Tiên đi ngang qua hẻm Cây Bần trong một ngày sụt sùi mưa gió. Định đụt dưới hàng ba nhà dì Hên chút xíu rồi đi nhưng nó lại ngủ quên. Thức dậy thì trời đã khuya rồi, thấy một bà già ngồi cạnh mình, bà hỏi (nghe như đã quen biết tự hồi nào), "Ngủ không được hả, muỗi nhiều quá hả con ? Bây tên gì ?" "Dạ, Tiên". Bà ờ, bà không cười.

Bởi ba má đặt cho mình cái tên nhiều khi cũng trớt, như tên dì, hay của cậu May, em dì chẳng ứng với cuộc đời chút xíu nào. Tiên cũng vậy, tiên gì mà xấu hì. Nó thấp người, tướng tá thô kệch, sồ sề. Quanh cổ và hai bắp tay mọc đầy mụn. Khuôn mặt tròn, ngô ngố dưới mái tóc thưa, rối bời như trái chôm chôm. Răng trên không có, môi lay lập phập mỗi lúc nó nói cười. Bù lại nó cười thiệt ngọt, cười giống như má mình như ngoại mình, móm mém hiền khô, như rót vào lòng. Một nụ cười lương thiện. Cậu May không bao giờ nhìn thấy nụ cười đó, nhưng cậu nói con người Tiên thiệt thà, hỏi sao cậu biết thì cậu cười, "Thì đui thử như tui đi, rồi biết…". Trời, ai ngu sao…

Tiên trú lại dưới hàng ba nhà dì Hên từ bữa đó, vì cái băng đá dưới dạ cầu có người khác chiếm mất rồi, vì không ai có được cái tình cảm đến mủi lòng như chị em dì. Người chị thì nhỏ thó, túc tắc như cọng bánh hỏi, bỏ qua nhiều mối duyên, ở vậy nuôi cậu em trai tật nguyền, sống bằng nghề đan võng. Cất cái nhà lùi tận phía sau, chỉ vừa đủ để hai chiếc giường, cái bếp và bàn thờ Phật, dì chừa khoảng sân đằng trước để che mái hiên tới mí hàng rào. Chỗ đó đủ ấm cho người lang thang lỡ đường ngủ lại qua đêm, đủ mát cho bầy trẻ con tụ lại bắn đạn keo, nhảy lò cò… Chỗ đó đủ cho dì mở được cánh cửa cuộc sống đến với cậu em bất hạnh của mình nhờ mấy chị đàn bà trưa trưa sề bên bộ vạc đóng bằng cây tạp, nói chuyện dưới đất trên trời, chuyện hai con ruồi vừa mới bay ngang qua thấy hỏng bình thường à nghen, ruồi đực bữa nay rõ ràng là bay với con cái khác. Thấy cậu May mủ mỉ hiền lành như con gái, mấy chị hay ghẹo cậu với cô câm bán vịt chiên, lúc đầu cậu cười mỉm mỉm. Sau này, lúc Tiên đến rồi, cậu vẫn cười cười nhưng trong bụng buồn teo, nghĩ sao họ không cáp đôi mình với người khác mà nhất thiết phải là cô câm. Vì cái nồi mình hợp vung ấy sao, vì tật nguyền chỉ hợp với tật nguyền sao ? Buồn tình, cậu lần vô bếp nấu cơm, vặn to lửa cái bếp dầu, biết đâu có người cần cơm cháy...

Tiên thích cơm cháy, hôm nào về cũng lỏn lẻn vào xin. Rồi vừa nhai chòm chọp nó vừa ríu ran, "Ý Hai ơi, Củ Ba à, bữa nay con gánh cho người ta nhóc đôi nước, với giặt nhiều đồ lắm. Con có nhiều tiền. Nhưng con còn thiếu ba mươi bảy ngàn năm trăm đồng chuối nướng chưa trả nổi. Bữa nay có ông kia đòi bóp vú con rồi ổng cho tiền, con hỏng chịu, vú thì phải dành cho chồng mình chớ, phải hôn ý?" Dì Hên với cậu May bật cười, nửa đêm tỉnh giấc nhớ tới, bắt tủm tỉm cười hoài. Nửa đêm tỉnh giấc, nghe gió thổi hiu hút trong mưa, cậu May trở mình, "Ở trong nhà mà lạnh như vầy, chắc ngoài sân chịu hỏng thấu, chế hen". Dì Hên lui cui mở cửa, biểu Tiên vào trong nhà với ngủ với bà, nó cười, thôi, con ngủ đây quen rồi.

Thì đã mấy chục năm ngủ chái hiên, ngủ dạ cầu mà làm gì hỏng quen. Với lại, nằm chỗ này sẽ nghe được tiếng đàn ghitar vẳng ra từ căn nhà trọ bên kia con hẻm.

Bên đó là nhà Sỹ. Anh dọn tới hẻm Cây Mận chưa đầy năm, xóm dân cư chuyên đạp xích lô, bán vé số và bắp luộc bỗng xuất hiện một chàng nhạc sỹ. Anh mướn căn buồng nhỏ, sống thanh tịnh và tao nhã, và giống như bông sen nở thoi loi giữa ao bèo, anh ít giao du bên ngoài, bảy tháng chưa tới được cuối hẻm. Cả ngày quanh quẩn ở nhà nghe nhạc giao hưởng, xem mấy tập thơ, chiều xuống tắm sạch sẽ (mấy đứa con nít nói anh tắm một lần chừng một giờ đồng hồ, cộng thêm nửa giờ để chải đầu), đốt một nén hương trầm cho khói thiêng thanh khiết, xong ngồi trước tập kẻ nhạc, ôm đàn, gò từng phím tỉnh tình tinh.. Anh viết nhiều bài ca nghe lạ lùng lắm, người xóm hẻm nói hay thiệt nhưng hiểu hỏng nổi, sao không viết mấy bài như "bẻ một nhành cây nhành cây trứng cá để đem vô trường chia trái cho em" cho dễ thuộc, viết làm chi"Em như mưa như sương như gió như khói như mây, tôi chết giấc lao đao chìm vào em đôi mắt dại khờ". Không biết có phải vì vậy mà Sỹ chưa nổi tiếng, anh phải sống bằng nghề tay trái: thảo đơn, đánh máy thuê. Xóm hẻm hồi nào giờ quen giải quyết mâu thuẫn bằng việc đánh nhau nên Sỹ sống khá chật vật, may lắm mới trả được tiền nhà, ai cũng nói làm cái đơn thưa sao nghe vô vọng quá trời, ghét quá sao hỏng đập vô mặt tụi nó cho gọn… Dì Hên thương tình, biểu anh đi làm than đá, hay xin vô lò quay heo, việc không quá sức, lương ổn định, nhưng Sỹ lắc đầu, anh sợ những công việc lấm lem bụi đời, nhuốc nhơ trần tục ấy sẽ dìm chết cái tư chất nghệ sỹ cao quý mà anh đã nuôi dưỡng từ lâu. Nên nhiều đêm chàng nhạc sỹ ôm đàn sáng tác trong cái đói cồn cào…

