Một viện sĩ hàn lâm trông thấy một bức phác họa hình con cá của một họa sĩ vỉa hè liền hỏi:

- Theo anh thì đây là loại cá gì?

- Cá mập đấy, thưa ngài!

- Nhưng anh đã thấy cá mập bao giờ đâu? - Viện sĩ hỏi.

- Đúng vậy, - Chàng họa sĩ đồng ý - Nhưng thưa ngài, thế sao có mấy thằng cha ở Viện hàn lâm lại vẽ cả thiên thần được đấy ạ?1938




Ngày khai trường, Ông Hiệu trưởng Hoang Đường nói chuyện với tất cả học sinh của trường. Ông nói:

- Các em phải biết một điều, Đức là cái gốc của con người. Con người có thể thiếu tài nhưng không thể thiếu Đức. Xã hội tồn tại được là nhờ vào cái gốc, tức là cái đức.Tài có thể ví như cái áo, đức ví như cái quần. Không bận áo ở trần coi còn được, nhưng mặc áo mà chẳng bận quần thì khó coi ghê lắm.

1618









Từ độ quen nhau đã biết rồi
Nhìn em chỉ thấy nụ cười thôi
Trái tim dấu kín điều chưa nói
Ẩn những ân tình trên bờ môi

Ngọn lửa hồng phơi phới trong lòng
Thương em thương cả nét mi cong
Tình yêu đến tưởng như vô tận
Mỗi một ngày là một đợi mong
 
Đời vẫn đẹp nhưng không vĩnh viễn
Chiếc Lá vàng rơi ... ghế công viên
Trời không yên trong ngày mưa bão
Tiếng hát nào còn mãi ngàn sau
 
Đôi khi trộm nhìn em ta thấy
Đôi mắt thơ ngây đã đổi màu
Mái tóc buông lơi ngày son trẻ
Bỗng thành mây trắng thoáng bay mau
 
Cuối đời giấc ngủ không còn mộng
Trời vẫn xanh xanh mãi trong hồn
Bỏ lại đằng sau tình diu vợi
Hạt bụi mờ trong cõi hư không
2722




- Này Tý! Con đang dạy cho vẹt nói những từ bậy bạ đó hả?
- Không ạ, con chỉ bảo cho nó biết những từ không được nói thôi.



- Trong hai môn văn và toán, cậu thích môn nào?
- Văn.
- Vì cậu học văn khá hơn hả?
- Đâu có, tại cô dạy văn hay nghỉ hơn.



- Anh trai của em có 4 quả táo, anh ấy cho em 3 quả, hỏi anh còn mấy quả?
- Thưa thầy, anh ấy không bao giờ làm như vậy.


Hai anh em đang chơi trò trượt tuyết, mẹ hỏi thằng anh:
- Thế nào? Hai anh em chơi chung xe vui vẻ chứ?
- Vui lắm mẹ ạ! Chúng con phân công nhau: Em đẩy xe lên dốc, còn con trượt xe xuống dốc.

2439




Cái Cười Của Thánh Nhân
Tác giả: Nguyễn Duy Cần

Coi Bói


Nguyên bị đuổi, ba năm không được gặp vua, tận trí tận trung mà lại bị gièm pha che lấp. Lòng buồn ý loạn, không biết phải đi con đường nào, mới đến quan thái bốc trịnh Thiềm Doãn:

- Tôi có điều nghi, xin tiên sinh quyết hộ cho.

Thiềm Doãn sửa ngay lại cỏ thi, phủi bụi mu rùa, hỏi:

- Ông muốn dạy tôi việc chi?

Khuất Nguyên đáp,

- Tôi có nên khẩn khấn khoản khoản gìn giữ mãi một lòng trung, hay nên đưa đón theo đời để khỏi khốn cùng?

Có nên bừa cày hết sức làm ruộng mà nuôi thân hay nên giao du với người vinh hiển để cầu danh?

Có nên nói thẳng, không gì nể đến thân ngay, hay nên nói theo thói tục, cầu sang giàu để sống bê tha?

Có nên siêu nhiên xuất thế để giữ gìn thiên chân, hay nên nịnh nót khúm núm, xum xoe cười gượng để thời đàn bà?

Có nên liêm khiết, chính trực để được sạch trong hay trơn tru tròn trĩnh, như mỡ như da, để được như cây cột tròn?

Có nên ngang tàn như con ngựa thiên lý, hay nên lênh đênh như con vịt nước, cùng nhấp nhô với sóng mà toàn được tấm thân?

Có nên chạy đua với loài Kỳ, Ký, hay noi theo cái vết của loài ngựa hèn?

Có nên sánh vai với loài hàng hộc, hay nên tranh ăn với đám vịt gà?

Đường nào kiết? Đường nào hung?

Bỏ đường nào? Theo đường nào?

Đời hỗn trọc mà không thạnh thì cái ve là nặng mà nghìn cân là khinh, cái chuông vàng thì bỏ nát cái nồi đất thì kêu vang, kẻ gièm pha thì tên tuổi cao trương mà người hiền sĩ thì không tên tuổi.

Than ôi: Biết nói gì đây? Ai biết ta là trong sạch?

Thiềm Doãn đặt cỏ thi xuống, tạ rằng:

- Thước có khi lại ngắn, mà tấc có khi lại dài, vật có chỗ không đủ, mà trí có chỗ không sáng. Số có chỗ đoán không tới, mà thần có chỗ cũng không thông. Ông cứ theo lòng mà làm cho đúng ý ông. Cỏ thi và mu rùa, quả không thể biết được việc ấy
!
566








Lại một lần Qùynh vào yết điện, thấy chúa có nhiều tiền, trông sướng mắt, định vay.

Quỳnh khấn:
- Em độ này túng lắm, chị có tiền để không, xin cho em vay để em buôn bán, kiếm ít lời.
Nói rồi, khấn dài âm dương: "Sấp thì chia tư, chị cho em vay một phần, ngửa thì chia ba, chị cho một phần, chị mà thuận cho một nửa thì xin nhất âm nhất dương."
Thấy đằng nào Quỳnh cũng vay được, mà ý Chúa thì không muốn cho vay, vì biết được là cho vay, Quỳnh sẽ không trả, liền cứ làm cho hai đồng tiền quay tít, chẳng sấp mà cũng chẳng ngửa.
Quỳnh thất thế vỗ tay reo:
- Tiền múa Chúa cười,thế là chị bằng lòng cho em vay cả rồi!
Nói xong, vác hết cả tiền về.
2641




Vợ hỏi chồng:

- Xiếc hôm nay có vui không anh?

- Cũng hay, nhưng mà ảo thuật thì chán lắm!

Thế nào?

- Một cô gái trẻ đẹp bước ra sân khấu rồi đứng vào trong tủ. Nhà ảo thuật hô "biến". Khi mở tủ ra thì cô gái biến mất, chỉ còn lại quần áo.

- Thế sao lại chán?

- Giá như nhà ảo thuật làm ngược lại cho quần áo biến mất có phải hay hơn không.
1316




Bạn tôi mang thai vì bị cưỡng hiếp, nhưng cô ta can đảm giữ lại cái thai đó cho đến chín tháng khổ nhọc. Sau đó, cô y sanh ra một đứa bé trai vào tháng mười hai năm 1992. Lúc đó chúng tôi chỉ là bạn ở cùng phòng.



Khi sanh ra, đứa bé rất là yếụ Vừa chào đời, đứa bé phải vào phòng mổ để mổ tim. Bạn tôi thấy vậy nên nói với tôi rằng cô không thể chăm sóc một đứa bé bệnh hoạn như thế, nên tôi đ nhận đứa bé làm con nuôi và chăm sóc cho nó.



Ðứa bé ở trong bệnh viện được sáu tháng. Rồi, chúng tôi đem về nhà, nhưng đứa bé chỉ sống được thêm một tháng rưỡi nữa thì chết. Tôi rất là đau khổ vì tôi thương đứa bé thật nhiềụ Khi đứa bé chết, tôi đau lòng như là chính con ruột của mình chết vậỵ Tôi thường ra nghĩa địa thăm mộ đứa bé đến 4 - 5 lần mỗi ngàỵ Vì tôi nghe có người đồn rằng đừng nên vào nghĩa địa sau 4 giờ chiều vì sẽ quấy nhiễu người chết, cho nên tôi chỉ đến nghĩa địa thăm mộ đứa bé trước khi trời tốị



Nhưng một đêm, vì cái gì đó thúc giục tôi phải đi đến nghĩa địạ Ðêm đó khoảng mười giờ, tôi không ngần ngại lên xe và lái đến nghĩa địạ Mộ của đứa bé nằm ở ngay cổng trước, thường thường khi vào trong nghĩa địa tôi lái thẳng đến mộ của đứa bé và tắt máy ngồi ở trong xe chứ tôi không dám bước ra ngoài vì sợ thú hoang ở chung quanh (vì lúc trước tôi đã thấy một con gấu), vì vậy nên tôi ngồi trong xe và nhìn ngôi mộ đứa bé rồi thúc thít khóc. Ðêm hôm đó, nhằm ngày rằm nên trăng tròn sáng tỏ, vì vậy tôi mới mạnh dạn bước ra khỏi xẹ Bỗng nhiên, ngay khi ấ y, một vùng ánh sáng màu xanh dịu hiện ra phía trên ngôi mộ. ánh sáng màu xanh đó tỏa sáng khoảng năm thước ngay trên ngôi mộ của em và có hình dạng giống như chữ V lật ngược, nó đã chiếu sáng trong vòng mười phút. Lúc đó tôi không thấy sợ sệt gì hết, nhưng vì thấy hơi kỳ lạ cho nên tôi vội vã bước lên xe rời nghĩa địa ngay sau khi ánh sáng đó hiện lên chừng hai phút. Tôi lên xe và đề máỵ Tôi đề đến 5, 6 lần nhưng máy vẫn không nổ. Cuối cùng tôi đành ngồi đó trố mắt nhìn vì kinh ngạc. ánh sáng hiện ra trong vòng mười phút thì tan đị Ngay khi ánh sáng biến mất, tôi liền đề thử máy xe một lần nữa thì chiếc xe lại nổ máy được và tôi vội lái ra nghĩa địa liền.



Ðúng một tuần sau, khoảng tám giờ tối, tôi và bạn của tôi (người mẹ của đứa bé) cùng với bà chị của cô ấ y, đang ngồi trong phòng khách xem truyền hình thì tôi thấy chiếc nôi nhỏ, mà chính tay tôi đã chọn mua, đang lơ lửng bay trên không ngang qua phòng khách. Lúc đó tôi cũng không sợ gì cả, vì tôi nghĩ là đứa bé làm. Ngoài ra, vào một đêm giữa khuya khi thức giấc, tôi thấy đứa bé mặc bộ đồ khi chôn ngồi trên một đám mây, ngay dưới chân giường của tôi, bé đã mỉm cười với tôi rồi từ từ biến mất.



Tôi nghĩ tất cả những hiện tượng đó đều là dấu hiệu từ em muốn cho tôi biết rằng đừng có buồn phiền vì cái chết của bé, vì bé đã không còn đau đớn vì bệnh hoạn nữa
587




Chị vợ có chiếc quần láng đen đẹp lắm, không may hôm đến nhà cô bạn bị chó cắn toạc một miếng. Chị tiếc lắm, cứ xuýt xoa mãi là không có cái mụn đẹp như thế để vá, chị giặt sạch chiếc quần cất kỹ trong rương.

Đã hết mùa rét chồng gửi áo "Vec" về; vợ đem giặt, gấp nếp cất đi.

Khi giở áo ra, trong đó có một miếng vải đen hợp với màu quần của chị, chị sướng quá, nói một mình:

Quan tâm tới vợ hết mức, kiếm cả vải vá quần cho mình, xin ở đâu cái túi đựng gì mà khâu dài thế này lại đầu to đầu bé?

Kíp đến mùa đông sang năm, khi đưa chiếc áo cho chồng, chồng hỏi:

Cái cavát đen của tôi đâu rồi?

Cavát là cái miếng vải dài ấy chứ anh?

Còn gì nữa?

Thế thì bỏ mẹ, em đã vá quần từ năm ngoái.

2772





Cô là một thiếu nữ xinh đẹp, dáng dấp đài các, cao sang, nhưng trớ trêu thay định mệnh lại chọn cho cô vào một gia đình công chức tầm thường. Không của hồi môn, thì làm sao có duyên cơ gặp gỡ đàn ông giàu có, danh giá, để được tìm hiểu, yêu đương rồi đi tới hôn nhân? Thế nên cô chấp nhận về làm vợ của một anh lục sự “thường thường bậc trung” tại bộ thông tin.
Tài chánh không cho phép cô ăn diện, và cô lấy làm phiền lòng vô cùng, như thể mình từ một địa vị cao rơi xuống. Dung nhan diễm lệ, dáng dấp kiêu sa, chẳng là những yếu tố khắc phục thứ bậc, tầng lớp mà số phận đã an bài? Tài năng thiên phú, bản năng nhận thức, một đầu óc thích nghi có phải là đẳng cấp duy nhất? Cũng đúng đấy thôi, nhiều người đàn bà dân giả được sánh ngang hàng với những mệnh phụ danh giá nhờ nhan sắc, trí thông minh và phương cách giao tiếp của họ.

