớ nên viết thư về thường cho Ba Má. Ba Má lúc nào cũng lo lắng về con.
- Con xin thành thật cám ơn Ba Má. Ngày mai này xin Ba Má đưa giùm con ra phi trường. Bây giờ con phải qua nhà mấy người bạn con để chào tạm biệt. À Ba này, con có học mấy chữ Việt này để con dịch sang Anh ngữ cho Ba Má nghẹ Nó là như vầy "The leaves always fall back to their root". Lúc trước con không hiễu nhưng bây giờ thì con đã hiễu rồi. Ba Má có hiểu không? Và còn chuyện này nửa, từ nay tên con là Thinh.
Nói xong thì thằng Tom đã chạy vội ra xe để đi đến nhà bạn nó . Nhìn theo chiếc xe khuất dần trong sương mờ buổi sáng ông lẩm bẩm "The leaves always fall back to their root". Đôi mắt ông mơ màng miệng lẩm bẩm
- Hiểu, Ba rất là hiểu con ạ. Ba hiểu từ khi Ba nhìn đôi mắt của Mẹ con, Ba đã hiểu từ buổi đầu tiên con dạy giùm lớp học ESL.
Ngày xưa có một tên tử tù vừa vượt thoát khỏi lao ngục, chạy bán sống bán chết. Ðàng sau hắn, hai con voi say đang đuổi theo, do sự tổ chức truy nã của nhà cầm quyền.
Trong cơn hốt hoảng, chẳng may hắn ta rơi tõm xuống một cái giếng sâu ở dọc đường.
Nhưng trong cái rủi ro cũng còn được chút may mắn: Khi thân mình chưa rơi tới đáy, không biết quờ quạng vùng vẫy như thế nào mà hắn ta níu được một cái rễ cây mọc thòng xuống giếng.
Hú vía ! qua giờ phút nguy ngập ấy, hắn tưởng chừng như đã yên thân: hai con voi sẽ chẳng biết mình ở đâu mà tìm. Nhưng ý nghĩ ấy thoạt biến mất theo hơi thở: hai con voi say đã đến bên miệng giếng, gầm rống vang động, hút phăng tất cả những cây cỏ mọc trên miệng giếng như để thị uy.
Nếu hắn mà lên thì phải chết!
Hắn hốt hoảng quá. Nếu sợi dây đang đeo mà đứt thì thật là chắc chết mười phần. Hắn ta tính phăng tuột lần xuống đáy giếng để may ra có chút hy vọng nào không. Nhưng bất đồ nhìn xuống đáy giếng sâu thẳm, hắn ta thấy ba con rồng đang múa vuốt, giơ nanh, miệng phun lửa dữ, như muốn bay đến nuốt trửng hắn. Ðiếng hồn, hắn đành phải cố bám chặt sợ dây, đeo lủng lẳng giữa chừng. Nhưng có phải được vậy là yên thân đâu? Ác nghiệt làm sao, kề trên miệng giếng, hai con chuột cống xù, một đen một trắng, đang đua nhau ráp cắn sợi dây. Ác nghiệt hơn nữa là bao quanh thành giếng, theo những lỗ trũng gần hắn nhất, bốn con rắn độc bây giờ xuất hiện, ngóc đầu, thè lưỡi toan mổ.
Những biến cố dồn dập xẩy tới tấp làm cho hắn ta hết phương trốn tránh, ý nghĩ liều mạng lại hiện đến: bề nào cũng không khỏi chết, thà leo ngược trở lên mặt đất, rồi bỏ chạy, dù có chết cũng còn thây. Thế là hắn ráng phăng lần leo ngược trở lên. Khốn khổ quá, phần lo sợ, phần đuối sức, bồ hôi bồ kê ướt dầm. Miệng khô cổ cháy, hắn ngước mặt lên trời mà than rằng: "Trời sao nỡ hành hạ ta đến nông nỗi này".
Càng mệt, càng thở, hơi thở càng lúc càng ngắn dần; thở bằng mũi không kịp, hắn phải há miệng để thở phụ, trong giờ phút mạng cùng tuyệt vọng ấy, bỗng một bầy ong mật bay ngang qua làm rơi vào miệng hắn 5 giọt mật... Hắn ta chíp ngay, chắp chắp thấy ngon ngon... mê tít... và trong giây phút, quên mất bao nhiêu sự nguy nan đang bao vây hắn...[1]
Người ta có thể quên bẳng đi được tất cả bao nhiêu khổ sở, đau đớn, khi người ta nhận được chút ít an ủi bằng Danh lợi, Tiền tài, Sắc đẹp, Tiếng khen, Ăn ngon, Ngủ kỹ.
