Sau một thời gian làm mõ, Xiển lại phải làm đầy tớ hầu điếu tráp cho lão chánh tổng. Một lần, lão chánh tổng đi chơi xa, Xiển theo hầu.
Khi đến làng nọ thấy có một cái trống mặt to bằng cái nong, hai thầy trò lấy làm lạ quá, vào xem. Có tới mười người khách qua đường cũng đang bàn tán về cái trống đó, trên tang trống có đè mấy chữ: "trống cấm", nên chả ai dám lại gần. Bỗng Xiển lớn tiếng:
- Có ai dám đố tôi đánh cái trống cấm này không nào?
Một người cười:
- Ðến cố tổ nhà anh sống lại cũng không dám đụng đến nữa là anh.
Xiển một hai cam đoan là đánh được, không sợ gì cả. Trong số đó có một người buôn bán giàu có, trong túi sẵn tiền, cho là Xiển khoác lác, ngứa tai lắm, bảo:
- Anh đánh được đủ ba hồi chín tiếng tôi sẽ cho anh năm chục quan tiền!
Xiển nói:
- Năm chục chả bõ, ít ra cũng phải một trăm.
Người kia bằng lòng, bảo:
- Ðược, anh không làm được đúng như lời nói, thì phải ở cơm không cho tôi mười năm.
Hai bên làm giấy giao kè, có một người đứng tên làm chứng.
Xiển bắc thang, vác dùi trèo lên, dang thẳng cánh nện đủ ba hồi chín tiếng. Trống kêu, vang cả tai, nhức cả óc. Vài ba người nhút nhát, sợ liên lụy, vội tháo lui. Chiếu theo giao kèo, Xiển bắt người kia phải giao đủ số tiền.
Nghe trống đánh bất thình lình, dân làng kinh ngạc, lũ lượt kéo nhau ra đông như hội. Lý trưởng, tay cầm hèo, len qua đám đông, khệnh khạng bước vào đền quát tháo ầm ĩ. Xiển ra trước mặt lý trưởng vái chào rồi gãi đầu gãi tai nói:
- Dạ trình ông, tôi là khách qua đường, thấy cảnh làng ta trù phú, thấy đền ta linh thiêng, nên có năm chục quan tiền trước để hầu thánh sau hầu làng. Nhưng vì không biết làm thế nào gặp ông cùng tất cả dân làng được, buộc lòng phải đánh vài hồi trống, xin các ông đánh chữ đại xá cho.
Thấy có món tiền lớn, lý trưởng cùng hội đồng chức sắc thích quá, bàn nhau hãy trích ngày ra mười quan làm bữa chén đãi ông khách hảo tâm.2697
Giờ kiểm tra.
A (thì thào): Văn hào vĩ đại Victor Hugo đã từng nói: "Lương tâm của con người, chính là sự nghĩ đến đồng loại".
B: Thì sao?
A: Còn sao nữa? Bộ mày không có lương tâm à? Chép cho tao câu 3, nhanh lên!
Trung và Huỳnh vừa gọi hai tô mì gói trong căngtin thì đến giờ thi. Trung lật đật vào phòng thi, bỏ cả tô mì. Huỳnh ung dung “quất” cả hai và vào thi trễ 10 phút.
Kết quả là Trung điểm 4 và Huỳnh điểm 8!
Trung hỏi Huỳnh bí quyết, Huỳnh cười: tớ ứng dụng bài học vật chất quyết định, có thực mới vực được đạo, còn cậu thì ngược lại! Tớ ăn gấp đôi thì điểm gấp đôi!
Đúng là ăn như thế nào thì điểm như thế ấy!
1158
Trong lúc làm rào cản một quả trực tiếp, John bị quả bóng trúng ngay vào chỗ hiểm. Đau quá, John ngã lăn ra bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, John thấy mình nằm trong một bệnh viện. Nén đau, John liền hỏi bác sĩ đang đứng gần đó:
- Bác sĩ! Vết thương không quá nặng chứ? Tôi có thể tiếp tục chơi bóng chứ?
