Chàng nọ đi dạo chơi, vui chân đi quá xa, trời đã tối thấy mỏi chân, muốn quay về nhưng sực nhớ mình không mang tiền để đi xe về nhà. Chàng bèn gọi taxi , lên ngồi đàng hoàng ở ghế phía sau. Gần tới nhà, chàng bảo anh tài xế:

- Anh làm ơn đỗ lại, tôi muốn vào tiệm kia mua bao diêm, tôi vừa mới đánh rơi tờ 100 đô trên xe, nhưng tối quá tìm mãi không thấy. Anh chờ một chút nhé!

Chàng nọ xuống xe vờ đi vào một cửa hàng. Khi quay ra, chiếc xe đã phóng đi đằng nào mất.



o O o


Đi đài nào?

Bà mối đang thuyết phục ông nọ gả con gái cho Đài Loan:

- Ba đứa con gái của anh mà gả qua Đài Loan là hết ý!

- Hết ý chỗ nào?

- Nè tôi nói cho anh nghe: Hai đứa đầu anh gả ở Đài Bắc, đứa út ở Đài Trung. Mai mốt anh đi thăm chúng một lèo, có phải tiện hơn không; vừa mang tiếng đi nước ngoài, vừa có tiếng đi thăm con. Sang hết biết!

- Ờ gả xong có nước tui đến đài phát thanh chớ đi Đài Loan nỗi gì?

- Sao kỳ dzậy?

- Tôi già yếu vầy làm sao đi nổi qua tới Đài Loan? Chỉ có nước tới đài phát thanh để phát tin tìm con nuôi chăm sóc, hủ hỉ lúc tuổi già...



o O o


Nếu không dùng được...

Tại một quầy bán đường sữa, khách mua một hộp sữa Ông Thọ, thấy trên vỏ đã hết hạn, liền nói:

- Ông làm ơn đổi cho tôi hộp sữa khác, hộp này quá đát rồi!

- Đó là hộp sữa cuối cùng đấy ạ.

- Nếu tôi không dùng được thì sao?

- Nhà có chó không ạ, nếu không thì mèo mới đẻ...

- ???
1950





Trong bệnh viện phụ sản, một người đàn ông tỏ vẻ giận dữ. Người bên cạnh hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Vợ tôi vừa mới sinh đôi.

- Thế thì anh phải hạnh phúc chứ! Tại sao lại giận dữ thế?

- Tôi muốn biết ai là bố của đứa thứ hai!



o O o


Y tá thông báo với sản phụ:

- Xin chúc mừng. Bà sinh được một bé gái.

- Chà! Vậy đừng lo cho tôi nữa, cô mau ra cửa chăm sóc giùm chồng tôi đi!



o O o


Ông bố hạnh phúc

Một đêm, cô vợ phát hiện thấy chồng mình đang đứng bên chiếc cũi của bé trai mới sinh. Cô im lặng đứng nhìn. Trong lúc anh chồng ngắm nhìn cậu bé ngủ, cô vợ đột nhiên thấy hiện lên trên mặt chồng mình rất nhiều tâm trạng: nghi ngờ, thắc mắc, hạnh phúc, sửng sốt, say mê... Đứng trước cảnh ấy, cảm xúc sâu kín bỗng trỗi dậy, mắt cô sáng lên rồi cô ôm chặt lấy chồng.

"Một ông bố hạnh phúc?" cô nói nhỏ nhẹ bên tai chồng.

"Thật là kinh ngạc", ông chồng đáp. "Anh chỉ không hiểu làm sao lại có ai đó có thể làm ra chiếc cũi này với giá chỉ có 40.000 đồng."
2626




Một người lái xe vượt đèn đỏ, bị công an giao thông thổi.


Người phụ nữ lái xe phía trước cũng vượt đèn đỏ, nhưng không bị thổi lại. Tức quá, anh ta cãi:

- Chị kia vượt đèn đỏ, sao anh không phạt?

- Tôi không muốn hôm nay phải nhịn đói.

- Sao lại có chuyện no đói ở đây?

- Cô ấy là vợ tôi, đang vội về nhà để nấu bữa tối đó!
1447




Một cô gái mặc váy ngắn bước lên tàu điện. Không còn chỗ ngồi, cô nhìn quanh. Vừa lúc đó có một chàng trai trẻ mời:
- Cô có thể ngồi lên đùi tôi.
- Tôi sợ làm gãy cái tẩu thuốc lá trong túi quần của anh. Chàng trai trẻ chưa kịp trả lời thì một ông già khoảng 70 tuổi ân cần nói:
- Cô có thể ngồi trên đùi tôi, vì tôi đã bỏ thuốc 10 năm nay rồi.
1422




