Ăn cơm mới nói chuyện cũ.Vâng đúng là như thế, chả là vì nhân một buổi họp mặt một số cựu học sinh trường Trung Học Biên Hoà tại Bắc Ca li, tôi gặp lại Xuân, người bạn gái, bạn học thân nhất của tôi những ngày xa xưa . Hỏi các bạn nghĩ thử mà coi nếu không “ăn cơm mới nói chuyện cũ” thì nói gì bây giờ hở trời, sau những câu chào, hỏi thăm nhau về sức khoẻ, về công ăn việc làm …hỏi gì nữa đây ? Hỏi về chuyện chồng con thì cũng ngại ngùng quá, nhưng không hỏi thì sợ rằng người bạn cũ của mình sẽ trách là sao quá vô tình, nên cứ vờ phải hỏi : “Xuân à , Ông ấy giờ làm gì ? Xuân vẫn cái tánh ỡm ờ, vờ vịt như ngày nào :” Hoà nói ông ấy …là ông nào vậy ?” Thì là …ông nhà Xuân chứ còn ông nào . Ai trồng khoai đất này “ . Xuân chu môi ngúyt tôi một cái dài . Cái nguýt như một lưỡi dao cùn , cùn rồi vì hai bên khoé môi đã hằn rõ những vết chân chim …đại bàng, lưỡi dao ấy vừa xước qua vết thương cũ của tôi, tôi nghe một chút đau, một chút dằn vặt và hình như nó lại bắt đầu rỉ máu, giống như những lúc trái gió trở trời, tôi vẫn mãi hoài đớn đau với nó . Tôi biết trong đôi mắt Xuân như chứa nhiều điều trách móc. Mà lạ nhỉ ? Sao lại trách móc tôi hở Xuân ? Ngày ấy nào tôi có lỗi gì ?

Ngày ấy chúng tôi thân nhau lắm, hơn mức tình bạn một chút, mặc dù chưa đứa nào dám nói với nhau điều gì về tình yêu, chưa từng biết mùi vị đắng chát của đôi môi nhau, chỉ biết sơ sơ về dòng điện cực mạnh phát ra từ bàn tay nhau thôi . Ấy thế nhưng đứa nào cũng có cái …”nhạy cảm”, tự biết rằng hai đứa đã là của nhau, cũng đã ghen thầm, cũng đã giận hờn, nhất là Xuân, ôi thôi khi nàng giận thì trời đất cũng muốn xụp xuống, mây mù che kín bầu trời, thế giới trở nên tối tăm, mưa giăng ngập lối . Có lần như thế này thôi mà nàng giận tôi đúng một tháng trời, một tháng trời không thèm cho tôi gặp mặt, thấy tôi từ xa là nàng đã tìm đường lẫn tránh, vào lớp học nàng cố tình như không thấy tôi . Chẳng nói thì các bạn cũng biết tôi khổ sở như thế nào, tôi mất ăn mất ngủ như thế nào, tôi ốm o gầy mòn ra làm sao …Câu chuyện thế này : Hai đứa tôi đang ngồi trong một quán kem, tôi ngâm nga theo câu hát đang phát ra từ dàn Akai của quán :“Ôi tóc em dài đêm thần thoại …”Đúng vào lúc có hai cô gái tóc thề bước vào quán, thế là nàng vùng vằng, nàng bảo tôi là coi thường nàng, có nàng ngồi đây mà còn …dám tung lời ong bướm với những cô nàng khác …Thật là ngang ngược, tôi giải thích thế nào cũng không chịu nghe, cuối cùng tôi xuống giọng xin lỗi, nàng cũng không tha lại còn kết tôi tôi thêm :” Đấy nhận rồi nhá , vậy mà còn cãi “ . Nói rồi ngùng ngoằng nàng bỏ ra khỏi quán đi một mạch, bỏ lại mình tôi ngồi trơ gan cùng tuế nguyệt . Rồi giận mãi .

