Năm nay hai cô đã ngoài ba mươi tuổi. Chồng con chưa có. Tình yêu thì dang vỡ vài lần. Hiện tại cả hai đều làm thơ ký cho hãng thầu... gần phi trường Orly. Hai nàng mướn một căn "appartement" hai phòng gần Porte d’Italie khoảng ba ngàn quan (3.000 frs) một tháng. Tiền lương mỗi người cỡ bảy tám ngàn quan. Có chiếc xe Renault 5 cũ để làm chân. Cuộc sống hai cô tạm đủ.
Chiều nay giữa mùa Giáng Sinh, thời tiết bên ngoài buốt lạnh, tuyết rơi liên tiếp đã ba bốn ngày mà vẫn chưa ngừng. Phương đang dọn dẹp và lo cơm chiều dưới bếp. Loan hỏi :
- Phương ơi ! Đi ra khu Opéra với tao không ?
- Chi vậy ?
- Shoping !
- Thôi tốn tiền lắm ! Hơn nữa, tao không ưa đi trên tuyết. Mầy đi một mình đi. €, hay là mầy rủ chị Trang đi với mầy cho đỡ buồn.
Loan nguýt Phương một cái thật sắt bén, và nói :
- Tao muốn mầy đi với tao. Chớ tao đâu có muốn chị Trang đi.
- Tại sao vậy ?
- Chị ấy kỳ cục lắm ! Đi đâu chỉ cũng thử quần áo lung tung rồi liệng đầy tiệm người ta. Làm mấy cô bán hàng không ưa chút nào. Đi với chỉ tao mắc cỡ lắm mầy ơi !
- Thây kệ chỉ, người ta ghét chỉ chớ ai mà ghét mầy đâu mà mầy sợ.
- Chỉ còn làm cái kiểu nầy nữa chớ.
- Kiểu gì ?
- Nhiều khi mua đồ vài ba trăm quan, chỉ móc ra một cộc giấy 500, cỡ ba bốn ngàn. Tao thấy người ta nhìn chỉ một cách chẳng nể nang gì hết.
- ž, tại tánh chỉ khoe tiền, cho người ta tưởng chỉ giàu có. Mà có lẽ chị Trang giàu thiệt.
- Thôi, dẹp chuyện chị Trang đi. Nè, chắc chắn mầy không đi với tao hén ?
- Thôi mầy ơi ! Tao ngán tuyết quá.
- Đi xe hơi mà làm biếng, con nhỏ nầy thiệt à ! Mầy không đi thì tao đi một mình. Nhưng tao lấy mê-trô cho khỏi kẹt xe.
- Khôn đấy em ! Tao nấu cơm sẵn, chờ mầy về ăn luôn nha !
Loan cười cười, rồi nói :
- Nếu mầy thấy tao về trễ, thì mầy đừng đợi cơm... Ý, mà tối nay thứ bảy, tụi mình lại quán Cúc-Lan nghe nhạc và ăn ở đó luôn.
- ž, vậy thì tao dẹp đồ vô tủ lạnh. Mầy nhắc tao mới nhớ, nếu không thì tao quên lửng rồi. Quang và Minh có hẹn tao ở đó. Thôi mầy đi shoping lẹ đi rồi về sửa soạn đến đó chơi.
- Cha chả ! Hai khứa đó. Theo tao thấy anh Quang ưa mầy à.
- Con khỉ mốc ! Hắn ưa mầy là trúng hơn.
- Còn anh Minh ? Mầy ưa ảnh hả ?
- Hai anh, anh nào cũng hiền, mình làm bạn được. Hình nhưng anh Minh có chuyện gì với cô đào già của ảnh. Thôi, mầy đi đi, nói chuyện hoài trễ rồi đó.
- Được rồi ! OK. Tao đi nha.
Sau khi Loan đi rồi, Phương lo đi gội đầu cuốn tóc và trang điểm son phấn. Nàng lấy bộ Âu phục màu đỏ choét máng lên thành ghế, lấy đôi giày đen chùi sạch bóng. Thò tay bấm máy casette nghe nhạc Việt. Miệng nhái theo ca sĩ Sơn-Tuyền ca bài ‘’Ơn Nghĩa Sinh Thành’’. Nét mặt Phương vui tươi và rất lạc quan.
