Buổi tối lũ con gái như những con gà mái tơ nhốt chung một chuồng tự dưng khó khé tra hỏi nhau về mối tình đầu. Ừm. Yêu từ bao giờ, cầm tay lần đầu ở đâu? Hôn người đầu tiên là ai, có thích không, bao lâu thì tan vỡ? Dư âm, đại loại là những chuyện vô cùng "dở hơi không biết bơi".


Hương cười phe phé kể yêu chú hàng xóm từ năm lớp mười. Chú hay sang nhà xin mẹ mắm tôm để ăn cà. Nhà có bà con ở vùng biển nên hay biếu cả can mắm tôm đặc sản. Mẹ Hương thơm thảo hôm nào cũng cho, chú hôm nào cũng sang xin, Hương nhìn thấy chú thành quen, bữa cơm nào không thấy cái bát chìa vào là nuốt cơm không trôi. Hẹn hò đi chơi mấy buổi. Mà đi thì trốn xuôi, trốn ngược mới được. Quy ra cũng tại chú gấp hai rưỡi tuổi Hương. Hương xoe xoé "Nhưng đừng tưởng già, trông chú còn "phong độ" lắm". Chú dẫn Hương đi chơi viện bảo tàng, đến nơi chú làm việc và nhân buổi trưa không ai để ý, định hôn Hương. Nhưng luống cuống thế nào Hương ngã ngồi ra đất, đập mông đau quá nên không thể hôn nổi. Hương bảo sau này đi với ai mà cả hai đều có tình ý thì Hương phải chọn một chỗ cố thủ thật chắc chắn, đề phòng rủi ro. Cả bọn nhao nhao "Thế sau có tiếp tục xi-nê-ma gì nữa không?". Hương lắc đầu. Chú vẫn sang xin mắm tôm đều và mấy năm sau cưới một cô goá chồng.


Đến lượt Huế. Nó thẹn thò một lúc mới dám thú nhận là hôn lần đầu ở trong phòng hóa trang sau cánh gà hội trường. Nó với thằng bạn cùng lớp diễn cặp với nhau trong vai đôi bạn cùng tiến. Trong quá trình tập vở chung, hai đứa đã mắt la mày lét rồi nhưng thằng kia nhát gái đến nỗi phải diễn cảnh hai đứa tay trong tay rất vui vẻ, hồn nhiên mà hai đứa cắc cớ nắm kiểu gì cũng thẹn thò như đôi đang yêu nhau nên cô giáo bắt cầm tay luôn cho dạn. Đương nhiên cầm lâu thì thích nhưng cái hồi hộp ban đầu cũng mất đi, thực tình cả hai chỉ muốn hôn xem mùi vị nó như thế nào. Diễn xong đám bạn cùng trường hoan hô quá trời, hai đứa chạy vào trong tập hợp để sơi cháo gà bồi dưỡng. Đang theo đà chạy vào thì thằng kia giật Huế lại dúi vào sau cánh gà và nụ hôn đầu đời thấm mùi son phấn hoá trang đến nghẹt thở. Đúng ra là thằng kia phải ăn mấy lớp son của Huế. "Thế là ngọt ngào rùi". Đứa khỉ gió nào đó kết luận và nhìn chăm chăm vào môi Huế xem cái môi "hun" rồi nó như thế nào. Huế ngượng quá dúi mặt xuống đám chăn. Để gỡ lũ tiểu yêu ra khỏi Huế, Hoa quyết định tự kể chuyện mình.


Hoa nổi tiếng là đứa đa tình, giống gien mẹ. Mà mẹ nó có ai là không biết: Trẻ tươi mơn mởn, bỏ bố con nó từ lâu và cặp với không biết bao nhiêu là ông quyền cao chức trọng. Bà có tài "căn" đúng thời điểm ông nào sắp phất lên thì sà đến, đúng lúc nào ông ta sắp sa cơ lỡ vận thì lảng ra, rút lui an toàn. Nó còn xinh hơn cả mẹ. Mới học trung học mặt mũi đã rạng rỡ như hoa đào. Nó tự hào từng là bồ của tất cả đám con trai "có giá" ở trường. "Giá" ở đây là theo nhiều tiêu chuẩn. Một là đẹp trai con nhà giàu, hai là học giỏi có khả năng, ba cũng là cậu ấm con quan. Hạng bét nhất cũng phải có chút tài vặt như hát hay, đánh bóng chuyền giỏi hay mồm mép tép nhảy… Nó làm cho khối đứa con gái dè chừng vì sợ nó cướp bồ nhưng với bạn bè vô tư thì Hoa quả là một đứa rất đáng quý, thẳng thắn và nhiệt tình. Thế mà nụ hôn đầu đời của nó thật thảm hại. Một lần mẹ Hoa tổ chức sinh nhật cho nó ở nhà hàng. Khi nó đến nơi thì cả một bàn tiệc toàn các ông tai to mặt lớn và có mỗi mình mẹ nó là phụ nữ. Nó lịch sự cũng nâng ly với các chú nhưng chỉ được vòng đầu mặt mày đã xây xẩm. Ai đó dìu nó vào phòng. Chú ngồi cạnh lúc nãy vào theo và đặt tay lên hông Hoa, gắn vào môi nó một cái hôn nồng nặc mùi bia, rượu, gỏi cá sống. Hoa bảo chính nhờ mùi tanh ghê tởm ấy mà nó tỉnh trí ra được mấy phút để kịp tát bốp vào mặt ông ta và vùng chạy. Hoa nghẹn ngào "Sau này dù tao đã hôn rất nhiều, đã vung vãi nhiều thứ hơn cả hôn nhưng giá như ai cho tao một cái hôn đầu đời thật thanh khiết thì có lẽ tao đã không như bây giờ".


Cả lũ tự dưng trầm lắng xuống và bất giác đều thở dài theo tâm trạng của cô bạn đáng thương. Riêng Châu, Châu thấy mình thật hạnh phúc. So với tất cả những gì lũ bạn vừa kể, Châu không biết đấy đã phải mối tình đầu của mình chưa, nhưng rõ ràng bảo đó chỉ là một trò trẻ nít thì Châu không đồng ý. Bởi vì đó là một "mối tình tay ba" hẳn hoi.


Hồi ấy Châu học lớp hai. Vào lớp cô giáo bầu Châu làm quản ca. May làm lớp phó. Hùng làm lớp trưởng. Bộ ba ấy đã gắn bó với nhau suốt năm lớp hai do cô Hoài chủ nhiệm. Cô Hoài cũng là một cô giáo mà Châu nhớ nhất trong suốt thời đi học của mình. Có lẽ là do những kỷ niệm đầu đời bao giờ cũng như lúa ngậm đòng. Hương sữa thơm thảng thốt trên tay người cầm dẫu sau này hạt lúa có mẩy căng đến bao nhiêu nữa. Nhưng chuyện về cô Hoài nói sau vậy. Còn lúc này đây, mặc cho lũ con gái kêu toang toác, cười xoe xoé trên một cái giường chật chội, Châu im lặng sống lại với kỷ niệm thơ dại của mình.


