Buổi tối, Diễm ở thư viện về, bóng Diễm lầm lũi trên lối nhỏ xi măng giữa những đám cỏ. Sương mù dày trắng đục tỏa xuống, Diễm chỉ còn là một cái bóng di động ngả nghiêng. Những ngọn đèn tròn trong campus nhạt nhòa, vàng vọt. Hai dãy cao ốc nội trú yên tĩnh. Mấy cây táo đỏ trồng ở lối đi vào Sparks Hall giờ chỉ còn lại những thân cành trơ trụi khẳng khiu, người làm vườn của trường đã quét dọn những chiếc lá cuối cùng rơi rụng xuống đất tuần trước. Thỉnh thoảng đây đó cũng có một hai bóng lầm lũi đi trong sương mù như Diễm. Trời đêm đã lạnh ngắt. Diễm muốn bỏ tay vào túi áo cho ấm mà kẹt vì cả hai tay phải ôm chồng sách. Có tiếng người kêu sau lưng...Diễm...Diễm. Tiếng nghe lạ hoắc nên Diễm không quay lại, cứ thẳng bước mau về hall. Sửa soạn đẩy cửa thì cánh cửa kính đã mở toang, bất ngờ Diễm chúi người về phía trước. Đúng lúc đúng chỗ có một người lãnh nguyên đống sách của Diễm vào mặt. Anh ta la lên:

-Diễm! Em chơi ác quá! Anh đây mà.

-Lại là anh, em tưởng ai!

Diễm kêu lên mừng rỡ, rồi khoảng cách giữa chàng và Diễm rất gần tiện cho Diễm ngã ngay vào lòng chàng. Người chàng thật ấm áp, Diễm đang ở ngoài lạnh vào nên thấy dễ chịu. Sau đó, chàng không xuýt xoa kêu đau nữa, chàng hôn tới tấp lên mắt lên môi Diễm một cách tham lam.

Diễm kêu nho nhỏ:

-Anh ơi, đống sách của em.

Vừa kêu Diễm vừa gỡ tay chàng ra, rồi cúi xuống lượm mấy cuốn sách, chàng cũng cúi xuống phụ Diễm. Chàng dành ôm hết:

-Em học ở thư viện về à? Giọng chàng thật ấm.

Diễm gật đầu. Chàng có vẻ bằng lòng.

-Em siêng thật! Mới bắt đầu niên học mà tối thứ sáu cũng đi học. Hồi nãy kêu cửa không có em, anh tưởng em đã về Olympia rồi. Bài vở đã nhiều rồi sao?

Diễm cười giải thích:

-Chưa nhiều, nhưng đang muốn học thì học, bù lại những lúc lười. Mẹ gọi kêu về, em nói em bận không về được nên mai mẹ sẽ lên. Còn anh - Diễm trách nhẹ - Sao về không cho em hay?

-Sở gởi đi học ở Keyport, bất ngờ quá, định cho em hay nhưng rồi chỉ 2 ngày hôm sau là về nên làm em ngạc nhiên chơi. Nếu mà biết sớm hơn anh không dấu được đâu, vì bồn chồn quá.

-Ngạc nhiên quá đi! Em chưa đứng tim là may.

-Về đây mới hay thời tiết đang đổi mùa. Nam Cali vẫn nóng chang chang. Còn ở đây không có gì thay đổi.

- Sao anh bảo không có gì thay đổi. Mấy tuần trước, lá trở vàng đẹp quá đi, nhìn mấy cây phong đẹp quá. Ngồi học mà em cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ai bảo em khô khan? Bây giờ anh có biết là anh lầm chưa, anh từng nói con gái học khoa học khô khan lắm. Anh còn nói " ghê" lắm mà cho đến bây giờ em vẫn không hiểu " ghê " là như thế nào.

Chàng thú nhận:

-Anh cứ lầm hoài Diễm ơi. Em ngoan hiền mà cũng bướng bỉnh nữa. Ở em, mỗi ngày là mỗi khám phá. Người như em, anh không bao giờ thấy chán.

-Thật không? Không chán mà bỏ em ở đây một mình!

Chàng tảng lờ câu trách móc nhẹ của người yêu, hỏi sang chuyện khác:

-Em ăn gì chưa?

Chàng hỏi rồi không chờ Diễm trả lời nói ngay:

-Anh đưa em đi ăn. Nào, em muốn cơm Mỹ, cơm Tàu hay cơm Việt? Cho em chọn lựa đó. Để anh đưa em đi. Em thích cái nhà hàng Tây mình hay đi.

Diễm nhõng nhẽo:

-Trời lạnh quá, em chẳng muốn ra đường! Nhất là trong này đang ấm.

Chàng vừa la, vừa ra lệnh:

-Đi ăn mà cũng kêu. Lên phòng mặc thêm áo vào. Rồi ra xe. Ngồi trong xe chứ lội bộ sao mà lạnh. Cứ ít ăn, em chưa học thi mà đã gầy quá rồi!

Diễm nũng nịu:

-Anh...anh chê em hở?

-Ừ, cứ để gầy ốm là không ai thương.

Giọng điệu của chàng giống như mẹ. Chàng như bà mẹ thứ hai. Diễm phụng phịu:

-Anh nói như mẹ.

-Chứ không phải sao. Cứ sợ lạnh nhưng không chịu mặc áo quần đàng hoàng. Rồi làm biếng ăn nữa. Phải ăn nhiều thịt vào...mới có đủ nhiệt ấm người được. Em lại cứ ăn ngọt, rồi đến giờ cơm không ăn được.

Diễm thở dài. Chàng săn sóc em làm chi để những ngày chàng ở xa, em ăn ngủ không được vì nhớ chàng. Thích săn sóc như thế sao không ở gần để mà săn sóc. Anh đi rồi, em cứ ngồi buồn trong giảng đường rộng lớn chẳng nghe thầy giảng chẳng ghi bài.

Ngoài đường trời lạnh buốt. Nhà hàng Pháp ở cuối đường Tyler. Diễm thích lối trang hoàng của nhà hàng này, sang trọng, ấm cúng, khăn trải bàn màu trắng có thêu. Trên bàn chưng hoa hồng đỏ, chỉ một cánh hồng thân dài. Đèn mờ thơ mộng. Nhạc êm dịu. Bồi bàn mặc tuxedo. Chàng cũng thích nhà hàng này, nhưng dạo đi học thì chàng làm gì có tiền để đưa em vào đây thường xuyên, chỉ những hôm vừa lãnh được tiền mượn ở trường thì mới làm sang - và rồi vừa ăn Diễm vừa lẩm cẩm lo ngại cho cái túi tiền của chàng. Chàng hay nói bao giờ anh ra trường đi làm thì dẫn em đi ăn cơm Tây mỗi cuối tuần. Tuy nói là thích đi ăn nhà hàng nhưng vào đây Diễm lại thích ngồi ngắm chàng hơn là ăn, dịp duy nhất ngắm chàng kỹ càng. Ngắm mãi mà lần nào cũng nhất quyết cho là chàng đẹp trai nhất trong thiên hạ. Diễm ngắm khi chàng cười. Diễm ngắm khi chàng ăn, Diễm ngắm khi chàng nói. Chàng không bao giờ ngờ lúc con nhỏ chăm chú nghe chàng nói là lúc con nhỏ say mê ngắm chàng.

Tối nay, Diễm thích ngồi cạnh chàng. Chàng đã xa Diễm một mùa học. Bồi lịch sự đưa hai người vào trong chỉ chỗ ngồi. Thay vì ngồi ghế đối diện, Diễm nói nhỏ với chàng xin chọn cái ghế hình chữ U để Diễm với chàng vẫn là ngồi chung một ghế. Diễm thì thầm...Em muốn dựa vào người anh - và định nói...cho ấm, nhưng rồi lại lười biếng cắt câu nói ở đó. Chàng cười nhẹ không nói gì. Rồi sau đó bỗng nhìn Diễm thật lâu, chàng nói:

-Diễm, em còn trẻ!

-Dĩ nhiên rồi! Em mới 20.

Chàng ăn nói khác thường quá đi. Diễm cười cười hồn nhiên nói:

-Em lúc nào cũng sẽ trẻ hơn anh. Vì em đẻ sau anh mà. Và cũng tại anh hay lo nữa.

Suốt buổi ăn chàng không nói gì nhiều, Diễm có hỏi gì thì chàng cũng chỉ trả lời cụt ngủn. Gặp chàng, Diễm vui quá nên cứ huyên thuyên kể chuyện trường, chuyện lớp học, chuyện campus. Học thì vui, mà thi cử làm bài ngán quá, giá gì mướn ai thi cho mình hả anh? Chàng nhăn mặt không bằng lòng câu đùa giỡn của Diễm. Chàng la chuyện học hành không giỡn được. Diễm nhún vai dỗi hờn, em nói giỡn mà. Mấy lần chàng kêu tên Diễm nho nhỏ, ngập ngừng muốn nói điều gì nhưng nghĩ sao rồi lại thôi. Chàng ngồi đó mà tâm hồn chàng để ở đâu, thỉnh thoảng Diễm nghịch ngợm sờ mũi chàng để kéo chàng về với hiện tại mà chàng không cười. Cử chỉ đút vào miệng Diễm những muỗng kem dâu ngọt ngào như thể là chàng làm lấy lệ.

Sau buổi ăn thấy còn sớm, Diễm đòi chàng đưa đi coi movie xuất khuya.

-Không, em phải về nghỉ sớm. Anh lắc đầu.

-Em chưa có test mà anh - rồi Diễm nũng nịu - biết bao giờ anh mới về nữa...