Đã hơn bảy giờ tối rồi mà Loan chưa về, Phương nghĩ : Con nhỏ nầy chắc mua hết khu Opéra sao mà về trễ vậy cà ?
Phương vừa nghĩ xong là Loan mở cửa vào. Phương hỏi :
- Mua được gì không mà xách hai ba xách vậy cô Nương ?
- Tao mua hai cái áo kim tuyến rẻ lắm. Nè, mầy một cái, tao một cái để đêm Noẽl và Tết Tây mặc chơi.
Loan mở ra đưa cho Phương, nàng nói :
- Thử cho tao coi có vừa không ?
Phương lấy mặc thử, nàng cười :
- Vừa quá. Cha, zézé dữ à ! Còn áo của mầy ra sao ?
- Giống hệt !
- Trời đất ơi ! Mầy muốn thành hai trẻ mồ côi hả ?
- Thì tụi mình mồ côi rồi ! Tao muốn hai đứa mình là hai chị em song thai.
Phương cười, và lắc đầu :
- Song thai ! Song thai, mà đứa trắng, đứa đen. Hi hi !
- Kệ, ai nghĩ sao cũng được ! Thôi, tao đi tắm và gội đầu nha !
- Lẹ đi chị Hai ơi !
- Có trễ thì cho mấy anh đợi chớ có gì mà mầy lo.
Loan và Phương sửa soạn và mặc đồ xong, rồi lấy xe phóng tới quán Cúc-Lan. Hai nàng vừa bước vô thì thấy Quang và Minh ngồi cái bàn bên trong và cả chục thực khách xung quanh đó. Mé ngoài, gần comptoire, có chị Tư Tâm ngồi một mình với cái ly và chai rượu vin Bordeaux. Loan và Phương ghẹo qua hỏi chào :
- Dạ, thưa chị Tư, chị khỏe chứ ?
Chị Tư Tâm bưng ly rượu lên hớp một ngụm nuốt cái ực rồi đưa ly lên, chị tươi cười và trả lời :
- Cám ơn hai em. Chị nhờ thứ này nên vẫn khỏe !
Phương hỏi :
- Chị có hẹn với ai không ?
- Không. Tụi em biết chị mà. Thường thường thì chị đi một mình.
Loan nhanh miệng :
- Vậy thì chị đến bàn của... tụi em trong kia.
- Trong kia ! Mà bàn nào ?
Loan tiếp :
- Bàn... anh Quang và anh Minh...
- Tụi em có hẹn với các cậu ấy, thì tụi em vô đó đi. Còn chị thì chị thích ngồi đây.
Tánh tình Phương điềm đạm hơn Loan, nàng nói với Loan :
- Chị Tâm thích ngồi ngoài này, vậy tụi mình ngồi chung với chỉ cho vui.
Loan hơi khựng...nhưng nàng gật đầu :
- OK. cũng được. Nè, mầy gọi anh Quang và anh Minh ra đây luôn đi Phương.
Ở bên trong Quang và Minh lắng tai nghe. Nên Loan vừa dứt lời, thì hai cậu bưng ly chai tới bàn. Hai cậu gật đầu chào chị Tư Tâm. Minh nhẹ giọng nói :
- Dạ, chào chị Tư ! Tụi em thấy chị ngồi một mình, tưởng chị chờ ai. Ai dè là hai cô này.
Chị Tư Tâm rút điếu thuốc... ghim vào đôi môi. Minh ga-lăn liền lấy hột quẹt châm lửa. Tư Tâm hít một hơi, phì khói ra và cười nói :
- Chị nào có hẹn ai đâu !
Quang hồn nhiên nói :
- Không hẹn mà họp lại như vầy là vui quá phải không chị ?
Cậu bồi đem hai cái ly ra để trên bàn, rồi hỏi :
- Hai cô uống Cognac hay Bordeaux ?
Vì Quang và Minh đang uống Cognac. Phương và Loan đều chỉ chai Cognac. Quang khoác tay bảo cậu bồi :
- Được rồi. Em để anh lo cho mấy chị...