Thế nên cô nàng Mathilde nhà ta luôn buồn đời. Đàn bà đẹp như cô sinh ra là để tận hưởng những cao sang, thanh lịch của cuộc đời. Cảnh nhà nghèo nàn làm cô tủi thân, tường trống không, bàn ghế xục xịch, màn cửa thô thiển. Những gì mà một người đàn bà cùng giai cấp như cô, chẳng mảy may bận lòng, là những mối ưu phiền cho cô . Hình ảnh người đàn bà nội trợ với công việc thường ngày làm cô chán nản, thất vọng, và Mathilde thay bằng những giấc mơ cao vời. Cô hình dung đến những căn phòng yên áng, tường phủ bằng thảm Ba Tư ấm cúng, cao sang, phản chiếu ánh sáng từ những cột trụ bằng đồng sáng loáng, lại có hai anh hầu quần ống chẽn ngủ gà ngủ gật trong ghế bành lớn vì hơi nóng của lò sưởi. Cô trông thấy những hành lang rộng thênh thang, trang hoàng bằng những giải lụa cổ, các kệ tủ xinh xắn tràn ngập vật dụng xinh đẹp, vô giá. Tiếp chuyện cùng các cô, các bà phải là những căn phòng khách thơm mùi nước hoa, và cũng là nơi mà những đàn ông danh giá, lịch thiệp lui tới, những đấng mày râu mà các cô, các bà nào cũng muốn gặp gỡ, và ao ước được họ lưu ý tới.


Tối tối, ngồi đối diện chồng tại bàn ăn, trải cùng tấm khăn từ ba ngày qua, cô dửng dưng nhìn anh, tay mở liểng, miệng thốt lên sung sướng: “À, món hầm tối nay coi ngon quá, anh nghĩ chẳng có điều gì hấp dẫn hơn.” Lúc ấy cô liên tưởng đến những bữa ăn thịnh soạn, với muỗng, nĩa bạc, tường phủ thảm thêu hình các nhân vật cổ xưa, hoặc những con chim kỳ thú trong ngôi rừng thần thoại, bàn ăn bày biện đủ các thức ngon vật lạ, dọn trên những bát dĩa tuyệt đẹp, thực khách chuyền tai nhau những lời hoa mỹ, và được đáp lại với nụ cười mỉm bí mật, tay gắp miếng cá tươi tắn, hồng hào, hay bỏ vào mồm cánh bồ câu dòn tan.

Áo dạ hội, nữ trang đắt tiền là những món mà cô yêu thích nhất, thế mà cô chẳng có lấy một thứ nào! Phụ nữ đẹp như mình sinh ra là để diện những thứ đó vào người cơ mà, cô nghĩ thế. Cô ước ao được người người chiều chuộng, ganh tị, được đàn ông tán tỉnh, khen thưởng. Cô có một chị bạn gái giàu có, quen thời cùng học nội trú, mà giờ cô chẳng còn muốn gặp nữa, vì mỗi bận ra về cô lại cảm thấy buồn. Có bận cô đã khóc mấy ngày liền vì chán nản, thất vọng.

Bỗng một chiều nọ, anh chồng về nhà, mặt mày rạng rỡ, tay cầm một phong bì lớn.
- Đây, em nè, anh có cái này cho em

Trong phong bì là một thiệp mời với những giòng chữ:
"Bộ Trưởng bộ Thông Tin và bà Georges Ramponneau hân hạnh đón tiếp ông và bà Loisel tại dinh bộ trưởng tối thứ hai ngày 18 tháng Giêng"

Lẽ ra phải vui mừng, như chồng mong mỏi, cô lại vứt tấm thiếp lên bàn và bảo:
- Anh muốn tôi làm gì với tấm thiếp này chứ?
- Cưng, anh lại tưởng em sẽ vui chứ! Em chẳng bao giờ đi ra ngoài, và đây là một cơ hội em ạ. Anh phải mất nhiều công lao mới được thiệp mời. Ai cũng muốn đi dự buổi tiệc này; họ chọn lựa kỹ lắm, không phải ai cũng có được đâu. Tất cả những ông bà lớn đều có mặt hôm ấy.

Cô nhìn anh với cái nhìn khó chịu, vội cướp lời:
- Vậy thì anh tính em sẽ bận cái gì chứ?

Anh không nghĩ đến điều này. Anh lắp bắp:
- Thì cái áo em hay bận đi coi kịch với anh đó. Áo ấy trông được lắm!

Anh ngưng ngang, chưng hửng, bối rối vì thấy cô vợ đang khóc. Hai giòng nước mắt lặng lẽ rơi từ khoé mắt xuống bờ môi xinh đẹp. Anh lúng túng:
- Gì thế, em sao thế ?

Cố gắng dằn niềm đau khổ, cô trả lời bằng một giọng bình tĩnh sau khi đưa tay lau hai gò má ướt:
- Chẳng có gì cả. Em chẳng có áo đẹp, vì thế em không thể đi dự buổi dạ tiệc được. Anh hãy đưa tấm thiệp mời này cho bạn đồng nghiệp nào ở bộ, mà cô vợ có đủ quần áo hơn em.

Lúng túng, anh vớt vát:
- Nào, nào, Mathilde. Xem nào, một cái áo đẹp, để đi dạ hội, mà em có thể xài vào những dịp khác, một cái áo thường thôi, tốn khoảng bao nhiêu tiền?

Nghĩ ngợi một đôi giây, trong đầu làm vội những con tính, một con số khã dĩ không bị từ chối ngay hay gặp phải phản ứng thảng thốt từ anh chàng lục sự cần kiệm này. Cuối cùng, cô trả lời, giọng ngập ngừng:
- Em cũng không biết rõ, nhưng em nghĩ một cái áo đẹp chắc khoảng bốn trăm francs.

Mặt anh hơi tái đi, vì anh đã để dành đúng khoảng tiền như thế để mua một khẩu súng săn, dự định cùng đám bạn đi bắn chim chiền chiện tại đồng bằng Nanterre trong vụ hè tới.
Thế nhưng anh nói:
- Cũng được. Anh sẽ cho em bốn trăm francs. Mà em ráng mua một cái áo đẹp nhen!

Ngày dạ tiệc đến gần kề mà mặt bà Loisel trông vẫn có nét buồn, lo lắng. Áo nàng thì đã may xong. Nhận thấy điều này, một tối anh hỏi:
- Có điều gì không? Ba ngày nay sao anh thấy em có vẽ lạ, không được vui?
Nàng trả lời chồng:
- Phiền một nỗi là em chẳng có một bộ nữ trang nào cả, chẳng có lấy một viên đá để mang lên người. Coi nghèo nàn làm sao! Chẳng thà đừng đi cho rồi!
- Em có thể cài hoa lên tóc, anh chồng đề nghị. Vào mùa này mà cài hoa thì sang lắm em ạ. Thêm mười francs thôi em có thể mua hai, ba hoa hồng thật đẹp!
Lời anh nói không thuyết phục được cô:
- Không, không được. Chẳng có điều gì nhục nhã bằng mình trông nghèo nàn bên cạnh những người đàn bà giàu sang.
- Ồ, sao em dốt thế! Anh chồng bỗng kêu lên: “Em có bà bạn giàu lắm mà, chị Forestier, sao em không mượn nữ trang của chị ấy. Hình như em thân với chị ấy lắm để có thể tới mượn nữ trang được!“
Cô reo lên, mừng rỡ:
- Đúng thế, sao em lại chẳng nghĩ ra.

Ngày hôm sau, cô tới gặp bạn, tâm sự với bạn vấn đề của mình. Bà Forestier tới tủ áo có kiếng, lấy ra một hộp nữ trang lớn, trao cho bà Loisel và nói:
- Chị cứ lựa bất cứ món gì chị thích.

Thoạt tiên cô thấy mấy vòng đeo tay, rồi sợi dây chuyền ngọc trai, tiếp đến dây thánh giá lớn cổ xưa, chạm trổ rất khéo léo với những viên ngọc quý. Cô thử lên thử tới trước gương, ngập ngừng, không thể rời chúng ra, mà cũng chẳng quyết định chọn món nào, và cái nào thì đưa trả lại cho bạn. Cô hỏi:
- Chị có món nào nữa không?
- Có chứ. Chị cứ chọn tiếp đi. Mình chẳng biết chị thích cái nào.

Bỗng cô nhìn thấy một hộp bọc xa-tanh đen, trông có một sợi dây chuyền nhận toàn kim cương tuyệt đẹp, tim cô thắt lại trong niềm ham muốn. Cô cầm sợi dây lên mà tay run run. Cô choàng nó vào cổ cao. Ngắm mình trong gương cô chìm trong nỗi sung sướng với hình ảnh tuyệt mỹ của chính mình.
Rồi cô hỏi, giọng hoài nghi:
- Chị có thể cho em mượn chuỗi kim cương này được không?
- Được chứ, chị cầm lấy đi!
Cô ôm chầm lấy bạn, hôn lên má bạn như lời cảm ơn chân tình nhất, rồi vội vàng ra về với kho tàng nhỏ trong tay.

Ngày dạ tiệc, bà Loisel thành công rực rỡ. Nàng đẹp hơn hết trong đám phụ nữ, nàng thật kiêu sa, vương giả, cười tươi tắn, dòn tan trong niềm sung sướng. Tất cả những người đàn ông có mặt chiêm ngưỡng nàng, hỏi tên nàng, tìm đến tự giới thiệu. Tất cả những nhân vật lớn trong bộ muốn cùng nàng khiêu vũ. Ngay cả ông bộ trưởng cũng chú ý đến nàng. Nàng khiêu vũ trong mê cuồng, ngất ngây vì vui sướng, đắm chìm trong niềm hãnh diện bởi nhan sắc của mình, nàng như lên chín tầng mây với những lời ngưỡng mộ. Những khát khao từ bấy lâu nay đã được vuốt ve! Thật là một chiến thắng toàn hảo, tuyệt vời, thoả mãn trái tim người đàn bà.

Cô ra về vào khoảng bốn giờ sáng. Chồng cô đã ngủ được một giấc vào lúc nửa đêm trong một căn phòng bỏ trống với ba người đàn ông khác mà các bà vợ cũng đang rất vui với buổi dạ tiệc. Anh khoác lên vai nàng tấm khăn choàng ngoài, tấm khăn tầm thường của một đời sống bình dị, sự nghèo nàn của nó thật trái biệt với cái áo dạ hội sang trọng, đắt tiền. Cô cảm nhận điều đó và muốn thoát khỏi nó, tránh những cặp mắt so sánh của những người đàn bà khác đang được khoác trên vai những tấm khăn choàng bằng da thú sang trọng.
Anh chồng giữ cô lại, bảo:
- Đợi tí đã nào. Coi chừng bị cảm vì ở ngoài lạnh lắm. Đợi anh gọi xe về.

Nhưng cô không nghe anh, vội vàng bước xuống cầu thang. Khi họ xuống tới đường cái, thì không còn chiếc xe nào cả. Họ lục loại, tìm kiếm, la lớn vào những chiếc chạy từ tuốt xa trong đêm vắng. Họ đi qua dòng sông Seine, người run lập cập vì lạnh. Cuối cùng trên bến họ tìm được một chiếc xe taxi cổ, cũ kỹ, chỉ thấy ở Paris lúc trời đã tối, như thể chúng cũng biết xấu hổ, không dám chạy vào ban ngày.

Chiếc xe chở họ tới tận cửa, đường Martyrs, và họ mệt nhọc leo vào nhà. Tàn một cuộc vui, cho nàng. Còn anh thì nghĩ, ngày mai lại phải vào bộ lúc Mười giờ.
Nàng dở áo choàng ra, nhìn vào gương để ngắm mình lần nữa trong huy hoàng. Bỗng nhiên cô thảng thốt buông ra một tiếng kêu. Cô không có chuỗi kim cương trên cổ!
Anh chồng, đã thay gần hết quần áo hỏi:
- Gì thế ?

Cô quay lại chồng, la thất thanh:
- Em ... em không có sợi dây chuyền của chị Forestier nữa!
Anh đứng bật dậy, sửng sốt:
- Làm thế nào, làm sao xảy ra được?
Cả hai lục loại trên các lớp áo của cô, áo khoác ngoài, áo dạ hội, các túi áo, họ tìm kiếm mọi nơi, nhưng vẫn không kiếm ra.
- Em có chắc là em còn đeo nó khi rời khỏi tiệc không? Anh chồng hỏi.
- Có, chắc mà, em có sờ vào nó lúc còn ở dinh ông bộ trưởng mà.
- Nếu em làm rơi nó trên đường, thì chúng mình đã nghe tiếng nó rơi trên hè rồi. Có lẽ nó rơi trong xe.
- Có lẽ thế, anh có lấy số xe không?
- Không, thế em có nhìn số xe không?
- Không.

Hai người nhìn nhau, thảng thốt. Rồi cuối cùng Loisel bận quần áo vào và nói:
- Thôi tôi phải đi lại khoảng đường mình đi bộ, xem có thể kiếm ra nó không.
Anh đi ra ngoài. Cô ngồi chờ trên ghế trong chiếc áo dạ hội, không còn sức mà leo lên giường, đầu óc chán nản, hết cả năng sức, không một ý nghĩ.

Anh chồng trở về lúc bảy giờ sáng, anh không kiếm được sợi dây chuyền.
Anh tới sở cảnh sát, tới nhà báo đăng rao vặt, hứa một món tiền thưởng, anh đến công ty xe taxi, thật ra anh tới đó trong niềm hy vọng cuối cùng.
Cô chờ anh cả ngày, trong tình trạng lo lắng kinh hoàng, trước một thảm trạng khủng khiếp.
Trời tối mịt, Loisel mới về đến nhà mặt tái xanh, hóc hác. Anh chẳng kiếm ra gì cả.
“Em phải viết cho bạn em”, anh nói: “Bảo em làm sức cái móc của sợi dây, và đang đợi tiệm sửa, để chúng ta có thì giờ kiếm cách trả lại sợi dây.”
Cô lấy giấy bút ra ghi lại những dòng anh đọc cho cô.

