Trong một vụ kiện, thẩm phán nhận tiền đút lót của cả bên nguyên và bên bị. Có người biết chuyện, bèn hỏi:


- Làm quan toà mà nhận đút lót thì còn gì là công bằng trong xét xử nữa?

- Ô hay, ông không thấy ư, nếu tôi nhận của một bên thì mới là thiên vị, không công bằng chứ.
1595




Ông chồng trò chuyện với vợ:


- Này em, từ ngày chúng ta dùng tiền để thưởng, con trai mình học khá hẳn lên, nhiều điểm 10 lắm, em thấy vui chứ?


- Theo em thì hẳn là nó đã đem tiền chia cho thày giáo một nửa thì có.


***


Thày giáo hỏi:


- Trong năm học vừa qua, nhân vật nào gây ấn tượng mạnh nhất đối với các em?


Một học trò trả lời:


- Thưa thày, Napoleon ạ.


Trò khác:


- Thưa thày, Lincoln ạ.


Đến lượt John, cậu bé cứ ấp úng mãi:


- Thưa thày.... bố em ạ..., nhất là lúc bố xem điểm tổng kết cuối năm của em.

457




Bài thơ tình tôi bao lần định viết
(Bụi phủ vàng trong góc tủ lặng yên)
Tả tình yêu không dang dở ưu phiền
Nồng như mộng, ấm như vòng tay khép

Tôi muốn viết một bài thơ thật đẹp
(Cho cuộc tình duy nhất khó mà quên)
Ddã bao lần tôi đặt bút viết tên
Thơ chưa vẹn, tin`h tôi đà tan vở

Tôi đã viết bao bài thơ nức nở
(Những cuộc tình đã lặng lẽ đi qua)
Thơ của tôi cứ mãi ướt lệ nhòa
Còn tình đẹp thì hoài không thấy bóng

Tôi ngán lắm những vần thơ lạnh cóng
(Những bài thơ không hơi nóng tình yêu)
Những vần thơ diễn tả nổi cô liêu
Lệ đẫm ướt khóc những tình buồn bả

Ở ngoài kia, người người đang hối hả
(Ddiểm tô cho tình yêu thật trong đời)
Nhìn lại lòng, sao tôi vẫn chơi vơi
Bài thơ tình, lại một lần xếp kỷ
1500




Hai ông hàng xóm gặp nhau:

- Hôm nay sao trông sắc diện anh tươi tỉnh thế? Chắc có gì vui lắm?

- Tôi thấy tự hào vì thằng con trai mình. Hôm qua tôi nhận được bản thông báo, dạo này hạnh kiểm của cháu rất tốt. Cuối năm, cháu sẽ ra tù trước thời hạn...
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -


- Con phải hiểu rằng bố rất kỳ vọng ở con. Nếu bài thi của con đạt điểm 10, bố sẽ thưởng con 50 ngàn đồng.

- Bố cũng phải hiểu rằng con rất thông cảm với bố. Bố đừng nên tốn tiền vào những điều vớ vẩn đó!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -


- Bố thật xấu hổ vì con đấy. Đánh nhau với một người bạn thân là điều tệ hại nhất mà người ta có thể làm.

- Nhưng nó đã ném đá vào con cơ mà! Vì thế con mới ném lại nó.

- Khi bạn ấy ném đá vào con, con có thể nói với bố.

- Nhưng, liệu chuyện đó có ích gì chứ? Tay con còn khỏe hơn tay bố cơ mà !!!

1098








- Nè nè. Anh em đừng chài cá bổi. Cái bổi ăn không được đâu! Anh em bộ đội thì tui thương lắm, mới nói cho mà biết vậy đó.

