Một bà lên tiếng trong rạp hát:

- Tôi không hiểu tại sao giữa chúng ta lại có một ghế trống thế này nhỉ, như là chẳng có ai dám ngồi vậy!

Bà kia đáp lại với vẻ mặt buồn bã:

- Đấy là chỗ của chồng tôi đấy bà ạ. Chúng tôi đã giữ chỗ trước khi ông ấy chết!

- Sao bà không mời người thân hoặc bạn bè ngồi vào đó?

- Làm sao được. Bà góa thở dài. Họ còn đang bận đi dự đám tang của ông ấy!



o O o


Trên xe buýt chật ních giữa giờ cao điểm, một cô gái kêu lên.

- Này anh bạn trẻ, cứ mỗi lần xe dừng bánh là anh lại áp chặt vào tôi, lần thứ ba rồi đấy.

- Nhưng xe chật thế này thì tôi có thể làm gì được?

- Thì anh cứ làm gì mà chẳng được?
1407





Vợ từ phòng khám hộ sản bước ra, mặt mày hớn hở khoe với chồng:

- Anh ơi, có tin mừng...

- Sao? Bác sĩ giảm bớt tiền khám hả em?

- ?!



o O o


Một người hàng xóm nói với ông chồng bằng giọng gay gắt:

- Ông không thấy xấu hổ sao khi ông ngồi ung dung uống bia, còn vợ ông phải leo lên cái thang để sơn nhà.

- Tôi đã đề nghị đổi mà bà ấy không chịu. Bà ấy không uống được bia - người chồng từ tốn trả lời.



o O o


Không ai nhắm mắt

Vợ cằn nhằn với chồng:

- Anh không thấy xấu hổ khi đêm kỷ niệm sinh nhật em lại bỏ đi đến quán rượu và không trở về nhà làm em suốt đêm không nhắm mắt!

- Thế em nghĩ là anh nhắm mắt được à!2606





Vừa mới tính ngả lưng xuống giường coi TV thì chuông điện thoại lại reo. Bên kia đâu giây tiếng Mộc Lan không được reo vui cho lắm nhưng đỡ thổn thức hơn mấy lần trước:

- Anh! Chị có nhà không anh cho em nói chuyện với chị đi...

Tôi trêu chọc:

- Mợ không muốn nói chuyện với tôi mà chỉ muốn nói chuyện với chị thôi hả? Sao vợ chồng yên ấm chưa, còn lục đục nữa không?

Lan cười vã lã:

- Dạ! Em làm phiền anh nhiều rồi, với lại chuyện đàn bà với nhau ấy mà. Cũng chưa hoàn toàn yên đâu anh, em cần chị cố vấn cho em thêm một chút nữa...



Tôi trao điện thoại cho Yến rồi thầm nhủ: tưởng nhờ ai cố vấn chứ nhờ chị Yến của em cố vấn thì qủa là kiếm "the right person" rồi còn gì. Yến mà cố vấn cho mẹ nào đối xử với chồng con thì thằng chồng đó không sống dở chết dở thì cũng thành điên khùng cho mà coi. Có lần mẹ kia kể tội thằng chồng hay mèo mả gà đồng rồi nổi nóng nói: "Nhiều khi tôi muốn cắt cái của nợ của thằng chả liệng mẹ nó đi cho rồi chứ chịu hết thấu thằng chả". Yến cố vấn: " Cắt rồi cho vô cái máy xay thịt (meat processor) nghiền mẹ nó ra rồi đổ cho chó ăn, chứ vứt đi thì nó cũng có thể gắn lại thì cắt làm gì?" Chỉ mới nghe có thế mà tôi nổi cả da gà lên …



Mộc Lan là vợ của Hớn em họ xa lắc xa lơ bên ngoại của Yến và vì Yến là vợ tôi nên tôi cũng phải nhận vợ chồng Hớn là bà con... xa bên vợ vì Yến cứ nói rằng qua Mỹ này bà con anh em đâu có ai thì bỏ bà con xa lấy láng giềng gần mà anh. Nói là láng giềng gần là nói giữa đây và Việt Nam chứ vợ chồng Hớn ở mãi tận Chicago còn tôi thì ở mãi Miami thì cũng cả ngàn dặm mấy khi nhìn thấy mặt nhau. Cách nay hơn 20 năm sau khi cưới và mãi đến khi đã có đứa con đầu lòng thằng Hớn mới dắt vợ là Mộc Lan xuống nhận bà con với bà chị họ xa lắc xa lơ.

Thế rồi nó biệt tăm biệt tích chả thấy tăm hơi Hớn đâu. Cứ khoảng năm bẩy năm thì được nó gọi điện thoại một lần thì y như rằng lần đó nó không thất nghiệp thì cũng than vãn chuyện nọ chuyện kia. Ấy vậy mà nó cũng đã theo kịp tôi sản xuất được những năm đứa con.





Hồi đầu năm nay bỗng dưng Mộc Lan gọi điện thoại và chưa nói thì đã thổn thức tức tưởi bù lu bù loa, mới đầu tôi tưởng có ai chết nhưng khi nghe Mộc Lan bệu bạo: "Cho em nói chuyện với chị đi... hu hu…" Tôi vội trao điện thoại cho Yến.



Sau đó tôi được biết chuyện khóc mếu của Mộc Lan nó ly kỳ và tôi không ngờ được cái thằng Hớn hồi đó gặp thì qủa là một chàng chân chỉ hạt bột đúng mẫu mực mà người Mỹ gọi là "family man"; có nghĩa là ngoài chuyện kiếm tiền chăm sóc cho vợ con ra nó không màng bất cứ chuyện gì khác. Nó không quan tâm đến chuyện chính trị chính em, hội hè đình đám gì cả. Hễ nói tới những chuyện đó thì nó gạt phăng đi rồi kêu: "Ối giời ơi! Cứ tụ họp lại rồi chửi nhau như chó với mèo mất thì giờ chứ qúy báu đâu mà để ý tới". Thấy tôi khoái nói chuyện thơ văn thì nó cũng "Ối gời ơi! Thơ văn thì có mài ra mà ăn được đâu anh, khi mất việc thì cũng xếp hàng ở văn phòng thất nghiệp chứ có ra cái thống chế gì ". Nó còn dậy khôn tôi: "Em khuyên anh, cứ lo cho vợ con anh là anh sẽ thấy niềm vui sướng nhất trên đời này rồi". Vì nể mặt bà chị họ nó là vợ tôi và vì nó từ xa đến thăm mình mà mình khệnh vào mặt nó một đấm thì kỳ qúa nên tôi chỉ nhe răng cười và chửi thầm: "Tiên sư cậu! Nếu sống mà chỉ biết ăn uống no say, nhẩy lên bụng vợ rồi ngủ thì sống làm cái quái gì". Thế mà bây giờ nó làm một việc mà chính tôi cũng muốn dở mũ chào để tỏ lòng " khâm phục ".



Chẳng là năm rồi chàng Hớn nhà ta nói dối vợ là sở làm gửi đi tu nghiệp ngoài tiểu bang một tuần rồi chuồn về Việt Nam du hí. Mộc Lan thật thà tin tưởng nơi chồng nên đâu để ý đến cái mưu mô ma le đó. Mà qủa thật một người chồng như Hớn không tin tưởng sao được. Ngoài việc đi làm, cơm nước và con cái ra Lan không lo gì cả. Ngay chính tôi khi nghe chuyện này cũng ngỡ ngàng và tự bảo mình: "Tiên sư khỉ! Chỉ có thế mà mình không nghĩ ra". Nếu không liều mạng thì hẳn nó là thằng điếc không sợ súng vì chọc vào đàn bà nhất là đàn bà đó lại là vợ mình thì chỉ có nát đời trai... gìa chứ giỡn chơi đâu. Hớn đi Việt Nam được hai lần thì bị bại lộ vì một sự tình cờ Mộc Lan coi cái hoá đơn thẻ tín dụng thấy có tiết mục trả tiền mua vé máy bay đi về Việt Nam. Hớn mồm năm miệng mười chối bai bải bảo rằng mua hộ thằng nọ thằng kia; khi Lan hỏi tới thằng nọ thằng kia thì họ ớ ra bảo đâu có. Riết rồi Hớn cũng cứng họng nên biện bác rằng phải về gấp vì tụi nó đào mả ông bố để xây nhà nên phải vù về giải quyết và không muốn Lan ưu phiền lo nghĩ nên Hắn phải giấu giếm.



Tuy vậy từ đó Mộc Lan để ý theo dõi mọi sinh hoạt của Hớn nhưng chưa phát hiện được điều gì quan trọng hơn. Mới đây cu ta lại nói với vợ rằng phải về Việt Nam để làm thủ tục đòi lại căn nhà của ông bố khi ông ấy chết bị mấy đứa em bà con chiếm đoạt tới bây giờ. Nếu không về thì qúa thời hạn coi như mất luôn. Mộc Lan không chịu, thế là vợ chồng lại hục hặc đứa quăng quật cái này, đứa vật vã cái kia. Khi Mộc Lan đòi cùng về VN thì Hớn không chịu bảo vướng vất không lo được công chuyện thế mới vô lý chứ.



Chả hiểu ai mách bảo mà khi Hớn đi làm Mộc Lan lén coi hết tất cả E-mail PC của chàng ta thì mới té ngửa khi khám phá ra rằng ông chồng yêu dấu mấy tháng nay trao đổi tình yêu hàm thụ trên "Nét" với một em Phương Đào nào đó ở Việt Nam. Em gửi cả hình qua cho chàng cùng với những lời yêu đương nồng nàn tha thiết chất chứa cả một trời nhớ nhung cũng như mong ước được sớm hội ngộ cùng chàng thì đời nàng mới có ý nghĩa. Những thư gởi trả lời em Phương Đào của Hớn cũng không kén nồng nàn tha thiết. Có điện thư chàng còn gửi theo một niềm vui phấn khởi là chàng sẽ gửi về cho em khoảng vài trăm đô để em khuây khoả nỗi nhớ mong người yêu xa ngàn dặm. Mộc Lan than rằng: Trời ơi nghe em tức muốn ói máu! Từ hồi lấy em tới giờ anh ấy chỉ như dùi đục chấm nước mắm, hùng hục như trâu húc bờ ấy có bao giờ em được nghe những lời "romantic" vậy đâu.



Mộc Lan bị một cái "shock" thật lớn và gia đình nàng bắt đầu lộn tùng phèo chả ra làm sao cả. Mới đầu Hớn còn chối quanh chối quẩn nhưng truy riết hắn chẳng thèm chối nữa mà còn nói rằng đã lỡ thương người ta rồi bây giờ Lan muốn đối xử ra sao cũng được. Mà quả đúng như vậy, khi còn giấu giếm được thì mới lo sợ chứ đã lộ tẩy rồi thì còn sợ gì nữa. Quanh quẩn chả biết than vãn với ai bây giờ nên Mộc Lan đành gọi Yến để nỉ non cái cảnh "đêm dài tình ngắn" não nùng này.

Yến bảo tôi:

- Em bảo con Lan để em thảo luận với anh coi ý kiến anh ra làm sao rồi sẽ gọi lại cho nó biết.

Tôi gay gắt:

- Sao bà lại bảo có tôi dính vào rồi mới xử trí là làm sao. Chuyện vợ chồng nó thì làm gì là quyền của nó chứ ngay đến tôi có là bố nó cũng chẳng nói nó được với cái thằng ngang như cua ấy.

Yến ngọt nhạt hề hà:

- Thì tụi nó em út trong nhà có chuyện nó mới nhờ mình chứ nếu không gặp khó khăn thì ai làm phiền mình.

Tôi cười nhạt:

- Khi chúng nó "thung thướng" thì chúng nó không ngó gì đến tôi cả, chỉ khi ăn không vô ị không ra thì bắt tôi phải giải quyết là tại làm sao? Tôi than kiểu mấy anh chồng người Mỹ: Why me? Tôi có tội tình gì?



Yến cười tình nói vuốt, "Thôi mà… đời nó vậy rồi anh cay đắng làm gì. Em út nó có gì thì mình cũng nên bỏ qua chứ". Thiệt đúng là cái giọng của mấy ông hội hè trâu-đánh cứ chửi rủa người khác ra rả xong lại hô hào chúng mìng phải ngồi lại với nhau để mà... cùng chửi nhau nữa.



Chưa có ý kiến gì để giúp Mộc Lan thì chỉ hơn một tuần sau Mộc Lan lại gọi tức tưởi:

- Anh chị ơ em khổ qúa, em muốn chết phức đi cho rồi mà chết không được.

Yến lại cuống cuồng nháy tôi cầm điện thoại khác cùng nghe rồi bảo Lan:

- Có gì thì kể cho chị nghe cần gì phải chết. Chết làm gì cho uổng cuộc đời.

Mộc Lan kể rằng tuần rồi Lan uống thuốc tự tử nhưng Hớn khám ra đem đi cấp cứu, tưởng hắn ta động lòng trắc ẩn thương vợ thương con nhưng không hắn còn doạ rằng nếu Lan còn dở chứng ra nữa thì hắn sẽ cho vào nhà thương điên. Còn nếu Mộc Lan muốn ly dị thì Hớn sẵn sàng ly dị. Mộc Lan bấn loạn nên gọi cả ông anh rể họ xa của Hớn ở mãi tận California để nhờ khuyện giải thì ông anh rể cao niên này lại dài dòng văn tự kiểu anh nhà quê Bắc Kỳ:

- Chắc là tại cái số của nó đấy mợ ạ. Ông bố của nó ngày xưa hai ba vợ nên nó bây giờ chắc cũng vậy. Hồi ở Việt Nam đi hỏi vợ cho nó cả chục đám người ta đều chê là ông bố nhiều vợ qúa người ta sợ con gái người ta khổ nên không ai gả cả. Nếu nó muốn thì cứ kệ nó có sao đâu. Ông bố chồng của mợ hồi còn sống có ba bà vợ thì cả ba vẫn đề huề vui vẻ có chết bà nào đâu.

Mộc Lan than thở: "Em đang tan nát ruột gan mà lại được nghe những lời cố vấn vàng ngọc như thế thì em chết sướng hơn". Vì vậy tai Yến lại được dịp Lan rót vào đó những tin ai oán:

- Chị bảo em phải hành động ra làm sao đây chị? Lớn lên rồi lấy chồng em chưa bao giờ bị sự phản bội tàn nhẫn như thế này. Bây giờ anh ấy lì lợm như vậy thì em biết làm sao. Chả còn ai giúp em cả chỉ còn có chị thôi... hu... hu! Chị nói anh khuyên Hớn giùm em được không?

Yến nổi tam bành:

- Em ngu lắm, em chết làm gì chỉ thiệt thân em thôi. Giờ em phải làm đúng như chị nói đây: Dù có tan ruột nát gan cũng không tỏ một thái độ gì cả. Không nói chuyện với nó; không nấu cơm nấu nước, không cho nó ngủ chung giường, nó có mò mẫm gì thì đạp cha nó đi. Nó muốn đi đâu nó đi, không để ý tới nó nữa mà chỉ lo thủ mấy trương mục ngân hàng, lấy bớt tiền ra cất đi. Và chị bảo điều này: em phải nhớ, không ly dị, cứ bảo nó là anh muốn lấy ai thì lấy tôi không ly dị. Em ly dị là mắc mưu nó. Nó chỉ cần em ly dị là nó chia của mang đi nuôi con đĩ. Phải cắn răng mà chịu rồi có ngày nó sẽ lậy em.



Mộc Lan ngây ngô:

- Nếu nhỡ anh ấy lấy nó thật thì sao?

Yến nổi nóng:

- Sao em ngu thế? Nó lấy thì kệ cha nó chứ. Em còn tiếc gì cái thằng mắc dịch ấy nữa. Dính mấy con đượi non đó thì không chết cũng bị thương. Chỉ sợ chưa hết tuần trăng nó lột sạch rồi tếch với thằng khác chứ nó ở với thằng chồng bá vơ hom hem đáng bố nó à? À quên. Em coi E-mail thì tại sao không viết chửi cho con bé ấy một trận xem nó nói sao. Nhiều khi thằng Hớn dối nó là chưa có vợ hoặc là một thằng ma cô nào đó giả gái kiếm chác chứ đã có gì mà em cuống lên như vậy.



Thay vì bênh "em trai …họ" của mình thì Yến không bênh, Yến lại nổi tam bành bênh em dâu. Tôi khám phá ra một điều là khi "quyền sống" của "phe ta" bị xâm phạm thì đàn bà sẽ nhất trí đoàn kết không thiên vị... với họ hàng đàn ông và sẵn sàng làm cho kẻ thù "phe ta" tan tác mới thôi. Hèn gì ngày xưa ở khu gia binh mấy bà vợ lính thường kéo nhau một đoàn đi khện ghen giùm nếu một "con đĩ" nào đó lại lén lút vụng trộm với chồng của một chị "đồng đội" phe ta.



Sau đó Yến bảo tôi: "Anh thử gọi điện thoại nói chuyện với thằng Hớn xem nó nói sao, có gì khúc mắc không?" Tôi thoái thác:

- Em… của bà thì bà la bà rày chứ tôi làm sao mà nói với nó chuyện này.



Nói vậy thì nói chứ từ trước đến giờ Yến bảo tôi làm gì thì dù trái ý tôi cũng vẫn phải làm, tôi không hiểu làm sao. Theo những nhà tâm lý học thì bảo tôi thuộc típ người "hard to say no", nhưng tôi nghĩ một cách giản dị kiểu Việt Nam thì tôi thuộc típ rất "nể vợ" nên tôi vẫn suy nghĩ về điều này coi ai đúng. Mỗi lần mà từ chối được một việc Yến yêu cầu làm thì tôi cảm thấy thoả mãn vô cùng thoả mãn như sau khi tôi yêu nàng...



Vừa cất tiếng lên thì đầu giây bên kia Hớn đã cười hô hố. Mẹ! Gia đình như thế mà nó lại vui như Tết ấy. Mấy lần tôi đề cập chuyện gia đình nó thì nó lái qua chuyện khác và còn dụ dỗ tôi nữa:

- Anh à. Anh phải về Việt Nam một chuyến mà chơi. Đã lắm anh ạ mà rẻ lắm. Con gái trẻ măng à. Anh cứ cặm cụi ở đây lo làm ăn chả biết cái thú trên đời gì cả, anh nghe em đi…

Thôi rồi! Thằng này lậm qúa rồi đây. Chắc nó bị bùa mê thuốc lú gì đây. Tôi nghĩ bụng chẳng lẽ em nào đó cho nó học hàm thụ sách Vu Sơn của bố "bác sĩ Trần Đại Sĩ " để cho thằng này vào mê hồn trận đây. Tôi cố ngắt lời nó, kéo nó về thực tế:

- Này! Anh không có thì giờ. Ba cái chuyện đó bây giờ có dí sát vào lỗ mũi anh thì anh cũng chỉ ngó thôi chứ không chấm mút gì được. Chị mày đã làm cho anh "tan nát đời hoa" rồi. Bây giờ anh chỉ muốn biết tình trạng vợ chồng chú ra sao mà thôi. Chú xử trí ra sao? Con cái nó sẽ nghĩ gì, và cỡ tuổi chú ăn chơi được mấy thở nữa thì sẽ gục ngã…

Không né tránh được nữa thì Hớn đành phải vào vấn đề. Hớn hùng hổ không chỉ kết tôi vợ mà còn tố khổ cả nhà bên vợ nữa:

- Anh ôi anh đừng tin những gì con vợ em nó nói. Em khổ với nó cả hai chục năm rồi. Em đi làm cậm cụi mà anh biết không bà má vợ em với ông anh vợ cứ thậm thụt nay mượn tiền mai mượn tiền con vợ em; mà mượn rồi có trả đâu vì tiền đâu mà trả họ mượn để đi xuống tàu casino cờ bạc mẹ nó hết thế có chết em không chứ. Ngay nhà của họ mà cũng cầm nữa chứ tiền của em mà nhằm nhò gì. Em nói hoài nó không nghe, nói xa nói gần nó cũng vẫn thậm thụt dúi tiền cho mượn; nếu em gắt thì nó giận dỗi bảo: "Em lấy chồng thì em chỉ có nhờ chồng chứ nhờ ai. Anh lại qúy tiền hơn người thì còn dám nhìn mặt ai". Nó nói thế có ứa gan không?



Tôi ngắt ngang:

- Cái chuyện này thì tùy chú xử trí, nhưng nó có dính dáng gì đến cái vụ "đi Việt Nam" đâu.

Hớn hăng hái:

- Dính chứ sao không dính anh! Bởi vậy em mới làm cho bỏ ghét. Em tằn tiện mà chúng nó lại ăn chơi bằng tiền của mình thì tội gì mình không chơi. Mà có gì đâu anh, văn nghệ qua Internet cho vui ấy mà nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ ấy.

Hắn còn tả oán:

- Em khổ lắm anh à. Gần hai chục năm trời nó hành hạ em qúa trời qúa đất. Nó ỉ nó còn trẻ son sẻ nên cứ hở ra một tí là nó dọạ nó bỏ đi lấy thằng khác cho mà coi. Hồi đó em còn ngu và yếu mềm nên cắn răng chịu đựng chứ giờ em đếch sợ nữa rồi. Anh phải hiểu giờ em làm có tiền, nó thì đã sắp thu tàn tan tác lá rơi rồi thả ra chó nó thèm. Đố kiếm được thằng nào khá hơn em. Bây giờ nó bỏ em thì em thách đấy. Em về VN em cưới một lúc bốn con vợ chứ đừng giỡn. Anh à, có em này ở VN đang mết em lắm anh biết không em nói chuyện điện thoại với "ẻn" rồi. Giọng nói nó dễ thương lắm và tình lắm anh ạ. Kỳ này mà con vợ em nó không để cho em đi VN thì em mặc cha nó em không thiết gì nó đâu.

Nghe đến đây thì tôi xin chào thua nó. Tôi chỉ bảo nó rằng giờ lớn tuổi rồi phải nghĩ đến vợ con nhất là con vợ nó đã cặm cụi với mình từ lúc bần hàn cho đến lúc này. Tôi bi phẫn bảo nó: Tao không muốn xía vào chuyện gia đình nhà mày, nhưng nên nhớ một điều những cạm bẫy ở VN ngay tao đây cũng chưa học hỏi được gì. Nó vẫn hồ hởi: "Anh yên trí đi, đừng lo cho em. Em đâu có ngu anh. Đời có còn dài đâu, tội gì mà cặm cụi như anh ấy có ai thương đâu".



Tôi thấy đây là một chuyện ẩn ức của hôn nhân rất phức tạp, bây giờ nó vỡ bờ đến ục một cái thì khó cứu vãn ngay được. Ngay cả những "marriage counselor" của Hoa Kỳ chắc cũng chào thua. Bố khỉ! Nó làm như mấy thằng cha trong chuyện Kungfu ngậm hờn dưới vực sâu tu luyện chờ cơ hội trả oán trả thù. Còn nó thì ôm hờn chờ đến khi vợ nó tàn tạ nhan sắc thì mới dở chứng. Tôi bảo Yến khuyên Mộc Lan rằng cứ bấm bụng chịu đựng, Hớn đang trong cơn mê chưa kiếm được lối ra. Và nếu nó muốn đi về Việt Nam thì cứ để cho nó đi, giữ làm gì. Để nó đi biết đâu thực tế sẽ dậy và nếu nó dính bịnh Aids thì cũng đáng đời nó lo lắng làm gì…



Bẵng đi hai tháng hôm nay Mộc Lan lại gọi điện thoại tôi không hiểu sẽ là chuyện vui hay là chuyện sướt mướt vì chồng con đây. Tôi đang miên man trong đầu chuyện cái thằng em họ bá vơ này thì Yến ngoắc tôi bảo lấy điện thoại khác để cùng nghe Mộc Lan. Giọng Lan có vẻ hơi hồ hởi:

- Trời ơi chị cố vấn hay qúa nếu không thì em đã chết một cách ngu dại rồi. Khi anh ấy đi Việt Nam em gửi E-mail chửi con bé ấy một trận thậm tệ. Em nói rằng vợ chồng tôi đã có bốn, năm con đang sống hạnh phúc thì các người lại phá hại gia cang nhà người ta như vậy. Muốn có tiền mau thì đi làm cái nghề không vốn bốn lời chứ lại giở thói gian manh lừa gạt phá hạnh phúc ngưới khác mà không sợ trời đánh thánh đâm à? Chửi bằng computer không thấy hả, em bảo nó cho số điện thoại để em nói chuyện với nó.

Yến hấp tấp:

- Thế em có nói chuyện với nó không?

- Có chứ. Em xỉ vả cho một trận nữa nên nó khóc lóc thú thật rằng nó là một đứa con gái tật nguyền bị cụt hai chân lên tới háng vì từ hồi nhỏ khi đi lượm đồ ở một trại lính cũ chẳng may nó đạp phải một trái lựu đạn. Anh trai nó bầy ra chuyện chơi bạn bốn phương trên Internet để may ra kiếm được người nào thương tình giúp đỡ chút tài chánh sống qua ngày. Những lời tình tứ đó là do anh trai nó viết chứ không phải nó. Em nghe vậy cũng thấy mủi lòng thương con bé nên em bảo nó rằng nên nói thật với anh Hớn và nếu cần giúp đỡ thì em cũng không quản ngại.

Yến nhẩy cẫng lên:

- Thôi bà non ơi! Bà nghe chúng nó dỗ ngon dỗ ngọt rồi tưởng thật là bà chết. Em có đến nhà nó chưa mà đã cởi ruột cởi gan ra vậy.

- Thì em tính làm sao giữ được chồng thôi chứ nếu lâu lâu có tốn vài trăm bạc thì trời cũng phù hộ cho em, cũng như trời xui em có chị giúp ý kiến nên em mới qua được cái ải này...



Yến vẫn căng thẳng:

- Chị nói cho em biết nhá. Nếu em không nghe lời chị thì có chuyện gì đừng gọi chị nữa. Mà thằng chồng em nó đi VN về chưa?

- Anh ấy về rồi chị à. Mà làm sao kỳ qúa chị ơi. Từ hôm về đến nay anh ấy cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như mộng du ấy. Thấy cái mặt có vẻ thẫn thờ chứ không hung hăng như bữa trước nữa. Em sợ qúa em không dám ngồi xe chung nữa chỉ sợ anh ấy ủi vào cột đèn thì tiêu đời em.

- Nó vỡ mộng rồi chứ còn gì. Khi về VN thì người yêu sầu mộng của nó là một thằng đực rựa hay một con sứt môi lồi rốn rồi mộng vàng tan vỡ chứ gì nữa. Cho đáng kiếp nó. Mà em vẫn làm đúng như lời chị dặn, lạnh như tiền bế quan toả cảng tới khi nào nó qùy xuống lậy mới thôi… Và từ giờ trở đi bằng mọi giá không cho nó về VN nữa.



Tôi than thầm: "Chết bố em rồi Hớn ơi! Mày có thêm bà chị này nữa thì coi như mày sẽ "tan tác đời hoa". 

 








 
843









Ngày trước, tôi hay la cà ở mấy quán cà phê. Đôi khi với bạn, nhưng thường chỉ một mình. Nhấp chút cà phê, hút vài hơi thuốc, và bâng quơ nhìn người đi qua ngoài phố. Người đi qua, thời gian đi qua. Dòng đời cứ vô tình chảy. Còn tôi, ngồi đó như một khóm lục bình tấp lại bên bờ.

Em đến, mang theo một làn gió mỏng - như tà áo tím. Buổi chiều chợt xôn xao. Tôi đứng dậy. Ánh sáng bên ngoài dịu dàng, làm nền cho chiếc bóng của em - lung linh như một ảo ảnh.

Những cái hẹn đầu của tôi thường là ở quán cà phê. Nơi ấy âm ấm những màu nâu huyền thoại. Mầu nâu sóng sánh của tách cà phê, mầu nâu cổ xưa của các bức tường gỗ, và mầu nâu thăm thẳm của đôi mắt người con gái. Dường như, mỗi mầu tượng trưng cho một thời. Bắt đầu cuộc đời là mầu trắng tinh khôi, rồi màu xanh mơ mộng, màu tím trăn trở, màu hồng lãng mạn, màu đỏ đam mê, màu đen u uẩn. Riêng mầu nâu - cà phê - là mầu của la cà, hò hẹn, của gặp gỡ, và chia ly.

Hai muỗng cà phê, hai muỗng cream, hai muỗng đường - ly cà phê nào cũng giống nhau. Nhưng tâm trạng của người thì có khác. Có ngày ngọt, ngày đắng, ngày lờ lợ - không ra ngọt, không ra đắng. Đời là thế mà! (Tôi nói như một người từng trải.) Vậy mà sống bao nhiêu năm trên đời, tôi vẫn ngỡ như mình chưa trải qua cái gì hết. Vẫn ngơ ngác vì bao điều mới lạ. Vẫn vui như trẻ con bởi những điều thật đơn giản. Vẫn có những góc khuất của tâm hồn người tôi chưa từng qua. Vẫn nhìn người chung quanh bằng ánh mắt hiếu kỳ của đứa trẻ mới lớn.

Bên ngoài trời đang mưa. Cảnh vật như một khúc phim tình cảm u trầm, ảm đạm. Những mặt đường lặng câm. Những mặt người buồn tênh - tcs

"Buồn chán" - thú thực, tôi chẳng thích từ này chút nào. Nó cho tôi cảm giác khó chịu, ức chế. Bởi thế, bao nhiêu buồn chán, tôi rũ cả vào chữ nghĩa. Rồi người sẽ nhẹ tênh, như chưa vướng bụi trần. Rồi lại một ngày thong thả - như mây.

Trời vẫn đang mưa. Cách đây mười năm, có thể tôi đã đang buồn. Một nỗi buồn nọ - kia như thời tiết. Nhưng buồn tôi chừ đã lớn, trở thành an phận như mặt đường nằm yên, ngửa mặt hứng những giọt mưa lành lạnh, êm êm - rơi xuống từ một bầu trời khó nhọc, gian truân ...

2415




Biển đêm luôn là một hình ảnh đầy bí ẩn, và đáng sợ. Khi ấy, nước biển đang lạnh dần, gió trở nên tinh quái hơn, và hình hài của biển là một kích thước gần như không giới hạn, vượt qua đường chân trời tăm tối.

Cát đang thiu thiu ngủ, thì cảm thấy một bước chân khẽ khàng đặt trên mình. Rồi đến những bước kế tiếp của hai bàn chân trần mềm mại. Đó là hai bàn chân của một người con gái.

Biển tò mò vội dịu đi những tiếng sóng vỗ xa xôi, gío lặng xuống một chút, và cát cũng thả lỏng người đón nhận những bước chân.

Cô gái đang đi về phía biển.

Gío nghiêng xuống thì thào với Cát:
- Mắt cô ấy mở to, nhưng dường như chẳng nhìn thấy gì hết!

Cát lo lắng:
- Những suy nghĩ của cô ấy đã đông cứng trong đâu

Biển thảng thốt:
- Oh, tôi nghe vài tiếng nói lạnh như đá, vỡ vụn, rơi ra khỏi đầu cô ấy: "... anh ... vĩnh biệt ... "

Cô đến gần Biển hơn...

Cả dải cát chợt lấp lánh - những hạt ánh sáng nhỏ li ti, như phản chiếu lại hình ảnh bầu trời thấp thoáng ánh sao trên cao.

Bàn chân thanh xuân, non dại của cô sắp sửa nhúng xuống làn nước tối tăm, lạnh lẽo

Biển rùng mình, tất cả sóng to sóng nhỏ cùng lắng xuống, im lặng.

Gío hốt hoảng, ngừng lại giữa đỉnh trời.

Hàng triệu hạt cát vội chuyển mình dưới chân cô gái, như muốn hất ngược cô trở vào bờ.

Rồi cả ba: Biển, Gío và Cát cùng thốt lên thứ ngôn ngữ riêng của chúng, nhưng có cùng một nghĩa:

- Đừng, cô ơi!280




Giáo sư y khoa: "Di truyền và hoàn cảnh có gì khác nhau?"

Sinh viên: "Nếu con giống bố thì đó là di truyền."

Giáo sư: "Tốt lắm, nói tiếp."

Sinh viên: "Nếu con giống người hàng xóm thì đó là hoàn cảnh."

Giáo sư: "???"



o O o


Thầy giáo:

"Em A, em thích làm gì mai sau?"

Học sinh A:

"Em muốn làm một nhà từ thiện."

Thầy giáo:

"Tư tưởng vĩ đại thật! Tầm nhìn rất cao. Cho thầy biết tại sao em mơ ước thế?"

Học sinh A:

"Vì nhà từ thiện là một người hết sức giàu có, giàu đến nỗi có thể nhắm mắt vung tiền khắp nơi."1172




Độc thoại


      1. Đám cưới Phiên, tôi rủ Minh cùng đi, cũng gọi là hình thức ra mắt với lũ bạn. Đám bạn của tôi bao giờ cũng cho ý kiến nhận xét vô tư lắm. Hãnh diện đi bên anh, cảm giác mình như một đứa bé gái được mẹ sắm cho một bộ quần áo mới, tôi hồi hộp nhìn lũ bạn, chờ xem bọn chúng chấm điểm.

Lũ con gái kháo nhau:

- Đẹp trai nhỉ.

Bọn con trai lại bảo:

- Thế là bọn mình đã mất Thuyên rồi.

Không phải bọn nó thương tiếc gì đâu, mà chỉ vì nếu tôi có người yêu thì tụi nó không còn biết rủ ai đi cà phê khi có chuyện buồn. Tôi cứ như cái thùng rác của bọn nó. Hễ có chuyện gì hay mới đi công tác về là bọn nó lại đến nhà, lôi tôi ra và thả tôi ở một xó nào đó trong quán cà phê. Tôi uống cà phê, bọn nó uống rượu và vứt vào thùng rác những chuyện lăng nhăng lùng nhùng. Còn bây giờ, có lẽ thời gian cho bọn nó chắc cũng bị cắt xén không nhiều thì ít. Ai cũng nhìn tôi bằng cái nhìn hơi khác, chẳng phải vì hôm nay tôi đẹp hơn ngày thường. Chỉ có thằng Cường là bộc trực hơn cả:

- Có thật là Thuyên đang yêu không đấy ?

Thì sao nhỉ? Có lẽ là nó không ngờ một cục gạch như tôi mà cũng có bồ. Mới quen nhau một tuần mà lời ong tiếng bướm đã vo ve. Điều đó khiến tôi bỗng thấy ngại mỗi khi có việc phải đi ngang con đường vào nhà anh, vậy mà mắt vẫn không thể không lấm la lấm lét nhìn vào căn nhà có giàn hoa giấy vàng vàng trắng trắng ấy. Những lúc như vậy tôi có cảm giác phạm tội ăn cắp của ngôi nhà ấy một cái gì đó giá trị lắm.

Mà cũng phải thôi, ai cũng cho rằng tôi không xứng với Minh. Này nhé: cao một mét bảy tám, việc làm ổn định, lương tháng vài triệu, con trai út, anh chị đã có gia đình, tài sản một chiếc Win (tôi leo lên đó được... bốn lần). Với cái lý lịch ngang ấy của Minh, chuyện tình của tôi và anh bỗng trở thành đề tài nóng hổi vừa thổi vừa bán của mấy người ở cơ quan anh. Đàn vịt giời ở đấy kêu to lắm!

2. Minh vừa được thăng chức phó phòng. Tiếp theo là thay đổi. Anh "chảnh" từ cái chức phó phòng "chảnh" đi. Và, đôi khi tôi nhận thấy trong suy nghĩ của anh, tôi không phải là người được việc. Cứ nhìn kiểu nói chuyện của anh thì biết. Huơ tay trái, múa tay phải và cuối cùng là "Em có hiểu không?". Một tỉ lần em có hiểu không như vậy thì lòng kiêu hãnh của tôi bắt đầu lên tiếng. Tôi - con bé vừa tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo tấp tểnh vào đời, gương mặt khờ khờ như thằng Bờm, một cái nhìn thôi cũng đủ làm mình tổn thương, vậy mà dám cả gan nộp đơn vào đài truyền hình tỉnh. Ước ao rồi sẽ có một ngày, tôi vác camera nghênh ngang đi vào cơ quan anh, cho anh và đàn vịt giời ở đấy... lé mắt luôn.

Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi gọi Minh ra, phất phất tờ giấy trước mặt anh với vẻ hí hửng. Anh bảo:

- Em lớn rồi, suy nghĩ cho người lớn một chút. Đừng trẻ con như thế.

Tôi không là trẻ con. Hình như ý tưởng trả thù này là động lực thôi thúc tôi từ mấy tháng nay. Nhưng mà, để làm được cái việc trả thù trẻ con này tôi phải mất thêm vài năm. Chả biết đến lúc đó, tôi với anh có còn yêu nhau nữa không? Và lúc đó chả biết tôi có còn hứng thú để trả thù nữa hay thôi...

Khi cho Minh biết tin tôi chuẩn bị đi làm, anh có vẻ mừng lắm:

- Em đi làm anh cũng mừng chứ em cứ như vậy anh cũng chẳng biết phải làm sao.

Chẳng biết là anh nói thật bao nhiêu phần trăm nhưng nghe cũng mát dạ. Bắt chước lũ con Phiên, Cầm, tôi cũng bôi xanh xanh đỏ đỏ lên mặt, hân hoan bước vào công việc mới. Ngày đầu tiên đi làm thật chẳng thong thả tí nào, nhất là khi bôi cái thứ xanh xanh đỏ đỏ lên mặt. Vậy mà ai đó lại bảo phụ nữ đánh dấu sự trưởng thành của mình bằng việc trang điểm. Tôi chả tin.

Hôm làm chương trình Tết, bận túi bụi đến tận hai mươi chín, tối bảy giờ tôi mới mò về nhà. Tham công tiếc việc. Thằng em tôi bảo:

- Không có bà chắc đài truyền hình đóng cửa quá.

Còn cha tôi nhăn quá trời, cơn giận của người lớn tuổi bắt đầu bằng sự im lặng. Tôi gọi đó là áp thấp nhiệt đới. Cuống cuồng dọn dẹp, cuống cuồng giặt giũ, tôi tự hỏi con người sao cứ bắt mình phải khổ vì những ngày này như vậy. Nhắm mắt mở mắt, ba ngày xuân đã qua cái vèo, còn hối hả hơn khi người ta dọn dẹp cuối năm. Nó chẳng kịp cho tôi làm mới chính mình. Tôi còn như cũ mèm đi.

Còn lũ bạn, chúng há hốc mồm nhìn tôi như một sinh vật lạ. Từ hồi nào đến giờ, tôi chưa bao giờ nỡ bỏ một chuyến đi chơi với bạn bè. Vậy mà mấy ngày làm chương trình tết, tôi biến đâu mất. Sáng ba mươi tết, tụi nó bắt cóc tôi ra quán cà phê. Phiên hỏi:

- Có còn nhớ tên họ của mình không? Coi chừng cầm ổ bánh mì mà không biết cắn đầu nào trước bây giờ.

Bất giác tôi đưa tay lên đầu, gõ thử cái cốp, thấy đau đau lòng khấp khởi mừng. Chắc cũng không đến nỗi như lũ bạn tôi hù dọa. Còn thời gian nào cho Minh, tôi cứ đi miết, khi cần chả biết tìm ở đâu. Một lần nào đó, anh bâng quơ:

- Có mỗi việc là làm cho anh vui mà em cũng không làm được sao?

Chỉ có thế thôi cũng đủ cho tôi hiểu rằng mình phải có trách nhiệm với từng niềm vui nỗi buồn nhỏ bé của anh.

Thế rồi, công việc cứ cuốn tôi đi. Phóng sự tiếp nối phóng sự, bản tin tiếp nối bản tin. Ý định trả thù đậm chất trẻ con ngày xưa như tan biến đâu mất, chỉ còn lại một tôi cứ như cái đèn cù chạy vòng vòng với ý tưởng cho chương trình mới. Thỉnh thoảng sực nhớ vội đưa tay lên gõ đầu cái cốp, thấy đau đau chỉ để biết rằng mình vẫn còn là mình.

Sáng nay, ý tưởng của tôi đã được duyệt. Tôi như đang ở chín tầng mây, sắp tới chắc sẽ còn bận nhiều. Nghĩ tới cái ngày vác camera nghênh ngang đi vào cơ quan anh không còn xa, tôi như muốn cất cánh bay... