Vị sư già ngồi bên vệ đường. Ông ngồi, đôi mắt khép lại, hai chân xếp bằng và hai tay đặt thong thả trên đùi. Trong sâu lắng thiền tịnh, ông cứ ngồi mãi ở đó. Bỗng nhiên một giọng nói hỗn xược và đầy mệnh lệnh của một chàng hiệp sĩ samurai cắt ngang sự yên tĩnh của ông: "Lão già! Hãy dạy cho ta về thiên đàng và địa ngục!"

Thoạt đầu, dường như không nghe thấy gì, vị sư già chẳng mảy may cử động. Thế nhưng từ từ ông mở mắt ra, một nụ cười thoáng trên khoé miệng, trong khi chàng hiệp sĩ samurai cứ đứng đó chờ đợi một cách nóng nảy.

"Ngươi muốn biết về bí mật của thiên đàng và địa ngục à ?", cuối cùng thì vị sư già cũng trả lời. "Ngươi là một người bê tha. Tay chân ngươi bám đầy cát bụi. Tóc ngươi rối bù, hơi thở ngươi hôi hám, còn thanh kiếm của ngươi thì chẳng được gìn giữ và đã rỉ sét cả rồi. Mặt mũi ngươi xấu xí và áo quần ngươi mặc thật là buồn cười. Ngươi lại hỏi ta về thiên đàng và địa ngục ư ?"

Chàng hiệp sĩ samurai tức tối thốt lên một tiếng chửi thề độc địa. Anh ta tuốt kiếm và giương cao lên đầu. Mặt đỏ bừng bừng và gân máu trên cổ nổi lên gai góc, anh ta chuẩn bị ra tay chém lìa đầu vị sư già.

"Đó là địa ngục", vị sư già từ tốn nói khi thanh kiếm bắt đầu hạ xuống.

Ngay trong khoảnh khoắc ấy, chàng hiệp sĩ samurai chợt thấy trong lòng tràn ngập sự ngạc nhiên, ngưỡng mộ và kính phục dành cho vị sư già yếu đuối nhưng can đảm đem tính mạng của mình ra để dạy cho anh ta một bài học. Chàng hiệp sĩ thu kiếm về giữa chừng và nước mắt bắt đầu chảy tuôn trên khuôn mặt anh ta.

"Và đó," vị sư già bảo, "chính là thiên đàng."
210





Xem xong tập phim cuối cùng, anh chồng bình phẩm:


- Phim phải nói có ông chồng ghen đáng sợ. Vợ ra đường cũng ghen, vợ nói chuyện với bạn cũng ghen, thậm chí nằm mơ thấy vợ đi chơi với người khác cũng ghen.

Vợ bảo:

- Theo em thì ông chồng mới thật đáng thương.

Ông chồng cãi:

- Cô vợ mới thật đáng thương. Người đẹp đến thế, thủy chung đến thế, niềm ao ước của bao nhiêu người đàn ông, mà cưới phải thằng chồng hay ghen bóng, ghen gió.

- Anh chồng sao lại không đáng thương? Quá đẹp trai, cao ráo, có tiền tài danh vọng, làm nhiều cô thầm thương nhớ trộm. Thủy chung thì anh ta có thừa, nhưng tại cô vợ cứ đỏng đà đỏng đảnh. Hỏi xem còn ai hơn anh ta không?

Anh chồng liền đứng dậy, mặt hầm hầm:

- A, vậy là cô nói tôi không là cái gì so với nó phải không? Cô còn dám khen nó đẹp trai, giàu có, danh vọng trước mặt tôi à? Đến bây giờ tôi mới biết lòng dạ của cô. Trong số những người thầm yêu nhớ trộm nó có cả cô phải không? Hèn chi đêm nào cô cũng ngồi ê mông, mỏi mắt để theo dõi hết 100 tập của bộ phim.

Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại reo lên, anh chồng trợn mắt nói thật to:

- Đó, nó gọi cho cô đó, đến mà nghe đi!
1581




Trong phòng đợi của bác sĩ thú y, một anh chàng thấy một cô gái xinh đẹp cứ ôm con chó nhỏ vào lòng và hôn lên tai nó. Chàng trai thả lời trêu ghẹo: "Ước gì, anh biến thành chú cún xinh xắn nằm ngoan ngoãn trong vòng tay ấm áp của em".


Bác sĩ thú y đang lúi húi làm việc giãy nảy lên:

- Ấy chết! Đừng ước trở thành nó. Cô ta mang con cún đến thiến đấy.

1252




Trong giảng đường:

- Mày đang làm gì vậy?

