Bệnh nhân phàn nàn với bác sĩ là ông ta thường xuyên bị đau đầu. Bác sĩ hỏi:
- Ông có uống rượu không?
- Thưa bác sĩ, chưa bao giờ tôi uống lấy một giọt!
- Ông hút thuốc lá chứ?
- Thưa ngài, tuyệt đối không.
- Còn chuyện phụ nữ?
- Ồ! Tôi không hề nghĩ tới chuyện đó.
- Thế thì ông đúng là Thánh rồi! Có thể vầng hào quang trên đầu ông hơi bị chặt...
2407




Cái Cười Của Thánh Nhân
Tác giả: Nguyễn Duy Cần

Đức Uống Rượu


Có một đại nhân lấy trời đất làm một buổi, lấy muôn năm làm một chốc, lấy mặt trời, mặt trăng làm cửa ra vào, lấy thiên hạ làm sân, làm đường, đi, không thấy vết xe, ở, không có nhà, cửa, trời, tức là màn, đất, tức là chiếu, ý muốn thế nào thì thế. Lúc ở nâng chén cầm bầu, lúc đi thì vác chai, xách mâm, lúc nào cũng chỉ có việc rượu chè, không còn biết đến gì nữa.

Có một vị công tử và một ông quan, sang qua nghe tiếng tiên sinh như thế, bèn đến tận nhà, xăn tay, vén áo, trừng mắt, nghiến răng, kẻ thì giãi bày lễ nghĩa, người thì giảng giải thị phi, ầm ĩ như đàn ong.

Lúc đó tiên sinh ôm vò rượu, ghé vào thùng rượu, tợp cả chén, vểnh râu, ngồi dang hai chân, không nghĩ, không lo, hớn hở, say sưa, thoáng rồi lại tỉnh. Lắng tai, cũng không nghe thấy tiếng sấm sét, nhìn kỹ cũng không trông thấy hình Thái sơn, nóng lạnh đến thấu cả thân, cũng không biết, tiền của dục vọng cảm đến tình, cũng không hay, cúi xuống trông vạn vật rối rít ở trước mắt khác nào bèo nổi bồng bềnh trên sông Giang, sông Hán.

Hai vị kia đứng bên cạnh, tiên sinh thấy như con tò vò, như con sâu rọm mà thôi.

Lời bàn:

Bài văn này của Lưu Linh "mắng" nặng hạng người thích tách bạch thị phi, thiện ác...

Đối với người đã xem thời gian vô cùng của trời đất như một buổi, muôn năm là một chốc... thì cái bọn người câu chấp hẹp hòi trong những cái gọi là lễ nghĩa thị phi... còn có nghĩa lý gì...

Cái say của Lưu Linh là cái say Đạo, vượt khỏi nhị nguyên, cho nên tiếng sấm sét không làm kinh động con người, tiên sinh lắng tai cũng không nghe. Hình núi Thái cao to lớn là bao, vậy mà dưới con mắt tiên sinh dù đã hết sức nhìn kỹ cũng không thấy. Tả cái tâm cảm của người đắc Đạo như thế quả là tài tình và hài hước.

Còn gì hài hước nữa bằng cách tả hạng Nho gia hăng hái truyền cái đạo nhị nguyên của họ như một đàn ong vỡ ổ: "Có một vị công tử, và một ông quan sang qua, nghe tiếng tiên sinh như thế, bèn đến tận nhà, xăn tay, vén áo, trừng mắt, nghiến răng, kẻ thì giãi bày lễ nghĩa, người thì giảng giải thị phi, ầm ĩ như đàn ong". Quả là cái cười tàn nhẫn! Tàn nhẫn mà hài hước đến cực độ là câu chót: Hai vị kia đứng bên cạnh, tiên sinh thấy như con tò vò, như con sâu rọm mà thôi!".
561




Đôi vợ chồng mới cưới. Đêm tân hôn... Sáng hôm sau, hai người thức dậy, chàng bảo:
- Em yêu, đến lúc ăn bữa sáng rồi đấy!
- Thôi, anh yêu, ta thay bữa sáng bằng tình yêu đi
- Nàng đề nghị. Chàng đồng ý. Bữa trưa tình huống cũng lặp lại như vậy. Đến chiều, nàng nhìn thấy chàng ngồi co chân trên lò sưởi. Ngạc nhiên, nàng hỏi:
- Anh làm gì thế, anh yêu?
- À, anh đang... hâm nóng bữa tối.
2400







