Sherlock Holmes và bác sĩ Watson đi cắm trại. Hai người nằm ngủ cạnh nhau. Gần sáng, Holmes lay bạn dậy và hỏi:
- Watson, nhìn xem, anh thấy cái gì?
- Tôi thấy rất nhiều sao.
- Vậy theo anh, điều này có nghĩa là gì?
- Nghĩa là chúng ta sẽ có một ngày đẹp trời. Còn anh?
- Theo tôi, điều này có nghĩa là ai đó đã đánh cắp cái lều của chúng ta.
2057
- Hôm nay khỉ đi đâu hết hả anh? - Chúng về hang, thưa cô. Hiện giờ là mùa sinh sản nên chúng đang... yêu nhau. - Liệu chúng có ra khỏi hang không nếu tôi quẳng cho chúng vài quả chuối? - Tôi không biết thưa cô, ở địa vị cô thì liệu cô có ra không? - Người coi thú gãi đầu.
Một cô gái đẹp đi lững thững trong vườn thú, cuối cùng cô dừng lại trước đảo khỉ. Ngạc nhiên vì chẳng thấy con khỉ nào, cô hỏi người coi thú:
Nàng Công Chúa Lạc Loài Chuyện xảy ra thực tình cờ, đúng năm năm sau ngày Cầm bỏ gian phòng này đi. Năm năm, bức chân dung của nàng vẫn còn lại trên tường, mái tóc dài như rong, màu áo tím, tím đến cả ánh mắt. Mắt nàng sâu thẳm, rợn người. Đã bao năm nàng ngồi đó, thầm lặng tham dự vào cuộc đời tôi - cho đến buổi chiều hôm ấy...
Túc đến tìm tôi ở cổng cơ quan, lúc tôi vừa chủ trì xong một buổi họp quan trọng. Hắn luôn luôn biết rõ lúc nào đầu óc tôi căng thẳng, mệt mỏi và luôn tìm được những lý do rất bất ngờ. Có hôm hắn trịnh trọng tuyên bố: "Tao chiêu đãi mầy... nhân ngày giỗ bố tao". Có khi thì "Nhân kỷ niệm ngày tao yêu lần đầu", có khi thì nhân danh ngày rằm, ngày vía gì đó. Chiều hôm ấy, như mọi lần, hắn gợi ý "chiêu đãi" tôi bằng cách đi kiếm một đứa con gái về để chung vui. Tôi cười, không đồng tình cũng không phản đối. Từ lúc tôi có tiền và bắt đầu lao vào cuộc ăn chơi, Túc đã dẫn đến quá nhiều loại đàn bà con gái đến nỗi không nhìn vào một phụ nữ nào mà tôi không cảm thấy nghi ngờ. Tất cả bọn họ đối với tôi đã trở thành một món ăn vừa chán nhàm vừa không thể thiếu.
Trời xẩm tối, tôi về phòng. Không có xe Túc dưới chân cầu thang. Một dòng phấn trên chiếc bảng con: "Tao có việc gấp, sẽ trở lại ngay". Hừm. Việc gấp? Tôi nhún vai. Không khí lạnh phả vào mặt, tê tái thú vị. "Tách" một cái, cửa mở, trước mặt tôi là một khoảng tối mờ với tiếng muỗi vo ve... tôi sờ soạng bật công tắc. Ánh đèn rực sáng. Như mọi lần, bức tranh mầu tím đập vào mắt tôi. Nhưng lần này, trước bức tranh có một thiếu nữ ngồi im lặng.
Tôi đến gần. Một cô bé chừng mười sáu tuổi thu mình trên chiếc ghế mây, hai tay bó gối. Vóc người tròn trĩnh với chiếc áo gió mầu mận chín. Đôi mắt mở to kinh ngạc đầy vẻ bỡ ngỡ trẻ thơ. Tôi rùng mình vì một cảm giác vừa thích thú vừa ghê tởm. "Mẹ kiếp, thế này thì có lẽ thần thánh cũng có thể làm dỏm được, trời ạ!".
Tôi chậm rãi ngồi xuống mép giường, chậm rãi hút hết điếu thuốc, quẳng mẩu đầu lọc vào sọt. "Lại đây". Tôi hất hàm gọi. Cô gái ngoan ngoãn đứng dậy, rồi lại ngồi xuống. Tôi bước đến, nâng cằm cô bé:
- Em tên gì?
