Chiếc phi cơ bị trục trặc phải đáp xuống một hòn đảo của bộ tộc ăn thịt người. Đội bay và hành khách bị nhốt vào kho "thực phẩm". Buổi sáng đầu tiên, lũ trẻ con nhà tộc trưởng vào kho tóm anh lái chính, chúng hỏi ông bố:
- Bố ơi, đây có phải là bữa điểm tâm của chúng ta không?
- Tất nhiên, lâu rồi mới có bữa sáng ra hồn. Đến trưa, bọn trẻ lại xông vào đám "thực khách", lôi ra anh hoa tiêu:
- Bố ơi, thằng béo này có thể làm bữa trưa được không?
- Được đấy, ăn món Âu nhanh tiêu thật! Chiều, bọn trẻ lại bê ra một cô tiếp viên xinh xắn và hỏi bố chúng về bữa tối. Không ngờ, ông bố gắt:
- Vừa bé vừa non! Món này rửa sạch đi để tao "lót dạ" trước khi đi ngủ.
2312






Cô giáo hỏi:

- Người ta, đầu tiên là mọc răng cửa, sau đến răng hàm, rồi đến răng khôn, cuối cùng là đến răng gì?

Một học sinh trả lời:

- Thưa cô răng giả ạ!



o O o



Thầy giáo hỏi một em học sinh:

- Em hãy cho thầy biết ba tiếng nào học sinh hay nói nhất ở trên lớp không?

Em học sinh suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Em không biết.

Thầy vui vẻ, hài lòng:

- Em nói rất đúng, thật đáng khen.

Em học sinh bàng hoàng, ngơ ngẩn.

1146




Cái Cười Của Thánh Nhân
Tác giả: Nguyễn Duy Cần

Anh Mù Tự Phụ


Có một người kia sinh ra là đã bị mù.

Sống trong một gian phòng, nhưng bởi anh không thấy gì cả, nên anh phủ nhận tất cả những gì người chung quanh quả quyết là có: "Tôi không tin, vì tôi không thấy"

Một vị lương y đem lòng thương hại, đi tìm cho ra một thứ linh dược trên Hy Mã Lạp Sơn về trị lành bệnh, anh ta sung sướng tự phụ bảo: Giờ đây tôi thấy được tất cả sự thật chung quanh tôi rồi!

Nhưng, có kẻ bảo với anh ta: Bạn ôi! Bạn chỉ thấy được những vật chung quanh bạn trong căn phòng này thôi: Có là bao. Ngoài kia, người ta còn thấy được mặt trời, mắt trăng cùng các vị tinh tú hằng hà đa số. Còn biết bao vật xấu, đẹp, lộng lẫy màu sắc huy hoàng mà bạn chưa thấy.

Anh chàng không tin. "Làm gì có được những cái đó! Tôi chưa thấy những cái đó. Cái gì có thể thấy được, tôi đã thấy tất cả rồi"

Một vị y sĩ khác bèn lên tận núi cao gặp được sơn thần chỉ cho một thứ linh dược khác đem về giúp cho anh ấy được cặp mắt sáng hơn và thấy xa hơn những vật chung quanh trong căn phòng của anh.

Bấy giờ, anh ta thấy được mặt trời, mắt trăng, các vì tinh tú trên không trung, mừng quá, và lòng tự phụ tự đắc lại tăng thêm. "Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ tôi thấy, tôi tin. Như thế, giờ đây không còn có gì mà tôi chẳng thấy chẳng biết. Đâu còn ai hơn tôi được nữa!"

Nhưng, lại có một hiền giả có cặp mắt thần, bảo với anh ta: "Cậu ơi! Cậu vừa hết mù, nhưng cậu vẫn chưa biết gì cả. Tại sao quá tự phụ như thế? Cũng như khi cậu ở trong phòng và tầm con mắt cậu không vượt khỏi bốn bức tường, cậu không tin có vật gì ngoài căn phòng của cậu. Giờ đây, tầm mắt cậu vượt khỏi bốn bức tường, thấy được nhiều vật xa hơn, nhưng với chừng mực của tầm mắt và lỗ tai của cậu, cậu làm gì biết có những vật ngoài ngàn dặm mà tai mắt cậu không làm sao mà nghe thấy được. Cậu có thấy những nguyên nhân nào đã cấu tạo ra cậu khi cậu còn nằm trong bào thai của mẹ cậu chăng? Ngoài cái vũ trụ nhỏ bé mà cậu đang sống đây, còn không biết bao nhiêu vũ trụ khác vô cùng to lớn và nhiều không thể kể như cát ở sông Hằng. Tại sao cậu dám tự phụ bảo rằng: Tôi thấy cả, tôi biết cả? Cậu vẫn còn là một anh mù, cậu vẫn còn là lấy tối làm sáng lấy sáng làm tối".

