Từ nhỏ đến bây giờ tôi vẫn thích xem những bộ phim của vua hề Charlot, dù là phim đen trắng. Tôi đã học được ở ông cách “tếu tếu” nghiêm trang khi viết truyện. Chỉ tiếc một điều tôi chưa học được cách im lặng mà vẫn khiến người ta bật cười như trong những bộ phim câm của ông. Truyện của tôi còn nhiều đối thoại, còn “nói” quá nhiều . Đấy là một khuyết điểm tôi chưa sửa chữa được.


*
* *


Tôi đang cắm cúi đánh máy bảng kết toán cuối năm để trình giám đốc ký. Chợt có tiếng cười vang của các bạn trong phòng, khiến tôi phải ngẩng mặt nhìn lên. Một thanh niên lạ mặt đứng ngơ ngác ở giữa phòng, tay đang mân mê chiếc mũ nỉ màu nâu đỏ. Khuôn mặt anh có vẻ gì đó tếu tếu khó diễn tả. Bộ râu mép của anh đã cạo sạch, vẫn nổi lên một vệt đen ở dưới mũi trông như râu vua hề Sạclô . Có lẽ thấy tôi nghiêm mặt không cười (tôi vẫn mang tiếng là "bà cụ non"), anh rụt rè bước đến hỏi:

- Xin lỗi, đây có phải là phòng kế toán tổng hợp?

- Đúng vậy ạ.

Tôi chưa kịp mở miệng, ba cô bạn đã đồng thanh trả lời rồi cười vang. Bây giờ tôi mới biết họ cười vì anh đi hai chân "chàng hảng" chữ bát. Tôi hỏi:

- Anh cần gặp ai ?

- Tôi muốn gặp trưởng phòng.

Anh móc túi đưa tôi giấy quyết định bổ nhiệm có chữ ký của giám đốc. Tên anh là Lê Hữu Nghiêm. Nghề nghiệp: kỹ sư điện tử. Chức vụ: Phó phòng kế toán. Chị trưởng phòng của chúng tôi đi vắng. Tôi mời anh đến ngồi đợi ở chiếc bàn của chị. Tôi vẫy tay gọi cô bạn đến cuối phòng, nói nhỏ:

- Phó phòng của tụi mình đó.

Lan trợn mắt hỏi:

- Mi định "hù" tụi tao hả?

Tôi lắc đầu . Nguyệt hỏi:

- Chắc anh ta thuộc loại COCC (*) gốc bự, chứ tướng đó xin vào làm nhân viên hợp đồng giám đốc cũng không nhận.

- Đừng coi thường. - Tôi nói - Ông ấy tốt nghiệp kỹ sư điện tử đó.

Hương bĩu môi:

- Bằng "dỏm". Tao nghĩ ông ấy đã tốt nghiệp lớp diễn viên hề.

Ba cô bạn lại che miệng cười khúc khích rồi nhỏ to nói chuyện. Tôi trở về bàn ngồi đánh máy tiếp. Thỉnh thoảng nhìn lên, tôi thấy anh vẫn ngồi im như pho tượng ở bàn trưởng phòng. Anh ngồi rất nghiêm trang nhưng trông cũng buồn cười . Một lúc sau, chị Tâm, trưởng phòng đi công tác về. Ba cô bạn vội ngồi vào bàn chăm chỉ làm việc.

Hai người trao đổi với nhau điều gì đó, rồi chị Tâm gọi chúng tôi đến giới thiệu với anh chàng có bộ mặt hề. Anh đứng dậy, lễ phép cúi chào từng người khiến ba cô bạn của tôi lại được dịp cười . Chị Tâm nói:

- Các em hãy làm quen với anh Nghiêm, phó phòng của chúng ta . Anh tuy biên chế ở phòng, nhưng lại làm việc bên giám đốc. Anh coi máy vi tính của xí nghiệp. Thôi các em về chỗ làm việc. Chị đưa anh Nghiêm đi giới thiệu với các phòng ban khác.

