Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.
Tình yêu là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình vẫn luôn nhớ về người đó.
Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.
Người bạn tốt nhất là người mà bạn có thể ngồi cùng ở bất cứ đâu, cùng đung đưa mà không nói một lời, để khi bước đi, bạn lại cảm thấy như đã nói hết mọi điều.
Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết bạn đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.
Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
Có một vài thứ mà bạn rất thích nghe nhưng sẽ không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe, nhưng nếu có cơ hội, hãy lắng nghe chúng từ người nói với bạn bằng cả trái tim.
Ðừng bao giờ nói tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử. Ðừng bỏ cuộc khi bạn cảm thấy vẫn còn có thể đạt được. Ðừng nói bạn không yêu ai đó nữa khi bạn không thể rời xa họ. Tình yêu sẽ đến với những người luôn hy vọng dù họ đã từng thất vong. Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian. Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi. Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười là tồn tại mãi. Hy vọng rằng bạn sẽ tìm ra người đó.
Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy là những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời. Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè.
Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác. Một lời nói vô ý là một xung đột hiểm họa, một lời nói nóng giận có thể làm hỏng cả một cuộc đời, một lời nói đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng, còn lời nói yêu thương có thể chữa lành vết thương và mang đến sự bình yên.
Tình yêu bắt đầu bằng cách yêu con người thật của họ, chứ không phải là yêu họ như yêu một bức tranh bạn vẽ ra, bằng không bạn chỉ yêu sự phản chiếu của chính bạn nơi họ.
Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ. Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ.
Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.
Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.
Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.1470
Buổi ăn trưa ngày hôm sau họ được thưởng thức những món ăn ngon như tôm tích, bánh mì salad, v.v. Trong khi đang dùng bữa thì ông Ninh, người đầu bếp, đi lên cầu thang và hỏi họ muốn dùng gì cho bữa chiều. Ông ta là một người có kích thước trung bình, má phệ và mắt hí. Bộ râu được cạo nhẵn cáo chỉ. Hàm râu như bị nhổ từng sợi một thay vì cạo.
Kim bắt đầu kể cho những người khách biết là cô Nga đã thương ông đầu bếp này. Nhưng dù sao cô nàng vẫn không chịu lấy ông ta vì ông ta là một người say rượu và hay gở. Tuy vậy, cô sẵn sàng đồng ý để "sống chung với ông" Ngược lại, ông ta là một người đạo đức, đạo của ông không cho phép ông "chỉ sống chung với nàng." Một là cô nàng cưới ông, còn không thì ông không cần. Ông chửi cô và đánh đập cô. Cô phải núp trên lầu, khóc lóc một mình, mỗi khi ông uống rượu say. Kim và những người làm của anh ta thường hay phải ở nhà để bảo vệ cô.
Câu chuyện bắt đầu chuyển đề tài qua tình yêu.
"Cái gì làm cho người ta yêu nhau?" Kim hỏi. "Tại sao Nga không thương một người khác, một người giỏi hơn và đẹp trai hơn? Một người xứng với cô hơn? Tại sao cô ta phải thương ông Ninh--"ông mặt bự" như mọi người hay gọi ông--khi biết rằng hạnh phúc cá nhân của cô là yếu tố rất quan trọng trong tình yêu? Ðiều này quả thật là huyền bí và có nhiều cách giải thích. Qua Kinh Thánh, chúng ta đã từng được nghe định nghĩa đích thực của tình yêu: 'Ðấy là một sự huyền bí.' Ngoài ra, những bài viết hay những câu nói khác đều không làm chúng ta thỏa mãn về ý nghĩa chân chính của nó. Chúng nó có thể định nghĩa được tình yêu trong hoàn cảnh này hay hoàn cảnh khác nhưng không thể nào giải được ý nghĩa của nó trong mọi hoàn cảnh. Nếu mà như vậy thì chúng ta nên định nghĩa tình yêu trong từng hoàn cảnh một, thay vì đi tìm một ý nghĩa đích thực, chung cho mọi hoàn cảnh. Chúng ta cần phải phân tách từng hoàn cảnh một, như các bác sĩ thường hay nói."
"Rất đúng" Ban đồng ý
"Những người dân Nga thường hay bị phiền phức về những bài toán nhức óc này. Trong khi người ta choàng lên tình yêu của họ những đóa hồng, những hạt kim cương thì chúng ta, những người Nga, lại choàng lên nó những nghi vấn và những thắc mắc mà hầu như không bao giờ giải đáp được. Khi tôi còn là một sinh viên ở Mát-Cơ-Va, tôi có một người 'bạn': một người con gái dễ thương. Mỗi lần khi tôi ôm nàng trong lòng, tôi luôn tự hỏi mình: tiền lương hàng tháng mình cần đưa cho nàng bao nhiêu và bây giờ bao nhiêu tiền một cân thịt bò. Ðừng chế tôi, chúng ta đều giống nhau cả. Một khi chúng ta rơi vào biển tình, chúng ta luôn luôn thắc mắc, nghi nghờ, và hay tự đặt câu hỏi cho chính mình. Chúng ta chân thành hay giả giối? Thông minh hay ngu dốt? Cái tình yêu này, nó sẽ có kết cục ra sao? Vân vân và vân vân. Tôi không biết cảm tưởng như vậy là đúng hay sai, nhưng nó rất phiền phức. Nó có mang lại sự thỏa mãn và tức giận hay không, cái đó tôi không biết."
Hình như anh ta có một câu chuyện đang muốn kể. Những người sống một mình thường hay có tâm sự trong lòng mà họ rất muốn thổ lộ. Những người chưa lập gia đình thường hay lui tới những buồng tắm công cộng, những nhà hàng trong phố, để mà nói, và đôi khi họ kể những câu chuyện lý thú, hấp dẫn thu hút cả những người bồi bàn và công nhân làm việc trong phòng tắm. Những người sống ngoài thành phố thì thường trao gởi bầu tâm sự của họ cho bạn bè và khách khứa. Qua cửa xổ, mây đen phủ kín bầu trời, những hạt mưa bao trùm không gian và cây cối.
Tôi đã từng sống và làm ruộng ở vùng Sông-Phi-Nô này, tôi bắt đầu làm việc ở đây sau khi học xong đại học (Kim bắt đầu). Tôi được lớn lên một cách thoải mái, không phải làm gì, chỉ phải học. Vì việc học của tôi mà ba tôi đã phải nợ đầy mình. Ông phải dùng ruộng vườn của mình làm của thế chân để mượn tiền cho tôi đi học. Sau khi học xong, tôi quyết định ở lại trên mảnh ruộng của ba tôi để làm việc cho tới khi nào trả hết nợ. Tôi đã quyết định như vậy và bắt đầu làm việc, tuy rằng vẫn có chút tiếc rẻ trong đó. Ðất đai trong vùng này không được màu mỡ cho lắm. Nếu muốn lời, một là mình phải mướn thêm tay làm hai là phải tự mình nai lưng ra mà làm; không còn cách trọn lựa thứ ba. Tôi gom góp những người trong làng lại, đàn ông cũng như đ àn bà, để làm việc cho tôi. Chúng tôi không để yên một mảnh đất nào, chúng tôi làm việc quần quật như trâu. Tôi cũng tự mình xới đất, tự gieo hạt, và gặt lúa. Lưng quằn lên vì vất vả trong khi môi phệ ra vì chán nản. Cả mình tôi đau nhức còn chân tôi thì liệt đi như muốn chết. Lúc đầu tôi tưởng là mình có thể dùng những gì học hỏi được ở trường lớp để đỡ nhọc nhằn. Tôi tưởng rằng chỉ cần tạo cho mình một thời khóa biểu và làm việc theo nó thì mọi việc sẽ đâu vào đấy. Tôi dọn lên ở phòng tốt nhất trên lầu; xắp xếp để café và rượu được dọn lên mỗi bữa ăn trưa, chiều; và đọc báo "Thời Sự Âu Châu" mỗi một đêm trước khi đi ngủ. Nhưng mục sư Văn, người linh hướng của làng chúng tôi, một hôm đến thăm và đã nuốt hết những bầu rượu thơm của tôi. Còn con gái ông ta thì công về hết tất cả những tờ "Thời Sự Âu Châu". Tôi cũng không buồn. Tôi không cần những tờ báo đó vì từ khi bắt đầu công việc đồng áng, tôi chưa tối nào được đặt lưng trên giường mình. Nhất là trong những tháng cắt mạ, tôi thường ngủ trong chuồng bò hay trong túp lều của anh đốn củi. Dần dần tôi dọn phòng ngủ của tôi xuống dưới lầu để ngủ chung với những người làm mướn. Tôi cũng chẳng còn cái gì yêu quí cả ngoại trừ những người này, những người trước kia đã làm công cho ba tôi và bây giờ lại làm cho tôi, những người mà tôi không bao giờ và không thể nào xua đuổi cho dù mai này có thế nào đi chăng nữa.