Lớp trưởng chịu trách nhiệm chung về mọi mặt từ quân số, vệ sinh đến hoạt động phong trào, lớp phó như May chỉ chuyên về học tập. Châu làm quản ca, học rất giỏi, thêm nữa là con gái nên chữ viết đẹp và tròn trịa vô cùng. Trẻ con chưa biết chú ý nhiều đến xinh đẹp, nhà giàu hay những tiêu chuẩn như về sau này. Đơn giản đứa nào học giỏi sẽ là thống soái. Châu chẳng có một chức vụ gì đáng kể nhưng lại nắm quyền chỉ huy cả hai "ông tướng". Ngoài học, lũ Châu còn có bao nhiêu trò vui, như đi hái trộm me, xoài của những lâm trường ở gần trường. Đi học hồi đấy cũng không có nhiều hàng rong và lũ trẻ con cuối thời bao cấp làm gì có tiền mà tiêu vặt như bây giờ. Mỗi đứa được nhà chuẩn bị cho một chai sáu lăm đựng nước lọc, đứa nào "xuya" hơn thì có cái biđông cũ của bố. Nhưng ở trường chạy nhảy chơi bao nhiêu trò, chỉ một loáng cả nước lẫn các thứ quả để dành đều cạn kiệt. May hay đi múc nước lã ở cái giếng trên đỉnh dốc để đổ đầy lại cho Châu. Nước lã lại còn ngọt, mát hơn cả nước đun sôi nên lắm lúc chỉ mong nước đun sôi hết để uống nước lã. Hùng ghen tị với May vì điều đấy, và cả hai đứa con trai ngồi trong lớp chỉ chăm chắm nhìn chai nước của Châu đã sắp hết chưa để còn giành nhau đi lấy. May gần nhà Châu hơn Hùng, nhưng bù lại, Hùng hay được đi "họp" cùng Châu hơn chứ lớp phó chả bao giờ được đi họp dù vẫn "có chức". Hùng rất "tâm lý", mỗi lần có dịp đi đâu cùng lại để dành cho Châu mấy quả me chín. Hùng khoái nhìn cảnh Châu bóc từng lớp vỏ đã khô rốp sau đó n
hăn mặt nuốt từ từ cả quả me dài ngoằng vào miệng. Mặt Châu rất yêu. Trắng hồng như búp bê, mỗi tội toàn bị các bạn bắt chấy từ đầu mình bỏ lên đầu Châu nên bố Châu bực lắm. Mẹ tìm hạt na giã ra gội đầu cho Châu còn bố thì sắm cả bộ dao kéo và nghĩ ra bất cứ kiểu tóc nào ngắn, gọn nhất để thực hành ngay trên đầu Châu. Thành ra cái mặt xinh xắn ấy có hôm vác nguyên cả mớ đen đen ngắn um ủm như cái nồi đất úp lên, hôm lại ba tầng xiên xẹo. Châu cứ khóc hết trận này đến trận khác rồi lại phải mang kiểu tóc đấy cho đến lúc nào bố Châu nghĩ ra kiểu tóc mới. May không bao giờ trêu Châu như các bạn khác. May dẫn Châu, bảo vệ Châu về đến tận nhà. Hôm nào trời mưa May sang tận nhà đón Châu, hai đứa cùng đi chung một mảnh áo mưa nhà binh của bố May. Mẹ Châu dạy cùng mẹ May nên hai bà mẹ rất hay tâm sự về con cái. Thâm tâm Châu quý Hùng hơn dù Hùng không quan tâm được đến Châu nhiều như May. Thậm chí trong quyển vở ô ly, Châu còn tập viết thư gửi Hùng. May từ đấy ghét Hùng ra mặt và khi Hùng giao công việc hay cô giáo cử hai đứa đi đâu May không bao giờ chịu đi chung với Hùng. Ngược lại Hùng cũng luôn khó chịu mỗi lần May về chung với Châu. Nhưng rồi mùa xuân năm đấy làm đảo lộn tất cả. Học sinh được nghỉ tết thì May tích cực sang nhà Châu rửa lá, tỉa cây, quét dọn cùng Châu. Nhà May có một cây mận trắng, mẹ May rất quý thế mà May dám bẻ một cành to sang cho Châu. Mẹ May giận nhưng không dám mắng con vì sợ đến tai mẹ Châu. Cả tết năm ấy nhà Châu ngào ngạt trong hương mận. Châu quên hẳn Hùng. Rồi bố Châu được điều đi công tác ở vùng khác và đưa cả hai mẹ con Châu đi. Mọi việc diễn ra nhanh chóng, Châu không kịp tạm biệt cả cô giáo Hoài, lớp 2A lẫn Hùng và các bạn.


Buổi chiều hôm ấy, May và Châu đứng dưới gốc cây mận trắng nhà May đầy lưu luyến. May nắm bàn tay xiu xíu của Châu hẹn hò "Sau này mình nhất định gặp lại Châu. Mình sẽ đưa Châu ra tiệm cắt tóc chứ không để cho bố Châu cắt và... và mình... nhất định sẽ... lấy Châu làm vợ". Châu cũng gật đầu. Hoàn toàn không phải là một cái gật đầu thơ trẻ mà ngay cả bây giờ Châu vẫn gật nếu May xuất hiện. Sự thực thì Châu có gặp lại "mối tình đầu" ấy một lần. Hôm ấy, bố Châu đang ở cơ quan đột nhiên có một người đàn bà cùng thằng bé trạc tuổi Châu xuất hiện. Lúc đó Châu đã học lớp sáu. Bố Châu đến trường đón Châu về. Hai đứa đứng ngây ngô ngắm nhau và cả thẹn thùng nữa. Châu chỉ dám liếc trộm May. May đã cao hơn Châu rất nhiều và không giống như trong tưởng tượng của Châu. Chỉ một loáng mẹ May đã kéo May đi. May dặn với theo "May nói gì hồi lớp hai Châu vẫn nhớ chứ? Luôn luôn là thế. Bao giờ mình lớn...". Châu lại gật đầu. Suốt cả mối tình đầu, hai lần người ta nói những câu quan trọng thì hai lần Châu đều gật gật. Cả hai đều còn bé quá để biết hôn nhưng dẫu sao cái nắm tay rụt rè dưới cây mận Châu vẫn nhớ như in. Và mỗi lần như thế Châu lại mỉm cười. Rõ ràng mình yêu từ rất sớm. Từ lớp hai đã biết yêu và hẹn ước rồi. Ghê thật.


Châu ngoảnh lại đã thấy lũ gà mái ngủ hết rồi. Đầu đứa nọ ở dưới chân đứa kia. Mông cái Hoa đặt ngang mũi cái Huế. Cái Hằng xoạc chân ngang như cầu thủ chuẩn bị sút bóng, còn cái miệng "chi-ca-vâu" của cái Lan phô hết lợi. Cái Bông ngủ ngoan nhất, hai tay khép trước ngực, mặt rất duyên, rõ là một đứa con gái ý tứ kể cả trong giấc ngủ. Châu mãi vẫn chưa thu xếp được một góc cho mình đành ngồi bó gối trong bóng tối mờ dịu phủ khắp căn phòng.


Tám đứa con gái, tám mối tình đầu, tám nụ hôn đầu, tám kiểu hẹn hò. Dẫu chua chát, buồn khổ, êm đềm, trong trẻo hay bi hài đến cỡ nào đi chăng nữa, những kỷ niệm đầu đời vẫn như một giọt nước từng làm lay động cả một lá khoai xanh mướt, non tơ...

