Giáo sư y khoa: "Di truyền và hoàn cảnh có gì khác nhau?"

Sinh viên: "Nếu con giống bố thì đó là di truyền."

Giáo sư: "Tốt lắm, nói tiếp."

Sinh viên: "Nếu con giống người hàng xóm thì đó là hoàn cảnh."

Giáo sư: "???"



o O o


Thầy giáo:

"Em A, em thích làm gì mai sau?"

Học sinh A:

"Em muốn làm một nhà từ thiện."

Thầy giáo:

"Tư tưởng vĩ đại thật! Tầm nhìn rất cao. Cho thầy biết tại sao em mơ ước thế?"

Học sinh A:

"Vì nhà từ thiện là một người hết sức giàu có, giàu đến nỗi có thể nhắm mắt vung tiền khắp nơi."1172




Độc thoại


      1. Đám cưới Phiên, tôi rủ Minh cùng đi, cũng gọi là hình thức ra mắt với lũ bạn. Đám bạn của tôi bao giờ cũng cho ý kiến nhận xét vô tư lắm. Hãnh diện đi bên anh, cảm giác mình như một đứa bé gái được mẹ sắm cho một bộ quần áo mới, tôi hồi hộp nhìn lũ bạn, chờ xem bọn chúng chấm điểm.

Lũ con gái kháo nhau:

- Đẹp trai nhỉ.

Bọn con trai lại bảo:

- Thế là bọn mình đã mất Thuyên rồi.

Không phải bọn nó thương tiếc gì đâu, mà chỉ vì nếu tôi có người yêu thì tụi nó không còn biết rủ ai đi cà phê khi có chuyện buồn. Tôi cứ như cái thùng rác của bọn nó. Hễ có chuyện gì hay mới đi công tác về là bọn nó lại đến nhà, lôi tôi ra và thả tôi ở một xó nào đó trong quán cà phê. Tôi uống cà phê, bọn nó uống rượu và vứt vào thùng rác những chuyện lăng nhăng lùng nhùng. Còn bây giờ, có lẽ thời gian cho bọn nó chắc cũng bị cắt xén không nhiều thì ít. Ai cũng nhìn tôi bằng cái nhìn hơi khác, chẳng phải vì hôm nay tôi đẹp hơn ngày thường. Chỉ có thằng Cường là bộc trực hơn cả:

- Có thật là Thuyên đang yêu không đấy ?

Thì sao nhỉ? Có lẽ là nó không ngờ một cục gạch như tôi mà cũng có bồ. Mới quen nhau một tuần mà lời ong tiếng bướm đã vo ve. Điều đó khiến tôi bỗng thấy ngại mỗi khi có việc phải đi ngang con đường vào nhà anh, vậy mà mắt vẫn không thể không lấm la lấm lét nhìn vào căn nhà có giàn hoa giấy vàng vàng trắng trắng ấy. Những lúc như vậy tôi có cảm giác phạm tội ăn cắp của ngôi nhà ấy một cái gì đó giá trị lắm.

Mà cũng phải thôi, ai cũng cho rằng tôi không xứng với Minh. Này nhé: cao một mét bảy tám, việc làm ổn định, lương tháng vài triệu, con trai út, anh chị đã có gia đình, tài sản một chiếc Win (tôi leo lên đó được... bốn lần). Với cái lý lịch ngang ấy của Minh, chuyện tình của tôi và anh bỗng trở thành đề tài nóng hổi vừa thổi vừa bán của mấy người ở cơ quan anh. Đàn vịt giời ở đấy kêu to lắm!

2. Minh vừa được thăng chức phó phòng. Tiếp theo là thay đổi. Anh "chảnh" từ cái chức phó phòng "chảnh" đi. Và, đôi khi tôi nhận thấy trong suy nghĩ của anh, tôi không phải là người được việc. Cứ nhìn kiểu nói chuyện của anh thì biết. Huơ tay trái, múa tay phải và cuối cùng là "Em có hiểu không?". Một tỉ lần em có hiểu không như vậy thì lòng kiêu hãnh của tôi bắt đầu lên tiếng. Tôi - con bé vừa tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo tấp tểnh vào đời, gương mặt khờ khờ như thằng Bờm, một cái nhìn thôi cũng đủ làm mình tổn thương, vậy mà dám cả gan nộp đơn vào đài truyền hình tỉnh. Ước ao rồi sẽ có một ngày, tôi vác camera nghênh ngang đi vào cơ quan anh, cho anh và đàn vịt giời ở đấy... lé mắt luôn.

Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi gọi Minh ra, phất phất tờ giấy trước mặt anh với vẻ hí hửng. Anh bảo:

- Em lớn rồi, suy nghĩ cho người lớn một chút. Đừng trẻ con như thế.

Tôi không là trẻ con. Hình như ý tưởng trả thù này là động lực thôi thúc tôi từ mấy tháng nay. Nhưng mà, để làm được cái việc trả thù trẻ con này tôi phải mất thêm vài năm. Chả biết đến lúc đó, tôi với anh có còn yêu nhau nữa không? Và lúc đó chả biết tôi có còn hứng thú để trả thù nữa hay thôi...

Khi cho Minh biết tin tôi chuẩn bị đi làm, anh có vẻ mừng lắm:

- Em đi làm anh cũng mừng chứ em cứ như vậy anh cũng chẳng biết phải làm sao.

Chẳng biết là anh nói thật bao nhiêu phần trăm nhưng nghe cũng mát dạ. Bắt chước lũ con Phiên, Cầm, tôi cũng bôi xanh xanh đỏ đỏ lên mặt, hân hoan bước vào công việc mới. Ngày đầu tiên đi làm thật chẳng thong thả tí nào, nhất là khi bôi cái thứ xanh xanh đỏ đỏ lên mặt. Vậy mà ai đó lại bảo phụ nữ đánh dấu sự trưởng thành của mình bằng việc trang điểm. Tôi chả tin.

Hôm làm chương trình Tết, bận túi bụi đến tận hai mươi chín, tối bảy giờ tôi mới mò về nhà. Tham công tiếc việc. Thằng em tôi bảo:

- Không có bà chắc đài truyền hình đóng cửa quá.

Còn cha tôi nhăn quá trời, cơn giận của người lớn tuổi bắt đầu bằng sự im lặng. Tôi gọi đó là áp thấp nhiệt đới. Cuống cuồng dọn dẹp, cuống cuồng giặt giũ, tôi tự hỏi con người sao cứ bắt mình phải khổ vì những ngày này như vậy. Nhắm mắt mở mắt, ba ngày xuân đã qua cái vèo, còn hối hả hơn khi người ta dọn dẹp cuối năm. Nó chẳng kịp cho tôi làm mới chính mình. Tôi còn như cũ mèm đi.

Còn lũ bạn, chúng há hốc mồm nhìn tôi như một sinh vật lạ. Từ hồi nào đến giờ, tôi chưa bao giờ nỡ bỏ một chuyến đi chơi với bạn bè. Vậy mà mấy ngày làm chương trình tết, tôi biến đâu mất. Sáng ba mươi tết, tụi nó bắt cóc tôi ra quán cà phê. Phiên hỏi:

- Có còn nhớ tên họ của mình không? Coi chừng cầm ổ bánh mì mà không biết cắn đầu nào trước bây giờ.

Bất giác tôi đưa tay lên đầu, gõ thử cái cốp, thấy đau đau lòng khấp khởi mừng. Chắc cũng không đến nỗi như lũ bạn tôi hù dọa. Còn thời gian nào cho Minh, tôi cứ đi miết, khi cần chả biết tìm ở đâu. Một lần nào đó, anh bâng quơ:

- Có mỗi việc là làm cho anh vui mà em cũng không làm được sao?

Chỉ có thế thôi cũng đủ cho tôi hiểu rằng mình phải có trách nhiệm với từng niềm vui nỗi buồn nhỏ bé của anh.

Thế rồi, công việc cứ cuốn tôi đi. Phóng sự tiếp nối phóng sự, bản tin tiếp nối bản tin. Ý định trả thù đậm chất trẻ con ngày xưa như tan biến đâu mất, chỉ còn lại một tôi cứ như cái đèn cù chạy vòng vòng với ý tưởng cho chương trình mới. Thỉnh thoảng sực nhớ vội đưa tay lên gõ đầu cái cốp, thấy đau đau chỉ để biết rằng mình vẫn còn là mình.

