Cách trạm bên biên giới vài mươi thước, một chàng trai mang cái bao trên lưng len lén phóng qua bên kia. Không dè nhân viên thuế quan rình sẵn chặn lại hỏi:

Anh hai mang bao gì đó?

Chàng trai đáp:

Thức ăn cho thỏ.

Nhân viên nhà nước nói:

Anh hai cho tôi xem được không?

Chàng trai không thể tránh, mở bao ra toàn là thuốc lá. Ông kia trợn mắt:

Đây là thức ăn cho thỏ à?

Chàng trai vẫn tỉnh queo:

Chứ sao? Nếu chúng nó không ăn thì nhịn đói chớ tôi không tìm được món gì khác.

2793




- Mẹ ơi, mẹ yêu con thật không mẹ?

- Yêu chứ, con trai.

- Thế thì mẹ hãy lấy cái chú bán kem ở góc đường kia nhé.



o O o


- Mẹ ơi, con chó nhỏ làm lấm ủng của con.

- Thế thì cần phải phạt nó.

- Vâng, con đã phạt nó bằng cách uống hết sữa trong bát của nó rồi mẹ ạ.



o O o


- Ôi, con trai bướng bỉnh và nhõng nhẽo của mẹ đấy phải không?

- Chính mẹ mới nhõng nhẽo và bướng bỉnh ấy. Con mà biết mẹ như thế này, con đã nói bố thôi đừng lấy mẹ nữa.
1901




Cái Cười Của Thánh Nhân
Tác giả: Nguyễn Duy Cần

Rửa Tai


Đời thượng cổ có ông Hứa Do là một ẩn sĩ ở trong đầm Thái Trạch.

Vua Nghiêu nghe tiếng là người giỏi, mời ra xin nhường cả thiên hạ. Hứa Do từ chối, lui về ẩn tại núi Trung Nhạc, phía Nam sông Dĩnh Thúy.

Sau, vua Nghiêu lại tìm đến, cố mời Hứa Do làm tổng quản cả chín châu. Hứa Do không muốn nghe chuyện nữa, bỏ ra bờ sông Dĩnh Thúy rửa tai. Ngay lúc bấy giờ Sào Phủ đang dắt trâu xuống bờ sông gặp Hứa Do đang rửa tai,hỏi:

- Vì việc gì mà anh phải rửa tai?

- Vua Nghiêu mời ra cầm quyền thiên hạ, ta không muốn bẩn tai ta.

Sào Phủ nghe nói, liền dắt trâu lên quãng sông trên cho trâu uống.

Hứa Do hỏi. Sào Phủ nói:

- Ta sợ trâu ta uống phải nước bẩn của tai anh!

Nhưng rồi lại cười bảo:

- Anh đã làm gì đến đỗi vua Nghiêu biết anh là người hiền trong thiên hạ để đoán anh ra làm vua?

Lời bàn:

Câu chuyện Sào Phủ, Hứa Do quả là một câu chuyện u mặc thượng thừa của thời xưa

Nhưng u mặc độc đáo không phải là chuyện Hứa Do rửa tai, cũng chưa phải là chuyện Sào Phủ dẫn trâu lên trên dòng sông để tránh cho trâu uống phải nước bẩn danh lợi... mà câu hỏi bất thần của Sào Phủ: "Anh đã làm gì đến đỗi vua Nghiêu biết anh là người hiền trong thiên hạ để đoán anh ra làm vua?"

Trong sạch như Hứa Do, vậy mà trước câu hỏi đột ngột và sâu sắc này của Sào Phủ có lẽ đã phải một phen sửng sốt để mà kiểm thảo cái gọi là hành động "trong sạch"của mình.
554




Một sinh viên đến muộn giờ thi viết. Sau khi cố nài nỉ ông giám thị, cậu ta được chấp nhận vào thi với lời cảnh cáo nghiêm khắc rằng sẽ không nhận bài nộp trễ sau 5 phút. Hết giờ, cậu sinh viên kia lên nộp bài chậm 15 phút và bị giám thị từ chối thẳng thừng. Cậu vẫn gan lì tiến sát đến bàn giáo viên và hỏi:
- Thầy có biết em là ai không?
- Dĩ nhiên là không.
- Chẳng nhẽ thầy không nhớ nổi cả tên em ư?
- Không biết! Và tôi cũng chẳng cần phải biết em là ai
- ông thầy mỉa mai, không thèm nhìn cậu sinh viên.
- Vậy thì xin lỗi thầy nhé!
- cậu ta nhanh tay nhét bài của mình vào giữa xấp bài trên bàn và biến khỏi phòng.
2238




Có anh kia vừa mới trúng số, được một món tiền to quá. Nhưng cũng khổ là không biết để nó ở đâu. Anh bèn mua một cái tủ sắt xịn về, bỏ tiền vào đấy, khoá lại cẩn thận.

