Nhà nhỏ. Có khoảng sân chỉ toàn hoa sao nhái. Bởi chiều cô, anh nhổ hết các thứ cây và hoa có sẵn trong vườn để trồng và cất công chăm sóc. Những cánh nhấp nháy, lả tả rơi từng đám mỗi khi cơn gió thổi qua. Roi rói trên đất, tựa bức tranh lập thể với toàn gam màu nóng. Nhưng chỉ qua một đêm thôi đã ngả màu. Nhàu nhò. Cũ úa.

Từ ngày vợ chồng anh ly dị, ông già đối diện cứ chiều muộn lại cầm chai rượu thuốc qua nhà anh. Ông luồn tay mở cánh cổng rào rất thuần thục, lắng nghe tiếng bản lề gỉ than van kẽo kẹt. Chậm rãi thản nhiên như cốt cách một nhà hiền triết, ông tiến tới, ngự lên ghế đẩu cũ què một chân, đặt chai rượu thuốc lên chiếc bàn đá mài xanh mẻ cạnh kê dưới giàn chanh leo, chờ anh ra với hai cái ly con: "Nào, uống. Chia buồn cho những kẻ cô đơn".

Thằng bé lên năm, hiếu động. Nhưng giống anh ở chỗ ít lời. Ở trường mẫu giáo về, nó chạy loăng quăng ra vườn. Sục sạo bên đám cây, luống đất, thơ thẩn chơi một mình. Nếu còn mẹ, sẽ có nhiều lý do để nó bị đòn. Tay dơ, chân dơ, mặt mũi cũng dơ, quần áo lại càng không sạch. Nó nghiệm ra chân lý giản đơn: không có mẹ, dù có dơ tuyệt đối cũng không làm ai thấy xốn mắt.

Anh dễ say. Chừng hai ly, mặt mũi anh đỏ bừng, đầu óc ngu ngơ, váng vất. Trái lại, ông già càng uống càng tỉnh. Ông miên man nói, anh lặng lẽ nghe. Ông gật gù, biết nghe thì tốt. Bao nhiêu sự ở đời, chỉ vì không ai chịu nghe ai mà thành ra tan nát. Nghĩ cho cùng vợ anh là một phụ nữ hợp để làm vợ, ông tấm tắc. Giá hai người đừng tan vỡ, tốt cho thằng nhỏ. Anh không ừ hay lắc. Chuyện ai nấy biết.

Ông già ở một mình. Lâu lâu người bưu tá gọi cửa, đưa cho ông những phong bì nhỏ, mỏng - dạng thư báo nhận tiền gửi qua bưu điện. Chẳng bao giờ thấy ông lý giải chuyện này. Cũng không bao giờ anh hỏi. Không tin nổi: về đây đã mấy năm, anh chưa từng một lần bước qua nhà ông, và có lẽ sắp tới cũng vẫn như vậy. Cả hai mặc nhiên chừa lại những khoảng cách, tạm gọi là ranh giới của sự riêng tư. Tuy hơi bấp bênh, nhưng theo anh, đó là một kiểu bầu bạn thú vị. Do ít hiểu biết tường tận về nhau, người ta lâu chán, có thể chơi với nhau dài dài mà không thấy mệt, thấy ghét.

Anh thường ngây người lắng nghe tiếng cô cười giòn tan, trong trẻo như pha-lê vỡ. Vợ anh ngày xưa cau có, luôn luôn nghi ngờ, bất mãn. Gánh nặng muộn phiền của đời vất vả ám ảnh từ ánh mắt, điệu đi, cho tới dáng chị nằm co rúm. Khiến đôi khi anh hồ nghi giao cảm vợ chồng chỉ là chịu đựng, chưa bao giờ chị tận hưởng cái gọi là hạnh phúc. Ly dị rồi vợ anh dọn đi, cô tới anh thường xuyên hơn. Cô càng tới, ông già càng thưa qua. Một đôi lần ông khuyên anh nên tránh cô thì hơn, nhưng không thể nói rõ nguyên nhân. Có khi đụng độ bất ngờ dưới giàn chanh leo, cặp mắt cô đen láy nhìn ông, nửa như vô tội nửa đầy thách thức. Kết thúc bằng tràng cười lanh lảnh. Ông ngậm tăm ra về. Bực bõ, khó chịu. Ngang qua cô, mùi nước hoa sang cả chợt nồng lên. Anh thấy rõ ông rùng mình, nhăn mặt. Từ dạo cô về ở hẳn với anh, ông già thôi biệt, không qua nữa.