Trong những năm đầu tiên sống ở đây, tôi đã được trọn làm giám thị. Vì vậy nên tôi hay ra tỉnh để để làm việc và hay tham gia vào những vụ xử kiện trên đó. Ðiều này làm tôi rất thích. Một khi đã bị gò bó suốt mấy tháng trời trong nông trại, nhất là vào mùa đông, thì không có gì mong muốn cho bằng được khoác chiếc áo choàng thâm của mình. Khi làm việc trên tỉnh, tôi cần phải có áo choàng thâm, đồng phục, và áo đuôi dài. Toàn là những luật sư và những người có học trên đó. Họ là những người mà tôi có thể nói chuyện với một cách dễ dàng.
Tôi lúc nào cũng được hoan nghêng trên tỉnh. Tôi rất thích làm quen với những người bạn mới. Trong số bạn mới của tôi, anh chàng đứng đắn nhất--và, thật tình, đáng mến nhất--là anh Lữ, phó giám đốc tỉnh. Hai bạn chắc cũng đã biết anh ta: một con người... quả nhiên là một nhân vật rất quyến rũ. Tôi được gặp anh ta trong một vụ án về hỏa hoạn rất nổi tiếng. Vụ án được xử trong hai ngày liên tiếp. Khi kết thúc, mọi người đều mệt rã cả người. Anh Lữ nhìn về phía tôi:
"Hay là tới nhà tôi ăn cơm chiều nha" anh mời
Tôi rất là ngạc nhiên, tôi vừa mới biết anh ta, mà lại, chúng tôi chỉ quen nhau qua việc làm mà thôi. Tôi chưa bao giờ tới nhà anh ta cả. Sau khi trở lại khách sạn để tắm rửa, tôi tới nhà anh. Buổi cơm chiều đã mở đường cho tôi gặp An, vợ anh Lữ. Nàng còn rất trẻ, hai mươi hai tuổi là cùng, đứa con đầu lòng của nàng mới trào đời cách đây chưa đầy sáu tháng. Chuyện này đã sảy ra qua lâu rồi, tôi không còn nhớ rõ, hay nói một cách khác, khó mà giải thích được ngay lúc đó điều gì về nàng đã mê hoặc tôi đến thế. Nhưng khi ngồi vào bàn ăn, tôi đã hiểu rõ. Tôi thấy nàng, một người đàn bà trẻ, đẹp, hiền lành, thông minh và hấp dẫn--không như bất kỳ một cô gái nào mà tôi đã gặp trước đây. Ngay lập tức, tôi cảm thấy nàng thật là ngần gủi, tôi có cảm tưởng như mình đã quen nàng từ lâu--tôi tưởng như đã gặp khuôn mặt ấy, cặp mắt khêu gợi và sáng sủa ấy khi tôi còn là một đứa bé đang mở nhìn trộm những cuốn an-bum trong ngăn tủ mẹ tôi.
Trong vụ án hỏa hoạn, bốn người Do-Thái bị kết án khủng bố--tôi hết sức không bằng lòng với phán quyết này của tòa án. Tôi không thể ngồi yên khi dùng bữa--nói thật, tôi rất bực mình--tôi không còn nhớ mình đã nói gì trong bữa đó, tôi chỉ nhớ thấy An cứ lắc đầu và nói với chồng mình "Em không thể nào tin được anh ạ"
Lữ là một người tốt, tuy rằng hơi ngây thơ một tý. Anh ta nghĩ rằng những gì quan tòa phán quyết đều là đúng, nếu muốn kháng án, người ta cần phải làm đầy đủ những thủ tục, hồ sơ cần thiết, và nộp lên những nơi chính đáng đã quy định theo luật pháp--bàn ăn, theo anh, không phải là một trong những chỗ đó.
"Em và anh đâu có nổ lửa đốt nhà đâu" anh nói nhỏ nhẹ "anh và em đâu có bị kết án và giam tù"
Cả hai vợ chồng họ cố mời và ép đồ ăn cho tôi. Qua những khía cạnh mà tôi theo dõi--cách mà họ bắc café chung với nhau, cách mà họ hiểu nhau trước khi mở miệng--tôi kết luận rằng, họ đang sống trong cảnh hòa bình và êm ấm, họ rất vui khi được tiếp đón và làm vui lòng một người khách trong nhà họ. Sau cơm chiều, chúng tôi chơi pi-a-nô. Khi màn đêm bắt đầu kéo, tôi xin phép họ để trở về khách sạn.
Câu chuyện vừa rồi sảy ra vào đầu mùa xuân, sau khi đó, tôi rời tỉnh để trở về nông trại của tôi ở Sông-Phi-Nô. Tôi ở đó suốt mùa hè. Tôi hết sức bận rộn nên không còn thì giờ nghĩ đến những việc trên tỉnh. Nhưng ngày nào tôi cũng đều bị ám ảnh bởi hình dáng của người con gái tha thướt, yêu kiều đó. Nàng đã in lên tâm trí tôi một cái bóng phất phơ, nhỏ nhẹ.
Vào cuối mùa thu, một chương trình ca vũ từ thiện được tổ chức trên tỉnh. Tôi được mời ngồi chung với ông thống đốc. Khi tôi bước vào, An và Lữ đã ngồi đó, bên cạnh bà vợ ông thống đốc. Một lần nữa, con người tôi lại bị choáng váng bởi nét đẹp kiều diễm đầy khuyến rũ, bởi đôi mắt kêu mời, tran trứa tình bạn của nàng. Và một lần nữa, tôi cảm thấy như đang chia sẻ với nàng một cái gì đó rất mật thiết và gần gũi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng quan sát rằng tôi có phần nào gầy hơn trước. Tôi có bị ốm không?
"Cám ơn, vai tôi thường hay bị nhức. Nó hành tôi rất khó ngủ nhất là vào mùa mưa"
"Nhìn anh có vẻ bệ rạc quá. Khi anh dùng bữa chung với chúng tôi mùa xuân rồi, nhìn anh còn trẻ và tự tin lắm mà. Lúc đó anh còn nói nhiều, còn pha trò, còn quậy nữa mà. Quả nhiên lúc đó anh thật là hấp dẫn. Ngay lúc ấy, một phần nào đó, tôi đã bị anh mê hoặc. Không biết tại sao suốt mùa hè qua, lâu lâu tôi lại liên tưởng đến anh. Khi tôi chuẩn bị để đi coi hát, tôi biết chắc rằng thế nào cũng gặp anh."
Nàng cười. "Nhưng hôm nay nhìn anh bệ rạc quá," nàng lập lại. "Nhìn anh trông già hẳn đi"
Ngày hôm sau, tôi dùng cơm trưa tại nhà Lữ. Sau bữa cơm, họ mời tôi ra thăm căn nhà nghỉ mát của họ. Tôi đi với họ, tôi về với họ, và vào nửa đêm tôi uống trà với họ trong không khí yên tỉnh của mái nhà họ: bên cạnh lò lửa đang bừng cháy, nóng hổi, với người mẹ trẻ lâu lâu lại đi ra đi vào để trông giấc ngủ cho con. Sau ngày hôm đó, khi nào có dịp lên tỉnh là tôi ghé thăm Lữ. Càng ngày chúng tôi càng thân hơn, đôi khi tôi tới nhà anh ta bất chợt, không cần nói trước. Họ xem tôi như một thành viên trong nhà.
"Ai vậy?" giọng nàng vọng ra từ cuối nhà, ngân nga, đầy khuyến rủ.
"Ông Kim" người giúp việc trả lời, và An xuất hiện với nét mặt đầy lo lắng. Tại sao tôi không đến thăm nàng sớm hơn? Chuyện gì đã xảy ra?
Cái nhìn của nàng, cái vòng tay nõn nà, xinh xắn, bộ đồ nàng mặc trong nhà, cách làm tóc của nàng, giọng nói, tiếng bước chân của nàng... lúc nào cũng làm cho tôi có cảm tưởng như một cái gì đó mới mẻ, bất thường, một cái gì đó quan trọng đang xảy đến với tôi. Chúng tôi thường có những buổi nói chuyện thật dài--và cũng có những lúc im lặng thật lâu, mỗi một người như bị cuộn lại trong suy tư của mình. Những lúc không có ai ở nhà, tôi thường ngồi đợi, nói chuyện với người vú, chơi với đứa nhỏ, hay duỗi chân trên cái ghế bành để đọc một tờ báo. Khi An về, tôi chạy ra gặp nàng ở hành lang và giúp nàng mang hàng mới mua vào. Tôi bê những hàng hóa đó một cách trìu mến và hảnh diện--như một đứa bé mới biết bê đồ lần đầu.
