Người đàn ông vào quán gọi một ly cà phê. Vừa nhấp một ngụm, ông ta bảo anh bồi:
- Nếu đây là trà thì anh cho tôi xin một ly cà phê, còn nếu đây là cà phê thì anh cho tôi một ly trà!
2140
Dêm giao thừa, tôi đã nhận được biết bao tin nhắn và điện thoại chúc mừng năm mới của bạn bè, đồng nghiệp người thân ... Mỗi lần chiếc điện thoại nhỏ bé vang lên điệu nhạc vui tai báo nhận được tin nhắn hay điện thoại, tôi lại hồi hộp cầm máy ... để rồi lại thất vọng, lại buồn não nề ... vì điều mà tôi mong chờ, vì người mà tôi chờ đợi vẫn chưa gởi đến tôi lời chúc đầu năm . Sự chờ đợi của tôi như dài thêm, sự hồi hộp cũng tăng dần khi hai chiếc kim đồng hồ đang ngày càng tiến lại gần nhau hơn để rồi sẽ gặp nhau ở số 12 .
Cuối cùng thì hai chiếc kim cũng gặp nhau ở điểm cần gặp . 12 tiếng chuông ngày nào nghe thánh thót thì hôm nay sao khô khốc và vô duyên, tiếng chuông vô tình bóp nghẹt trái tim tôi . 5 phút trôi qua, rồi 10 phút trôi qua, tôi như đếm từng giây và mắt không rời chiếc điện thoại, tai cũng tập trung lắng nghe tiếng nhạc thân quen . Kim phút đã nhích đến số 3, 15 phút trôi qua sau thời khắc bước sang năm mới, tất cả vẫn lặng thinh . Tim tôi bắt đầu đập thật nhanh, đầu óc tôi căng thẳng và bắt đầu suy diễn đủ mọi tình huống . Lại 5 phút nữa trôi qua, tôi không thể chịu đựng được nữa cầm lấy điện thoại và vô thức bấm số máy của Anh, để rồi lại buông thỏng làm chiếc điện thoại rơi tự do xuống nền gạch . Trái tim tôi luôn hối thúc phải dẹp bỏ tất cả tự ái, hờn giận, gọi cho Anh trong thời khắc quan trọng như thế này để giận hờn tan biến, để tôi lại có Anh, để tiếng cười hạnh phúc lại ngập tràn xung quanh... Nhưng lý trí của tôi lại mách bảo rằng : mặc kệ, Anh không gọi thì thôi, người gọi phải là Anh chứ không thể nào là tôi .
Tôi bực bội tắt máy và cố dỗ giấc ngủ . Lăn qua, rồi lại lăn lại, hết nằm nghiêng, nằm ngửa, rồi lại nằm sấp ... nhưng tôi vẫn không tài nào chợp mắt . Đầu óc tôi tỉnh táo lạ thường và nó hết nghĩ đến chuyện này, lại nghĩ đến chuyện khác và tràn ngập trong đầu đều là hình ảnh của Anh . Gía như hôm qua hai đứa không giận nhau thì đêm nay tôi và Anh sẽ lại cùng đón giao thừa, cùng nhau đứng ở quảng trường nhìn lên bầu trời rực rỡ pháo hoa, cùng trao nhau nụ hôm ấm nồng vào đúng lúc kim giờ và kim phút gặp nhau ở số 12 . Hai kim chập lại thành một như tôi là một nửa của Anh và Anh cũng vậy . Nghĩ tới đây nhớ Anh da diết, tôi mò tìm chiếc điện thoại trong bóng tối và bật nó lên . Tim đập liên hồi và cầu mong nó rung lên báo có tin nhắn của Anh . Chiếc điện thoại vẫn im lìm ... cảm giác nóng, ướt tràn ra từ khoé mắt .
Tôi nhìn lên đồng hồ kim giờ đã chỉ sang số 2, kim phút đã quay một vòng và lại trở về số 12. Hai chiếc kim đã xa rời như đêm nay tôi và Anh mãi xa xôi . Tôi lại bực bội tắt điện thoại và vứt nó ra xa để không thể tìm thấy nó trong bóng tối lần nữa . Tôi kéo chăn trùm kín đầu như để xóa tan tất cả những gì đã diễn ra xung quanh, để không nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường đáng ghét .
