Mưa rơi đấy, nhưng đừng đưa em nhé,
Có nghĩa gì khi mình đã chia phôi
Anh tàn nhẫn, còn em giấu ngậm ngùi,
Trời mưa đấy, chứ không phải em khóc ...

Lâm thâm ướt mấy hạt buồn trên tóc,
Anh về đi, chắc em chẳng cần che
Mưa từ nay sẽ giăng phủ bốn bề,
Chứ không chỉ đêm nay anh từ giã ...

Anh khẽ cúi đạt môi hôn vội vã,
Xe rẽ đi trong màn nước bụi mờ ...
Trách quạt nước sao vô tình làm ngơ,
Không cho em thấy rõ anh lần cuối ...

Em bơ vơ, phố khuya mưa lầy lội,
Có giọt nào thấm áo ướt vào tim,
Em nghiêng tóc giấu những chút lệ mềm,
Thoáng ngây ngô ràn ra khỏi mi mắt ...

Anh mới đi mà trần gian đổi khác,
Phố dài thêm, và mưa giọt buồn hơn,
Mưa thượng giới đang tuôn chảy về nguồn,
Còn em lạc, nên dầm mưa đêm vắng ...
1504




Chiều hôm ấy chung đôi con đường vắng
Lá thu vàng làm rực rỡ hoàng hôn
Có chiếc lá có lẽ quá bồn chồn ...
Rời không trung đậu tóc em khe khẽ ...

Anh tinh nghịch nhặt chiếc lá nhỏ bé,
Rồi vu vơ ép chiếc lá lên môi ...
In lên lá những dấu tích bồi hồi,
Đặt môi em, "Anh hôn em yêu đó !"

Em gạt đi, không thèm thương lá cỏ
"Em đây nèn, tất cả, là của anh
Yêu anh và muốn anh yêu chân thành
Sao anh phải hôn em qua sợi lá ?"

Mùa thu xưa sao nỡ qua vội vã,
Chiều nay em đi lạc giữa lá vàng,
Tìm trong ngàn chiếc lá gió vỡ tan,
Một chiếc lá in hình mùa Thu cũ ...
1516




Thuở xa xưa, trăng ghé chơi bến nước,
Thương nước buồn, trăng cúi ghé môi hôn
Nước e lệ rũ tóc che sóng hồn
Nên nụ hôn chập chững như vừa chớm ...

Trăng lẳng lơ khép mây che tình trộm,
Nước thẹn thùa ngả sóng đón men say ...
Trăng hải hồ dong ruổi khắp đó đây ...
Nên hôn nước bằng nụ hôn từng trải ...

Lần đầu tiên nếm biết môi tình ái,
Nước hồn nhiên choàng níu cổ trăng mơ ...
Trăng già dặn cười mỉm trên sóng chờ ...
"Anh yêu em, hỡi người yêu ngư nữ ..."

Chuyện tình buồn như những chuyện quá khứ,
Trăng mặc áo bạc màu lẩn trong mây ...
Nước ngơ ngẩn giữa dương trần đắng cay ...
Thân ngọc ngà biến thành ngàn lệ mặn ...

Chiều hôm nay, bãi cát dài thăm thẳm ...
Có biển chờ, trăng có ghé về không ?

1503




Hạt ngũ sắc xanh tròn như ngọc bích
Anh hái về em xâu chuỗi điểm trang
Rào gai cao anh tranh với bướm vàng
Hái cho được những hạt cườm ngũ sắc ...

Chỉ tơ em kết bằng ngây thơ tóc
Xâu chuỗi cười trên cổ em lung linh
Nước sông trong em nghiêng bóng soi mình
Anh mỉm cười : "Trông nàng tiên xinh quá"

Em xâu chuỗi, xâu cuộc đời vội vã
Mỗi hạt cườm vụng giấu chút hình anh
Ngũ sắc hiền như vạn hạt nắng lành
Và tình yêu hóa ngọc trên ngực áo

Tuổi thơ dại hồn nhiên như dã thảo
Vụng về như xâu chuỗi ngũ sắc xưa
Bao mây tóc, ngàn năm kết cho vừa,
Để giữ được tình anh tròn trên cổ ...

Chiều hôm nay ngũ sắc rơi đầy ngỏ,
Màu thẫm buồn tựa máu ứa từ tim
Xâu chuỗi xưa đứt chỉ rơi quanh thềm,
Lệ em ướt chuỗi hình anh trên áo ...

1533




Anh chê bé làm thơ sao vụng thế,
Vần trật nhịp, mực ti'm quẹt lem nhem ...
"Có chịu không, mỗi buổi, để anh kèm,
Chỉ mình bé là ngoại lệ : miễn phí ..."