Chàng không nói gì. Tr%E
12037






Thanh Ngọc, anh còn nhớ Thanh Ngọc ở TCC thời anh Nguyễn Đăng Khoa làm chủ tịch Hội sinh viên Việt Nam không?
Bao nhiêu năm rồi mà mỗi lần nghe ai nhắc tới tên em, lòng tôi vẫn còn bồi hồi, xao xuyến. Tôi biết bởi vì tôi vẫn còn yêu em và mãi mãi yêu em. Em là mối tình lớn duy nhất trong đời tôi, Thanh Ngọc ơi.
Ngày mới gặp em, tôi đã nghe em giải thích về cái tên của em:
-Ba em thích hoa lan. Hồi đó, ổng thích nhất là loại Thanh Ngọc, nên lấy tên đó đặt cho em. Tên Kim Xuân của bà chị cũng lấy từ gia đình hoa lan. Nhỏ út là Phong Lan. Mấy đứa con gái tụi em giống mẹ cũng mảnh khảnh như lan. Mẹ gốc Thái trắng, có nước da trắng. Tụi em theo mẹ được trắng trẻo luôn!
-Không chừng ông quen bà trong một buổi tìm lan? Hồi ở tù cải tạo, vào rừng đốn củi, anh hay thấy lan, có những nhánh lan thật mỏng manh như sương khói, mọc ở trên thân cây cao, cao quá, chỉ ngắm thôi, mà có khổ công lấy xuống thì cũng đâu làm được gì, hoàn cảnh ở tù đâu có cho phép mình chơi lan. Anh còn nhớ cái niềm sung sướng của một đám bạn tù đang đi thì thấy lan, lan nằm trên cao, phải hên lắm mới nhìn thấy được. Cha mẹ ơi, bây giờ nghĩ lại thấy tức cười, mừng la tưởng như người yêu lên thăm.
-Ngộ quá hén! Ở đâu mà lại mọc trên thân cao?
-Chắc bụi phấn nhị hương gì đó theo gió thổi đi rồi phát ra nhánh lan. Cũng thuộc loại chùm gửi mà.
-Em nghe nói chơi lan công phu lắm. Như chơi hòn non bộ. Tụi em cũng là lan mà ba em ổng quý lan thật của ổng hơn, đứa nào lạng quạng làm gãy lan là ăn đòn. Lan là một loại hoa. Hoa làm tươi đẹp đời sống. Đám cưới ở Mỹ, họ dùng hoa nhiều lắm. Một bó hoa lan cho cô dâu cũng mất vài trăm, rồi hoa cho phù dâu, cho chú rể, phù rể, bố mẹ anh chị em hai bên, hoa để chưng bàn thờ, để bàn tiếp tân, để bàn đặt bánh. Làm lễ ở nhà thờ thì tiền hoa đủ làm mình chết! Người Mỹ thích hoa, có người muốn khi chết chỉ được phóng điếu hoa thôi.
Thấy em nói năng còn rành tiếng Việt, tôi đùa:
-Em là hoa lan biết nói, lại càng quý hơn chứ!
-Đúng rồi! Em là hoa lan biết nói, mới là quý!
Em thích cái lối so sánh này của tôi. Em cười vui vẻ, “em phải nói lại với ba như vậy”.
Em là hoa, tinh khiết như lan. Đẹp như lan.
Còn tôi, tôi đã thành củ rồi! Mà chẳng biết là củ gì. Ở trại cải tạo năm năm, ra tù, vài tháng sau vượt biển, hơn một năm ở trại HongKong, sáu tháng học Anh ngữ ở Phi, rồi cuối cùng qua được tới Mỹ, tôi đã vài năm trên 30 tuổi, còn em, khi tôi mới gặp, thì em vừa tròn 18 tuổi. Em và tôi học chung một lớp toán ở trường đại học cộng đồng-đây là trường chỉ dạy cho chương trình hai năm chuyên môn hay hai năm đầu của chương trình cử nhân bốn năm. Em qua Mỹ đợt 75 lúc em mới có 8 tuổi, rồi tốt nghiệp trung học ở Mỹ nên như phần đông những học trò Mỹ khác, em rất dở toán. Môn toán của tôi thì vốn sẵn có từ VN nên tuy không vào lớp đều mà lúc lấy bài thi tôi vẫn được một trăm là điểm cao nhất. Em nhờ tôi chỉ dẫn. Tôi vui vẻ giúp em. Thế là tôi quen em. Mới đầu em kêu tôi bằng chú. Sau thấy đám sinh viên Việt ở trường gọi tôi là anh thì em cũng bắt chước kêu tôi là anh. Em hồn nhiên nói:
-Kêu như vậy để chú vui. Chứ họ kêu chú là Hoàng...
Em ngập ngừng. Thì tôi cười:
-Là Hoàng Già chứ gì!
Em cũng cười trêu tôi:
-Anh Hoàng, anh già thật đó!
Ngày nào không thấy em, nghe em nói chuyện, là tôi buồn ghê lắm. Tôi làm tutor kèm toán cho sinh viên ở trường nhưng tôi ăn tiền work –study của trường mà lại dành thì giờ kèm cho em nhiều hơn cả. Em mất căn bản toán-không hiểu sao người ta vẫn cho em tốt nghiệp trung học-tôi phải kèm em từ đầu. Có người giải thích cặn kẽ thì em học rất nhanh. Tôi mừng là tôi có cơ hội được gần em nhiều hơn những cậu thanh niên cùng trang lứa với em. Sau này họ còn cố tình kêu tôi là Hoàng Già. Mới đầu, rõ ràng là tôi lớn tuổi hơn bọn họ, nhưng sau đó, chắc chắn cái tên Hoàng Già là được kêu là do từ sự ganh tị nhiều hơn. Các cậu ganh tị với tôi -một người chẳng có gì ngon lành lại được em cho phép thân thiện, đến gần.
Thật ra, tôi cũng có chữ nghĩa và công danh sự nghiệp. Tốt nghiệp cử nhân Luật và là trung úy của QLVNCH. Lại còn trẻ và đẹp trai. Nhưng đó là chuyện của ngày xưa ở VN trước 75, bằng cấp và chức tước đó bây giờ đâu còn chút giá trị nào ở Mỹ. Trẻ thì cũng không còn. Đẹp trai thì cũng hết. Trước khi miền Nam mất vào tay CS và tôi cũng như hàng loạt những quân nhân, công chức đi vào nhà tù cải tạo, thì tôi đã có người yêu là Thu Vân học ở Văn Khoa. Nàng con nhà khá giả. Đẹp nổi tiếng dạo đó. Đến chơi nhà nàng, tôi ít có dịp gặp ông bố của nàng. Mãi sau này tôi mới biết cha nàng là CS nằm vùng. Sau 75, ông lộ gốc tích và ra làm lớn. Tôi thì gốc “Ngụy”, có cha và anh em đều dính líu với gốc này. Thì mối tình của chúng tôi làm sao bền được. Đã thế tôi lại đi cải tạo, có ở nhà đâu mà cố giữ lấy mối tình của mình cho được. Rồi không bao lâu Thu Vân bỏ đi lấy chồng là chuyện hiển nhiên. Tôi chỉ buồn. Có lẽ tại tôi đoán biết đoạn kết sẽ phải như thế. Giả mà tôi và nàng có cưới hỏi thì bấy giờ chắc chắn sẽ còn làm khổ cho nhiều người nữa.
Có lần em đã hỏi tôi, anh Hoàng đã yêu ai chưa, người mà mình không thể thiếu trong đời đó mà? Tôi thành thật nói chưa, rồi tôi giải thích thêm. Yêu thì đã yêu, nhưng thiếu người đó thì anh vẫn sống được. Tôi kể về Thu Vân cho em nghe. Nghe xong, em nói em đồng ý là tôi chưa yêu ai thật. Em yêu ai thì em chỉ muốn lúc nào cũng được gần gũi bên người em yêu thôi. Mình là một nửa của người ấy, người ấy là một nửa của mình, khi đã kiếm ra nhau rồi thì hai người làm sao rời xa nhau được, phải không anh?
Em và tôi vào thời điểm này, chưa ai lên tiếng hỏi, mình đã là một nửa của người kia chưa? Tôi và em coi như hợp nhau, cứ thế đi chơi với nhau. Hai năm liền như thế. Tôi chẳng dám nói yêu em. Mà nếu nói được, tôi sẽ nói là tôi thương em, bởi vì cái từ thương sẽ có ý nghĩa hơn là từ yêu.
Qua năm sau, em lên năm thứ ba, đổi qua trường đại học bốn năm. Tôi học chậm, chỉ giỏi được môn toán, Anh Ngữ thì phải bắt đầu từ lớp ESL thì làm sao tôi theo kịp em được. Tuần lễ đầu của niên học, khi tôi lên thăm em ở nội trú, lúc chia tay ra về, em bịn rịn, rồi em nói em yêu tôi bằng tiếng Anh. Tôi hôn em. Em bé nhỏ như em gái tôi, à không, em đáng tuổi con gái của tôi, nếu mà tôi có vợ sớm. Tôi biết quá việc em còn trẻ, mà tôi thì đã quá già, nhưng lúc này tôi chỉ biết là trái tim của tôi cũng đang rung động vì em. Trời lất phất mưa thu, hơi lạnh. Em cứ đứng ru rú bên xe tôi như chưa muốn cho tôi về. Em lại than:
-Học ở dưới community vui hơn!
-Tại trường lớp còn lạ, rồi em sẽ quen, ráng đi!
-Tuần tới anh lại lên thăm em nữa ha?
Tôi gật đầu hứa với em. Chừng đó em mới để tôi đi. Đường xa lộ thênh thang. Vừa lái xe tôi vừa châm điếu thuốc. Không biết tương lai của em và tôi đi về đâu, tôi chưa nghĩ tới. Đêm khuya, tôi ghé chỗ nghỉ chân bên xa lộ để vào lấy ly cà phê đen uống cho tỉnh táo đầu óc. Gió đêm đã lạnh. Tôi lại muốn quầy xe trở lại với em. Nhưng rồi tôi đã không làm thế.
Tôi bắt đầu lui tới nhà em khi cuối tuần hay xách xe lên trường đón em về. Đã có những ánh mắt không bằng lòng từ gia đình em. Em là con gái cưng của ba má em, là lan quý của ba em. Có lần trong một lúc bất ngờ, ba em hỏi tôi, anh thương nó mà anh có nghĩ là anh sẽ lo lắng đời sống của nó như thế nào không? Tôi nghẹn họng vì tôi chưa nghĩ tới chuyện đó. Tôi chỉ biết thương em. Cũng như em chỉ biết thương tôi mà không tính toán hơn thiệt. Em và tôi, chưa ai nghĩ sẽ lo cho nhau như thế nào. Tôi hơn em 15 tuổi, từng tuổi này mà chưa có công danh sự nghiệp gì. Lấy tôi, bây giờ em sẽ khổ. Rồi hai mươi năm sau, em lại càng khổ hơn, vì em sẽ lại bắt đầu săn sóc một ông già! Trong khi đó em đang ở tuổi chín mộng. Như vậy thì bất công cho em quá. Nếu hiện giờ tôi đã có một công danh sự nghiệp, tiền của đầy đủ thì cũng không giúp được gì, tôi vẫn lớn tuổi hơn em nhiều quá. Có người nói khi những người con gái yêu ai lấy ai làm chồng là họ muốn tìm một người cha để họ nương tựa. Nhưng tôi nghĩ tiếc là những người cha già cỡ tôi sẽ chẳng sống lâu đời với họ. Tôi không thể săn sóc em mãi. Tôi sẽ ra đi sớm. Tuổi trẻ tôi đã hao mòn trong cuộc chiến, trong nhà tù cải tạo, trong mớ chữ nghĩa mới nơi xứ người. Tôi có gì để tặng cho em đâu.
Em có nhiều thanh niên theo đuổi. Họ là những người trẻ hơn tôi, tiếng Anh tiếng Mỹ rành hơn tôi, hội nhập vào nếp sống ở đây nhanh hơn tôi. Họ hợp với em hơn tôi.
Gia đình chống đối, thì mình lén lút gặp nhau. Tôi đưa em đi ăn nhà hàng, đưa em đi chơi đảo, sông, hồ. Tôi vẫn giữ cho em sự trong sạch.
Hết chương trình hai năm đại học-tôi đã kéo dài gần ba năm, vì những lớp ESL đã lấy mất của tôi gần hai khóa học- tôi bỏ học đi làm. Một phần lớn tuổi thấy việc học hành còn lâu quá, một phần vì nhu cầu cần tiền, cho đời sống của tôi bên này và cho gia đình của các anh chị còn lại bên VN.
Trong khi đó thì em học giỏi, con đường học vấn đang đi lên. Hết năm thứ tư, em xin vào trường Medical. Khoảng cách giữa em và tôi càng ngày càng dài. Em vẫn trẻ vẫn xinh, còn tôi càng ngày càng già, tôi dựa vào em để tìm chút tuổi trẻ của mình. Quả thật tôi là người ích kỷ. Đáng lẽ tôi nên buông tha cho em. Tôi dùng dằng giữa lý trí và con tim. Để có được em bên tôi, cuối cùng con tim đã thắng.
Có lần em và tôi cặp kè vào một quán ăn Việt gần trường, nơi này thường là chỗ tụ tập và hẹn hò của các sinh viên VN. Đi bên tôi, em vẫn thích lấy hai tay em ôm chặt lấy cánh tay của tôi. Việc này lại càng làm cho các cậu trẻ tức tối. Có đứa nói khích sau lưng tôi và em:
-Lêu lêu em bé mà đi cặp ông già!
-Người bán than mà đòi mê công chúa!
Tôi xấn tới, thật ra chỉ muốn nhỏ to phải trái với cậu ta, nhưng em lại sợ tôi làm lớn chuyện. Em vội kéo tay tôi quay đi, nói nhỏ:
-Thôi bỏ đi anh!
Tôi buồn, buồn lắm. Em thì vẫn hồn nhiên. Em nói: Em không ngại là anh hơn em nhiều tuổi đâu. Em chỉ biết là em thương anh, anh thương em là đủ. Ai nói gì mặc kệ họ!
Rồi cho đến một ngày tôi đến trường, vào cafeteria tìm em, từ xa đi tới thấy em đang ngồi chung bàn với đám bạn cùng trang lứa với em, em cười giỡn vui vẻ ...Tôi thấy ngay, đó mới chính là thế giới của em. Tôi không nên kéo em vào thế giới già nua của tôi. Sau đó, chưa đến gặp em, tôi đã lặng lẽ bỏ đi. Tôi chia tay với em mà không có cam đảm nói lên lời giã từ sòng phẳng. Cái tuần mà tôi không liên lạc với em là tuần tôi chuẩn bị những việc cần thiết để bỏ qua một tiểu bang khác. Đi như một kẻ chạy trốn. Đi mà không để lại địa chỉ. Không liên lạc về.
Dù chưa lần nào gặp lại, bất chợt đâu đó tôi vẫn được tin về em. Có lần thấy em trong một cuốn video đám cưới của bạn em, trông em già dặn hơn, có cái đẹp sắc sảo hơn, nhưng cũng có chút buồn trên nét mặt, tôi đã muốn bắc phôn gọi em mà rồi tôi dằn lại được. Để rồi chỉ biết thương nhớ em một mình. Nhiều năm sau, tôi nghe em đã ra trường, hành nghề bác sĩ, em lấy chồng, có con, rồi sống không hạnh phúc với chồng, ly dị, thỉnh thoảng tôi cũng nghe qua bạn bè trung gian lời em trách móc tôi. Em nào có hiểu. Tôi thương em. Thương em thật tình. Nhưng không cách nào tôi mang lại hạnh phúc cho em được. Ngày trước cũng như bây giờ.
Em thấy không? Tôi bây giờ vẫn chưa làm được một điều gì đáng kể ngay cả cho mình, chứ đừng nói cho ai. Tôi lại vừa nhận giấy nghỉ việc. Tôi tự an ủi thời buổi khó khăn, cả nước, cả thế giới đều khó khăn, ai sao mình vậy, đừng trách mình nữa. Phải vui vẻ sống, bền chí mài dũa lại cái resumé của mình mà đi xin giốp khác. Trong khi chờ đợi thì cứ ăn tiền thất nghiệp.
Tôi đốt điếu thuốc, đưa lên môi, hít một hơi dài, rồi nhả ra làn khói. Từ dạo xa em, tôi vẫn chưa bỏ được thói quen hút thuốc. Trong những ngày lao động thủa trước, lạnh lẽo khuân gỗ vác củi nơi tù cải tạo, điếu thuốc đã giúp người tôi ấm áp. Tôi hứa với em là tôi sẽ bỏ mà tôi vẫn chưa làm được, vì em thường lo tôi hút nhiều quá thì sẽ không tốt cho cái phổi của tôi, em lo tôi sẽ chết vì bệnh lao. Tôi chưa bỏ được! Em biết được điều này, chắc là sẽ buồn lắm nói tôi không chịu nghe em!
Tôi dừng xe ở một khu ươm bán cây kiểng, bông hoa, tản một vòng, lựa mua một chậu lan. Chỉ là một nhánh lan mỏng manh bé nhỏ chưa ra hoa. Tôi muốn chăm sóc lan cho tới ngày nhìn thấy lan nở hoa, thấy được màu tím của hoa. Dĩ nhiên là tôi còn nhớ Thanh Ngọc. Chỉ có ai vô tình không biết chuyện (của tôi) thì mới hỏi tôi như thế!

2041







Tường Vân
Ăn hết tiền thất nghiệp, sắp phải rút tiền tiết kiệm trong nhà băng ra thì má tôi lại kêu về. Bà đã kêu về lúc nghe tôi vừa mất việc. Khi ấy tôi cứ nghĩ đằng nào thì tôi cũng kiếm ra được việc khác nên làm lơ lời kêu gọi của bà. Ra trường với bằng danh dự, tôi lanh lẹ, thành tích làm việc rất xuất sắc, lại chịu khó, nên có một cái giốp khác là lẽ tự nhiên thôi. Tám tháng trôi qua tôi vẫn chưa kiếm được việc làm nào hợp với khả năng và sở thích của mình. Thời buổi khó khăn, công ăn việc làm khó kiếm, ngày nào báo chí cũng đăng như vậy. Nhưng tôi vẫn nghĩ cũng phải có người về hưu, hãng sở vẫn phải mướn người làm thế chứ. Má tôi lại kêu về. 
Bà đã kêu về lúc tôi còn cái giốp ngon lành. Con ơi, ba má nhớ con. Về đây được giốp ít tiền mà gần ba má thì vẫn hơn, đó con. Cái lúc mà bỏ đơn chỗ nào cũng được kêu đi phỏng vấn và cho giốp ngay! Cái lúc mà ngày nào thị trường chứng khoán cũng lên, mua cổ phần của hãng high-tech nào cũng có lời, mà không cần một chút kiến thức nào cả! Mấy bà nội trợ ngồi nhà cũng biết lên net mua bán!
Mấy năm đi làm, tôi kiếm được một chút vốn cũng khá lớn, đủ để sống thoải mái vài năm. Bỏ tiền chơi stocks, vừa bán ra để lấy tiền đặt xuống mua một căn nhà nho nhỏ, nhưng chưa tìm được một căn nhà vừa ý vì mặt Đông nhà cửa mắc mỏ mà với một lợi tức của tôi thì hơi khó, nên tôi phải tính toán kỹ lưỡng hơn, thì thị trường chứng khoán lại bắt đầu xuống dốc. Tiền của tôi, cả vốn lẫn lời gấp mấy lần vẫn còn nằm an toàn trong nhà băng. Bạn bè tôi ai cũng ít nhiều bị liểng xiểng vì stocks. Có đứa có lúc đã là triệu phú, dù chỉ là triệu phú trên giấy tờ, tính theo trị giá những cổ phần của các công ty lớn. Bây giờ có đứa trắng tay. Có đứa mất nhà, mang nợ vào người. Chúng kêu tôi hên. Mà tôi hên thật, vì đã bán cổ phần đi trong lúc còn cao điểm. Trong lúc mất giốp, tôi vẫn còn hên vì chưa mua nhà. Nếu mà ôm cái nhà vào lúc này thì cũng khó tính toán quá. Cho dù má tôi có năn nỉ đến cỡ nào thì tôi cũng không thể bỏ cái ào mà bay về với bà. Cho dù...ba tôi có bị vô nhà thương. Ồ không, nếu ba bị nặng thì tôi cũng phải bỏ tất cả mà bay về thôi. Mọi thứ trên đời đâu có gì quan trọng bằng người thân của mình đang cần mình.
Xây xẩm mày mặt, toát mồ hôi, bùng tai, kêu 911...tưởng bị bệnh tim, té ra sau bác sĩ mới khám phá ra chỉ là cái tai bị nhiễm trùng thôi. Một phen làm mọi người hết hồn, hết vía.
Má lại có cớ để khuyên:
-Dù là nhẹ, nhưng con cũng nên về ở gần ba má, vì ba má cũng già rồi, đâu biết đau ốm thế nào. Anh Hai với chị Ba con thì ở xa, gia đình, nhà cửa nặng nề, giốp chồng, giốp vợ, con cái học hành, không thể kêu bỏ là bỏ mà về đây được. Chỉ có con là dễ thôi. Con đang lúc không có việc, lại không có nhà cửa bận bịu bên ấy, con chỉ trả lại cái apartment là về đây ở với ba má. Nếu ba hay má có chuyện gì thì có con bên cạnh, ba má cũng đỡ lo nhiều. Cuối cùng thì tôi cũng nghe xuôi tai mà về. Đúng rồi! Cha mẹ nhỡ đau ốm có mệnh hệ nào trong lúc tôi lại ở xa thì tôi sẽ ân hận suốt đời.
Nhiều lần thoáng qua đầu tôi hình bóng chàng. Vâng, cái lý do tôi đã kiếm việc ở mặt Đông, cái lý do tôi đã rời bỏ xứ mưa mà đi. Cái con người đã làm tôi đau khổ. Không phải là tôi đã tự nhủ sẽ không bao giờ gặp lại mặt? Không phải là tôi đã cố quên đi rồi sao?
Căn phòng ngày nào của tôi đồ đạc vẫn còn nguyên như cũ. Cái bàn viết đặt bên cửa sổ nhìn qua khu rừng thông cao vút. Cái giường nhỏ vẫn xếp những con gấu nhồi bông lớn, nhỏ xinh xinh. Cái tủ sách với những cuốn sách chuyên môn cho nghề nghiệp, những cuốn sách học làm người, những cuốn sách Tự Lực Văn Đoàn. Cái dàn máy nhạc xưa cũ. Tất cả vẫn thế. Để những kỳ lễ lộc tôi về chơi, vẫn thấy mọi thứ quen thuộc.
Bây giờ thì về ở hẳn. Thôi không còn nghĩ chuyện mua nhà. Má nói nhà cửa rộng thênh thang, ở không hết, mua nhà làm chi con. Ở với ba má đi, rồi khi ba má mất thì sẽ cho con cái căn nhà này. Tôi la, Má! Má nói gì kỳ quá! Ba cười kêu, má con dụ con đó, để con đừng ra ở riêng. Bả cứ kêu ba mày nói thường không kiêng cử, mà bữa nay bả cũng ba láp quá. Tôi thấy ba má nói qua nói lại thật vui. Ừ, con gái út trút gia tài mà!
Tôi đang nộp đơn cho một cái hãng thầu xây cất ở Redmond. Hãng nhỏ, tôi không biết nhiều về hãng đó. Lại không quen ai làm ở đó để mà hỏi. Biết nhiều về cái hãng mình đang xin việc thì dễ trả lời lúc vào phỏng vấn, như thế có cơ hội được mướn hơn. Nhưng tôi chịu. Đành vậy.