Đúng như lời chị Tâm nói . Hằng ngày anh Nghiêm chỉ tạt qua phòng một chút, để chị Tâm thấy mặt chấm công. Sau đó, anh đi đâu mất. Có lần tôi lên phòng giám đốc để trình lý báo cáo sử dụng vật tư trong tháng nhưng không gặp ông. Tôi ngó qua phòng bên cạnh để tìm ông. Trong căn phòng lắp kính, chạy máy lạnh, anh Nghiêm đang ngồi trước một dàn máy có màn hình nổi lên những con số như tivi . Tôi tò mò đứng xem. Anh Nghiêm thấy tôi, vội chạy ra mở cửa, mời vào .

- Tuyết muốn hỏi chuyện gì?

- Cái máy này là "bộ óc" của xí nghiệp phải không anh?

- Đúng vậy . Tuyết thắc mắc điều gì nó sẽ giải đáp ngay .

Tôi cười nói, tôi muốn biết tại sao lương của tôi thấp quá vậy ? Anh Nghiêm hỏi tôi vào làm ở xí nghiệp được bao lâu, bậc lương mấy . Anh ngồi xuống máy nhấn nút, những con số hiện ra . Anh trả lời tại cơ chế quan liêu bao cấp cần tinh giảm biên chế mới được hưởng lương cao . Tôi nói như vậy chẳng cần máy tính tôi cũng biết, và để trêu anh, tôi hỏi:

- Về chuyện tình yêu, máy có giải đáp được không?

- Được chứ. Nếu Tuyết cung cấp đầy đủ dữ kiện về người Tuyết yêu, tôi sẽ cho biết chính xác lương hai người cộng lại đủ nuôi dưỡng tình yêu trong bao lâu .

Không biết anh nói đùa hay thật, tôi bỏ đi về phòng. Tôi kể cho ba cô bạn nghe về sự kỳ lạ của máy vi tính. Lan cười nói:

- Được rồi, tao sẽ nhờ ông ấy dùng máy vi tính tìm giúp tao một người chồng đúng "kích cỡ".

Chiều đó, khi ra về tôi thấy anh Nghiêm đứng lóng ngóng đợi ai ở góc đường. Tôi vừa đi ngang, anh nói:

- Tôi muốn thông báo với Tuyết, tôi đã tìm ra người yêu của Tuyết.

Tôi chưng hửng:

- Ai vậy ?

- Qua máy vi tính tôi được biết lương của tôi cộng với lương của Tuyết đủ nuôi dưỡng tình yêu trong một tháng.

Tôi phì cười vì anh chàng "mát" này . Nhưng không hiểu sao vẫn nhận lời đi uống nước với anh. Tôi ngượng đỏ mặt khi đi bên anh vào quán đông người . Có người tế nhị che miệng cười nhưng cũng có người cười hô hố nói:

- Vua hề Sạclô tái xuất giang hồ.

Người ta thường nghĩ vượt qua những giọt nước mắt thật khó khăn, nhưng tôi lại nghĩ vượt qua những nụ cười diễu cợt còn khó khăn hơn. Người ta rất dễ yêu mến một anh hề trên sân khấu, nhưng một anh hề ngoài đời lại bị diễu cợt. Phải chăng vì đời sống đã có quá nhiều trò hề, nên người ta chán một anh chàng có bộ mặt hề?

Bây giờ tôi mới hiểu và thông cảm với anh Nghiêm. Anh đã phải chịu đựng nhiều vì bộ mặt hề của mình. Anh cho biết năm nay anh 38 tuổi, vẫn chưa lập gia đình. Vì cô nào nghe anh tỏ tình cũng phì cười, cho anh nói giễu chơi . Người ta khó mà tin được lời nói đứng đắn ở một bộ mặt hề. Tôi nói:

- Anh hãy thay đổi cách diễn tả để họ không buồn cười, như viết thư chẳng hạn.

