Một anh làm biếng tìm đến nhà lão ăn sương học nghề ăn trộm. Tối đó lão đưa anh vào nhà cụ Từ, mở hòm đồ tế bảo anh chui vào rồi lão khóa lại bỏ đi.
Nằm trong hòm, tối như bưng, nhịn đói một ngày, đằng nào cũng chết, đêm sau tự nhiên anh hét:
Tao là Thành Hoàng đây, tao là Thành Hoàng đây.
Cả nhà cụ Từ kinh hãi co rúm lại, hòm vẫn khoá sao có người ở trong?
Cụ lật đật đi gọi mọi người:
Làng ta thờ phụng bất cẩn, đức Thành Hoàng ngài quở, hòm vẫn khoá mà ngài lại nói ở bên trong, làng nước đến mà chịu lễ chứ đổ chết cho ai?
Mọi người đổ đến nhưng ai cũng run như cầy sấy.
Trong hòm nói ra:
Tắt hết đèn đuốc, đốt đủ một trăm nén nhang từ đây ra đình.
Dân làng làm theo, "Ngài" lại phán tiếp:
Khiêng hòm ra sân mở khoá!
Lại làm theo.
Tao ra đình rồi đậy hòm lại, ngày mai đun nước rừng tẩy uế, đồ lễ, nếu không cả làng chết sạch.
Hòm vừa mở ra, một người lững thững, quần áo loè xoè đi theo hướng nhan thắp, dân làng cúi rạp xuống.
Thấy học trò ôm về một đống quần áo tế:
Thầy bỏ con, giá con không có mẹo thì không chết khô trong hòm cũng bị bắt.
Lão ăn sương reo lên:
Thế là con thành nghề rồi đấy.
2875
Hai ông chồng ngồi kể khổ với nhau về chuyện vợ con. Một ông rầu rĩ nói:
- Nhiều lúc tôi muốn chết quách cho rồi. Không biết trên thiên đường có đàn bà không nhỉ?
Ông kia trợn mắt:
- Vớ vẩn! Có đàn bà sao còn gọi là thiên đường được!
1409
Bạn nhỏ, Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi còn gọi em là “bạn nhỏ” . Nhiều chuyện đã đến . Nhiều điều đã qua đi, thay đổi . Em không còn nhỏ dại nữa . Tôi không còn là người bạn của e Vào một khoảng thời gian nào đó, chúng ta đã gặp nhau, thương yêu, và rồi xa cách, tan vỡ . Lần cuối cùng, chúng ta đã gặp gỡ tại một nơi chốn bất ngờ, không hẹn trước . Một thị trấn xa lạ đối với em và cả với tôi . Dầu nơi đó có núi, có biển, nhưng không phải là quê nhà của em, không phải là chốn thiết thân của tôi . Tôi bị đẩy đưa đến thành phố đó . Em một lần tình cờ ghé lại, trên con đường dài còn rất nhiều trạm đến của em . Em phải hít thở biết bao nhiêu bụi đỏ và mệt nhọc trên những con đường núi gập ghềnh nắng cháy, mới tìm thấy tôi . Buổi chiều, tôi đón chờ và nhìn thấy khuôn mặt em rám đen bơ phờ vì nắng bụi . Tóc em đã dài, nhưng cháy khô và rối bù . Dưới hình ảnh phong trần của một lữ hành khách, em có một nét đáng yêu và đáng ghét riêng biệt . Tôi không biết phải giải thích rõ ràng như thế nào, nhưng tôi không còn cười vui hớn hở sung sướng mỗi khi gặp em . Sau một vài chuyện xảy ra trong cuộc sống riêng của tôi, hình như tôi không còn cười được nữa . Tôi chỉ có thể mỉm cười gượng gạo . Và em biết điều đó . E Sao gặp em mà anh không có vẻ mừng một chút xíu nào . Sau đó, trong một quán nước nhỏ vách gỗ sơ sài, gần bên cửa sổ có treo một chiếc đồng hồ kiểu Đại Hàn có cây kim chạy ngược chiều, tôi nói: “Anh đã hết thương em” Giọng nói của tôi lúc đó chắc có vẻ càu nhàu bực bội . Và tiếc rẻ, vì tôi tự nghĩ không điều gì đáng buồn chán bằng điều đó . Thế mà điều đó đã xãy đến . Tôi không còn thương em được nữa . Em cười có vẻ ái ngại tội nghiệp cho tôi . Em an ủi: Em không tin thế đâu . Em không tin là anh hết thương em . Tôi vẫn càu nhàu, gầm gừ: “Chà . Em tự tin dữ . Đừng kiêu hãnh quá như vậy. Thật tình mà nói em đừng giận, nhưng chắc chắc anh đã hết thương em rồi” . Em khúc khích cười như vừa nghe một lời nói dối vụng về nhất trên đời . Em lắc đầu, là Anh đã quên em, theo đúng thói quen thông thường của anh, nhưng anh phải còn thương em . “Không …không đâu . Đừng ép buộc anh về những chuyện tình cả Còn lâu à . Vắng mặt em, nên anh tưởng thế . Nhưng bây giờ gặp mặt em lại . Có em đây, anh đang thấy là đã thương em lại, phải không ? “Không … Không mà . Anh hết thích em rồi” Em không tin . “Dĩ nhiên . Em có bao giờ tin anh điều gì đâu . Khi anh thương em, em không hề tin chuyện đó . Bây giờ anh đã ghét em thực tình, em cũng không tin điều này nữa . Chúng ta khởi đầu trong nghi ngờ, chúng ta tiếp diễn trong hoài nghi, rồi chúng ta kết thúc trong ngờ vực” . Em bật cười: Anh vẫn còn ăn nói hay ho thật . Nhưng hoàn toàn vô nghĩa . “Thôi . Mình không nói đến chuyện đó nữa . Tối nay, nên đi một vòng thành phố cho biết . Trước hết kiếm cái gì ăn đã, chắc là em đang đói bụng lắm phải không ?” BỐI CẢNH: Quán ăn vắng khách . Ngoài đường trời đã tối . Chỉ thấy ánh sáng nóng bức từ chiếc xe bán hủ tiếu mì cũ kỹ với những hình vẽ màu mè đã tróc sơn . - Ở đây có bán cơm không ? Cơm phần hay cơm dĩa cũng được . - Dạ không … - Vậy có cái gì ăn ? - Dạ …. hủ tiếu, mì, đồ nhậu, mì xào dòn . - Cho một dĩa mì xào dòn hai người ăn . Một “33”, một ly đá chanh . face=verdana,arial,helvetica,sans-serif>Buổi ăn xong xuôi qua loa, không được ngon miệng . Chiếc xe xích lô chậm chạp đi qua những con đường tối, ngắn ngủn và loay hoay trong thành phố vắng vẻ . Dừng lại trước rạp chớp bóng gần chợ . Tấm hình vẽ quảng cáo cho thấy là một phim cũ, đã xem lâu lắm rồi, phim hay: L’Été 42, có nhớ không: những bó hoa và nụ cười thiếu phụ diễm lệ, nhạc đệm bàng hoàng, chiếm giải Oscar về â Xe xích lô tiếp tục lăn bánh về phía đường biển . Vào ngồi quán lộ thiên dưới những lùm cây . Chợt trời đổ cơn mưa ngắn hạt mùa hè . Chạy vào trong quán . Chợt hết mưa . “Mình đi ra bãi biển cho mát . Hết mưa rồi .” Cát ướt hết, làm sao ngồi xuống được . Tối quá, anh . Biển ở đây gì xấu quá . “Ban đêm mà . Làm sao em thấy xấu hay đẹp” Cả một ngày nay e Tôi kéo em lại gần . Bụi đường trên con quốc lộ suốt một ngày nay làm mất hẳn đi mùi thơm của tóc em . Đừng hôn em . “Ừ” Em như mệt thiếp đi