Dĩ nhiên có nhiều lối rẽ và vô số lý do xác đáng để có thể đi về phía ấy. Người ta bảo đấy là bãi biển tình yêu, chốn trú ngụ tuyệt vời cho những trái tim nổi loạn. Biển nhiều sóng đến thế. Biển thì không cụ thể mà sóng cứ cồn cào mong lấy bớt đi rêu phong muôn đời của vách núi. Có thể hàng triệu, triệu đôi lứa đã đến đây và găm kỷ niệm lại trên những tảng đá cuội cười chen nhau nằm lô xô trên bãi, trong những hang hốc bí ẩn mọc đầy loài muống hoang.

Sự gặp gỡ và bén nhau thật nhanh, hình như đã nằm ngoài khả năng dự cảm. Cứ như thể sinh ra đã là nó. Nhưng em và tôi lại là chuyện khác. Tình yêu lại là chuyện không thể nói giống nhau, như tôi, em và những góc trời thiêng liêng, không thể tỏ bày. Thế mà em cứ đến, cứ lẽo đẽo theo tôi tin và khẳng định mọi điều đều có thể.

Chuyện gì sẽ xẩy ra ? Chiều phóng túng buông mình trên cỏ. Phía cuối chân trời rập rềnh những ráng đỏ. Em và tôi trong hoàng hôn. “Cô ấy bỏ đi rồi, em quyết định ở lại”. Tôi ngẩn ngơ. “Em đi làm gì vậy”. Em giấu mặt vào hai bàn tay: “Chẳng biết nữa”, “vậy sao rồi?” “Cô ấy nói không trở lại.” “Chạy theo đi, giữ cô ấy rồi nói lời xin lỗi khi chưa thật muộn.” “Ðể làm gì?” “Em yêu cơ mà.” Mắt em mờ khói. “Ðã yêu”. Tôi bắt đầu yếu mềm, ấy là khi trào lên chút thương cảm: “Phải làm gì đi chứ?” “Vô ích.” “Không thể như thế.” Em thảng thốt: “Chúng em yêu nhau gần ba năm rồi.” Tôi gật đầu “Cô ấy xinh và ngoan.” “Thế mà chẳng bao giờ gần nổi nhau, giữa hai đứa khoảng cách cứ lùi xa không còn cách cứu chữa. Có bao giờ chị tự hỏi thói quen làm người ta lầm tưởng tình yêu ?” Tôi ngẩn ngơ thương cái dáng nhỏ liêu xiêu của em trên đá: “Chạy theo đi, giữ tình yêu của mình. Ðừng đánh mất.” Em xa xăm: “Ðể làm gì?” “Ðớn đau lắm.” Em ngạc nhiên nhìn tôi rồi đáp cộc lốc: “Còn em. Sự trống rỗng khi ở bên nhau thật đáng sợ. Em không cần, chúng em đều biết tự nó phải thế. Phá vỡ rồi làm lại còn hơn sai lầm cả đời.” Tôi van vĩ: “Thế còn cô bé ?” Em bình thản: “Sẽ hiểu.” Tôi thấy mình xót xa: “Em quá quắt lắm”.Mắt em nhìn lên rực nắng. Em bảo: “Bây giờ thanh thản”, Còn gió thì thốc vào ngực tôi buốt nhói …

Thế mà cái đuôi của tôi cứ mọc dài ra, là em cố tình làm tôi khó chịu. Ðêm cứ ngắn lại thăm thẳm. Em không chịu rời tôi. Làm sao có thể cắt nghĩa cho em hiểu tôi đã có gia đình, có người chồng hết mực chăm lo, có em bé đẹp như ao ước. Em lẳng nhẳng theo tôi như thưở tôi mười lăm, em mười sáu. Sắp bực mình thì cái mặt non choẹt ngây ngô của em lại nghệt ra. Rồi thôi. Tôi chẳng đủ sức đễ gieo mình trên con đường lối ra phía biển. Em như túi xách lỉnh kỉnh tôi muốn ném ở nhà để thơi thả thì lại phải mang theo. Và quan trọng là thời tiết biển những ngày này thật kinh. Biển như vũng nước ngòm đen lầy lụa. Quà biển đổ bờ nhiều quá thế, mặt ngư dân sáng trưng còn không gian đông quánh mùi vị tanh tưởi. Không nắng, không gió, bức bối và ngột ngạt.