Rồi anh dạy gieo những vần hoa mỹ ...
"Biết yêu đi, rồi sẽ biết làm thơ !"
Anh đùa cợt, bé cắn bút thẫn thờ :
"Yêu là gì ? học trò chưa nghĩ đến ..."

"Này cô bé, tình yêu không bờ bến,
Muốn dạy thật chẳng biết dạy từ đâu,
Thôi thì bé ráng đợi vài năm sau,
Rồi sẽ hiểu, anh yêu bé nhiều lắm ..."

Nhưng anh đi, từ ấy, bao năm tháng,
Bé bây giờ đã lớn, biết làm thơ ...
Thơ của bé mỗi chữ đều ngóng chờ,
Vần biết khóc vì tim yêu rồi đó ...

Anh ở đâu giữa cuộc đời chớn chở ?
Em muôn chiều lạc bước những gió giông,
Thơ em đó, anh dạy, ý thơ nồng,
Chỉ để khóc thuở làm thơ vụng quá ...
1537




Tao thấy mày, thương quá, biết nói sao,
Yêu chi lắm, mi vướng những lệ tràọ..
"Người ấy" xa, làm sao mà hiểu được,
Tình yêu mày thầm lặng, đau lòng tao ...

Tao khuyên mày, thôi hãy đi tìm quên,
Đời đối dang, duyên phận chắc không bền,
"Người ấy" thường cợt đùa bao cô gái,
Mày chỉ là bóng một ngôi sao đêm...

Cớ sao mày cứ một mực thuỷ chung?
Yêu "người ấy", muốn yêu đến khôn cùng,
Đời con gái má hồng trong khoảnh khắc,
Mày buồn nhiều, nhạt má phấn, biết không?

Tao khuyên mày đi tìm những cuộc vui,
Ngoài phố kia, đô hội, có lắm người,
Cớ sao phải võ vàng trong nhung nhớ,
Đến "cái người dễ ghét" ở xa xôỉ

Mày dại quá, trao cả trái tim saỏ
Dù biết rõ "người ấy" lắm "hoa đào"
Tao bật khóc, thấy mày khờ dại quá,
Tao thương mày, vì mày cũng là tao ...
1513




Không dám khóc, sợ lệ rơi,
Mà sao loan mặn mất rồi, áo anh ...
Chỉ tơ bao mối vòng quanh ...
Thương ngực áo đã hiền lành chở che ...
Tay anh nghiệp chướng vuốt ve
Nghe đời ngọt đắng não nề trăm năm ...
Mắt anh dõi cõi xa xăm ...
Mắt em chỉ biết khóc thầm ngực anh ...
Tóc em mấy sợi còn xanh
Xin ràng khuy áo một nhành Quỳnh hoa ...
Nở một đêm, nở thật thà
Ngàn sau ai nhớ mặn mà ngàn xưa ...

1509




Gặp gỡ chi nhau một chút thôi
Để trót yêu nhau đến suốt đời,
Mối tình đầu căng tràn tim chật
Nghiệt ngã thay, trời làm chia phôị..

Nhớ anh quá, nụ cười hồn nhiên,
Vai áo cũ chẳng vướng ưu phiền,
Giấc mộng hải hồ xoãi rộng cánh
Đẹp như những Hoàng Hôn... không tên...

Nhớ anh quá, ấm nồng vòng tay,
Nụ hôn đầu bởi anh chỉ bày,
Tình anh như đại dương sóng vỗ
Hồn em, thuyền nhỏ bềnh bồng say ...

Anh đã cho em biết ước mơ,
Cho em biết khôn trong dại khờ,
Cho em biết yêu bằng sinh mạng,
Biết mạnh dạn sống giữa đời dơ ...

Em muốn bỏ hết, để theo anh,
Đến những nơi anh vẽ trong tranh,
Em muốn thả chân trần dạo phố,
Sẽ sống bằng đam mê chân thành...

Nhưng nhìn kìa anh, nước tràn dâng...
Người ta bỏ chạy, anh tần ngần...
"Em đi đi, anh đi sau nhé..."
Yêu anh, em không thể rời chân

Anh giận, anh buồn, anh yêu em...
Ôm em giữa thác người cuồng điên,
Anh, tha cho em, xin đừng ép!
Xin được chết cùng trong đêm đen...

Hôn em lần cuối, thuyền đang chìm,
Lưng anh che sóng bão lênh đênh,
Thở gần cho em được sưởi ấm,
Em ngủ...hồn anh đi một mình ...

Em yêu anh! người tình của em,
Đón em anh nhé, đêm từng đêm,
Xa, gần, thời gian, và cái chết...
"I believe my heart will go on..."

(Cảm tác phim "Titanic" - tặng Người tình trăm năm ..)

1494


Powered by Blogger.