Em đi rồi ! Chùm phượng cuối mùa thi
Đỏ hoe mắt một buổi chiều chớm nắng
Nhấm chùm hoa, không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khập khiễng trước sân trường...
Trước mặt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khóa vội
Những bàn ghế, những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi .
Chỗ em ngồi còn kia :
Vệt nắng dài in hằn lên ghế
Buổi sáng nào lần đầu đi trễ
Vai run run, tay lấm vệt dầu .
Em đi rồi ! Chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa ... Thôi, đừng nhắc ! Hạ tàn...1280
"Năm sau, Hàn Hoành trở về Trường An, tìm lại ngôi nhà ở phố Chương Đài, thì Liễu thị đã biệt tăm"...
Ông Giả ngừng kể, nhìn vào mặt Sinh mỉm cười. Đôi mắt lấp lánh láu lỉnh tinh nghịch, không có vẻ là một ông giáo già về hưu. Và Sinh thấy hơi rượu phả ra từ miệng ông Giả có mùi thơm dịu ngọt, rất lạ. Có lần Sinh hỏi vì sao uống thứ rượu tiểu thủ công rẻ tiền, được chế biến theo cách cẩu thả và ăn gian nguyên liệu mà ông lại thở ra hương thơm như vậy. Ông Giả cười không nói gì. Sau, Sinh mới biết nhiều người khác uống rượu với ông Giả cũng đã hỏi như vậy. "Mình cũng không hiểu sao lại thế. Có lẽ cơ thể mình có cấu tạo giống con chồn hương, chỉ ăn uống những thứ bình thường nhưng lại thải ra chất thơm có nồng độ đậm đặc hơn cả nước hoa Cologne của Pháp". Sinh kết luận: "Bố là "Hàm hương nhân"; là một kỳ nhân, trong người có trữ chất thơm. Uống rượu với bố rất kinh tế. Chỉ cần uống rượu rẻ tiền mà vẫn được hưởng mùi quý". Họ cùng cười.
Hôm đầu tiên được Sinh đãi rượu, ông Giả ngậm ngụm rượu nhăn mặt như muốn nhổ ra; rồi lại cố nuốt ực, có lẽ ông sợ Sinh phật lòng.
- Chắc bố sành rượu lắm. Xin lỗi bố vì ngân sách vợ cấp không cho phép con đãi bố rượu khá hơn.
- Lỗi gì đâu. - Ông Giả cười. - Nhưng đúng là "nước đái quỷ". Nấu rượu tồi là phạm trọng tội với quỷ thần. Rượu là chất nước thiêng mà con người không thể tự chế ra nếu không được thần linh mách bảo. Mà thần linh đâu có dạy nấu thứ rượu này.
Sinh nhớ đến lời kêu ca của Thục, vợ anh? Cái lão giáo hữu vô tích sự ấy có bùa bả gì mà cứ ngơi ra là lại tìm đến; có đồng kẽm nào cũng dốc ra hầu rượu lão. Sinh cố nhịn không vặc lại vợ. Anh nuốt khan cho trôi cái cục vô danh trong họng như ông Giả nuốt cái thứ "nước đái quỷ".
Ông Giả cũng biết nỗi khổ của Sinh. Có lần thấy Sinh bộ dạng thiểu não, mặt nhăn nhó như bị đau răng, ông nói bâng quơ: "Cho nên tôi mới một mình một thân như thế này". Khi lĩnh lương hưu, ông Giả đãi lại Sinh. Chỉ là vài chén rượu tồi với mấy củ lạc; khá hơn là mỗi người hai cái chân gà công nghiệp.
Hôm nay, lúc ngồi uống với nhau, ông chợt hỏi Sinh:
- Cậu giảng Kiều, có bao giờ tán cái tích "Liễu Chương Đài" không?
- Sách đã chú rõ. Con thấy không cần nói thêm. Mà tích ấy cũng đơn giản.
- Đơn giản à? - Ông Giả ngạc nhiên.
Sinh im lặng không biết trả lời sao. Thì vợ chồng xa nhau, nhớ nhung tí chút, rồi lại đoàn tụ. Chứ có gì đặc biệt. Sinh nghĩ thế, và hỏi ông Giả:
- Chắc trước kia bố giảng cái tích ấy hay lắm?
- Một lần có các thầy dạy văn cùng mấy vị trên Sở Giáo dục xuống dự giảng. Hôm ấy, bình về đoạn "Kim - Kiều tái hợp", chợt nhớ lại cái tích được nghe từ hồi thiếu niên, tôi cao hứng giảng cương ngoài giáo án. Bọn trẻ vỗ tay ầm ầm. Còn các quan Sở và các thầy phê là lan man vớ vẩn.
- Bố thử cho con mở rộng tầm mắt một phen. - Sinh hỏi như thách đố.
Thật ra, tôi chỉ bình phẩm theo câu chuyện bố tôi kể lại. Chuyện có vẻ tam sao thất bản. Một ông đồ bạn của ông nội tôi kể cho bố tôi nghe trong một cơn say vào đêm ba mươi Tết. Ông đồ này hỏng thi mấy bận, bất đắc chí; thường đem những câu chuyện linh tinh trong sách cũ ra kể làm quà, kiếm chén rượu.
Sau cơn đại loạn ở kinh thành, Hàn Hoành mới xong việc nhà. Chàng trở lại Trường An, tìm về ngôi nhà cũ của mình ở phố Chương Đài. Ngôi nhà nhỏ hoang tàn. Liễu thị thì biệt tăm. Chẳng ai biết vợ chàng đi đâu. Hỏi dò hỏi khắp nơi. Lão Trương bán hàng cơm bảo có lần nhìn thấy Liễu thị ăn mặc sang trọng ngồi trên xe song mã bên một vị đại quan trông phương phi quyền uy lắm. Mụ Lý béo bán đậu phụ rong thì thấy nàng ngồi trên ngựa bạch yên cương nạm bạc, châu báu lụa là phủ kín từ đầu đến chân, song đôi với một võ quan cưỡi ngựa ô, giáp trụ sáng choang, oai phong lẫm liệt. Mụ bình phẩm, ra vẻ triết lý:
- Người đẹp đổ quán xiêu đình thế thì trước sau cũng phải vào nơi "lầu xanh gác tía" thôi; chứ như anh thật làm sao giữ được .
Hàn Hoành không để ý câu nói như có ý miệt thị chàng; cũng không chấp mụ Lý đã nhầm lẫn "lầu son gác tía" với "lầu xanh gác tía". Vì, dù có biết Liễu thị từng là kỹ nữ, mụ Lý cũng chẳng đủ trí tuệ mà chơi chữ như vậy. Và Hàn cũng không chấp cái chuyện mụ cũng như lão Trương và đám dân phố không còn gọi chàng là "Hàn công tử", "Hàn tiên sinh" như trước; mà chỉ gọi trống không là "Hàn Hoành", hay là "anh Hàn".
Nhưng Hàn buồn lắm. Chàng ngồi bên bờ đầm Lam Thủy cuối phố Chương Đài lặng ngắm cây liễu. Đang độ xuân, lá liễu tốt xanh mướt chảy dài như dòng suối xanh. Chàng nhớ ngày trước có một cành liễu vươn ra mặt hồ, rủ sát mặt nước. Khi tiễn Hàn Hoành về quê, Liễu thị bảo cành liễu đó cũng như cánh tay nàng luôn vẫy theo chàng. Bây giờ cành liễu ấy chỉ còn một mẩu khô trụi chìa ra như chiếc đuôi cụt, rất tức mắt. Chẳng biết kẻ nào đã cất công lội xuống nước bẻ cành liễu ấy. Mấy con vịt bơi qua làm mặt nước sóng sánh bóng cành cây cụt dưới nước lay động, trông tội nghiệp như cánh tay tàn phế cố vẫy ai trên con thuyền ngoài xa kia. Hàn nhớ tới bài thơ chàng làm ở quê nhà trong một lần thương nhớ Liễu thị da diết:
Chương Đài liễu! Chương Đài liễu!
Tích nhật thanh thanh kim tại phủ
Túng sử trường điều tự cựu thùy
Giã ung phan chiết tha nhân thủ?
(Dịch thoát: Chương Đài liễu trước xanh xanh. Còn nguyên hay đã bẻ cành cho ai?)
Lúc ấy Hàn định bụng khi về Trường An sẽ đọc bài thơ lên để chọc giận Liễu thị, để rồi họ sẽ làm lành với nhau theo cái cách rất hiệu nghiệm của những cặp vợ chồng trẻ.
Bây giờ liễu xanh còn đấy, mà nàng ở tận chân trời góc biển nào.
Ngày ngày Hàn Hoành đi lang thang dọc phố Chương Đài, ngâm mãi bài thơ cho đến khi ứa nước mắt, cổ họng nghẹn lại mới thôi. Trẻ con bám theo Hàn đông như đàn vịt, reo cười, xô đẩy nhau kêu la náo động cả phố. Lão Trương hàng cơm lần nào thấy Hàn đi qua cũng gọi vào quán bảo ngâm "Liễu Chương Đài". Lão gật gù nghe rồi thưởng cho Hàn một chung rượu. Có lần cao hứng, lão đem đến bàn của Hàn một đĩa đậu đũa xào. Lão Trương thuộc lòng bài thơ, vừa chặt thịt vừa ê a hát "Liễu Chương Đài" theo một giai điệu dã ca vùng quê Phúc Kiến của lão, đệm thêm những tiếng "Hầy a!..." của những người đang ì ạch nặng nhọc đẩy xe lên dốc hay kéo gỗ, chống thuyền:
Ngày trước xanh xanh
Hầy a!