Cô ta rụt rè, giọng khản đi:
- Ái.
Một cái tên quen quen! Nhưng quan trọng gì, thường đây là cái tên giả. Điều cần thiết là có một cái từ để gọi, dù trong một đêm thôi. Tôi cúi xuống định bế bổng cô ta lên.
* * *
Trông con nít quá, vẻ măng sữa trên làn da và đôi mắt làm tôi thấy ghê ghê, nhưng thực tình mà nói, có thể làm gì hơn trong lúc này!
Và chuyện bất ngờ xảy ra ngoài dự đoán.
Khi tôi chạm vào vai cô gái, cô đứng phắt dậy, mặt mũi tái xanh và khuỵ xuống. Hoảng hốt, tôi đặt cô lên giường, cuống quýt mở các cúc áo bó chặt lấy cô. Chợt tôi sững người: Dưới cổ, một vết ruồi son đỏ tươi, như một hạt đậu xinh xinh. "Ái Duy..." Trời ơi, đúng là Ái Duy rồi !". Hình như nghe gọi đúng tên mình, đôi mắt hôn mê nhắm nghiền của thiếu nữ hé mở. Trong vẻ ngái ngủ ngây dại đó, tôi nhận ra đứa bé học trò mười năm trước.
Năm ấy Ái Duy lên bảy, tôi vừa vào đại học. Tôi là người dạy kèm, vừa là bạn của cô bé Ái mồ côi mẹ. Cha Ái Duy là Giám đốc một cơ quan lớn trong thành phố. Ông luôn bận rộn với công việc và thường xuyên vắng nhà. Trong căn nhà rộng, u nhã, lạnh lẽo chỉ còn hai chúng tôi với một bà cô nghễnh ngãng, nếu không kể một bầy chim câu ở mé trái hiên nhà và vô số nhân vật trong những cuốn chuyện cổ trên giá sách.
Ái là một cô bé hơi kỳ cục, vừa ngoan hiền vừa bướng bỉnh. Cô bé yêu bố một cách kỳ lạ và đã quen nghĩ về Bố như một phẩm chất siêu việt. Ái thèm biểu lộ tình thương hết sức, và vì bố luôn vắng mặt, cái tình cảm trẻ con sôi trào chan chứa ấy được san sẻ qua tôi. Ái Duy đã vẽ bao nhiêu bức tranh với hộp mầu tôi mua cho, rồi chính tôi đã dán những bức tranh ấy lên bốn bức vách của phòng học - gian phòng nhỏ có những cửa sổ viền hoa tím xinh xinh. Những bức tranh đã ghi lại cả thế giới cỏn con của anh em tôi. Này đây là ông bố với cặp kính trắng và cái áo kiểu Tôn Trung Sơn, tay cầm chùm chìa khóa - khóa xe hon đa, khóa tủ, khóa nhà, khóa phòng giấy, khóa tủ hồ sơ... cô bé đã cố công đặc tả hình thù từng chiếc một. Bà cô nghễnh ngãng thì luôn luôn có chiếc chảo to trên tay. "Em thích nhất là lúc cô đang chiên bánh phồng tôm". Những chiếc bánh phồng tôm làm cho bé Ái đặc biệt thích thú, không phải vì ngon, mà vì cái cách chúng duỗi ra và phình to như có phép màu trong chảo dầu nóng.
Còn những bức về Ái và tôi thì nghệch ngoạc và sai sự thực một cách tuyệt vời. Một khung cửa sổ màu tím có hoa ơi bệ cửa, tôi và Ái ngồi trên những bông hoa, y như một màn xiếc. Tôi và Ái đứng trên một cành ổi trĩu quả, chân mang giày, người thẳng đứng. Khi tôi chỉ ra điều vô lý đó, Ái cau mày suy nghĩ rất lâu rồi bất chợt tìm ra giải pháp: vẽ ngay cho mỗi người một đôi cánh. Thế là tôi và Ái đậu trên cây như đôi chim, không lo ngã xuống bao giờ. Sẽ không ai nhận ra những nhân vật thần kỳ này, nếu chàng trai không có chiếc mũ bê rê to và cô bé không mang một chấm ruồi son được cố tình tô rất đậm, rất tròn dưới cổ...
Chính cái chấm son vừa đập vào mắt tôi... Không hiểu bằng con đường nào, nhân vật thần kỳ bé bỏng đã bay đến đây, nằm trên chiếc giường phóng đãng này?.
