Hai kẻ móc túi (mũ đen, hướng chỉ mũi tên) tại điểm trung chuyển xe buýt Cầu Giấy
Chỉ bằng những thủ thuật, vật dụng đơn giản, nhiều hành khách đã phải ngậm quả đắng vì tài sản không cánh mà bay khi đi xe buýt. Tưởng rằng, những tên "đạo chích" xe buýt chỉ là những tay trộm vặt nhưng đằng sau chúng là cả một hệ thống hoạt động theo luật ngầm giống như các bang phái xã hội đen.
Bang hội theo tuyến
Tôi có cậu bạn học cùng thời phổ thông hiện nay mở hiệu cầm đồ ở khu vực phố Nhổn, huyện Từ Liêm (Hà Nội), gần trường ĐH Công nghiệp Hà Nội. Đây được gọi là “thủ phủ” của dân "đạo chích" chuyên hành nghề trên những chuyến xe buýt. Mấy năm qua, ông chủ T, bạn tôi phất lên cũng nhờ những món đồ mua với giá bèo bọt của cánh móc túi này. Đáng lẽ đây là những câu chuyện mà  T bảo "sống để bụng, chết mang theo" nhưng vì mấy ly rượu nhạt, T đã trải lòng với tôi những mánh khóe của dân móc túi hai ngón.
Nói chuyện với tôi, T cho biết: "Ở khu vực này có hai nhóm móc túi chuyên nghiệp hoạt động theo bang phái. Nhóm thứ nhất do thằng B. quê xã Tây Tựu, Từ Liêm, là đại ca chuyên hoạt động trên xe buýt số 29 (Giáp Bát - Tây Tựu - Tân Lập) còn nhóm nữa là do thằng M. xoăn (Hà Tây cũ) cầm đầu chuyên "thầu" xe 32 (Giáp Bát - Nhổn).
Ngoài ra còn những đạo chích lẻ tẻ, hoạt động một mình thì không đếm hết. Ông cứ ra bến chờ xe buýt đối diện với cổng trường ĐH Công nghiệp Hà Nội mà xem, dân móc túi đứng đợi xe buýt còn nhiều hơn sinh viên. Cứ thằng nào trời không nắng cũng đội mũ, mặc áo phông rộng, quần bò nhiều túi, trên tay thường cầm túi ni lông màu đen thì 80% là dân đạo chích. Thậm chí, nhiều nhóm còn thu nạp thêm cả con gái chuyên áp sát, móc túi những nữ hành khách mà ít bị nghi ngờ".
"Luật ngầm" của giới đạo chích xe buýt, Tin tức Việt Nam, Tin tức trong ngày, dao chich, xe buyt, ha noi, luat ngam, he thong
Hai kẻ móc túi (mũ đen, hướng chỉ mũi tên) tại điểm trung chuyển xe buýt Cầu Giấy (Hà Nội)
T. còn cho biết, hai nhóm này tuy hoạt động giáp mặt nhau nhưng chưa bao giờ xảy ra va chạm. Bởi các tuyến xe buýt, lãnh thổ di động đã được quy định từ trước nên không có chuyện "nước sông phạm nước giếng". Mỗi nhóm khoảng từ 10 - 20 đứa. Khi  ở bến đợi xe  buýt chúng không bao giờ nói chuyện, đứng gần nhau.
Thủ đoạn táo tợn
Hiện nay, nhiều người sững sờ về độ trắng trợn của dân đạo chích. Khi móc được ví, nhiều tên còn thản nhiên đứng tại chỗ đếm tiền rồi ném ví xuống đường. Thậm chí, khi đang móc đồ, bị phát hiện, tên móc túi còn đứng im nhìn chằm chằm nạn nhân mà không chịu bỏ chạy. Cũng có nhiều trường hợp vạ miệng, bị đánh hội đồng khi  ai đó dám hò hét cảnh báo khi bọn móc túi đang "tác nghiệp".
Nhiều nạn nhân sau khi xuống xe buýt, giật mình khi túi đồ của mình bị rạch từ bao giờ. Nhiều khách hàng còn bị rạch túi quần mà không hề hay biết. Thực ra, ở trên người mỗi đạo chích đều được trang bị một chiếc dao được chế từ dao lam và một chiếc cán nhỏ. Bọn móc túi thiết kế cho chiếc mũi dao chỉ dài khoảng gần 0,5 cm. Bởi như thế khi rạch túi quần, dao chỉ vừa qua lớp vải chứ chưa thể chạm đến da nên nạn nhân rất khó phát hiện.
Theo T, tùy từng khu vực mà giới hai ngón lại có cách ngụy trang cho phù hợp. Ở các bến đợi xe gần các trường ĐH thì cách ăn mặc của cánh này giống như sinh viên, ở bến xe lớn thì chúng lại ăn mặc giống dân nhà quê đi làm ăn, còn đạo chích ở gần các trung tâm thương mại như bến đợi trước cổng BigC thì ăn mặc theo kiểu lịch sự. Khi một tên moi được ví, điện thoại ra khỏi người nạn nhân lập tức tên móc túi nhanh tay chuyển về phía đằng sau cho đồng bọn đứng gần đó. Và cứ như thế, những đồ ăn trộm ấy được chuyền đi chuyền lại đến người cuối cùng của nhóm.