Một đêm trở gió. Em đến và quây quả: “Ði biển”. Tôi hỏi: “Ðể làm gì?” Em nhỏn nhoẻn cười: “Chị thừa biết. Chơi thôi ! Biển đẹp lắm. Em chờ mãi mới có một hôm biển đẹp và yên tĩnh thế này.” Em không thèm quan tâm tới tôi có đồng ý không. Cứ như thế tất cả mọi điều đều có lý. Người ta có quyền đi mà không ngại suy nghĩ bởi ngoài kia có gì đấy rất đẹp. Cái đẹp luôn tự cho phép mình bào chữa mọi điều, và tất nhiên sự đi chơi của em và tôi là hồn nhiên. Gió thổi, ngực em phô phag đón gió rồi em nheo mắt cười thoảng nét kiêu hãnh. Tôi ngột ngạt: “Ngại quá !” “Không ngại.” “Ấy là mệt” . “Chẳng mệt”. “Em đi đi”. “Cả chị nữa.” “Có nghĩa gì?”. “Có”. “Chị không thích”. “Chị có thích”. “Chị nói dối thế làm gì ?” “Thôi mà em, đừng làm chị mệt. Chị có trẻ con nữa đâu với em thế. Chị bị đau tim đây này, đừng đi nữa”, “Chị van nài như thế để làm gì, chị đang đi đấy thôi. Rồi chị sẽ hết đau, hết mệt”. “Không”. “Có”. Em và tôi giằng co, gió trở mình làm run lên đám lá hờ trên cỏ. Tôi đưa chân mình thả bước dù cố không nghĩ tới, mà lối rẽ vẫn hiện ra. Gió thổi tung và ném lên cao những chiếc lá khô rồi lại ào ạt thả xuống vô số chiếc lá úa. Tóc trôi bung lên xao xác. “Lạnh thật.” “Không lạnh, đấy là chị rùng mình.” “Ði đâu thế này?”. “Như chị vẫn thường thích …”. Tôi lặp lại như cái máy: “Thường thích”. “Ừ, em ngắm chị chán vạn trên con đưòng này rồi. Chị có biết em nghĩ gì về sự đi được nửa chừng rồi quay về của chị không?” Tôi biện bạch: “Chị sợ”. Em lắc đầu. “Không”. “Thì gì nào?” “Chị không dám đấy thôi, người ta có thể đi một mình trên con đường, còn chị thì không. Tại sao không có ai đó đưa chị đi, không một ai ở bên chị?” Tôi cười: “À mọi người bận hết.” “Thế chị ốm à?”. “Ừ, chị hơi bị nhức tim”. “Tim chị không đau, em biết. Chị tự huyễn tưởng thế thôi. Ðể em chữa cho chị” “Bằng cách nào?”. “Bí mật. Nhưng chị phải tôn trọng em cơ”. “Như gì nào”. “Như một người đàn ông thực thụ, môt người đàn ông cao cả”. Tôi rục mặt vào cánh tay cười: “Ừ, thì cao cả. Nhưng cái trò này vớ vẩn không kém”. “Em ghét chị coi.” “Thì tốt”. “Sao?”. “Chẳng sao”. Chúng tôi nhón chân bước. Ðêm trải dài vô tận và con đường này hình như không còn chỗ dừng chân ? Những chiếc lá trở mình khẽ khàng dù muốn dù không. Em loay xoay vuốt tóc tôi. Tim tôi thắt lại,“Ðừng!” “Tóc chị đẹp quá”. “Không phải dành cho em đâu cậu bé ạ”. “Mặc kệ chị”. “Thằng ôn, mày làm sao rồi, đừng nghịch. Mày như con nít đáng mặt út tao.” “Không phải, em là người đàn ông cao cả. Em đang ở bên chị đây này, chị thì gì nào? Giống cô bé lọ lem, chị mong manh như thế kia, em cần phải giữ gìn”. “Thôi đi mày không sao cả. Cãi chị ngang ngang. Bực cả mình tao về đây.” “Ðừng ! Chị ngồi lại đi, em không thèm đụng vào tóc chị nữa: Tóc chị không mềm và thơm em biết rồi.” “Thế là tốt đấy. Ngoan đi nhé, kể chuyện vui vui của em xem nào”. “Chị thì hiểu gì mà kể. Mỗi cái đuôi tóc cũng giữ. Chị chẳng đáng
yêu, chị giống như vạn người đàn bà nhạt nhòa khác. Như người yêu của em, những người không có trái tim hoặc giả tim họ bị hư, và suốt đời họ không biết yêu đương, thực hiện bổn phận làm người như một cái máy. Chị thuộc loại người đó.”
Tim tôi thắt lại, nhịp đập yếu đi lữ lã. Người ta khuyên tôi đến đây để dưỡng bệnh. Anh bỏ ra một số tiền bằng cả năm dành dụm cho tôi mang đi. Tại sao anh không nhắc tôi. “Em đừng lang thang đi với ai đó, đừng xúc động”. Anh vốn thừa biết tôi đa mang. Cứ như thế tôi là thiên thần, và với món tiền này đến đây tôi sẽ mạnh khỏe. Anh có lường hết chuyện gì sẽ xẩy ra với tôi không ? Anh tốt với tôi quá, đơn giản quá mà con tim yếu đuối này lại chở nặng những vớ vẩn không đâu. Anh có bao giờ làm tôi phiền lòng chút nhỏ. Anh yêu tôi và tin tôi đầy ắp hạnh phúc, dù rằng tôi chẳng dám chắc hạnh phúc là cái gì đấy có thật và hiện hưũ bên mình. Chẳng lẽ với anh, không một lý do gì để tôi làm anh buồn hay cảm thấy bị thương tổn, phải không trái tim bé nhỏ. Có ranh giới giữa tôi, anh và một ai nào khác không ? Trái tim thì luôn thức đập mà những khoảng khắc sâu thẳm hẳn không dễ gì tới được. Em lại xoay sờ vào tóc tôi. Những ngón tay em gầy trong tóc tôi lơi lả. Thôi thì để yên. Không có gì là không có lý do. Tôi sợ tim mình lại không bình thường. Cơn đau có thể đến bất thần và quất ngã tôi xuống. “Tóc chị mềm và thơm lắm, sao chị trẻ con như vậy?” Em dụ dỗ tôi ? Hay em thấy tôi mong manh quá ? Tôi cười nhẹ: “Thật trẻ con.” “Thì người lớn”. “Không người lớn”. “Thì sao nào?”. “Chẳng sao cả.” Em và tôi cười phá lên. Phía xa kia là biển. Có nhiều lối rẽ. Ðường cứ thế bày sẵn ra mời gọi người đi. Em và tôi vòng vo mãi nhằm con đường ngập ngụa lá. Mùa thu như đang trú ngụ khắp mọi chỗ. Mưa sắp giăng nhạt nhòa ở phía xa. Tôi – Em – và những con đường cái cây đến mùa trở gió.