Liễu Chương Đài
Ngày trước xanh xanh,
Hầy à!
Hỏi có còn không
Hầy, liễu Chương Đài?
Mụ Lý béo quẩy gánh đậu phụ bán rong, gặp Hàn, mụ lấy một bìa đậu đưa cho chàng:
- Hàn Hoành. Hát cái bài có cây liễu ở phố Chương Đài này đi.
Hàn không một xu dính túi và đã nhịn đói mấy ngày. Chàng cười ngượng, cầm bìa đậu rồi hát "Liễu Chương Đài" theo điệu dã ca Phúc Kiến của lão Trương. Nước mắt chàng chảy ròng ròng. Miếng đậu trên tay chàng chảy nước ròng ròng. Mụ Lý cũng nước mắt đầm đìa, bảo ngày trước mụ xinh đẹp nhất xứ Giang Nam, nhưng bị gã công tử nhà giàu họ Mã bội tình, mụ chán đời chẳng thiết chăm sóc dung nhan nên mới ra thế này. Bây giờ nghe bài "Liễu Chương Đài", mụ cám cảnh mình mà không cầm được nước mắt. Hàn ngắm cặp má bánh đúc và cái mũi tẹt, cố hình dung ra nhan sắc của mụ ngày trước. Mụ Lý ngượng:
- Béo quá hả? Dương Quý Phi còn béo hơn tôi nhiều.
Người đẹp Dương Quý Phi quả là có đẫy đà thật. Nhưng vua Đường Huyền Tôn lại thích những cô gái mũm mĩm, và Dương Quý Phi biết cách đưa nhà vua lên tận cung Quảng Hàn, trên trời.
Hàn Hoành trả lại bìa đậu cho mụ Lý, bảo, giá có cái màn thầu ăn thì tốt hơn. Hai ngày nay chàng không một chút ngọc thực trong bụng. Mụ Lý ái ngại đưa cho Hàn một đồng xu. Rồi mụ kéo tạp dề lau mắt, quẩy gánh đậu phụ đi, miệng rao lanh lảnh, tươi tỉnh sảng khoái như trước đó mụ chưa từng khóc cho thân phận mình:
Đậu phụ Chương Đài đây,
Ơ - Ơ - ơi!
Liễu Chương Đài!
Ngày trước xanh xanh,
Ơ-ơi! Đậu phụ Chương Đài!
Hàn Hoành vào quán lão Trương, đặt một xu lên bàn cho lão yên tâm rồi gọi một thố cơm nóng. Lão Trương cười hỏi:
- ăn cơm với gì?
Hàn tặc lưỡi:
- Chan cơm với nước cháo hoa. Nhưng nếu phải tính tiền nước cháo hoa thì thôi vậy. Chỉ xin ít tương.
- Tôi đãi đĩa ca la thầu. Ăn xong, cho nghe bài "Liễu Chương Đài".
- Thế thì xin thêm bát rượu. Loại rượu nhạt cũng được .
Vậy là một trong những thi phẩm tuyệt tác đời Đường có giá là một bát rượu hạng bét với đĩa củ cải muối sau cuộc thương lượng về nhuận bút giữa tác giả với nhà xuất bản. Ăn xong, Hàn ngâm "Liễu Chương Đài", giọng nghẹn vì phải nuốt thố cơm không có canh rau, mà rượu thì đắng. Trong quán có những thương gia, những khách giang hồ mệt mỏi, áo khăn nhàu nát bụi bặm. Họ lặng nghe Hàn ngâm "Liễu Chương Đài". Có người thở dài. Có người đưa ống tay áo chấm mắt. Biết bao nhiêu Liễu thị đang chờ trên khắp đất Trung Nguyên này.
Hàn Hoành lang thang trên phố Chương Đài. Bọn trẻ bám theo chàng reo cười ầm ỹ, như đi theo một người điên. Chúng vừa đi vừa chìa tay vào các hàng quán xin hộ Hàn những thức ăn. Quần áo chàng rách tươm. Lão Trương thương tình bảo Hàn đến quán cơm pha trà, ngâm nga thơ phú mua vui cho khách, lão sẽ nuôi ăn. Bài hát "Liễu Chương Đài" được những khách thương ghé qua quán lão Trương nghe rồi truyền khẩu đi xa mãi.
Một buổi tối, Hàn Hoành đang đói meo nằm nhớ vợ trong ngôi nhà lạnh lẽo thì Liễu thị đột ngột trở về trên cỗ xe ngựa sơn son thếp vàng, như một mệnh phụ phu nhân. Hàn Hoành hoa mắt, ngỡ đang nằm mơ.
- Sách nói Liễu thị được Hàn Hoành đem vàng chuộc về từ tay tướng giặc cơ mà, bố? - Sinh cười hói, như cách lật tẩy một chuyện khoác lác.
- Sách sai - Ông Giả tỏ vẻ khó chịu - Hàn Hoành là một hàn sĩ lại vừa về quê lo đại tang, làm gì có vàng. Chính là vì bài thơ "Liễu Chương Đài" đã được truyền tụng đến nơi đóng quân của tướng giặc Sầm Dự, kẻ đã bắt Liễu thị về làm thiếp.
Liễu thị khóc lóc van xin được tha về với chồng: Sầm Dự cũng là kẻ có tình nên động lòng, cho Liễu thị được toại ý.
Sinh nhớ cái đêm Thục rời bỏ Nghĩa trở lại với mình.
Anh đứng ngoài hiên nhà Nghĩa phấp phỏng chờ. Sinh bị ướt sũng khi đội mưa đến đây. Anh đứng run cầm cập, nghe rõ tiếng trong nhà đang thu dọn gì đó.
- Thục đem cái màn đôi đi. Tôi vẫn còn cái màn cá nhân - Tiếng Nghĩa.
- Biết làm sao bây giờ, hả trời? Sao chưa đích xác mà họ đã báo tử, để bây giờ ra nông nỗi này - Thục như kêu lên.
- Ngày xưa thì bảo tại trời. Bây giờ thì chẳng biết tại ai. Thôi thì Thục cứ về với người ta. May mà chúng mình chưa có con, đỡ phiền toái. Giấy hủy bỏ hôn ước tôi làm xong rồi đây. Thục cầm lấy.
- Anh... Để rồi em nói với anh Sinh.
- Anh sẽ là anh cả của chúng em. Thỉnh thoảng anh sang chơi.
- Thế sao tiện. Thục đừng bận tâm về tôi nữa. Rồi tôi sẽ đi khỏi đây. Tôi đã đổi nhà cho chú Quýnh ngoài bãi rồi. Mà chưa biết chừng tôi sẽ lên chỗ bà cô ở Thái Nguyên. Thục cố quên chuyện cũ đi.
- Sao anh phải khổ thế? Anh làm thế chúng em có tội... - Thục khóc.
- Thôi Thục về đi. Tôi không thể đưa tiễn được.
Cánh cửa hé mở. Thục đầu trần khoác túi vải, ào ra ngoài trời mưa, như trốn chạy. Sinh đuổi theo đến đường cái, giữ Thục lại, ôm xiết lấy cô. Anh đã tìm lại được Thục của anh, không phải Thục trong những giấc mơ giữa rừng lạnh, dưới những trận bom rải thảm; với cảm giác của một người đói đến phát sốt trong cơn ngủ mê ăn ngấu nghiến những thức ngon nhưng vô vị như nhai giấy; mà là Thục với thân hình ấm mềm ngày trước. Nhưng Thục gỡ tay anh, thở hổn hển: "Giữa đường, người ta thấy, dơ lắm". Rồi cô xách cái túi chạy lên trước.
Thế là Thục đã dứt được Nghĩa một cách êm thấm để lại là của riêng anh. Hai hôm sau, Sinh làm bữa cơm để họ hàng mừng anh sống lại, trở về với vợ. Sinh hớn hở còn hơn cả trong bữa tiệc cưới Thục ngày xưa. Sinh cũng không để ý chuyện Thục mắt đỏ hoe vì khói, cặm cụi dưới bếp nấu nướng, ít khi lên nhà trên.
Đúng hôm vợ chồng Sinh ăn mừng, Nghĩa đổi nhà cho ông chú, chuyển ra ngoài bãi sông. Rồi sau, Nghĩa bỏ luôn cả nghề thợ mộc, mua cái bè nuôi cá lồng, lênh đênh mãi tận mạn thượng nguồn sông Lãng.
- Thế rồi cái tay Hàn Hoành ấy sống bên Liễu thị sung sướng đến trọn đời? - Sinh cười. Chuyện nhạt thế mà bố cũng tán được thì tài thật.