Lời bàn:

Bài văn u mặc này không biết muốn nhắm ai?

Chừng như câu nói tự tôn tự đại này: "Tôi không tin, bởi tôi thấy" dường như muốn nhắm với những nhà khoa học Tây phương nhất là với những kẻ "học mót" cái học chủ yếu là của Tây phương.

Một nhà khoa học về nguyên tử lực hiện đại đã long trọng tuyên bố: "Chính cái vô hình chỉ huy những cái hữu hình". Thật là một nhát búa trên đầu những nhà khoa học tay con vẫn còn luôn luôn ngạo nghễ chê những gì họ không thấy được đều là dị đoan mê tín cả. Nhà vật lý học Robert a. Milikan nói về một nhà thiên văn học ngày nay là Sir Jomes Jeans mà ý kiến về những lẽ huyền bí Vũ Trụ thường nghịch hẳn nhau, ông nói: "Có điều mà hai chúng tôi hết sức biết rõ một cách chắc chắn, là về điểm này, chúng tôi không ai biết gì cả".

Sự hiểu biết của con người càng thiển cận bao nhiêu lại càng làm cho con người càng tự đắc bấy nhiêu. Trái lại, sự hiểu biết con người càng rộng rãi bao nhiêu làm cho con người càng khiêm tốn bấy nhiêu, như lời nói này của Socrate: "Điều mà tôi biết rõ nhất, là tôi không biết gì cả".

Khoa học càng ngày càng tăng tiến, sẽ giúp cho chúng thấy rõ chúng ta cả thảy đều là những anh mù tự phụ này.

Lời khuyên dạy của hiền giả trên đây mới nghe tưởng chừng như lời nói của các nhà đại bác học của khoa nguyên tử học ngày nay rằng vật chất và tinh thần là một.

Ý nghĩa thâm diệu của bài văn này còn đi xa hơn nữa những gì đã bàn ở trên. Nó còn muốn nói đến cái mà nhà Phật gọi là "vạn cảnh giai không". Cái cười của Thánh Nhân quả là rất thâm trầm!
551





Chị tôi, phải nói là đẹp, chị có một mái tóc dài nổi tiếng ở thành phố đó ngày xưa, chẳng thế mà có biết bao nhiêu cây si trồng trước nhà không sao bứng đi cho được, cho dù nhà tôi đã có 2 cây dừa xum xuê cành lá hai bên cổng ra vào. Cái quyến rũ của mái tóc dài, cái đẹp của chị tôi đôi khi đã làm phiền người khác không ít, trong đó có tôi... bởi tôi đã bị đòn oan chỉ vì thương hại những cây si trước sân nhà.

Trong những đứa con của ba mẹ, chị tôi là người đẹp nhất, bởi thế trời chẳng công bằng khi đã dành cho chị tôi quá nhiều ưu đãi, từ khuôn mặt, dáng dấp đài các cho đến mái tóc dài quá eo đã làm nhiều anh chàng chết mê chết mệt, đã làm cổng nhà tôi sập một bên chỉ vì ghen, chỉ vì không tìm được chỗ đứng trong tim chị tôi. Cái đẹp ngây thơ của tuổi dậy thì đã khiến biết bao anh chàng mà trong đó có những anh chàng Hải Quân khốn khổ, ngẩn ngơ... mỗi lần tàu cặp bến Bạch Đằng, các ông thuỷ thủ đã làm trắng cả thành phố Đà Nẵng trông thật đặc biệt, lúc đó Chị và bạn bè của chị đã đặt tên cho thành phố Đà Nẵng là thành phố của Hải Âu.

Một hôm đi học về, sau khi chia tay với bạn, đi một quãng chợt thấy có người đi theo, chị quýnh quáng bước vội, càng bước nhanh, người đi sau càng tiến đến gần...người đi theo chị mặc quân phục trắng, giây vàng đeo một bên vai vừa đi vừa hát nho nhỏ vừa đủ cho chị tôi nghe " [i]Chưa gặp em tôi vẫn nghĩ rằng, em là thiếu nữ đẹp như trăng, tóc xanh là bóng dừa hoang dai, âu yếm nhìn tôi không nói năng.[/i].." . Thế là chị tôi biết yêu " [i]Hoa Biển[/i]" , biết " [i]Tâm Sự Một Loài Chim Biển[/i]" , chị tôi thích những gì liên quan đến biển và...chị tôi thích Binh Chủng Hải Quân từ đó, nhưng Ông Bố nhà binh khó tính của chúng tôi lên tiếng:

- Con còn bé, lo học hành không được quen vớ vẩn...