Sáng nay, ý tưởng của tôi đã được duyệt. Tôi như đang ở chín tầng mây, sắp tới chắc sẽ còn bận nhiều. Nghĩ tới cái ngày vác camera nghênh ngang đi vào cơ quan anh không còn xa, tôi như muốn cất cánh bay... Và, trong khoảnh khắc ấy, ý nghĩ mình phải có trách nhiệm với từng niềm vui, nỗi buồn của anh bỗng hiện về...

3. Còn bây giờ tôi ngồi đây. Một mình và chẳng biết phải làm gì với ý tưởng trả thù đậm chất trẻ con của mình khi mà Minh chẳng còn ở bên tôi nữa. Có lẽ khi người ta chán nhau rồi thì một hạt bụi cũng có thể trở thành nguyên cớ. Minh và tôi cũng vậy. Anh xa tôi với một lời giải thích đã được gọt giũa cẩn thận:

- Chúng mình không hợp nhau đâu. Mình chia tay thôi.

Chỉ có thế thôi, mà tôi thấy đau lòng quá. Và tôi, một phụ nữ da trắng tóc dài với trái tim nhạy cảm như sợi dây đàn, từng tích tắc đi qua tôi thấy rằng mình đang sống trong một thế giới nghiêng. Nghiêng từ tình yêu của anh nghiêng đi...

Bọn con Phiên bảo:

- Thằng Minh của mày lên chức rồi, đi đây đi đó nhiều, thấy đèn xanh đèn đỏ nên bỏ đèn dầu là phải chứ gì.

Tôi mà là đèn dầu á? Không dám đâu, tôi là đèn cù đấy chứ. Mấy tháng nay quay vòng vòng với công việc, lúc ngoảnh lại thì chẳng còn gì...

Mỗi sáng tỉnh dậy mới thấy hết cái trống trải của cảm giác đã mất đi một cái gì to tát lắm. Ngẩn ngơ đi ra đi vào, thẫn thờ buồn mất mấy ngày, rồi thôi. Bọn con Phiên chịu tôi ở điểm này lắm, bọn nó bảo còn khuya tụi nó mới sắm được bộ mặt tỉnh queo như vậy. Kệ, đau khổ thì đau khổ nhưng cho hắn biết mình đau khổ thì không bao giờ, nghe chưa! Tôi ừ mà nghe mũi mình cay cay. Chỉ buồn một điều rằng, Minh yêu tôi cơ mà, sao lại mang hết niềm tin của tôi mà đi như thế?

Một vài lần nào đó, tình cờ trên đường tôi chợt thấy anh, khi thì đang cười cười với cái di động bên tai, khi thì đang phóng xe đèo theo một con bé nào đó có vẻ mi nhon lắm, cười sáng cả một góc đường. Bọn con Cầm nói đó là người yêu mới của anh. Tôi cười mà chả biết mình cười vì cái gì. Đi qua một cuộc tình bỗng thấy mình người lớn hơn, vững chãi hơn và già dặn hơn rất nhiều. Thì ra tôi vẫn chỉ là một cô bé theo đúng nghĩa của nó - không biết giữ tình yêu cho mình. Nói như Phiên vẫn thường nói: "Tình yêu như cánh chim, nếu không biết giữ nó sẽ bay đi mất". Có lẽ tình yêu của Minh là cánh chim thật, nó đã bay đi đằng nào, chẳng kịp cho tôi nhận ra rằng Minh của tôi cũng giống như một cậu bé, thích được quan tâm chăm sóc.

Bây giờ tôi ngồi đây, gom tất cả những gì đã đến, đã qua và đã xa mà săm soi, ngắm nghía. Sao vẫn thấy đau ở phía trái tim. Hột muối mặn trăm năm còn mặn, củ gừng cay sáu tháng còn cay. Vậy mà, tình yêu của Minh với tôi mới đấy đã phai, làm sao mà không đau. Tận trong sâu thẳm của lòng mình, tôi rất muốn quên Minh đi, vậy mà sáng sáng chiều chiều mỗi khi ra đường tôi lại cố gắng tìm trong trăm trăm ngàn ngàn gương mặt, một gương mặt tôi nghĩ là của mình, để rồi mỗi tối đi ngủ chỉ muốn ngủ luôn chẳng bao giờ trở dậy nữa...

Chưa bao giờ tôi thấy mình chông chênh như vậy, tựa hồ dựa cây cây ngã, dựa bờ bờ xiêu...

4. Chiều. Chiều rồi. Điện thoại reng tơi bời. Mọi người í ới rủ nhau đi chơi giải trí. Mới đó mà đã hết ngày. Tôi cũng sửa soạn ra về. Ông bảo vệ già đang rị mọ với chiếc xe đạp cà tàng, chào tôi bằng một câu đùa:

- Thời gian cứ qua, chẳng kịp cho người già chúng tôi làm được gì cả. Ở tuổi tôi bây giờ có nhiều điều để nuối tiếc lắm cô ạ.

Tôi phóng xe đi, cảm thấy mình vẫn còn thời gian để nhặt về một lời khuyên. Đôi khi nó cũng giúp tôi vượt qua những ghềnh thác của chính mình. Tôi chưa từng biết rằng khi cuộc tình kết thúc, người ta lại đau lòng đến vậy. Lòng kiêu hãnh làm tôi đau nhiều hơn tôi tưởng. Thế mà nó lại không cho phép tôi khóc...

Và lũ bạn của tôi lại đến, lôi tôi ra khỏi mớ lăng nhăng lùng nhùng đó và thả tôi ở một xó nào đó trong quán cà phê. Bọn nó uống rượu, tôi uống cà phê. Vẫn như xưa nhưng tôi bây giờ đã khác nhiều với ngày xưa. Dạo này tôi bỗng thèm nghe nhạc Trịnh, để ru tình, ru mình. Uống cà phê, mê nhạc Trịnh - có lẽ tôi sẽ trở thành một con người khác, nhẹ nhõm hơn, thánh thiện hơn. Mỗi ngày tôi sẽ chọn cho mình một niềm vui. Niềm vui tiếp nối niềm vui, tôi sẽ quên Minh mau thôi.

Và tôi lại lao vào công việc. Đôi lúc cũng ngu ngơ hỏi lòng, có phải là để chứng tỏ mình với người ta không mà sao mải mê thế. Rồi buồn. Ước ao có một ngày nào đó, tôi lại đứng trước mặt Minh để nghe anh nói rằng: "Ở tuổi anh bây giờ có nhiều điều hối tiếc lắm", như ông bảo vệ già cuối đời mãi nuối tiếc những điều đã qua. Đôi khi người ta cũng không biết rằng mình đã ném đi cục vàng để nhặt về cục đất. Nhưng ước ao của tôi cũng chỉ dừng lại ở đó. Mấy mùa xuân đã qua rồi mà sao tôi vẫn còn thấy đau ở phía trái tim. Ừ, còn buồn, còn đau, còn muốn chứng tỏ mình có nghĩa là còn yêu anh ư?

Lũ bạn của tôi vẫn nói nói cười cười. Ông bảo vệ già vẫn rị mọ với những nuối tiếc của tuổi già. Và tôi, mấy năm qua rồi, Minh của tôi chắc gì còn nhớ đến một mối tình đã trôi qua, vậy mà tôi vẫn cứ mãi nhọc lòng với một vết thương.

Quân tử mười năm trả thù vẫn còn kịp. Mong rằng chưa tới mười năm thiên hạ đã thái bình...



Tác Giả: Hương Ngọc

9




Có hai anh chơi với nhau rất thân, nhưng hay bắt bẻ nhau. Anh kia nói cái gì thì anh này bắt bẻ: "Có nhẽ đâu thế!" Một hôm, hai anh bàn với nhau:


- Chúng ta đã chơi thân với nhau thì phải tin lời nhau, đứa nào còn nói "Có nhẽ đâu thế" thì phải phạt hai quan tiền.


Hôm sau, anh kia gặp anh nọ, liền bảo:


- Ðêm qua, nhà tôi mất trộm!


Anh nọ hỏi:


- Mấy những gì?


Anh kia trả lời:


- Mấy cái giếng sau vườn!


Anh nọ gân cổ lên buột miệng, nói:


- Có nhẽ đâu thế!


Anh kia cười ồ:


- Ðấy nhé! Lại nói rồi nhé! Mai tôi sang nhà lấy tiền đấy!