Vợ anh ngày trước không quan tâm tất cả các loại hoa nói chung, nhưng chị thường hay mặc những áo quần ở nhà có hoa rất to, sắc màu u tối. Cô trái lại, không bao giờ dùng vải hoa. Nhưng cô đòi anh trồng đầy một vườn toàn sao nhái, với đủ các màu sặc sỡ. Luôn luôn cô chỉ muốn tung hê, xáo trộn và đổi thay tất cả những gì thuộc về quá khứ. Cô làm cuộc cách tân với sự say mê của người sáng lập thế giới, của con thiêu thân đốt mình. Còn anh, ngả theo cô mê muội.

Thằng nhỏ đứng nép trong góc nhà, quan sát tất cả bằng đôi mắt háo hức giống anh, pha thêm ánh hoài nghi triền miên của người mẹ đã biến mất một cách khó hiểu trong tâm tưởng nó. Cái góc đó, ngày xưa nó chỉ chịu đứng mỗi khi bị mẹ dồn vô bằng cây chổi. Mẹ bắt quỳ gối úp mặt vô tường, phạt sau những trò tinh nghịch. Phạt vì tay dơ, mặt dơ, hay áo quần dơ. Trật tự cũ dù đổi thay nhưng cái góc nhà bị chừa sót lại. Nó khiến thằng nhỏ sực nhớ còn có một bà mẹ bây giờ đã ở đâu rất xa. Bà mẹ ấy cứ mỗi tháng lại bỗng hiện ra theo kiểu của một bà tiên mắc đọa. Bà tiên muộn phiền tìm gặp nó ở trường, vừa sụt sịt khóc vừa dấm dúi những món quà mà ngày xưa, dù đòi mấy nó cũng chẳng được chiều. Cùng rất nhiều những cú hôn má, hôn trán, nựng cằm, những câu hỏi không đầu không đuôi.

Cô chụp đôi vai nhỏ run run, nhìn nhóc con như nhìn một sinh vật ba sừng bảy mắt mười lăm chân. Cặp mi đen dày của cô chớp lia. Lại vẫn giọng cười giòn tan như pha-lê vỡ. Nó rùn lại, ép mình lùi sát góc tường. Nó thấy cô xinh đẹp và lộng lẫy hơn bất kỳ món đồ chơi đẹp nào nó từng biết. Nhưng cô xa lạ như được bày trong tủ kính.

Anh đã phải tranh cãi rất nhiều với mẹ thằng bé để giành được quyền nuôi nó. Thậm chí anh tận dụng luôn sự quen biết với những người bạn luật sư, bạn bên tòa án, và áp lực về khả năng tài chánh. Một lần, bà tiên mắc đọa tìm gặp chủ nhân giọng cười pha-lê vỡ. Tiếp theo, cô đưa chuyện ra bàn với anh. Không chỉ một lần. Hoặc nỉ non mềm dẻo, hoặc cau có ỉ ôi, đôi khi bất chấp, có cả to tiếng. Kết cuộc, thằng nhỏ được mẹ tới rước về, ở cùng một ông bố mới và hai đứa chị (chưa hề quen). Đôi khi nó cân đo bằng trí não non nớt, cũng không biết được ở với ba hay mẹ tốt hơn. Giống như bao nhiêu đứa trẻ bình thường, nó ước không phải lựa chọn. Nó không nhận ra: mẹ nó cố hết sức bằng tình thương tận tụy với hai đứa con gái hờ, đánh đổi lấy sự lưu tâm của ông dượng. Thỉnh thoảng, ông này lớt phớt hỏi han tới nó.