- Cậu ở trong nghề mà nói thế. Ăn thua nhau là ở cái kết. - Ông giáo Kiên nhẫn tiến tới đoạn cuối câu chuyện. - Họ gặp lại nhau như tìm lại được báu vật bị thất lạc. Hàn Hoành như được hưởng lại tuần trăng mật ngày trước. Liễu thị đem về một số vàng lớn của Sầm Dư tặng cùng cỗ xe ngựa lộng lẫy mà các vị quan lớn cũng phải thèm muốn.
Hàn Hoành đổi đời. Hàn béo đỏ ra, khăn áo gấm vóc lụa là xênh xang, bóng láng; ngày ngày cưỡi con ngựa trắng rong chơi những nơi non xanh nước biếc tìm tứ thơ. Phố Chương Đài vắng lặng vì không còn chàng hàn sĩ bất hạnh lang thang để hàng đàn trẻ con đi theo reo cười.
Nhưng rồi Hàn thi sĩ nhận thấy mình không thể làm thơ được nữa. Đúng ra, chàng làm thơ không còn hay như trước. Vì không còn nỗi thương nhớ khắc khoải; không có sự hoài niệm về một quá khứ đẹp đẽ nào, không có khát vọng gì khác ngoài ham muốn được nổi tiếng vì thơ phú. Mà để làm được thơ hay thì không thế chỉ bằng khát vọng nổi tiếng. Và cái chính là Hàn không còn rách rưới đói khổ nữa. Người ta cúi mình trước đầu con ngựa trắng yên cương nạm bạc của chàng, kính cẩn chào: "Xin vấn an Hàn công tử", "Dạ, Hàn tiên sinh du ngoạn". Người ta không còn gọi chàng là "Hàn Hoành" trống không nữa. Và người ta cũng dần quên bài thơ "Liễu Chương Đài".
Liễu thị có vốn, đóng thuyền đi buôn tơ lụa. Nhà Hàn Hoành lại càng giàu. Chồng tài họa thơ văn, vợ xinh đẹp thương hồ hái ra bạc.
Nhưng có một con rắn độc đêm đêm lẻn vào giường ngủ của hai vợ chồng. Đó là cái bóng đen của tướng giặc Sầm Dự.
Một đêm, Hàn Hoành hỏi Liễu thị, giọng như cái ngõng cứa gỗ tứ thiết lâu ngày không tra dầu lạc:
- Cái thằng giặc võ biền hung đồ ấy đã ăn nằm với cô như thế nào, mà bây giờ cứ thở ngắn than dài?
- Ông ta chẳng làm gì tôi cả. Tôi chỉ đàn hát cho ông ấy nghe. Thê thiếp của ông ấy hàng đàn, người nào cũng mặt hoa da phấn, đẹp bằng mấy tôi. - Liễu thị khó chịu vì phải nghe câu hỏi này nhiều đêm rồi.
- Hắn bắt cô về để làm tượng thờ à? Nói khó nghe lắm.
- Thì cố mà nghe. Nói khó nghe, nhưng từ khi tôi trở về thì anh không còn phải xin đậu phụ của mụ Lý béo, không phải hầu trà kiếm ăn ở quán lão Trương.
Hàn Hoành đấm xuống đệm giường đánh "ầm" như tiếng trống:
- Sao hay đi đến mạn Hàng Châu là nơi có doanh trại của thằng giặc ấy?
- Buôn tơ lụa mà không đến Hàng Châu, Tô Châu, Tứ Xuyên thì đến Sơn Đông mãi võ chắc? Nói khó nghe như thế thì để yên cho người ta ngủ, sáng mai còn phải xuống thuyền sớm cho kịp con nước.
Liễu thị quay mặt vào tường, ngáp dài. Nghĩa là nàng đã treo "Miễn chiến bài". Hàn Hoành đành nuốt giận, nghiến răng, mở mắt trừng trừng trong bóng đêm. Chàng hình dung ra cái cảnh Sầm Dự ân ái với vợ mình. Chàng đấm xuống giường lần nữa, nhưng lần này đấm trúng phải cạnh giường, nắm tay thư sinh của chàng như bẹp nát, những ngón tay muốn gẫy vụn.
- Cô còn thương nhớ hắn ta à? - Sinh hỏi Thục.
- Tôi không phải là khúc gỗ. - Một lúc sau, Thục nói trong tiếng thở dài buồn bực chán ngán.
- Thế mà nằm bên tôi, cô lại là một khúc gỗ lim đấy. Không, còn hơn thế nữa kia. Là một cây nước đá, cây nước đá! Hiểu chưa? - Sinh rít lên.
- Ngoa ngoắt, chấp nhặt dai dẳng quá đàn bà.
- Phải, tôi là đàn bà. Hắn là đàn ông.
- Còn cô là thứ gì, hả?!
Những đồ dễ vỡ trong nhà bị cả hai người đập tan tành.
Những đêm bi kịch.
Không thể mãi như thế này được. ở làng Nghĩa là ở gần con sông Lãng mà nơi thượng nguồn của nó có cái bè cá lồng của Nghĩa; là không thể quên được chuyện cũ. Sinh chạy chọt mãi rồi cũng xin được một chân dạy ở một trường cấp hai ven thị xã. Họ bán rẻ nhà cửa vườn đất chuyển đến nơi ở mới. Thục học nghề may, kiếm được khá tiền, còn hơn cả lương của giáo Sinh. Cô ta ý thức được vị thế của mình trong nhà. Cô coi thường Sinh. Không phải là "khinh mười lăm phút" mà là khinh mãi mãi. Vì chuyện tiền nong, vì chuyện cũ. Vì cả một điều tế nhị quan trọng nữa. Vết thương ở cột sống không làm cho Sinh chết như đồng đội tưởng, nhưng lại làm anh chỉ còn là một nửa người đàn ông.
Sinh thấy bồn chồn vì một điều gì đó. Không thể nghe nốt câu chuyện của ông Giả, anh làm bộ xem đồng hồ rồi giật mình kêu lên:
- Chết rồi, mải chuyện quên khuấy cái hẹn quan trọng. Mai bố cho con nghe nốt vậy.
Đêm cuối năm, mưa lạnh. Sinh dở say dở tỉnh về gian nhà tập thể giáo viên. Trong nhà có điện sáng nhưng im ắng khác thường. Ngăn tủ quần áo của Thục trống không. Bà tạp vụ nhà trường là bạn thân của Thục ở gian bên cạnh đang đứng ngoài hiên có ý chờ Sinh về. Bà rụt rè khép nép như sợ hãi, sang đưa cho Sinh phong thư rồi về ngay. Thư của Thục. Sinh vứt phong thư lên bàn. Anh biết trong thư viết gì rồi.
Ra đến cửa, bà tạp vụ còn ngoái lại. "à, cô ấy nấu sẵn cơm dưới bếp cho anh đấy". Sự săn sóc cuối cùng của Liễu thị, để cho Hàn Hoành lại nhớ thương khắc khoải mà làm thơ.
Sinh hình dung ra cái bè nuôi cá lồng dập dềnh trên mặt nước thượng nguồn sông Lãng, trong đêm mưa lạnh. Thục sẽ chẳng có được hạnh phúc như cô ấy tưởng. Thục sẽ lại ân hận và nhớ thương Sinh. Nỗi đau khổ chỉ biến từ dạng này sang dạng khác. Sinh khẽ cười buồn vì cái định luật bảo toàn nỗi buồn mà anh vừa nghĩ ra.
Cái tay Hàn Hoành ấy cũng chẳng sung sướng gì hơn mình. Thà rằng trước kia Liễu thị đừng trở về - Sinh lại nghĩ - Những điển cố, những chuyện ngụ ngôn và những giáo điều, chỉ chăm chú vào mục đích giải trình cho được một ý tưởng nào đấy, mà chẳng mấy khi để tâm tới những khổ đau bất hạnh riêng của mỗi con người. Con tàu cứ sầm sập băng đi, không bận tâm đến thân phận của những bụi cỏ hoang rối bời, khóm hoa dại li ti và đám mạng nhện mỏng manh trĩu nặng sương sớm chờm trên đường ray, dưới những bánh xe thép của nó.
Lần này Liễu thị đi Hàng Châu đã không quay về. ở đấy có doanh trại của viên tướng giặc Sầm Dự hào hoa không chỉ biết múa đao mà còn biết thưởng thức đàn ca.
Hàn Hoành bán sạch tài sản của vợ để lại, lăn lóc trong các ca lâu tửu điếm. Chàng làm những bài thơ thương nhớ Liễu thị trong những cơn say. Người đàn bà tầm thường từng là kỹ nữ ấy nhờ thơ của Hàn Hoành mà thành nổi tiếng. Cũng không biết có phải vợ của Hàn mang họ Liễu không, hay là chỉ vì trong thơ có cây liễu gãy ấy mà người ta gán cho thị họ Liễu?
Hàn lại là một hàn sĩ. Nhưng thơ Hàn Hoành lừng lẫy thiên hạ. Những bài thơ của chàng vạch ứa máu những thân cây, khắc sâu vào gan đá, viết chi chít trên những mảnh tường rêu phong nơi miếu hoang, cổ tự.
Người ta lại thấy Hàn Hoành lang thang trên phố Chương Đài, trong bộ cánh rách tướp của một gã khất thực. Và cũng vẫn như trước, bọn trẻ bám theo chàng reo cười ầm phố như đi theo một người điên, vừa đi vừa chìa tay vào các hàng quán xin hộ Hàn những thực phẩm. Mụ Lý béo bán đậu phụ lại thỉnh thoảng đãi chàng một vảy bạc vụn, đề nghị bài hát về cây liễu xanh xanh bên bờ đầm Lam Thủy.