Lữ và những người khác trong gia đình không hề để ý, họ chẳng bao giờ làm phiền tôi. Họ tiếp tục tiếp đón tôi. Nếu lâu không thấy tôi lên tỉnh thì hai vợ chồng lại sốt ruột, lo lắng. Nhất định là tôi bị ốm hay có chuyện gì không may xảy đến với tôi. Cái mà làm cho họ lo lắng nhất là tôi, một người có học, biết nhiều thứ tiếng, lại không ở trong văn phòng mà sống ở ngoại ô, suốt ngày quấn quít với máy say bột và những thửa ruông cằn cỗi. Họ nghĩ rằng tôi không bao giờ hạnh phúc, những lúc tôi cười nói trong bữa ăn chỉ là để che đậy tâm hồn đau khổ của tôi. Cả những khi tôi thật sự hạnh phúc và thoải mái, họ vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng. Những khi tôi bị kẹt, chủ nợ đòi tiền hay không có tiền chi tiêu hàng tháng, hai vợ chồng hay thầm thì với nhau. Sau đó, anh chồng thường đi tới bên cạnh tôi với một ngương mặt trịnh trọng.
"Nếu anh có hơi bị thiếu, Kim, vợ chồng tôi sẵn sàng giúp một tay. Anh đừng gại." Hai tai anh ta đỏ ngầu vì mắc cỡ.
Hay là có khi anh đến bên tôi, hai tai đỏ ngầu sau khi nói chuyện với vợ, và thuật lại với tôi rằng vợ anh "hết lòng muốn tôi nhận một chút quà này." Sau khi nói xong anh ta thường đưa cho tôi một số đinh tán, hộp thuốc lá, hay một cái đèn điện. Ðể trả ơn, tôi thường hay biếu họ những món quà từ vùng ngoại ô như một con chim non, bơ, hoa... Cả hai vợ chồng hình như đều có tiền riêng. Tôi vẫn hay mượn tiền của người khác, không cần biết là của ai hay bao nhiêu--tôi mượn ở bất kỳ chỗ nào cho phép. Nhưng mà không có một mãnh lực nào có thể bắt tôi xoè tay mượn tiền của gia đình Lữ được. Cần tôi giải thích thêm không?
Tôi buồn. Ở nhà, trên đồng áng, hay trong chuồng bò tôi luôn nghĩ đến nàng. Tôi có gắng tìm hiểu sự kỳ bí của người con gái trẻ, đẹp và thông minh ấy, người vợ của một ông chồng xấu, đứng tuổi, và người mẹ của những đứa con anh ta. Tôi cũng cố gắng tìm hiểu sự kỳ bí của người chồng này, một anh chàng thiếu nhan sắc, tốt tính, dễ dãi, với những cách nhìn ngây thơ và vớ vẩn, người mà mỗi khi đi dự tiệc thường hay dạy đời người ta... còn người mà vẫn còn tin tưởng là mình có quyền để được hạnh phúc và có quyền để làm chồng nàng. Tai sao, tôi vẫn nghĩ, nàng không gặp tôi trước hắn? Vì mục đích gì mà lại có sự sai lầm đến thế?
Những lần lên tỉnh, qua ánh mắt của nàng, tôi biết rằng nàng đang đợi tôi, có lần nàng thú nhận với tôi là trước khi tôi đến, nàng thường hay có những cảm giác rất kỳ lạ--giống như nàng đã biết trước thế nào tôi cũng tới. Chúng tôi tiếp tục những buổi nói chuyện, xen lẫn với những phút thinh lặng thật dài, không ai giám nói lên tình yêu của mình nhưng giấu kỹ một cách sợ sệt và ghen ghét. Chúng tôi sợ, sợ tất cả những gì có thể bộc lộ ra cái bí mật ấy. Mặc dù cái tình yêu mềm mại đó đã cắm rễ quá sâu trong lòng, tôi luôn cố gắng để cho đầu óc sáng suốt, xét đoán xem những giông tố nào có thể xảy ra nếu chúng tôi không có đủ nghị lực để kềm chế chính mình. Tôi không thể nào hình dung ra được, hay nói đúng hơn, không muốn tin rằng một tình yêu thầm kín, cô đơn như của tôi, lại có thể bỗng nhiên và thô bạo phá tan cuộc đời ấm cúng của người chồng và những đứa con; lật úp luôn cả căn nhà mà tôi vẫn mãi yêu thương và tin tưởng. Ðây có phải là thái độ của một người đàn ông đứng đắn không? Nàng sẽ đi với tôi--nhưng mà... đi đâu? Tôi có thể dẫn nàng đi đâu? Mọi việc sẽ khác hẳn nếu như tôi là một người đàn ông lãng mạn và có tiền, nếu như tôi là một quân nhân anh dũng đang chiến đấu cho lý tưởng tự do của nhân loại, hay nếu như tôi là một người ca nghệ sĩ nổi tiếng được nhiều người thán phục. Nhưng tôi chỉ là một người nông dân nghèo. Tôi chỉ có thể đưa nàng từ cuộc sống bạc bẽo này đến cuộc đời bạc bẽo khác, hay còn tồi tệ hơn thế nữa. Hạnh phúc của chúng tôi sẽ kéo dài được bao lâu? Nếu không may tôi chết đi thì nàng sẽ làm sao? Còn nếu như chúng tôi không yêu nhau nữa? Và còn......v.v.
Nàng cũng nghĩ như tôi. Nàng nghĩ đến chồng nàng, con nàng, mẹ nàng, người mà thương yêu chồng nàng như con ruột. Nếu nàng nghe theo cảm súc của mình thì một là nàng phải nó dối hai là nói sự thật, nhưng cả hai đều khó khăn và nguy hiểm cho nàng trong hoàn cảnh này. Nàng suy tư trong đau khổ: tình yêu của nàng sẽ mang lại cho tôi hạnh phúc không? Có làm cho đời sống của tôi thêm phiền phức không? Có làm cho nó tẻ nhạt và đầy sóng gió không? Nàng cảm thấy nàng quá già đối với tôi, nàng không còn đủ sức và nghị lực để bắt đầu lại một cuộc sống mới. Nàng thường nói với chồng nàng là tôi cần phải cưới một người con gái hiền lành, thông minh, một người nội chợ và giúp việc tốt--nhưng theo nàng thì hầu như không có người con gái nào như vậy trên tỉnh (chỉ trừ nàng).
Trong khi đó, năm tháng lại tiếp tục trôi đi. Bây giờ An đã có hai con. Mỗi khi tôi tới thăm gia đình, người làm công vẫn cười nói với tôi, mấy đứa trẻ thì bám víu lấy chú Kim của chúng, la hét lên vì vui mừng, và mọi người đều vui vẻ. Không hiểu được nỗi lòng thầm kín của tôi, họ tường rằng tôi cũng đang vui với họ. Họ coi tôi như là sự hiện thân của lòng chính trực. Người lớn cũng thế mà con nít cũng vậy, họ tưởng rằng sự chính trực đang đi giữa họ--sự quan hệ giữa tôi và họ làm cho cuộc đời họ tinh khiết và mỹ miều hơn. An và tôi vẫn hay đi coi hát chung với nhau. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, vai liền vai, tôi nhẹ nhàng lấy cặp mắt kiếng của nàng, ý thức rằng nàng đang ở cạnh tôi, tưởng tượng như nàng là của tôi, chúng tôi không thể nào sống xót nếu như bị chia rẽ. Nhưng lần nào cũng vậy, sau khi màn biểu diễn kết thúc, chúng tôi ngượng nghịu chia tay nhau, ra đi như những người xa la. Không biết người nói gì về chúng tôi trên tỉnh, nhưng không một câu nào của họ là đúng cả.
Trong những năm vừa rồi, An về thăm mẹ và em nhiều hơn. Nàng hay buồn rầu và chán nản: tâm trạng của nàng làm nàng ý thức được rằng cuộc sống của nàng chưa đầy đủ và thiếu ý nghĩa. Những khi đó nàng thường lánh mặt chồng và con cái. Cái tình trạng này kéo dài và nặng hơn, bắt buộc nàng phải điều trị về bệnh tâm lý.