Anh nọ tức lắm, về nhà thuật chuyện cho vợ nghe. Chị vợ bảo:


- Không lo, mai anh cứ giả vờ chết, anh ấy sang đã có tôi đối đáp.


Hôm sau, anh kia sang, vừa bước chân đến cửa đã nghe tiếng khóc thảm thiết. Vào giữa nhà thì thấy bạn nằm sõng sượt trên giường, chị vợ rũ rượi ngồi cạnh, giọt ngắn giọt dài. Anh kia liền hỏi dồn:


- Anh làm sao thế? Anh làm sao thế?


Chị vợ mếu máo nói:


- Nhà tôi chết rồi, anh ơi! Hôm qua không biết đi đâu về, vừa bước vào đến sân thì bị tột con vịt giẫm chế tươi.


Anh kia nghe phi lý qua, giậm chân bảo:


- Có nhẽ đâu thế?


Anh kia nhỏm đậy ngay:


- Ðấy nhé! Lại nói rồi đấy nhé! Còn đòi tiền nữa không?

2592






Nhà Bè nước chảy chia hai
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về...
Ca Dao


Hôm nay, Thúy theo... chồng đi đón vợ của chàng! Nàng thấy lòng chỉ thoáng buồn vì không đoán được cuộc hội ngộ sẽ xảy ra như thế nào. Liếc nhìn Thúy, Luân hỏi bâng quơ:
- Không biết máy bay có đến đúng giờ không?
Thúy im lặng thở dài. Cùng ngồi xuống, hai ghế sát nhau, tự dưng Thúy thấy giờ phút này sao Luân xa lạ quá. Nàng cố gợi chuyện cho bầu không khí bớt ngột ngạt:
- Có lẽ em không nên đi đón chị với cháu.
Luân siết tay Thúy:
- Em phải can đảm đối diện với sự thật. Anh đâu có giấu chuyện gì về tụi mình, mình cần phải giải quyết em ạ.
Thúy áo não lắc đầu:
- Em đâu có ngờ cuộc diện lại thay đổi thế này!
Nhìn đồng hồ, còn tới bốn mươi lăm phút nữa máy bay mới đáp, Thúy ngồi ngay lại, nhích người ra. Chán nản, nàng tựa lưng vào thành ghế, ngả đầu, nhắm nghiền mắt lại. Dĩ vãng của ba năm về trước quay ngược như một khúc phim.
Ngày ấy, Thúy vừa đến Mỹ sau một thời gian dài sống ở Hong Kong, Luân trong phái đoàn của hội thiện nguyện. Gặp Thúy đơn chiếc, Luân đã giúp đỡ nàng tất cả mọi việc, từ mua sắm lặt vặt cho đến việc tình nguyện chở nàng đi học, về thì Thúy tự túc. Cả hai trong cảnh cô đơn, chỉ giúp đỡ nhau khi cần thiết trong cuộc sống chớ không ai dám nghĩ ngợi xa xôi.
Cho đến một hôm, Luân được thư vợ cho biết nàng đã quyết định sống luôn ở Việt Nam cùng đứa con trai của hai người vì nàng nghe nhiều người về thăm quê kể lại cuộc sống ở Mỹ rất đỗi buồn, luôn luôn quay cuồng như cái chong chóng để lo mưu sinh và nhất là tiếng Anh nàng quá bết và điều quan trọng là người mẹ già, nếu ra đi ai sẽ là người săn sóc cho bà? Do đó, nàng đã cương quyết sẽ không đi, chỉ yêu cầu mỗi tháng cho mẹ con nàng một trăm đô là đủ. Chàng cười như mếu khi đem chuyện này kể lại với Thúy. Thúy phải giúp Luân biên thư về năn nỉ, giải thích với vợ chàng, nhưng một mực vợ chàng vẫn không muốn chồng bảo lãnh tiếp tục mặc dù hồ sơ đang tiến hành.
Sau khi thấy được vợ mình không thể lay chuyển ý định, lúc ấy Luân mới chịu thua. Không những mỗi tháng chàng gửi cho vợ một trăm đô mà chàng còn nghe lời Thúy tăng lên gấp đôi. Ngân, vợ Luân, thư qua thư lại với Thúy rất thân mật đôi lúc còn “cắp đôi” cho chồng và Thúy nữa. Những lá thư Ngân như thể thông điệp ngầm cho hai người. Thế là cuối cùng, một bữa cơm thân mật diễn ra trong một nhà hàng sang trọng, Thúy nghiễm nhiên từ giã bà cụ chung nhà để về chung sống với Luân. Họ chính thức thành vợ chồng, chàng thành thật kể hết cho vợ mình ở Việt Nam nghe, lạ một điều là vợ chàng không ghen và còn có ý mừng cho hai người nữa. Một thời gian sau, mẹ của Ngân qua đời, Luân gửi về một ngàn đô la để vợ lo ma chay. Chàng và Thúy điện thoại an ủi Ngân rất chân tình...
Bỗng dưng, một buổi chiều cuối tuần, vợ chàng gọi điện thoại qua bảo chàng bảo lãnh gấp vì theo tin tức thanh niên mười tám tuổi sẽ phải thi hành nghĩa vụ quân sự vì tình hình có vẻ khẩn trương sao đó. Và Ngân cam kết sẽ không làm phiền gì đến Luân và Thúy hết, vì đó là sự lựa chọn của nàng thôi. Giờ đây, vì Tâm - con của Ngân và Luân - buộc lòng nàng phải ra đi để tìm tương lai cho nó và cũng muốn tránh cho con phải khổ cực nếu Việt Nam có chiến tranh.
- Thúy! Em nghe anh nói gì không?
Thúy giật mình. Mở bừng mắt ra, luống cuống:
- Anh nói gì?
- Em ngủ nãy giờ à?
Thúy vờ ngáp:
- Ờ! Hồi hôm ngủ không được nên em thấy hơi mệt.
Luân cầm tay Thúy bóp nhẹ:
- Em đừng giấu anh, bộ em buồn hả?
Thúy hối hận:
- Thật ra thì em cũng hơi lo một chút. Em nghĩ cũng kỳ quá, tự dưng... đi làm bé người ta!
Luân nâng niu bàn tay Thúy:
- Em đừng nói vậy. Để tối nay anh nói chuyện với Ngân cho rõ ràng...
Hành khách trên máy bay lục tục đi xuống. Luân sốt ruột đứng ngồi không yên, Thúy thương hại:
- Anh cứ tự nhiên đến gần cửa để chờ chị và cháu đi!
Luân lúng túng không biết phải cư xử thế nào. Bỗng hai người tóc đen từ trong máy bay bước ra, bao nhiêu năm xa cách, Luân vẫn nhận ra được vợ, chàng kéo tay Thúy đứng dậy:
- Kìa mẹ con nó kìa!
Thúy bật dậy như chiếc lò xo. Nàng cố làm ra vẻ tự nhiên bước nhanh đến. Ngân và Tâm thấy Luân, cả hai quấn quít với Luân ngay, Thúy né ra xa, Luân thấy thế vội giới thiệu với Ngân:
- Đây là Thúy!
Ngân choàng tay qua vai Thúy, Tâm ôm tay cha tỏ vẻ thân ái. Một tình cảm dâng lên, Luân ôm đầu con áp vào ngực mình nói trong xúc động:
- Con của bố lớn và đẹp trai quá!
Và chàng cố đi thụt lùi với con ra sau không muốn đi sát với hai người đàn bà, vì chàng không biết mình phải đi gần bên ai...
Về đến nhà, nhìn căn nhà sang trọng của Luân, tự dưng Ngân nghe lòng có những cảm giác kỳ lạ mà nàng không thể phân tích được: mình tủi thân? Mình ghen? Ồ! Không! Ta đã hứa với lòng sẽ không ghen, không làm cho họ khó chịu vì ta mà!
Thúy rót cho Ngân và Tâm hai ly Coke, Tâm nâng ly uống ừng ực. Ngân thì không động đến. Luân hỏi chung chung:
- Chắc hai mẹ con mệt lắm há? Thôi đi tắm đi rồi ra ăn uống.
Thúy im lặng, xuống bếp bắt đầu hâm thức ăn. Tự dưng nàng nghe mắt mình cay cay, nàng lắc mạnh đầu xua những ý tưởng không trong sáng, tự càu nhàu một mình:
- Người ta tới trước, mình tới sau. Người ta đã hứa... nhường chồng cho mình rồi, không lẽ không thể nào nhịn được hay sao?
Đêm ấy, Thúy bảo Luân hãy ở chung phòng với Ngân, Ngân cứ nhất định phải ở chung với Thúy vì Ngân đã hứa rồi... Cuối cùng, Luân đành ngủ sofa.
Có lẽ đêm đó ba người nằm ba nơi đều không ngủ được, Chỉ có thằng Tâm là... ngáy như chết!
