Một bệnh nhân đến phòng khám da liễu:
- Thưa bác sĩ, tôi bị ghẻ!
- Anh hãy thử tự điều trị bằng cách tắm kỹ xem sao. Tháng sau, người bệnh lại đến, vừa gãi vừa nói:
- Không khỏi, thưa bác sĩ.
- Thế anh đã tắm kỹ chưa?
- Dạ, tôi cũng đã thử, nhưng ngừng điều trị một tháng thì tái phát.
2223




Một cơn gió lọt vào làm Sinh tỉnh giấc. Anh ta thấy cái hơi lạnh của mùa đông thấm qua lần chăn mỏng, và thấy người mệt mỏi vì suốt đêm đã co quắp trên chiếc phản gỗ cứng.

      Sinh cuốn chăn ngồi dậy. Thế là, cũng như những buổi sáng khác, một cái buồn rầu chán nản, nặng nề ở đâu đến đè nén lấy tâm hồn.

      Những đồ vật quanh mình ẩn hiện trong bóng tối lờ mờ khiến Sinh lại nghĩ đến cái cảnh nghèo nàn khốn khó của chàng. Một cái bàn con xiêu vẹo bên góc tường, một cái chõng tre đã gẫy dăm ba nan, một cái ấm tích mất bông và mấy cái chén mẻ, nước cáu vàng... Trong cùng, một cái hòm da, dấu vết còn lại, của cái đời phong lưu độ trước...

      Tất cả đồ đạc trong căn phòng chỉ có thế. Mà đã lâu lắm, quanh mình Sinh vẫn chỉ có những thứ đồ tồi tàn ấy, đã lâu lắm chàng đến ở cái căn phòng tối tăm, ẩm thấp này. Những ngày đói rét không thể đếm được nữa. Tiếng gió vi vút qua khe cửa ban đêm chàng nghe đã quen, cả đến cái mệt mỏi lả đi vì đói, chàng cũng đã chịu qua nhiều lần rồi.

      Sinh thở dài. Chàng nhớ lại cái ngày bị thải ở sở chàng làm, cái giọng nói quả quyết và lạnh lùng của ông chủ, cái nét mặt chán nản, thất vọng của mấy người anh em cùng một cảnh ngộ với chàng... Từ lúc đó, bắt đầu những sự thiếu thốn, khổ sở, cho đến bây giờ...

      Một tiếng guốc ngoài hè làm cho Sinh ngẩn lên trông ra phía cửa: vợ chàng về. Nàng vén cái màn đỏ treo ở cửa bước vào. Sinh thoáng trông cái thân hình của vợ in rõ trên nền sáng, một cái thân thể mảnh giẻ, gầy gò trong chiếc áo the mỏng phong phanh. Cảnh tượng ấy làm cho chàng xót thương...

      Vợ chàng đi lại cạnh giường, yên lặnh nhìn Sinh không nói gì.

      Sinh vơi lấy tay nàng kéo xuống bên mình, âu yếm hỏi :

     - Em đi đâu mà sớm thế?

     - Em lại đằng bà Ba ở cuối phố vay tiền.

      Thế có được không?

      Vơ Sinh nhìn chồng, thở dài lắc đầu :

     - Ai cho chúng mình vay bây giờ. Bà ấy còn nhớ đâu đến khi trước vẫn nhờ vả mình.

      Sinh buồn rầu, nói một cách chán nản:

     - Thói đời vẫn thế, trách làm gì. Nhưng bây giờ làm thế nào?

      Chàng nghĩ đến cái thạp gạo đã hết, mà trong túi không còn được một đồng xu nhỏ... Đã hai hôm nay, chàng và vợ chàng thổi ăn bữa gạo cuối cùng, đã hai hôm, cái đói làm cho chàng khốn khổ...

     - Làm thế nào?

      Vợ chàng nhắc lại câu hỏi ấy, rồi cúi mặt khóc. Một mối tình thương tràn ngập vào trái tim chàng như một làn sóng mạnh. Sinh nắm chặt lấy tay vợ ôm vào lòng, đắm đuối, thiết tha. Chàng chỉ muốn chết ngay lúc bấy giờ để tránh khỏi cái nghèo khốn khó, nặng nề quá, đè ở trên vai...

      Buổi chiều đến đem theo những cơn gió lạnh lùng. Sinh bắc ghế ra cái hiên nhỏ trước cửa phòng, tựa vào bao lơn nhìn xuống nhà... Chỗ chàng thuê ở là một căn nhà hẹp và dài, chia làm nhiều phòng. Mỗi gian phòng là một gia đình che chúc ở, toàn là những người nghèo buôn bán ở các nơi.

      Giờ này là giờ họ làm cơm. Trong thấy họ tấp nập làm lụng, Sinh lại nghĩ đến cái bếp nhà mình bây giờ vẫn còn tro lạnh, chàng lại lo không biết vợ đi từ sáng đến giờ sao mãi không thấy về, mà về không biết có đem cái gì không, hay lại chỉ một mối thất vọng như nhiều lần...


Nghĩ đến, Sinh lại đem lòng thương, thương người đàn bà xưa nay vẫn quen thói đài điếm phong lưu, mà bây giờ phải chịu khổ vì chàng... Hai bên gặp gỡ nhau trong một tiệc rượu dưới xóm cô đầu. Hồi ấy, chàng còn là một người có việc làm, còn là một người có lắm tiền. Quen biết nhau, rồi yêu mến nhau, chàng đã chẳng quản sự ngăn trở của nhà lấy nàng về. Đôi vợ chồng đã cùng nhau sống những ngày sung sướng, ái ân, những ngày còn để lại trong trí chàng một kỷ niệm êm đềm, mà mỗi khi nghĩ tới, chàng không khỏi bồi hồi. Rồi sự nghèo nàn đến, đem theo những cái nhọc nhằn, khổ sở, đem theo những ngày đói rét.

      Tuy vậy, sự khổ sở chàng nhận thấy không làm cho vợ chàng bớt tình yêu đối với chàng. Cũng vẫn nồng nàn, đằm thắm như xưa, cái ái tình của đôi bên chỉ có thêm màu cay đắng vì xót thương nhau.

      Cái hình ảnh một thân thể yếu đuối, mảnh giẻ in trên nền trời sáng buổi sớm mai lại thoáng hiện ra trước mắt Sinh. Chàng nhớ lại cái thất vọng không vay được tiền, đôi con mắt buồn rầu, đắm đuối nhìn chàng như ngụ biết bao nhiêu âu yếm, bao nhiêu hy sinh.

