1.

Sáng nay khi tỉnh dậy, nàng đã thấy gần 6 giờ sáng. Nhìn qua khung cửa sổ lớn cuả căn phòng, trời ẩm đục một mầu suơng trắng và buồn. Sương mù trắng xoá cả không gian, sương mù chắn tầm mắt không cho nàng nhìn suốt được tới cuối khu vườn rộng. Trời đã vào cuối tháng Năm, sáp qua tháng Saú, nhưng nơi naỳ vẫn còn lạnh, nàng vẫn phảỉ khoác thêm chiếc aó khoác mỏng khi đi ra ngoài. Nàng vẫn thích mặc loại nhung mềm và rủ, ôm lấy thân hình khiến người trông như thanh hơn. Từ ngày xưa , nàng vẫn thích nhung hơn gấm, nàng đã ví vẻ đẹp của loại hàng này coi thật nhu mì, đằm thắm, dù ngay cả với những mầu lộng lẫy nhất, vẫn là cái vẻ đẹp kín đaó, lôi cuốn như những cơn sóng ngầm, khiến người nhìn ngắm không thể rời mắt. Gấm thì như một cô gái đẹp lộng lẫy, mà không duyên, như loài hoa có sắc mà không huơng.


2.

Ngày…….Tháng…….


Anh yêu nhất đôi môi hồng. Yêu đôi mắt say mơ…Anh yêu tóc em buông buông daì…Yêu tình ngất ngây… anh yêu tiếng ca êm đềm…khẽ hát câu dịu dàng….

Hứ ! Anh ăn gian, ăn gian ! không fair , không fair. G ghét anh, ghét !
ù. G gửi cho anh cái tape, có bài G hát, nay anh chép tặng G bản nhạc Yêu và Mơ của Văn Phụng, và gủi G cái tape do Tuấn Ngọc hát nữa, anh nói G nghe bản nhạc này, sẽ biết anh muốn nói gì với G..v…v…Anh đâu có mute nhỉ, anh cũng biết hát , anh chả từng khoe với G ngày xưa anh cũng hay hát trong các buổi họp sinh viên ở VN xa xua mà. Ngoài ra anh còn chơi piano giỏi nữa, Ðáng nhẽ anh phải đáp lễ laị G bằng cái tape thâu anh độc tấu bản nhạc này chứ, ít ra như thế anh mới chỉ ăn gian có phân nửa thôi hi`..hi`.., Văn Phụng viết nhạc và lời, anh gõ piano, thì anh cũng có chút công.
G nhất định đợi bao giờ anh gửi cái tape thâu anh độc tấu bản nhạc này tặng G thì G mới nghe nhiều hơn. Và mới viết cho anh dài hơn. Bây giờ Gío bắt chước nhà văn Frank Kafka , , thần tượng của anh , người có tài viết văn ngắn nhất. ha...ha...là G sẽ ngừng thư đây. Thư này còn hơi dài rồi đó.
Ghét anh,
ghét!
Gio



3.

Như mọi sáng, nàng vẫn lái xe theo con đuờng thân quen, con đuờng cong chạy dọc theo dòng sông uốn lượn cắt ngang thành phố, Những ngày trời quang đãng, nắng lấp lánh trên mặt sông, nắng sớm soi mình xuống mặt nuớc lặng sóng như một tấm gương dài khủng lồ uốn lượn. Những con ngỗng trời dậy trễ, nằm ngủ yên trên sông, trông từ xa giốàng như những chiếc giầy cũ cuả Charlo liệng trên con đuờng loang loáng nuớc mưa .

Hôm nay trời vẫn ẩm đục, sương mù trắng như sữa, sương mù phủ xuống con sông quạnh vắng buồn bã như tâm hồn nàng lúc này. Những con ngỗng trời vẫn nằm ngủ yên , trông từ xa giống như những đôi giầy cũ mốc bị bỏ quên.. Người ta không nhìn thấy nuớc, người ta chỉ nhìn thấy một biển suơng trắng mỏng mênh mông. Người ta chỉ nhìn thấy không gian như được bao trùm bằng màn voan mỏng mơ màng như tấm aó thần nữ trong những bức danh hoạ nổi tiếng xa xưa. Nàng tưởng tượng nếu mình đuợc đi trong vùng sương mù đó, ừ nhỉ, nếu mình.

Nàng đã đi trong biển sương mù từ lâu, nàng đã lạc trong trong đó từ lâu lắm rồi nàng vẫn đi tìm .,đi tìm ...một cáí bóng ! Một tuyệt đối.


4.

Ngày...tháng...


.Này cô bé ơi..này cô bé ơi..cho tôi yêu em nhé....tôi đứng ngây nhìn., em tha thướt kiêu sa. má hây hồng, má hây hồng … thơm hương tình ngây ngất, đây nụ hôn nồng xin dâng bé bản tình ca, một trời yêu mênh mang trong nỗi nhớ, quay quắt buồn khi vắng bóng em thơ, tình đắm say dâng em xin đừng từ chối, cho tôi yêu mê cuồng cô bé ở trong mơ.
( 2)

Anh,
Anh lại ăn gian nữa rồi, anh lại kiếm đâu đuợc bản nhạc ø hay này để gửi tặng G. bài thơ thật dễ thương quá nhỉ, và ông nhạc sĩ Vũ Ðức Nghiêm phổ bản này thật tuyệt, G nghe mai~ không chán, Anh cũng gửi cho G luôn cả bản nhạc viết nữa, thế anh quen nhạc sĩ hả? Anh khoe baì thơ là cuả một thằng bạn cũ hồi xưa học CVA. Well, mấy ông CVA này giỏi ghê đi, nhưng…nhưng …không có anh đó nhé, vì anh toàn cọp dê bài cuả thiên hạ gửi cho G không hà,
Anh than anh không biết làm thơ như mấy tên bạn đó , vậy có cần G cắt bài thơ Gío mới đọc được trên báo để gửi dùm anh tới…Gío không? Hi…hi…. Bảo đảm anh mà vớ đuợc bài này, sẽ xé ngay mục có bài thơ và nhét bao thư tặng G với lời phụ đề: bài thơ nói dùm anh !!!
Vậy bây giờ G gửi cho anh xem có đúng tâm trạng anh không nhe’, hi…hi…

Anh không biết làm thơ
Vì thế em hững hờ
Viết vu vơ vần điệu
Gửi đi rồi ngẩn ngơ

TG


Ðúng tâm trạng anh không nàò?
Ghét anh thật rồi đó
Gío


5.

