"Sự nghiệp bắt đầu từ hôm nay"
Thầy thường biểu
Mà sao lúc ấy tụi con không chịu hiểu
Thầy ơi !
Con chập chững lần đầu tiên đường đời
Với cái đầu ngỗ nghịch
Sống với những điều mình thích
Ddể rồi một lần thầy rút cái roi mâỵ..
Con nhớ thầy, con nhớ bàn tay
Thầy đánh, con mới nhận ra : tay thầy yếu lắm
Trách nhiệm, tình yêu hằn thành gân tay chặt nắm
Thoảng thốt giật mình, những lằn roi trong vở của con...
Những lằn roi xưa ấy vẫn còn
Con ơn thầy bằng sự có mặt hôm nay
ở giảng đường đại học
Mỗi lần giở sách là một lần con biết khóc
Bởi ký ức nhớ về : Có một ngày,
thầy rút cái roi mâỵ..
1529
Lâm tỉnh lại và nghe tiếng súng nổ. Lâm nghĩ đó là ảo giác. Sóng đã dịu bớt nhưng vẫn còn đủ sức nhồi những con tàu nhỏ đến lạc tay lái, huống hồ là một người chỉ bám vào mảnh ván như Lâm bây giờ. Trong cơn mê, hai tay vẫn bám chặt như đóng đinh vào mảnh ván mà Lâm vớ ngay được khi con tàu bị cuồng phong phóng vào mỏm đá như một mũi tên. Con tàu dài mười lăm thước với một trăm hai mươi sinh mạng bị xóa đi nhanh chóng trong đêm cuồng nộ của biển cả. Có thể chỉ còn duy nhất là Lâm, đang chờ chết. Lâm mong một tia chớp trên bầu trời để quan sát chung quanh, nhưng cuồng phong và sấm sét đã dứt, chỉ còn bóng đêm dày đặc. Lâm biết sức mình đuối lắm rồi, không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Một tràng súng nổ. Lâm đạp hai chân, ấn hai khuỷu tay vào mảnh ván cho người trồi lên khỏi mặt nước, nhướng mắt, lắng tai nghe. Đúng là tiếng súng. Không thể nghi ngờ được. Đất liền ư? Chắc chắn không thể là đất liền được. Bởi vì tàu của Lâm đã ra khỏi hải phận hơn nửa ngày mới gặp bão. Ước chừng thì Lâm mới trôi dạt khoảng gần một giờ. Tiếng súng nổ chắc chắn từ một hòn đảo. Chẳng lẽ là Côn Sơn? Lâm nhoài người lên một lần nữa, cố gắng quan sát. Không thấy hải đăng. Có tiếng súng là có người. Chẳng phải suy nghĩ nhiều. Lâm thở mạnh liên tục để lấy sức, quyết định phương hướng lần cuối và buông mảnh ván bơi đi trong bóng đêm dày đặc. Lâm đoán chắc là một hòn đảo trước mặt mình, nhưng đến được hay không còn do vận may của Lâm. Cũng như lần vượt ngục từ trại Suối Máu, Lâm chia cho sự thành công hết năm mươi phần trăm ở sự may rủi. Lâm nghe tiếng sóng. Tiếng sóng lớn dần. Tiếng sóng biển đập vào vách đá, dội lên những âm thanh hung hãn nhưng lại reo vui đối với Lâm. Lâm bò và lết dần vào bờ, rũ người xuống trên bãi cát thiếp đi. Tiếng súng nổ gần đánh thức Lâm. Bây giờ thì rõ ràng, không thể lầm được, tiếng pháo nổ. Thôi đúng rồi, đêm nay là đêm ba mươi Tết. Tàu Lâm ra cửa Hàm Luông nửa đêm hai mươi chín Tết. Sóng cấp năm, Lâm không dám cho tàu đâm ngay ra hải phận quốc tế, mà phải đi bọc về hướng Côn Sơn. Qua khỏi Côn Sơn gần sáng ba mươi. Khoảng xế chiều thì trời bắt đầu nổi gió. Và đêm nay là đêm Giao thừa. Chẳng