- Không phải tại cách diễn tả mà tại quan niệm của tôi về tình yêu . Tôi nghĩ yêu nhau không phải là ngồi dựa lưng vào nhau rồi bốn mắt nhìn về bốn hướng. Yêu nhau là nhìn thẳng vào mắt nhau để giúp nhau lấy những hạt bụi trong mắt.

Thú thật, tôi đã phải bậm chặt môi để khỏi bật cười . Không biết có phải máy vi tính đã giúp anh có quan niệm đó?

Sau một thời gian tìm hiểu, tôi đã quyết định nhận lễ hỏi của anh Nghiêm. Mặc cho ba cô bạn cùng phòng khuyên ngăn. Lan nói:

- Nhìn bộ mặt ông ấy mà mi tin ông ấy nói thật à? Ông ấy giễu mi đó.

Hương nói:

- Trên đời này chỉ có tình yêu đứng đắn chứ làm chi có "tình hề".

Nguyệt nói:

- Hay mi "yêu" chức phó phòng?

Tôi đều lắc đầu không trả lời . Con tim có lý lẽ của nó mà tôi không giải thích được. Nhưng anh Nghiêm hỏi tôi, tại sao không từ chối tình yêu của anh. Tôi nói:

- Anh có bộ mặt "hề". Em có bộ mặt "bà cụ non". Chúng ta sẽ bổ sung cho nhau . Con cái chúng ta vừa giống cha vừa giống mẹ, chúng sẽ có bộ mặt bình thường.

Anh Nghiêm xiết chặt tay tôi, sung sướng mỉm cười . Lần đầu tiên tôi thấy anh cười . Nụ cười trông thật thảm thương. Tôi thầm nghĩ thà anh đừng cười, như vậy còn hay hơn.



(*) COCC = con ông cháu cha
2




Một ông quan đến hiệu thợ may, may một kiểu áo để tiếp khách. Biết quan xưa kia nổi tiếng cúi người trên, hách dịnh với người dưới, người thợ hỏi:


- Xin quan lớn cho biết ngài may kiểu áo này để tiếp hạng người nào ạ?


Quan cau mày lại, gắt:


- Nhà ngươi muốn biết như thế để làm gì?


Người thợ liền đáp:


- Thưa ngài, con hỏi thế để may cho vừa. Ngài mặc hầu quan trên thì vạt đằng trước phải ngắn một tấc, còn ngài mặc để tiếp dân đen thì vạt sau phải ngắn một tấc.


Quan ngẫm nghĩ một hồi, gật gù cho là phải, truyền:


- Thế thì nhà ngươi may cho ta cả hai kiểu.

2526




Một lần Mark Twain đến một thành phố nhỏ, ông có buổi nói chuyện ở đây. Tối đến, ông vào một tiệm ăn, chủ hiệu hỏi:

- Ngài mới đến thành phố này phải không ạ?

- Vâng, tôi vừa mới đến đây.

- Ngài thật là may mắn, tối nay có buổi nói chuyện của Mark Twain, ngài đi nghe chứ?

- Chắc chắn là có.

- Thế ngài đã có vé vào chưa?

- Ồ! Chưa, chưa.

- Thế thì có khi ngài phải đứng đấy.

- Vâng, thật đáng tiếc, tôi luôn luôn phải đứng trong các buổi nói chuyện của Mark Twain.2486




Trong 1 chuyến xe trở về cố hương, có 1 vị Cha cố ngồi bên cạnh 1 thiếu nữ yêu kiều. Có thể vô tình hoặc không, chỉ biết rằng, sau khi Cha cố đặt tay lên đùi người thiếu nữ thì cô ấy hỏi Cha cố rằng:
- Cha có nhớ rằng, trong kinh thánh, trang 98, dòng 13 từ dưới lên nói gì không?
Giật cả mình, Cha cố vội rụt tay lại và nói:
- Xin lỗi cô, và chắp tay lầm rầm tạ lỗi với Chúa.
Thực lòng, Cha cố cũng chưa biết cái dòng ấy nói về điều gì. Khi về đến nhà, mở kinh thánh thấy ghi rõ:" Con hãy cố lên! Còn chút xíu nữa là đụng đến thiên đường rồi đấy"
1413




Reng...

