Cô giáo đang hướng dẫn các em tập viết, bỗng dừng lại bên bàn một học sinh và nhắc nhở:

- Cần phải chú ý, em đã bỏ rơi mất một chữ rồi.

Nghe vậy, em học sinh vội chui ngay xuống gầm bàn tìm kiếm. Một lúc sau, cậu bé lồm cồm bò ra và nói:

- Thưa cô, không rơi đâu ạ. Em đã tìm mãi mà có thấy một chữ nào đâu.1169




Một cái xe chao đảo chạy tới, viên cảnh sát giao thông ra hiệu cho xe dừng lại, lè nhè hỏi:
- Ông uống rồi hả?
- Không một giọt!
- Thế thì thở vào đây
- viên cảnh sát chìa ống thử cồn ra... Không có phản ứng. Thày đội nghĩ thầm: "Mình nhầm hay dung dịch thử bị hỏng?". Sau đó, tự mình thổi vào ống nghiệm và lẩm bẩm:
- Không, vẫn tốt... Có lẽ xe hắn chao đảo là do mặt đường thôi!
2163




Nhà văn Mỹ đến nói chuyện tại một trường đại học ở Nhật, thông qua người phiên dịch. Ông kể liền mạch một câu chuyện vui khá dài rồi dừng lại để anh thông ngôn làm việc. Diễn giả rất ngạc nhiên trước việc anh ta chỉ nói có vài câu mà tất cả sinh viên đều cười ồ lên. Lúc kết thúc bài nói, nhà văn cảm ơn anh chàng kia vì đã dịch rất giỏi. Ông hỏi:
- Làm thế nào mà chỉ vài lời thôi anh đã chuyển cả một chuyện cười dài như vậy sang tiếng Nhật?
- Tôi không thuật lại câu chuyện mà chỉ nói với họ là ngài vừa kể một câu chuyện cười, đề nghị cả hội trường cười to lên.

2110




Thế giới tổ chức một cuộc thi.
Các nước sẽ cử ra đại diện làm một điều kinh dị nhất, khủng khiếp nhất sẽ là người chiến thắng.
Sau nhiều vòng cam go thử thách có 3 nước : Nhật, Mỹ và Việt Nam vào vòng chung kết...
Tại vòng chung kết, Nhật lấy kiếm mổ 1 nhát vào bụng lòi phèo, mọi người vỗ tay, ban giám khảo cho 8 đ
Đến lượt người Mỹ, thò tay vào miệng móc ra cái bao tử, khán giả vỗ tay rần rần, ban giám khảo cho 9 đ.
Tới phiên VietNam ...vác 1 trái bom thiệt bự và 1 cái cưa vào ngồi cưa trước ban giám khảo. ret.ret..ret...ret.... ban giám khảo cùng khán giả quăng 10 điểm chạy mất dép...........
1551