      Một cơn gió đến làm cho Sinh thấy lạnh buốt tới xương. Chàng thấy đói, một sự đói vô cùng như trong đời chàng chưa thấy bao giờ. Đói như cào ruột, làm người chàng mệt lả đi, mắt hoa lên, trong vật gì cũng lờ mờ như lay động.

      Khi còn đủ ăn, đủ mặc, chàng không hề để ý đến cái đói, không bao giờ nghĩ đến. Bây giờ chàng mới được hiểu biết cái đói như thế nào. Chàng rùng mình khi nghĩ đến trước cái mãnh liệt của sự đói, chàng cảm thấy sự cần dùng của thân thể tràn áp đuợc hết cả những lệ luật của tinh thần.

      Mùi xào nấu đồ ăn ở dưới sân nhà đưa lên làm cho chàng khó chịu vô cùng. Sinh cúi đầu trên bao lơn nhìn xuống xem họ làm bữa cơm chiều. Các thức ăn tuy tầm thường, nhưng Sinh lấy làm lạ rằng chàng chưa bao giờ thèm muốn những cái đó như chàng thèm muốn bây giờ. Mấy miếng đậu vàng trong chảo mỡ phồng dần trên ngọn lửa, mấy con cá rán bắt đầu cong lại làm cho chàng ao ước đến rung động cả người...

      Không bao giờ chàng thèm muốn như bây giờ cái miếng ăn kia.

      Trước kia, khi nghe chuyện người ta tranh giành nhau vì miếng ăn, chàng vẫn mỉm cười khinh bỉ. Chàng cho rằng miếng ăn là một sự không đáng kể, chỉ có cái thanh cao trong sạch của linh hồn mới là cần. Nhưng bây giờ, trong cái phút đói này, chàng mới thấy rõ cái cần mạnh mẽ của miếng ăn là thế nào.

      Và chàng, trước kia phong lưu trưởng giả, trước kia khi đi qua đám bình dân bẩn thỉu và nghèo nàn này, chàng vẫn khinh và tự hỏi không biết họ sống để làm gì, sống để mà khổ sở, để mà đói rét, không biết sống đối vơi họ có ý nghĩa gì mà còn ham mê quyến luyến. Bây giờ chàng lại ao ước được một miếng ăn như họ để sống qua cái rét mướt bây giờ...

      Một bàn tay nhẹ nhàng để lên trên vai Sinh quay lại, vợ chàng tươi cười, giơ ra trước mặt mấy cái gói giấy bóng, gọn gàng, sạch sẽ, mà chàng thoáng trông, Sinh cũng nhận biết ngay là những thức ăn được, mà rất ngon, ở các hiệu tây mới có. Mùi thịt ướp và mùi giò thoang thoảng đưa qua. Sinh rung động cả tay khi lần cởi những giây buộc chung quanh. Chàng sung sướng hỏi:

     - Ồ;! Ở đâu thế này? Em Mai lấy tiền đâu mà mua thế?

      Mai nghe Sinh hỏi:

     - Anh cứ ăn đi đã! Ăn cho đỡ đói, rồi em kể chuyện cho anh nghe. Thật là may quá, mà cái bà ấy thực phúc đức quá, anh ạ...

     - Ai thế? Kể đi cho anh nghe.

      Mai âu yếm nhìn chồng:

     - Không, anh cứ ăn đi đã kia. Vừa ăn, em sẽ vừa nói chuyện...

      Rồi nàng nhanh nhẹn đặt mấy cái gói giấy lên bàn, mở những tờ giấy bọc ngoài. Sinh nhìn thấy mấy miếng thịt ướp hồng hào, mỡ trắng và trong như thủy tinh, mấy khoanh giò nạc mịn màng, mấy cái bánh tây vàng đỏ...

      Mai cất tiếng vui vẻ:


Thế này nhé, em ở nhà đi cũng là đi liều chứ thật không biết đến nhờ vả ai được. Anh còn lạ gì các bạn hữu bây giờ: họ thấy mình nghèo khổ, thì ai người ta giúp, vì có mong gì mình trả lại người ta được. Vì thế em mới lang thang ngoài phố, nghĩ lúc bấy giờ cực thân quá, anh ạ, chỉ muốn đâm đầu xuống sông cho rảnh... May quá, vừa lúc ấy, lại gặp ngay bà Hiếu, một người quen biết từ trước. Bà trông thấy em, vồn vã hỏi han như người bắt được của...

      Mai nói nhanh, liếng thoắng:

     - Bà tử tế quá... Cho em vay tiền, lại còn hứa giúp vốn để em buôn bán nữa. Rồi nay mai, em đi buôn cau, anh nhé. Thật không ngờ có bà biết thương người đến như thế...

      Sinh sung sướng:

     - Nếu không thì chúng ta đành nhịn đói ngày hôm nay. Nhưng sao em mua hoang thế này?

      Mai cúi đầu cười, hai má đỏ hồng, mấy sợ tóc rối tung trên trán càng tăng thêm vẻ kiều mỵ của nàng.

      Nàng thò tay vào trong túi áo, rút ra một tập giấy bạc, vứt ra trước mặt Sinh rồi nhanh nhẹn vui vẻ bước vào trong nhà.

     - Anh đợi em một lát, em đi lấy dao cắt bánh.

      Nàng quay lưng đi, Sinh chợt trông thấy trên mặt đất một mảnh giấy gấp rơi xuống đất. Chàng vô tình cúi xuống nhặt lên mở ra đọc:

      Em Mai,

      Đây, anh đưa em số tiền anh đã hẹn. Em muốn lấy nữa, anh sẽ cho em nốt, nhưng thế nào tối nay em cũng phải đúng hẹn đến đấy, anh đợi...

      Tờ giấy trên tay Sinh rơi lúc nào chàng cũng không biết. Một cái sức nặng nề như đè nén lấy quả tim, làm cho chàng ngừng thở. Hình như một giây phút, bao nhiêu cái hy vọng sung sướng của đời chàng tan đi mất.

      Sinh tưởng có thể chết ngay trong lúc ấy. Cái đau đớn chàng cảm thấy thấm thía, và sâu xa quá.

      Còn mong gì đó là một sự không thật, một giấc mộng nữa. Không còn phải ngờ vực gì, cái số tiền kia chính là cái số tiền bên trong thư này. Ai cho vay mới được chứ! Sinh nhớ lại những ngày đi hỏi tiền, những buổi trở về thất vọng và buồn rầu, những lời tha thiết và oán hờn của vợ chàng kể lại, về cái lãnh đạm, hững hờ của những người nàng quen biết. Bà Hiếu là bà nào! Chẳng qua là một sự bịa đặt ra để che mắt chàng.