Phong
Tôi không ngờ là Tường Vân đã về đây, đang xin việc ở hãng tôi. Cái địa chỉ nơi nàng ở, vẫn là địa chỉ quen thuộc của nhà cha mẹ nàng, chỗ mà tôi đã nhiều lần lui tới. Tôi mân mê cái résumé của nàng trên tay tôi. Tôi biết ngay là nàng có khả năng cho công việc hãng tôi đang cần. Nhưng nếu nàng biết có tôi ở hãng này, và nếu nàng biết tôi đang là phó giám đốc của hãng này, liệu nàng có chịu nhận cái giốp? Ngày đó nàng giận tôi lắm, bỏ đi mà không muốn nghe thêm một lời giải thích nào của tôi nữa, cho dù tôi đã cố giải thích cho hành động nông nổi của tôi lúc ấy. Một thoáng nông nổi đáng trách. Tôi cũng biết vậy.
Nghĩ thế, tôi sắp xếp kêu bạn tôi mướn nàng. Dễ thôi, vì tôi là sếp của hắn. Tôi sẽ không ra mặt. Khi nàng quen công việc và thấy tự nhiên nơi này thì chuyện biết sự có mặt hay địa vị của tôi ở đây sẽ không còn quan trọng nữa. Điều cần nhất là buộc chân không cho nàng đi. Cầu mong mọi việc êm xuôi. Con người ấy thông minh lắm, con mắt thật sắc bén. Ra trường với bằng danh dự kia mà. Trong khi tôi chỉ mong sao cho xong cái bằng.
Chính là bức ảnh của nàng mà tôi nhìn ngắm, trong ngần ấy năm. Bốn năm nay, quen bao nhiêu người con gái mà tôi vẫn không thể nào quên được nàng. Nàng vẫn hiện diện trong đời sống hằng ngày của tôi. Hạnh phúc trong tay mà không biết, đến khi mất rồi mới đỏ mắt đi tìm. Bây giờ tôi mới nghiệm là đúng.
Liệu tôi có được cơ hội lần thứ hai nắm giữ lấy hạnh phúc của mình?



Tường Vân



Tôi được cái giốp ốp phơ dễ dàng quá. Chỉ có một người phỏng vấn tôi rồi nói ngay chị có thể đi làm ngay nếu chị muốn. Nói bằng tiếng Việt. Đơn giản như thế.
“Không có phỏng vấn ai khác nữa à?”
“Nhìn cái đơn của chị thấy chị thích hợp với cái việc quá rồi, những người kia không bằng thì phỏng vấn chi cho mất công.”
Dĩ nhiên là tôi nhận lời. Nằm nhà lâu quá, tôi còn đợi chờ gì nữa.
Đi làm được vài ngày thì tôi nghe như có tiếng nói của quá khứ hiện về:
“Vân khỏe không%3
F Lâu ngày mới gặp.”
Xoay lại nhìn, tưởng như gặp ...ma. Trái tim tôi đánh lộn nhịp. Tôi tưởng nó đã chai lì với thời gian. Tôi mất bình tĩnh, suýt làm đổ ly cà phê Starbucks, tôi ấp úng:
“Anh...anh làm...ở đây?”
Tôi không ngờ là gặp Phong ở chỗ này. Bao năm chạy trốn, bây giờ thất nghiệp lại về đây “nạp mạng”? Sau đó tìm hiểu tôi mới biết Phong không những là sếp cao của tôi mà còn là ông chủ của tôi. Hãng này do ông bố nuôi của Phong thành lập. Bây giờ ông già rồi, gần như về hưu, trên giấy tờ vẫn là ông làm chủ nhưng thật sự ông đã để cho Phong coi ngó hầu như mọi việc. Ông không có con. Trong tương lai cái sản nghiệp này sẽ về tay Phong, đó là ý nguyện của ông lúc Phong còn học đại học giai đoạn mới xin vào ngành, ông đã muốn Phong đi về ngành xây cất. Ngày đó, Phong có nhắc tới ông bố nuôi người Mỹ. Mỹ gốc Hy Lạp. Ông từng đi lính qua VN và biết ba của Phong. Khi Phong chạy qua đây một mình thì ông đứng ra bảo lãnh và nhận đỡ đầu lo lắng cho Phong từ đấy. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy mặt ông vì ông đi nước ngoài nhiều.
Tú, cái anh chàng đã mướn tôi, đã dẫn tôi đi giới thiệu với mọi người trong hãng. Gần như...mọi người, chỉ có một người Tú đã không dẫn đi, mà tôi cũng chẳng biết còn những ai tôi chưa gặp mặt. Cho tới bây giờ...
Tôi đã nghĩ chuyện nghỉ việc, vì quả thật tôi chưa đến lúc đói. Về nhà gọi phôn cho cô bạn, cô ả nói, mi có điên không, cứ làm tỉnh, việc mình mình làm, không cần phải để ý đến hắn. Với lại thời buổi khó khăn, không dễ gì kiếm việc khác. Mi quit là mi sẽ nằm nhà một thời gian dài, mà như vậy lại không đẹp cho cái hồ sơ xin việc của mi, trong tương lai khi mi đi xin việc, mi sẽ trả lời làm sao.
“Vân cũng nghĩ như vậy. Việc gì sợ chứ! Quả là không sợ, nhưng thật không muốn nhớ chuyện cũ nữa.”
Tâm ngập ngừng đổi tông:
“Với thời gian đã thử thách hai người, Tâm thấy chuyện cũ cũng không có gì, ai mà chẳng có lúc lầm lẫn.”
“Tâm thay đổi cái nhìn từ bao giờ? Ngày trước Tâm cũng đồng ý với Vân mà.”
“Đúng vậy! Chúng mình đã trưởng thành, đã già đi thêm vài năm. Phải biết tha thứ. Miễn là mình giữ được cái hạnh phúc của mình. Cái hạnh phúc đó là có thật đó Vân! Nhiều người, cái hạnh phúc họ có thì thật mỏng manh mà họ còn phấn đấu giữ cho bằng được. Đằng này...”
“Nếu đàn bà con gái mình cũng làm sai lầm như thế, có được tha thứ không? Chắc chắn là không, thì tại sao lại coi việc bọn đàn ông họ làm là nhẹ cho được. Sao lại cứ nói chuyện nam nữ bình quyền.”
“Vân còn giận Khánh không?”
“Không, đâu phải lỗi của nó. Phải có người dụ thì cô ta mới sa ngã chứ. Ừ, cho dù mình không biết ai dụ ai, đâu có quan trọng.”
“Vậy Tâm nghĩ là Vân đã cho rằng phụ nữ cũng được tha thứ. Bây giờ cái nhìn của thiên hạ dễ dàng hơn nhiều rồi, như Vân đã tha thứ cho Khánh.”
“Thiên hạ bao giờ cũng vậy. Chỉ có mấy năm, đâu có bao lâu đâu!”
Tâm cười:
“Vậy thì chính mình là người cổ lỗ sĩ rồi!”

Phong



Tôi thấy thấp thoáng nàng trong những ngày đầu nàng đến làm việc. Dáng vẫn gầy. Cổ cao. Tóc vẫn xõa ngang vai như thế. Gặp lại nàng, tôi phải đóng vai ...mọi việc như là một sự tình cờ. Không dám vồn vã. Không dám nắm bàn tay thật lâu. Tôi có để ý thấy tay nàng không đeo nhẫn, đoán nàng chưa lập gia đình. Không dám để nàng nhìn lâu vào đôi mắt của tôi. Không phải là vì tôi sợ nàng thấy được cái giả dối đóng kịch (tôi rất thành thật), mà vì tôi sợ nàng đọc được ánh mắt đắm đuối của tôi rồi sợ hãi không trở lại nữa. Tôi nhủ thầm, mọi việc phải từ từ. Tôi cần phải gây lại niềm tin nơi nàng.
Hôm nay, có buổi họp, tôi vào trễ, may mắn là còn hai chỗ trống, tôi chọn ngồi ở cái ghế kế bên ghế nàng. Nàng ngẩng đầu cười nhẹ. Dấu hiệu tốt, tôi thấy vui. Vẫn mùi nước hoa quen thuộc. Không gắt, thoang thoảng dễ chịu.
Lại gặp nhau trong cafeteria. Tôi và nàng nói chuyện bâng quơ. Nàng không tỏ vẻ lạnh lùng, cũng đủ làm tôi vui. Nhưng tôi chưa dám ngồi lâu với nàng. Chưa dám xin nàng một cơ hội để tâm sự, dù là đã bốn năm rồi. Có bao điều muốn hỏi. Có bao điều muốn nói. Tôi muốn cho nàng biết tôi vẫn chưa lấy ai, bao năm trong tim chỉ vẫn có một hình bóng của nàng mà thôi. Nhưng sợ là quá đường đột, không muốn làm nàng sốc.
Không dám dành trả tiền cho một ly cà phê của nàng. Không dám hẹn hò!

Tường Vân
Ngày tôi về nhà thì Tây Bắc đã cuối mùa thu. Khắp nơi những chiếc lá vàng đã rơi rụng, hiếm hoi mới thấy sót lại vài cây phong lá vàng còn bám trên cành cây. Trời đã có những ngày lạnh, bầu trời xanh lục chứ không còn xanh màu xanh da trời. Tôi đi làm đã nhớ khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài. So ra sao lạnh bằng miền Đông được. Tại có má tôi bên cạnh nhắc hoài làm tôi tưởng là trời lạnh dữ lắm.
Năm nay chuẩn bị đón Xuân, có tôi bên cạnh, má tôi vui quá, bà nhờ tôi chở bà đi chợ Á Đông tận Seattle mua gừng non về làm mứt. Bà cũng làm mứt hột sen, mứt dừa. Tôi phụ bà nạo dừa, xắt dừa. Bà ngâm nếp, ngâm đậu xanh để gói bánh chưng, bánh tét, bánh ú, bà giải thích, má làm thêm cho mấy bà bạn già sống một mình, tội lắm, sẵn làm cho mình thì làm cho họ luôn, để lấy thảo cuối năm. Tôi hứa với má đêm giao thừa tôi sẽ đưa má đi chùa dự lễ. Những năm đi làm xa, tôi chỉ về nhà vào những dịp lễ lớn như Thanksgiving hay Giáng Sinh. Nếu đi vào dịp Thanksgiving thì không đi dịp Giáng Sinh, hay ngược lại. Có khi tôi cũng về vào mùa hè. Nhưng Tết Việt thì không khi nào, vì mình ăn Tết chứ Mỹ đâu có ăn Tết.
Lâu ngày mới có dịp mẹ con ngồi bên nhau làm bánh mứt cuối năm, vừa làm vừa tâm sự.
“Công việc ở sở mới thế nào, con? Hợp với con không? Có dễ chịu không? Có người Việt nào làm ở đó không? Sếp của con có tốt với con không?”
Má hỏi nhiều quá. Tôi chỉ cười nói gọn:
“Con má thông minh học việc nhanh làm việc gì cũng được hết đó má! Dĩ nhiên là ai cũng tốt với con.”
Tôi nghĩ thầm Má không cần biết tôi đã gặp lại ai. Rồi tôi huyên thuyên nói qua chuyện bánh mứt, hỏi làm như thế nào cho ngon. Nhưng má nói:
“Má rảnh thì má làm cho vui, con biết làm chi cho cực, con, ăn uống có bao nhiêu đâu.”
Rồi...
Chiều cuối năm, tôi vẫn còn ngồi nơi sở làm, bận rộn với đống giấy tờ. Nhân viên đã về hết rồi. Cảnh vật yên tĩnh. Chợt nghe tiếng chân, ngẩng đầu lên đã thấy Phong đứng trước cửa phòng. Chàng cười dặn dò:
“Đừng làm quá sức đó!”
“Đúng vậy! Cuối năm rồi, cũng nên về sớm, còn lo đưa bà già đi chùa. Tối nay là tối giao thừa.”
“Vậy là anh lại càng bậy nữa. Lại để em làm quên giờ về.”
Tôi đứng lên bước ra cửa, định kêu Phong cứ yên tâm về đi, tôi sẽ ngồi không lâu nữa đâu. Ai dè, Phong chờ tôi đến gần, chụp lấy tay tôi, nói ngay:
“Anh xin lỗi!...”
Tôi hiểu ngay là chàng muốn nói gì, tôi giựt tay lại:
“Vân không muốn nhớ chuyện cũ!”
“Xin em hiểu mấy năm nay anh vẫn nhớ thương em.”
“Nếu anh còn nhắc, thì Vân sẽ nghỉ việc. Tiền thất nghiệp thì hết được ăn rồi, nhưng Vân sẽ không đói.”
Mặt tôi phải nghiêm trang lắm vì chàng nói:
“Thôi! Vân cứ làm ở đây. Đừng nghỉ. Anh hứa không làm phiền em nữa, nếu em muốn vậy.”
Chàng buồn bã bỏ đi. Tôi bần thần trong người, nhìn theo bóng chàng xa dần và mất đi ở khúc quanh của dãy hành lang. Chần chừ nửa muốn đuổi theo, nửa muốn buông xuôi, mặc thế nào thì mặc.
Bây giờ ở nhà, nằm trên giường của mình, mắt nhìn lên trần nhà (không thấy một con thằn lằn nào làm chứng cho tình cảnh của tôi), tôi cứ nhớ lại cảm giác hốt hoảng của tôi và của Phong lúc ấy. Bất ngờ quá, tôi không thể dịu dàng hơn, cái câu trả lời đã được chuẩn bị từ lâu, đã nhập tâm tôi rồi, nó cứ tự nhiên nhảy bổ ra thôi. Và Phong cũng không ngờ tôi lại cứng rắn như vậy. Tôi gặp ánh mắt van xin của Phong kêu tôi đừng đi đâu cả. Tôi đã muốn ngã vào lòng Phong mà nói Em đã tha thứ cho anh, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tôi lại làm khác ý của tôi! Lời tuôn ra khỏi miệng rồi thì không kịp nuốt lại được!
Vắt tay trên trán, nghĩ tới nghĩ lui có ích gì!
Cũng chưa muộn mà. Chúng mình vẫn yêu nhau phải không? Tôi bắc phôn gọi cho Phong. Bên kia đầu dây reng những tiếng dài. Hồi lâu, mới có người trả lời:
“Anh Phong không có ở nhà. Anh vừa bị tai nạn xe cộ, còn nằm ở nhà thương (trong thoáng giây, tim tôi tưởng như ngừng đập). Chị là chị Vân hả? Ồ tưởng ai, mới nói vòng vo làm chị lo. Không sao đâu chị. Bác sĩ cho biết anh không có nguy hiểm gì đâu. Vết thương ở bên hông nhẹ thôi. Họ giữ lại qua đêm để theo dõi, chỉ chờ chụp hình coi cho chắc chắn.”
Tôi chạy vội xuống nhà, nói với má tôi là tôi phải vào bệnh viện ngay, để thăm Phong. Vắn tắt cho Má biết lý do. Má tôi ngạc nhiên lúc đầu, sau đó vui vẻ nói, đi đi, đừng lo chuyện phải đưa má đi chùa dự lễ giao thừa. Má cũng bận cúng kiến ở nhà rồi, má sẽ không quên xin Trời Phật phù hộ cho hai đứa bay.
Hình như bao nhiêu năm nay má tôi chỉ chờ đợi cái ngày này. Cái ngày đứa con gái út của bà có đôi lứa êm ấm đẹp đẽ.