Mặc dù vậy chúng tôi vẫn giấu kín những gì mình muốn nói. Những lúc gặp mặt, nàng hay tức tối với tôi một cách kỳ lạ. Nàng chống đối tôi trên mọi phương diện; nếu tôi có bàn luận hay cãi nhau với một người khác, nàng lập tức đứng về phe của họ. Nếu không may tôi làm rơi một vật gì, nàng nhìn tôi và nói một cánh lạnh nhạt "hay quá ha." Mỗi khi tôi quên mang kính đi xem hát, nàng cho tôi biết rằng nàng đã biết trước thế nào tôi cũng quên.
Hên hay xui, bất kỳ cái gì trong cuộc đời chúng ta, không sớm thì chiều, cũng phải kết thúc. Bây giờ đã đến lúc chúng tôi phải chia tay nhau: Lữ đã kiếm được việc làm tốt hơn ở miền tây. Họ bán tất cả: nhà, bàn ghế, và ngựa. Lái xe ra khỏi nhà, khi chúng tôi ngoẳnh mặt nhìn lại lần cuối góc vườn xinh xắn với mái ngói phủ đầy giây leo, mọi người đều cảm thấy buồn, còn tôi... tôi biết đã đến lúc phải ra đi, bỏ lại không chỉ một căn nhà bé nhỏ. Chúng tôi đã quyết định để An tới Ki-Mi-A trước và Lữ sẽ mang các con tới sau.
Một đoàn người chúng tôi tới ga xe lửa để tiễn chân An. An đã chào tạm biệt chồng nàng và các con... xe lửa bắt đầu chuyển bánh... thì... tôi vút nhanh lên khoang tầu của nàng, đặt lên đồ đạc cái rổ mà tí nữa nàng đã quên. Bây giờ đến lượt tôi chào tạm biệt. Cặp mắt chúng tôi gặp nhau trên khoang tầu, và chúng tôi không thể kiềm chế được nữa. Tôi ôm choàng lấy nàng, nàng ấp mặt vào ngực tôi, và nước mắt bắt đầu chảy. Hôn mặt nàng, hôn vai nàng, hôn đôi tay xinh xắn chứa đầy nước mắt--hai chúng tôi quả thực quá hạnh phúc--tôi bày tỏ tình yêu của tôi cho nàng. Với nỗi thống khổ bừng cháy trong tim... tôi thấy những gì đã cản trở tình yêu chúng tôi, những gì đã bóp ghẹt tình yêu của chúng tôi bấy lâu, quá sức là nhỏ bé, tầm thường và hão huyền. Tôi ý thức được rằng, một khi tôi yêu, tôi cần đặt định nghĩa tình yêu của tôi trên một cái gì đó cao thương và quan trọng hơn là hạnh phúc hay đau khổ, tội lỗi hay trong sạch: những ý nghĩ tầm thường mà mọi người vẫn đắn đo một khi yêu. Nếu không được như vậy, thì thà rằng chúng ta đừng định nghĩa tình yêu thì hơn.
Tôi hôn nàng lần cuối, nắm chặt tay nàng, và rồi chúng tôi chia cách--mãi mãi. Xe đang chạy. Tôi ngồi xuống khoang bên cạnh, trống rỗng... ngồi đó và khóc cho tới khi xe dừng lại ở trạm kế tiếp. Tôi quốc bộ về Sông-Phi-Nô.
Trời đã tạnh trong khi Kim đang kể chuyện, mặt trời đã ló rạng. Ban và Văn rời chỗ ngồi ra lan can. Trước mặt họ là vẽ lộng lẫy của khu vườn, và ánh sáng lấp lánh của dòng sông trong những tia nắng mặt trời. Lòng họ say mê trước cảnh vật nhưng cũng không quên hối tiếc cho người đàn ông với cặp mắt hiền lành và trong sáng ấy--người mà trong giờ qua đã bầy tỏ cho họ những tâm tư thầm kín và chân thành nhất--con người mà cuộc đời ngày qua ngày vẫn tiếp tục xoay quanh mảnh ruộng và cối xay gạo, vẫn tiếp tục nghèo khổ mà không làm gì để tiến lên được. Họ cũng liên tưởng đến sự thống khổ của nàng khi anh ta phải chia tay nàng trên khoang tàu, đặt lên vai và trán nàng những nụ hôn nồng cháy. Họ đã gặp nàng một vài lần trên tỉnh. Ban là bạn thân của nàng và biết rằng nàng rất đẹp.834
Tại quầy phát thuốc Bảo hiểm y tế.
- Chị tá dược ơi! Phát thuốc cho theo đơn này!
- Thưa bác. Cháu không phải là "tá dược" mà là dược tá ạ!
- Ôi chà! Tá dược với dược tá cũng thế cả.
- Ấy không ! Dược tá là người có trình độ sơ cấp về dược. Còn "tá dược" là chất phụ gia, làm kết dính các tinh thể phân tử thuốc lại với nhau ở dạng viên nén. Chẳng hạn như bột...
- Vẽ chuyện! Trông chị cũng giống như... bột. Tôi gọi "tá dược" là đúng quá đi chứ lị!
- ...!!!1995
Tám giờ sáng.
Chị đến quán cà phê. Chị muốn thấy người ấy khi người ấy đi đến chỗ hẹn. Chọn chỗ thật khuất, chị gọi một ly cà phê. Bà chủ quán vừa lau cái bàn sũng nước chỗ chị ngồi vừa thanh minh đêm qua mưa to quá.
...
Đám sỏi được tắm mưa sáng lên làm cái quán trẻ hẳn ra. Nhưng chẳng được bao lâu. Lau xong cái bàn cho chị, bà chủ chạy vào hè, mỗi tay cầm hai ghế. Ghế dựa vào nhau, dựa vào sỏi, nghiêng ngả, nghênh ngang. Chỉ có chị và ghế, và sỏi, và những cây cảnh quá nhỏ lẫn vào đám ngổn ngang ấy.
Chị ngửa mặt nhìn trời. Chị và người ấy gặp nhau lần cuối vào ngày không có nắng, mưa thì dà dặt rơi...
Nhưng chị không nhớ chị đã cùng người ấy ngồi trên những chiếc ghế dáng thế nào. Chị chỉ nhớ những gì đi qua khuôn mặt người ấy. Với chị khi đó, người ấy đã là tất cả.
Còn bây giờ chị đang ngắm chúng, những chiếc ghế mây nhỏ có dáng hơi ngửa ra phía sau, chị đang ngồi một chiếc và lát nữa, người ấy sẽ ngồi chiếc thứ hai, đối diện.
Có tiếng người.
Chị nhìn ra phía cổng: hai người đang đi vào. Mặt họ lâng lâng niềm vui và tuổi trẻ.
Chị nhìn họ chợt thấy mình ngày không xa nhưng hình như đã xưa... Thuở ấy chị chưa chờ đợi ai.
...
Chiếc ghế vẫn trống không.
Trong các cuộc hẹn hò hình như bao giờ cũng có một người đến muộn. Nó khiến cuộc đời bỗng thành bất trắc.
Chị nhìn chiếc ghế lo lắng: hay người ấy gặp sự cố?
Chị nhìn lại chiếc ghế.
Chiếc ghế nhìn lại chị.
Trong quán bây giờ toàn người là người.
Một người khách đến và cầm chiếc ghế khẽ hỏi:
- Tôi có thể dùng chiếc ghế này không?
Chị hơi saÜng giọng:
- Ghế đã có người ngồi.
Và chị bỗng nơm nớp: lỡ người ấy không đến...
...
Không gì buồn hơn cảnh một chiếc ghế chờ.
Nó trống vắng, cô đơn, ghẻ lạnh...
Nó già hẳn đi.
Và cả quán nước đều như quay nhìn về phía chiếc ghế.
Sự chờ đợi của nó công khai quá, lộ liễu quá.
Chị hơi đỏ mặt, kéo mạnh chiếc ghế về phía mình.
Chị quay nhìn hồi lâu phía cửa quán mở quá rộng.
Rồi chị quay lại nhìn chiếc ghế. Chị bỗng dụi mắt: hình như thấp thoáng có người ngồi.
Không biết mọi người có nhìn thấy không. Chỉ biết từ phút đó không ai làm phiền chị về chiếc ghế nữa.
...
Người ấy đi hớt hải. Vẫn cái dáng quen thuộc đầu chúi về phía trước như suốt đời đuổi theo một cái gì.