Lão Trương lại gọi Hàn đến quán cơm nuôi ăn để tiếp rượu, pha trà, ngâm thơ mua vui cho khách. Những khách thương mệt mỏi bụi bặm ghé qua quán lại vừa uống ruợu nghe "Liễu Chương Đài", vừa thở dài chấm nước mắt. Lão Trương lại cao hứng vừa chặt thịt, vừa hát bài thơ đệm thêm những tiếng: "Hầy - a!..." theo một điệu dã ca vùng quê Phúc Kiến của lão:
Ngày trước xanh xanh,
Hầy a! Liễu Chương Đài!
Ngày trước xanh xanh,
Hầy à!
Hỏi có còn không
Hầy, liễu Chương Đài?...
Viết xong tại Vũ Trang
Ngày Lập đông - Canh Thìn.
Tại cửa hàng chim cảnh, một bà khách hỏi một con vẹt:
- Mày có biết nói không?
- Còn phải hỏi. - Vẹt ta vặn lại - Thế bà có biết bay không?
Ở sở thú, chuồng sư tử vừa được bổ sung một thành viên. Sau khi làm quen với nhau, con đầu đàn nói với chú sư tử mới đến:
- Tiếc là cậu chẳng được làm quen với người phụ trách cũ của tụi mình. Ông ta béo tốt, hiền lành, dễ mến và... rất ngon.2691
Viên ngọc thần ấy mà, cái viên ngọc mà khi ngậm trong miệng ta có thể nghe được tiếng nói của mọi vật, là có thật đấy các bạn ạ, không phải là chuyện bịa đâu! Cũng giống như các bạn, trước đây tôi cứ tưởng đó là chuyện cổ tích, người ta đặt ra cho vui vậy thôi. Ai dè đâu có một hôm tôi nhặt được nó, cái viên ngọc ấy, ở góc vườn nhà tôi. Không biết cái tay đoảng vị nào lại đánh rơi một thứ của quý như thế. Thoạt đầu tôi nghĩ đó là cục kẹo nên khi ngồi vào bàn đọc sách tôi thuận tay cho nó vào miệng. Dè đâu, ngay khi cục kẹo vừa chạm vào đầu lưỡi, tôi bỗng nghe có tiếng nói:
- Nói thật với chú, mặc dù tôi với chú đều là đồ gỗ cả thôi, nhưng tôi sống đã ngần này tuổi rồi, tôi đã ở trong cái nhà này suốt mấy chục năm qua, nghe thấy biết bao là chuyện, đó là chưa kể trong bụng tôi chứa toàn là sách với báo, hẳn tôi phải lịch lãm hơn cái nhà chú chứ!
Tiếng nói vang lên sát bên tai, rõ ràng là phát ra từ cái tủ sát cạnh tôi. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe một tiếng nói khác, lần này phát ra từ ngay chỗ tôi ngồi:
- Thì nhà bác nói vậy, tôi có dám cãi đâu. Tôi biết phận tôi là cái anh bàn cục mịch, lại sinh sau đẻ muộn...
Sau khi trấn tĩnh, tôi kịp hiểu ra là tủ sách và cái bàn đang trò chuyện và cái vật tôi đang ngậm rõ ràng không phải là cục kẹo. Một cảm giác ngạc nhiên sung sướng tràn ngập cả người tôi. Tất nhiên tôi không dại gì mà không tiếp tục theo dõi câu chuyện.
- Còn về cái ông chủ nhà này thật tôi chưa thấy một ngời thứ hai như thế - cái tủ nói - thật hiếm có!
Đích thị cái tủ đang nói về tôi, mà lại khen tôi là loại người hiếm có nữa chứ. Tai tôi dỏng lên, tim đập loạn.
- Ý bác ra sao tôi chưa rõ! - Cái bàn lên tiếng.
- Thì có gì đâu. Đấy là tôi nói về cái tính vô trách nhiệm của ông chủ ấy mà. Ai đời lại có bao nhiêu tiền lương đem tiêu xài hết, mỗi tháng chỉ đưa vợ chút đỉnh gọi là có. Đã vậy, hôm nào ngồi vào mâm cơm cũng chê õng chê ẹo. Tôi trông sao mà xốn con mắt quá!
Cái tủ thấy xốn con mắt bao nhiêu thì tôi thấy sôi trong bụng bấy nhiêu. Sao mà cái lão già này lắm điều thế không biết. Phận mình lo bảo quản mấy cuốn sách còn không xong, để cho ba con gián nó bò khắp các ngăn và ị vãi ra tứ tung, vậy mà lại đi chúi mũi vào chuyện người khác, cứ làm như lõi đời lắm đấy. Hừ, hôm nào ta róc xương lão ra nhóm bếp, thử xem lão có còn huênh hoang nữa không!
Tôi hầm hè trong bụng và liếc cái tủ với một sự ác cảm không giấu giếm.
Cái bàn lại cất giọng phân vân:
- Cứ theo như bác nói thì sự sinh hoạt hằng ngày của cái nhà này hẳn phải thiếu thốn lắm, nhưng tôi thì lại thấy...
- Ấy, ấy! - Cái tủ ngắt lời - Để tôi bảo cho chú biết. Sở dĩ cái nhà này cơm còn đủ ăn, áo còn đủ mặc ấy là nhờ một tay bà chủ cả thôi. Bà ấy phải giật gấu vá vai, mượn đầu này xoay đầu kia, chạy tới chạy lui cứ như chong chóng vậy. Còn anh chồng thì nào có để ý cho, cứ ẵm tiền lương tếch đi những đâu đâu, vợ khóc cũng chả hay!
Chà, chà, cái lão già này tinh ra phết chứ chẳng phải chơi! Có khi lão nói đúng cũng nên! Mình thật đoảng... - Tôi buồn rầu nghĩ đến những nỗi vất vả của vợ.
Tháng đó, tôi đưa toàn bộ tiền lương cho vợ, không giữ lại lấy một hào. Và tôi hết sức sung sướng khi đọc trong mắt vợ nỗi ngạc nhiên lạ lẫm, cứ như tôi làm một nghĩa cử gì ghê gớm lắm. Tối đó, sau khi ngồi vào bàn và bỏ viên ngọc vào miệng, tôi cực kỳ hân hoan khi nghe thấy những lời nhận xét tốt đẹp của hai thứ đồ gỗ kia. Nhưng niềm vui của tôi chỉ kéo dài đúng một tuần cho đến cái ngày tôi tình cờ nghe thấy đôi giày của tôi và đôi dép của vợ tôi kháo chuyện với nhau. Cũng giống như tính tôi, đôi giày của tôi hễ gặp phái nữ là bắt đầu ba hoa:
- Này, cậu có biết không, ngày hôm nay tớ đi biết bao nhiêu là nơi. Tớ ra xa lộ Biên Hòa này. Tớ tới tận Lái Thiêu nữa đấy. Chao ôi, ở đấy toàn những vườn là vườn, trái cây thì vô khối! Đó là chưa kể tớ còn được đi...
Tôi mỉm cười khi nghe đôi giày của mình kể ra một lô một lốc những nơi chốn tôi thường lui tới, vui chơi cùng bè bạn. Nó có tài kể chuyện thêm mắm thêm muối hệt mình!
Trước câu chuyện phiêu lưu kỳ thú của bạn, đôi dép của vợ tôi không giấu được nỗi tủi thân, nó than vãn với giọng ấm ức:
- Càng nghe chuyện của anh, tôi càng thấy buồn. Anh thì đi đây đi đó, còn tôi suốt ngày cứ thui thủi trong xó bếp, có đi xa lắm thì cũng chỉ ra tới chợ mà thôi. Thật chả bù với hồi trước, tôi được bà chủ cho đi khắp nơi. Khi thì ông chủ dẫn bà chủ đi nghe ca nhạc, lúc thì đi xem phim, lúc thì đi dạo mát, thỉnh thoảng lại ra chơi ngoại ô... ối giời, cái thuở ấy thật là tôi đi bằng thích! Tiếc là mọi sự trôi qua nhanh quá! Bây giờ ông chủ chỉ toàn là đi chơi một mình, chả thèm ngó ngàng gì đến cô vợ. Thật tội cho bà ấy. Còn tôi thì chỉ biết nhìn cuộc sống của anh mà ao ước...
Đôi dép nói tới đâu tôi giật mình tới đấy. Chết thật! Chẳng lẽ tôi là một thằng chồng ích kỷ như thế sao?
Ngay lập tức, tôi quyết tâm sửa chữa lỗi lầm:
- Em ạ! Rạp Thăng Long đang chiếu phim hay lắm. Tối nay, anh và em đi xem nghen!
Lần thứ hai trong một tuần, đôi mắt vợ tôi tròn như hai viên bi.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đây. Lần này tới lượt chiếc giường ngủ làm khổ tôi. Nó nói với chiếc gối:
- Này cậu, sao người cậu lúc nào cũng ướt đẫm như thế kia? Tớ chẳng thấy cậu khô lấy một phút.