Cuối tuần thì họ hết hy vọng. Loisel, nay trông già thêm năm tuổi bảo:
-Giờ thì chúng ta phải tìm cách thay thế sợi dây khác rồi.
Ngày hôm sau họ đem các hộp đựng sợi dây tới tiệm kim hoàng có tên khắc trên hộp. Ông chủ tiệm lục loại giấy tờ và nói:
- Thưa bà, tôi không bán sợi dây, tôi chỉ bán cái hộp thôi.

Họ đi từ tiệm kim hoàng này sang tiệm khác để kiếm một sợi dây chuyền tương tợ, cố nhớ hình dáng nó, mà lòng cả hai kinh hoàng, thảm não. Cuối cùng, trong tiệm kim hoàng khu Hoàng Cung, có một sợi dây, một chuỗi kim cương, trông giống in như sợi dây họ đã đánh mất. Sợi dây chuyền để giá là bốn mươi ngàn francs, và người ta bớt xuống với giá ba mươi sáu ngàn francs. Hai vợ chồng năn nỉ chủ tiệm xin đợi cho ba ngày, đừng bán cho bất cứ ai. Họ cũng giao điều kiện với chủ tiệm phải mua lại sợi dây với giá ba mươi bốn ngàn francs nếu trong trường hợp họ kiếm ra được sợi dây chuyền đánh mất trước thời định là cuối tháng hai.

Loisel có mười tám ngàn francs, gia tài nhỏ ông bố để lại. Anh phải đi mượn số tiền còn lại. Anh mượn một ngàn đây, năm trăm đó, năm chục người nọ, ba francs người kia. Anh ký giấy nợ, sẵn sàng nhận làm những việc tầm thường nhất, mặc cả với các tay vay lãi, với tất cả mọi loại người trong giới cho vay chợ đen. Anh bằng lòng thoả hiệp suốt đời mình, ký giấy nợ mà chẳng biết mình có trả được không, trong nỗi lo lắng viễn tượng tương lai đen tối, khổ cực, những thiếu thốn về vật chất và những dày vò về tình thần mà anh sẽ phải chịu đựng. Trong trạng thái như thế anh đến tiệm kim hoàng, đặt trên quầy ba mươi sáu ngàn francs và lấy về sợi dây chuyền mới.

Ngày bà Loisel đem sợi dây chuyền trả cho bà Forestier, bị bạn ban cho một câu lạnh nhạt:
- Đáng nhẽ chị phải trả tôi sớm hơn, tôi có thể cần nó để đi dạ hội đấy!

Bà bạn không mở hộp ra, như cô đã lo lắng mãi. Nếu chị ta nhận thấy đó là một sợi dây chuyền khác, thì chị ta nghĩ thế nào về mình đây, chị sẽ nói sao? Chị ấy có nghĩ mình là kẻ cắp không chứ.



Từ đó bà Loisel biết thế nào cuộc đời của khổ cực, lao động. Không ngờ nàng đã can đảm gánh vác bổn phận của mình. Món nợ kinh khủng đó phải được trả và nàng phải dự phần trả món nợ đó. Họ cho con sen nghỉ làm. Họ đổi chỗ ở, đi thuê một nơi tồi tàn hơn trước.
Giờ đây cô làm những công việc nội trợ nặng nhọc nhất, những việc khó khăn nhất của nhà bếp. Cô rửa chén, cào nhọ nồi, soong chảo mỡ mật bằng đôi bàn tay hồng hào của mình. Cô giặt quần áo, ra giường, khăn bàn bẩn, rồi đem phơi chúng trên giây. Trên con dốc sáng sáng, chiều chiều cô gánh nước lên, nếu cần dừng lại bậc tâng cấp thở. Cô ăn bận như dân lao động, tay cầm giỏ, tới từng quầy rau, hàng tạp hoá, hàng thịt, mặc cả từng xu một, bảo vệ đồng bạc khốn khổ của mình.

Mỗi tháng món nợ này phải được trả, lại gia hạn món nợ khác, mua thêm thời gian. Anh chồng làm thêm ban đêm cho các hàng quán, vào tối khuya có khi anh còn chép các bản thảo, mỗi năm xu một bản.
Và cuộc sống như thế kéo dài mười năm.
Tới cuối năm thứ mười, họ đã trả hết, tất cả, với thuế cắt cổ của các tên chủ nợ, và những tiền lời chồng chất lên nhau.

Bà Loisel giờ đây trông già đi. Bà đã biến thành một người đàn bà mạnh mẽ, thô thiển và cứng rắn, một người đàn bà của giới lao động. Tóc rối, váy nhầu, tay đỏ, bà ăn nói ồn ào, thảy từng mảnh nước lớn, cong lưng chùi nhà. Thế nhưng, thỉnh thoảng khi ông chồng đang ở sở làm, bà ngồi tựa nơi cửa sổ và nghĩ đến buổi dạ tiệc huy hoàng đã lâu rồi, buổi khiêu vũ mà bà thật đẹp và được mọi người chiêm ngưỡng.
Nếu đêm đó bà không đánh mất sợi dây chuyền, thì việc gì xảy ra? Nào ai biết được? Nào ai biết được? Đời thay đổi lạ lùng quá đổi. Không ngờ chỉ cần một việc nhỏ thôi đủ làm cho ta lạc lối hay có thể cứu ta.


Một ngày chủ nhật, bà đi dạo trong vườn Champs Elysée, cho bõ một tuần lao động khổ cực, bà bỗng nhận ra một người đàn bà tay dẫn một đứa bé. Chính là bà Forestier ngày nào, bây giờ vẫn đẹp, vẫn đài các. Bà Loisel cảm thấy xúc động. Mình có nên tới nói chuyện với chị ta không. Chắc hẳn rồi chứ . Giờ đây bà đã trả hết món nợ. Bà sẽ cho bạn biết. Tại sao không?

Bà đến gần bạn.
-Chào chị Jeanne .
Người bạn, chẳng nhận ra bà chút nào, ngạc nhiên thấy trước mình một người đàn bà xa lạ, gọi mình như quen thân lắm. Bà lúng túng:
- Thưa bà, chắc bà lầm, tôi không quen bà.
- Không, chị không lầm. Tôi là Mathilde Loisel đây.

Người bạn buông ra một tiếng kêu thảng thốt:
- Trời ... chị Mathilde, làm sao chị thay đổi dữ vây!
- Đúng vậy chị ạ, sau lần cuối em gặp chị, đời em thay đổi qua cảnh nghèo khó, mà chị biết không, cũng tại chị đó!
- Ủa, sao có mình trong đó?
- Chị có nhớ sợi dây chuyền kim cường chị cho em mượn đi dự dạ hội ông bộ trưởng không?
- Có chứ!
- Em đánh mất nó.
- Chị nói sao, chị có đem trả mình mà!
- Em đem trả chị sợi dây chuyền giống in sợi chị cho mượn. Thế nên phải mất mười năm vợ chồng em mới trả hết các món nợ. Với chúng em điều này không phải dễ, vì thực sự gia tài chúng em chả có là bao. Nhưng cuối cùng thì chúng em cũng thanh toán được hết món nợ ... Em rất mừng đã hết nợ nần!

Bà Forestier khựng lại:
-Chị nói sao, chị đã mua một sợi dây chuyền kim cương để thế sợi dây của mình à?
- Đúng thế, chị không hề nhận ra à, hai sợi dây giống nhau lắm.
Bà mỉm miệng cười, một nụ cười hãnh diện mà ngây ngô.

Bà Forestier, xúc động khôn xiết, đưa tay cầm lấy tay bạn:
- Tội cho bạn tôi quá, chị Mathilde ơi, sợi dây của mình là sợi giả mà, chỉ đáng giá khoảng năm trăm francs là cùng .

2147







 



Ông bà Thung vui vẻ vào bữa. Lâu nay, theo sáng kiến của ông bữa nào cũng có món "ghém", ghém ở đây là những chuyện vui làm cho bữa ăn ngon.



Vốn là giáo viên văn, người đẫy đà, ưa ướt át, nên chuyện của bà khá đậm. Ông thường khà khà với đám tướng tá trong hội cựu chiến binh rằng ông hơn đứt các cậu khoản ấy.




Bà vừa kể ông nghe cái chuyện cười vãi nước mắt. Cậu Mãng ở quê ra chợ tỉnh gặp một ả... Nó ngọt như đường. Nó thơm lựng. Nó nhúng nhính. Nó điệu đà. Nó thế nào nữa mà cậu è vai gánh cho nó bao nhiêu là hàng hóa. Đến quãng vắng, nó xin hàng, cám ơn. Khổ! Nó cứ liu riu như sáo, va động vào cậu để... trả công. Cậu thẹn điếng. Về nhà nói với bà, còn ngốt lên vỗ đùi đen đét rằng tiếc.




- Rõ thiệt! Mình có thấy quê mùa ra tỉnh là cứ thiệt...!
Vị trung tá già ngậm ngùi.
- Thiệt đứt chứ lị! Nhưng rồi nghĩ mà thương cho nó! Mãng, con đô Vãng; khỏe nhất vùng. Ông khăn gói đi khắp nơi, vật đổ trăm miền thiên hạ. Vào vật, ông uống một lon nước cua rồi bùng lên như một con hổ. Năm vật ở Kẻ Lý, đám không minh, tức máu, ông bê cả phản quan viên ném vèo ra ngoài sới. Ông bị họ thù, đâm lòi ruột... Mãng có cái dáng của cha. Đen sì và cao ngộc, nghịch ngợm bông lơn nhưng ít học. Vợ sảy thai, nửa đêm hồng hộc cõng chạy xuống trạm xã. Vợ chết, sống độc thân...
- Xóm mình còn con Bột... đến tội! Bà gắp miếng cá kho dọc mùng đắp vào bát cho ông.
Ông lặng thinh. Bà nhâm nhỉ:
- Hôm qua nó chỉ vào trán tôi: "Nhà bà có đức mà chưa có hậu!"...
- Vậy là nó đã nói động đến nhà ta. - Ông nhỏ nhẻ nhai miếng cơm.
- Thế còn khá! ừ, nói vậy là còn khá...




Đêm ấy, ông không ngủ được. Tầm quá nửa đêm, ông ra khu vườn. Thói quen của ông trong những lúc buồn thường ra vườn ngồi cho tĩnh tâm. Vượt qua những khoảng trống lộng lẫy ánh trăng, ông đến bên phiến đá đặt dưới gốc một cây nhãn. Trước đây phiến đá hướng thẳng ra ao để ông hưởng chút mát lành của hơi nước. Bây giờ, cái ao mang nỗi đau rỉ máu trong lòng ông. Ông hướng thẳng phiến đá về phía vườn nhà cái Bột. Cái vườn hoang ấy thênh thang và rách rưới, vui mắt một chút là những cây bạch đàn. ồ! Lâu nay, ông vẫn ngắm những thân cây ấy, sao mà nó đẹp! Nó ngời sáng như một tia sữa vọt từ lòng đất vào đêm đen. Như cái đêm nay thì nó vươn trắng, mịn nõn tựa da thịt người... Cây đó mà người đâu? Ông Năm Hạng, bố cái Bột trồng nên hàng cây đó... Con người ấy lùn dính đất, lừ lừ và đen trũi. Ông đã lấy những cây bạch đàn ở vườn ươm hợp tác mang về trồng ở vườn nhà mình. Chủ nhiệm sỉ mắng thậm tệ và tuyên bố đó là tài sản chung, khi nào cây lớn, hợp tác hạ xuống dùng. Uất quá, lão già ốm mà chết.




Bố chết, con bé không còn biết nương tựa vào ai. Mẹ nó như một quả sung rụng, nay ốm, mai đau. Nó đành bỏ cái quyết tâm vào đại học nông nghiệp. May mắn, nó được hợp tác ưu ái đưa vào chân kế toán phụ. Nó hăng sổi, tính toán nhanh, làm giỏi. Người ta có ý bồi dưỡng nó vào chân kế cận. Trong tổ tài vụ hợp tác, có một người khá hào hiệp. Anh ta trắng trẻo, điển trai nếu không có cái chân thọt bắt anh vừa đi vừa "chấm phẩy" xuống đất...




Anh chàng ba con lén vợ, yêu vụng dấu thầm cô kế toán phụ. Bột được anh quan tâm mọi mặt. Cuối cùng thì cô gái hai mươi tuổi đổi một đêm cho gã "chấm phẩy" để được một mảnh vải pho. Hợp tác đùng đùng đổ bễ do một vụ tham nhũng. Chủ nhiệm lao đao. Kế toán trưởng lộ tẩy về kinh tế, Bột chửa hoang. Cô bị đe dọa nghiêm trọng, bị phạt đền khá nặng nếu không bảo vệ uy tín cho ban quản lý. Và thế là Bột rời hợp tác với một tấm thân ô uế, chịu mang tiếng là một con đĩ nơi đầu đình xó chợ... Mọi việc đâu lại vào đấy. Đoàn thanh tra về chỉ là để trấn an dư luận. Chủ nhiệm vẫn vững vàng.




Gã "chấm phẩy" điển trai vẫn cứ vênh vang lên kính gọng vàng chấm phẩy trên mặt đường đầy rác rưởi...