Đêm lại đang thổn thức
Buồn nhớ những trăng sao
Không gian màu trắng đục
Gió ưu tư thở dài

Giai điệu buông hờ hững
Khói thuốc tỏa mênh mông
Ly cà phê nhỏ giọt
Đêm ngồi đếm buồn tênh

Người đi xa xa mãi
Người đi năm tháng chờ
Đêm về đầy nỗi nhớ
Người để tôi bơ vơ

Tôi dường như lạc long
Giữa đất trời bao la
Không gian mờ buốt giá
Sao khuya cũng nhạt nhoà

Đêm cứ về thổn thức
Đêm nhớ khoảng đêm nào
Bóng người mờ dĩ vãng
Trôi đi đã mấy muà

956




Hôm nay theo thứ lớp khất thực Ðạo sĩ A La phải đặt chân vào một chiếc cổng cổ kính, nhưng không kém phần tráng lệ và mỹ thuật của một thương gia, có tiếng chuyên môn buôn bán lớn về ngọc ngà vàng bạc.

Ðạo sĩ đưa chiếc gậy tre ấn nhẹ cánh cổng, rồi khoan thai bước vào! Người thong thả rảo bước theo hàng dậu, để lần đến một nếp nhà cao sang nằm chễnh chề giữa một khu vườn vuông vắn.

Chung quanh người hoa lá đang nhộn nhịp trong nắng sớm và trước mắt người cảnh giàu sang đang phô bày diễm lệ. Nhưng bình minh trong sạch như lòng, Ðạo sĩ vẫn trầm tĩnh, nét mặt vẫn bình dị, đôi mắt người vẫn dịu hiền và cả nụ cười không thay đổi ý nghĩa giải thoát của một nhà ÐẠO SĨ.


Xa xa, đàn ngỗng trắng đang đùa giỡn trên đám cỏ xanh mềm; bỗng chúng cất tiếng kêu vang, làm ngừng tay viên thương chủ, giữa lúc chàng mãi chọn lấy hạt trai, để xâu lại thành chuỗi... Ðạo sĩ khất thực!


Cả một hình dáng yên lành và thanh tịnh đang nhẹ tiến về phía chàng... sung sướng, chàng để luôn cả nắm hạt trai xuống đất, chắp tay vái chào Ðạo sĩ, rồi vội vàng đi lấy cơm dâng cúng cho người.


Trong lúc ấy, đàn ngỗng đứng bên cạnh, trông thấy nắm hạt trai óng ả chúng lầm tưởng một món ăn ngon, quên cả sự có mặt của Ðạo sĩ, một con lớn nhất trong đàn, lanh lẹ chạy đến và đớp đại lấy nắm hại trai... Ðạo sĩ hoảng hốt đưa tay đuổi... nhưng muộn lắm rồi, cả nắm hạt trai, trong nháy mắt, đã dễ dàng trôi qua cổ họng con ngỗng khốn nạn.


Trong trường hợp này, Ðạo sĩ tự thấy lo ngại, nhưng người trầm tĩnh lại ngay và yên lặng chờ đợi.


Giữa lúc ấy, chàng thương chủ đã từ nhà đi ra, mang theo một bát cơm sốt dẻo. Chàng cung kính quỳ trước Ðạo sĩ để dâng cúng cho người.


Nhưng chàng bỗng sửng sốt kinh lạ khi nhìn lại nơi chàng để nắm hạt trai. Một lần nữa chàng đưa mắt nhìn kỹ xung quanh, và nhìn lại nơi đã để hạt trai, rồi bỗng chàng đưa mắt lên nhìn Ðạo sĩ, mà người đang yên lặng đứng trước mặt chàng.


Chàng đứng ngay dậy, tay chàng run lên, mắt chàng như nẩy lửa, và chàng cất tiếng mỉa mai: "Chắc Ðạo sĩ không gì trước cử chỉ thất lễ đột nhiên của tôi chứ? Mong người trả lại nắm hạt trai quý giá cho chúng tôi".