- Khô sao được mà khô! - Chiếc gối thở dài - Tối nào bà chủ cũng khóc, mà phải khóc lớn gì cho cam, cứ dụi mặt vào người tôi mà khóc thầm khóc lén. Cứ cái kiểu này, thân tôi chưa nhão ra là may, chứ đừng nói đến chuyện khô với chả khô!
Lại chuyện gì nữa đây? Tôi rùng mình như có ai chích kim vào người.
Cả chiếc giường cũng thắc mắc:
- Sao lại thế nhỉ? Tớ thấy dạo này ông chủ quan tâm đến bà chủ nhiều lắm cơ mà!
Chiếc gối tặc lưỡi:
- Thì đã đành là ông chủ có để ý đến vợ mình hơn trước, nhưng không phải là đã quan tâm đến mọi chuyện. Ngay cái chuyện đi ngủ đây này, ông chủ cũng đã làm buồn lòng bà chủ biết bao nhiêu. Hai vợ chồng suốt ngày đâu có ai thấy mặt ai, chỉ có buổi tối trước khi ngủ mới gặp nhau tí tẹo. Thế mà ông chủ sau khi chui vào giường, lót gối dưới đầu xong, lại mở tờ báo ra, chúi mũi đọc, đọc mê đọc mải, chẳng hề để ý đến bà vợ nằm cạnh đang chực chờ trò chuyện với chồng. Đọc kỳ đến mỏi mắt, thò tay bật công tắc đánh tách một cái, thế là ông chủ lăn ra ngáy khò khò. Trong khi đó, bà chủ với bao nhiêu chuyện trong ngày đang muốn bàn bạc, tâm sự với chồng đành phải nằm thao thức một mình. Rốt cuộc chỉ có cái thân tôi lãnh đủ hết. Còn anh chồng vô tư kia thì cứ trơ ra như đá. Trời ơi, nó dám ví tôi với cục đá, cái đồ mất dạy này! Tôi muốn quẳng mẹ cái gối phản chủ này xuống sàn cho rồi, nhưng nghĩ lại, tôi thấy sự ví von láo lếu của nó cũng không xa sự thật là bao.
Lẽ dĩ nhiên, ngày hôm đó trước khi đi ngủ, người chồng đáng yêu là tôi nhỏ to trò chuyện với vợ một cách vui vẻ. Vợ tôi tươi tỉnh thì rõ rồi. Điều đáng nói là chính tôi cũng ngạc nhiên khi khám phá ra sự thú vị trong hành động mới mẻ này. Té ra vợ chồng cũng cần nói chuyện với nhau, lần đầu tiên kể từ ngày cưới tôi phát hiện ra điều đó.
Sau tủ, bàn, giày, dép, giường, gối lại tới khăn mặt, chổi, đồng hồ, bút máy, hộp quẹt, nồi, chảo... mỗi thứ đều cung cấp cho tôi một số tin tức về cuộc sống nội tâm của vợ tôi. Nhờ vậy mà tôi từng bước một khắc phục được những thiếu sót của mình trong cuộc sống gia đình. Và kết quả hiển nhiên là quan hệ giữa vợ chồng tôi ngày một tốt hơn.
Trong lúc tôi định đem viên ngọc của mình tới Viện khoa học quốc gia để nhờ các đồng chí ở đó phân tích, xét nghiệm các hợp chất cấu thành của nó để sau đó có thể sản xuất thêm hàng triệu viên như thế và cấp cho mỗi cặp vợ chồng một viên thì đùng một cái, viên ngọc không còn nữa.
Các độc giả có tiếc mà trách thì tôi cũng đành chịu chứ sự thể là như thế này. Tôi đi tắm biển ở Vũng Tàu và mang viên ngọc theo. Khi xuống nước, tôi ngậm nó trong miệng, ý là để nghe thử sóng nước và tôm cá nói nhăng nói cuội những gì. Bất thần một con sóng không biết từ đâu nhảy bổ vào mặt tôi khiến đôi mắt cay xé. Tôi nhắm nghiền mắt lại, còn miệng thì há ra... uống nước. Thế là thứ của quý báu trời cho kia trôi tuột ra khỏi miệng tôi và chuồi đi mất. Thật là tiếc đứt ruột. Về nhà, tôi cứ ngẩn ra như người mất hồn. Xót viên ngọc thì ít mà xót cho mình thì nhiều. Không có nó, từ nay cuộc sống của tôi sẽ khó khăn biết chừng nào. Vợ tôi muốn gì, nghĩ gì, mỗi ngày khóc mấy lần, cười mấy lần, làm sao tôi biết. Cái bàn cái tủ bây giờ thì cứ trơ ra như những vật vô tri, thật chẳng được cái tích sự gì!
Chiều đó, đi làm về, thấy vợ đang chuẩn bị thổi cơm, tôi vừa thay đồ vừa cố đoán xem cô ta đang cần gì. Không có viên ngọc thì tự mình phải tìm hiểu thôi. Sau khi suy nghĩ một thoáng, tôi ôm bó củi đi chẻ. Khi tôi bê những thanh củi vụn vào bếp thì vợ tôi nhoẻn miệng cười với tôi một cái, tươi như hoa. Khi cơm chín tới, trong lúc vợ tôi đang múc thức ăn ra bát thì tôi lại phải suy nghĩ xem mình nên làm gì. Và tôi quyết định đi lau bàn, dọn mâm và kê lại ghế ngồi, vừa vặn lúc vợ tôi bưng thức ăn lên và... cười, một lần nữa tươi như hoa nở xong, khi vợ tôi đi rửa chén bát thì tôi lại... nghĩ ngợi. Mất viên ngọc thì đời nó khổ thế đấy! Và cuối cùng tôi cũng nghĩ ra: phải giúp vợ một tay. Thế là tôi mon men xuống bếp và ngồi cạnh vợ, tập rửa bát. Vợ tôi có vẻ rất hài lòng về đức ông chồng của mình, cô ta ríu rít luôn miệng. Cô ta đâu có biết nỗi khổ mất ngọc của tôi.
Khi vào giường chuẩn bị đi ngủ, quay sang vợ, tôi bất chợt nhìn thấy chiếc áo của cô ta đã sờn vai, lại lốm đốm vài mụn vá. Tôi sực nhớ ra từ trước tới nay, mỗi khi mua được vải, cô ta chỉ toàn may áo cho tôi. Cô ta bảo: Anh đi lại nhiều, cần ăn mặc đàng hoàng, còn em thì... . Thì như chiếc áo cũ mà tôi đang nhìn thấy lúc này đây. Thật tội!
Tôi đằng hắng:
- Tuần tới cơ quan anh bán vải. Lần này thì anh nhất quyết phải may áo cho em.Thú thật là từ khi lập gia đình đến nay tôi mới nói với vợ được một câu tử tế như vậy. Ngay lúc đó, vợ tôi ôm chầm lấy tôi và dụi mặt vào ngực tôi một cách âu yếm. Trong nỗi xúc động dạt dào đó, tôi bỗng hiểu ra cuộc sống thật là đáng yêu và vun đắp hạnh phúc gia đình không phải là một việc khó lắm nếu như ta biết quan tâm đến người cùng chung sống hơn là chỉ bo bo nghĩ đến bản thân mình. Và như vậy có nghĩa là viên ngọc kỳ diệu kia, thực sự nó không hề mất đi, nhưng thay vì ở trong miệng thì bây giờ lại nằm trong lồng ngực tôi và đang đập một cách khoan thai. Cái viên ngọc ấy cặp vợ chồng nào cũng có, nó được cấu thành bởi những hợp chất như nhau và đang mách bảo cho chúng ta những điều khôn ngoan trong cuộc sống.
Người vợ trẻ, sau một thời gian xa cách, được gặp lại chồng mới từ quân ngũ trở về. Đêm đầu tiên, hai người "tâm sự" đến gần sáng mới chợp mắt... Bỗng có tiếng chuông cửa, cả hai choàng tỉnh. Người chồng hốt hoảng: Người vợ giọng vẫn còn ngái ngủ: - Yên tâm đi, đừng sợ, hắn giờ vẫn đang còn trong quân ngũ mà. Ông chồng sau khi đọc xong bài báo "Vụ án mạng tại nhà hàng: một nữ nhân viên bị giết chết", ngẫm nghĩ và nói với vợ:
- Dậy mau, em yêu, hình như chồng em về kìa!
- Em yêu, mẹ em cả ngày cứ quanh quẩn ở nhà như vậy, không chán sao! Có lẽ nên kiếm cho mẹ một công việc nào đó ...
- Mẹ em thì có thể làm được gì bây giờ chứ?
- À , thì chẳng hạn như... nhân viên phục vụ tại nhà hàng.
Johnny là một cậu bé rất thông minh và nghịch ngợm. Để thử phản xạ của cậu học trò, cô giáo bèn hỏi: "Có 5 con chim đang đậu trên cây, cô bắn chết một con. Hỏi trên cây còn mấy con?"
Johnny trả lời: "Chẳng còn con nào cả".
Cô giáo hỏi tiếp: "Tại sao không còn con nào cả?"
"Bởi vì khi một con chết, thì những con khác sẽ bay mất vì tiếng súng nổ" - Johnny giải thích.