Nàng nhìn giòng nuớc cuồn cuộn cuốn xoáy chợt nghĩ sao giống như cơn giận dữ của những kẻ mất trí, đã để những nghi kỵ ,thù hận làm biến đổi tâm tính, sự nóng giận giống như cơn thác lũ, xô bạt mọi thứ, làm tan hoang , phá vỡ mọi tốt đẹp xây dựng từ bao năm. Nàng bỗng thấy giận ghét con nước, nhưng khi đứng trên bờ sông lồng lộng gió, nàng lạị tự hỏỉ, tại sao cơn giận tức cuả loài người không giống như con lũ naỳ, hãỹ để hết giận hờn, thù ghét trôi theo dòng nuớc, trôi hết đi, chảy ra biển khơi, có phảỉ lòng ta thanh thản? Sao người ta không thể làm thế được? mà lại muốn hành hạ nhau, muốn giết chết nhau vì những lời cay độc? Sao có thể tàn ác như thế?
Nàng lắc đầu thở dài và lẩm bẩm: Nếu nghĩ như ta đang nghĩ bây giờ chắcé đã không có phiền muộn, chắc trên đời đã không có chiến tranh, đã không có những tranh chấp, đã không có những án mạng vì....
Nàng bỗng nhớ bàì nào đã nghe được một lần: Ta lần mò leo mãi, không qua được vách sầu, ta tìm một tiếng yêu, thấy toàn là sầu đau. Ước vọng ngày thơ ấu chưa xin được chút nào. Suốt đời còn ước ao, khát vọng còn cấu cào. Ôi thôi đời ta phung phí trong cơn buồn phiền. Ta xin tháng ngày rồi bình yên. Ô hay tại sao ta sống chốn naỳ quay cuồng mãĩ hoài có gì vui....(3)


6.

Ngày …tháng…..

Anh,

A ha ! hôm nay trời đi vắng hay sao nên anh không gửi thơ hay nhạc cho G nữa, mà lại gửi cho G xem mấy bức tranh in của danh hoạ Chagall. Anh nói anh mê tranh cuả Chagall, nên tranh anh vẽ cũng ảnh hưởng nhiều , anh nói anh nhìn thấy Gió giống như những nhân dáng phụ nữ trong tranh của nhà û danh họạ này mà anh mêø, anh yêu nét huyền thoại ,mầu aó trắng như sương và mái tóc dài liêu trai cuả những người con gái trong tranh. Hứ, G không muốn mình bị biến thành ma đâu đó nhé. Mà G thấy tranh cuả ông hoạ sĩ người Nga naỳ cũng hơi kỳ quái thật, hơi ...hơi giống…anh, hơi có vẻ tốc , hì…hì…
May là anh ở xa G ngàn dặm, chứ nếu có anh ngay bên cạnh thì G đã bị anh ký cho sưng đầu rồi!
Thế hai bức chân dung anh vẽ cho G đã gần xong chưa? Anh hưá tặng G tháng Năm , giờ gần hết tháng rồi G vẫn chưa thấy đâu. G đang sốt ruột chờ coi bức tranh G với aó trắng mỏng như suơng mù sắp tan , đi trong rừng hoa s%E
11005




Vợ thầy phù thủy hỏi chồng:


- Nhà có bao giờ sợ ma không?


Thầy vênh mặt lên đáp:


- Hỏi thế mà cũng hỏi! Ðã có phép trừ tà tróc quỷ thì sao còn sợ ma nữa?


Mộ hôm, thầy đi cúng về, trời tối, người vợ nấp trong bụi cầm bát than hồng hoa lên, dọa. Thầy vội bắt quyết, niệm thần chú. Nhưng đốm lửa lại quay tròn hơn trước. Hoảng quá, thầy quăng đãy, chạy vắt chân lên cổ. Người vợ mang cái đãy về, giấu không cho chồng biết. Hôm sau, chị ta dọn xôi thịt để trong đãy cho chồng ăn. Thầy nhìn vào mâm, lẩm bẩm:


- Quái, thủ giống thủ... xôi giống xôi...


Người vợ cười, nói:


- Thủ chẳng giống thủ, xôi chẳng giống xôi thì cái gì? Hay là giống con mà hôm qua!

2560




Cha xứ bán con ngựa của mình cho một người khách. Nhận tiền xong, ông dặn dò:
- Tôi cần lưu ý ông, muốn thúc nó chạy thì nói "Tạ ơn Chúa", còn muốn nó đứng lại thì nói "Alléluia" (hãy hoan hỉ lên).
- Được thôi, tôi đã quen với ngựa cả đời rồi. Nhảy lên lưng con ngựa mới mua, ông khách thử nói khẽ:
- Tạ ơn Chúa! Chưa dứt lời, con ngựa đã vọt đi. Đến tiếng "Tạ ơn Chúa" thứ hai thì nó phóng nước đại. Chợt nhìn thấy một vực sâu thăm thẳm ngay phía trước, ông ta hoảng hốt hét lên :
- Alléluia! Con ngựa kịp dừng lại sát mép vực. Lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, kỵ sĩ làm dấu thánh và thốt lên:
- Tạ ơn C...h...ú...a!
2350






