Tội lỗi tự nhiên


      Cho đến trước khi bị ngọn lửa táp trọn khuôn mặt, anh sực nhớ nụ cười ngây ngô của cô bé bước chân vào lớp một.

1.- Anh cũng cần phải cứng cỏi để công nhận một điều: nhiều khi chúng ta hoàn toàn không thuộc về nhau, thậm chí có những suy nghĩ tồi tệ về nhau. Như anh từng thầm gọi em là gái bao. Em cũng từng nghĩ anh là thằng dại gái mê muội.

Anh ngồi ở quán nước trước cổng trường, chờ nàng hoàn tất hai tiết lịch sử triết học Tây phương. Nàng vào lớp lúc chín giờ.

Nửa tháng nay anh không gặp nàng. Anh ngưng làm tình với nàng.

Anh không muốn nàng nhìn thấy sự khó thở toát ra từ anh, từ sau tai nạn của thằng cháu trai. Nó đã bỏ lại tuổi trẻ và hoài bão của mình tại một nơi không tên tuổi. Một thanh niên có đầy đủ tố chất để trụ lại tại trung tâm thành phố lớn, nhưng lại quyết định chọn nghề chống lại sức tàn phá của bão biển rồi bỏ mạng sau cơn bão số Năm.

- Em hoài nghi những người đồng trang lứa với mình mà sống có lý tưởng.

- Anh thừa biết em đang nghĩ gì.

2.Trong tận sâu thẳm anh, nàng hiện thân với nhiều cung bậc.

Anh hoài nghi thời gian đã trôi qua với những cuộc tình đọng lại vài cảm giác vui trong khoảnh khắc. Anh cần một điều gì đó ở những cô gái anh yêu, nhưng anh chưa thể hình dung được anh sẽ khốn khổ thế nào nếu chung sống lâu dài với họ, chung đụng hằng ngày cùng bao lo toan bề bộn.

Anh cũng chẳng thể hình dung anh phải như thế nào nếu trở thành một người cha của một đứa trẻ.

Anh định nghĩa sự chung thủy chỉ là sự gắn kết hai người khác giới trong một môi trường và không gian nhất định, còn khi buông nhau ra, hai người lại có quyền tìm sự thủy chung với người khác. Thế nhưng chính anh lại không chịu được cảm giác bị lừa tình.

Anh cần nàng? Anh yêu nàng?

Anh đặt ra hàng loạt câu hỏi, để rồi anh tự nhủ khoảng thời gian này anh cần làm điều gì đó, chỉ để nàng hiểu rằng anh làm vì nàng.

Anh có thời gian để đi băng qua cánh đồng ngút ngàn, thơm lừng mùi lúa chín. Anh sẽ phải đi trong sáu tiếng đồng hồ, không ngừng nghỉ. Nhưng rốt cuộc, anh không đi hết cánh đồng như dự định, mặc dù chỉ cần thêm mười lăm phút anh sẽ đến con đường lớn dẫn đến thị trấn Quan Du.

Anh quay trở lại nơi xuất phát.

Anh không muốn đánh mất ý nghĩ vẫn chưa khám phá hết cánh đồng Cò Lát. Năm đó anh mười lăm tuổi, nung nấu trong lòng tình yêu đối với người con gái lớn hơn anh mười ba tuổi. Anh muốn cô gái suốt ngày nghĩ về anh, kể cả trong giấc ngủ, nhưng không phải thằng thiếu niên bắt đầu lớn tập tành nhả khói thuốc qua lỗ mũi sau khi nén mình rít một hơi thật dài. Ngày người con gái về nhà chồng, anh khóc vật vã rồi nằm ngủ một giấc dài suốt hai ngày. Khi thức dậy, anh cảm thấy người nhẹ hẫng, đi đứng khoan thai, ăn nói điềm đạm, khúc chiết.

Tám năm sau, anh gặp lại người con gái năm xưa. Cô đã có hai con gái và một con trai, đứa lớn nhất bảy tuổi, đứa nhỏ nhất chưa tròn một tuổi. Cô đứng giữa phiên chợ quê hẻo lánh với những giỏ nhốt gà. Anh lao đến gặp cô mặc dù cô cố tình cụp nón xuống khuôn mặt sạm đen đã có nếp nhăn.