2703




Hồi mười tuổi, tôi còn nhớ một buổi chiều chủ nhật, cha dắt tay tôi đi bộ vào rừng nghe chim hót .Cha con tôi vẫy tay tạm biệt mẹ , mẹ ở lại nhà chuẩn bị bữa tối, vì thế không thể đi cùng hai cha con. Mặt trời rực rỡ và ấm áp, hai chúng tôi sải bước chân trên đường . Chúng tôi không coi việc nghe chim hót là quá quan trọng , mặc dù tiếng nhạc thánh thót ấy luôn là một thứ gì đặc biệt và bất thường .
Cha và tôi đều là những người nhạy cảm. Chúng tôi quen với rừng và những sinh vật sống trong nó, bởi vậy nên không thấy nóng lòng chút nào . Mà cũng vì lúc ấy là một buổi chiều chủ nhật và cha được rỗi rãi . Chúng tôi đi men theo đường xe lửa, những'' người khác thì không được phép thế đâu, nhưng cha công tác bên ngành đường sắt nên được phép. Theo lối ấy , chúng tôi đi thẳng vào rừng , không phải vòng vèo. Khi ấy có một con chim cất tiếng hót và ngay tức thì, tất cả những con còn lại cũng hót vào bản giao capital rừng xanh. Chúng chiêm chiếp trong những bụi cây, loài chích bờ giậu, loài hét,chích bông. Lúc bước vào rừng, chúng tôi nghe thấy tất cả âm thanh liu riu phát ra từ những loài côn trùng nhỏ bé . Trên mặt đất , loài cỏ chân ngỗng bò ngổn ngang một lớp thật dầy, đám cây bu-lô đã thay lá mới , những cây thông như trẻ lại , đâm chồi xanh non . Và nơi nơi ngập tràn một mùi hương dễ chịu . Chỗ đất phủ rêu đang bốc lên những sợi hơi nước mỏng manh , bởi vầng dương đang tung xuống từng chùm nắng . Ở khắp nơi đều sống động ồn ào. Những con nghề bay ra khỏi tổ những con ruồi nhuế lượn vòng trên đất ẩm ớt . Những con chim bất chợt bay ra từ bụi cây tớp ruồi rồi lại bay vào . Bất đồ một đoàn tàu hoả chạy qua , chúng tôi tránh giạt xuống vệ đường . Cha đặt hai ngón tay lên mũ chào người lái tàu, người lái tàu chào lại và giơ tay vẫy vẫy. Vạn vật như đều chuyển động . Lúc chúng tôi đi trên những thanh tà vẹt , lớp nhựa trải đường chảy mềm ra dưới ánh nắng mặt trời , dâng lên nhè nhẹ một hương vị pha trộn từ mọi thứ , mùi dầu máy và hương hoa hạnh, mùi nhựa đường cùng hương cây thạch nam.
Chúng tôi sải bước theo những thanh tà vẹt để tránh lớp đá lổn nhổn khó đi và làm hỏng đế giầy. Hai thanh ray tàu bóng loáng trong nắng . Chúng tôi đi qua , ở hai bên đường những cột dây điện báo kêu o o.
Vâng ! quả là một ngày đẹp trời . Bầu trời trong sáng đến tột cùng, không một gợn mây , theo lời cha thì không thể có một điều gì xảy ra trong một ngày như thế này. Lát sau chúng tôi tới một cánh đồng lúa mạch nằm bên phải đường tàu . Ở đây, một người nông dân chúng tôi quen biết vỡ hoang một khoảng đất để trồng trọt , lúa mạch mọc đầy , đều đặn , cha ngắm nhìn vẻ hiểu biết , và tôi có thể cảm thấy rằng người hài lòng . Tôi không biết nhiều về điều ấy bởi tôi sinh trởng ở thành phố. Rồi đó , chúng tôi qua một chiếc cầu bắc ngang dòng suối. Dòng suối này quanh năm ít nước , nhưng sao bữa nay lại đầy ắp. Hai cha con nắm tay nhau đề khỏi bị trượt xuống qua khoảng trống giữa các thanh tà vẹt . Từ đó đến chỗ ở xinh xắn của người gác ghi cũng không xa . Chỗ này chìm lấp giữa màu xanh của rừng . Gần ngôi nhà có những cây táo và họ mời hai cha con tôi uống sữa . Cha con tôi ngắm nhìn đàn gà, lợn, vườn cây ăn quả trổ đầy hoa , rồi lại tiếp tục ra đi Chúng tôi muốn tới bên dòng sông , ở đó cảnh đẹp hơn bất cứ chốn nào. Dòng sông có một điều gì đó đặc biệt, vì lẽ dòng nước này đã từng chảy qua ngôi nhà xa cũ của cha. Chúng tôi không bao giờ muốn quay về trước khi tới được đó , và như mọi lần, lần này cha con tôi đã tới cũng không còn xa mấy, nhưng chúng tôi không tới ga . Cha nhìn quanh kiếm tìm những dấu vết xa cũ còn lại. Người nghĩ ngợi lung mung. Chúng tôi dừng lại bên bờ sông, dòng nước chảy mênh mông
và hiền hoà dưới ánh nắng mặt trời , những hàng cây lá um tùm đứng trên đê soi mình xuống nước tĩnh lặng . Tất cả thật mát mẻ và trong sáng. Một làn gió khe khẽ lướt qua từ những cái hồ trên cao. Chúng lôi trèo xuống vệ đê và đi một đoạn dọc theo mép nước. Cha chỉ cho tôi những chỗ ngồi câu cá . Khi còn là một cậu bé, cha thường ngồi trên những tảng đá kia suốt ngày chờ cá Pecca. Thường thì cũng chẳng mấy khi cá cắn câu , nhưng những ngày như thế thật vui và dễ chịu .
Giờ thì người không còn thời gian nữa . Chúng tôi chơi đùa một lát bên dòng sông, quăng những mảnh vỏ cây xuống dòng nước đang trôi xa dần , ném những mẩu đá xem ai xa nhất. Cha và tôi , tự nhiên thấy vui vẻ và khoan khoái . Nhưng rồi một lát sau cũng thấy mệt . Chúng tôi nghĩ thế là đủ và bắt đầu quay về nhà. Lúc ấy, trời bắt đầu sập tối. Khu rừng như khác lạ . Dĩ nhiên ánh sáng vẫn chưa tắt hẳn, nhưng bóng đêm đã len lỏi khắp mọi nơi. Hai cha con rảo bước . Có thể mẹ đang nóng ruột chờ bên bữa tối. Mẹ vốn luôn lo ngại một điều gì đó có thể '' xảy ra, dù cho chẳng có gì hết. Vì hôm ấy là một ngày rực rỡ mà. Tất cả mọi thứ đã hiện ra như nó nên thế và cha còn lôi thực hài lòng với chúng . Trời càng lúc càng tối hơn , những hàng cây trở nên kỳ ảo . Chúng đứng nghiêm và lắng nghe thanh âm dội lên từ dưới chân chúng tôi , cho dù chúng chẳng hề hay biết chúng tôi là ai . Có một con đom đóm lập loè trong tán lá . Nó nằm đó , trong bóng đêm và liếc nhìn chúng tôi. Tôi nắm chặt tay cha , nhưng người hình như không nhận thấy thứ ánh sáng kỳ lạ ấy , người vẫn cắm cúi đi. Lúc chúng tôi quay về tới chiếc cầu bắc qua dòng suối thì trời đã lối hẳn .
Phía dưới , dòng suối gầm gào như thể muốn nuốt chửng hai cha con, như thể mặt đất mở ra dưới chân hai người. Chúng lôi thận trọng bước qua những thanh tà vẹt nắm chặt tay nhau để khỏi lỡ chân ngã xuống . Tôi nghĩ ,chắc cha sẽ bế tôi lên qua dòng suối, nhưng người chẳng nói nửa lời. Tôi cho rằng người muốn tôi phải giống như người , không nghĩ ngợi vẩn vơ gì về dòng suối. Chúng tôi lại đi. Cha bình thản đi trong bóng đêm, chân bước đều đặn, không nói gì. Người đang nghĩ về những gì thuộc riêng người . Tôi không thể hiểu tại sao người lại bình thản như vậy , khi mọi vật xung quanh đều có vẻ gì ma quái. Tôi nhìn xung quanh kinh hoảng , chẳng có gì ngoài bóng tối khi ấy bóng đêm sẽ theo hơi thở chui vào người, và như thế tôi nghĩ thực nguy hiểm. Người ta sẽ chết ngay . Tôi hoàn toàn nhớ rõ những suy nghĩ như thế vào lúc ấy . Đường tàu chạy trên một dải đê rất dốc, nó chạy hút vào bóng đêm. Đám cột điện báo đứng thẳng , vươn lên bầu trời đầy vẻ ma quái, nó lầm bầm từ phía sâu trong , như thể có ai đó đang độc thoại , hướng xuống trái đất . Những cục sứ trăng trắng ngồi trên đó hoảng hốt, co mình vì sợ hãi và đương lắng nghe. Tất cả đều sởn da gà . Chẳng có gì là thực, chẳng có gì là tự nhiên , tất cả đều huyền bí. Tôi đi nhanh lại bên cha thì thào:
- Tại sao trời tối lại đáng sợ thể?
- Không, bé con. Chẳng có gì đáng sợ. - Cha nói và nắm lấy tay lôi.
- ôi cha. Nhng nó thực đáng sợ.
- Không! Con không được nghĩ như thế . Cha con mình đều biết là có Chúa , đúng thế không ?
Tôi cảm thấy sao qua đơn độc , sao bị bỏ rơi phũ phàng. Thật lạ lùng khi chúng tôi lại không giống nhau trước đêm tối. Và lạ lùng hơn nữa khi điều cha nói chẳng giúp được gì, chẳng ngăn được cơn sợ hãi trong tôi . Không, ngay cả khi cha nói Chúa sẽ cứu giúp , ý nghĩa về Chúa cũng đã làm lôi sợ hãi . Không sợ hãi sao được khi hình dung ông ta ở tất cả mọi nơi trong bóng đêm. Ở kia, trong tán lá cây, và kia nữa bên trong những cột điện báo đang thì thào, thì thào, có thể đấy là ông ta cũng nên , tràn ngập tận đâu đâu. Thế nhưng tất cả mọi người, ai cũng như ai , không bao giờ có thể nhìn thấy ông ta .Chúng lôi bước đi lặng lẽ,mỗi người theo đuổi một ý nghĩa riêng. Trái tim tôi tù túng như thể bóng tối đã len vào và đang bóp chặt nó. Khi ấy, lúc tới chỗ ngoặt, bỗng nhiên chúng tôi nghe thấy một tiếng động khủng khiếp phía sau lưng . Chúng lôi cũng giật mình ra khỏi những suy tư . Cha lôi vội tôi xuống vệ đê và người ôm chặt lấy tôi . Một đoàn tàu lao qua, một đoàn tàu màu đen , ánh sáng hắt ra từ tất cả các toa khi nó lao qua ra rít lên. Đây có thể là cái gì nhỉ ? Bởi giờ này không thể có một đoàn tàu nào qua đây. Chúng tôi nhìn hút theo nó, kinh hoàng. Cái nồi hơi thở hồng hộc trên chiếc đầu máy kềnh càng, nó ngoạm nuốt lừng xẻng than, và những lia lửa bắn ra toe toé trong đêm. Khủng khiếp quá! Gã lái tàu đứng bất động, tái nhợt, mắt mở trừng trừng như hoá đá . Cha không hề nhận ra hắn ta, không biết hắn là ai.Hắn nhìn ra phía trước như thể hắn đang lái thẳng vào bóng đêm, mất hút trong đêm tối bất tận .
Giật mình và thở hổn hển vì sợ hãi, tôi nhìn theo quái tượng kia. Nó đã bị bóng đêm nuốt chửng . Cha giúp tôi trèo lên đường ray và cả hai vội vã về nhà.
Người lầm bầm : " Kỳ lạ quá! Mình cứ tự hỏi tàu nào thế nhỉ? Tay lái tàu mình cũng không biết nốt ! "
Rồi cha không nói thêm câu nào nữa . Toàn thân tôi run lẩy bẩy. Đấy là cái đã dành cho tôi. Tôi đoán ra nó có ý nghĩa gì. Nó là tất cả nguồn cơn sợ hãi sẽ xâm chiếm tôi, tất cả những gì không thể hay biết, đến cha cũng không biết, và cũng không thể bảo vệ tôi thoát khỏi chúng . Thế giới này sẽ dành cho tôi như thế , cả một kiếp sống xa lạ tôi sẽ phải sẻ chia , nó chẳng giống cuộc đời cha chút nào, chẳng giống cuộc đời của bao người khác , bình thường và rõ ràng .Nó không phải là một thế giới thực hay một kiếp sống thực, nó chỉ lao qua khi bùng cháy lên trong bóng đêm không có tận cùng.239