Phong
Tôi không tin con mắt của mình. Tường Vân đến thăm tôi. Mọi việc xảy ra nhanh chóng quá. Mới hồi chiều đây, tôi tưởng như tất cả con đường đưa tôi đến gần nàng đều bị bít lối. Nàng không cho tôi nhắc tới chuyện cũ. Nàng cũng chẳng muốn nghe tôi nói tới chuyện tương lai. Chỉ hiện tại là chủ nhân ông với người làm việc thôi. Tôi phải nhớ vai vế như vậy thì nàng mới chịu ở lại làm việc. Tôi đành hứa với nàng như vậy vì sợ nàng bỏ đi lần nữa, hứa mà ruột gan tôi thì co thắt lại.
Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi. Tôi đang ôm nàng trong lòng, nghe được nhịp tim của nhau. Hạnh phúc quá. Tôi sẽ không dại dột đánh mất đi lần nữa. Câu tôi nói, nàng đã nghe hồi chiều, nhưng bây giờ nói lại thì có ý nghĩa hơn, tôi thì thầm:
“Anh vẫn thương nhớ em.”
“Em biết. Em cũng vậy. Em cũng thương nhớ anh.”
Nước mắt của nàng nhỏ giọt lên mặt tôi, nóng hổi. Qua Xuân ấm áp mình sẽ làm đám cưới, em nhỉ, để anh buộc chân em lại, để em không dễ dàng bỏ anh đi xa được. Anh hứa sẽ không bao giờ làm em buồn nữa.
Nàng cười khúc khích:
“Buộc nhè nhẹ nha, buộc em bằng sợi chỉ hả? ....Người ta sẽ nói nhân viên mà đi lấy ông chủ, để leo nhanh lên...bước thang danh vọng, đó.”
Tôi xiết chặt lấy nàng:
“Ai nói gì mặc kệ, em sẽ là cánh tay mặt đắc lực của anh. Anh còn nhớ, ngày đó em đã ra trường với bằng tối ưu mà.”
Đang cuối đông mà đã thấy một mùa xuân hạnh phúc đón chờ trước mặt

2032




Bến Hạnh Phúc


     Bên kia đầu dây, Dũng cười lớn, làm cái phôn như muốn vỡ tung. Hết cười, khi đó chàng chợt nhớ, chàng nói với tôi, em biết không rồi đây anh sẽ để dành biết bao nhiêu là tiền thay vì phải trả cho những cú viễn liên như bây giờ...anh muốn dùng tiền đó đưa em đi hưởng tuần trăng mật thật hạnh phúc, thật thoải mái.

      Một tối đang loay hoay xếp đống quần áo vừa mới giặt xấy xong thì phôn reng. Bên kia đầu dây, một giọng nói quen thuộc vui vẻ hỏi:

      -Khỏe không Bích Chuyên?

      Dũng, bạn của thời Lê Bảo Tịnh, Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc, Ngàn Thông, của thuở mới tập tành thơ văn. Dũng hơn tôi 2 tuổi, học hơn tôi hai lớp. Đậu Tú tài xong Dũng du học bên Tây Đức, rồi vẫn ở đó cho tới nay. Năm 75, tôi chạy được sang Mỹ, và cũng ở nơi đây từ đó cho đến bây giờ. Dù xa nhau đã lâu và chưa một lần gặp lại, chúng tôi vẫn thường xuyên gọi phôn, đúng ra Dũng hay gọi tôi những tối cuối tuần, nên dĩ nhiên là phải nhận ra giọng nói của nhau ngay.

      -Ồ! Khỏe chứ! Còn Dũng thế nào?

      -Cũng ôkê! Rồi Dũng úp mở...đang ở rất gần Bích Chuyên.

      -Tây Đức mà gần cái nỗi gì...Sau đó tôi cười chọc...ngày xưa có học địa lý đó không ông bạn? Hay tới giờ thầy Bằng Phong là kiếm chỗ đi ngủ?

      -Không phải Tây Đức, đang từ Toronto đây nè.

      -Toronto, Canada?

      -Ờ, qua được hai hôm rồi, chợt nhớ tới Bích Chuyên nên gọi.

      -Đang làm gì bển?

      -Qua ăn đám cưới cô em.

      -Thích vậy! Ừ, bây giờ chịu là có gần hơn một chút.

      Tôi đang ở Seattle, vùng Tây Bắc nước Hoa Kỳ, Dũng đang ở Toronto, vùng Nam Gia Nã Đại, tuy nói là gần nhưng cũng cách nhau 3 múi giờ, so với Tây Đức ở Âu châu thì gần hơn rồi. Tôi vẫn hay gọi một bà chị họ bên Gia Nã Đại, hệ thống gọi phôn y hệt ở Mỹ, nên tôi nghĩ Canada thì như anh em họ vậy, mùa hè lại hay xách xe qua Vancouver BC ăn trái cây vùng nhiệt đới ít nhất một lần, rồi mua thịt heo quay, bánh cuốn nóng...Ở biên giới có treo cờ Mỹ sọc đỏ sọc trắng với 50 ngôi sao, cờ Gia Nã Đại lá phong đỏ trên nền trắng giữa hai vành sọc đỏ, cũng có đài tưởng niệm khắc hai hàng chữ lớn Children of common Mother, những đứa con cùng mẹ, có thảm cỏ xanh mướt, hoa đỏ trồng thành cờ Gia Nã Đại, dân du lịch cầm máy hình bấm lia lịa, "Mẽo" và "Điên" là anh em. Vancouver BC thì tôi qua luôn, mà mặt Quebec hướng đông thì chưa bao giờ đi, mặc dù cô bạn thân Ngọc Dao đang ở bên đó, ngày xưa nó réo tôi qua chơi, tôi không qua, chán nó đi lấy chồng, rồi đời sống gia đình bận rộn không giống nhau, hai đứa sau này không còn liên lạc nữa.

      Dũng cũng biết Ngọc Dao, thuở ở Lê Bảo Tịnh, Dũng si đậm cô nàng. Những hôm trời mới trở lạnh nhè nhẹ, Dũng đã mặc thay đổi những cái áo len tay dài tròng qua đầu màu xanh rêu hay xanh lục, do mẹ đan. Dao thủ thỉ bên tai tôi cái thằng điệu quá. Dù Dũng hơn Ngọc Dao hai tuổi, học trên hai lớp, Dao cứ nhìn Dũng là một thằng nhóc, tại Ngọc Dao dạo đó đã có người yêu là một đại úy nhảy dù. Dưới mắt tôi, Dũng thật hoàn toàn: cao, trắng, đẹp trai, cận thị nhẹ, họ giỏi và có tài thơ văn nữa - cuối niên học Dũng đậu tú tài II ưu hạng lại giỏi sinh ngữ nên được học bổng du học Tây Đức.

      Dạo đó Ngọc Dao, Tuyết Dung, Vân Hiền và tôi còn đang học lớp mười, năm dưỡng sức, Ngọc Dao đang ngụp lặn trong buổi đầu hạnh phúc tình yêu, Tuyết Dung vẫn như con nít nhổ giò cao nhất bọn, mặc áo dài ngực thẳng băng, ai rủ đi đâu cũng lắc đầu nguầy nguậy, phải về trông em, Vân Hiền học giỏi nhất lớp, lúc nào cũng buồn vì bố đau cứ vô ra nhà thương hoài, còn tôi thì đã có thơ con cóc... đăng báo - nhờ vậy mà quen Dũng vì cùng ký tên kèm theo tên trường. Tôi thân với Dũng vì Dũng cố tình thân với tôi, tôi biết lý do nhưng không thèm có chút tự ái nào, Dũng học giỏi lại văn nghệ văn gừng, quen Dũng tôi cũng hãnh diện. Tôi chơi thân với Ngọc Dao, Dũng chơi thân với tôi, suy ra thì Dũng cũng phải thân với Ngọc Dao chứ, vậy mà những lần đụng đầu ở nhà tôi, Ngọc Dao xa lạ hết, Ngọc Dao lạnh lùng hết sức, thành ra Dũng chỉ gật đầu chào, vậy thôi.

      Đời rắc rối như thế đấy, Dũng " đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu", nhiều nàng ở Lê Bảo Tịnh ái mộ, vậy mà Dũng chỉ muốn thấy một lần trong ngày Ngọc Dao cười là đủ, Dũng chạy qua lớp tôi cho tôi viên kẹo cũng chỉ để nhìn Ngọc Dao. Tụi con gái trong lớp không hiểu chuyện tưởng Dũng theo tôi, còn con trai thì nghĩ tôi thích "mấy anh" hơn, coi thường tụi nó là nhóc tì. Tôi tội nghiệp Dũng chứ chẳng giúp được gì. Tôi trách Ngọc Dao:

      -Dũng thương mày!

      Ngọc Dao tỉnh bơ:

      -Ừ, tao cũng thương anh Dũng nữa

      - Người yêu lính dù của nó cũng tên Dũng.

      -Tao nói Nguyễn anh Dũng kìa... hay để tao nói mày có bồ rồi!

      Chưa được! Cuộc tình của hai người chưa được phép công khai, dù nhà Ngọc Dao đã biết. Dũng Dù ngấm ngầm để ý Ngọc Dao khi con bé còn nhỏ; năm Ngọc Dao lên lớp mười, ông mới tỏ tình.

      Ngọc Dao kể:

      -Chàng gan không ngờ, nói thương tao trước mặt cả nhà, chàng xin phép ông bà cụ để được thương tao. Ông cụ sửng sốt vì đâu có thích tao có bồ là lính mà lại nhảy dù nữa, cha mẹ nào lại chẳng lo. Ông cụ giận tao, ông cụ giận Dũng. Thật ra từ đầu tới cuối ông vẫn thương Dũng vì Dũng là bạn học từ nhỏ của anh cả tao, bạn từ ngoài Hà Nội kìa. Chỉ vì lo cho tao, ông cụ không muốn Dũng và tao thương nhau thôi.

      Bố mẹ sợ muốn đau luôn, sợ con lấy chồng nhà binh rồi khổ, nhưng tuổi mới lớn thích mộng mơ, có máu lãng mạn, có người yêu là lính chiến với những hoa mai vàng nở rực trên vai áo trận nghe sách vở văn chương hơn, chứ thứ thư sinh học trò học giỏi trắng trẻo như Dũng nhìn con nít lắm! Dũng Dù lớn hơn Dao 8, 9 tuổi, hồi đó bọn tôi không đứa nào nghĩ anh...già hơn Dao, bây giờ nghĩ lại tôi thấy bọn tôi toàn là một bọn con nít.

      Ngọc Dao đã có người yêu, Nguyễn anh Dũng không biết chuyện cứ nhờ tôi làm chim xanh chim đỏ. Mấy lần tôi định nói sự thật đ84






Trâm làm kem flan. Cô cẩn thận đổ cái bánh kem ra cái dĩa hoa, lớn. Cẩn thận hơn mọi bận, vì cái bánh kem này cô đổ cho bữa tiệc bên nhà Hải mà ba má anh đã tổ chức để tiễn anh đi nhận việc mới ở tiểu bang xa. Màu đường vàng nâu trên mặt kem mịn màng làm cô hài lòng. Vẫn công thức ấy nên cô biết chắc là sau khi ăn Hải cũng sẽ hài lòng và khen ngon. Như mọi bận Hải vẫn tấm tắc khen tài nội trợ của cô.
Mẹ của Hải và mẹ của Trâm là hai người bạn thân thiết từ hồi ở VN. Qua đây, may mắn hai gia đình cùng ở một thành phố nên qua lại thường xuyên, tình thâm giao càng thêm đậm đà. Hải với Trâm có thể nói như cùng lớn lên với nhau. Hải tốt nghiệp trung học trước và lên Seattle học đại học. Trâm ra high school sau và đi học trường đại học gần nhà. Cuối tuần, Hải về nhà và thường đi chơi với Trâm. Coi movies, chơi tennis...Hai người chưa bao giờ là người tình của nhau. Bạn thôi. Có một thời gian lâu, Trâm còn nghĩ Hải là ông anh của mình. Vì bạn bè Trâm nhiều khi muốn đi nhảy đầm mỗi khi có ban nhạc, ca sĩ nổi tiếng ở Cali lên, mà ngại không có anh trai đưa đi, thì họ lại rủ Trâm đi. Để rồi Hải chiều Trâm mà thành ra lo đưa đón cho cả đám con gái. Một đám con gái ồn ào!
Thuở đó, Trâm vô tư ghê lắm, nhận thư con trai ái mộ, Trâm thường đưa cho cả bạn bè xem. Một lần có bạn xem xong lại cắc cớ hỏi, mi nhận thư như vầy không sợ anh Hải ghen hay sao? Trâm khù khờ. Sao lại ghen? Cô ta lại hỏi. Mi với anh Hải đâu phải là anh em? Má mi với má anh Hải có là chị em không? Không! Vậy thì mi với anh Hải cũng đâu phải là anh em bạn dì, tức là cousins đó.
Bị bạn bè trêu chọc, Trâm hồn nhiên đem chuyện kể lại với Hải:
-Anh Hải, thiên hạ đồn em là bồ của anh đó. Nghe có tức cười không?
Hải trả lời:
-Thật sự anh rất thích em. Hai đứa mình cùng lớn lên với nhau, nhưng anh chưa hề nghĩ em là...bạn gái của anh.
-Em cũng nghĩ như vậy...Anh là anh của em...vì em không có anh trai.
Thì quả thật cô cũng nghĩ như lời cô vừa nói ra, nhưng nói xong, sao lòng cô lại thấy đau nhói! Lần đầu tiên, cô biết lòng mình đau nhói. Cô không biết đó có phải là tình yêu. Nhưng mới đây khi Hải chán làm công chức, muốn bay nhảy, xin giốp tư ở tiểu bang khác...thì Trâm không vui...và khi Hải vui mừng báo tin nhận được việc, thì Trâm buồn thật buồn, nghe tin xong, cô đã bật lên tiếng khóc. Hải vẫn vô tình không biết vì sao Trâm khóc.
Trâm bước vào nhà Hải khi tiệc vui đang ồn ào. Có người hỏi:
-Vậy thì...anh có mua không?
Người kia trả lời:
-Không! Mua gì...kinh vậy! Chết hẳn hay, lúc đó sáu trăm mà bây giờ bốn trăm rưỡi, thì cũng đâu có khác gì bao nhiêu. Tui nghĩ đốt khỏe hơn, chừng nào có phương tiện thì con cháu đem về VN chôn...Tụi Mỹ thích chôn trên đồi gần cây cối cho đẹp...còn mình thì nói nằm nghiêng mỏi lưng, còn gần bên cây lớn thì sợ bị rễ cây ăn. Tui đi dự cái đám ma chồng bà Thủy...nó đổ xi-măng cứng ngắt...như cái hộp, chừng lấy cốt cũng khó khăn à!
Thì ra mấy bác đang nói chuyện về Cộng Đồng Việt đang thành lập một cái nghĩa trang và trao đổi ý kiến có nên mua đất trả góp ngay bây giờ hay không. Ai lại ngày vui mà nói chuyện chết chóc! Trâm dọt lẹ ra sân sau. Nơi đây đám trẻ bạn của Hải, bạn của Trâm cũng đang nói cười vui vẻ.
-GiGi sắp lấy chồng rồi!
-Lấy ai? Tuyên hả? ...Thấy bám riết!
Tên này tuổi mỗi ngày mỗi lớn nhưng đối tượng vẫn không lớn, hắn vẫn cứ theo mấy cô trẻ!
-Chỉ có Tuyên bám riết chứ GiGi không chịu. Chuyện đó lâu rồi. Người này ở Texas.
-Sao chưa thấy Quỳnh Trâm đến. A! Tụi này vừa nhắc Trâm đây. Không có Trâm, anh Hải sao vui được!
Trâm nghe mà nghĩ bụng. Phải nói như thế này mới đúng, Hải đi rồi, Trâm vui sao được. Hải trông chờ chuyến đi này. Công ăn việc làm tốt, thành phố lạ, sự nghiệp thẳng tiến. Texas, vùng nắng ấm. Cả một thế giới bên ngoài lớn mở, Hải sẽ nhìn xa thấy rộng. Dallas có cơ xưởng của những hãng Cisco, Nortel, Nokia, Texas Instruments...không hãng này thì hãng khác cũng sẽ trân trọng rước anh. Stock Options, Stock Purchase Plans, tiền thưởng bằng cổ phần của công ty. Những quyền lợi mà công ty sẽ cho anh hưởng khi họ có một nhân viên tài giỏi như anh. Làm sao thành phố Olympia nhỏ bé này, không có hãng xưởng lớn, lại có thể cạnh tranh được với thành phố Dallas chứ? Thủ phủ Olympia chỉ có những tòa nhà tiểu bang, thư viện, công viên, những hàng đào hoa nở rộ vào tháng tư...thành phố quá êm đềm. Anh sẽ ra đi mà không luyến tiếc gì cả. Chỉ có Trâm, người ở lại, với những quen thuộc nhàm chán, những ngày mưa dầm dề trời đất nặng trĩu.
Lại có người hỏi:
-Anh Hải đi vài năm rồi cũng về lại đây chứ hả?