Thằng bé con 11 tuổi. Nó chạy dọc bờ đê. Mưa bụi giăng giăng. Bây giờ là mùa Xuân. Những cánh buồm nâu đang ngược gió.
Thằng bé con nước mắt ướt nhòe. Nó ấm ức khóc. Nó khóc như một kẻ oan uổng. Nó khóc vì bất bình, vì thất vọng. Nó khóc vì đau đớn, tủi nhục. Nó khóc vì nó là đứa bé con.
Thằng bé khóc như chưa bao giờ nó khóc thế. Nó khóc vì sự mất mát lớn lao. Nó khóc vì thời gian trôi đi sẽ chẳng bao giờ trở lại. Nó khóc vì lòng người đen bạc. Nó khóc vì sự vô nghĩa của toàn bộ đời sống. Đúng rồi! Của toàn bộ đời sống! Không sót tí gì. Không sót một mảy may gì!
Thằng bé rẽ xuống vệ đê. Nó chạy dọc theo con đường trồng đầy cây nếp xoan. Hoa xoan rụng trắng trên đường. Đường này rẽ vào thôn Vân. Bên kia là làng Đặng. Hai bên đường là cánh đồng ngô. Qua cánh đồng ngô là đến cầu Đen. Gần cầu Đen có vườn cải nhà Uyển. Xế chút nữa là đến vườn hồng, vườn chanh nhà bà Thư Ký. Qua nhà bà Thư Ký là đến nhà chị Nhi, đằng sau nhà chị trồng chè, đằng trước trồng đỗ ván, trồng rau dền đỏ, rau đay với rau mồng tơi.
Thằng bé ngồi nấp giữa những luống chè. Nó rất mệt. Người nó hâm hấp sốt. Tiếng ồn ào trong nhà vọng ra nghe rõ mồn một. Bây giờ đã qua giờ Ngọ. Người ta đã ăn uống xong, đã dọn dẹp bát đĩa nồi niêu. Mấy người đàn bà đang quét ngõ. Chỉ một lát nữa thôi nhà giai sẽ đến rước dâu.
Thằng bé thở hổn hển. Mắt nó đỏ ngầu. Mắt nó ràn rụa nước mắt. Đôi môi nó run rẩy. Đôi môi nó hồng như một cánh hoa hồng đỏ hồng. Chao ôi là ấm ức! Chao ôi là oan uổng! Chao ôi là vô tình!
Thằng bé lả người. Nó gục đầu vào hai đầu gối. Nó nghe chập chờn như có tiếng đàn tiếng sáo. Đúng rồi! Rõ ràng là có tiếng trống chèo ở đình làng Đặng. Trăng non chênh chếch trên đỉnh bụi tre. Ngõ nhỏ hai bên trồng rặt những cây cúc tần. Đám dây tơ hồng giăng mắc. Cô gái nhỏ tất tưởi chạy theo bà, vừa chạy vừa đưa tay sờ lên đôi khuyên tai bạc. Đây là lần đầu mà cô trang điểm... Nhưng đấy là chuyện từ mười năm trước, khi ấy chị Nhi mới còn bé tí, chỉ bằng tuổi nó bây giờ...
Thằng bé giỏng tai nghe. Rõ ràng là có tiếng chị Nhi đang khóc thút thít. Mấy chị, mấy cô phù dâu đang gỡ tóc, chải đầu cho chị. Tiếng bà cụ Xoan đang dỗ dành con gái khi khoan khi nhặt.
- Nín đi con... Gái lớn ai chẳng phải lấy chồng... Can gì mà khóc... Nín đi không...
Tiếng khóc nghẹn ngào nén ủ trong ngực bỗng vỡ òa ra nức nở. Bà cụ Xoan nửa khóc nửa cười níu tay mấy bà mấy cô bên hàng xóm:
- Nào, nào! Nín đi, mặc áo ra chào họ...
Bà cụ Xoan gỡ tay con gái ra khỏi tay mình. Bà cụ lùi sát ra ngoài cửa buồng không để con gái có thể chạm vào được người mình. Chừng như hiểu ý, mấy chị mấy cô phù dâu vội chen lên, đứng chắn ở ngay trước mặt hai người.
- Nào, nào! Rõ quý con tôi! Các chị trông...
ánh mắt nào, không có cử chỉ nào có thể chia sẻ hoặc nâng đỡ cho hai mẹ con bà lúc này. Ai ai cũng là người khác. Điều cay đắng đương nhiên bởi ai ai cũng là người khác. Bà cụ bỗng trở nên cứng cỏi khác thường:
- Ương ương dở dở quá đi thôi... Cô có còn thương đến chúng tôi... Thì đứng lên nào, lau nước mắt... Mình cô làm khổ mấy mươi người!
Mấy cô phù dâu, mấy người hàng xóm xúm vào khuyên dỗ chị Nhi. Bà cụ Xoan lần giở đám tư trang, áo quần xếp vào tay nải cho cô con gái.
- Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía... Này gương, này lược, này hoa tai... Muốn gì tôi sắm cho cô đủ... Nào đã thua ai, đã kém ai?
Chị Nhi nghẹn ngào:
- U ơi! Con đi về nhà người! Ai ra đồng cày cấy giúp u? Ai nuôi dạy các em con? Ai trông nhà trông cửa! Lại còn món nợ ở nhà...
Bà cụ Xoan đã gói ghém xong tay nải, cười hồn hậu, nói như hát:
- Ruộng tôi cày cấy... Dâu tôi hái! Nuôi dạy em cô, tôi đảm đương! Nhà cửa tôi coi! Nợ tôi trả! Tôi còn mạnh chán! Khiến cô thương!
Tiếng pháo nổ ran nơi đầu ngõ. Nhà giai đã đến rước dâu. Người ta đỡ cô dâu đứng dậy. Tất cả ồn lên, háo hức. Không biết ai vô ý chen lên, xô bà cụ Xoan ngã giúi vào tường.
Thằng bé đứng lên giữa khóm chè để nhìn vào sân. Đám rước dâu bên nhà giai có đến hơn ba chục người. Mấy cụ ông đi trước, bỏm bẻm nhai trầu. Chú rể lấc láo nhìn quanh. Hắn có khuôn mặt ngựa đắc thắng, đầy mụn trứng cá... Nước mắt thằng bé trào ra ướt đầm hai bên vạt áo. Cô dâu mới bước ra khỏi buồng.
Thế đấy! Bắt đầu là cái thắt lưng xanh...

*
* *

Đám cưới người con gái hàng xóm ấy khắc sâu vào tâm hồn cậu bé đa cảm. Bảy năm sau, khi ấy đã trở thành thi sĩ, chàng đã chép nguyên ký ức ấy vào một bài thơ như sau:



Lòng mẹ

Gái lớn ai không phải lấy chồng
Can gì mà khóc, nín đi không?
Nín đi, mặc áo, ra chào họ
Rõ quý con tôi, các chị trông!

Ương ương dở dở quá đi thôi!
Cô có còn thương đến chúng tôi
Thì đứng lên nào, lau nước mắt
Mình cô làm khổ mấy mươi người.

Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía
Này gương, này lược, này hoa tai
Muốn gì tôi sắm cho cô đủ
Nào đã thua ai, đã kém ai!

Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái
Nuôi dạy em cô, tôi đảm đương
Nhà cửa tôi coi, nợ tôi trả
Tôi còn mạnh chán! Khiến cô thương!