- Viết thư về nhà cho mẹ...

- Ơ, cái thằng này! Đang giờ học mà còn làm việc riêng. Dẹp, dẹp ngay! Lấy tờ giấy đó ra đánh carô với tao!



o O o


Một "mày râu" bảo hai bạn nữ đang trò chuyện:

- Các bà phiền phức quá đi, đang giờ học chính trị mà cứ... "thả vịt" ở đây! Phải trật tự lắng nghe!... Hoặc chí ít cũng tạo không khí yên tĩnh để tui còn... ngủ nữa chứ!?



o O o



- Ngày trước, tôi đã phải đi bộ 10 cây số để đến trường đấy.

- Lẽ ra, thày nên dậy sớm hơn để không bị lỡ chuyến xe bus.

1138




Em thấy không tất cả đã xa rồi
Trong hơi thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng ti'm vào trong mắt lắm mê saỵ

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêụ

Muốn nói bao nhiêu muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - Rụng xuống trái bàng đêm.

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớlớp, nhớ tên tôỉ

"Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy"
"Mười chú chứ nhìn xem trong lớp ấy"
(Ôi những trận cười sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Muà hoa mơ rồi đến muà phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm.

Thôi hết thời bi'm tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăn nhăn lên bàn ghế cũ
Quả ngọt trên cây mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng hoa mướp của ta ơi!

Em đã yêu anh, anh đã xa rời
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường - chiếc lá buổi đầu tiên.

1532




Một trọng tài bóng đá đi du lịch lạc vào vương quốc toàn nữ giới. Ở đây, chẳng có ai mặc quần áo và ông cũng không được ngoại lệ.

Khi người ta đưa ông đến gặp nữ tộc trưởng, bà ta nói:

- Ông làm nghề trọng tài bóng đá đúng không?

- Sao bà đoán giỏi vậy?

- Có gì đâu, lúc nào ông cũng kè kè cái còi thế kia thì ai chẳng đoán ra.


1443




Một ông dắt con chó săn nhỏ vào hiệu sửa đồng hồ. Ông này điên thật và ông thợ cũng không thua. Khách nói:

Tôi dắt nó đến nhờ ông sửa vì nó ngừng hoài không chịu chạy!

Ông thợ nói:

Ông có thể để nó ở đây một tuần lễ không?

Được lắm tôi cũng muốn ở lại với nó vì tôi cũng cần sửa chữa chút ít.

Ông thợ hỏi:

Ông cần sửa gì?

Khách đáp:

Tôi đi làm việc trễ luôn luôn.

2766




Với Kurt Vonnegut

Hôm nay Sói đã ăn sáng, vì vậy anh không xơi Khăn Đỏ ngay lập tức. Anh mơ ước được ngồi ở nhà, trong cái hang ấm áp đầy thức ăn của mình, và không bao giờ phải chạy lang thang trong rừng nữa. “Thế bà em sống ở đâu?” – Sói hỏi. Và khi Khăn Đỏ trả lời anh, thì trong bộ não hơi lớn quá của Sói đã chín muồi một kế hoạch để có được cả Khăn Đỏ lẫn bà của nàng và bánh rán cùng một lúc. Cần phải nói với các bạn đọc rằng ngày hôm sau Sói sẽ phải chết. Những người tiều phu tình cờ đi ngang sẽ dùng rìu moi bụng anh ra và sẽ biến anh thành một con bù nhìn tuyệt hảo. Con bù nhìn ấy còn đứng trong trường làng 17 năm nữa cho đến khi thành tro trong một đám cháy. Cậu bé Vanhia của làng sẽ nhặt được trong đống tro một cái nanh của Sói, và sau đó đem đổi cho cậu bé hàng xóm lấy một cái que sắt đã cong. Nhưng đó là một câu chuyện khác… Còn hiện giờ thì Sói vẫn chưa nghi ngờ điều gì và đang chạy thoăn thoắt đến nhà của Bà ngoại…



o O o


Với Lev Nhicolaievich Tolstoi

Một buổi sáng mùa hè yên ả. Thiên nhiên tràn đầy mọi hương thơm của mùa thu. Bầu trời xanh, xanh biếc ửng hồng trên phương đông bởi những tia nắng đầu tiên của mặt trời vừa thức dậy. Nam tước tiểu thư Khăn Đỏ cầm chiếc làn bánh rán và đi vào rừng. Nàng mặc một chiếc áo đầm màu trắng tuyệt đẹp, điểm xuyết vài giọt lệ trong sáng của ngọc trai. Trên mái đầu tuyệt đẹp của nam tước tiểu thư là một chiếc mũ rơm Ý rất mốt, đôi tay trắng muốt được bao bọc trong đôi găng duyên dáng may từ lụa ba tit. Chân nàng xỏ đôi hài cườm, sản phẩm vô cùng tinh xảo. Dường như cả con người của nàng sáng rực lên trong những tia nắng sớm, và nàng đang bay trên đường rừng như một con bướm trắng, để lại sau mình là một dải mùi nước hoa Pháp tuyệt hảo