Đã lâu qúa mới gặp lại nhau . Đã lâu qúa chả hề nghe tin nhau . Đã lâu qúa để lạc mất nhau trên đường đời . Tình cờ hôm nay gặp lại, những tháng năm cũ như sống dậy và tự dưng tưởng như mình trẻ lại như xưa . Ngày xưa hai đứa sau khi xong bậc trung học cùng rủ nhau vào học sư phạm . Tôi thì thú thật là cũng chả ham gì cái nghề dạy học đâu, vì tôi sớm biết đó là cái nghề bạc bẽo mà, tôi vào sư phạm là để tránh đi lính, đơn giản thế thôi, còn nàng thì muốn gần tôi như chim liền cánh, như cây liền cành thế nên nàng theo tôi ra đi . Chúng tôi ra tận mãi Qui Nhơn, quê hương Hàn Mặc Tử, vì tôi có gia đình ông cậu ở đó, vả lại lúc đó vào trường Sư Phạm Qui Nhơn có phần dễ dàng hơn . Nàng ở nội trú . Gọi là nội trú chứ nàng vẫn “dù” đi chơi khuya với tôi hoài . Chỉ đi chơi thôi, đi uống cà phê, đi nghe nhạc, đi coi phim …và vẫn chỉ tay trong tay, mắt trong mắt, chứ môi vẫn chưa trong môi chứ đừng tơ tưởng những chuyện khác . Thằng tôi cù là như rứa . Có lẽ cũng tại cái mùi dầu cù là trong tôi mà tôi đã lỡ một cơ hội, đã nghìn năm ôm mối hận lòng khôn nguôi .Sau này khi chia tay nàng có nói với một người bạn khác của tôi :” Tại Xuân thấy Hoà thế nào ấy …Hoà chả nói gì, Hoà cũng chả …làm gì. Hoà đi chơi với mình cứ y như là một người bạn thông thường  …” . Trời khi tôi nghe được những điều đó thì …đã muộn màng . Chả là vì khi học ở Qui Nhơn nàng có quen một nam giáo sinh . Anh chàng tướng tá rất nghệ sĩ, viết nhạc khá hay, chơi đàn cũng giỏi ….nói như thế để thấy là đối thủ của tôi hơn tôi vài bậc .Tôi đã từng ghen mấy độ với tay này .Vì là tánh tình của một nghệ sĩ cộng với cái tánh tinh nghịch nên anh chàng giáo sinh nhạc sĩ này cũng phá phách ghê lắm, hắn chỉ phá ngầm thôi, nhưng ông cụ bà vãi ta ngày xưa đã nói “tẩm ngẩm, tầm ngầm mà đấm chết voi “. Hắn cũng là một tay uống rượu rất cừ .Có đêm hắn say mèm bò về tới nhà trọ trên đường Gia Long thì hết sức không vào nhà được, lăn ra ngủ ngoài thềm cửa . Sáng ra chủ nhà dậy sớm thấy khách trọ của mình quần áo xốc xếch, ói mửa tùm lum …thấy ghê quá bèn bịt mũi bỏ chạy vào nhà trong xách nước ra dội rửa thềm hè phố .