Thế là chị tôi im lặng vâng lời nhưng buồn không ít. Tuy nhiên cái tình cảm học trò đó đã len lén đi vào tâm tư chị tôi, cho dù có lần chị bảo:

- Chị nghe cô Hương bên cạnh nhà mình có chồng Hải Quân nói lấy chồng HQ khổ lắm, cô đơn lắm, họ đi quanh năm suốt tháng, có khi 6 tháng mới về một lần... eo ơi! nghe vậy chẳng muốn quen mấy ông HQ nữa đâu.

Thế nhưng " [i]Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, ngàn năm hồ dễ mấy ai quên[/i]" của chị tôi như một cái gì thật đẹp, thật lãng mạn của người đi theo sau, hết con đường này đến con đường nọ, của những buổi tan trường như một kỷ-niệm ăn sâu trong lòng chị tôi, và tình cảm đó đã phải dừng lại khi chúng tôi và Mẹ, một lần nữa lại theo gót giầy của Ba tôi vào Quy Nhơn, nơi cũng có biển xanh, cát vàng, nơi có những hòn đá nằm chồng lên nhau. Nơi có Suối Tiên, có Mộ Hàn Mặc Tử nằm cheo leo lẻ loi nhìn ra biển, nơi cũng có Cù-Lao-Xanh xa thật xa với ngọn hải đăng nằm cô độc quanh năm nhìn sóng vỗ... Tuy nhiên, Quy Nhơn không là bến Bạch Đằng nên QN không có những bộ quân phục trắng như ngày xưa, thay vào đó là những bộ quần áo màu xám xanh để chúng tôi cứ gọi đùa là " Lính đổ xăng" .

Ở đấy, chị em tôi lớn lên theo ngày tháng, chị tôi chững chạc hơn, hiểu biết hơn để vừa đủ làm thiên hạ khổ lên, khổ xuống. Còn tôi, tôi lớn lên theo cái thế giới ngây thơ của tôi, tôi vẫn ồn ào, vẫn chưa tập cho mình sự nhẹ nhàng, khoan thai, từ tốn như chị tôi đang có. Cái thế giới của tôi không biết làm khổ người khác, như một nụ hoa còn e-ấp, chưa nở hết cánh thành ra mỗi lần đi đâu với Chị, tôi muốn được làm người lớn, muốn khoác lên mình chiếc áo dài như chị nhưng luôn bị chị bỉu môi châm biếm:

- Thôi, Nhỏ mặc đầm hay quần tây đi, mặc áo dài trông thẳng từ trên xuống dưới không giống ai cả...

Những lần như vậy tôi tức đến muốn khóc, nhưng vì ham đi nên tôi đành chiều theo ý chị, cho dù tôi chỉ chờ cơ hội để khoác lên mình những chiếc áo dài tha thướt như chị tôi đang mặc. Bởi thế nên cái thế giới của tôi luôn bị che lấp bởi cái tàn lọng của chị, nên tôi cứ như con mèo con, như cái bóng bên cạnh chị để rồi vẫn vô tư đùa giỡn, đuổi bắt nhau trong sân trường với những tiếng cười dòn tan, thoải mái, với những trái me xanh dấu kín nhâm nhi trong lớp học, với những chồng bánh bèo nóng hổi bên đường, hay của những quán chè nằm trong ngõ cụt.

Thỉnh thoảng chị cho tôi được tham dự những cuộc picnic cuối tuần ở những hòn đảo ngoài khơi do mấy ông " lính đổ xăng" của chị tổ chức. Những cuộc đi chơi xa ấy bao giờ cũng đem đến cho tôi nhiêu hứng thú. Tôi ngắm trời, ngắm biển, ngắm những đợt sóng tiếp nối va vào thân tàu để rồi tan vỡ ra thành những bọt biển trắng xoá li-ti, cứ thế tôi mải mê ngắm mà quên mất chị tôi đang khốn khổ, đang vật lộn với con tàu nhấp nhô với cái mũ sắt trước mặt, nhìn vào tôi rùng mình quay đi. Người ngồi bên cạnh có cơ hội được săn sóc chị tôi, tay giữ chặt cái mũ sắt mà đôi mắt lo âu áy náy đến tội nghiệp. Lúc ấy chắc chắn chị tôi không còn thích loài chim biển hay hoa biển hay sóng biển bởi chị đang xanh xao như tàu lá, lúc ấy nếu ai có hỏi chị có muốn lên tàu hoa để ra biển khơi, chắc chắn chị sẽ rõ ràng lắc đầu quầy quậy chứ không ỡm ờ như mọi khi để những cây si trước nhà cứ hiểu lầm nhau mãi, để tôi bị đòn oan chỉ vì thương người không đúng chỗ như Ba Mẹ tôi vẫn thường hay mắng.