Nàng xinh đẹp, tốt bụng, giàu nữ tính. Đám con trai luôn vây quanh nàng, còn tôi thì say sưa quan sát cái cung cách nàng khéo léo đẩy từng chàng ra một khoảng cách mà có lẽ nàng cho là tạm đủ.
Tôi còn nhớ in ngày đầu nàng về nhận công tác. Nàng như ngọn gió lành đến với văn phòng buồn tẻ, cằn cỗi của năm gã đực rựa chúng tôi. Nàng lập tức bắt tay vào quét dọn; sắp xếp lại mọi thứ rồi kiếm đâu về một bó hoa vi-ô-lét cắm vào bình, đứng ra xa ngắm nghía xuýt xoa:
- Các anh nhìn xem, màu hoa hợp với phòng đấy chứ!
- ừ, màu hoa đẹp thật, cứ rực lên như là màu... máu ấy! - Tôi lạnh te đáp.
- Ơ!!! Máu... của anh màu tím?!
- Không, ấy là tôi nói màu máu của... bạch tuộc!
Cả sáu chúng tôi cùng cười vui vẻ.
Chắc vì tôi hơn tuổi nên luôn được nàng nghe lời và quan tâm. Có lần nàng bảo:
- Trai phòng mình, chỉ mỗi anh Trúc "già" là vẫn còn... không vậy mà dáng đi thì khật khừ, nét mặt càu cạu, ăn nói nói cắn cảu... có mà... ma nó thèm lấy...
- Mai nó thèm lấy hả? - tôi tỉnh bơ - (nàng tên Mai).
Hôm phòng tôi được tặng cái gương, nàng thích thú ra mặt, cứ ngắm nghía mãi. Một ý nghĩ chợt đến, tôi trêu nàng:
- Soi vừa vừa thôi, cô không sợ xấu à?
- Sợ xấu! - nàng tròn xoe đôi mắt hiếu kỳ hướng về tôi.
- Đàn ông chúng tôi khi soi gương chỉ cốt để xem đã hoàn chỉnh chưa còn đàn bà thì... Ôi, những mụn chứng cá chết tiệt, đôi môi nhợt nhạt quá, cặp mắt vô hồn... đâm ra sợ...
- Em vẫn cứ soi hết cả phần của các anh đấy!
- Thì ai cấm, cô cứ nhìn kỹ vào gương mặt đi xem có phải gò má cô bắt đầu sạm hơn không? Những nếp nhăn ở đuôi mắt vừa mọc ra hay sao, mà hình như có cả... ria mép nữa kìa... - tôi tửng tưng nhát gừng. Nàng suýt bật khóc.
Gần Tết, nàng nhắc tôi:
- Năm hết Tết đến rồi, sao anh không cắt tóc đi? Cứ để dài ngoằng, rối bù như tổ quạ...
- Chẳng biết tóc ai dài hơn mà lại xui dại người ta cắt tóc chứ! - Tôi cướp lời nàng xong khoan khoái thưởng cho mình một hơi thuốc rồi nhả ra thành những vòng tròn khói ngộ nghĩnh.
- Cứ điếu nối điếu thế! Người ta nói, mỗi điếu thuốc giảm mất....
- Người ta nói bậy đấy - tôi lập tức chặn đứng bài giảng của nàng. - Đã gọi là "thuốc" thì chẳng bổ dương cũng bổ âm.
- Nhưng em không chịu nổi mùi khói thuốc của anh!
- ấy thế nên cô mới gày nhom nhem như con cá mắm thế kia chứ, cô hãy nghe tôi, hút thuốc đi cho nó... bụ bẫm lên một chút mà... lấy chồng!
Thời gian lặng lẽ trôi, chúng tôi vẫn cứ triền miên trong những cuộc tranh luận về mọi chủ đề như thế. Tôi rất thích chọc tức nàng. Thường thì tôi chẳng mấy quan tâm đến nội dung nhưng lại tỏ ra quyết chiến quyết thắng để hòng được thưởng thức cái lắc đầu chán nản khi nàng "chào thua" vì chẳng còn gì có thể nói được nữa với tôi.
Dạo này, có một cậu con trai bảnh choẹ hay đến đón nàng sau giờ làm việc. Trông cái điệu nàng nói năng, cư xử với chàng ta ra chiều thật thân mật lắm.
Tôi soi gương nhiều hơn và xót xa nhận thấy những nếp nhăn hằn sớm và những sợi tóc vội bạc...