Người xóm hẻm bảo nhau, làm nghệ sỹ coi vậy mà cầu kỳ thiệt, khó thiệt, phức tạp thiệt. Tiên càng ngưỡng vọng anh càng đau thắt trong lòng, nó thấp thỏm xốn xang, chắc lưỡi tặc tặc, tội nghiệp quá, tội ảnh quá chừng. Nó cũng đã bị đói rồi nó biết, những bữa không ai kêu bửa củi, lau nhà, giặt đồ, gánh nước… nó ăn chuối nướng trừ cơm. Ăn chuối chắc bụng. Vậy mà nửa đêm là nghe đói sôi ruột, đói muốn ứa nước mắt ra…

Thì đôi khi nước mắt ứa chơi vậy thôi, chứ Tiên vốn là một người vui vẻ. Hồi nhỏ, sau bốn năm ngủ li bì vì thuốc trên vai một bà mẹ mìn, tỉnh dậy đã bị đá đít ra bụi đời, hết còn nhớ nhà, nhớ tuổi, Tiên hoá thành người hiền hậu, đơn giản. Không phải bận lòng đến quá khứ tương lai làm chi, nó sống thanh thản, không tính toán. Nó sẵn sàng lau một căn nhà ba tầng với mười bảy cái cửa kiếng, bốn mươi hai bậc cầu thang chỉ với mười ngàn tiền công. Nó gánh chục đôi nước vòng vèo qua hai ba con hẻm có khi chỉ được đãi một bữa cơm canh. Nó nghĩ như vầy, thí dụ như mình cho người bằng ấy, người lại trả ta cũng bằng ấy thì huề rồi, thì làm sao cảm thấy duyên dẻ, nợ nần mà gắn bó với nhau.

Nên Tiên không ngẩm ngợi đắn đo khi tối tối ở chợ lao động về nó ghé mua cho Sỹ khi thì tô hủ tiếu, khi hộp cơm, khi gói xôi gà… Chỉ người xóm hẻm là xôn xao, hỏi nhau, hay gì chưa, nhỏ Tiên với thằng cha Sỹ tù ti tú tí với nhau. Giỡn hoài, con Tiên thấy ghê làm gì xáp được với nghệ sỹ người ta…

Nhưng Sỹ nhìn thấy một vẻ đẹp từ Tiên ngay cái hôm đầu nó bước vào căn phòng đó. Đâu có gì lạ lùng, nếu trong một đêm mưa rơi rỉ rả, ta nhìn bản nhạc sáng tác giữa chừng thì bí rị, nghĩ tới con đường đời dài trước mặt, thèm một tô hủ tiếu nóng hổi, trên đó có mấy lát thịt, hai khúc giò heo cùng mùi tỏi sấy thơm phức thì bất ngờ em xuất hiện ở cửa nhà ta, tóc bết mồ hôi, thở hào hển, tay bưng tô hủ tiếu nghi ngút khói, em cười (nụ cười hệt của mẹ ta, ngoại ta vốn đã vắng bóng lâu rồi), bảo, "Tui chạy từ ngoài đầu hẻm vô đó, đi chậm sợ nó nguội, hỏng ngon. Ăn đi, tui cho. Ăn no mới làm được bài hát đẹp". Ta đứng sững trong nỗi xúc động vui sướng bất giờ, ta dè dặt, "thôi, cảm ơn cô, tôi mới ăn cơm xong" (thì cũng phải tự trọng chứ). Nhưng em quýnh quáng, rối rít, " Chê hả ? Ngon lắm mà. Tui mua hết sáu ngàn đó, tui có đòi tiền đâu. Tui cho mà… Không lấy, tui buồn ráng chịu nghe." Ta phì cười mà trong lòng rưng rưng, có khi ta nghĩ đây là thần tiên giáng thế không chừng.

Thần tiên bắt đầu lang thang nhiều hơn để tìm việc, kiếm tiền. Nhà dì Hên hơi buồn đi một chút vì tối tối, Tiên phải sang nhà Sỹ, quét dọn, lau chùi (đến dề cơm cháy cậu May chừa nó còn không kịp ăn). Anh sống sạch sẽ và kỹ tính lắm, bận lòng đến cả tí bụi trên bàn. Nó thấy đời này kiếp này mình phải có nhiệm vụ che chở, bảo bọc cho anh, chứ anh mảnh khảnh, nho nhã thế kia sao để lấm lem bụi đời và mưa và nắng được. Sỹ đi tắm, nó mang khăn tới, nghe vừa ngưng tiếng xối nước, nó ra đầu hẻm mua thức ăn, để lúc anh tắm xong, có thể ăn ngay cho nóng. Lúc Sỹ bắt đầu đốt trầm lên cũnglà lúc Tiên rón rén đi ra, đứng dựa chỗ hàng rào, nghe Sỹ khe khẽ hát một đoạn trong bài mới, "Vai em gầy, yếu đuối mỏng manh như từng gân lá, anh che chở cho em, anh vuốt ve và hôn lấy vai em, nép đầu vào mùi vai hát hù hú hù hu hù hu… ". Nghe xa xăm, lạ lẫm mà thiệt ngọt ngào.

Về bên nhà dì Hên, Tiên còn tần ngần ngồi vui mãi. Thấy dì, nó đon đả khoe ngay, "Ý Hai ơi, hồi nãy ý có nghe bài đó hôn, ảnh nói ảnh làm bài đó là tặng cho con". Dì Hên cười buồn, nghĩ, cái vai nọ có phải là của con đâu, khờ ơi, vai bây chai cứng vì gánh nước tảo tần. Mà thật, trong bài hát của Sỹ tuyệt không thấy bóng dáng Tiên, anh chỉ toàn dùng những từ trắng trong, chân thon gót nhỏ, mong manh yếu đuối… (Nhưng viết đôi bàn tay em thối móng vì giặt nhiều đồ, làn da em sạm đen dưới nắng, mái tóc em cháy xác xơ… thì còn gì là nghệ thuật nữa). Dì Hên dĩ nhiên là không biết điều đó, nên nửa đêm buồn bực trong bụng, dì kêu cậu May thức dậy, cằn nhằn, "Con Tiên chiều thằng nọ như chiều vong, mà thằng nọ hỏng làm gì cho nó hết". Cậu May gắt, "Thây kệ người ta". Dì chưng hửng, "coi ngộ hôn, làm gì quạu ?". Cậu làu bàu, "Tui đang ngủ ngon…". Dì ngờ ngợ, nó có ngủ đâu, nó trở mình hoài mà. Bên kia hẻm, người nhạc sỹ vẫn miệt mài đàn tỉnh tình tinh…