Từ đó, người ta thấy anh và cô ở khắp nơi, thanh thản, rảnh rang, cuộc vui chuốc chén thâu đêm suốt sáng. Người ta đồn thổi nhiều về sự chiều chuộng vô biên anh dành cho cô. Nhưng đồn chán mỏi miệng. Chỉ một điều không hay, anh càng lúc càng nhận ra mình mệt mỏi dần. Anh bắt đầu thích sự yên ổn, thích trở về nhà, ưa những nhu cầu giản đơn và thuần túy hưởng thụ đời sống gia đình, hơn là lao theo những chuyến phiêu lưu bên ngoài vô hạn độ, vô nghĩa lý quy luật thời gian khắc nghiệt: ở mỗi lứa tuổi, người ta sẽ cảm nhận và xử sự với cuộc sống theo một cách thức tương xứng.

Mẹ anh từ quê lên chơi, thở dài dấm dúi với anh trong bếp, rồi hỏi đường đi thăm thằng cháu. Khi bà trở về quê, anh nói với cô muốn có thêm con. Theo anh: vi vu như vậy đủ rồi. Theo cô thì: không. Từ đó, cô tỏ ra nặng nề khó chịu. Ít cười ít nói. Thêm cái tật đi biền biệt. Buổi tối về, cô say bã mệt nhoài. Lăn ra ngủ. Anh cắm cúi cởi đôi giày chống chếnh ra khỏi chân cô, gót hồng lấm bẩn. Anh khẽ khàng lau son phấn trên mặt cô, da trần thấm ố. Anh nhẹ nhàng đắp mền cho cô, tấm thân nhàu nát. Cô giống con búp bê bị chơi chán quẳng ra. Giống những đóa sao nhái tan tác lìa cành, trở về với đất.

Anh không lặp lại lời đề nghị của mình thêm lần nào, vì nhận ra giữa họ, khoảng cách tâm hồn từ một khe suối nhỏ đã rộng ra thành con sông lớn. Mù mờ. Như trong một màn sương, hai kẻ đồng hành lạc nhau không thiện chí tìm lại những gì đã mất. Anh bắt đầu nuối tiếc, cố lắng nghe lời độc thoại của chính mình trong ốc đảo tự xây. Còn cô, như cánh buồm mải miết ruổi rong, lãng du nghìn trùng bể cả. Dù tan tác tả tơi vẫn thách thức, xa vời, bất kể.

Có lần, anh tìm đến nhà mới của vợ cũ. Cổng mở hờ. Lúc chiều muộn, nhìn qua cửa sổ anh thấy thằng bé đang loay hoay xé giấy vụn chơi một mình trong phòng khách nhỏ. Vợ anh từ sau lên, vẫn áo hoa to màu buồn u tối. Nét bơ phờ, chịu đựng, hồ nghi cố hữu vẫn nguyên si trong cái nhìn mệt mỏi. Nhiều nếp nhăn đã xuất hiện thêm quanh mắt, miệng, cằm, và trán. Chị trở ngược cây chổi, quất lấy lệ vào mông con, đúng theo kiểu cách rất cũ. Thằng bé như một diễn viên thuộc tuồng, cũng bặm môi lì ra không khóc, y như ngày nào. Đủ cớ cho mẹ nó tức giận. Thở dài, cảm giác nhàm tẻ dâng lên đầy ứ, anh bỏ về. Ghé quán ven đường, gọi cà phê đen thật đậm, anh ngồi mải miết.

Anh tự hỏi chính mình có như vậy không, có xem việc sống chỉ như thói quen? Quá cũ mỏi và nhàm chán. Phong tỏa. Mỗi ngày, người ta mài mình mòn thêm một chút. Và khép tâm hồn kín thêm.

Cô có bồ. Điều đó dù thật đau nhưng không làm anh bất ngờ. Anh quá hiểu không chuyện gì cô không có gan làm. Cô đi công khai với tình nhân, trong khi thiên hạ tha hồ cười cợt, bĩu môi, buông sau lưng anh đủ lời mai mỉa. Bồ cô là một gã bộ dạng bảnh bao, cao lớn. Trong con mắt ác cảm của anh, gã như con gà trống tơ bóng lộn, kềnh càng, hùng hổ. Xe của gã cũng tương hợp: một chiếc 150 to kềnh, lả lướt, sạch sẽ tới mức khó chịu. Còn cô là con mèo cái non hoang đàng diệu vợi, sánh vai gã bằng những bước chân bọc nhung kiêu hãnh.

