Tôi nghe tiếng người nói chuyện lao xao bên tai, và loáng thoáng hình như ai đó nhắc đến tên tôi. Đầu nặng như bị đội ngàn cân đá tảng, cả người rã rượi, cái mỏi mệt dị kỳ, như người bị tê liệt đang cố nhấc từng phần thể xác để mong chúng hoạt động được.  Miệng khô, và đắng chát, cái chát đắng như bị hành hình  bắt ăn cả chục quả hồng còn xanh.  Cơn khát đến hành hạ tôi thật tàn nhẫn. Tôi thấy như môi mình mấp máy xin xỏ điều gì.  Tôi nhận thức được có bàn tay ai thật dịu dặt trên trán:


            _  You're doing just fine.  Everything go well. You will be happy about the result.


Hình như tiếng tôi van vỉ:


            _  I'm so thirsty, so thirsty.


Vẫn giong nói diu dàng đó, nhưng đã từ chối lời tôi, lý do không tốt nếu uống nước ngay sau khi mỗ sẽ bị ói.  Trong thần trí đang rã rời mỏi mệt đến bải hoải tôi cũng còn bắt được cái ước muốn là ráng chịu thêm vài chục phút, khi được đẩy về phòng riêng, tôi sẽ được nhấm nháp ít đá cục.


            Tôi mở mắt, nhưng hình ảnh chung quanh còn lờ mờ chưa rõ, những bóng nguờøi áo trắng , áo xanh di động nhẹ nhàng,, những tiếng nói nhỏ thì thầm như sợ làm đau bệnh nhân sau khi mổ.  Định thần, tôi cố tập chung ý nghĩ và t?p chung tầm nhìn, tôi thấy được mấy bệnh nhân khác nằm bên, cũng im lìm bất động như tôi.  Chiếc đồng hồ treo trên tường chỉ 12 giờ rưỡi .  Có lẽ khi người ta đẩy tôi ra đây thì khoảng sau 12 giờ.  Tôi còn nhớ rõ trước khi mê man tôi đã hỏi : “Cuộc giải phẫu này dài trong bao lâu?”


            _  Chỉ khoảng từ 2 đến 2 giờ rưỡi thôi.


Nhưng tôi đã phải vô nhà thương từ bảy giờ sáng, để qua bao thủ tục và chịu sự sợ hãi từ đó cho đến lúc mê man khi bị đẩy vào phòng mổ.   Cơn mệt mỏi tận cùng lại trở về làm tôi chìm vào giấc ngủ một cách khổ sở.  Lúc sau tôi lại tỉnh vì có chất mát gì ở môi, à thì ra trong giấc ngủ tôi cũng kêu van để xin mấy giọt nước.  Người ta đã cho tôi ngậm chiếc khăn ướt.  Suốt từ 12 giờ đêm qua đến nay, chưa giọt nước nào vào cổ, thật kinh hoàng vì cái khát đang cấu xé, đang bắt tôi ăn cả vạn quả hồng xanh chát trong miệng. Tôi vẫn muốn nhắm chặt mắt, người lúc mê lúc tỉnh.  Tuy nhiên tôi ý thức được rõ ràng là mình đã không thể "đi" luôn  khi ngủ.!!



 




 



                                    #########################         



 



            Tiếng chuyển bánh của chiếc giường được đẩy đi, có tiếng ai đó:


            _ Here  is your family.


Tôi mở mắt, chưa nhìn rõ được một ai, nhưng biết tất cả những người thân đang lao xao ở chung quanh.  Nghe được rõ tiếng chị Minh:


            _  A, nó tỉnh lại rồi. Mừng quá.


Có bàn tay nào nắm chặt tay tôi,  một cái xiết tay mạnh, làm tôi biết ngay của Thuấn.


            Khi tôi được chuyển sang cái giường của phòng mình, thì tôi đã thấy mình thật sự trở về với dương thế, nghĩa là không hoàn toàn có lúc tôi thấy mình lửng lơ ở tận đâu đâu, Chân tôi giờ đã "đặt đất".  Lời cầu xin của tôi đã được ứng nghiệm, tôi đãï trải qua một cuộc giải phẫu tốt đẹp.


            Từng hụm nước đá nhỏ đã như những giọt nước tiên làm tôi tỉnh táo dần và xua được những cái chát đắng của hồng xanh trong miệng.  Đã hơn hai giờ chiều,  nhìn bao người thân đang đứng vây quanh giường, ai cũng hốc hác, nhưng thấy tôi tỉnh táo, nụ cười thật tươi trên môi tất cả mọi người thân.  Tôi biết tất cả chưa ai ăn gì, kể từ lúc theo tôi vào đây, hẳn giờ ai cũng đói lắm. Dù còn yếu, nhưng t%
C31006




1.