Rồi công sức lao động của anh cũng được đền đáp, Sỹ gởi một vài bài hát lên Đài Truyền hình, được một ca sỹ khá nổi tiếng chọn hát trong chương trình "Sao đậu xuống đời". Bài hát ấy nhanh chóng được yêu thích, ai cũng khen lời lẽ thiệt là cao sang quá sức, nghe hiểu chưa được mà đã thấy hay rồi, thấy mình rời xa thực tế trần trụi này để phiêu linh ở chỗ mơ hồ nào đó. Nhà Sỹ bắt đầu có người đẹp và sang lui tới, tất nhiên là cô nhà báo tới trước. Cô coi bài Sỹ sáng tác hồi mười sáu tuổi xong (bài này nói về một đám mây trên trời), tấm tắc khen bài này hé lộ một thiên tài. Bởi ai cũng thấy đám mây bay qua nhưng không viết được những câu như vầy "Mây hôn phớt vào mặt ta như nụ hôn em đắng cay dịu ngọt the. Ta xiết mây vào lòng nghe cả trời thương tiếc nhớ…" Nhiều quản lý của ca sỹ cũng chạy tới lên tiếng đề nghị mua bản quyền bài hát, Sỹ ý thức được giá trị của mình nên còn chần chừ. Tiên biết chuyện, sướng quá, lẽo đẽo đi theo, hỏi "Bán được trăm ngàn hôn anh ? Trời ơi, trăm ngàn mua được nhiều đồ ăn lắm". Sỹ nhìn sững vào Tiên nghe cơn lạnh chạy tê cả sống lưng.

Giống như một cơn bão khô đi qua.

Giống như một dòng thác lạnh ngắt đổ ụp xuống người.

Sỹ thấy tuyệt vọng khi biết rằng mình với vị thần tiên này không thể đi tới tận cuối cuộc đời với nhau. Nghệ thuật của anh cao quý là vậy mà em đòi đánh đổi bằng tiền, bằng những tô hủ tiếu, bún riêu... Anh không cần tiền, một nghệ sỹ chân chính thì không cần những đồng tiền hạ thấp nhân phẩm mình.Em không hiểu rồi, thần tiên của ta ơi, nên đã xúc phạm tới cái đạo mà ta tôn thờ.

Tối đó, nhạc sỹ cầm tay Tiên lại, ghì chặt Tiên vào lòng, biểu Tiên đừng đi. Anh phải trả ơn em, phải đáp tạ tấm chân tình của em. Tiên nghe mấy từ không hiểu lắm nhưng sướng đến ngây ra, nó móm mém cười hoài, hồi nào giờ anh không gần gủi nó như vầy. Rồi anh trịnh trọng hát cái bài anh vừa viết riêng để tặng Tiên "Em tặng cho ta đoá hồng mong manh trong suốt trinh nguyên, một lần cuối, rồi em yếu đuối tan vào gió mưa gửi lại…". Nghe thiệt buồn, buồn mà vẫn sang trọng (Nhưng hồi nào giờ Tiên có biết cầm cái bông cái hoa gì tặng anh đâu, nó toàn bưng thức ăn đến).

Tiên về nhà lúc gần sáng, cậu May nghe nó nằm xuống bộ vạc thật khẽ khàng, nhẹ tênh như thể nó tan đi, đã cháy thành tro vì hạnh phúc. Cậu tự bảo mình, thôi, ngủ đi. Mà, ngủ gì được, sớm mai rồi.

Sớm mai, mở cửa ra, xóm hẻm bất ngờ khi hay Sỹ đã dọn đi mất tiêu. Nhà chỉ còn giấy poluya nằm tao tác. Hỏi Sỹ đi đâu, người ta lắc đầu, đi đâu ai biết đi đâu. Tiên còn không biết thì ai biết. Tiên ngơ ngác ngồi ở ngạch cửa nhà Sỹ một hồi, ngơ ngác đi lòng vòng những con đường trong thành phố, ngơ ngác nhìn, ngơ ngác kiếm. Bộ não đã từng ngủ suốt bốn năm của nó không nghĩ ra được điều gì, không lý giải được cái gì, trong nó chỉ còn tràn ngập những nỗi niềm thương nhớ. Cuối cùng, nó nuốt nước mắt, tin rằng chuyện này cũng giống như trong phim, chắc là anh mặc cảm, anh không muốn làm gánh nặng cho nó nên mới ra đi. Chắc là anh không dùng cách giả đò thân mật với một cô gái khác vì sợ làm nát tan lòng nó. Chắc là anh đứng dán chỗ hàng rào một hồi, câm lặng nuốt nước mắt nhìn nó ngủ, tay muốn vuốt tóc nó biết bao nhiêu, muốn hôn lên trán nó biết bao nhiêu nhưng rồi buộc lòng quay gót. Và nếu giống như trong phim thì Tiên phải đi tìm anh, dù ở cùng trời cuối đất, để nói với anh rằng nó có thấy nặng nề, cực nhọc gì đâu, cả nghĩ tới điều đó nó còn không mảy may nữa là…

Tiên bỏ hẻm Cây Mận ra đi khi mưa chỉ mới nửa mùa. Hồi tới, hồi đi đều lặng lẽ, sẽ sàng như cái lá me rơi. Tối ra nhìn cái hàng ba lặng ngắt, dì Hên thấy buồn muốn chết. Đã vậy rồi, lúc đem chục cái võng giao ngoài sạp còn bị trả lại bốn cái vì cậu May thắt đầy lỗi, rối nùi (hồi nào giờ cậu đâu có vậy).

Rồi lâu lắm, hai người họ (và nhiều người nữa đã từng đến hẻm này) chẳng trở lại (làm như thoát ra khỏi đây là mừng húm ba hồn bảy vía rồi, quay về làm gì). Có người đọc được bài báo viết về Sỹ trên miếng giấy gói bánh mì, báo kể Sỹ đang kiện một ca sỹ nọ hát bài của anh mà không trả tiền tác giả. Anh ca sỹ thiệt cũng kỳ, không trả tiền thì người ta sống bằng gì, ăn gió à ? Dì Hên than, cái người mình hỏng ưa thì xuất hiện chần ngần trước mặt hoài, còn nhỏ Tiên thì mịt mù bóng chim tăm cá... Nhiều khi buồn tình, dì hỏi "Cậu Út mầy còn nhớ con Tiên không, con nhỏ "mắc đằng dưới" hồi đó đó".