Quang cảnh nhà hàng rất rộn rịp. Phía trong góc tiếng nhạc do nữ ca-nhạc-sĩ Tú-Anh vừa đệm đàn, vừa hát trổi lên làm áp tiếng nói chuyện của thực khách. Nhưng bàn của chị Tư Tâm ở ngoài, nên họ nói chuyện nghe rõ.
Đồ ăn hai bàn nhập lại. Cậu bồi bưng ra toàn là những món nhậu, nào là ếch muối tiêu, cua rang me, gỏi bò tái chanh, sò xào lá quế v.v... Những dĩa đồ ăn nóng bốc khói bay ra mùi thơm phức. Họ đang ăn nhậu, trò chuyện vui vẻ, thì bà Trang bước vô. Trang nhìn thấy Quang, Minh, Phương, Loan và chị Tư Tâm. Nhưng nàng giả đò như không thấy. Bèn đi thẳng phía bên trong kéo ghế ngồi cái bàn nhỏ, mà mắt nàng liếc ra bàn của chị Tư Tâm. Loan chợt nhìn thấy bà ta, Loan khều Phương và nói nhỏ :
- Ê, Phương ! Chị Trang kìa !
Minh đã thấy Trang, nhưng khi nghe Loan nói nho nhỏ với Phương cậu làm bộ hỏi :
- Bà Trang đâu. Vô mà sao anh không thấy ?
Chị Tư Tâm bưng ly ực một cái, rồi nói :
- Bộ điệu của bà ấy, coi như đang sùng ai bàn này đây chớ gì ! Chị thấy bà ta đi ngang liếc thật là sắt bén một cái rồi vô tuốt bên trong luôn.
Quang mỉm cười và nói :
- Sùng thằng Minh chớ ai.
Phương vọt miệng :
- A ha, th2009
Một vị bác sĩ, sau khi khám bệnh xong cho một em bé, nói với người nhà:
Bệnh tình của cháu nặng lắm!
Người bố sửng sốt kêu lên:
Ôi! Cháu mới bảy tuổi, đã biết yêu đương gì đâu mà mắc "Bệnh tình" hở bác sĩ!
Một vị tướng 4 sao hồi hưu tái ngộ với người cần vụ đã từng theo ông nhiều năm, nay cũng đã về vườn. Sau mục thăm hỏi, vị tướng đề nghị người cần vụ cũ đến làm việc tiếp cho mình:
- Công việc của cậu vẫn giống như khi còn ở sư đoàn thôi, không có gì thay đổi cả. Người lính cũ nhận lời. Bắt đầu ngày làm việc đầu tiên, đúng 8 giờ, anh lính già vào phòng ông tướng, mở toang cửa sổ, lay gọi thủ trưởng dậy. Sau đó thản nhiên vòng qua phía bên kia giường, vỗ mạnh vào mông bà tướng và nói:
- Sáng rồi cưng, dậy sửa soạn rồi rút lẹ đi, hôm khác lại tới.
2270
Một ông sống độc thân đến năm 55 tuổi mới cưới vợ. Bạn bè hỏi tại sao ông lại để lâu đến vậy, ông đáp:
- Tôi lấy vợ muộn là có lý do của nó. Nếu chẳng may vợ tôi là con người khó chịu thì tôi sẽ không phải chung sống lâu. Còn nếu nàng là người dễ thương thì công tôi chờ đợi bao nhiêu năm cũng... đáng đấy chứ!
1583
trích nhật ký của Nhí
Trước mặt tôi là cả một màu đỏ chói, ánh lên từ mặt nước, trông rất huy hoàng. Tiếng gío vi vu, nhè nhẹ, như ru trẻ thơ vào giấc ngủ. Tôi cảm thấy nơi đây thật thoải mái. Đứng trước cái lạnh của gió, trước khoảng trống của không gian, trước những con sóng đang dìu dắt nhau giữa lòng biển... Biển... Đại Tây Dương... sóng cồn cào... Nhưng tôi lại nghe tiếng dịu êm từ chúng. Ở bên kia bờ, cũng có kẻ đang ngắm biển. Không biết người ấy có cảm giác như tôi không?
- Em không biết.
Tôi nghe tiếng nói của một người con gái. Tiếng tuy thật nhẹ, nhưng cũng đủ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đi lên phía những hòn đá. Gồ ghề. Tôi nghe tiếng người đàn ông đáp lại
- Thế em biết gì?