- Anh nghĩ em bình an.

- Ông về lúc nào?... Chuyện ngày trước thôi đừng nhắc nữa.

- Anh vẫn hy vọng em không còn nhìn anh với ánh mắt của người đàn bà dành cho thằng trẻ con thèm được yêu thương...

- Tôi không dám. Phận tôi giờ làm sao dám leo cao...

Phần vì cả phiên chợ đang dồn mắt vào hai người, phần vì cô buột miệng: "Chồng tôi không cho phép nói chuyện với người đàn ông khác", nên sau khi hỏi qua loa gia cảnh cô, anh lách người đi về phía cổngå.

Một người đàn bà đẹp già trước tuổi cứ mua đi bán lại những con gà để nuôi sống gia đình liệu có hợp lý không, trong khi nàng vẫn có thể có những sự lựa chọn khác, để mang lại thay đổi, ít nhất là về mặt vật chất. Nàng sẽ chết nhạt với những lo nghĩ quẩn quanh vì chén cơm manh áo cho những đứa con và cả tay chồng nông dân không thể đọc được ý nghĩ của đàn bà.

Có ba trạng thái thường xuất hiện khi người đàn ông yêu. Một, anh ta chẳng hiểu gì về phụ nữ. Hai, anh ta ngộ nhận tình cảm của phụ nữ. Ba, anh ta muốn chiếm đoạt cô ta. Anh ở đâu trong những mối tình của mình, khi anh mặc nhiên dan díu và chung đụng công khai với nhiều người, cùng lúc lại buông lỏng tất cả?

3.Cấp bậc cao nhất của cha anh sau ba mươi năm lăn lộn chiến trường là đại đội trưởng, hàm thiếu tá. Giải ngũ, ông thích được lính cũ thỉnh thoảng đến thăm, gọi ông là tướng.

Cha mẹ anh lần lượt sáng tạo năm tác phẩm của họ, mặc dù để những tác phẩm này tồn tại, họ phải quần quật ngoài vườn, đồng ruộng và giữa chợ. Chưa lần nào năm đứa con phải nghe bất kỳ lời qua tiếng lại nào giữa hai đồng tác giả.

Ông nội anh, một thời bị đem đấu tố trong cải cách ruộng đất, hiện thân của sự minh triết và sáng suốt trong gia đình bốn thế hệ, luôn đưa ra những nhận xét nhẹ nhàng về mối quan hệ giữa hai người khác giới. Ông không bao giờ gọi đó là tình yêu. Chữ ông dùng là "Ràng buộc nhau trong những tình cảm không có bắt đầu và kết thúc. Kẻ nào giỏi chấp nhận những xung khắc sẽ chiến thắng".

Bà cố anh, năm chín mươi bảy tuổi vẫn có thể khấn "Anh yêu" trong những ngày giỗ của người chồng quá cố. Theo bà, tình yêu chỉ đủ khi người chồng vừa biết đem cơm - cá - rau..., và những thứ linh tinh khác cho gia đình, vừa biết "gãi đúng chỗ ngứa của đàn bà".

- Con không đủ can đảm nói thời trẻ cha mẹ cũng có những phút giây quyết liệt, nhưng vẫn sống được với nhau, vì tình yêu xuất phát ngay từ bữa ăn đạm bạc trong gia đình - Ông nội nói với bà cố anh.

- Tao già rồi, chẳng hiểu mày định nói gì. Nhưng từ việc tao và cha mày chung sống với nhau được trên sáu mươi năm, mày có thể suy ra vấn đề - Bà cố nói.

- Con không quan tâm chuyện của cha và bà. Cái con cần nhất lúc này là làm thế nào để những người thân trong gia đình gắn kết nhau suốt đời mà không xảy ra những trận cãi vã - Cha anh xen vào.

- Chuyện đó không khó lắm n19




Theo nguyên tắc, cô gái tiếp tân khách sạn không thể tiết lộ tên hai người khách đăng ký phòng số 6. Với kinh nghiệm của mình, cô gái phát hiện ra ngay anh là người đang truy tìm tên người bạn gái của anh đã đến cùng một người đàn ông khác, và đã đăng ký phòng số 6.