Đưa con ra đến cửa buồng thôi
Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi!
Con ạ! Đêm nay mình mẹ khóc
Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi

1114






Thức dậy từ nửa giờ, Bình vẫn nằm thẳng trên giường, hai tay vòng trên ngực, mắt lặng lẽ dán lên trần. Tiếng xao xác của ngoại ô dậy sớm, len qua khe vách buồng, chỉ còn là một tiếng rên rời rạc. Đầu trống rỗng ý nghĩ, Bình đằm trong một lười biếng uể oải.

Tấm vách cạnh giường từ màu xám ngả sang màu trắng, rồi một vệt nắng dài vàng nhạt in dọc trên đó. Anh ngồi dậy, gượng nhẹ để khỏi kinh động giấc ngủ của vợ nằm cạnh. Khi mắt nhìn xuống chỗ tấm chăn mỏng nhô tròn trên bụng vợ mang thai, anh có một nụ cười bằng lòng lặng lẽ.

Bình xuống giường, vặn mình bên này, bên kia, ngúc ngắc cổ, đoạn bước ra. Bà mẹ anh đang khom mình quét nhà sền sệt. Thằng Nuôi, em nuôi Bình, cũng vừa dậy đi xuống bếp, mắt hấp háy. Anh bảo câu thường lệ:

- Xuống nhóm lửa thổi cơm; nhớ ghé siêu nước cạnh bếp pha chè mẹ uống.

Bình ra mở cửa, rồi nhấc từng tấm cửa tới dựng cạnh tường. Đoạn anh dọn hàng. Anh lần lượt bày trên tấm phản mỏng đã mọt các ô tạp hóa. Ô gương lược, để phía trái; ô kim chỉ và sáp bôi nẻ, để bên cạnh; ô khuy áo chỗ này; ô bút chì, bút mực, chỗ kia. Cạch... cạch... cạch... cạch... những ô hàng đặt xuống cạnh nhau trong một thứ tự quen thuộc đến chán nản, khẽ kêu lên những tiếng khô khan và đều đặn.

Bà cụ ghếch chổi, ngồi xuống ghế và bảo:

- Độ này đã chớm rét rồi nhỉ.

Bình vừa mắc mấy chiếc áo trẻ con lên dây thép, vừa đáp:

- Vâng trời sắp sang rét.

Anh chợt có cảm tưởng đã nói câu ấy một lần rồi. Hôm qua hay là hôm kia, hay đã lâu rồi? Dĩ vãng trôi đi, theo dòng lặng lẽ, và những ngày qua gần đây nhất cũng đã lỉm chìm trong dòng thời gian ấy. Bình thấy lòng vẩn lên một nỗi buồn nao nao không rõ rệt, trong khi tay chậm chạp mắc trên dây những chùm khăn mặt xanh đỏ, những áo vệ sinh đã bợt màu sau những năm trường âm ỉ trong cái ẩm thấp của căn nhà hẹp bé mà tường lúc nào cũng như toát mồ hôi dưới làn rêu xám.

Thằng nuôi bưng nước lên pha chè. Bà cụ hỏi:

- Chị mày đâu, chưa dậy à? Độ này đổ đốn ra thế!

Bình sợ mẹ giận vợ rồi mắng lây sang cả mình như đã thường xảy, vội nói:

- Thưa mẹ, hồi đêm nó kêu chóng mặt, mãi khuya mới ngủ được. Để con vào đánh thức.

Anh vào buồng se sẽ gọi:

- Mợ! Mợ! Dậy không mẹ chửi chết.

Hường vươn vai ngồi dậy, mặt ngái ngủ phị ra.

Bình lấy Hường là do ý mẹ. Độ còn học năm thứ hai ban Thành chung, để đi theo phong trào, Bình có một tình yêu. Anh bắt tình một cách nhanh chóng với một cô khâu đầm hơn tuổi ở cùng phố mà anh lầm tưởng ngây thơ như mình. Anh mãn nguyện trong mối tình dễ dãi ấy, cũng có những buổi gặp gỡ trong đêm, những buổi trốn nhà đi chơi núi, tay cầm tay. Tiếng đồn đến tai bà mẹ, bà vội buộc anh vào cuộc hôn nhân mà bà dự định từ lâu. Bà ép anh lấy Hường, con một bà khách hàng quen. Bình cũng có những cơn thất vọng, những buổi nhịn cơm, cũng khóc lóc, cũng dọa tự tử nếu không lấy được người yêu. Nhưng rồi anh cũng cưới Hường, và, chung đụng gây dần niềm thân ái, anh quên rất mau người tình cũ. Bấy giờ anh mới nhận thấy trước đây mình chỉ giả dối với mình, đã thêu dệt vào nỗi đau đớn của mình để bắt chước những mối tình lãng mạn trong tiểu thuyết.

Sau cuộc hôn nhân, Bình thôi học. Anh không quyến luyến nhà trường mà anh không giữ một kỷ niệm gì dù tốt đẹp hay chua xót. Anh không có bạn học thân, không có thầy quý mến. Bài học nào anh cũng khá thuộc, bài làm đầy đủ nhưng tầm thường. Một vài ông giáo không nhớ tên Bình, chỉ tay và gọi: "Ê, trò kia, ở bàn cuối!".

... Hường đưa tay quào gỡ mái tóc rối búi thành cục lớn lỏng lẻo sau đầu. Nàng không còn cái vẻ diêm dúa của thời mới cưới nữa. Nàng tưởng sự thân thuộc cho phép chểnh mảng, nhất là khi ông chồng cũng đã nhiễm thói để tóc rối bù và thôi đánh răng.

Nàng bước xuống giường, quần áo xô lệch, dăn dúm. Bình sửa lại gối. Hường xếp chăn. Liếc nhìn bụng vợ, Bình bỗng có một cử chỉ âu yếm; anh xáp đến sau lưng Hường, nắm lấy hai cánh tay vợ và định ghé hôn má nàng. Nhưng Hường hất tay chồng và hơi gắt: "Làm trò gì thế? Yên xem nào!".

Bình ngượng bỏ ra, vơ vẩn huýt sáo. Trong đời sống nhỏ nhoi rời rạc, những tình cảm cũng lỏng lẻo đi.

Một hồi sau, cơm dọn lên. Vẫn những món ăn hàng ngày: dưa chua, cà, một đĩa trứng muối, một bát canh cá. Mọi người ngồi vào mâm. Một đứa bé tới trước hàng:

- Bán cho tôi ba xu miến.

Bình hơi mê tín cảu rảu:

- Sáng ngày bán mở hàng đã may mắn chưa!

Anh đứng dậy gói miến cho đứa bé. Nó kêu:

- Sao ít thế này?

