Bà thứ nhất than phiền:
- Chồng tôi tệ lắm! Ông ta toàn chạy theo những mụ đàn bà khác. Tôi cứ nhìn thấy bất cứ đứa trẻ nào trên phố lại nghĩ rằng đó là con của ông ấy. Bà thứ hai tiếp luôn:
- Chồng tôi thì lại khác, cứ luôn luôn thay đổi. Nhiều khi tôi cứ tự hỏi, ông ta có phải là bố của mấy đứa con tôi không? Bà thứ ba cướp lời:
- Như thế đã ăn thua gì! Chồng tôi còn tồi tệ hơn nhiều. Ông ấy luôn nói dối đến nỗi tôi không tin rằng mình lại là mẹ của mấy đứa con trong nhà!

2403





Tui dẫn bày chó săn vô Lung Tràm định lùng thịt, cũng dạo mùa nước rọt này đây. Dưới kinh, cá quẫy ùn ụt, trên rừng chim chóc bay rần rần. Mình muốn kiếm bậy một con nai để làm đám kị cho bà già vợ, chớ loại cá, chim đó thường quá. Vùng Lung Tràm thưở đó còn thầy choại, dớn với cây tràm, đất trấp phập phếu, bởi vậy người ta mới kêu nó là Lung Tràm.

Đã quyết đi vào khu vực có nai, nhưng đến mặt trời lên cao mấy cây sào, tui vẫn chưa hạ được một chú nào. Bị nhiều bạn săn quần tới lui hoài, nên "bể" hay "đổ" nhanh như gió . Mỗi khi nghe chó vừa đánh hơi sủa lên , tức thì nghe một tiếng "bét" là chỉ còn đứng mà ngó theo.

Đến lúc mặt trời gần đứng bóng, người cùng chó đã mệt mỏi, tui mới rề lại một gốc cây tràm nghỉ mát. Chân bước từ từ, mắt cứ ngó dáo dác theo mấy con ong mật đang ăm bông trên đọt tràm, bất thần tui đạp lên mình một con nai chà đang nằm ngủ. Tui giật mình té ngửa, con nai cũng hoảng hồn nhảy dựng. Nó phóng một cái, đụng nhằm gốc cây to dội lại, té lên mình tui. Sẵn cây mác trên mình, tui vớ chân sau con nai. Khứa một nhát vào nhượng. Còn lại ba chân, con nai cố bươn chạy. Bầy chó thấy vậy, đuổi theo. Bị rượt ngột quá, con nai chạy giạt vào bìa rừng, phóng xuống Lung Tràm. Bầy chó chia làm hai, ven theo hai mé lung. Con nai lội qua bên này thì lũ chó bên này tấn công, hễ lội qua bên kia thì lũ chó bên kia ví ép. Nó lúng túng, lội qua lội lại mãi... Tui giục chó, vây chặt và ép lần cho con nai lội về hướng nhà mình. Ra tới ngã ba lung, thấy thằng em tui đằng kia chống xuồng lại. Tui kêu tiếp. Thằng em tui nhấn sào chống vọt tới bên con nai. Bây giờ con nai còn cố lội lờ đờ, cái đầu trên mặt nước. Thằng em tui với nắm lấy cái chà gạt con nai, lôi mạnh lên xuồng. Nhưng trời ơi! Con nai chỉ có cái chùm ruột lòng thòng dính ở phía dưới. Té ra nãy giờ nó bị cá trê dưới Lung Tràm bu theo rỉa sạch trọn thịt thà, xương xóc. Bầy cá cứ vây lấy con nai mà rỉa thịt làm cho con nai cứ trồi lui trồi tới, vậy mà tui cứ tưởng con nai còn lội. Thằng em tui kéo luôn lên xuồng cùng với xác còn lại của con nai cả tạ cá trê. Con nào con nấy bằng cườm tay người lớn.2649




Một vụ tai nạn giao thông vừa xảy ra ngoài phố. Mọi người tò mò chen lấn vòng trong vòng ngoài để xem. Một anh lính đến chậm không tài nào vào xem được. Tức quá, anh ta liền hét toáng lên:
- Tôi là bố kẻ bị nạn đây! Mọi người kinh ngạc quay lại nhìn và vội vã giãn ra cho anh ta vào. "Kẻ bị nạn" là một... chú chó vừa bị xe cán chết.
2393