Cù Lao Xanh, một hòn đảo đẹp nổi tiếng ở Quy Nhơn, từ đất liền đi ra Cù-Lao-Xanh cũng mất khoảng một tiếng rưỡi nếu đi tàu của mấy ông HQ, vậy mà chị tôi cũng rũ-rượi trông ghê quá, trong khi tôi vẫn tỉnh bơ vừa ăn vừa ngắm trời xanh mây nước...nước biển trong xanh để có thể nhìn thấy những cụm rong biển, những cây san-hô đủ màu mọc sâu dưới nước để có người tình nguyện nhảy xuống đưa lên cho tôi những cây san-hô màu trắng xanh non, màu trắng tim-tím trông thật đẹp.

Khi người ta không thương thì người ta rất vô tình đến tàn nhẫn, như cái tàn nhẫn của chị tôi. Chị bị Ba Mẹ la hoài vì có cái tật là không chịu nói thẳng cho người ta biết về cảm tình của mình như thế nào, Mẹ vẫn nói " [i]không thương thì cứ nói là không, mà thương thì cứ bảo là có[/i]..." nhưng chị lại vẫn cứ ẫm-ờ để rồi một tối cả nhà đã lên giường, chỉ có tôi còn đang ngồi học bài, chuông cổng lại cứ reo, nhìn ra tôi biết là một trong những cây si của chị, người ấy năn nỉ thật tội:

- Bé làm ơn mở cửa cho anh vào, anh hỏi chị một câu là anh ra ngay...

Tôi suốt đời vẫn là con bé ngu, nên tin người, thương người tôi mở cổng, chị tôi cũng ác lắm, không chịu ra cho người ta hỏi 1 câu để người ta đi, chị nhất định không ra, và người ta cũng nhất định không về. Ba tôi nằm trong phòng chắc bực mình lắm nên cứ hắng giọng làm tôi cuống quýt:

- Chị em ng2061




Bâng khuâng mấy ngõ lá vàng
Ngõ nào cũng đến nhà nàng trong tôi
Hỏi thu nắng nhạt đầy vơi
Nắng nào chợt rọi từ trời nhớ thương
Lá rơi đắp mấy tình trường
Đắp ngang rừng mộng đắp đường qua em
Gió rung từng cọng mềm mềm
Cọng hương áo cũ êm êm giữa nguồn
Trời cao xanh ngắt mây tuôn
Nhớ ta lên cả mây buồn dạo quanh
Bây giờ thu bóng xây thành
Người ơi hoang vắng xin đành gọi tên
Thành tôi chứa những bồng bềnh
Chứa người trong mộng ôm miền phù vân
Ta đi cuối tận thu gần
Hôn lên nỗi nhớ tan dần chiêm bao
1506




Năm 75, Hùng mới lên 5 thì bố phải đi học tập cải tạo ở miền Bắc xa xôị Mẹ ở nhà phải buôn tần bán tảo để nuôi Hùng và đứa em gái kém Hùng 2 tuổị Mẹ đã khổ sở như vậy mà vẫn phải cố gắng dành dụm tiền để đi thăm nuôi bố mỗi năm một lần. Một ngày kia, mẹ kéo Hùng lại dặn dò là phải nghe lời bác Tư (một người bạn của mẹ) và rồi bác ấy dẫn Hùng về ở một miền làng quê gần một con sông lớn. Một đêm không trăng sao, bác Tư và cả gia đình cùng Hùng kéo nhau xuống một cái ghe nho,û và họ chở mọi người ra một cái tàu khá lớn. Hùng bị đẩy vào phía trong hầm tàụ Hùng cũng không biết tàu chạy mất mấy ngày đêm, lâu lâu họ cho mọi người một chút thực phẩm và ít nước để sống cho qua ngàỵ Một trưa kia mọi người phía trên reo lên mừng rở vì họ đã thấy đảọ Chiều đó họ lên được đảo Ku Ku, ở đó ít lâu rồi mọi người được chuyển về đảo lớn hơn là Bidong để chờ duyệt xét cho đi dịnh cư ở nước thứ bạ