Sáng ra, Thúy thức dậy trước hết, nàng hâm lại nồi bún bò Huế để cả nhà cùng ăn. Đang loay hoay trong bếp thì Luân bước ra vòng tay ôm nàng:
- Em đừng có làm khó dễ anh có được không?
Thúy đứng yên lặng một lúc rồi gỡ tay Luân ra và bảo:
- Em cũng khó xử lắm, vì chị Ngân mới qua, nếu em làm vậy thì chỉ sẽ buồn! Để từ từ rồi tính lại.
- Yên tâm đi! Tôi biết thân phận tôi, tôi không làm khó dễ gì ai hết... Mà tôi cũng chẳng buồn đâu!
Tiếng Ngân đột ngột cất lên khiến Luân và Thúy đều giật mình. Luân thở dài:
- Sao em nói gì mà có vẻ gay gắt quá vậy? Thôi, bây giờ cả ba chúng ta ngồi lại nói chuyện cho rõ ràng đi, kẻo lát thằng Tâm thức dậy khó nói.
Ngân tự dưng sụt sùi:
- Em đã nói với anh là em qua đây để tránh cho thằng Tâm khỏi đi nghĩa vụ quân sự thôi, còn phần em anh đừng để ý gì hết. Anh với cô Thúy cứ tự nhiên mà.
Luân cười như mếu:
- Tự nhiên gì? Đêm qua cửa phòng nào cũng khóa hết, chẳng lẽ đêm nào tui cũng ngủ salon?
Ngân và Thúy đều buồn cười mà không ai cười nổi. Luân nói như ra lệnh:
- Hai em ngồi xuống đây, chú
ng ta cùng giải quyết vấn đề!
Thúy và Ngân miễn cưỡng ngồi xuống. Luân thận trọng đến khép cửa kính lại phòng hờ thằng Tâm xuống bất chợt, chàng mở đầu:
- Ngân, em chắc thừa hiểu sở dĩ hôm nay anh và Thúy chung sống là cũng tại em ở Việt Nam viết thư sang nhiều lần em muốn cho anh có vợ khác để lo cho anh, em nhớ chứ? Cũng nhiều lần anh cũng như Thúy thật lòng năn nỉ em sang Mỹ mà em cứ nhất quyết không chịu đi, giờ đây...
Luân bỏ lửng câu nói vì không biết phải nói sao để cả hai không bị đụng chạm. Ngân cầm tay chồng đặt lên tay Thúy, giọng chân thành:
- Em đã nhất quyết rồi. Tạm thời em và con tá túc nơi đây, khi em có việc làm rồi thì mẹ con em sẽ ra riêng.
Luân thở dài không nói. Thúy nao nao buồn, rút tay ra khỏi tay Luân và nói:
- Em nói thật điều này, có thể chị cho là em giả dối, nhưng em cần phải giải quyết vấn đề: em là người tới sau, em cũng chưa có con cái gì, thôi em sẽ ra ở riêng, em trả anh lại cho chị.
Luân giận dỗi:
- Hai em coi anh như món hàng, cứ đẩy qua đẩy về hoài, tại sao không ai coi anh ra gì cả vậy?
Ngân và Thúy đều ngẩn người ra chẳng biết nói sao. Cuối cùng Ngân và Thúy đồng ý tùy Luân lựa chọn. Luân buồn rầu...
Thêm một đêm Luân ngủ sofa. Buổi sáng Thúy dậy lo sửa soạn đi làm vì hai ngày nghỉ của nàng đã hết. Vừa nghe tiếng động ở phòng của Thúy, Luân bật dậy:
- Em chuẩn bị để đi làm à?
Thúy uể oải gật đầu. Nhìn chiếc chăn rơi xuống nền gạch, Thúy nghe thương Luân vô cùng, nàng nén lòng vô bếp lục lạo tìm thức ăn để đem đi làm. Luân đến bên cạnh ôm vai Thúy:
- Em đừng có làm khổ anh nữa được không Thúy? Em biết anh rất yêu thương em kia mà. Bây giờ cứ thế này hoài làm sao anh sống cho được?
Thúy gục đầu vào ngực Luân nghẹn ngào:
- Em cũng chẳng biết tính sao bây giờ... Thôi, hôm nay em đi làm, anh ở nhà giải quyết với chị. Anh còn nghỉ hai ngày nữa, anh rán tìm cách nào đi nha...
Chiều lại, khi Thúy về nhà thì thì cơm nước đã sẵn sàng, Ngân tươi cười dọn cơm cho cả gia đình dùng. Nhìn vẻ tươi thắm của Ngân, Thúy không khỏi hỏi thầm hôm nay hai người... có gì không mà Ngân vui vẻ quá. Ý nghĩ vừa thoáng qua, Thúy thấy mình vừa ích kỷ, vừa vô lý.
Đêm ấy trong vòng tay cuồng nhiệt của Luân, Thúy biết được Luân đã chọn giải pháp ở với nàng, nay mai Luân đưa Ngân đến hội thiện nguyện tìm việc theo lời yêu cầu của Ngân. Nàng cũng được Luân kể là Ngân rất vui vẻ khi thấy được Luân và Thúy thật lòng thương nhau và còn khen Thúy biết điều nữa. Thúy tự thẹn khi nhớ lại chiều nay đã nghĩ oan cho Ngân.
Sáng dậy, Thúy dậy thật sớm, lo thức ăn cho cả nhà. Nàng thấy lòng nhẹ nhõm như thoát được một gánh nặng trên vai. Tiếng ho của Ngân khiến Thúy giật mình, nàng quay lại, Ngân nhìn nàng mỉm cười. Thúy gác đôi đũa lên nồi cháo đang sôi, cầm tay Ngân, bảo:
- Đêm qua anh Luân đã kể hết cho em nghe, em cám ơn chị đã chẳng buồn em mà còn tán thành cho em và anh Luân chung sống nữa.
Ngân gỡ tay mình ra khỏi tay Thúy, nói:
- Tình cảm giữa chị và anh Luân hết lâu rồi. Chị qua đây chỉ vì thằng Tâm thôi.
*
Bốn tháng trôi qua trong tình cảm phức tạp của cả ba người. Cuối cùng Ngân tìm được việc làm phụ bếp cho một nhà hàng, còn Tâm thì vừa đi học vừa làm bán thời gian cho một cây xăng, hai mẹ con mướn một căn phòng xa nơi Luân và Thúy hai tiếng đồng hồ lái xe nên việc thăm viếng nhau ngày càng thưa thớt.
Một buổi sáng thứ bảy, Luân và Thúy cùng ngày nghỉ, đang định chuẩn bị dự tiệc sinh nhật của một người bạn thì người phát thư đến. Trong xấp thư có một bức thư của Ngân gửi cho một người bạn ở Việt Nam bị phát hoàn vì không dán tem, Luân và Thúy đoán có lẽ Thúy đã quên dán tem hoặc tem bị tróc ra nên bưu điện trả lại, cả hai định có dịp sẽ đưa lại cho Ngân.
Tan tiệc, về nhà nhìn bức thư của Ngân nằm trơ trọi trên bàn, Thúy bảo Luân:
- Em có ý xem lén xem chị Ngân thư về Việt Nam coi có thật đồng ý cho tụi mình chung sống không, được không anh?
Luân cười:
- Em sao đa nghi quá, anh nói thật hôm em đi làm anh ở nhà nói chuyện với Ngân ngay cả cầm tay bả cũng hất ra nữa đó! Nếu em còn nghi ngờ thì cứ việc coi đi!
Thúy thích thú, lấy chiếc đũa đút vào góc phong bì lăn nhẹ vì nàng không có ý định giữ luôn bức thư nên không để cho phong bì rách, sau còn dán lại để đưa cho Ngân. Bức thư dài lê thê, Luân và Ngân cùng chụm đầu vào đọc:
Florida, ngày...
Thủy Tiên thương của mình,
Đến Mỹ đã hơn hai tháng rồi! Mình chưa liên lạc với Tiên là vì đầu óc còn quay cuồng theo cuộc đoàn tụ phức tạp của mình. Chắc Tiên không đoán được đâu.
Mình khổ quá Tiên ạ, chẳng biết khởi đầu từ đâu để kể rõ cho Tiên nghe cuộc trùng phùng này. Thôi thì mình nhớ đến đâu kể đó vậy nghe, vì mình biết bạn rất thương, lo cho mình, hôm tháng trước được thư của Tiên, đọc xong mình nén đau buồn chờ cho “họ” đi hết mới khóc cho vơi đau khổ.
Tóm lại, giờ mình đã dứt khoát để cho Luân sống với Thúy, mình đóng vai làm chị... cho họ vui hưởng hạnh phúc bên nhau. Có một lần sau bức mành, thấy họ ôm nhau rất âu yếm, mình có cảm giác như bị ai bóp nghiến trái tim mình, nghe họ thì thào với nhau, mình cũng tự hỏi mình là ai mà tại sao hiện hữu nơi này...