- Được! Nhưng chắc sẽ có một vài thay đổi nhỏ! - Bác sĩ nói.
- Hay quá! Nhưng có thay đổi gì vậy?
- Anh... sẽ không được tiếp tục chơi cho đội bóng đá nam mà phải chuyển sang bóng đá nữ!1919
Bác sĩ khoa tâm thần quyết định thử các bệnh nhân của mình. Ông vẽ một cánh cửa trên tường và bảo họ mở ra mà đi về nhà. Các bệnh nhân đổ xô vào bức tường để cố gắng mở cái cửa "ảo", trừ một người đứng ở đằng xa đang cười ngất. Thấy người này có vẻ đã bình phục, bác sĩ hỏi:
- Tại sao anh cười?
- Bọn họ điên quá!
- Tại sao? Người này cầm một cái xẻng, giơ lên:
- Bởi vì tôi đang giữ chìa khóa cửa!
1709
Trên chuyến xe lam, một anh chàng ngồi cạnh cô gái. Bỗng anh chàng đau bụng "Muốn" đánh rắm. Sợ quê, anh cắn răng nín. Nhưng, nó "đòi" dữ quá. Không biết làm sao, anh bật hát: Đôi bồ câu trắng bay về đâu? Rồi nghiêng mông, phát ra hai tiếng "Chít, chít". Chưa hết, nó còn "đòi" nữa. Bí quá anh lại hát tiếp: Đôi bồ câu trắng bay phương nào? Rồi nhẹ nhàng nghiêng mông: "Chít, chít". Bỗng cô gái ngồi cạnh lên tiếng: Thả đại cả bầy luôn đi, thả từng đôi một đến bao giờ mới hết
1542
Hội phụ nữ Luân Đôn yêu cầu Bơcna Sô tặng hội một cuốn sách của ông nhan đề "Người chỉ đường cho trí thức đến với xã hội chủ nghĩa".
Nhà văn đã từ chối và viết thư trả lời:
"Mong quý hội thông cảm vì cuốn sách tặng, người ta thường ít đọc..."
Hội phụ nữ bèn đem bán bức thư đó với giá 30 đồng, đủ mua ba cuốn sách của Bơcna Sô.
Người mua bức thư đó đem bán lại cho một người chuyên sưu tầm các bút tích của nhà văn và nhận được số tiền đủ để mua toàn bộ các tác phẩm của nhà văn.2464
Bà hiệu trưởng ghé vào lớp ba dự giờ buổi học đầu tiên của năm. Chủ nhiệm lớp khoe rằng, trò Vôva đang học lớp hai, nhưng vì rất thông minh nên cô để nó học lớp ba. Bà hiệu trưởng yêu cầu cô kiểm chứng lại điều đó. Cô giáo gọi Vôva lên hỏi:
- Hành động nào mà khi làm thì chó phải đứng ba chân, còn người thì đứng hai chân?
- Hành động bắt tay
- cậu bé nói.
- Mẹ em thích nhất thứ gì ở bố em?
- Tiền ạ! Bà hiệu trưởng kéo cô giáo ra một góc và nói khẽ:
- Nên đưa nó lên lớp bốn. Tôi mà phải trả lời mấy câu hỏi đó thì thật là xấu hổ.
2142
Một cô gái lần đầu tiên đi máy bay. Sau khi đã chọn được chỗ thật tốt để có thể ngắm cảnh bên dưới, cô chợt nghe tiếng một người đàn ông từ phía sau lưng ghế:
- Cô gái, đã đến lúc trở về chỗ của mình rồi đấy!
- Không đâu, đây chính là chỗ mà tôi chọn.
- Vậy thì cô lái máy bay luôn đi!
- ?!
1727
Liên chuyển những đồ lề sang bên trái, cúi cằm xuống giữ cho chặt, còn tay phải vặn quả nắm. Những gói giấy chỉ chực chòng chành rơi, Liên cất tiếng khàn khàn gọi: Mấy quả cam đỏ lăn ra bàn. Huệ cầm một quả toan bóc. Liên giằng lấy: Có, gạo đây. Nhưng đổ vào cái gì bây giờ? - Đêm nay thì còn ma nào đến. Bác cứ về.