lẽ Lâm bị trôi dạt về Côn Sơn? Lâm định hướng dễ dàng và bắt đầu đi dần về nơi có tiếng pháo nổ. Một chuỗi pháo bông vút lên bầu trời đen, tỏa ánh sáng đủ làm cho Lâm nhìn thấy trên đỉnh đồi trước mặt một ngôi nhà khá lớn. Lâm thấy được con đường chạy vòng từ chân đồi lên đến cổng ngôi nhà kia. Tường bao quanh bằng gỗ, ngôi nhà rộng lớn cũng đều bằng gỗ, kiểu nhà nghỉ mát trên các vùng biển hoặc Đà Lạt. Tiếng máy điện chạy xình xịch sau nhà. Một ngọn đèn lớn từ trong sân chiếu ngay cổng. Lâm kéo dây chuông. Chẳng phải tiếng chuông mà là một tiếng cồng ngân dài làm cho căn nhà có vẻ huyền bí hơn. Cánh cửa hé mở, và trước khi nhìn thấy người, Lâm đã thấy một mũi súng dài thò ra dí ngay mặt. Sau khẩu súng là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ. Hắn mình trần trong đêm lạnh, chỉ quấn độc một cái xà rông. Tóc xõa dài gần đến vai và có lẽ trên khắp người hắn, không còn phần da nào là không xâm. Những hàng chữ ngoằn ngoèo, những hình của các vị thần ba đầu sáu tay xâm lẫn lộn với những hình đàn bà khỏa thân, rồng rắn, đủ màu sắc. Lâm vội vàng nói thử bằng tiếng Việt: - Tôi bị đắm tàu trôi dạt vào đây. Cho tôi xin nước uống. Hắn đứng như pho tượng và có lẽ không hiểu Lâm nói gì. Mũi súng vẫn dí sát vào mặt Lâm, loại súng Shot Gun dùng để săn thú lớn. Hắn nhìn Lâm như dã thú nhìn con mồi. Lâm thử bằng tiếng Anh: - Tôi là người Việt Nam bị đắm tàu. Cho tôi xin chút nước uống. Hắn không trả lời, nhưng nhanh nhẹn xoay người mở rộng cánh cổng và rạp mình xuống chào. Từ trong một người bước ra. Cũng cao lớn vạm vỡ. Người này mặc bộ đồ ngủ bằng lụa Thái Lan đắt tiền, miệng ngậm ống vố. Chủ nhân chào Lâm bằng tiếng Việt, âm thanh lơ lớ, khó nghe:
- Chào ông.
Lâm ngạc nhiên đứng yên lặng. Chủ nhân cũng yên lặng. Trên mặt mỗi người hiện lên một nét thích thú khác nhau. Chủ nhân có dáng dấp quý phái của một bậc vương tôn, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt sắc lạnh:
- Tên ông là...
- Lâm. Tôi bị đắm tàu.
- À, chào ông Lâm. Người ta gọi tôi là Hoàng Thân. Và đây là người nô bộc của tôi, tôi gọi hắn là thằng Câm, vì hắn câm.
Nhìn Lâm từ đầu đến chân. Cái nhìn lượng giá. Gật đầu có vẻ hài lòng, Hoàng Thân đưa tay ra dấu mời:
- Hân hạnh đón ông đêm Giao Thừa, đêm ý nghĩa của người Á Đông. Tôi không phải là người xứ ông, nhưng vẫn thường đốt một vài tràng pháo vào đêm nay. Thằng Câm sẽ đưa ông đi tắm rửa, thay quần áo và chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng ăn.
Hoàng Thân xoay qua nói một tràng líu lo với thằng Câm. Hắn cúi đầu nhận lịnh và hất hàm cho Lâm đi theo hắn vào trong.
1680
Trong phòng bệnh:
- Với biểu hiện như thế này, có thể khẳng định chắc chắn là anh đã bị nhiễm độc rất nặng.
- Trời ơi! Nguy hiểm quá! Vậy thưa bác sĩ, tôi bị nhiễm chất độc gì ạ?