- Em không biết gì cả. Em cứ cảm thấy mình đang đứng trước một hố sâu, một vực thẳm rất đáng sợ.
- ....
Rồi không nghe thấy gì nữa. Tôi thản nhiên bước lên từng hòn đá. Lặng nghe tiếng biển thở. Tôi thích biển, thích làn gió mát đến từ ngoài khơi. Lúc thì lạnh cắt da. Lúc thì nóng hừng hực. Phải, con người tôi cũng thế. Khi này khi khác.
- Một kho tàng em đã tìm thấy. (Cô gái nói tiếp)....Em nghĩ là em đã gặp được một kho tàng. Em đã có được một thứ mà mình rất quý.
- ....
- Em đã tìm được một quyển sách hiếm. Nhưng tiếc....
- ....
- Em không đọc được. Ban đầu, em cứ nghĩ là em sẽ đọc được nó. Nhưng đến bây giờ....
- Đến bây giờ.... (Người đàn ông chép miệng)
- Nó vẫn là con số không đối với em. Hay đúng hơn, nó đã thu mình lại rồi... không muốn em xâm phạm nó nữa...
- Em ví tôi như quyển sách sao? (Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên)
- Ồ không! Anh chính là quyển sách!
- Sách không mở, thì đừng nên đọc nữa. (Người đàn ông hững hờ)
- Sách đang đóng, hay chỉ khép hờ, đợi một bàn tay mở ra?...
- Có thể. (Người đàn ông buông gọn.)
"Quyển sách"! Tôi nghe quen lắm. Hình như người ấy cũng đã từng nói với tôi như thế. "Anh là một quyển sách. Liệu em đọc đươc không?".... Ồ, đúng rồi! Anh là một quyển sách - một quyển sách vô chủ, mà tôi khao khát được làm chủ. Một quyển sách xa vời vợi ... ngoài đại dương.
Tôi không nghe gì nữa. Hoàng hông xuống dần. Tôi thấy dáng một người tho nhỏ, chìm sâu vào bóng tối. Hình như cô ta đang đi tìm chính mình - tìm một người đọc được quyển sách ấy. Có phải vì cô không đọc được ngôn ngữ ấy, hay câu chuyện kể trong quyển sách đã thay đổi?
Tôi rùng mình. Lạnh. Không biết người bên kia đại dương có thể vòng tay qua biển, cho tôi được chút hơi ấm không? Xa quá! Xa hơn cả một gang tay, xa hơn cả những đơn vị đo thời gian và không gian. Mà lại rất gần. Gần như ở ngay trong lòng, trong đời...
... Một tiếng thở dài buông thõng!
-Thật là một câu chuyện rùng rợn! Mụ gà mái già ở bên làng, nơi diễn ra tấn thảm kịch kêu lên như vậy. Sân khấu của câu chuyện rùng rợn ấy là một cái chuồng gà. Thật là đêm qua tôi sợ chẳng dám nhủ một mình. May sao chúng tôi lại đậu đông cả trên cùng một cầu.
Rồi mụ bèn kể lể sự biến ấy với một giọng làm cho cử toạ, kể cả lão gà sống có bộ mào rủ, cũng phải sợ dựng đứng cả lông lên.
-Việc ấy xảy ra trong chuồng gà, bên cạnh chuồng tôi. Mặt trời lặn, bọn bà mái leo cả lên cầu. Trong bọn có cô ả lông trắng, chân ngắn, đẻ trứng rất đều, và xưa nay chưa từng có điều tiếng gì. Leo lên đến cầu, ả ta bèn lấy mỏ rỉa lông. Một cái lông nhỏ rơi ra, ả lẩm bẩm: Thế là mình lại rụng mất lông rồi! ả có tính hay nói đùa; ngoài ra, như tôi đã nói, chả ai chê trách được ả ta điều gì. Sau đó ả ta ngủ thiếp đi.
Trời tối đen như mực. Bọn gà mái đậu xít vào với nhau. Một đứa, đậu gần ả mái trắng vừa nói lúc nãy, không ngủ. Mơ màng nghĩ cách sung sướng trên đời này, nó đang muốn chuyện gẫu tí chút với một đứa bạn.