- Cô thông cảm. Tôi là người nhà cô ấy. Tôi có chuyện rất cần nói với cô ấy.


Qua điện thoại, giọng cô tiếp tân nhã nhặn:


- Anh thông cảm. Đây là nguyên tắc của khách sạn chúng em. Em không thể giúp gì được cho anh.


- Mẹ cô ấy đang bị bệnh nặng. Tôi muốn nhắn cùng cô ấy - anh lớn tiếng.


- Nếu thế, em sẽ nhắn, nếu cô gái đăng ký phòng số 6 là người thân của anh. Thế anh còn nhắn gì nữa không ạ?


Anh đặt mạnh điện thoại xuống. Lần đầu tiên anh thô lỗ cùng người lạ.


Tiếng kêu thảng thốt của con heo rừng đang dính bẫy dội vào không gian.


Anh đang ở ngay mép rừng. Chuyến đi không định trước. Cũng rất đơn giản, anh muốn nhìn rõ những gốc cây trăm năm tuổi từng sinh ra và tồn tại trong khu rừng nguyên sinh rộng hàng trăm ngàn hecta nằm dọc theo quốc lộ của một tỉnh miền Đông Nam bộ.


"Em không tin anh đến chỉ vì mục đích nhìn thấy cây trước khi anh lên đường", nàng nói.


"Cũng như anh không thể tin cùng lúc tình cảm em dành trọn vẹn cho cả hai người đàn ông".


"Anh hiểu cho em. Tâm trạng em rối. Em cần những điểm tựa, mặc dù những gì em gởi gắm chưa chắc mang lại cho em cảm xúc bình yên thực sự".


"Anh không phải là người đàn ông không hiểu phụ nữ. Anh cũng không quá tệ hại để muốn giữ trọn cho mình một loài hoa đẹp, mà anh không có khả năng sở hữu suốt đời loài hoa ấy".


"Chúng mình đã đưa ra những nguyên tắc. Anh quên rồi sao?".


"Vấn đề ở đây không phải là những ràng buộc về mặt tinh thần và thể xác. Mấu chốt của vấn đề là tâm linh, anh luôn mệt mỏi chỉ vì những suy nghĩ vớ vẩn khi trong đầu anh luôn xuất hiện nụ cười rạng ngời của em khi em cùng người đàn ông khác tại một điểm hẹn riêng tư nào đó".


"Em đã không trọn vẹn khi ở bên anh sao?".


"Không. Em trọn vẹn thực sự. Thậm chí trên cả tuyệt vời! Anh xác nhận".


"Vậy thì chúng ta nên kết thúc chuyện này ở đây. Em sắp thi học kỳ 1. Bài vở kỳ này gay go lắm. Em mà không đạt loại giỏi trong kỳ này, cha em sẽ đặt vấn đề về khoảng thời gian em không có mặt ở nhà trong khi không có tiết học trên giảng đường".


"Lại thêm một người đàn ông thứ hai cản trở chuyện chúng mình nữa à?" - anh chọc ghẹo nàng.


"Cái anh này. Em không đùa à nha!".


Rất nhanh, nàng hoàn thành các thao tác để khoác lại trên thân thể nàng bộ váy màu hồng nhạt có điểm xuyết những đốm chấm màu trắng. Sau khi xong động tác trang điểm nhẹ lại khuôn mặt, xịt nước hoa vào sau ót, nách, đùi, nàng cười rạng rỡ:


"Bai. Hẹn gặp lại. Có gì gọi hoặc nhắn cho em".


Tiếng con heo rừng mắc bẫy vẫn vang lên giữa không gian. Anh phát hiện chú heo này đang đuối dần sức, thể hiện rõ qua âm thanh ngắt khoảng, yếu ớt dần. Anh đoán, chắc anh chàng Khỏe đã đặt bẫy này, cố tìm mồi đãi anh trong chuyến anh đến thăm Khỏe lần đầu tiên.