Chẳng may, bọn trộm cướp đã biết tin. Bữa nọ, chúng xông vào nhà, uy hiếp vợ chồng anh. Một tên cướp vẻ mặt dữ tợn, vẽ một cái vòng tròn trên nền nhà, bảo:

- Hai vợ chồng bay phải ngồi yên trong cái vòng này. Chỉ cần thò chân ra khỏi vòng tròn là tao bắn nát gáo liền.

Rồi chúng phá tủ sắt ôm tiền chuồn mất. Lũ cướp đã đi thật xa, anh chồng mới nhảy cỡn lên, miệng la : "khoái quá, khoái quá". Chị vợ xót tiền, mắng:

- Bị cướp sạch cả tiền rồi mà còn vui mừng nỗi gì

Anh chồng đáp:

- Hí hí, tôi đã qua mặt được tụi nó rồi.

Chị vợ mừng rơn, hỏi:

- Vậy là mình giấu tiền ở chỗ khác hả.

Anh chồng :

- Không, tiền thì mất hết rồi. Nhưng mà lúc nãy, tôi đã... thò chân ra khỏi vòng tròn mấy lần, mà tụi nó không biết.
1993









Cứ chạng vạng, khi bóng tối đổ sẫm màu một góc rừng U Minh, những tia nắng rụng góc trời cháy rực. Khi đàn muỗi bắt đầu cất mình lên như đám mây nặng trĩu những giọt sương máu từ đầm lầy. Khi đàn quạ khạc ra tiếng khàn đặc rên rẩm trên những chạc cây bị sét đánh cụt ngọn. Đó là lúc người đi rừng chậm chân bắt đầu nghe từng tràng tiếng hú ghê rợn.


Không rõ cất lên từ đâu. Loạt tiếng hú làm nổi gai lưng này. Chúng rên từng hồi đứt đoạn. Luồn như rắn dưới những tàn lá rậm rịt. Dán mình trườn trên mặt bùn nhão sệt nham hiểm của đầm lầy rồi trôi dạt trong bầu không khí u uẩn bốc lên từ những xác cây mục, đe nẹt ngay cả những kẻ làm nghề sơn tràng táo gan nhất.


Dân quanh vùng chỉ dám kiếm ăn von ven ngoài bìa rừng, ruột cứ cuộn lên nỗi thòm thèm tiếc của. Đời ông đời cha họ truyền lại, ở trong sâu kia, có vô khối chim thú lạ mà chỉ cần bắt được một con cũng đủ để sung sướng cả đời. Chưa kể đến bao nhiêu trầm, kỳ nam đang lặng lẽ toả mùi thơm trong những thân cây huyền hoặc. Nhưng có thèm khát đến mấy, dân sơn tràng cũng chỉ dừng lại ở những lời than tiếc nắc nỏm. Đã không ít kẻ bạo gan chẳng chịu nổi sự cám dỗ, liều mạng dấn sâu vào đầm lầy, đặt chân lên lớp bùn mịn và lập tức cái lớp bùn gian manh kia sụt xuống nuốt từ chân đến bụng rồi đầu kẻ xấu số. Tiếng kêu cứu của người sắp chết chỉ còn ằng ặc sủi bọt trong cái đầm lầy không đáy trước khi mất dạng.


Và cứ kéo nhằng nhẵng theo những buổi chiều ngằn ngặt tiếng hú là đoàn người lê thê lết đi không một tiếng động trong sương mờ. Đoàn người không rõ hình hài, được xâu thành chuỗi qua lòng bàn tay bằng một sợi thép gai rỉ bê bết máu khô lẫn máu tươi. Nhìn kỹ, chuỗi người bị xâu đều thiếu gan bàn tay, gan bàn chân. Thiếu tai. Máu đổ ri rỉ chảy dọc lối họ qua. Những bàn tay chìa ra phía trước, rên xiết đòi lại thứ mà họ đã bị cắt, bị chặt, bị xẻo. Cuộc diễu hành rùng rợn kéo cho đến khi mặt trời khuất hẳn sau rừng cây. Thì những tiếng rú ghê rợn cũng dứt. Không gian gần như bình yên,cho đến lúc gà gáy canh tư.