Cá bổi tui nuôi trong vuông đất này là loại đặc biệt, chớ không phải loại thường nuôi để bán đâu. Chú em mầy cất chài đi. Cá bổi phệt của qua coi lớn bằng cái quạt mo vậy, chớ thịt ăn chát ngấm thôi. Vô nhà biểu mấy đứa nhỏ lấy vài cần câu cá rô với một cần câu cá lóc ra đây. Đứa bắt cào cào, đứa bắt nhái nhót mà câu, mà nhắp một hồi ăn chết mệt không hết. Mấy con cá bổi phệt lỡ chài lên được đó, thả xuống đìa lại đi. Thứ cá rô mề của qua, hai đứa câu một lát có mà khiêng, chớ quân ngũ nào ăn cho hết. Con nào con nấy bằng bàn tay xòe, da đen trạy, trứng óc nóc, đuôi đỏ chót, mỡ cứng như mỡ rùa vậy. Còn nói chi đến thứ cá lóc kềnh của qua nuôi. Con nào mà không mọc hai sợi râu dài cỡ lóng tay sắp lên. Chú em mày thử nhắp lên vài con cá lóc thì biết. Tụi nhỏ xóm này thường lấy vảy cá lóc của qua làm đồng xu để đánh đáo đó. Vì cá của qua có cho ăn mồi đàng hoàng mà. Loại nào cho mồi nấy. Chú em mày trông thấy đó! Vườn qua trồng rặc có ba thứ cây: xoài, cau với dừa. Suốt năm cây sai oằn cứ để cho trái rụng xuống cho cá ăn. Cá bổi thì ăn cau tầm vun nên thịt nó chát ngấm. Cá rô thì ăn xoài, bởi vậy cá rô nấu canh chua không cần bỏ me, dầm me gì đâu. Nè! Ráng nhắp ít con cá lóc mang về tối nấu cháo ăn tẩm bổ nghe. Cả vườn dừa của qua vậy đó, dừa khô cứ rụng xuống mương , rụng bao nhiêu thì cá lóc táp ăn hết trọi. Bởi vậy thịt cá lóc nấu cháo thì khỏi phải vắt nước cốt dừa mà ăn cũng béo ngậy.
2650




Hai đứa bé có ba là luật sư đang khoe khoang với nhau:


- Ba tớ hay thật, chỉ trong mấy ngày mà ba tớ đã giúp tên cướp của thoát khỏi tội.

- Vậy còn thua ba tớ. Ba tớ chỉ nói có một câu mà giúp cho kẻ giết 2 người đàn bà thoát khỏi lao tù luôn đó.

- Thế ba cậu đã nói gì thế?

- Ba tớ nói: "Đề nghị tử hình".
1602




Ít ai biết rằng trẻ sơ sinh có thể trò chuyện với nhau.


Những tiếng oe oe loạn xạ trong phòng hộ sinh nếu không là vui vẻ làm quen thì cũng để nhỏ to tâm sự hoặc ồn ào tranh luận, nhưng do ngôn ngữ bất đồng nên người lớn không hiểu đấy thôi. Chuyện đời của cu Tí trong những ngày đầu tiên vì thế không thể tự kể được...

Sinh nhật

Té ra ngoài đời rực rỡ và tươi vui hơn những gì Tí hình dung khi còn nằm trong bụng mẹ. Bây giờ là 8 giờ sáng, thế là mình đã được 6 giờ tuổi rồi. Hôm trước có bà bạn của mẹ bảo rằng những đứa trẻ chào đời vào lúc rạng sáng đều thông minh lanh lợi. Tí nghe lỏm được và đã canh giờ chui ra.

Bà bạn của mẹ thế mà đúng, con bé xinh xinh nằm giường bên trái nghe đâu ra đời cùng giờ với Tí nên trò chuyện rất khôn ngoan, chứ đâu như cái thằng bị thịt nặng bốn ký tư nằm bên phải sinh ra lúc 9 giờ tối hôm qua trông cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế nào ấy.

Được bú no nê xong thì cũng vừa lúc bố và anh trai vào thăm. Bố vui vẻ một cách gượng gạo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn con bé bên cạnh. Tí biết bố thích một đứa con gái hơn. Ông anh tên Tèo còn tệ hơn, nhìn Tí một hồi rồi phán luôn: “Mặt em bé nhìn như con khỉ trong sở thú”. Điên thật, vài năm nữa sẽ biết tay ta.

Khi bố và anh Tèo về, con bé xinh xinh giường bên cạnh oe oe nhận xét: “Anh Tèo của cậu đẹp trai hơn cậu nhiều!”. Một thằng chừng ba ký sáu da đen nhẻm, mặt mày xấc xược ở giường ngoài cũng oe oe hét lên: “Chúc sinh nhật khỉ con vui vẻ”.

Ôi! Cuộc đời đã cay đắng ngay từ ngày đầu tiên.

.........

Ngày thứ ba

Cả phòng đã quen biết nhau hết nên chuyện trò ngày càng rôm rả.