Nằm trong chăn ấm nhưng lòng sao giá băng . Anh đang ở nơi nào ? Đang làm gì ? Có như tôi buồn khắc khoải ? Có da diết nhớ về đêm giao thừa năm trước ? Tôi như nghe rõ tiếng thở dài não nễ của chính mình và chợt thốt lên "Anh thật đáng ghét !" . Trở đầu hướng khác tôi lại cố thoát ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, cố xua đuổi hình bóng của Anh ra khỏi ký ức . Tôi bắt đầu đếm 1 ... 2 ... 3 ... 10 ... và nhắm mắt lại . Hôm nay Anh có đến quảng trường không ? Anh đi một mình hay với một cô gái khác ?... Trời ơi, lại là Anh, Anh lại xen vào cả những con số mà tôi đang đếm . Tôi đã quên mình đang đếm tới số bao nhiêu . Lại trở mình quay qua hướng khác, tôi kiên nhẫn đếm lại từ đầu 1 ... 2 ... 3 ... 20 ... và tôi mơ màng thiếp đi trong mệt mỏi ...
Hình ảnh những chùm pháo hoa đủ màu sắc bay vút trên trời cao và tạo thành những chùm hoa từ từ tỏa ra rồi rơi xuống . Mọi người chen chúc nhau nô nức nói cười . Anh cùng tôi tay trong tay hòa trong những dòng người ... Tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng reo của điện thoại . Tôi bật dậy mò tìm chiếc điện thoại, tìm mãi không thấy . Tôi cuống cuồng sợ không kịp tìm thấy điện thoại trước khi tiếng chuông chấm dứt . Cuối cùng tôi đã tìm thấy điện thoại lăn lóc dưới chân giường . Tôi chụp lấy nó và vội vã Alô ! Tiếng ấm nồng từ đầu dây bên kia :
- Em ơi, Anh đây, xin lỗi em vì Anh đã gọi vào giờ này . Anh đã thua rồi, Anh không chịu nổi, Anh nhớ em ... Tôi òa khóc, rất lâu sau mới có thể nói một lời trong nước mắt : - Em cũng vậy, Em không ngủ được vì nhớ Anh, Anh biết không ?
- .....
- ..... Tiếng gà gáy vọng xa xa, tôi nhìn lên đồng hồ kim giờ đã ngừng ở số 4 . Tôi chợt mỉm cười :
- 4 giờ rồi đó Anh, mình ngủ nha, chúc Anh ngủ ngon và mơ về em .
- OK, em cũng ngủ ngon nhé bé cưng . Anh yêu em ...
- ....
Trộm nhà băng Bọn trộm đột nhập vào một ngân hàng, chúng đã tính toán thật kỹ nên vô hiệu hóa được hệ thống báo động và đi đến gian phòng để các tủ sắt. Sau khi mở các két sắt lạnh ngắt và nhìn thấy bên trong chỉ đựng toàn những cốc sữa chua, tên trùm bực tức nói:
- Tao tin chắc là cảnh sát đã chơi khăm bọn mình. Để chơi lại, chúng ta sẽ ăn hết chỗ sữa chua này, ngày mai các phương tiện thông tin đại chúng sẽ đưa tin rằng chúng ta đã đàng hoàng ăn tối trong nhà băng. Thế là chúng đã cạy tất cả các tủ sắt và chén hết sữa chua bên trong. Đến gần sáng, lũ trộm no nê lặc lè rời ngân hàng. Hôm sau, trên trang nhất các báo đều chạy dòng tít lớn: "Kẻ trộm đã khoắng sạch ngân hàng tinh trùng của thành phố!".
1743
Người đàn ông nhỏ bé nhưng có đôi vai rộng và cơ bắp nở nang đang đứng, hai tay duỗi thẳng theo người. Quanh anh ta là một toán du lịch khá đông đang tíu tít chụp ảnh. Người dẫn đường cho khách du lịch đã phát hiện ra người đàn ông này ở khách sạn Acapunca và thế là cả bọn kéo lên ôtô để đi đến đây. Cái đã lôi cuốn họ tới dải đất ven bờ biển Mehico này là tấm biển quảng cáo trước ngực anh ta "Người đan đứng trước mắt các vị có thể sẽ chết".
Người đàn ông ấy tên là Miya, một người da đỏ. Anh ta có nước da màu đồng và đôi mắt đen thẫm như than. Không biết anh ta bao nhiêu tuổi? Ba mươi, bốn mươi hoặc năm mươi, khó có thể đoán được. Đó là một người không thể nhận biết được tuổi tác. Ngực anh ta có một vết sẹo, nom như dấu tích của một nhát đâm bằng dao găm. Chiếc quần tắm anh ta mặc trên người đã bạc màu.