Ở đảo Hùng thuộc diện minor lại không có thân nhân nên được một gia đình người Mỹ bảo trợ qua Mỹ từ trại Bidong, Malaysiạ Hùng được đưa về ở tại Salem, đó là một thành phố nhỏ tại tiểu bang Massachusetts. Lúc đó Hùng mới lên 10 tuổị

Vợ chồng người Mỹ này không có con cái nên coi Hùng như con ruột của mình vậỵ Họ chăm sóc Hùng rất chu đáo, cho ăn học đàng hoàng. Hùng cũng nhận ông bà này là bố mẹ nuôi của mình. Ngôi nhà của họ ở gồm hai tầng và một gác thượng. Thời gian đầu họ cho Hùng ở một phòng ở tầng dưới, nhưng khi Hùng lên trung học thì Hùng đòi lên tầng trên ở cho thoải mái hơn.

Thế là bố mẹ nuôi thì ở tầng dưới còn Hùng một mình ở tầng trên. Cái cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai và lên luôn cả gác thượng. Cả hai tầng đều có đầy đủ tiện nghi như phòng tắm, phòng ngủ, phòng để coi TV v.v., nên Hùng cảm thấy thoải mái vô cùng. Thỉnh thoảng bố mẹ nuôi có lên tầng trên để xem Hùng ăn ở thế nào, còn ngoài ra họ cũng ít khi quấy rầy đến Hùng.

Cái gác thượng thì trông có vẻ lạnh lẻo nên không ai bước chân lên đó cả. Tuy mỗi lần leo lên lầu Hùng đôi khi cũng nhìn lên trên đó vì tò mò, nhưng mỗi khi nhìn lên đó Hùng đều cảm thấy như có cái gì làm Hùng ơn ớn lạnh nên Hùng không bao giờ có cái ý định leo lên cái gác thượng này để xem trên đó có gì.

Mới lên ở được hai ngày thì đêm đó Hùng nghe có tiếng động lịch kịch trên gác thượng, rồi nghe cả tiếng chân bước ở trên đó nữa! Hùng cố lắng tai nghe để coi xem đó có phải đúng là tiếng động do người gây ra hay là do thú vật . Ðúng rỏ ràng là tiếng bước chân của người rồi, Hùng cảm thấy hơi run và vơ lấy cái mền trùm kín cả người từ đầu tới chân. Tiếng động bổng im bặt, Hùng cố chờ một hồi nhưng không nghe thấy gì nữa cả và rồi thiếp ngủ lúc nào không biết nữạ

Sáng sau thức dậy Hùng không biết hôm qua mình nghe thật hay chỉ là trong giấc mơ. Hùng cũng chẳng dám nói với bố mẹ nuôi sợ họ không tin và cười cho sự nhát gan của mình! Tối hôm đó sau khi ăn chiều xong, Hùng leo lên lầu để lên phòng, khi tới đầu cầu thang Hùng không tránh khỏi việc đưa mắt nhìn lên cái gác thượng. Tự nhiên Hùng thấy một làn hơi lạnh chạy dọc theo xương sống của mình. Hùng vội đi nhanh về phòng rồi lấy sách ra đọc. Chín giờ Hùng cất sách rồi lên giường nhưng vẫn trằn trọc chưa ngủ được. Một lúc sau thì tiếng động lại nổi lên, tiếng lịch kịch và tiếng bước chân vang xuống từ gác thượng. Hùng co rúm cả người trong cái chăn, tiếng động vẫn nghe rỏ nồn nộp! Có khi Hùng nghe như tiếng bước chân lê xuống cái cầu thang và tiếng bước chân dẫm lên các bậc thang bằng gỗ gây ra những tiếng kọt kẹt. Hùng càng co rúm người lại hơn vì sợ tiếng chân đó tiến về phòng mình. Nhưng may mắn là tiếng chân dừng lại ở lưng chừng cầu thang rồi lại bước trở lên gác thượng và im bặt.