Nhớ, nhớ, chớ. Quên sao được cái người đã ngủ trước hàng ba nhà mình gần hết một mùa mưa mà không ai xì xào đồn đãi bậy bạ dùm cho một tiếng, không ai chọc ghẹo cáp đôi chuyện gái chiếc trai đơn. Không ai nghĩ mù cũng biết thương nhớ, biết ngóng chờ (trong nỗi tuyệt vọng), rằng cái người đó, mùa mưa này liệu đã mỏi chân mà trở lại không ?

1476




Đạo diễn đang tuyển chọn diễn viên, một phụ nữ vội vã xô cửa bước vào:


- Thưa ông, xin lỗi tôi đến muộn ạ.

- Được rồi, xem bộ dạng bà mà cũng định làm diễn viên à? Để tôi thử xem, bà có nhạc cảm không nhé! Bây giờ, hãy hát cho tôi nghe một bài hát thịnh hành.

Người đàn bà nọ mở miệng hát, đạo diễn ngồi yên một lúc rồi nhăn mặt nhíu mày:

- Bà hát tệ thế mà cũng nuôi mộng làm ngôi sao ư?

- Thưa ông, tôi chỉ đến đây để dọn dẹp thôi ạ!
1589




Tóc em dài thành nguồn thơ bất tận,
Cặp mắt nhung sưởi ấm cõi lòng anh,
Hàm răng trắng giục Xuân Hạ qua nhanh,
Đôi môi đỏ quến Thu Đông ngắn lại;


Trán em tròn giữ nét đời thơ dại,
Hai má hồng níu kéo bước chân đi,
Mặt trái xoan xui ấp mộng vu quy,
Sóng mũi thanh gây bàng hoàng vấp ngã!


Giọng em non rung điệu đàn đẹp lạ,
Tiếng em cười, thuỷ ngọc cũng thua xa,
Hơi em thơm truyền hương vị đậm đà
cho quả quý, nuôi hồn anh sống mãi,...


Vai em mềm mời vòng tay ân ái,
Bờ ngực cao cuốn hút vạn tia nhìn,
Chiếc lưng ong, vua cũng phải van xin,
Gót chân nhỏ màu cánh sen thật hiếm;


Khi em vui, cảnh đời sao huyền nhiệm;
Lúc em buồn, Xuân Tết chợt âm u !
Em mơ màng, trời chuyển tiết muà Thu !
Em ca hát, chim muông đua nhau hót!


Em dịu dàng, mật ong còn kém ngọt,
Em đoan trang chẳng khác nữ tu hiền,...
Đời trôi mau, anh say giấc mơ tiên,
Mải ngắm em, dệt vần thơ bất tận,...

2921




Một hôm, ông Tổng trưởng Y tế đến thăm Dưỡng trí viện; được viên giám đốc báo cáo: Số bịnh nhân "Bịnh cây xoài" khá nhiều.

Ông Tổng trưởng lấy làm lạ hỏi chứng bịnh kỳ quặc ấy ra làm sao thì viên giám đốc đưa ông ra phía sau vườn, chỉ một nhóm người đang ngồi trầm ngâm trên các nhánh xoài. Một lát có người nói:

Tôi chín rồi.

Và buông tay rớt xuống đất, nằm thẳng cẳng.

2753




Ông Grăng đi đâu cũng khoe mình có con chó rất khôn. Một hôm, ông bước vào phòng làm việc, thấy chó khoanh tròn trên ghế đệm, đuổi không xuống. Ông bước đến bên cửa sổ vờ kêu lên :

- Khiếp ! Mèo ở đâu ra mà lắm thế ?

Chó tưởng thật lao tới, bám hai chân lên bậu cửa, sủa.

Ông Grăng đắc ý trở lại ghế ngồi.

Một hôm khác, chó vào phòng thấy chủ nhà đang ngồi trên ghế, nó dỏng tai nghe ngóng rồi phóng ra phía cửa sổ, sủa váng lên. Ông chủ vội nhỏm dậy chạy theo, đảo mắt khắp vườn chả thấy gì. Khi quay lại, thấy chó chễm chệ trên ghế đệm!!
2667




Trong một bữa tiệc có hai chàng thanh niên hợm hĩnh hỏi Vonte với giọng chế giễu:

- Thưa nhà văn, nói thế nào cho đúng: "Cho chúng tôi uống" hay là "Mang thức uống cho chúng tôi"!

- Đối với các bạn cả hai câu ấy đều không đúng - Nhà văn trả lời - Các bạn phải nói: "Dẫn chúng tôi ra vũng nước"!
2459




Một người đàn ông bước vào quán rượu. Người phục vụ chạy lại kéo ghế mời ông ta ngồi và hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn gì ạ?”.

Người khách:

- Tôi muốn gì ư? Một căn nhà lớn, nhiều tiền và một người vợ đẹp.

Bồi:

- Không phải thế! Ý tôi là, ông khao khát cái gì?

Người khách:

- Tôi khao khát cái gì ư? Có một tòa lâu đài, trở thành triệu phú và có một cô vợ nhan sắc cỡ hoa hậu.

Bồi:

- Ông lại hiểu sai ý tôi rồi. Điều ông muốn là gì?

Khách:

- Tôi thích con trai hơn, nhưng con gái cũng tuyệt. Chỉ cần nó khỏe mạnh là được.

Anh bồi bực mình:

- Cái tôi đang hỏi là ông muốn uống gì?

Khách:

- Sao cậu không nói ngay thế từ đầu? Thế cậu có cái gì?

Bồi:

- Thật lòng thì chẳng có cái gì cả. Tôi không kiếm được nhiều tiền, lại còn cả ngày phải quẩn quanh trong quán rượu để làm việc.
1578




Cặp vợ chồng nọ âu sầu về cậu con đã bốn tuổi mà vẫn không biết nói. Đưa đi khắp lượt bác sĩ nhưng cũng chẳng tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng một sáng đứa bé đột nhiên kêu lên:

- Mẹ ơi, bánh mì hôm nay bị cháy quá.

- Con biết nói à ? - Người mẹ mừng rỡ - Nhưng tại sao đến bây giờ con mới chịu mở miệng?