Nhớ những ngày vừa gặp nhau Luân phải ngủ sofa vì ngay cả cô Thúy cũng không dám cho Luân vô phòng mà mình thì ngay hồi còn ở Việt Nam cũng đã tự hứa chỉ ra đi vì tương lai của thằng Tâm thôi. Ban đêm, mình ra nhìn thấy anh ấy nằm cong queo trên sofa mình thật sự muốn ôm lấy ảnh để khóc mùi nói cho ảnh biết mình rất yêu ảnh, rất muốn sống với ảnh, nhưng thấy Thúy trẻ đẹp hơn và ảnh cũng có vẻ yêu Thúy thật lòng nên mình nén lòng... chỉ biết vào phòng khép cửa khóc rấm rức. Có một lần thằng Tâm hỏi “bộ mẹ khóc vì bố sống với dì Thúy hả” mình phải nói dối là mình nhớ Việt Nam quá còn tình của mẹ với bố thì hết rồi, mẹ từ lâu đã hết thương bố. Nói dối với con mà lòng mình tan nát cả, Thủy Tiên ơi! Mình cứ thúc hai người tìm việc cho mình mà đến nay vẫn chưa có – Nhìn thằng Tâm vô tư học hành mình thấy tương lai của nó sáng sủa như là mình thấy sự hy sinh của mình là đúng. Mình thật mâu thuẫn. Nhiều lúc nhìn Luân và Thúy vui vẻ với nhau, mình tức điên người. Nhưng cũng có lúc mình nghĩ thôi thế cũng tốt, sau này xa Luân sẽ yên tâm hơn.
Độ này mình hay bị nhức đầu quá Tiên ạ. Có thể do vì suy nghĩ nhiều. Điều mình lo lắng là không biết làm sao để thoát ra khỏi căn nhà này cho sớm. Nhìn họ vui vầy bên nhau mà lòng mình đau như cắt, miệng thì lúc nào cũng phải vui cười để cho họ tự nhiên hưởng hạnh phúc. Mình điên quá phải không Tiên? Nhưng con đường này do mình chọn, ít ra mình cũng tròn chữ hiếu với mẹ già cho đến khi người khuất núi, mình không trách ai cả. Sự hy sinh đổi lấy tương lai cho thằng Tâm là đủ rồi Tiên nhỉ! Chỉ mong sau này thằng Tâm hiểu được, nó lo học cho nên người là mình vui lắm...
Giờ này có lẽ họ sắp về rồi, mình sẽ kể nhiều cho Tiên nghe sau. Bây giờ mình đi nấu ăn, ngửa tay nhận đồng tiền của... chồng và vợ bé của chồng mà tưởng mình như con sen, nghĩ thật chua chát phải không Tiên? Thư đi cho Tiên, mình cũng không biết đến bao giờ mình mới thoát được cảnh này. Thà ở xa như lúc còn ở quê nhà mà mình thấy thoải mái hơn nhiều mặc dù nghe họ hạnh phúc. Giờ đây... mình nhớ mấy câu thơ của “ai đó” mà ngậm ngùi cho thân phận:
Em hiện hữu là bèo mây kiếp trước
Mây lang thang và bèo trôi lênh đênh
Ai tìm chi điểm khởi hành của nước
Chỉ thấy dòng sầu thiêm thiếp mênh mang
Thôi, mình stop để lo cơm nước. Thương mình hãy cầu nguyện cho mình sớm thoát được... thiên đàng này nghe Thủy Tiên. Mình có lời thăm ông xã Tiên và hai cháu. Nhớ nhiều.
Kim Ngân.
Đọc xong bức thư, Thúy và Luân nhìn nhau. Cả hai người mắt đều nhòa lệ. Thúy òa khóc, Luân ôm vai nàng vỗ về:
- Thôi! Em đừng buồn. Cái này cũng là duyên số hết.
- Em nghĩ có lẽ đây là định mệnh, ông trời muốn tụi mình phải biết tâm sự, sự hy sinh của chị Ngân xui khiến lá thư này quay trở lại... Có lẽ em phải trả anh lại cho chỉ.
- Em thật là trẻ con, cứ coi anh như... cái gì, đẩy qua đẩy lại chẳng cần biết cảm giác của anh...
Nói thì nói thế, lúc Thúy vào phòng thay quần áo, Luân thừ người ra rồi cầm bức thư của vợ đọc đi đọc lại. Điện thoại reo. Luân uể oải bắt lên. Tiếng thằng Tâm hoảng hốt đầu dây:
- Bố hả? Mẹ bị xỉu đem vô nhà thương rồi!
Luân gọi Thúy:
- Em ở nhà, anh phải đi ngay đón thằng Tâm, Ngân bị xỉu đang ở nhà thương.
Thúy nhìn đồng hồ, nói:
- Anh chờ em thay quần áo rồi đi theo anh luôn.
Luân gắt gỏng:
- Em kỳ quá, mới đọc thư xong, em phải hiểu gặp em bả sẽ khó chịu lắm...
Thúy như tỉnh mộng, khựng lại như trời trồng.
- Thôi, anh đi!
Nói xong, Luân đi thẳng ra cửa.
Ba tháng sau...
Ngân bị liệt hai chân phải ngồi xe lăn. Luân đẩy xe loanh quanh khu vườn, vừa đi vừa suy nghĩ. Từ khi Ngân nằm bệnh viện, Luân mới thấy được tình yêu, hay đúng hơn là trách nhiệm lương tâm của mình dành cho vợ. Thúy còn trẻ đẹp, có thể bước thêm bước nữa, còn chàng? Tại sao Ngân đã hy sinh cho chồng con như thế mà chàng lại không bù đắp điều gì cho nàng?
Khi Thúy từ giã ra đi, Luân không giữ lại, chỉ xin lỗi nàng và Thúy cũng nhận lại số tiền của nàng trong trương mục của hai người rồi ra đi.
Luân biết Thúy đau khổ cũng chẳng kém gì chàng, nhưng hoàn cảnh của Ngân, chàng cũng như Thúy, không đành lòng để Ngân đau khổ hơn thêm...
- Anh! Em lạnh quá, em muốn vô nhà.
Luân nhìn vợ âu yếm:
- Được rồi! Anh sẽ vô nhà ngay. Em đói chưa anh lấy gì cho em ăn nghe?
Ngân cầm tay chồng áp vào má mình:
- Anh! Tại sao tự dưng anh thay đổi, chọn em? Giờ Thúy chẳng rõ ra sao hả anh?
Luân nâng cằm vợ lên, tha thiết:
- Em, em có tin rằng giờ đây anh mới biết em đáng được anh yêu hơn không? Thúy cũng rất đáng yêu, nhưng nàng đủ sức để sống một mình; còn em cần phải có anh... Tình cảnh này, anh quyết định chọn em thôi. Anh có bổn phận đối với thằng Tâm nữa.
Nước mắt lăn xuống má, Ngân cầm tay chồng:
- Anh! Em không biết tai nạn này là phước hay là họa cho em. Nhưng biết anh yêu em là em mãn nguyện rồi! Em từng nghĩ có lẽ anh thương hại em thôi. Đừng bao giờ anh xa em nghe anh!
Luân xúc động:
- Không! Cho dù anh có phải cực hơn nữa, anh cũng không xa em đâu! Ngân ạ, em có hiểu tại sao không? Tại anh và Thúy đều đọc được bức thư em gửi cho cô Thủy Tiên ở Việt Nam, nên hiểu được lòng em...
- Tại sao hai người lại đọc được?
Ngân thảng thốt la lên. Luân thở dài:
- Tại thư em gửi đi mà quên dán tem nên bị phát hoàn.
Ngân trầm ngâm một lúc rồi như nhớ ra:
- À, lúc đó, em viết vừa xong thì thấy ông đưa thư tới, quá vội em quên dán tem chắc. Ồ, em đâu có ngờ sự thể...
- Thôi em ạ, có lẽ duyên nợ vợ chồng mình chưa dứt nên mới xui khiến thế này...
Cơn mưa nửa đêm như thác đổ. Luân vén màn nhìn ra đường. Đèn đường vàng vọt hiu hắt, chàng thở dài không biết giờ này Thúy ra sao? Chàng không can đảm đối diện với nàng vì nàng cũng quá cứng rắn, cương quyết chấm dứt liên hệ tình cảm từ ngày Ngân vào bệnh viện. Chàng ngồi dậy, đến bàn viết:
“Thúy, tha thứ cho anh. Con đường em đã chọn cũng đúng ý anh: cần phải có bổn phận đối với Ngân cũng như với Tâm. Đến phút cuối cùng của cuộc đời anh, không bao giờ quên ơn em và thôi yêu em!”
Luân bật diêm đốt tờ giấy chàng vừa viết xong... Chàng tin chắc, bằng tình yêu chân thật của cả hai, ở một nơi nào đó Thúy sẽ cảm nhận được điều này...
ÁI KHANH