Mỗi thứ bảy, người đưa thư đi ngang qua nhà Trâm khoảng hai giờ chiều. Thứ bảy nào cũng như thứ bảy nào, dù mưa hay nắng. Cô không rõ ngày thường, vì cô đi làm, nhưng có lẽ ông cũng đúng giờ. Ông đậu chiếc xe thư dưới dốc rồi đi bộ lên dốc, bắt đầu với hướng tay phải là hướng nhà cô rồi đi vòng cho hết hẻm cụt. Trâm hay ngồi đợi thư ở cửa sổ, nhìn ông đi tới nhà mình. Luôn luôn ông ngừng lại vì không trăm ngàn thứ bills cho ba mẹ, cho gia đình, thì cũng ba cái giấy tờ quảng cáo lăng nhăng, là những thứ không thể thiếu trong đời sống Mỹ. Hôm nay, trời nắng đẹp đẽ, cô đón ông ở tận ngoài đường nói hi với ông và khen một câu về thời tiết. Ông nháy mắt rồi cười nói với cô, cô không trông chờ những lá thư đòi nợ chứ?
Trâm đem thư vào nhà, thấy chị Thu ngồi đọc báo ở nhà bếp với ly cà phê trên tay. Một sáng nhàn cư của chị. Nắng rọi vào nhà ấm áp.
-Nè, chị có thư!
Chị xem thư xong rồi cười lớn:
-Mời đi dự cuộc họp mặt của cựu học sinh Trưng Vương. Tao đâu biết là lâu nay tao bị thất lạc, coi tên tao nằm trên cái list đã tìm thấy được nè. Những người thất lạc là những người bạn bè có gặp ở nước ngoài nhưng sau đó mất liên lạc, đó là lời chú thích ở phía dưới cái list. Chắc một mụ TV nào cho địa chỉ đây?
Rồi ngẩng đầu, chị chợt để ý đến cái mặt buồn thiu của Trâm:
-Lại không có thư của Hải hả? ...Đã ba tháng rồi phải không? Cái cu cậu này không được gì hết...Nó không còn nhớ em rồi!
Trâm chối dài:
-Em có chờ thư ai đâu!
Nói thì nói vậy nhưng không chuyện gì qua được cặp mắt của chị Thu.

Trâm bước vào nhà. Mẹ cô đang đứng rửa rau nơi bếp, thấy con, bà vội nói:
-Thằng Hải vừa về. Bác Bình gái gọi mời gia đình mình chiều nay đến dùng cơm cho vui.
Cô hững hờ trả lời:
-Vậy à?
Và cô bước lên lầu, vào phòng của cô. Cũng đã nửa năm rồi từ lúc Hải được giốp ở Texas. Cô đã không thấy mặt anh chàng, chỉ có một cú phôn duy nhất hồi anh mới đến nơi ấy, rồi sau đó không có những cú phôn qua lại giữa hai người, cũng không có những lá thư liên lạc.... Cô có thể hỏi đ2034






Ai cũng nói tôi giống dì Hải, từ khuôn mặt cho tới vóc dáng. Dì Hải là em gái của mẹ tôi. Mẹ là chị cả, dì là em út, ở giữa là mấy ông cậu, nên mẹ hơn dì tới 15 tuổi. Vì dì gần tuổi tôi, tôi hợp với dì hơn mẹ. Dì cởi mở, thời trang. Những năm gần đây, mỗi mùa hè dì hay mua vé máy bay cho tôi lên Seattle ở chơi với dì vài tuần. Dì sống trên một chiếc thuyền con (house-boat), đậu ở Lake Union, ngay thành phố. Dì viết văn. Tôi mê đời viết lách của dì. Tự do. Tự do mà nghèo. Mẹ tôi muốn tôi học ngành Y khoa ra làm bác sĩ, hay ngành Dược khoa ra mở tiệm thuốc tây. Tôi mới 17 tuổi, vừa lên lớp 12. Tôi còn chưa biết tôi có thích học đại học hay đi học hai tháng nghề nail rồi đi làm kiếm tiền. Nói chuyện bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư...tôi thấy còn xa vời quá. Cha mẹ tôi không biết được những ý nghĩ thầm kín này của tôi. Tôi không dám nói, vì biết là ông bà sẽ nghĩ tôi ngông. Tôi biết tôi con một, cha mẹ lại khá giả, nên cha mẹ tôi dĩ nhiên trông chờ nơi tôi một tham vọng cao hơn. Có lẽ rồi tôi cũng nên xin học đại học như các bạn của tôi đang dự tính. Khanh đang chạy bàn ở nhà hàng Tàu, Hồng đứng bán fast food ở McDonald'' s. Bạn nào cũng đang cố dành tiền để đi học đại học. Tú học giỏi để ráng xin những cái học bổng. Tôi có phương tiện tài chánh lại không có dự định nào cả.
Dì sắp lấy chồng nên dì xuống tiểu bang gia đình tôi đang ở để chơi vài tuần. Hôm qua ra phi trường đón dì, tôi thấy được nỗi vui mừng của dì khi dì vừa nhìn thấy tôi.
-TiTi đó hả? TiTi của dì đẹp gái quá!
Tôi có tên giấy tờ là Thanh Tuyền nhưng dì hay gọi cái nickname nghe mẹ nói là do chính dì đặt cho tôi. Và cũng chỉ có dì mới gọi tôi cái tên này. Dì ôm chầm lấy tôi, thủ thỉ dì nhớ TiTi quá. Tôi tức cười cho dì, vì dì cháu tôi hầu như e-mail cho nhau mỗi ngày, nói chuyện qua phôn mỗi tuần. Trăm ngàn thứ chuyện mà nói không hết.
-Mai mốt dì đi lấy chồng rồi thì dì sẽ nói dì nhớ ai chứ dì đâu thèm nhớ TiTi nữa.
-Làm gì có chuyện đó!
Hôm sau, vừa bước vô nhà tôi nghe tiếng dì Hải từ trong bếp nói lớn:
-Đã đến lúc...
Hình như mẹ và dì đang có điều gì bất đồng. Tiếng mẹ nhỏ nhẹ:
-Chị chưa biết tính sao...con Tuyền...sợ nó...
Tại sao tên tôi lại nhắc tới...Tôi bước vô bếp:
-Chuyện gì?
Tôi hỏi mẹ và dì Hải. Cả mẹ và dì đều ngưng bặt, đều nhìn tôi chăm chăm, rồi lại nhìn nhau lúng túng.
-Không phải là con vừa nghe tên con? Mẹ và dì đang cãi nhau vì con à?
Mẹ chối ngay. Không, không phải nói về con đâu, con gái của mẹ!
Con gái của mẹ? Xưa nay, mẹ không phải là người thích biểu lộ tình cảm ra ngoài. Tôi biết ba mẹ thương tôi, lo cho tôi từng ly từng tí, nhưng mẹ không bao giờ nựng tôi, không có cái kiểu ngọt ngào kêu tôi " con gái của mẹ" . Tôi nhìn qua dì Hải. Da mặt dì tái xanh như đang đau.
Dì ngập ngừng:
-Dì...dì đang xin phép mẹ TiTi để cho TiTi đi shopping với dì giúp dì sắm đồ cưới đó mà. Mẹ nói không biết TiTi có rảnh không, vì là năm cuối của TiTi?
Tôi nhìn thoáng qua mẹ thấy mẹ gật đầu. Dì Hải nói tiếp:
-Vừa lúc đó thì cháu bước vô cháu nghe tên cháu là vì vậy.
Tôi nghĩ bụng, chỉ có vậy sao hai người lại phải gây, dì Hải lại phải lớn tiếng. Chị em mới gặp nhau chưa tới 24 tiếng đồng hồ mà. Hay lối nói chuyện của chị em gái là như thế đó? Tôi không có chị, có em gái nên tôi không biết. Nhưng tôi làm bộ tin lời dì để mẹ và dì đừng thắc mắc là tôi đang nghĩ gì trong đầu.
Mẹ nói:
-Nếu con thấy không bận lắm thì con đi với dì cho vui. Rồi tối về nhớ lo bài vở.
Đi mall với dì, tôi lấy làm sung sướng là dì đã đánh quá cao con mắt nghệ thuật của tôi. Bởi vì dì thời trang lắm. Tôi còn nghĩ tôi chắc có khiếu về khoa vẽ kiểu áo. Có lẽ tôi sẽ học ngành fashion design. Mẹ mà biết được ý định của tôi, mẹ sẽ kịch liệt phản đối ngay. Tôi biết mẹ chỉ thích, chỉ trọng khoa bảng, mẹ hay nói những nghề không có bằng cấp không mua nổi...một cái nhà, như dì Hải, dì phải sống lênh đênh lỏng chỏng trên...houseboat! Tôi biết mẹ sai hoàn toàn, vì tôi sẽ chỉ cho mẹ thấy là quanh đây có nhiều người làm nails, đi cắt cỏ, không cần bốn năm đại học khổ cực mà vẫn mua nhà lớn mấy trăm ngàn được. Và lại trả tiền mặt một cái rụp!
Dì cao, thon nên đi mall Mỹ dì dễ lựa đồ. Dì mặc đồ nào cũng đẹp. Dì để tóc ngắn. Tôi cũng muốn để tóc ngắn như dì nhưng mẹ tôi không cho tôi để tóc ngắn. Mẹ nói, còn nhỏ để tóc dài mới giữ được nét ngây thơ. Cũng như con còn trẻ, da mặt đang đẹp, đừng xài nhiều son phấn, vì chưa cần, uổng da mặt. Nói tóm lại, tôi biết ý mẹ tôi, bà chỉ muốn tôi mãi mãi...ngây thơ, đừng lớn vội. Tôi biết rồi tôi sẽ đẹp, sẽ " cool" như dì Hải vì tôi giống dì. Đúng ra, thì hiện nay tụi con trai ở trường đã để ý đến tôi rồi. Chỉ vì mẹ khó tánh quá nên tôi chưa dám cặp bồ với tên nào. Ai đời học lớp 12 rồi mà còn được mẹ đưa đón mỗi ngày. Mẹ biết cả thời khóa biểu của tôi.
-Dì sẽ là cô dâu kẻng nhất đó!
Tôi nghĩ dì thật đẹp, dĩ nhiên đối tượng của dì phải là mẫu đàn ông thật lý tưởng, thật bản lãnh, thì mới chiếm được trái tim của dì vì tới tuổi 34, 35 dì mới chịu lấy chồng kia mà. Dượng Toàn đúng là mẫu người đó. Tôi chỉ gặp dượng Toàn vài lần, nhưng qua lối nói chuyện của dì tôi biết là tôi cũng sẽ thích dượng.
Đi mua sắm một hồi-nói là đi lựa đồ cưới cho dì mà loay hoay dì lại chỉ mua đồ cho tôi - dì cháu ngồi ở quán nước nghỉ chân. Tôi hỏi dì về tình yêu:
-Làm sao mà dì biết người đó là người yêu lý tưởng của dì?
-Có lẽ khi dì bắt gặp chàng đọc sách Doãn Quốc Sĩ nơi quán café, hay ghế đợi ở phi trường. Người yêu của dì thì cũng phải yêu thích sách vở như dì.
Tôi biết là dì đùa, nhưng tôi thích câu trả lời của dì. Đã bảo vì tôi giống dì mà. Tôi không tưởng tượng là tôi có thể tự nhiên thoải mái đi hỏi mẹ những câu hỏi như thế này.
-Dì mong là khi cháu biết yêu là cháu đã là người chín chắn rồi. Cháu sẽ biết chọn đúng người.
-Cháu thích nghề viết văn của dì. Cháu muốn được như dì.
-Không được đâu cô nhỏ, rồi sẽ nghèo như dì đó. Mẹ cô sẽ không cho cô có lối sống như dì đâu. Nhưng mà tin dì đi, mẹ cô bao giờ cũng đúng. Đó là người đàn bà mà dì phục nhất trên trần gian.
Rồi tôi than với dì về tính khó khăn của mẹ.
-Dì với mẹ trái ngược nhau. Để cháu so sánh như thế này cho dì hiểu. Cứ cho dì là đảng Dân Chủ, còn mẹ là đảng Cộng Hòa.
Dì phì cười:
-Cái gì là đảng Dân Chủ, là đảng Cộng Hòa?
-Mẹ bảo thủ, cổ kính, còn dì thì...ngược lại. Như là mẹ cứ dặn cháu, lo học, đừng bồ bịch sớm, phải giữ trong trắng, cái gì m2044