- Trước giờ mọi việc đều ổn cả.1977





Tối nào cũng vậy, hầu như không sót bữa nào, thật đúng giờ, đèn đường vừa bật sáng, cô người yêu của tôi đến với tôi. Chẳng có gì ngăn cản chúng tôi cả, chúng tôi cũng không bận bịu chuyện gì, nhà tôi giàu có, cô người yêu của tôi cũng vậy, tôi có một phòng riêng với đầy đủ tiện nghi trong một ngôi biệt thự sang trọng kín cổng cao tường ; cha mẹ chúng tôi là những thương gia trong việc làm ăn quen biết nhau gán ghép chúng tôi với nhau từ lúc chúng tôi còn nhỏ, và bây giờ coi như chúng tôi là người yêu của nhau, chỉ còn chờ ngày ra trường là cưới nhau thôi.

Cô người yêu tôi đến, chó sủa, cô không cần gặp ai, cứ thế lên thẳng phòng tôi mở cửa vào. Chúng tôi chào hỏi nhau, tôi bày bánh trái, nước ngọt trong tủ lạnh và cô vặn máy nghe nhạc và rồi chúng tôi ngồi im lặng bên nhau.

Không có chuyện gì để nói cả. Nói gì bây giờ?

Cửa sổ phòng tôi ngó ra một con hẻm ăn thông vào một xóm lao động đường sá lầy lội, nhà cửa chen chúc có một con rạch chảy qua, có một chiếc cầu ván chênh vênh như ở một vùng quê hẻo lánh. Từ trong đó dội ra đủ thứ tiếng ồn ào, con nít kêu khóc, người lớn la hét tranh cãi bằng những lời lẽ cụt ngủn, cứ như họ nói với nhau bằng tiếng lóng hoặc ám hiệu, mật hiệu gì vậy.

Trong hẻm có một thằng cũng trạc tuổi tôi làm ở một xưởng khí đá, đi xe đạp, không biết giờ giấc quái quỷ thế nào mà cứ thấy chiều tối lại đi ra và tới sáng bạch mới về tới, đầu bù tóc rối, quần áo xốc xếch dính đầy bụi than, mùi khí đá tỏa ra nồng nặc kéo dài ra theo sau con đường đi của nó.

Và cứ như trời hành chúng tôi vậy, cứ y như đúng lúc cô người yêu tôi ngồi với tôi một lúc không có chuyện gì để nói, bước đến mở cửa sổ ra là nó đi ngang, vẻ bận rộn hấp tấp, chiếc xe đạp vác lên vai để đi qua chiếc cầu ván và cứ thế nó vác đi luôn, không thèm để xuống làm gì.

Vậy mà nó cũng có được một cô người yêu, một con nhỏ bán cơm tấm ở ngoài đầu hẻm. Giờ nó đi làm cũng là giờ con nhỏ ra về, thế là nó để chiếc xe đạp xuống, hai đứa đứng lại nói chuyện một lúc, ngay bên cửa sổ phòng tôi, ở đó có một nhánh cây mận từ sân nhà tôi gie ra ; ba tôi sợ kẻ trộm leo vào nhà đã cho giăng dây kẽm gai khắp cả. Hai đứa nói chuyện dưới đống dây kẽm gai đó, trong bóng tối âm u, không phải nói, mà là cãi lộn nhau. Lần nào cũng vậy, có khi hai đứa cùng tranh nói một lượt không ai chịu nghe ai, cũng vẫn những câu nói cụt ngủn như mật hiệu, ám hiệu. Tuy vậy, qua câu chuyện nghe được lõm bõm của chúng, chúng tôi cũng hiểu được phần nào, rằng con nhỏ trách người yêu của nó sao không chịu cưới nó, tình yêu phải tiến tới hôn nhân hay là thằng người yêu nó chỉ cốt lấy chuyện bồ bịch làm vui và thằng người yêu nó bèn đáp lại rằng chẳng có vui thú gì cả, nó đang rầu muốn chết đây nè, nhà cửa không có phải ở đậu người khác, công việc làm thì túi bụi giờ giấc thất thường, ngay đến tắm rửa, giặt quần áo nó còn không làm được huống chi cưới vợ. Cưới rồi làm sao, ở đâu, con cái ai nuôi? Sao con nhỏ không hiểu giùm nó một chút, coi nó nè, thân phận nó nè, ngay đến chiếc xe đạp còn cưỡi trên đầu trên cổ nó được. Chúng đi rồi, cô người yêu bèn hỏi tôi: " Như vậy rồi họ có lấy nhau được không hả anh?" . " Lấy cái con khỉ" , tôi đáp, " Em coi thằng đó kìa, nó có mùi khí đá để ngủ rồi còn cưới vợ làm gì nữa" . " Nhưng rồi họ cũng phải lấy nhau chứ" , cô người yêu tôi cãi lại, " Người nghèo dễ lấy nhau lắm, em nghe nói như vậy, anh coi dân trong hẻm đông con nít quá kia kìa" . Chúng tôi có dịp tranh cãi với nhau một lúc để qua buổi tối kéo dài, tuy rằng đó là chuyện của người khác chớ không phải chuyện của chúng tôi.

Bẵng đi một dạo, chúng tôi không thấy hai đứa gặp nhau nữa, cô người yêu tôi mở cửa sổ ra nhóng dòm rồi quay trở vào thở dài. Chẳng có dịp để bàn chuyện của chúng, chúng tôi bèn quay ra ăn bánh, uống nước ngọt, nghe nhạc, hát karaoke, xem những bộ phim truyền hình nhiều tập dài lê thê, trong đó người ta chết đi sống lại, người này người kia lấy nhau bỏ nhau búa sua không biết đâu mà lần.

Rồi chúng lại gặp nhau. Cô người yêu tôi mừng rỡ mở toang cửa sổ ra, trong lúc hai đứa đứng bên ngoài cửa sổ không phải đang tranh cãi nhau mà gần như chửi bới nhau. Thằng con trai nói rằng nó bắt gặp con nhỏ đang đứng nói chuyện với một thằng con trai lạ mặt nào đó, nói chuyện ngay giữa đường, có con gái nào như vậy không và con nhỏ đáp lại rằng nói chuyện với người lạ không có gì xấu cả, dù là giữa đường hay chỗ nào khác và rằng nó là người yêu chớ không phải là vợ nên không bị ràng buộc gì...

Và vân vân...

Tôi bảo cô người yêu tôi đóng cửa sổ lại và cô hỏi tôi: " Vậy là sao hả anh, con nhỏ đúng hay thằng đó đúng?" . " Không đứa nào đúng cả" , tôi đáp, " Và cũng không mắc mớ gì tới mình. Em coi mình có trắc trở gì đâu, chỉ còn chờ ngày cưới nhau, còn chúng có trăm thứ rắc rối như vậy..." . " Phải" , cô người yêu tôi nói, " Nhưng cho em mở cửa sổ ra một chút nữa nghen? Một chút thôi!" .274






Em  nhớ  rõ  một  buổi  chiều  hôm  ấy.

Hai  đứa  mình  e  ấp  tay  trong  tay.