vào ngực tôi . Chúng ta kề sát bên nhau, bàn tay lơ mơ nắ Em thấy không ? Có một cái gì rời rã, lo lắng, bất an dầu cho khi chúng ta vẫn đang gần gũi cận kề nhau . Em thấy không, chúng ta không còn yêu thương nhau nữa . Một cuộc gặp gỡ, một buổi tối, một lời hỏi thăm, nối dài sao được một tình yêu đã đến hồi hủy diệt . Nhớ lại xem cái thời say sưa nhất . E Bề gì, thì ta cũng đã quá thương nhau . Đó là lời nói hay nhất của em trong số những lời e ĐÀM THOẠI TRONG GIA ĐÌNH EM: - Mày thương hắn thật sao ? - Dạ . - Mặt mày hắn ra sao, tao chưa thấy bao giờ . Sao hắn không đến đây ra mắt tao . - Ảnh nhát lắm mà má . Đây, có hình của ảnh đầy nè, má coi tạm . …… - Trời đất ơi . Cái thằng mặt mũi cau có rầu rĩ như vậy mà mày thương sao . Trông hắn khó thương quá . - Thì ba coi cũng khó thương thấy mồ . Rồi má cũng thương ba quá xá mà . - Đừng lẻo mép . Nhưng mà … hắn có thương mày không ? - Con cũng không chắc . Nhưng anh đã nói là có . - Hắn nói sao ? - Thôi má, chuyện riêng của con mà . - Mày phải nói cho tao nghe . Hắn nói gì với mày ? - Lập lại nghe mắc cỡ quá má à . - Hừ … với hắn thì mày đâu có mắc cỡ . Còn nói với tao thì mày xấu hổ à . - Thôi được rồi … Ảnh nói với con như vầy: “Anh yêu em” - Trời đất, thằng đó chắc là kép cải lương quá . Rồi mày trả lời hắn ra sao ? - Con nói: “Em cũng …rứa” . - Thiệt là …. thiệt là …tụi mày cá mè một lứa . Nhưng tụi bây đâu có thể cứ ong ỏng cái bài con cá “Anh yêu em, em yêu anh” suốt ngày mãi . Hắn phải tính chuyện lâu dài đứng đắn với mày chứ . Rồi hắn có muốn hỏi mày làm vợ không ? - Có chứ, má . - Hắn nói sao ? - Má bắt con lập lại nguyên văn ? - Ừ . Nguyên văn . - Nhưng má đừng kêu trời nữa . - Ừ . Tao không kêu trời nữa . Tao sẽ nghiến răng để nghe . Tụi mày cũng đâu sợ trời đất gì nữa mà tao kêu cho mỏi miệng . - Để con nhớ lại coi … À … ảnh nói với con như vầy: “Em lấy anh quách cho rồi . Đừng cho ông bà già em biết cái mẹ gì hết . Anh với em tự động lấy nhau cha đi cho nó xong, những chuyện khác tính sau” . - Trời …không …. Lạy Phật ! Thằng khốn kiếp . Rồi mày trả lời hắn sao ? - Con tát tai ảnh . - Ờ …Nãy giờ mới nghe mày làm một chuyện được . Mà cái thằng đó sao nó ăn nói gì cộc cằn thô lỗ quá vậy . - Ảnh là cự u quân nhân đó má . Một thời gian anh đã đi lính lung tung đủ thứ - Sao hắn không chết trận cho rồi . - Con đâu biết . Ảnh cứ vác ba lô đi lòng vòng khắp nơi cả . Đức Dục. Đông Hà, Pleime, Lệ Minh, Tam Quan, Bồng Sơn gì gì đó …mà chẳng bắn được một phát súng nào hết, cũng chẳng thấy ai bắn ảnh một phát, nên ảnh vẫn còn sống nhăn răng . - Hừ … không sớm thì muộn cũng có ngày trời hại hắn giùm tao . - Má đừng lo . Ảnh đã thề thốt với con nặng lắm . Ảnh thề nếu sau này mà ảnh phụ bạc con thì ảnh chết vì đao kiếm, thân bị bốn ngựa phanh thây ngoài chiến trường . - Mày cũng tin đ ược à . Sao mày ngu quá vậy . Thời buổi này người ta đánh nhau bằng súng đạn, đi xe tăng, máy bay chứ làm gì còn đao kiếm với tứ mã phanh thây … Cái thằng đó xạo quá . Mà thôi … bây giờ mày tính sao ? Tao ngó bộ mày chắc không thể lấy ai ngoài hắn được . - Không đâu má . Con sẽ không lấy ảnh . Ai mà lấy ảnh làm chồng thì khổ lắm . Tính ảnh hay lang bang, lại nghèo túng . Mà con thì lúc nào cũng cần có tiền để ăn hàng vặt, may sắm áo quần, mua tiểu thuyết đọc, xem xi nê, sang băng nhạc … vân …vân … Con không dại gì mà lấy ảnh . Con sẽ lấy một ông nào cỡ bằng tuổi của ba . - Trời đất ! - Má lại kêu trời nữa . Có gì lạ đâu . Đàn ông mà cỡ bằng tuổi ba là con thấy cũng …vừa . Một ông mới ly dị vợ hay vừa chết vợ càng tốt . - Tao không hiểu nổi mày . - Có gì khó hiểu đâu . Má không đọc tiểu thuyết của Francoise Sagan hoặc của Yasuko Harada nên má không biết là thế giới bây giờ mấy con nhỏ cỡ tuổi con có cái “mốt” là thường yêu mấy ông già . - Thôi …tao mệt quá . Mày tính sao đó thì tính - Nói vậy chứ má đừng lo . Con còn đang đi học mà . Lấy cho xong cái bằng Bác sĩ rồi mới tính chuyện lấy chồng . Cũng còn lâu lắm . Con có dặn ảnh đợi con …bảy tám năm nhưng ảnh sức mấy mà đợi . Chừng đó thì con đã lớn rồi, tụi con sẽ không còn thương nhau được nữa . Tụi con chỉ có thể thương nhau trong lúc, và bởi vì tụi con còn nhỏ . Lớn lên, ảnh sẽ chán nản mọi sự, và con sẽ say mê nhiều thứ khác . Có tiếng ngáp nhẹ, thở dài . Em cũng đã nói đúng như tôi nghĩ . Đã hết hồi kết cuộc, lạnh lẽo và buồn rầu . Kết thúc như thế nào thì cũng bình thường, chán ngắt và tẻ nhạt như thế . Chẳng bao giờ có một đoạn cuối tưng bừng đẹp đẽ hoặc lâm ly gay cấn, ngoại trừ trong tiểu thuyết và điện ảnh . Khi còn thương yêu, tôi đã biết tự trong đó đã chứa mầm sự hết . Dĩ nhiên, rồi phải kèm theo những lý do, những cái cớ nào đó, để khi nào cần có thể đem ra giải thích . Sau đây là một vài lý do: - Trong một thời gian đầu tiên, tôi đã quen đọc thư em . Tôi đã quen nghe thấy những điều em nói, những lời em viết, những chữ em nhảy nhót tinh nghịch trong tôi . Tôi đã ghiền những thứ đó rồi . Và khi tôi đột ngột bị “cúp” phần “lương thực” quen thuộc như thế, tôi không chịu nổi, tôi giận em, tôi bực tức em, tôi bất mãn . Dần dà, tôi ghét em thực sự . - Tôi đã quen nghĩ rằng chỉ có mỗi mình tôi là được đọc, được thấy những lá thư của em . Rồi khi bị nhìn thấy những thư từ của em cho một người nào khác, bất cứ vì lý do gì: xã giao, thông thường ..v..v.. tôi cảm thấy khó chịu, thất vọng . Tôi cũng không chịu nổi . - Tôi đã quen tưởng rằng chỉ mỗi một mình là được nhận những bông hoa nhỏ, cỏ lá …. Mà em đã hái vội đâu đó, thường gửi đến cho tôi . Nên khi tôi được biết em có thói quen phân phát