Một lần, khi anh đang tư lự dưới giàn chanh leo, đọc cuốn sách vớ vẩn về thuật trường sinh bất tử thì gã tới. Tự tin mở cổng, đi vô ngồi đối diện anh, gã nói thẳng vấn đề. Theo gã: anh quá nhiều khuyết điểm. Cộng thêm khuyết điểm quá cỗi cằn trong cách nghĩ, cách sống. Và rằng, người phụ nữ tuyệt vời như cô sinh ra trên đời là để hưởng lạc thú. Không phải để loay hoay trong xó bếp với tương cà mắm muối, hay với tã lót, nước đái trẻ con. Kiếp người như kiếp hoa, sống cho mình chưa đủ, đủ sống cho ai? Tóm lại, thời của anh đã xong. Gã kế nhiệm. Chính gã mới đúng là thiên sứ từ trời sinh ra, mang lại cho cô hạnh phúc. Anh im lặng, lắng nghe gã trai hộ pháp bảnh bao, ngớ ngẩn si tình, to giọng triết lý. Khi bài nói của gã chấm dứt, anh đứng lên, khẽ nhếch mép, tống thẳng mặt gã một cú. Rồi bỏ vô nhà.

Cô trở về lúc nửa đêm, rạng rỡ phởn phơ như vừa tự nhận ra một phiên bản mới. Lặng lẽ, cô gom góp đồ đạc của mình dồn vô hai túi xách. Xong xuôi, cô vứt lại trên bàn tờ đơn ly dị ký sẵn, chào anh lấy lệ, xách túi đi ra, vui vẻ thơ thới như đi du lịch. Tiếng máy xe của gã gà trống tơ rồ lên giữa khuya, nghe giống tràng cười hả hê xen ngang những tiếng nấc cụt thách thức. Anh cầm lá đơn, tưởng cầm một trang xé ra từ báo lá cải đọc được ở tiệm hớt tóc. Dòng chữ liên xiên thông báo lý do: cô không ngờ hôn nhân chẳng là trò gì hay ho thú vị như đã tưởng. Cuối đơn, chữ ký cô loằng ngoằng bằng mực đỏ tươi, nổi bật lên một cách khó hiểu. Nhức nhối như tiếng cô cười lanh lảnh, giọng pha-lê vỡ sắc cứa. Anh bỗng muốn tự tát mặt mình. Tỉnh không, mộng mị. Đời tựa cơn mơ dài, cơn mơ tay trắng.

Anh bước ra ngoài thềm. Ánh trăng soi qua giàn chanh leo ủ dột, in bóng xuống mặt sân những hình quái dị. Gió lùa đám sao nhái xác xơ, làm rụng thêm mấy xác hoa phù phiếm. Rơi trên đất cái khăn tay màu hồng viền ren (mà anh mua tặng cô dạo mới quen). Nhặt khăn, mùi nước hoa quen thuộc của cô xộc lên, gây cho anh cảm giác nôn nao. Vừa thân thương, lại vừa quá đỗi khó chịu.

Ông già nhà đối diện chết. Âm thầm. Phải tới ba ngày sau người ghi điện mới hãi hùng phát giác. Anh tự trách mắng, xỉ vả mình thậm tệ thói vô tình lạnh lẽo, đồng thời tìm đủ lý lẽ để chống chế. Khó tin nổi: về làm hàng xóm mấy năm, anh chưa từng bước chân qua nhà ông. Căn bệnh thờ ơ phố thị. Lỗi cũng hẳn do ông với kiểu sống khép kín. Những lằn ranh tự tạo, giới hạn khoảng cách của-sự-riêng-tư. Rồi anh rùng mình, tưởng tượng chính anh trong viễn cảnh như ông.

Qua phụ lo công việc ma chay, anh đứng sững giữa phòng khách, kinh ngạc nhìn tấm ảnh cũ chụp người đàn bà trẻ lồng khung kiếng đặt trang trọng trên bàn thờ. Vợ đã mất từ lâu của ông và cô, đóa sao nhái một ngày vụt rơi qua đời anh, giống nhau như tay phải và cái bóng trong gương của tay trái. Chỉ có thể đưa ra lời giải thích: chắc chắn giữa họ phải có quan hệ huyết thống. Hoặc là chị em, hoặc là mẹ con. Dựa trên tuổi tác ông già, anh nghiêng về giả thiết sau nhiều hơn. Anh còn thấy rất nhiều thư gửi tiền được xếp ngay ngắn, cột lại thành xấp, để trong ngăn kéo tủ. Những lá thư không bao giờ được mở ra xem. Những lá thư bị từ chối. Thư của cô?