- Điều này chúng tôi chỉ có thể trả lời sau khi đã khám nghiệm tử thi.
- !!! Theo lời khuyên của bác sĩ, nhà quản lý nọ bắt đầu chơi quần vợt để cải thiện tình trạng sức khỏe. Sau vài tuần, thư ký hỏi ông ta tình hình tiến triển đến đâu rồi.
- Ổn cả! - Nhà quản lý đáp. - Khi ở trên sân quần và nhìn thấy trái bóng bay về phía mình, bộ óc của tôi lập tức ra lệnh: "Chạy về góc! Ve trái! Lên lưới! Đập! Lùi lại".
- Vậy sao? - Cô gái phấn chấn hỏi. - Còn sau đó.
- Rồi tấm thân phì nộn của tôi hỏi lại: "Ai cơ? Tôi ấy à? Đừng nói chuyện vớ vẩn!".
Một mệnh phụ phu nhân nhan sắc đã đến độ héo tàn vào một thẩm mỹ viện nổi tiếng toàn quốc, đòi gặp bác sĩ giỏi nhất ở đó. Khi được toại nguyện, bà ta hồi hộp gặng hỏi.
- Thưa bác sĩ, bác sĩ có thể can thiệp làm cho gương mặt của tôi trẻ đẹp lại được không?
Bác sĩ chăm chú nhìn bà già rồi đáp:
- Xin lỗi bà! Ở nước ta, việc chặt đầu bị cấm từ lâu rồi!1922
Một anh đi chợ mua một đàn bò sáu con. Anh ta ngồi lên lưng con đầu đàn, dắt cả về. Giữa đường, anh ta nhìn đàn bò, đếm: - Một, hai, ba, bốn, năm. Ðếm đi đếm lại, vẫn chỉ còn năm con! Cuống lên, anh ta vắt đầu vặt tai, không hiểu ra làm so cả. Về đến nhà, chưa kịp xuống, vẫn ngồi trên lưng bò, đã mếu máo: - Chết mất rồi! Tôi đánh mất một con bò rồi! Chị vợ nghe tiếng chồng khóc, chạy ra, hỏi: - Sao? Mua mấy con mà để mất một con? Anh kia chỉ năm con bò đi theo sau, nói: - Sáu con. Bây giờ chỉ còn năm con thôi! Chị vợ vừa cười vừa nói: - Thừa một con thì có!
Ngủ đi em để gió ru em ngủ
Tếng vọng về trong cõi xa
xăm.
Em là mặt trời anh là mặt trăng
Ta yêu nhau trong biển trời sâu
thẳm.
Ngủ đi em để anh làm ánh sáng.
Giữa màn đêm soi xuống lũy tre
xanh.
Làng quê nghèo có bóng trăng thanh.
Cho lũ trẻ đùa quanh múa hát
Ngủ đi em để anh làm gió mát.
Thổi vào hồn em trong những trưa hè.
Chị hằng nga về ngắm cảnh làng quê
Đêm lễ tình yêu gái trai hò hẹn.
Ngủ đi em để gió mây đùa giỡn.
Nắm tay nhau trong ánh sánh tình yêu
Bao yêu thương vời vợi giữa ngàn khơi.
Khoác tay nhau đi trong biển trời
tình ái.
Ngủ đi em để anh làm ngọn gió
Đưa mây bay về trên đất quê
hương.
Thả mây trôi trong làn gió yêu thương.
Trăng vẫn sáng... lễ đăng
quang hạnh phúc
4
Kinh thành Ba La Nại đang sống trong những ngày bối rối.
Khắp nơi, khắp nơi, những lễ đàn được dựng lên cao vọi. Tiếng nguyện cầu như muốn vượt mấy từng trời. Nhưng thuốc thang cũng đã nhiều, cầu đảo cũng đã lắm mà có ăn thua gì đâu?