"Em nói thế cũng được. Lẽ ra cô định nói còn 4 con, nhưng cô thích cái cách mà em suy nghĩ" - Cô giáo nói.
Hai mươi phút sau, đến lượt Johnny đưa tay lên xin phép.
"Thưa cô, thưa cô.."
"Gì vậy Johnny?"
"Bây giờ em xin phép hỏi cô một câu, được không ạ? Theo cô, có ba cô gái đang ăn kem, một người thì liếm, một người thì cắn, còn một người thì mút. Hỏi người nào đã có chồng ạ?"
Cô giáo đỏ mặt và lúng túng: "à.. ờ... Cô không biết Johnny ạ. Có lẽ.. có lẽ... người đang mút kem".
"Không phải, thưa cô. Người lấy chồng rồi phải là người đeo nhẫn cưới - Johnny nói - nhưng em thích cái cách mà cô suy nghĩ".
1548
Đó là 1 lần anh ầy đi công tác với phái đoàn ngoài Hà Nội. Vào 1 đêm, khi mọi người đang ngồi o quầy tiếp tân để mướn phòng thì có 1 bà khách chạy từ trên lầu xuống. Bà ấy vừa khóc vừa nói với người quản lý khách sạn.
__ Tôi..Tôi...không ở đây nữa. Tôi trả phòng lại đó.
Anh tôi và mọi người rất ngạc nhiên vì phản ứng lạ của bà khách này. Vì vậy anh ấy lại gần và hỏi:
__ Có chuyện gì vậy? Phòng đó có vấn đề gì ah?
Bà khách trong điệu bộ hốt hoảng trả lời:
__ Tôi nghĩ là phòng đó có.......tôi không biết nữa. Tôi đang nằm ngủ trên giường thì tự nhiên cái giường dựng đứng lên. Tôi tưởng là nằm mơ nên đã tự nhéo mình. Nhưng tôi rất tỉnh táo.....
Bà ấy hoảng loạn thật sư. Thấy vậy anh tôi mới đưa cho bà ấy vài viên thuốc an thần và nhờ người tìm cho bà ấy 1 phòng khác. Bạn của anh tôi cũng không phải là hiền. Họ cũng rất hào hứng trong chuyện này. Trong lúc đang phân vân. 1 người bạn của anh tôi nói :
__ Hùng_ tên anh trai tôi, tụi này biết mày rất gan da. Thôi thì tụi mình cá với nhau đi. Bây giờ mày vào phòng đó ở, nếu mày ở đó được 3 ngày mà không sợ thì tụi này sẽ dắt mày đi ăn 1 chầu.
Anh tôi cũng tin vào những chuyện lạ như vậy, nhưng anh ấy cũng muốn thử xem sao. Vì vậy anh ấy nhận lời. Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, anh ấy gọi người quản lý và dặn:
__ Huân, ngày mai em kêu anh dậy lúc 6h nha, anh còn phải vào bệnh viện có chuyện.
Anh quản lý đồng ý. Thế là tối hôm đó anh tôi vào ở cái phòng mà bà khách kia nói là có ma.......................
Đang ngủ say giấc, bỗng có tiếng của Huân:
__ Anh Hùng, dậy đi anh, 6h rồi, anh còn phải vào bệnh viện nưa.
Không chỉ gọi mà Huân còn đến gần và lay lay người anh tôi nưa. Anh tôi lim dim mở mắt, chộp lấy cài đồng hồ và nhin. Anh ấy trả lời lại:
__ Chỉ mới có 5h15 thôi, sao em kêu anh sớm vây?
Anh Hùng liến quay người hướng mặt vào tương. Nhưng cũng ngay lúc ấy, anh tôi bật ngồi dậy trong sự hoảng hôt...........
Anh ấy không hoảng hốt vì cái giường dựng đứng lên. Anh ấy cũng không giật mình vì Huân gọi anh ấy dậy sơm. Anh ấy bật dậy vì nhớ ra là Huân đã vào và lay lay gọi anh ây. Chuyện lay lay người để gọi 1 ai dậy là chuyện thương. Nhung nó sẽ trở nên quái lạ nếu cửa đã được anh tôi khoá 2 chốt, cài móc xích và đút chìa khoá ở ô. Điều đó cũng có nghĩa là, không 1 ai ở ngoài có thể mở cửa đươc. Bởi vì thắc mắc chuyện đó, nên anh ấy dậy và chuẩn bị đồ để đi làm luôn. Đến tối về, anh ấy lại vào phòng và đóng cửa kỹ như ngày hôm qua. Nhưng hôm nay, anh ấy không nghe gì hết, anh ấy để đồng hồ vào lúc 5h30 nhưng lại tỉnh dậy vào 5h15...........
Đến ngày cuối cùng là ngày thứ 7 và anh ấy ko cần đi làm vào ngày mai. Anh ấy quyết dịnh dùng thuốc ngủ để ngủ cho ngon giâc. Nhưng lạ 1 điều là, ngay cả khi uống 2 viên thuốc ngủ thì anh ấy vẫn thức dậy đúng 5h15. Điều này rất lạ đối với anh ấy vì anh thường thức dậy rất trễ khi ko làm vào buổi sang. Anh ấy xuống quầy tiếp tân và gặp bạn be. Mọi người đều hỏi han anh Hùng.
__Sao? Mày có gặp gì không?
Anh tôi trả lời:
__Có, tối đầu thì thấy Huân 5h15 lên kêu tôi.
Huân liền nói:
__Không có anh ah! Anh dặn em là 6h mới gọi anh ma. Với lại lúc đó em đang có ca trực bên khu kia, đâu có ở đây.
Nghe Huân nói vậy, mọi người đều há hốc miệng ra. Và rất ngạc nhiên khi thấy anh tôi vẫn bình thương. Anh tôi nói:
__ Anh biết, vì đó không phải là em. Cửa phòng anh khoá rất kỹ, nếu là em thì em cũng chẳng vào được __Anh tôi nói tiếp:
__ Có điều ngạc nhiên là, mấy ngày nay, lúc nào anh cũng dậy vào lúc 5h15. Không trễ củng không sớm hơn phút nao. Hôm qua anh đã uống thuốc ngủ, nhưng sáng nay cũng dậy vào đúng giờ đo. Mà lạ hơn nữa, khi thức dậy, anh rất tỉnh táo, không có chút gì nhức đầu hay ngái ngủ như trước đây.
Mọi người đã ngạc nhiên giờ càng ngac nhiên khi anh tôi hỏi người tổng quản lý khách sạn đã đứng tuổi:
__ Bà hãy kể sự thực về cái phòng đó đi.
Người tổng quản lý bèn kể nhỏ:
__ Cái phòng đó lúc trước có 1 bà khách mướn, và không biết vì chuyện gì mà bà ấy đã tự tử trong đó vào lúc 5h15...................................
Bao giờ cũng vậy, cứ gặp một buổi sáng ,trong veo đầy nắng vàng và gió mang đẫm sương là tôi lại bần thần. Nhớ
lắm ngày xưa xa lắc. . . cũng một buổi sáng rực rỡ và trong vắt như thế này, không khí cũng đẫm sương đêm như thế này, tôi đã giật thót mình vì bắt gặp cái viền sáng mượt óng trên bầu má mịn màng của cô bạn gái. Mặt trời sau lưng cô dát vàng lên những sợi tóc mai, lớp lông tơ trên má và hàng mi của cô như thể được thoa một lớp bột phấn vàng óng ánh. Đúng cái buổi sáng hôm đó tôi mới phát hiện ra một điều mà tất cả mọi người đã biết : cô đẹp thật ? Cũng đúng lúc đó tôi mới hiểu cái đám con trai bám nhũng nhẵng sau lưng cô khi đi học về hay đứng lao xao ở cổng nhà cô không phải là một lũ điên điên khùng khùng như tôi vẫn nghĩ. Lâu nay tôi chỉ hay nhìn cái gáy cao cao và mái tóc tém là lạ của cô từ phía sau. Trông nó giông giống con trai thế nào ấy. Ngày đó, cả lớp chỉ một mình cô là có những bộ quần áo sặc sỡ, lạ hoắc và những hộp bút chì xanh đỏ diệu kỳ. Từ cái tẩy cô dùng, quyển vở cô viết, đến cái mùi tỏa ra từ tất cả những thứ đó gợi cho mọi người nghĩ rằng cô là hiện thân của một xứ sở văn minh xa xôi nào đó đi lạc vào đây rồi bị bỏ quên lại nơi phố huyện heo hút đầy bụi này.
