Người như thiên thần mỏng manh đôi cánh
Bay đi- ngang qua biển và trời xanh,
Vui cõi trần gian, sông dài trăm nhánh
Nhớ người thuở nào - lệ khóc long lanh?
Tóc sầu thuở nào (ta sợ) chia phôi,
Tóc mai sau (sẽ) sợi nhạt sợi nhòa?
Môi xinh tươi có héo hon nhòa nhạt?
Môi thoáng buồn - tưởng lòng anh vỡ nát!
Cơn mưa nào có dấu được mùa Xuân?
Cỏ xanh non hồn em bừng ngọn mượt
Em nhớ không - thời chúng ta mật ngọt?
Bao năm rộn rã bên nhau- Sớm chiều?
Tiếng mưa về khuấy đôïng nước hồ xưa,
Như dáng em mang trùng khơi sóng động
Em về -mắt long lanh - mặt hồ trong
Môi cười vui hẹn hò- ngọt hương nhớ?
Người có hình ai trong đêm mơ mới?
Làm sao giữ được người trong giấc mơ
Đêm về - sẽ ôm bàn tay oà khóc,
Mất thiên đàng mưa đẫm ướt những trang thư
Làm sao hiểu được trần gian nhiệm mầu?
Yêu- mầu nhiệm nào? - có mãi trong nhau?
Em cuộn bóng hình mình trang kinh thánh?
(Người ơi, Người ơi! Còn riêng nỗi sầu)
Em lạc trần gian- thiên thần cháy cánh?
945
Home » BH
Đợi hết mưa? trời âm u phố cảng
Tôi? con tầu rã mục hẹn ra khơi
Nghe sóng vỗ lao xao chờ vô vọng
Yêu nhau- góc trời ẩn khuất rong chơi
Người đã gửi trao tôi lời kinh thánh
“Yêu vô cùng hơn tất cả- đến đời sau”
Có sóng gió, Valentine làm chứng
nhưng...
..............
Có bao giờ người thật với tôi đâu?
Anh cầu nguyện được gặp em bến cũ
Muốn gần thêm, lòng ngại xót xa thêm
Nỗi quay quắt chìm cùng em sóng gió
Những hẹn hò để ngây ngất ngàn năm
Nếu có thiên đàng ta tin vĩnh cửu?
Là nơi chân em in dấu hiền ngoan
Nếu tin có chốn cực hình âm phủ:
Là đáy lòng cuồng nhớ cháy tim gan
Powered by Blogger.