Cảnh sát chặn chiếc xe của một cô gái tóc màu vàng rực:
- Tại sao cô lái xe chao đảo trên đường?
- Ôi! Sao đoạn đường này lại lắm cây mọc chìa ra ngoài đến thế? Tôi thấy một cành cây quệt vào bên phải kính xe nên quặt sang bên trái. Ngay sau đó, bên trái cũng bị cây quệt vào nên tôi lại né sang phải. Cành cây đó cứ liên tục hiện ra ở bên trái rồi lại bên phải nên tôi vòng sang phải, rồi lại sang trái...
- Thưa cô
- viên cảnh sát ngắt lời
- đó chỉ là cái gạt nước trên kính chắn gió mà thôi!
1698




Chạy Trốn Người Tình


     Mặc dù, chưa gặp mặt Kim, nhưng thằng Thịnh đã biết nàng qua những lá thư tình. Mọi lá thư nàng gửi cho tôi thì thằng Thịnh đều đọc. Hắn đọc say sưa.

      Hắn biết rõ chuyện tôi và Kim yêu nhau. Biết một cách rành rọt, nên nhiều lúc nhận được thư của nàng thì sau khi đọc xong, hắn đã đọc đễ cho tôi chép lại thư trả lời cho nàng.

      Tôi rời khỏi ký túc xá vào lúc 5 giờ sáng. Chăn chiếu và sách vở của thời sinh viên xin trả lại . Những bữa cơm chỉ có rau muống luộc và "canh toàn quốc" chúng tôi xin trả lại. Tôi trả lại tất cả. Từ ngọn đèn mờ nhạt của những đêm học thi. Từ chiếc giường sắt hai tầng đầy rệp. Đến những bài học tiếng Anh, Hán, Nôm. Tôi trả lại tất cả. Để về miền Trung ăn Tết. Có nghĩa là tôi sắp đối diện với thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ. Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh. Đưa tôi ra đến tận bến xe miền Đông, thằng Thịnh bảo:

      - Chúc mày về quê gặp nhiều may mắn. Gặp Kim cho tao gửi lời thăm.

      Cứ làm như hắn là người yêu của nàng không bằng. Do đó, khi nghe hắn nói vậy thì tôi rất cảm động.

      - Ừa cám ơn mày. Khi gặp mày chắc nàng cũng quý mày lắm Thịnh ơi!

      Năm giờ sáng ở Sài Gòn đã rộn rịp những tiếng xe và người. Chúng tôi quẹt lửa đốt cháy những điếu thuốc Aspara để sưởi ấm tâm hồn lúc sắp chia tay. Và khi chưa hút xong điếu thuốc thì có lệnh lên xe. Hành khách được xếp vào các băng ghế. Chật chội. Như người ta xếp cá mồi xuất khẩu. Và tôi, thằng sinh viên chân yếu tay mềm cũng được đối xử như thế. Tôi suýt nhăn mặt cau có nếu... Nếu người ngồi cạnh tôi chung một băng ghế không lại là cô gái này. Cô ta đẹp quá. Mái tóc ngắn củn cỡn như con trai. Và môi đỏ màu son. Ánh mắt lúng liếng nhìn tôi như khẽ chào một người bạn đồng hành. Bằng linh tính của một thằng con trai đã có người yêu, tôi biết rằng cô ta đang dành cho tôi khá nhiều thiện cảm. Tôi thầm cám ơn anh "lơ xe" đã xếp tôi ngồi băng ghế này. Ngồi cạnh người con gái đẹp. Khi đi tàu xe điều hạnh phúc nhất đễ giết chết thời gian nhàn rỗi trên xe, không có gì lý thú bằng những cuộc trò chuyện với người bạn gái ngồi bên cạnh. Và tôi may mắn là được ngồi bên một người đẹp. Khi tôi bước vào băng ghế thì cô ta nhanh nhẹn đứng lên. Đôi môi màu son ấy đã nói:

      - Anh ngồi bên cạnh cửa sổ nhé. Ngồi chổ đó gió thổi lạnh lắm, em chịu không được.