Đã có nhiều trường hợp nạn nhân vừa mất đồ lại bị đánh. Khi nhìn thấy tận tay tên đạo chích thứ nhất móc điện thoại của mình, hô hoán lên để người khác giúp đỡ và đòi khám túi quần của tên đó. Tuy nhiên, chiếc điện thoại ấy đã bị tắt nguồn và chuyển cho đồng bọn.
Khi kiểm tra không có, chúng liền quay lại chửi mắng, đánh nạn nhân. Đây là chiêu vừa ăn cắp vừa la làng của những tên đạo chích mà nhiều nạn nhân nghĩ đến vẫn nổi da gà. Theo T, chỉ khi nào bắt được tận tay, day tận trán thì mới nên hô hoán mọi người giúp đỡ. Còn để cho thủ phạm chuyển về phía sau thì coi như là chịu mất. Càng thắc mắc càng bị đánh.
“Luật ngầm” của đạo chích
Được biết, cứ khoảng hơn một năm, thủ lĩnh các nhóm đạo chích lại "thay máu" cho bang phái một lần. Nghĩa là, những tên móc túi được xếp vào hạng lão làng... già cả sẽ bị sa thải để nhường chỗ cho lớp măng non. Bởi vì, những tên làm lâu năm đã thành sói rồi sẽ có các mánh kiếm ăn một mình và hay ăn mảnh.

Có nghĩa là chôm được đồ thường giữ một mình, không chia chác cho đồng đội. Đây là điều tối kỵ trong luật của giới đạo chích. Bởi khi các thành viên lấy được bao nhiêu đều phải nộp cho đại ca để chia chác. T cho biết. Cũng có nhiều trường hợp, phát hiện ra đồng bọn móc được đồ mà không nộp cho thủ lĩnh, nhiều nhóm móc túi còn xảy ra xô xát ngay trước mặt nạn nhân vừa bị móc trộm.
Sinh viên B.V.T, khoa Cơ khí (ĐH Công Nghiệp Hà Nội) cho biết: "Dường như tất cả những bọn móc túi ở địa bàn Hà Nội đều nhẵn mặt nhau. Hôm trước, em đã từng chứng kiến, ở điểm chờ xe trước trường ĐH Công nghiệp Hà Nội còn xảy ra đánh nhau như phim trưởng. Sau đó mới biết, nhóm móc túi ở Nhổn đánh đội móc túi ở trên trạm trung chuyển xe buýt Cầu Giấy khiến đội này phải bỏ chạy".
Nói chuyện với tôi, ông chủ cầm đồ T. cho biết, sau một ngày đi ăn hàng, buổi tối cứ đến hơn 10h, các đối tượng móc túi lại tập hợp ở các tiệm cầm đồ để nộp cho thủ lĩnh.  Sau khi chia chác công bằng cho các thành viên, họ sẽ cùng nhau đi ăn chơi đập phá. Được biết mỗi ngày, bình quân nhóm của M. “xoăn” kiếm được khoảng trên dưới chục triệu đồng, còn ngày nào may mắn, cả nhóm có thể kiếm gấp 2 đến 3 lần.
Thủ lĩnh của các nhóm đạo chích là những tên giang hồ có số má, "mặt tiền án, trán tiền sự”. Thủ lĩnh chỉ có nhiệm vụ ngồi quán nước gần đó quan sát đàn em hoạt động, chỉ khi nào xảy ra sự cố như đàn em bị bắt tận tay hoặc có nhóm mới xâm phạm lãnh thổ thì đại ca mới phải ra mặt để tìm cách giải quyết.