Một chiều thứ bảy, khi thu dọn sổ sách trước lúc ra về, tìm thấy tờ giấy nháp của tôi, nàng nói như reo:
- Kiến trúc sư còn làm thơ nữa kia đấy!
- Trả lại cho tôi ngay! - tôi xấu hổ gắt gỏng.
Nàng chẳng những đã không trả mà lại xem xong còn gấp cất vào xắc. Đó là một trong nhiều bài thơ tôi viết cho nàng.
Những câu văn ngô nghê cứ chất chồng một chỗ và tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ chúng đến đúng địa chỉ. Nguyên văn:
"Mượn"
"Cho anh mượn ánh mắt
Đêm về dõi sao trôi
Cho anh mượn làn môi
Thì thầm cùng sóng vỗ
Trái tim em dễ vỡ
Để anh giúp giữ cho
Khỏi thấp thỏm âu lo
Chợ đường người thèm khát
Tâm hồn em trinh khiết
Cho anh mượn luôn nào
Dành nỗi nhớ nôn nao
Bạn đời ơi đính ước...".
- Chủ nhật trước, em thấy anh đèo một cô xinh như mộng đi trên phố Mơ. ai đấy? - nàng tiếp tục.
- Người yêu chứ còn ai nữa! Dễ cô tưởng tôi ế rồi đây chắc! - tôi vênh váo hả hê (đó là chị họ tôi ở xa, mới về thăm).
- Xe em hỏng... anh đưa giúp em về nhà được không? - Ngập ngừng một lát nàng ấp úng.
- Mai thông cảm, chiều nay tôi trót hẹn với cô ấy rồi - ngay lập tức tôi ngạc nhiên trước vẻ đắc thắng ráo hoảnh của chính mình.
o0o
Không! Tôi không yêu nàng! Chắc chắn là như vậy! Tôi không nhớ rõ vì sao, bằng cách nào mà chúng tôi lại ở bên nhau gần gặn đến thế trong cái đêm trăng muộn huyền ảo ấy. Tôi đã đắm đuối dâng cho nàng tất cả tâm hồn nghèo nàn của tôi với một đam mê kỳ lạ chưa từng có trong tôi. Và điều dại dột nhất đã xảy ra: Tôi nghẹn ngào thưa thốt: "Anh yêu em!".Vẳng bên tai tôi, giọng nàng thổn thức như vọng lại từ một thế giới xa xôi nào: "Em đã chờ đợi giây phút này bao lâu nay, em yêu anh!". Rồi nàng hôn tôi...
Khi tỉnh cơn mê, tôi bàng hoàng nhớ lại tôi đã nói với nàng: "Anh yêu em!". Tại sao tôi lại dối trá, tôi có yêu nàng đâu!? Tôi cách nàng xa quá, xa hơn tất cả đám con trai kia, tôi có quyền gì mà xúc phạm nàng? Thế là tôi tìm cách trốn nàng, cũng trốn tránh đến cùng như khi tranh luận ấy. Tôi biết nàng nhiều lần đến tìm tôi. Nàng ốm, tôi không dám đến thăm. Nàng ốm ngày càng nặng tôi vẫn không dám đến để thú nhận lời nói dối của mình. Nghe người ta nói nàng ốm tương tư! Rồi nàng chết! Tôi đem cả một ôm hoa vi-ô-lét đến đặt trên mộ nàng...
o0o
Ngày đầu đi làm sau đợt nghỉ ốm khá dài, nàng cùng lọ hoa vi-ô-lét trên bàn là người đầu tiên đón tôi.
- Nghe mẹ nói hôm nay anh đi làm... Anh đã khoẻ hẳn chưa! - nàng dịu dàng hỏi thăm và chìa cho tôi tấm thiếp cưới.
- Hôn nhân là kết thúc của tình yêu - theo thói quen tôi mở đầu cuộc tranh luận mới. Không có tiếng trả lời. Tôi cay đắng nghĩ: đúng là hôn nhân của nàng đã kết thúc giấc mộng tình yêu trong tôi. Tim buốt nhói, chừng như tôi ốm lại.
- Anh xem đi chứ - nàng nhắc.
Tôi lướt đôi mắt vô cảm lên tấm thiếp, đúng là tên chàng kia sánh cùng tên... cô bạn thân của nàng. Tôi nhoài về phía gương, choàng ôm xiết lấy nàng...Mãi lâu sau mới nhận thấy bốn gã đực rực kia đang nhăn nhở... soi gương.
275