Anh ta đứng, mặc kệ cho người ta chụp ảnh mình, không hề mỉm cười, nét mặt lộ vẻ căng thẳng đặc biệt, không vui không buồn, có lẽ chỉ biểu hiện sự kiên nhẫn và phó mặc số phận. Khách du lịch xúm xít xung quanh, gần đến mức chạm cả vào người anh ta nhưng anh ta vẫn chỉ im lặng. Người hướng dẫn viên du lich nói liến thoắng. Anh ta giải thích rằng Miya là người da đỏ sống dwois chân núi Chiapa, tron một cái hang, không xa nơi này, cùng với vợ và bảy đứa con. Đứa con lớn nhất của anh tà là Tocpan, 13 tuổi, cũng sẽ phải học để trở thành "người có thể chết trước mặt các vị". Nghề nghiệp của Miya rất nguy hiểm. Nếu ngày mai anh ta không còn trên đời này nữa thì chính Tocpan sẽ phải nuôi sống gia đình.
Chỉ mỗi lần khán giả bỏ ra 10 đồng pexo thôi là một lát nữa sẽ được xem Miya nhảy cú nhảy bổ nhào chết người.
Người hướng dẫn du lịch chỉ cho đám khách xem mỏm đá, nơi Miya lát nữa sẽ nhảy xuống biển. Dưới mỏm đá đó, ở độ cao 36m, là biển Thái Bình Dương đang hung hãn tung bọt trắng trong một cái vụng hẹp. Những người can đảm ngó xuống vực. Một người đàn bà hoảng sợ bám vào chồng. Một phụ nữ khác kéo đứa con vào lòng. Hướng dẫn viên du lịch nói thêm là trong vịnh, khi thuỷ triều rút, nước chỉ còn đến ngực. Cần phải chờ đến lúc thuỷ triều lên. Lúc đó độ sâu của nước cỡ hơn ba mét. Ai không khéo léo hoặc ko có kinh nghiệm của hàng chục năm sẽ bị chết dễ dàng.
Hai mươi phút nữa, nước biển sẽ dâng đến độ cao lớn nhất. Trong lúc chờ đợi, khách dulịch đi mua đồ lưu niệm: Bức ảnh, vỏ sò, dây chuyền. Miya sẽ phải chú ý và thận trọng hơn vì anh ta sẽ phải nhảy trong bóng đêm, hai tay cầm hai bó đuốc, và như vậy nguy hiểm sẽ tăng lên gấp hai lần. Nhưng nguy hiểm tăng thì người ta sẽ cho nhiểu tiền hơn.
Tay hướng dẫn du lịch có tài ăn nói và có vẻ rất thạo nghề. Anh ta lấy từ túi ra một đồng tiền lẻ một tay giơ nó lên, tay kia thu tiền của khách. Nom anh ta nhanh nhẹn như một con chồn. Chàng da đỏ Miya đứng một mình cô đơn trên mỏm đá đang từ từ chuẩn bị. Anh ta bôi lên người một lớp kem xanh sáng. Mặt trời sắp lặn chiếu lên người, biến anh ta thành một pho tượng. Cậu bé Tocpan đứng bên cạnh, đưa hộp kem cho bố. Cậu bé vừa sợ vừa tự hào vì hôm nay là ngày đầu tiên cậu được giúp bố làm công việc này. Đối với khán giả thì đây là một cảnh ngoạn mục.
Hai người da đỏ dường như là không để ý đến đám khách du lịch đang chiêm ngưỡng mình. Không biết có đúng như vậy không hay họ chỉ làm ra vẻ như thế vì tất cả những cái đang và sẽ xảy ra thực sự chỉ là một vở diễn đã được dàn dựng một cách hoàn hảo và người thuyết minh thì giải thích không biết mệt. Người đàn ông và đứa con trai như hoàn toàn không có mỗi liên hệ gì với khán giả. Miya giờ đây đang quỳ xuống. Cậu bé cũng làm hệt như bố.
Hướng dẫn viên du lịch từ xa thuyết minh rằng Miya đang cầu xin rằng nếu thánh thần cho anh ta được sống cho dù một lần nữa thì anh ta lại thử nhảy vào cõi chết. Thời gian trôi đi. Chỉ còn mười phút nữa là cú nhảy chết người sẽ được thực hiện. Khách du lục tiến đến gần hơn để nhìn cho rõ.