Chỉ vì năm giọt mật "Ngũ dục" không đáng giá trong lòng lúc dục vọng đang khao khát trông chờ, mà người trong giếng có thể quên đi được bao nhiêu sự nguy hiểm đang bao bọc quanh mình; loài người vì năm món dục lạc mà quên đi tất cả những gì khổ não, tạm bợ, mạng sống không khác nào như chỉ mành treo chuông!
Phía đằng xa, một con gà đang băng qua đường. Vấn đề đặt ra là tại sao con gà đó lại… băng qua đường? Dưới đây là câu trả lời của một số giới:
Ý kiến của 1 số vị nổi tiếng:
- Platon: Vì như vậy là tốt cho con gà ấy: bên kia đường là đúng.
- Aristote: Vì bản chất của con gà là băng qua đường.
- R. Descartes: Để đi qua phía bên kia đường.
- Galilee: Và thế là con gà đã băng qua đường!
- S. Freud: Việc bạn bận tâm đến việc con gà băng qua đường cho thấy cảm xúc tình dục bất an của bạn.
- De Gaule: Con gà có thể đã băng qua đường, nhưng nó còn chưa băng qua quốc lộ.
- M. Luther King: Tôi mơ về một thế giới mà ở đó tất cả gà đều có thể được băng qua đường mà không cần biết lý do tại sao.
- R. Nixon: Con gà không có băng qua đường. Tôi lặp lại: con gà không bao giờ băng qua đường.
- G. W. Bush: Việc con gà đã băng qua đường bất kể nghị quyết của LHQ chứng tỏ một sự đối đầu với dân chủ, tự do, công lý. Điều này cho thấy lẽ ra chúng ta phải dội bom con đuờng này từ lâu rồi. Để đảm bảo cho hòa bình trong vùng này, tránh việc các giá trị mà chúng ta bảo vệ bị xâm hại, chúng ta quyết định gửi 17 hàng không mẫu hạm, 146 máy bay tiêm kích, 250,000 quân, 154 tên lửa hành trình đến để xóa bỏ mọi dấu vết của con gà tại vùng này trong vòng bán kính 5,000 km. Sau đó, chúng ta quyết định sẽ thay mặt thế giới cai trị vùng này, thiết lập hệ thống các chuồng gà theo những chuẩn mực an ninh phù hợp nhất. Con gà trống lãnh đạo các chuồng gà sẽ được bầu chọn một cách dân chủ. Để cân đối chi phí chỉ cần kiểm soát các loại thực phẩm chế biến từ trứng gà trong vòng 30 năm mà thôi. Trong vùng đất mới của công lý, tự do và dân chủ này, chúng ta có thể đảm bảo rằng không bao giờ còn có chuyện gà băng qua đường nữa, và cũng chẳng còn con... đường nào trong vùng nữa. Chúng tôi không cần biết con gà có qua đường hay không, điều chúng tôi quan tâm là nó đứng ở phía nào của đường, một là phía chúng tôi, hai là phía bên kia, không có 1 vị trí trung lập nào cả !
- V.Putin: Gà đã chiếm một vị trí quan trọng từ sau khi kết thúc chiến tranh Lạnh. Vấn đề bây giờ là chúng ta phải đưa gà vào đúng quỹ đạo mong muốn của nó.
- Alex Ferguson: Phong độ của con gà khi đi qua đường có thể là nhất thời, chỉ có đẳng cấp của nó là vĩnh cửu.
- David Beckham: Con gà đi qua đường nhờ sử dụng dầu nhớt Catrol Power 1- Uy lực của Beckham
- Shinichi Kudo: Dựa vào dấu chân để lại kết luận con gà đã qua đường.
- Mourinho: Không cần ghi nhiều bàn, chỉ cần con gà qua đường.
- Moggi: Con gà đang trên đường xuống Seri B
- Marcello Lippi: Chúng ta cần nhường quyền kiểm soát đường phố cho con gà. Việc của chúng ta là chăng bẫy.
- Federer: Con gà mang bước chạy của Nadal .
- Đội đua Relnault: Đã tìm thấy thành viên mới cho mùa giải sau.
- Jose Mourinho: Tôi đi đường của tôi, tại sao tôi phải né con gà
- Hugo: con gà, cẩn thận đấy nhééé, bấm phím số 4 để qua trái và số 5 để qua phải, trên đường đi phải cẩn thận cạm bấy đấy nhééé, ồ không, con gà đã thua rồi, số điểmcủa con gà là 0 điểm.
- Ramon Calderon: Tôi sẽ đưa bằng được con gà về phố Phạm Ngọc Thạch!