- Alô, chị Mai đó hả, cho em gặp Ngọc chút đi chị.

- Hương phải hôn? Trời, hay tin gì chưa?

- Dạ, tin gì?

- Báo bữa nay đăng cái vụ bà Bảy đi oánh ghen đó, đọc chưa?

- Dạ chưa, Ngọc có nhà không, chị?

- Ly kỳ lắm nghen! Báo nói, con bồ nhí của chồng bả là nữ tiếp viên quán bar gần nhà chị đó. Vậy mà hồi nào giờ chị đâu có biết. Lạc hậu thiệt chứ!

- Vậy hả chị? Ngọc đang làm gì vậy, chị Mai?

- Mà cái con nhỏ đó đâu có đẹp đẽ gì, xấu òm hà! Để chị tiết lộ cho em tin này, bảo đảm nghe xong em phải giựt mình luôn đó! Chuyện vầy nè...

- Chị Mai ơi, em còn công chuyện cần đi gấp lắm, chị cho em gặp Ngọc chút đi!

- Ừ, con Ngọc cũng biết con hồ ly tinh đó nữa đó. Nghe nói đâu như là hồi đó con đó từng bị oánh ghen mấy lần rồi. Nó lúc trước nghe đồn hình như là có cặp với ông giám đốc gì đó của một công ty lớn lắm. Hương biết sao hôn, bà vợ của ông giám đốc tìm tới tận nhà con nhỏ đó... Alô, alô, alô... (tít, tít, tít). Alô, dạ, thưa bác, cho con gặp Hương một chút đi ạ. Ủa, nó mới vừa điện cho con mà đã đi ra ngoài rồi sao? Ờ, bác có hay tin gì chưa, báo bữa nay đăng cái vụ bà Bảy bả đi oánh ghen, báo nói con nhỏ bị oánh ghen chính là cái cô ca sỹ phòng trà ở sát bên nhà con đó, nóng lạnh thiệt bác hén?! Để con kể bác nghe...1985




Mượn chồng


      1. Tôi tỉnh rượu quãng hai giờ sáng và như mọi khi, nghiêng người sang ôm Ngọc. Tôi sống rất lệ thuộc vào thói quen, bình thường thiếu hơi vợ là giấc ngủ dễ mộng mị. Lơ mơ ngạc nhiên khi bàn tay chạm vào vồng ngực đầy, người nàng xao động. Thì ra nàng chưa ngủ. Tôi hôn vào cổ nàng, đúng hơn là hít mạnh mùi nàng như lời xin lỗi. Cũng là một động thái quen thuộc, với tôi, mùi thịt da nàng vô cùng thân thiết.

Khuôn ngực đầy phập phồng và mùi hương lạ. Tôi tỉnh hẳn…

* * *

      Miên và Ngọc gọi tôi là “bôn”. Cái tuổi thanh niên hăm hở sau ngày giải phóng của tôi được định hướng ngay từ cuốn sách “Thép đã tôi thế đấy”. Mấy tài vặt đàn hát, thi phú khiến tôi nổi trội trong công tác đoàn mà Ngọc là bí thư. Sôi nổi hoạt bát lại là con gia đình liệt sĩ. Ngọc làm cán bộ lớp, cán bộ đoàn từ thời phổ thông. Miên điềm đạm, sâu lắng. Ngọc tóc ngắn trẻ trung tinh nghịch. Miên tóc dài suông đến rối lòng. Hai người tìm thấy sự bổ sung cần thiết và thân nhau từ đầu cấp 3.