Anh thêm vào hai cây miến ngắn và mỉa mai:

- Được rồi đấy. Có ba xu miến lại muốn làm đủ mâm cỗ kia à?

Giữa bữa ăn, bỗng bà cụ bảo:

- à, hôm qua bà Hàn Thái có nói chuyện, trên phủ Bái cần một ông giáo dậy trường tổng.

Bình ngừng nhai, ngước nhìn lo ngại.

- Bà ấy bảo anh có thuận dạy, thì bà ấy nói hộ với quan Phủ.

Bình cười "hì" một tiếng nhỏ trong họng, óc chưa có một ý định gì rõ rệt. Anh hỏi một câu vô ích:

- Dạy trường tổng à?

- Trường tổng Quan Hóa, cũng gần, chủ nhật có thể về chơi nhà. Bà Hàn bảo người ta chỉ cần Rime thôi; nhưng mình đã học tới đệ nhị niên, hẳn người ta phải giả thêm lương.

Lòng Bình bỗng xốn xang lên, như khi phải tìm một quyết định quan hệ. Anh đưa mắt sang vợ, hỏi ý kiến. Hường, ý muốn gây đời sống độc lập - bởi không nàng dâu nào ưa sống cạnh mẹ chồng - bàn:

- Cậu cứ dạy một chuyến thử xem.

Bình vẫn hy vọng vợ giữ mình lại, hơi nổi gắt:

- Dạy gì lại có dạy thử! Dạy là dạy, không là không.

Bà cụ hỏi:

- Hàng nhà mình ngày càng ế; mấy hiệu tạp hóa mới mở họ cướp hết khách. Trước thì cơm cháo thế nào xong thôi; nhưng mợ Cả sắp ở cữ, anh nên đi làm kiếm ít đồng, phòng khi vợ con đau yếu.

Bình vội vin lấy cớ mà lời mẹ đã gợi cho anh:

- Nhà con ở cữ con so, mà người không được khỏe sẵn, sợ có điều khó khăn chăng. Đi xa con thực không đành.

- Việc gì đã có tôi. Anh ở nhà thì cũng chẳng lợi gì. Đàn ông chỉ thêm vướng chân.

Bình im lặng. Anh ăn không thấy ngon nữa, cố gắng nhai miếng cơm nhạt nhẽo.

*
* *

Chiều hôm đó, bà cụ lại nhắc đến chuyện:

- Anh nghĩ thế nào? Người ta chỉ chờ người thay để mời thầy cũ đi. Mình chậm chân thì hỏng.

- Con phân vân lắm. Vẫn biết là một dịp tốt kiếm ăn, nhưng mẹ đã già yếu, thằng Nuôi thì chả biết gì, nhà con lại sắp ở cữ, con đi xa, ai chăm sóc mẹ.

Đó là c%C
31080




Hai vợ chồng nhà báo nọ đều là thi sĩ. Anh chồng đang ngủ say, bà vợ thúc cùi trỏ vào lưng chồng, thỏ thẻ làm thơ:


Sức dài vai rộng để làm chi?
Tắm mát ăn no lại ngủ khì
Mình ơi! Thức dậy chiều em tí
Ði!

Anh chồng mệt mỏi xin khất:

Suốt ngày bận bịu với văn bài
Mỏi cả xương sườn mỏi cả vai
Việc ấy đêm nay, xin hoãn lại
Mai!

Chị vợ nhất định không tha:

Văn bài toàn những chuyện lông bông
Mình ráng chiều em kiếm chút bồng
Nay lại hẹn mai, mai hẹn mốt
Không!

Anh chồng bực mình:

Nằm chung lắm lúc bực mình sao
Mình muốn yên thân nó cứ gào
Ừ này muốn chết ông cho chết
Nào!
1453




Hai anh chàng nói chuyện với nhau:


- Này, nghe nói hôn rất có hại cho sức khỏe, có đúng không nhỉ?


- Đúng đấy! - Người kia đáp - Hồi nọ, tớ hôn một cô đã có chồng, thế là phải nằm viện mất những 5 tháng...!


***


- Này, đêm qua tớ gặp ác mộng... Tớ thấy mình đi trên đảo hoang, bên cạnh là Naomi Campbell, Julia Robert và Claudia Schiffer... Cả ba đều chẳng mặc gì cả.


- Như thế thì thích quá còn gì!


- Nhưng trong giấc mơ, tớ lại là Marilyn Monroe mới chán chứ!

443




Đi học về, Johnny buồn bã nói với bố rằng mình bị thầy phạt môn toán.
- Thế thầy hỏi thế nào?
- Thầy giáo hỏi: “2 x 3 bằng bao nhiêu”. Con nói: “6”.
- Đúng vậy!
- Sau đó thầy lại hỏi: “3 x 2 bằng bao nhiêu”.
- Thế thì có khác quái gì đâu?
- ông bố nhún vai.
- Thì con cũng nói giống y như bố vậy!

2293




Ở một trường tư nọ, các cô gái lớp 12 bắt đầu sử dụng son. Họ thường trang điểm trong nhà vệ sinh. Đó cũng là điều bình thường nếu họ không có thói quen ép môi vào gương và để lại đó hàng tá dấu son.

Hàng đêm, người lao công phải tới lau sạch và sáng hôm sau, các cô gái lại làm tấm gương nhòe nhoẹt những dấu son.

Cuối cùng, hiệu trưởng quyết định ra tay để lập lại kỷ luật. Bà gọi các cô gái tới nhà vệ sinh cùng với anh lao công, giải thích cho các cô rằng những dấu son họ để lại đã gây phiền toái cho người phải dọn nó như thế nào.

Để chứng minh cho sự khó khăn của việc lau sạch gương, bà đề nghị anh lao công làm thử trước mặt các cô gái.

Anh chàng cầm lấy cây lau nhà cán dài, nhúng vào bồn cầu và bắt đầu lau gương.

Kể từ đó, dấu son tuyệt tích trên những tấm gương.1175




Giới luật là thọ mạng Phật pháp
Giới luật còn Phật pháp còn.

Xưa ở nước Xá Vệ, có một huyện nhân dân đều quy Tam bảo, phụng trì năm giới và thực hành mười thiện nghiệp của Phật dạy. Khắp huyện không bao giờ sát sanh, người uống rượu nấu rượu cũng không có.