Thằng bị thịt bốn ký tư tên là Lộc, nghe đâu khi nó sắp ra đời thì bố nó được thăng chức. Nó bảo: “Bố tao nói sau này cho tao học bên châu Âu, ở cái trường gì mà chị tao đang học ấy”. Thằng mất dạy gọi Tí là khỉ con hôm trước tên là Tài, bố nó là chủ một hãng lớn, giàu lắm. Thằng Tài oe oe khoe với cả phòng rằng ngay sau khi chào đời được nửa ngày, bố nó đã trao cho nó tờ giấy chủ quyền một ngôi nhà mặt tiền.

Những đứa còn lại trong phòng không có bố giàu có hay quyền thế như bố hai đứa vừa kể. Bố của Tí là một viên chức quèn và mẹ là giáo viên. Bố bảo sau này sẽ cho Tí học nghề sửa xe hơi, còn mẹ ao ước Tí trở thành nhà báo. Con bé xinh xinh bên cạnh tên bé Sao, cả bố và mẹ nó đều hi vọng nó thành diễn viên điện ảnh hoặc ca sĩ hay ít ra cũng là người mẫu. Bé Sao thích nói chuyện với Tí nhưng lại hay làm duyên với thằng Tài, thằng Lộc, đã thế thỉnh thoảng lại cứ tênh hênh ra chẳng chịu đeo tã lót vào. Nhiều lúc Tí muốn thoi vào mặt thằng bị thịt.

Ôi! Tình yêu đã ngang trái từ những ngày đầu tiên.

............

Ngày thứ sáu

Dân số trong phòng đã tăng lên gần 20, bây giờ thì Tí không thể nhớ hết tên từng bạn. Có mấy đứa con trai vừa vào trông rất trí thức, bố của chúng có người có bằng tiến sĩ thật hẳn hoi. Cũng có thêm nhiều bé gái nhưng không ai có thể giật được danh hiệu hoa khôi của bé Sao.

Cuối buổi chiều, trong khi cả phòng đang oe oe tranh luận bình sữa của ai đẹp nhất thì có hai ông vào phòng. Một người là bố của bạn Trí - hai ngày tuổi, nặng ba ký chín, mặt mũi khôi ngô, oe oe hay như chim hót. Nghe đâu bố cu Trí là nhà báo.

Cả phòng gần như tắt tiếng oe oe bởi vì nội dung câu chuyện hai ông đang nói liên quan đến tương lai của chúng. Rồi bỗng nhiên tất cả đều oe oe thảm thiết, có hai bé gái ngay lập tức bị ngất, ba bốn thằng cu nằm ở góc phòng hét lên phẫn uất. Các bà mẹ cuống quít, hộ lý chạy ra chạy vào nhốn nháo...

Riêng Tí nằm im không oe oe gì, vì chuyện ông nhà báo vừa nói Tí đã nghe hồi còn trong bụng mẹ. Lần ấy bố Tí cũng nói y chang: “Bây giờ người ta đi vay tiền nước ngoài tràn lan mà sử dụng lung tung, mỗi đứa bé ra đời đã mang ngay một cục nợ to tướng”.
1450




Bốn cô gái dự cuộc thi tuyển thư ký, đề bài như sau: "Một vị khách, sau khi làm việc với giám đốc, lúc ra về đã để quên trên bàn một phong bì tiền. Người thư ký cần phải xử lý như thế nào?". Các bài thi làm xong, giám đốc lần lượt đọc các phương án. Bài thứ nhất viết: "Tôi sẽ tìm người khách đó và trả lại họ" .
- Người ta có quên đâu mà trả lại, bài này hỏng. Tiếp đến bài thứ hai: "Nộp vào quỹ công đoàn".
- Ô hay, thế là được của miền xuôi, đem nuôi miền ngược à! Hỏng. Bài thứ ba, khá hơn một chút: "Tôi sẽ đưa cho giám đốc, làm tiền tiêu riêng".
- Hừ, Nói toạc ra thế ư? Lộ liễu quá! Bài thứ tư, tờ giấy trắng tinh. Giám đốc ngạc nhiên hỏi chủ của tờ giấy này:
- Sao, cô không trả lời được à? Cô gái nhanh nhảu đứng dậy, đến ghé sát vào tai ông giám đốc:
- Thưa sếp, em hành động như bài thứ ba ạ, nhưng sẽ không lưu lại bất kỳ giấy tờ nào liên quan đến số tiền đó.
- Cô này khá! Duyệt!
1693




Làm Chồng Khổ Thật


     Về tới nhà, vừa bước chân qua ngưỡng cửa là tôi bắt gặp vợ tôi đang ngồi chồm hổm lau nhà với miếng giẻ trên tay. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Bảy giờ hai mươi.