* * *
Tôi đến bên cửa sổ, lẳng lặng đốt thuốc và chờ. Ái Duy cựa mình, mở mắt, ngẩn ngơ một lát rồi ngồi hẳn dậy.
Bất giác, tôi buồn nôn, một nỗi ghê tởm xen lẫn bực bội. Tôi không biết ứng xử thế nào trong hoàn cảnh này, và cuối cùng đã chọn cách ứng xử theo thói quen. Ái Duy đã tới đây, nghĩa là bé Ái không còn nữa. Nghĩa là trong tôi, chút thiên đường cuối cùng, nếu có, cũng đã tản cư vào địa ngục. Tại sao tôi không được quyền buông thả trong địa ngục của mình?.
Gieo mình xu%
E193
Khăn Đỏ run lên. Nàng chỉ có một mình. Nàng chỉ có một mình đơn độc, như cây kim trong sa mạc, như hạt cát giữa trời sao, như đấu sĩ giữa bầy rắn độc, như một người mộng du trong bếp lò…
2447
Giảng xong bài kinh về lòng vị tha, sư thày hỏi, ai trong số các phật tử sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù. Tất cả mọi người đều đưa tay lên trừ một ông lão ngồi bên dưới.
- Chẳng lẽ cụ không thể tha thứ cho kẻ thù của mình ư?
- Tôi không có kẻ thù.
- Thật là đức độ. Thế cụ bao nhiêu tuổi rồi?
- 90 tuổi.
- Cụ hãy cho mọi người biết bí quyết sống đến 90 tuổi, mà không có một kẻ thù nào.
Ông lão cao giọng nói:
- Chỉ có một cách là phải tiêu diệt hết lũ chúng nó mà thôi!1984
Có một anh chàng đang đeo đuổi tán tỉnh cô nàng nọ. Một hôm, chàng rủ nàng đi uống nước, họ kêu hai chai sữa tươi. Vì đây là lần đầu tiên hẹn được nàng nên anh ta không biết phải nói gì. Đột nhiên, nhìn thấy hình con bò trên chai sữa, chàng mới hỏi:
Đố em, giữa em với con bò có cái gì giống nhau?
Cô gái rất bất ngờ về câu hỏi nên không biết trả lời thế nào. Chàng nói:
Đó là, con bò đeo vòng cổ, còn em thì có đeo dây chuyền.
Sự so sánh của chàng trai làm cô gái thẹn đỏ mặt và giận dữ. Nàng mới hỏi:
Anh có thấy anh và con bò khác nhau chỗ nào không?
Không, anh không thấy.
À, dĩ nhiên là không khác nhau rồi.
Cô gái đốp chát lại.
2799
Lúc Ðức Phật còn tại thế, Ngài đã đem Chánh pháp phú chúc cho các vị quốc vương và đại thần, để sự truyền bá Phật pháp mau phổ biến.
Từ ngày Ðức Phật diệt độ, nếu quan sát trong lịch sử Phật giáo, thì thấy có hai vị quốc vương thật hết lòng lo hộ trì Phật pháp. Tại xứ Ấn Ðộ, thì có vua A Dục. Ở Trung Hoa thì có đến mười ông vua có nhiệt tâm với đạo, nhưng chỉ có ông Lương Võ Ðế hết lòng vì đạo hơn cả.
Nay xin thuật sơ lịch sử của vua A Dục:
Nguyên vua A Dục là dòng dõi của A Xà Thế vương, thân phụ của Ngài tên là Tần Ðầu Sa, thân mẫu thuộc phái Bà La Môn.
Khi Ngài còn nhỏ thì thân thể rất thô kịch xấu xa, nên vua cha chẳng thương yêu. Ðến lúc Ngài thành nhân, thì oai võng hơn người và võ nghệ xuất chúng.
Sau nhân có việc nội loạn tại thành Hưu Thị La, vua cha mới sai Ngài đi chinh phục. Khi đâu đó được bình yên, vua cha thấy Ngài có công lao nên phong làm Thái tử.
Cách ít lâu, vua Tần Ðầu Sa thăng hà, thì Ngài kế vị, song tánh rất bạo tàn vô đạo, đến nổi giết hết mất trăm người tôi đại thần và kẻ thân thuộc.