Người ấy vừa nói vừa thở:
- Xin lỗi, anh đến sớm quá, không thấy em nên rẽ vào cơ quan đợi.
Thì ra cả hai người đều sai hẹn vì cùng đến quá sớm.
Khi quay lại chị thấy người ấy vẫn đứng bên chiếc ghế.
- Sao anh không ngồi?
Người ấy nhìn chị, cười lặng lẽ, nâng cốc cà phê không quấy đường uống như người cháy khát.
Người ấy đứng uống.
Có phải người ấy không muốn chiếm chỗ của sự chờ đợi?
574
Bất chợt em ngẩn ngơ nhìn
Một chiều thứ bảy im lìm đi qua
Lối đi không có cánh hoa
Không lời ru nhẹ như là trong thơ
Bên em ai đến bây giờ
Để cho em bước thẫn thờ chiều nay
Ngẩng nhìn một chút mây bay
Mây như có bạn nắm tay hẹn hò
Bắt đầu rồi đó âu lo
Nỗi buồn con gái vẩn vơ nhẹ nhàng
Rồi chiều thứ bảy mênh mang
Sẽ đem em đến cung đàn mộng mơ...
805
Bé Thư mới mua con két liền khoe bro TL:
- Bro thấy 2 chân nó có cột 2 cọng dây hông? Giật cọng dây xanh nó nói tiếng Anh còn giật cọng dây đỏ nó sẽ nói tiếng Pháp liền.
Bro TL hỏi cắc cớ: - Vậy anh giựt luôn 2 cọng thì nó nói tiếng gì... ? Bỗng dưng từ trên đầu, con Két nói vọng xuống: - Giựt 2 cọng tao té chết cha tao, lấy gì nói cho mày nghe!
1608
Khách khứa cũng như bạn bè, ai cũng hết lời khen đám cưới vàng của ông chủ nọ. Mặc dù đã bước sang tuổi thất thập song trông ông cũng còn rất trẻ trung và hoạt bát. Có vị khách tò mò, hỏi:
Thưa ngài bí quyết gì khiến ngài có thể giữ được trẻ trung đến như vậy?
Đó là khí trong lành!
Ông chủ đáp
Khi cưới nhau, chúng tôi đã thỏa thuận trước với nhau rằng nếu có dấu hiệu sắp bùng nổ "Chiến sự" giữa vợ chồng thì một trong hai phải chạy ngay ra khỏi nhà. Do đó mà nhiều năm nay tôi được hít thở bầu không khí trong lành.
2750
Bích Ðàm tháng tám, người đông như kiến cỏ khắp mọi nơi: trên cầu treo, trên mặt hồ, trên thuyền, trong quán trà, đâu đâu cũng thấy người . Còn những dòng người mới lại ùa đến như nước .
Tôi ngồi bên hồ nhét hết tóc vào trong mũ bơi . Mặt trời buổi chiều khiến đầu óc tôi choáng váng . Mặt nước hồ xanh thẳm đang vỗ đập như mời chào tôi . Duy Khiết cứ dậm chân ngay bên cạnh tôi, cổ vươn dài ngó nghiêng chung quanh, mỗm làu bàu oán thán không ngớt .
- Anh trai chết tiệt này, hẹn rồi mà không đúng giờ, chẳng thể tin tưởng chút nào, để xem sau này em còn giúp đỡ anh nữa không ?
Tôi nhìn Duy Khiết . Mỗi cô ấy bĩu rõ to, bím tóc tết đằng sau cứ lắc qua lắc lại, nghe những lời trách móc của cô khiến tôi vừa buồn cười vừa bực mình . Chẳng trách nào chiều nay cô ấy lao vào nhà tôi như một trận cuồng phong, cứ nằng nặc đòi tôi đến Bích Ðàm bơi, hoá ra là anh trai cô ấy đang làm trò! Nhưng đã đến đây rồi thì đành vậy, tôi cũng phải vui chơi cho thoả thích!
Hè này đây là lần đầu tiên tôi đi bơi .
- Này, cậu đi mà đợi anh trai cậu, mình đi bơi đây! – Tôi nói rồi đứng dậy đi về phía hồ nước .
- Ấy, đừng có vội thế, anh ấy đã đến rồi . Mình đã thấy rồi! Này này, gà gô, đừng có chạy đấy!
Thật đáng chết! Cô ấy lại gọi tên huý của mình trước bàn dân thiên hạ như thế này . Chuyện là vì lúc còn nhỏ tôi thích bắt chước tiếng cục cục, cho nên cha tôi gọi đùa tôi là gà gô . Tên của tôi rất hay thế mà chẳng ai thèm gọi . Cho đến lúc lớn mới đổi cách gọi . Nhưng đến bây giờ cha vẫn thường gọi tôi vài tiếng gà gô . Chẳng biết tại sao Duy Khiết nghe thấy bèn gọi gà gô loạn cả lên . Tôi trợn mắt lên, hất tay nói:
- Anh ấy đến thì mặc kệ anh ấy, có liên quan gì tới mình đâu ? – Tôi nói xong rồi ngụp xuống nước . Nước hồ mát lạnh khiến tôi thấy sảng khoái . Tôi ngụp cả đầu xuống nước và bơi ra chỗ sâu . Tôi đổi kiểu bơi ngửa, nằm trên mặt nước . Ánh nắng chiếu vào mắt tôi, nhưng rất ấm áp và dễ chịu . Tôi nhắm mắt lại, cố tận hưởng ánh mặt trời huy hoàng, làn nước hồ mát mẻ và thế giới tươi đẹp .
“Tõm” một tiếng, có cái gì rơi ngay bên cạnh tôi làm nước bắn hết lên mặt . Tôi lật người nhìn . Ðó là miếng vỏ bưởi . Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Duy Khiết đang vẫy tay với tôi . Và vẫn tiếp tục ném vỏ bưởi . Tôi bơi tới, lặn về phía bờ, sau đó bỗng ngoi lên . Duy Khiết vẫn đang tìm tung tích của tôi trên mặt nước, tay cầm một miếng vỏ bưởi không biết phải ném về hướng nào, mồm chửi bới lung tung:
- Cái con nha đầu đáng chết! Cái con nha đầu đáng ghét, đáng xuống địa ngục này!
Tôi leo lên bờ . Duy Khiết giật thót mình và tôi không nhịn được cười . Duy Khiết cũng sững người trong tích tắc và cùng cười theo . Bên cạnh Duy , tôi thấy có hai thanh niên, một người là anh trai của Duy Khiết – Duy Ðức, một người còn lại tôi không quen . Cười xong Duy Ðức đi tới, gật đầu với tôi rất lịch sự, cứ như thể một nhà giáo cấp một vậy . Tôi cũng buồn cười nhưng kìm nén lại được . Anh chỉ người con trai bên cạnh và nói với tôi:
- Ðây là bạn học của anh, Nhậm Trác Văn, vừa mới gặp trên cầu - Rồi anh quay sang Trác Văn nói – Ðây là bạn học của em gái mình tên là Giang Tú Di! – Tôi nhìn Nhậm Trác Văn . Anh ấy với dáng người cao, vai rộng, đôi mắt sáng như đang vẻ đăm chiêu suy nghĩ cứ như là một triết gia vậy . Chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mắt này với tôi hình như đã quen ở đâu rồi . Tôi không khỏi nhìn kỹ anh, cho đến khi phát hiện anh nhìn tôi không chớp mắt tôi mới vội vàng quay đi, trong lòng chửi thầm một câu – “xúi quẩy!” . Hơn nữa bộ dạng ướt lướt thướt trong bộ đồi bơi của tôi như thế này mà gặp người lạ tôi cảm thấy không được tự nhiên . Tôi quấn chặt chiếc khăn bông vào người hỏi:
- Hai anh cũng đến đây bơi sao ?
- À . - Duy Ðức lắp bắp . – Anh nghĩ mời em Giang và xá muội của anh đến quán trà uống nước mát!
… “Em Giang và xá muội” ăn nói mới hay làm sao cứ như đang trên sân khấu vậy . Ðồng thời khuôn mặt đỏ bừng lên của anh ta khiến tôi không hứng thú . Tôi lấy làm lạ tại sao người thoải mái như Duy Khiết lại có một ông anh trai gò bó đến như vậy . Tôi lắc đầu nói:
- Em không khát, em thà đi bơi còn hơn! – Tôi quay đầu nói với Nhậm Trác Văn:
- Anh có đi bơi không ?
- Không! – Anh lắc đầu và cười . – Anh không biết bơi .