hoa cho khá nhiều người, tôi không thể chịu nổi . Tôi đã coi thường những bông hoa và thư từ cũ, từ đó, tôi biết rằng mình không thể còn thương yêu nhau được nữa . Vì những điều đáng quý nhất, giờ đây đã trở nên tầm thường . Vì những điều lẽ ra phải đáng kính trọng nhất, giờ đây đã bị coi thường rẻ rúng . - Tôi đã quen mơ tưởng rằng em luôn luôn theo đúng những gì tôi muốn . Nhưng dần dần, em đã hoàn toàn làm trái ngược hẳn ý thích của tôi . Tôi thích em quanh quẩn mãi trong xó nhà bếp củi, và em đã trở thành một nữ khách đầy dáng vẻ rong chơi du lịch lang thang khắp nơi khắp chốn . Tôi thích em đừng vẽ vời làm thơ làm thẩn, và em đã sôi nổi làm nên những bài thơ, kỳ cục thay, lại rất đặc sắc, tưởng có thể gom góp để xuất bản thành một cuốn “Ma Nữ Thi” được . Tôi thích em đừng tập tành viết văn vớ vẩn, và em đã viết, kỳ cục thay, viết được nhiều truyện rất hay, sớm thành công, khá nhiều người biết tiếng (những ngắn Trái Khổ Qua, Đồi Cát, Quốc Lộ, Con Đường Không Dài ..v..v …đăng liên tiếp trên tạp chí) . Tóm lại, cứ mỗi lần em làm ngược lại ý muốn của tôi, là một lần em chứng tỏ em có lý hơn, là một lần chứng tỏ cho tôi thấy tôi đã sai lầm nặng nề . Và cuối cùng, giờ đây, chúng ta đã hoàn toàn mất nhau rồi . Em với tôi . Chúng ta không thể cùng nhau nhìn về một hướng . Cũng không thể cùng đi về một hướng . Con đường tốt đẹp nhất là con đường trên đó chúng ta đi ngược chiều với nhau . Nếu tình cờ đôi lần trong đời, chúng ta chợt đụng đầu nhau như những chuyến tàu khác hướng vẫn thường chờ đợi sát bên nhau đôi phút ở sân ga để chờ người bẻ-ghi, tốt hơn chúng ta nên quay mặt làm lơ, giả vờ không thấy, giả vờ không biết nhau, để mỗi người tiếp tục con đường riêng biệt của mình . Không ai là không đóng kịch một lần trong đời, chúng ta hãy đóng kịch với nhau trong những lần gặp gỡ như thế, nếu có . Và tôi hy vọng sau vài lần đóng kịch như thế, tôi sẽ thực sự không còn biết em, tôi sẽ thực sự thấy em như một người hoàn toàn xa lạ . Tôi cũng nghĩ rằng không điều gì đẹp đẽ tốt lành cho bằng việc tôi tự thiêu hủy trong tôi cháy tiêu sạch những tất cả những rung động nào còn sót lại vì hình ảnh của em . Tôi tin chắc rằng tôi sẽ làm được điều đó . Những lá thư từ Đường Sơn Cúc đã ngưng . Nhà bưu trạm đã dời đến một nơi khác . Tem thư đã tăng giá . Sức lực, tình cảm, tâm trí …cũng không còn nhiều để nắn nót viết nên những điều đam mê cũ . Love Story Made in V.N. của HNT va MN đã hết . Tất cả, nếu còn lại chút nào, thì chỉ còn lại trong mấy cuốn sách đang rao bán trên thị trường chữ nghĩa . Cuối năm nay, tôi có dịp đi bằng đường bộ trên Quốc lộ 1 từ Trung vào Thêm một lần nữa, mùa xuân đang đến . Tôi cũng không còn ca ngợi nổi mùa xuân . Như những câu chuyện tình có bố cục cổ điển, tôi lại vừa được tin em sắp …lấy chồng . Hai câu thơ mùi mẫn của TTKh hiện ra trong đầu tôi (không nhớ đúng nguyên tác, chắc sai vài chữ): Nếu biết rằng em sắp lấy chồng Trời ơi người ấy có buồn không ? Buồn là cái chắc . Nhưng không nhiều, vì đây là một chuyện không có gì lấy làm bất ngờ . Tôi đã sửa soạn đón nghe tin này từ lâu . Và cũng đã sửa soạn quà mừng đám cưới (Một cuốn sách có nhan đề có lẽ khá thích hợp trong những vụ này: HÔN LỄ, chỉ giá 6000đ, nhưng có kèm thêm chữ ký và lời đề tặng của tác giả) . Có lẽ chúng ta cũng nên kết thúc bằng cái trò lẩm cẩm này: mong em cho biết địa chỉ của em, tôi sẽ gửi trả em những thư từ, kỷ vật, ảnh hình xưa cũ hoàn lại cho em, dĩ nhiên cũng có mất mát một đôi chút vì những lần tôi đổi chỗ ở di chuyển từ nơi này đến nơi khác . Cuối thư, xin thành thật chúc mừng em . Cũng bởi vì thành thật, nên tôi chỉ có thể chúc mừng chứ không chia mừng cùng em được .
Với Iulian Semenov
Thợ Săn vừa mới nhận được bức điện mật mã của Trung tâm về những sự kiện xảy ra tại nơi hẹn bí mật của Bà ở Bern. Anh lại một lần nữa mở két sắt lấy ra hồ sơ cá nhân của Khăn Đỏ.
“Một người phụ nữ Ariel đích thực, Tính cách kiên định, vững vàng. Luôn luôn thực hiện rất tốt nghĩa vụ trong công việc. Không chút nhẹ tay đối với kẻ thù của đế chế.”
Người này phù hợp đấy – Thợ săn nghĩ – người này phù hợp. Anh nóng nảy nhấn chuông gọi.
- Bitner, hãy mời Khăn Đỏ đến chỗ tôi. Thế còn những cái bánh rán đâu rồi? Tôi đã nói với anh là 3 cái bánh, chứ không phải là 2. Đó không phải là vớ vẩn, đó thậm chí hoàn toàn không phải là chuyện vớ vẩn, Bitner thân mến ạ. Đặc biệt là trong chuyện này!
Còn trong lúc đó thì Sói đang ngủ. Sói ngủ rất sâu và bình yên, nhưng sau đúng 5 phút nữa anh sẽ thức giấc. Thói quen ấy được tạo ra qua bao năm tháng, còn bây giờ thì anh đang ngủ ngon trên đường từ Bern đến Berlin…
Với Ken Kesey: Cô ta ở đó
Sói rón rén đi sát tường, khẽ khàng như một con chuột. Sói nắm chặt cây lau nhà trong tay và nín thở chuyển động. Nếu như dòng máu của loài thú có giúp được gì trong cuộc đời bẩn thỉu của hắn thì đó là giúp hắn trở nên gian xảo.
Ổ khóa rung lên. Sau đó cánh của mở ra và hắn nhìn thấy nàng – nàng vừa bước ra hành lang. Đôi mắt của nàng xám xịt, môi không tô son, còn trên đầu nàng là một chiếc mũ bê rê đỏ đã mất hết cả hình dạng.
Nàng nhìn thấy Sói và mỉm cười với hắn. Sói nắm cây lau nhà chặt hơn và hạ mắt nhìn xuống dưới. Như thế dễ hơn. Khi mắt đã nhắm thì người ta khó nhận thức mình hơn. Sói nghe tiếng gót giầy của nàng gõ lốp cốp trên sàn. Sói đứng, không hề ngước mắt lên.
Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được tự do.
Với M. Bulgakov II
Vật cuối cùng mà Sói nhìn thấy là tàu điện đang tiến lại gần và khuôn mặt méo xệch của người lái tàu đội một chiếc mũ len đỏ.