-Này, đằng ấy có nghe người ta nói gì không? Tớ không muốn chỉ đích danh, nhưng một cô ả vừa thú nhận rằng đã chải lông làm đỏm. Tớ mà là gà sống thì cứ là tớ khinh đứt!
Ngay trên đầu lũ gà có vợ chồng con cái nhà cú mèo. Cả cái gia đình ấy đều rất thính tai và đã nghe thấy hết cả mọi chuyện. Cú con, mắt trợn tròn xoe, còn cú mẹ thì vỗ cánh phành phạch. Mụ bảo các con:
-Không nên rình mò nghe chuyện của ai cả. Nhưng dẫu sao ta cũng e rằng chúng bay nghe thấy cả rồi. Chính ta cũng nghe thấy hết, vì còn đôi tai thì còn vô khối là chuyện phải nghe. Dưới kia, có một cô ả gà mái mất giống đến nỗi rỉa lông để chài gà sống.
Cú đực bảo vợ:
-Coi chừng bọn trẻ con đấy. Đừng có để cho chúng nghe những chuyện ấy.
Cú mẹ đáp:
-ừ, tôi chỉ muốn kể lại cho chị cú mèo nghe ngay bên cạnh đấy thôi. Bạn thân nhất của tôi đấy.
-Hu hú! Cả hai mụ cú mèo vừa bay về phía chuồng chim vừa rúc lên - Hu hú! Có một ả gà mái nhổ tiệt cả lông để làm đỏm với gà sống. Phen này thì cứ gọi là chết rét chứ chẳng chơi.
Đàn bồ câu gù lên:
-ở đâu thế? ở đâu thế?
-Trong chuồng gà bên kia kìa! Việc này gần như chính tôii được trông thấy. Kể lại thì hơi khó, nhưng chuyện này có thật đấy.
Bồ câu gật gù:
-Bọn tôi tin các bác chứ!
Rồi chúng đem ngay câu chuyện sang chuồng gà bên cạnh. Chúng kể lể rằng:
-Có một mụ gà mái, người thì bảo hai cơ đấy, muốn làm ra vẻ khác thường, nhổ tiệt cả lông đi để chài gà sống. Thật là một trò chơi nguy hiểm. Như thế có thể bị cảm lạnh, hoặc lên cơn sốt, thậm chí có thể chết, và quả là cả hai đứa cũng đã chung số phận ấy rồi.
-Dậy đi thôi!
Gà sống vừa bay tót lên mái chuồng vừa gáy vang lên. Lão còn hơi ngái ngủ, nhưng lão vẫn bô bô lên:
-Có ba ả mái tơ... thất tình với một gà sống, đã chết vì đau khổ... Các cô ả đã tự vặt tiệt cả lông đi. Thật là khủng khiếp. Tôi thấy cần phải loan báo cho bà con biết chuyện này.
Tất cả quang quác lên:
-Kể tiếp đi! Kể tiếp câu chuyện đi!
Bọn bà sống gáy om lên.
Thế là câu chuyện truyền từ chuồng gà này sang chuồng gà khác và cuối cùng lại trở về nơi xuất phát. Người ta đồn rằng:
-Có năm ả gà mái đã tự vặt tiệt cả lông đi để thi xem đứa nào gầy mòn đi nhất vì tương tư một anh gà trống. Sau đó chúng đánh nhau, máu me đầm đìa rồi chết cả nút. Thật là điếm nhục gia phong và lại còn lại thiệt hại lớn cho nhà chủ nữa.
ả gà mái lúc đầu đã đánh rụng một cái lông con, bây giờ không nhận ra được đấy là chuyện của chính mình, vốn đứng đắn, ả ta kêu lên:
-Nhục nhã thay cho những mụ gà mái ấy! Cũng may là cái hạng gà như thế cũng chả có mấy! Phải phổ biến rộng rãi câu chuyện này ra mới được, ta sẽ làm đủ mọi cách để truyền câu chuyện này ra nước ngoài. Thật là đáng kiếp cho những quân khốn nạn ấy!
Thế là câu chuyện được đăng dưới nhan đề:
"một chuyện có thật"
Các bạn đã thấy chưa? Chỉ có một cái lông gà con thôi mà thành ra năm con gà mái được cơ đấy!