Đám khách ồn ào vội vã đi theo người hướng dẫn. Một người bán xúc xích và bánh ngọt hiện ra trong quầng sáng của cây đèn pin. Anh ta mời mọi người mua bánh sandwich với giá 2 pexo một chiếc. Miya và Tocpan vẫn tiếp tục cầu nguyện thánh thần trên mỏm đá. Chỗ họ đứng lúc này được hai ngọn đèn pha chiếu sáng. Không khí oi ả, ngột ngạt. Mặt trời đã lặn xuống biển. Mặt biển chỉ còn là màn sương vàng vàng đã ngả sang mầu xanh mờ. Miya đứng thẳng người lên. Cái thân hình gân guốc cao một mét sáu mươi phân ấy được đèn pha chiếu sáng hiện ra rõ ràng trong bóng tối. Đám đông vang lên tiếng rì rầm. Người ta kinh hoàng nhìn xuống cái vực thẳm và bên dưới kia đại dương đang căng phồng lên. Ngọn đèn pha bao quát cả khoảng không mà người nhảy sẽ bay trong không khí. Khách du lịch xôn xao. Họ kêu to và chỉ cho nhau xem những mối hiểm nguy mà người nhảy xuống biển có thể gặp.
Cuối cùng thân mình Miya khẽ chuyển động. Mỗi tay anh ta cầm một ngọn đuốc mà đứa con trai vừa mới trao cho. Anh ta từ từ tiến đến mỏm đá, rồi đứng im lặng.
Tocpan như bản sao của bố nó. Cũng tư thế ấy. Cũng vẻ mặt lặng ngắt và tập trung cao độ như vậy.
Thời gian trôi đi và người ta chỉ nghe thấy tiếng rì rầm của vịnh biển dưới chân. Đám đông câm bặt. Họ cảm thấy sự việc đã sắp xảy ra.
Toàn thân căng lên, từ ngực Miya thốt ra một tiếng thét lớn hoang dã. Anh ta tung người lên, bay một thoáng trong không khí rồi biến mất trong quầng bọt trắng được ngọn đền pha chiếu sáng. Hai ngọn đuốc anh ta buông ra lúc sắp rơi tới đích chạm mặt nước kêu xèo xèo rồi tắt lịm.
Đám khách du lịch thở phào khâm phục. Họ biết như vậy là đã xong xuôi. Họ nôn nóng nhìn xuống biển, tìm trong quầng sáng của ngọn đền pha cái đầu của Miya sẽ nhô lên khỏi mặt nước. Cấi đầu ấy sẽ nhô lên trong khoảnh khắc nào đó. Bỗng có tiếng kêu thét lên. Đầu tiên người ta không hiểu ai kêu và tại sao lại kêu thét lên như vậy bởi vì vẫn chẳng ai nhìn thấy gì ở dưới vực sâu cả. Tiếng kêu ấy vang lên từ phía mỏm đá và người kêu là Tocpan! Cậu bé đã hiểu ra điều kinh khủng ấy trước tất cả những người khác.
Cậu bé đứng trên mỏm đá. Người ta nhìn dán mắt vào cậu. Lại một cú nhảy nữa chăng? Dưới kia, nơi vực sâu, năm hoặc mười giây trước bố cậu bé đã biến mất dưới làn nước. Và đám khách du lịch lại được chứng kiến cú nhày nữa thật vì Tocpan đã vọt lên. Cùng với tiếng kêu, cậu bé bị đám bọt nước biển nuốt chửng. Đám bọt này nhỏ hơn đám bọt trước nhiều.
Đêm ấy, tại một nơi không xa Acapunca, Miya từ dưới biển đi lên, tay bế cái xác của đứa con trai 13 tuổi Tocpan. Cậu bé đã chết vì bị vỡ đầu. Miya chỉ muốn con trai xem màn diễn "người chết trước mắt các vị" như thế nào mà thôi. Đó là buổi học đầu tiên của nó. Nhưng anh ta quên nói với cậu bé rằng thỉnh thoảng, để làm cho các vị khách hoảng sợ, anh cố lặn mình dưới nước một lúc lâu, để họ ngỡ anh đã bị chết, sau đó mới nhô lên mạt nước, lúc ấy họ mới oà lên thán phục và vì thế họ mới có thể cho thêm mỗi người vài xu. Đông khách như hôm nay thế nào họ cũng cho thêm tiền.
Nhưng Miya đã quên là cuộc sống của anh ta chỉ là một món hàng thương mại và anh ta đã vô tình tặng đứa con trai cho đám khách du lịch hiếu kỳ, để nó chết ngay trước mặt mình.