      Tôi vui vẻ đáp:

      - Vâng, cám ơn em.

      Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì xe bắt đầu rời bánh. Mọi âm thanh rung lên. Như tâm hồn tôi đang rung lên những cảm xúc nôn nóng mau mau về quê ăn Tết. Xe chạy bon bon. Ngồi bên cô gái mới quen, tôi rút một điếu thuốc gắn trên môi. Đó là thói quen giữ bình tĩnh của tôi khi nói chuyện với một người lạ. Tôi nói:

      - Xin phép em, tôi có thể hút thuốc được không?

      - Vâng, anh cứ tự nhiên.

      - Em không sợ khói thuốc sao?

      Cô ta chỉ cười chứ không nói. Tôi khum bàn tay để che gió trong khi quẹt lửa. Cây diêm phựt cháy rồi tắt ngủm. Gió thổi mạnh quá! Tôi lúng túng chưa biết làm thế nào thì cô ta nói:

      - Để em che gió cho, anh quẹt diêm đi.

      Vừa nói, cô ta vừa khum lại mười ngón tay. Tôi quẹt diêm và mồi thuốc một cách dễ dàng. Tôi thả khói thuốc Aspara khét lẹt qua miệng:

      - Nè, em tên gì vậy? Tôi tên Quốc.

      Cô ta không trả lời mà chỉ mỉm cười. Chao ôi!!! Khi người con gái mỉm cười, đó là lúc họ đáng yêu nhất vì trên gương mặt ấy không hề lộ ra một chút bực bội và nhỏ nhen nào cả. Nụ cười của cô bạn này đã làm tôi ngây ngất:

      - Thú thật, tôi tên Quốc. Tôi là sinh viên khoa Văn. Còn em, em tên gì vậy?

      - Anh hỏi để làm gì?

      - Để bọn mình gọi nhau cho dễ. Vì...

      Cô ta tròn mắt hỏi:

      - Vì cái gì vậy anh Quốc?

      Tôi chợt nhớ đến những lời tôi đã tỏ tình với Kim, bây giờ tôi lập lại với cô bạn này:

      - Vì đời sống này mọi người cảnh giác với nhau nhiều quá, nên mọi tông tích, lý lịch của mình đều giấu kín khi trò chuyện với người khác. Điều đó làm tôi rất buồn. Tôi mong rằng trên đời này vẫn còn chỗ cho những tình cảm chân thật. Chứ huống hồ gì từ đây về Đà Nẵng phải ngồi cạnh nhau đến hai ngày. Đúng vậy không em?

      Nhờ hút thuốc Aspara hay chăng mà sáng nay tôi lại ăn nói một cách có duyên quá vậy? Tôi chợt khâm phục những lời ăn nói hoa mỹ của tôi. Sinh viên Văn khoa mà lỵ. Quả thật, khi nghe những lời bay bỗng của tôi thì cô ta vội vàng chớp mắt:

      - Anh nói như nhà thơ vậy. Hay quá! Em tên là Thùy.

      Được lời khen của Thùy như cởi mở tấm lòng, tôi cao hứng ba hoa:

      - Thùy à? Tên em đẹp lắm. Thanh Thùy, Mộng Thùy, Trang Thùy hay Diễm Thùy?

      - Trật lất. Em là Phương Thùy.

      Lúc này, xe đã chạy bon bon. Những lúc gặp đoạn đường đầy ổ gà thì chiếc xe nghiêng ngửa làm Thùy ngã vào tôi. Tôi cám ơn những đoạn đường như thế. Hỡi những ông công chánh, những thợ làm đường hãy đễ đường đầy ổ gà, ổ voi...

      Vì tranh thủ thời gian gần Tết, nên xe của chúng tôi chạy bạt mạng. Không dừng lại ở bất cứ nơi nào để đón thêm hành khách. Mãi đến một giờ trưa chúng tôi mới được dừng lại ở thị xã Phan Rang để ăn cơm. Cơn nắng gắt của thị xã đã đón chúng tôi bằng tất cả nhiệt tình. Tại đây, qua làn gió lồng lộng của buổi trưa đã mang lại cho chúng tôi mùi nước mắm. Và đây mùi vị của biển. Những tiếng pháo đưa ông Táo về trời đã dội lại, càng làm tôi nôn nao. Bước vào quán ăn tôi nói với Thùy:

      - Sắp Tết rồi. Anh sung sướng quá.

      Thùy cười:

      - Tết về quê gặp người yêu nên sung sướng chứ gì?

      Lời n
ói vu vơ của nàng đã trúng ngay tim đen của tôi. Chỉ có những thằng ngu mới thừa nhận với người con gái này là mình đang yêu một người con gái khác. Trong giáo trình môn Văn học ở phương Tây, tôi đã từng đọc được đâu đó lời "khuyên" của gã Don Juan: Các mối tình của đàn ông luôn luôn là một dãy số biến đổi, nó sẽ là số không khi nói với người phụ nữ và sẽ trở thành con số nhiều khi kể cho một người đàn ông khác... Do đó, khi nghe Thùy nói thế tôi giả bộ làm mặt buồn thiu như cơm khê nhiều lửa bởi bàn tay vụng nấu:

      - Thùy nói gì lạ vậy? Anh tìm mỏi mắt cũng chưa hề được ai thương cả.

      - Tại anh khó tính chứ bộ.

      - Sao Thùy biết anh khó tính?

      Cô ta cười:

      - Trông anh cũng đẹp trai và học hành đàng hoàng, có khối cô yêu anh.

      Bất chợt tôi phá lên cười:

      - Được như vậy thì hên quá! Ước gì anh gặp được cô nào như em thì tuyệt quá.

      - Thôi đừng có nói nhảm. Mình vào ăn cơm đi anh.

      Chúng tôi vui vẻ bước vào quán. Và để trở thành người con trai thanh lịch, nên cuối bữa ăn tôi dành được trả tiền. Số tiền để dành ít ỏi của tôi vơi dần một cách đáng thương hại. Nhưng tôi vẫn vui vẻ huýt sáo khi bước lên xe. Khi xe chạy, gió thổi mát rười rượi. Mọi người trên xe đều bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Thùy đã ngã vào vai tôi để ngủ vì xe chật chội nên không còn cách nào khác. Điều đó làm tôi mừng rơn. Tôi quyết chí lấy lòng của nàng, nên khi nàng thiu thiu giấc ngủ thì tôi khẽ đọc thơ .

      Thằng Thịnh thường bảo tôi: "Chinh phục con gái mà bằng thơ là cách chinh phục đầy lịch sự và hiệu quả nhất". Bằng giọng nhỏ nhẹ của thằng con trai Quảng Nam sau mấy năm ăn học ở Sài Gòn tôi đã ru nàng bằng thơ . Ngủ ngon nhé Thùy ơi!!!

      Quả thật, lời tôi đọc khẽ khàng một cách du dương đầy quyến rũ nên Thùy đã ngủ ngon. Và tôi, tôi cảm thấy mình trở thành người có nhiệm vụ phải tỉnh táo để canh giấc ngủ cho Thùy.

      Sau khi ngủ chập chờn trên xe, Thùy thức dậy hẳn và hỏi:

      - Đến đâu rồi anh Quốc?

      - Đến Qui Nhơn rồi.

      - Vậy là sắp về nhà rồi.

      Con mắt ngái ngủ và giọng nói ấm cúng của nàng đã làm tôi cảm thấy xao xuyến. Gần về đến nhà có nghĩa là sắp chia tay nhau. Điều đó bất chợt làm tôi buồn. Tại sao vậy? Tôi không lý giải được, khi mà tôi chưa nói yêu Thùy bao giờ. Sắp chia tay rồi, tất cả những điều đó đã buộc tôi bạo dạn:

      - Thùy nè, ở Đà Nẵng em ở đường nào vậy?