- Huệ ơi! Huệ!
Nàng tưởng sẽ thấy nét mặt vui vẻ của Huệ thò ra đón, vớ lấy các thức mua và hỏi "Sao mày về chậm thế? " Nhưng trong phòng vẫn yên lặng. Liên mở cửa bước vào: "Huệ đương cuộn chăn nằm ngủ trên giường, tóc xõa ra cả trên gối trắng. Vẻ lạnh lẽo của căn phòng đến ngay bao bọc lấy Liên, khiến cái vui trong lòng nàng mong manh sắp tắt. Liên để cái gối xuống bàn, rũ bụi mưa trên áo rồi vội vàng đánh thức bạn:
- Dậy đi, Huệ!
Huệ ậm ự mở mắt lờ đờ nhìn, rồi lại định quay mặt vào trong ngủ. Bực mình Liên tung chăn ra bên, vừa xốc Huệ lên vừa nói:
- Gớm, ngủ cả ngày không biết chán.
Huệ đã tỉnh hẳn, vươn vai ngáp rồi ngồi dậy, kéo chăn trùm lên vai:
- Mày bảo chả ngủ thì làm gì?
Rồi nàng rùng mình:
- Lạnh quá! Kìa cô ả, vào không khép cửa lại, mà sao đi lâu thế?
Liên ra đóng cửa phòng, quay trở vào:
- Tao phải chạy vội khắp các phố đấy. Các hiệu đã sắp đóng cửa cả. Giá cứ nghe mày thì chả kịp mua bán gì, đành là nhịn đói ăn Tết.
- Thì đã chết chưa. Không ăn cũng ngủ được.
Liên nhận thấy nét mặt mệt mỏi của bạn. Nàng nhìn quanh căn phòng bẩn thỉu. Dưới ánh ngọn đèn mờ, lỏng chỏng các đồ đạc quen thuộc, cái giường Hồng Kông cũ, đồng han và rỉ sạm, cái bàn gỗ ẩm ướt ở góc tường, hai cái ghế long chân. Liên nghĩ đến sự trơ trọi của đời mình. Tết đến nơi rồi. Tết đến thăm nàng ở đây, trong cái buồng nhà săm này cũng như đến những nơi thơm tho đầm ấm.
Nàng không muốn nghĩ vơ vẫn nữa. Cái buồn ghê gớm chỉ chực kéo đến giày vò nàng. Liên vội cười lên. Nàng đến cạnh bàn giở cái gói bọc giấy nhật trình buộc bằng dây trói: những thức ăn rẻ tiền mua hấp tấp ở các hiệu khách trước giờ đóng cửa đêm ba mươi.
- Nào, xem mày mua những gì nào.
Huệ cũng trở dậy đến bên giúp Liên giở các gói và để thức ăn ra ngoài.
- Lạp xưởng này, bánh chưng này, giò lụa, lại cả gan khô nữa cơ à, oai nhỉ. Còn gói gì thế này? À... cam. Tuyệt! Cam này thì phải biết!
- Con khỉ! Ăn trước à? Còn để cúng đã chứ.
- Ừ thì để mà cúng! Nhưng vàng hương đâu?
Liên đáp:
- Chỉ có hương thôi. Còn vàng không cần. Tiềm tiệm thôi cũng được.
Huệ lặêng im, tự dưng thoáng nghĩ đến thân thế lưu lạc của hai chị em và lòng se lại. Huệ nhìn bạn, âu yếm. Giờ chỉ còn Liên là người thân thiết với nàng.
Xếp các giấy gói sang một bên, Liên quay lại bảo Huệ:
- Chúng mình bày cỗ cúng đi chứ?
- Bầy làm quái gì vội. Bây giờ mấy giờ rồi?
- Không biết. Dễ gần mười một giờ rồi đấy. Sửa soạn đi thì vừa.
