Ông bố tan sở về nhà, thấy cậu con uống cạn lọ mực, hốt hoảng:
- Con uống hết mực rồi à? Thằng bé đắc ý gật đầu rồi thè cái lưỡi đen kịt ra.
- Ngốc quá!
- Bố mắng con
- Sao không ăn ngay vài tờ giấy thấm?
2402
Cứ mỗi vùng đều có những câu chuyện huyền thoại ma quái mà người ta thường truyền miệng từ người này sang người khác. Nhưng đây là kinh nghiệm của chính bản thân tôị
Để tôi kể về huyền thoại của chiếc cầu trước:
Năm 1940, vào một buổi sáng tinh sương khi ánh nắng mai còn chưa ló dạng, có một người đàn bà đẩy một đứa con nhỏ đi qua chiếc cầu, vừa đi bà vừa âu yếm nhìn đứa con thân yêu của mình. Đẩy con đi gần được nửa cây cầu bà bỗng thấy một cái bóng đang ở ngay trước mặt mình; lúc đó mà không biết là người hay là thú hoang nhưng theo phản ứng tự nhiên bà đẩy chiếc xe lách qua một bên để né tránh, và cũng vì vậy chiếc xe đẩy có con bà trong đó đã bị đẩy ra khỏi cầu và rớt xuống dòng sông xanh thẳm ở bên dướị Bà đã nhảy theo xuống dòng sông để tìm con. Bà tìm hoài tìm mãi mà không thấy đứa con đâụ.. Nghe nói có nhiều đêm, nhất là vào những đêm trăng tròn, quý vị có thể đến cây cầu số 7 ở gần đó la lớn “BÀ KIA! TÔI ĐANG GIỮ CON BÀ ĐÂY”, rồi quý vị sẽ thấy bà ta hiện rạ Chiếc cầu 13 bây giờ đã cũ và mục nát, bây giờ không ai đi qua cây cầu này nữạ
Và dưới đây là câu chuyện của tôi:
Tối thứ 6, chúng tôi 5 người, dự định đi xem phim và sau khi xem phim xong thì sẽ đến cái quán gần bên để uống bia và nghe nhạc như thường lệ, nhưng ngày hôm đó hãng của chúng tôi không biết bị chuyện gì đó nên họ nói rằng sẽ phát check cho chúng tôi vào ngày hôm saụ Đêm hôm đó không đứa nào có đủ tiền để mua vé xem phim và đi nghe nhạc nên chúng tôi rủ nhau ra cầu số 7 uống bia và tán dóc. Chúng tôi mua vài lon bia và vài bịt bò khô rồi lái đến cầu số 7. Khi chúng tôi tới đó thì mặt trời cũng vừa mới lặn, chúng tôi xuống xe cầm theo bia và đồ ăn đi thẳng xuống cầu số 7. Màng đêm đang bao trùm khắp nơi, mà trong khu vực đó lại không có đèn đường nên rất là T Ố I, nhưng nhờ có ánh trăng rằm sáng trưng đã soi đường cho chúng tôi đị Đến cầu số 7 chúng tôi lấy bia và đồ ăn ra nhâm nhi, vừa ăn chúng tôi vừa đùa giỡn với nhau cho đến khi chúng tôi nghe có tiếng sột soạt từ cánh rừng kế bên vọng rạ Năm thằng chúng tôi đều im lặng đưa mắt nhìn về hướng cánh rừng và lắng tai nghe ngóng. Chợt một người tên Sáng trong đám buột miệng nói :
- Đó có lẽ là người đàn bà...
- Im miệng. Chúng tôi nói nho nhỏ chỉ vừa đủ nghẹ
Sau khi chúng tôi nói, cái tiếng sột soạt bỗng dưng im lìm. Tiếng động đó đã làm chúng tôi sợ nên năm thằng tôi vội vàng gom hết đồ đạc kể cả những lon bia còn dư vội vã theo lối cũ trở về. Vừa mới quay lưng được vài bước, Sáng lại mở miệng nói:
- Chúng ta thử gọi người đàn bà đó xem saỏ Coi bà ta có thật sự hiện ra không?