Cho đến một đêm, ồ cái đêm cũng trăng sáng như thế này đây. Dạo ấy trung tá Thung vừa chấm dứt cuộc đời binh nghiệp về quê. Ông ngồi thả câu bên cầu ao sau nhà. Một tiếng hét rợn gáy làm ông sửng sốt. Tiếng lịch huỵch chạy đuổi bên vườn ông Năm Hạng. Hai bóng đen túm được nhau giằng co. Đó là mẹ con bà Năm. Bà rít lên, bổ soài néo con lại. Đứa con gái vọt lên. Mỗi lần bà túm được nó lại bị nó vằng cho ngã khuỵu. Cuối cùng thì đứa con gái lao như một mũi tên đến rệ ao. Một tiếng "tõm" ghê rợn! Bà già bò ra mép nước, chới với đôi tay về phía quầng sáng đang vỡ ra lan rộng.
- Ôi con ơi là con ơi! Thôi thế là mang tội với trời... Đứa con gái xốc bà già lên trong tiếng nấc.
- Con xin mẹ! Đó là đứa con của con nhưng lại là giọt máu của một thằng khốn nạn nhất trần đời này!...
Hai mẹ con người khốn khổ đã về rồi, trung tá Thung còn đứng lặng đầu ủ rũ. Ông cứ nhìn trân trân vào cái khoảng sáng lạnh ở một góc ao.




ở đấy vừa chôn một con người...




Trở về phòng ngủ, ông lảo đảo nằm vật xuống. Ông không thể nói nỗi kinh hoàng này cho bà biết. Nằm một lúc lâu, ông hốt hoảng chạy ra ao. Liệu còn cứu sống được nó không. Đó, cái khoảng nước sáng như một miếng thủy tinh.




Cái ao là một cỗ quan tài, miếng thủy tinh đậy nắp. Ông thấy bức bối, khổ đau.




Làm sao lúc ấy, ông không lội ào xuống? Đã đành rằng vết thương làm một khúc xương ống của ông bị dò không bao giờ lội nước được nữa, nhưng ông đã làm ngơ trước một tai nạn! Tự nhiên ông thấy mình tàn nhẫn.




Sáng ấy, bà đi chợ. Ông gọi thằng Thủy. Nó đang leo cây ổi. Nghe tiếng ông ở mé ao, nó nhảy phốc xuống. Ông chỉ tay xuống một góc ao, nơi gần một bè bương ngâm:
- Con xuống đó mò thử xem nếu thấy một vật gì cũng mang lên cho bố!
Ông vừa dứt lời thì thằng bé đã lao xuống như một con nhái. Nó lặn ngụp, mò mẫm rồi nhô lên vuốt mặt, lau láu:
- Bố ạ! Rõ con chạm vào cái gì trơn trơn choài vào trong bè!




Ông chưa kịp nói gì thì thằng bé đã tụt xuống. Và vĩnh viễn nó xuống thủy cung, không bao giờ trở về với ông bà nữa! Thằng Thủy - đứa con duy nhất của ông, lận đận mãi mới có được nó, mắc vào giữa bè bương. Cái láu táu, dại dột trẻ thơ của nó đã làm ông gây nên một tội ác cuối đời. Ông muốn vớt để chôn đứa bé sơ sinh tội nghiệp kia thì lại giết luôn con mình.




Nỗi đau của ông ngày càng tấy lên da diết cù
ng với nỗi đau người hàng xóm.




Bà Năm Hạng ốm liệt. Bột phải bán cả cái xe đạp rách chạy thuốc cho mẹ, rồi nó phải lặn xuống những thùng sâu đồng vắng mò ốc kiếm sống. Nó mò ốc... chao ôi! Người đâu chả thấy, chỉ thấy cái nón nổi lều bều... Được dịp, người ta bắt đầu nói những chuyện rùng rợn, bao nhiêu là chuyện rùng rợn!




Gương nhỡn tiền ra đấy - người ta bình luận - trời có mắt, trời quả báo cho mà biết. Loại cầm thú còn biết thương con nữa là người. Con đĩ ấy mà chết thì cứ phải leo cầu vồng cho chó ngao nó cắn lòi ruột! Những tiếng rủa sả còn ác độc hơn những mũi tên nhọn. Bây giờ nó mới thấy đau. Nó có tội tình gì. ối trời ơi, đau đớn quá! Có ai giết người như nó không? Trời ơi là trời, nó là người hay là quỷ mà dám làm cái việc man rợ ấy? Sống làm gì nữa? Nào nó muốn thế đâu?




Nó chắp tay lạy thiên hạ trời đất cứu sinh cho nó. Quả là nó oan. Nó cuống cuồng cào cấu. Nỗi đau dồn nén đến cực độ. Liệu nó có làm người được nữa không? Đến khi đắp xong nấm mộ cho mẹ thì Bột làm cả làng kinh dị. Nó đập cửa đùng đùng và cười lên khanh khách. Nó múa, hát, giật tung cúc ngực, xổ tóc, cười khóc, nhảy nhót uốn éo... Trời ơi! Nó thành con điên mất rồi. Cả làng đổ ra đường xem con Bột điên. Trẻ con ném đá, la hét. Các bà khoặm mặt lại. Tụi thanh niên hô hố vỗ tay. Một con điên trẻ! Chao ôi, một đứa con gái điên, tấm thân bà mụ nặn, đôi chồi xuân tròn xoe trên ngực.
Trước con mắt nhớn nhác của mọi người, nó giậm chân xuống đường mà hét:
- Ta là bà chúa cửa hang, bà hoàng cửa bể! Kia kìa cái làng thối gốc trồi rễ, bán cả đình chùa. Một vạn cái đầu lâu hoa cái nằm như ốc kia kìa. Chỗ của các ngài làm việc! Đâu? Chỗ nào?...
Nó thét lác. Nó lồng lộn như ngựa xuống cuối làng. Nó chỉ vào ngôi chùa đổ nát còn có thập điện giữa trống hoắc mà giẫy lên đành đạch: "Đâu? Chỗ nào?" "Chỗ các ngài làm việc?" Nó nói cứ như rắn trong lỗ bò ra. Khiếp vía!... Cái sự âm dương cách biệt, trời phật biết đâu, làm sao nó quái ra thế này?




Từ hôm ấy, làng bắt đầu lâm vào một không khí nghiêm trọng. Các cụ bàn tán. Nhiều người được báo mộng. Bói ra khoa thấy. Việc vỡ lở..." Một vạn cái đầu lâu hoa cái" là khu tập thể hóa mồ mà. Còn chỗ các ngài làm việc thì chả phải nói. Chùa Thượng trước đấy thờ cúng rầng rậc. Hợp tác phá ra làm nhà kho. Đức Phật, xiêm y, cờ quạt... xếp đống, mối mọt hết. Khi có chủ trương chia ruộng khoán, hợp tác co lại, kho tàng không còn nữa, ngôi chùa cổ bị tàn phá mới lộ ra những vẻ thảm hại của nó...




Như một cơ may, chùa làng ráo riết được lập lại. Chả xây kịp thì người ta đắp đất, trát vách. Chưa có ngói, người ta lợp rạ. Hẵng dọn lấy ba gian "mời các ngài về làm việc". Tượng chưa có thì thuê đắp. Tượng thạch cao đắp nhanh lắm. Con cháu lí lém đi xin tượng, có khi còn bê trộm, đánh cắp tượng làng khác! Bát hương cũng tân tiến; bằng nhựa, bằng... cả một cái mũ cối to tổ bố đặt giữa tòa sen!




Vậy mà ngày khánh thành, tế lễ xập xèng cũng rộn rã lắm. Các già lụ khụ lên những chiếc áo dài từ tám đời meo mốc. Họ quỳ lậy, khấn khứa cầu cho phúc lai, tai tống, cầu cho con của thì tươi, con người thì tốt, cầu cho... Choảng!...




Một tiếng đập dữ dội. Các cụ giật mình ngơ ngác. Con điên! Con điên. Nó vừa ném cái đĩa hoa trên Tam Bảo... các cụ lộn ruột. Không lẽ làm thế nào. Nó đã đứng giữa gian chùa mất rồi. Mấy thằng chũm chọe, mấy lão đang gõ đập trống thùm thùm cũng phải ngừng tay len lét nhìn vào hai quả dâu chín sậm trên ngực nó. Mấy lão cung văn đang "ê à ê a" cũng thu chân bó gối. Nó hét lên như xé vải rồi tung cái khăn quay tít như vũ ba lê. Khổ nhất là cái đít của nó cứ ninh ních quay vào cửa Tam Bảo. Một lão chũm chọe lộn máu phát đánh bốp vào mông nó: "Hỗn! Cứ quay đít vào cửa Phật!". Nó quay phắt lại, nhảy vọt lên đậu vào cổ lão chũm chọe dìm xuống: "Phật là ai? Phật là ta kia kìa!..."
Ai dè vừa lúc ấy cái mũ cối bốc hỏa, bát hương cháy đùng đùng. Ba gian chùa lửa loa lóa, khói đặc kịt, tiếng hét của con quỷ nửa người nửa phật làm ai nấy kinh dị. Có người còn nửa tin nửa ngờ nhưng ai nấy sởn gai rợn gáy. Phật về.




Các ngài về...Vậy là những bàn tay, những mái đầu hướng cả về phía con điên lạy lục, xoa xuýt...
"Ngài" kẹp đầu cảnh cáo thằng chũm chọe xong thì nhảy phắt vào chiếu cung văn nhắm mắt, tay hoa, người đảo! Tiền lễ tiền cúng rào rào. Ai cũng len vào tìm chút cơ may, thần phật giáng hạ cõi thế!...




Những mớ tiền xanh đỏ đã nổi cộm trên một chiếc khay lớn, còn cứ chất vào. Đám cung văn bộ phận chiêng trống giúp lễ đảo mắt nhìn khay tiền... Thế là giọng than vãn cầu lạy đồng thanh rộ lên như một dàn hợp xướng.
- Tỏm cắc! Tỏm cắc! Thì thùm! Thì thùm...
Trống nổi lên ròn rã hòa nhịp, khí thế trang trọng, linh thiêng lắm.




Đám lễ cứ thế kéo cho đến khuya, kéo dài ra mấy ngày liền. Tin Phật giáng thế lan truyền. Cả một vùng ùa chảy. Tin còn truyền "ngài" còn chữa được cả tứ chứng nan y. Bệnh đâu, ngài chỉ ngón tay đấy là khỏi. Rồi thì xe máy bâu về như ong vỡ tổ. Con nhang, đệ tử của ngài lúc nhúc về với áo xanh áo đỏ, với khăn chầu áo ngự tím vàng y như mối cánh ra mưa... ngài chỉ việc phán và thu lễ, và ngài phán...




Ai đến, ngài cũng chỉ ngay vào mặt mà đọc vanh vách, mấy bà vợ mấy ông có chức sắc cũng thậm thụt tìm đến. Ngài chỉ vào mặt một bà đang vái lia lịa và run như cầy sấy mà hét: "Con mẹ kia! Mau mau lật đáy cái hòm lên, có ba chữ đại tự ở đấy. Trả ta! Trả ta!... Của nhà mày toàn của bất lương! Lật cái chân móng lên trả ta ba phiến gỗ lim...". Ngài khai suất ra bao nhiêu là tội. Kẻ lỉm dỉm như lão thủ kho, ngài cũng chỉ ra rằng lão lấy cái bát hương đúc đồng to như cái thúng cái đại ở chùa bán cùng với việc lão tuồn hàng chục tấn lúa ra chợ Đại. Sự cứ thế mà bùng lên. Ai bịt được miệng con điên? Ai bịt được miệng quỷ thần? Ngài cứ sưng sưng mà nói ra. Nói ra rả.... Chết nỗi. Hình như có cơ quan về ghi chép những tiếng nói của ngài. Thôi thì sửa lễ hậu, nói lời vàng kêu cầu riêng với ngài cho được kín nhẽ. Thế là những kẻ có tội ở đâu cũng mò về để ngài khai suất cho mà nghe mà sám hối. Họ đến lén lút như những con chuột vào ban đêm, đặt lễ, tay chắp chân quỳ nghe ngài phán. Bao nhiêu tội kinh người cứ được ngài lôi ra tuồn tuột.




Kẻ lừa lọc, thoán đoạt. Kẻ ném bố xuống ao. Kẻ nhốt mẹ vào chuồng trâu. Kẻ thông dâm. Kẻ hiến vợ... Chao ôi, cái mớ tội phạm sao mà nhầy nhụa đến thế? Những tiếng kêu, tiếng đòi kinh thiên, động đến chín tầng mây!...




Ai mà biết được những tội tiềm tàng ấy? Không có con mắt trời phật soi xét thì ai dám vạch ra tất cả như vậy? Chưa ai xét xử nhưng dư luận đã rùng rùng phán quyết. Đã thế người ta phải bắt con điên trừng trị nó. Phải diệt nó bằng tội phạm! Nghe cái tin rùng rợn ấy, một đêm ông Thung vãng ra chùa. Trời ơi! Ông chứng kiến... con điên? Trong tưởng tượng của ông thì đó là một con bé xanh gầy bị tàn phá bởi sự mông muội của trí não. Nhưng không. Nó béo nục.




Có phần rực rỡ. Sao thế này? Ông choáng mắt. Ông vẫn thầm nghĩ: con bé ranh ma giả điên dại để được dịp phun mọi tội lỗi ra ánh sáng. Bây giờ thì ông quả quyết rằng; nó điên thật! Nó vơ đồ lễ ăn như trâu bò nhai cỏ non. Nó cọ đôi bầu vú to vào tường mà hét lên. Nó rùng mình nghiêng ngửa. Vồ cái nọ, vật cái kia. Ôm chòa lấy cái cột nhà mà riết lấy, mà nghiến răng lên kèn kẹt. Cả người nó sưng sỉa, chín mẫm. Mặt vỡ ra bừng bừng, Mắt đổ chao chát. Nó nổ bùng lên từng lúc rồi gục xuống chết rụi, rã rời kều cào man dại...




Ông Thung vẫn ngồi đó, xoay lưng về cái ao rỉ máu, mắt không rời những thân cây bạch đàn tròn nuột, trắng muốt, lay động những mảnh trăng. Bây giờ, ông thấy rã rời thực sự. Ông vô tích sự giữa cái làng rách nát. Ông không cứu nổi một con bé tội tình...




Bỗng mắt ông mờ đi, sầm lại. Bầu trời như một cái lẵng rung rinh, rung rinh...




Ông không còn tin ở mắt mình nữa. Một vòm bạch đàn rung khẽ. Dưới gốc trắng ngời của nó, một tấm thân con gái. Cứ thế cái tấm thân ghì néo, oằn oại lấy cây bạch đàn. Tấm thân bươn lên, tụt xuống, lả lón, vặn vẹo với cái thân cây cho đến khi cúc ngực bung ra, rồi thì cả tấm thân lộ nguyên hình như một con rắn trắng quện chặt lấy cái thân cây cũng trắng. Cái thân cây rung chuyển, vòm lá rũ rã. Tấm thân vẫn néo lấy, vồ vập, cuống quýt cho tới khi đôi tay rời ra, tụt xuống nhũn lịm dưới gốc cây bạch đàn trắng toát, đờ dại như da thịt người dưới ánh trăng về sáng....


- Con hãy ở nhà. Làm cơm ăn xong rồi hãy đi chơi bè bạn. Được không?
- Thưa vâng!
- Có một việc... hạnh phúc của con đấy. ý bố vậy, còn tùy con!
- Vâng!... Bột cúi đầu suy nghĩ rồi đi làm bữa cùng bà Thung...
Ông châm thuốc....




Chính ông không ngờ mình làm được một việc cuối đời. Chà! Con bé... Từ cái đêm
trăng ấy mách bảo ông. Ông phải cất công lên nhà lão chủ trang trại ở Ba Sao tìm đường cứu nó. Lão chủ trại Long Phước trước là cấp dưới của ông mừng quýnh khi gặp lại ông. Một vùng trời đất rộng lớn của lão cứ như một trang trại từ những thế kỷ trước ở châu Âu! Lão thầu hàng chục mẫu đất trồng. Người làm như ong. Cũng toàn loại thất cơ lỡ vận, đầu trộm đuôi cướp. Lão không cưỡi ngựa mà dận xe máy ào ào xuống điều hành công việc ở các xưởng , nơi những chùm lửa hàn tóe ra xanh lét, tiếng động cơ ầm ù, nơi có những khuông nhà đong đầy những bò, dê, gia cầm... Ông thèm cái chỉ tay, cái gật đầu, cái cười ào ào như tung, như phá của lão bạn. Lão tiếp ông bằng tái dê, chả chó, chim quay. Thì ra con người vốn cao quý. Ông thấy óc của thằng bạn là vàng. Và tim nó, một trái tim dào dạt sóng chiều. Khi ông ngỏ ý gửi con bé và những thành tích "bất hảo" của nó, thằng bạn cười rung rinh những đống cơ bắp ụ lên như những quả dưa hấu ngổn ngang, xếp đống trên người nó!
- Được! Nó cần chồng hay cần con. Hả?
- Cần việc!... Sau một giây ngớ ra, ông trả lời một cách vụng về.
Nó - bạn ông lại cười vỡ ra nghiêng ngả:
- Chao ôi! Cụ "cổ đại" rồi đấy! Thời buổi kỹ thuật - công nghệ - la-de-điện tử! Con người, con người muôn năm! Trước đây, tôi cùng ông giải phóng những miền đất, thì giờ, tôi giải phóng những con người. Tôi giải phóng hàng trăm du thủ du thực đẩy nó về đời thực: lao động, hạnh phúc, con - người - hoàn - thiện! Chà chà! Chúng nó bắt đôi như ếch, cưới nhau như tôm tươi, cùng lắm thì cũng tạo hạnh phúc cho nó một đứa con... Đó!
- Thế thì... Ông Thung ngập ngừng: - Đứa cháu tôi, nó đấy, mong ông ném trả lại cho nó cuộc đời con gái là được rồi!
- Bắt tay!...
Lão bắt tay ông nổ đánh bốp như một phát đạn.




Đêm nằm, lão cười nghiêng ngả, kể chuyện dào dạt say sưa. Trung tá già ứa nước mắt. Ông nghĩ đến cái làng của ông. Bạn ông đó, chưa tin là mấy nhưng ông thấy rõ ràng có một luồng gió mới.
Ba tháng sau, Bột về chơi. Nó khóc lặng, mừng tủi. Nó xin nhận làm một đầu con của ông bà. Nó - hoàn thiện như một đứa con gái tân tiến hiện đại với "phăng pho", "cúp kíp", nói chuyện làm ăn cứ sôi lên như lão chủ trang trại.




Nó khoe đang học "nổ", học "nguội". Đêm nó nằm rõ như một con dê bên bà Thung.
Nào ngờ chưa được hai năm nó lại về làng với cái dụng cụ đồ nghề "hàn", "nổ", "nguội"... của nó. Nó bảo nó về hẳn quê lập nghiệp cho cái làng này, cho cái vùng này. Mới ghê!... Nó có cái sổ gáy vàng gấp gấp mở mở. Nó hỏi cái thổ đất vạch vẽ... Cứ như một công trình sư.




Từ hôm nó về, ông bà dấp dính cho nó một đám. Chả ai xa lạ ngoài cậu Mãng. Mới nghe, nó đổ người cười rũ. Nó dúi vừng mặt chín đỏ vào mặt bà thủ thỉ: "Cái ông cõng vợ chạy loạn á, mẹ?". ý nó chê Mãng ít học. Ông bà đành tùy nó.




Đêm ấy, ông bà dọn cơm chờ nó mãi. Tầm nửa đêm, bà lo lắng gọi ông. Ông bà nóng ruột lắm. Ai bảo nó đã có thể thảnh thơi sống giữa cái làng này? Về được mấy hôm, nó đã dùng tông tát vào mặt con trai gã "chấm phẩy" ra ý ghẹo nó. Khuya khoắt thế này, biết tìm nó ở đâu được? Hãy cố chờ nó lát nữa...




Ông ngồi dậy ra vườn. Ông tha thẩn dưới một trời trăng. Trăng sáng lắm. Có tiếng nước xối bên ao, mé vườn ông Năm Hạng. Kìa! Dòng nước như một suối thủy tinh chảy tuột qua một tấm thân ngà ngọc. Mỗi khi dòng thủy tinh óng ả ùa xuống thì cả tấm thân lung linh muôn đốm sáng vọt lên. Bỗng như từ mây lao xuống một thằng người đen trũi quắp lấy tấm thân ấy chạy lên vườn. Hai tấm thân một đen, một trắng vờn nhau quấn quýt. Thằng người ăng - tê bế tấm thân mượt trắng chạy như điên quanh vườn. Chúng lăn giãy huỳnh huỵch như đập đất! Trăng tưới... Trăng vô tư lắm! Chúng hóa thân vào nhau lăn tròn trên vườn cỏ đẫm ánh trăng. Chúng hổn hển. Cái vườn trăng chòng chành. Chúng là ai, ông biết rồi. Bàng hoàng, ông lặng lẽ kéo bà ra vườn. Ông bà lặng nhìn sóng đen lướt trên sóng trắng giữa tấm thảm nhung ngời ngợi ánh trời...
Bỗng nhiên, bà gục mặt vào vai ông lả nhũn đi thì thào:
- Hèn nào chiều nay, tôi thấy thằng Mãng ra công xát trắng cái bộ răng vàng khè của nó.
Ông run lên sung sướng. Nỗi sung sướng thánh thiện làm ứa đôi giọt nước mắt lăn xuống gò má khô.
ồ lạ chưa? Bà Thung... Đôi bạn già tự nhiên cứ néo vào nhau, ấp dìu nhau ngã dúi dụi mấy lần mới vào được đến cửa.

1263




Một người đàn ông phóng xe rất nhanh trên đường, và bị cảnh sát giữ lại. Sau khi ký vào biên bản nộp phạt, ông ta hỏi cảnh sát:

- Thật là không công bằng. Nhiều xe khác cũng chạy nhanh như tôi, sao chỉ có mình tôi bị phạt?

- Có bao giờ ông đi câu không? - cảnh sát hỏi.

- Có... thì sao?

- Có bao giờ ông câu được tất cả cá không? - Cảnh sát tiếp tục.



o O o


Vẫn lời

- Cô đã vượt đèn đỏ. Mời cô ký vào biên bản!

- Dạ, phạt nhiêu vậy anh?

- 50.000 đồng.

- Ôi, vậy là em lời rồi! Tụi bạn thách nếu em dám vượt đèn đỏ, tụi nó sẽ thua em 100.000 đồng!2492



Đã hơn một tháng nay, đêm nào cũng vậy, dưới chân cầu vượt ngã tư Vọng (Hà Nội), chỗ tranh tối tranh sáng có một cô gái có cái dáng nhỏ thó tong teo như cái kẹo đang ngồi co ro, miệng đốt thuốc liên tục…




Không ai khác đó chính là Thủy, cô gái chưa bước chân ra khỏi tuổi trăng rằm đã sống trong cảnh “hứng gió phơi sương”, “chiều tình cho khách làng chơi”…Vì sao em lại ra nông nỗi này? Tại số phận không may hay tại em sớm thích bước chân vào chốn giang hồ? Tôi đã gặng hỏi nhiều lần, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ nhận được sự im lặng hay là tiếng thở dài, buồn đến não ruột của em. Sau một hồi tâm sự thủ thỉ, cuối cùng tôi cũng hiểu được một phần nào về sự trượt ngã của một cô gái trẻ.





Chỉ vì chơi bời đàn đúm nên “14 tuổi em có thai với một thằng bạn trong đám bạn em đến chơi, đến khi phát hiện ra thì cái thai đã quá lớn. Mẹ em ngất lên ngất xuống khi biết tin, em được gia đình đưa đến bệnh viện để cô-vắc, hình như lần ấy, em sinh được một đứa con trai thì phải…” – Thủy mở đầu câu chuyện với tôi bằng giọng nói lạnh lùng và đầy vô cảm như vậy trong cái đêm trời Hà Thành se se lạnh dưới gầm cầu vượt còn ngổn ngang những vật liệu xây dựng chưa được dọn hết.

Sau lần ấy, Thủy chẳng còn tâm trí đâu mà học nữa. Bạn bè, thầy cô, đi đến đâu cũng nhìn em bằng ánh mắt đầy hoài nghi và dò xét… Thế là chán trường, chán lớp và bỏ nhà đi bụi. Ban đầu, em phải giấu mọi người trong gia đình, cứ sáng cắp cặp đến trường, kì thực, em đến quán điện tử mà chat chit đến hết ngày. Chính những lúc em lang thang trên mạng đó, em làm quen được với khá nhiều người, già có, trẻ có… nhất là đám trẻ choai choai bằng tuổi, suốt ngày lai vãng đến săn đón em và tìm cách đưa em đi… nhà nghỉ. Lời nói có cánh, sự chia sẻ đầy cảm thông hay những cám dỗ bằng vật chất tất cả đều dẫn dụ làm em mê hoặc. Thủy bất cần đời, ai thích, chỉ cần dỗ ngon ngọt là em cho… tất cả.




Một đêm, hai đêm… hay nhiều đêm sau đó, với em không quan trọng mà quan trọng là em có tình cảm hay không. Cứ thế, em lang thang vạ vật như một đứa trẻ không nhà mà không chịu sự quản lý thúc ép nào từ phía gia đình. Bố mẹ đã quá chán ngán đứa con gái hư hỏng của mình kể từ lúc em trót mang thai “bôi tro trát trấu” vào mặt họ. Những đêm “dạt nhà” sống giữa những người xa lạ, em thấy thoải mái hơn khi ở chính trong ngôi nhà của mình


Như một thân tầm gửi, em sống nay đây mai đó, lấy quan net làm chốn dừng chân, lấy đám bạn giang hồ làm thú tiêu khiển… mọi đòi hỏi của em đều được đáp ứng. Sống ở vũ trường, quán bar, nhà nghỉ… nhiều hơn ở nhà. Em lấy làm vui sướng bởi cái ý định đi hoang của mình. Nói gì thì nó, ở đây em tìm được niềm vui, tìm được sự cưng chiều, thậm chí được làm nũng, khác hẳn khi về nhà. Cứ thế, em trượt dài trong cuộc nhậu nhẹt thâu đêm, đắm chìm trong men rượu mạnh và khói thuốc… cùng đám bạn đầu xanh tóc đỏ của mình.



Em bước chân vào cuộc sống giang hồ đơn giản như một trò chơi điện tử. Không một ai nhòm ngó để ý gì đến em, em thích đi đâu thì đi, làm gì thì làm, không một lời trách mắng từ phía phụ huynh. Trước sự dửng dưng của cả gia đình, về nhà, em càng buồn chán, em lại cất bước ra đi. Việc trở về nhà của em ngày càng ít hơn, em chán ghét tất cả mỗi khi ai động đến hai chữ “gia đình”. Thủy lao vào những cuộc ăn chơi đàng điếm hơn, trụy lạc hơn… Em biết đến tất cả mọi thứ, từ rượu mạnh đến thuốc lá rồi đến cả những viên thuốc màu xanh đỏ.




Đám bạn bâu xung quanh em ngày càng ít dần, kể từ khi em mắc nghiện. Mười lăm tuổi, sống phơi gió phơi sương, bán tình cho thiên hạ chỉ mong có tiền để hút. Cái thứ bột trắng chết người là vậy, cứ bập vào là khó dứt ra lắm, có thể nhịn đói, nhịn khát nhưng đã lên cơn vật thì bằng mọi giá phải “kiếm” được để thỏa mãn. Những cuộc “chạy sô” bán tình dày hơn chỉ để có tiền thỏa mãn những cơn vật ngày một nặng. Cái đường “quay về” của em sao mà mông lung, xa lạ thế, như cái cuộc đời em đã lỡ sa chân vào chốn phong trần.

Quãng đường từ nơi em đứng đón khách về đến nhà em không phải là một khoảng cách xa. Nhưng sự chờ đợi của bố mẹ em phải chìm vào trong mòn mỏi khi đứa con gái lỡ sa chân vào chốn ăn chơi, “quên mất” đường về. “Cái chết trắng” đang đày đọa em, hành hạ em từng ngày sẽ đến khi sức tàn lực kiệt, khi không còn nhan sắc để “bán tình” kiếm tiền chích hút thì cuộc đời em sẽ ra sao?



Nước mắt em vẫn âm thầm chảy trong những đêm ngồi chờ khách dưới gầm cầu giá lạnh, những giọt nước mắt xót xa khóc cho bản thân. Dù muộn, nhưng sự trở về gia đình lúc này vẫn là cơ hội duy nhất giúp em thoát khỏi những tội lỗi.


 Các màn lắc giật tung cả… quần áo, những đôi chân nhún nhảy của các cô ở ngang sát mặt mình, trong hỗn độn nào khói thuốc, nào hơi rượu, nào tiếng nhạc, và không thể thiếu những tiếng gào rú tục tĩu, như vọng đến từ một miền hoang đàng của các gã đàn ông đã ngất ngư vì rượu, cố rướn các cặp mắt đang chực díp lại để mà ngắm các cô, và thi nhau tuôn ra những lời bình luận…

Do đặc thù công việc, có lần tôi phải kiểm tra những đoạn Video clip cây nhà lá vườn, tự quay với kỹ thuật sơ đẳng, màn hình rung bần bật miêu tả cảnh các cô gái thoát y. Thế nhưng, phải được tận mắt chứng kiến các màn lắc giật tung cả… quần áo, những đôi chân nhún nhảy của các cô ở ngang sát mặt mình, trong hỗn độn nào khói thuốc, nào hơi rượu, nào tiếng nhạc, và không thể thiếu những tiếng gào rú tục tĩu, như vọng đến từ một miền hoang đàng của các gã đàn ông đã ngất ngư vì rượu, cố rướn các cặp mắt đang chực díp lại để mà ngắm các cô, và thi nhau tuôn ra những lời bình luận, mới thấy, các cô kiếm được đồng tiền từ công việc nhảy thoát y vô cùng đơn giản nhưng cũng vô cùng khó khăn.


Khó khăn khi trong tâm hồn những cô gái nhảy ấy còn chút dằn vặt của lương tri… Các cơ quan chức năng đã rất tích cực đấu tranh chống lại tệ nạn này nhưng tiếc thay thời gian gần đây loại hình giải trí bệnh hoạn đó lại có xu hướng tái xuất hiện ở một số nơi.

Bục nhảy dã chiến

Không khó khăn như chúng tôi tưởng, sau cú nhấp nháy của một nhân viên karaoke trên con phố gần bờ đê sông Hồng chừng 30 phút sau, đã thấy một nhân viên nam lên thu dọn chiến trường là những chiếc cốc rượu vứt chỏng lỏn trên bàn, những vỏ chai bia và vô số mẩu thuốc lá để chiếc bàn gỗ chắc chắn ngay lập tức phát huy công dụng biến thành bục nhảy dã chiến. Cậu nhân viên làm các động tác thuần thục như và bát cơm, chẳng nói chẳng rằng đi lui ra cửa, không quên với tay tắt bớt một bóng đèn. 1 phút trôi qua. Cũng hồi hộp không kém khi phải chờ đợi các cảnh gay cấn trong phim hành động Mỹ. Từ chiếc loa ở bốn góc phòng vang lên tiếng như của phát thanh viên thường thấy tại các sân bay. Tưởng ai đó chuyển nhầm nhưng không, đó chính là đoạn mở đầu đêm thác loạn của một phi đội bay, gồm cả 3 thế hệ 7X, 8X, 9X.


Tiếng nhạc lắc rộn rã, lên cao dần chỉ sau 1 – 2 phút. Cửa bật mở. Ào vào phòng 2 cô gái trên người chỉ có 2 mảnh nhỏ xíu. Trời rét, thế nên thấy thương cho những mảnh da thịt lồ lộ dưới ánh đèn nhờ nhờ. Guốc cao 15 phân. các cô vắt vẻo như đi làm xiếc. Nhảy bộp phát lên chiếc bàn, cười thật tươi chào “khán giả”. Và màn lắc bắt đầu với những động tác thật dẻo, thật chuyên nghiệp cũng thật sexy. Cũng chẳng biết từ lúc nào, một chiếc cốc nhựa (không biết có phải các cô mang theo hay không) được đặt ngay phía đầu bàn, cà cứ 1 phút, một tờ tiền 100 nghìn hoặc 200 nghìn được những thiếu gia đi cùng chúng tôi cắm vào. Một thiếu gia ghé sát tai tôi nói: Cắm thêm tiền vào, nó nhìn thấy nhiều tiền mới cởi hết. Ra thế!

Chục cặp mắt đàn ông hau háu nhìn những động tác uốn éo, trườn bò như rắn mà ta thường thấy trong các hộp đêm qua phim ảnh Hồng Kông, Mỹ. Hẳn là các cô quen rồi nên không thấy ngần ngại. Vì vậy, khi một gã với tay bật thêm bóng đèn để… nhìn cho rõ hơn, các cô nhoẻn miệng cười làm động tác bò sát ra mép bàn… khiêu khích gã. Nhưng khi gã chưa kịp thò tay để vuốt má thì cô đã nhanh hơn gã tưởng, lùi phắt lại, ban cho gã một nụ cười nửa như giễu cợt, nửa như cảm thông. Khi chiếc cốc nhựa đã có vẻ hơi chật, 2 mảnh nhỏ xíu phía trên đã được các cô trút xuống, thật nhanh và cũng thật chuyên nghiệp. Một tiếng rú lên phấn khích, ngồi xung quanh mấy chiếc bàn gỗ, mấy gã đàn ông đã bắt đầu nhấp nhổm, tu từng chiếc cốc rượu, uống ừng ực một cách vô thức. Và khi đèn bật thêm một bóng nữa thì hai mảnh nhỏ xíu bên dưới lại được trút nốt.


Lúc này thì cả đám nhao nhao, nhảy múa loạn xạ. Nhưng, khi mà những cái đầu đang đang bung biêng vì rượu, bia và cả những lý do không biết nữa còn đang phê pha tưởng tượng, thì nhạc tắt phụt, hai cô gái cười thật tươi, cúi đầu chào khán giả. Trên mảng da trần lấm tấm mồ hôi. Ngồi ở góc phòng, các cô hý hoáy mặc quần áo. Lúc này, tôi mới có dịp ngắm kỹ họ. Hai khuôn mặt trẻ trung, không thể nói là không xinh. Hỏi tên, các cô không nói, hỏi quê, các cô chỉ cười. Và cũng nhanh như khi đến, họ ào ra cửa, không quên nhón theo chiếc cốc nhựa đựng tiền.

Nhưng đó chỉ là màn 1. Nhạc lại tiếp tục nổi lên, lần này có vẻ phũ phàng hơn lần trước. Không phải 2 mà là… 5 cô cùng vào một lúc…

Thác loạn

Hai phút nghỉ giữa giờ, cậu phục vụ đã kịp kê thêm hai chiếc bàn nữa, vuông vức như… chiếc giường. Lại cúi gập người chào khán giả. Lại vẫn những mảnh nhỏ xíu bỏ ra thì thiếu mà đeo vào thì thừa. Nhưng lần này, màn nhảy chỉ diễn ra rất ngắn gọn, có vẻ khá hình thức. Còn màn chính lại được bắt đầu khi mà nhân viên khệ nệ bê vào phòng cả két bia Ken. Những nắp vỏ chai được bật ra bôm bốp, bọt trào ra trắng xóa. Chẳng ai uống. Đương nhiên rồi. Bia là để cho các cô… tự tắm cho nhau. Gã bên cạnh bảo tôi: Nó phải nhảy nhót khởi động cho nóng người lên, không đến lúc bia tưới lên người, lạnh thấy bà nội, chịu sao nổi.


Nhưng dù đã thấy các cô khởi động, tôi vẫn thấy một cô rùng mình khi nước bia được một cô khác rưới lên người. Xin không kể ra đây những động tác mà các cô bị bắt buộc phải làm nếu muốn lấy tiền từ những gã đàn ông đang vây xung quanh. Chỉ biết rằng, cái gọi là công việc của họ không thể dùng từ khác hơn ngoài từ tục tĩu. Sex – khi chỉ hai người trong phòng the, thì đó là sự thiêng liêng nhưng khi có cặp mắt người thứ ba nhòm vào thì nó trở thành sự vô duyên, kệch cỡm, thậm chí bệnh hoạn. Và tôi đã chứng kiến những trò bệnh hoạn từ 5 cô gái đang cố gắng bắt chước những cảnh sex đồng tính, bằng những dụng cụ thường gọi là sextoy.

Chưa hết, khi màn tắm bia bị chê là quê lắm rồi, ngay lập tức, một cô gái rút ra từ túi xách mang theo chiếc lọ thủy tinh nhỏ như lọ thuốc pênêxinlin và nhét vào chỗ nhạy cảm của một cô gái khác. Cô bật hộp quẹt và ghé sát mồm vào thổi. Một ngọn lửa phụt ra. Màn này quả là kinh dị, tất nhiên là vẫn kém xa màn “nhét dao lam” nếu mà so với du lịch bên Thái. Nhưng nó cũng có khả năng làm thay đổi không khí trong phòng đáng kể. Trên khuôn mặt mấy chàng thiếu gia đã mệt mỏi vì lâu rồi không được xem trò mới như giãn ra, đầy phấn khích.

Hỏi ra mới biết, trong lọ thủy tinh, các cô đổ vào một loại dung dịch như cồn hoặc chất gì đó dễ cháy, nhưng làm trò này, phải có tí dũng cảm, nếu không thì chỉ nhìn thôi cũng thấy phát khiếp. Hỏi sao có lửa mà không cháy… xung quanh, một cô cười bật mí: “Bọn em phải dùng loại thuốc chống cháy…. Thật là nghề chơi cũng lắm công phu! “Thế học ở đâu, phim ảnh hay là…?, tôi hỏi. Thì cứ người trước truyền người đi sau, nhảy nhót thì dễ rồi, chỉ mấy ngày là nhảy ngon, tắm bia thì nhiều người làm được, sex cũng có nhiều người làm được, nhưng trò đốt lửa này thì ở hà nội cũng chưa có nhiều đâu – một cô gái trẻ nhất trong 5 cô tự hào khoe về hội của mình.

1 triệu cho một màn thổi lửa, nhảy nhót thoát y 1,2 triệu một cô nữa, tính thêm tiền bo, tính sơ sơ để phục vụ một đêm thay đổi cảm xúc của một số ít người thừa cả tiền lẫn sự dửng mỡ, đã mất đứt cả 20 triệu đồng. Thế nhưng, các cô cũng chẳng được lấy hết số tiền khách trả, thường thì chủ quán karaoke cắt lại đến 70%, nghĩa là nêu được 1,2 triệu một cô thì mỗi cô chỉ nhận thực tế khoảng 300 – 500 nghìn đồng.


Thế nên, nhiều cô vẫn phải đi tới… sáng hôm sau, vì vậy trong menu ăn chơi của những gã đàn ông sa đọa, vẫn có món Z được ghi ở dòng cuối cùng. Giá thông thường là 1 triệu đồng/show, tùy vào hàng, có thể còn cao hơn thế. Trong list điện thoại của gã bạn tôi, có khoảng chục số điện được đánh dấu sao, nghe gã quảng cáo rằng, các em này dùng để tiếp khách thì ăn điểm phầm phập. Toàn hàng da trắng, chân dài, gái hà nội xịn và đương nhiên không show nào được tính bằng giá 1 triệu…

Chừng 20 phút cho tất tần tật các màn biểu diễn. Nhạc tắt. các cô đứng dậy, ướt lướt thướt, chụp vội chiếc áo ngoài lau nhanh nước bia trên người rồi điềm nhiên mặc quần áo, tranh thủ buôn một số chuyện chả liên quan gì đến nhau. Phụ nữ khỏa thân! Thật đẹp khi nó hiện hữu trong các tác phẩm hội họa, trong các bức ảnh nghệ thuật, còn ở đây, giữa chốn dung tục này, giữa những cặp mắt đàn ông no nê vì tiền, vì rượu này, sự đánh đổi của các cô sao mà nhớp nhúa.