“Em có nghe không? Trong vô số đó người ta chỉ có thể chọn cho mình” …Em lại đụng vào vai tôi khẽ thôi nhưng sao tôi lại thấy da thịt mình tê dại. Hình như ở phía em ấm nóng hơn tôi tưởng. “Ðây…một con đường duy nhất mà thôi, người ta không thể có một lúc hai cái bến trú. Sự được là sự mất, sự hợp là sự chia…”. Tay em thít vào vai tôi mềm và khỏe. Tôi bơi trong trạng thái không trọng lượng, nếu em đặt tay lên ngực tôi sẽ thấy trái tim tôi đang đập dại điên, nếu em biết…Tôi khéo léo tuột ra khỏi tầm tay em giả bộ cười tinh quái. “Em sao thế, không muốn nghe chuyện nữa à !”. Em nó trong mơ màng: “Thôi ! Chị, lý dự quanh co để làm gì nào, chị đang ở bên đấy thôi, thế là đủ. Chị cứ vui đi nếu chị đang vui, đừng xưng tội để rồi phạm tội, chán lắm.” Tôi co ro dò dẫm trên những vệt cát thẫm ai đó vừa đi qua rồi ngẫm ngợi. “Em nói gì thế”. “Nói trái tim chị đấy”. “Chị sợ biển lắm”. “Biển về đêm thần bí như câu chuyện cổ tích: Chị là câu chuyện cổ tích em muốn đọc”. “Thằng điên”. “Phải vậy thôi, trẻ em thường mê chuyện cổ tích”. Vẫn biết điều đó sẽ đến sẽ xảy ra nhưng sao lại xảy ra nhanh thế này. Em sắp ôm lấy tôi rồi và tôi sắp buông mình vào vầng ngực thanh thản kia chăng ? Khoảng cách giữa em và tôi ngắn lắm, chấp chới lắm đủ để tôi nghiêng ngả. Tôi đứng yên bàng hoàng chờ đợi phút khủng khiếp ấy rồi sau đó sẽ tan ra bay vào trời xanh. Có thể gần lắm …môi em sẽ lướt trên môi tôi đờ đẫn. “Em chẳng biết gì đâu. Chị giống như hạt sương ban mai bỏ quên trên cỏ. Cho em được nâng niu một chút, chị nhé …”. Ngực tôi mệt lữ. Tôi sợ nhìn vào mặt em, sáng trong đến không nỡ - tôi sợ nhìn vào môi em, nồng nàn quá đỗi mà tôi lại mệt lã yếu mềm. “Chị ơi”. Mắt em gọi. Cúc áo ngực tôi sắp bị tung. Em ngước nhìn ngây ngô. Mặt em dài dại. “Em hôn chị nhé, một thôi, ở môi, ở mắt …thôi thì ở tóc”. Tôi cúi mặt lặng im. Thôi thì đừng tự dày vò mình. Một nụ hôn. Có thể con người ta luôn không có cái mình cần, có ai đó may mắn hơn được nhìn thấy một lần rồi tuột mất. Có phải thế mà suốt đời ta dằn vặt, đa mang, đau khổ, và loay hoay kiếm tìm…