Có một anh hễ ngồi vào mâm là chúi mũi gắp lấy gắp để, không nghĩ đến ai cả. Chị vợ lấy làm xấu hổ, nhiều lần khuyên chồng ăn uống phải từ tốn, nhưng anh chồng vẫn không chừa được thói xấu ấy.


Một hôm, nhà bố vợ có giỗ, hai vợ chồng đưa nhau về ăn cỗ. Chị vợ sợ anh chồng ăn uống thô lỗ thì sấu mặt với chị em, liền nghĩ ra một cách: lấy một sợi dây, một đầu buộc vào chân chồng, còn đầu kia, chị ta cầm lấy và dặn chồng:


- Hễ bao giờ tôi giật dây mới được gắp đấy nhé!


Anh chồng gật đầu, đồng ý.


Quả nhiên, lúc ngồi vào mâm, mọi người thấy anh này ăn uống từ tốn, lịch sự. Chị vợ ngồi dới bếp, vừa dọn dẹp vừa giật dây. Ðôi lúc mải làm, quên không giật, anh chồng cứ ngồi ngây ra nhìn món ăn mà nhỏ dãi. Bố vợ phải gắp thức ăn cho.


Ðến giữa bữa, một con gà chạy qua, chẳng may vướng phải dây, co chật giật, gỡ mãi vẫn không được. Ở trên nhà, anh chồng thấy dây giật lia lịa, vội vàng cầm đũa gắp. Càng gắp thấy dây càng giật tợn, tưởng chị vợ cho ăn thả cửa, anh ta vớ luôn cả đĩa thức ăn trút vào bát!

2571





Một anh chàng nhỏ con làm đầu bếp trên tàu viễn dương, rất hay bị các thủy thủ giễu cợt. Yếu thế nên bất lực, anh ta không bao giờ phản ứng lại những trò đùa ác của họ mà chỉ mỉm cười. Thấy trêu chọc anh mãi cũng tội nghiệp, cánh thủy thủ tuyên bố:

- Cậu hiền quá, từ nay chúng tớ quyết định không chọc cậu nữa.

Anh đầu bếp mỉm cười và nói:

- Vậy thì từ nay tớ cũng thôi không "tè" vào nồi súp của các cậu nữa!

1366




Có một ông quan thị đại nịnh thần, được Chúa Trịnh yêu lắm. Ông ta thường đến chơi nhà Quỳnh, thấy sách gì cũng mượn xem, mà ít khi trả. Quỳnh ghét cay ghét đắng, định chơi xỏ một bận cho chừa. Quỳnh bèn lấy giấy trắng đóng thành quyển sách để sẵn.

Một hôm, thấy bóng quan thị đằng xa, Quỳnh giả vờ cầm sách xem, đợi khi ông ta đến nơi thì giấu đi. Quan thị thấy Quỳnh giấu, ngỡ là sách lạ, đòi xem Quỳnh bảo:
- Sách nhảm có gì mà xem.
Quan thị năn nỉ mãi cũng không được, về tâu với Chúa. Chúa đòi Quỳnh sang hỏi. Quỳnh đám chắc là đò về chuyện quyển sách, mới lấy bút viêt mấy câu vào sách bỏ vào tráp khoá lại, rồi sang hầu. Quả nhiên như thế. Quỳnh tâu:
- Không có sách gì lạ, chắc thị thần tâu man với Chúa đó.
Chúa thấy Quỳnh chối, lại càng tin là Quỳnh có sách lạ, bắt phải đem trình. Quỳnh sai người vè đem tráp sang, mở ra, chỉ thấy có một quyển sách mỏng. Quỳnh rụt rè không dám đưa. Chúa bảo:
- Cứ đưa ta xem. Nếu sách lạ thì ta thưởng, mà có phải sách can phạm thì ta cũng xá cho, đừng ngại .
Quỳnh đưa ra . Chúa mở ra xem, chỉ thấy có mấy câu:
"Chúa vị thần viết: Vi cốt tứ địch, vi cốt tứ địch. Thị thần qui nhị tấu viết: Thần phong chỉ phát, thần phông chỉ phát".
Chúa ngẫm lại không biết nghĩa ra làm sao, bảo Quỳnh cắt nghĩa thì Quỳnh rụt rè tâu:
- Sách ấy là sách nhảm nhí của tiểu thần chỉ xem khi buồn, sợ cắt nghĩa ra rác tai Chúa!
Chúa nhất định không nghe, bắt Quỳnh cắt nghĩa cho được.
Quỳnh vâng lệnh tâu với Chúa, câu ấy nghĩa là:
"Chúa hỏi thị thần rằng: làm xương cho sáo, làm xương cho sáo. Thị thần quỳ mà tâu rằng: "Tôi may ngón tóc, tôi may ngón tóc".
Quỳnh cắt nghĩa, nhưng chúa vẫn chưa hiểu ra, lại hỏi:
- Đa đành nghĩa đen là như thế, nhưng ý tứ thế nào ?
Quỳnh tủm tỉm cười không dám nói. Chúa và quan thị đứng hầu bên càng gặng hỏi. Quỳnh mới tâu:
- Xin chúa đọc đảo lại thì ra nghĩa, nhưng mà tục lắm. Bấy giờ Chua với quan thị mới biết Quỳnh lỡm, bảo Quỳnh mang sách về.
Quỳnh ra, quan thị chảy theo trách Quỳnh nhạo cả Chúa, thực là người vô phu, vô quân.
Quỳnh đáp lại rằng:
- Ngài bảo tôi là vô phu, vô quân thì bọn thưòng thị đời Hậu Hán là gì? Tôi đã giấu mà ngài cứ nịnh để đòi ra cho được thì lỗi tại ai ?
Quan Thị tịt mắt.
2644