Khi tiếng gà đầu tiên vừa cất lên, cuộc diễu hành lại tiếp tục theo hướng ngược lại. Đoàn người trở về. Họ dong theo đoàn một gã to con, mặt trắng bệch với nụ cười gằn ẩn sau khuôn miệng đỏ bầm lượn cong cong như miệng đàn bà. Hai chân hắn bị xiềng. Tiếng xiềng khua xủng xoẻng như kẻng báo giờ chết. Hai tay hắn đỡ một chiếc mâm khổng lồ đầy ụ thức ăn đã chế biến và được bầy biện rất tinh tế, khiến chúng đẹp rực rỡ như một chiếc lẵng lớn đầy hoa lá. Nhìn kỹ, đó là món nộm tai người và món hầm gan bàn tay, gan bàn chân người, dù chúng đã được cắt tỉa, nhuộm màu với một nghệ thuật sành sỏi. Gã to con chìa cái mâm ra trước mặt đoàn người : "Này là chân, là tay, là tai các người. Nhặt lấy !". Đoàn người xúm lại, chen chúc, vừa rên rẩm vừa rạp xuống, lẩy bẩy lục lọi. Cố tìm ra đâu là tai, đâu là gan bàn chân bàn tay họ đã bị thái nát ra, tẩm ướt mắm muối mỡ đường, nhuộm màu sặc sỡ dưới hình hài những mỹ vị. Sau một hồi tìm kiếm, đoàn người rú lên tuyệt vọng, xô lại túm lấy gã quật xuống đất. Gã chẳng hề hấn gì, nhăn nhở cười với đôi môi bầm đỏ máu thêm nhành rộng trên khuôn mặt trắng bệch.


Một ngày của đặc khu Thủy Yến được bắt đầu và kết thúc như vậy. Tiếng súng đạn của những trận kịch chiến qua đã ba mươi năm, nhưng những cuộc diễu hành thì chưa ngơi lấy một ngày.

* *

Con hổ mang bành dữ dằn gồng mình quấn xoắn lấy cánh tay trần mảnh mai rám nâu của vợ Ba Xà. Cái đuôi chơm chởm vảy sừng của nó chọc lên tận cổ chị muốn đâm thủng da thịt. Con rắn rút sống lưng dồn vảy dựng đứng định bẻ gẫy cánh tay. Cái giống vật mốc xì và nồng nặc mùi hôi đầm lầy này lớn cỡ cổ chân, dài gần sải tay. Cổ bạnh ra phun phì phì . Đôi mắt độc địa chằm chằm nhìn,snh sáng rờn rợnnhòng thôi miên người đàn bà nhỏ thó mồ hôi chảy thành dòng ướt đẫm mặt.


Vợ Ba Xà không ngán. Dù sao thì ông chồng chị cũng đã nổi tiếng là người bắt rắn giỏi nhất vùng. Nhà lại sẵn môn thuốc gia truyền chữa rắn cắn thần diệu sống để dạ chết mang đi. Vợ Ba Xà bặm môi. Ngón tay cái và ngón trỏ thoăn thoắt lừa miếng thít chặt lấy mang , sát cái miệng đang há ra đỏ lòm của con rắn, khiến nó không có cách gì cắn được và phải nhả nọc độc vào một chiếc lọ nhỏ. Rồi tay trái chị nhúng vào một thứ nước ngải có mùi thơm ngai ngái ,vuốt hờ trên đầu rắn. Lập tức con hổ mang bành trở nên ngoan ngoãn, nới lỏng vòng quấn. Vợ Ba Xà thảnh thơi cho nó tuồn vào một chiếc lồng sắt ken dày và cài chặt then lại. Chị cất chiếc bình chứa nọc vào một thùng xốp lớn đựng đầy nước đá. Khi chị trút bỏ quần áo xuống sông tắm, lằn lưng con rắn vẫn hằn đỏ cánh tay.