Ivan nghe thấy tiếng kêu, anh chạy lại và đứng sững người nhìn thi thể bẹp nát của Sói. Anh không thể hiểu nổi, tại sao điều đó lại có thể xảy ra, bởi vì họ vừa mới ngồi trên ghế đá cùng với Sói, với Mikhail Alekxandrovich, vậy mà bây giờ Sói chỉ còn là một cái xác vỡ bụng nằm đấy.
Dần dần những tiếng kêu cũng tắt, và những ý nghĩ bắt đầu gắn kết được với nhau. Đầu tiên xuất hiện những từ gì đó rất lạ “những người tiều phu đi ra khỏi rừng”.
Ivan vứt bỏ “những người tiều phu”, nhưng lại xuất hiện “Mũ Đỏ”, và sau lưng của cô là một người nước ngoài.
À, đúng rồi, đó là ông ta nói rằng Mikhail Alekxandrovich “sẽ mất bụng vì Mũ Đỏ”.
“Mất bụng” – có nghĩa là chết… nhưng chính người lái tàu điện đội mũ đỏ dấy thôi. Hóa ra là cái gã ngoại quốc chết tiệt này đã biết trước toàn bộ bức tranh cái chết khủng khiếp của Sói.
Cũng có thể chính gã này đã đẩy Sói vào gầm tàu điện chăng? Nhưng làm thế nào? Điều này bây giờ chúng ta sẽ tìm hiểu.
Với Ioanna Hmelevskaya
Và khi đó tôi bất ngờ nhìn thấy một con sói xa lạ đang đến gần tôi. Cần phải thừa nhận rằng khoảnh khắc đó là thích hợp nhất đối với tôi, vì tôi đã định khi Sói xuất hiện thì tôi sẽ có một bộ mặt ngu ngốc nhất. Bất kỳ ai nhìn thấy tôi lúc đó cũng không thể có ý nghĩ nào khác về tôi được. Có lẽ anh ta cùng lắm chỉ có thể nảy sinh mối băn khoăn không biết liệu tôi có còn biết suy nghĩ nữa hay không.
Sói dừng lại và bằng một ánh mắt nhanh nhẹn hắn nhìn hết cả tôi lẫn tất cả những gì có trong làn của tôi. Có tất cả mọi cơ sở để cho rằng Sói là một anh chàng tóc vàng tro. Mà phải nói rằng khi nào đó một bà thầy bói đã tiên tri rằng một anh chàng tóc vàng sẽ đóng một vai trò định mệnh trong đời tôi. Tôi rất tin bà ấy, bởi vì tôi luôn luôn thích những anh chàng tóc vàng, nhưng số mệnh không hiểu tại sao lại cứ vứt cho tôi những anh chàng tóc đen, người này tóc còn đen hơn người khác, còn tôi thì vẫn nhìn xem có anh chàng tóc vàng nào xuất hiện hay không. Thời gian qua đi, tôi đã thành phản xạ: anh chàng tóc vàng – nghĩa là phải cảnh giác. Và bây giờ thì cái gã lưu manh này xuất hiện …
- Bon jour, mademoiselle, - hắn chào rất lịch sự.
Khi nghe thấy thế tôi bình tĩnh lại ngay tức khắc. Nếu như hắn gọi tôi, mẹ của hai cậu con trai gần trưởng thành là “mademoiselle”, có nghĩa là hắn đã quyết định tiến hành trao đổi hữu nghị.2471
Tài xế nọ cán phải một con gà. Anh ta xuống xe, nhìn quanh không thấy ai liền bắt con gà chết bỏ vào cốp xe. Ngay lúc đó, một nông dân từ trong bụi cây bước ra nói:
- Tôi hy vọng hẳn ông sẽ không giải thích là định chở con gà của tôi tới bệnh viện đấy chứ?
Một người tới tiệm sửa đồng hồ hỏi:
- Xin lỗi, ông có phải là thợ sửa đồng hồ giỏi nhất vùng này không?
- Phải, ông cần gì?
- Tôi muốn mời ông tới nhà xem giúp con gà trống nhà tôi. Từ mấy ngày nay nó toàn gáy sớm hơn mọi khi cả nửa tiếng đồng hồ.
Một chú bé gọi điện thoại:
- Alô, trung tâm bảo vệ động vật phải không? Hãy cho người tới đây gấp! Bà hàng xóm nhà cháu đang vặt lông một con gà đang tuổi vị thành niên!
Một chú bé ôm một con mèo chạy sang nhà hàng xóm:
- Bác ơi, cháu sang để nhận phần thưởng mà bác đã hứa cho ai bắt được con gà của bác đây!
- Nhưng trong tay cháu là con mèo kia mà?!
- Vâng. Con gà con của bác đang nằm trong bụng con mèo đấy ạ!
Một người hỏi người bán gà ngoài chợ:
- Con gà trống này giá bao nhiêu?
- Tôi không bán con gà này.
- Thế thì ông mang nó ra đây làm gì?
- Đó là vì không có nó thì lũ gà mái không chịu ra chợ.2676
Xưa em là mây trắng
Thiết tha trong sân trường
Trưa vàng mênh mông nắng
Cỏ xanh bềnh bồng hương.
Xưa em là chim trắng
Ríu rít vang phố chiều
Thơ ngây cùng bè bạn
Vội vàng chi tiếng "yêu".
Xưa anh đứng bên đường
Em qua, chân bước nhẹ
Giọt bâng khuâng rơi khẽ
Môi cắn môi ngỡ ngàng.
Rồi mùa sang... mùa sang
Chim xưa còn ríu rít
Mây xưa còn thướt tha
Anh xưa còn vụng dại
Tình xưa sương khói qua
Sân trường giờ nhạt nắng
Phố chiều hết thơ ngây
Mây trắng và chim trắng
Đã bay xa nơi này .
Anh một mình đứng mãi
Lặng buồn khói thuốc bay1289
Một diễn viên nổi tiếng đang đi trên tàu hỏa bị hai phụ nữ có tuổi nhận ra và bị họ quấy rầy bằng đủ thứ chuyện tào lao. Người diễn viên không biết làm cách nào chấm dứt được những cuộc chuyện trò thao thao ngán ngẩm của họ.
Lát sau đoàn tàu chui vào đường hầm, nhưng đèn trong tàu không bật. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, người diễn viên áp lưng bàn tay lên miệng hôn một cái thật kêu. Khi đoàn tàu ra ngoài trời sáng, cả hai người phụ nữ nhìn nhau trong im lặng lạnh lùng.
2833
Phàm là con trai ai cũng thích… bú. Nhưng đã bú thì không khoái bình nhựa mà…
Cậu bé môi thâm nằm viện cùng cậu bé môi đỏ. Hai cậu bé rúc rích chia sẻ kinh nghiệm với nhau về bú sữa mẹ và bú bình. Đứa toàn bú bình nói:
- Chán lắm cậu ạ! Sữa lúc thì nóng, lúc thì nguội, lúc thì nhạt quá, lúc thì ngọt quá. Thế còn cậu thì sao?
Đứa toàn bú sữa mẹ lại bảo:
- Ơ thế à, thế thì thua xa sữa mẹ rồi. Sữa tớ uống luôn ấm, ngọt vừa phải, lúc nào cũng vậy, bình sữa lại còn đẹp nữa.
- Sướng thật đấy, nhất cậu còn gì! Nhưng sao môi cậu thâm thế?
- Ừ, vì lúc nào bình cũng nồng nặc mùi thuốc lá và hơi rượu, thật khủng khiếp! Nhưng vẫn sướng.