- Vương Ngọc Yến (trong Thiên Long Bát Bộ): Nếu xét về vị trí của các dấu chân trên đường thì đây là chiêu "OK quá quan" (gà đen qua đường) trong bộ pháp "Lăng Ba vi bộ"
- Tiểu Long Nữ (Thần Điêu Hiệp Lữ): Con gà qua đường ư? Thế liệu nó có được lấy học trò của nó không?
- Tào Tháo: Con gà chăm qua đường làm gân to, ăn ko được, bỏ thì tiếc.
- Mỹ Tâm: Gà que gà que bướcccccccccc qua đường kia . Gà que gà que tóc nâu là em đó
- KFC: Cài con gà này … dám xổng chuồng… thế thì bữa nay mình lấy con nào làm FireChicken bây giờ …
- Dương Qua: Gà có biết cô cô của ta ở đâu không?
- Hậu Nghệ: (rút cung tên ra).
- Hồng Thất Công: Tỉnh ơi hôm nay ta sẽ dạy cho con chiêu…
- Gunbuond played: đi lang thang trên đường có con gà có con gà. Gà không biết bắn là con gà quay.
- Mỹ Linh: Chị thấy gà hôm nay qua đường rất xuất sắc, nhưng thật tiếc là gà đã chọn sai đường. Gà cần phải cố gắng ở lần sang đường tới, nhưng chị vẫn bỏ phiếu bầu cho gà.
- Long Vũ:
+ (BL thể thao) Con gà đang băng quá đường… băng qua đi! … Băng.!!!! … không qua đường! Thật đáng tiếc thưa các bạn…
+ (MC Chiếc nón kỳ diệu) Vâng, con gà đã lọt vào ổ voi số 4, như vậy con gà có nên chơi tiếp hay ngưng cuộc chơi ạ ?
- Lại Văn Sâm : Ô kìa ! con gà sắp qua đường!!! Ô ô, Qua đường rồi!!! Vậy là con gà đã qua đường… Vâng xin cám ơn, xin cảm ơn !
- Lại là Lại Văn Sâm: Xe nhiều quá, con gà có muốn xài quyền trợ giúp nào không? 50:50 nhé, hay gọi điện thoại?
- BLV Quang Huy: Không được rồi thưa các bạn, con gà đã việt vị rồi!
- Bùi Tiến Dũng: cá 2 triệu USD là con gà không thể sang đường, chắc chắn nó sẽ sụp ổ voi vì đây là đường do PMU18 làm chủ đầu tư.
- Đỗ Tư Đông (Nguyên phó chủ nhiệm Khoa báo chí, Trường CĐ PT-TH TW1): Gà muốn qua đường à, thì đôi bên phải cùng có lợi, hay là để thầy đèo gà qua đường nhé, tiện đường mình ghé qua nhà nghỉ.
Ý kiến của cộng đồng quốc tế:
- WHO: 1 vấn đề được đặt ra, liệu con gà có bị nhiễm H5N1 không?
- OPEC (Tổ chức các nước xuất khẩu... cám gà): Nhiều khả năng, giá cám gà sẽ còn tăng cao nữa và có thể đạt đến ngưỡng 100USD/thùng vì hiện nay, nguồn cung đang thấp hơn lượng cầu và sản lượng của OPEC đã tới giới hạn.
- CHDCND Triều Tiên: Chúng tôi sẽ cho gà đào đường, nhiều khả năng, gà có thể đào được đường tới tận Nhật Bản và có thể là cả Mỹ.
- Iran: Chúng tôi sẽ ủ phân gà qua đường nhưng để phục vụ mục đích hoà bình.
- Iraq: Chúng tôi cấm toàn bộ gà qua đường vì nhiều khả năng chúng sẽ mang bom cảm tử.
Ý kiến của 1 số Bộ ngành:
- Bộ ngoại giao: Chúng tôi cực lực lên án việc con gà qua đường… điều này hoàn toàn là một sự vi phạm nghiêm trọng về… luật an toàn giao thông... Chúng tôi đã cố hết sức xin sự giúp đỡ của LHQ, đề nghị con gà ở nguyên tại chỗ, chui vào hầm trú ẩn chờ LHQ sắp xếp phương án đưa qua đường an toàn, tránh bom và tên lửa của Israel.
- Bộ Thủy sản: Chúng tôi không hề biết có con gà qua đường, bão Chanchu không qua đường đó.
- Bộ Tài chính: Chúng tôi sẽ cho phép nhập khẩu loại cầu vượt đã qua sử dụng, như vậy gà qua đường sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn khi muốn băng qua đường. Có điều, gà muốn sử dụng cầu vượt đã qua sử dụng thì phải chịu Thuế nhập khẩu, Thuế tiêu thụ đặc biệt, Thuế VAT và một số loại thuế khác để bảo hộ cho cầu vượt sản xuất trong nước.