      Tôi cau mặt, không nói không rằng lướt ngang qua cạnh vợ như một cái bóng. Tôi cởi bỏ mũ áo, ngồi vào bàn và với tay cầm lên cuốn sách đang đọc dở, nhưng tôi không tài nào đọc được lấy một chữ. Nỗi bực tức trong lòng cứ mỗi phút một tăng. Hừ, đã nói rồi mà không chịu nghe! Như người ta thường nói, bây giờ là đời sống mới rồi, làm gì còn cái cảnh chồng thì nằm khểnh trên giường vắt chân chữ ngũ đọc sách đọc báo như một ông tướng, trong khi vợ phải nai lưng ra làm việc quần quật suốt ngày như một con mọi chung thân.

      Tôi là một thanh niên tiên tiến nên từ lâu tôi đã biết tỏng đã là chồng thì cần phải làm gì. Phải yêu thương và cảm thông vợ nè. Phải đỡ đần vợ một tay, phụ giúp vợ làm việc nhà nè. Lại còn phải tạo điều kiện cho vợ rảnh rỗi, khuyến khích giúp đỡ vợ học tập, trau dồi văn hóa, đọc sách đọc báo... Ối dào, có gì là mới lạ đâu! Chính tôi đã từng phát biểu hàng trăm lần về những điều này trong các buổi hội thảo về gia đình do báo Phụ nữ tổ chức kia mà! Chả thế mà đã một tuần nay tôi đặt ra một cái lịch trong nhà: Từ bảy đến chín giờ tối, vợ tôi được giải phóng khỏi mọi việc vặt vãnh và được tự do thoải mái sinh hoạt văn hoá, đọc sách báo hay xem ti-vi tùy thích, còn tôi, một người chồng mẫu mực, sẽ thay ca cho vợ, cáng đáng hết mọi thứ.

      Vậy mà giờ này, đã bảy giờ hai mươi rồi, cô ta còn ngồi hì hục lau nhà, bảo tôi không giận sao được!

      - Nè, em có thôi đi không! - Cuối cùng, tôi quát lên.

      - Thì để em lau xong đã!

      Còn chút xíu nữa thôi!

      - Giọng vợ tôi nhỏ nhẹ.

      - Hừ, còn nửa cái nhà mà la chút xíu! Tại sao hồi chiều em không lau lại để tới giờ này?

      - Hồi chiều em phải rửa chén.

      - Thế trước khi rửa chén thì em làm gì?

      - Em giặt đồ.

      - Thế trước đó?

      - Trước đó thì em phải chữa cái bếp dầu.

      - Bếp dầu, bếp dầu!

      – Tôi cằn nhằn

     – Sao em không nhờ anh chữa?

      Vợ tôi ngước nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác:

      - Thì em đã nhờ anh mấy lần rồi, anh hứa tới hứa lui mà đâu có chịu làm!

      Tôi giật thót người nhưng kịp thời vớt vát:

      - Người ta đã hứa thì ráng mà đợi chớ!

      Vợ tôi tiếp tục cắm cúi lau nhà, tựa hồ không nghe câu nói ngang phè của tôi. Điều đó làm tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi cố lấy lại thể diện bằng cách tiếp tục hạch sách:

      - Thế tối hôm qua em làm gì? Em có đọc sách không?

      - Không! - Vợ tôi trả lời với giọng biết lỗi.

      Tôi cảm thấy hả hê liền lên giọng đắc thắng:

      - Đó, thấy chưa! Lỗi là do em hoàn toàn. Bữa nay thì em còn đổ là tại cái này cái kia, chứ còn hôm qua là tự em từ chối quyền lợi của mình. Anh đã tích cực tạo mọi điều kiện cho em trong khi em thì cứ...

      - Anh quên rồi! Hôm qua khi em vừa ngồi vào bàn thì anh nhờ em ủi đồ cho anh để sáng nay anh đi họp gì gì đó! - Vợ tôi cắt ngang lời buộc tội say sưa của tôi khiến tôi chưng hửng.

      - Nhưng mà tại em!

      – Tôi quyết không chịu thua

      - Nếu buổi chiều em ủi đồ giùm anh thì buổi tối anh đâu có nhờ em.