1389
Một người cụt tay bước vào quán nước: - Ông bán cho một ly cam tươi. Người bán hàng vào trong một lát rồi trở ra với ly cam tươi đầy ấp. Ông khách tàn phế nói: - Tôi bị cụt cả hai tay, phiền ông cầm giúp ly cam cho tôi uống được không? Người bán hàng hớn hở: - Ðược! Ðược! Ông để tôi giúp ông mà! Trời bắt ông tội nghiệp! Khi uống hết ly nước, ông khách nói thêm: - Bây giờ phiền ông lấy khăn tay trong túi quần tôi lau hộ cái miệng tí nhé! Người bán hàng làm theo lời khách. Ông khách tỏ vẻ hài lòng thở phào một cái rồi nói tiếp: - Bây giờ xin ông vui lòng móc hộ cái bóp ở túi sau ông mở ra và tính tiền giùm. Sau khi lấy đủ tiền người bán hàng bỏ trả lại vào túi quần ông khách, ông khách cảm ơn chủ quán: - Què cụt như tôi nghĩ lắm lúc thật khổ. Ði đâu làm việc gì cũng phải nhờ người khác. Gặp người dễ tính như ông thật là may mắn. Tôi cám ơn nhiều lắm. À, xin lỗi ông nhà có cầu tiểu không nhỉ? Người bán hàng trợn mắt lên trả lời vội vã: - Thưa, nhà này chật chội quá nên tôi không có xây cầu tiểu. Phiền ông đi theo con đường này bỏ qua độ hai dẫy nhà thì tới cầu tiểu công cộng.
Trân qua Mỹ đã hơn 20 năm, có gia đình vợ và 2 con, có cơ sở làm ăn vững chắc thành công. Giống như những gia đình trung lưu ở đây, đời sống cả hai vợ chồng đều rất là bận rộn, bận rộn với công việc. Vì Trân lúc nào cũng có đầu óc thương mãi cầu tiến, muốn công việc càng ngày càng phát triển hơn, ngoài ra, còn phải lo cho 2 đứa con.
Công việc chiếm hết thời gìan của gia đình, nhưng đời sống gia đình rất là hạnh phúc, và vật chất đầy đủ. Thú vui riêng tư của Trân là mỗi tối sau một ngày làm việc Trân có thể dùng những gìây phút cuối trong ngày để vào Internet, đọc tin tức, theo dõi thị trường chứng khoán, và giải trí bằng cách đọc những tờ báo Việt.
Trân thich đọc báo Việt để biết những gì xảy ra ở Việt nam cũng như những gì đang xảy ra trong cộng đồng Việt nam ở đây... Trong số những tờ báo anh thường đọc, anh thich đọc tờ Việt Báo online, không phải để khen tờ báo hay để quảng cáo dùm cho tờ báo nhưng tờ báo này có tin tức, nội dung đứng đắn, chính xác, cách trình bày dể đọc theo khung chữ tiếng Việt, và có nhiều bài vở giá trị, thay đổi hàng ngày. Xa Việt-nam lâu, lại không sống gần cộng đồng Việt Nam, nên tờ báo tiếng Việt là món ăn tinh thần rất bổ ích, anh đọc hằng ngày.
Cách đây mấy tháng Trân có vào lục tìm bạn trên Vietbao Online, lúc đầu Trân chỉ muốn tìm cách liên lạc lại những người bạn cũ ngày xưa ở Việt Nam mà thôi... nhưng rồi Trân quen được Thảo.
Thảo làm cho một công ty điện tử, công việc của Thảo liên lạc với khách hàng qua email, Thảo có chồng và con. Chồng của Thảo cũng làm cho một hảng điện tử, đời sống gia đình Thảo không giàu có nhưng có một cuộc sống ổn định và hạnh phúc, ngoài ra Thảo là một người vợ rất đảm đang, ngoài công việc làm tại hãng, Thảo còn phải lo chăm sóc cho con cái, cũng như mọi công việc gia đình.
Thảo sinh ra trong một gia đình đông chị em, Thảo lấy chồng sớm năm 21 tuổi, qua Mỹ được hơn 8 năm, vì lấy chồng sớm, nên Thảo không có bạn bè nhiều... chỉ có một người em ở xa, còn các chị em đều còn ở lại Việt nam. Đời sống Thảo dản dị, đôi khi làm như thiếu một cái gì đó..., nên Thảo vào Internet tìm vài người bạn để nói chuyện cho vui... trong nhưng giây phút rảnh rổi ở sở làm !
Thảo và Trân tình cờ quen nhau qua mục tìm bạn trên Việt báo online. Cả hai lúc đầu quen biết nhau, cũng như quen nhiều người bạn khác qua internet. Cả hai đều nghĩ chỉ quen nhau làm bạn cho vui, vì cả hai đều có gia đình, thì làm bạn bè nói chuyện qua lại qua điện thơ thì có gì là tội lỗi. Nhiều điều trùng hợp, khi hai người quen nhau, như hai người đều sinh đẻ cùng một thành phố ở Việt Nam, rồi lớn lên Trân dọn về Saigon ở một Quận trong thành phố. Còn Thảo cũng lấy chồng về ở cùng Quận gần nhà Trân nhưng hai người hoàn toàn không hề biết nhau.
Trong những email qua lại, hai người thường kể cho nhau nghe, nhiều kỷ niệm cũ ngày xưa ở Việt nam. Những quán kem, những hàng quán, những con đường. Có ai xa quê hương lâu mà khi gặp lại người đồng hương, nhắc lại những kỷ niệm củ mà không vui..mặc dầu hai người chỉ qua lại qua những giòng email, qua sự gìới thiệu của Việt báo online... chưa bao giờ gặp mặt !.
Kể lể nhau nghe về quê hương, xứ sở, rồi đời sống ở đây, đời sống gia đình của cả hai, vui có, buồn có. Thời gian quen nhau lâu hơn, gần gũi hơn, câu chuyện thân mật hon, hai người đều cảm thấy thiếu vắn một điều gì đó, nếu một ngày mà không có nhận được điện thơ của nhau.... Một lần Thảo bịnh không đi làm, làm Trân buồn mấy ngày. Lần khác Trân phải đi họp ở xa không email cho Thảo được, cũng làm Thảo lo lắng... cả hai đều cảm thấy như không thể thiếu nhau được...nên thường gọi nhau là "người tình internet"...
Những câu vàn viết cho nhau nhiều tình tứ hơn, thân mật hơn, gần gũi hơn, mặc dầu cả hai vẩn chưa gặp nhau... Ngày xưa Trân vào internet để đọc báo, đọc tin tức rồi mới coi điện thơ. Bây gìờ Trân vào internet là coi email trưóc, coi có thơ của Thảo không. Thảo cũng thế, mỗi sáng Thảo phải vào internet để tìm đọc thơ của Trân trưóc, trả lời thơ xong, sau đó mới bắt đầu làm việc. Có một ngày những máy điện toán ở sở của Thảo bi hư... Thảo không coi email được, cả ngày đó Thảo không làm gì được!
Cả hai tự hỏi tại sao đều vướng mắc vào nhau, càng ngày càng cuốn hút vào nhau. Những lời lẽ yêu đương làm cho cả hai người muốn gặp nhau. Có phải đời sống ở My đầy đủ vật chất này vẫn còn có một sự gì thiếu sót về tinh thần. Cả hai đều có gia đình, không có gì rạn nứt hay sẽ đổ vỡ, mà tại sao có sụ thay đổi kỳ lạ. Đôi khi hai người tự nghĩ, hay là tại hai người quá hư hỏng, muốn tìm một sự gì mới mẻ. Tối qua, qua email cả hai quyết định sẽ gặp nhau cuối tuần này, vì không thể chịu đựng tình trạng này nữa...
Còn vài ngày nữa là sẽ là Tết Nguyên Đán. Đêm nay Trân ngồi đây viết email cho Thảo, biết làm sao cho đúng đây, ngày mai anh sẽ gặp em. Thảo ơi, lòng anh nôn nao anh không thể ngủ được! Trời Ca-li về đêm bắt đầu lạnh, sự yên tịnh của đêm vắng cho Trân nhiều suy nghĩ.