Nước phù sa ưng ửng màu vỏ trứng gà ve vuốt bộ ngực nở vồng vì căng sữa và cặp mông cũng màu vỏ trứng gà rắn chắc của chị. Mặt sông mênh mang lấp loá nắng. Gió lay lá cây đọng mỡ phù sa long lanh ngọc bích. Nắng soi rõ cái xóm chỉ có bốn căn nhà lẻ loi bên bìa rừng đang đổ bóng nhỏ xíu xuống vệ sông. Tiếng gà gáy trưa loang dài cũng vàng rười rượi. Vợ Ba Xà khoả nước, mỉm cười. Ba Xà người chắc như cây lim, bắt được nhiều rắn nhất xóm. Thằng Rồng đã đầy tuổi thôi nôi, hay ăn chóng lớn. Ghe của cái ông bụng phệ cứ đến đúng hẹn lấy nọc rắn. Nhà chị có bộn tiền mua dưa mắm.


Bóng cây trứng cá đổ dài trên mặt sông, nghiêng xuống bờ vai lấp lánh nước của vợ Ba Xà một vệt đen mờ. Vợ Ba Xà hối hả vơ vội chiếc áo, chạy tấp vào nhà. Trên bộ ván ngựa, thằng Rồng đang giơ cả bốn chân lên trời khóc. Thằng bé có đôi mắt nâu hình lá trâm bầu của mẹ, đường viền môi rõ nét như cánh cung của cha. Không chỉ vợ chồng Ba Xà, mà cả xóm đều cưng thằng bé hết cỡ. Người mẹ vội ấn vú vào miệng con. Vừa kịp ngẩng đầu lên đã thấy có bóng người đổ tối sầm trước cửa. Chị há miệng kêu không ra tiếng.


Ba Xà không về một mình. Nằm thượt trên lưng anh, trông như đã chết là một người tóc tai râu ria lòng thòng, mặt sưng phù bầm tím, chân dài quết đất. Ba Xà thở hồng hộc, nặng nhọc bước qua bậc cửa, ghé vai đặt cái gã trên lưng xuống bộ ván ngựa duy nhất trong nhà, rối rít gọi vợ:


- Để thằng Rồng đó ! Mở khạp lấy cho tui chai thuốc chữa rắn cắn. Cầu may. Thằng này bị rắn lục cắn. Không chắc sống...!


Vợ Ba Xà lập cập giằng đầu vú ra khỏi miệng con, đặt nó nằm chỏng chơ trên bộ ván, cạnh cái gã trông như quỷ xồm đang bất t1125




Một ông quan vào quán ngồi bệ vệ lắm, Quỳnh giả làm học trò xác, mon men đến đứng bên, hễ thấy quan ăn miếng trầu nào nhả bã ra thì lại cúi xuống nhặt.

Quan hỏi:
- Mày là ai ?
- Bẩm, tôi là học trò.
- Học trò sao lại lẩn thẩn thế?
- Bẩm, chúng tôi thây phương ngôn thường nói: "Miệng kẻ sang có gang có thép!",chúng tôi nhặt xem gang thép như thế nào .
Quan thấy Quỳnh có ý xược, ra oai thét:
- Đã xưng là học trò, thì phải đối ngay câu phương ngôn ấy đi, đối được thì tha cho, không sẽ đánh đò!
Quỳnh rụt tè thưa:
- Bẩm quan khó lắm!
Quan lại quở:
- Khó thì khó cũng phải đối!
- Bẩm quan con xin đối .
- Nói mau!
Quỳnh mới đọc:
- Đồ nhà khó vừa nhọ vừa thâm.
Quan ngồi lặng đi rồi đỏ mặt nói:
- Ừ đối cũng chỉnh, nhưng mà xấc lắm.

2637




Một ông nhà giàu có đứa con trai ham chơi hơn thích học. Ông bắt nó ở trong "Thơ phòng" đọc sách, rồi ông rình nghe.

Một lát nó nói:

Hay thật! Hiểu rồi.

Ông rất mừng, bước vào hỏi:

Con hiểu câu nào trong sách mà nói rằng hay? Đâu chỉ cho tía xem.

Cậu công tử đáp:

Thưa tía, con thiết nghĩ coi sách thật là bổ ích; nó mở mang trí óc rất nhiều. Từ bấy lâu nay con tưởng sách là chữ viết, nay coi kỹ, quả thật là chữ in.

2797




Cậu con trai nhà kia vừa gàn vừa bướng, không chịu nhường ai bao giờ. Một hôm nhà có khách, bố sai đi chợ. Sau khi mua thịt về đến cổng, gặp chỗ hẹp thì vướng một người đi vào: không ai nhường ai, cùng ưỡn ngực chờ. Ông bố chờ lâu đi tìm, thấy chuyện, bèn bảo con:
- Mày xách thịt về làm đãi khách, để tao đứng đây với nó, xem ai lì hơn. Cậu con tiếp lời:
- Ăn xong, con lại ra thay bố.
2335




Yêu: Là khi mắt bạn tìm nhau trong đám đông.