Nguồn tin từ cơ quan điều tra cho biết, vào khoảng 22h tối qua 20/2, bà Trần Thúy Liễu (ảnh), vợ nhà báo Lê Hoàng Hùng, đã nhờ người quen đưa đến Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Long An để tự thú về hành vi giết chồng.
 
Hiện bà Liễu đã bị tạm giữ để lấy lời khai. Theo Thanh niên (ngày 21/2), chưa rõ bà Liễu là thủ phạm hay còn có kẻ đồng phạm.

Trong khi đó, Pháp luật TP.HCM (số ra cùng ngày) nói rằng, bước đầu bà Liễu thừa nhận đã chủ mưu giết chồng.
 
Theo thông tin ban đầu của Dân Việt,  bà Liễu nhận rằng mình chỉ muốn cảnh cáo chồng, nhưng đã lỡ tay gây ra tử vong. Về nguyên nhân đốt chồng, bà Liễu nói rằng vì chuyện tiền bạc làm phát sinh mâu thuẫn vợ chồng.

Ảnh: Pháp luật TP.HCM
Ảnh: Pháp luật TP.HCM


Trước đó, khoảng 1h sáng ngày 19/1, trong lúc đang ngủ trong phòng tại nhà riêng ở khu dân cư Đại Dương (phường 6, TP Tân An), nhà báo Lê Hoàng Hùng bất ngờ bị đổ xăng đốt. Sau khi được đưa đi cấp cứu và điều trị tại Bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM), 10 ngày sau ông Hùng đã mất vì vết bỏng quá nặng.

Được biết, một tháng qua, cơ quan điều tra đã liên tục mời bà Liễu đến cung cấp thông tin nhưng bà Liễu không thừa nhận hành vi, thậm chí trên một số tờ báo còn dẫn lời bà Liễu cho rằng nhà báo Hoàng Hùng tự sát. 



Những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong suốt buổi nói chuyện, cô giáo Trần Thị Xuân Nữ cho biết: “Những ngày qua cuộc sống đối với tôi là địa ngục”.
Trong những ngày trốn chạy cuộc sống của chính mình vì sai lầm lớn nhất từ khi bước vào con đường sư phạm, cô giáo Trần Thị Xuân Nữ - người đã bỏ cháu Lê Quang Vinh (4 tuổi) vào thang máy vận chuyển thức ăn, khiến cháu phải chịu những vết thương nặng nề - khẩn thiết mong dư luận “giơ cao đánh khẽ”.
 

Bé Vinh với nhiều thương tích trên cơ thể

Những ngày vừa qua, dư luận hầu hết đều bày tỏ sự bức xúc trước việc chị nhốt bé Lê Quang Vinh vào thang máy dẫn đến tai nạn thương tâm. Cuộc sống của chị diễn biến ra sao?

Thưa anh… (Im lặng một lúc…). Tôi chỉ có một suy nghĩ là chạy trốn. Thực sự là trong đầu tôi chỉ biết rằng mình khó có cơ hội nào để làm cô giáo nữa. Tôi đã dạy học 10 năm nay, hôm xảy ra sự việc với bé, tôi chỉ kịp hét lên “Trời ơi, con sao vậy Vinh!”.

Thấy bé tím tái, máu chảy ra mà vẫn nhìn tôi và nói: “Cô Nữ ơi, cứu con, con đau quá”. Tôi khóc và hoảng loạn vì biết mình vừa gây ra một sai lầm khủng khiếp…

Trước đó, chị cố tình “dọa” bé Vinh bằng cách bỏ bé vào thang máy, như vậy là chị đã “dọa” thành công chứ? Cháu bé đã trải qua gần chục lần cắt mổ da đầu, gãy 1/3 xương đòn, chưa kể khắp người xây xát. Mẹ cháu bé kể “có lúc bé bỗng dưng khóc lóc thảm thiết như hoảng sợ điều gì đó”...?

Cô Nữ năm nay 29 tuổi, chưa lập gia đình, lên TPHCM đi làm, ở trọ. Cô làm giáo viên ở nhóm trẻ này từ ngày cơ sở mới thành lập. Cô Nữ có trình độ trung cấp sư phạm mầm non, hiện học liên thông lên đại học.