Xe lửa chạy về hướng bắc, đường đèo quanh co, bên trái là vực thẳm với rặng thông cao ngất, trùng trùng điệp điệp, tuyết đã phủ trắng xóa, trên cao bầu trời trắng đục, như tuyết vẫn còn muốn rơi nữa, thời tiết đang giữa tháng giêng, mùa đông lạnh lẽo. Cây cối chạy lùi, San Francisco càng lúc càng xa dần. Nàng ngồi dựa lưng bên cửa sổ, mơ màng nhớ tới chàng...
Ở sân ga tiễn nàng, trông chàng thật cô đơn, chàng thật buồn, chẳng lúc nào chàng cười. Hình như chàng đã đánh mất nụ cười trong những tháng ngày trôi nổi phiêu bạt. Đời sống lưu vong không gia đình làm chàng cằn cỗi, đáng thương. Trong phòng đợi, chàng đứng tần ngần, hết ngó nàng rồi lại ngó mông lung qua khung cửa kính. Chẳng thấy gì, khoảng trời trước mặt sương mù vẫn còn dày đặc bao trùm. Nàng ngồi ở ghế dài, ôm cái xách trong người. Họ như không còn gì để nói nên đều lặng thinh. Nhưng đầu óc thì đang trầm tư, nghĩ ngợi. Hồi lâu, chàng đến ngồi bên cạnh nàng, hai bàn tay đưa qua xiết chặt bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của người yêu.
Không nhìn nàng, chàng nói thật nhỏ:
-Ở lại đi, Uyên.
Nàng nghe và vẫn yên lặng. Nàng đã nghe nhiều lần. Ở lại. Để làm gì? Họ có một cuộc tình không lối thoát: vợ chàng và hai con đã vượt biên được và đang ở bên đảo chờ ngày đoàn tụ. Người đàn bà bao năm khốn khổ một mình nuôi nấng dạy dỗ con cái đã đến lúc cần sự đền bù và chia bớt phần trách nhiệm, và hai đứa con thì không thể thiếu sót tình thương và sự chăm sóc của cha. Hai người đều biết vậy.
Nàng không muốn là kẻ gây rắc rối, với lại nàng cũng không chắc tình nàng có đủ để đương đầu với những thử thách, những khó khăn, rồi biết hai người sẽ có hạnh phúc với nhau không, nàng không phải là mẫu người của mạo hiểm phiêu lưu, mà nàng cũng không dám phiêu lưu mạo hiểm. Nàng cũng biết nàng là kẻ đến sau, mọi việc cũng đã muộn rồi.
-Anh đã làm khổ Uyên. Anh đã làm khổ em, Uyên ơi!
Bây giờ, nàng nghe như có tiếng chàng trong gió. Vẫn thật gần. Vẫn như hai người chưa xa cách. Vẫn như nàng còn ở San Francisco. Với đường cong và dốc đứng. Với sương mù dày đặc và gió vịnh lồng lộng. Với đàn chim biển ngập trời và đám quạ đen tung hoành ở khu phố Tàu.
Chàng cứ năn nỉ nàng ở lại, nhưng chưa lần nào chàng đưa ra một đề nghị rõ rệt. Ly dị vợ để lấy nàng? Chàng chưa bao giờ nói với nàng như vậy cả. Hình như chàng cũng biết đó là điều không phải. Dù chàng có yêu nàng thật nhiều, còn người vợ cưới hỏi là do ý muốn của hai gia đình - người đàn ông nào khi lòng dạ đổi thay cũng đều bào chữa như vậy!
Không yêu nhưng nghĩa vợ chồng? Trân trẻ đẹp, con nhà nề nếp, ăn học, biết lo chồng, lo con. Nàng chỉ mới 25 khi chàng chạy thoát khỏi VN, còn trẻ đẹp, có thiếu gì bộ đội, cán bộ thèm thuồng theo đuổi mà Trân chẳng bám vào một tên nào để nhờ tấm thân? Sao lại phải tần tảo ngược xuôi như dân buôn thứ thật chi cho khổ cực? Có những người mà Trân là một, họ như những đóa sen gần bùn mà vẫn tinh khiết, xinh đẹp!
Chàng sợ nàng buồn không muốn nàng coi những lá thư của vợ chàng. Mà nàng vẫn cứ đòi. Trân gốc ban C, chữ nghĩa đầy mình, viết thư thật hay, hay như văn sĩ. Nàng hình dung qua những giòng chữ đó là một gia đình bình thường ấm êm, hai đứa con ngoan, một người vợ hiền, dù thiếu vắng bóng người cha, người chồng, dù những nơi ăn chốn ở không nhất định, có lúc về bên bố mẹ chồng, có lúc về bên cha mẹ ruột, có lúc chung nhà với con bạn mà chồng nó cũng chạy được như chàng. Trân có than thở, nhưng thật nhẹ, thật thoáng, vì sợ chàng buồn, vì sợ chàng lo, chàng chỉ có một thân một mình nơi xứ người. Dù vậy đôi khi nàng cũng bắt gặp một hai chỗ nhòe nhoẹt hoen ố trong thư, nàng biết Trân đã khóc, và nàng hiểu nỗi khổ của người bị kẹt lại. Ở hoàn cảnh của Trân, nàng cũng khóc, nàng nghĩ là nàng yếu đuối hơn Trân nhiều.
Nàng tức nghẹn nơi cổ vì thấy thương hại Trân quá, và nàng lại nhắc:
-Tháng này anh đã gởi tiền cho chị ấy chưa?
Nàng cũng hay hùn vào mấy chục cho tụi nhỏ ăn quà bánh nữa.
Trong tình huống đó, chẳng lẽ nàng lại đòi chàng phải ly dị vợ để lấy nàng?
Cùng lúc mẹ nàng đã viết thư qua khóc lóc " ...Con hãy thôi ngay, người ta đã có vợ con, một ngày nào rồi sẽ đoàn tụ. Đừng phá gia cang người khác. Thương má, con hãy nghe lời má, má già rồi, má chỉ có mình con, con yêu dấu của má..."
Nàng biết rồi có lúc mẹ nàng cũng hay. Một trong những đứa con riêng của dì Tuyết, vợ nhỏ của ba nàng, đã nghe lời bà viết thư về mét.
Nàng khổ đã đành, có làm có chịu, có yêu có khổ, sao còn để cho mẹ nàng khổ theo? Người đàn bà quá hiền lành, bà như con thú được nuôi trong chuồng mà bên ngoài là xảo trá ma men đầy cạm bẫy, khi thả ra đời không biết cách săn mồi kiếm ăn, chồng quyền thế ăn chơi, bồ bịch suốt thời trai trẻ, bà vẫn kính nể âm thầm chịu đựng, rồi một hôm mất chồng luôn. Bố gặp dì Tuyết như quả quít dày phải móng tay nhọn, một trời một vực mâu thuẫn với mẹ, người đàn bà đó cũng một thời ăn chơi từng trải với bầy con có hai, ba khuôn mặt khác nhau. Ở Việt Nam vì bố nàng còn chức tước quyền uy để dì mượn danh nghĩa mà chạy áp phe, dì còn nhỏ nhẹ ngọt dịu. Qua đây dì thích ứng ngay với hoàn cảnh mới, tả xung hữu đột tháo vát ngoài đời, mọi việc trong nhà đều một mình dì coi quản, dì hét ra lửa, dì chỉ ra lệnh.
Còn bố nàng, tới nước Mỹ ông đã gần 60, cái tuổi mà ở VN ông đã về hưu, đã hưởng tuổi già. Muộn màng cho mọi cái bắt đầu . Không biết tiếng người, không biết lái xe, cũng không có nghề ngỗng gì để đi xin việc, nên ông ở nhà từ dạo đó. 5 giờ sáng ông đã dậy, người già ngủ rất ít, tự nấu nước sôi châm trà, bỏ một nụ tường vi vào ấm nhỏ, rồi ngồi uống một mình, nhìn thế sự đổi thay. Ngày nào cũng như ngày nào. Cụt cẳng cụt tay ông bây giờ hiền như bụt, ông không khùng là may. Kể ra ông cũng giỏi!
Có phải quả báo không, ăn mặn quá nên giờ khát nước! Đời cũng thật lạ!
-Cô về đâu?
Bà cụ Mỹ ngồi bên cạnh nàng chợt hỏi chuyện làm quen. Bà đi có một mình. Nàng quay lại trả lời:
-Portland, Oregon.
Bà cười nói bà có một người cháu cũng ở đó nhưng lần này bà không ghé nó mà về thẳng Seattle, Washington. Đã thấy nhớ nhà quá. Tóc bà trắng phau phau, óng ánh dưới tia nắng vàng, nhìn xa dám tưởng đó là một lão bà ác nghiệt trong mấy phim kiếm hiệp. Đã 70 tuổi, bà vẫn còn tráng kiện, da mặt chưa có vết nhăn, hai gò má đánh phấn đỏ au au, còn khỏe nên bà hay lấy xe lửa đi thăm con cháu. Hết ở với đứa này thì sang ở với đứa kia. Có năm, đám Seattle, đám Santa Rosa hẹn nhau đánh bài ở Reno, từ Seattle xuống lái xe khoảng 15 tiếng, từ Santa Rosa qua
khoảng 4 tiếng, bà đang ở với đứa ở Santa Rosa và đã đến lúc về lại Seattle, sẵn dịp họ trao đổi bà ở Reno, như là trao đổi tù binh, thật tiện. Bà còn có một đứa con gái lấy chồng ở Alaska, Alaska là tiểu bang lớn nhất nước Hoa Kỳ, ở cực bắc, trong đất của Nga Sô, Alaska đất rộng người thưa, dân số chỉ hơn 3 trăm ngàn, gia đình cô này thỉnh thoảng về thăm chứ bà không đi vì bà sợ đi máy bay và bà cũng chưa nghĩ đến chuyện đi bằng tàu thủy. Lối này Anchorage tuyết xuống đã lên đến đầu gối, mùa hè không có đêm, 10 giờ tối còn thấy mặt trời, ngủ buổi tối cũng như ngủ buổi trưa. Cô con gái cứ gọi nói đẹp lắm má lên chơi một chuyến. Bà vừa ở chơi với gia đình người con trai ở Santa Rosa, bà khoe nó mới mua một cái nhà khác thật lớn. Bà thao thao kể với giọng vui vẻ, hãnh diện.
Tuổi già mà không bệnh tật và còn vui chơi với con cháu, bà là một cụ bà Mỹ có phước, so với những cụ khác bất hạnh phải cô đơn sống trong những viện dưỡng lão vì con cháu bận công ăn việc làm không chăm sóc được.
Bà tưởng nàng cùng lên một trạm, hỏi:
-Cô có người thân ở Santa Rosa?
Nàng đang mệt mỏi với trăm ngàn thứ chuyện phải nghĩ, không muốn trả lời dài dòng với bà già đồng hành nhưng nàng cũng không muốn bị hiểu lầm là không thân thiện hay bất lịch sự. Cứ cho chàng là người thân đi, nàng trả lời:
-San Francisco, thưa cụ.
-Ồ! San Francisco. Chắc cô đã từng đi qua cái cầu Golden Gate? Cầu treo dài nhất nước, đi qua tôi sợ quá! Tưởng tượng mấy hôm có gió lớn...
Nàng mỉm cười. Xem ra bà già sợ nhiều thứ quá. Bà cười suýt xoa nói tiếp:
-Cứ sợ nó sập...
Câu chuyện tới đây làm nàng nhớ đến tấm hình ở bến phà chờ qua đảo Sausalito chơi, sau nàng là cầu Golden Gate lửng lơ vắt ngang giữa trời. Nàng mặc áo vàng, trời hôm đó cũng nắng vàng, biển xanh, bầu trời xanh, đám hải âu dạn dĩ bay lượn gần người, nàng cười với chàng, chàng cứ loay hoay với ống kính trông thật tức cười. Chàng thích tấm hình đó nhất. Chàng nói:
-Em đẹp quá! Cho anh xin tấm này nghe Uyên?
Bây giờ nàng bâng khuâng tự hỏi:
-Rồi chàng sẽ dấu tấm hình đó ở đâu? Hay là rồi sẽ phải xé bỏ vào sọt rác?
Nàng có một người anh con ông bác, anh Hùng, mà nàng rất thân hồi còn ở VN, qua đây anh ở tiểu bang khác xa nàng hàng ngàn dặm. Sau ngày lấy vợ, anh vẫn tỉnh queo giữ hình những cô bồ cũ trong album gia đình. Nhiều năm sau anh vẫn còn kể rành rọt những tính nết của các cô. Trong đó anh hay nhắc đến Quỳnh Giao với giọng như nuối tiếc:
-Quỳnh Giao không lấy anh được vì cô ấy học giỏi quá, anh với không tới. Có đôi mắt to đen tròn như hai hạt nhãn. Bây giờ đã là bà bác sĩ. Bà bác sĩ ở hai nghĩa: chồng là một bác sĩ người Đài Loan và chính Quỳnh Giao cũng ra bác sĩ.
Chị Nga, vợ anh, nghe chồng lập tới lập lui nhiều lần cũng thuộc lòng. Chị chỉ cười cười. Nàng thường thắc mắc:
-Chị rộng lượng, khôn ngoan, hay không biết ghen?