Trước cử chỉ và lời lẽ của thương chủ, Ðạo sĩ A La vẫn bình tĩnh không trả lời.


Thái độ yên lặng và thản nhiên của Ðạo sĩ, càng làm cho thương chủ tức giận sôi gan, chàng lớn tiếng mắng Ðạo sĩ và gọi gia đình bắt trói Ðạo sĩ lại, đồng thời cho mời hương chức để tra hỏi.


Nhưng Ðạo sĩ vẫn yên lặng chịu đựng, trước những lời lẽ đang nhiên chua chát của thương chủ; trước hình phạt tra tấn của hương chức. Nhưng người sức có hạn. Ðạo sĩ không chịu đựng được nữa, người té xỉu và ngất lịm trên vũng máu.


Giữa lúc ấy con ngỗng trắng khốn nạn kia, bỗng cất cánh bay lại bên Ðạo sĩ, chìa mỏ hút lấy dòng máu. Sẵn cơn tức giận, thương chủ không một thương tâm tha thứ, chàng xách gậy chạy đến và đánh chết ngay con ngỗng... Ðạo sĩ A La vừa hồi tỉnh, nghe động, đưa mắt nhìn sang, người hoảng hốt kêu cứu cho con ngỗng.


Nhưng làm sao kịp nữa; con ngỗng đáng thương của Ðạo sĩ chỉ còn lại cái xác không hồn; động lòng TỪ BI, ÐẠO SĨ cố lấn lại bên thi hài con ngỗng, người đưa tay vỗ về và lâm râm đọc kinh cầu nguyện...


Cử chỉ tự nhiên, thái độ chí thành của Ðạo sĩ trong sự cầu nguyện đã làm cho thương chủ yên lặng quên cả sự đánh mắng. Vài phút sau, Ðạo sĩ A La chống gậy đứng dậy và chậm rãi nói với thương chủ: "Nắm hạt trai của người chính con ngỗng này đã nuốt vào bụng nó, trong khi người vắng mặt".


Nghe xong, thương chủ vội bảo người nhà đem mổ bụng con ngỗng để chàng xem hư thật.


Quả như lời Ðạo sĩ: Nắm ngọc trai óng ả được đưa ra với nắm ruột khốn nạn của con ngỗng bạc phước.


Thương chủ vừa  trông thấy, chàng liền sụp đầu sát chân Ðạo sĩ, cầu xin người mở lượng TỪ BI cho chàng sám hối.


Chàng phân phiền: "Sao Ðạo sĩ không cho tôi biết trước, để tôi lầm lỗi thế này".


Một câu nói ý nghĩa, đã vội nở trên đôi môi nhà Ðạo sĩ: "Hỡi thương chủ! Lòng TỪ BI không giới hạn, ta đã nguyện mở rộng trước mọi đau khổ của chúng sanh".


Vì thế, nếu ta đem chuyện con ngỗng lầm dại, nói ngay với người từ trước, như vậy là ta đã gián tiếp giết hại con ngỗng! Việc ấy ta không bao giờ làm.


Vả lại ta không thể trái lời Phật dạy, manh tâm lưu hại cho chúng sanh, chỉ vì sự an lạc của chúng sanh nhỏ hẹp!".


Thương chủ như mở bừng đôi mắt; đến đây chàng mới nhận rõ cái cử chỉ yên lặng từ trước của Ðạo sĩ là một ý nghĩa cao quí, làm sống lại lời Phật dạy và tỏa rộng đạo TỪ BI.


Chàng tự than: "Nếu tất cả nhân loại chúng sanh, ai cũng biết sống đúng theo lời Phật dạy và thực hành theo hạnh TỪ BI như Ðạo sĩ, thì còn đâu nữa mọi nỗi đau khổ của chúng sanh.


Hơn nữa, nếu biết xem thường vật chất thì đến nỗi nào phải tối tăm và lỗi lầm như chàng đã lầm lỗi".


Giờ phút này lòng chàng như cởi mở và rộng rãi bao la... Ðưa mắt nhìn về dĩ vãng, chàng cảm thấy đời chàng như một căn phòng tối tăm, thấp thỏi!