Đám tang, anh là thân nhân duy nhất của người quá cố.

1662




Mờ nhân ảnh


      Cô bất ngờ hiện ra ngay khúc rẽ của đường Nathan. Mới tóc ngang lưng bồng bềnh dợn sóng, nâu màu tảo biển, đôi mắt to tím sẫm, làn da trắng xanh tới mức gần như trong suốt, và nụ cười mang vẻ an nhiên.

Quá đỗi thân quen, đến nỗi anh suýt gọi vang tên cô giữa chốn xa lạ đông người. Nhưng anh biết là không phải cô, không thể nào. Khi đang sống, người ta có thể tha thiết, tuôn trào. Nhưng khi đã dừng thì tất cả chấm hết. Vậy mà anh vẫn không cưỡng nổi ý muốn vội vã đi theo cô... Đến lần thứ ba chạm mặt thì cô đã nhớ ra anh. Như N. ngày xưa cũng rất nhạy cảm, thông minh, đã nhiều phen khiến anh phải sững sờ, bối rối. Anh thường hay né tránh những cô nàng sắc sảo, có khả năng “đọc” vanh vách người đối diện (vì con người đâu phải là cuốn sách). Nhưng N. ngoại lệ. N. đã lôi cuốn anh theo cách của thanh nam châm phát ra từ trường cực lớn. Ngay từ sau ánh mắt đầu tiên, tín hiệu xanh đã bật lên. Và dòng sông đắm mê ào ào tuôn, đổ xô như thác. Luôn luôn với N., thời gian sống đang ở giây phút cuối. Chưa bao giờ anh trải qua những cảm giác say mê vội vã với ai như thế. Cảm giác hạnh phúc quá đầy và sâu.

Đến nỗi anh đã tin chuyến tàu mình đến lúc nên dừng ở một sân ga, chấm dứt tháng ngày phiêu du, kiếm tìm, trôi dạt. Đồng thời anh vẫn thấy mông lung, mơ hồ, như không chắc sẽ nắm được cô trọn vẹn. Ví N. như mặt biển, thì bão vẫn đang ẩn sâu dưới ngàn mét nước. Họ đã có với nhau một góc khuất nơi boong sau, để cùng ngắm biển, một chiếc bàn đôi rất quen, có thể từ trong phòng ăn nhìn mọi thứ qua cửa sổ, và vỏn vẹn sáu mét vuông để yêu đương trong khoang riêng của anh, ở tầng hai ngay chỗ ngoặt cầu thang (vì N. ở chung với một cô gái khác). Con tàu trắng lớn đang mải miết trôi, hầu như cô độc, giống như đi về cõi-không-bờ.

Đã sắp qua ngày thứ ba của cuộc hành trình.

Vậy là anh đã làm quen được với cô, không ngờ chỉ bằng mấy câu giao tiếp giản dị, thông thường. Tôi từ Việt Nam sang, theo đoàn trong một chuyến công du kết hợp nghỉ ngơi. Dạ, còn em là người Quảng Đông, từ bên đại lục sang định cư ở đây đã được bảy năm, hiện đang sống cùng bà chị. Tôi đã tưởng em cũng là người Việt, như tôi? Còn em cứ tưởng anh “chính hiệu dân Hồng Kông”, ai biết! Cười giòn tan và mắt liếc. Sánh đôi, tay nắm... Soi trong bóng mắt cô, anh như thấy lại N., trong veo, ngây ngất. Nhưng anh đã không hỏi cô bất cứ điều gì về quá khứ, cho dù cơn ám ảnh vẫn luôn đeo mang, lẩn khuất. Có lẽ anh đã không hề muốn phân định. Rằng ai là ai. Để rồi khi hiện tại vẫn còn đang tiếp diễn, anh đau xót nhận ra cô cũng vô cùng mong manh. Mặc nhiên tình yêu là có thực, nhưng phiêu linh và bất định.