Buổi ấy qua đã ngót mười năm nay rồi. Thế mà tôi còn nhớ mãi như vừa hôm qua. Cái kỷ niệm xa xôi của buổi ấy cứ theo đuổi mãi tôi như một điều hối hận. Trong xó chiếc nhà tranh trống trải, có lẽ một đêm kia, ông đồ già - thầy học cũ của tôi - đã nhắm mắt từ trần. Tôi đã tưởng tượng ra cái chết, vây phủ bởi muôn ngàn cái túng thiếu, ông già nghèo khổ, ốm yếu ấy. Có lẽ một đêm kia... giữa cơn thịnh nộ của trời đất bên ngoài, trong khi cơn gió ào ào vặn chuyển tấm mái tranh mỏi mệt và những giọt mưa dầm thi nhau rả rích tuồn xuống nền nhà thì ông đồ, trên giường bệnh, đã gượng nâng chút sức tàn nhổm dậy và cất tiếng gọi trong đêm tối; trả lời ông chỉ có sự quạnh hiu. Vợ con ông không còn ai, hàng xóm thì ở xa. Ông gọi mãi cho đến khi hơi thở ông đứt, không còn gọi được nữa. Cái chết rùng rợn đến lôi ông đi. Và, mãi đến tận ngày hôm sau, người ta mới thấy ông nằm chết còng queo trong gian nhà lạnh ngắt. Thương tình, người ta bó ông lại và vùi ông xuống dưới nấm đất đen. Lâu lâu, không ai nói đến ông nữa. Bây giờ, có lẽ, dưới một vùng cỏ thê lương, ông đồ già đã nằm trầm ngâm một cách yên tĩnh và ngủ một giấc êm thấm nhất của đời ông.

Tôi đã tưởng tượng ra như vậy và tôi yên trí là ông đã chết rồi. Đối với một số người, cái chết cũng đáng mong như một sự giải thoát.

Vậy thì ông đồ đã chết rồi. Thế nhưng cớ sao, trong những giờ quạnh quẽ của đời tôi vẫn thấy ông đồ trở lại như một ám ảnh? Cái bóng ma ấy hình như muốn tôi một điều gì! Cho đến cả chiều nay, trong khi ngả những dòng trên mặt giấy, tôi lại phảng phất thấy ông đồ già ngồi dưới bóng đèn... Như những ngày nào, vẫn cái nụ cười kín đáo, sâu sắc và đôi mắt nghiêm nghị nhưng hiền từ. Cả người ông bọc trong sự yên lặng, cái tấm vải khâm liệm cuối cùng của người chết...

Ngày ấy, ông đồ sống một cách hầu như trơ trọi trong một gian nhà cũ nát ở đầu làng. Nhà chia làm hai gian nhỏ, mái tranh thì thủng lỗ chỗ, trời nắng còn khá chứ gặp ngày mưa thì dột lung tung. Gặp những đêm mưa to, thường khi ông đồ phải bó gối ngồi thức tới sáng! Phần thì không có chỗ nằm, phần thì ông lo ướt mất chồng sách cổ, cái mà ông quý hơn cả tính mệnh. Một mảnh sân đầy rêu và đầy nước đọng bao bọc cái nhà ở tiêu điều ấy.

Bà đồ mất đã lâu rồi. Cả ba người con, hai trai một gái, cũng lần lượt đi theo chân bà. Ông đồ nuôi một đứa cháu họ xa, năm ấy lên mười một tuổi. Chừng thằng bé vừa ở hầu hạ ông vừa ăn mày ông đôi ba chữ.

Cách sinh nhai đạm bạc của ông đồ trông vào lũ trẻ con của dăm bảy nhà trong làng. Tôi và anh tôi cũng có ở trong số học trò đó. Tuy hồi đó ai ai cũng biết rằng chữ nho đã vô dụng rồi nhưng, trong những gia đình nề nếp, người ta vẫn muốn cho trẻ biết qua loa dăm ba chữ gọi là vớt vát lại đôi chút cái học căn bản ngày xưa. Một lẽ nữa gần sự thực hơn là khi ấy trường trong làng chưa mở mà để trẻ con ở nhà lêu lổng là một sự không nên.

Nhờ có lũ học trò "nửa người, nửa ngợm, nửa đười ươi", cắp sách đến trường nếu không phải để bôi nhoèn mực vào tay và quần áo thì cũng đấm đánh nhau chí chóe; nhờ có lũ trẻ con ấy, ông đồ cũng sống được một cách thư thả và suốt ngày làm cái phận sự của một nhà nho là nằm dài trên phản để đọc thơ đọc phú. Đôi lúc thích chí, ông lấy mấy đầu ngón tay móng để dài vút gõ xuống giường và ngâm thơ vang nhà...

Được hai năm.