Cái hăm hở, hiếu thắng của tôi làm Miên ốm. “Thằng Luận vậy mà chơi với nó cũng hay” - Ngọc rủ. Sau này khi thân nhau tôi thường đứng về phía nàng công kích Ngọc. Giận. Rồi lại làm lành. Tôi ở ký túc xá, đêm đêm thả bộ ra nhà hai người. Chúng tôi từng thức suốt đêm xem quỳnh nở hoặc bàn về những cuốn sách, những bộ phim, bài hát… Quan hệ thân thiết của ba chúng tôi khiến bạn bè và thầy cô rất ngạc nhiên. Mọi người chờ đợi mối quan hệ ấy sẽ bị phá vỡ, một ngày nào đó.

Ông ngoại Miên là ông giáo từ thời Pháp, bà ngoại con dòng địa chủ. Các cậu và cha nàng là sĩ quan, quan chức chế độ Sài Gòn. Sau ngày giải phóng, nhờ vài học trò tập kết và bảo lãnh cho thầy cũ nên gia đình nàng cũng tạm yên. Cha và các cậu đi trại cải tạo. Đêm đêm quanh vườn có người rình nghe thử trong nhà có bàn bạc oán thán gì không?

Nàng chẳng một lời về thế sự. Thời phổ thông đã đành, giờ sắp làm cô giáo, tôi và Ngọc nhiều lần bảo Miên viết đơn xin vào đoàn, nàng chỉ nhẹ lắc đầu. Gặng thì bảo tự thấy chưa xứng đáng. Đây là điều duy nhất ở nàng khiến tôi phiền lòng. Chúng tôi được giáo dục rằng tình yêu phải bao hàm cả lý tưởng. Nhưng tôi và Miên có nhiều ý hợp tâm đầu hơn Ngọc, về các lãnh vực khác. Như mọi chàng trai, tôi yêu. Cả Miên và Ngọc, một nửa, mỗi người. Và đã không có sự phá vỡ nào xảy ra khi chúng tôi tạm biệt thầy cô, tạm biệt ngôi trường mẹ, vào đời.

Số phận đã định sẵn: tôi với Ngọc được phân dạy cùng trường. Hai năm sau, chúng tôi làm đám cưới. Miên đến trước một ngày. Nàng tham mưu cho tôi cái áo mặc, giúp Ngọc bổ sung những vật dụng cần thiết cho đời sống gia đình, chuẩn bị tiệc trà… nàng tìm cách khỏa lấp sự áy náy của tôi với Ngọc bằng niềm vui lộ rõ trên vẻ mặt “chúc mừng hạnh phúc hai người”.

Rồi chúng tôi có 2 cậu bé kháu khỉnh. Những lần đầu ấp tay gối, thỉnh thoảng vợ chồng tôi nhắc tới Miên, một chút xót xa, có lỗi vì nàng vẫn một mình. Vừa dạy tôi vừa viết báo để kiếm thêm tiền. Bài được in thường xuyên. Một lần họp cộng tác viên, tổng biên tập đề nghị tôi về hẳn báo. Mọi thủ tục chuyển, các anh lo chu toàn. Nhờ quan hệ rộng, năm sau tôi xin Ngọc về dạy ở thành phố. Ngọc về cùng thông tin Miên có quan hệ với một giáo viên đã có vợ. Cuộc tình đầy tai tiếng và nàng xin chuyển về quê. Ông bà ngoại đã qua đời. Sau khi cải tạo, các cậu vào miền Nam lập nghiệp, cha mẹ về tiếp quản ngôi nhà lá mái và khu vườn rợp mát bóng cây. Lâu lâu nàng vào thăm ngôi nhà nhỏ rộn rã tiếng cười. Ba chúng tôi lại có những đêm không ngủ như thời đi học. Tiễn nàng, cảm giác có lỗi lại trĩu nặng trong tôi và Ngọc. Năm tháng cứ trôi qua…

2. “Chồng là một khái niệm mơ hồ, chỉ có con cái và ngôi nhà là cần thiết”. Tuyết, cô bạn thời phổ thông, có chồng là giám đốc một doanh nghiệp lớn, mệt mỏi phán. Trong mắt Miên, Ngọc, cô bạn người Bắc này thời ấy như bà chị cả về chuyện nam nữ, yêu đương. Tuyết đẹp, tự tin, khôn ngoan… Cô thành đạt so với bạn bè.