1900




Huấn luyện viên an ủi người học trò bại trận của mình:
- Dù sao thì ở hiệp 3 cậu cũng làm cho đối phương sợ hết hồn.
- ???
- Vì anh ta tưởng đã đấm chết cậu.


Thật là ghê tởm
- một võ sĩ quyền anh kể lại
- Tôi thi đấu ở Marseille mà trọng tài cũng là người ở đó. Lúc bị gục xuống sàn, đang cố gượng sắp đứng dậy được thì ông ta đếm thật nhanh: “Một, hai, ba, bốn, năm, và năm nữa là mười!”.


Hai võ sĩ đang thi đấu trên võ đài, một người đang bị chảy máu mắt. Anh ta nhìn mọi vật xung quanh đều mờ ảo, vì vậy cứ liên tục đấm vào khoảng không. Lúc ngồi nghỉ, võ sĩ này hỏi huấn luyện viên:
- Theo ông, liệu tôi có cơ may thắng cuộc không?
- Tất nhiên là có. Nếu cậu cứ tiếp tục khuấy động không khí xung quanh đối phương như thế, thể nào anh ta cũng sưng phổi!
1791




Cô hoa hậu dẫn đầu đoàn phụ nữ hậu phương đi thăm các thương binh ở quân y viện. Đến bên giường của một chiến sĩ, cô hỏi:
- Nhiệm vụ của anh là gì?
- Giao liên.
- Vậy thì em hôn lên "đôi hài vạn dặm của anh"
- Nàng nói rồi hôn lên bàn chân anh lính. Tiếp đó, "cô tiên" đến giường bên hỏi:
- Còn anh?
- Sĩ quan tham mưu.
- Ôi, cho em hôn "bộ tổng tham mưu" của anh! Hôn lên trán chàng sĩ quan xong, qua giường kế tiếp, cô hoa hậu dạn dĩ nựng yêu:
- Nào, chàng trai dũng cảm, hãy nói cho em biết binh chủng của anh? Cậu lính trẻ hoảng hốt co đầu gối lên bụng, mặt đỏ bừng, lắp bắp:
- Em... em xin chị... đừng... Em ở bên... pháo binh.
2212





Trong một nhà hàng hạng sang, một người khách đột nhiên bị Tào Tháo đuổi đến tận Giang Đông. Ông ta cuống quýt gọi phục vụ đến để tìm nơi giải quyết.

- Xin lỗi ngài, chúng tôi đang có một số sửa chữa ở phía sau, vì thế nhà vệ sinh đã thay đổi vị trí. Ngài đi dọc hành lang, đến cửa đầu tiên bên trái, rẽ phải, thấy cái cửa thứ 5 bên trái thì rẽ phải tiếp, sau đó...

Tóm lại, người đàn ông trong lúc cấp bách cuối cùng cũng tìm được căn phòng nhỏ, bên trong có một cái lỗ (đang sửa chữa mà). Không chần chừ được nữa, ông trút bầu tâm sự.

15 phút sau, ông quay lại phòng ăn. Nơi đây không còn một bóng người, chỉ còn bà chủ đang cố lau chùi những vết màu nâu nâu vàng vàng, miệng lẩm bẩm chửi rủa:

- Quỷ tha ma bắt thằng khốn nạn nào ị vào hệ thống ống thông hơi!
1562




Jonhny và Cathy đang ngồi xem tivi cùng ông nội. Đến một cảnh sex, ông bắt hai đứa quay mặt đi. Jonhny hỏi tinh quái:
- Họ đang làm gì đấy hả ông?
- À, người ta đang chữa một căn bệnh gì đó. Jonhny quay sang Cathy thầm thì:
- Tội nghiệp, ông già rồi mà còn ngây thơ quá! Hay chúng mình nói cho ông biết đó là bệnh gì đi!
2442




Hai cha con nhà kia đều nóng nảy ngang ngạnh, không nhường nhịn ai chút nào. Một hôm, nhà có khách, người cha sai con vào thành mua thịt về nhắm rượu. Người con mua miếng thịt ngon đem về, vừa sắp ra khỏi cổng thành, bỗng đụng ngay một người từ ngoài thành vào, hai người không ai chịu nhường đường đi, cùng ưỡn ngực nghênh nhau chắn ngang lối đi.

Ở nhà chờ lâu không thấy, người cha đi tìm con. Đến nơi, thấy tình hình như vậy liền bảo:

- Con hãy cầm thịt về trước làm cơm mời khách xơi, để cha ở đây cùng y đứng nghênh nhau tiếp!

1195




Nửa đêm, một người đàn ông loạng choạng bước vào một quầy bar và gọi 3 ly rượu lớn. Người phục vụ hỏi ông ta có chuyện gì buồn vậy và được trả lời: "Tôi vừa phát hiện, con trai cả của tôi mắc bệnh đồng tính luyến ái".

Người phục vụ gật đầu tỏ vẻ thông cảm rồi mang rượu ra cho ông khách.

Vài tháng sau, người phục vụ lại thấy ông khách cũ vào bar của mình. Lần này, ông ta gọi 5 ly rượu lớn. Người phục vụ hỏi xem ông ta gặp chuyện buồn gì và người khách đáp:

- Thằng con thứ của tôi cũng mắc chứng đồng tính luyến ái.

Uống hết 5 ly rượu. Ông khách lảo đảo rời quán.

Vài tháng sau, vẫn ông khách nọ vào quán cũ và gọi 10 ly rượu. Đoán biết lần này khách hàng của mình có chuyện gì đó còn ghê gớm hơn, người phục vụ lại ân cần thăm hỏi và người đàn ông kia âu sầu tâm sự:

- Thằng út nhà tôi vừa thú nhận, nó là một thằng đồng tính luyến ái.

Người phục vụ kêu lên:

- Thượng đế ơi! Chẳng lẽ trong nhà ông không có ai thích đàn bà sao?

- Có chứ! Đó là vợ tôi! - Ông khách đáp.986




Tôi là con nhỏ nhát nhất nhà nên những gì làm trầy da tróc vẩy là tôi sợ vô cùng, vì thế nên vẫn không dám tập lái xe honda, trong khi bạn bè lái xe vèo vèo thì tôi lại vẫn cứ cái xe đạp mini chạy lên chạy xuống. Biết cái nhát của tôi nên chàng dụ:

- Để anh tập em lái xe

Tôi lắc đầu quầy quậy:

- Thôi đừng, em không dám đâu, lỡ ngã đau lắm

- Không sao đâu, em đừng có lo, có anh ngồi sau giữ cho em, sợ gì?