Môi em miết trên bờ vai tôi run và khát. Tôi sợ mình sẽ đổi xuống cát, sẽ vỡ òa như một trái chín nẫu. Tôi xù long: “Em xấu quá. Tôi hơn tuổi em, em phải biết lịch sự chứ !” . Em ngước nhìn: “Em yêu chị”. “Mày điên rồi”. “Chị cũng điên rồi.” Tôi cuống quýt. “Chị không yêu mày, đồ con nít”. “Chị có yêu”. “Ðừng nói lung tung nào”. “Chị hèn thế”. “Thôi chị về đây”. “Vô nghĩa. Ra đến nơi rồi, sao chị không ngồi ở nhà từ đầu, đã đi rồi thì quay lại làm gì”. Tôi đáp hụt hơi: “Chị mệt”. “Ðừng trốn chạy chính mình. Thôi đừng nói gì nữa, yên đi để em yêu chị nhé”.

Tôi thấy quần áo mình rách bươm bay tả tơi trong gió. Em gần tôi quá thể mà sao tôi vươn mãi vẫn không chạm tới. Ngực em phô phang tóc em bay ngược chiều gió để lộ vầng trán cao và rộng. Tôi nhũn nhẽo trên cát, chân tay bần bật, và cát, gió bay quật vào mặt tôi mờ mịt. Tôi chống chọi, vật vã, cuống quýt. Em vẫn chập chờn ở xa tôi …

Rồi em đòi tôi dừng lại và ngồi xuống mấy mõm đá lô nhô trên bãi. Em không muốn đi nữa. Em rũ xuống như cái cây vừa chống chọi qua cơn bão. Tôi nao lòng. Biển đêm lập lòe ánh sáng xanh xao ma quái ở xa tít. Gió cứ thổi như thế quần đảo suốt đêm hòng làm bớt đi sự hoang vu yên lặng vốn có của khoảnh khắc giao ngày.

Mắt em hao gầy đi và đêm cứ xanh xao lên mãi. Thời gian vùn vụt trôi. Trái tim tôi đập buốt nhói. Là thằng đàn ông trẻ, bởi thế em dễ mệt mỏi và đổ vỡ. Cầu xin em đừng đụng vào tôi, bởi thêm chút nữa, tất cả sẽ vỡ tung. Nhưng tôi biết mình hoài công.

Những cái đèn như mắt biển dập dềnh ở nơi xa khơi. Biển rộn rực lên như thể nó vốn có những khoảng khắc yên tĩnh. Loang loáng những đôi vai trần nở nang vạm vỡ đang dang tay kéo lưới. Những đôi chân chắc đậm chạy đi vớt cá bỏ lại trên cát những vệt long lanh nước. Tôi thở sâu vào ngực. “Cầu mong cho cái lưới đầy cá”. Em thở dài. “Ước gì có thể phóng thích hết rồi thả chúng về với đại dương”. Tiếng gọi nhau I ới vang lên. Phụ nữ, đàn ông, con trai, con gái và đám trẻ nít liu chiu dậy sớm đổ ùa ra biển cắp những rổ con con rập rình ở hai bên mẻ lưới đang kéo. Một gia đình ngư dân đang chờ thành quả đầu tiên của một ngày đang tới. Tiếng nói, cười lao xao, nghe như tiếng cá quẫy …" Chị ngồi đây nhé, em ra kia xem có nhiều cá không ?”

Ðêm loãng dần …Có mỗt con cá nhỏ lạc vào bước chân tôi. Thân nó mỏng như một chiếc lá lấp loáng bạc. Tôi cúi xuống. Con cá thiếp ngủ, cứ như thể nó là sứ giả của đại dương mang đến sự bình yên của người. Tôi thầm thì, nước mắt lăn trên môi mặn đau. “Hãy đi đi, về với đại dương của mi”.

Mặt trời rạng lên ở phía đằng đông. Cái doi cát này không dài ra vô định như tôi nghĩ. Con đường này ngắn lắm - và tôi – em - một đêm trên như không thể gặp lại trong đời. Em có trở lại ? Hay chẳng bao giờ ? Em sẽ cuống cuồng tìm tôi hay em bình thản nhìn tôi xa hút ?