Thảo làm ở bệnh viện mới có bầu 5 tháng. Sau khi đổ vỡ một cuộc tình, cô gần như vô cảm đến giờ và quyết định vào Sài Gòn “cấy” con.

Lý mới thành hôn với người đàn ông năm tám tuổi, giàu có. Góa vợ hơn 10 năm, con cái đã lớn, ông mua một ngôi nhà nhỏ ở thị trấn sống với cô.

Những người bạn cuối cùng đã có nơi chốn và sắp làm mẹ. Đành rằng mỗi người có cuộc sống riêng nhưng sự yên bề của bạn khiến cái phao bấu víu tuổi bốn mươi độc thân không còn nữa. Sự hụt hẫng và các quan niệm của bạn bè về gia đình khiến Miên choáng váng. Nàng biết đằng sau câu nói có vẻ bụi bặm kia, Tuyết đã không còn là người đàn bà tự tin nữa. Đứa con, người đàn ông… Người đàn ông nào cho nàng? Thà như Thảo. Một cô giáo vùng quê lâu nay được học trò, phụ huynh trọng vọng, giờ bỗng dưng ễnh bụng - mới nghĩ thôi nàng đã muốn chết đi cho rảnh chuyện!

Người nông thôn giàu tình cảm nhưng cũng vô tâm thành ác khẩu: “Ủa, cô giáo cũng chưa có chồng na!” hoặc “Cô kén quá khéo rồi khó đường sinh nở!”. Không chồng sống ở thế gian chẳng dễ. Nhưng chồng chứ có phải mớ rau, túm cá ngoài chợ?

Người đàn ông của mình là ai? Nhiều lần câu hỏi này trở đi trở lại trong Miên. Luận ư? Miên giận dữ gạt phăng người bạn trai này ra khỏi tâm trí với lý do rất cụ thể: Ngọc. Tuy nhiên, Luận, tận sâu thẳm trong hồn, nàng biết rằng vĩnh viễn có chỗ “người bạn trai” thân quý này. Ngay cả khi nàng đã có Sang…

Nhà tập thể giáo viên thời ấy tranh tre vách đất, ban đêm leo lét m14




Đang ngủ, bà vợ bỗng rú lên, tay quờ quạng khắp giường. Ông chồng thấy vậy, ôm chặt vợ và hỏi:

- Có chuyện gì vậy em?

- Trời ơi! Khiếp quá! Em mơ bị rơi xuống địa ngục, may được anh giữ chặt đúng lúc, nếu không thì...

Ông chồng thở dài, thầm nghĩ: "Mình thật ngốc! Có dịp may như thế mà để lỡ!".

1019




Khách hàng: Chiếc quần đùi của tôi cô may hỏng. Vậy cô làm sao có thể may được những bộ quần áo thời trang hiện đại được? Thợ may: Thưa bác, may quần đùi rất khó ạ! Bác không thấy sao, chưa có một nhà may nổi tiếng nào quảng cáo rằng họ có thể đảm bảo may được những chiếc quần đùi đẹp, hoàn hảo vừa lòng quý khách và trong chương trình dạy cắt may không có bài may quần đùi. Không tin bác nghe đài, đọc báo, xem ti vi thì rõ.
2274







ta cũng biết mê cung xa nửa bước
một tình trần sao thấm mấy lần sương
đành đoạn nào ta đứng chẳng yêu thương
thôi nhắm mắt một đường thơ chợt rẽ