Trong huyện, có một người con dòng dõi, sắp đi buôn tha phương. Trước khi đi, cha mẹ cặn kẽ dặn rằng: "Con nên cố gắng siêng năng, giữ gìn 5 giới cấm, thực hành mười điều thiện và cẩn thận chớ uống rượu, phạm đến trọng giới của Phật".

Người con vui vẻ ra đi, khi qua tới xứ khác vừa gặp người bạn đồng học cùng nhau chuyện trò tương đắc vui vẻ lắm. Bạn mời về nhà, đem rượu Bồ đào ra đãi. Người ấy tự cười nói rằng: "Nước tôi toàn giữ năm giới cấm của Phật, không một ai dám uống rượu; vì nếu uống rượu thì đời sau phải ngu si đần độn không thấy được Phật. Vả lại khi ra đi, cha mẹ tôi khuyên không nên uống rượu. Bây giờ tôi phạm giới cấm, thời trái mệnh lệnh của cha mẹ, tội ấy chẳng gì lớn bằng. Chúng ta là bạn thâm giao lâu ngày, được gặp nhau không gì mừng rỡ hơn nữa. Nhưng bạn chớ làm tôi phạm giới cấm của Phật và trái lời dạy của song thân tôi".

Người bạn tiếp lời: "Chúng ta là bạn đồng học một thầy, coi như anh em ruột; cha mẹ tôi cũng như cha mẹ anh, với cha mẹ, chúng ta có bổn phận kính thờ, không được trái mạng. Tôi nếu ở bên nhà anh là phải tuân theo ý muốn của cha mẹ anh, nhưng nay anh ở nhà tôi anh nên tùy thuận ý của cha mẹ tôi mới phải".

Trước sự khẩn khoản của lòng bạn, anh ta phải uống rượu, uống xong anh ta say luôn trong ba ngày, không biết gì, khi tỉnh anh ta ăn năn lo sợ vô cùng.

Công việc xong, người ấy trở về nhà trình lỗi của mình cho cha mẹ rõ; cha mẹ tức giận mắng rằng: "Ngươi trái lời ta, phạm giới cấm thật là loạn pháp, không phải đứa con thảo". Tự nghĩ làm gương trước cho mọi người trong xứ, cha mẹ bèn thâu hết đồ đạc của đứa con, rồi đuổi ra khỏi nhà. Người con bị đuổi bèn đi qua nước khác, xin ở đậu trong một cái nhà. Chủ nhà ấy là người thờ phụng quỷ thần, thứ quỉ thần rất khôn ngoan, hay hiện ra thân người, ăn uống nói chuyện, chủ nhà ấy hết lòng tin tưởng với quỷ thần. Vì phải thờ phụng lâu năm mệt nhọc, của tiền hết sạch, trong nhà người đau chết xảy ra luôn, quỷ thần không cứu gì cả. Quỷ thần hiểu ý chủ nhà, liền bảo với nhau: "Nhà này của tiền hết sạch cũng chính vì ta. Ðã lâu ta chưa làm gì được lợi ích cho chủ, nên chủ chán nản là phải lắm. Bây giờ chúng ta phải kiếm đồ trân bảo đem về biếu chủ, để chủ vui lòng". Nói rồi, cùng nhau đi lấy trộm vàng bạc trong kho nhà vua của nước khác, đem về giấu ở sau vườn rồi bảo chủ rằng: "Ngươi có công nhọc, nay ta muốn ban phước cho ngươi được giàu có. Sau vườn nhà ngươi có một tráp vàng bạc, ta cho ngươi đó". Chủ nhà ra vườn tìm thấy tráp vàng, sung sướng lắm, sáng sớm thiết tiệc rất long trọng mời thần tạ ân.

Thần vừa đến cửa, thấy trong nhà có bóng người ở nước Xá Vệ, liền tránh không đi vào. Chủ nhà chạy theo cố mời trở lại. Thần trả lời: "Trong nhà ngươi có vị Tôn khách ta đâu dám vào". Nói xong rồi tỏ vẻ sợ hãi rồi bỏ chạy. Chủ nhà nghĩ trong nhà chỉ có một mình người khách này thôi, liền kính cẩn đến thưa rằng: "Xin mời ngài đến dự tiệc với chúng tôi cho vui". Ăn uống xong chủ nhà hỏi vị Tôn khách rằng: "Ngài có công đức gì mà vị thần của tôi thờ phụng sợ hãi ngài mà phải tránh đi?".

Vị Tôn khách trả lời: "Tôi chỉ có công đức thọ trì 5 giới và mười điều thiện của Ðức Phật. Tôi vi phạm một giới uống rượu, bị cha mẹ đuổi, qua trọ tại đây. Nhưng còn giữ được bốn giới nên thiên thần ủng hộ, còn thần của ngươi thờ phụng là thứ tà thần ác quỷ làm sao sánh kịp".

Chủ nhà thưa rằng: "Tôi thờ các vị thần đã lâu rồi, không có lợi ích gì nên tôi chán quá, mong ngài hoan hỷ dạy cho". Nói rồi bèn theo vị Tôn khách thọ trì Tam quy Ngũ giới và pháp thập thiện. Thọ xong một lòng tinh tấn siêng năng phụng trì không hề hủy phạm. Một hôm hỏi vị Tôn khách rằng: "Ðức Phật hiện nay ở đâu? Có thể đến yết kiến Ngài được không?" Tôn khách trả lời: "Ðức Phật hiện nay ở nước Xá Vệ trong vườn Cấp Cô Ðộc, qua đó sẽ được yết kiến Ngài".

Nghe vậy, người chủ nhà rất sung sướng, quyết qua Xá Vệ để yết kiến Phật. Giữa đường trời tối ghé lại xin trọ một nhà thiếu nữ xinh đẹp. Thiếu nữ ấy chính là vợ của một con quỷ ăn thịt người. Thiếu nữ liền can rằng: "Ông chớ ở lại đây nên đi gấp tốt hơn". Người ấy hỏi có gì nguy hiểm chăng? Thiếu nữ tỏ ý không bằng lòng nói rằng: "Tôi đã nói với ông như vậy, ông còn hỏi làm gì nữa". Người kia tự nghĩ: "Người ở nước Xá Vệ chỉ giữ 4 giới của Phật còn khiến cho quỹ thần sợ hãi thay, huống chi ta đã thọ trì chắc chắn pháp Tam quy Ngũ giới và Thập thiện của Phật". Nghĩ vậy, nhất định ở lại không chịu đi. Ðêm ấy con quỷ ăn thịt người về nhà thấy có khách oai thần và công đức trì giới nên phải lẩn quẫn ngoài hè, rồi đi trọ một đêm nơi nhà hàng xóm cách xa tới bốn mươi dặm. Sớm mai người ấy lên đường để qua Xá Vệ. Ra khỏi cửa ngỏ, thấy thây chết xương máu đầy đường, do quỷ ăn thịt người đã ăn xả.