-Lương Duyên Tâm dịch-
1670
"Sao lâu quá chú không về thăm xóm"
Em vẫn thường mặc áo ti'm dạo xưa
Vẫn dịu dàng đội nón lúc trời mưa
Ddể đi học mỗi lần qua đầu ngõ
Nắng đã úa, chú ơi, từ dạo đó
Chú không về nên nắng chả hồi sinh
Chỉ mình em chân sáo bước một mình
Chân cũng mỏi khi lòng em đã giận
Ừ, em giận chú vô tình ghê lắm
Chú chả thương, chả nhớ đến em saỏ
Em vẫn xinh như chú bảo ngày nào
Nhưng xinh đẹp mà vô duyên.. chú nhỉ
Em yêu chú! Vâng, dù em bé nhỏ
Cô học trò còn lấm mực ngây thơ
Rồi một ngày cô ướm mộng vu vơ
Tại chú đấy làm cho cô biếng học
Chú vô tình làm cho cô đã khóc
Rồi chú đi biền biệt cũng chả về
Xóm em buồn từ dạo đó, chú biết không ?
Em cũng thế.. buồn ghê cơ chú ạ ....
Sao lâu quá chú không về thăm xóm
Cây lan già mấy độ đã trổ hoa
Mối tình đầu vụng dại cũng phôi pha
Em quên chú.. hương tình còn phảng phất
Rồi một ngày em bỗng quên chú thật
Em lấy chồng, đời đẹp lắm chú ơi
Ddêm tân hôn, em bỗng thấy bồi hồi
Thư của chú gửi về.. ôi quá muộn
Thư chú viết "Yêu em từ lâu lắm..
Chưa ngỏ lời vì anh sợ tương lai"
Thôi muộn rồi, chú đừng mộng ngày mai
Con sáo ấy đã sang sông rồi chú ạ
Ddêm hợp hôn em nghe lòng lạnh giá
Trong tay chồng mà nước mắt rưng rưng
Chú biết không.. em tha thiết gọi thầm
Tên chú đấỵ.. vì em còn yêu chú
1520
Anh chàng vô địch môn đấm bốc vào một nhà hàng. Khi anh ta treo áo khoác lên, sau lưng áo lủng lẳng một mảnh bìa, ghi rõ:
- Chiếc áo này là của nhà vô địch môn đấm bốc, anh ta sẽ quay lại mặc nó ngay bây giờ! Lúc ăn xong trở ra, anh ta không thấy chiếc áo nữa, chỉ còn lại một mẩu giấy với dòng chữ:
- Người lấy chiếc áo là nhà vô địch môn chạy 100 m, anh ta sẽ không quay trở lại đây nữa!
1720
Tại bàn ăn sáng, ông chồng từ từ nâng ly lên môi, mắt vẫn dán chặt vào trang báo. Đột nhiên ông ta dằn cái ly xuống bàn la lên:
- Cái gì thế này?
Bà vợ điềm nhiên trả lời:
- Trong mấy chục năm chung sống, sáng nào tôi cũng dậy sớm để làm điểm tâm cho ông, pha cà phê và ngày nào ông cũng bảo: "Cà phê bà pha y hệt như nước cống". Hôm nay tôi để ông... đi vào thực tế nếm thử cho biết nước cống nó thực sự ra làm sao!
975
Tôi ngồi nhìn chị Nhàn đứng bên bậu cửa trông đàn bồ câu đang ăn ngoài sân một cách bình thản. Chị không buồn nhìn tôi.
Hình như chị có một nỗi niềm gì khó nói và nhất là chị không bao giờ nhìn vào mắt tôi những khi tôi hỏi. Vốn thường tôi ít khi tò mò chuyện của người khác và cũng rất ghét ai đó thóc mách vào việc của mình nhưng trông thấy điệu bộ của chị tôi không kìm lại được, dẫu biết chị sẽ không bao giờ nói thật:
- Chị sống không hạnh phúc à?
- Không, chị sống hạnh phúc đấy chứ! - Chị nói rồi quay sang tôi cười hết cỡ
- Em lại tò mò chuyện gì phải không? Em nên nhớ đây là đời thật chứ không phải văn chương của em đâu. Chị là một người nhàn rỗi và sung sướng nhất, công việc của chị chỉ là chăm đ
àn bồ câu và trồng cây thôi, chị không lang thang như em, không lo âu kiếm tiền như em, chỉ có em là khổ thôi ngốc ạ, đừng mang nợ nhiều quá mà mất hết thi vị của cuộc sống.