Mùa xuân năm ấy... trăm hoa đua nở, cảnh vật vui tươi, Ngài mới dẫn bọn cung nữ đi dạo khắp vườn hoa mà thưởng ngoạn. Khi ra ngắm cảnh vườn xuân, bọn cung nữ chỉ lo chơi giỡn và trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp thiên nhiên, chớ chẳng quây quần bên Ngài như lúc ở tại nội điện. Vua nổi giận, truyền bắt giết tất cả, rồi tức thì trở về cung, chứ không đi thưởng ngoạn nữa. Lúc ấy, toàn dân trong nước đều ta thán cho Ngài là một ông vua đại gian ác.
Ðã vậy mà Ngài còn lập ra một chỗ gọi là: "Ðịa ngục ở trần gian", đặt tên là vườn "Ái lạc" ngoài thì sắp đặt cực kỳ tốt đẹp, nào là ao sen non bộ, cỏ quý hoa thơm, cũng như công viên, để cho nhân dân mặc tình đến đó mà thưởng thức giải trí...
Nhưng trong, thì có non đao rừng kiếm, lò lửa vạt dầu, và đủ các món khí cụ để hành hình người một cách ghê gớm.
Hễ người nào vào trong vườn Ái lạc đó, thì ngục tốt bắt giam, rồi cứ hành hình. Còn những thế nữ ở trong cung mà cãi cọ xung đột với nhau, thì bắt đem vào cho chủ ngục phân xử. Thiệt là một cái thảm trạng thống khổ của nhân gian không kể xiết. Khi ấy có một vị Tỳ kheo, nhân đi khất thực nơi thành Hoa Thị, vì chẳng thông thuộc đường xá nên lạc vào vườn "Ái lạc", nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì tốt đẹp lạ lùng, còn phía trong quả là một chốn địa ngục.
Thầy Tỳ khoe hoảng kinh, toan kiếm đường trở ra, ai ngờ bị ngục tốt đón bắt lại. Thầy hết sức yêu cầu mà bọn ấy không dung thứ, nên thầy bèn khóc òa.
Chủ ngục thấy vậy liền hỏi: Thầy là người tu hành, sao mà sợ chết đến đỗi khóc như con nít vậy?
Thầy Tỳ kheo đáp:
- Tôi chẳng phải sợ chết mà khóc, vì sợ mất sự lợi ích cả một đời người của tôi, nên mới ai bi như thế?
- Sự lợi ích làm sao, Thầy bày tỏ cho tôi nghe thử?
- Số là tôi mới xuất gia, chưa chứng đặng đạo quả. Tôi nghỉ lại thân người khó đặng, Phật pháp khó gặp, nay rủi sa vào chỗ ác địa này, thế nào cũng phải hủy mạng, thì còn đâu mà tu học nữa nên tôi mới khóc, chứ tôi đâu có sợ chết.
Thấy Tỳ kheo nói rồi, mới khẩn cầu với chủ ngục xin dung thứ cho Thầy sống sót trong bảy ngày, rồi sẽ hành hình chẳng muộn.
Chủ ngục thấy người tu, thì cũng động tâm, nên y theo lời của Thầy xin mà đình lại bảy ngày mới toan hạ thủ.
Ngày đầu, thầy Tỳ kheo nhìn thấy cách hành phạt rất độc ác, nào là người phụ nữ thân hình tốt đẹp mà bị bỏ vào cối quết người thì xương tan thịt nát, xem rất ghê sợ; nào là bọn ca nhi nhan sắc tuyệt vời mà cũng bị quăng vào lò lửa, đứa thì rút tay co cổ, đứa thì hả miệng nhăn răng.
Thầy Tỳ kheo thấy cảnh tượng ấy thì sanh lòng nhàm chán, mới nhớ lời Phật dạy rằng: "Sắc lịch dịu dàng dường như bọt nhóm, dung y đẹp đẽ mà đâu còn hoài". Nhờ chỗ dẫn chứng lời của Phật dạy đó mà Thầy tỏ ngộ, dứt hết các đều tạp nhiễm, liền chứng đặng quả A La Há.
Ðến ngày thứ tám, ngục tốt bèn bắt Thầy đem bỏ vào chảo dầu, rồi chất củi mà đốt. Song khi lửa hạ và củi thành tro mà dầu trong chảo vẫn tự nhiên không nóng.