Hôm nay cũng như mọi hôm, hoàng cung vẫn rộn ràng lo lắng. Mạng sống của Hoàng thái hậu như treo đầu sợi tóc. Thần chết chắc đang cầm lưỡi hái đợi chờ đâu đây. Bọn cung nga thế nữ vẫn túc trực đó, vẻ mỏi mệt hiện rõ trên nét mặt. Không biết họ thức trọn mấy đêm rồi?
Quốc vương Hòa Mặc thì như trong giấc mộng. Cứ nhìn gương mặt mẹ mình ngày một teo gầy lại, nhà vua thấy lòng tơi bời từng đoạn, cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa. Cung nga thế nữ mà làm chi? Lầu son gác tía mà làm chi? Nhà vua thấy có thể bỏ tất cả, hy sinh tất cả, miễn là mẹ mình được sống.
Tất cả những danh y trong nước đều đã được vời. Nhưng người nào cũng lắc đầu ái ngại. Vô kế khả thi. Hơi thở của mẫu hậu càng lúc càng khò khè, ngột ngạt. Ôi còn chi đau đớn hơn cảnh một người con hiếu đang thấy mẹ mình chết dần mà không làm sao cứu được!
Cuối cùng nhà vua cho triệu tất cả những vị Phạm Chí xa gần về để hỏi nguyên nhân và phương pháp chữa bệnh cho mẹ mình. Họ đã về đầy đủ rồi đó, nhưng nào ai có ý kiến gì đích xác đâu? Người thì bảo Thần sông, kẻ thì bảo Thần núi. Họ đổ lỗi cho trăng sao trời đất... Thế rồi, đến khi nhà vua thiết tha xin phương pháp điều trị thì yên lặng. Im lặng nặng nề ngự trị... Ai dại gì mà bày tỏ cái bất lực của mình?
Bỗng một Phạm chí, có lẽ lớn tuổi nhất, đứng dậy bấm tay chiêm quẻ rồi trân trọng trả lời:
- Tâu đại vương, nguyên nhân bệnh trọng của Hoàng thái hậu cũng chẳng có gì khó hiểu. Âm dương không hòa hiệp, thiên địa quỷ thần trách móc, Hoàng thái hậu lại mắt phải hung tinh, trách gì không yểu mệnh? Muốn khỏi, nhất định phải tìm đủ một trăm súc vật khác giống để tế đất trời. Ðại vương và Hoàng thái hậu cũng phải đến tại lễ đàn cần đảo thì mới mong bảo toàn mạng sống và được bình an.
Quốc vương như người sắp chết khát bỗng gặp nước lành . Tình thương mẹ cộng thêm lòng mê tín dị đoan khiến nhà vua không suy nghĩ gì thêm trước khi thi hành ý kiến của Phạm chí. Một trăm sinh mạng đã được đổi lấy một mạng trong hy vọng.
Bầy súc vật được xua ra lễ đàn một cách tàn nhẫn. Có ai nghe tiếng kêu than của những kẻ vô tội sắp phải bị hành hình? Có những con cừu non biết mình sắp chết, cố dừng lại không chịu bước. Có những con bò cứ ngoái đầu trở lại, nước mắt chảy ròng ròng. Những bọn lính thì có kể gì cả. Chúng lấy roi dài quất vùn vụt vào thân đàn thú, lấy đá ném vào những con nào đi chậm nhất. Ðã có những vết máu hồng hoen trên đường cỏ.
Xa giá cũng theo sát bầy thú vật. Hoàng thái hậu thì mê man trong chiếc xe lắc lư trên đường đá sỏi. Quốc vương Hoà Mặc thì luôn luôn nhìn ra ngoài, xem thử đã đến lễ đàn chưa? Lúc xe vừa ra khỏi cửa thành thì bỗng nhà vua giật mình nhỏm dậy. Có cái gì uy nghiêm trên nét mặt của đại sĩ đang đứng chận giữa đường. Ðôi mắt sáng ngời làm cho ta mến phục, y vàng giản dị nhưng lại có tính cách siêu phàm.
Quốc vương bước xuống xe. Ngài ngạc nhiên thấy đoàn hầu cận của mình không biết đã quỳ rạp xuống từ lúc nào. Có những lời chúc tụng vang vang, không phải cho một vị quốc vương, nhưng mà cho một đấng vô cùng cao trọng. Ngài bỗng thấy sợ sệt. Không, Ðạo sĩ có gì hung dữ đâu. Ðó là cái run sợ của một đứa con thơ trước mặt mẹ hiền. Rồi riú ríu chân, Vua cũng quì xuống. Muôn miệng một lời tung hô vang dậy: Kính chào Ðức Thế Tôn!
Vâng chính là Ðức Thế Tôn, Ðức Phật Thích Ca. Cảm thông nỗi đau thương của một trăm sanh linh vô tội sắp phải bị hành hình, Phật đã từ Tịnh xá Kỳ Hoàn nước Xá Vệ, trèo đèo vượt núi về đây gieo mầm chân lý. Phật đỡ Quốc vương dậy và hỏi lý do việc cầu đảo. Quốc vương rơm rớm nước mắt trả lời:
- Bạch Thế Tôn, mẹ con lâm trọng bệnh đã lâu, không thang thuốc gì cứu khỏi. Nay theo lời Phạm chí con định dùng tinh huyết của một trăm con súc vật khác giống mà tạ lễ với trời đất. Kính lạy đấng Ðiều Ngự xin Ngài hãy chỉ đường vạch lối cho con.
Một con cừu nhỏ lê chiếc chân vấy máu đến ép mình vào chân Ðức Phật, như để tìm một nguồn che chở thiêng liêng. Phật cúi nhìn và để một bàn tay lên đầu con thú nhỏ. Ôi cử chỉ mới dịu dàng và êm ái làm sao. Mắt cừu nhỏ gặp mắt Phật long lanh rồi nhỏ lệ. Cả đàn thú cũng ngước đôi mắt ướt hướng về Phật như muốn nói lên những điều oan ức, bất công.
Ðức Phật trả lời:
- Này Quốc vương, không nên theo những lời mê hoặc. Không một ai, dù là thiên thần quỷ vật, có thể ban phúc hay giáng họa cho người. Ta quyết định đời ta theo đúng luật nhân quả. Muốn được mùa nông dân phải cày sâu cuốc bẩm, muốn giàu sang phải bố thí cho kẻ nghèo hèn, muốn sống lâu phải thực hành Từ bi và không sát hại. Không ai có thể chối cải điều đó.
- Nhưng bạch Thế Tôn, thiên địa quỷ thần là những kẻ có quyền phép, ta có thể nhờ họ giúp ta?
- Này Quốc vương, người có thích mặc chiếc áo sơ sài của hành khất không? Người có tham bữa ăn tồi tàn của lớp cùng dân?... Chư thiên cũng thế Quốc vương ạ. Vốn là hạng người phát tâm theo mười điều thiện, khi mạng chung, họ đã được sanh lên một trong ba mươi sáu cõi trời. Ở đó có cung điện huy hoàng, có cung nga thế nữ hần cận, y thực tự nhiên có... nào họ có cần chi những thứ đồ tạ lễ của Quốc vương, khi lấy huyết một trăm sanh mạng để mưu cầu hạnh phúc cho một người? Quốc vương thật đã làm một việc thiếu suy xét, mà chỉ tin theo lời đường mật của những tà sư. Tội đó lớn lắm.
Từ châu thân đấng Từ bi bỗng lóe lên muôn vàn ánh sáng, chiếu rực cả muôn loài. Tất cả chúng sanh trong ba đường sáu nẽo bỗng thấy hân hoan và thấm nhuần ánh đạo. Toàn thể hai trăm vị Phạm chí thấy mình lầm đường lạc lối. Họ vội vả cùng nhà vua xin Phật thâu làm đệ tử.
Hoàng thái hậu cũng thấy một sinh lực mới dào dạt chảy vào lòng. Bà đón nhận ánh sáng của chánh đạo, xả bớt lòng tham lam, phát tâm bồ đề, cầu đạo giải thoát. Liền đó bà thấy sức khỏe đã trở lại như xưa. Dưới chân cha lành, bà không ngớt lời chúc tụng.