Đam mê: Là khi môi bạn tìm nhau trong đám đông.

Cưới: Là khi bạn đôn đáo tìm… con mình trong đám đông.

Yêu: Là khi bạn chia hết những gì bạn có.

Đam mê: Là khi bạn lấy hết những gì họ có.

Cưới: Là khi ngân hàng quản lý hết những gì bạn có.

Yêu: Là khi bạn gọi điện thoại chỉ để chào nhau một câu.

Đam mê: Là khi bạn gọi điện thoại để hẹn nhau vào… khách sạn.

Cưới: Là khi bạn gọi nhau chỉ để kiểm tra nhau.


Yêu: Là khi bạn ngồi viết thư tình.

Đam mê: Là khi bạn chỉ muốn viết thật nhanh số điện thoại của mình.

Cưới: Là khi tất cả những gì bạn viết chỉ là… hoá đơn tính tiền.

Yêu: Là khi chia tay ra về, bạn nói "Em yêu anh/ anh yêu em".

Đam mê: Là khi chia tay ra về, bạn nói "Lần sau, cứ như thế nhé!".

Cưới: Bạn nói không thành tiếng: "May quá, thoát nợ!".


Yêu: Là khi bạn không biết đến ai khác.

Đam mê: Là khi không ai biết đến bạn.

Cưới: Ai cũng biết, nhưng bạn cũng chẳng còn quan tâm đến điều đó.

Yêu: Là khi bạn tranh cãi xem mình sẽ sinh bao nhiêu đứa con
.
Đam mê: Là khi bạn tranh nhau xem ai thoả mãn trước.

Cưới: Là khi tất cả những gì bạn tranh cãi là…tiền.


Yêu: Là khi khoái cảm không quan trọng lắm.

Đam mê: Là khi bạn ra đi nếu không còn khoái cảm.

Cưới: Khoái cảm là gì?

Yêu: Là khi bạn không dám nghĩ đến chia tay.

Đam mê: Là khi bạn không dám nghĩ đến sống chung.

Cưới: Bạn chỉ nghĩ đến làm sao qua được hết một ngày.
2602




 


Nhầm

Ông bố giảng bài cho con, giảng đi giảng lại mãi đến chiều tối rồi mà cậu con vẫn chưa hiểu . Ông bố than:
- Sao tối dạ quá vậy con ?!
Cậu con nhanh nhản :
- Thế thì chờ con đi bật đèn cho sáng ạ .


Vẽ Giỏi

- Nghe nói cậu vẽ giỏi, nhờ cậu vẽ hộ tớ con chó nhé .
- Được thôi . Nhưng nhớ mang đến cho mình một con mèo để làm mẫu .
- Sao lạ vậy ?
- À, chả là mấy lần mình vẽ con mèo thì người ta bảo rằng con chó mà .

Giải Thích

Em gái: Anh Hai ơi ! Người ta nói: "Trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng". Nghĩa là sao vậy anh ?
Anh Hai: Vậy mà cũng hỏng hiểu! ... Nghĩa là ... là mấy đứa lười biến ... có chịu đi bộ đâu mà để lại dấu chân ? ...

Đẹp

Một bạn nam lâu ngày gặp lại bạn nữ, liền nói:
- "Chời ơi!" Lúc này bà đẹp ra nghen !
Nữ (Khoái chí): Sao ? Đẹp thiệt hả ?
- Ờ ! Đẹp ... ra hết trơn ! Còn xấu thì giữ lại .

Toàn Tài

- Em có thể kể cho cả lớp nghe một người có nhiều tài năng mà em biết .
- Thưa cô, đấy là anh trai bạn Tài lớp ta đấy ạ .
- Ai bảo em như thế ?
- Thưa cô, chiều qua, em qua nhà bạn Tài chơi, em nghe thấy các bạn của anh ấy nói là: "Cậu là một người ... toàn tài . Ngồi trong lớp vừa ăn, vừa đấm nhau, vừa cốp pi bài của bạn, mà không bị thầy phát hiện ... "
- !!!