2060




Chàng sinh viên "Từ điển sống" từ thành phố về quê ăn Tết, đến thăm nàng "Chân quê". Chàng, nàng xem chừng đã "Phải lòng" nhau rồi, nhưng chưa có dịp tỏ tình bằng nụ hôn. Khi nàng tiễn chàng ra ngõ thì đêm đã khuya, hai người cứ đứng bên bờ dâm bụt thi nhau bứt lá vò nhàu. Bỗng chàng đánh bạo, nói nhỏ:

Anh yêu em, cho anh hôn em một cái!

Nàng cũng thích được chàng hôn lắm, nhưng xấu hổ, liền hỏi chàng:

Nhưng anh phải nói cho em biết nụ hôn có từ bao giờ đã?

Đáng lẽ chỉ cần nói "Từ khi anh yêu em" hay "Từ khi anh nhìn thấy em", thì chàng "Từ điển sống" bỗng khoái chí thao thao bất tuyệt về lịch sử nụ hôn (chắc là đọc được trên sách báo nào đấy):

Ồ, nguồn gốc nụ hôn có từ thời người ăn thịt người. Thời đó, nếu người ta yêu nhau thì người ta không ăn thịt nhau, mà hôn nhau. Nhưng hôn phải cắn nhẹ một chút, cho nên người ta gọi nụ hôn là "Cái cắn tình yêu".

Cô gái sợ run bắn:

Eo ơi! Cắn thì đau chết!

Em sợ thì em tìm đến các bộ lạc Mông Cổ hoặc Tibê mà sống. Ở đó người ta hôn nhau bằng mũi, bắt chước thói quen đánh hơi của động vật, mà ta thì gọi là ngửi nhau. Khi yêu nhau, họ không nói "Hôn tôi đi" mà nói "Đánh hơi tôi đi!".

Buồn cười vậy hả anh?

Chứ sao.

"Từ điển sống" hăng hái hơn.

Có một giả thuyết khác lại cho rằng nguồn gốc của nụ hôn là dấu vết của thói quen liếm đồng loại để lấy chất muối do sự bài tiết mồ hôi, cần thiết cho cơ thể.

Sao bẩn thế?

Ồ... đó là xa xưa. Rồi con người văn minh dần lên, cách hôn cũng được quy định theo tục lệ của từng cộng đồng. Thời cổ đại, người Do Thái, Hy Lạp và La Mã đã coi nụ hôn là cử chỉ thân thiện, hữu nghị. Khi gặp nhau, họ hôn lên hai má, giống như cái bắt tay của con người hiện đại. Thời cổ đại ấy, ở Hy Lạp người dân phải hôn tay, hôn ngực và hôn đầu gối các pháp quan; ở Châu Phi, người dân lại hôn lên chỗ đất mà vị thủ lãnh của họ vừa bước qua. Người Anh ôm hôn thay chào hỏi, nhưng đến thế kỷ 17 do nạn dịch hạch, nên đã thay thế bằng cách ngả mũ chào. Người Caltes có lệ hôn chân thầy mo. Các tín đồ công giáo thì hôn chân Giáo hoàng.

Hôn như thế thì chán nhỉ.

Nàng thở dài.

Chàng chợt nhớ ra điều gì đó; cao giọng giảng giải tiếp:

Sao lại chán? Mỗi nụ hôn đều có nội dung của nó đấy. Người ta còn quy định về các bộ phận được hôn trên cơ thể, ứng với các cấp độ khác nhau của sự tôn kính, thân mật, yêu thương hay suồng sã. Bởi vì theo các nhà y học thì khi hôn, cả ba cơ quan xúc giác, khứu giác và vị giác đều bị kích thích. Xúc giác bị kích thích mạnh nhất, nó tạo nên khoái cảm ở mỗi người. Cho nên Bryalt coi sự "Chạm môi" là biểu hiện xác thịt của tình yêu, và ông ta cho rằng không hề có khái niệm "Nụ hôn trong trắng". Còn người Ý thì lại có câu tục ngữ: "Một cô gái bị hôn là đã bị chinh phục một nửa".

Chàng đọc nguyên văn câu tục ngữ bằng tiếng ngoại quốc - "Donna baciata me

a chiavata".

Đến đây thì nàng xúc động thật sự. Nàng cảm thấy dâng lên một niềm hưng phấn lạ lùng, và nếu chàng chủ động ôm hôn nàng, thì nàng sẽ ôm chặt chàng đến nỗi sẽ không bao giờ buông chàng ra khỏi tay mình. Nhưng chàng không hiểu điều đó. "Từ điển sống" với sự hiểu biết tuyệt diệu của mình và chàng say sưa diễn thuyết:

Em biết không, từ trước đến nay, ai cũng cho nụ hôn là ngọt ngào như mật ong. Đó chẳng qua là một sự bịa đặt mà thôi...