Huệ không đáp, đi đến cửa sổ, tỳ trán vào cửa kính nhìn xuống đường. Mưa bụi vẫn bay tơi tả, hình như bóng tối ở khắp nơi dồn lại quãng phố hẹp này. Trên hè ướt át và nhớp nháp bùn, không một bóng người qua lại. Cái vắng lặng như mênh mông ra tận đâu đâu, ở khắp cả các phố Hà Nội đêm nay, Huệ tưởng đến những căn nhà ấm cúng và sáng đ
èn, then cửa cài chặt, mọi người trong nhà
đang tấp nập sửa soạn đón năm mới trong sự thân mật của gia đình. Chỉ có hai chị em nàng xa cửa, xa nhà. Nhưng nàng còn nhà
đâu nữa mà về? Mẹ chết rồi, cha lấy vợ khác không biết ở đâu. Đã bảy, tám năm nay, nàng không về đến làng. Những người quen thuộc còn ai không? Huệ nhgĩ đến lại thương hại cho Liên, chị họ của nàng. Liên còn cha mẹ, nhưng Liên cũng không dám về. Hai người sống cái đời trụy lạc ở Hà Nội từ lúc bỏ nhà ra đi. Hôm nay, ngày cuối năm sum họp hai người ở căn buồng này, trong một cảnh ăn Tết lạnh lẽo.
Huệ nhắm mắt lại. Vì trong mưa bụi hay vì nàng khóc thật? Hình như có chút nước mắt rơm rớm ở mi nàng. Huệ chớp khẽ rồi nhớ đến cuộc đời mình, lúc trẻ thơ, lúc còn con gái, ở nhà quê. Một buổi sáng mồng một Tết, nàng không nhớ rõ là Tết năm nào, nhưng đã lâu lắm rồi thì phải nàng mặc áo mới đứng trên thềm nhìn mấy bông hoa đào nở ở trước vườn. Tại sao nàng lại nhớ rõ có cái cảnh ấy? Huệ không biết, nàng chỉ mang máng cảm giác một sự gì trong mát, tươi non... Khác hẳn bây giờ. Tâm hồn Huệ u ám và nặng trĩu xuống.
Bỗng Huệ giật mình quay lại, Liên vỗ vai nàng, cười:
- Nghĩ gì mà thần người ra thế? Phải vui vẻ lên một tí chứ! Sắp giao thừa rồi đây này.
Huệ theo Liên đi vào và gật đầu.
- Thôi, cúng đi. Chị sửa soạn xong chưa?
Trên chiếc bàn rửa mặt đầy vết bẩn, Liên đã đặt đĩa cam quýt, cái bánh chưng và thếp vàng. Mấy gói lạp xưởng và giò cũng để ngay bên. Các đồ cúng nghèo nàn bỗng bầy lộ ra trước mặt hai người. Huệ tìm lấy thẻ hương. Nàng quay lại hỏi Liên:
- Chị có mua gạo không?
Hai chị em nhìn quanh gian buồng, nghĩ ngợi. Liên bỗng reo lên:
- Đổ vào cái cốc này này. Phải đấy, rất là...
Nàng im bặt nhìn lại. Hình ảnh ô uế vừa đến trí nàng. Cái cốc bẩn ở góc tường, mà cả đến những khách chơi cũng không thèm dùng đến nàng định dùng làm bát hương để cúng tổ tiên! Liên cúi mặt xuống, rồi đưa mắt lên trông Huệ, hai người thoáng nhìn nhau. Liên biết rằng những ý nghĩ ấy cũng vừa mới đến trong trí bạn.
Huệ cất tiếng nói trước, thản nhiên như không có gì:
- Hay cắm trên cái chai này... Không! Cắm trên tường này cũng được, mày nhỉ.
Liên không dám trả lời, sẽ gật đầu.
Nàng đến cạnh giường lật đệm lên lấy bao diêm.
Nhưng giật mình nàng quay lại: có tiếng người gõ cửa buồng.
- Ai đấy?
- Tôi. Cô mở cửa cho tôi với.