Bà Chung Bích Phượng - Phó Phòng Giáo dục, tổ trưởng tổ mầm non quận Tân Phú, TPHCM - cho hay, theo ý kiến của một số phụ huynh, từ trước tới giờ, cô Nữ chưa làm gì sai, lại được tín nhiệm trong nhóm trẻ.

Trong lúc bé Vinh được cấp cứu ở bệnh viện, tinh thần cô Nữ cũng bị kích động mạnh bởi chính hành động “phản sư phạm” của mình. Do điều kiện kinh tế gia đình khó khăn nên hiện mọi tiền lo viện phí, thuốc men hỗ trợ gia đình bé Vinh đều do nhóm nhà trẻ giúp đỡ. 
Anh cho tôi xin phép bày tỏ suy nghĩ thế này. Tôi không rõ từ đâu anh có số điện thoại này vì số điện thoại cũ tôi đã không còn dùng, tôi đã phải mua một sim khuyến mãi vì sợ người xung quanh biết chuyện gọi điện chửi rủa, tôi sợ tôi quẫn trí.

Thú thật tôi biết tội mình chứ, tôi chăm sóc bé Vinh mỗi ngày như kiểu chính con trai mình. Sau khi xảy ra sự việc, tôi chỉ biết ở nhà. Sự việc như vậy làm sao tôi không xấu hổ và dày vò cho được.

Cuộc sống với tôi như địa ngục. Anh có hiểu cảm giác của một cô giáo 10 năm gắn bó với các em bé, chỉ vì phút sai lầm nhất thời mà… Tôi dành dụm được bao nhiêu tiền trong suốt 10 năm nay để lo lắng cho 5 đứa em ruột từ quê lên đây ăn học, chính tôi cũng đang học liên thông lên đại học sư phạm. Tôi đã bỏ học từ ngày sự việc xảy ra với bé Vinh cho đến hôm nay, vì tôi thực sự bị sốc.

Những ngày qua chị có đến thăm bé Vinh?

Trong mắt người nhà bé Vinh, tôi đã trở thành một điều gì đó khủng khiếp lắm. Ngày bé vào bệnh viện, tôi gọi điện cho các em ở nhà tự lo cơm nước vì thường ngày tôi vẫn nấu để chạy vào thăm bé. Tôi biết mẹ bé giận tôi lắm nên tôi nhắn tin cho mẹ bé xin phép được vào thăm. Các cô giáo trong trường cũng đến và bảo rằng phía gia đình bé không muốn cô Nữ vào, tôi cố gắng gọi điện cho mẹ bé nhưng chị không nghe máy.

Trời ơi, tôi như con người bỏ đi. Mới hôm qua đến đón bé, mẹ bé còn ân cần hỏi thăm “cô giáo hôm nay có mệt không?”… Vậy mà giờ đến việc gặp đứa bé mỗi ngày mình chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ tôi cũng không thể làm được.

Tôi đứng trong sân bệnh viện khóc rồi lẳng lặng ra về. Trong những ngày bé đang điều trị, tôi đã tìm đến nhà của bé và quỳ xuống trước mặt ba của bé để mong tha tội. Lần thứ 2 làm việc đó, tôi khóc và lịm đi lúc nào không biết vì kiệt sức do cả ngày không ăn uống gì.
 
Dần bình phục...

Chị đến gia đình bé Vinh một mình hay đi cùng các cô giáo trong trường?

Lúc đầu tôi cứ nghĩ rằng gia đình bé sẽ thông cảm vì hiểu rằng tôi không cố tình gây ra sự việc đó. Nhưng 3 ngày sau khi sự việc xảy ra, tôi tự cảm thấy những điều gì đó khủng khiếp lắm mà mình không giải quyết được.

Tôi dằn lòng gọi điện cầu xin ba tôi lúc này đang ở Đồng Tháp lên TPHCM để giúp tôi. Lúc tôi gọi điện cho ba, tôi còn dặn đừng kể cho má tôi nghe vì má bị cao huyết áp. Đến ngày gặp ba, tôi mới biết má cũng đi theo. Tôi năn nỉ mãi má mới chịu ở nhà để tôi và ba sang nhà bé Vinh xin lỗi.

2 lần gặp đấy chị có đạt được ý nguyện không?