Tôi nhìn chị một cách xét nét, tỉnh táo đến sắc lạnh. Những lời chị nói không làm tôi đau khổ, ngược lại nó mang một nỗi đau nào đó tiềm ẩn của chính tâm hồn chị. Không tiện ngồi nghe chị nói, tôi bỏ đi trước khi chị kịp lắc đầu ngao ngán nhìn theo.
Chị Nhàn với tôi cùng một mẹ sinh ra nhưng tính cách chúng tôi trái ngược nhau. Chị tôi nhu mì và hiền thục như những cô gái con nhà quyền quý thời trước, tóc để dài ôm lấy tấm lưng mỏng mảnh và yểu điệu. Tôi thì khác hẳn. Mẹ tôi lúc còn sinh thời đã từng than thở với mọi người rằng chỉ mong tôi có được tấm chồng là bà mãn nguyện.
Thế nhưng đến bây giờ tôi vẫn là một người tự do, mẹ tôi ôm nỗi buồn đó về nơi chín suối trong một cơn bạo bệnh. Lúc tôi về thì bà đã không thể nói được nữa, ánh mắt bà loáng nước đau khổ nhìn tôi rồi tắt thở. Nếu không nhìn thấy cảnh đó có lẽ tôi sẽ không băn khoăn day dứt khi phải sống một mình. Chị Nhàn đã lấy chồng theo sự sắp đặt của mẹ. Chỉ còn tôi trong căn nhà gỗ mộc mạc nằm nép mình bên vách núi bốn mùa thông thống gió.
Tháng Sáu, trời bắt đầu mùa mưa. Những cơn mưa rào mạnh mẽ và gấp gáp xối ào ạt xuống thị xã nhỏ bé mà tôi đang sống. Căn phòng nhỏ đột nhiên trống rỗng và lạnh lẽo. Tôi ngồi bó gối nhìn ra ngoài trời. Những cơn mưa xiên chéo vào nhau như tấm lưới mắt cáo khổng lồ chụp xuống bóng đen giăng mắc khắp giàn hoa nguyệt quế đang độ rực rỡ nhất. Bóng đêm loang lổ đ
è nén tâm hồn tôi bằng sức nặng của sự sợ hãi. Tôi thò tay ra ngoài cửa sổ. Mưa ướt lạnh dọc cánh tay trần. Mưa ướt nhòe cả mắt.
Trong tôi, sự cô đơn của một kẻ già trước tuổi độc tôn chiếm hữu…
***
… Bấy giờ, chị Nhàn còn đang rất trẻ. Chị thường mặc chiếc váy trắng bông màu da trời non tơ như một búp sen xanh vừa vụt lên khỏi mặt nước khỏa những vòng tròn đồng tâm đều đặn. Chị đẹp nhưng yếu. Làn da mai mái của chị làm tôi nhớ mẹ. Chị chính là hình bóng của bà thời còn trẻ, nhu mì và câm lặng như chiếc bình đá suốt mùa chỉ cắm một vài bông sen trắng u buồn. Đời mẹ là một khúc sông dài với rất nhiều bến đỗ. Mỗi lần neo lại, bà có thêm chị Nhàn và tôi.
Phải nói thêm rằng bà là một ca kĩ đa sầu đa cảm.
Dì tôi kể lại rằng: Đó là một đêm trăng sáng vằng vặc, cả mảng sông ánh bạc màu vảy cá, sóng gối đầu lên nhau rì rào. Người đ
àn ông bước xuống thuyền nhẹ bỗng và trầm ngâm ngồi nghe mẹ tôi ca. Khuôn mặt bà nhuốm trăng rạng rỡ.
Từ đêm ấy, mẹ trượt dài trên sông, mẹ sống theo chính khát khao mà bà phải âm thầm giấu kín suốt một thời tuổi trẻ. Mẹ như bông hoa ngậm sương vừa hé nở, rạng rỡ và dâng hiến. Chị Nhàn là khúc biến tấu cao trào của chính cuộc đời mẹ ưu ái dành cho người đ
àn ông đa tình ấy.
Tất nhiên, ông không thể là cha tôi. Ông ấy đa cảm, lãng mạn chỉ có thể sản sinh ra những đứa con nhu mì yếu đuối và dễ xúc cảm như chị Nhàn mà thôi. Quá khứ của tôi sẽ mãi như một tấm màn trùm lên chiếc đàn piano cũ kĩ mà từ hồi mẹ mất không còn ai chơi nữa.
Tôi sẽ cứ mãi là tôi, xù lông như một con nhím tự vệ tất thảy mọi điều. Đêm. Tôi ôm chặt cuộn chăn nhìn chòng chọc vào bóng đêm ướt sẫm mưa mà mong trời mau sáng. Tôi sợ bóng đ
êm hơn bất cứ trò đ
ùa dại nào của lũ bạn.
Còn nhớ có lần Dũng cầu hôn tôi, lúc đó tôi 20 tuổi, không đủ tỉnh táo để làm người lớn, cũng chẳng ngây ngô để thấy lãng mạn mà tôi thực sự buồn cười. Khi Dũng chạm vào người tôi, toàn thân tôi tỉnh táo đến kỳ lạ. Tay Dũng đi dọc thân thể, thọc sâu vào trong áo rung rung như đứa trẻ lần đầu phạm lỗi. Bất giác, Dũng nhìn lên mặt tôi. Một cảm giác trơ trẽn làm cậu sững lại.
Đột nhiên, Dũng vụt chạy, bỏ lại tôi với kiểu cười nửa miệng ngây ngô khó hiểu… Tôi không hiểu tại sao bọn con gái đều muốn yêu Dũng, yêu vẻ hào nhoáng pha chút cợt nhả của hắn đến mê muội. Còn với tôi, hắn giống như một đám mây giông tích điện giữa mùa hạ nắng như thiêu như đốt. Nó không đủ làm dịu đi cơn khát mà chỉ thêm oi bức, nồng nặc mùi hơi đất ngai ngái. Mưa mùa hạ ầm ào rồi tạnh ngay không để lại chút gì ngoài đám mây rách mướp trôi dạt về một góc trời đầy nắng…
***
- Em lấy chồng đi! - Chị Nhàn cúi xuống gối, mặt sát vào má tôi thì thầm - Đừng ở vậy nữa, rong chơi thế đủ rồi, em phải nghĩ đến mẹ chứ?
Tôi nằm im nhìn vào seo tóc được uốn vàng của chị rồi cười một mình. Chị Nhàn bao giờ cũng nghĩ đến mẹ. Tóc mẹ cũng xoăn và ánh vàng tự nhiên. Tôi sẽ chỉ nghĩ đến mái tóc nếu chị không thì thầm bên tai tôi và hình bóng mẹ ám ảnh.
- Vâng, em đang tính - Tôi miễn cưỡng.
Lẽ tất nhiên chị Nhàn chẳng bao giờ nghe những lời tôi nói. Tôi đã hứa với chị lần này là lần thứ một trăm lẻ một về những chuyện tình không tiền khoáng hậu của mình. Tôi nhìn ra ngoài hành lang sát đường, hai người đàn ông đang tranh cãi với nhau về một thế cờ hóc búa.
Tôi rất thích nghe xem họ sẽ nói chuyện về những điều mà tôi không biết nhưng chị Nhàn đã vội ngăn tôi lại bằng cách nhét vào cái mồm đang há hốc của tôi một miếng táo. Cảm giác mát lạnh làm tôi bừng tỉnh. Chiếc nĩa trông giống như chiếc đinh ba dùng để phơi rơm giơ lên trước mắt tôi làm tôi nhớ đến Phương - một gã si tình đã từng lấy hết can đảm đè lấy tôi ngay trên đống rơm vừa tuốt ngai ngái thơm và xót. Gã im lặng sau khi lấy hết can đảm hôn vào mắt tôi trước khi chia tay lên đường nhập ngũ.
- Vi sẽ chờ tôi, đúng không?
- Chưa biết – tôi bỡn cợt – Cậu sẽ làm được gì cho tôi?
- Tôi sẽ yêu em và sẽ không còn ai yêu em như thế!
Phương nói rồi bỏ đi. Câu nói của Phương vận vào tôi như lời nguyền của bà tiên thứ mười một. Tôi trải qua vài ba mối tình nhạt nhẽo, chóng vánh rồi đâu lại vào đấy, mặc cho chị Nhàn cứ trông chờ ở tôi sự kết thúc tuyệt đẹp giống như truyện cổ tích.
Cuộc sống gia đình tưởng chừng như hoàn hảo của chị trở nên chật hẹp với khát khao tự do của tôi. Tôi muốn sống một mình và không phải băn khoăn gì nhiều về người xung quanh nghĩ gì về mình như chị. Chị tôi là một con chim cảnh luôn phải làm đẹp cho chồng. Chị không còn mặc chiếc váy bông xanh mà mình yêu thích, không được ăn những thứ bình dân bán đầu vỉa hè thứ mà ngày xưa chị ao ước.