Không biết bơi thật kếm cỏi! Ðặt biệt lại là một anh chàng có vóc dáng như vậy! Tôi dướn mày định quay ra hồ nhưng Duy Khiết đã chặn tôi lại:
- Ðừng có bỏ chạy, gà gồ! Mình đề nghị mọi người đi bơi thuyền!
Tôi trợn mắt lên với Duy Khiết, trong lòng nghĩ: Cũng được . “Gà gồ”, cái tên này cũng không đến nỗi tầm thường lắm, nếu không cứ để mặc cho cô ấy gọi lung tung như vậy thì còn ra cái gì . Trác Văn đang ngây người nhìn mấy đứa trẻ nghịch nước . Nghe thấy giọng của Duy Khiết thì đột ngột quay lại, nhìn tôi chằm chằm, sau đó lại nhìn Duy Khiết, cười ngượng ngùng:
- Bơi thuyền anh cũng không biết!
- Chỉ cần thuyền không lật là được mà! – Duy Khiết không nhẫn nại . - Thế naỳ nhé, chúng ta thuê hai thuyền, anh hai và Tú Di một chiết, em và vị này một chiết . Nếu anh thực sự không biết bơi thuyền thì để em chèo cho, đảm bảo anh không phải uống nước đâu!
- Anh thấy, anh thấy . – Duy Ðức nhăn nhó . – Anh thấy chúng ta thuê chiếc lơn đi .
Duy Khiết lườm anh trai một cái, tự lẩm bẩm:
- Ðồ vô dụng, thảm hại quá đi thôi! Ðược rồi, thuyền to thì thuyền to .
Tôi nhìn Trác Văn, không nén nổi sự tò mò:
- Vì sao anh không họ chèo thuyền rồi bơi lội ? Ði bơi đi, chúng em sẽ dạy anh .
- Không . – Anh cười không được tự nhiên . – Anh cũng đồng ý chèo thuyền to!
Thật đen đủi, gặp phải hai anh chàng không xương này, chỉ bằng từ bơi một mình còn hơn! Tôi thấy không vui trong loòng . Nếu người con trai cao lớn này là anh em của tôi thì tôi nhất định sẽ lôi xuống nước và cho uống no nước . Thuyền đến, Duy Khiết leo lên đầu tiên, suýt nữa vướng vào dây thừng và lộn nhào . Tôi và Duy Ðức tiếp tục lên thuyền . Nhậm Trác Văn cũng nhẩy lên thuyền nhẹ nhàng . Thuyền hơi chòng chành, Trác Văn túm lấy cánh buồm để giữ thăng bằng . Ðột nhiên tôi phát hiện cánh tay trái của anh chừa hề sử dụng mà duỗi đời bên cạnh mình . Tôi buột mồm hỏi:
- Tay trái của anh sao vậy ?
Anh nhìn tôi một cái, thần sắc tỏ ra kỳ quặc, sau đó dùng tôi phải vỗ vào tay trái nói:
- Nó là đồ bỏ đi!
Tôi chợt hiểu, hoá ra tay trái của anh ấy đã bị tàn phế, chẳng trách nào anh không chịu đi bơi và chèo thuyền! Vẻ khinh thường biến đi mất và thay vào đó là sự thông cảm . Tôi gật gật đầu nói:
- Có phải bị bại liệt không ?
- Không . – Anh nhìn tôi . – Là vì một chiếc diều gió .
- Diều gió ? – Tôi hỏi, đầu hơi hoảng loạn .
- Ðúng, một chiếc diều gió, một chiếc diều gió đầu hổ .
- Ôi! – Tôi thở mạnh, nhìn chằm chằm vào anh . Chẳng trách nào trông anh quen như thế . Thế giới này thật nhỏ làm sao! Ố! Tôi nước nước bọt, nói một cách khó khăn: - Anh là Phúc!
- Ðúng! – Anh cười rất thoải mái: - Em không thay đổi nhiều lắm, gà gô, ngoài việc từ một cô nhóc trở thành một thiếu nữ . Anh thấy em từ dưới nước lên bờ là cảm thấynghi ngờ rồi nhưng anh không dám nhận . Chuyện đã lâu rồi mà! Nếu không phải là cô Hứa gọi một tiếng gà gô thì anh thực sự không dám tin .
- Anh, bàn tay của anh vẫn không khỏi sao ? – Tôi hỏi một cách khó khăn, quả thực không cười nổi .
- Mẹ anh đã hại anh, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến anh lắm . – Anh nói nhẹ nhõm và vẫn cười, sau đó nói: - Tính khí của em vẫn thế, cứ thẳng thắn bộc trực như xưa .
Ồ . – Tôi dựa vào thành thuyền, tay nắm chặt lấy lan can . Hai anh em Duy Khiết kinh ngạc nhìn tôi và Nhậm Trác Văn . Tôi xưa nay hay dài dòng vậy mà bây giờ chẳng nói gì . Tôi lấy làm lạ là sao Nhậm Trác Văn lại có thể cười được, lại còn hứng thú nói đến tính khí của tôi ? Tôi nhìn trân trân vào cánh tay tàn phế của anh, trong lòng thấy đau xót, cả buổi chiều vui vẻ đi mất tiêu .
***
Sáu tuổi đối với mọi người là cái tuổi chẳng hiểu biết gì . Nhưng cha thường nói người xưa tám tuổi làm quan, mười tuổi được bái làm tướng vậy thì tôi cũng chẳng kém tuổi làm quan là bao nhiêu . Vậy mà tôi chỉ biết trèo cây bắt chim . Lội bùn bắt lươn, cùng lũ trẻ con xung quanh trèo núi chạy chơi khắp cánh đồng . Tôi sẽ nói cho mọi người ổ chuột đồng ở đâu, tôi sẽ cầm đuôi rắn doạ lũ trẻ con . Tôi biết ở đâu có thể tìm me dại . Tôi có thể phân biệt đâu là nấm độc đâu là nấm không độc . Nhưng nếu có người hỏi tôi một cộng một bằng mấy thì tôi không cần suy nghĩ trả lời ngay bằng một vạn .
Lúc đó cha tôi dạy trung học ở nông thôn . Chúng tôi đều sống ở ký túc xá của trường học . Xung quanh toàn là gia đình của các đồng nghiệp của cha . Tôi nhớ lũ trẻ con hơn năm mươi mấy đứa, trong đó bọn con trai chiếm đa số . Tuy mẹ tôi dùng hết cách để dạy dỗ tôi thành một đại gia khuê tú nho nhã vậy mà tôi ngày càng nghịch ngợm hơn . Tôi thích tụ tập với bọn con trai, suốt cả ngày đùa nghịch bẩn thỉu . Mẹ tôi tức lên dùng thước đánh cho tôi một trận, những đòn roi không đau không ngứa . Ðó chẳng có tác dụng gì với tôi . Duy có hai lần mẹ tôi đánh thực sự . Một lần là vì tôi tè lên thảm len phơi ngoài sân của dì Trường, một lần khác là vì anh Phúc .
Anh Phúc chính là con trai của bác Nhậm, bác Nhậm là người lao công của trường . Tuy anh ấy xuất thân thấp hèn nhưng lại là đầu lĩnh của bọn trẻ con trong trường . Một là vì anh ấy lớn tuổi nhất, hai là anh ấy đã học tiểu học rồi . Thứ ba là anh có tác phong của anh hùng . Thứ tư anh ấy có bà mẹ không bao giờ hiểu đạolý và dữ dằn . Nếu ai trêu anh Phúc là bà không hề do dự chạy ra tóm lấy đứa bé đó dúi xuống vũng bùn . Vì mấy nguyên nhân này mà anh Phúc trở thành thủ lĩnh của chúng tôi . Nhưng ấy ấy không thích chơi với tôi vì tôi là con gái mà lại nhỏ hơn .
Hôm đó, bẩy tám đứa trẻ chúng tôi đang thả diều trong vườn trường . Tôi có một chiếc diều đầu hổ lớn nhất và rất đắc ý dương lên khoe mọi người . Nhưng khi những chiếc diều linh tinh kia bay lên cao chỉ còn là một chấm đen thì chiếc diều đầu hổ xinh đẹp của tôi vẫn kéo lên trên mặt đất . Tôi, đầu tóc mướt mát mồ hôi muốn thả nó lên nhưng dù tôi chạy như thế nào đi nữa thì chiếc diều vẫn không chịu bay lên khỏi đầu tôi . Những đứa bé khác bắt đầu cười nhạo tôi . Tôi càng nóng ruột thì càng chẳng làm được việc gì với chiếc diều . Lúc này anh Phúc đến . Từ nãy đến giờ anh xem chúng tôi thả diều vì anh ấy không có chiếc diều nào để thả .