- Đừng gọị
Chúng tôi đều nói cùng một lúc nhưng đã trễ. Anh ta đã mở miệng gọi bà tạ May thay lúc đó không có ai hiện ra hết.
Chúng tôi tiếp tục đị Vừa đi chưa được bao xa, chúng tôi cùng có một cảm giác rờn rợn cả ngườị Rồi cả đám không ai nói với ai đều quay lại nhìn về hướng cây cầu 13, lúc đó chúng tôi thấy trên chính giữa cây cầu xuất hiện cái bóng lờ mờ như làn khói mong manh nhìn giống một người thiếu phụ đưa hai tay về phía trước. Tôi nghĩ chắc là bà ta đòi con của mình. Bỗng dưng từ đâu một làn gió nhẹ thổi qua làm hình ảnh người thiếu phụ bay theo cơn gió trôi về hư không.
Lúc này cả đám sợ quá bỏ chạy thụt mạng. Tới chỗ đậu xe chúng tôi còn dành nhau chui vào trong hai chiếc xe, nhưng khi đề máy không hiểu tại sao cả hai chiếc đều không nổ, thật là quái gỡ. Chúng tôi cố gắng đề một hồi máy mới chịu nổ. Xe vừa mới chạy được thì Tân một người bạn đi cùng xe với tôi quay lại đằng sau để máng cái áo khoác lên trên ghế. Vừa mới quay lại chưa máng cái áo lên ghế thì chúng tôi đã nghe nó la lối um sùm và chỉ ra đằng sau:
- TRỜI ƠI!... TỤI BÂY XEM KÌẠ
Chúng tôi đạp gấp thắng lại và nhìn ra saụ Trên lối mòn mà chúng tôi đã đi qua, xuất hiện một người đàn bà đang đứng đưa hai tay về phía trước... như là đòi cái gì đó. Có phải bà ta đang đòi đứa con của mình không???
Nhấn mạnh chân ga chúng tôi vọt nhanh ra khỏi chỗ đó và không đứa nào dám trở lại đây nữạ
Một họa sĩ có một cô con gái nhỏ. Đôi khi ông ta vẽ đàn bà khỏa thân, ông ta và vợ luôn cố không để cho cô bé nhìn thấy hình vẽ như vậy. Họ nói: "Nó còn bé quá không hiểu được".
Nhưng một hôm, khi họa sĩ đang vẽ một người đàn bà khỏa thân, ông ta quên không khoá cửa lại, và bỗng dưng cô bé chạy vào. Mẹ cháu chạy lên gác theo cháu nhưng khi bà ta lên đến gác, thì cháu bé đã lọt được vào phòng và
đang nhìn người đ
àn bà
đó. Bố mẹ cháu đều đợi cháu nói ra điều gì đấy.
Trong giây lát cháu bé yên lặng, rồi sau đó cháu chạy đến bên mẹ cháu và nói một cách giận dỗi: "Tại sao bố mẹ để cho bà ta đi chân đất không giầy không tất, trong khi đó lại không cho phép con? Con muốn ba mẹ đối xử với con như bố mẹ đối xử với bà ta".