Hùng vẫn không ngủ được. Ðến cở 11 giờ, Hùng bổng mắc đi tiểu, cố nín một hồi rồi không thể nín nổi nữa Hùng đánh bạo bước xuống giường rón rén ra mở cửa phòng và đi lại phòng tắm để đi tiểụ Khi tiểu xong quay về phòng mình, Hùng cố tình nhìn xuống sàn nhà để khỏi phải nhìn về phía cầu thang, nhưng khi đến cửa phòng thì như có ai khiến, Hùng ngước mắt nhìn lên! Chúa ơi! Một bóng đen đã đứng thù lù ở cái cầu thang từ bao giờ. Hùng chỉ thấy một nửa dưới mà thôi vì nửa trên của cái bóng đó ở trên gác thượng. Hùng đứng chết trân một chổ và cái bóng đó cũng cứ đứng nửa trên nửa dưới như vậy một chổ! Không biết được bao lâu thì Hùng tỉnh hồn lại và chạy một mạch vào phòng đóng cửa rồi nhảy lên giường trùm kín cả người lạị Bên ngoài không có một tiếng động, Hùng đoán cái bóng đen vẫn đứng tại cầu thang. Hùng cố giữ để khỏi run nhưng không cầm được, tay chân đánh bò cạp liên hồi, và thỉnh thoảng một làn hơi lạnh lại chạy dài dọc theo xương sống của mình!

Sáng đó khi xuống ăn điểm tâm Hùng chỉ dám nói với bố mẹ nuôi là hình như có tiếng động lạ ở trên gác thượng. Cả hai nghe, im lặng một chút rồi nói là có lẽ tiếng động do chuột gây ra, để khi Hùng đi học thì ở nhà bố sẽ lên dọn dẹp trên đó xem có ổ chuột nào không. Tuy thế đến trường Hùng cũng kể cho Tâm người bạn thân Việt Nam của mình nghe về chuyện mà Hùng đã nghe và gặp trong mấy ngày quạ Tâm là một người mạnh dạn, chẳng bao giờ tin vào ma quỷ cả. Khi nghe Hùng kể về chuyện này, Tâm liền phá lên cười và chọc quê Hùng là con thỏ đế. Nhưng thấùy mặt Hùng rất nghiêm trọng nên cũng không dám đùa dai nữa, nhưng trong thâm tâm thì vẫn không tin. Hôm sau là thứ Bảy nên Tâm đề nghị là tối nay Tâm sẽ xin phép bố mẹ mình đến nhà Hùng ngủ và để xem cái tiếng động kia có đúng là thật hay do Hùng tưởng tượng rạ

Ðêm đó giữ đúng lời hứa, Tâm đến ngủ chung với Hùng. Tâm quấn mình trong cái túi ngủ và một lúc sau đã nghe thấy tiếng thở đều rồi, nó đã ngủ ngon lành. Hùng thì vẫn trằn trọc chưa ngủ được thì tiếng động trên gác thượng đã vang lên. Hùng cố nén nỗi sợ hãi trườn người xuống sàn nhà và bò tới chổ Tâm nằm. Lay lay một lúc Tâm mới cựa mình, tay dụi mắt hỏi "Gì đó?". Hùng dơ tay lên môi ra dấu im lặng rồi chỉ lên trần nhà. Tâm lúc này mới sực nhớ ra cái lý do mình tới đây ngủ. Tâm lắng tai nghe và rỏ ràng là co tiếng động trên gác thật. Nó bật dậy quơ lấy cái đèn pin rồi ra hiệu cho Hùng theo nó. Tuy sợ nhưng Hùng vẫn bước theo chân Tâm ra cửa rồi lần leo lên gác thượng. Tâm vẫn không chịu bật đèn pin lên, cả hai mò mẫm bước nhẹ nhàng lên các bậc thang vì sợ gây ra tiếng động thì sẽ hỏng việc bắt gặp ai đó một cách bất ngờ.


Hai đứa nhô đầu lên căn gác thượng. Qua ánh sáng nhờ nhờ của đèn đường xuyên qua cái cửa sổ sát mái nhà, hai đứa giật bắn người vì thấy một bóng người to lớn đứng lom khom như đang làm gì đó ở bên cạnh cái bàn ở xó nhà. Tâm bấm đèn pin về phía đó! Dưới ánh sáng chói chang hai đúa thấy đó chỉ là một bức tượng bằng thạch cao to như người thật đứng bất động cạnh cái bàn đầy bụi bậm. Hai đứa thở phào nhẹ nhỏm cả ngườị Hùng chưa bao giờ dám lên cái gác thượng nên chẳng biết có những thứ gì ở trên này hết. Tâêm soi đèn từ từ vòng quanh cái gác thượng xem có cái gì khác và có lẽ nó muốn xem có con chuột hay mèo nào lẩn quẩn đâu đó không, nó muốn chứng minh là Hùng chỉ sợ hoảng thôi chứ làm gì có ma quỷ trên đòi nàỵ