Chị phải vận những bộ cánh sang trọng với tông màu anh thích và đi đến những nơi mà những điều họ nói chị đều không hiểu rõ. Chị chỉ cười thật tươi và cúi mình đáp lễ thế là
đủ. Tôi đem điều băn khoăn ấy hỏi chị, cố ý gợi lại cho chị một thời xưa cũ. Chị nhìn như đọc được ý nghĩ đó trong mắt tôi.
- Thân phận của người đàn bà như mười hai bến nước, trong đục gì cũng là số mệnh. Em cứ yêu đi rồi sẽ thấy… Chị sẵn sàng đánh đổi tự do của mình bằng một sự yên phận. Em cứ lấy chồng đi rồi sẽ thấy những lời của chị là hoàn toàn có nghĩa!
Tôi ôm nỗi băn khoăn ấy vào sâu trong giấc ngủ đầy mộng mị. Trước mặt tôi là dòng sông quanh co. Sóng vỗ vào mạn thuyền chở đầy trăng vàng lãng đãng trong khói sóng mờ mờ. Mẹ tôi đứng đó. Bà tựa đầu bên cạnh một người đàn ông đen đủi và xấu xí vẫy vẫy tay chào tôi. Khuôn mặt bà rạng ngời hạnh phúc. Tôi thấy mình chạy dọc bờ sông, giẫm lên đám lục bình ướt rượt, rồi thấy Phương, anh đang đánh đ
àn. Tiếng đ
àn piano vỡ ra. Cả cây đ
àn bung òa từng mảnh ván nhỏ li ti bay tràn cả mặt sông sóng sánh. Phương khóc. Trái tim tôi đột nhiên đau nhói đến nghẹt thở…
***
Trời đã về chiều. Tiếng chuông chùa thỉnh lên từng hồi buồn bã. Tôi bước ra đường, trời xênh xang gió. Những đám mây trắng muốt trên bầu trời trông như đàn cừu đang hiền lành gặm cỏ. Chúng đi từ từ trên cánh đồng vũ trụ bao la xanh và cao. Thi thoảng từng con cừu một lại nằm ườn xuống và một cánh chim lẻ loi bay vụt qua rồi mất hút trong đám mây mờ nhạt.
Hôm nay là ngày vu lan. Mọi mùa trước, vào dịp này trời sẽ u buồn và đầy gió. Tôi tạt vào một quán cóc ven đường rồi ngồi nhìn ra phố. Phố đầy hoa. Đám đông đang cúi mình kính cẩn bên một nhà sư ra lễ và
đón những bông hoa màu đỏ. Tôi lặng lẽ bước đi, muốn bứt mình ra khỏi không gian tràn ngập sự thanh tịnh u hoài của lòng người. Mọi người đến rồi đi. Chỉ còn tôi.
Phố lại nguyên hình như thế, vắng vẻ, cong queo và chứa đầy bóng tối. Chẳng lẽ mùa vu lan là một điều xa xỉ với một người lãnh cảm và cô đơn như tôi? Nghĩ thế, tôi lặng lẽ đếm bước chân mình mà không để ý đến vị sư già trụ trì ngôi chùa tôi thường tới vào ngày Chủ nhật đang đứng trước mặt, ông hiền lành cài trên áo bông hồng màu trắng rồi đượm buồn nhìn tôi.
- Cho những ai không còn mẹ! Mùa vu lan rồi con ạ, về thôi.
Tôi đáp lễ rồi bước đi. Căn nhà gỗ bên đồi đầy hoàng lan đang dần khuất trong đêm quen thuộc đột nhiên lạ lẫm. Tôi sững lại bồn chồn. Lòng chợt mong có một bờ vai để có thể tựa vào và khóc…
Xưa có một người đi học mãi mà thi chẳng đậu. Lúc mái tóc đã lốm đốm bạc, buồn tình anh gác chuyện thi cử, về quê đuổi gà cho vợ.
Thời may anh có cô con gái xinh đẹp được cậu ấm con quan Tổng Đốc cưới về làm vợ. Từ đó anh hay được mời đến những nơi bàn luận về văn chương thi phú. Có lần trong buổi tiệc có mấy vị quan văn tham dự, mọi người giới thiệu và hỏi thăm nhau về hàm tước. Đến lượt anh, lúng túng mãi. Thấy vậy anh đầy tớ bèn trả lời:
Thưa ông lớn, ông chủ của con đậu bằng sui gia với quan Tổng Đốc ạ.
2815