Bá tước Sói có thói quen dậy sớm. Không đánh thức người hầu, chàng tỉnh dậy, ăn mặc giản dị và hạ lệnh đóng ngựa. Và sau khi ăn sáng qua loa, chàng thúc ngựa vào rừng…



o O o


Với Fedor Mikhailovich Dostoevsky ("Tội ác và trừng phạt")

Sóikônnhikov thức dậy vào một sáng sớm mùa hè u ám, trong căn phòng nhỏ hẹp của mình. Tâm trạng anh đang tăm tối. Những khó khăn tài chính thường xuyên do cuộc sống thủ đô đắt đỏ, những ngày ăn kiêng nhiều khi đã làm anh thấy cuộc sống tởm lợm. Anh chỉ còn thấy một cách duy nhất để thoát khỏi tình trạng này là đi ăn trộm. Xoáy tiền cũng không phải khó khăn gì lắm. Anh biết rằng có một người nào đó thường xuyên đi qua rừng. Trong chiếc làn của người đó dưới lớp bánh rán là một số tiền. Anh quyết định. Không biết cái linh tính lạ lùng nào đã khiến anh nhét chiếc rìu dưới áo tu lup khi ra khỏi nhà.

Trên con đường mòn tăm tối thoáng hiện chiếc bóng của ai đó. Sóikônnhikov xông tới, tìm cách giật chiếc làn khỏi tay người kia. Cuộc vật lộn bắt đầu. Nhưng sức lực rõ ràng là không bằng nhau, và Sóikônnhikov cảm thấy chỉ một chút nữa thôi anh sẽ bị đối thủ vặn tay mất. Lúc bấy giờ anh rút rìu ra và lấy đà bổ xuống hai nhát. Thân thể đối thủ mềm nhũn. Hóa ra trong làn không có tiền. Và đối thủ của anh là một bà già.

Sóikônnhikov cảm thấy mặt đất rung rinh dưới chân anh.


Hai tháng sau tờ báo “Vedomosti” đăng tin trong mục “Tai nạn” rằng ở sông Neva người ta nhìn thấy cái xác nổi lên của Sóikônnhikov trước đó tưởng là đã mất tích.



o O o


Với Arkadi và Boris Strugatxky

Harmon, 12 tháng 7 năm 20..

- .. Thưa giáo sư, xin ngài cho biết điểm phát Pilman là cái gì ạ?

- Này anh bạn đồng hương, hãy nghe đây. Điểm phát Pilman là một thứ rất đơn giản. Anh hãy tưởng tượng là anh lấy nửa hộp, sau đó lại thêm nửa hộp, rồi sau đó đem bánh rán cho bà ngoại. Tất cả đều hiểu là anh không thể đem đến chỗ bà ngoại được, vậy đó, những chiếc đinh ốc … eee, tức là những chiếc bánh rán sẽ nằm trên một đường cong trơn tru… tôi hy vọng là anh hiểu chứ.

- Thưa giáo sư, thế thì Sói và Khăn Đỏ ở đấy để làm gì?

- Này anh bạn đồng hương, khi mà người ta còn chưa biết gì về Zona, họ là những người đầu tiên đi vào rừng, và bây giờ có lẽ người ta gọi họ là những người đi lén theo đấy.

- Thế khi đó thì những Thợ săn là những ai?

- Thì đầu tiên, khi mà các đạo quân tiến đến Zona ấy …

Người nói chuyện với giáo sư Boris Pilman là Bronetemkin



o O o


Bill Gates ("Business@The Speed of Thought")

Chúng ta hãy xem xét sự thích nghi của một chuyên gia mới trong lĩnh vực thiết kế các hệ thống thông tin ở công ty của chúng ta

Chúng ta hãy tạm gọi chuyên gia này là Mũ Đỏ (trong nguyên tác tiếng Anh là "Red Hat" – chú thích của người dịch). Lần đầu tiên đến chỗ làm việc của mình cô ta sẽ thấy một chiếc máy tính đã được cài đặt Windows và tất cả những phần mềm cần thiết cho công việc của cô ta do hãng Microsoft soạn thảo.