Và có lẽ từ đây, chàng không thể sống lại một cuộc đời nhỏ hẹp, chỉ biết bo bo với vàng bạc ngọc ngà; chàng cũng không thể sống lại một cuộc đời nô lệ đầy tội lỗi chỉ biết tìm lạc một cuộc đời cho tự thân... Một ý niệm trong đẹp nẩy nở trên tâm thức: "Chàng phải từ rã tất cả để đền trả tội xưa; chàng phải từ rãy tất cả, để làm những gì mà lòng chàng ao ước hoài vọng".


Ðưa mắt nhìn lại ngôi nhà sang trọng của mình rồi chàng mạnh mẽ hướng về Ðạo sĩ, chàng cúi đầu đảnh lễ, và cầu xin noi chí rộng rãi của người, chàng phát nguyện: "Chàng sẽ là một viên đá nhỏ, trong vô số viên đá khác, để chung góp xây đạo TỪ BI. Chàng sẽ là một tia sáng nhỏ, trong vô số tia sáng khác, để cùng nhau nêu cao lời Phật dạy, để đem lại hạnh phúc giải thoát và giác ngộ cùng khắp cho tất cả mọi loài".


Chiến tranh làm gì có khi người ta giữ giới không sát sanh.

Xâm lượt làm gì có khi người ta biết giữ giới không trộm cướp.


Hết
509




Góc phố tối om. Cảnh sát kiểm tra một chiếc xe đậu im lìm trông rất khả nghi. Cửa mở, trên xe là một đôi trai gái trẻ măng không một mảnh vải trên người, chàng trai đang... đọc báo còn cô gái thì đang... đan len. Viên cảnh sát hỏi:
- Anh bao nhiêu tuổi?
- Tôi đã là công dân cách đây vài tiếng
- cậu con trai trả lời ráo hoảnh.
- Thế còn bạn gái của cậu? Liếc đồng hồ, nam công dân không giấu nổi vẻ nôn nóng:
- À, cô ấy thì còn đến 5 phút nữa mới bước sang tuổi 18.
1755




Ngày trước, có một người rất thích uống rượu, có rượu là uống không biết chán, cho nên sinh ra nghiện nặng. Một lần, anh ta đến kinh thành làm ăn, tình cờ gặp người quen. Oái oăm là người quen này rất keo kiệt.

Sau khi gặp người quen, anh nghiện rượu nêu ý kiến :

- Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, hiện giờ tôi đang thèm chén rượu. Chúng ta về nhà anh chơi, có chén rượu cho tôi giải sầu thì hay quá.

Người quen nói :

- Nhà tôi ở cách đây xa lắm, chẳng nỡ để anh vất vả vậy.

Anh nghiện nói :

- Không sao, xa lắm cũng chỉ hai ba mươi lý chứ mấy.

Người quen nói :

- Nhà tôi chật chội không dám mời anh.

Anh nghiện rượu nói :

- Chẳng hề gì, chỉ cần rộng bằng cánh cửa mở là được.

Người quen nói :

- Tôi không chuẩn bị cốc chén uống rượu, nên không uống được.

Anh nghiện rượu nói ngay :

- Xem anh nói đến mức nào nào, bao năm chúng ta là tri kỷ, không có chén cũng chẳng sao, bê cả lọ tu cũng được.

878




Ba xác chết có bộ mặt mỉm cười được đặt tại Trung tâm điều tra hình sự ở Arkansas (Mỹ). Ông quản lý đang trả lời thám tử về nguyên nhân của những cái chết.
- Đây là Celtus. Ông ta chết ngay sau khi biết tin mình trúng xổ số 20 triệu USD. Ông ta bước đến xác thứ hai:
- Đây là Bo. Ông ta chết khi nghe tin toà án cho ly dị vợ mà không phải chia gia sản. Đến cái xác thứ ba:
- Đây là Tom. Ông ta chết vì bị sét đánh.
- Hai người trước thì có thể hiểu được nụ cười, còn ông này cười gì?
- Thám tử hỏi.
- Ồ, ông ta cứ ngỡ mình đang được chụp hình!
2272





Tại một buổi hộp mặt các nhà khoa học của tất cả các nước trên thế giới, đến chương trình giới thiệu các phát minh mới của mỗi nước, các nhà khoa học thi nhau đưa ra những kết quả nghiên cứu của mình.