Anh  ngắm  nhìn  mái  tóc  em  bay  bay.

Rồi  ngắt  vội  một  cành  hoa  sim  tím.

 

Nụ  hôn  đầu  đời  âu  yếm  trao  nhau.

Biển  tình  yêu  cứ  dào  dạt  dâng  trào.

Hai  con  tim  thốt  nhau  lời  hò  hẹn.

Chúng  mình  hứa  sẽ  thương  nhau  trọn  vẹn.

 

Vẹn  hôm  nay  và  vẹn  cả  ngày  mai.

Rồi  một  chiều  có  gió  thổi  bay  bay.

Cánh  hoa  tím  cài  nghiêng  trên  mái  tóc.

Mình  giận  dỗi  rồi  đêm  về  thầm  khóc.

 

Tặng  người  yêu  hết  màu  tặng  rồi  sao ?

Thật  là  lạ  thiếu  chi  màu  xanh  đỏ.

vàng , nâu , hồng , lam ,  trắng , đẹp  biết  bao !

Họ  không  thương  cứ  thương  mãi  một  màu.

 

Sắc  hoa  tím  cài  nghiêng  trên  mái  tóc.

Tình  yêu  chúng  mình  nhanh  như  cơn  lốc.

Anh  vui  phong  sương , em  bước  theo  chồng.

Lên  xe  hoa , em  không  mặc  áo  hồng.

 

Mà  chọn  tím  màu  buồn  của  muôn  thuở.

Rồi  từ  đó  mối  tình  đầu  tan  vỡ.

Em  theo  chồng  mang  nặng  mớ  hành  trang.

Xuân  lại , Thu  đi , rồi  đến  Đông  tàn.

 

Những  năm  tháng  ôi  vô  vàn  nuối  tiếc.

Đồi  sim  tím " tím  chiều  hoang  biền  biệt "

Tím  đồi  chiều  tím  luôn  cả  hồn  tôi.

Làm  lòng  này  nhớ  lại  thuở  xa  xôi.

 

Tuổi  mười  sáu  mình  rất  yêu  màu  đỏ.

Mười  tám  buồn  thích  màu  tím  tương  tư.

Rồi  hai  mươi  cho  đến  mãi  bây  chừ.

Yêu  tha  thiết  một  màu  đen  đôn  hậu.....961




Earl Ober đang tìm việc bán hàng nhưng vợ anh, Doreen, đã đi làm phục vụ ban đêm trong một quán cà phê mở cửa suốt đêm ở rìa thị trấn.

     Một tối đi uống rượu về Earl quyết định ghé ngang quán cà phê kiếm chút gì bỏ bụng. Anh muốn xem chỗ vợ làm, mà cũng có thể anh mang được chút gì về nhà lắm chứ.

     Anh ngồi ở quầy và ngắm nghía thực đơn.

     "Anh đến đây làm gì?", Doreen tới hỏi. Chị đưa một phiếu gọi món cho đầu bếp, rồi hỏi: "Anh định gọi cái gì đấy? Con ốn chứ?"

     "Chúng bình thường", anh nói. "Cho anh một cốc cà phê và một cái sandwich số 2 nhé."

     Chị ghi lại.

     "Này, em, có được gì không?", anh hỏi và nháy mắt với chị.

     "Không", chị nói. "Đừng nói chuyện với em bây giờ. Em đang bận."

     Earl uống cà phê và ngồi đợi sandwich. Có hai người mặc đồ đi làm, cà- vạt đã tháo ra và cổ áo để mở, ngồi xuống kế bên anh và gọi cà phê.

     Khi Doreen mang bình cà phê đi rồi, một người nói với người kia: "Trông cặp mông kia kìa. Không thể tin vào mắt mình!"

     Người kia bật cười: "Tớ từng trông thấy những cái khác xịn hơn."

     "Tớ định nói thế", người thứ nhất nói. "Nhưng có người lại thích phụ nữ béo."

     "Không phải tớ", người kia nói.

     "Cũng không phải tớ", người thứ nhất nói. "Tớ cũng định nói thế."

     Doreen đặt chiếc sandwich trước mặt Earl. Xung quanh chiếc sandwich có khoai tây chiên, một ít xà lách và dưa chuột muối với thìa là.

     "Thêm gì nữa không anh?", chị hỏi. "Một ly sữa nhé?"

     Anh không nói gì. Anh lắc đầu khi chị cứ đứng đó.

     "Để em lấy thêm cà phê cho anh", chị nói.

     Chị mang bình cà phê lại, rót cho anh và hai người kia. Rồi chị lấy một cái đĩa, quay vào lấy kem. Chị cúi xuống tủ kem và dùng cái gắp kem để lấy kem va- ni. Chiếc váy trắng bó chặt hông chị, trượt lên phía trên để một lộ phần dưới mông, phía sau đùi nần nẫn và nổi lên nhiều đường gân thẫm, đứt khúc sau đầu gối.

     Hai người ngồi bên cạnh Earl nhìn nhau. Một người nhướn mày. Người kia cười nhăn nhở nhìn Doreen qua tách cà phê.

     Chị rưới một ít xi- rô chocolate lên trên đĩa kem. Khi chị bắt đầu lắc lắc cái bình kem trang trí thì Earl đứng dậy, bỏ đồ ăn lại và bước thẳng ra cửa. Anh nghe chị gọi tên mình, nhưng vẫn bỏ đi.

     Anh liếc mắt qua lũ trẻ rồi vào phòng ngủ cởi quần áo. Anh kéo lớp phủ giường lên, nhắm mắt và cho phép mình nghĩ ngợi về sự cố vừa rồi. Cơn tức tối trào lên từ mặt, trán, má rồi lần xuống vai, bụng rồi chân. Anh mở mắt và lăn qua lăn lại trên gối. Rồi anh nằm nghiêng và ngủ mất. Thậm chí anh cũng không biết khuya hôm đó vợ mình vào giường lúc nào nữa.

     Sáng hôm sau, khi chị đưa bọn trẻ đến trường rồi, chị vào phòng ngủ và kéo màn lên. Anh đã thức dậy.

     "Em nhìn lại mình trong gương đi", anh nói. "Sao?", chị nói. "Anh nói cái gì vậy?"

     "Cứ nhìn lại mình trong gương một tí đi", anh nói. "Có gì thế?", chị hỏi, nhưng rồi chị nhìn vào gương qua cái bàn trang điểm và hất tóc lên. "Ừm, anh nói.

     "Ừm, cái gì?", chị hỏi.

     "Anh ghét phải nói điều này ra, nhưng anh nghĩ tốt hơn là em nên suy nghĩ về chuyện ăn kiêng. Anh nói thật, nói nghiêm túc đấy. Anh nghĩ em có khả năng giảm được vài cân. Đừng cáu nhé", anh nói.