ma đang xé những vải tơ để buộc
một hình nhân vào kén của hoa thư
khiêng lên đài đang khói lửa thanh hư
đang uống cạn mạch tư tình xám hối

gửi hồn trần vào cõi cuối thiên hà
bao tiếng nhạc linh hoa trong vạn sắc
bay ta bay trong ánh sáng gần xa
những tiếng trống đánh đau hơn nguồn sặc

nghẹn buồng tim những mạch máu không về
người ta yêu sao đứng cuối cơn mê
tay chới với bấu sâu vào hiện thực
chuông thêm sức sao chờn vờn chậm ghé

giáo tình hoan đâm thủng cánh gió về
vang chạm ngõ người cười theo huyễn thệ
máu trinh nguyên chút ố giữa thời gian
ghì chặt cái đau tình không o bế

lửa bừng lên soi từng nếp thịt da
thiêu thành tiếng bập bùng trong đêm nhiễm
làn tên độc vẫn vô tình xé gió
và chợt đâm ta hét tiếng nỗi niềm
962




Albert Einstein có lần nói với các nhà báo:

- Các ông đừng đặt vấn đề quốc tịch của tôi. Những năm còn lại của cuộc đời tôi, theo giấy tờ thì tôi là người Mỹ. Nhưng, sau khi tôi chết. Nếu như những lý thuyết của tôi đề ra là đúng thì người Đức sẽ nói tôi chính gốc là người Đức. Người Pháp sẽ nói tôi là công dân quốc tế. Nếu sau này có những chứng minh cho rằng lý thuyết của tôi đề ra còn có những thiếu sót, thì người Pháp sẽ nói tôi đã từng là người Đức và người Đức sẽ nói tôi là một tên Do Thái.2455




Có anh nọ ra đồng kiếm đoợc mấy con cá rô đem về nướng nhắm rượu. Giữa lúc ấy, thằng con đói, khóc quấy mẹ. Nhìn thấy chồng nướng cá, mẹ nó dỗ:


- Úi chà! Con cá rô bố nướng vàng không? Con nín đi để rồi bố cho.


Thằng bé nín ngay. Nhưng chồng gắt:


- Vàng gì? Có phải nghệ đâu mà vàng! U mày đem nó ra ngoài kia!


Thằng bé lại khóc. Mẹ nó lại dỗ:


- Nín đi! Kia, trông con cá béo chưa kia! Nín đi rồi bố cho!


Thằng bé lại nín. Anh chồng nghĩ đến tiệc rượu của mình, cau mặt lại:


- Cá đây, chứ đâu phải thịt mỡ đâu mà béo với chả béo!


Thằng bé lại giẫy nẩy lên khóc. Mẹ nó dỗ mãi, không nín, đành chỉ vào gắp cá nói:


- Nín đi rồi bố xem con nào nhỏ, bố cho một con!


Nhưng anh chồng quát:


- Ba con bằng nhau, chả có con nào nhỏ cả!

2573




Sân trường bỗng hóa sân ga
Tiếng ve thay tiếng còi xa vọng về
Nón nghiêng che mái tóc thề
Đọng bao ánh mắt vụng về làm sao
Xa xa nón vẫy tay chào
Gần nghe câu hẹn biết bao nhiêu tình
Ngày nào nhộn nhịp học sinh
Giờ đây đứng lặng một mình trường ơi !
Áo ai vương chút bụi đời
Chia tay đôi mắt nói lời bâng quơ
Tuổi hồng vội nhặt vần thơ
Tặng cho cô bé "dại khờ" ngày xưa
Ve sầu ơi, có thấy chưa
Đi nhanh kẻo có kẻ thừa vu vơ
Chiều về ra ngõ ngẩn ngơ
Nhặt bao lá rụng vào thơ của mình...
802


Powered by Blogger.