Các nhà khoa học Mỹ đưa ra một phát kiến vĩ đại, phía Mỹ đã sản xuất thành công một loại tàu vũ trụ đi sát bề mặt của mặt trăng. Sau khi phía Mỹ đưa ra như vậy thì các nhà khoa học đều có chung một thắc mắc và đưa ra ý kiến là phía Mỹ nói phét vì mặt trăng gồ ghề như vậy làm sao cho tàu đi sát được. Giải thích thắc mắc đó phía Mỹ lại phát biểu rằng " tất nhiên sai số của nó là 20cm".


Đến luợt các nhà khoa học Nga đưa ra phát minh mới, họ tuyên bố rằng họ đã chế tạo thành công tầu ngầm lướt sát đáy biển. Cũng như các nhà khoa học Mỹ, các nhà khoa học Nga cũng bị nghi nghờ về độ chính xác đó và các nhà khoa học trên thế giới lại được các nhà khoa học Nga giải thích là trong đó cũng có sai số 20cm.


Các nhà khoa học Việt Nam cũng đưa ra phát minh mới của mình, họ tuyên bố rằng họ đã phát hiện ra khả năng sinh đẻ mới của con người. Theo các nhà khoa học thì con người có thể sinh con từ rốn một cách bình thường. Không cần chờ các nhà khoa học thế giới bày tỏ quan điểm của mình các nhà khoa học Việt Nam dõng dạc tuyên bố "sai số trên cũng là 20cm!".

1216




Tại một cuộc thi vẽ tranh được tổ chức dành cho các nước Đông Nam Á. Hôm đi nghe phổ biến về thể lệ cuộc thi, mặc dù thể lệ rất khắt khe, chỉ trong vòng đánh 2 tiếng trống phải vẽ xong 1 bức tranh, nhưng họa sĩ Việt Nam không hề tỏ ra nao núng. Rút kinh nghiệm thua ở cuộc thi các nước nghèo, Campuchia phái nữ họa sĩ của nước mình đi nghe trộm xem bên phía Việt nam có mưu mô gì không. Nữ họa sĩ này theo dõi mãi thì cũng gặp được phút hiếm hoi để xem được cách vẽ tranh của Việt Nam, cô ta hí hửng "thế nào mình cũng vẽ đẹp hơn anh ta". Khi cuộc thi diễn ra, sau tiếng trống thứ nhất Nam họa sĩ Việt Nam không vẽ vào tấm lụa mà lại lấy bút vẽ vào mông mình, sau đó anh ta ngồi xuống tấm lụa đó. Khi tiếng trống thứ 2 điểm thì mới chỉ có Việt nam và Campuchia vẽ xong. Ban giám khảo đưa 2 bức tranh ra chấm điểm thì chấm cho Việt Nam giải nhất vì quả bí của Việt nam có cuống còn Campuchia có to tròn và đẹp hơn nhưng không có cuống

1218




- Không hiểu sao dạo này cứ mỗi khi mồi điếu thuốc là cậu lại toét miệng cười, chắc là thuốc ngon lắm hả?


- Đâu có, mình vừa đọc sách thấy bảo rằng hút một điếu thuốc tổn thọ 10 giây, cười một cái tăng thọ 5 giây. Vậy là mỗi lần hút thuốc mình phải cười để kiếm lời 5 giây cho cuộc sống.


***


Một cô ca sĩ chuẩn bị lên biểu diễn mặc áo dài duyên dáng, nhưng lại thắt thêm chiếc thắt lưng giắt chiếc bình cắm hoa. Ông trưởng ban tổ chức thấy lạ liền hỏi:


- Cô định chơi trội kiểu gì vậy?


- Đâu có, đây chỉ là sáng kiến nhỏ của em thôi. Những người ái mộ lên tặng hoa chỉ việc cắm vào bình là xong, em đỡ phải ôm hoa mà vẫn có thể hát bình thường được.

426


Powered by Blogger.