Cho đến lúc trao đổi với anh về chuyện này, tôi còn nơm nớp lo sợ không biết công an họ bắt tôi ngày nào, vì gia đình bé Vinh làm đơn tố cáo rồi. Họ làm đơn sau khi tôi đến mà anh. Ba tôi lúc quay trở về dưới quê còn dặn dò “con có bị sao, con để ba chịu hết cho được không?”. Tôi trả lời ba: “Chuyện đã như vậy, con làm con chịu, ba đừng lo nghĩ quá, còn chăm sóc cho má nữa”.

Đêm về, tôi như người mất hồn, tôi nhớ trường lớp. Nhưng hình dung về cảnh các bé cười, các bé khóc nhè, các bé đòi ăn… nước mắt tôi lại trào ra…

Các thông tin liên quan đến vụ việc do chị gây ra có gây ảnh hưởng cho cuộc sống của chị nhiều không?

Thú thật là từ lúc ba má tôi về dưới quê, các em ở nhà, các bạn học chung đại học ai cũng ngăn cản không cho tôi cầm bất kỳ tờ báo nào, nhà tôi cũng không có mạng internet. Hôm phát hiện bé Vinh bị nạn trong thang máy chuyển thức ăn, tôi còn nhớ bé mặc cái áo màu đỏ, cái quần dài màu trắng, mặt bé tím tái, máu chảy ra bết cả tóc.

Lúc đó tôi hoảng sợ và cùng các cô giáo trong trường đưa bé vào bệnh viện. Tôi chưa thấy các vết thương của bé trong người. Tôi có nghe một bạn học chung đại học nói với em tôi: “Để chị em đọc báo với xem hình thằng bé là coi chừng bà ấy quẫn trí tự tử đó nha em”. Nghe vậy tôi cũng hình dung được là bé Vinh bị thương nặng lắm…
 
Bé Vinh đã có thể tự ngồi chơi đồ chơi ở nhà sau 2 lần chuyển viện

Chị có nghe đến tên Quản Thị Kim Hoa lần nào chưa?

Anh hỏi thì tôi cũng nói thật, hậu quả do tôi gây ra mà bé Vinh gánh chịu có vẻ như còn nặng hơn cả các bé mà bà bảo mẫu đó gây ra. Nhưng thực sự hoàn cảnh lúc đó khác anh ạ. Tôi có ngờ đâu một phần bức tường phía trong thang máy gồ ghề như vậy. Dỗ mãi mà bé Vinh không ăn, tôi bỏ bé vào thang máy, nhấn nút cho đi xuống và cũng chạy ngay xuống tầng trệt để đón cháu. Nào ngờ...
 



Hoàng Anh khai nhận, động cơ giết đồng nghiệp là do thù tức cá nhân chứ không có ý định cướp nhà băng. Anh ta đang sống cùng gia đình trong ngôi biệt thự hoành tráng tại Thanh Trì (Hà Nội).

Sáng 26/10, Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an Hà Nội cho biết, sau hai đêm đấu tranh khai thác, Nguyễn Hoàng Anh (19 tuổi, Thanh Trì) đã chịu khai động cơ gây án. Theo đó, trong quá trình bảo vệ tại Sacombank chi nhánh Thanh Trì, anh ta và đồng nghiệp Vũ Bá Thắng thi thoảng trực cùng kíp với nhau. Bị góp ý về thái độ làm việc, Hoàng Anh nảy sinh thù hằn và lên kế hoạch sát hại anh Thắng.
"Dù thành khẩn khai báo nhưng anh ta vẫn tỏ ra là người khá lạnh lùng...", một điều tra viên trực tiếp lấy cung nhận xét.
Cảnh sát cho biết, toàn bộ tiền trong các két sắt ở ngân hàng không bị mất. Đánh lạc hướng cơ quan điều tra, Hoàng Anh cố tình làm xáo trộn nhiều tài liệu cũng như đồ đạc tại đây. Đầu thu camera giám sát cũng bị lấy đi.
Nguyễn Hoàng Anh tại cơ quan điều tra. Ảnh: H.Anh
Kết quả xác minh cho thấy, chiều 23/10 sau bữa cơm chiều cùng các đồng nghiệp, biết anh Thắng đêm hôm đó trực một mình, Hoàng Anh chọn thời cơ ra tay. Hắn gọi cửa và được anh Thắng mở cho vào. Khoảng 23h, thấy anh Thắng nằm xem tivi ở dưới tầng một, hắn lên phòng bếp ở tầng 4 lấy dao giấu vào cặp. Khi quay xuống, Hoàng Anh chém liên tiếp vào người anh Thắng.
Nạn nhân bỏ chạy lên ban công tầng 4, Hoàng Anh tiếp tục đuổi truy sát. Khi đồng nghiệp gục chết, hắn lục túi lấy điện thoại cùng điều khiển hệ thống cửa cuốn, rồi bỏ đi. Con dao gây án, Hoàng Anh rửa sạch cất vào chỗ cũ.