2804
10 cách biểu lộ tình yêu 1. Hãy liên lạc với cô ấy hằng ngày, không có vấn đề gì đối với những lần liêm lạc nhỏ này. Nếu được, hãy gởi E-mail hàng ngày, không nhất thiết phải nói gì nhiều thậm chí chỉ là "Anh đang nghĩ đến em". 2. Khi yêu cũng giống như chơi Tennics, bất cứ khi nào bạn nhận được E-mail, thư, điện thoại,...Hãy liên lạc lại với cô ấy ngay. Nếu không cô ấy sẽ rơi vào cảm giác hoang mang, trống rỗng, tưởng rằng đã bị bỏ rơi. 3. Một tấm hình hơn ngàn lời nói. Vì thế, hãy chắc chắn là cô ấy đã có hình của bạn trong tay. 4. Hãy đón chào cô ấy bằng tình yêu nồng thắm, trao tặng cô ấy những nụ hôn ngọt ngào và vòng tay yêu thương ấm áp. 5. Hãy nắm tây cô ấy. Ðúng vậy, nắm tay là một mỹ tục 6. Hãy biểu lộ tình yêu bằng sóng mắt, thể hiện cho cô ấy thấy rằng bạn đã hoàn toàn dành tình cảm cho cô ấy mà không hề chia sẻ cho ai khác. Hãy cho cô ấy sống trong cảm giác cô ấy là người quan trọng nhất trần đời. 7. Hãy dành thời giờ cho cô ấy. Không nên để gián đoạn quá lâu kể từ lần gặp cuối cùng. 8. Hãy giúp cô ấy vui bằng những món quà dễ thương: những tấm thiệp điện tử, những bông hồng đỏ thắm, những bức E-mail. Tất cả những món quà này rất nhanh lại chẳng tốn kém, nhưng giá trị mà nó mang lại thì vô cùng... 9. Hãy chủ động mở cửa xe cho cô ấy, những cử chỉ lịch sự cơ bản này có ý nghĩa rất lớn. 10. Luôn có kế hoạch cho các ngày nghỉ, nhất là các ngày lễ cuối tuần, đừng bao giờ bỏ mặc cô ấy trong mong đợi, nếu không bạn có thể sẽ để mất cô ấy. hãy hỏi ý kiến của cô ấy vào đầu tuần để cả hai cùng bàn bạc.
ÕÕÕ Xưa có anh chàng, ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc, chỉ khư khư tích của làm giàu. Một hôm, có người bạn rủ ra tỉnh chơi. Trước, anh còn từ chối, người bạn nài mãi, anh ta vào buồng lấy ba quan tiền giắt lưng rồi cùng đi. Ra đến tỉnh, trông thấy cái gì, anh ta cũng muốn mua, nhưng sợ mất tiền, lại thôi. Trời nắng quá, muốn vào hàng nước uống, cợ phải thết bạn, không dám vào. ÕÕÕ Ðến chiều trở về qua đò, đi đến giữa sông, anh ta khát quá, mới cúi xuống uống. Chẳng may lộn cổ xuống sông. Anh bạn trên đò kêu: ÕÕÕ - Ai cứu, xin thưởng năm quan! ÕÕÕ Anh ta trôi giữa dòng sông, nghe tiếng, cố ngoi đầu lên nói: ÕÕÕ - Năm quan đắt quá! ÕÕÕ Anh bạn chữa lại: ÕÕÕ - Thì ba quan vậy! ÕÕÕ Anh ta cố ngoi đầu lên một lần nữa: ÕÕÕ - Ba quan vẫn đắt, thà chết còn hơn!
Bác sĩ hỏi cô y tá:
- Này, tôi đã cho bệnh nhân A nằm một giường, bệnh nhân B nằm riêng một giường, tại sao cô lại cho họ nằm chung với nhau?
- Vì thiếu giường, nên em tiết kiệm chỗ ạ!
- Tiết kiệm là thế nào?
- Thưa bác sĩ tại vì bệnh nhân A đang sốt cao, còn bệnh B thì kêu rét ạ! Nằm chung thì điều hòa... nhiệt độ cả hai ạ!
Tiêm thuốc
Y tá chuẩn bị tiêm thuốc, chợt bệnh nhân kêu toáng lên:
- Á... Á... Đau quá!
- Ông này hay nhỉ, tôi đã tiêm đâu mà ông kêu ầm lên thế!
- Chân! Cái chân! Gót giày của cô đâm thủng chân tôi rồi.
Ca đặc biệt
Bác sĩ hỏi y tá:
- Này cô, hôm nay chúng ta có những ca nào?
- Thưa bác sĩ, có hai trường hợp nhẹ: một người bị tai nạn ôtô, một người bị tai nạn sản xuất. Và một trường hợp nặng: một ông chồng không chịu rửa bát.