Hai đứa dõi mắt theo ánh đèn và khi ánh đèn rọi lại chỗ cũ thì thiên thần quỷ địa ơi, cái bức tượng đã biến đi đâu mất tiêu rồi! Tự nhiên không ai bảo ai, cả hai đứa bỏ chạy một mạch xuống cầu thang, Tâm làm rớt luôn cả cây đèn pin ở trên gác mà chẳng dám quay đầu lại lượm!
Khi chạy về đến cửa phòng tự dưng hai đứa quay mặt lại nhìn lên chỗ cầu thang. Hai đứa thấy rợn cả người lên vì cái bóng đen đó đã sừng sững đứng đó từ hồi nào rồi, vẫn với tư thế nửa trên nửa dưới ở cái cầu thang. Tâm không dám nằm dưới sàn nữa, cả hai leo lên ngồi trên giường của Hùng và để đèn sáng choang cho tới sáng. Hai cặp mắt chăm chăm nhìn về hướng cửa vì sợ cái bóng đó sẽ bước vào phòng lúc nào không biết. Cũng may từ đó tới sáng chẳng có gì xảy ra cả.

Sáng hôm sau trước khi Tâm ra về nó không quên nói "Mày nên nói chuyện này với bố mẹ nuôi mày đi! Tao tin lời mày nói roià đó!" Khi ăn sáng Hùng cũng không dám nói sự thật mà chỉ xin dọn xuống nhà dưới ở thôị Bố mẹ nuôi của Hùng nhìn nhau rồi nói là tùy Hùng thôị Hùng vội lên lầu và dọn tất cả đồ đạc của mình xuống cái phòng cũ khi trước.

Trưa đó sau khi ăn cơm xong, ông bố nuôi mới kêu Hùng ngồi lại rồi chậm rãi hỏi:

Có chuyện gì xảy ra trên đó phải không con?

Biết không thể dấu được Hùng đành phải kể hết các sự việc đã xảy ra trong mấy đêm rồị Nghe xong ông bố nuôi mới gục gặt đầu rồi kể:

Bố mẹ mua căn nhà này đã được 15 năm nay rồị Khi mới dọn tới ở thì "ông ta" cũng có phá phách trong nhà đó con ạ! Mẹ con biết điều này trước vì bà ấy tỉnh ngủ hơn tạ Bà nói cho ta biết nhưng ta chẳng tin và cho là bà ấy sợ nhảm nhí mà thôị Ðến một đêm kia, bà lay ta dậy và ra hiệu cho ta nghe, ta lắng nghe và đúng là có tiếng động ở phía nhà bếp vọng về. Ta rón rén mò lấy cây đèn pin rồi mò ra phía cửa, ta mở cửa và rọi đèn pin về phía nhà bếp, như không thấy gì cả. Ta bật đèn nhà bếp và tìm tòi mọi nơi xem có con vật gì ở đó không. Cũng không thấy gì nên ta trở về phòng ngủ lạị Cứ thế sự việc xảy ra trong mấy đêm liền mà ta cũng chẳng tìm ra manh mối gì cả nên ta quyết định rình cho biết sự thật. Ðêm đó ta ngồi sau cái ghế sofa, tay thủ sẵn cây đèn pin. Khoảng gần nửa đêm ta nghe tiếng động và tiếng lịch kịch leng keng của ly chén chạm nhau, ta ngó ra và thấy một bóng đen đang mở các cửa của cabinet. Ta nhào ra và bật đèn pin về hướng đó, nhưng cái bóng đen vụt mất về hướng cầu thang. Ta đuổi theo và rọi tìm khắp các phòng trên lầu nhưng không thấy gì! Ta bèn leo lên cái gác thượng soi tìm khắp xó xỉnh trên đó nhưng cũng chẳng tìm ra một bóng ai cả. Một điều làm ta hơi rùn mình là khi ta ở trên cái gác đó ta cảm thấy như là có ai đang nhìn theo dõi ta vậy đó. Ta lui trở xuống và tin là mình đãû chạm trán với con ma trên đo rồị Hôm sau ta nói chuyện này với mẹ con, bà ta sợ hãi quá và đòi bán nhà đi chổ khác ở. Ta không đồng ý và còn lớn tiếng biện minh là ma sợ người chứ người không sợ ma! Bằng chứng là khi nó thấy ta là nó biến mất chứ có dám làm gì ta đâu! Nó chỉ nhát những ai sợ nó mà thôị Chập tối hôm sau ta lên lại gác thượng nói to như để cho con ma đó nghe "Chúng tôi không đụng chạm gì đến ông và cũng không có ý định đó. Vậy ông hãy để chúng tôi được yên cũng như chúng tôi cũng sẽ không đụng chạm gì đến ông hết!" Từ đêm đó ông ta không còn hiện ra phá phách nữa cho đến ngày hôm naỵ Thôi thì để ta lên hòa đàm với ông ta lại một lần nữa xem saọ

Tối đó bố nuôi rủ Hùng lên gác thượng nhưng Hùng từ chối không đị Bố nuôi lên một lúc rồi trở xuống nói:

Chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu!