Ngày 4/11, 4 tội phạm nguy hiểm đã đào thoát khỏi trại tạm giam Cầu Cao, Thanh Hoá. Trong số này có kẻ mang án 30 năm tù, trốn trại ngay đêm đầu tiên sau khi bị tòa kết tội.
> Đào hầm từ nhà vệ sinh, vượt ngục tập thể/ Lật lại những vụ vượt ngục khó tin của tử tù

4 tên tội phạm trốn trại. Ảnh: P.V
4 tên tội phạm trốn trại.
Ngay khi phát hiện có kẻ vượt ngục, Công an tỉnh Thanh Hoá đã phong tỏa khu vực núi Rừng Thông, huyện Đông Sơn - địa điểm tình nghi các phạm nhân đang lẩn trốn. Cảnh sát bao vây toàn bộ núi Rừng Thông; kiểm soát tất cả đường dẫn vào chân núi. Trên sườn núi, lực lượng tinh nhuệ được trang bị vũ khí và dẫn theo chó nghiệp vụ ráo riết truy tìm suốt cả ngày.
Tuy nhiên khu vực này địa hình đồi núi tương đối phức tạp lại nằm giữa khu vực dân cư đông đúc nên lực lượng làm nhiệm vụ gặp không ít khó khăn.
Đến sáng nay, theo ghi nhận của VnExpress.net, hàng trăm cảnh sát cùng nhiều phương tiện nghiệp vụ vẫn đang tiếp tục truy tìm những kẻ bỏ trốn.
Cảnh sát truy tìm
Cảnh sát mặc thường phục được trang bị vũ khí quân dụng để yểm trợ cho lực lượng tìm kiếm.
Theo nhà chức trách, 4 kẻ vượt ngục đều là tội phạm nguy hiểm. Trong số này có Mã Thành Phương (39 tuổi, Hà Nội) vừa bị TAND tỉnh Thanh Hoá tuyên phạt 30 năm tù về tội tàng trữ trái phép chất ma túy vào sáng 3/11. Phương từng có 3 tiền án về các tội: cố ý gây thương tích, cướp tài sản và sử dụng trái phép vũ khí quân dụng.
Lam Sơn


Bảo Yến cho biết, nhờ Nhã Phương chăm sóc nên Lê Hựu Hà mới trụ được 13 năm nữa. Chứ không, anh ấy đã ra đi sớm hơn. Vì vậy, mọi người đã đổ oan cho cô ấy.

Khi người viết đặt vấn đề phỏng vấn về cuộc hôn nhân của cô em gái là nữ hoàng nhạc nhẹ Nhã Phương và nhạc sĩ tài ba Lê Hựu Hà, chị có phần chần chừ. Bởi thật khó để nói về một chuyện đã xa và một người đã khuất. Thế nhưng, tiếng nhơ mà dư luận vẫn đổ vấy cho em gái chị rằng Nhã Phương bỏ bê gia đình, bồ bịch trai gái để mặc Lê Hựu Hà chết trong cô đơn, tức tưởi vẫn còn đó. Bảo Yến dù muốn dù không, chị vẫn lên tiếng.

Bảo Yến
Phương lấy anh Hà vì nợ duyên

* Chị có chứng kiến cuộc hôn nhân của Nhã Phương và nhạc sĩ Lê Hựu Hà?

- Chuyện tình cảm của họ xuất phát từ khi anh Hà thành lập ban nhạc Hy vọng (gồm Quốc Dũng, Lý Được, Lý Hùng, Huyền Hiệp), mời cả tôi và Nhã Phương tham gia. Khi ấy, chúng tôi đồng ý ngay vì anh Hà là người tài giỏi và nổi tiếng. Làm việc chung với Hy vọng 6 tháng, tôi và anh Dũng tách ra thành lập ban nhạc khác. Hai năm sau, anh Hà và Phương kết hôn. Anh ấy rất yêu và mê Phương vì cô ấy tài. Nhưng tôi biết Phương không yêu anh Hà nhiều. Lúc ấy Phương mới mười bảy tuổi, ba mẹ tôi cũng không muốn con gái lấy chồng sớm. Trước đó, anh Hà từng kết hôn 3 lần, Phương là vợ thứ 4 của anh ấy nhưng hai người cưới hỏi rất đàng hoàng.