Nghe chàng nói cũng có lý, thế là chàng ngồi sau, tôi ngồi trước. Gió mát vi vu, lúc đầu còn nghiêng ngả, nhưng một lúc sau xe chạy cũng vù vù như ai, tôi chợt kêu lên vì cái ôm sát của chàng:

- Anh ôm gì kỳ vậy? lợi dụng hả? ngã bây giờ

Chàng bật cười:

- Cái gì mà lợi dụng? anh không ôm em chặt, lỡ em ngã thì sao? đã không cám ơn còn nghĩ bậy không à, em chỉ được cái giỏi tưởng tượng.

Câu nói của chàng làm tôi đỏ mặt:

- Anh có ngồi đàng hoàng không? anh làm em quýnh đụng xe ngã bây giờ.

Chưa nói xong, cái xe đã quay 180 độ đâm vào bên kia lề đường một cái rầm, làm chàng và tôi đều ngã lăn, cả cánh tay và đầu gối bị xây xát làm tôi sợ xanh mặt, làm chàng cũng hoảng hồn. Từ đó tôi thề nhất định sẽ không bao giờ học lái xe cho đến khi sang đây.

Thế là chúng tôi dắt nhau tìm đường vượt biên. Thế là cái định mệnh trớ trêu, oái oăm mà ông trời ghét tôi đã nhất định đưa tôi vào tròng... Thế là chúng tôi nên duyên chồng vợ... Thế là tiên đồng ra đời và cũng thế là chúng tôi cả hai đều phải lăn vào cái xã hội đông, tây hỗn hợp... Thi bằng viết xong, chàng dậy tôi lái xe. Chàng dậy người ta, giọng chàng mềm như bún, chàng dậy cho vợ thì lại nhăn nhăn, nhó nhó, dấm dẳng như tôi là cái nợ chàng đeo trên vai... chỉ có việc bảo là khi ngừng thì phải thắng từ từ, đừng thắng gắp, sang lane thì phải nhìn trước nhìn sau, bảng stop thì phải nhìn bên này, bên kia... có vậy mà cũng nói đi nói lại, nói nghe bắt mệt, thế là thừa lúc chàng không để ý, cứ mải nói, con bé thắng một cái làm chàng chúi về phía trước, cho bõ cái tật bắt nạt... chàng giận lắm, không nhìn nhưng biết chắc là chàng đang phùng mang trợn mắt nhìn... tôi giả vờ như không để ý, chỉ buông một câu vô thưởng vô phạt:

- Sorry! đạp lộn chân.

Đến ngày thi lái xe, tôi hiên ngang tin tưởng ở tài năng mình. Ông cảnh sát giám khảo cầm xấp giấy ngồi bên cạnh. Khuôn mặt lạnh lùng của ông bỗng làm tôi khớp, làm tôi run, tim đập loạn cả lên vì sợ... chạy một lúc, ông ra hiệu cho xe chạy ra highway. Vừa mới sang lane, ông đã hét ầm lên:

- Ngừng, ngừng lại.

Quýnh quáng tôi thắng xe ngay lập tức, ngơ ngác không hiểu vì sao, xe phía sau bấm còi lia lịa, mặt ông tái xanh, xuống xe bắt tôi nhường tay lái cho ông chở về... chỉ vì sang lane mà quên signal, quên nhìn phía sau nên tí nữa xe phía sau chạy đến đụng phải... Thế là kỳ thi đó tôi bị rớt, 2 tháng sau mới được thi lại...nói đúng ra cũng chẳng phải lỗi ở tôi, lỗi ở ông giám khảo cái mặt lạnh như tiền làm tối run, lỗi tại người dậy tôi nói nhiều hơn thực hành thành ra khi sợ đã làm tôi phân tâm, quên hết mọi điều.

Nhưng rồi tôi cũng có bằng lái xe như bao nhiêu người, từ nay chẳng phải nhờ ai đưa đi đón về nữa, từ nay chẳng phải là "con cá sống vì nước, em sống vì anh nữa"... chiều chiều chở con đi vòng vòng trong khu nhà ở, chạy có 10 miles mà sao thấy nhanh vô cùng. Nhiều khi thấy xe cảnh sát vô tình đi ngang hay chạy đàng sau cũng đủ làm tôi giật mình. Một hôm đi chợ, lúc de xe không biết thế nào mà bánh trước xe mình lại dính vào bánh xe của người đậu bên cạnh... dùng dằng lôi kéo mãi mới tách ra được. Nhưng khi nhìn lại thì hỡi ơi xe của người ta đã bị trầy sơn và móp hẳn một chỗ. Hốt hoảng tôi lái xe đi thẳng một đường về nhà không dám quay lại.

Những lần đi đâu chung, chàng thường chỉ vào những xe đi ngang hay đậu bên cạnh :

- Em biết xe này hiệu gì không? xe này bao nhiêu tiền không?

- Anh nói với em mấy điều đó làm gì? em có bao giờ mơ đi những loại xe đắt tiền đó đâu mà anh nói.

- Em hiểu lầm ý anh rồi, anh chỉ muốn nói cho em biết để liệu mà tránh xa những loại xe đó, chớ có mà quẹt vào xe người ta để đổ nợ chứ anh đâu có nói để cho em mơ... nghèo mà ham...

Cái xe là cái tội, tôi ghét nhất là phải đổ xăng, đã đi làm trễ mà còn phải tìm chỗ đổ xăng thì thật là mất thì giờ và phiền phức. Tôi phàn nàn:

- Anh có biết là em ghét gì nhất không?

- Em thì cái gì mà chẳng ghét, có cái gì làm em vừa lòng... Ừ nhưng mà em ghét gì? không phải ghét anh chứ?

Tôi nghiêm mặt:

- Em không có đùa, em ghét nhất là phải đổ xăng, ước gì đừng phải đổ xăng mà xe vẫn chạy thì hay biết mấy.

Chàng mỉa mai cái lười của tôi:

- Vậy thì em nên để dành tiền mua xe là vừa, họ sắp chế ra kiểu xe chạy bằng nước rồi đó, lúc đó khỏi phải than nữa.

Tôi thản nhiên:

- Nhưng mà mình cũng phải tự đổ nước vào xe vậy.

Chàng nhìn tôi như nhìn quái vật, như không tin những gì tôi vừa nói.

- Nếu vậy cũng dễ, em chịu khó đi bộ vậy, đừng nên nhờ ai đưa đi đón về hết, bên này nam nữ bình quyền mà, phải vậy không?

Tôi nguýt dài:

- Anh chỉ được cái nói móc người ta không à... bây giờ mới thật sự là ghét anh, rõ lắm chuyện...

Cái vô tâm, cái hời hợt của tôi đôi khi cũng làm phiền người khác, cũng tự làm khổ mình không ít. Đi với chàng, chàng lo mọi chuyện, đến lúc giận nhau thì mới biết cái ngu của mình. Đổ xăng cũng không biết đổ thế nào, lại phải chạy nhờ người giúp. Chở con đi học đàn về, trời tối, không hiểu sao đèn pha lại sáng, cũng lại phải chạy qua gõ cửa hàng xóm... Những lúc gặp rắc rối về xe cộ, tôi lại đâm ra ân hận vì mình đã giận dai, tiếc vì mình đã tự ái không đúng chỗ, phải chi đừng giận, đừng tự ái cao thì đỡ tay, đỡ chân biết mấy. Có lẽ chàng cũng cho như vậy, nên cái mặt cứ vác lên ra vẻ "thế nào cũng phải nhờ đến ông..." xí, còn lâu mới thèm nhờ... cho dù mẹ vẫn xúi con gái "con ơi, mật ngọt chết ruồi..." biết là ruồi sẽ chết vì cái ngọt của mình, nhưng vì tự ái nên không thèm làm mật cho người ta lên chân... Nhưng dù sao, tôi cũng thầm cám ơn cái hay giận, cái tự ái của tôi mà ngày nay tôi đã học được những bài học đáng giá, để có thể đứng vững trên 2 chân của mình.