      - Anh hỏi làm chi vậy?

      - Để đêm ba mươi Tết anh sẽ đến thăm em.

      - Xạo hoài.

      - Ai thèm xạo, anh nói thật mà.

      Tôi sung sướng chờ đợi cái địa chỉ mà Thùy sẽ nói. Nhưng Thùy lại đánh trống lãng một cách tài tình:

      - Anh Quốc nè, lúc nãy anh đọc thơ của ai mà hay quá vậy?

      Tôi bèn giã bộ:

      - Ủa, lúc nãy em ngủ mà em cũng nghe sao?

      Nàng gật đầu:

      - Ngủ gì đâu, xe xóc quá.

      Thế là nàng đã rơi vào "cái bẫy" mà tôi đã giăng ra. Cám ơn mày Thịnh ơi! Tôi hãnh diện trả lời:

      - Thơ của anh đó.

      - Trời đất! anh cũng biết làm thơ nữa hả?

      Lời ngạc nhiên của nàng làm tôi sướng phồng cả hai lổ mũi. Thùy nói tiếp:

      - Anh chép bài thơ đó tặng cho em nghen?

      - Đồng ý một trăm phần trăm.

      Và tôi không quên bỏ lỡ cơ hội tán tỉnh:

      - Nhưng em cho anh địa chỉ để anh cầm bài thơ đó đến nhà em. Đến vào đêm ba mươi Tết, em có thích không?

      Nàng im lặng, xe vun vút lao đi. Trời về khuya lành lạnh khiến người ta ngồi sát lại gần nhau là điều hợp lý. Tôi khéo léo ngồi sát lại phía gần Thùy. Bất chợt bàn tay tôi chạm vào bàn tay nàng. Nóng như than, như lửa. Nàng để yên như không biêt chuyện đó xảy ra. Tôi để yên như tận hưởng một hạnh phúc đến bất ngờ. Thời gian trôi qua. Tim tôi nóng ran. Và Thùy nói:

      - Thôi được, khi xuống xe thì em sẽ trao địa chỉ cho anh. Còn bây giờ thì bí mật.

      Tôi mừng rơn và siết chặt tay Thùy. Lúc đó, những tiếng pháo báo hiệu mùa xuân sắp đến lại rộ lên. Lòng tôi đầy hạnh phúc. Và đến gần bảy giờ sáng hôm sau thì xe chúng tôi đã đến Đà Nẵng. Thời gian trôi qua nhanh như sự hối tiếc của tôi. Ngay giữa bến xe Đà Nẵng khi chia tay nhau Thùy trao cho tôi một tờ giấy nhỏ, ghi địa chỉ của nàng. Tôi nhét vội vàng vào túi áo, để còn kịp gọi xe xích lô chở nàng về nhà. Mọi người đều mệt mỏi trên chuyến xe tốc hành nên ai cũng muốn nhanh chóng trở về nhà. Tôi cũng vậy. Tôi thèm về ngay nhà để tắm giặt, ngủ một giấc cho đã đời. Đà Nẵng ơi Đà Nẵng!!!! Tôi đã về quê ăn Tết.

      Suốt mấy ngày sắp Tết, tôi phải bận rộn với biết bao là việc phải làm. Không có thời gian dành cho chuyện nghỉ ngơi và đi chơi. Kim cũng vậy. Nàng chỉ đến thăm tôi một vài lần. Tất cả mọi chuyện chúng tôi đều hẹn vào ngày mồng một Tết hoặc đêm ba mươi Tết. Và đêm ba mươi Tết cũng đã đến. Khi ủi quần áo, để diện thật bảnh trong đêm đi đón giao thừa, tôi sực nhớ lại tờ giấy của Thùy. Lật tờ giấy đó, tôi thấy ghi: "Phương Thùy địa chỉ X đường Triệu Nữ Vương". Trời ơi!!!!!! Tôi cảm thấy xây xẩm mặt mày như vừa trúng cơn gió độc. Tôi vò mạnh tờ giấy trong lòng bàn tay và bỏ vào miệng nuốt xuống cổ họng. Tim tôi đau thắt lại. Đó chính là địa chỉ của Phương Kim - người yêu của tôi. Lẽ nào??? Lẽ nào Phương Thùy và Phương Kim là hai chị em ruột của nhau? Tôi đã bắt cá hai tay...

      Sự thật bao giờ cũng đơn giản. Tôi đã phạm một lỗi lầm rất lớn. Kim không thể tha thứ cho tôi. Đêm ba mươi Tết này tôi phải đi đâu? Tôi chạy trốn người tình. Tôi nghe trên trời xanh vọng về tiếng hát "Trời đang Tết hay lòng mình sắp Tết? Tháng ngày đã trôi qua tình đã phôi pha người xa khuất. Chỉ còn một chút hương xưa giờ cũng phong ba rụng cuối mùa...". Tình tôi đã rụng. Và như một tội phạm tôi chạy trốn người tình trong đêm ba mươi Tết.



Tác Giả: Lê Minh Quốc

87




Một cô gái tóc vàng phóng xe quá nhanh bị cảnh sát chặn lại yêu cầu cho xem bằng lái, cô giận dữ thốt lên:
- Giá mà ngài giám đốc sở cảnh sát biết được các anh làm việc như thế nào! Vừa mới hôm qua, đồng nghiệp của anh tịch thu mất bằng lái của tôi, vậy mà hôm nay anh lại còn đòi xem nữa!
2424




Hai chú bò đực tình cờ gặp nhau trên đường. Chú bò Giôhan thì béo tròn. Còn chú bò Ali thì gầy trơ xương. Giôhan thương bạn liền hỏi:

- Ali, vì sao anh đến nông nỗi này? Chắc chủ bắt làm việc nhiều quá phải không?

Ali rơm rớm nước mắt:

- Đúng thế, Giôhan ạ. Lại con cho ăn ít nữa chứ!

- Sao anh không bỏ sang ở với tôi? Ông chủ tôi tốt lắm!

- Mình cũng muốn. Nhưng lúc này chưa thể được!

- Anh còn vướng việc gì?

- Chuyện thế này, ông chủ tớ có một cô gái rất xinh đẹp nhưng lại rất ngu đần!

- Anh định ở lại để dạy cho cô ta thông minh lên sao?

- Không, ý định đó để sau. Anh biết không, ông chủ thường mắng cô con gái mình: "Mày ngu như bò ấy, tao sẽ gả mày cho con Ali kia!".

- Hay đấy! Thế ông chủ đã gả chưa?

- Chưa! Nhưng tớ đang hi vọng!
1452




Chuyến tàu ma!!!


     Thứ sáu, ngày 3 tháng 3 năm 1944. Đồng hồ trên tường chỉ gần 12 giờ khuya. Angelo Caponegro bồn chồn đứng ngồi không yên. Từ ba tháng nay, anh được bổ nhiệm làm trưởng ga tàu hỏa Balvano nằm giữa Naples và Rome. Vài tuần qua, anh bù đầu với công việc...

      Nước Ý đang trải qua thời kỳ hết sức đen tối. Từ mặt trận phía Nam, quân đồng minh đang tiến dần lên phía Bắc với những trận đánh nảy lửa. Được sự hỗ trợ của quân phát xít Đức, miền Bắc nước Ý vẫn nằm trong tay nhà độc tài Mussolini. Những tháng đầu năm 1944, nước Ý bị chia cắt manh mún, oằn oại trong cuộc chiến tàn khốc.

      Như các trưởng ga ở những vùng có chiến tranh, Angelo Caponegro làm việc dưới áp lực và tinh thần trách nhiệm cao. Bằng mọi cách phải bảo đảm an toàn cho các chuyến tàu chở dân tị nạn ra khỏi vùng giao chiến mà không bị phi cơ Đức oanh tạc. Qua khung cửa kính, Angelo thấy khoảng trên chục hành khách đang chờ đi chuyến tàu số hiệu 8017 sẽ đến ga Balvano lúc 0 giờ 10 phút. Angelo đang trông chờ tàu đến. Đây là chuyến tàu cuối cùng trong ngày.

      Tiếng còi hú một hồi dài trong đêm vắng. Angelo bước ra sân ga. Chuyến tàu mang số hiệu 8017 mà trạm cuối là Rome đang chạy vào ga, nhả ra phía sau một vệt khói dài, đen kịt. Tàu giảm dần tốc độ rồi dừng hẳn giữa sân ga. Khách chờ bước vội lên tàu. Hầu như mọi hành khách trên tàu đều mệt mỏi ngủ gà ngủ gật. Tất cả đều đi đến ga cuối: Rome.

      Angelo đi lên phía đầu tàu để trao đổi với lái tàu. Do nguồn dân tị nạn tăng đột biến nên phải nối thêm 5 toa tàu và tăng cường thêm một đầu kéo... Angelo hỏi lái tàu:

      - Mọi việc êm xuôi chứ?

      Người nhễ nhại mồ hôi, lái tàu nghiêng mình ra ngoài cửa sổ đáp:

      - Đến đây thì mọi thứ đều suôn sẻ. Nhưng sắp tới sẽ khó khăn đấy. Qua ga Balvano tàu phải leo dốc đèo. Phải dự trữ đủ lượng than cho đầu kéo.

      Angelo trấn an lái tàu:

      - Tôi sẽ cung cấp đủ than cho hai đầu kéo.

      Than được chuyển ngay lên tàu. Trong lúc đó nguyên đoàn tàu dài nằm im: Tất cả hành khách đều ngủ vì mệt sau những ngày dài phải đối phó với hiểm họa chiến tranh...

      Việc tiếp tế nhiên liệu cho tàu mất hết 40 phút. Lúc 0 giờ 50 con tàu sẵn sàng chuyển bánh. Sau hồi còi dài, con tàu rùng mình chuyển động. Angelo đứng nhìn theo cho đến khi hai bóng đèn đỏ nơi đuôi tàu mất hút trong màn đêm. Anh quay vào phòng làm việc sắp xếp lại sổ sách và ngồi chờ cú điện thoại của Luigi, trưởng ga kế tiếp, thông báo chuyến tàu 8017 đến ga an toàn, trước khi lên giường ngủ. Đoạn đường từ Balvano đến ga Bella Muro dài khoảng trên 20 km. Thông thường tàu chỉ mất 15 phút hoặc tối đa là 20 phút nếu có tăng cường thêm toa.

      Dưới ánh sáng mờ tỏa ra từ bóng đèn trong phòng, Angelo bật lửa châm một điếu thuốc, mắt lim dim mơ tưởng sắp được ngả lưng đánh một giấc sau ngày làm việc căng thẳng. Anh mơ về ngày chiến tranh kết thúc, hòa bình lập lại trên đất nước... 1 giờ 5 phút. Giờ này chuyến tàu 8017 phải đến ga Bella Muro. Angelo nhìn vào chiếc điện thoại móc trên tường, bồn chồn chờ tiếng chuông reo và giọng nói quen thuộc của Luigi thông báo tàu đến nơi... Nhưng chiếc điện thoại vẫn im thin thít. Anh châm điếu thuốc thứ hai. Đồng hồ chỉ 1 giờ 25. Ba mươi lăm phút đã trôi qua từ khi tàu xuất ga. Bỗng chuông điện thoại reo vang. Angelo nhấc máy và nhận ra ngay giọng nói của Luigi, trưởng ga Bella Muro. Nhưng sao hôm nay giọng nói của Luigi không bình thường mà pha lẫn bực dọc:

      - Chuyện gì xảy ra với tàu 8017 thế? Chán chết đi được khi phải dài cả cổ ngồi chờ, tớ buồn ngủ quá đi thôi!

      Đến lượt Angelo giật mình:

      - Cậu nói sao? Nó đã rời khỏi Balvano được hơn 40 phút rồi còn gì!

      Bất chợt Angelo tỉnh táo hẳn, sự mệt mỏi tan biến nhường chỗ cho cảm giác lo lắng pha lẫn tò mò. Phải chăng đấy là linh tính báo trước điều gì không may xảy đến với tàu 8017? Angelo cảm thấy có điều gì đó không bình thường đang diễn ra. Hẳn là tàu 8017 không bị dội bom bởi anh không nghe tiếng phi cơ hay tiếng bom nổ. Không lý gì tàu 8017 lại không leo nổi dốc vì nó được tăng cường thêm một đầu kéo. Có thể tàu leo dốc hơi chậm nhưng lẽ ra nó phải tới Bella Muro từ lâu rồi chứ...

      Để quên bớt âu lo. Angelo xem lịch tàu đến và rời ga của ngày hôm sau. Nhưng càng đọc nỗi lo âu càng lớn dần. Những con số chỉ giờ tàu đến và đi không còn đúng theo lịch như trước đây nữa. Từ nhiều tuần qua, lịch tàu chạy chỉ mang tính tượng trưng. Chiến tranh là như thế. Tàu đến rồi đi bất cứ lúc nào có thể để tránh phi cơ Đức. Lắm khi các trưởng ga chỉ được thông báo giờ tàu đến và đi vào phút cuối...

      Hai giờ khuya. Chắc chắn là có chuyện trầm trọng xảy ra với tàu 8017. Angelo gọi cho Luigi nhiều lần nhưng lần nào cũng chỉ nhận được câu trả lời “Nó vẫn bặt vô âm tín”.

      Giờ thì Angelo không thể ngồi chờ được nữa. Anh quyết định gọi báo cho trạm sửa chữa đầu máy nắm tình hình và yêu cầu gởi ngay đến Balvano một toa đầu máy để cùng phối hợp đi khảo sát tuyến Balvano - Bella Muro. Đầu máy đến Balvano lúc 2 giờ 40 phút. Từ ga Bella Muro, Luigi cho biết vẫn chưa thấy bóng dáng tàu 8017!

      Đầu máy đi khảo sát di chuyển với tốc độ khá chậm để đề phòng bất trắc... Tàu 8017 có thể đã trật đường ray... Trong tình huống tranh tối tranh sáng như thế này, cẩn thận là trên hết. Ở những cây số đầu tiên, không việc gì lạ ở hai bên vệ đường. Hai thanh ray của tuyến đường sắt chạy song song, thẳng tắp. Toa đầu máy đến đường hầm đầu tiên. Angelo bỗng hét to:

      - Dừng ngay!

      Tàu 8017 đang nằm bất động ở phía trước. Con tàu đã vào trong đường hầm, chỉ toa cuối cùng là còn nằm bên ngoài. Angelo và lái tàu nhảy vội xuống đất. Họ chạy đến tàu 8017. Đèn trong các toa tàu vẫn chiếu sáng nhưng tuyệt đối không nghe th66




Bệnh nhân sắp xuất viện tâm sự với cô y tá trẻ:

- Anh yêu em nhiều lắm, và vì muốn được sống bên em nên anh chẳng muốn lành bệnh tí nào.

- Anh đừng lo ...- Cô y tá lắc đầu - Bệnh của anh không khỏi ngay được đâu. Anh phải biết là bác sĩ điều trị cho anh vừa viết thư tình cho em cách đây không lâu. Mà hôm qua lúc anh và em hôn nhau thì ông ấy đã bắt gặp!



o O o


Một bác sĩ được mời tới thăm bệnh cho một nhà quý tộc tính nết khó chịu.

- A, thưa ngài, bệnh ra làm sao vậy ? - bác sĩ vui vẻ hỏi.

- Này, điều đó thì chính bác sĩ phải tìm ra chứ, - bệnh nhân cau có bảo.