* Nhã Phương có tâm sự với chị về chuyện tình cảm vợ chồng mình không? Bởi dư luận vẫn lên án Nhã Phương bỏ bê gia đình, khiến Lê Hựu Hà ra đi trong sự cô đơn?

- Ồ! Không phải vậy đâu. Lấy nhau được 10 năm, anh Hà bị cao huyết áp rồi bệnh nặng dần, chứ không phải vì ghen tuông nên đột quỵ và ra đi đâu.


Ca sĩ Nhã Phương
Hai người sống chung 23 năm rồi ly hôn, chia tay được nửa năm sau thì anh Hà mất. Anh ấy mất ngay trên bàn làm việc do cao huyết áp. Lúc anh Hà còn sống, Nhã Phương rất quan tâm chăm sóc chồng, từ món ăn nào tốt hay xấu cho sức khỏe đến thuốc thang đàng hoàng. Có lần, Phương đi hát về, gọi cửa mãi không thấy anh Hà ra mở. Cô ấy nhờ người phá cửa vào nhà, thấy anh ấy đang nằm trên giường, mặt đỏ tía tai vì tăng huyết áp. Phương xoa bóp, giác hơi, đấm bóp và cho uống thuốc, sau đó anh Hà mới khỏe ra. Chính nhờ Phương chăm sóc, động viên nên anh Hà mới trụ được 13 năm nữa. Chứ không, anh ấy đã ra đi sớm hơn rồi.

Ngôi nhà riêng của anh Hà ở, Phương bỏ ra 25 cây vàng (vào năm 1990) để sửa sang lại. Sau khi anh Hà mất, chị gái của anh ấy giữ. Tất cả tiền tác quyền âm nhạc của anh Hà, đáng lý các con anh Hà được hưởng thì chị gái anh ấy cũng giữ luôn. Phương rời khỏi nhà anh Hà với hai bàn tay trắng, trở về nhà ba mẹ ở nhờ. Cho nên sau khi anh ấy mất, mọi người đổ lỗi cho Phương là oan, như vậy tội cho cô ấy quá.

Tôi nhớ khi đó, Phương có nói với tôi: “Cái gì mất rồi thì thôi, mình cũng chẳng cần”. Phương là người sống có trước sau,  cả đời chỉ đi lo nhà, lo cửa cho người ta để rồi trắng tay. May mắn là đến hôm nay, Phương được ông trời thương, đền bù cho một người đàn ông là David, anh ấy lo cho Phương nhà cửa, con cái đàng hoàng.

* Là nghệ sỹ, cũng là chị gái của Nhã Phương, chị thấy tình yêu cũng như sự kết hợp của Lê Hựu Hà - Nhã Phương có giúp Nhã Phương thăng hoa hơn trong đời sống nghệ thuật không?


Nhạc sĩ Lê Hựu Hà
- Anh Quốc Dũng thường giúp tôi phần hòa âm, chọn bài. Còn anh Hà quá ghen, mỗi lần Phương đi hát ở đâu, chỉ cần thấy một người đàn ông đứng cạnh cô ấy hoặc hát trong ban nhạc có đàn ông, song ca với ca sĩ nam thôi là anh Hà cũng ghen. Tôi thấy anh Hà không hỗ trợ được nhiều cho Phương.


* Cuộc hôn nhân mệt mỏi như vậy, là chị gái, sao chị không khuyên Phương tự giải thoát cho mình?

- Tôi nghĩ cuộc hôn nhân ấy tồn tại vì hai đứa con, nếu ly hôn, con cái sẽ thiếu vắng cha hoặc mẹ.

Khi hai người sống chung được 10 năm, thấy Phương khổ, tôi cũng nói: “Em phải bỏ anh Hà thôi, ở với anh ấy mà em không hạnh phúc, sự nghiệp của em cũng bị hạn chế, sống như thế sao được?”. Phương tâm sự: “Sống với nhau, anh Hà cứ o ép em nhưng anh ấy có quá nhiều kinh nghiệm. Mỗi lần càm ràm, la mắng em xong, anh ấy lại vuốt ve, để em yêu thương anh ấy trở lại. Sau đó, anh ấy lại hành em, cứ lặp đi lặp lại. Anh ấy cao cơ quá”. Sau này tôi cũng hỏi, tại sao giờ em lại đòi ly dị, Phương nói: “Em thấy sống 23 năm quá đủ rồi, em không chịu được nữa. Nếu còn sống chung với anh ấy, em sợ anh ấy sẽ giết em vì ghen tuông quá”.

