Bệnh nhân sắp xuất viện tâm sự với cô y tá trẻ:

- Anh yêu em nhiều lắm, và vì muốn được sống bên em nên anh chẳng muốn lành bệnh tí nào.

- Anh đừng lo ...- Cô y tá lắc đầu - Bệnh của anh không khỏi ngay được đâu. Anh phải biết là bác sĩ điều trị cho anh vừa viết thư tình cho em cách đây không lâu. Mà hôm qua lúc anh và em hôn nhau thì ông ấy đã bắt gặp!



o O o


Một bác sĩ được mời tới thăm bệnh cho một nhà quý tộc tính nết khó chịu.

- A, thưa ngài, bệnh ra làm sao vậy ? - bác sĩ vui vẻ hỏi.

- Này, điều đó thì chính bác sĩ phải tìm ra chứ, - bệnh nhân cau có bảo.

- Chà chà, - bác sĩ nói với vẻ tư lự, - Nếu ngài không phiền lòng, tôi xin phép được đi chừng một tiếng đồng hồ để gọi bạn tôi tới đây. Anh ta là kẻ duy nhất tôi biết có thể chuẩn đoán bệnh mà không cần hỏi. Anh ấy là bác sĩ thú y đấy.1926






Anh và cô là một đôi trúng tình yêu sét đánh. Ngay giây phút nhìn thấy nhau, anh đã coi cô là nữ thần của đời mình. Vẻ thanh tú và kiều diễm cùng hòa quyện trong người con gái ấy, anh nghĩ mình do ngẫu nhiên mà có phúc gặp được cô. Anh không quên nổi. Rồi thư từ qua lại, cây cầu tình yêu đã nối 2 phương trời. Hàng năm, trước tiết thanh minh, cô đều gửi từ đất Hàng Châu quê mình tới anh loại trà Minh Tiền. Hương thơm thoang thoảng của loại trà này khiến anh không thể nào không nhớ. Không ví nổi trà thơm như thế nào, chỉ có thể tưởng tượng hương trà như hương thơm thiếu nữ, khiến anh say mê không dứt nổi, khiến cô say mê không ngại ngần. Hai người trẻ vì tình yêu say mê, dù ở 2 miền xa lắc mà gìn giữ tình yêu qua 5 năm trời. Năm 23 tuổi, anh tới Hàng Châu cầu hôn. Anh không ngờ là cô gái thản nhiên cự tuyệt. Cô nói không muốn đi xa nhà. Anh khẩn khoản đề nghị sẽ về nhà cô ở rể, chỉ cần cô bằng lòng. Cô gái vẫn kiên quyết chối từ. Anh không hiểu ra sao, anh không tưởng tượng nổi chuyện tình từng hẹn thề cạn biển nát đá không phai lại thoáng qua như mây trôi vậy.

Một mình lủi thủi quay về, cõi lòng lạnh lẽo. Rất nhanh chóng, anh cưới vợ, sinh con, sống những ngày bình thường như vô số vợ chồng khác. Chỉ trong giấc mộng, đôi khi thấp thoáng bóng hình người con gái Hàng Châu kiều diễm xa vời. Mùa xuân thứ hai sau khi anh lập gia đình, anh lại nhận được trà Minh Tiền trước tiết Thanh minh. Vẫn hương thơm thanh khiết và quyến rũ như cũ, chỉ tình yêu là không như cũ mà thôi. Vợ hỏi anh, ai gửi thế? Anh đáp, một người bạn cũ, cô ấy biết anh thích uống trà Minh Tiền. Cứ vậy liền bảy năm. Anh âm thầm nâng giấc tâm tình người cũ, nhưng vẫn không rõ vì sao, đã cự tuyệt tình anh mà vẫn gửi trà để quyến rũ anh. Năm thứ tám, anh đi tìm câu giải đáp. Anh gặp lại, chỉ là nấm mộ. Em gái cô kể, năm ấy, khi anh tới cầu hôn, cô đã biết mình mắc chứng ung thư. Cô vẫn gượng thản nhiên nét mặt gặp anh, từ chối tình anh. Anh đi rồi, cô gục xuống tuyệt vọng, cô không muốn hủy hoại cuộc đời phía trước của anh, cô đành chọn sống những ngày cuối đời trong cô đơn tịch mịch. Cô hiểu rằng anh sẽ không thể quên được nên cô gửi gắm cho người em gái, hàng năm trước tiết thanh minh lại gửi trà Minh Tiền cho anh. Khi uống trà anh sẽ nhớ tới cô. Cô biết rằng, năm tháng trôi đi, người đàn ông trong anh trưởng thành lên, anh sẽ đủ nghị lực kìm nén sự bồng bột tuổi trẻ, anh sẽ rèn được bản lĩnh thản nhiên trong mọi vui buồn. Người em gái chỉ cho anh thấy những bao gói chưa gửi đi, trên đó còn ghi nét chữ của người chị, anh đếm được ba gói. Người em gái nói, chị cô dặn rằng sau mười năm thì không cần gửi trà cho anh nữa, bởi vì anh đã có hạnh phúc và hình bóng người con gái Hàng Châu đã nhạt nhòa rồi. Anh nhớ lại từng nét mặt, từng nụ cười của cô thuở ban đầu, nhớ tới những lá thư nhạt nhoè nước mắt có ghi những lời tỏ tình ngây ngô mà bền chặt. Cớ sao lại vỡ tan như mây trôi nước chảy thế này? hương trà còn thoang thoảng mà người thì tuyệt xa dấu hình. Trên máy bay, anh đề nghị cô tiếp viên mang cho anh một ca nước sôi, anh pha trà Minh Tiền của người con gái anh yêu, những lá trà tung tăng trong trong tách mãi mới chịu từ từ chìm xuống. Như là nước mắt tận đáy lòng anh vậy, một cơn sóng lui, một cơn sóng lại tới. Anh nhấp ngụm trà đầu tiên, vị chát sít mà lại đăng đắng, tựa như hoài niệm trong anh.. Ngụm trà thứ hai, chan chát pha ngòn ngọt, như ngày đầu yêu nhau tinh khôi. Ngụm trà thứ ba, không còn cảm giác ngạc nhiên, nhè nhẹ như gió xuân lay động. Anh hiểu ra, những kỷ niệm của anh về cô như ngụm trà thứ ba này, nếu anh sống không ra gì, sẽ uổng phí cả tấm lòng cô lo lắng. Chợt anh nhìn thấy trong đám trà một bông hoa nhỏ xíu, nó nhỏ mà xinh xắn biết bao, đã được phơi khô qua sương gió. Anh cho bông hoa vào miệng, nhấm nhấm, một chút đăng đắng lan tỏa. Bông hoa trà đắng nhỏ xíu này chính là cô chăng? Chọn chính lúc này để cùng anh tương ngộ, bông trà đắng khiến anh hiểu rõ nỗi khổ tâm của cô. Anh nhìn ra cửa sổ máy bay, như các hành khách khác, nhưng không phải để ngắm nhìn mây trôi từng cụm, mà là để cho những dòng nước mắt dạt dào mặc sức tuôn rơi.