- Bộ Thương mại: Quá trình đàm phán để gà có thể sang đường đã gần như hoàn tất. Nhưng rất tiếc chúng tôi chưa thể công bố các nội dung đàm phán, các nhượng bộ của mình được vì chúng tôi... chưa có thời gian.
- Bộ GDĐT: Tỷ lệ gà qua đường đạt 100%, trong đó số gà qua đường khá và giỏi chiếm 99%, không có gà qua đường xếp hạng yếu.
- Cục Đường bộ (Bộ GTVT): Tất cả gà qua đường đều phải khâu các loại túi lại, không được đem theo số tiền vượt quá 20.000 VNĐ để tránh làm "hư hỏng" các cán bộ soát vé tại các Trạm thu phí đường bộ.
- VN Airlines: Chúng ta cần phải thuê con gà khác, con gà này không sang được đường vì chân nó chỉ phù hợp cho nhảy qua rãnh nước hoặc cùng lắm vượt qua ngõ.
- VNPT: Chúng tôi không thể mở cầu vượt qua đường cho gà vì E-phone chưa chuẩn bị kỹ các phương án kỹ thuật đảm bảo cho gà qua đường an toàn.
- VFF (Liên đoàn bóng đá VN): Trong vòng 10 năm tới, chúng tôi sẽ đưa gà VN vào top 10 gà qua đường nhanh nhất Châu Á và có thể dự World Cup gà qua đường 2018.
- E-phone: con gà của chúng tôi không thể qua đường vì VNPT đã không chịu mở đường cầu vượt.
Ý kiến của 1 số đại diện ngành nghề:
- Nhà Sinh học: Con gà băng qua đường là một động thái cân bằng hệ sinh thái môi trường.
- Nhà Vật lý: Ta không thể nói con gà băng qua đường nếu không có một hệ quy chiếu đúng, trong đó lề đường sẽ làm gốc tọa độ, chiều dương là hướng bên kia đường.
- Nhà Toán học: Căn cứ vào vận tốc của con gà vào thời điểm hiện tại thì nó sẽ gặp chiếc xe tải đang tiến tới tại giữa đường.
- Nhà Hóa học: Việc con gà băng qua đường có thể sẽ mang đến một nguyên tố mới trong bảng tuần hoàn.
- Nhà Logic học: Nếu không có gì hấp dẫn con gà ở bên kia đường thì nó sẽ không băng qua đường, vậy có thể kết luận rằng bên kia con đường có điều gì đó hấp dẫn con gà băng qua đường.
- Nhà thần học: Phải chăng con gà muốn thay đổi tôn giáo của nó?
- Nhà tư tưởng học: Rõ ràng ta không thể nói "con đường đang băng qua con gà" được vì vậy "con gà băng qua đường" là một tinh thần đúng đắn.
- Nhà văn: "Con đường nhỏ nhỏ, gió hây hây. Gà muốn băng qua để tìm bầy"...
- Cảnh sát giao thông: Con gà sẽ không phạm luật nếu nó có đội nón bảo hiểm. Thứ nhất: Gà là loài lông vũ, không được phép đi qua đường mà phải bay qua đường. Thứ hai: Gà qua đường không đúng vạch sơn. Thôi "làm luật" đi.
- Cảnh sát hình sự: Hãy theo dõi con gà cho đến khi nó băng qua bên kia con đường. Đừng để một án mạng đáng tiếc xảy ra.
- Cảnh sát dân sự: Có lẽ không nên phạt con gà này vì xét ra nó cũng có quyền... gà sự.
- Công an Hộ khẩu: Gà muốn qua đường để vào chuông bên kia đường hả. Vậy phải xin giấy phép của chuồng bên kia đồng ý cho vào nhé. Làm sao để xin giấy phép ấy à. Đơn giản lắm, chú phải sang bên kia đường đã!!!
- Luật sư tố tụng: Căn cứ vào điều 24 của bộ luật dân sự, tôi tố cáo con gà đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
- Luật sư bào chữa: Phản đối, thưa quý tòa. Vì thân chủ của tôi có thể quay lại khi ông ta vừa tới mép đường.
- Đám sinh viên: trố mắt nhìn theo "gà kìa, gà kìa tụi mày".
Gà trống: Chà đây có phải gà mái ko nhỉ???
Cáo: Nó đi qua đường thế này thì mình phải đi theo nó à, xe tông chít!!!!
Sói: Này gà, hãy liệu hồn đấy!2016