Bóp hầu bóp họng
Bác sĩ vừa khám xong cho một bệnh nhân, cô y tá thắc mắc:
- Tại sao ông bắt anh ta kiêng nhiều thứ thế, chỉ được ăn rau thôi à?
- Hắn đang nợ tôi một khoản tiền, để hắn ăn tiêu thoải mái thì bao giờ mới trả được?!2494
Mấy năm chó giống đắt, vợ chồng ông mới bắt đầu gây chó nái; chó đẻ bốn con, bà mừng quýnh, bỏ cả công việc đi nấu cháo cho chó mẹ ăn. Ông về thấy vậy hỏi:
Sao không nấu cơm lại nấu cháo?
Ấy nấu cho chó.
Nó đẻ à?
Đẻ.
Mấy con?
Bốn con,
Quý hóa quá.
Ông vội chạy vào xem:
Ô, chó con đâu?
Bà thở dài:
Vứt xuống ao hết rồi!
Sao lại thế?
Bà buồn lắm:
Vận nhà mình làm ăn chẳng ra gì, từ bé đến giờ mới nuôi được con chó nái, đẻ ra được mấy con đều mù sạch, chả vứt đi thì để làm gì.
Trời! Chó mới đẻ thì làm gì đã mở mắt?
2787
Claude đang đọc báo thì chuông điện thoại đổ hồi. Đầu dây kia hí hửng:
- Alô! Jean đấy hả?
- Bạn lầm rồi. Đây là số của Claude. Năm phút sau, điện thoại reo, vẫn giọng ban nãy:
- Jean phải không?
- Đã bảo là bạn nhầm rồi. Tôi là Claude, ở đây chả có Jean nào cả. Đọc được vài chữ, chuông lại reo. Claude chụp lấy điện thoại gầm lên:
- Alô!
- Claude đó hả?
- Ồ, tôi cứ tưởng lại nhầm máy...
- Bây giờ thì không, tìm được số máy của Jean rồi nhé! Và cúp máy.
2313
Một bà mẹ hỏi thằng con trai bé nhỏ của mình:
- Hôm nay ở trường học hành thế nào rồi con?
Thằng bé đáp:
- Tốt ạ! Chúng con có một cô giáo mới. Cô hỏi xem con có mấy anh chị em và con nói với cô con là con một!
- Thế cô có nói gì không? - Bà mẹ hỏi.
Cô bảo:
- Ôi! Cảm ơn Thượng đế!1915
Giới Thiệu: Jean Leiba tên thật là Lê Văn Bái, ông thuộc lớp nhà văn, nhà thơ tiền chiến. Bút danh của ông tuy mang tên Tây nhưng phong vị thơ, văn của ông lại rất Việt nam. Thực ra chữ Leiba là biến âm của chữ Lê Bái - một kiểu chơi chữ khá phổ biến trong làng văn, làng báo thời trước. Ngoài viết truyện, ông còn có những bài thơ với những câu thơ khá hay:
Em nhớ năm em lên mười hai
Một mình em trộm lấy gương soi
Ðường ngôi đương kẻ thì anh đến
Anh đến bên em mỉm miệng cười
Em thẹn, quăng gương chạy xuống nhà
Nín hơi, anh gọi cũng không thưa
Sau mành lấp ló em nhìn trộm
Em đợi anh về mới dám ra...
Ngọ mở mắt dậy thì trời đã sáng lắm. Nắng xuân lùa vào trong căn phòng nhỏ, ấm áp, tưng bừng. Ngọ duỗi chân tay, còn nằm lười chưa muốn dậy. Vì chăn bông ấm quá đệm lò xo êm quá, Ngọ thấy một cảm giác khoái cảm nó lướt trên da thịt.