Anh thường lạnh buốt sống lưng mỗi khi nhớ lại giây phút ấy, khi N. bỗng giật nảy người, khe khẽ thốt lên rằng mảnh ly vỡ quá sắc, đã đâm đứt cả chân cô (trước đó, N. lỡ tay làm rớt nên cái ly bị bể, và cô đã vô tình giẫm phải). Rất gượng nhẹ, anh thong thả gỡ mảnh ly cong bén, dùng nước ấm rửa sạch vết thương cho N., rồi lấy khăn lau khô, băng kín bằng một miếng băng cá nhân (không ngờ anh có sẵn). N. nhoẻn cười như biết lỗi, nói em không sao. Và cô say mê cuốn siết trong anh. Một nụ hôn sâu, ngỡ như dài bất tận. Cho tới khi cả hai nhận ra máu đã loang thấm ướt mảnh băng bé nhỏ, vài giọt đỏ tươi đã vương vãi trên tấm ra. Thấy hơi lo, anh tháo băng để xem xét lại vết thương. Một nhát cứa không sâu dưới gan bàn chân phải, ngay gần ngón chân áp út. Nhưng máu hồng tươi vẫn đang túa thắm. N. vui vẻ nhận xét, “những người máu loãng, hễ bị đứt chân, đứt tay thì rất khó cầm máu. Anh xem, cứ như máu em chỉ toàn nước lã”. Hình như anh đã bật cười.

Anh thường thích đan tay trong tóc cô, êm ả, bồng bềnh. Những sóng tóc nâu màu tảo biển. Có cảm giác như hơi muối nồng đậm, hơi khói biếc xa bờ, mùi nhuyễn thể thoát thân giáp xác, những hải vị tươi nguyên đang xộc thẳng ngay khứu giác. Dưới lớp da trong suốt của cô, những mạch máu nhỏ li ti như các đường gân của loài rong vi tế. Tưởng như vừa chạm tay, cắn nhẹ, thì tất cả những hồng cầu, bạch cầu, tiểu cầu và huyết tương sẽ từ trong cơ thể âm ỉ rút hết ra, theo những vệt lạch siêu nhỏ ấy mà tan chảy đi, tuôn cạn tới đáy... Họ đang ngồi bên nhau trên tầng thứ sáu mươi sáu, một góc của nhà hàng xoay. Chỉ còn đêm nay nữa, ngày mai anh sẽ phải về. “Thật lạ vì anh vẫn chưa biết tên đầy đủ của em”, anh nói. “Thì em cũng vậy!”, cô đáp. Cười, và cười. Lớp kính màu bên ngoài hơi nước mịt mù, thành phố ban đêm lộng lẫy chỉ còn là những chấm sao xa tít, những khối bê tông sâu hút, âm thầm. Đêm lặng im như tiếng thở dài. Tay anh lạnh, còn tay cô nồng nàn ấm.

Anh bối rối nhận ra máu cứ ri rỉ tuôn, chảy mãi. Và sắc thắm trên đôi môi N. cứ nhạt dần, như chiều vơi sắc nắng. Anh hốt hoảng hình dung, nếu máu vẫn tiếp tục chảy, thì đến một lúc nào đó, N. sẽ chỉ còn là nhân ảnh. Vô hình. Hối hả dặn N. ngồi yên, anh lao ào như cơn lốc tới gõ cửa khoang y tế. Không giải thích dài dòng, anh lôi vội viên bác sĩ (cũng cho ông vài giây để lấy thêm hộp dụng cụ) chạy theo những hành lang hình ống vuông, dọc ngang hun hút. Tới trước ô cửa phòng mình, anh đẩy tung, ấn ông ngồi bẹp xuống sàn, ngay sát bên chân N. Bình tĩnh, như bất kỳ nhân viên y khoa nào trước những bệnh nhân (dù đang cơn thập tử nhất sinh), ông bác sĩ cẩn thận soi mói vết thương. “Sẽ không có gì nghiêm trọng đâu”, ông cười nhẹ. N. mím môi gật, vui vẻ nhìn lên, “thì em cũng nói với anh như vậy!”. Ông bác sĩ đi ra, để lại bó băng chặt chẽ, to sụ, to không kém gì cục khăn anh mới vừa quấn quanh chân N. lúc nãy.