Một lần đang giận nhau, mà xe lại hết dầu, lòng phân phân không biết đổ dầu vào đâu? mở hook lên, đóng xuống cả chục lần mà vẫn không dám quyết định. Muốn hỏi chàng thì sợ chàng làm eo làm sách , thành ra phải ráng vận dụng cái trí nhớ, cái thông minh của mình xem những lúc chàng đổ dầu như thế nào...Sau cùng quyết định đổ vào chỗ mà tôi tin tưởng nhất, nhưng khi đổ xong lại đâm
lo, vì mọi khi thấy chàng đổ đến mấy lon, còn mình mới đổ chút xíu đã thấy đầy... đâm ra sợ, đâm ra nghi ngờ cái trí nhớ, cái thông minh của mình. Hỏi chàng chắc chắn chàng sẽ quát ầm lên, chi bằng đợi chàng đi làm, tôi ra đứng ngay giữa đường, chờ ông đi qua, chờ bà đi lại, chận lại hỏi xem chỗ nào là chỗ đổ dầu máy trong xe.

Khi người đi đường cho biết là đã đổ lộn vào chỗ đổ dầu thắng. Hoảng hốt, thế là tôi phải tìm đủ mọi cách nhét giẻ vào trong để tìm cách rút hết dầu máy ra, làm cả một buổi chiều, mồ hôi vã ra như tăm, mặt đỏ gay dưới cơn nắng chang chang... cũng may là tôi đã rút được hết, thật là hú hồn, cũng may là còn thông minh biết hỏi người đi đường chứ không cứ cắm đầu lái xe thì không biết được chuyện sẽ xảy ra như thế nào?

Đi với chàng, chàng thả tôi xuống chỗ nào là biết chỗ đó, không cần biết là đã đi qua con đường nào, con phố nào, nên phương hướng đối với tôi là cả một vấn đề ngốc nghếch. Vì thế cho nên khi chỗ làm cử tôi đi workshop ở môt nơi cách chỗ làm khoảng 30 phút. Biết tôi ngọng đường đi nên ông xếp tôi tử tế vẽ ra giấy từng chi tiết một nên tôi đã đến nơi một cách thật dễ dàng, nhưng khổ nỗi khi về, chẳng biết thế nào mà lại lạc vòng vòng mãi đâu đến cả 2 tiếng mới về đến nhà. Sáng hôm sau đang tíu tít kể cho đám bạn cùng chỗ làm nghe, ông xếp tôi đi ngang, hắn xía vào:

- Cô đi lộn đường hả? trời ơi, lỗi tại tôi rồi... vẽ đường cho cô đi lại quên vẽ đường về, thật vô ý quá...

Tôi đỏ mặt quay lại chỗ ngồi không thèm trả lời, nhủ thầm "xí... đã biết người ta ngu ma còn cố tình nói nữa..."

Vì biết mình nên chẳng dám lái xe đâu xa, chỉ sợ lỡ lạc vào cái exit hay con đường nào đó rồi đi luôn sang tiểu bang khác thì khốn, cho nên đi đâu cũng chỉ là người ngồi bên cạnh, ngồi lâu quá đâm ra mụ người, không thông mình gì cả. Nhưng dù sao tôi cũng hãnh diện cái dở của mình để khoe với chàng:

- Anh thấy em hiền không? chẳng biết đi đâu xa, chỉ biết loanh quanh con đường từ nhà đến chỗ làm, từ chỗ làm đến chợ rồi lại về nhà.

Chẳng đợi tôi nói hết, chàng phang ngay một câu:

- Ừ, thì tại em có tài xế không công nên đâu cần biết gì, người ta biết đường đi, người ta quay về, còn em... em không biết đường đi thì lúc đi là đi luôn, đâu có biết đường quay trở lại...

Nghe câu nói móc của chàng, tôi đùa:

- Ừ nhỉ, anh nói có lý, có lẽ vậy không chừng... lúc đó anh mừng nhé, anh thoát được nợ... vậy anh mua gì về cúng? nói em nghe đi...

Nhát là nhát vậy, chứ khi đã thuộc đường đi thì cũng chẳng thua ai, có lẽ cái bận rộn nơi này đã biến tôi thành cái máy chạy đua với kim đồng hồ. Sáng nào cũng hối hả, vội vàng với con đường trước mặt... vừa đi vừa soi lại khuôn mặt mình trong gương, vừa ăn vội miếng bánh, hớp lẹ ly cafe để cho kịp giờ làm. Vậy mà có bao giờ kịp cho, cái sớm nhất của tôi cũng là cái trễ của thiên hạ... may mà không làm cho các hãng xưởng, nếu làm chắc tôi đã bị cho nghỉ việc ngay tuần đầu chỉ vì cái tật đi trễ về sớm của mình, thế nên thỉnh thoảng lại bị ticket vì lái xe nhanh. Một lần sang lane không signal nên bị hụ còi... thế là mất toi một số tiền lớn, tiếc hùi hụi, phải chi đi chậm lại một tý... phải chi đừng bị ticket thì có thể mua biết bao nhiêu đồ sale. Tiếc ơi là tiếc, bởi thế mấy cái ticket màu hồng cứ được dán ngay ngắn trên bàn làm việc vậy mà lại cứ hay quên...

Nếu so với cái tốc độ lái xe của tôi thì chàng là người đáng được Thống Đốc Tiểu Bang tuyên dương làm công dân gương mẫu. Lái xe đúng i chang tốc độ trên đường cho phép. Những lúc có chuyện, cần đi đâu, tôi vội vàng ngồi vào tay lái trước khi chàng đến gần xe, vì thế, một lần cả nhà đi vacation ở Corpus Christi, trên đường trở về, chàng lái xe làm mấy mẹ con sốt ruột. Tôi cằn nhằn:

- Anh lái xe nhanh lên một tý được không? lái gì mà chậm rì, anh lái cái kiểu này chắc ngày mai mới về đến nhà quá, anh không thấy người ta qua mặt mình hết sao?

Chàng tỉnh bơ:

- Làm gì mà phải vội vàng? từ từ rồi cũng về nhà chứ có chết thằng tây nào đâu mà vội? bộ chạy kiếm giấy nhà thương hả? em không thích thì cứ việc xuống xe đi bộ, anh đâu có cản.

Tôi ấm ức:

- Phải rồi, bây giờ anh ngon mà, ngày xưa quen em, anh cứ đòi nắm chặt tay người ta đòi dắt qua đường, anh bảo sợ người ta bị xe đụng, bây giờ nếu phải đi bộ sang đường, anh dám đẩy cho em đi trước quá...

- Ối trời, cứ nhắc đi nhắc lại cái chuyện ngày xửa, ngày xưa, chuyện của thế kỷ trước mà cũng cứ nói... Em có biết là em đang sống trong thế kỷ nào không?

- Xí, đừng có nói vô duyên nữa... à nè, em nghĩ người ta cho chạy 55 miles, anh chạy 60 không sao đâu, hơn 5 miles cảnh sát không bao giờ phạt cả, anh chạy thử xem, xe người ta chạy 65, 70 miles không à.

Nghe cũng có lý nên chàng cho tốc độ chạy lên một tý, nhưng cũng nhắc chừng:

- Em ngồi nhớ để ý cảnh sát đó nghe chưa? đi chơi mà bị ticket bực lắm.

Xe chạy gần nửa tiếng, giật mình khi có còi cảnh sát hụ phía sau... thế là chàng lãnh ngay một cái giấy màu hồng như tôi... chàng không nói không rằng, khuôn mặt lạnh như tiền, trong xe không một tiếng nói, tôi khẽ đổi ghế cho thằng con ra trước còn mẹ ra sau ngồi... Con đường về nhà im thin thít, hình như các con tôi cũng đánh hơi sự không vui của bố mẹ nên cũng im ru... về đến nhà, tôi thở phào như trút được gánh nặng, vừa hý hửng bước xuống xe, chàng đã đi một đường gay gắt:

- Nói cho biết, lần sau có đi đâu, làm ơn ngồi im cho người ta lái, cái bổn phận ngồi trước chỉ để coi bản đồ chứ không phải là để lải nhải dậy khôn người ta, thật đúng là tài khôn...lắm lời.

Len lén nhìn khuôn mặt hậm hực của chàng, tôi bước nhanh vào nhà, vừa muốn nói một câu xin lỗi, vừa muốn bật cười vì cái khôi hài mà tôi vừa thấy ở chàng... tôi định đùa:

- Lỗi tại anh, tại anh chạy chậm, chứ nếu anh lái xe nhanh một tý thì làm sao cảnh sát thấy... nhưng, sợ chàng nổi nóng nên quay đi dấu nụ cười của mình... tôi thầm nhủ... em cũng tiếc tiền vậy... nhưng, dù sao con đường về nhà cũng ngắn hơn, phải thế không anh?
250


Powered by Blogger.