Ai cũng nói tôi giống dì Hải, từ khuôn mặt cho tới vóc dáng. Dì Hải là em gái của mẹ tôi. Mẹ là chị cả, dì là em út, ở giữa là mấy ông cậu, nên mẹ hơn dì tới 15 tuổi. Vì dì gần tuổi tôi, tôi hợp với dì hơn mẹ. Dì cởi mở, thời trang. Những năm gần đây, mỗi mùa hè dì hay mua vé máy bay cho tôi lên Seattle ở chơi với dì vài tuần. Dì sống trên một chiếc thuyền con (house-boat), đậu ở Lake Union, ngay thành phố. Dì viết văn. Tôi mê đời viết lách của dì. Tự do. Tự do mà nghèo. Mẹ tôi muốn tôi học ngành Y khoa ra làm bác sĩ, hay ngành Dược khoa ra mở tiệm thuốc tây. Tôi mới 17 tuổi, vừa lên lớp 12. Tôi còn chưa biết tôi có thích học đại học hay đi học hai tháng nghề nail rồi đi làm kiếm tiền. Nói chuyện bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư...tôi thấy còn xa vời quá. Cha mẹ tôi không biết được những ý nghĩ thầm kín này của tôi. Tôi không dám nói, vì biết là ông bà sẽ nghĩ tôi ngông. Tôi biết tôi con một, cha mẹ lại khá giả, nên cha mẹ tôi dĩ nhiên trông chờ nơi tôi một tham vọng cao hơn. Có lẽ rồi tôi cũng nên xin học đại học như các bạn của tôi đang dự tính. Khanh đang chạy bàn ở nhà hàng Tàu, Hồng đứng bán fast food ở McDonald'' s. Bạn nào cũng đang cố dành tiền để đi học đại học. Tú học giỏi để ráng xin những cái học bổng. Tôi có phương tiện tài chánh lại không có dự định nào cả.
Dì sắp lấy chồng nên dì xuống tiểu bang gia đình tôi đang ở để chơi vài tuần. Hôm qua ra phi trường đón dì, tôi thấy được nỗi vui mừng của dì khi dì vừa nhìn thấy tôi.
-TiTi đó hả? TiTi của dì đẹp gái quá!
Tôi có tên giấy tờ là Thanh Tuyền nhưng dì hay gọi cái nickname nghe mẹ nói là do chính dì đặt cho tôi. Và cũng chỉ có dì mới gọi tôi cái tên này. Dì ôm chầm lấy tôi, thủ thỉ dì nhớ TiTi quá. Tôi tức cười cho dì, vì dì cháu tôi hầu như e-mail cho nhau mỗi ngày, nói chuyện qua phôn mỗi tuần. Trăm ngàn thứ chuyện mà nói không hết.
-Mai mốt dì đi lấy chồng rồi thì dì sẽ nói dì nhớ ai chứ dì đâu thèm nhớ TiTi nữa.
-Làm gì có chuyện đó!
Hôm sau, vừa bước vô nhà tôi nghe tiếng dì Hải từ trong bếp nói lớn:
-Đã đến lúc...
Hình như mẹ và dì đang có điều gì bất đồng. Tiếng mẹ nhỏ nhẹ:
-Chị chưa biết tính sao...con Tuyền...sợ nó...
Tại sao tên tôi lại nhắc tới...Tôi bước vô bếp:
-Chuyện gì?
Tôi hỏi mẹ và dì Hải. Cả mẹ và dì đều ngưng bặt, đều nhìn tôi chăm chăm, rồi lại nhìn nhau lúng túng.
-Không phải là con vừa nghe tên con? Mẹ và dì đang cãi nhau vì con à?
Mẹ chối ngay. Không, không phải nói về con đâu, con gái của mẹ!
Con gái của mẹ? Xưa nay, mẹ không phải là người thích biểu lộ tình cảm ra ngoài. Tôi biết ba mẹ thương tôi, lo cho tôi từng ly từng tí, nhưng mẹ không bao giờ nựng tôi, không có cái kiểu ngọt ngào kêu tôi " con gái của mẹ" . Tôi nhìn qua dì Hải. Da mặt dì tái xanh như đang đau.
Dì ngập ngừng:
-Dì...dì đang xin phép mẹ TiTi để cho TiTi đi shopping với dì giúp dì sắm đồ cưới đó mà. Mẹ nói không biết TiTi có rảnh không, vì là năm cuối của TiTi?
Tôi nhìn thoáng qua mẹ thấy mẹ gật đầu. Dì Hải nói tiếp:
-Vừa lúc đó thì cháu bước vô cháu nghe tên cháu là vì vậy.
Tôi nghĩ bụng, chỉ có vậy sao hai người lại phải gây, dì Hải lại phải lớn tiếng. Chị em mới gặp nhau chưa tới 24 tiếng đồng hồ mà. Hay lối nói chuyện của chị em gái là như thế đó? Tôi không có chị, có em gái nên tôi không biết. Nhưng tôi làm bộ tin lời dì để mẹ và dì đừng thắc mắc là tôi đang nghĩ gì trong đầu.
Mẹ nói:
-Nếu con thấy không bận lắm thì con đi với dì cho vui. Rồi tối về nhớ lo bài vở.
Đi mall với dì, tôi lấy làm sung sướng là dì đã đánh quá cao con mắt nghệ thuật của tôi. Bởi vì dì thời trang lắm. Tôi còn nghĩ tôi chắc có khiếu về khoa vẽ kiểu áo. Có lẽ tôi sẽ học ngành fashion design. Mẹ mà biết được ý định của tôi, mẹ sẽ kịch liệt phản đối ngay. Tôi biết mẹ chỉ thích, chỉ trọng khoa bảng, mẹ hay nói những nghề không có bằng cấp không mua nổi...một cái nhà, như dì Hải, dì phải sống lênh đênh lỏng chỏng trên...houseboat! Tôi biết mẹ sai hoàn toàn, vì tôi sẽ chỉ cho mẹ thấy là quanh đây có nhiều người làm nails, đi cắt cỏ, không cần bốn năm đại học khổ cực mà vẫn mua nhà lớn mấy trăm ngàn được. Và lại trả tiền mặt một cái rụp!
Dì cao, thon nên đi mall Mỹ dì dễ lựa đồ. Dì mặc đồ nào cũng đẹp. Dì để tóc ngắn. Tôi cũng muốn để tóc ngắn như dì nhưng mẹ tôi không cho tôi để tóc ngắn. Mẹ nói, còn nhỏ để tóc dài mới giữ được nét ngây thơ. Cũng như con còn trẻ, da mặt đang đẹp, đừng xài nhiều son phấn, vì chưa cần, uổng da mặt. Nói tóm lại, tôi biết ý mẹ tôi, bà chỉ muốn tôi mãi mãi...ngây thơ, đừng lớn vội. Tôi biết rồi tôi sẽ đẹp, sẽ " cool" như dì Hải vì tôi giống dì. Đúng ra, thì hiện nay tụi con trai ở trường đã để ý đến tôi rồi. Chỉ vì mẹ khó tánh quá nên tôi chưa dám cặp bồ với tên nào. Ai đời học lớp 12 rồi mà còn được mẹ đưa đón mỗi ngày. Mẹ biết cả thời khóa biểu của tôi.
-Dì sẽ là cô dâu kẻng nhất đó!
Tôi nghĩ dì thật đẹp, dĩ nhiên đối tượng của dì phải là mẫu đàn ông thật lý tưởng, thật bản lãnh, thì mới chiếm được trái tim của dì vì tới tuổi 34, 35 dì mới chịu lấy chồng kia mà. Dượng Toàn đúng là mẫu người đó. Tôi chỉ gặp dượng Toàn vài lần, nhưng qua lối nói chuyện của dì tôi biết là tôi cũng sẽ thích dượng.
Đi mua sắm một hồi-nói là đi lựa đồ cưới cho dì mà loay hoay dì lại chỉ mua đồ cho tôi - dì cháu ngồi ở quán nước nghỉ chân. Tôi hỏi dì về tình yêu:
-Làm sao mà dì biết người đó là người yêu lý tưởng của dì?
-Có lẽ khi dì bắt gặp chàng đọc sách Doãn Quốc Sĩ nơi quán café, hay ghế đợi ở phi trường. Người yêu của dì thì cũng phải yêu thích sách vở như dì.
Tôi biết là dì đùa, nhưng tôi thích câu trả lời của dì. Đã bảo vì tôi giống dì mà. Tôi không tưởng tượng là tôi có thể tự nhiên thoải mái đi hỏi mẹ những câu hỏi như thế này.
-Dì mong là khi cháu biết yêu là cháu đã là người chín chắn rồi. Cháu sẽ biết chọn đúng người.
-Cháu thích nghề viết văn của dì. Cháu muốn được như dì.
-Không được đâu cô nhỏ, rồi sẽ nghèo như dì đó. Mẹ cô sẽ không cho cô có lối sống như dì đâu. Nhưng mà tin dì đi, mẹ cô bao giờ cũng đúng. Đó là người đàn bà mà dì phục nhất trên trần gian.
Rồi tôi than với dì về tính khó khăn của mẹ.
-Dì với mẹ trái ngược nhau. Để cháu so sánh như thế này cho dì hiểu. Cứ cho dì là đảng Dân Chủ, còn mẹ là đảng Cộng Hòa.
Dì phì cười:
-Cái gì là đảng Dân Chủ, là đảng Cộng Hòa?
-Mẹ bảo thủ, cổ kính, còn dì thì...ngược lại. Như là mẹ cứ dặn cháu, lo học, đừng bồ bịch sớm, phải giữ trong trắng, cái gì m2044





Cái Cười Của Thánh Nhân
Tác giả: Nguyễn Duy Cần

Bị Cọp Rượt


Một người đi đường bị cọp rượt chạy gần trối chết.

Chạy cùng đường, anh ta bèn nhảy đại xuống một cái hố sâu... may sao lại với được một sợi dây leo, và đeo lủng lẳng giữa không trung.