      Sinh thấy cơn giận dữ nổi lên mãnh liệt trong lòng, đôi môi chàng tự nhiên nhách lên một cách khinh bỉ, chàng run người lên, khẽ rằn từng tiếng:

     - Đồ khốn nạn.

      Quả tim buốt như có kim đâm. Sinh nắm chặt lấy thành ghế, nhìn cuốn bạc giấy để trên bàn, nhìn gói đồ ăn đang mở dở rồi cúi mình xuống nhặt tờ giấy gấp lên.

      Một lát, yên lặng. Rồi Sinh nghe rõ tiếng tấm màn vải ở cửa vắt lên trước gió, tiếng dép đi nhẹ nhàng, gần đến bên chàng... Sinh cố hết sức cắn môi để đè nén cơn giận dữ đang sôi nổi trong lòng, nắm chặt tay hơn nữa cho khỏi rung động cả người.



Tay vuốt nhẹ trên tóc Sinh, vợ chàng đưng sát hẳn ngay bên người. Nàng giở giấy ra, lấy dao cắt bánh, vui vẻ:

     - Anh xem bánh này có ngon không? Em mua ở hàng Trống kia đấy. Miếng thịt ướp này là hạng ngon nhất, em đã phải trả đến năm hào đấy, anh ạ. Để em cắt cho anh nhé. Hinh như anh đói lắm thì phải. Em cũng thế. Thôi chúng ta hãy ăn cho no đã, rồi sẽ liệu sau...

      Nàng cắt xong miếng thịt ướp, xếp lên đĩa, tươi cười nói tiếp:

     - Kìa, anh ăn đi chứ? Thật là may cho chúng mình quá. Nếu hôm nay em không gặp bà Hiếu thì không biết chúng ta làm thế nào nhỉ?

      Nàng vỗ vào vai Sinh, lay chồng:

     - Làm thế nào? Lại nhịn như mọi hôm, chứ còn làm thế nào nữa, anh Sinh nhỉ! Anh nên cám ơn bà ta đi. Bà thật là một người tốt, hiền hậu biết thương người. Em vừa mở miệng hỏi, thì bà đã lần ruột tượng đưa ngay cho em 15 đồng tất cả đấy, anh ạ... Cuốn giấy bạc anh chưa đếm à? Em không nói dối anh đâu.

      Cái giận của Sinh lên đến cực điểm: chàng không nén nổi nữa. Cái tên bà Hiếu làm chàng uất ức, vì chàng rõ những nhời giả dối của vợ chàng, giả dối một cách khôn khéo, tự nhiên như thật vậy... Mai lại đến nỗi như thế ư? Đôi mắt trong, cái khuôn mặt hiền hậu như thế kia không ngờ lạicó thể giấu được những sự tối tăm như bây giờ...

      Vùng mạnh cánh tay, Sinh hất Mai ra xa như người ta hất một con vật đáng ghê sợ. Mai lảo đảo lùi lại sau ngã dúi vào tường, vành khăn tung, tóc xổ. Nàng giương to con mắt ngạc nhiên nhìn chồng:

     - Ô hay! Anh làm sao thế?

      Sinh cất tiếng cười, hai hàm răng rít lên, cái tiếng cười ghê gớm như tiếng cười của một người điên:

     - Làm sao à? Cô lại còn hỏi tôi tại làm sao nữa... Thôi, đừng vờ đi, đừng giả dối nữa...

      Sinh mở bàn tay giơ ra tờ giấy gấp đã nát nhàu:

     - Thế cái giấy gì đây mới được chứ?

      Mai trông thấy mặt xám đi, hai tay ôm lấy đầu, người run lẩy bẩy. Giọng nói của Sinh càng thêm vẻ chế riễu, mỉa mai, chua chát:

     - Bà Hiếu tử tế đấy! Úi chà! Nào là bà ấy tử tế, nào là thương người, nào là hiền hậu... Sao không nói, bà ấy hẹn đến đêm nay lại đến nữa.

      Mai cúi đầu ôm mặt khóc nức nở. Cái tiếng khóc ấy không làm cho Sinh bớt giận, lại chỉ làm tăng thêm lên như ngọn lửa đổ thêm dầu. Càng nói Sinh lại càng thấy cái giận như sôi nổi, bồng bột trong lòng. Mai sợ hãi nép vào tường, thổn thức, ngập ngừng, khẽ gọi:

     - Anh Sinh... Anh...

      Sinh như không nghe thấy tiếng, nói luôn:


Cô còn khóc làm gì nữa... Cô đi ngay đi, đi ra khỏi cái nhà này, tôi không muốn thấy mặt cô một phút nào nữa. Cô cầm lấy cái này...

      Sinh giơ tay vơ cuốn giấy bạc trên bàn ném mạnh vào người Mai; giấy bạc tung ra rơi lả tả trên thềm. Chàng hất cả mấy gói đồ ăn xuống đất, những mẫu bánh, miếng thịt bắn tung tóe dưới bàn...

     - Không ai thèm ăn những thứ khốn nạn này!

      Rồi chàng mệt nhọc ngả người trên ghế, hai tay dây mỡ ôm lấy trán, không để ý đến Mai đang sợ hãi giơ tay về phía chàng cầu khẩn, van xin. Rồi nàng nấc lên khóc, kéo vạt áo che mặt, đi ra phía ngoài.

      Sinh cúi đầu ngẫm nghĩ, cái giận dữ đã tan đi, đểlại một nỗi buồn rầu chán nản vô cùng. Sinh thấy trong lòng nguội lạnh, một cảm giác lạnh lùng như thắt lấy ruột gan. Nghĩ đến những ngày đói rét khổ sở đã qua, đến mấy năm sống trong cảnh nghèo nàn, Sinh uất ức căm giận cho cái số phận của mình. Nhưng tại sao lại có thêm một sự đau đớn nữa? Tại sao Mai trước kia đã từng bao phen khổ sở cùng chàng, đến bây giờ đem thân bán đi lấy một vài đồng bạc, tại sao Mai lại làm sự khốn nạn như giờ...

      Bao nhiêu đau đớn trong tâm can làm Sinh thổ thức, nghẹn ngào. Quả tim không đủ chứa nổi nỗi đau thương, Sinh gục xuống bàn.

      Một cơn gió hắt hiu thổi đến làm cho chàng rùng mình. Bỗng nhiên tất cả người chàng chuyển động: chàng vừa thoáng ngửi thấy cái mùi thơm và béo của những miếng thịt ướp mỡ còn dính ở tay.

      Cơn đói lại sôi nổi dậy như cào ruột, xé gan, mãnh liệt, ác hẳn cả nỗi buồn. Chàng muốn chống cự lại, muốn quên đi, nhưng không được, cái cảm giác đói đã lan ra cả khắp người như nước triều tràn lên bãi cát. Mỗi lần cơn gió, mỗi lần chàng ngửi thấy mùi ngậy béo của miếng thịt ướp, mùi thơm của chiếc bánh vàng, mũi Sinh tự nhiên nở ra, hít mạnh vào, cái mùi thơm thấu tận ruột, gan, như thấm nhuần vào xương tủy.

      Sinh cúi xuống nhìn gói đồ ăn tung tóe dưới bàn, chàng lắm lét đưa mắt nhìn quanh, không thấy Mai đứng đấy nữa... Khẽ đưa tay như ngập ngừng, sợ hãi, Sinh vớ lấy miếng thịt hồng hào.

      Sinh ăn vội vàng, không kịp nhai, kịp nuốt. Chàng nắm chặt miếng thịt trong tay, nhây nhớp mỡ, không nghĩ ngợi gì, luôn luôn đưa vào miệng...

      Trong gói giấy, đồ ăn đã hết, chỉ còn những cái vụn nhỏ dính trên mặt giấy bóng mỡ. Sinh thấy nóng ran trong bụng. Chàng ưỡn người ra đằng sau khoan khoái thở dài. Nhưng chàng nhớ lại bức thư, cuốn giấy bạc, nhớ lại tiếng khóc thổn thức của Mai nép bên tường, nhớ lại những lời khinh bỉ, mỉa mai, chua xót. Chàng nhớ lại nỗi uất ức, đau đớn của mình...

      Một cái chán nản mênh mông tràn ngập cả người. Sinh lấy hai tay ôm mặt, cúi đầu khóc nức nở.

271




Trong một trại giam quân đội, tù nhân cũ hỏi tù nhân mới:

- Cậu làm sao mà phải vào đây?

- Tất cả chỉ vì tớ cố gắng đập vỡ một cái kính cửa sổ!

- Thế mà cũng phải vào đây à? Cậu kể tớ nghe đi!

- Tớ là đầu bếp trong hải quân. Hôm đấy, trong chuyến công tác, tớ nấu bữa chiều vô tình làm cháy lây sang mấy thùng dầu bên cạnh. Tớ vội dùng bình cứu hỏa dập lửa, lửa tắt nhưng khói bốc lên mù mịt khiến tớ rất ngột ngạt và khó thở, tớ vội tìm cách mở cửa sổ để thông gió. Nhưng vì cái cửa đóng chặt quá nên tớ đành phải lấy một cái rìu để đập cửa kính.

- Cậu làm thế là đúng quá rồi, làm sao trách cậu được!

- Đấy, cậu xem, thế mà họ cứ khăng khăng đòi kết tội tớ là đã cố ý làm đắm cái tàu ngầm.2499




Một gã trẻ tuổi gặp một ông già. Đang huênh hoang muốn khoe trình độ mình hơn người, gã bèn rủ:
- Tôi với ông so kiến thức bằng cách đố nhau nhé! Ông già đắn đo, gã bèn đặt thêm điều kiện:
- Nếu thắng ông được 10 đồng, nếu thua ông chỉ mất 1 đồng thôi!
- Nhất trí, anh đố trước đi.
- Thế tay nào lên vũ trụ đầu tiên? Ông già không trả lời, lẳng lặng rút tờ 1 đồng trả cho gã trẻ tuổi. Được thể, hắn hỏi tiếp:
- Thế ai phát minh ra định luật bảo toàn khối lượng? Chịu. Lại 1 tờ nữa.
- Thôi, anh đố nhiều rồi. Để tôi đố anh 1 câu được không?
- Đồng ý!
- Con gì lên đồi bằng 2 chân, còn xuống đồi bằng 3 chân? Sau một hồi lâu suy nghĩ, gã thanh niên quyết định rút tờ 10 đồng ra, đưa cho đối thủ và hỏi lại:
- Không biết! Thế con gì đấy hả ông? Ông già lẳng lặng rút tiếp tờ 1 đồng đưa cho gã trẻ.
1427




Có ông quan huyện nổi tiếng xử kiện giỏi. Một hôm hai anh mang nhau đến kiện quan. Anh nọ biết mình đuối lý, hối lộ quan một lạng vàng để quan xử cho mình được kiện. Anh kia cũng nghĩ mình chưa chắc đã được kiện, hối lộ quan hai lạng vàng. Khi đưa ra xử, quan nói:


- Xét ra, chúng mày đều phải cả. Nhưng thằng này phải bằng hai thằng kia, nên thằng này được kiện!


Anh kia được kiện vui mừng, anh thua kiện cũng vui mừng vì quan nói anh ta cũng phải.

2525






Tôi đứng trước cổng trường Phổ Thông Trung Học Lê Quý Đôn, nhìn ngắm các em học sinh tung tăng cười nói dưới ánh nắng ban mai. Các em có giờ ra chơi thì phải, tiếng ồn ào của đám trẻ, mùi hoa Ngọc Lan thoang thoảng đâu đây, lôi tâm thức tôi trở về quá khứ. Ngày ấy bọn tôi cũng thế này, ồn ào náo nhiệt trong 15 phút giữa thời gian sang tiết. Khác chăng là, các em bây giờ chỉnh tề đẹp đẽ quá, đâu như lũ chúng tôi bao nhiêu năm về trước. Các em gái mặc đồng phục váy xanh áo trắng, các em trai thì vẫn áo trắng quần xanh đen. Lớp nào có giờ thể thao, thì các em mặc đồ đồng phục thể thao, có phù hiệu trường Lê Quý Đôn và mang giày vớ đàng hoàng. Đa số các em đều đẹp và cao hơn thế hệ chúng tôi. Phương tiện các em đi học thường là xe gắn máy hoặc tự đi, hoặc do phụ huynh đưa đón.

Chợt có một bác trung niên chạy xe Dream II ghé tạt vào chỗ tôi đang đứng. Bác móc điện thoại di động, bấm số gọi cho con của bác đang trong nô đùa trong kia:
- Alô con hả, ba đây! Ba mới đi rút căm xe Honda rồi, bây giờ ba ghé qua bác Huy một chút, lát trưa tan học ba đón con nghe!
.....
- Ừ lát trưa ba đợi ở cổng trước nghe! Bye con.

Tôi chợt thấy thân thương, rồi lại thấy buồn cười. Cha đón con tan học về, quả là hình ảnh đẹp. Nhưng sao cả hai cha con dùng di động để điện đàm, mà ông phải chạy tuốt đến trước cổng trường mới gọi? Để khoảng cách gần hơn hay vì lý do nào đó, tôi không rõ!? Nhưng tính tôi vậy, luôn để ý những biến chuyển trong cuộc sống, tốt cũng như xấu, rồi từ đó tự kiếm ra chỗ tiếu lâm để mà cười. Nhưng qua câu chuyện của bác trung niên vừa rồi, tôi buồn cười thiệt với dáng điệu cưng con của ông, song qua lời điện đàm ngắn ngủi, tôi cảm thấy cái gì đó cứ lẩn quẩn trong đầu tôi mãi? Suy nghĩ một hồi, tôi mới nhận ra vì chữ "rút căm"! À, cái chữ này khiến tôi nghĩ tới KN, thằng bạn thân của tôi từ thời học trường cấp II Bạch Đằng.

Hồi năm chúng tôi học lớp 8, nhà KN mở tiệm rút căm xe đạp. Một sự cố đã xảy ra, để rồi cái chữ "rút căm" nổi tiếng khắp trường, dù rằng KN là đứa học trò chăm chỉ và rất hiền. Giờ Hoá Học, KN bị cô TT gọi lên khảo bài. KN không thuộc. Cô TT dường như có ác cảm với KN, nên cố tình làm khó. Cô vặn hỏi thật gắt, nguyên nhân nào khiến KN không học bài, sau một hồi mắng KN ngu, lười, ham chơi và... phản động (?)!
KN rụt rè với giọng sũng đầy tủi hờn thưa:
- Thưa cô, tại hôm qua em phải rút căm đến tận khuya nên không học bài ạ!
Cô TT nổi giận đập bàn ầm ầm:
- Mới tí tuổi mà đã giở trò bài bạc... rút căm... rút bất... rồi còn nói là phải chơi đến tận khuya! Cô cho em 0 điểm, về chỗ!
Cả lớp đều ngớ ngẩn, không hiểu tại sao cô TT lại mắng KN bài bạc! Rút căm đâu phải là chơi bài!?
May mà cô bé Thiên Kim người Hà Nội đứng lên thưa:
- Thưa cô, căm tiếng Bắc ta gọi là "Nan Hoa Xe Đạp" đấy ạ! "Rút Căm" tức là "Sang Vành" ạ, chứ không phải là cờ bạc hay rút bất ạ!
Cô TT hơi sững sờ sửng sốt, nhưng cô không muốn mất mặt:
- Sang vành à, nhưng sang vành thì sang vành, sao không chịu học bài. Tuần sau, bạn KN lên dò bài để gỡ lại con 0!
Thì ra cô TT mới thuyên chuyển ở Hải Phòng vào, ngôn ngữ Nam Bắc bất đồng nên cô tưởng rút căm đồng nghĩa với rút bất, xóc đĩa... Thiệt là chuyện tức cười. Nên câu chuyện nghề nghiệp của KN đã được truyền tụng khắp cả trường. Không những học sinh cười, mà đến các thầy cô người Sài Gòn cũng không nhịn được cười. Mấy năm trời sau KN vẫn bị gọi là N Rút Căm, N Sang Vành!

Tôi nhớ nhà KN ở trên đường Trần Quang Diệu số lớn hơn 100 thì phải. Buổi chiều hôm ấy, khi đi làm ra. Tôi lấy xe xuống quận 3, sau một hồi hỏi dò tôi đã tìm ra nhà của KN. Tôi hỏi một thanh niên đang lúi cúi "rút căm Honda":
- Xin lỗi anh....
Người thanh niên ngẩng lên nhìn tôi trong vòng 10 giây im lặng, hắn đưa bàn tay đang lem dầu mỡ lên vỗ trán cái bốp rồi reo lên:
- Mày hả Toàn? Mày về bao giờ thế?
Tôi cũng kêu lên:
- Mèn, KN đấy ư! Mày vẫn... "sang vành" á?
KN cười ha hả:
- Bây giờ Sài Gòn nhiều người Bắc lắm, Sang Vành hay Rút Căm gì ai cũng hiểu hết! Nhưng tao lên chức rồi, hết rút căm xe đạp, giờ rút căm honda hông à!
Hai đứa bạn, xa nhau gần hai chục năm trời, gặp nhau trong giây phút đã nhớ lại bao nhiêu kỷ niệm ở hai ngôi trường thân yêu Bạch Đằng và Lê Quý Đôn. KN kêu anh Ba:
-Anh trông cửa tiệm nhé, em thu xếp đi tắm rồi đi chơi với thằng Toàn!

Chúng tôi ngồi bên nhau hàn huyên về lũ bạn học khi xưa. Đứa nào bây giờ ra sao? Đứa nào còn ở Việt Nam, đứa nào xuất ngoại, ai thành công, ai thất bại, ai có gia đình và ai còn độc thân. Điều thú vị là chỉ còn KN, VA và tôi là ba thằng chưa vợ chưa con gì cả. Tôi cũng hỏi KN học hành tới đâu? Đời sống hiện tại ra sao? Sao vẫn làm nghề "rút căm"? KN cho tôi biết, hắn đã học xong bách khoa ở Sài Gòn với văn bằng Kỹ Sư. Nhưng sau khi đi làm 2 năm, KN quyết định cùng anh Ba của hắn mở cửa tiệm lại. KN khoe:
- Mày tưởng rút căm là mạt hả? Còn lâu đó, tao tính mày nghe. Tao làm không hết việc vì tao có uy tín. Một ngày tao rút được ít nhất 20 cái vành xe Honda. Mỗi cái tao lấy thù lao 20'000 Đồng. Một ngày tao kiếm 400'000 Đồng! Tao làm 20 ngày 1 tháng thôi, còn 10 ngày nghĩ ngơi đi chơi. Vậy là một tháng tao kiếm 8 Triệu Đồng. Đóng thuế thu nhập 300'000 Đồng/tháng. Tao vẫn còn 7.7 Triệu. Đi làm kỹ sư đôi khi phải làm cả cuối tuần, tháng được 5 triệu đồng. Ở Sài Gòn có thu nhập hơn 5 triệu Đồng/tháng là ngon rồi đấy! Cho nên tao vẫn rút căm, nhưng có của ăn của để ạ!

Tôi mỉm cười, nhìn KN thán phục. KN vẫn như ngày nào, tính hiền và nụ cười rạng rỡ hơi mang chút trẻ thơ... Tôi xiết tay KN trước khi chia tay:
- Mày cả đời rút căm, bây giờ khá giả rùi... thôi kiếm "Người Rút Bóp" đi chứ?
KN cười ha hả:
- Cha nội, ông cũng kiếm người chung vốn đầu tư chứ hả? Cần Venture Capital (tiếng lóng chỉ bồ nhí) hay là đã đủ nội lực để làm một cú Direct Investment (cưới vợ) hả?