Sáng nay khi tỉnh dậy, nàng đã thấy gần 6 giờ sáng. Nhìn qua khung cửa sổ lớn cuả căn phòng, trời ẩm đục một mầu suơng trắng và buồn. Sương mù trắng xoá cả không gian, sương mù chắn tầm mắt không cho nàng nhìn suốt được tới cuối khu vườn rộng. Trời đã vào cuối tháng Năm, sáp qua tháng Saú, nhưng nơi naỳ vẫn còn lạnh, nàng vẫn phảỉ khoác thêm chiếc aó khoác mỏng khi đi ra ngoài. Nàng vẫn thích mặc loại nhung mềm và rủ, ôm lấy thân hình khiến người trông như thanh hơn. Từ ngày xưa , nàng vẫn thích nhung hơn gấm, nàng đã ví vẻ đẹp của loại hàng này coi thật nhu mì, đằm thắm, dù ngay cả với những mầu lộng lẫy nhất, vẫn là cái vẻ đẹp kín đaó, lôi cuốn như những cơn sóng ngầm, khiến người nhìn ngắm không thể rời mắt. Gấm thì như một cô gái đẹp lộng lẫy, mà không duyên, như loài hoa có sắc mà không huơng.


2.

Ngày…….Tháng…….


Anh yêu nhất đôi môi hồng. Yêu đôi mắt say mơ…Anh yêu tóc em buông buông daì…Yêu tình ngất ngây… anh yêu tiếng ca êm đềm…khẽ hát câu dịu dàng….

Hứ ! Anh ăn gian, ăn gian ! không fair , không fair. G ghét anh, ghét !
ù. G gửi cho anh cái tape, có bài G hát, nay anh chép tặng G bản nhạc Yêu và Mơ của Văn Phụng, và gủi G cái tape do Tuấn Ngọc hát nữa, anh nói G nghe bản nhạc này, sẽ biết anh muốn nói gì với G..v…v…Anh đâu có mute nhỉ, anh cũng biết hát , anh chả từng khoe với G ngày xưa anh cũng hay hát trong các buổi họp sinh viên ở VN xa xua mà. Ngoài ra anh còn chơi piano giỏi nữa, Ðáng nhẽ anh phải đáp lễ laị G bằng cái tape thâu anh độc tấu bản nhạc này chứ, ít ra như thế anh mới chỉ ăn gian có phân nửa thôi hi`..hi`.., Văn Phụng viết nhạc và lời, anh gõ piano, thì anh cũng có chút công.
G nhất định đợi bao giờ anh gửi cái tape thâu anh độc tấu bản nhạc này tặng G thì G mới nghe nhiều hơn. Và mới viết cho anh dài hơn. Bây giờ Gío bắt chước nhà văn Frank Kafka , , thần tượng của anh , người có tài viết văn ngắn nhất. ha...ha...là G sẽ ngừng thư đây. Thư này còn hơi dài rồi đó.
Ghét anh,
ghét!
Gio



3.

Như mọi sáng, nàng vẫn lái xe theo con đuờng thân quen, con đuờng cong chạy dọc theo dòng sông uốn lượn cắt ngang thành phố, Những ngày trời quang đãng, nắng lấp lánh trên mặt sông, nắng sớm soi mình xuống mặt nuớc lặng sóng như một tấm gương dài khủng lồ uốn lượn. Những con ngỗng trời dậy trễ, nằm ngủ yên trên sông, trông từ xa giốàng như những chiếc giầy cũ cuả Charlo liệng trên con đuờng loang loáng nuớc mưa .

Hôm nay trời vẫn ẩm đục, sương mù trắng như sữa, sương mù phủ xuống con sông quạnh vắng buồn bã như tâm hồn nàng lúc này. Những con ngỗng trời vẫn nằm ngủ yên , trông từ xa giống như những đôi giầy cũ mốc bị bỏ quên.. Người ta không nhìn thấy nuớc, người ta chỉ nhìn thấy một biển suơng trắng mỏng mênh mông. Người ta chỉ nhìn thấy không gian như được bao trùm bằng màn voan mỏng mơ màng như tấm aó thần nữ trong những bức danh hoạ nổi tiếng xa xưa. Nàng tưởng tượng nếu mình đuợc đi trong vùng sương mù đó, ừ nhỉ, nếu mình.

Nàng đã đi trong biển sương mù từ lâu, nàng đã lạc trong trong đó từ lâu lắm rồi nàng vẫn đi tìm .,đi tìm ...một cáí bóng ! Một tuyệt đối.


4.

Ngày...tháng...


.Này cô bé ơi..này cô bé ơi..cho tôi yêu em nhé....tôi đứng ngây nhìn., em tha thướt kiêu sa. má hây hồng, má hây hồng … thơm hương tình ngây ngất, đây nụ hôn nồng xin dâng bé bản tình ca, một trời yêu mênh mang trong nỗi nhớ, quay quắt buồn khi vắng bóng em thơ, tình đắm say dâng em xin đừng từ chối, cho tôi yêu mê cuồng cô bé ở trong mơ.
( 2)

Anh,
Anh lại ăn gian nữa rồi, anh lại kiếm đâu đuợc bản nhạc ø hay này để gửi tặng G. bài thơ thật dễ thương quá nhỉ, và ông nhạc sĩ Vũ Ðức Nghiêm phổ bản này thật tuyệt, G nghe mai~ không chán, Anh cũng gửi cho G luôn cả bản nhạc viết nữa, thế anh quen nhạc sĩ hả? Anh khoe baì thơ là cuả một thằng bạn cũ hồi xưa học CVA. Well, mấy ông CVA này giỏi ghê đi, nhưng…nhưng …không có anh đó nhé, vì anh toàn cọp dê bài cuả thiên hạ gửi cho G không hà,
Anh than anh không biết làm thơ như mấy tên bạn đó , vậy có cần G cắt bài thơ Gío mới đọc được trên báo để gửi dùm anh tới…Gío không? Hi…hi…. Bảo đảm anh mà vớ đuợc bài này, sẽ xé ngay mục có bài thơ và nhét bao thư tặng G với lời phụ đề: bài thơ nói dùm anh !!!
Vậy bây giờ G gửi cho anh xem có đúng tâm trạng anh không nhe’, hi…hi…

Anh không biết làm thơ
Vì thế em hững hờ
Viết vu vơ vần điệu
Gửi đi rồi ngẩn ngơ

TG


Ðúng tâm trạng anh không nàò?
Ghét anh thật rồi đó
Gío


5.

Nàng nhìn giòng nuớc cuồn cuộn cuốn xoáy chợt nghĩ sao giống như cơn giận dữ của những kẻ mất trí, đã để những nghi kỵ ,thù hận làm biến đổi tâm tính, sự nóng giận giống như cơn thác lũ, xô bạt mọi thứ, làm tan hoang , phá vỡ mọi tốt đẹp xây dựng từ bao năm. Nàng bỗng thấy giận ghét con nước, nhưng khi đứng trên bờ sông lồng lộng gió, nàng lạị tự hỏỉ, tại sao cơn giận tức cuả loài người không giống như con lũ naỳ, hãỹ để hết giận hờn, thù ghét trôi theo dòng nuớc, trôi hết đi, chảy ra biển khơi, có phảỉ lòng ta thanh thản? Sao người ta không thể làm thế được? mà lại muốn hành hạ nhau, muốn giết chết nhau vì những lời cay độc? Sao có thể tàn ác như thế?
Nàng lắc đầu thở dài và lẩm bẩm: Nếu nghĩ như ta đang nghĩ bây giờ chắcé đã không có phiền muộn, chắc trên đời đã không có chiến tranh, đã không có những tranh chấp, đã không có những án mạng vì....
Nàng bỗng nhớ bàì nào đã nghe được một lần: Ta lần mò leo mãi, không qua được vách sầu, ta tìm một tiếng yêu, thấy toàn là sầu đau. Ước vọng ngày thơ ấu chưa xin được chút nào. Suốt đời còn ước ao, khát vọng còn cấu cào. Ôi thôi đời ta phung phí trong cơn buồn phiền. Ta xin tháng ngày rồi bình yên. Ô hay tại sao ta sống chốn naỳ quay cuồng mãĩ hoài có gì vui....(3)


6.

Ngày …tháng…..

Anh,

A ha ! hôm nay trời đi vắng hay sao nên anh không gửi thơ hay nhạc cho G nữa, mà lại gửi cho G xem mấy bức tranh in của danh hoạ Chagall. Anh nói anh mê tranh cuả Chagall, nên tranh anh vẽ cũng ảnh hưởng nhiều , anh nói anh nhìn thấy Gió giống như những nhân dáng phụ nữ trong tranh của nhà û danh họạ này mà anh mêø, anh yêu nét huyền thoại ,mầu aó trắng như sương và mái tóc dài liêu trai cuả những người con gái trong tranh. Hứ, G không muốn mình bị biến thành ma đâu đó nhé. Mà G thấy tranh cuả ông hoạ sĩ người Nga naỳ cũng hơi kỳ quái thật, hơi ...hơi giống…anh, hơi có vẻ tốc , hì…hì…
May là anh ở xa G ngàn dặm, chứ nếu có anh ngay bên cạnh thì G đã bị anh ký cho sưng đầu rồi!
Thế hai bức chân dung anh vẽ cho G đã gần xong chưa? Anh hưá tặng G tháng Năm , giờ gần hết tháng rồi G vẫn chưa thấy đâu. G đang sốt ruột chờ coi bức tranh G với aó trắng mỏng như suơng mù sắp tan , đi trong rừng hoa s%E
11005


Powered by Blogger.