- Ðể anh giúp em thả nhé, gà gô! – anh nói .
Tôi do dự một lát rồi đưa ống dây cho anh . Anh hướng gió và cất diều lên chẳng cần chạy mà diều vẫn bay lên . Tôi bắt đầu vỗ tay hoan hô . Anh vừa tháo dây vừa đi vòng quanh sân trường . Tôi chạy theo sau anh ấy và gọi . - Trả lại em, em muốn tự thả . Nhưng hứng thú của anh ấy nổi lên càng đi nhanh và không chịu đưa cho tôi . Tôi bắt đầu chửi anh ấy, những đứa bé khác lại bắt đầu cười tôi . Chính vào lúc này dây chỉ mắc vào cành cây . Cái cây đó mọc cạnh bờ tường rào . Tôi dậm chân hét lên:
- Anh làm hỏng diều của em rồi! Bắt đền em đi!
- Ðừng lo . – Phúc thong thả nói: - Anh leo lên tường gỡ ra cho em!
Bức tường không hề cao . Chúng tôi thường leo lên tường để ngắm trăng . Ý của anh Phúc là leo lên tường rồi trèo lên cây . Khi anh leo lên đến tường, tôi cũng leo lên theo . Nhưng chưa đợi được anh Phúc leo lên cây thì dây diều đứt . Chiếc diều đầu hổ xinh đẹp kia theo gió bay đi mất . Tôi ngửa đầu nhìn cho đến khi bóng diều mất hút, rồi oà khóc, dậm chân ăn vạ:
- Anh đền em chiếc diều đi, chiếc diều đầu hổ của em . Anh trả lại cho em! Trả lại cho em đi!
- Anh làm một cái khác cho em nhé! – Anh Phúc nói với vẻ khổ sở và khiêm nhường .
- Em không cần, em không cần! Em cần chiếc diều đầu hổ của em cơ!
- Bay mất rồi thì làm sao! – Anh Phúc nói . Lũ trẻ dưới bức tường vỗ tay sung sướng . Tôi tức đến nỗi lú lẫn, Không hề suy nghĩ gì dơ tay đẩy anh phúc một cái . Anh ấy đang chuẩn bị tụt khỏi tường thì cái đẩy của tôi khiến anh ấy mất thăng bằng, ngã xuống đất . bỗng dưng tôi cũng thấy sợ . Nhưng nghĩ đến anh ấy cũng không thèm để ý đến cú ngã này nên tôi tụt xuống . Ðang còn định tiếp tục khóc lóc ăn vạ, thì dáng vẻ của anh Phúc khiến tôi sững sờ . Anh lồm cồm bò dậy, mặt tái xám, đau đến nỗi lè cả lưỡi, không nói câu nào mà chỉ lảo đảo đi về nhà . Chỉ một lúc sau, mẹ anh ấy bèn xộc tới . Lũ trẻ nhìn thấy bà mẹ yêu quái bèn lủi đi hết và còn nói:
- Gà gô đẩy đấy ạ!
Mẹ anh Phúc véo tai tôi, khóc lóc:
- Ðồ nhãi con, trả lại thằng Phúc cho tao! Tao sẽ liều với mày!
Vụ cãi cọ giằng co này kéo dài nửa tiếng đồng hồ cho đến khi mẹ tôi biết chuyện và đến . Trước tiên cứu tôi ra khỏi bàn tay của người phụ nữ hung dữ đó, sau đó nói ngọt để an ủi bà ta và đòi đi xem vết thương của anh Phúc . Tôi thừa cơ lui về nhà . Cha đang ngồi chấm bài, nhìn thấy tôi gật đầu hỏi:
- Lại gây tai hoạ rồi phải không ?
Tôi im lặng, trong lòng không còn suy nghĩ gì về chiếc diều kia nữa mà canh cánh chuyện của anh Phúc . Không lâu sau, mẹ vội vàng bước vào, nói với cha:
- Cổ tay của thằng bé bị gãy rồi, có lẽ là trật khớp . Em nói với họ là bằng lòng bỏ tiền thuê kiệu đưa thằng bé đến bệnh viện trong thành phố nhưng họ không chịu mà cứ đòi giết gà sống tế thần, mời đạo sĩ đến tụng kinh và còn làm mấy mâm cơm nữa . Em không nhỏ nhen bỏ món tiền làm những việc này, chỉ có điều cái tay cũa thằng bé không xong rồi, anh xem làm thế nào đây ?
Cha bỏ cây bút xuống, đẩy gọng kính lên cao:
- Người nhà quê chẳng hiểu biết gì cả, để anh đi nói với họ .
Cha mẹ thương lượng mấy lần, cuối cùng hoàn toàn thất bại . Họ chỉ tin vào thần linh và đạo sĩ chứ không tin bác sĩ . Kết quả mẹ tôi bỏ một khoản tiền lớn để bồi thường, cho họ đi mời đạo sĩ làm phép . Sau đó mẹ quay về nhà, trói tôi vào chân giường bằng sợi dây thưòong to và giận dữ đánh tôi một trận bằng dây cao su . Tiếng khóc của tôi và tiếng khấn bái của đạo sĩ hoà lẫn vào nhau . Chưa bao giờ mẹ tôi lại nóng giận như vậy . Tôi bị đánh đến nỗi toàn thân tím bầm, khóc khản cả tiếng mẹ mới dừng tay . Cha giải thoát cho tôi, bế tôi lên giường, thở dài nói:
- Con còn nhỏ, đánh thế cũng nặng rồi .
- Anh không biết, thằng Phúc là đứa trẻ thông minh . Bây giờ số phận tàn tật suốt đời rồi, em cũng dằn vặt cả đời ấy chứ! Mẹ nói và đến giưòong đắp chăn cho tôi, xoa nhẹ lên vết roi hằn trên tay tôi . Thấy mắt mẹ khóc, tôi cảm thấy đau lòng vô cùng . Ðêm đó tôi thút thít suốt cả đêm . Còn ở ngoài sân, tiếng giết gà, tiếng tụng kinh cũng ồn ã suốt cả đêm . Trời sáng, mẹ anh Phúc sang, nhẹ nhàng khúm núm đến không ngờ:
- Thằng Phúc cứ đòi tôi sang nói lại hai bác đừng có đánh gà gô, không phải con bé nó đẩy đâu mà cháu nó tự ngã .
Mẹ tôi nhìn tôi một cái, có lẽ trách tôi sao không nói sớm . Còn cha xoa đầu tôi, nói với mẹ anh Phúc:
- Ðánh cũng đã đánh rồi, thôi cho qua đi! Nhưng thằng Phúc thế nào rồi ?
- Không còn đau nữa, tối nay giết thêm một con gà nữ là xong! - Người đàn bà đó cười hì hì .
Nhưng tay anh Phúc không hề khỏi . Lúc anh ấy treo tay tìm tôi thì tôi lại trốn đi . Tôi thấy xấu hổ khi gặp anh ấy chỉ vì cú đẩy chết tiệt đó . Mẹ nói rằng tôi trở nên ngoan ngoãn và lặng lẽ . Trên thức tế đó là lần đầu tiên tôi tự vấn lưong tâm . Ngược lại, anh Phúc thường đến tìm tôi đi chơi . Lần nào anh ấy cũng cười hì hì nói:
- Em đừng giận anh nữa, lúc mẹ đánh em anh cũng không hề biết mà!
Vì chẳng để ý đến anh ấy cho nên anh ấy cứ tưởng tôi vẫn còn không vui vì mất chiếc diều kia . Một hôm anh nói với tôi:
- Ðợi anh khỏi tay rồi anh nhất định làm chiếc diều cho em, đền em một cái, cũng là đầu hỏ, được không ?
Hơn một tháng sau, chúng tôi dọn nhà vào thành phố, đến nay cũng mười bốn năm rồi . Tôi không ngờ rằng bây giờ lại gặp anh trên hòn đảo nhỏ, bên cạnh bờ Bích Ðàm này .
- Ðang nghỉ gì thế hả ? - Nhậm Trác Văn hỏi tôi .
- Làm sao anh lại đến Ðài Loan ? – Tôi hỏi .
- Hoàn toàn là ngẩu nhiên . Anh theo chú ra đây . Chú anh đến đây buôn bán . À, quên mất không nói với em, sau này anh vào thành phố học tập, ở nhờ nhà chú . Chú là nhà buôn . Cha mẹ anh không còn nữa rồi .
- Bàn tay này, anh chưa đi khám sao ?