Một người dắt tay một chú bé trạc năm, sáu tuổi bước vào hiệu hớt tóc. Ông ta đang rất vội và bảo người hớt tóc cho ông trước rồi sau đó hớt cho thằng bé.

- Nó chờ được mà, ông hớt tôi trước đi – ông ta nói.

Người thợ làm theo lời và khi hoàn tất, người khách ra khỏi ghế cho thằng bé ngồi vào thế chỗ. Ông cáo lỗi phải đi ngay và sẽ quay lại trong vài phút để trả tiền cho cả hai. Thế là ông ta đi ra và người thợ bắt đầu hớt tóc cho thằng bé. Xong xuôi, ông bế đứa bé đặt lên một chiếc ghế để ngồi chờ và cho nó một tờ tạp chí để xem.
Nửa giờ trôi qua. Một giờ trôi qua. Cuối cùng, ông thợ hớt tóc lên tiếng :

- Đừng có sợ nghe, nhỏ. Ba mày sẽ quay lại liền.

- Ba nào? – chú bé nói – ông ấy đâu phải là ba cháu. Cháu đang chơi ngoài đường thì ông ấy tới bảo: "Theo bác đi cháu. Ta vào tiệm hớt tóc này và cùng hớt tóc đi".2053




SV nữ: - Anh ơi nhanh lên, sắp đến giờ chiếu phim rồi!

SV nam: Em chờ anh giặt xong hai bộ quần áo cái đã.

SV nữ: Anh giặt xong thì trễ giờ mất!

SV nam: Mau lắm, anh chỉ nhúng nước rồi đem phơi.

SV nữ: ?!


Hai Cua Đồng (Trà Vinh)





Ba SV ngồi quán cóc tán chuyện:

- Anh mình là nha sĩ, chỉ trong 10 phút cắm được 10 cái răng giả!

- Sao bằng chú tớ, ngần ấy phút cắm được 20 cái răng bừa!

- Nhằm nhò gì! Bác tớ có mấy phút cắm được những 40 cái răng nơm!

Chủ quán nghe vậy liền giơ cao quyển sổ nợ lên nói:

- Ôi dào, phải nói đâu xa, thằng D. cùng lớp với các cậu đấy, chỉ trong 10 ngày mà "cắm" quán tôi đến 40 lần!


Nguyễn Mạnh Hiếu (Hà Nội)




o O o


- Nè, mày chép hoài của tao vậy không sợ giống nhau thầy trừ điểm à?

- Yên tâm đi, bài của mày là "Ông sống trong thời kỳ xã hội đen tối!". Còn của tao là: "Ông sống trong thời kỳ xã hội đen!"

- ???
1115


Powered by Blogger.