- Chà chà, - bác sĩ nói với vẻ tư lự, - Nếu ngài không phiền lòng, tôi xin phép được đi chừng một tiếng đồng hồ để gọi bạn tôi tới đây. Anh ta là kẻ duy nhất tôi biết có thể chuẩn đoán bệnh mà không cần hỏi. Anh ấy là bác sĩ thú y đấy.1926






Anh và cô là một đôi trúng tình yêu sét đánh. Ngay giây phút nhìn thấy nhau, anh đã coi cô là nữ thần của đời mình. Vẻ thanh tú và kiều diễm cùng hòa quyện trong người con gái ấy, anh nghĩ mình do ngẫu nhiên mà có phúc gặp được cô. Anh không quên nổi. Rồi thư từ qua lại, cây cầu tình yêu đã nối 2 phương trời. Hàng năm, trước tiết thanh minh, cô đều gửi từ đất Hàng Châu quê mình tới anh loại trà Minh Tiền. Hương thơm thoang thoảng của loại trà này khiến anh không thể nào không nhớ. Không ví nổi trà thơm như thế nào, chỉ có thể tưởng tượng hương trà như hương thơm thiếu nữ, khiến anh say mê không dứt nổi, khiến cô say mê không ngại ngần. Hai người trẻ vì tình yêu say mê, dù ở 2 miền xa lắc mà gìn giữ tình yêu qua 5 năm trời. Năm 23 tuổi, anh tới Hàng Châu cầu hôn. Anh không ngờ là cô gái thản nhiên cự tuyệt. Cô nói không muốn đi xa nhà. Anh khẩn khoản đề nghị sẽ về nhà cô ở rể, chỉ cần cô bằng lòng. Cô gái vẫn kiên quyết chối từ. Anh không hiểu ra sao, anh không tưởng tượng nổi chuyện tình từng hẹn thề cạn biển nát đá không phai lại thoáng qua như mây trôi vậy.

Một mình lủi thủi quay về, cõi lòng lạnh lẽo. Rất nhanh chóng, anh cưới vợ, sinh con, sống những ngày bình thường như vô số vợ chồng khác. Chỉ trong giấc mộng, đôi khi thấp thoáng bóng hình người con gái Hàng Châu kiều diễm xa vời. Mùa xuân thứ hai sau khi anh lập gia đình, anh lại nhận được trà Minh Tiền trước tiết Thanh minh. Vẫn hương thơm thanh khiết và quyến rũ như cũ, chỉ tình yêu là không như cũ mà thôi. Vợ hỏi anh, ai gửi thế? Anh đáp, một người bạn cũ, cô ấy biết anh thích uống trà Minh Tiền. Cứ vậy liền bảy năm. Anh âm thầm nâng giấc tâm tình người cũ, nhưng vẫn không rõ vì sao, đã cự tuyệt tình anh mà vẫn gửi trà để quyến rũ anh. Năm thứ tám, anh đi tìm câu giải đáp. Anh gặp lại, chỉ là nấm mộ. Em gái cô kể, năm ấy, khi anh tới cầu hôn, cô đã biết mình mắc chứng ung thư. Cô vẫn gượng thản nhiên nét mặt gặp anh, từ chối tình anh. Anh đi rồi, cô gục xuống tuyệt vọng, cô không muốn hủy hoại cuộc đời phía trước của anh, cô đành chọn sống những ngày cuối đời trong cô đơn tịch mịch. Cô hiểu rằng anh sẽ không thể quên được nên cô gửi gắm cho người em gái, hàng năm trước tiết thanh minh lại gửi trà Minh Tiền cho anh. Khi uống trà anh sẽ nhớ tới cô. Cô biết rằng, năm tháng trôi đi, người đàn ông trong anh trưởng thành lên, anh sẽ đủ nghị lực kìm nén sự bồng bột tuổi trẻ, anh sẽ rèn được bản lĩnh thản nhiên trong mọi vui buồn. Người em gái chỉ cho anh thấy những bao gói chưa gửi đi, trên đó còn ghi nét chữ của người chị, anh đếm được ba gói. Người em gái nói, chị cô dặn rằng sau mười năm thì không cần gửi trà cho anh nữa, bởi vì anh đã có hạnh phúc và hình bóng người con gái Hàng Châu đã nhạt nhòa rồi. Anh nhớ lại từng nét mặt, từng nụ cười của cô thuở ban đầu, nhớ tới những lá thư nhạt nhoè nước mắt có ghi những lời tỏ tình ngây ngô mà bền chặt. Cớ sao lại vỡ tan như mây trôi nước chảy thế này? hương trà còn thoang thoảng mà người thì tuyệt xa dấu hình. Trên máy bay, anh đề nghị cô tiếp viên mang cho anh một ca nước sôi, anh pha trà Minh Tiền của người con gái anh yêu, những lá trà tung tăng trong trong tách mãi mới chịu từ từ chìm xuống. Như là nước mắt tận đáy lòng anh vậy, một cơn sóng lui, một cơn sóng lại tới. Anh nhấp ngụm trà đầu tiên, vị chát sít mà lại đăng đắng, tựa như hoài niệm trong anh.. Ngụm trà thứ hai, chan chát pha ngòn ngọt, như ngày đầu yêu nhau tinh khôi. Ngụm trà thứ ba, không còn cảm giác ngạc nhiên, nhè nhẹ như gió xuân lay động. Anh hiểu ra, những kỷ niệm của anh về cô như ngụm trà thứ ba này, nếu anh sống không ra gì, sẽ uổng phí cả tấm lòng cô lo lắng. Chợt anh nhìn thấy trong đám trà một bông hoa nhỏ xíu, nó nhỏ mà xinh xắn biết bao, đã được phơi khô qua sương gió. Anh cho bông hoa vào miệng, nhấm nhấm, một chút đăng đắng lan tỏa. Bông hoa trà đắng nhỏ xíu này chính là cô chăng? Chọn chính lúc này để cùng anh tương ngộ, bông trà đắng khiến anh hiểu rõ nỗi khổ tâm của cô. Anh nhìn ra cửa sổ máy bay, như các hành khách khác, nhưng không phải để ngắm nhìn mây trôi từng cụm, mà là để cho những dòng nước mắt dạt dào mặc sức tuôn rơi.

1064





Bữa cơm trưa đang diễn ra rôm rả.  Bố ngồi uống rượu, mẹ và con vừa ăn, vừa nói chuyện học hành.

    Con khoe với mẹ:


    - Mẹ ơi, hôm nay cô giáo chúng con dạy bài toán phân số khó ơi là khó, sợ ơi là sợ...


    Ông bố nghe đến đấy liền phùng má quát con:


    - Im ngay!  Ðồ láo toét, học với chả hành, đang bữa cơm mà mày dám nói chuyện phân ra đây à.  Tao lại đánh cho vọt cứt ra đằng mồm bây giờ.

299




Trong một quán rượu tại Alaska, cao bồi mới đến hỏi ông chủ quán:
- Làm thế nào để tôi có thể trở thành một người Alaska?
- Ồ! Dễ lắm
- Chủ quán trả lời
- Anh phải làm ba việc, thứ nhất là tu hết chai whisky trong một hơi. Thứ hai, bắn hạ một con gấu tuyết và cuối cùng là khiêu vũ với một người Eskimo.
- Chỉ thế thôi sao? Hắn nói và kêu một chai Whisky rồi tu một hơi hết sạch. Mọi người hò reo cổ vũ.
- Bây giờ đến... phần hai. Hắn tuyên bố rồi lảo đảo phóng đi. Dân nhậu đợi hắn đến gần nửa đêm, hắn quay lại với bộ áo rách như xơ mướp, mặt bị cào nát, máu me bầm tím:
- OK... Để thành người Alaska... bây giờ thằng Eskimo mà tôi phải... bắn ở đâu?
2320


Powered by Blogger.