Một ngày kia, người ta khánh thành nhà học trong làng. Một tòa nhà sừng sững trên một cái nền cao ráo, màu ngói mới đỏ rực và màu tường vôi trắng xóa nổi bật lên trên nền men chàm lộng lẫy của da trời. Những nhà có trẻ đều được chức dịch trong làng đến tận nhà khuyên nên cho con đi học.

Thế rồi số học trò của ông đồ cứ mỗi ngày một sụt xuống. Đứa nào cũng nói là xin nghỉ ở nhà; rồi chỉ độ hôm sau, ông đồ đã thấy chúng ung dung cắp sách đến trường làng học. Tội nghiệp! Ông đồ vẫn làm ra vẻ thản nhiên, không lo lắng. Nhưng mỗi ngày ông một đổi khác. Người ta ít thấy ông ngâm thơ nữa. Lưng ông còng thêm xuống; trông ông như già lên mấy tuổi nữa.

Số học trò của ông đồ dần dần chỉ còn có ba: tôi, anh tôi và thằng Tý, cháu ông.

Ngày ấy, tôi hãy còn nhỏ. Vậy mà khi cắp sách bước qua cái ngưỡng cửa tối om của nhà ông đồ, cảm thấy cái nghèo túng cơ cực của ông một cách rõ rệt, tôi cảm thấy trong lòng tự nhiên chua xót, rây rứt mãi không thôi.

Có một bận, đến học hơi sớm hơn lệ thường, chúng tôi gặp ông đồ, mặc cái áo cánh rách bẩn, đương ngồi nhặt rau ở ngoài thềm để cho thằng Tý cắm cúi nhóm bếp thổi cơm. Thấy chúng tôi vào, ông đồ mỉm cười một cách ngượng nghịu rồi buông rổ rau đứng dậy; trông ông có vẻ bối rối của một đứa trẻ đang chơi nghịch mà gặp người lớn. Không hiểu thấy như vậy, anh tôi nghĩ sao chứ đối với tôi cảnh ấy như mở một cái cửa sổ con trên cái cuộc đời nghèo túng, vất vả, cay đắng của ông nhà nho lỡ thời.

Mọi ngày thường, tôi không bao giờ dám nhìn tận mặt ông đồ, không hiểu sao hôm ấy tôi lại tò mò ngắm ông đồ như muốn in sâu trong óc hình ảnh ông cùng cái khung tiều tụy của đời ông.

Ông đồ năm ấy đã già lắm. Mái tóc và chòm râu thưa của ông đã lơ phơ bạc. Người ông bé nhỏ và gầy yếu; đôi vai mỏng mảnh, trơ xương, nhô lên sau lần áo rộng lùng thùng. Mặt ông dăn deo như một quả táo tàu. Mồm ông móm và thụt sâu vào như có ai lấy tay ấn xuống; khi ông nói thì giọng ông hơi phều phào, khó nghe một chút. Đôi mắt ông toét nhoèn và đầy rử nên thường thường ông vẫn có một cái khăn tay đỏ vắt ngang vai để thỉnh thoảng chùi mắt.

Hình ảnh ông như bao giờ cũng ở trước mắt tôi.

... Một hôm thày tôi gọi chúng tôi ra dặn:

- Thôi ngày mai chúng mày sang xin phép thầy đồ nghỉ ở nhà nhé!

Nghỉ ở nhà? Để ông đồ trơ vơ lại trong khi ông chỉ còn nương tựa vào hai cái hy vọng cuối cùng là chúng tôi? Tôi thấy ái ngại không nỡ làm sự tàn nhẫn ấy!

Tôi hỏi thày tôi:

- Thế thưa thày nghỉ để làm gì ạ?

- Tao định xin cho hai anh em chúng mày vào trường làng để kiếm lấy dăm ba chữ tây chứ cái chữ nho bây giờ không sống được, các con ạ!

Tôi đánh bạo:

- Nhưng thưa thầy con không thích học chữ tây, con chỉ muốn học ông đồ.

- Im đi! Trẻ con biết gì nào - Thày tôi quát.

Thế là, sáng sớm hôm sau... buổi học cuối cùng của chúng tôi!

... Chúng tôi đến nhà ông đồ muộn hơn ngày thường. Đến cửa, chúng tôi còn thập thò mãi không chịu vào. Sau khi đùn nhau đi tr%
C6225





Một đêm mưa bão, các cánh cửa bị gió lắc mạnh, người chủ nhà phải đội mưa chạy ra sửa lại các then cài bị bật ra. Đang lúi húi làm thì ông bị một người nào đó đá cho một cái trời giáng, té bổ nhào.