Phật hiền từ nhìn đàn vật như an ủi, rồi theo lời mời của vua trở về cung.
Ðêm ấy, có một trăm sanh linh thoát khỏi hành hình oan uổng. Cũng trong đêm ấy ở miền biên giới Ấn Ðộ xa xôi, dân gian say sưa uống những lời thuyết pháp của Ðức T%
E1478
- Mày quen nhỏ đó không?
- Quen! Tao đến nhà bị nhỏ đuổi hoài, lạ gì.
- Thế nào? Đỗ đại học chứ? "Thất bại là mẹ đẻ thành công", năm trước cậu đã trượt thì năm nay...
- Thôi, xin đừng nói nữa, tớ đụng phải... dì ghẻ rồi!
Một tóc dài đến nhà bạn chơi, khi ra về bảo bạn:
- Thấy con chó nhà ông, tui sợ quá!
- Ơ, không sao, nó hiền lắm mà.
- Không, nó dơ.33
Nghe nói vùng Yên Lược, thuộc huyện Thọ Xuân, gần rừng núi, có nhiều đất hoang, Xiển di cư lên đấy ở. Theo lệ làng, Xiển phải biện trầu rượu xin làng cho trú ngụ, rồi lại phải biện trầu rượu một lần nữa xin làng một mảnh đất lấy chỗ dựng túp lều tạm thời làm nơi ăn ở. Lý trưởng đánh trống họp làng, nhưng thực ra "làng" chỉ là bọn chức sắc, cường hào mà thôi. Thấy họ hay hạch sách, kênh kiệu, Xiển ghét lắm. Lần thứ hai mang trầu rượu ra đình, Xiển gãi đầu gãi tai thưa: - Dạ, trình các cụ, con mới đến đây, ơn nhờ các cụ cho ở để hầu hạ các cụ, nhưng chưa có nhà cửa gì cả, muốn xin miếng đất đầu làng chó ỉa (1) xin các cụ xét cho. Lý trưởng thấy rượu thì tít mắt, liền nói: - Tưởng gì chứ miếng đất đầu làng chó ỉa ấy thì được, nào xin mời các cụ ta chén đi thôi! (1) Làng ở đây chỉ lý hương hào mục
Tại một cuộc thi bơi toàn thế giới, các vận động viên phải bơi qua một con sông toàn cá sấu. Tất cả các vận động viên đều đã vào vị trí sẵn sàng, sau tiếng súng xuất phát của ban giám khảo chẳng thấy có một vận động viên nào dời khỏi vị trí để nhảy xuống sông bơi cả. Bỗng nhiên một vận động viên Việt nam lao mình xuống sông một cách dũng mãnh và dũng cảm bơi qua sang bờ bên kia. Các nhà báo hết sức thán phục anh, xúm nhau vào phỏng vấn vận động viên đó. Chưa kịp trả lời câu hỏi tại sao anh ta lại dũng cảm bơi qua sông, anh ta quay mặt lại bờ bên kia mà chửi. - Tổ cha thằng nào đẩy tao xuống sông!
Vua Phổ Fêdêrich đệ nhị mời Vonte đến thăm cung điện. Rất nhiều quan trong triều đình thèm muốn sự ưu đãi này của vua Phổ đối với nhà văn. Một vị cận thần đặc biệt rất ghen tị với Vonte. Một hôm gã viết trên cửa ra vào của nhà văn một dòng chữ rất to "Chó đểu".
Vonte quen và hiểu biết rất nhiều người, đặc biệt ông biết rất rõ những người không ưa ông, ông đoán ngay kẻ muốn lăng mạ mình. Ngay lập tức, ông trở lại nhà gã cận thần nọ và nói rất lịch sự với gã:
- Thưa ngài, tôi xin lại thăm đáp lễ ngài. Tôi đã được đọc "Danh thiếp tên ngài" trên cửa nhà tôi. Tôi vô cùng tiếc là đã không ở nhà khi ngài đến thăm!2460