Cảnh tượng ấy khiến người kia quá sợ hãi và hối hận rằng: "Nước ta sẵn đủ áo mặc, cơm ăn, nhà ở, không thiếu món chi ở trong nhà chẳng sướng hơn sao? Ta tưởng đến được yết kiến Phật và coi sự kỳ diệu của Ngài, ngờ đâu lại gặp hài cốt rùng rợn như vậy". Nghĩ xong chàng sanh ác ý, trở về khuyên người thiếu nữ kia theo mình trở về nước, cùng nhau chung sống trăm năm. Khi về ngay nhà thiếu nữ xin ở lại. Thiếu phụ hỏi: "Sao ông phải trở lui vậy?". Người kia đáp: "Hành kế không thành nên tôi phải trở lui, mong thiếu nữ cho tôi ở tạm một đêm". Thiếu nữ nói: "Ông ở đây chắc chắn phải chết vì chồng tôi. Chồng tôi là quỷ ăn thịt người và sắp về đến. Ông nên đi gấp tốt hơn". Người ấy không tin, năn nỉ xin ở lại cho được và trước sắp đẹp của thiếu nữ, người ấy khởi nhiều ý niệm không tốt đẹp, không còn tin pháp Tam quy Ngũ giới và thập thiện của Phật. Vị thiện thần hộ giới liền bỏ đi không ủng hộ cho người ấy nữa.

Quỷ ăn thịt người được dịp thuận tiện trở về. Thiếu phụ sợ chồng ăn thịt người kia tội nghiệp nên đem lòng thương hại, giấu người kia trong một cái lu. Quỉ bắt hơi người bảo vợ: "Mình có kiếm được thịt người phải không? Bây giờ ta thèm lắm". Vợ trả lời: "Tôi không đi đâu cả làm chi có thịt, sao hôm qua kh477




Nhận xét

Môt bà vợ soi mình trước gương trước khi đi ngủ và nói với chồng:

- Mình ơi, trông em thật kinh khủng, béo và xấu nữa... Cho em một lời nhận xét tốt hơn đi mình.

Anh chồng bỏ quyển vở ra trả lời:

- Ừ, thị lực của em thật tuyệt hảo!



o O o


Suy luận của vợ

Hai vợ chồng đang tranh luận về việc nấu nướng. Bà vợ cho rằng nấu khoai tây thì mỗi nồi chỉ nên cho một muỗng muối, trong khi ông chồng cho rằng hai muỗng thì ngon hơn.

- Tôi nghĩ trong chuyện này bà không hẳn đúng đâu!

- Cái gì? Tôi không đúng? Ông nói thế là ý gì hả? Ông định nói tôi hoàn toàn sai chứ gì? Tôi sai nghĩa là tôi nói dối phải không? Tôi nói dối có nghĩa là tôi ăn nói không như một con người. Ông định nói là tôi vừa sủa bậy như con cún phải không? Ôi! Mẹ ơi, chồng con kêu con là chó. Mẹ ơi!...



o O o


Sự thật

Tại đám tang, vị cha xứ đọc bài diễn văn dài về người đã khuất: "Đó là một con người trung thực, một người chồng thương yêu và là người cha nhân hậu..."

Nghe đến đây, bà quả phụ ghé vào tay người con đứng bên cạnh, thì thầm:

- Con nhìn thử vào quan tài xem có đúng là cha của con đang nằm trong đó không?2619




Ði tìm một nửa đích thực của bạn





"Tình yêu thì chỉ có một nhưng cái tương tự tình yêu thì nhiều". Ngoài những biểu hiện thông thường như nhung nhớ, yêu thương, hờn giận thì làm sao để biết chàng trai ấy đúng là một nửa của mình. Ðó là vấn đề luôn làm các bạn gái băn khoăn.


Như mọi cô gái, bạn có một chàng trai để nhớ, để thương, để hờn, để giận. Anh ấy tán tỉnh bạn bằng những lời mật ngọt, và những cử chỉ dịu dàng, trìu mến khiến bạn gần như "chết chìm". Bạn cũng đã trao gởi cho anh ấy những tình cảm chân tình và nồng thắm. Nhưng có một ngày bạn tự hỏi: Anh ấy có phải là một nửa trái tim, một nửa linh hồn, một người đàn ông bạn trong mơ và bạn vẫn hằng mong? Bạn vẫn phân vân, cân nhắc, bạn không xác định được lòng mình......


Bạn ơi, hãy tự hỏi lòng mình để có những quyết định thật dứt khoát. Dù tình cảm muôn đời vẫn là chuyện của con tim chứ không phải là chuyện của lý trí. (Nếu lý trí quá tỉnh táo, quá rạch ròi, quá tính toán thì bạn sẽ không bao giờ có được những cảm xúc thật sự trong tình yêu). Nhưng bạn phải dùng lý trí để phán xét con tim của mình. Vì nếu cứ mãi chập chờn thì bạn sẽ đánh mất những tình cảm chân thành của đối phương.


Bạn muốn biết anh ấy là "duy nhất của lòng mình" hay chỉ là một người tình thoáng qua trong đời? Câu trả lời sẽ đến nếu bạn tự kiểm tra lại những dấu hiệu đáng giá biểu lộ điều mà bạn đang đi tìm để khẳng định được vị trí của anh ấy đang ở ngăn nào trong con tim bé nhỏ của bạn