      Vợ tôi mỉm cười:

      - Anh lại đãng trí nữa rồi! Chiều hôm qua, lúc em soạn đồ ra tính ủi thì chính anh nhờ em mạng giùm đôi tất bị gián cắn kia mà!

      Cuối cùng, tôi đành thở dài rầu rĩ:

      - Thôi được! Thế còn hôm kia thì sao? Em có thì giờ xem ti-vi chớ?

      - Em có xem.

      Tôi bật ngồi thẳng người dậy như một cái lò xo, mặt mày rạng rỡ:

      - Ít ra thì cũng phải như vậy chớ! Đó, em thấy chưa! Một khi mà anh đã quyết tạo điều kiện...

      Nhưng vợ tôi không để tôi phấn khởi lâu:

      - Nhưng em chỉ xem có năm phút rồi phải đi công chuyện.

      Tôi nhăn mặt:

      - Sao lại đi đứng lung tung như vậy? Giờ đó là giờ em không phải làm một việc gì hết! Anh đã sắp lịch cho em rồi mà!

      - Nhưng chính anh lại kêu em chạy tới nhà anh Long lấy cây viết máy anh bỏ quên đằng đó về kia mà. Anh nói nếu không có cây viết thì buổi tối anh không làm việc được.

      Lúc đầu tôi tính hỏi tiếp xem những tối hôm kia, hôm kỉa vợ tôi sử dụng cái khoảng thời gian tự do của mình ra sao nhưng sau khi suy tính lại, tôi cho rằng khôn ngoan nhất là im lặng. Rõ ràng là càng tìm hiểu, vấn đề càng có vẻ rắc rối cho tôi.

      - Thôi được

     - Cuối cùng, tôi quyết định sửa chửa lỗi lầm

      – Em ngồi vào bàn đọc sách đi, đưa giẻ đây anh lau nốt chổ còn lại cho.

      Vợ tôi đứng dậy, cô ta có vẻ không tin đôi tai của mình:

      - Anh lau giùm em thiệt hả?

      - Thiệt chớ!

     – Tôi khẳng định một cách hùng hổ.

      Nhưng khi vừa cầm lấy miếng giẻ, tôi liền vội vàng nhét trả vào tay vợ tôi:

      - Chết cha, không được! Bây giờ anh phải đọc gấp một tài liệu quan trọng để sáng mai đi báo cáo.

      Tôi nhảy bổ lại bàn trước cặp mắt sửng sốt của vợ tôi.

      Vừa lục lọi đống giấy tờ, tôi vừa nói với vợ, lúc này đã lại ngồi xuống sàn nhà tiếp tục kỳ c91




Là chút hồng phai

Trịnh Công Sơn

Chẳng có gì đâu em ở lại
Một chút cỏ hoa giữa tâm hồn
Tâm hồn một chút hồn cỏ lá
Cỏ lá tâm hồn một chiếc hôn

Chiếc hôn xưa ấy là hôn cũ
Đã phai mờ trên những lối đi
Đường về là gió, là mưa, là bão lũ
Nhưng gót chân em vẫn ấm áp một lời thề

Cứ ấm áp cho gót chân hồng mãi
Hồng như chiếc hôn cũ đã tàn phai
Em ơi em ạ hồng mất dấu
Sẽ mất dấu hoài giữa hư không

Hư không là gì hư không nhỉ
Là chút hồng phai chút hoài nghi
Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ
Đã tàn phai quá giữa đường về.
42




Một người đàn ông có dính líu đến một vụ kiện, gợi ý luật sư của mình rằng nên gửi biếu ông chánh án sắp xử vụ kiện này món quà. Luật sư của anh ta cảnh cáo rằng ông chánh án này rất liêm khiết và nếu gửi quà như thế cho ông ta thì chỉ làm cho ông ta thành kiến với anh ta mà thôi.

Trong quá trình xử kiện, luật sư nhận xét thấy ông chánh án tỏ ra thiên vị khách hàng của mình và cuối cùng đã phán xử thiên vị cho anh ta. Sau đó người đàn ông nói với luật sư của mình rằng anh ta đã gửi biếu ông chánh án một món quà rất hậu hỉnh.

Ông luật sư nói:

Nhưng tôi không thể làm như thế được!

Anh ta nói:

Ồ, tôi gửi quà đấy! Nhưng tôi nhớ lời khuyên của ông, nên tôi đã lấy tên đối phương của tôi!

2890



Powered by Blogger.