Lý Do

Cô giáo thu bài tập làm văn đề tài: "Tả con lợn nhà em". Tèo đứng lên xin cô cho khất đến cuối tuần, Cô hỏi:
- Sao em chưa làm bài văn xong ?
- Dạ ... vì bố em đi công tác chưa về ạ .
- À! Chắc là nhờ bố làm hộ chứ gì ?
- Không đâu ạ . Chẳng qua em muốn tả cho thật chính xác . Nên em mới nhảy vào chuồn lợn đo được chiều dài của nó . Còn cân nặng bao nhiêu thì phải chờ bố em về rôì bắt trói khiêng lên mới biết được ạ .
- Ối trời ơi !!!

Rung Động

Nam: Bạn nè ! Tim bạn có bao giờ rung động chưa ?
Nữ: Rồi !
Nam (mừng rỡ): Hồi nào vậy ?
Nữ (tỉnh queo): Cần gì hồi nào, ngày nào cũng có hết . Mỗi lần thầy gọi lên trả bài đó, tim tui rung đến nỗi muốn rớt ra ngoài luôn .

Giữ Kỹ Quá

Tí hỏi Tèo :
- Bồ có quyển sách này hay hông, cho mình mượn với ?
- Coi thì phải giữ kỹ nha ?
- Bảo đảm, mình giữ kỹ lắm, ai đòi cũng hổng trả đâu mà sợ !

Lý Do Chính Đáng

Trong giờ sinh vật, thầy gọi :
- An, hãy cho thầy biết con người có bao nhiêu cái xương sườn ?
- Thưa thầy, em không thể đếm hết được .
- Sao vậy ?
- Tại đụng vào là em nhột .

Đường Nào Tiện Lợi

Cô giáo : Em nào cho cô biết giao thông bằng đường sắt và đường bộ, đường nào tiện lợi hơn ?
Bạn Minh: Thưa cô đường sắt !
Cô Giáo: Tại sao ?
Bạn Minh: Thưa cô vì đường sắt không bị đèn xanh, đèn đỏ và không lo công an thổi ạ !

Hổng Dám Đâu

Tí và Tèo đi mua bánh rán về ăn, con chó cứ ngoe nguẩy đuôi, mắt hếch lên đòi ăn , Tí tức quá bảo Tèo :
- Mày "cắn" cho nó một "miếng" đi !
Tèo: Thôi, tao không dám đâu ! Tao "cắn" nó, lỡ nó "cắn" lại tao một "miếng" thì sao ?

Trời Cũng Quỵt

A: Này, hôm qua tao thấy trời ăn quỵt xôi .
B: Xạo vừa thôi mày !
A: Thiệt mà, hôm qua tao thấy bà bán xôi chửi : "Trời ơi! Mày ăn xôi của tao, mày không trả tiền hả ... Trời ơi là trời !!!"

Toán Học Và Bóng Đá

Thầy: Em hãy cho thầy biết các thí dụ về đơn thức, nhị thức và đa thức .
Trò: Thưa thầy, tối qua nhà em ai cũng thức xem đá banh, đó là đa thức . Khi sắp hết hiệp một thì chỉ còn lại em và ba em xem, đó là nhị thức . Đến cuối trận chỉ còn mình em xem, đó là đơn thức .
Thấy: !?!?!?

Thoát Mộng Du

Trong giờ chơi, Tí kiếm Tèo, rầu rĩ :
- Cậu có cách nào trị cho tớ hết bệnh mộng du không ?
- Mộng du hả ? Chà! Nguy hiểm ta ! Cách này không dứt nữa là thua luôn .
- Cách nào ?
- Tớ cho cậu mượn cái hộp này, trước khi ngủ cậu nhớ rải quanh giường và khắp phòng mình .
- Hộp gì vậy ? Bộ ... bột "ếm xì bùa" hả ?
- Đâu có bùa ngải gì . Hộp đinh ba góc đó mà . Đạp lên là tỉnh mộng du liền .

Phát Minh Xịn

Sau nhiều ngày đêm miệt mài nghiên cứu, Bờm chế ra được "nhang trừ muỗi" rất xịn, liền kheo với Tèo :
- Ê bồ, nhang này rẻ thôi, còn xịn hơn "nhang trừ muỗi" bán đầy tiệm .
- Chắc hông đó ?
- Hông tin bồ cầm cây nhang này đốt lên, châm đít muỗi coi, kiến, dán, bọ xít ... còn chết trăm phần trăm nữa là ...98


Powered by Blogger.