Trên con đường Trần Quang Diệu hiện tại có 20 tiệm rút căm, nhưng tiệm của KN là lâu đời nhất.

2412




Khi một gã khờ trong làng bỗng dưng khoác những bộ áo lộng lẫy thì hàng xóm ai cũng thắc mắc về sự giàu có của hắn.

- Sao mà anh khấm khá lên vậy? - một người hỏi.

- Tôi trúng xổ số giải nhất - gã khờ đáp.

- Nhưng làm sao anh đoán ra số trúng?

- À, ba lần liên tiếp, tôi nằm mơ thấy số bảy; thế là tôi suy tính ba lần bảy là hai mươi bốn rồi tôi mua số 24. Thế là trúng giải nhất.

- Ðồ ngu, ba lần bảy là hai mươi mốt, đâu phải là hai mươi bốn.

- Ái chà, vậy sao - Gã khờ đáp. - Nhưng dẫu sao thì số hai bốn cũng trúng.1979




Một anh vốn rất yêu quý chim muông và thích nuôi chúng trong lồng làm chim cảnh. Anh ta rất thích bộ lông của một vài con vẹt bán ở chợ, nên đã quyết định mua một con.

Anh ta tự nhủ: "Mẹ mình giờ đây đang quạnh hiu quá chừng. Con vẹt này có thể nói đôi điều và sẽ là một người bạn với mẹ mình."

Thế là anh ta mua một con và nhờ người bạn thủy thủ sắp về phép đem đến cho bà mẹ. Anh căn dặn anh thủy thủ rất đầy đủ, nào là chăm sóc và mang con vẹt ra sao.

Khoảng một hai tháng sau, anh ta nhận được thư mẹ; trong thư bà cám ơn anh nhiều lắm vì đã gởi biếu bà con vẹt. Bà viết: "Con ơi, con vẹt con gởi cho mẹ thật đúng là một sinh vật đáng yêu. Nó có bộ lông mới đẹp làm sao! Nhưng con không thể tưởng tượng được thịt nó dai biết chừng nào..."

2800






Gởi Gạo

- Hello
- Thưa..., thưa ... có phải cô Hiền không ?
- Phải.
- Thưa... cô có mạnh khỏe không ?
- Có, nhưng mà ai đây ?
- Dạ cháu...cháu...là Quang đây .
- Có chuyện gì không cháu ?
- Dạ... dưới nhà cô có mưa không ?
- Không!
- Dạ ở nhà cháu, mây đen đang kéo tới, trời đang vần vũ, lóe sáng om sòm.
- Cháu muốn nói thunderstorm hả ?
- Dạ đúng rồi .
...
- Cô còn đó không ?
- Cô đây!
- Thưa... thưa .. cô ...
- Gì vậy cháu ?
- Cháu... cháu... cháu... muốn hỏi cô có cho cháu mời Dĩ-An đi homecoming * với cháu - được không ?
- Hả! Quang nói gì ?
Bên kia điện thoại, giọng Quang run run lập lại câu đã nói. Bên này đường giây, tai tôi vẫn không chịu nghe cho rõ.

Dĩ-An vừa tròn mười sáu, đứa con gái mà chúng tôi vẫn tưởng là còn rất nhỏ. Thỉnh thoảng nửa đêm con bé còn chạy xuống phòng bố mẹ, vỗ vỗ vào vai tôi để bắt tôi xích vào trong cho nó nằm ké, vì: 'Con có nightmare mẹ à.' Có khi tôi hỏi ác mộng của nó như thế nào thì nó nói nhanh: 'Con quên mất rồi,' xong ôm mẹ ngủ khò. Vậy mà 'thằng bé này' lại 'dám' mời con tôi đi homecoming. Thiệt sảng!!!

- Ðược không cô ?
Tiếng Quang hỏi bên tai, mang tôi trở lại thực tại.
- Quang hỏi Dĩ-An chưa ?
- Dạ chưa!
- Vậy lỡ cô cho mà Dĩ-An không muốn đi thì sao ?
- Dạ cháu xin phép cô với bác trước rồi cháu sẽ hỏi Dĩ-An .
- Thôi được, để cô hỏi lại bác trai đã. Bác đi công tác chưa về. Mai mốt cô sẽ cho cháu biết nhé. OK ?


*

Chị Vân nhắc phone khi tôi gọi lại. Chúng tôi quen biết nhau từ hơn một năm nay nên đã có nhiều dịp nói chuyện tương đắc. Tôi hỏi chị có biết là Quang gọi tôi hai hôm trước không. Chị ngập ngừng trả lời có. Tôi hỏi chị có biết Quang mời Dĩ-An đi homecoming không. Chị ngần ngại đáp: 'Cháu có bàn chuyện đó.'
Cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của chị, tôi vào đề ngay:
- Em đã hỏi nhà em, và tụi em đồng ý cho Dĩ-An đi.
Chị thở ra cái phào, như trút hết bao lo âu đã mang trong lòng từ mấy ngày qua. Phần tôi, dĩ nhiên là chưa thể kể cho chị những khó khăn tôi phải trải qua khi nói chuyện với nhà tôi. Vì theo anh, thì: 'Con nít, con nôi, hỉ mũi chưa sạch mà bày đặt homecoming com-miếc cái gì.'

Sau lần đi chơi đó của hai đứa nhỏ, chị Vân và tôi thân nhau hơn. Có lẽ vì cùng thương con, nên chúng tôi hay mời nhau dùng cơm hoặc là chỉ vẽ nhau nấu nướng. Vì cả hai cùng thích làm bếp nên cơ hội gặp nhau cũng thường. Chị Vân biết tôi thích ăn bánh hỏi như chị, nên lần nào có dịp ra tiệm bánh hỏi để mua, lúc nào chị cũng mua tặng tôi vài khay ăn lấy thảo.

Lần họp mặt tất niên của bạn hữu năm đó. Dĩ-An theo chúng tôi cùng tham dự. Gặp các bác, các cô chú thật đông, ai cũng khen nó càng lớn càng xinh. Anh chị Minh, bạn nhà tôi, đùa là muốn 'gởi gạo' cho cậu con trai lớn của anh chị. Dĩ-An không hiểu 'gởi gạo' là gì nhưng cũng cười cười lấy lệ. Trên đường về hôm đó, tôi đã giải thích cho nó hiểu về hai chữ này. Nghe xong nó cười và nói :''Trễ quá rồi mẹ ơi, giờ này thì hết gởi gạo được rồi.''