* Dấu hiệu #1: Anh ấy là nhân vật chính trong giấc mơ của bạn


Những gì hiểu hiện trong giấc mơ của bạn sẽ mách bảo anh ấy có phải là một nửa của bạn hay không. Giấc mơ sẽ thu nhập và phản ánh trung thực những suy nghĩ thầm kín của bạn, để lộ những cảm xúc bạn từng nghĩ đến hoặc bỏ qua. Vì căng thẳng, vì bận rộn hoặc do bạn không muốn thừa nhận để lừa dối chính mình mà thôi. Vai trò của người đàn ông trong giấc mơ của bạn sẽ là câu trả lời chân thật cho việc bạn nghĩ gì về anh ấy. Nếu trong giấc mơ bạn có những biểu hiện tiêu cực với anh ấy, điều đó đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa hai người không được bền lâu. Ngược lại, những giấc mơ có những dấu hiệu tích cực sẽ nói cho bạn biết anh ấy và bạn "có duyên có nợ" với nhau. Và anh ấy là một người quan trọng trong cuộc đời của bạn. Với Thúy An - nhân viên PR của một công ty Mỹ phẩm - giấc mơ là một vị sứ giả hòa bình dễ thương nhất. Sau một trận cãi cọ đầy kịch tính dẫn đến quyết định chia tay nhau giữa cô với người bạn trai quen đã lâu, tối về nằm ngủ, cô đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ: Hai người băng qua đường, cô đi trước và anh ấy đi sau. Ðột nhiên, có một chiếc xe lao tới với một tốc độ chóng mặt. Nhanh như chớp anh ấy kéo cô trở lại, thoát khỏi cái chết trong gang tấc. tỉnh lại, suy ngẫm về mối quan hệ của họ bấy lâu nay, cô thấy anh quả thật là một người lúc nào cũng che chở và bảo vệ cô qua nhưng cơn sóng giá cuộc đời trong bảy năm trời yêu nhau. Không để "giận quá mất khôn", cô chủ động tìm đến anh để làm lành. Và quả thật, mối quan hệ của họ thật bền vững.


* Dấu hiệu #2: Bạn luôn quan tâm và không hề tỏ ra ghen tuông


Anh ấy luôn ở bên cạnh bạn vào mỗi tối thứ bảy nhưng có một lần anh ấy bảo anh ấy phải đi dự một cuộc chiêu đãi quan trọng với cấp trên. Khi anh ấy chuẩn bị đi, bạn có thầm lo sợ anh ấy sẽ say quắt cần câu, sẽ bị nhức đầu? Hay bạn chỉ chúc anh ấy đi chơi vui vẻ và tỏ ra bình thản xem như không có gì. Những phản ứng đó sẽ nói lên vị trí của anh ấy trong tim bạn. Khi bạn xem một người đàn ông thật sự là đối tượng của mình, bạn sẽ quan tâm. lo lắng đến "người dưng khác họ" đôi khi còn hơn cả bản thân mình, đến độ nhiều khi bạn còn không hiểu nổi.


Một điều hơi khác nữa, ai cũng bảo yêu là phải ghen. Nhưng khi bạn tỏ ra không lồng lộn, không chì chiết, không hạch hỏi những mối quan hệ của anh ấy (dù anh ấy có đi uống nước với môt người tình cũ) là bạn đã thể hiện một niềm tin tuyệt đối nơi anh ấy. Bao giờ bạn cũng nghĩ về anh ấy với tất cả những suy nghĩ tốt đẹp nhất. Bạn yêu anh ấy, thấu hiểu anh ấy. Hiểu hơn bất cứ một người nào khác. Chỉ cần anh ấy nhìn thôi là bạn đã hiểu anh ấy muốn nói điều gì. Hiểu và tôn trọng. Nó khác hẳn với thái độ lạnh nhạt, hờ hững khi bạn không yêu thật lòng.


* Dấu hiệu #3: Anh ấy cho bạn cảm giác thân thuộc và không thể rời xa


Những cảm giác đó, bạn sẽ không tìm thấy ở một người thứ hai. Một ánh mắt, một cử chỉ âu yếm, một sự chăm sóc đặc biệt mà anh ấy dành cho bạn. Cũng chưa bằng cái cảm giác bạn cần đến sự có mặt của anh ấy, dù đôi khi gặp nhau không lúc nào cũng là vui vẻ và hạnh phúc. Hay rầy rà, cãi cọ, nhưng nếu phải xa nhau một ngày hay một tuần, bạn sẽ thấy trống vắng và nhớ nhung. Bạn bồn chồn mong ngóng giây phút gặp nhau.


Những cảm giác ấy, hòa tan trong người bạn và có ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai người.


* Dấu hiệu #4: Khi quen anh ấy, bạn không còn quan tâm đến một gã con trai nào nữa


Trước khi quen anh ấy, có khá nhiều chàng vây quanh bạn. Và sau khi quen anh ấy, vẫn còn nhiều chàng vây quanh bạn. Nhưng bạn cảm thấy chẳng chàng nào có thể so sánh với anh ấy (dù trên thực tế, họ có nhiều ưu điểm đi chăng nữa). Bạn không thể "tình thương mến thương" cho dù họ có tìm mọi cách để chinh phục bạn.


Khi bạn yêu thật lòng người nào đó, bạn luôn cho người đó là nhất trong mắt mình. Giữa các bạn gái với nhau, bạn luôn kể về anh ấy với đôi mắt ngời ngời hạnh phúc xen lẫn chút tự hào. Nếu anh ấy có một cử chỉ gây bất bình cho người khác, bạn cũng sẽ tìm lý do để bào chữa cho anh ấy.


* Dấu hiệu #5: anh ấy tác động tích cực đến lối sống của bạn


Một tình yêu chân thật sẽ là động lực mạnh mẽ để bạn
sống tốt hơn. Không chỉ với chính bản thân bạn mà còn đối với những người xung quanh.


Khi yêu ai bằng cả trái tim, bạn sẽ bị chi phối hành vi của mình bởi người mình yêu. Người ta thường bảo "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" nhưng khi đã coi "người ấy" là một nửa của mình, bạn sẽ ít nhiều thay đổi. Nhiều người ngạc nhiên vì sự thay đổi. Nhiều người ngạc nhiên vì sự thay đổi đột ngột của bạn. Nếu trước đây bạn là một người "hơi bị" lười nhác nhưng từ khi có anh ấy, bạn sẽ trở nên siêng năng hơn vì không muốn anh ấy khẽ cau mày thất vọng. Nếu trước kia bạn là con người sống thờ ơ với mọi người nhưng khi được tận mắt thấy anh ấy đến với những bệnh nhân nghèo trong một bệnh viện miễn phí, bạn sẽ suy nghĩ rất nhiều về mình. Và một cách rất tự nhiên, bạn bỗng dưng chịu khó quan sát đến sự sống đang vận hành xung quanh mình, động lòng trắc ẩn trước những mảnh đời không may. Ngoài ra, tình yêu tăng thêm nghị lực để giúp bạn thực hiện tất cả những điều mà trước đây bạn cho là quá khó khăn.(

539


Powered by Blogger.