Chủ ngục thấy vậy nổi giận, đánh đập bọn ngục tốt, rồi hối đem củi cho nhiều và chụm thêm vào mãi mãi, nhưng đến khi xem lại trong chảo dầu thì thấy Thần Tỳ kheo ngồi kiết già trên hoa sen, xem bộ tự nhiên chẳng hề lay động chút nào cả. Chủ ngục hoảng kinh, lật đật đến tâu tự sự cho vua A Dục rõ.
Vua tánh nóng như lửa, khi nghe tin ấy liền tức tốc đi thẳng đến vườn Ái lạc.
Vua vào đến nơi, thì thấy Thầy Tỳ kheo hiện thân lên hư không, biên đủ 18 phép thần thông, trên mình thì nước tràn lênh láng, phía dưới thì lửa cháy rần rần, thí như một hòn núi lớn ở giữa không gian vậy.
Vua A Dục đứng nhìn sửng sốt một hồi, rồi tự nghĩ: "Mình với Thầy Tỳ kheo này cũng đồng là loài người, cớ sao Thầy lại đặng phép thần thông tự tại như thế, còn mình thì lo việc sát hại nhân dân, làm việc đại ác!".
Vua nghĩ như thế nên vội vàng quỳ xuống bạch với vị Tỳ kheo ấy rằng: "Ngửa mong Thánh giả chiếu cố đến tôi, xin hạ xuống nơi đây, tôi nguyện từ rày về sau bỏ dữ làm lành mà quy với Ngài".
Thầy Tỳ kheo đáp:
- "Hay thay! Hay thay! Nay đại vương đã tự hối mà quy đầu Tam bảo, thì sẽ đặng phước đức vô cùng và hân hạnh cho dân chúng biết bao".
Thầy Tỳ kheo nói xong, liền dùng thần lực của mình mà trở về tịnh xá.
Khi vua A Dục đã quy y theo Phật rồi, thì trong lòng hân hoan vô cùng, định sửa soạn trở về cung. Bỗng người chủ ngục đến tâu: "Khi Ðại vương lập ra cảnh "Nhân gian địa ngục" này, có ra lệnh hễ ai vào đây thì không cho ra. Tôi đã thọ mạng rồi, nên không dám cãi. Còn Ðại vương là bực thiên tử cũng phải nhất ngôn mới được".
Nghe chủ ngục nói như thế, vua A Dục mới hỏi: "Cứ theo lời của nhà ngươi nói đó, thì bây giờ nhà ngươi muốn giết ta hay sao?".
Chủ ngục đáp: "Quả như lời của Ðại Vương đó, thì mới đúng với quân lệnh".
Vua A Dục liền hỏi lại chủ ngục: "Vậy khi ban sơ tạo vườn Ái lạc này, nhà ngươi với quả nhân ai vào đây trước?".
Chủ ngục thưa: "Tâu Ðại vương! Tôi vào đây trước".
Vua nghe đáp như vậy, tức thì truyền cho ngục tốt áp lại bắt chủ ngục bỏ vào chảo dầu, đồng thời ra lệnh phóng hỏa đốt hết cả vườn Ái lạc.
Từ đấy về sau, vua bỏ hẳn các điều dữ mà làm những việc lành, và tâm tánh hết sức từ bi nên kẻ thời nhơn đồng ca tụng là Ðạt Ma A Dục Vương (ô
ng vua hiền lành).
Sau lại nhờ đức Ưu Ba Cúc Ða (Tổ thứ tư) giáo hóa thêm, nên vua càng tín ngưỡng Phật pháp hơn nữa, chính vua đã phái 256 vị Cao tăng đi khắp trong xứ để truyền bá Phật giáo...
Cô gái nói chuyện với chàng trai đang "tìm hiểu" mình. Cả hai đang học ở khoa báo chí ở một trường đại học. Cô gái nói với chàng trai:
- Mình đi học về chẳng xem được bài vở gì cả. Nhiều người đến chơi quá. Có người đúng là "khách", mình thích tiếp, chuyện trò thú vị: "Học thày, không tày học bạn". Qua giao tiếp, mình học "khôn" được, nhiều điều chưa biết thì nay biết. Nhưng cũng có người đến với mình không phải là "khách" mà chỉ "khứa" thôi. Vì chỉ chuyện trò tào lao vô bổ, vô ích, mất thì giờ!...