Và sau cùng, đây là eMail chàng viết cho nàng:
"Thảo yêu thương!
"Có lẽ giờ này Thảo đang ngủ, anh chúc em có nhiều mộng đẹp và thật bình yên trong tâm hồn. Anh cám ơn Việt báo đã đem tới cho anh một người bạn thật dễ thương như Thảo. Có Thảo anh có những gìây phút thật vui, thật hạnh phúc với em qua những cánh điện thơ mà Thảo gởi cho anh. Những điều em san sẻ với anh về cuộc sống cũ ỏ quê hương chúng ta đã sống, và những điều mới mẻ em đã viết cho anh ở Mỹ, cũng như những lời nói yêu thương chân thật của em, anh sẽ không bao gìờ quên!
"Thảo yêu thương !
Có lẽ chúng ta đã cho nhau một tình yêu chân thật nhất, tốt đẹp nhất, bằng phương tiện văn minh ở một xứ sơ văn minh nhất của nhân loại. Có lẽ tình cảm chúng ta đã đi quá xa những gì chúng ta muốn, cả hai chúng ta đều biết tình cảm chúng ta thật đẹp, nhưng nó có đầy trắc trở và không thấy đoạn kết. Anh gởi đến cho em email này, có lẽ là email cuối cùng anh viết cho em, anh rất buồn, có lẽ anh sẽ phải trải qua nhiều ngày để tìm cách quên em. Anh sẽ xóa mục tìm bạn của anh trên Việt báo, và anh sẽ không quen ai nữa. Anh đã có em và gìờ đây anh tìm cách xa em không phải là anh không yêu em, mà bởi chính vì anh yêu em, nên anh lo cho hạnh phúc gia đình của em. Anh không muốn gia đình em sẽ đổ vở, anh không muốn em mất đi những gì em đang có.
Chúng ta không thể tìm niềm vui trên sự đau khổ của nhiều người khác phải không em!. Chính em cũng từng tâm sự điều này với anh, và em thường nói, con tim em yếu đuối em không thể làm gì được, và cứ để cho mọi điều trôi đi miển là mình sống cho mình hôm nay. Thì hôm nay xin phép em cho anh quyết định dùm cho hai đứa...chúng mình xa nhau em nhá...., chúng ta sẽ không còn những cánh thơ cho nhau nữa. Nhưng chúng ta sẽ nhớ nhau mãi mãi, và tình yêu chúng ta sẽ đẹp mãi mãi.và mọi người xung quanh chúng ta đều hạnh phúc.
Anh sẽ không gặp em, nhưng đã có em trong tim anh, một hình ảnh một người tình internet tuyệt vời, chân thật, đầy yêu thương.
Anh chúc em và gia đình năm mới nhiều an bình, hạnh phúc.
Thảo ơi,
Anh nhớ em mãi mãi !
V Trân
Em yêu, em hãy nghiên cứu và điều chỉnh cho phù hợp bản nội quy dưới đây, những điều khoản sẽ có hiệu lực trong tháng Sáu và Bảy năm nay.
Em cũng có thể chuyển bản nội quy cho các bà vợ khác, các cô sắp lấy chồng, các chị, các em gái, vân vân, nghĩa là tất cả phụ nữ nói chung.
Điều một, từ mồng 9/6 đến mồng 9/7/2006, em cần đọc chuyên mục thể thao của các báo để nắm được điều gì đang diễn ra liên quan đến World Cup và xác định cách để có thể tham gia các cuộc đối thoại bóng đá.
Nếu không làm thế, em sẽ bị nhìn nhận không ra gì hoặc bị người đời lờ đi. Lúc đó chớ có phàn nàn vì sao không được ai quan tâm.
Điều hai, suốt kỳ World Cup, tivi là của anh và quy định này có giá trị mọi thời gian trong ngày, không có bất cứ ngoại lệ nào. Thậm chí cho dù em chỉ cần liếc nhìn cái điều khiển từ xa thôi là mắt em thế nào cũng có vấn đề.
Điều ba, nếu em trót dại đi qua tivi trong lúc đang diễn ra trận đấu, anh sẽ cho qua dù em có bò trườn lên sàn nhà với điều kiện không làm cho anh sao nhãng sự tập trung.
Nếu em quyết đứng “mỏng tang” trước mặt tivi với cái nhìn khêu gợi, anh dám chắc rằng em phải bận đồ vào ngay sau đó. Đơn giản chỉ vì lúc đó “chỉ có em đối thoại với em” mà thôi.
Còn nếu em cảm lạnh, anh nói trước sẽ không có thì giờ để đưa em đến gặp bác sỹ hoặc trông nom em trong thời gian diễn ra World Cup đâu.
Điều bốn, suốt tháng World Cup, anh tuyên bố trước là anh sẽ mù, điếc, và câm trừ phi anh yêu cầu tiếp tế nước uống hoặc đồ ăn. Em sẽ không nằm trong bộ nhớ của anh nếu em mong muốn anh lắng nghe em, mở cửa, trả lời điện thoại hay, thậm chí, bế con lên nếu nó ngã. Không có đâu.
Điều năm, sẽ là gợi ý hay nếu em thường xuyên đảm bảo có ít nhất hai thùng bia Heineken, thường xuyên trong tủ lạnh cũng như đủ thứ để gặm nhấm. Nhưng chớ có khó chịu khi bạn bè anh đến nhà ta xem bóng đá.
Điều sáu, nếu thấy anh nổi đóa vì một trong những đội mà anh hâm mộ thua, em chớ có nói “Quên đi anh, chỉ là một trò chơi thôi mà” hay “Đừng lo, trận sau, họ sẽ thắng anh ạ”.
Nếu em nói những điều đó, em chỉ tổ làm anh cú thêm mà thôi. Hãy nhớ rằng em không bao giờ am hiểu bóng đá tốt hơn anh và vì thế cái gọi là những lời động viên sẽ chỉ có thể dẫn đến tình ta tan vỡ mà thôi.
Điều bảy, em có thể ngồi bên cạnh và xem cùng anh một trận và em có thể nói chuyện với anh lúc hai đội nghỉ giải lao nhưng chỉ khi tivi đang phát chương trình quảng cáo hoặc khi tỷ số hiệp một làm anh hài lòng.
Ngoài ra, lưu ý rằng anh đang nói “một” trận vì vậy chớ có sử dụng cả kỳ World Cup như một dịp xả hơi để hai ta bên nhau.
Điều tám, phát lại các pha làm bàn rất quan trọng. Anh không quan tâm những pha đó anh đã xem hay chưa. Anh muốn xem lại, xem lại nhiều lần.
Điều chín, hãy nói với bạn em rằng chớ có sinh đẻ vào dịp này, chớ tổ chức liên hoan hay buổi tụ tập nào có trẻ con và cần có sự tham dự của anh. Vì:
- Anh sẽ không đi
- Anh sẽ không đi, và
- Anh sẽ không đi
Điều 10, nếu một người bạn của anh mời vợ chồng ta đến nhà vào một ngày thứ Bảy để xem một trận, chúng ta sẽ có mặt tại đó ngay lập tức.
Điều 11, các bản tin nóng World Cup trên tivi quan trọng như bản thân các trận đấu. Bởi vậy chớ có nghĩ đến việc nhắc nhở đại loại “nhưng mà anh đã xem trận này rồi đấy thôi”, “Sao anh không chuyển kênh để chúng ta có thể xem một cái gì đó”.
Câu trả lời của anh sẽ là “Hãy tham khảo điều hai của nội quy”.
Điều 12, cuối cùng, hãy tiết kiệm câu than kiểu “Cảm ơn Chúa, may mà World Cup chỉ bốn năm mới có một lần”. Anh miễn dịch với những từ ấy rồi. Vì sau World Cup là đến giải vô địch các đội ngoại hạng, đến giải ý, giải Tây Ban Nha, giải quốc gia, giải khu vực, vân vân và vân vân.