Năm tháng sẽ thanh thản trôi qua nếu năm đó tôi không là lớp trưởng . Nghĩa vụ bắt tôi phải hướng dẫn cô làm bài tập, hướng dẫn cô học bài theo cách của lớp tôi. Cô chẳng chịu học gì cả, chỉ hay nhìn tôi chằm chằm rồi cười . Ngày ấy tôi không đến nỗi tỏ như bọn con trai cùng lứa, tôi còn biết cười nheo nheo một bên mắt và lúc nói chuyện thỉnh thoảng bậm môi lại, phướn mày lên cho ra vẻ . Tôi thừa hiểu cô đang nghĩ gì. Nhưng cũng chỉ để vậy thôi, chẳng quan trọng ghê gớm bởi buổi sáng tôi còn phải chúi đầu vào học, buổi chiều lại phải tất tả đi chăn bò. Đàn bò nhà tôi dễ đến mấy chục con, ăn nhấp nhô vàng cả một vạt đồi.
o0o
Tôi ngơ ngác bước vào cái lớp toàn một bọn nhà quê cục mịch , rồi lặng im sống trong đó như một vật thể lạ. Hóa ra tất cả những thứ tốt đẹp mà gia đình sắm sửa cho tôi chỉ tổ làm cho mọi người thêm xa lánh tôi mà thôi. Tôi lớn hơn lũ bạn gái cùng lứa một chút và xinh xắn hơn chúng nó rất nhiều . Tôi biết. Tôi cũng đã phát hiện ra trong cái lớp tăm tối như một cái ao tù đó có một hoàng tử hào hiệp. Anh chăm chút gần gũi tôi. Tôi quí anh và chỉ chơi với mình anh thôi. Nhà tôi to đùng giữa cái phố nghèo, tôi chẳng phải làm gì, rỗi rãi vô cùng. Vậy là suốt các buổi chiều tôi xách cặp lẽo đẽo theo anh đi chăn bò. Đó là những chiều đông ảm đạm, lạnh ngắt. Hai đứa co ro tránh gió trong một lùm cây lúp xúp. Khói của cái bùi nhùi rơm cay mờ mịt cả mắt. Tôi ngồi cách anh xa quá một tầm tay, mặc chiếc áo nhung đỏ rực, nín lặng nghe cảm xúc ào lên, xô dạt trong lòng.
o0o
Suốt những buổi chiều đông ấm áp đó, tôi huyên thuyên đủ thứ chuyện vẩn vơ trên đời . Nói mà vẫn biết đó chẳng phải là điều người kia đang muốn nghe. Những câu chuyện không đầu không cuối . Rồi tự nhiên mắt cô lại cứ vụt sáng lên, dài dại khiến tôi nghẹn lại, im bặt, quên mất mình đang kể chuyện gì. Một tích tắc qua đi. Tôi lên tiếng tiếp. Nhưng là một câu chuyện khác mất rồi, chẳng ăn nhập gì vào câu chuyện lúc nãy nữa . Để đến tận bây giờ tôi mới sững sờ nhận thấy cô xinh đến thế !
o0o
Tôi là con út, được cả nhà chiều chuộng. Nhưng ngày nào tôi cũng cảm thấy bức bối vì trong đầu đầy ắp những hình ảnh của anh. Tôi không còn muốn cười với bất cứ một gã trai si tình nào vây quanh tôi nữa. Đôi lúc tôi ao ước giá mà có một ngày nào đó, dù chỉ là vô tình thôi, anh bỗng biết được tôi đã mong anh nhiều biết bao nhiêu. Đôi lúc trong mơ hình như tôi còn căm thù anh . Tôi muốn đập phá. Muốn nói lên câu ấy. Rồi ra sao thì ra...
Và ánh nắng đầu tiên của một ngày rực rỡ chiếu bừng vào mắt anh. Tôi bất giác nhìn thấy trong đó đang cháy rực lên điều mà tôi mong đợi lâu nay. Anh lúng túng đến tội nghiệp. Lời nói, hành động đần độn và xộc xệch.Tôi mỉm cười. Vậy là xong. Tôi thấy mình bỗng chùng lại. Tôi đã thắng rồi. Nhưng lại thất vọng như một tên thua cuộc thảm hại nhất. Vì tôi đã đến đích. Đã hết. Vậy là anh cũng chẳng hơn lũ đàn ông dở hơi kia là bao ! Và tôi không đi chăn bò cùng anh nữa. Tôi ở nhà. Chiều chiều ra hè đứng, lơ đãng nhìn ra phố vắng.
o0o
Tôi chới với như người bước hụt. Một điều đang có trong tay vừa phát hiện ra là quí giá thì bỗng nhiên vuột mất hút, chẳng kịp hỏi tại sao ? Cả một buổi sáng ở lớp cũng quá ngắn, không đủ để hỏi một câu gì Thành thử chiều chiều tôi lại phải rụt rè kiếm cớ nọ , cớ kia để mượn bằng được chiếc xe đạp của bố, phóng xuống phố huyện. Vun vút lao qua những ổ gà đầy bụi đỏ, đến gần nhà cô tôi mới đi chậm lại Một... hai... ba... bốn..., tôi nín thở nhìn vào . Trong hàng rào râm bụt nham nhở vàng khè bụi, cô giật mình nhìn ra, mỉm cười . Chiếc xe được ghìm lại, chầm chậm chạy qua nhà cô. Tôi thở ra, tim đập uỳnh uỳnh trong ngực , chạy quá thêm một đoạn nữa rồi quay về. Lại nhìn vào, lại nín thở, lại mím mím môi nén nụ cười trong miệng... Chỉ thế thôi mà đã thấy thỏa !
Từ đó, ngày chủ nhật bỗng dài ngoằng ra lê thê. Nhưng may làm sao, cả lớp vẫn không hay biết gì cả. Lớp đi cắm trại. Cái đêm ấy sao mà rét thế . Gần nửa đêm cô giáo bắt lũ con gái về nhà ngủ hết, chỉ có con trai mới được ở lại . Tôi được cô "tình cờ" nhờ chở về. Cô mặc chiếc áo nhung đỏ rực, đẹp lắm, nhưng hẳn là rất lạnh. Còn tôi choàng chiếc áo lông Đức mới toanh dài đến gần gối, ấm áp và hãnh diện. Phố huyện khuya vắng tanh . Lèo tèo vài mái quán cóc ngủ im lìm. Điện không có, chỉ lờ mờ mảnh trăng thượng tuần mỏng mảnh cuối trời. Cô ngồi sau đang lập cập chắc vì lạnh. Qua một chỗ rẽ... qua hai chỗ rẽ . Đuôi áo tôi động đậy, rồi được nâng hẳn lên, lành lạnh. Cô chui đầu vào trong. Má cô đụng vào lưng tôi mềm mềm. Cô vòng hai tay qua người tôi, siết chặt. Vòng tay ấm sực !
Trong lôi như bừng lên một ngọn lửa cháy rần rật. Tôi chựng lại. Hơi thở dồn trong ngực . Cái ấm áp ở vòng tay đó thấm lan vào từng tế bào. Hơi thở cô phả râm ran một vùng lưng . Tay cô nóng như được ủ bằng nhũng viên than hồng của nồi bánh chưng đêm ba mươi tết . Người tôi dần dần chín lịm đi trong hơi nóng ẩy. Tôi thấy rõ ràng một ly rượu mạnh đang đốt tôi hừng hực. Tôi ngất ngây. Vòng tay cô ấm áp đến thế ! Giá mà thế giới bốn mùa là mùa đông, giá mà đường về nhà cô cứ dài mãi ra...
o0o
Tôi không dám tin rằng mình dám liều lĩnh đến độ ấy. Tôi run lập cập khôn
g dám bước ngay vào nhà. Anh vướng víu vì chiếc xe đạp . Rồi anh buông tay cho xe đổ rầm xuống . Tiếng động dội lên to như một tiếng bom. Tôi tưởng có thể ngất đi vì sợ hãi. Anh đã bước tới gần... Đã rất gần... Và... Đôi môi lạnh ngắt của anh chạm nhẹ vào bầu má đang rừng rực như lửa của tôi . Đột ngột anh buông tay ra, quay ngoắt lại dựng xe, rồi nhanh như chớp phóng biến vào màn đêm đen kịt . Tôi đứng khóc một mình. Suốt mấy ngày sau anh sợ không dám đến lớp. Rồi nhà tôi vỡ nợ, cả nhà bí mật dắt díu nhau tiếp tục phiêu bạt đến nơi khác Tôi không chào được anh...
o0o
Tôi như lọt vào trạng thái không trọng lượng, hẫng hụt rơi xuống vực thẳm, rơi mãi... rơi mãi... Vậy là từ nay đến cuối cuộc đời tôi sẽ không còn được nhìn thấy cô dù chỉ là một lần ! Cô và tôi sê trở thành xa lạ .Tôi âm thầm học nốt phổ thông như một cái bóng. Rồi tôi vào đại học. Học xong tôi được phân công công tác tận Đà Lạt . Tôi chẳng yêu ai cho tới lúc bất ngờ gặp một cô gái có bầu má mượt óng ánh với lớp lông tơ hoe hoe hệt như má cô hồi xưa. Tôi đã khát đến rạc cả người về một vòng tay ấm và chỉ kịp vội vàng cưới nàng về làm vợ. Đêm tân hôn tôi chỉ khẩn khoản xin nàng hãy vòng tay ôm tôi đi. Để rồi tôi lại như bước một bước hụt nữa vì đôi cánh tay nàng chỉ là một đôi cánh tay. Không phải bằng lửa. Không phải bằng than. Không đốt bùng người tôi râm ran như tay cô hồi đó. Đà Lạt càng lạnh tôi càng bị nỗi nhớ về một vòng tay ấm áp bào mòn. Tôi trở nên rỗng tuếch vì nó. Vợ tôi cũng đã mơ hồ nhận ra. Nàng buồn. Cuộc sống vợ chồng tôi ngày càng lạnh ngắt đi như ướp đá. Tôi đông cứng lại vì tê tái những nuối tiếc về một vòng tay, một ngọn lửa, một luồng điện nóng rực thấm vào người. Tôi cứ tưởng tượng mãi, nghĩ mãi xem rằng bây giờ cô đang ở đâu, đang làm gì, đang sống như thế nào... Giả sử cô đang sung sướng... cô đang đau khổ . . . , hay đơn giản nhất cô đang bình yên... tất cả đều làm tôi xót xa. Dịp nào gặp lại bạn bè tôi cũng hỏi thăm cô. Nhưng vô vọng.
o0o
Mười năm... Rồi hai mươi năm...