Hôm nay đã là mồng bảy tháng giêng, cái Tết thế là qua rồi. Tết năm nay sao chóng thế, hay là bởi đối với Ngọ, nó vui vẻ quá chăng ? Ngọ lẩm nhẩm mấy câu trong bài " valse" mà Ngọ rất quen và rất thích:
Les beaux jours
Sont si courts...
Những ngày vui rất ngắn, Ngọ buồn rầu nhận thấy như thế. Ngọ nhớ lại mới hôm ba mươi Tết, chủ nhật trước Ngọ còn đi lang thang suốt buổi sáng ở chợ Ðông-xuân. Cũng như mọi năm, buổi chợ hoa tất niên này vui vẻ, tấp nập. Các thiếu nữ rộn ràng đi lại, tươi như bông cẩm chướng, cặp má hây hây như cánh hoa đào. Trời lất phất mấy hạt mưa nhưng quang đãng và ấm áp. Mấy công tử và mấy ông thợ săn hình, tay luôn luôn xoay ống ảnh, lăng xăng chạy theo những đóa hoa ngon...
Nhưng Ngọ đến đây có phải để mua hoa đâu. Ngọ đâu có được cái diễm phúc của các cô thiếu nữ kia, có một gia đình êm đềm để Tết đến mua hoa về trang điểm căn nhà thân mật. Từ khi bỏ nhà đi làm nghề vũ nữ, Ngọ đã coi như đoạn tuyệt với gia đình rồi. Không bao giờ Ngọ có cái ý tưởng trở lại cái nhà hàng nhỏ ở một phố hẻo lánh tỉnh Ðông, nơi mà cha mẹ Ngọ đang ở. Khi nàng tự mình không ngần ngại bước chân vào con đường phóng đãng mà nàng mơ tưởng, nàng thừa biết hai cụ già lương thiện kia không còn nhìn nhận có nàng. Ngọ không thấy buồn và hối hận chút nào: nàng tưởng mình sắp bước chân vào một quãng đời sáng lạng tưng bừng mà những phút vui hiện hình thành những màu đèn đỏ xanh mơ mộng...
Mấy tháng đầu, Ngọ tưởng mình đã tìm được nguồn hạnh phúc. Nhũng đêm vui đùa cười cợt, những bài "tango" khiêu động hay những điệu "valse" quay cuồng trong cánh tay những thiếu niên công tử Hà thành lịch sự, những phút thần tiên này, nếu Ngọ chỉ yên phận ở nhà với cha mẹ thì có đâu nàng được hưởng ? Ngọ muốn khuyên nhủ tất cả những thiếu nữ nào không may sinh vào những cảnh gia đình nghèo khó, không được ăn học, hay liệu không thể lấy được một người chồng tử tế để gây lên hạnh phúc gia đình, thì nên theo nàng đi rẽ vào con đường này, để tìm những thú vui điên dại.
Ðời Ngọ chọn nhân tình với một công tử đẹp trai và trong mấy năm, nàng thay nhân tình mấy lượt. Ðối với một người vũ nữ, Ngọ coi như thế là một sự rất bình thường.
Ngọ nhớ khi đang nhân tình với một công tử kia, cái tối hôm ấy, sau buổi nhảy, nàng theo một người đội Tây đánh xe hơi mời nàng đi ăn và đi ... ngủ. Rồi sau đêm hôm ấy, ngoài số tiền nàng nhận được, nàng còn được lợi cả một ... đứa con. Ðứa con mắt biếc tóc mây này, khi cất tiếng eo eo ở nhà thương Bảo-hộ, đã có chàng nhân tình bất hạnh(hay có cái hân hạnh đặc biệt kia) đứng khai sanh và nhận làm con chính thức. Lẽ tất nhiên, Ngọ lại coi là một sự tự nhiên lắm, không hối hận chút nào.