Buổi tối ngày về, cô ra tận sân bay tiễn anh. Vẻ tươi tắn, yêu kiều của cô đã khiến cho dăm ba ánh mắt ghen tị trong đoàn anh bộc lộ rõ, chẳng thèm che giấu. Anh giả ngây, chơi bài phớt. Thủ tục kéo dài (vì đông) khiến nhiều người sốt ruột, than vãn. Còn anh chỉ mong chuyến bay sẽ delay, hay nếu có thể thì... hoãn luôn sang ngày hôm sau, sau nữa. Dù cô đã hứa với anh rất nhiều, rằng cả hai sẽ phải có những cuộc nhắn tin, những cuốc điện thoại đường dài (xuyên biển), những e-mail hay thư từ... để duy trì kết nối, để thì hiện tại sẽ còn cơ hội tiếp diễn. Nhưng kỳ lạ là anh đã không thể tin (không phải vì cô không đáng tin), ngay từ khi sự việc cũ chưa chấm dứt, ngày tháng mới chư
a bắt đầu.

Trạm xá đơn sơ duy nhất trên đảo, tuềnh toàng như lán quân y trong thời chiến. Anh bàng hoàng tự hỏi, chẳng lẽ người dân nơi đây không bị bệnh, hay không bao giờ cần được chữa bệnh? Chưa nói, trên tàu không có bất kỳ ai biết nghề y để anh có thể nhờ cậy. N. ngồi lẳng lặng nơi băng ghế, mất máu quá nhiều đã khiến cô nhợt nhạt, mong manh, trong suốt như túi da con mực vừa bị lôi lên, tách ra khỏi biển. Viên bác sĩ riêng của tàu giữ nguyên thái độ im lặng. Còn anh hoang mang, hết nhìn tủ thuốc ọp ẹp (gần như trống rỗng) của trạm xá, lại nhìn sang cái hộp inox sáng choang (được mang từ trên tàu xuống) đang mở tung. Trong hộp phơi rõ vài món thuốc thông thường, dăm ba thứ đồ sơ cấp cứu (cũng phải thôi, ai có ngờ đâu sẽ xảy ra bao nhiêu tình huống xấu?). Bốn mươi lăm phút sau, người ta tìm được tay y sĩ duy nhất của trạm xá. Say khướt trong cơn nhậu “quắc cần câu” ở một đám cưới, hắn ta thở toàn hơi men và phát ngôn nhừa nhựa, rặt những cụm từ dính lưỡi.

Viên bác sĩ kéo anh ra ngoài sân, nhẹ nhàng nêu câu hỏi, “Anh là gì với cô ấy? Có thể khai thác chút gì thêm về bệnh tình của cô ấy không?”. Anh đã không biết phải nói sao. Đến tận bây giờ, ông ta mới chịu hé răng, ném ra cái tin động trời rằng mình không phải... bác sĩ, mà chỉ là một y công! Cơ khổ. Ông ta đã táo tợn mạo danh, chỉ để kiếm một suất đi miễn phí trên con tàu du lịch. “Người thân” duy nhất của N. mà anh có thể cầu viện, chính là cô bạn gái ở chung khoang (với N., trên tàu). Nhưng hóa ra, cô ta cũng chỉ mới gặp và quen từ lúc... theo N. đi mua vé. Một bạn đường, không hơn không kém. “Em nhớ”, cô ta bóp trán, “N. nói đang bị trầm cảm, và chỉ muốn đi đâu để quên”. Có lần N. nói với anh, thích nhất sẽ đi về nơi vô định. Nghe giống như cô đang... trăng trối lại!