Nhưng các cô bị buộc phải làm thế vì tiền, còn những gã đàn ông đang ngồi xem xung quanh mới đáng gọi là bệnh hoạn. Họ tìm đến những trò mới lại chỉ nhằm thay đổi cảm xúc, bởi không còn thú chơi gì mà họ chưa kinh qua nữa rồi. Họ không biết rằng, để làm thỏa mãn cảm xúc của những gã đàn ông, các cô gái nhảy kia đã tự giết chết cảm xúc của chính mình. Vô cảm trước đàn ông, vô cảm trước những lời tục tĩu, cợt nhả. Vô cảm với chính mình.

Như lời của một cô gái đã nói với tôi (gã đàn ông duy nhất trong đám đàn ông hỗn độn đêm hôm đó không gọi các cô là mày, xưng Tao, không tự tiện thò tay cấu véo các cô), rằng: Bọn em làm cái nghề này khó lấy chồng lắm anh nhỉ!. Tôi không biết các cô có khó lấy chồng không, nhưng chỉ nghĩ đơn giản, khi con người ta không còn cảm xúc giới tính thì cũng thật khó mà yêu thương hay hờn giận. Cứ trôi như thế trong dòng đời này như những robot, giữa nhập nhòa sáng tối mặt người và những đồng tiền, dù là cho hay được nhận cũng đều bất chính.




Phóng sự thác loạn sàn nhảy Hà thành





Hà Nội AT Night
11h 30 tối khi đèn đường huya quạnh,trẻ em dưới 18 tuổi đang mơ mộng trong những giấc mơ thần tiên, người già ngủ ngật trên sofa thì cũng là lúc một sân chơi mới bắt đầu đi vào hoạt động trên thủ đô Hà Nội. Đêm Hà Nội ngoài những quán ăn đêm ra thì địa điểm vui chơi còn lại là những quán bar vũ trường với ánh đèn bảy màu xập xình cùng với tiếng nhạc bốm bình đó đây. Hà Nội có nhiều quán bar và sàn nhảy khác nhau và thường phân chia theo múi giờ khác nhau, có những sàn chỉ mở đến 12h và có những sàn thường tấp nập về đêm sau 12h khi phép màu thần tiên của bà tiên dành cho cô bé lọ lem hết nhiệm màu, khi những giấc mơ thần tiên đều phải trở về với hiện thực.
TOELET DE HA NOI

tiên chúng ta hãy ghé qua sàn nhảy Toelet của Nam Trọc vừa mới khai trương trở lại nằm sau “Cung Hữu Nghị Việt Xô” nằm trong một góc khuất của phố với diện tích khoảng gần 200 mét vuông, qua hai cánh cửa ta đi vào bên trong sàn toelet de san Ha no để chime ngưỡng một sàn nhảy phong cách xì teen mới, về cách trang trí và diện tích của Toelet mới đã được cải tiến hơn so với chỗ cũ rất nhiều, có lẽ Nam Trọc đã kêu gọi được them vốn đầu tư để nâng cấp sàn lên một tầm cao mới.
Ở toelet có hai điểm nổi bật và cũng coi là thế mạnh của sàn trước 12h đó là nhạc DJ nghe rất hay và trẻ trung, có lẽ nếu ai thích nhạc R&B hay Hip Hop thì sẽ khoái phong cách chơi nhạc ở đây.Nó không giật đùng đùng như New Century mà nó hài hòa hơn.Dân đến đây đa dạng từ 7X-9X đều có mặt đầy đủ.
Ở góc khuất có cái bàn bia nơi mà “chơi bia thì ít mà lắc đít thì nhiều”, đúng vậy cái góc khuất bàn bia bé nhỏ đó luôn là tâm điểm nơi diễn ra các màn nhảy ” sói cái vẹo mình và bầy giun ngoăn ngeo” . Có điểu những sói cái hay bầy giun đó ngoăn ngeo rất đẹp và đa số đều biết nhảy.


Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Bục sàn nhảy ở trung tâm rất nhỏ vì vậy khi nhạc bốc đa số những ai biết nhảy mới ra, có lẽ sàn nhảy dành cho thế cuối 8X đầu 9X chiếm lĩnh khi đa số họ đều biết nhảy, ở đây ta có thể thấy chiêu” giật điện giật đít trăm lắc per min” hay “lườn sát body” của các teens rất hài hòa theo nhịp điệu nhạc. Có lẽ đây là sàn nhảy có thể chiêm ngưỡng nhiều kiểu nhảy châu mỹ la teo nhất trên Hà Nội.
” Toelet là nơi cho dân biết nhảy hip hop và trẻ trung”
Có điều Toelet do thiếu sự bảo kê của “Police & Mafia” nên hoạt động không được xuôi sẻ lắm vì vậy mà gần đây sàn đã phải thuê Security để đảm bảo thêm độ an ninh cho sàn.Có lẽ chủ sàn nên tìm đến sự hỗ trợ của Police and Mafia nếu tính đường lâu dài.
đánh giá
Nhạc: 5 star
Không khí (Độ Hot): 4 star
Dịch vụ(gồm giá cả và trình độ nhân viên): 5 star
NEW CENTURY DA TRÀNG TIỀN

New Century sau bao nhiêu năm vẫn vậy vẫn chơi một thể loại nhạc xập xình và bốc lửa như xưa. New lúc nào cũng là sàn đông nhất ở Hà Nội mọi lúc mọi nơi và vẫn chưa có sàn ở Hà Nội có bộ đèn quay “đắt tiền” như New Century cả.Nhạc New Century sẽ rất hợp với những ai muốn quên đi chuyện đời thường để bay đến thế giới của nhịp điệu “điên cuồng vã vễ mồ hôi”.
Nhạc New chỉ bắt đầu sôi động và mạnh vào lúc 11h 45 trở đi khi DJ mới bắt đầu được quyền tự do thể hiện tài năng của bản thân cùng với sự khiêu khích “gái lửa” của các gái nhảy.


New Century điểm vui chơi của thiên niên kỷ nơi một thời được coi là hội tụ của dân chơi Hà Thành nay trở thành sân chơi cho dân lớn tuổi và các tỉnh khác lên chơi là chính.
Vì vậy có lẽ nơi đây cũng là nơi thích hợp cho “phi đội bay” hay lui tới, mỗi đêm bay với phòng V.I.P thâu đêm suốt sáng cách âm là 24T/ đêm cho đội 5 con “gà đần”(700K VND/tiếng). Đa số dân bay toàn cầm xe để bay là chính, “Hôm nay Dylan cậu bay theo mec xanh ngày mai SH tớ bay cúng Love đỏ”.Một con xe ga cũng chỉ đủ cho 5-6 lần bay trên mưa cồn và tiếng nhạc xập xình mà thôi. Nếu như các con bay mà trượt lô, độ bóng đá thì coi như ra đi con xe luôn.



Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Đánh giá
Nhạc: 4.5 star
Kh
ông khí: 5 star
Dịch vụ: 5 star
NGÀY TẬN THẾ “APOCALYSPE”
Nằm cạnh trung tâm Star Bowl Apo được coi là địa điểm cho dân chơi đêm đi thay cho New tấp nập và ồn ào. Apo chơi nhạc không giật và bốc bằng New Century nhưng cũng đủ bốc để có thể xả stress.Trường phái nhạc cũng na ná New Century có điều không hay bằng lúc giờ hoàng đạo của New.
Apo hiện giờ đựợc xem là một chỗ có lượng khách đông khá đều so với các vũ trường khác.
Đánh giá
Nhạc: 4 star
Không khí: 4.5 star
Dịch vụ: 5 star
ZEBRA Ngựa Hoang

Zebra là tên mới đổi của sàn Cosmo Ngọc Khánh, diện tích thuộc dạng khá rộng so với các sàn khác.Tràn trí và thiết kế theo dạng Bar của phương tây nhưng lại có sàn nhảy rộng lớn hơn so với Toelet và có thể ngang với New bởi xưa kia sàn này cho các bô lão nhảy khiêu vũ cổ điển.
Ta có thể bắt gặp tờ rơi của Zebra phát ở nhiều nơi nhằm quảng cáo cho sàn của mình, vì vậy lượng khách vào cuối tuần khá đông và lượng khách trẻ cũng khá nhiều.Các bé teens ở đây nhảy cũng bốc lửa chả kém gì Toelet.
Đánh giá
Nhạc:4 star
Không khí: 4 star
Dịch vụ:4 star
HỒ GƯƠM XANH XÌ TANH

Có lẽ nếu đã xác định lên Hồ Gương Xanh thì ta nên vác theo 1T, bởi lên đây có lẽ là phải uống rượu xem vũ công long vũ uốn mình lượn múa chứ đứng bar uống bia có vẻ không ổn cho lắm.Sàn này có lẽ là sàn mắc bậc nhất ở Hà Nội vì có dịch vụ vũ công và ca nhạc so với các sàn khác.
Nhận viên ở đây hơi có vẻ man man so với các chỗ khác như ai cũng là dân hip hop vậy nhảy như điên như cuồng mặc dầu nhạc đâu có bốc lửa như vậy.Đặc biệt là các nhân viên Nam nhảy như những con “đười ươi thiếu sự thông minh của loài người vậy” làm cho mỹ quan của sàn đi xuống so với thiết kế hoành tráng của nó.Có lẽ nên training lại các nhân viên ở đây không nên thái quá theo điệu nhạc.
Đánh giá
Nhạc: 3.5 star
Không khí: 4 star
Dịch vụ: 3.9 star.
HALEY CLUB

Haley được thiết kế lại theo phong cách BAR của phương tây và có lẽ rất giống thiết kế của mấy sàn thoát y vũ của phương tây với những cây cột gần quán bar.Có lẽ nơi đây là các bạn có thể tận hưởng kiểu phong cách thoát y vũ cấp độ cực nhẹ của phương tây nếu bạn nào chưa vào xem.Nó cũng na ná thế chỉ khác ở chổ “vải bay theo tiếng nhạc còn chỗ nhạc bay mà vải sao mãi chẳng bay” thôi.



Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Đánh giá
Nhạc: 3.5 star
Không khí: 3 sta
Dịch vụ: 4 starr

SOLACE DE LONG BIÊN

Được bạn dẫn đến Solace ở khu long biên, sàn nhảy nằm trên một con thuyền cũ với anh chàng pha rượu người tây. Thuộc loại sàn nhảy sau 12h đêm có lẽ Solace de long biên có thể gọi là “Xọt Rác de Disco” thì đúng Nhạc thì chán toàn những bản nhạc vớ vỉn chẳng thể nào nhảy được. Có lẽ ở đây chỉ dành cho tây ba lô thì hợp hơn bởi cách thiết kế và chơi nhạc y xì “Backpacker bar”.
Đánh giábr
Nhạc: No star


Chàng ca sĩ "Trọn đời bên em" bày tỏ quan niệm về chuyện yêu một đêm cũng như tiết lộ kỷ niệm với những fan nữ cuồng nhiệt.




- Cho đến giờ thì Lý Hải vẫn tiếp tục ở vậy, độc thân không lẽ là định hướng của anh?

- Không ai muốn độc thân cả nhưng vì lí do công việc, không có thời gian hẹn hò nên Lý Hải vẫn chưa tìm được cuộc tình đích thực của mình mà thôi. Đó không phải là định hướng gì đâu (cười).

- Nhưng xung quanh anh có quá nhiều phụ nữ, không lẽ, anh không hề xao động một chút nào trước các người đẹp?

- Cái đẹp thì có xao động nhiều cũng là điều dễ hiểu nhưng Lý Hải chưa dám thổ lộ bao giờ!

Lý Hải nói gì về cuộc tình một đêm?

- Đi nhiều, được yêu mến nhiều, vậy có khi nào Lý Hải trải qua cảm xúc của những cuộc tình một đêm?

- Người ta thường nghĩ rằng ca sĩ dễ dàng có những cuộc tình một đêm nhưng bản thân Lý Hải nghĩ, không thể đánh đồng các ca sĩ với nhau. Lý Hải thà không có còn hơn chứ không muốn có những cuộc tình một đêm vì có cũng như không. Hải không hợp với "xì - tai" này!

- Đã có bóng hồng nào làm khó anh chưa, chẳng hạn, đòi tự tử nếu không được đáp lại tình cảm?

- Đòi tự tử vì Hải thì chưa nhưng có trường hợp, một cô bé ở miền Tây khi nghe Hải về quê hát đã làm mình làm mẩy với ba mẹ, đòi được gặp Lý Hải, không thì bỏ nhà lên Sài Gòn tìm thần tượng của mình. Chiều con, mẹ của cô bé lân la tiếp xúc đoàn xin gặp Lý Hải. Cũng may khi gặp được và nghe theo lời khuyên nhủ của Hải, cô bé chịu ngoan ngoãn ở nhà học hành làm lụng với ba mẹ.

Lý Hải nói gì về cuộc tình một đêm?

- “Trọn đời bên em"– series phim truyện ca nhạc dài hơi của anh khiến người ta nghĩ, anh đang day dứt về một mối tình nào đó? Phải chăng anh từng đơn phương và cũng đã thất tình?

- Phần lớn tình tiết trong Trọn đời bên em được viết lên từ những câu chuyện tình có thật của Lý Hải. Hải cũng từng yêu đơn phương và cũng từng thất tình, nhưng cảm xúc một thời đó giờ cũng đã qua, Hải không muốn nhắc lại nhiều….