Ðúng như vậy! Từ đêm đó Hùng không còn nghe hay thấy điều gì lạ xảy ra nữạ Hùng cũng nói cho Tâm biết về điều này, dù vậy có năn nỉ cách mấy đi nữa thì Tâm cũng không bao giờ ngủ lại đêm ở nhà Hùng.

Cho đến bây giờ dù đã đi làm và ra ở riêng lâu rồi, và gia đình bố mẹ ruột cùng em gái Hùng đã qua bên này, nhưng mỗi khi về thăm lại bố mẹ nuôi của mình Hùng cũng không dám leo lên lầu chứ đừng nói gì là leo lên căn gác thượng đó. Nếu có ngủ lại đêm thì Hùng cũng chỉ dám ngủ ở căn phòng ở tầng dưới mà khi còn bé Hùng vẫn ngủ trong đó mà thôi! 580




Trong giờ học đạo đức, thầy giáo kể rằng tổng thống Mỹ Washington hồi nhỏ có lần đã chặt nhầm cây anh đào của bố, nhưng sau đó vẫn mạnh dạn nhận sai lầm của mình và được ông tha thứ. Kết thúc mẩu chuyện, thầy hỏi:
- Em nào có thể cho thầy biết, tại sao bố của Washington lại không phạt con mình? Cả lớp yên lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Johny đứng dậy cả quyết:
- Thưa thầy, ông bố không dám phạt vì khi đó trong tay Washington vẫn còn cầm... cái rìu ạ!
2126




Trong dịp nghỉ hè, nhà văn Victor Hugo đến một ngôi làng xinh đẹp. Cuộc sống ở đây thật thanh bình, ngày nào ông cũng thả ngựa gặm cỏ trên cánh đồng, còn mình thì lim dim tựa gốc cây tìm ý tưởng...

Một hôm, choàng dậy thì ông đã thấy con ngựa biến mất. Tức điên lên, nhà văn bổ đi tìm nhưng vô ích. Thất thểu về nhà, gặp một ông cụ nông dân đi dạo trên đường, nhà văn than phiền về con ngựa. Ông cụ nhìn Hugo như một "quái vật" rồi khẽ đáp:

- Làng này toàn người tự trọng cả, không ai làm chuyện ấy đâu - chợt cụ sực nhớ ra - À, mà này, cách đây mấy hôm, nghe nói có cái ông nhà văn gì đấy từ Paris đến. Hay là...2476




Một anh chàng đào hoa mệt mỏi với chuỗi ngày phóng đãng vừa qua nên quyết định ra biển nghỉ một mình. Đến khách sạn vào nửa đêm, sáng thức dậy nhìn ra cửa sổ thấy dưới bãi biển cơ man nào là phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc khêu gợi, nằm ngồi các kiểu... anh ta tự nhủ:
- Ôi trời, thế kia thì mình nghỉ ngơi thế quái nào được nhỉ!
1763




- Tí, em có biết chúng ta thường dùng điện từ đâu không?

- Dạ có thưa cô. Theo em được biết thì nguồn điện bắt đầu từ sở thú ạ !

- Sao em lại nghĩ vậy? - Cô giáo ngạc nhiên.

- Bởi vì mỗi khi ở nhà bị mất điện, mẹ em lại gào lên: "Lại mất điện rồi, đồ con khỉ!"






Thầy giáo hỏi cả lớp trong giờ toán đố:

- Nếu năm ngoái thày sinh đôi hai cậu con trai, năm nay sinh thêm một gái, đố các em thầy có bao nhiêu con?

Cả lớp im phăng phắc, tiếng con ruồi bay cũng nghe. Thấy không ai giơ tay, thầy bảo:

- Tí, nói thầy nghe nào?

Tí lúng túng:

- Thưa thầy không có đứa nào cả.

Thày ngạc nhiên:

- Này nhé, năm ngoái 2, năm nay 1...

Tí lắc đầu quả quyết:

- Thưa không ạ... Mẹ em nói chỉ có đàn bà mới sinh con được thôi ạ.

1149


Powered by Blogger.