     "Anh đang nói cái gì vậy?", chị hỏi.

     "Thì anh nói thế. Anh nghĩ em có thể có khả năng giảm được vài cân. Ít ra thì cũng vài cân", anh nói thêm.

     "Trước đây anh chưa bao giờ nói về chuyện này", chị nói. Chị nâng áo ngủ lên quá hông và xoay lại nhìn bụng mình trong gương.

     "Trước đây anh thấy không sao", anh nói. Anh cố lựa lời. Anh đã suýt kể lại mẩu chuyện anh nghe được đêm qua, nhưng rồi kìm lại được. Nếu cần phải thuyết phục chị thêm, anh có thể mang chuyện đó ra sau.

     Cái váy ngủ vẫn nằm lửng quanh hông, chị xoay lưng lại gương và nhìn qua vai. Chị lấy tay nâng một bên mông lên rồi thả xuống.

     Anh nhắm mắt. "Có lẽ anh nghĩ vớ vẩn ", anh nói.

     "Em nghĩ mình có thế giảm cân được. Nhưng khó đấy", chị nói.

     "Em nói đúng, sẽ không dễ dàng", anh nói. "Chắc chắn là không dễ. Nhưng anh sẽ giúp em."

     "Có lẽ anh nói đúng", chị nói. Chị buông váy xuống nhìn anh.

     Buổi sáng hôm đó họ bàn về chuyện ăn kiêng. Chị hỏi về chuyện ăn kiêng chất đạm, ăn kiêng chỉ dùng rau và ăn kiêng bằng nước nho vắt. Nhưng họ quyết định họ không có đủ tiền để mua bít tết và các loại thịt nạc khác để ăn kiêng chất đạm. Ngoài ra, anh cũng chỉ ra rằng nếu tối nào chị cũng ăn bít tết trước mặt anh và lũ trẻ thì cũng khó cho họ. Chị nói chị không thích ăn rau nhiều như thế, nên chị không muốn cân nhắc nghiêm túc việc ăn kiêng bằng rau. Và vì chị cũng không thích nước nho vắt cho lắm, chị không thể tưởng tượng nổi làm thế nào chị uống được cho đủ số ly cần thiết trước mỗi bữa ăn.

     "Nghĩ cách khác vậy, quên mấy cái đó đi", anh nói.

     "Không, anh nói đúng", chị nói. "Em sẽ làm một cái gì đó".

     "Thế còn tập thể dục thì sao?", anh nói. "Sẽ có ích đấy."

     "Không, cảm ơn. Em tập thể dục ở chỗ làm là đủ lắm rồi", chị trả lời.

     "Thế thì nhịn ăn vậy", anh đề nghị. "Thử vài ngày xem sao."

     "Cũng được", một lát sau chị đáp. "Em sẽ thử nhịn ăn vài ngày theo lời anh. Em sẽ thử một lần. Anh đã thuyết phục được em. "

     "Anh sẽ làm người giám sát", anh nói.

     Anh kiểm tra họ còn bao nhiêu tiền trong tài khoản, rồi phóng xe đến một cửa hàng bán đồ giảm giá mua một cái cân sức khỏe. Anh theo dõi cô bán hàng lúc cô gõ số tiền lên máy.

     Về nhà anh bắt Doreen cởi hết quần áo ra và trèo lên cân. Anh cau mày khi nhìn thấy những đường gân thẫm sau đầu gối vợ, và lấy ngón tay lần theo một đường gân chạy lên phía trên đùi.

     "Anh đang làm cái gì vậy?", chị hỏi.

     "Không có gì", anh nói.

     Anh nhìn vào cân và ghi con số lại trên một tờ giấy.

     "Được rồi," anh bảo. "Được rồi."

     Gần hết cả buổi chiều hôm sau anh đi phỏng vấn. Ông chủ, một người to kềnh càng khập khiễng dẫn Earl đi xem hệ thống ống nước trong nhà kho, hỏi Earl có thời gian để đi công tác không. Ông nói ông có nhiều khách hàng bên ngoài thị trấn.

     "Tất nhiên là tôi có thời gian", Earl nói.

     Ông ta gật đầu không nói gì.

     Earl cứ mỉm cười suốt.

     Anh nghe tiếng ti- vi trước khi mở cửa bước vào nhà. Lũ trẻ không ngẩng đầu lên khi anh băng qua phòng khách. Trong bếp, Doreen đã mặc đồ đi làm, đang ăn trứng tráng và thịt muối.

     "Em làm cái gì vậy?," Earl la ầm lên.

     Chị đỏ bừng mặt nhưng vẫn tiếp tục nhai đồ ăn, hai má phồng lên rồi nhè mọi thứ vào một cái khăn ăn. "Em không thể chịu được", chị nói. "Mẹ béo," anh nói. "Tiếp tục ăn đi. Ăn tiếp đi." Anh vào phòng, đóng cửa lại, nằm vật trên lớp phủ giường. Anh gối đầu lên tay và nhìn trừng trừng lên trần nhà. Một lúc sau, chị mở cửa. "Em sẽ cố một lần nữa", chị nói. "Ừ" anh nói.

     Hai hôm sau chị gọi anh vào phòng tắm. "Xem này," chị bảo.

     Anh nhìn con số trên cân. Anh mở ngăn kéo lấy tờ giấy ra, nhìn con số trên cân một lần nữa trong lúc chị toác miệng cười.

     "Ba phần tư pound," chị nói.

     "Giảm được một chút rồi đó". Anh vỗ vỗ hông vợ.

     Anh đọc rao vặt trên báo. Anh đến văn phòng tìm việc làm của nhà nước. Ba hay bốn ngày một lần anh lái xe đến một chỗ nào đó để dự phỏng vấn, và mỗi tối anh ngồi đếm tiền boa của chị. Anh vuốt những tờ đô la lại cho phẳng phiu và xếp những đồng 5 xu, 10 xu và đồng một đô la thành từng chồng một đô la. Mỗi sáng anh bảo chị trèo lên cân.

     Trong vòng hai tuần chị sụt ba pound ruỡi.

     "Em có ăn một chút đấy," chị bảo. "Em nhịn cả ngày, rồi tối ăn một chút ở chỗ làm. Để bù lại."

     Anh nhìn chị.

     Nhưng một tuần sau chị giảm năm pound. Tuần sau nữa giảm tổng cộng chín pound rưỡi. Quần áo chị trở nên thùng thình. Chị phải lấy một phần tiền thuê nhà để mua đồng phục mới.

     "Mọi người đang bàn tán ở chỗ làm", chị bảo anh.

