Em  nhớ  rõ  một  buổi  chiều  hôm  ấy.

Hai  đứa  mình  e  ấp  tay  trong  tay.

Anh  ngắm  nhìn  mái  tóc  em  bay  bay.

Rồi  ngắt  vội  một  cành  hoa  sim  tím.

 

Nụ  hôn  đầu  đời  âu  yếm  trao  nhau.

Biển  tình  yêu  cứ  dào  dạt  dâng  trào.

Hai  con  tim  thốt  nhau  lời  hò  hẹn.

Chúng  mình  hứa  sẽ  thương  nhau  trọn  vẹn.

 

Vẹn  hôm  nay  và  vẹn  cả  ngày  mai.

Rồi  một  chiều  có  gió  thổi  bay  bay.

Cánh  hoa  tím  cài  nghiêng  trên  mái  tóc.

Mình  giận  dỗi  rồi  đêm  về  thầm  khóc.

 

Tặng  người  yêu  hết  màu  tặng  rồi  sao ?

Thật  là  lạ  thiếu  chi  màu  xanh  đỏ.

vàng , nâu , hồng , lam ,  trắng , đẹp  biết  bao !

Họ  không  thương  cứ  thương  mãi  một  màu.

 

Sắc  hoa  tím  cài  nghiêng  trên  mái  tóc.

Tình  yêu  chúng  mình  nhanh  như  cơn  lốc.

Anh  vui  phong  sương , em  bước  theo  chồng.

Lên  xe  hoa , em  không  mặc  áo  hồng.

 

Mà  chọn  tím  màu  buồn  của  muôn  thuở.

Rồi  từ  đó  mối  tình  đầu  tan  vỡ.

Em  theo  chồng  mang  nặng  mớ  hành  trang.

Xuân  lại , Thu  đi , rồi  đến  Đông  tàn.

 

Những  năm  tháng  ôi  vô  vàn  nuối  tiếc.

Đồi  sim  tím " tím  chiều  hoang  biền  biệt "

Tím  đồi  chiều  tím  luôn  cả  hồn  tôi.

Làm  lòng  này  nhớ  lại  thuở  xa  xôi.

 

Tuổi  mười  sáu  mình  rất  yêu  màu  đỏ.

Mười  tám  buồn  thích  màu  tím  tương  tư.

Rồi  hai  mươi  cho  đến  mãi  bây  chừ.

Yêu  tha  thiết  một  màu  đen  đôn  hậu.....961






Muộn  màng  quá  khi  hai  ta  gặp  lại.

Em  tàn  phai  anh cũng  hết  tuổi  xanh.

Quê  Hương  mình  thôi  khói  lửa  điêu  linh.

Ta  hội  ngộ  chiều  tàn  trên  đất  khách.

 

Những  lời  lẽ  đôi  bên  cùng  biện  bạch.

Trách  hờn  nhau  quá  lẩm  cẩm  bâng  quơ.

Ba  mươi  năm  qua  nhưng  vẫn  chưa  mờ.

Cứ  còn  mãi  in  sâu  vào  ký  ức.

 

Hai  chúng  ta  cố  khơi  trong  tiềm  thức.

Nhắc  chuyện  xưa , người  trách , kẻ  hờn  nhau.

Một  quảng  đời  mãi  lận  đận  lao đao.

Giờ  cuối  nẽo  nghe  xót  xa  quá  đổi.

 

Anh  giờ  thôi !  đã  hết  rồi  ngang  dọc.

Em  giờ  thôi ! môi  tắt  lịm  nụ  cười.

Có  còn  chăng  là  bao  nỗi  ngậm  ngùi.

Đành  tiếc  nhớ  cho  những  gì  đã  mất.

 

Đêm  nay  ngồi  lạnh  run  cơn  gió  bấc.

Ước  gì  ta  lật  ngược  lại  thời  gian.

Lời  nguyện  cầu  theo  cơn  gió  tiêu  tan.

Thời  gian  ấy , ta  dễ  gì  quay  lại.

959


Powered by Blogger.