Chị Nga chắc chắn là biết một điều. Dù sao những hình bóng đó cũng chỉ là những hình bóng dĩ vãng, mà hiện tại mới là quan trọng hơn, chị có anh và hai người sống rất là hạnh phúc.
Nàng thở dài buồn buồn. Hình như nàng có nghe bà cụ nói:
-Cảnh trí đẹp quá cô thấy không?
Nàng mải mê đắm chìm trong ý nghĩ riêng tư, không trả lời, chừng quay sang thì bà cụ đã lim dim ngủ. Xe lửa vẫn êm êm băng qua thung lũng, núi đồi, đồng cỏ, thành phố, xóm làng. Ngừng một chút ở phố lớn đông đúc. Một chút ở tỉnh lẻ vắng hoe. Lúc nào cũng từ tốn. Thả người xuống rước khách lên. Đi xe lửa không hẳn rẻ hơn những phương tiện khác, nhưng dân đi xe lửa phải có nhiều thì giờ, không quay cuồng trong guồng máy xã hội, và phải là dân thích ngắm cảnh, thích phiêu lưu. Đi hơi xa một chút cần một ngày một đêm là bạn biết vanh vách về đời sống, tiểu sử của những người đồng hành ngồi bên cạnh. Có khi nghe đến chán bạn cũng phải nghe. Họ cũng muốn biết đời sống, gốc gác của bạn. Có khi bạn vồn vã lại, có khi bạn bực bội thờ ơ.
Bà cụ Eva đã quen đi xe lửa. Bà đi tới đi lui trò chuyện làm bạn, xuống cafeteria ăn uống, ngắm cảnh. Đem hình con cháu ra khoe. Đan áo, móc khăn trải giường. Đi xe lửa đã là một phần đời sống của bà lúc này.
Bắt chước bà, nàng cũng ngủ được một giấc. Một giấc ngủ chập chờn.
Chuyện nàng với Huy đi vào ngõ cụt. Nghe lời dì, nàng bằng lòng lấy Ngọc và nghĩ là nàng có thể xây dựng hạnh phúc bên người khác, Huy trở về với gia đình của chàng, và rồi mọi việc sẽ xong. Nàng không yêu Ngọc, nhưng Ngọc lại rất yêu nàng, và không có gì để nàng chê. Quyết định rồi nàng tính cho bố nàng biết, nhưng hôm đó vừa bước vào nhà, bố nàng đã kêu lại:
-Uyên à!
-Dạ, ba kêu con?
Ông ngoắc:
-Lại đây, ba muốn nói chuyện.
Rồi ông chỉ cái ghế đối diện. Nàng ngồi xuống rồi, ông mới từ tốn nói:
-Lâu nay ba con không có dịp nói chuyện. Con cũng biết...
Hồi ở Việt Nam, nàng bên mẹ giận cha, qua đây thấy ông thất thời nàng thương hơn giận, nhưng cha con chẳng có gì để nói với nhau. Nàng đi đi về về, ông lẳng lặng một mình. Nàng chỉ thấy ông thấp thoáng qua cái bóng mà thôi. Bây giờ có dịp ngồi gần, nàng mới nhận thấy ông đã thật già, tóc bạc trắng, tìm tóc đen khó hơn tóc bạc, lòng nàng xót xa.
-Chuyện con...ba không có ý kiến. Đời ba, ba làm nhiều chuyện khiến má con buồn, lại không có dịp gần gũi dạy dỗ con. Có trách là trách ba chớ không trách con.
Nàng ngập ngừng ngắt lời:
-Thưa ba!
Ông xua tay, rồi buồn buồn nói:
-Uyên con, con có làm gì thì cũng nên nghĩ tới má con.
Rồi như sợ nàng buồn, ông lại nói tiếp:
-Ba không có trách con.
-Con hiểu.
-Con không phải nghe theo dì Tuyết.
-Ba, ba già rồi. Con cũng muốn ba khỏi lo cho con. Con muốn ba vui...
Ngừng một lát, nàng nói tiếp:
-Con sẽ lấy Ngọc.
-Con đã quyết định?
-Dạ.
-Nó cũng đàng hoàng!
Chuyện nàng với Huy, bố nàng đã không mắng nàng. Ông không còn đủ sức để mà mắng chửi ai hết, dù là với nàng, một đứa con không có phe phía. Bên này, ông như cái bóng lặng lờ trong nhà vậy thôi. Trong thâm tâm ông vẫn còn bứt rứt việc đã để mẹ nàng ở lại. Thật ra, trong hấp tấp vội vã, lộn xộn của cuối tháng tư năm đó khó mà làm được mọi việc, nhớ được mọi thứ, thời giờ eo hẹp, bà lại ở Nha Trang, còn gia đình dì Tuyết thì ở Sàigòn, ra tới biển rồi dì Tuyết viện bao lý lẽ nguy hiểm để không cho tàu vào rước, thiên hạ sẽ tràn lên tàu, mà chắc gì đã tìm ra mẹ nàng, không chừng bà cũng chạy vào Sàigòn rồi. Nhưng nói cho cùng thì cũng tại ông, nếu ông cứng rắn một chút thì biết đâu mẹ nàng đã không kẹt ở lại. Cũng may ông còn dẫn con gái theo được, không thì ông hối hận suốt đời.
-Con sẽ viết thơ cho má hay.
Nhắc tới mẹ, nàng chợt nhớ, và nói:
-Ba, con vừa nhận thơ của má.
-Vậy à, má con ra sao?
-Vẫn thường ba à. Vẫn ở trên chùa.
-Nhớ cuối tuần đi gởi thêm chút gì cho má con. Ở chùa chắc là thiếu thốn. Nhớ nhắc ba, để ba đưa tiền nghen.
-Được mà ba, con có tiền. Má nói ở chùa má cũng không cần gì. Ăn chay nhẹ người quen rồi. Lo là lo cho ba con mình, bên này đó, chớ đừng lo cho má.
Nghe con nói, ông thấy nhớ và thương vợ. " Ba con mình" ...ông và nàng quả đúng như người ở đậu trong căn nhà này, mẹ nàng tuy ở xa mà như nhìn thấy tất cả. Bây giờ ông bất lực, dở mả, chỉ quanh quẩn trong nhà. Còn nàng thì khờ khạo, nông nổi, chưa có kinh nghiệm ở đời.
-Ba, bữa nào mình chụp chung một tấm ảnh để gởi cho má.
-Thôi, một mình con chụp đủ rồi.
Nàng nài nỉ:
-Ba! Có thấy mặt ba, má mới vui chớ.
Ông cười mắng yêu con:
-Thôi được! Mày lôi thôi quá!
Nói xong, ông ho khục khặc. Nàng nhìn cha và thấy thương ông nhiều. Tuổi già của ông cô đơn quá. Ông không chịu được phong thổ xứ này. Ông như một thứ cây đã già mà bứng đem trồng đất khác, có sống cũng èo uột vậy thôi.
Nàng đứng lên hỏi:
-Ba lạnh hả? Con vặn thêm " heat" nghen ba.
-Được rồi con. Ba không có lạnh.
-Ba cứ ho.
-Không sao đâu. Hổm rầy cảm, ba có uống thuốc rồi.
Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu cha con nàng mới đối diện nói chuyện với nhau và cùng cảm thấy gần gũi, ấm cúng, thân tình.
Sau đó, nàng bận rộn lo chuyện đám hỏi, đám cưới. Dì Tuyết vui nhiều nhất. Dì chạy tới chạy lui lăng xăng. Dì gọi nàng là " con" . Kêu réo mấy đứa nhỏ phụ nàng, nhắc nàng đủ thứ sợ nàng quên.
Mọi việc tưởng đã xong. Bất ngờ cú phôn của chàng. Chỉ xin được nói chuyện với em lần cuối. Chàng chúc nàng được hạnh phúc. Cú phôn đó đã thay đổi tất cả. Thì ra nàng vẫn còn yêu Huy, và Ngọc không làm nàng quên được chàng.
Nàng bỏ nhà theo Huy, dì Tuyết tức tối mắng nhiếc:
-Tưởng ngon lắm! Ở đó mà chê. Nó vừa có tiền vừa có bằng cấp, khối người muốn nhào vô. Lại đi theo cái thằng có vợ con chẳng ra gì. Như là bị bùa mê cháo lú. Nuôi cho ăn học, để rồi bây giờ ngu như thế đó!
Ngọc là con một. Nhà Ngọc giàu nổi tiếng trong cộng đồng. Cha mẹ có dãy phố cho thuê ở khu Asian Plaza. Ông bố hồi ở Việt Nam làm bên quan thuế. Người ta đồn ông đã ăn hối lộ nên mới có tiền nhiều như vậy. Bà mẹ phốp pháp tốt tướng đeo hột xoàn đầy người, nghe nói tiệm vàng Ngọc Lợi là của bà, cho người cháu gái đứng trông coi. Bà siêng năng đi chùa không tuần nào là thiếu mặt. Dì Tuyết cũng hay đi chùa. Mẹ Ngọc và dì Tuyết thân nhau lắm. Chắc chắn lý do hai người thân nhau không phải là vì hay đi chùa, vì ở chùa cũng có nhiều cụ, nhiều bà chăm chỉ đi chùa. Mấy con mẹ ganh tị hay nhỏ to sau lưng nói là, mẹ Ngọc đi chùa để có chỗ khoe hột xoàn và kiếm vợ cho con, và dì Tuyết của nàng đi chùa để có chỗ chạy áp phe, nhận đô la bên này, đưa vàng bên Việt Nam - ở Mỹ mà còn chạy áp phe được, thế mới hay!
Ngọc học đàng hoàng, chớ không chép bài quay phim gì hết ráo, dù thành phần này bây giờ đầy rẫy, mỗi kỳ thi thầy giáo nghiêm khắc bắt đám Á châu ngồi xen kẽ với sinh viên Mỹ và canh kỹ càng ra mặt. Ngọc rụt rè, nhát gái, có hơi khờ khờ vì được chăm sóc quá, mặt mũi cứ đỏ rân khi gặp nàng. Anh là một người tốt, nàng chỉ thấy tội Ngọc, chứ không yêu, con tim có những lý lẽ quái gỡ riêng tư của nó, có vậy thôi. Ở Mỹ cũng lâu, nàng nghĩ:
-Không yêu thương thì lấy nhau làm gì?
Khổ là nàng đã không nghĩ đến điều này sớm hơn.
-Xứ này sống được mà, cô ấy không cần ai đâu!
Dì Tuyết dỗi hờn nói, rồi chửi xéo qua bố nàng:
-Sống sờ sờ cũng vô tích sự!
Ông có nghe nhưng không trả lời, vẫn im lặng ngồi uống trà nơi cái bàn quen thuộc, và nghĩ tới con. Không biết bây giờ nó trôi giạt về đâu?
Vừa tiếc vừa xấu hổ, sau đó dì Tuyết trốn đi chùa. Cũng không ai dám hỏi sao dì không đi chùa, mấy cái chương trình giúp chùa mà dì hứa sẽ lãnh một hai mục, bà con lờ con không ai muốn nhắc cả, để cho nghe mắng đó à? Họ chỉ xầm xì với nhau:
-Sợ người ta hỏi han...cũng quê biết không...mà ai dám hỏi gì?
Còn Ngọc, sau vụ cưới hỏi bị bể, hụt mất cô vợ, gặp lúc hãng đóng cửa để ăn lễ lớn từ mấy ngày trước Giáng Sinh qua hết tết Tây, anh bay liền qua Hawaii chơi để quên buồn, thì đường nào cũng đi Hawaii mà, dù chi tiết có thay đổi chút đỉnh. Hết lễ, anh đi làm lại bình thường, vốn sẵn ít nói, bây giờ có không thèm nói, cũng không ai ngạc nhiên, chỉ không biết anh ra sao.
Mẹ Ngọc thì nghĩ, thua keo này ta bày keo khác, bà vẫn còn đi chùa tuy có ít đi, vì bà còn bận đi...nhà thờ, làm quen với đám Tin Lành cũng với một mục đích...kiếm vợ cho con. Tội nghiệp mấy bà mẹ Việt Nam, lo cho con suốt đời - con có vợ có chồng cũng còn lo, rồi lo tới cháu với chắt nữa mà chính thân họ thì họ lo không xong!
Bầu trời lúc này thật xanh, có vài đám mây trắng, nắng dịu dàng. Xe lửa sắp vào thành phố Portland. Bà Eva cũng vừa mở choàng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đi hoài nên bà nhìn ra ngay:
-Gần đến Portland rồi. Nếu tôi nhớ không lầm, cô nhỏ về Portland, phải không? Gần về nhà rồi hồi hộp lắm nhỉ?
Vâng, nàng đang hồi hộp, nàng đang bối rối. Càng gần tới nhà, nàng càng bối rối. Chuyện tình cảm như dây nhợ, như tơ trời giăng lung tung, chằng chịt.
Phải gỡ từ từ, phải gỡ từ từ. Nàng mím môi thầm nhủ.
Ở trạm xe lửa Portland, nàng mua vé đi nữa. Nàng sẽ không về nhà. Nàng cũng không trở lại với chàng. Sẽ đi thật xa. Sống một mình. Sẽ không ai biết nàng ở đâu. Ít nhất là vài năm. Với ngày tháng trôi qua rồi mọi việc sẽ lắng đọng, sẽ phai mờ đi. Nàng không còn gì, chàng hay gia đình, nhưng nàng biết nàng có đủ thời giờ. Để quên. Cha nàng chắc chắn sẽ nhớ thương nàng. Chợt nghĩ tới mẹ, nàng biết là bà sẽ khổ lần nữa - cái số của người đàn bà đó...suốt đời cứ khổ vì chồng vì con!