Nhưng ba bốn năm rồi, Ngọ bắt đầu thấy mình theo cuộc đời mà tàn tạ. Phải, một bông hoa dù đẹp đến đâu, sống cuộc đời mưa gió chỉ trong vòng ba bốn năm, là tới thời kỳ héo úa rã rời. Khi Ngọ nhìn gương thấy má hóp, vẻ mặt già đi nhiều, vẻ mặt già đi nhiều, nàng mới có thì giờ nghĩ tới sự nhục nhằn bên cái vinh quang phù du của đời vũ nữ. Dạo ấy, nàng làm cho một tiệm nhảy phố Hàng Buồm. Những đêm hè oi ả, các vũ nữ nhọc mệt đều cởi áo, chỉ mặc chiếc quần đùi mỏng, ả nào còn e thẹn thì giữ thêm chiếc coóc-xê. Nhưng vũ nữ đã lão luyện trong nghề có người chỉ mặc bộ quần áo... bằng thịt bằng da để ngủ. Buổi sáng chín mười giờ còn nằm lăn như đàn lợn trên gác hẹp, những xác thịt bộn bừa như thế chỉ khiến người ta ghê tởm mà không đủ gợt tình. Thế rồi từ dưới thang gác, tiếng giày tây cồm cộp đi lên, với những tiếng xì xồ cao hứng của một người lính Tây đi tìm gái. Ðó chỉ là một viên đội cảnh sát đi "giữ trật tự" ngoài phố, nhưng ưa làm cái bổn phận khám trật tự trên gác tiệm nhảy này hơn. Rồi trước cái cảnh toàn ngực và đùi, cái bàn tay "chức trách" đưa đi khắp lượt. Có người thức dậy kêu tru tréo, nhưng phần đông nhọc mệt cứ ngủ li bì...
Ðấy là những cảnh ở Hà-thành mà Ngọ đã trải qua. Nàng còn đi các tỉnh nhỏ, mà sự giữ gìn trật tự ở đây thuộc quyền tối cao của viên Cẩm. ở đây, nàng đã thấy, mới chập tối viên Cẩm đã vào tiệm nhảy kéo một vũ nữ lên gác, và đã giằng co nàng vũ nữ đến rách quần, rách áo. Ngọ tủi thân muốn khóc. Nhũng phút được các bạn trai chiều chuộng, không đủ bù lại những phút nhục nhã kia. Ngọ biết mình đã đi lầm đường, nhưng mà muộn quá !
Ðến hôm ba mươi tết vừa qua, Ngọ vừa thôi không làm cho một tiệm nhảy được mấy ngày, chơ vơ không biết tạm gửi cái đời mưa gió ở đâu trong ngày xuân mới. Nếu phải những ngày thường, thì khi chưa tìm được việc, Ngọ có thể đến ở cùng với một người bạn nhảy ít lâu. Nhưng, năm cùng tháng hết, ai cũng phải lo thân phận mình. Ngọ biết là không thể đến ở cùng bạn được. Hay năm nay nàng sẽ phải ăn Tết trong xăm, như một năm trước kia, làm mồi cho một tụi bồi, chung cảnh với những gái giang hồ xấu số ?
Ngọ thơ thẩn ngắm cảnh chợ hoa quạnh quẽ về chiều. Các thiếu nữ con nhà tử tế, giờ này đã quây quần trong cuộc hội họp của gia đình, vui vẻ mong đợi cái hạnh phúc sẽ đến với màu xuân rực rỡ. Còn Ngọ, một bông hoa lìa cành tàn tạ, thấy mình bị hắt hủi với sự cô độc trên một vỉa hè.
Chợt nàng nhìn thấy trước mặt một bóng người quen đi lại. Ðó là Huy, một trong những chàng trẻ tuổi phóng đãng mà nàng quen biết trong "bar". Như kẻ sắp chết đuối cố bám lấy một mảnh ván trôi, Ngọ dồn cả hy vọng vào tiếng gọi:
- Anh Huy!...
Chàng trẻ tuổi dừng bước, đưa mắt nhìn nàng vũ nữ, cách nhìn đĩ thõa của những chàng phóng đãng, nó như muốn lột trần người đàn bà đang đứng nói chuyện với mình. Nhận ra là ai, Huy hất hàm, hỏi:
-Ngọ đấy à ! Ðẹp nhỉ ! Ăn Tết ở đâu thế ?