1064





Bữa cơm trưa đang diễn ra rôm rả.  Bố ngồi uống rượu, mẹ và con vừa ăn, vừa nói chuyện học hành.

    Con khoe với mẹ:


    - Mẹ ơi, hôm nay cô giáo chúng con dạy bài toán phân số khó ơi là khó, sợ ơi là sợ...


    Ông bố nghe đến đấy liền phùng má quát con:


    - Im ngay!  Ðồ láo toét, học với chả hành, đang bữa cơm mà mày dám nói chuyện phân ra đây à.  Tao lại đánh cho vọt cứt ra đằng mồm bây giờ.

299




Trong một quán rượu tại Alaska, cao bồi mới đến hỏi ông chủ quán:
- Làm thế nào để tôi có thể trở thành một người Alaska?
- Ồ! Dễ lắm
- Chủ quán trả lời
- Anh phải làm ba việc, thứ nhất là tu hết chai whisky trong một hơi. Thứ hai, bắn hạ một con gấu tuyết và cuối cùng là khiêu vũ với một người Eskimo.
- Chỉ thế thôi sao? Hắn nói và kêu một chai Whisky rồi tu một hơi hết sạch. Mọi người hò reo cổ vũ.
- Bây giờ đến... phần hai. Hắn tuyên bố rồi lảo đảo phóng đi. Dân nhậu đợi hắn đến gần nửa đêm, hắn quay lại với bộ áo rách như xơ mướp, mặt bị cào nát, máu me bầm tím:
- OK... Để thành người Alaska... bây giờ thằng Eskimo mà tôi phải... bắn ở đâu?
2320




Trong giờ học lý, Mai quay sang mượn tập lý của Hoa chép bài, sau đó không hiểu chuyện gì cô ôm mặt cười, và đưa tập cho Nam chỉ dòng chữ, Nam cũng cắn chặt môi cười đỏ cả mặt.

Bỗng nghe thầy gọi trả bài, Hoa giật tập về, đi lên bảng. Thầy giáo coi tập Hoa trợn mắt, rồi viết lên bảng dòng chữ "Cảm Ứng Từ", và nói:

- Các em xem bạn Hoa viết tắt chữ này nhé: C.Ứ.T, cả chương này chỗ nào tôi cũng thấy chữ đó, em Hoa sáng tạo thật.

Cả lớp được một trận no cười.

Lời nhắn với các học trò: Muốn sáng tạo, hãy cẩn thận!
1109




Accađi Gaiđa là nhà văn viết cho thiếu nhi nổi tiếng của Liên Xô (cũ). Ông hay lui tới những vườn trẻ ở ngoại ô Matxcơva chơi với các em. Một lần, tiễn Gaiđa ra ga, các em đua nhau xách hộ ông chiếc vali. Đến nơi, một em hỏi nhà văn:

- Thưa bác, tại sao bác là người nổi tiếng mà chiếc vali của bác lại nhẹ và rỗng như thế này?