- Sau khi vào thành phố, có đến bác sĩ khám nhưng không còn hy vọng gì nửa ?
- Này! – Duy Khiết đột nhiên không chịu được nữa kêu lên . – Hai ngưòi làm sao thế ? Trước đây quen nhau à ? Ðừng quên có hai người này nữa đấy .
- Mười mấy năm trước chúng tôi ngày nào cũng chơi với nhau . - Nhậm Trác Văn cười và nói . - Thật không ngờ hôm nay lại được gặp nhau!
- Những chuyện như thế này thì nhiều lắm . – Duy Khiết nói một câu đầy vẻ triết lý . - Ðời người do bao nhiêu cái ngẫu nhiên tích tụ lại mà thành .
- Sau khi em đi, anh thực sự làm một chiếc diều gió đầu hổ . Tất nhiên là bằng một tay, cứ chờ em về rồi cho em, những em đã không quay trở lại .
Tôi muốn cười những không cười nổi . Mãi lúc lâu sau mới nói :
- Chiếc diều gió đầu hổ đáng chết, em mong mình không có chiếc diều đáng ghét đó nữa . Nhưng tay anh…
- Thôi, đừng nhắc đến cánh tay này nữa, anh chẳng để ý đến đâu! – Anh ngắt lời tôi và cười . Anh cười thật thoải mái .
- Em rất muốn nghe, diều gió và cánh tay này liên quan đến nhau như thế nào! – Duy Khiết nói và chau mày với anh trai . Anh chàng gò bó cứ như một quả hồ lô không mồm, cứ ngây người ngồi đó hết nhìn tôi lại nhìn Nhậm Trác Văn . Tôi kể chuyện chiếc diều gió . Duy Khiết gật đầu đi lên phía mui thuyền quẳng chiếc khăn tắm vào khoang, đột nhiên nói với Nhậm Trác Văn:
- Tái ông thất mã, ai biết đâu không phải là phúc ? – Sau đó Duy Khiết nhảy tùm xuống nước, nhô cái đầu lên gọi với lên thuyền:
- Anh ơi, anh còn không xuống bơi à, còn ngồi đần ra đó làm gì ?
Duy Ðức quay ra tròn mắt nhìn em gái . Còn tôi lại đỏ mặt lên một cách vô cớ .
Một năm sau, vẫn vào tháng tám .
Tôi đang ngồi hành lang đọc sách . Tiếng bước chân nhè nhẹ đi tới . Tôi vờ như không biết và tôi nghe thấy một giọng nói sau lưng:
- Anh tặng em một thứ, em thử đoán xem là cái gì ?
Tôi ngoảnh đầu lại . Nhậm Trác Văn đang ôm một thứ rất to .
- A ha! Diều gió! – Tôi kêu lên và bật dậy như trẻ con . - Diều gió đầu hổ! Anh mua ở đâu thế ?
- Tự làm lấy đấy, bằng chiếc tay này! – Anh cười sau đó nói rất hàm súc - Chiếc giều gió bay mất mười lăm năm trước đây đấy, em có cần không ?
- Tôi giật lấy chiếc diều gió, kêu toáng lên:
- Ðương nhiên là cần, anh vốn nợ em cơ mà!
- Lẽ nào em không nợ anh cái gì ?
Tôi đỏ mặt lên, giơ tay ra cho anh .
- Cho anh đấy, anh chặt đi!
Anh cười . – Anh sẽ gìn giữ cánh tay này và cả chủ nhân của nó .
Tôi cầm diều lên, chạy ra ngoài . Bên ngoài kia, làn gió vi vu chào đón tôi . Ðúng là một ngày đẹp trời để thả diều .1935
Em bảo hoa sữa thơm
Hương sắc đến cổng trường
Sáng sáng mình đi học
Cùng hoa sữa chung đường.
Áo em đón hương rơi
Cài lên tóc nụ đời
Sáng sáng mình đi học
Nhìn theo, hoa sữa cười
Hà Nội vào mùa sương
Hoa sữa nhạt dần hương
Con đường hoa sữa vắng
Vì thiếu bước chân thương.
Em đi học trường khác
Đường hoa sấu, hoa me
Hoa sữa ơi đừng khóc
Kẻo ướt lối em về.
815
Hai tình nhân dắt vào bụi cây ngồi thề thốt với nhau. Người nào cũng cả quyết rằng mình yêu thật lòng, keo sơn gắn bó, trăm năm bạc đầu. Cậu long trọng thề:
Nếu anh mà bỏ em thì trời đánh anh chết.
Mợ cũng hăng hái không kém:
Nếu em mà phụ anh thì chết cũng chết một cách đau đớn.
Giữa lúc quyết liệt ấy, bên kia bụi cây có ông già mắc bịnh táo bón ngồi đã lâu vụt nói luôn:
Tao rặn không ra rồi cũng chết theo tụi bây!
2781
Có người mời cụ Bá đến nhà chơi. Lúc đi, cụ cho anh đầy tớ theo hầu. Thấy cụ đến, chủ nhà ân cần hỏi han: - Ðường xa, cụ đi mệt, tôi lấy làm ái ngại quá! Cụ Bá aảo: - Không, từ nhà sang đây, đi xe thì có nhọc nhằn gì! Anh đầy tớ nhìn cụ, rồi như tiếc rẻ, nói: - Giá như bấy giờ cụ trả thêm nó độ vài xu nữa, thì ta đến đây còn sớm hơn nữa kia! Cụ Bá sầm mặt lại! Anh đầy tớ biết mình lỡ lời, còn chủ nhà thì cứ tủm tỉm cười. Lúc về nhà, cụ Bá mắng: - Ai bảo mày chõ mồm vào? Từ giờ trở đi, hễ tao không hỏi mà mở mồm thì chết với tao! Một hôm, cụ mời khách. Mọi người đến đông đủ, chỉ thiếu một ông, chờ mãi chẳng thấy. Cụ sai đầy tớ sang mời lần nữa. Anh ta đi một chốc, rồi về, lẳng lặng xuống bếp, không nói gì cả. Ðợi mãi, cụ Bá sốt ruột, tưởng anh đầy tớ chưa đi mời, gọi lên hỏi: - Mày đã đi chưa? - Dạ, đã đi rồi ạ! Cụ Bá tưởng ông kia sắp đến, lại vào ngồi trò chuyện với khách. Cỗ bàn nguội cả mà vẫn không thấy ông kia sang, cụ Bá bực mình gọi anh đầy tớ lên, hỏi: - Mày sang, ôngấy bảo thế nào? - Dạ, ông ấy xin kiếu vì bị cảm sốt, ạ! Cụ Bá giận quá, mắng: - Sao nãy giờ mày không nói? - Bẩm, cụ có hỏi con đâu ạ!
Buồn làm sao cho ngày chủ nhật
Của người học trò vớ vẩn hay yêu !
Những ngày kia vui vẻ hơn nhiều
Ngồi chăm chỉ lắng nghe lời thầy giảng,
Hay vui đùa chuyện trò cùng chúng bạn,
Trí bình yên thư thái biết bao nhiêu,
Và nhất là được trông thấy người yêu,
Người thiếu nữ xinh như tờ giấy trắng.
Lần đi học là một lần đo đắn :
Đi làm sao cho gặp được giữa đường
Cô nữ học sinh tha thướt đến trường,
Tay đỡ nón và tay cầm sách vở.
Ngày chủ nhật là một ngày mong nhớ
Ở trong nhà không ngớt ngoái trông ra,
Hy vọng người yêu mến bước ngang qua ;
Gặp gỡ mãi cũng gây tình lưu luyến.
Chờ đã mệt mà người không thấy đến
- Có bao giờ người nghĩ đến ta đâu !
Thì giờ đêm qua ... nắng xế ngang đầu
Lòng rưng rức, người bần thần bực bội
Quần với áo đã mấy lần thay đổi ;
Quyển sách nào đem đọc cũng buồn tênh.
Tâm thần ta như có vẻ bấp bênh
Như chán chê, như rã rời, ngao ngán ;
Ta tưng tức, ta giận hờn các bạn
Sao mải vui không đến với ta chơi ;
Ta trách thầm những kẻ ở xa xôi
Sao hờ hững không thư từ chi cả !
Quanh quẩn mãi ... Trông ra ngày sắp ngả,
Lần cuối cùng nhất định bước ra đường,
Đi bơ vơ lòng thấm thía ngùi thương
Đường quen quá chán chường như tắt lối !
Ta quay lưng lủi thủi trở về nhà
Không hiểu sao thấy tiếc một ngày qua .
801