Chàng trai trả lời:
- Mình cũng thường nhận được thư của những người phương xa, của những người bạn thân, sơ. Có những bức thư nhận được đúng là "thư" theo đúng nghĩa của nó. Có những bức thư, đọc chỉ thấy là một dẫy "từ" nhạt nhẽo và sáo rỗng!...
Mác Xlê-pho, một hoạ sĩ nổi tiếng tâm sự với bạn bè về lý do mình chọn ngành hội hoạ:
-Tôi chọn ngành này từ năm 11 tuổi. Thoạt đầu tôi muốn trở thành ca sĩ, nhưng suy đi nghĩ lại, tôi thấy nếu ca sĩ mà bị mất giọng thì xem như tan đời. Còn hoạ sĩ nếu có mất ... bút vẽ thì chỉ có việc chạy ra ngoài phố, nhoáng cái là mua được cây khác rồi. Và thế là tôi quyết định.2475
Người Đàn Bà Xấu Nhất Trần Gian Hắn cưới một người đàn bà xấu nhất trần gian. Hắn đã đến Vienna chỉ vì ả. Hắn không có chủ định, bởi trước đó cái ý nghĩ lấy ả làm vợ chưa hề chui vào đầu hắn.
Nhưng khi nhìn thấy ả, khi bị nỗi kinh ngạc cho một cú quất mạnh, thì hắn đã không thể rời mắt khỏi ả được nữa. Ả có một cái đầu lớn đầy những khối u và những chỗ lồi lên. Cặp mắt nhỏ và luôn ướt trú ngụ ngay dưới cái trán ngắn nhăn nheo. Nhìn từ xa, chúng giống như hai kẽ nứt. Cái mũi như thể bị gãy ở nhiều chỗ, đỉnh mũi bầm tím và tua tủa những sợi lông kỳ dị. Và cái miệng phồng phồng vĩ đại lúc nào cũng he hé, ướt, bên trong là những cái răng nhọn. Ngoài ra, như thể như thế vẫn chưa đủ, trên mặt ả còn mọc lên thưa thớt những sợi lông tơ dài.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ả, là khi ả đi ra phía ngoài tấm quảng cáo bằng bìa cáctông của đoàn xiếc lưu động. Tiếng la ó vì kinh ngạc và ghê sợ lăn trên đầu những người đang tụ tập và rớt xuống chân ả. Hình như ả cười, nhưng trông giống như một cái nhăn buồn. Ả đứng không nhúc nhích, ý thức được rằng hàng chục cặp mắt đang dán vào mình, rằng họ đang hau háu nuốt từng chi tiết, để rồi sau đó tả lại khuôn mặt ấy cho hàng xóm, người quen hay chính những đứa con của họ, để nhớ lại rồi so sánh với khuôn mặt mình trong gương.
Sau đó - khi đã trở thành thành viên của đoàn xiếc - cùng ả uống trà bên cạnh cái lò sưởi bằng sắt trong xe của đoàn, hắn đã nghĩ rằng ả hoàn toàn không ngu ngốc. Ả nói bằng nhiều thứ tiếng, nhưng có vẻ như chẳng được tiếng nào tốt. "Tôi biết ông đang nghĩ gì. Ai không có mẹ thì cũng không có tiếng mẹ đẻ. Tôi dùng nhiều thứ tiếng, nhưng chẳng có tiếng nào là của mình". Lúc hắn chào tạm biệt, thì ả - làm hắn sửng sốt - chìa tay về phía hắn bằng một động tác đầy nữ tính. Động tác của một mệnh phụ. Một bàn tay hoàn toàn đẹp. Hắn cúi người về phía bàn tay, nhưng không hề chạm môi vào nó.
Hắn nằm ngửa trên giường khách sạn và nghĩ về ả. Nhìn thẳng vào bóng tối ẩm ướt ngột ngạt của khách sạn. Khoảng không đặc quánh càng kích thích trí tưởng tượng của hắn. Nếu là một người như ả thì sẽ như thế nào nhỉ. Sẽ cảm thấy ra sao từ bên trong. Sẽ nhìn thế giới như thế nào bằng cặp mắt giống như mắt lợn, sẽ thở như thế nào bằng cái mũi biến dạng, liệu có ngửi thấy mùi vị như mọi người? Chưa bao giờ hắn có cảm giác thương hại ả. Nếu như đồng cảm với ả thì chắc hắn đã không nghĩ đến việc lấy ả làm vợ.