Ngọ sấn lại gần, nói bằng một giọng như đùa và cố làm ra vẻ vô tư lự:
-Em cũng chưa biết ăn Tết ở đâu. Có lẽ gầm cầu, nhà Tế bần, hay Chợ Gạo...!
Nàng cười như không quan tâm tới cảnh ngộ mình. Huy đưa mắt nhìn rồi ngoắc một ngón tay.
-Thế thì về với anh.
Rồi Huy nắm lấy tay Ngọ, cùng đi. Trước khi trở về nhà, Huy còn kéo Ngọ đến chỗ một cô hàng hoa mua một bó hồng tươi và mấy bông cẩm chướng.
Sau khi biết Huy chỉ có ở nhà một mình cùng với thằng nhỏ, Ngọ mới yên lòng. Nàng vũ nữ lúc ấy mới làm ra vẻ một bà chủ gia đình lương thiện khiến cô gái giang hồ kia cảm động và sung sướng. Nàng trân trọng thay nước trong chiếc lọ Nhật -bảnb và dịu dàng cắm bó hoa mới mua vào. Nhìn những cánh hồng hớn hở khoe tươi, ngọ cho đó là tượng hình của cuộc đời êm đẹp.
- Tết Anh không mua gì cả ư ?
Huy nằm dài trên đi văng hút thuốc lá:
-Một chai rượu mùi và một cân kẹo sô-cô-la: đủ giết thời giờ trong ba ngày Tết, Ngọ ạ !
Nàng vũ nữ hơi ngạc nhiên:
-Thế gia đình anh ... không còn ai để thăm hỏi nữa ?
Huy cười buồn:
Ngọ ơi, có lẽ ở một tỉnh nhỏ kia, Ngọ còn có một gia đình, còn cha mẹ, chị em ngày Tết này, nhắc nhở đến người con gái hay người em, giang hồ lưu lạc. Nhưng anh thì đến cái an ủi ấy cũng không có nữa. Anh chỉ có một mình ... một mình ... và một mình ... không thân thuộc, mà không cả đến tình yêu ...
Ngọ cảm động:
-Anh mà không đến cả tình yêu ?
-Nghĩa là, trước kia ... ngày nay ... Nhưng nói ra làm gì, hở Ngọ ? Chúng mình, trong cái giờ này mà mọi người, cha mẹ, anh chị em quây quần cười vui vùng ngày Tết, chúng mình riêng là những kẻ chẳng có gia đình. Tết thì Ngọ ở đây tạm với anh, trong mấy ngày Tết thôi, để một trái tim hiu quạnh sưởi ấm cho một trái tim hiu quạnh ! Như thế, anh với Ngọ lại chẳng có một ảo tưởng là sống cuộc đời đầy đủ, đủ cả gia đình và ái tình hạnh phúc hay sao?
Ngọ thấy trong tim thổn thức vì xúc cảm. Ôi ! nếu nàng còn là một thiếu nữ con nhà tử tế, thì biết đâu - phải, biết đâu ? - cái ảo tưởng gia đình và ái tình hạnh phúc kia sẽ chẳng là sự thực giữa Huy và nàng ? Tại sao trước kia Ngọ lại có thể lỡ lầm như thế được ! Ðịnh mệnh ư ?... Mấy ngày Tết trôi qua trong sự êm đềm, vui vẻ. Họ ăn ở với nhau như cặp vợ chồng, suốt ngày chỉ cắn hạt dưa, uống rượu mùi, ăn kẹo và đánh tam cúc. Ngọ sung sướng quá, tuy nàng vẫn có cái linh cảm rằng cái sung sướng kia sẽ chẳng được lâu bền...