Sao vậy anh?

Nàng ngạc nhiên hỏi.

Ồ... Các nhà khoa học đã phát hiện ra điều ấy đấy. Người ta tính trung bình mỗi chiếc hôn có đến khoảng 2 gram nước bọt, 0, 761 gram mỡ, 0, 7 gram đạm, 0, 45 gram muối, chứ chẳng hề có một gram đường nào cả. Nhưng vi trùng thì nhiều vô kể. Mỗi chiếc hôn có tới 22 nghìn vi trùng các loại. Nếu một chiếc hôn kéo dài hàng chục phút thì phải có đến cả tỉ con vi trùng, phải không em?

Chàng dừng lại đợi chờ một lời thán phục của người yêu. Nhưng nàng "Chân quê" nghe nói chiếc hôn có hàng tỉ con vi trùng thì hoảng sợ quá, nàng đã chạy biến mất, để lại mình chàng "Từ điển sống" đứng ngây như Từ Hải.


2789




Các thầy đồ ngồi kháo chuyện các ông trạng ngày xưa giải được câu đố của người Tàu và khoác lác rằng giá mình ở thời ấy, mình cũng giải được.

Một anh chàng ngồi bên cạnh, nghe ngứa tai, mới hỏi ghé vào:

Các thầy hay chữ, tôi xin đố các thầy "Hai nghê hai bên, khuyển trên hỏa dưới" là chữ gì?

Các thầy đồ nhìn nhau. Anh kia bèn nói:

Thưa, là chữ "Thui chó"...


2838





1. Đầu tiên Chúa tạo ra Bit và Byte, và từ những thứ đó ông tạo ra Word.

2. Rồi Chúa lại chia ra 0 và 1, và ông thấy như vậy thật tuyệt vời.

3. Chúa bảo: "Hãy để dữ liệu đến chỗ mà nó cần đến", và Chúa tạo ra đĩa mềm, đĩa cứng, CD.

4. Chúa lại nói: "Hãy để máy tính như nó cần phải thế, phải có chỗ cho đĩa mềm, đĩa cứng và CD". Thế là Chúa tạo ra máy vi tính và gọi chúng là phần cứng.

5. Lúc này vẫn chưa có phần mềm trên thế giới này, thế là Chúa lại tạo ra các phần mềm, lớn có nhỏ có, và bảo chúng: "Các con hãy tự nhân mình ra để chiếm hết các bộ nhớ".

6. Và rồi Chúa lại nói: "Ta sẽ tạo ra các Lập trình viên, anh ta sẽ tạo ra chương trình mới và cai quản tất cả máy tính, chương trình, dữ liệu trên toàn thế giới".

7. Thế là Chúa tạo ra Lập trình viên và đưa đến Trung Tâm Dữ Liệu, cho anh ta xem cây thư mục, cho phép sử dụng tất cả các thư mục, chỉ trừ Windows.

8. Chúa lại nghĩ rằng, nếu để Lập trình viên một mình như vậy thì thật không tốt chút nào, thế là Chúa lấy xương sườn của Lập trình viên và tạo ra một sinh vật sẽ tôn kính Lập trình viên, yêu thích những gì Lập trình viên làm và thán phục Lập trình viên. Chúa gọi sinh vật đó là Người dùng.

9. Chúa để tất cả bọn họ dưới cây DOS, và điều đó thật là tốt đẹp.

10. Nhưng Bill lại thông minh hơn tất cả các sinh vật mà Chúa tạo ra, anh ta hỏi Người dùng: "Thế Chúa có cấm anh dùng chương trình nào không?"

11. Người dùng trả lời: "Chúa cho phép chúng tôi chạy tất cả chương trình trên từng bit dữ liệu, nhưng không được sử dụng Windows hoặc chúng tôi sẽ chết".

12. Bill chất vấn: "Tại sao anh lại có thể nói như vậy về một thứ mà anh chưa hề sử dụng? Ngay khoảnh khắc mà anh dùng Windows, anh sẽ ngang bằng với Chúa, anh có thể tạo ra bất cứ thứ gì chỉ bằng một cú click chuột đơn giản".

13. Người dùng nhận ra rằng hoa quả của cây Windows ngon hơn và dễ "xài" hơn. Và anh ta thấy tri thức thật vô dụng vì Windows đã thay thế nó.

14. Người dùng nạp Windows lên máy của mình và thấy rằng Windows thật quá tuyệt vời, anh ta nói điều đó với Lập trình viên.