Cám ơn vì sự hợp tác của em
Trân trọng
Chồng thanh lịch và đáng yêu của em, Charles
1393
Lương chèo đò mướn năm mười hai tuổi. Nhà Lương nghèo, chỉ là cái chòi rách tả tơi, từ ngày đi theo đò. Lương ăn, ngủ trên bến đò, nên nhà đã bỏ hoang hẳn. Suốt ngày quần quật trên sông mà bộ mình đã khẳng khiu chỉ độc cái quần tà lỏn dính đầy nhựa trong của thời làm sai vặt ở các trại xuồng. Lương không cha, má chết sớm nên cái quần dãn dây thun không ai may lại, nó tuột luốt mỗi lần Lương thót bụng rướn người trên đôi chèo.
Bây giờ cũng còn vài người nhớ dai nhắc hoài cái tướng Lương hồi đó. Bây giờ Lương ba mươi hai tuổi. Anh đã chèo hết thảy chín xác đò. Bến đò Đậu Đỏ qua xóm Miễu sang đi nhượng lại qua tay bốn người chủ. Mà, Lương vẫn còn nghèo. Lương khoe, nghèo, cực nhưng vui lắm. Ngày trăm lượt chèo nát mặt sông từ bến xóm Miễu qua bến chợ, anh chứng kiến biết bao nhiêu thay đổi cuộc đời, người xóm Miễu già đi, những thằng con trai, đứa con gái lấy nhau sinh ra nhiều thiệt nhiều đứa trẻ. Và những đứa trẻ lớn lên…
Chỉ Lương là già câng già cấc, già cóc thùng thiếc rồi mà chưa lấy vợ. Hỏi Lương, Lương cười hì hịch :”Tui xấu muốn chết, ai mà thèm ưng…”. Lương xấu trai thiệt. Tướng Lương nhỏ xíu, teo héo. Đầu to, tóc dày, cứng, cháy nắng. Một bên mắt lé xẹ. Ai cũng cười :”Cái thằng, mầy chèo mà không ngó đằng trước, ngó đâu trật lất vậy?”. Lương không giận tựa như không biết giận. Cái thân nhỏ mồ côi mồ cút, nghèo xác xơ mà bày đặt giận cuộc đời thì làm sao sống nổi. Suốt ngày Lương hệch miệng ra cười, làm như vui, làm như không, khó nắm bắt. Trong Lương như một ngườI trí não chậm phát triển. Lương khoái cặp mắt mất đoàn kết của mình lắm, người ta nhìn anh biết, chứ anh mà nhìn lại, người ta tưởng anh ngó đâu đâu.
Bông cũng bị Lương nhìn như vậy. Nhà Bông cũng ở bên xóm Miễu, gần chòm mả Tiều. Lương biết Bông từ hồi Bông còn đi học. Bông mê đi đò, lần nào nó cũng năn nỉ Lương lén bà chủ bến cho nó ăn gian thêm mấy bận nữa. Nó ngồi đằng mũi xuồng, thò chân xuống nước quậy quậy chơi. Lương bảo dưới sông nhóc cá sấu, Bông tin liền. Sao mà Bông dễ tin vậy. Ngày nào, Bông cũng mặc chỉ một cái áo trắng bằng vải soa lông vịt, chiếc áo hơi ố vàng, rộng thùng thình. Tan học, Bông cùng một bầy em lít chít đi mót cây vụn ở các trại xuồng về nấu cơm. Má nó có một chiếc xuồng cũ, hai bên be bể như cá chốt rỉa, vớt bọc dưới sông. Ba nó đi nhậu, nhậu xong về đánh má con nó. Lớn lên, mỗi lần qua đò, Bông thôi vọc nước nhưng đăm đăm nhìn ra xa. Con sông Thủ đến ngã ba Vàm bỗng cuồn cuộn quặn đau khi hoà sông Gành Hào ra biển.
Bông lớn mau lắm. Chuyện đó không biết có mắc mớ gì mà tự nhiên Lương khoái soi mình xuống sông, những khi vắng khách, Lương ngồi mằn mằn lấy cồi mấy hột mụn trên mặt. Lương than với bà Tư, chủ bến “Lúc này dì thấy tui đen không?” Bà Tư cười , "Chà , hỏi kiểu này chắc biết làm điệu rồi. Muốn vợ hả? Mầy ráng dành dụm tiền, mai mốt có vợ rồi tao sang lại bến đò cho mà làm ăn”. Con mắt lé thờ ơ nhìn chỗ khác, nhưng con mắt còn lại thắp lửa lên. Mắc mớ gì Lương nghĩ tới Bông .
Bông thôi học. Bữa cuối tan trường, qua tới bờ xóm Miễu, Bông không chịu lên, nó biểu Lương cho nó đi thêm bận nữa, từ mai nó đã thôi học rồi. Từ mai, nó vẫn qua đò, nhưng nó đã khác, con Bông đã khác.
Con Bông đã khác. Buổi sáng, Bông mặc áo rách qua chợ, buổi chiều về. Trên mình là váy ngắn, áo yếm, vai quàng hờ hững hai cái dây nhỏ xíu có cũng vậy mà không có cũng vậy , vịn hờ cái áo khỏi tuột xuống. Bông hỏi Lương: “Thấy tui đẹp hôn?” Lương hệch miệng ra cười : "Đẹp dữ dằn luôn". Bông lườm một cái rồi hất mặt đi, "Đẹp khỉ khô gì, tui đâu có ham”. Bông bước lên bờ, đạp đạp mũi đò ra.
Đám em Bông mặc áo mới tới trường. Má Bông sắm được chiếc xe đẩy bán bánh mì thịt dài dài qua các hẻm. Ba Bông đi nhậu về, đã ngủ rất say.
Người xóm qua đò xầm xì Bông đi bán bia bên cầu, quán “Đêm sầu”. Bốn giờ chiều, Lương đưa Bông qua chợ. Bông nói giờ đó quán chưa có khách đâu, nhưng con mẹ chủ bắt phải mặc quần lửng ngồi ngoài băng đá đằng trước quán. Một bầy con gái ra đó giả đò ngắm mây trôi, coi xe cộ qua lại chơi nhưng thật ra là để chào hàng. Bông trở về lúc hai ba giờ sáng, quần áo xốc xếch, tóc mai dính bết vào khuôn mặt đậm đà son phấn. Đôi mắt dại đi vì say, vì mất ngủ, người sềnh sệch mùi bia, đến nỗi Bông ngồi gần, Lương hít hơi men muốn xỉu luôn.
Lương ăn trên sông, ngủ trên sông nên không biết ở phía bờ, người ta đưa đẩy cuộc đời Bông như thế nào. Nhưng thế nào thì Bông chắc cũng giãy giụa, quặn đau như nước ở ngã ba Vàm vậy. Bởi vì Lương tin Bông, Lương hiểu Bông mà.
Dăm bữa, Bông rút trong áo ra một nắm tiền, xoè ra tròn như chiếc quạt, phơ phất mát mặt Lương, Bông cười, "tui giàu rồi”. Lương lắc đầu, Bông biểu Lương chèo đi, chèo hết đêm nay. Lương chèo trong những ánh đèn hắt ra từ hai bên bờ xóm chợ. Bông nhìn ra sông, cái nhìn vẫn buồn như lúc trước nhưng nó đã đanh đi, chai lì đi. Lương nhìn mà Bông đâu có hay. Lương hỏi Bông bộ tính làm như vầy hoài sao. Bông cười, chừng nào có người cưới tui. Lương hỏi, “Xấu xấu Bông chịu không?”. Bông cười, "Thân tui gì còn kén chọn nữa, khùng?”.