Hai chị em luống cuống nhìn các đồ cúng trên bàn. Hai người muốn cất dọn hết, nhưng chắc không kịp. Nhanh trí, Huệ đứng dựa bên bàn che khuất đi, trong lúc Liên ra mở cửa. Người bồi săm ngó đầu vào.
- À, bác Tâm. Hỏi gì thế?
- Tôi gửi cô giữ hộ chiếc chìa khóa.
- Bác về đằng nhà bây giờ à?
Anh bồi săm tươi cười:
- Vâng, phải về ăn Tết chứ. Thôi, cô làm ơn trông hộ nhà nhé. Giờ này cũng chẳng có ai đến nửa mà sợ.
Liên thấy đằng sau, tiếng Huệ đáp:
Người bồi sắp bước đi, lại quay lại:
- À chút nữa quên, tôi xin chúc mừng hai cô nhé! Chúc hai cô sang năm mới được... được....
Người bồi ấp úng, không biết nói thêm gì. Liên vội đỡ lời, cám ơn, rồi đóng cửa buồng lại. Một lát, tiếng cánh cổng sắt dưới nhà rít lên trong im lặng lạnh lùng.
Giờ chỉ còn hai chị em trong căn nhà. Gian buồng bỗng nhiên trở nên rộng rãi quá chừng: một cái lạnh thấm thía đến tâm hồn. Ngoài đường trời hẳn còn mưa, mưa buồn rầu và âm thầm trong bóng tối. Trong gian buồng, ẩm ướt tăng thêm. Liên và Huệ đưa mắt nhìn mọi vật chung quanh. Cái giường sắt lạnh, đệm và gối hoen bẩn, cái thau rỉ, cái bô, và cái bàn rửa mặt gỗ đã mọt....Đó là khung cảnh của cuộc đời trụy lạc đã từ lâu...
Huệ đứng dậy hỏi bạn để cho tan sự yên lặng:
- Chị đã thắp hương chưa?
Liên cũng tự nhiên gọi Huệ là chị:
- Chưa. Chị thắp đi. Bao diêm ở bên cạnh đĩa ấy.
Khói hương lên thẳng rồi tỏa ra mùi thơm ngát đem lại cho hai nàng kỷ niệm ngày cúng giỗ ở nhà, khi hai chị em còn là những cô gái trong sạch và gây thơ.
- Sắp đến mười hai giờ rồi đấy, Liên nhỉ?
- Có lẽ đến rồi. Năm mới!
Huệ đặt lại các đĩa trên bàn, xếp vang cho ngay ngắn. Nàng quanh lại bảo Liên:
- Chị ra khấn đi.
Liên tiến đến bàn thờ, đứng yên.
- Em biết khấn làm sau bây giờ?
Nàng bỗng nấc lên, rung động cả hai vai, rồi gục xuống ghế, tay ấp mặt. Những giọt nước mắt nóng chảy tràn mí mắt nàng không giữ được, Liên cảm thấy một nổi tuổi cực mênh mang tràn gập cả người, một nổi thương tiếc vô hạn; tất cả thân thế nàng lướt hiện qua trước mắt với những ước mong tuổi trẻ, những thất vọng chán chường.
Huệ nhìn Liên rồi nhẹ nhàng đến gần, buồn rầu vỗ vai bạn:
- Liên, khóc gì nữa, buồn lắm.
Tiếng nàng cũng cảm động nghẹn ngào. Dưới bàn tay thân mật của bạn, Liên càng nức nở. Hai chị em giờ này cảm thấy trơ trọi quá. Liên ngửng mặt lên nhìn Huệ, cố gượng một nụ cười héo hắt:
- Chị cũng khóc đấy ư?
Huệ gục xuống vai bạn không trả lời. Nước mắt cũng ứ lên rồi lặng lẽ trào ra má. Nàng quàng tay ôm hết sức chặt lấy Liên.
Tiếng pháo giao thừa bỗng nổi vang gần đấy, rồi từ nhà nọ sang nhà kia lan rộng mãi vào đêm tối. Liên nói sẽ như thì thầm:
- Giao thừa.
Huệ không trả lời. Hai chị em nép vào nhau, yên lặng