Và khi tất cả những điều cần quên đã sắp quên được rồi thì một thằng bạn xa lắc tình cờ cho tôi biết cô đang ở Nha Trang.Tôi xuống Nha Trang ngay. Hình như vì có cô nên cả cái thành phố biển này nóng ấm và nắng chói chang. Tôi bước dồn. Chân nọ vấp chân kia líu ríu. Nhà cô đây rồi. Tôi chựng lại, luýnh quýnh quay ra : Ngần ngừ... Rồi lại hấp tấp quay vào . Chiếc đồng hồ đeo tay kêu tích tắc... Lâu lắm sau tôi mới dè dặt bấm chuông.
o0o
Tôi đã hét lên khi nhìn thấy anh. Anh đang đứng ở kia đó ư ? Hai mươi năm qua, thời gian đã dệt nên cho anh tấm áo của một người đàn ông viên mãn. Tóc anh đã có những sợi bạc sáng trắng lên, óng ánh. Đôi mắt sững sờ sau cặp kinh cận. Cậu con trai ngờ nghệch trong cái vỏ bọc từng trải năm nào giờ đã trở thành từng trải thật rồi ! Tôi òa khóc.
o0o
Khi cánh cửa nhà cô mở ra, tôi lạnh toát sống lưng không nói được câu nào. Đất dưới chân tôi chòng chành. Cô dồn tấm cửa sắt lại làm ngực lôi bị nén theo, nghèn nghẹt. Tôi đã nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt rồi. Hai mươi năm ! Khoảng cách đó đã đẩy cô ra xa cái ngày xưa nhiều đến mức tôi suýt không nhận ra. Quyền uy của sự ý thức được cái đẹp tỏa hào quang quanh cô . Cặp môi tô dày son đỏ. Đôi mắt kẻ chì đen thẫm, sâu hun hút và phấn hồng trên má cô khiến tôi không tài nào nhìn thấy được lớp lông tơ mịn màng, hoe hoe mê hoặc như ngày xưa. Cô đẹp ! Như một bông hoa rực rỡ nhưng không phải được nở từ cái nụ dễ thương ngày nào. Hóa ra ngày mới vào Nha Trang, cô đã từng đi hát cho một vũ trường. Rồi cô bỗng dưng biến thành bà chủ của cả cái khách sạn hút khách như một cái vực xoáy mà tôi nghe tiếng lâu nay, hóa ra người đàn bà nổi tiếng ấy trong giới ăn chơi ở thành phố biển lại là cô.
o0o
Tôi và anh chậm rãi đi dọc bờ biển. Chiều xuống mờ mờ, nhạt nhạt. Anh cứ nhìn hút mãi ra tận ngoài khơi xa. Anh tìm gì? Ngoài đó chẳng còn gì cả đâu. Tàu thuyền đã về hết rồi. Chỉ còn sóng và gió . Sao anh lại như lảng tránh tôi? Sao như có bão dông đang vần vũ trong đôi mắt ấy ?
Biển chiều. Mặt biển phập phồng như nhịp thở. Những con sóng ngầm phải gồng mình đến mức nào để ngoi lên được mặt nước ? Những con sóng ấy háo hức, hối hả lao vào bờ. Đã qua bao cuộc thăng trầm, đã qua bao lúc nở non, đã qua bao làn gầm thét mà bạc cả mái đầu? Say đắm, mãnh liệt đến thế, vừa gặp bờ đã chỉ còn là một nhúm bọt lều phều . Vậy mà những con sóng khác tiếp tục lao vào, cũng sôi réo ầm ào, cũng bạc trắng mái đầu xanh. Tất cả cũng chỉ để tràn vào bờ sâu hơn con sóng trước. Dù phải xóa đi cả những dấu chân đã in trên cát, xóa đi cả nhũng công trình cặm cụi của lũ dã tràng ngờ nghệch. Chỉ để nấn ná thêm tích tắc rồi lại cũng nát tan, và rồi lại cũng lùi ra xa... Những con sóng trẻ hơn nữa lại lao vào. Biển ngàn triệu năm rồi mà vẫn còn cứ thế. Không dám thay đổi. Không dám khác đi. Tôi biết cái kết thúc, nhưng mỗi khi một con sóng dâng cao dựng đứng lên tôi lại vẫn bị nhìn hút vào. Đỉnh nó từ từ cong xuống. Một. .. hai... ba này. ùm! Bọt mù tung tóe! Cuộc đời tôi cũng chỉ như thế chăng? Biển ơi ! Đã gột rửa cho trần gian bao cay đắng, bao toan tính, bao nhớp nhơ mà nước biển vẫn mãi còn xanh ngắt. Biển ơi ? Mưa đã rơi ròng rã bao nhiêu tháng năm mà lòng biển không hề bớt mặn. Sao điều đơn giản thế mà anh không chịu hiểu? Anh như đang khòng xuống bởi sức nặng của những ý nghĩ đau đớn nào đó. Vầng trán mênh mông ấy, đôi mắt mênh mông ấy, lớn hơn tất cả những người đàn ông đã đi qua tôi . Vòng tay lôi liệu có còn đủ rộng để ôm trọn anh không ?
o0o
Cô ngồi hên cạnh tôi. Ngay sát đó, chỉ cách một gang tay thôi. Cánh tay cô đeo nhiều vòng vàng. Thứ kim loại này lạnh lắm? Bây giờ sao cô còn cỏ thể làm ấm tôi như ngày xưa ? Hai mươi năm nay tôi cứ ngỡ gặp nhau phải là sung sướng lắm, phải là thiêng liêng lắm. . . Ai ngỡ rằng còn đau hơn !
o0o
Anh cuống quít quay về Đà Lạt như chạy trốn. Tiễn anh ra bến xe tôi vẫn còn như chờ đợi . Cái loa công cộng kia hãy ngừng lại đi ! Biết đâu trong tĩnh lặng anh sẽ quay lại nhìn tôi, anh sẽ nói cho tôi nghe những tiếng mà tôi chờ đợi. Nhung anh im lặng. Rồi xa dần...
Tôi lại tơi tả quay về nơi không ai chờ tôi cả, quay về với căn nhà trống trải một mình, với những bữa cơm một mình, với những giấc mơ một mình...
Tại sao anh lại còn đến tìm tôi và nỡ hủy hoại nốt cả những gì tốt đẹp còn sót lại trong tôi ? Anh có biết rằng chỉ một nụ hôn ngày ấy của anh đã làm tôi sống được suốt mấy chục năm qua ? Tôi gắng sức vật lộn với cuộc sống bằng mồ hôi, bằng nước mắt, bằng tất cả những gì tôi có . Chỉ để đợi một ngày gặp lại anh . Ước chi tôi có thể nổ tung ra ngàn mảnh hay thu lại tròn xoe như một viên sỏi để lăn qua, lăn lại vô cảm đời đời ...211
Chàng thổ dân đang tắm dưới suối, nhìn thấy một chú voi con lạc mẹ, bèn lội đến gần vỗ về:
- Voi con đáng thương, đừng ủ rũ như thế! Ta sẽ dẫn chú về với mẹ. Chú voi liếc anh chàng từ đầu đến chân, rồi nguýt dài:
- Xí, tôi đang trốn bà ấy đây! Mà anh bảo ai ủ rũ? Hãy nhìn lại... cái vòi của mình đi.
2336
Hai anh bạn trò chuyện:
- Có quy định mỗi cặp vợ chồng chỉ có từ 1 đến 2 con, mà sao cậu đẻ những 6 đứa?
- Tớ vẫn thực hiện đúng đấy chứ!
- Sao cơ?
- Vì 2 vợ trước của tớ chẳng đẻ được đứa nào cả.
1361
Đêm rất bình yên, rất dịu dàng
mùa Thu - nhè nhẹ tiếng trùng than
mùa Thu - trơ trụi trời không áo
tôi sợ mù sương mai sáng tan ...
Tôi sợ ... Bởi em không ở cạnh
mùa Thu hiu quạnh chữ Cô Đơn
mùa Thu chưa có lần tay vuốt
mắt lạnh em buồn tôi khẽ hôn !
Đêm rất bình yên, rất ngậm ngùi
hình như mình hẹn một ngày vui
từ khuya nào đó đêm tương ngộ
trên chuyến đò xuôi sông nước xuôi ...
Là nghĩa là chưa phải lúc này
chưa hồi phân định cõi Đông - Tây
ngổn ngang trăm nỗi ngày cơm áo
ngơ ngẩn tàn đêm tôi nhớ ai !
885