Gaiđa suy nghĩ rồi trả lời:

- Ồ! Không sao, bác chỉ sợ chiếc vali của bác nổi tiếng còn bác thì lại... nhẹ và rỗng!2456




Hai cô bạn đồng nghiệp ngồi tán dóc:


- Này, cậu không biết là chồng tớ đãng trí tới mức nào đâu!


- Có chứ! Đêm qua, tôi đã phải nhắc đi nhắc lại là anh ấy kết hôn với cậu chứ


không phải là với tớ mà.


 


Sau một đêm say đắm bên nhau, chàng hỏi nàng:


- Anh có phải là người đầu tiên của em không?


- Cũng có thể, em thấy anh quen quen.

  413




Có một nhà hàng thường đông khách, vì vậy việc nấu nướng phải thuê rất nhiều người và phải được chuyên môn hóa công việc. Một hôm, trên bảng phân công làm món thịt chim bồ câu, người đầu bếp đã ghi như sau:

"Cô Lan cắt tiết anh Hùng nhổ lông cô Ngọc luộc trứng anh Sơn mổ bụng cô Đào lột da anh Hải rửa chim cô Lài bóp mềm cô Thắm bằm nhừ cô Tuyết xào giòn".

Nhìn bảng, mọi người cười vỡ bụng. Chỉ vì thiếu các dấu phẩy.


2742




Một đêm Ban-dăc quên không đóng cửa, ông đã vào nằm nhưng chưa ngủ. Một tên ăn trộm vào không thấy ai, bèn đi đến cái tủ, khẽ mở ra và lục tìm tiền. Bỗng tên trộm nghe nhà văn cười nói:

- Anh bạn ơi, mắc sai lầm lớn rồi. Anh đã đến vào đêm tối như bưng để tìm tiền ở nơi chính tôi, giữa ban ngày chói chang tôi cũng không bao giờ tìm thấy!2481




Người lười nhất


Bố hỏi con:

- Lớp học của con, bạn nào lười nhất?

- Con không biết bố ạ!

- Bố nghĩ con phải biết chứ. Con nghĩ xem, trong khi tất cả các bạn đều chăm chú làm bài, thì ai ngồi ngó nghiêng nhìn ra ngoài?

- Thầy giáo ạ!



o O o


Cô giáo nói với phụ huynh học sinh:

- Anh ạ, con trai anh học rất yếu môn địa lý.

Ông bố trả lời:

- Thế thì càng tốt! Nó sẽ không tìm thấy chỗ chúng tôi giấu tiền.
30




Châm ngôn thời @


1. Tôi cưỡng lại được trước mọi thứ, trừ những cám dỗ.

2. Có tiền thì sướng hơn là nghèo, nếu xét về mặt tài chính.

3. Tôi nghĩ là tôi nên bắt đầu đọc thơ Shakespeare. Nhưng rồi tôi nghĩ lại, tại sao tôi phải làm thế? Hắn ta chưa bao giờ đọc một bài thơ nào của tôi cả.

4. Tôi từng có nhiều ham muốn, ham muốn quá nhiều thứ. Bây giờ tôi chỉ có một ham muốn, là làm sao loại bỏ được những ham muốn đó.

5. Vì tình yêu, người phụ nữ sẵn sàng hy sinh mình, còn đàn ông thì sẵn sàng hy sinh những người phụ nữ khác.

6. Nếu ta phải trả tiền cho người đẹp thì người đẹp ấy chẳng đáng giá một xu.

7. Tôi không hiểu dịch cúm gia cầm có ảnh hưởng thế nào tới những tin vịt?

8. Câu nói "không" vẫn là phương tiện tránh thai truyền thống tốt nhất.

9. Cái cười thành thực nhất là cười ruồi.

10. Thà để họ cười ta hơn là để họ khóc ta.

11. Thà nhận một ít tiền hơn là lời "cảm ơn nhiều".

12. Rượu vang có lợi cho sức khỏe, còn sức khỏe cần để uống rượu vodka.

13. Tất cả những gì báo chí viết đều là sự thật trăm phần trăm, ngoại trừ những sự cố mà quý vị trực tiếp chứng kiến.

14. Báo chí nói cho độc giả biết điều mà người ta không hiểu và dạy cho hiểu điều mà người ta không biết.

15. Báo lá cải có ích ở chỗ chúng dạy ta không nên tin vào chúng.

16. Trí tuệ nhân tạo chẳng là gì so với sự ngốc nghếch tự nhiên.

17. Người thông thái viết những câu châm ngôn, kẻ ngu dốt lặp lại chúng.

18. Người hiểu biết thì nói chuyện với anh, người thông thái thì lắng nghe anh.

19. Cho anh ta một con cá, anh ta sẽ ăn trong một ngày. Dạy anh ta câu cá, anh ta sẽ không làm phiền anh suốt một tuần.

20. Mỗi khi tôi buộc phải chọn lựa giữa hai tật xấu, tôi thường chọn cái mà tôi chưa bao giờ được thử.
26


Powered by Blogger.