Một dạo trong nhóm giáo sinh nữ cứ thì thầm, xôn xao mà bọn con trai chúng tôi chả hề biết điều gì xảy ra . Chúng tôi gạn hỏi vài người bạn nhưng những cô bạn ấy chỉ tủm tỉm cười ra điều rất ư là bí mật không chịu thố lộ gì hết. Một hôm tôi về nhà đang ngồi mơ màng soạn giáo án thực tập thì nghe đứa em gái con ông cậu tôi đang nói chuyện xì xào nhỏ to với cô bạn của nó ở nội trú mới ra :” Thằng cha cà chớn, thiệt bậy bạ “ Rồi chúng cười khúc khích .Tôi tò mò lắng nghe .”Thằng cha ấy viết tên của chả ngay đáy quần lót của tao, tao bị hai cái rồi đó mày “ . “ Chắc thằng chả …mê mày rồi “ . “ Ai mà thèm mê thằng chả chứ .”” Thằng chả coi cũng được, đàn hay, hát giỏi và nhất là biết viết thơ, viết nhạc mày còn …chê chỗ nào “ . Thế rồi hai đứa đấm nhau thùm thụp cười như nắc nẻ .Tôi ngỡ ngàng tự hỏi thằng chả nào đây cà …hay là thằng chả nhạc sĩ giáo sinh trong trường mình . Và đúng như thế, người giáo sinh tài hoa ấy cứ vớ được cái quần lót nào của nội trú sinh phơi trong khu nội trú là chàng ta cứ “ịn” cái tên mình vào đó, vào ngay chỗ đó thế mới độc chứ và làm cho khối những nàng giáo sinh “nhạy cảm” cứ tưởng rằng chàng lãng du kia khoái mình nên đem tình trêu ghẹo .Các cô chả cô nào tiết lộ cái điều bí mật ấy ra nên ai cũng chỉ nghĩ là …chỉ mình dành được đặc ân ấy cho riêng mình . Xuân của tôi ngày xưa ấy cũng  “nhạy cảm” y như thế, và từ đó nàng rời xa tôi, mỗi ngày mỗi xa  . Cuối cùng thì chàng hào hoa một đời yêu mưa gío kia chả thương cô nào .Cô nào cũng được anh hát tặng cho những bài tình ca bất hủ .Cô nào anh cũng nháy mắt cười bằng đuôi con mắt mà người đời gọi là lẳng lơ . Nhưng đến giờ này ngồi suy cho kỹ, nghĩ cho cùng, thì chàng kia cũng chả có lỗi phải gì .Có chăng là do cái tánh nhạy cảm của người đời  và cái phá phách ngông cuồng của một cuồng sĩ .Ta có thể trệu trạo mà nói rằng :” Hắn ta là của mọi người “ .Hắn chẳng của riêng Xuân , nên Xuân vỡ mộng, Xuân buồn, Xuân cũng ngượng ngùng chẳng dám gặp lại tôi . Xuân thất tình, Xuân ra trường xin về miền núi dạy trong mấy buôn làng của người dân tộc thiểu số . Từ đó hai đứa tôi mất liên lạc với nhau . Đứng nhìn em khăn gói lên xe thổ mộ về vùng hoang vắng là …”biết xa nghìn trùng “ .

Nào ngờ hôm nay gặp lại . Chuyện cũ tưởng như còn mới trong đầu, nhưng khác một điều là dầu cù là trong tôi đã nhạt mùi theo số tuổi đời chồng chất . Lợi dụng lúc mọi người cười nói râm rang tôi ghé sát tai Xuân nói cho vừa đủ nghe :”Giá mà lúc xưa mình bạo gan bạo phổi hơn một chút thì …” . Xuân phá lên cười :” Ừ giá mà Xuân, lúc đó  dám hỏi thẳng Hoà là “ Hoà ơi Hoà có thích Xuân không “ trước khi quyết định chuyện …”cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ” thì có khi bây giờ đã khác… Chắc vết thương cũ cũng tấy nhẹ trong da thịt nàng, nên thấy nàng có vẻ đăm chiêu, mơ màng. Nếu như chúng tôi có thể làm cho mình trẻ lại như thuở nào ngay lúc bấy giờ thì...trăm phần trăm là...chúng tôi sẽ quyện vào nhau...hôn nhau...đắm đuối trước những ánh mắt...kinh sợ của bạn bè để không còn bỏ lỡ đường tơ  con nhền nhện. Nhưng than ôi ! Không thể chối cãi là cả hai đứa  "đã già". Ngọn "lửa lòng" cũng đã lụn chỉ còn tàn tro, chỉ còn là tiếc nuối hùi hụi. Ngồi đây nhìn nhau mà ngậm ngùi.

Phải chi dạo đó Xuân không "nhạy cảm" với trò chơi vô cùng gợi cảm của chàng nhạc sĩ giáo sinh thì biết đâu chúng tôi lại không bị thất lạc nhau. Chém cha cái gọi là nhạy cảm . Thực hư cứ như là cái tổ con chuồn chuồn chả ai biết nó ở đâu .

840




Khu chợ huyện hôm nay có phần nhộn nhịp hơn mọi ngày. Tiếng trống dồn dập như trống lân, tiếng thanh la kêu beng beng và tiếng lù trẻ ở xóm gần chợ gọi nhau ơi ới, vừa gọi vừa chạy về khoảng đất trống ở cuối chợ, nơi đang có một đám đông vây quanh.

Vinh đẩy cánh cửa bước ra ngoài, theo sau Vinh là con Tô to lớn, con chó bẹc giê mà ba cậu đã mua lại của một người quen, ông ta làm thày "xu" trong đồn điền của người Pháp. Giống chó Pháp lai Ăng lê, lông mượt và rất khôn.Ba Vinh thích con Tô lắm, kể từ ngày có nó, lũ trẻ con trong xóm cũng kiêng nể phần nào, chúng không dám léng phéng tới gần nhà phá phách những chậu kiểng của ông, hay trèo rào vào hái trái cây...Đối với Vinh con Tô như một lá bùa hộ mạng, đám trẻ hung hăng ngày nào hay bắt nạt cậu giờ thấy cậu chúng im thin thít chẳng dám hó hé.