Quay trở vào bên trong lán, anh ôn tồn gạn hỏi, “em đã bao giờ bị... như thế này chưa?”. “Dạ, em... có lẽ...”, N. mím môi, gật đầu khe khẽ. “Chảy mãi, tới khi hết máu sẽ phải ngừng thôi...”, lời lẽ N. như bất cần, phó mặc. Nhìn sâu trong đáy mắt, anh thấy nét tinh anh của đôi con ngươi tím biếc đang trở nên bạc màu. Ngây dại. Như đỉnh trời giăng ngang bóng mây nặng trĩu, u mờ. Ai đó nghiêm giọng thông báo về tin áp thấp nhiệt đới. Gió bắt đầu rít lên trên các túp nhà tranh. Rung rinh. Yếu ớt. Đung đưa. Thiểu não. Mưa bão dâng đầy khơi xa. Khốc liệt. Đảo dập dềnh như mẩu xốp, lênh đênh trong vùng nước xám. Sóng gầm lên hơn mãnh thú. Từng vạt cây quăng quật, ngả nghiêng. Đó đây thân dừa đổ ập, chao ngang... Rất nhẹ và êm, N. buông xuống, chìm sâu vào trong giấc ngủ. Không sốt mà lạnh toát, cơ thể N. như mất nhiệt, dần mỗi phút lại thêm băng giá. Xen giữa những cơn bất tỉnh mơ hồ, cảm giác đôi tay rong rêu mềm mại của N. vẫn còn vương vấn, đan cài mãi trên cổ anh, quấn quýt, yêu thương, như nương vít đầu anh xuống.

Không ngờ máy bay lại trễ. Người ta thông báo trên loa rằng cơn dông bất ngờ đến, nhưng sẽ tan sau khoảng hơn một tiếng. Cùng với bao nhiêu quý khách mệt mỏi sau những trận xếp hàng quanh co để làm thủ tục, anh đã vào tới khu cách ly. Và anh bấm gọi cho cô, những phút cước cuối cùng của chiếc sim điện thoại mua tại xứ đảo, để nói rằng anh thật tiếc khi phải tiêu tốn thêm thời gian vô ích trên ghế chờ, ở cách cô không bao nhiêu, nhưng cả hai đã không thể gần. Nghe tiếng cô cười giòn tan, anh như hình dung ra trước mắt mớ tóc nâu màu tảo biển, bồng bềnh ôm lấy khuôn mặt thanh, đôi môi rạng rỡ tươi xinh, đỏ son như một nét vẽ.

Những người có trách nhiệm trên con tàu đã liên lạc với đất liền. Triệu chứng của N. được mô tả khá chi tiết qua bộ đàm, và đường dây được nối với một tiến sĩ y khoa chuyên ngành huyết học rất giàu kinh nghiệm. Tuy nhiên, những lời tư vấn của ông qua sóng viễn thông đã không thể áp dụng. Viên y công mạo danh càng như lúng túng thêm hơn. Máu nơi vết thương của N. vẫn chảy, và vẫn không cách gì cầm được. Ê-kíp cấp cứu nhanh chóng được thành lập, nhưng giữa cơn cuồng phong mù mịt, máy bay trực thăng đã không thể cất cánh. Sẽ phải chờ cho tới lúc bão tan. Và thêm một lần để anh thấm thía khi thấy mình xuôi tay. Bất lực. Con người không khác gì hạt cát nhỏ nhoi trước thiên nhiên vĩ đại. Ba mươi sáu tiếng đồng hồ, tính từ khi anh và N. ngây ngất cuốn vào nhau, mãnh liệt, say đắm, những giọt máu cuối cùng của N. đã chảy ra xong. Rốt ráo. Cạn kiệt. Và linh hồn N. đã như bay bổng, khuếch tán, mất hút trong tâm của cơn lốc xoáy cuồng điên.

Giây phút đầu tiên khi máy bay vừa hạ cánh xuống mặt đất quê hương, anh vội vã thay ngay chiếc thẻ sim Việt Nam và bấm gọi. Nhưng kỳ lạ, tín hiệu không thể nối. Từ đó cho tới cuối ngày, rồi tiếp qua hôm sau, sau, sau nữa... tất cả những gì anh nhận được – mỗi khi bấm gọi cho cô – vẫn chỉ là câu lạnh tanh, có sẵn: “Số máy quý khách vừa gọi không đúng”. Anh thậm chí đã thử dùng điện thoại bàn có mở quốc tế, và mượn di động khác của bạn để kiểm tra, nhưng tất thảy đều vô vọng. Mấy tuần liền anh liên tục check mail (mỗi ngày hai bận), nhưng chẳng thấy lá thư nào khác lạ. Và anh không có địa chỉ e-mail của cô, không có địa chỉ căn hộ chung cư. Có gì đó bất thường, hay đúng như anh đã linh cảm trước, rằng cô sẽ nương nhờ gió, bay vút lên trời cao và tan biến trong mây?



Tác Giả: Nguyễn Thu Phương

13


Powered by Blogger.