Trong lúc phụ mẹ làm cơm tối chiều hôm sau, Dĩ-An kể cho tôi nghe là nó vừa nói chuyện với Quang và kể cho bạn nghe về chuyện gởi gạo. Vừa lúc đó thì điện thoại reng, con gái tôi trả lời.
Ðang cho rau vào soong canh, tôi nghe tiếng nó trấn an bạn: ''Don't worry, my mom doesn't like to eat gạo . She only likes bánh hỏi.'' - 'Ðừng có lo, mẹ em đâu có thích ăn cơm đâu. Mẹ em chỉ thích ăn bánh hỏi thôi,'- làm tôi lắc đầu mỉm cười một mình./

1060




Trong quán rượu, anh thanh niên gặp một người bạn đang uống một mình:


- Trông anh buồn quá! Có chuyện gì thế?


- Mẹ tôi mất vào tháng sáu để lại cho tôi 3.000 đô la.


- Xin chia buồn cùng anh!


- Thế rồi vào tháng bảy, bố tôi lại chết và để lại 7.000 đô la.


- Trời đất! Chỉ trong có 2 tháng mà anh mất đi những người thân yêu nhất. Tôi hiểu vì sao anh lại buồn tới mức này.


- Chưa hết đâu anh ạ! Tháng tám vừa rồi, dì tôi lại chết và để lại cho tôi 10.000 đô la.


- Anh thật là người bất hạnh.


- Nhưng buồn hơn nữa là tháng này chả có ai chết cả.

447




Tàu Discovery đang trên đường trở về trái đất từ trạm vũ trụ quốc tế Alpha, trong số bốn phi hành gia có một người da đen. Bỗng xuất hiện một chỗ hỏng ở vỏ ngoài con tàu, cần một người hy sinh leo ra khắc phục sự cố. Nhóm trưởng họp mọi người lại và tuyên bố:
- Các bạn, một người trong chúng ta phải hy sinh để chữa con tàu, riêng tôi thì không thể chỉ định ai. Vì vậy tôi sẽ tiến hành một cuộc kiểm tra kiến thức, ai không trả lời được, người đó sẽ có vinh dự được chết vì sự nghiệp chinh phục không gian của nhân loại. Ông ta bắt đầu hỏi người thứ nhất:
- Vũ khí mà người Mỹ đã dùng để tấn công một thành phố của Nhật Bản ngày 6/8/1945 tên là gì?
- À... ờ... một trái bom nguyên tử.
- Tuyệt!
- Nói đoạn ông quay về phía người thứ hai, mặt đang trắng nhợt vì sợ hãi
- Thế tên thành phố đó là gì?
- Hiroshima
- người này thốt lên và thở phào nhẹ nhõm. Vị trưởng nhóm dừng lại trước mặt phi công da đen và hỏi:
- Bây giờ đến lượt anh. Họ, tên, tuổi và nghề nghiệp của những nạn nhân?
- !?
2070




Sáng hủ tíu, trưa cơm đĩa, chiều cháo lòng . Ngày ba bữa nó đi tới gánh hàng ăn đó . Vì nhu cầu ăn uống thì ít ( chợ này thiếu gì hàng ăn ). Mà vì con nhỏ thì đúng hơn

Chẳng biết từ bao giờ , hễ bà chủ ngồi bán, con nhỏ dọn dẹp thì không n'oi gì . Mỗi lần bà chủ bận việc giao hàng cho con nhỏ bán thì tô hủ tíu hoặc đĩa cơm của nó thế nào cũng được thêm một miếng thịt, một miếng đậu hoặc một con tôm . Ðiều này là một bí mật giữa hai đứa - là bí mật và một niềm vui !

Riêng bữa ăn chiều thì bất tiện . Nó làm nghề khuân vác ở bến xe . Chiều mà ăn cháo thì không đủ sức để vác hàng khi có xe về khuay . Nhưng không ăn cháo thì lấy cớ gì để đi tới đó ? Vậy là nó ăn cơm ở một nơi khác và tới đó ăn thêm tô cháo . Tốn tiền hơn nhưng cuộc đời vui hơn !

Buổi tối, dưới mái hiên của hàng lang khu vực văn phòng bến xe liên tỉnh, chỗ ngủ bao năm nay của nó, nó gác tay ra sau gáy nằm tưởng tượng ra giờ này chắc con nhỏ đang rửa tô chén nồi niêu và làm hàng sớm mai bán . Rồi nó tự hỏi : "Không biết con nhỏ có nhớ tới mình không ?". Nó đỏ mặt trong bóng đêm và thấy lòng lâng lâng một cảm giác lạ lùng . Con nhỏ mời khách và ánh mắt vụt sáng rỡ lên khi nhìn thấy nó tới, tia cười lấp lánh trong mắt con nhỏ đủ cho nó không cần ăn mà vẫn thấy no .

- Mày không ăn chỗ khác đổi món, ăn hoài ở quán bà Thơm không ớn hả Năm Tạ ?

Năm Tạ là biệt danh mà dân khuân vác bến xe đặt cho nó sau lần xe ba gác tới chậm, sợ trễ giờ xe hàng chạy, nó vác năm bao hàng mỗi bao gần một ta đi phăng phăng từ nhà chủ đến bến xe . Còn tên của nó thì người ta đã quên từ lâu rồi . Cả nó, nó cũng không muốn nhớ tên củ của mình dù nó biết nó đã từng có một cái tên, tên do bà mẹ nuôi đặt cho nó . Bà thường kể cho mọi người rằng bà lượm nó trên đường chạy sặc tiếng đạn bay của chiến tranh, lúc đó nó đang khóc ngắn ngặt bên xác má nó . Bà hay nó rằng bà nuôi nó làm phước . Năm có mười ba tuổi . Thằng con trai của bà trạc tuổi nó bị dịch tả chết, bà vật vã khóc và rên đi rên lại : "Trời ơi là trời ! Sao không chết thằng này mà chết thằng kia ". Nó lẳng lặng bỏ nhà ra đi . Bị hiếp đáp có, nó ăn hiếp đứa khác cũng có, và móc túi người khác cũng có ... Người ta gọi nó là "thằng kia", "thằng to đầu", có người gọi "ê, nhờ chút coi". Lần bị cảnh sát bắt giữ vì tội đánh bài, hỏi tên nó lầm lì "không biết". một cái tát và nhốt ba ngày . Lần sau lại bị bắt vì tội đánh nhau, lại hỏi tên, nó vẫn lầm lì "không biết", trả lời xong nó hất mặt lên chờ một cái tát khác . Nhưng may cho nó, lần này là một anh cảnh sát khác . Anh hỏi nó có muốn làm việc đàng hoàng không ?

Nó trở thành công nhân của "Tổ hợp làm chổi đót". Ðược sáu tháng, tổ hợp tan tành vì vỡ nợ . Nó lại thất nghiệp . Ngày tháng lang bạt lại tiếp nối và bây giờ nó làm phu khuân vác ở bến xe ...