Vinh cùng con Tô lững thững đi theo bọn trẻ về phía đám đông. đám đông vỗ tay, cười nói luyên thuyên. Vinh lách người chen vào. Trước mặt vinh là một vòng tròn lửa đường kính khoảng một mét,những ngọn lửa được đốt bởi những đùm giẻ thấm dầu, đối diện với vòng tròn lửa là một con chó nhỏ nhắn trông rất dễ thương. Người đàn ông có khuôn mặt xương xương, nước da đen xạm, giơ cao những bịch thuốc dán rồi bước quanh đám đông :

- Đây là loại thuốc dán da truyền, rất hiệu nghiệm, bà con cô bác trước khi xem con Milu nhảy vòng lửa giúp vui, xin hãy mua thuốc dán hiệu con bìm bịp. Mua một tặng một, đau đâu dán đó...

Vừa nói ông ta vừa lấy bàn tay vỗ mạnh vào lưng : "Đau lưng dán cái lưng". Vỗ vào bụng :" Đau bụng dán cái bụng "...Bảo đảm chỉ trong giây lát là hết đau...không hết đau không lấy tiền...Rồi ông ta chỉ về phía đám đông :" Bên này cô hai mua một bịch", bên kia ông ba mua hai bịch".Đến lúc này Vinh mới để ý tới cô bé có mái tóc đuôi gà, hình như là con gái của ông bán thuốc, cô bé bưng rổ thuốc dán đi một vòng, có dăm ba người mua...Vinh cũng mua, chẳng phải vì cậu cần thuốc dán mà vì cậu muốn làm quen với cô bé thì phái :

- Này mua một tặng hai nhé.

Cô bé có mái tóc đuôi gà kéo rổ thuốc lại, tròn xoe đôi mắt nhìn Vinh :

- Ý...Đâu được chớ, Tía em đã bảo mua một tặng một thôi mà...

Vinh chợt bật cười với dáng điệu của cô bé, dáng điệu hết sức trẻ con mà dễ thương ghê đi. Vinh ngần ngừ...;" Thì mình cũng đâu có lớn hơn ai..."

- Này...anh có mua không, một tặng một thôi đó.

- Mua, mua chứ...

Vinh nói vội như sợ cô bé không bán nữa vậy...Vinh cầm bịch thốc dán mà ngơ ngẩn, chả biết rồi đây sẽ làm gì với gói thuốc này...Đang hồn phách xiêu vẹo chín tầng mây thì tiếng người bán thuốc lại vang lên :

- Cám ơn bà con cô bác, ai chưa mua xin chút nữa mua dùm...Bây giờ để con Milu nhảy vòng lửa cho bà con coi chơi.

Nói xong ông ta tiến lại gần con Milu xoa đầu nó :" Milu múa lửa cho đẹp nha...ngoan". Con Milu như hiểu ý của chủ, nó nhổm người lên ra vẻ lấy điệu bộ, nhún mình phóng qua vòng tròn lửa đang cháy ngùn ngụt.Lác đác vài ba người vỗ tay, đám trẻ thì reo hò ầm ỹ cổ võ. Sau khi biểu diễn xong, con Milu đi một vòng lúc lắc cái đuôi ra vẻ cám ơn, cám ơn bà con đã khen thưởng, rồi nó quay về nằm dưới cái bàn gỗ. Vinh không để ý tới những trò biểu diễn nữa mà đôi mắt cậu cứ bám sát cô bé tóc đuôi gà. Một cái gì vừa thức dậy trong con người của Vinh, một cái gì vô hình nhưng mãnh liệt đã làm nhũn con người thường ngày hay phá phách, nghịch ngợm của cậu. Một bùa phép đã mở mắt cậu để cậu nhận ra một Eva hiện hữu trên đời.Một tiếng sét, tiếng sét giữa trời không mưa.