Nhìn lên miệng hố lại thấy một con hổ đói khác đang há miệng chờ mồi. Dòm ở đầu sợi dây: Hai con chuột, một đen một trắng đang gậm mòn đầu dây... Nhìn trước mặt: Một trái dâu rừng chín mọng...

Anh ta bèn một tay nắm sợi dây, một tay vớ hái trái dâu... ăn ngon lành. Dâu ngọt lịm làm sao!

Lời bàn:

Cái đang tức cười trong chuyện trên đây, là đang bị nguy hiểm bao vây, vậy mà chỉ vì một trái dâu chín mộng làm cho anh chàng quên tất cả mọi khốn khổ bao quanh. Còn có gì ngu bằng!

Nhưng xét kỹ, trước những tai họa đang bao quanh đe dọa mạng sống anh ta nào có tai họa nào do mình tạo ra đâu? Cọp đang đứng mé hố chực vồ, làm sao ngăn chặn được! Hai con chuột một đen, một trắng, tượng trưng cho thời gian âm dương nhật nguyệt gặm lần chuỗi ngày còn sống xót của chúng ta, cũng không sao ngăn chặn được!

Như vậy chỉ chăm chăm lo nghĩ nơm nớp, sợ sệt... những gì ngoài ý muốn và quyền hạn của ta, thì quả đáng thương hại không biết chừng nào! Sao không thụ hưởng cái phần hạnh phúc nho nhỏ mà cuộc đời đưa đến cho ta, vì chính những cái hạnh phúc nho nhỏ và không đâu ấy giúp ta yêu đời ngay trong nhưng phút tuyệt vọng nhất đời người. Oscar Wilde có viết: "Đời chỉ là một khoảnh khắc đầy gian nguy gồm những phút giây khoái trá" (La vie est tout simplement un mauvais quart d'heure composé d'instants exquys). Có nhà văn khuyên ta: Nếu có cơ hội để cười, thì cười lên, để khỏi phải khóc. Ta cũng có thể nói như La Rochefoucauld rằng: "Cũng là hạnh phúc, khi ta biết rõ đến mức độ nào ta phải khốn khổ" (C'est une espèce de bonheur, de connaitre jusqu'à quel point on doit être malheureux). Có cái hạnh phúc nào mà không nằm trên đau khổ, hay một viễn tưởng của đau khổ? Chết, đâu có đáng sợ. Sợ chết mới đáng sợ.
556




Có anh thợ vẽ truyền thần vẽ xấu, làm không đủ ăn. Bạn bè đến thăm, anh ta than thở, thì họ bảo:


- Không có ai đến thuê thì anh vẽ một bức chân dung anh và chị, lồng kính treo lên, người ta thấy đẹp, xô nhau tới, sợ không đủ thì giờ mà làm ấy chứ!


Anh ta nghe lời, bảo vợ ngồi cho anh vẽ, rồi lại vẽ anh ta ngồi cạnh. Ngắm đi ngắm lại, lấy làm đắc ý. Một hôm, bố vợ tới chơi, nhìn bức vẽ, hỏi:


- Vẽ hình chị nào treo đó?


Anh ta trả lời:


- Chết nỗi, thầy quên mất nhà con rồi hay sao?


Ông bố vợ nói tiếp:


- A! Ra vợ anh đấy à! Thế thì người ngồi bên cạnh là ai mà trông tướng mạo kỳ dị như thế?