Lương mà khùng? Hỏng dám đâu. Lương ngồi gãy tay, gãi đầu hỏi bà Tư coi bà còn nhớ lời hứa hồi trước không, bà cười, "Nhớ, nhớ chớ sao không? Tiền mày gởi tao, dư sức qua cầu rồi”. Nhưng bà không biết đâu, Lương còn nhiều dự tính nữa, anh muốn cất lại căn nhà đã bỏ hoang lâu rồi. Lương muốn đóng một chiếc đò mới, cẩn vỏ xe quanh be, lấp dầu trong, cho từng sớ gỗ đỏ au au.
Lương đi xin cây vụn về để sẵn dưới sạp, rảnh rảnh, anh lấy ra, cưa đẽo đóng một cái hộp đựng tiền nho nhỏ, nhiều ngăn. Ngăn đựng giấy bạc hai trăm, năm trăm, ngăn đựng giấy bạc một ngàn. Lương mua giấy nhám về đánh cho nó bóng lên, rờ tay cho mát rượi. Lương giấu nó đi để khỏi ai trông thấy, sợ người ta hỏi tới hoài. Lương nói thiệt, người ta cười, bảo Lương cầu cao… Mắc cỡ lắm. Mà, anh còn chưa nói với Bông.
Nhưng Bông đã nói trước, Bông khoe, “Chắc tui bỏ nghề, tui lấy chồng”. Lương rà mái chèo cho đò cặp bến, Lương hỏi Bông lấy ai? Bông cười: "Cái ông hồi nãy đưa tui về”. Lương muốn sụm bộ giò, lặng người mà miệng vẫn cười hịch hạc, “Sướng nghen”.
Ông già vẫn thường đưa Bông về xóm Miễu. Người ta nói, con Bông ham giàu nên ráng kêu ông ngoại đó bằng anh. Bông giẫm cái cười của cuộc đời lên đôi giày cao hai tấc, đường kính gót một phân. Bông chờ ngày lấy chồng.
Nhưng bà già, vợ ông già không chịu, bà lùa bầy con qua nhà, rọc nham nhở mái tóc dài của Bông, xé quần áo, lột sạch những món đồ trang sức Bông đang đeo. Chuyến về, đám người đó qua sông. Lương trừ trừ chờ canô chạy qua rồi nương theo sóng lớn nhận chìm đò luôn. Bà già suýt chết đuối, may nhờ Lương ngoi ngóp kéo lên bờ. Bà vừa níu Lương vừa chửi: "Đồ không có văn hoá, đồ thất học”. Lương cười hề hề, sao bà chửi câu nào trúng câu đó vậy.
Bông biết chuyện, Bông nói trong ngân ngấn nước mắt “Làm chuyện đó chi vậy, Lương? Của người ta thì trả lại cho người ta đi. Sao mà tui dễ tin người quá vậy không biết”. Lần đầu tiên, Bông gọi Lương theo đúng tên của anh chứ không kêu “khùng”, kêu “đò” nữa. Lương sướng tê người đi. Bông ngồi chỏi tay ra ngoài sau, ngẩng mặt lên nhìn Lương như chị Hai nhìn thằng Út, như con chó Vá nhìn đống thóc.
- Tui biết anh thương tui mà, Lương.
Lương cười. Khuya đó về, sông vắng. Lâu lâu mới có một chiếc xe chở cát, chở dầu tạch tạch đi qua, ánh đèn đỏ lòm xa xa như ánh nến. Bông biểu có thương Bông thì ngồi thì lại gần ngồi gần Bông đi. Nước đứng rồi, đò có trôi đi đâu mà sợ. Hai đứa ngồi một bên be xuồng, nó nghiêng nghiêng lơ lửng. Bông biểu Lương nắm tay nó đi, Lương không dám, hai đứa cách nhau chừng bốn gang rưỡi. Lương nín khe hồi lâu rồi thở ra :
- Gió mát thiệt, hen?
- Lương!
- Gì?
- Ôm tui đi.
- Ý trời, người ta dòm.
- Thây kệ họ. Ôm tui đi.
- Thôi
Bất thần, Bông xô Lương té ngửa xuống nước. Đợi Lương vẹt đám rác trôi lều bều, trồi đầu lên, Bông hét :
- Chê thân tui dơ dáy, nhơ nhớp nên không dám động vô tui chớ gì. Vậy mà thương tui sao? Đồ xấu xí, đồ khùng.
Lương vịn một tay vô be xuồng, một tay vuốt nước trên mặt. Trong lòng anh nghĩ rất nhiều mà không nói được lời nào. Anh khờ khạo không có năng khiếu nói, lâu rày anh chỉ biết cười. Lương mà khùng? Lương chỉ không muốn mình giống như bao thằng đàn ông khác, nhìn Bông như nhìn một món đồ chơi. Bông là Bông, là con gái, là người.
Sau nầy, Bông dửng dưng qua đò như chưa hề có cái đêm hôm đó. Bông đi với một thằng con trai mới. Thằng nầy để tóc năm năm nên Lương kêu nó bằng “Năm-năm”. "Năm-năm”trẻ măng, quần áo thơm, đầu tóc thơm, chiếc xe phân khối lớn nổ tè tè ra đám khói cũng thơm. Bốn giờ, "Năm-năm” đón Bông ở đầu bến đò. Nó hất mặt hỏi Lương có biết Hồng không? Lương nói Lương chỉ biết Bông thôi. Lòng anh nghĩ, dù là Hồng, là Mai, là Cúc thì vẫn là Bông."Năm-năm” cười sùi sụt: "Ông nội này cù lần thiệt”. Bông qua sông đi rồi. Mấy bà già đi chợ về nguýt muốn rách đuôi con mắt:
- Con gái con đứa gì mà ngồi vểnh phao câu, thấy ghét.
Lương lặng lẽ cười. Anh đưa Bông đi rồi chở Bông về. Kỳ cục, Lương không biết rằng mỗi lần thấy Lương dại miệng kéo răng ra cười là lòng Bông quặn đau. Bông muốn nhìn thấy anh buồn, thấy trong mắt anh lộ ra một cái nhìn ghen tức. Nhưng Lương không được thông minh lắm, Lương không hiểu. Lương khùng.
Lương không ngờ. Chiều đó anh đưa Bông tươi hồng qua sông, sáng hôm sau má Bông với đám em qua đò, mếu máo :
- Con Bông nó bị tai nạn.
Nghe nói Bông bị thương trong lúc đua xe cùng “Năm-năm”.
Nghe nói cột sống Bông bị tổn thương nặng. Một nửa chi dưới đã bất toại.
Lương chỉ nghe người xóm Miễu qua đò nói lại. Lương không bỏ đi đâu được đôi chèo. Lương không rành cái gì ngoài cái bến, dòng sông, đất đai xóm Miễu. Lương ngồi tưởng tượng ở trong bệnh viện chắc Bông buồn lắm. Lương chờ Bông về.
Bến đò xóm Miễu thay đổi chủ. Lương vẫn mãi miết chèo qua chèo lại, càn lên dòng chảy, lên sóng nước mà đi. Bông ngồi trên bến thu tiền. Nó vuốt phẳng phiu từng tờ giấy bạc lẻ nhàu vào từng ô của chiếc hộp Lương đóng ngày xưa. Người không biết qua bến nhìn Bông xinh đẹp tươi hồng rồi nhìn vẻ mặt già háp của Lương mà lòng tiếc hùi hụi, tiếc đôi đũa mốc với cái mâm son, tiếc bông lài trắng với bãi cứt trâu xanh. Người biết chuyện cười Lương khùng, cưu mang một đứa con gái lỡ lầm còn thêm chuyện không còn khả năng làm vợ.
Nên bên kia chợ người ta gọi bến này là bến Đậu Đỏ, bên này bờ xóm Miễu, người ta kêu bến “Lương khùng”.