Sáng hôm sau, ra quán ăn sáng, ông ta nghe anh hàng xóm kể chuyện:

- Tối hôm qua, lúc đang mưa to, nhìn qua cửa sổ, tôi thấy một bóng đen đang cạy cửa nhà anh. Tôi liền chạy qua đạp cho nó một cái. Xóm giềng, mình phải giúp nhau...897




 Anh chàng nọ có tính hay nói phóng đại. một hôm, đi rừng về, bảo vợ:


 - Hôm nay, tôi vào rừng hái củi, trông thấy một con rắn to ơi là to!... Bề ngang hai mươi thước, bề dài một trăm hai mươi thước!


 Chị vợ bĩu môi nói:


 - Làm gì có con rắn dài như thế bao giờ.


- Không tin à? Chẳng một trăm hai mươi thước, cũng một trăm thước!


 - Cũng không thể dài đến một trăm thước.


- Thật mà. Không đúng một trăm thước cũng đến tám mươi thước.


 Chị vợ vẫn lắc đầu. Anh chồng thì gân cổ cãi, và muốn cho vợ tin, cứ rút xuống dần. Cuối cùng nói:


 - Tôi nói thật đấy nhé! Quả tôi có trông thấy con rắn dài đúng hai mươi thước, không kém một tấc, một phân nào!


 Lúc ấy chị vợ bò lăn ra cười:


 - Bề ngang hai mươi thước, bề dài hai mươi thước, thế thì là con rắng vuông rồi!

2564




Cô chủ và ông khách đang "ngủ thân mật" thì "Ôsin" hớt hải chạy lên gõ cửa phòng:
- Cô ơi, cô ơi... Nguy rồi, cậu chủ về đột xuất! Đang lên cầu thang đây này!
- Bình tĩnh đi nào! Thế này nhé, hãy nhận với cậu chủ rằng người đàn ông này tới thăm mày, được không?
- Chết chửa! Nói như thế thì cậu ấy lại càng điên tiết lên ấy chứ!
1754




Một chàng trai sống ở sa mạc với một con lạc đà cái. Chàng thấy cô đơn nên rất hay “quấy rối” nàng lạc đà. Chỉ hiềm một nỗi, mỗi khi bị chàng chạm vào mông thì nó lại chạy lồng lên. Một hôm, có cô gái xinh đẹp lạc đường trong sa mạc với một chiếc xe hỏng. Sau khi được chàng giúp sửa xe và chỉ đường, cô gái rất cảm kích. Nàng tình tứ vuốt má chàng rồi nói:
- Anh đáng yêu quá, biết lấy gì để cám ơn anh. Thôi thì anh muốn gì em cũng chiều. Không do dự, chàng chỉ ngay vào con lạc đà và nói:
- A! Thế thì cô giữ hộ tôi con quỷ cái kia cho nó đứng yên một lúc!
2115




Có một anh chàng ngốc đến nỗi tí gì cũng không biết, đi đâu vợ cũng phải dạy trước dạy trước dạy sau. Cả từ cách ăn đến cách nói. Vì vậy, người làng gọi anh ta là Ngốc và lâu dần quên hẳn tên thực anh ta.
Một hôm, Ngốc ra tỉnh thăm hỏi bà con. Vợ gọi lại dặn:
- Ra đến nơi người ta có hỏi: "Anh Ngốc ra chơi đó phải không?", thì bảo
"Vâng chính tôi là ngốc đây ạ!". Người ta hỏi: "Anh đi với ai?", thì bảo
"Có một mình thôi ạ!". Nếu có hỏi: "Anh hãy ở chơi dăm ba hôm", thì đáp:
"Tôi ở nhà chỉ mong như thế, nay được thoả mong ao ước, thật còn gì bằng!"
Ngốc ra đi, nhẩm mãi mấy lời vợ dặn, sợ nhỡ quên lời nào thì người ta chê cười chết.
Ra đến chợ, thấy một đám đông, anh ta len vào xem. Thì ra đó là một vụ giết người, kẻ bất hạnh nàm đấy mà hung thủ đã tẩu thoát mất rồi.
Khi nhà chức trách đến làm biên bản, mọi người vội tránh xa, sợ vạ lây, chỉ một mình Ngốc lấn vào xem. Quan giữ lấy hỏi:
- Anh có biết ai giết không?
Sực nhớ đến lời vợ dặn, Ngốc nói luôn:
- Vâng chính tôi là Ngốc đây ạ!
- Một mình anh hay có ai nữa không?
Ngỗng lại bình tĩnh nói:
- Có một mình tôi thôi ạ!
Quan nghe nói bèn quát lính:
-Trói cổ thàng này lại, giải đi.
Ngốc nghĩ nên nói nốt câu thứ ba cho đủ lời vợ dặn, liền tiếp:
- Tôi ở nhà chỉ mong như thế, nay được thoả lòng ao ước thật không gì bằng!

400


Powered by Blogger.