* Chị có trò chuyện với anh Hà, khuyên anh ấy đừng quá ghen tuông, phải để không gian cho vợ thở nữa không?

- Tôi nói với anh Hà là nếu không tin Phương thì nên ly dị, đừng sống mà như đầy đọa nhau như vậy. Nói chuyện mấy tiếng đồng hồ, anh Hà rất lắng nghe vì nể tôi. Tôi cũng nói nếu thấy đau khổ vì Phương có nhiều người ngưỡng mộ, theo đuổi, anh nên xem Phương là bạn, vậy sẽ bớt khổ đau hơn.

* Vậy sao sau đó cuộc sống vẫn không có gì thay đổi?

- Thời gian đó như bị làm sao vậy. Phương lấy anh Hà vì nợ duyên, chứ hai người ngồi đó một chút là cãi nhau rồi. Lúc yêu, anh Hà không ghen tuông và rất chiều chuộng Phương nhưng sau này mới lộ tính ghen đến thế.

Hồi đó Phương nổi tiếng, được mời nhiều show cát sê cao. Đi hát, cô ấy không trông nom được nhà cửa, anh Hà ghen. Nhưng anh ấy phải biết hy sinh vì sự nghiệp của vợ chứ.  Sau đó, vì anh Hà quá ghen, mỗi lần đi diễn, Phương phải để anh ấy đi cùng và nhờ bà ngoại trông chừng mấy đứa nhỏ.

Nhã Phương và chồng mới
* Khi ấy, Nhã Phương có người đàn ông nào khác không?

- Tôi biết Nhã Phương không hề có một người đàn ông nào khác cả. Ngay cả khi anh Hà mất 4 năm, cô ấy vẫn ở một mình, có yêu ai đâu. Phương còn than với tôi là anh Hà mất, cô ấy cô quạnh, không còn ai là chỗ dựa nữa.

Thật may mắn, sau này Phương gặp được David, đó như một sự đền bù cho cô ấy. David không có con. Anh ấy nói với Phương: “Anh coi hai đứa con của em như con anh”.

Anh Hà nên lấy một giáo viên

* So sánh cuộc sống hôn nhân của hai chị em Bảo Yến – Nhã Phương, chị thấy ai là người may mắn?

- Tôi thấy chúng tôi đều được phần này mất phần kia. Anh Hà chung thủy với Phương, nhưng lại ghen tuông. Còn tôi được anh Dũng chiều chuộng, muốn đi hát ở đâu cũng được, bao nhiêu ngày cũng được, nhưng anh ấy lại yêu đương lăng nhăng.

Với cách sống của anh Hà, đáng ra nên chọn một giáo viên làm vợ, vì cô ấy sẽ ở nhà như anh ấy muốn. Đằng này, anh Hà lại chọn một nghệ sỹ và rồi o ép, làm sao người khác chịu được. Anh ấy độc tài khi cho rằng đàn ông nói gì vợ phải nghe vậy. Tôi nghĩ, hai người kết hôn nếu không hợp thì nên chia tay ngay, đừng để có hai mặt con rồi mới ly hôn.

* Chị có thấy anh Hà ghen tuông hay đánh đập Nhã Phương bao giờ chưa?

Trước đây,  tôi có nghe Phương kể, nhiều lần anh Hà siết cổ cô ấy và nói nếu còn về sau 11h tối, anh ấy sẽ giết Phương. Nhiều lúc bị bạo hành, Phương nghẹt thở và sợ hãi.

* Gia đình chị có phản ứng gì không?

- Sống với nhau được 10 năm, hai người đã không hạnh phúc. Phương có hỏi ý kiến gia đình về chuyện chia tay anh Hà, ba mẹ tôi nói: “Hôn nhân là chuyện của các con”. Nhưng sống chung thêm 10 năm, Phương vẫn về khóc lóc khổ sở, mẹ tôi mới khuyên Phương nên chia tay.

* Cảm ơn chị đã chia sẻ.
Theo Mốt và Cuộc sống


Powered by Blogger.