Trong tương lai cô ta có thể điều khiển toàn bộ cuộc sống cá nhân của mình thông qua hệ thống thần kinh của hãng chúng ta, khi cô ấy trở thành một tế bào nữa của công ty. Cô ta thậm chí có thể thay giấy dán tường trên máy tính của cô ta dưới dạng những con chim cánh cụt nhỏ để kỷ niệm cuộc sống phi thương mại trước đây của mình. Những nhân viên liên lạc của công ty sẽ thường xuyên đem bánh rán đến cho Bà của cô ấy, và Mũ Đỏ sẽ không cần phải quan tâm đến chuyện đó nữa. Để cho cô khỏi phải thất vọng, thậm chí người ta sẽ không thông báo cho cô, khi mà bà của cô lên đường sang thế giới bên kia. Nhưng đến tận lúc về hưu thì Mũ Đỏ có thể nhận thư của bà và mẹ cô, những bức thư này được tự động phát sinh trong hệ thống nội bộ của hãng MS Wolf XP.



o O o


Với Mikhail Bulgakov III

“Nhưng trong lúc này thì Bà lão đã đánh đổ dầu ra đường rồi” - Nhà ảo thuật tuyên bố.

“Bây giờ chúng ta sẽ giải thích cho mi”, Sói nghĩ và nháy mắt với Ivan sau lưng nhà ảo thuật rồi nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Sau đường tàu điện, trên tường có một chiếc điện thoại công cộng.

Ngay chỗ cửa xoay Sói làm một người đàn ông hom hem hoảng sợ. Ông này bất ngờ nhảy khỏi ghế và nói bằng một giọng nói đã rạn nứt “Ngài cần ra cửa xoay ạ? Mời ngài đi đường này!”.

Sói còn kịp nhìn thấy tàu điện, ông nắm tay vào cửa xoay, bỗng dưng ông bị trượt chân và trượt thẳng đến đường ray tàu điện…

Tiếng phanh hãm rú lên, những ô cửa thủy tinh rung lên bần bật, rồi một vật tròn tròn tối tăm vừa nhảy vừa lăn ra cầu. Đó là đầu của Sói.

Người lái tàu điện, một cô gái trẻ đội mũ len đỏ đưa tay lên che khuôn mặt không còn hột máu của mình.

Tất cả đúng y như đã nhà
ảo thuật đã nói…



o O o


Với J.R.R.Tolkien

Ngay sau căn nhà của Khăn Đỏ là rừng. Khu rừng dó là một trong những mảnh vỡ còn sót lại đến ngày nay của Cánh Rừng Hùng Vĩ có thời kỳ đã phủ kín toàn bộ Vùng Đất giữa. Có một thời gian, khi vào lúc hoàng hôn ở bìa rừng có thể nghe bài ca bằng tiếng Sindarina – thứ ngôn ngữ của nhánh Đầu Tiên, những người không bao giờ rời khỏi giới hạn của những mảnh đất bình thường và không bao giờ nhìn thấy thế giới Vùng Hoàng Hôn. Nhưng khi mà Kẻ Thù Vĩ Đại đến đây thì bộ lạc vui vẻ ấy đã bỏ Rừng mà ra đi, và hiện nay trong Rừng chỉ toàn những sinh vật độc ác, xảo quyệt, mà đáng sợ nhất trong số đó là loài Sói, những kẻ nói bằng thứ thổ ngữ Đen mà hiện nay đã gần như bị quên lãng – thứ ngôn ngữ được Kẻ Thù khai sinh ra trong bóng đen của Đất Nước Hoàng Hôn dành cho những cư dân của đất nước này.



o O o


Với Lev Tolstoi II

… Vào một trong những khoảnh khắc, khi mà trong rừng tất cả đều im lặng chờ nghe những khúc ca của chim họa mi, thì có tiếng cành cây gẫy rắc. Khăn Đỏ quay người lại và nhìn thấy một con sói đẹp lạ lùng, dáng vẻ rất tự tin và khả ái đang đến gần nàng. Sói có dáng đi rất điềm tĩnh, trẻ trung, dáng đi này trông sẽ rất buồn cười nếu như sói không đẹp trai đến thế, và nếu như trên cái mõm tuyệt đẹp của sói không có biểu hiện sự hài lòng đầy thiện chí và vui vẻ. Mặc dù những đám mây đen đang kéo đến, Sói vẫn đi không vội vã, hơi nâng cao những móng chân, ngẩng cao cái đầu tuyệt đẹp xức nước hoa thơm ngát của mình rât uyển chuyển đi trên con đường mòn