- Chưa ngủ sao mà trăn trở hoài vậy Năm Tạ ? Ngủ chút đi lấy sức, khuay xe hàng về mà làm .

- Mày ngủ trước đi ! - Nó trả lời cụt lủn .

Vài phút sau, Sáu Móm, cũng dân bến xe như nó, đã quấn mền ngủ khì . Nó không ngủ được . Nó nằm nhìn bầu trời qua trần mùng rách lỗ chỗ . Mái hiên rộng nên bầu trời bị che khuất một nửa , phần nó nhìn thấy là vầng trăng lưỡi liềm với quầng sáng mỏng mảnh và nó mỉn cười , khi nhận thấy quầng sáng mỏng giống màu áo củ con nhỏ .

- o O o -

Thường thì bà chủ chỉ gánh hàng cho con nhỏ vào những lúc vắng khách . hôm nay bà chủ đi đâu giao cho con nhỏ bán suốt cả ngày .

Ðiã cơm trưa của nó đầy ụ và nhiều thiệt trứng đến nỗi nó ngồi ngẩn ra thật lâu trước khi ăn . Ðiều gì đó tưng bừng hân hoan trong lòng nó . Rồi đến khi móc túi trả tiền, con nhỏ đảo mắt nhìn quanh rùi nói nhanh :

- Thôi, cất tiền đi !

Nó sững sờ . Nhưng phản xạ của một kẻ từng trải trong nghề làm thuê mướn khiến nó nhét lại rất nhanh tờ giấy bạc hai ngàn đồng vào túi trước khi có ai kịp thấy để méc lại bà chủ .

- Sao không lấy ? Nó lúng búng trong miệng, xúc động đến run tay .

- Ðã nó là thôi mà ! - Con nhỏ cười cười trả lời, mặt ửng đỏ . Suốt buổi chiều đó, nó không làm được gì . Cũng may là chiều nay xe hàng không về nên việc nó ngồi yên không làm ai chú ý . Chỉ có Sáu Móm hỏi nó :

- Bịnh hả ? Làm ly cà phê đá là khoẻ ngay .

Cái bịnh này không chữa bằng cà phê đá được - Nó nghĩ thầm và thoát khỏi sự quan tâm của Sáu Móm - mà nó cho là đang quấy rầy nó - bằng cách đứng lên đi chổ khác .

Với tờ hai ngàn đồng trong túi, nó đi lang thang trên đường phố . Nó thấy con đường bỗng sạch sẽ hơn, phố đẹp hơn, và nó không giống nó ngày hôm qua ! Nó chợt nhớ ra nó đã hai mươi tuổi !. Ði một lúc nó giật mình nhận ra mình đang đi về hướng quán bà Thơm, nó sượng sùng quay về ngõ khác . Lòng dạ xao xuyến khinh khủng !

Làm cái gì bây giờ ? Phải làm một cái gì đó thật đặc biệt . Ờ, một cái gì đó thật đặc biệt . Ờ, lấy hai ngàn đồng này mua cho con nhỏ một cái nơ kẹp tóc ! Ý nghĩ tuyệt vời xẹt qua tâm trí và nó vội vàng đi về phiá chợ bán tạp hoá .

- Kẹp xịn mười hai ngàn, kẹp thường tám ngàn, kẹp dỏm bốn ngàn . Kẹp con bướm, kẹp xòe, kẹp đá ... cậu ưng kẹp nào ? - Người bán hàng vừa giới thiệu các loại kẹp, vưà dòm chừng nó bằng ánh mắt nghi hoặc .

Nó bối rối thộn người những cái nơ xanh đỏ sặc sỡ . Rồi nó chỉ tay vào một cái kẹp bằng lụa màu đỏ .

- Cái này hả ? Loại xịn nhất đó, mười lăm ngàng .

Nó móc túi lấy tiền trả như bị thôi miên . Rồi nó thận trọng cầm lấy cái kẹp như sợ những ngón tay chai lì của mình làm đau lớp lụa mỏng . Thật là đẹp ! Nó nghĩ thầm . Rồi nó chợt nhận ra cái mình đang mặc quá cũ kỹ . A, từ nay trở đi nó sẽ không làm được bao nhiêu tiền thì xài hết bấy nhiêu nữa . Nó sẽ để dành tiền, việc trước tiên là may một cái áo mới ... rồi ... rồi - nó ngắm nghía cái kẹp và bắt đầu mơ mộng .

Buổi chiều, nó đi về phiá con nhỏ . Nó ngồi ăn tô cháo thật chậm đợi khách vắng .

- Thích kẹp tóc không ? - Nó hỏi .

- Kẹp gì ? - Con nhỏ hỏi lại .

- Kẹp này nè ! - Nó xià cái kẹp ra và quày quà bỏ đi . Ðột nhiên nó hoảng hồn nhận ra mình đã làm một việc động trời .

- o O o -

Ba ngày sau nó mới dám quay lại ăn cơm trưa . Trên đường nó tưởng tượng ra dáng con nhỏ ngồi với cái đuôi tóc kẹp cái nơ đỏ . Nó cười một mình, nghĩ tới tia cười lấp lánh trong mắt con nhỏ .
Rồi nó khựng lại trước khoảng thềm vắng vẻ . Chỗ để gánh hàng ăn ngày nào giờ chỉ còn lại một cái ghế chổng ngược chân lên cái bàn gỗ .

Một cái gì đó rất sắc cứa ngang trái tim chết lặng của nó . Nó chôn c
hân tại chỗ, hụt hẫng .

- Bà Thơm trốn nợ đi rồi . Con nhỏ người ở hôm qua hôm kia còn thấy quanh quẩn ở đây mà hôm nay cũng đi đâu mất rồi . Cái con đó cũng ghê lắm . Cái ngày bà Thơm trốn đi mà chưa ai biết đó, nó ngồi bán hàng tưởng bở ăn cắp tiền sắm cái nơ kẹp tóc xịn nghe đâu hai mươi mấy ngàn đồng một cái . Thứ đó ai mà dám thuê nữa . Ði đâu xa xa không ai biết thì may ra ...

Nó muốn giáng vô mặt người đàn bà đang nói một cú đấm nhưng nó ghìm lại được . Nó lầm lũi quay đi . Nó đi, đi, đi giữa ánh nắng mặt trời buổi trưa nóng cháy da cho đến khi đập lên vai nó :

- Về bến lẹ lên - Giọng Sáu Món oang oang - Xe hàng sắp về rồi . Có tới ba xe chở gạo lận . Ủa ! Sao mày khóc ?
282


Powered by Blogger.