- Có cảm giác anh e ngại chuyện yêu đương vì mình là ca sĩ, vì sao vậy?

- Ca sĩ thì cũng như bao nghề, bao người bình thường thôi, cũng muốn yêu và được yêu. Nhưng với những người làm công việc như Lý Hải, thường thì "đối tượng" biết rõ về mình nhiều hơn là mình biết họ và Hải cũng có chút cảm giác nghi ngại khi đến với người ta, vì không biết người ta có yêu mình thật lòng không. Liệu tình cảm ấy có đủ để gọi là tình yêu hay chỉ là cảm xúc nhất thời và người ta đang nhầm lẫn giữa tình yêu với sự hâm mộ. Và liệu người ta có chịu hiểu, thông cảm với công việc cũng như những chuyến lưu diễn dài ngày của mình như thế này không? Nói chung là rất lo toan khi nghĩ đến chuyện kết hôn!

Lý Hải nói gì về cuộc tình một đêm?

- Nếu được làm bố, anh thích "tiểu đội" nhà mình có tất cả mấy người?

- Trong Trọn đời bên em nếu có xem, các bạn sẽ thấy có những cảnh Lý Hải bế trẻ con, ôm vào lòng. Nói thế để các bạn hiểu rằng Lý Hải thương và yêu trẻ con như thế nào. Nhiều khi lưu diễn, các cháu bé rất hay xúm xít vây quanh Hải. Nhiều bé thích gọi Lý Hải là ba Hải, nghe rất vui và hạnh phúc.

Nếu lập gia đình, Hải muốn gia đình riêng của mình cũng con đàn cháu đống như gia đình lớn của mình. Gia đình Hải rất đông anh em nên Hải cảm thấy một gia đình đông con như vậy cũng rất vui. Có điều, nếu để có thời gian chăm sóc và có điều kiện lo lắng cho con cái được tốt hơn thì Hải chỉ mong có từ một đến hai con mà thôi!

- Nhiều người vẫn hỏi, tại sao Lý Hải không chịu kết hôn, phải chăng anh quá "kén cá chọn canh"?

- Lý Hải không bao giờ có quan niệm "kén cá chọn canh"! Hải tin vào duyên số và tình yêu tự nhiên đến. Sau những cuộc tình dang dở, Hải vẫn chưa đủ can đảm để dấn thân vào một cuộc tình mới. Có lẽ là Hải đang chờ...

- Lâu rồi không thấy anh xuất hiện tại Sài Gòn, anh chạy đi đâu mà… biệt tăm thế?

- Hải đang tập trung cho các album sắp đến và trong thời gian gần đây, Hải đang có tour diễn vòng quanh các tỉnh phía Bắc. Tour diễn này dự kiến sẽ kết thúc vào cuối tháng 5.

Lý Hải nói gì về cuộc tình một đêm?

- Kỷ niệm đáng nhớ nhất trong chuyến lưu diễn vừa qua của anh là gì?

- Là một fan nữ đến gặp xin Lý Hải lên tiếng năn nỉ bạn trai cô ấy giùm là cô chỉ yêu anh ta và coi Lý Hải là thần tượng mà thôi.

- Bao giờ thì anh mới tính chuyện tổ chức một liveshow kỷ niệm hơn chục năm ca hát của mình?

- Có thể sẽ là cuối năm nay!

- Ngoài ra, anh đang hoạch định kế hoạch gì cho nghề nghiệp trong năm 2009?

- Trước mắt Lý Hải sẽ ra mắt album nhạc trữ tình và hoàn thành kịch bản Trọn đời bên em 10 dự kiến bấm máy vào khoảng tháng 9. Với Trọn đời bên em 10, Lý Hải sẽ tổ chức casting để tìm ra gương mặt phù hợp xuất hiện cùng Lý Hải trong những pha diễn xuất võ thuật.

Trương Quốc Phong


- Liệu sẽ có một vụ kiện tụng đình đám giữa nữ ca sĩ "Khóc" và công ty quản lý cũ của cô - NewGen?

>>Đông Nhi từng bị công ty quản lý từ chối và chơi xấu

Sau khi Đông Nhi tuyên bố cô đã từng bị công ty quản lý cũ (NewGen) từ chối và chơi xấu, Zing đã liên hệ trực tiếp với chị Thảo Minh Châu – Giám đốc công ty NewGen Entertainment (Châu Xinh – nhân vật chính mà Đông Nhi đã đề cập trong bài viết) để tìm hiểu thực hư mọi chuyện.

Đông Nhi có thật sự bị chơi xấu?

Đông Nhi và Châu Xinh

- Trong bài báo có đề cập đến chuyện trước đây chị đã chọn lăng xê Khổng Tú Quỳnh mà bỏ rơi Đông Nhi, điều này có đúng không?

- Công ty chúng tôi không chọn Khổng Tú Quỳnh cũng không chọn Đông Nhi, tôi chỉ chọn ca sĩ thích hợp với “thời điểm xuất hiện”. Khoảng thời gian cuối năm 2007 và đầu 2008 là thời điểm mà dòng nhạc teen-pop lên ngôi, và thị trường cần xuất hiện một ca sĩ 9X gần gũi, mộc mạc, mang yếu tố đời thường của truyện tranh manga, nên công ty đã đẩy mạnh chiến lược tạo ra một hình tượng “cô bé Dâu Tây”, mà trong teen 9X chúng tôi tìm hiểu lúc bấy giờ, chỉ có Khổng Tú Quỳnh là người phù hợp nhất!

Còn về phần Đông Nhi, chúng tôi đã dự đoán “điểm rơi” của cô ấy sẽ là khoảng mùa hè 2008, khi dòng nhạc teen bắt đầu “nguội lại”, nếu thay đổi khẩu vị khán giả từ teen- pop sang R&B thì phù hợp với phong cách và sở trường của Nhi hơn. Và chúng tôi có nói Nhi chờ thời điểm thích hợp. Có lẽ Nhi và người quản lý đã không hiểu ý định của chúng tôi, nên họ đã có cảm nhận từ một phía là công ty đã cố tình bỏ rơi cô ấy.

- Nhưng bài viết phỏng vấn Đông Nhi từ đầu đến cuối đều nhằm thẳng vào chị, chắc hẳn giữa chị và Đông Nhi đã xảy ra xung đột và đã không nhìn mặt nhau từ lâu?

- Chưa bao giờ. Một tuần trước khi có bài viết đó, khi gặp nhau trong một chương trình quay hình cũng như những lần gặp trước đây, chúng tôi đều đã trò chuyện vui vẻ. Đông Nhi còn kể chuyện cô ấy đi nhầm chỗ quay như thế nào, không hề có xung đột hay căng thẳng như bạn nói.

Đông Nhi có thật sự bị chơi xấu?

Châu Xinh và Khổng Tú Quỳnh

- Theo như Đông Nhi phát biểu thì cô ấy chỉ được nhận 5 triệu thay vì 30 triệu? Nghĩa là công ty NewGen đã lừa đảo Đông Nhi 25 triệu và cả việc chị tự nhận là người đứng tên sáng tác ca khúc “Chàng Baby Milo” để nhận tiền?

- Chúng tôi xin nhường lời phát biểu cho công ty Luật hợp danh CIS - đại diện cho công ty là Luật sư Nguyễn Trung Trực – Đoàn Luật sư Thành phố Hồ Chí Minh

Hiện tại những giấy tờ liên quan đến vụ việc do Công ty NewGen cung cấp cho chúng tôi đang được lưu trữ tại Văn phòng Công ty Luật CIS. Các giấy tờ và chứng từ liên quan đến việc kinh doanh nhạc chuông, nhạc chờ đều cho thấy các con số 30 triệu và 5 triệu là hoàn toàn sai sự thật và không có cơ sở. Do đó, chúng tôi khẳng định công ty NewGen không hề lừa đảo hay có hoạt động mờ ám liên quan đến con số 25 triệu nói trên.

Trên thực tế, TC (Thảo Châu) không hề đứng tên tác giả ca khúc Chàng Baby Milo, càng không nhận tiền bản quyền ca khúc này, trên tất cả văn bản mà NewGen cung cấp cho các mạng điện thoại đều ghi rõ Đông Nhi là tác giả (chúng tôi cũng giữ những văn bản chứng minh điều này). Sau đó, có một vài văn bản của các mạng điện thoại gửi ngược lại ghi nhầm lẫn tên tác giả, các văn bản này, hiện chúng tôi cũng đang giữ và chỉ là các thông tin từ phía các mạng điện thoại, không phải do NewGen đưa ra.

Đông Nhi có thật sự bị chơi xấu?

Phụ lục hợp đồng này chỉ rõ tác giả ca khúc "Chàng Baby Milo" là Đông Nhi

Với tất cả những thông tin nói trên, chúng tôi cho rằng bà Mai Hồng Ngọc với nghệ danh ca sĩ Đông Nhi đã đưa ra những thông tin không chính xác về NewGen trên các phương tiện truyền thông đại chúng, có thể gây ra những thiệt hại về uy tín và hình ảnh của NewGen. Trên cơ sở đó, NewGen có quyền khởi kiện Đông Nhi ra Tòa để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình.

Đông Nhi có thật sự bị chơi xấu?

Phiếu thu ghi rõ nhạc sĩ Đằng Phương đã nhận 11.700.000 tiền nhạc chuông nhạc chờ chứ không phải 5 triệu như Đông Nhi đã nói trong bài phỏng vấn.

- Hình như chị đang muốn theo chuyện này đến cùng nên mới mời cả luật sư trợ giúp?

- Thật ra mọi chuyện không nghiêm trọng như bạn nghĩ. Việc các công ty đều có luật sư đại diện lo về giấy tờ, hợp đồng, thủ tục,... là một điều hết sức bình thường trong thời đại văn minh hiện nay. Tai sao khi nhắc đến luật sư lại nghĩ đến kiện tụng nhỉ? (cười) Công ty chúng tôi mong muốn có cuộc gặp gỡ để đôi bên giải quyết mọi chuyện trong êm thấm và vẫn có thể giữ được hòa khí. Cả hai phía chúng tôi chỉ nên tập trung vào những dự án phía trước. Hãy xem sự việc này chỉ như là một nốt trầm trong một bản nhạc Vpop mà cả hai đều đang cố gắng để hoàn thiện mình.

- Vậy cách “giải quyết trong hoà bình” mà chị vừa đề cập là như thế nào?

- Vào ngày 19/5 tới, Công ty Luật CIS đại diện cho chúng tôi đã hẹn gặp Đông Nhi và người quản lý để trình bày rõ ràng về mọi thủ tục, hợp đồng đã ký kết, đưa cho phía Đông Nhi xem chứng từ cũng như hỏi rõ con số 5 triệu và 30 triệu là có sự nhầm lẫn không, xem như cũng là dịp để Đông Nhi và công ty NewGen giải tỏa những hiểu lầm trước đây. Phía Đông Nhi cũng đã nhận lời gặp mặt rồi. Hy vọng sau khi đã tháo gỡ mọi khúc mắc giữa đôi bên thì mối quan hệ của chúng tôi vẫn sẽ tốt đẹp.

Đông Nhi có thật sự bị chơi xấu?

(Từ trái sang) Khổng Tú Quỳnh, Đông Nhi, Châu Xinh trong sinh nhật Đông Nhi

- Trước đây khi ca sĩ được mệnh danh là “công chúa bong bóng” có những phát biểu về chị trên các phương tiện truyền thông, khi phóng viên đề nghị phỏng vấn chị đã từ chối trả lời. Vậy tại sao bây giờ chị lại nhận lời phát biểu?

- Nếu bạn để ý thì tôi đã dùng đại từ “chúng tôi” trong các câu trả lời ở phía trên. Trước đây, tôi đã im lặng thì bây giờ tôi vẫn chọn cách im lặng, chuyện đã qua lâu rồi, sau khi chia tay mỗi người đều đã có con đường và hướng đi riêng của mình. Lần này tôi vẫn sẽ im lặng nếu sự việc chỉ dừng lại ở việc người khác cảm nhận về cá nhân tôi, tôi cho đó là cách suy nghĩ riêng của mỗi người và tôn trọng suy nghĩ ấy! Nhưng lần này, sự việc không còn là cá nhân nữa mà là uy tín của tập thể công ty NewGen, công ty chúng tôi hoạt động có chứng từ sổ sách rõ ràng nên có thắc mắc về con số nhạc chuông, nhạc chờ được nhắc đến hoàn toàn không phù hợp với thực tế. Công ty Luật CIS đại diện cho chúng tôi đã góp ý nên mời Đông Nhi đến làm rõ vấn đề để tránh gây ảnh hưởng đến hình ảnh công ty.

Đông Nhi có thật sự bị chơi xấu?

Đông Nhi (hàng dưới, thứ 4 từ trái sang) trong buổi họp mặt NewGen Tết Kỷ Sửu

Sau cuộc phỏng vấn với Thảo Minh Châu, Zing News đã liên lạc với Đông Nhi và người quản lý Đằng Phương để tìm hiểu thông tin về “hậu scandal”. Về phía Đông Nhi, cô cho biết đây là những chuyện khúc mắc với công ty cũ và không muốn tiếp tục tranh cãi về những vấn đề này quá nhiều, “nhưng công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, những chuyện như thế này không hề ảnh hưởng đến tình bạn thân thiết giữa Nhi và Dâu Tây”.

Yoyo Buri

Ảnh nhân vật cung cấp


Powered by Blogger.