Nhìn thấy Khăn Đỏ, anh bước tới gần khúc gỗ mục, có một con ếch đang ngồi, lắc đầu con ếch rồi cúi xuống hỏi nó điều gì đó, hất hàm về phía Khăn Đỏ

- Mais charmante! – anh nói, rõ ràng là nói vể Khăn Đỏ, cô hiểu điều đó không chỉ qua những gì nghe thấy, mà còn qua chuyển động của môi anh.



o O o


Với George Bush

Chúng tôi tin chắc rằng chính là Sói chứ không phải ai khác đang ẩn náu sau tấm mặt nạ bà ngoại. Mặc dù người bà này không phản đối việc khám Nhà, nhưng chúng tôi đã điều tới đó một nhóm các thợ săn. Chúng ta không thể sống chung với việc các công dân Mỹ không thể tự do đi dạo trong rừng hay nằm trong giường của mình. Tôi cảnh cáo Sói Lần cuối cùng: Nếu như chúng tôi gõ cửa mà cửa không mở ra, thì điều này sẽ cho chúng tôi mọi cơ sở để tiến hành chiến dịch đặc biệt để khôi phục dân chủ và luật pháp trong Nhà.



o O o


Với Zigmund Freid

Khăn Đỏ bị ám ảnh bởi việc phải đem bánh rán đến cho bà. Có lẽ, điều này là do ý muốn chuộc lỗi gây nên, để bù lại tổn thất đạo đức trước đây cô đã gây cho bà. Rừng – một tập hợp những cây cao là một biểu tượng phallus thể hiện rất rõ ràng, và hoàn toàn tự nhiên trong những tưởng tượng của một cô gái trẻ. Không có Sói nào cả. Trong trường hợp này thì Sói không phải là gì khác hơn khía cạnh chưa biết của Khăn Đỏ, những tưởng tượng tình dục bị chèn ép của cô bé đang tràn ra ngoài. Như vậy, cuộc đối thoại của Sói và Khăn Đỏ chỉ có trong trí tưởng tượng đang lên cơn sốt của Khăn Đỏ, và chính Khăn Đỏ là người đã nhạo báng bà dưới áp lực những mong muốn chính cô còn chưa biết rõ. Cuối cùng, sau cuộc đấu tranh nội tâm căng thẳng và dạng sơ khai của phân tâm học – hãy nhớ đến câu hỏi tại sao mũi bà to thế và vv thì Sói đã chiến thắng. Chỉ có sự can thiệp của các nhà phân tâm học đầy kinh nghiệm – hình ảnh của những người thợ săn – mới có thể đưa được bản chất của cô bé ra ánh sáng.2472






Ôi thần tiên đôi bàn tay mẹ,
đôi bàn tay tắm mát tuổi thơ
tay nâng bầu sữa cho con bú,
tay dắt con qua những dại khờ
nhịp võng tay đưa, chiều nóng nực
chăn khuya tay đắp dỗ cơn mơ
tay ấp ôm con ngày trở gió
tay ru khẻ quạt, giọng ầu ơ
tay mẹ dìu con từng bước một
đôi chân vụng dại thuở ban sơ
tay mẹ nâng con vào tuổi lớn
xa con vài bữa, mẹ trông chờ
con ngã bao lần, đau tuổi mẹ
tháng ngày khổ nhọc với con thơ
mẹ chỉ đôi tay, nhưng tất cả
niềm yêu trãi rộng mãi vô bờ..

Mẹ ơi, dưới bóng đôi tay mẹ
cuộc sống con là những giấc mơ.

995




Billy là một cậu bé rất sợ bóng tối. Một tối nọ mẹ bảo cậu đi ra cửa sau nhà và lấy cho bà cái chổi. Billy liền nói:

- Mẹ ơi, con không muốn đi ra ngoài đó đâu. Trời tối quá.

Bà mẹ mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Con không việc gì phải sợ cả, Có Chúa trời ở ngoài kia. Người sẽ che chở và bảo vệ con.

Billy nhìn bà mẹ rồi hỏi:

- Mẹ có chắc là ông ấy ở ngoài kia không?

- Chắc chắn mà, Chúa có ở khắp mọi nơi, và Người luôn sẵn sàng giúp con khi con cần - Bà mẹ nói.

Billy suy nghĩ một lúc, đoạn cậu đi ra cửa sau và hé mở cánh cửa. Cậu nhìn trong bóng đêm và gọi nhỏ:

- Chúa ơi? Người có ở ngoài đó không, xin Người hãy lấy giùm con cái chổi!!!2005


Powered by Blogger.