Hôm nay đã là ngày mồng bảy rồi, những ngày vui sao chóng thế. Ngọ thức dậy trong chăn, nhìn trên chỗ mắc treo quần áo, biết ngay Huy đã đi chơi từ sáng. Không còn đâu những ngày "vui như Tết" nữa. Ngày mai, ngày nay, cuộc đời lại buồn tẻ bắt đầu. Ngọ cũng biết hôm nay có lẽ là hôm cuối cùng Ngọ ở bên Huy, vì Huy còn phải đi làm, và cả nàng nữa cũng phải tìm mưu lo sống. Ngọ không muốn mà cũng không ở với Huy lâu nữa, vì nàng tự biết đời mình và không muốn bận đời Huy. đưa mắt nhìn cái tổ êm ấm trong đó nàng đã sống những giây phút thần tiên, Ngọ khẽ thở dài đẩy chăn, chống tay vào má:
Les beaux jours
Sont si courts
Amoureusement...
Những ngày vui tình rất ngắn, đẹp như mộng và rồi cũng tan như mộng một đêm. Nhưng biết làm thế nào ? Một thiên tiểu thuyết tình, dù hay tới đâu, một ngày kia người ta cũng phải giở đến trang cuối. Cái trang cuối mà số mệnh đã ghi ấy, giữ Ngọ và Huy, hôm nay nàng đã giở đến rồi.
Ngọ trở dậy điểm trang, mặc áo. Nàng ngồi trên ghế lấy thuốc lá ra hút. Mắt Ngọ trợt nhìn xuống lọ hoa, xuống bó hồng mà nàng đã cùng Huy đi mua chiều hôm ba mươi Tết ở chợ Ðồng-xuân. Bó hồng bị bỏ quên, lá đã héo rã rời, mà khi Ngọ chạm tay đến đài hoa, thì các cánh tàn trút rụng xuống cả một lượt. Ngọ chợt rùng mình nghĩ đến cái ngày tận số của một đời hoa. Nàng toan toan đứng dậy ném bó hoa đi thì Huy đã vừa hát vừa vui vẻ đẩy cửa bước vào, đem theo cả một vừng nắng xuân rực rỡ. Ngọ chưa kịp hỏi, Huy đã rối rít nói huyên thuyên:
-Ngọ ơi ! đời đẹp lắm ! Bó hoa tàn này còn để làm gì ? Anh đã mua một bó hồng mới đây, vừa tươi, vừa đẹp. Ngọ ạ ! anh là một người sung sướng nhất đời. Từ nay, anh không chịu nỗi lẻ loi hưu quạnh nữa, anh đã tìm thấy nghĩa lý củ sự sống, cái nghĩa lý ấy anh vừa nhận ra trong hai chữ "Yêu đương" ! Thì ra, Ngọ ơi ! nàng cũng yêu anh, trước kia anh tưởng phải mang một mối tình vô vọng. Tình yêu ấy, anh đã được bằng chứng buổi sáng hôm nay, chính tự miệng nàng... Anh sung sướng quá. Ðáng phàn nàn và thương hại thay cho những kẻ chẳng được yêu. Ngọ ơi ! anh khuyên Ngọ nhé ! Ngọ cũng tìm một người mà yêu đi. Yêu đi, vì Ngọ đã lãng mạn nhiều rồi. Yêu đi, vì không có tình yêu, thì sau những phút vui dù điên dại mê người, người ta cũng cảm thấy ngay lại sự lẻ loi chán nản...
Huy còn nói, nói rất nhiều, vì chàng vui vẻ quá. Huy không nhận thấy nét u buồn trên mặt Ngọ : chàng có ngờ đâu rằng Ngọ bây giờ không còn có thể yêu ai được nữa, vì mấy năm dạn dày đã giết chết mất cái tính thuần khiết của sự yêu đương.
Ngọ rút ở lọ hoa ra bó hồng tàn mà nàng vứt bỏ trên cửa sổ, trong khi Huy cắm bó hồng mới thay vào. Nàng vũ nữ thấy hai giọt lệ nóng rơi trên má. Nàng cứ để hai giọt lệ ấy rơi xuống bó hoa khô héo, trong đó, màu xuân đã úa phai trên những cánh hồng tàn.230