2588




Tiết trời càng lúc càng lạnh về đêm...giao thừa sắp đến rồi, có lẽ chỉ còn mấy mươi phút nữa la qua đi một năm cũ...Lang thang khu chợ tết chỉ còn vài gian hàng dưa hấu ế ẩm ráng mót mét giờ phút chót xem có ai đó ghé muạ..Tôi có cái thú đi lang thang vào đêm giao thừa như thế nàỵ..mắt tôi chợt khựng lại khi thấy một con bé gầy gò, đen đủi kéo lê lết 2 bao bã mía to tướng sền sệt trên lề đường, nó vừa đi vừa lẩm nhẩm đọc cái gì đó...như là đọc thần chú vậỵ Tôi tò mò quay lại va lẽo đẽo theo sau nó...ồ thì ra nó đọc thơ..." Hãy chỉ cho con cái xấu
Để con nên người tốt lành
Hãy chỉ cho con cái tốt
Để con thêm giỏi thêm chăm...
Tôi sững sờ vì bài thơ đó nguyên văn không phải như vậỵ Tôi nhớ đã có đọc qua nhưng thay chữ con bằng chữ em bởi đó là bài thơ tình...và 2 câu cuối là.. Để em chăm chút đời anh ...thiệt tức cườị..Tôi lân la làm quen nó -- Nhỏ sao khuya rồi em hỏng về nhà sớm đón giao thừa ? Nó lấm lét nhìn tôi dường như sợ hãị..
- Tuị..Tui hỏng có quen ông..?
-Đừng sợ bé...hông quen thì bây giờ quen! Tôi đâu có ăn thịt bé mà sợ
-Tuị..tui chỉ sợ ông làm công an thui!! tui sợ bị tó vô bót hà..
- nè..đừng có sợ! Tôi không phải là công an ? bộ bé làm gì xấu hay sao mà sợ công an ?
- đâu có ? tui chỉ đi lượm bã mía cho mẹ tui thui mà..còn tiền này là tui lượm được của ai làm rớt chứ hổng phải lấy trộm đâu ? Tui thề nói thiệt đó...mẹ tui dạy tui lạ..hãy chỉ cho ...
-bé, tôi biết rồị.hãy chỉ cho con cái xấu chứ gì... con bé há hốc mồm và trợn mắt nhìn tôi " sao ông biết thơ của mẹ tôi vậy ? "
- nè, taị sao thì bé không cần biết, thế bé ở đâu ? tại sao lại cứ đọc bài thơ ấy ? - tại vì...tui lượm được tiền mà hỏng biết là điều xấu hay tốt nên đọc thoị.lượm tiền có phải là điều xấu không ông ?
- không phải là điều xấu nếu nhỏ không biết người đánh rơi là ai để mà trả, sẽ là điều xấu nếu như nhỏ biết mà không chiụ trả .....nhỏ...sao im lặng vậy ? .....
- không có gì...tui phải quẹo đây!!
Không hiểu sao suốt đêm giao thừa đó tôi cứ mãi bị đôi mắt của con nhỏ ám ảnh mãị..đôi mắt trong sáng, đen lay láy và to tròn..đôi mắt như ươt khi tôi giải thích caí tốt và xấụ..tôi biết tại sao con nhỏ im lặng...nhưng tôi không trách con nhỏ tí nàọ..cuộc sống của nó nghèo khổ và túng thiếu quá mà...nó đâu có dại gì đem trả lại số tiền mà nó đã nhặt được chứ!! nhất là những ngày tết như thế nàỵ.. Một năm trôi quạ..cũng vào đúng đêm giao thừạ..sau khi lang thang đã đời, vừa bước vào nhà thì nhỏ em gái đưa cho tôi mảnh giấỵ..
-có con nhỏ lượm ve chai gởi cho anh tờ giấy nè...
- Hey, bậy bạ gì đó..anh mày như vầy mà biểu có quen con nhỏ lượm ve chai hay saỏ
- ai mà biết!! nó nhờ thì em đưa, hổng lấy thì giục thùng rác...tại thấy con nhỏ khẩn khoản nên em mới hứạ..dzí lại nó còn tặng cho em cuốn thơ để làm quà nữa nên em mới chiụ chứ bộ -lúc này thì tôi tò mò...đâu ? đưa đây!! Ui chao, bao thơ làm bằng tay, dán kĩ đàng hoàng...những dòng chữ gọn gàng mà không kém phần thanh tú...chữ viết còn đẹp hơn cả chữ tôị." Ông, Tôi thật có lỗi vì đã giữ số tiền đọ.nhưng cuối cùng mẹ tôi cũng không thể sông lâu hơn với món tiền nhỏ nhoi đó...đúng như mẹ tôi và ông đã chỉ dạy đồng tiền không phải của mình thì sẽ chẳng đem hạnh phúc đến cho mình...tôi đã không biết chính bản thân mình, đã tham lam nên ông trời trừng phạt tôi mất mẹ..cám ơn ông đã dạy tôi một bài học xử thế ở đời, không có gì để tỏ lòng biết ơn và tạ tộị..tôi gởi tặng ông cuốn sổ thơ mà tôi đã ghi chép những bài thơ của mẹ tôị..
Kính
Hoa hèn
Tôi sững sờ...hoa hèn...cái tên gì mà lạ vậỵ.tôi nhớ ngay ra là con bé năm ngoáị..tôi gọi vớị."út ơi, út...lại đâỵ..
-gì mà hét to thế anh hai !!
-cuốn thơ đâụ..đưa cho anh..
-nó tặng cho em mà!!
-em con nít biết gì mà thơ với thẩn..
- xí!! em 15 tuổi rùi đó nhạ.. - thôi đưa cho anh đi, anh thưởng 500 ăn chè nè... nghe tới chè mắt con nhỏ sáng rực và chẳng thèm thơ thẩn nữạ.
- đưa tiền đị..hông thôi anh quên!! Tôi cầm lấy cuốn sổ tay nhỏ mà bâng khuâng...trên mặt bià là một tấm ảnh cắt gọn của một người đàn bà trạc 32 tuổi và một đứa con gái trạc 6,7 tuổi gì đó...người đàn bà có đôi mắt rất đẹp và tôi nhận ra ngay con bé sao y bản chánh đôi mắt của mẹ nó...đọc những vần thơ giống như những trang nhật kí nói về cuộc đời bất hạnh mà tôi tin chắc là của 2 mẹ con bà tạ..đã khiến tôi, một đấng nam nhi cũng suýt rơi lệ.. Tôi đã bâng khuâng tự hỏi" nhỏ ơi bây giờ nhỏ ở đâu ? Tôi đã cố công đi tìm con bé đó nhưng thời gian cứ vô tình trôị..tôi đã chẳng hề gặp lại mà trong lòng thì cứ luôn xao xuyến bâng khuâng mãi với đôi mắt của một đóa hoa hèn
Sáng nay trời đông thật lạnh
Ngoài trời tuyết rơi đẹp quá...
Ước như có em bên cạnh...em ơi, em ơị..
-hey, đi Philly chơi hông?
- Philly là cái chỗ nàọ..tao chỉ mới qua đây có một tuần mà mày làm như tao là dân Mỹ hông bằng..
-ờ hén...tao quên mày là ma mớị..Philly là thành phố cổ lắm rùi nhưng có đông người việt và đồ ăn thì
ngon lắm...
-có xa không ?
- lái khoảng hơn 2 tiếng hà...
-trời lạnh thế nàỵ..thôi để tao ở nhà ngắm tuyết rơi mày ạ..
-choi ơi, già sắp hai đời vợ rồi mà còn lãng mạn thế cha ?
- 40 đâu phải là già...
-hổng chiu già thì đi đi chạ..dzui lắm đó...đi cho biết đó biết đâỵ..ở trong nhà riết biết ngày nào có...dzợ
hai !!
-mày bậy bạ dzừa thôị..tao đã có vợ đâu mà một với haị..
- ủa thiệt dzậy hả ? ở việt nam hổng kiếm được mảnh tình vắt vai nào hay saỏ ông bô trai dzị mà cũng ế
nữa sao ?
-tại tao không muốn chớ không phải ế mày ơị..thôị..di thì đi!!lải nhải mãi !
...................
Philly nhộn nhịp thật!! chợ việt nam đông ơi là đông!!! Tôi cứ như là người trên cung trăng rơi xuống vậy!!..đồ ăn so với VN thì...hỏng có tiền để mà muạ..gia đình khá như ba mẹ tôi cũng chưa chắc mua nổi
huống chị..không hiểu sao trong đầu tôi lại hiện lên đôi mắt của con bé lượm bã mía 15 năm về trước
trong cái đêm giao thừạ.ừ nhỉ hôm nay cũng là giao thừạ..hèn chi bà con đi chợ đông quá!! tiếc răng trời
quá lạnh...chớ không tôi lại đi lang thang...mà ở đây làm gì có chợ tết như ở vn chứ ? cũng chẳng có
tiếng pháo đón giao thừạ..lần đâù đón giao thừa nơi xứ nguờị..tôi nghe lòng mình quay quắt...khu
shopping more của người việt này cũng lớn ghê!!cũng nhiều gian hàng quà tết lắm nhưng không khí tết ở
đây duờng như cũng lạnh như mùa đông ở đây vậỵ..Tôi chợt nhớ bài cà fê một mình của Ngọc Lễ...mà tôi
đã tự sửa lời cho hợp với khung cảnh ở đâỵ Sài gòn chợt mưa chợt nắng chứ còn ở đây thì...trời lạnh tuyết
rơi nhiều quá thì đúng hơn...Tôi nhớ con bé hoa hèn đã tả tơi trong bộ đồ cái bang mà chạnh lòng...còn
mẹ nó...nó đã đau khổ lắm!!! đã bao năm tôi cố công tìm kiếm nó,trong tôi như có một sợi dây vô hình
thôi thúc tôi kiếm nónhưng chỉ hoài công!! nó vẫn bặt vô âm tín hơn 15 năm trờị..cái tên Trương hoài Du
được tôi đăng báo khắp nơi nhưng chẳng ai biết tăm hơị..
mãi lo nghĩ mà tôi lạc mất thằng bạn lúc nào chẳng haỵ..chết rồi, có nước vô tìm cop mất thôi!! Tôi dáo
dác đi kiếm nó...thì...
-ông ạ...ông cho tôi hỏi chút...
- cộ..là...chúa ơi!! tôi có nằm mơ không ?
-Hoa hèn!! ông vẫn còn nhận ra bông cỏ dại này sao ?
Tôi đứng như trời trồng...hoa hèn, cỏ dại!! đúng là con bé đó...nó giống mẹ nó như khuôn đúc!!!cặp mắt
không thể nào lẫn lộn được...nó đã là một người đa bà
Phải, con bé ấy đã là một người đàn bà bên cạnh đứa con đã hơn mười tuổị...sao lại có thể như thế nhỉ ?chỉ mới hơn mười năm kể từ đêm giao thừa năm ấỵ..con bé hoa hèn này dạo ấy chỉ khoảng 12 tuổi, làm sao lại có đứa con lớn tượng như thế nàỵ.. Tôi cứ ngẩn ngơ với suy nghĩ ngớ ngẩn này cho đến khi con bé...à không, người đàn bà ấy nhắc tôị..."Tôi biết ông ngạc nhiên nhiều điềụ..mọi chuyện xảy ra trong đời tôi cứ như là...những câu chuyện tình cờ được góp nhặt duy chỉ đứa trẻ nàỵ..cô ta quay sang con" Du, con đi qua tiệm băng nhạc mua cho mẹ cuốn băng kể chuyện mới của Nguyễn Ngọc Ngạn đi!
đạ mẹ!!
đứa bé dạ thật ngoan rồi chạy đị..nó cao lớn gần bằng mẹ nọ..không ai có thể tưởng tương được một người đàn bà trẻ như thế này lại có một đứa con lớn chừng ấỵ..không kềm được tò mò...tôi hỏi
-Hoa hèn....à mà không, cô tên Du mới phảị..
-Không ông ạ...tên Du bây giờ là tên của con trai tôi, tên tôi là Hoa Hèn...Trần thị hoa Hèn...lúc sang Mỹ tôi đã khai cái tên này, là trẻ mồ côi như tôi thì làm gì có giấy tờ mà minh chứng ?Tôi đặt tên cho con mình là Trần Hoài Dụ..số tôi may mắn, dạo ấy tôi bị người ta bắt bỏ lên tàu chỉ vì tôi đang lang thang trên biển tìm đường chết...
- Tại sao lại chết ? có chuyện gì xảy rạ...
- Tôi đã nói, đời tôi là một sự góp nhặt những mẩu chuyện tình cờ...chuyện tôi vô tình quen ông, chuyện tôi vô tình được lưu lạc qua xứ Mỹ này, chuyện tôi vô tình có một đứa con và bây giờ chuyện tôi tiình cờ gặp lại ông...ông xem...có phải là những câu chuyện tình cờ không?
Tôi nghe đau thắt đáy lòng...vậy ra thằng bé ấy không chạ..giọng người đàn bà vẫn nhỏ nhẹ..
- Ông đã đoán đúng,sau khi mẹ tôi chết, tôi đã bị một thằng bụi đời nào đó hãm hiếp, dạo ấy tôi chỉ vưa 15 tuổị..nhưng có lẽ với ông vẫn chỉ là con bé lên 10, có phải không ? bởi tôi quá gầy gò...tôi đau khổ chỉ còn biết tìm đdường tự vẫn...Từ giã ông, tôi về quê xưa, những mong rằng sẽ được nằm yên trong lòng biển để nước mặn của biển sẽ rửa sạch cõi lòng tôị..nhưng lại không ngờ tôi có duyên nơi xứ lạ quê người nàỵ..càng tình cờ hơn....là...tôi đã mang thaị..nhờ đứa trẻ này mà tôi được ở dạng ưu tiên, được một gia dình Mỹ nhận làm con nuôi và trưởng thành tới hôm naỵ..
-------------------------------
Nghe chuyện của con bé mà nước mắt tôi lưng tròng....con bé vẫn dí dỏm ví cuộc đời của mình như những mẩu chuyện tình cờ...thế còn tôị..cuộc đời của tôi liệu có phải là một câu chuyện tình cờ chắp nối cùng con bé hay không ?
Nhìn đôi mắt ướt long lanh của nó, lòng tôi bâng khuâng khó tả....không lẽ...vô cớ chi đã hơn mười năm tim tôi không hề rung đông với bất kì bóng hình nào mà giờ đây lại bị những câu chuyện tình cờ của coon bé Hoa hèn, cỏ dại ấy thôi miên trái tim tôi ??????[/color][/font]
1661




Tôi về lại Hà Nội vào một ngày Hè oi bức. Tháng sáu, nóng ngộp thở, trời trong, gió lặng. Ðứng trong phòng khách sạn, nhìn qua cửa sổ, bờ hồ Hoàn Kiếm bây giờ không giống lắm trong ký ức tôi. Cho hành lý vào tủ xong, chúng tôi tản bộ ra hồ. Từ lâu, tôi vẫn ao ước được thấy lại cảnh hồ lịch sử này.

Rời Hà Nội từ khi vừa lên mười, trí nhớ của tôi về Hà Nội cũng mong manh lắm. Tôi chỉ còn nhớ mang máng hình ảnh Hồ Gươm thật là nên thơ. Vào những ngày chờ giấy tờ để lên tầu thủy vào Nam, năm năm mươi tư (1954), anh tôi đã dẫn chúng tôi đi chơi Hồ và các nơi khác của Hà Nội nhiều lần. Sau này, những bài học lịch sử, địa lý, cộng thêm vào những bài văn viết về Hà Nội, đã làm giàu thêm trí tưởng tượng của tôi về thành phố này.

Hình ảnh Hà Nội với Tháp Rùa trên Hồ Gươm trong tôi, tuy mong manh nhưng rất đẹp. Cảnh pháo bông nở tròn trịa trên bầu trời Hồ Gươm, rực rỡ phản chiếu với mặt nước phẳng lặng vào ngày hội Tết năm nào, vẫn là những vì pháo bông đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Cho đến sau này, những đêm lễ Ðộc Lập Mỹ, nhìn pháo bông trên bãi Laguna Beach, tôi vẫn thấy không đẹp bằng pháo bông trên Hồ Gươm năm xưa.

Tôi vẫn muốn tìm lại cây phượng đỏ, rũ bông trên mặt Hồ ngày nắng Hạ. Tôi đã từng mơ màng kể cho Hiền nghe những chuyện về Hà Nội, trong ký ức tôi, những mơ mộng của tôi về cảnh Hồ Gươm. Hiền không có một ý niệm nào về Hà Nội, nàng lớn lên bên sông Hương núi Ngự, (Có lẽ, con gái Huế vốn mơ mộng, đa tình, nên không giỏi về địa lý và lịch sử thì phải!)

Băng qua đường, những ước mơ của tôi đã thành sự thật. Tay trong tay, chúng tôi im lặng rảo bước bên bờ Hồ. Trời nóng, gió ngưng, không khí ngột ngạt, cho tôi cảm giác là Hồ không nên thơ, tươi mát như tôi hằng mong tưởng. Có lẽ trí tưởng tượng của tôi đã nuôi dưỡng một cảnh Hồ không thực chăng? Hay vì thời thế thay đổi, cộng với thời tiết nóng bức, ngột ngạt, làm Hồ không còn nên thơ như thuở trước?
Cây Phượng đỏ vẫn rộ nở, khoe mình lộng lẫy trên một mặt nước không sạch lắm. Tháp Rùa vẫn soi bóng trên mặt Hồ như xưa, nhưng không đẹp như những gì tôi đã mang bên mình trên bốn mươi năm. Rêu phong, chân tháp cỏ mọc lộn xộn, như râu của một người lâu ngày không cạo. Tôi lẳng lặng ngắm Hồ, lòng bùi ngùi, tiếc nuối.

Sự sống chung quanh tôi dường như rất chậm. Không có những tà áo dài thướt tha như tôi vẫn hằng tưởng tượng. Chỉ có sự mệt mỏi của những người dạo chơi bên bờ hồ, hình như họ ra hồ chơi vì nhà cửa chật chội, nóng bức. Có lẽ, họ mong tìm được một làn gió mát hiếm hoi của Hà Nội tháng sáu chăng? Vài người phanh ngực áo để lộ bộ xương sườn thật rõ. Tôi uể oải ngồi xuống ghế đá ngắm Hồ. Vài đứa trẻ con xúm lại mời mua hình phong cảnh. Tôi từ chối, chúng đưa ra những tấm ảnh khỏa thân, dâm đảng mời mua. Có lẽ nhìn dáng dấp của chúng tôi, chúng biết là Việt kiều nên cố sức mời mọc. Tôi mỉm cười, lắc đầu từ chối, sau cùng chúng cũng nản chí, bỏ đi.



***



"Lạc luộc nóng đây! Lạc luộc nóng đây!"
Tiếng rao hàng của một bé gái, làm tôi chú ý. Hiền nhìn tôi, tròn mắt thích thú, ý như ngầm bảo: "Thích nhé, "lạc", chứ không phải đậu phụng như mình vẫn cãi nhau đâu anh nhé?" Lâu lắm tôi mới nghe lại chữ Lạc, nên tôi đặc biệt chú ý đến em bé rao hàng. Em nhìn như chừng mười tuổi, vóc người nhỏ thó, da đen thẳm. Tôi cảm thấy một cái gì gần gũi với cô bé. Tôi gọi mua lạc, vừa ăn, vừa nghe em tâm sự với nhà tôi. Em ăn nói rành rõi, khôn ngoan.
"Giờ này sao em không đi học?" Hiền hỏi.
"Cháu học buổi sáng thôi cô, chiều cháu bán lạc, giúp mẹ nuôi hai đứa em nữa. Bố cháu chết ở dưới quê, mẹ phải lên Hà Nội kiếm việc nuôi tụi cháu. Mỗi ngày, cháu lãnh mười cân lạc, bán rong cho khách dạo chơi bờ hồ." Em đáp dài dòng, giọng đều đều, không có vẻ gì vội vã.
"Thế hôm nay em còn bao nhiêu lạc?" Hiền hỏi, khi nghe cô bé kể là những hôm bán không hết, phải đem về, thì cả nhà phải ăn lạc thế cơm.
"Chừng ba cân, cô ạ."
Hiền thương cảm, đề nghị:
"Cô mua cho em hết phần lạc còn lại, nhưng cô nhờ em đem lạc về cho các em của em ăn dùm, vì cô không ăn được nhiều lạc như vậy. Mà em tên gì nhỉ?"
Mắt cô bé sáng rực, mừng rỡ:
"Cháu tên Thúy, mà cô mua tất, thật hả cô?"
Hiền cười, dịu dàng:
"Thật chứ! bao nhiêu tất cả, cô trả tiền cho Thúy đây."

Cho tiền vào túi áo, lấy chiếc kim tây cài cẩn thận xong, Thúy ngồi xuống, gỡ nón ra, quạt phe phẩy, tiếp câu chuyện:
"Ngày kia giỗ bố cháu, cháu muốn về quê giỗ bố, mà không có tiền mua vé tầu."
Hiền nhìn Thúy, hỏi:
"Ði tầu gì để về tới quê em vậy?"
Cô bé thản nhiên đáp:
"Tầu lửa cô ạ, nhưng cháu chỉ đến ga Việt Trì thôi, rồi từ đó, phải đi bộ về làng chừng hai cây số nữa. Có lần cháu về đến ga, thì trời tối quá, cháu phải ngủ lại ở sân ga, đến sáng hôm sau mới về làng được."
Hiền xúc động:
"Không có ai đón em sao?"
Cô bé bồi hồi lắc đầu:
"Có ai biết đâu mà đón, cô! Ông bà nội cháu ở làng xa, không có xe cộ gì. Thư từ cũng không đến đấy được. Nên cháu về, ông bà thấy, thì biết cháu về, chứ không nhắn ai trước được. Ngày mai, nếu bán hết sớm thì cháu sẽ đi chuyến tàu sớm, may ra về làng kịp, trước khi trời tối, khỏi ngủ lại sân ga. Ngủ ở sân ga cũng sợ lắm cô, lại còn bị muỗi đốt nữa."
Tiếng Hiền hỏi, với giọng bùi ngùi:
"Tiền tầu mất bao nhiêu, cháu?''
"Năm ngàn, cô ơi!"
"Mỗi ngày bán hàng, cháu kiếm được bao nhiêu?"
"Chừng vài trăm ạ."
Giọng Hiền xót xa:
"Vậy phải để dành lâu lắm mới đủ một chuyến về thăm quê, hở cháu?"
Giọng Thúy não nề:
"Cả năm đó cô ơi! Cực lắm mới để dành được, vì cháu còn phụ mẹ trả tiền nhà trọ, tiền ăn nữa."
Hiền quay qua phía tôi, dùng Anh ngữ, nàng nói:
"Em cho Thúy tiền tầu về giỗ bố cháu và mua luôn mười cân đậu phụng ngày mai cho Thúy luôn anh nhé?"
Tôi gật đầu, đáp:
"Em muốn cho bao nhiêu cũng được."

Tôi yên lặng nghe Thúy nói chuyện với vợ tôi. Tôi chợt tìm thấy tôi trong cô bé bán lạc này. Bốn mươi năm trước, tôi cũng cỡ tuổi này. Tôi nhớ những ngày ngồi giúp mẹ luộc lạc bên bờ ao ở Sơn Tây, quê tôi. Tôi nhớ mẹ hay luộc lạc gần cầu ao, lấy nước từ ao lên để luộc. Mẹ dùng ba cục gạch làm bếp, dùng thùng sắt tây đựng dầu hôi, rửa sạch, để nấu lạc. Tôi vẫn chưa quên được có một lần, tôi ham chơi bên bờ ao, bỏ lạc cháy, bị mẹ rầy, tôi khóc, mẹ khóc theo. Những lần lạc bán không hết, anh em tôi được ăn thế cơm. Bố tôi mất sớm trong chiến tranh, mẹ tôi phải tần tảo nuôi ba anh em tôi thực là vất vả. Tôi là con trai, nên mẹ không bắt gánh hàng đi bán như cô bé này. Lạc luộc xong, hoặc mẹ gánh đi bán, hay mẹ bày ra trước cửa nhà ông bác, cho chúng tôi ở nhờ, để bán.

Một ngày nọ, có người mua gọi tôi là "thằng bé bán lạc", cái tên mà tôi chưa nghe ai gọi tôi bao giờ. Hôm đó, mẹ tôi đã sững sờ và buồn rười rượi. Sau này lớn lên, tôi càng biết rõ ràng hơn là mẹ đã rất đau khổ vì tôi bị gọi như vậy. Mẹ tôi vẫn tự hào là con nhà gia giáo. Ông nội tôi là thầy học của mẹ. Mẹ sinh ra vào những năm đầu của thế kỷ này, được ông bà ngoại gởi đi học chữ Nho với cụ xứ Trừu, tên của ông nội tôi, mà trong sử Việt Nam có đề cập đến. (Gọi là cụ Xứ, vì cụ đầu xứ thuở đó.) Cụ Xứ thương và quí cô học trò duy nhất của mình, nên vài năm sau đó, cụ đi cưới cô học trò cho con trai mình, là bố tôi.

Mẹ tôi có tay buôn bán của họ ngoại, nên mẹ đã tạo nên sự nghiệp lớn ở quê chồng, nhưng với mẹ, chuyện học vấn vẫn là việc chính. Chiến tranh đến làm thay đổi mọi sự. Cha tôi theo kháng chiến, rồi tử nạn. Mẹ đi nhận xác cha, về chôn chưa xanh cỏ thì cơ nghiệp cũng tiêu tan. Chính sách tiêu thổ kháng chiến, bắt mẹ tôi phải vỗ tay hoan hô, khi mọi người đến đập phá dinh cơ mà mẹ đã tốn bao nhiêu công khó dựng lên. Mẹ không biết gì về chính trị, nhưng mẹ rất căm thù cộng sản vì lẽ đó. Sự nghiệp tiêu tan, nhà tan, cửa nát, mẹ chỉ còn lại anh em tôi, và mẹ hy vọng vào chúng tôi, những đứa con trai của mẹ, sẽ học hành giỏi, thành tài, chứ không thể là "thằng bé bán lạc."

Tôi không biết mẹ cô bé này, có giống mẹ tôi của hơn bốn mươi năm về trước hay không, nhưng tôi thấy cô bé này, có nhiều hình ảnh của tôi, ngày truớc. Cô bé còn giống Dĩ An, con gái tôi, đang ở cách chúng tôi một thái bình dương. Dĩ An mười một tuổi, cũng dáng gầy gầy, rắn rỏi, nhanh nhẹn. Ðây là lần đầu tiên tôi trở lại quê, sau hơn bốn mươi năm, nên tôi không mang Dĩ An đi cùng. Có lẽ, nếu gặp Thúy, chắc Dĩ An sẽ thương cô bé này lắm, và sẽ dốc hết tiền mình có để cho hết cô bé này.

Tôi mỉm cười khi Hiền trao thêm tiền cho Thúy, rồi dặn dò:
"Vậy mai cháu đừng đi bán hàng nữa nhé, cháu đón chuyến tầu sớm mà về giỗ bố, cô tặng thêm cháu mấy ngàn nữa, cháu mang về mua hương thắp giỗ bố."
Thúy nhận tiền, mừng rỡ, nói cám ơn rồi chào chúng tôi từ giã.

Tôi tìm tay Hiền, lòng thanh thản, quên bẵng cái nóng bức khó chịu. Trời bắt đầu tối, các cửa tiệm bên kia đường đã lên đèn, tiếng "nhạc vàng" từ một nhà hàng gần đó vọng lại, bản "Con đường tình ta đi" của Phạm Duy. Chúng tôi rời ghế đá, trở lại khách sạn, vì ngày mai tôi sẽ đưa Hiền về thăm Sơn Tây. /.


Nguyễn Phục Hưng viết chung với Hiền Vy
1996

Lời tác giả:
Khi viết truyện Cô Bé Bán Lạc Bên Bờ Hồ Hoàn Kiếm, chúng tôi đã dùng bút hiệu Tuệ An, với đoạn kết khác hơn. Nhưng sau một thời gian, chúng tôi đã quyết định bỏ đoạn kết đó vì không muốn độc giả nghĩ không đẹp về những em bé bán rong trên đường tại Việt Nam.
Đoạn kết đó, có thể đọc tại : http://www.phusa.net/xaHoi/xaHoi/DSQT6304_Cobebanlac...htm
1646





     Viên cảnh sát đi dọc theo đường phố, trông anh ta có vẻ gì nghiêm trọng. Đây là con đường mà ông ta đã đi tuần tra mỗi ngày. Không có gì để cho ông ta phải chú ý đến cả. Bây giờ đã 10 giờ đêm, trời khá lạnh. Vào giờ này đường phố chỉ còn lác đác một ít người đi đường vội vã về nhà. Trời mưa lất phất và gió quất vào mặt lạnh buốt. Viên cảnh sát dừng lại nhìn vào từng cánh cửa, xem chừng các cửa hiệu đã bắt đầu dọn dẹp và đóng cửa. Thỉnh thoảng ông ta dừng bước và nhìn trước ngó sau dọc theo con đường. Viên cảnh sát khu vực này đúng là một mẫu thanh niên đẹp trai, mạnh khỏe và rất tích cực trong công việc giữ gìn an ninh trật tự cho khu phố.

      Dân chúng trong khu phố này cũng chấp hành luật lệ nghiêm chỉnh. Họ trở về nhà sớm vào ban đêm. Người ta có thể thấy rõ ánh đèn sáng trong mỗi cửa hiệu hoặc nhà hàng nhưng ngay cả những khu thương mãi, kinh doanh người ta cũng đóng cửa rất đúng giờ.

      Bỗng nhiên, viên cảnh sát đột ngột đứng lại. Bên một cánh cửa hiệu chìm trong bóng tối, một gã đàn ông đang đứng im lặng. Khi viên cảnh sát bước tới gần, gã lên tiếng:

      - Chào thầy đội ! Xin lỗi thầy nhé ! Tôi đang đợi một người bạn. Hai mươi năm về trước chúng tôi đã hẹn với nhau là sẽ gặp nhau ở đây đêm nay. Có lẽ thầy đội ngạc nhiên lắm phải không ? Tôi xin giải thích để thầy rõ nếu thầy muốn. Khoảng chừng 20 năm về trước, nơi đây là một cửa hàng ăn. Phải rồi, tên gọi là "Nhà hàng Joe Brady mập" bởi vì lão chủ cửa hàng này rất to béo, mập mạp...

      Viên cảnh sát ngắt lời:

      - Nhà hàng đó vẫn còn ở đây 5 năm về trước.

      Nói xong, ông ta đứng sát vào gã đàn ông và nhìn kỹ vào mặt gã. Bên cánh cửa đầy bóng tối, ông ta cũng thấy rõ gã có khuôn mặt vuông và đôi mắt rất sáng. Một vết sẹo trắng bên mắt phải. ở chiếc cà vạt có đính một hạt kim cương khá lớn.

      - Hai mươi năm về trước, một đêm nọ... gã đàn ông nói. Tôi đã ăn cơm tối nơi đây với bạn tôi: Jimmy Wells. Hắn là một thằng bạn rất tốt của tôi, có thể nói là một người bạn rất tốt trên cuộc đời này. Tôi và hắn đã lớn lên ở đây, thành phố New York thân yêu và chúng tôi đã xem nhau như hai anh em. Hồi đó tôi mười tám và Jimmy, hai mươi. Sau bữa ăn tối đó, tôi đi về miền Tây. Tôi đã tìm được việc làm tốt và thành công lớn. Còn Jimmy, không có ai có thế bắt buộc hắn rời khỏi New York bởi vì hắn cho rằng New York là nơi lý tưởng nhất để sinh sống. Chúng tôi đồng ý và tin tưởng rằng: chúng tôi sẽ gặp lại nhau 20 năm sau tại đây. Chúng tôi nghĩ rằng: Sau 20 năm chúng tôi sẽ biết được thân thế, sự nghiệp của chúng tôi và tương lai chờ đón chúng tôi như thế nào !

      Viên cảnh sát nói: - Câu chuyện thật thú vị ! Một thời gian thật là dài để gặp lại nhau. Trong thời gian đó, anh có biết tin tức gì về ông bạn của anh không ? Khi anh đang làm ăn ở miền Tây ?

      - Vâng, có ạ ! Lúc đầu chúng tôi cũng biên thư cho nhau. Nhưng sau một vài năm, chúng tôi ngưng liên lạc. Ôi, miền Tây thật rộng lớn. Tôi đã đi khắp nơi và đi thật nhanh. Nhưng luôn luôn, tôi cũng nghĩ rằng tôi sẽ gặp lại bạn tôi: Jimmy

      - Hắn là một con người nghiêm túc, đúng đắn nhất thế giới. Hắn sẽ không bao giờ quên đêm hẹn hò này của 20 năm về trước. Tôi đã đi suốt hàng ngàn cây số để về đây đúng hẹn đêm nay và tôi sẽ rất sung sướng nếu hắn cũng đến đúng hẹn như tôi.

      Gã lôi từ túi áo ra một chiếc đồng hồ khá đẹp, mặt đính những hạt kim cương lóng lánh.

      - 10 giờ kém 3 phút ! Đúng 10 giờ đêm 20 năm về trước, chúng tôi đã nói lời "Tạm biệt" tại nơi đây. Viên cảnh sát đột ngột hỏi:

      - Trong thời gian ở miền Tây, anh thành công lắm phải không ?

      - Vâng, đúng vậy ! Tôi hy vọng rằng thằng bạn Jimmy của tôi chỉ thành công một nửa của tôi là được. Hắn chậm chạp hơn tôi. Tôi đã phải phấn đấu dữ dội lắm mới thành công. Tại New York, con người không thể thay đổi cuộc sống được dễ dàng. ở miền Tây, người ta biết phải làm gì để kiếm được nhiều lợi nhuận.

      Viên cảnh sát bước đi vài bước và nói:

      - Tôi phải đi đây... Tôi mong rằng anh bạn sẽ gặp lại ông bạn cũ. à ! Nhưng nếu ông bạn của anh không đến đúng hẹn đêm nay, anh có rời đây không ?

      - Không, tôi sẽ chờ ít nhất là nửa tiếng đồng hồ. Nếu Jimmy còn sống, tôi tin rằng hắn sẽ đến đây đúng giờ. Thôi, chào thầy đội !

      - Chào anh bạn !

      Viên cảnh sát bước đi, vừa đi vừa nhìn vào những dãy phố đang đóng cửa im lìm.

      Mưa gió lạnh buốt càng nặng nề hơn. Một vài bóng người vội vã bước nhanh trên đường phố, cố tìm những lối đi ít mưa tạt, gió lùa. Gã đàn ông vẫn đứng ở chỗ cánh cửa mờ tối để chờ đợi người bạn cũ. Gã có vẻ sốt ruột, đôi mắt nhìn suốt các con đường và kiên nhẫn chờ. Đã quá 20 phút... Bỗng một bóng người cao lớn khoác áo choàng dài băng nhanh qua đường hướng thẳng về phía gã đàn ông đang chờ đợi và lên tiếng hỏi:

      - Có phải anh Bob đấy không ? Gã đàn ông reo lên:

      - Có phải anh đấy không ? Jimmy Wells ?

      Người cao lớn mới đến vội nắm lấy hai bàn tay Bob, tức gã đàn ông đang chờ đợi và nói: - Đúng rồi, Bob đây rồi ! Tôi tin rằng tôi sẽ tìm thấy anh ở đây nếu anh còn sống. 20 năm thật là thời gian dài. Nhà hàng ăn ngày xưa đã không còn nữa Bob nhỉ ! Nếu còn, chúng ta sẽ ăn với nhau một bữa cơm tối đêm nay. Thế nào ? Miền Tây đã đem lại cho bạn nhiều chuyện tốt đẹp chứ ?

      - Ừ! Miền Tây đã cho tôi đủ thứ mà tôi muốn. ồ ! Jimmy ! Anh thay đổi quá nhiều. Tôi không ngờ anh lại cao lớn hơn hẳn ngày xưa như thế ?

      - Vâng, tôi có phát triển thêm chút ít sau khi tôi được 20 tuổi.

      - Ở New York, anh làm ăn có khá không, Jimmy ?

      - Cũng tàm tạm thôi ! Tôi làm việc cho Thành phố này. Nào, đi Bob ! Chúng ta sẽ tìm một chỗ để nói chuyện về những năm tháng đã qua...

      Hai người sánh vai nhau bước đi. Gã đàn ông từ miền Tây trở về bắt đầu kể chuyện về cuộc đời gã. Người cao lớn kia, lắng nghe đầy vẻ quan tâm, cổ áo choàng của anh ta kéo lên che kín tai.

      Đến một góc đường có ánh đèn sáng chiếu ra từ một cửa hiệu, cả hai người đều quay nhìn kỹ vào mặt nhau. Gã đàn ông tên Bob đột nhiên dừng bước và kéo cánh ta ra khỏi vòng tay của người cao lớn kia. Gã la lên: - Anh không phải Jimmy Wells ! 20 năm thật dài nhưng không thể thay đổi hẳn một gương mặt, một cái mũi của bạn tôi ngày xưa. Người cao lớn mỉm cười bí hiểm và nói:

      - Phải rồi, nhưng đôi khi thời gian có thể thay đổi một người tốt thành người xấu. Anh Bob ạ ! Anh đã bị tôi bắt giữ 10 phút rồi đó ! Cảnh sát ở Chicago đã biết là anh đến New York đêm nay. Họ yêu cầu chúng tôi theo dõi anh. Anh hãy theo tôi, ngoan ngoãn là tốt ! Nhưng trước hết, tôi cho anh xem cái này. Anh có thể đến sát ánh đèn sáng cạnh cửa sổ kia để đọc cho rõ. Mảnh giấy này do một viên chức Cảnh sát tên Jimmy Wells gởi đến cho anh đấy !

      Tên Bob mở mảnh giấy, tay gã bỗng run lên khi đọc những dòng chữ trên đó:

      "Bob ! Tôi đã đến đúng giờ hẹn tại chỗ. Tôi đã thấy rõ khuôn mặt mà cảnh sát Chicago muốn bắt giữ. Tôi không muốn đích thân bắt anh. Vì vậy tôi gửi đến một cảnh sát viên khác gặp anh để làm nhiệm vụ. Chào Bob !

      Jimmy Wells."

577


Powered by Blogger.