     "Bàn tán cái gì?", anh nói.

     "Mọi người bàn tán về chuyện em xanh xao quá," chị nói. "Rằng em không còn giống chính mình. Mọi người lo là em giảm cân nhiều quá."

     "Giảm cân thì đã sao?," anh nói. "Đừng để ý đến họ. Bảo họ lo chuyện của mình đi. Họ không phải chồng em, đúng không? Em đâu có ở với mấy người đó."

     "Nhưng em phải làm việc với người ta", chị nói.

     "Thì vậy," anh nói. "Nhưng kể cả như thế."

     Mỗi sáng anh theo vợ vào buồng tắm và chờ chị bước lên cân. Anh lồm cồm với cây bút chì và tờ giấy trong tay. Tờ giấy ghi đầy những thứ, ngày và con số. Anh đọc con số trên cân, đối chiếu với tờ giấy, rồi gật đầu hoặc trề môi.

     Bây giờ chị ngủ nhiều hơn. Chị ngủ sau khi bọn trẻ đi học, chị ngủ thêm vào buổi trưa trước khi đi làm. Anh giúp chị làm việc nhà, xem ti- vi, và để yên cho chị ngủ. Anh đi chợ thay chị và thỉnh thoảng lại đi phỏng vấn.

     Một đêm anh cho bọn trẻ đi ngủ, tắt ti- vi rồi quyết định đi làm tí rượu. Khoảng sau nửa đêm một chút anh rời quán rựợu và ghé vào quán cà phê.

     Anh ngồi ở quầy đợi. Khi trông thấy anh, chị hỏi: "Ở nhà mọi chuyện ổn cả chứ?"

     Anh gật đầu.

     Anh nhẩn nha chọn món. Anh nhìn theo vợ khi chị đi tới đi lui sau quầy. Cuối cùng anh gọi một cái bánh mì kẹp phó- mát. Chị đưa phiếu gọi món cho đầu bếp và quay ra phục vụ người khác. Một cô phục vụ khác mang bình cà phê đến và rót vào cốc của anh.

     "Bạn cô tên gì nhỉ?." Anh hỏi cô phục vụ và hất đầu về phía vợ mình.

     "Chị ấy tên là Doreen", cô phục vụ nói.

     "Trông cô ấy khác nhiều so với lần cuối cùng tôi ghé qua đây," anh nói.

     "Em không biết nữa," cô phục vụ nói.

     Anh ăn bánh mì kẹp phó- mát và uống cà phê. Mọi người thay phiên nhau ngồi xuống đứng lên ở quầy. Vợ anh phục vụ cho hầu hết mọi người ở quầy, thỉnh thoảng cô phục vụ kia cũng đến ghi món khách gọi. Anh quan sát vợ và chăm chú lắng nghe xem có nghe lóm được lời bình phẩm nào về vợ mình không. Anh rời khỏi chỗ ngồi để đi vào nhà vệ sinh hai lần. Mỗi lần anh lại lo không biết có bỏ sót cái gì trong lúc anh không có mặt. Khi anh quay lại lần thứ hai, anh thấy cốc của anh đã bị dọn đi và có người khác ngồi ngay chỗ anh.

     Anh ngồi xuống phía cuối quầy cạnh một ông lớn tuổi hơn mặc sơ- mi sọc.

     "Anh định làm gì?", Doreen hỏi khi trông thấy Earl lần nữa. "Đáng lý anh phải về nhà rồi chứ?".

     "Cho anh ít cà phê nữa," anh nói.

     Người ngồi cạnh anh đang đọc tờ báo sớm nhất của buổi sáng. Ông ta ngẩng lên nhìn Doreen rót cà phê cho Earl. Ông liếc nhìn chị khi chị bước đi, rồi cúi xuống đọc báo tiếp.

     Earl nhấp một ngụm cà phê và đợi xem ông này có nói gì không. Anh liếc nhìn ông. Ông đã ăn xong và đẩy đĩa sang một bên. Ông đốt thuốc, gấp tờ báo trước mặt rồi đọc tiếp.

     Một lúc sau Doreen đến lấy cái đĩa bẩn đi và rót thêm cà phê cho ông. Chị không nhìn Earl.

     "Ông thấy cô ấy thế nào?", Ealr nói với ông, hất đầu về phía Doreen khi chị đi về bên kia quầy. "Ông thấy cô ấy có gì đặc biệt không?".

     Người ngồi cạnh anh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên. Ông nhìn Doreen rồi nhìn Earl, rồi cúi xuống đọc báo tiếp.

     "Này, ông nghĩ sao chứ?", Earl tiếp tục. "Tôi đang hỏi ông đấy. Cô ta trông đẹp hay xấu? Nói đi."

     Ông ta lật báo sột soạt.

     Khi Doreen bắt đầu đi xuống quầy một lần nữa, Earl huých vào vai ông ta và nói: "Tôi bảo ông này. Nhìn cặp chân cô ta kìa. Nhưng hượm đã. Cho tôi một đĩa nhỏ kem chocolate?", anh nói với Doreen.

     Chị dừng lại trước mặt anh và thở hắt ra. Rồi chị xoay lại, lấy một cái đĩa và cái gắp kem. Chị chồm qua tủ kem, cúi xuống và bắt đầu lấy kem.

     Earl nhìn người ngồi cạnh và nháy mắt khi váy của Doreen trượt lên trên đùi. Đúng lúc đó ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt của cô phục vụ kia. Người ngồi cạnh anh kẹp tờ báo vào nách và thò tay vào túi.

     Cô phục vụ kia đi thẳng đến chỗ Doreen. "Anh ta là ai vậy?", cô hỏi.

     "Ai?," Doreen hỏi và nhìn quanh, đĩa kem trong tay.

     "Anh ta," cô phục vụ kia trả lời và hất đầu về phía Earl. "Rốt cuộc anh ta là ai vậy?".

     Earl nở nụ cười tươi nhất. Anh tiếp tục cười, và nụ cười giãn ra đến khi anh cảm thấy nó làm biến dạng khuôn mặt anh.

     Nhưng cô phục vụ kia cau mày nhìn anh, và Doreen bắt đầu lắc đầu nhè nhẹ. Người ngồi cạnh Earl đặt một ít tiền lẻ bên cạnh cốc của mình và đứng dậy, nhưng ông cũng đợi nghe câu trả lời. Tất cả nhìn Earl chăm chú. "Anh ấy là chồng mình", cuối cùng Doreen lên tiếng, nhún vai. Chị nhìn Earl một lúc, đoạn chị đặt đĩa kem chocolate chưa làm xong trước mặt anh rồi vớ lấy bình cà phê.


462


Powered by Blogger.