2031






-Chuyến bay lại trễ nửa tiếng, thím Quyên nói, thế là khá đó, hãng Air Cal này tệ lắm, nhiều khi còn trễ hơn!
Anh Đằng, anh của Thảo, cũng lên tiếng chê:
-Thức ăn của Air Cal không ngon, snack thì chỉ có gói đậu phọng...chỉ có Alaska là ngon thôi!
Thảo nghe và chỉ mỉm cười, nàng không có ý kiến. Đã lâu Thảo không đưa đón ai, mà có đi đâu thì cũng có người đến đón ngay, không ai bắt Thảo đợi nên không mấy khi nàng bồn chồn, bực mình. Còn trên máy bay, nàng chỉ thích ngủ, dễ ngủ và tha hồ ngủ. Tuy Thảo không nghĩ đi máy bay để ngủ hay ăn, nhưng giữa ngủ và ăn, nàng chọn ngủ!
Anh Đằng đi tới đi lui nóng nảy, thím Quyên ngồi mệt mỏi, đầu ngoẹo một bên dựa vào ghế sa lông. Chú Hoàng ngồi bên vợ, vừa đọc báo vừa đợi. Thảo nhìn thím nghĩ, bệnh hoạn thế sao còn đòi đi, rồi nàng lơ đãng nhìn đám hành khách đông đảo chung quanh, từ từ bởi tính tò mò lôi cuốn... Ở hàng ghế đối diện chỉ thấy hai cha con với xách tay mà không thấy bóng dáng của một người đàn bà - người vợ, người mẹ. Đứa con đi thăm mẹ hay sắp trở về sau chuyến thăm cha? Loáng thoáng nghe tiếng người cha..." gọi cho daddy ngay nghe con. Con đói không?" Người cha vừa mặc áo jacket thắt sợi dây nơi cổ cho con vừa dặn dò. Không nghe chú bé nói gì, chỉ thâý cái đầu gật gật. Để trả lời hay tại sợi dây làm đầu chú gật? Bên tay trái là cặp tình nhân hay đôi vợ chồng mới cưới mà nắm tay âu yếm, hôn hít không thôi? Tiếp viên hàng không kêu gọi quý khách đi Reno - San Francisco vui lòng ra cổng số 5 để lên máy bay. Mọi người lục đục đứng lên, xách hành lý hối hả kéo nhau đi. Cha con chia tay, hôn nhau. Thằng bé năm sáu tuổi trông vẫn dửng dưng nhất định không khóc. Xem ra ông bố còn bịn rịn yếu đuối hơn, ông đứng dựa thành chắn đưa tay vẫy vẫy. Thằng bé nhìn bố lần cuối rồi đi thẳng. Đám jacket đỏ vẫn ồn ào nói đùa trong khi đi ra. Team đánh bài ở Reno hay đội Bowling nào? Cặp uyên ương giờ mới đứng dậy tà tà nối theo đuôi. Vẫn đi với nhau. Thì ra họ không có chia tay. Bây giờ khu đợi đã thưa khách, chỉ còn lại là những người đợi thân nhân đến từ Seattle, trong đó có một người đàn ông ở tuổi trung niên đang ngồi ôm một bó hoa hồng nhung, bồn chồn đợi người yêu? Đám nhân viên mặc áo màu xanh đứng ở quầy Air Cal giờ đã biến mất, chỉ còn lại có một bà mập.
Thím Quyên nói, mắt hướng về phía quầy:
-Em mà là hãng bay chắc sẽ không mướn bà đó đâu, người gì mập quá!
Chú Hoàng cười trêu vợ:
-Người ta sẽ kiện em kỳ thị, không mướn mập thì cũng không ai mướn ốm như em đâu!
Thím cũng cười:
-Dĩ nhiên, hãng bay phải mướn người đẹp chớ.
Bỗng đâu có một ông áo jacket đỏ lúp xúp chạy đến quầy. Ông đi trễ! Bà mập kêu không cần kiểm danh cứ lên, tay chỉ nhanh gate 5. Chút nữa thì chim lạc bầy! Vẫn còn cô tiếp viên đứng nơi cổng cầm máy mời khách lần chót cho chuyến bay Reno - San Francisco. Rồi cánh cửa cổng đóng lại.
Chuyến bay vẫn chưa đến. Đám đợi vẫn cứ đợi.
-Hay có bão tuyết ở đâu nên trễ, thím Quyên nói, hay lại chờ máy bay ở Seattle?
Thảo cầm lên tờ báo USA Today ai đó bỏ quên trên ghế.
-Đi máy bay cũng sợ rớt hả?
Thảo chưa nói gì, thím lại lo âu.
Chú Hoàng đã đi đâu, không ai trò chuyện nên thím lại ngồi gần bên Thảo. Lần đầu tiên Thảo giật mình bắt gặp một khuôn mặt xanh xao gầy nhom xa lạ, Thảo có biết mấy tháng nay thím đau, bệnh nan y, nhưng không ngờ thím sa sút đến như vậy. Tinh thần cũng thay đổi theo, có hôm thím vui nói năng cười đùa dòn tan đòi ăn món này món nọ, đi chỗ này chỗ kia, có hôm thím buồn nằm bẹp trên giường chỉ khóc và nói chuyện chết chóc.
-Vậy chớ an toàn hơn lái xe, theo thống kê thì người chết vì tai nạn xe cộ nhiều hơn, thím à.
Thảo vừa trấn an thím vừa liếc mắt nhìn đồng hồ coi giờ. Trong lúc đó bất ngờ nàng nghe thím nói:
-Mới đó mà đã mười năm! Không biết thím có còn nhận ra nó không?...
*
* *
-Thảo, ngó đi! Ai như chàng của mày đang chờ ngoài cổng kia kìa?
Nghe kêu, Thảo hết hồn quay sang bụm miệng Uyên lại ngay, nó mà nói to cả lớp nghe được rồi đều nhìn ra cửa sổ thì Thảo quê chết, bà Hiên lại giảng cho nghe...các chị nên lo chuyện học hành đã - Người ta sống đâu chỉ có...điểm cao và thi đậu!
Thảo liếc nhanh xuống chiếc đồng hồ, cũng còn 15 phút nữa mới tan trường, rồi thấp thỏm đợi chờ, dĩ nhiên đầu óc Thảo chẳng nhét thêm chút chữ nghĩa nào. Cô bạn Uyên nhìn cười cười ghé tai Thảo nói nhỏ," chàng về sướng hở, tha hồ dung dăng dung dẻ."
Chuông reng, Thảo tông ra khỏi lớp liền. Bà Hiên còn dặn dò đám nữ sinh:
-Các chị, cẩn thận xe cộ!
Thảo nghĩ thầm, cái bà Hiên lẩm cẩm, để người ta về cho rồi, dạy Triết còn chưa đủ còn dạy cả luật đi đường nữa hở!
Gặp chàng là Thảo trách yêu:
-Anh...suýt chút nữa, trúng giờ bà Hiên!
Chàng cười hì hì giả vờ:
-Anh có làm gì đâu?
Thảo đập nhẹ vai chàng:
-Anh thật không biết gì cả?
Chàng vẫn còn cười, giọng nói có chút lẫy hờn:
-Cái thú duy nhất của người ta mà cấm! Mới vừa về phép, không đến đón em thì đi đâu? Không về nữa là hết cằn nhằn...
Thảo vén áo dài lên xe vespa ngồi sau chàng. Biết chắc là có rất nhiều cặp mắt lũ bạn đang dòm theo thèm thuồng, Sơn đẹp trai cao lớn khỏe mạnh với hai hoa mai rừng sáng chói, dân mũ đỏ anh hùng thứ thiệt chứ chẳng phải lính kiểng thành phố, Thảo rất sung sướng hãnh diện về chàng. Ở Sơn, Thảo cũng mê mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt rạm nắng rắn chắc của chàng. Vì vậy, tuy trách chàng vì sợ bà giáo Hiên bắt gặp, Thảo vẫn mong chàng cứ đến đón nàng ở cổng trường. Chàng hỏi giọng săn sóc:
-Em muốn đi đâu, anh đưa đi?
Thảo nũng nịu:
-Em muốn đi ăn kem Mai Hương. Đã lâu không ăn!
Sơn vòng tay ra sau tìm kiếm bàn tay mềm mại của Thảo, cười:
-Em nói sao nghe lạ quá em! Đâu phải như xứ rừng của anh?
-Dĩ nhiên Sàigòn thì thứ gì lại chẳng có. Tại không có anh, em không muốn đi thôi.
Rợp bóng mát nhờ hai hàng cây, con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm tràn ngập những tà áo trắng thướt tha dịu dàng. Chàng nói đó là con đường thơ mộng tình tứ nhất. Thảo cười " ủa, em tưởng con đường Tú Xương mới là con đường thơ mộng tình tứ nhất chớ, mấy ông văn sĩ nói như vậy" . Chàng từ từ giải thích..." con đường Tú Xương đẹp nhưng là con đường chết vì thiếu bóng dáng các cô Trưng Vương áo trắng lụa là đi học về" . Thảo chịu thua. Rồi chàng hỏi đố:
-Em có biết...ngày xưa anh học Pétrus Ký?
Tóc Thảo bay theo gió. Buổi chiều nắng nhẹ đẹp trời. Có chàng bên cạnh, lòng Thảo ấm áp, Thảo biết là nàng đang yêu đời, nàng âu yếm trả lời:
-Dĩ nhiên em phải biết chớ!
-Anh tưởng dân Trưng Vương chỉ chơi với dân Chu văn An?
Thảo cũng nghe vậy. Cũng như Pétrus Ký thì chơi với Gia Long, H
ồ ngọc Cẩn thì chơi với Lê văn Duyệt...nhưng Thảo dại gì " tưởng" như chàng. Thảo chê:
-Thì ai bảo anh luôn luôn tưởng đúng đâu? Đây nè ông bạn, nếu bố mẹ mà đã kỳ thị thì làm gì có em?
Bố Bắc, mẹ Nam nên Thảo ăn uống lung tung, dễ chịu, nhất là nói chuyện thức ăn mà kỳ thị thì khờ dại quá, đã một lần Thảo nói với chàng như vậy.
Chú của Thảo lấy cô của Sơn, rồi có dịp cháu ông quen cháu bà! Ba má của Sơn ở Mỹ Tho, Sơn không học trường Nguyễn Đình Chiểu mà lên Sàigòn học ở Pétrus Ký, Trương Vĩnh Ký. Đi lính mỗi lần về Sàigon, chàng đến nhà của cô dượng rồi gặp Thảo cũng hay ghé chú thím chơi. Rồi hai người yêu nhau. Sơn nói từ ngày yêu Thảo anh hay mong đợi ngày phép, và những lần về thành phố giờ có ý nghĩa hơn. Sơn về lần nào, Thảo cũng nhõng nhẽo đòi anh đưa đi ăn kem - Như là...không có anh, kem thành không ngon - rồi đi movies, bát phố. Từ nhà Thảo xuống phố Lê Lợi thường đi qua đường Trần Quý Cáp với hàng me cao bóng mát, có mấy chú nhỏ trèo lên hái trái đem xuống dụ khị chàng, " chú mua cho cô đi chú, me dốt đó...ăn ngon lắm" , chàng nghe bùi tai mua hết cả rổ, nhìn mớ me dốt ngọt ngọt chua chua, cô nào lại chẳng chảy nước miếng thèm thuồng, nhưng dạo đó mới quen, chàng có ngờ đâu ...nhỏ Thảo là dân hảo ngọt, ghét ăn chua không mê ô mai, xí muội, chỉ thích ăn kem ăn chè, mà chè phải thật ngọt thì Thảo mới ăn, không ưa các lối nấu bỏ ít đường, vì sợ hao đường hay sợ mập. Thấy chàng dại dột mà Thảo tức cười - thấy cảm động thương chàng hơn! Chàng lúng túng với rổ me trên tay, cười..." Không giúp người ta còn đứng ở đó mà cười. Mua cho em, em không ăn, rồi làm sao đây...?" " Em đem cho tụi bạn ở trường được không anh?" Thảo hỏi. Chàng trả lời..." em biết là em không phải xin phép anh mà" . Thảo nói..." em sẽ kể công nói là anh mua cho tụi nó đó. Để anh lấy điểm với đám bạn của em, nghe anh" . Chàng nháy mắt trêu - khuôn mặt chàng đen hồng rạm nắng quyến rũ dễ yêu ghê nơi, Thảo nghĩ thầm - " có quá trễ không, anh tưởng là em đã " chịu" anh rồi, cần gì phải lấy điểm với mấy cô bạn nữa chớ ?" Thảo cười cười kêu ớ ờ, đừng tưởng bở!
Tuy không nói ra nhưng Thảo công nhận là chàng đã nói đúng, nàng đã thật sự chịu anh rồi! Chàng lúc nào cũng chiều chuộng ngọt ngào với Thảo, có lần chàng nói tại Thảo bé nhỏ quá, thấy thương, nhất là khi thu mình trong chiếc ghế mây không thấy cô bé đâu, trời nóng nực nghĩ Thảo ngồi học thi mà tội nghiệp. Còn Thảo, ở đâu lúc nào, Thảo cũng nghĩ đến anh và lo cho anh. Đang lâm trận hay đang băng rừng vượt suối, đang dừng chân đóng quân bên ven sông hay ở góc đồi núi nào...?
Ở tiệm kem ra, Thảo đòi chàng đưa đến nhà thờ Đức Bà. Gió thổi, lá me li ti rụng bay xoắn ở góc đường Tự Do. Một tay giữ tà áo, một tay vòng phía trước ôm bụng Sơn , đầu Thảo ngả lên vai chàng. Trong phút giây gần gũi đó, Thảo bỗng thấy mình yếu đuối, lo sợ. Tình hình dạo này rất lộn xộn, tin tức chiến sự đầy rẫy sự chết chóc ngày nào cũng tràn ngập trên những trang báo. Người miền Trung tản cư vào Saigòn đã nhiều, dân Cao nguyên cũng đổ xuống khắp nơi, thành phần có tiền lục lạo đi mua nhà. Một hôm mẹ Thảo đang đứng trước cửa thì bỗng nhiên có người đến ngỏ ý mua nhà và hỏi giá bao nhiêu, mà nhà Thảo có để bảng bán nhà đâu. Ngạc nhiên mẹ hỏi chuyện rồi mời bà khách lạ vào nhà uống chén trà nghỉ chân và cũng để mẹ tò mò hỏi thăm. Thảo mò lên ngồi ở cái ghế trong góc phòng lắng tai nghe. Từ ngày yêu Sơn, đời sống của nàng gắn liền với thời cuộc, trong khi các cô bạn gái của Thảo vẫn vô tư ăn học ở lứa tuổi mười tám, thì nàng hốt hoảng vì bất cứ một tin tức từ xa nào, ban ngày cũng cố cười đùa cùng chúng bạn, nhưng đêm đến trong bóng tối nàng lo âu mất ngủ và hay giựt mình khi nghe tiếng đại bác vọng về.
Thảo sợ mất Sơn. Thấy Thảo ôm xiết lấy mình một cách khác thường, Sơn đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Thảo:
-Chuyện gì vậy em?
Thảo thuật lại câu chuyện bà khách và nói:
-Em lo quá anh. Lỡ anh bị gì!
Giọng Thảo bỗng run run. Khuôn mặt đang hồng hào đầy sức sống chỉ vài phút trước đó đã trở nên xanh xao. Mọi lần Sơn hay đùa nói đừng lo, số anh thọ lắm, nhưng hôm nay lúc ngừng xe thấy sắc diện của Thảo, chàng cảm động vô cùng, biết rằng những câu trêu đùa sẽ trở thành vô duyên, để Thảo an tâm, chàng vỗ về:
-Anh sẽ cẩn thận.
Chỉ là câu nói chứ chuyện súng đạn làm sao nói được. Hai mắt Thảo đỏ hoe. Những giọt lệ nóng đang chảy dài xuống má. Sơn lau nước mắt cho nàng. Trong giáo đường Thảo cầu nguyện cho anh bình an.
Vài tháng sau đó vào một ngày thành phố Saigòn gần rơi vào tay Cộng Sản, Thảo hấp tấp ra đi với gia đình. Và lần đi chơi đó cũng là lần cuối cùng Thảo nhìn thấy Sơn...
Qua Mỹ, Thảo tiếp tục đi học, rồi ra trường, rồi đi làm. Mấy năm đầu nàng mong mỏi chờ đợi chàng, bạn bè cùng trang lứa ở trường cũng nhiều nhưng nàng không để ý đến ai, có ai tán tỉnh thẳng thì nàng chỉ mỉm cười, ngầm nói là nàng đã có người. Đời sống mới với học, giốp giếc quần quật bận rộn cũng có giúp Thảo quên đi chuyện cũ, nhưng những ngày nghỉ, những ngày cuối tuần, thời giờ rảnh rang, Thảo khổ sở vô cùng vì phải chống chọi với niềm nhớ thương Sơn quay quắt, nỗi cô đơn tê lịm ngất ngây. Qua tin tức bên thím thì lúc đó Sơn đi " học tập" . Cũng mấy năm...Rồi tin Sơn có vợ, rồi có con. Thảo buồn giận, Thảo đau khổ, nhưng đời sống vẫn phải tiếp tục. Lúc này Thảo tuy không đợi chờ nữa - đợi chờ ai đây - vẫn chưa lấy ai, vẫn đi làm và vẫn sống với gia đình. Mỗi ngày ít nhất là Thảo nghĩ tới chàng một lần. Mái tóc ngắn và khuôn mặt rạm nắng. Dáng oai hùng che chở và giọng nói săn sóc. Cổng trường Trưng Vương. Con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm. Đại lộ Thống Nhất. Quán kem Mai Hương. Đám lá me li ti xoắn tròn ở góc đường Tự Do gần nhà thờ Đức Bà. Quá khứ cũ như là một người bạn đồng hành. Khi học hành khuya, khi bon bon một mình trên freeway lái xe đi làm về, Thảo nhớ chàng, nhớ để thấy ấm cúng, hạnh phúc. Thảo kể chuyện sở cho chàng nghe, Thảo than thở về thời tiết lạnh lẽo, mưa gió, Thảo thố lộ những ước mơ, nhưng Thảo không còn nghĩ đến một tương lai của mình mà cũng có chàng trong đó. Thời gian cứ thế trôi qua, không ngờ!
Rồi bất ngờ một hôm Thảo được tin gia đình Sơn đã vượt biên được và đang ở bên đảo Mã Lai. Tay thím Quyên run run khi đọc thư của cháu, thím mừng quá, nó là đứa cháu duy nhất đi được của thím, họ hàng nhà chồng đông đảo, mỗi lần lễ lộc tụ tập lại làm thím tủi thân vì thấy sự cô độc lẻ loi của mình - tự thím nghĩ vậy chứ ai cũng đối xử tử tế biết điều với thím cả. Lá thư có đoạn..." Xin cô dượng lo cho chúng cháu được qua Mỹ sớm, nhà cháu yếu lắm, thằng Cu bị bệnh hoạn luôn, nó èo uột khó nuôi, khi sinh cháu không đủ tháng..." Thím lại có cháu gọi bằng bà nữa hỏi sao thím không vui mừng cho được? Thím đứng ngồi không yên trong những ngày sau đó.
Còn Thảo, nàng vui hay buồn? Những kỷ niệm cũ còn đó, hình ảnh về Sơn vẫn còn hiển hiện trong tâm tưởng của nàng...Vui vì Sơn và gia đình đã thoát được. Còn buồn, vì Sơn bây giờ đã có một gia đình nhỏ của riêng chàng. Thật ra, Sơn đã không còn là Sơn của Thảo từ năm năm trước khi Thảo được tin chàng lấy vợ. Và chuyện mười năm qua đã như là một truyện phim mà Thảo vừa xem trên màn ảnh lớn, có khóc lóc nhỏ lệ và rồi cũng chỉ là chuyện phim. Xã hội Mỹ, đời sống Mỹ...những lo âu Thảo đương đầu hằng ngày mà Thảo đã không thể chia sẻ cùng chàng và không hẳn chàng sẽ hiểu. Bây giờ Thảo đã thật... trưởng thành - cũng đã cao thêm - với tư tưởng một phần Việt, một phần Mỹ hóa. Nhiều việc Thảo bám lấy kiểu Việt Nam, nhiều việc Thảo thích kiểu Mỹ, nàng yêu nếp sống gia đình, sống với lý tưởng thủy chung và cùng lúc cũng quay cuồng theo công danh sự nghiệp, những quan niệm sống cho cái tôi của mình, để rồi bối rối hụt hẫng... nhiều lúc!
...Thấm thoát mới đó mà đã mười năm trôi qua.
-Dữ không, tưởng đợi suốt đêm!
Thím Quyên kêu òa mừng rỡ khi chuyến bay từ Seattle đã đến.
-Vừa thôi chứ, máy bay Mỹ mà. Chú Hoàng mắng yêu vợ.
-Cuối cùng rồi cũng tới. Thím lại nói.
Gia đình chàng lọt tọt ra sau cùng - thụng thịnh trong những cái áo lạnh rộng khổ. Chàng chưa nhìn thấy Thảo, nhưng Thảo đã thấy chàng. Khuôn mặt ốm xương xương, đôi mắt lõm thâm quầng, trông chàng già nhiều. Nếu không biết chàng đến từ chuyến bay đó, chưa chắc Thảo đã nhận ra chàng ngay. Chàng mệt mỏi cười giải thích, khi thím Quyên nói " chỉ thấy hành khách Mỹ, tưởng gia đình cháu không đi chuyến này."
-Lần đổi máy bay sau cùng, tụi nó nhét sau đuôi.
Bên cạnh chàng là một người đàn bà dáng nhỏ, mặt trắng xanh xao yếu đuối, ẵm một bé trai đang rụt rè che mặt vào vai mẹ. Thảo đến gần chào. Sơn cũng vừa nhìn thấy Thảo, quay sang giới thiệu với vợ, " Thảo, cháu của dượng Hoàng" . Cười nhẹ, Thảo nghĩ, chỉ có thế thôi sao, vợ chàng gật đầu chào Thảo, có lúc nào chàng kể về Thảo cho vợ chàng nghe? Và ô hay, Thảo có nghĩ tới...rồi sẽ là...một cơn đau nhói tê tái nơi tim nhưng không, trái tim nàng vẫn đập nhịp bình thường! Lạ chưa?
Về nhà chú thím, Thảo phụ dọn cháo gà ăn đỡ lòng. Chú thím huyên thuyên hỏi chuyện. Trăm ngàn thứ chuyện. Thảo đút cháo cho chú bé, thỉnh thoảng liếc nhìn Sơn và vợ chàng, theo thói tò mò có lẽ, đứa bé đã dạn dĩ nói cám ơn cô... nó có làn da trắng như mẹ và cái miệng hơi cong cong giống cha.
Nói là nàng không còn gì luyến tiếc một cuộc tình đã như mây khói quả là không sai. Hình ảnh cũ bao năm qua vẫn sống trong tâm tưởng nàng giờ bị làn sóng vỗ cuốn trôi đi tan nhòa trong bọt biển. Chàng không còn là chàng của ngày xưa, cũng như người ngồi đây với người hay về phép đón Thảo ở cổng trường là hai người khác nhau. Tù tội, cuộc sống mới, một lần ra đi...đời chàng đổi thay...và đời Thảo cũng đã đổi thay!
Cuộc hội ngộ không khó như nàng đã tưởng

2033


Powered by Blogger.