Hai chàng độc thân:
- Có bao giờ cậu gặp phải tai nạn chưa?
- Rồi. Một lần tớ đi tàu Thống nhất, băng qua đường hầm ở Ðèo Hải Vân, tớ hôn nhầm người cha thay vì hôn cô con gái ổng.
Hai người bạn:
- Tôi là nhà sưu tầm đồ cổ trứ danh đấy.
- Biết ngay mà, tôi vừa gặp vợ anh xong.
Tại gara, Thủ trưởng và lái xe:
- Xe tốt hả ?
- Dĩ nhiên rồi, thưa giám đốc, mọi thứ đều ồn ào, trừ cái còi xe.911
Hai vợ chồng lớn tuổi ghé vào ăn tại một quán ven đường. Ăn xong, khi đã lên xe đi được khá xa, bà vợ mới sực nhớ là mình quên cặp kính trên bàn ăn. Suốt quãng đường trở lại quán, ông chồng luôn mồm cằn nhằn tính đoảng vị, hay quên của bà vợ. Đến chỗ cũ, khi bà vợ tất tả chạy vào tìm kính, ông chồng dặn với theo:
- Bà nhớ cầm ra luôn cho tôi cả mũ lẫn ô nhé!
1722
Hai vợ chồng nhà nọ rất lười rửa bát. Hằng ngày họ vừa ăn vừa đố nhau; ai không trả lời được thì người ấy phải rửa bát.
Một hôm, họ đã hết câu đố. Chị vợ tìm cách bắt chồng rửa bát hết đời. Khi ngồi vào bàn ăn chị ta nói:
Từ nay trong lúc ăn, nếu ai nói trước thì người đó phải rửa bát suốt đời.
Anh chồng đồng ý. Hai vợ chồng ngồi ăn, không ai nói với ai. Cần gì họ lấy tay và mắt ra hiệu cho nhau. Bữa ăn đã xong, người vợ chỉ vào mâm cơm ra hiệu cho chồng đi rửa. Anh chồng cứ ngồi yên không nói không rằng. Chị vợ tìm mọi cách bắt anh chồng mở miệng nhưng anh chồng vẫn câm như hến. Ra hiệu không xong, họ ngồi nhìn nhau, lộ vẻ bực tức. Vừa lúc ấy, có người em vợ sang mượn chài đánh cá. Hỏi anh, anh im lặng. Hỏi chị, chị quay đi; người em sợ quá vội về báo tin cho bố mẹ biết. Bố mẹ chị ta sợ quá, chôngười đi tìm thầy mo gấp.
Thầy mo đến, phán rằng:
Hai người này bị ma rừng làm rồi. Bây giờ phải bắt mười con lợn, một trăm con gà để cúng ma thì mới khỏi.
Chị vợ nghe thấy rất tiếc của nhưng không dám mở miệng vì sợ nói trước. Anh chồng cũng quyết thi gan không nói nửa lời. Thầy mo cúng mười ngày mười đêm mà "Bệnh" cũng không khỏi. Họ hàng lại chôngười đi khắp bản xa bản gần, tìm thầy cao tay hơn.
Thầy lại nói:
Hai người bị ma rừng làm rồi! Phải bắt năm mươi con trâu, một trăm con lợn cúng năm mươi ngày mới khỏi.
Chị vợ sợ quá, nét mặt hằm hằm nhưng vẫn không nói. Còn anh chồng vẫn ngồi im bên đống chén bát đã mốc meo. Tiếng trâu rống, tiếng lợn la hét ầm ỹ vì bị chọc tiết làm chị vợ không chịu được nữa. Chị ta chạy bổ xuống gầm sàn, vừa chạy vừa quát:
Không được giết nữa, chẳng có ma nào cả!
Anh chồng vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa chỉ tay vào mặt vợ nói lớn:
Nhớ nhé, từ rày mày phải rửa bát suốt đời nhé, mày đã nói trước tao rồi nhé.
Mọi người lúc ấy mới vỡ lẽ, họ liền thả hết trâu lợn ra, còn thầy mo thì lẳng lặng chuồn từ lúc nào không ai hay biết.