Anh quen Khỏe trong một chuyến xe xuôi về miền Đông cách đây năm năm. Nếu không có Khỏe, chuyến đó năm chục cây thuốc lá ngoại của anh đã bị các cơ quan chức năng tịch thu tại ngã ba Viễn Sơn. Bị mất năm chục cây thuốc lá, đồng nghĩa anh bị mất trắng vốn, cũng có thể ảnh hưởng đến việc học tập của anh, nếu cơ quan chức năng tịch thu tang vật và báo về trường đại học - nơi anh đang làm luận văn ra trường. Khỏe đứng ra nhận là thuốc của mình, do đơn vị cấp trên gởi về tặng anh em giữ rừng vùng sâu vùng xa!


- Tôi nhìn mặt ông, biết ngay là người tốt chưa gặp thời - Khỏe cười sau khi hai người xuống bến xe chia tay nhau. Lúc nào rảnh, chán thành phố ông ghé về chỗ tôi chơi, tuy hơi xa nhưng có nhiều cái lạ, nếu ông có tâm hồn thơ ca nữa thì sẽ có dịp xuất khẩu thành thơ.


Anh nhìn đồng hồ. Đúng ba giờ chiều. Khỏe chưa về.


"Em thích khoảng thời gian giữa buổi chiều anh ạ. Nếu nằm lì trong căn phòng, sau giấc ngủ trưa, em bừng mắt dậy, tâm hồn thư thái lạ thường. Đó cũng chính thời điểm tốt nhất em nhận ra những vấn đề bao quanh em. Em đã nhận biết anh cũng trong thời điểm này".


"Anh thế nào? Thực dụng và tồi tệ lắm chứ gì?".


"Anh có tất cả những gì mà một người người đàn ông đời thường và lãng mạn nhất trên đời này".


"Giải thích?".


"Anh buồn cười, anh không hiểu chính anh sao? Nếu em nói tất cả suy nghĩ của em về anh, có thể mọi chuyện của chúng ta sẽ có cảm xúc khác, mà em không muốn".


"Đến với anh nhé. Anh rất nhớ em. Phòng số 6 em nhé".


"Chiều nay em bận rồi. Sáng mai em thi, bài vở nhiều lắm anh ạ. Hiểu cho em chứ cưng?".


Những gam màu nàng sử dụng trong thời gian gần đây anh phát hiện mang một tâm trạng tươi hơn, xen lẫn những hoài nghi không chủ đích.


Khỏe vẫn chưa về. Khỏe vác súng vào rừng từ lúc mười hai giờ trưa. Trạm của Khỏe chỉ có hai người thay phiên nhau trực ngày và đêm. Người bạn trực chung với Khỏe mấy hôm nay về quê nằm ở một làng chài cách trạm hai trăm cây số để nhìn tận mắt đứa con gái đầu lòng vừa chào đời.


- Nếu tôi không ghé chơi. Lỡ ông bệnh nặng làm sao?


- Bệnh cóc khô gì. Rừng thương tôi là được.


Anh chưa hỏi Khỏe về gia cảnh. Có thể Khỏe cũng giống anh, tuổi thơ ôm trong lòng mình nhiều hoài bão lớn.


Tuổi thơ của anh là những cánh đồng nhỏ và lớn. Anh có những giấc mơ liên quan đến mùi đất, rơm rạ, cuốc, xẻng, trâu bò, cùng những người nông dân lưng còng.


"Đến năm mười bảy tuổi, em chưa thể hình dung được con trâu ngoài đời hình dạng như thế nào, chứ huống hồ chi nói đến việc biết được mùi rơm rạ, mùi đồng đất cùng nụ cười và nước mắt của người nông dân. Em nghĩ rằng đó là một trong những điều thua thiệt của em. Em nghĩ đơn giản, những người đi ra từ cánh đồng đều mang trong lòng mình sự thánh thiện và sức chống chọi mãnh liệt trước những cám dỗ phù phiếm".


"Em cũng không muốn giấu anh, mà cũng chẳng có gì đáng phải giấu cả. Em đã đánh mất trinh tiết của mình trong lần đầu tiên đến với nông thôn. Năm ấy đúng lần sinh nhật thứ mười tám của em. Trường em tổ chức buổi dã ngoại, kết hợp tham quan tìm hiểu đời sống nông thôn và nông dân. Nơi chúng em đến là một làng heo hút n203


Powered by Blogger.