Về sau một số người đã kể về câu chuyện này như câu chuyện của một cuộc tình bất hạnh. Rằng hắn đã nhìn vào trái tim của ả bằng trái tim mình, rằng hắn đã yêu một thiên thần dịu dàng mang bộ mặt quái dị. Chẳng có gì giống thế. Đêm đầu tiên sau buổi gặp, đơn giản là hắn đã hình dung ra làm thế nào để chăn gối với một hình hài như vậy, để hôn ả, để cởi quần áo của ả.
Hắn đã chiếm được lòng tin của ông giám đốc. Hắn được dẫn chương trình và hâm nóng công chúng: "Quý vị hãy nhắm mắt lại. Đặc biệt là phụ nữ và trẻ em. Ai đã một lần nhìn thấy trò đùa này của tự nhiên, sẽ không còn biết đến giấc ngủ ngon lành, sẽ phải thức dậy với nỗi sợ hãi. Rất có thể sẽ bị mất lòng tin vào tạo hoá". Hắn nghĩ rằng cái tạo hoá mà những người khác đã không còn tin tưởng ấy, đã ban thưởng cho hắn Người đ
àn bà Xấu nhất trần gian. Những kẻ ngu ngốc đánh nhau vì những phụ nữ đẹp nhất, bắn nhau trong những cuộc đọ súng, những tên điên rồ bỏ ra cả đống tài sản cho những sở thích của đ
àn bà. Còn hắn thì ngược lại. Người đ
àn bà Xấu nhất bám lấy hắn như một con thú nuôi buồn. Ả khác hẳn những phụ nữ khác. Và còn cho cơ hội để kiếm tiền. Hắn sẽ khác, lấy ả làm vợ, hắn sẽ có cái mà những người khác không có.
Hắn thích ngắm ả những khi ả không ý thức được ánh mắt của hắn. Hắn biến mất từ sáng, trốn sau lều, sau xe, hắn bỏ đi để lang thang đâu đó và quan sát ả hàng giờ, cho dù chỉ là qua khe của hàng rào gỗ. ả sưởi nắng và lúc đó như người bị thôi miên, ả chậm rãi chải mái tóc mỏng của mình rất lâu, tết làm hai bím rồi lại gỡ ra ngay. Hoặc đan. Những chiếc que đan ánh lên trong nắng, chọc vào cái không khí ồn ào của rạp xiếc. Hoặc mặc một chiếc áo rộng, hai cánh tay để trần và giặt quần áo của mình trong cái chậu gỗ. Da trên cánh tay và ở cổ ả được phủ một lớp lông tơ nhìn rất đẹp. Mềm mại như của những con thú. Cái việc nhìn ngắm ấy rất cần cho hắn, bởi ngày qua ngày, nỗi ghê sợ trong hắn ít dần đi, tan ra dưới nắng, biến mất trong mắt giống như vũng nước trong ngày nắng nóng. Mắt hắn quen dần với sự bất đối xứng khiến người ta mệt mỏi, với những tỉ lệ bị phá vỡ, với thiếu và thừa. Đôi khi hắn thấy ả cũng bình thường.
Không có bất cứ cái gì tồn tại từ đầu đến cuối nếu không có lịch sử của mình, hắn đã có sẵn một câu chuyện mới về sự xấu xí của ả. Đầu tiên hắn bắt ả phải học thuộc câu chuyện đó, nhưng chẳng mấy chốc hắn phát hiện ra rằng Người Xấu nhất không biết kể chuyện, ả nói đều đều và cuối cùng thì bật khóc, vậy là hắn kể về tiểu sử của ả thay cho ả. Hắn đứng cạnh ả, chỉ tay về phía ả và đọc: "Bà mẹ của sinh linh bất hạnh mà quý vị đang nhìn thấy đây, mà diện mạo của nó khiến những con mắt vô tội của các vị khó lòng chịu đựng nổi, sống ở một vùng quê gần Schwarzwald. Và
đây, vào một ngày hè nào đó, khi bà
đang hái quả móc trong rừng, một con lợn đực hoang dại nhất, đã theo vết chân của bà, bị thôi thúc bởi một dục vọng thú tính không lý trí nó đã tấn công và chiếm đoạt bà". Hắn còn có vài biến thể khác nữa. Người đ
àn bà
đó đến từ một nơi do Chúa thử thách. Là hậu duệ c96