15. Ngay lập tức, Lập trình viên đi tìm những Driver mới. Chúa liền hỏi: "Con tìm gì vậy?". Lập trình viên trả lời: "Con đang đi tìm Driver mới vì ở trong DOS không có những thứ đó". "Ai bảo với con rằng con cần Driver mới? Con có sử dụng Windows không đấy?" Chúa hỏi tiếp. Lập trình viên liền trả lời: "Chính Bill đã bảo chúng con làm việc đó".

16. Chúa bảo Bill: "Vì những gì con đã làm, con phải bị trừng phạt, con sẽ bị tất cả các sinh vật ghét bỏ. Suốt đời con sẽ phải bán Windows".

17. Chúa bảo người dùng: "Và bởi vì những gì con làm, Windows sẽ luôn làm con thất vọng, nó sẽ ăn hết các tài nguyên của con, con sẽ phải dùng các chương trình có lỗi và luôn phải cần đến những Lập trình viên".

18. Chúa lại bảo Lập trình viên: "Bởi vì con đã nghe lời Người dùng, con sẽ luôn luôn tạo ra các chương trình có lỗi, con sẽ phải sửa chúng, sửa chúng cho đến hết cuộc đời".

19. Nói rồi Chúa ném mọi sinh vật ra khỏi Trung Tâm Dữ Liệu, người đóng cửa và bảo mật bằng một cái password:

20. GENERAL PROTECTION FAULT.2489




Mẹ không thích anh


Một anh nọ làm thợ lặn đến thăm bố mẹ vợ. Lúc về, anh gọi vợ ra tâm sự.

- Anh nghĩ là mẹ không thích anh lắm. Anh đã giải thích với mẹ là anh không thể đeo nhẫn cưới lúc lặn được vì bọn cá mập bị hấp dẫn bởi những vật lấp lánh sẽ cắt đứt ngón tay.

- Thế thì sao?

- Thế rồi mẹ em hỏi anh: "Sao con không đeo dây chuyền".



o O o


Con gái thời Internet

- Con gái kiểu Internet: Rất khó truy cập, nhưng khi truy cập rồi thì khó mà Logout.

- Con gái kiểu Server: Thường rất bận, nhất là những khi cần.

- Con gái kiểu Windows: Chẳng biết làm gì cho ra hồn nhưng nam giới không thể sống thiếu họ.

- Con gái kiểu Screensave: Chỉ nên trò chuyện trong giây lát.

- Con gái kiểu RAM: Chỉ cần bạn rời khỏi họ là họ quên bạn ngay.

- Con gái kiểu ổ cứng: Nhớ rất dai nhưng khi hỏng thì khó mà cứu.

- Con gái kiểu user: Động đến cái gì là hỏng cái đó.

- Con gái kiểu CD-ROM: Quảng cáo tốc độ 52x nhưng thực chất chỉ chạy được ở tốc độ 24x.



o O o


Tình trạng thất nghiệp

Giáo viên hỏi sinh viên: "Anh có thể đưa ra giải pháp để kết thúc tình trạng thất nghiệp không?"

- Em sẽ tách phụ nữ và đàn ông ra. Tất cả phụ nữ sẽ trên một hòn đảo và tất cả đàn ông sẽ trên hòn đảo còn lại.

- Nhưng họ sẽ làm gì sau đó?

- Họ sẽ đóng thuyền.
36




Trong rừng có một con kiến, một con voi và một con tê giác. Một hôm, kiến ghé tai nói nhỏ với voi một câu, voi ngất. Hôm sau, voi lại nói nhỏ với kiến một câu, kiến ngất. Hôm sau nữa thì tê giác chạy đến chỗ voi và kiến kêu lên một tiếng, cả hai đều ngất. Đố các bạn, voi, kiến và tê giác nói những câu gì? Xin bật mí: Kiến: Anh ơi, em có thai rồi! Voi: Em ơi, ta làm lại đi! Tê giác: Papa, mama....
2332




Sau khi đã mất một giờ giải thích cho một lớp học sinh nhỏ tuổi về giá trị tương đối của những đồng tiền xu, cô giáo kiểm tra một em học sinh, hỏi em là nếu có hai đồng nửa penny và một đồng penny thì em thích lấy đồng nào hơn. Em gái này tuyên bố tức thì:

- Em thích lấy hai đồng nửa penny hơn.

Cô giáo hỏi:

- Tại sao thế? Có phải cô đã nói đi nói lại với các em bao nhiêu lần là một đồng penny luôn bằng hai đồng nửa penny cơ mà?.

Em học sinh trả lời:

- Thưa cô đúng ạ, nhưng nếu em mất một đồng nửa penny, thì em vẫn còn đồng kia ạ. Trong khi đó nếu như em mất một đồng penny thì em chả còn gì cả!.950




Hai con gián vừa ăn vừa nói chuyện trong một thùng rác. Con gián thứ nhất nói:

- Tôi vừa tới một nhà hàng mới trên phố này. Nó rất sạch sẽ. Bếp không có một vết bẩn còn sàn nhà thì trắng bóng. Chẳng có một chút bụi bẩn nào. Ở đó vệ sinh đến nỗi mọi chỗ mọi nơi đều tỏa sáng.

- Làm ơn - con gián thứ hai nhăn mặt - đừng nói thế trong khi tôi đang ăn.


Hai người Pháp gặp nhau tại châu Phi:

- Ngài làm nghề săn voi lâu chưa? - Một người hỏi - Con voi đang đứng cạnh ngài thật là quí hiếm!

- Thật ra lúc đầu tôi đến đây để tập săn bươm bướm - Người kia trả lời với vẻ bất đắc dĩ - Nhưng sự bất hạnh xảy ra vào tháng trước, khi tôi đánh rơi mất cặp kính của mình.

2679




Một oắt con đề nghị bố giải thích cho cậu hiểu xem chính trị là gì.??
Ông bố nói:
"Con hãy nhìn vào gia đình mình đây: Bố kiếm tiền & mang về nhà, vậy bố là nhà tư bản. Mẹ quản lý số tiền này nên mẹ là chính quyền. Bố mẹ chăm lo đến phúc lợi của con, cho con hạnh phúc & bình yên nên con là nhân dân. Chị giúp việc nhà ta là giai cấp lao động, còn cậu em còn quấn tã của con sẽ là tương lai đất nước. Con đã hiểu chưa?"
Oắt con hãy còn băn khoăn lắm lắm nhưng trước tiên muốn đi ngủ cái đã. Giữa đêm, oắt con tỉnh dậy vì chú em đã ị ra tã lót & đang kêu gào ầm ĩ. Cậu tiến đến phòng ngủ bố me...
Sáng hôm sau ông bố hỏi oắt con xem nó đã hiểu thế nào là chính trị chưa & yêu cầu tự diễn giải lại.
Oắt con trả lời: "Vâng, bây giờ con đã hiểu. Nhà tư bản đè đầu cưỡi cổ giai cấp lao động trong khi chính quyền ngủ say không biết gì. Nhân dân hoàn toàn không được đếm xỉa đến & tương lai thì ngập trong cứt ạ!"
1418




Cái Cười Của Thánh Nhân
Tác giả: Nguyễn Duy Cần

Mộng Hồ Điệp


Xưa Trang Châu chiêm bao thấy mình là bướm, vui phận làm bướm, tự thấy thích chí, không còn biết là Châu nữa.

Chợt tỉnh giấc, lại thấy mình là Châu.

Không biết Châu chiêm bao là bướm, hay bướm chiêm bao là Châu?

Châu và bướm ắt phải có tính phận khác nhau. Đó gọi là vật hóa.

Lời bàn:

Bàn đến cái Mộng và cái Thực mà đem chuyện chiêm bao hóa bướm, thật là kỳ diệu. Ý nghĩa tuy đa diện, nhưng tựu trung đều quy vào một lẽ là vượt lên vấn đề sinh tử. Sinh đây phải chăng là Tử đó, Tử đó phải chăng là Sinh đây. Vấn đề Hư Thực, Thực Hư quả đã được đặt ra một cáhc hết sức tài tình thi vị Nếu bảo Mộng, thì cảnh nào mà không phải là Mộng, mà bảo là Thực thì cảnh nào không phải là Thực

Người ta bảo thiên Tề Vật của Trang Châu là thiên tinh thâm kỳ diệu nhất trong Nam Hoa Kinh, nhưng kỳ diệu nhất trong thiên là ở vào đoạn cuối: Trang Châu mộng Hồ Điệp hay Hồ Điệp mộng Trang Châu?

Trong các loài, loài bướm là tượng trưng cho thuyết vạn hóa dễ nhận thấy hơn cả. Đó là cái tài hoa đặc biệt của Trang Châu.
552




Có anh hay khoe của, một hôm may được cái áo mới, liền đem ra mặc, rồi đứng hóng trước cửa, đợi có ai đi qua người ta khen. Ðứng mãi đến chiều, chẳng thấy ai hỏi cả, anh ta buồn lắm. Chợt có một người tất tưởi chạy lại hỏi to:


- Anh nãy giờ đứng đây có trông thấy con lợn nhà tôi chạy qua đây không?


Anh ta liền cầm vạt áo lên, nói:


- Từ lúc tôi mặc cái áo mới này đứng đây, chẳng thấy con lợn nào chạy qua cả!

2578


Powered by Blogger.