- Bà con cô bác trước khi coi chú khỉ Tito chạy xe đạp, xin giới thiệu với bà con một loại thuốc xoa, làm tan máu bầm...
Để chứng minh hiệu quá của thuốc, ông ta dùng một khúc gỗ đánh mạnh trên bắp thịt tay tạo thành một vết bầm và dùng thuốc xoa vào đó...máu bầm tức khắc tan ngay. Nhiều người trầm trồ khen thuốc hay.

Buổi hát xiệc vừa chấm dứt, mọi người lần lượt ra về, chỉ còn Vinh và con Tô là chần chờ nán lại. Vinh đứng đó nhìn đôi tay cô bé có mái tóc đuôi gà thoăn thoắt dọn dẹp dụng cụ đồ nghề, con Tô cũng chạy lăng xăng theo con Milu, nó đưa mõm ngửi ngửi quanh mình con Milu, còn con Milu thì như là e lệ rụt rè quắp đuôi lại, không dám nhìn thẳng con Tô. Chắc là chúng đang chào hỏi và làm quen với nhau, một lúc sau con Tô lấy đầu dụi dụi vào mình con Milu, con Milu chừng như cảm thấy nhột nên nhẩy cẫng lên thế là chúng đã đùa dỡn với nhau như đã quen từ lâu. Vinh trông theo hai con chó mà thèm, ước chi mình và cô bé tóc đuôi gà cùng được như thế...

Và cứ như thế có hơn mười ngày, ngày nào Vinh và con Tô cũng ra xem gánh xiếc, ngày nào Vinh cùng mua thuốc dán bó đầy ngăn kéo bàn học, ngày nào Vinh cũng mong được gặp cô bé tóc đuôi gà, nhìn nhau cười một cái...thế là đêm đó ngủ ngon, chẳng hiểu tại sao trước đây trong lớp học có thiếu gì cô gái xinh đẹp, tiểu thơ đài các mà Vinh chưa hề có cảm giác là lạ như hôm nay, như ngày đầu tiên ghé xem gánh xiếc nhà quê này. Con Tô coi bộ còn vui hơn Vinh nhiều, nó tự nhiên hoạt náo hơn khi gặp con Milu chả bù cho những lúc nó nằm ở nhà thở dài thườn thượt.

Cuộc vui nào rồi cũng qua mau. Vinh biết sáng mai gánh xiếc sẽ dọn đi, suốt đêm rồi Vinh không ngủ. Con Tô hình như cũng biết ngày mai con Milu đi rồi, nó cứ chạy ra cửa rồi lại chạy vào nhà, chạy ra đằng sau rồi lại chạy về đằng trước, mắt nhìn xa xa. Con Tô làm cho Vinh đã nao nao lại càng thêm xốn xao trong lòng. Vinh đang chuẩn bị những câu nói từ biệt ngày mai: "Cô bé tóc đuôi gà ơi, biết chừng nào mình gặp lại nhau đây? Tóc đuôi gà đi xa rồi có nhớ Vinh không? Vinh thì chắc là nhớ tóc đuôi gà chết đi được...". Đại khái là những câu vớ vẩn như vậy. Đêm rồi cũng qua, tiếng gà gáy rộn ràng mấy chặp, Vinh mong cho chóng sáng, cậu đang tưởng tượng cô bé tóc đuôi gà cũng thức trắng đêm nay, Vinh mơ màng và ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, Vinh vội vã xô cửa chạy ra ngoài, con Tô cũng chạy theo bén gót.Vinh đẩy cánh cổng nhìn ngơ ngác. Một chiếc xe bò chất đồ đạc ngổn ngang vừa đi khuất, Con Tô ngẩng cổ lên "Gâu gâu, gâu..." như gọi con Milu. Tiếng con Milu nghe văng vẳng yếu ớt đáp lại...

Vinh thẫn thờ nhìn theo con đường dài. Nắng sớm reo vui như mọi ngày, nhưng trong lòng Vinh nắng như vừa vụt tắt, hoàng hôn bắt đầu ngay từ buổi sáng. Một lời chia tay không kịp nói, cả cái tên cô bé cũng chưa kịp hỏi...Vinh lẩm bẩm: "Em tóc đuôi gà...", rồi lững thững bước vào nhà ngồi bệt bên thềm, con Tô buồn thiu nằm gác mõm lên bàn chân Vinh. Người và vật cùng một tâm sự như nhau...Chợ sáng nay sao vắng vẻ vô cùng.


Lê Du Miên
1655


Powered by Blogger.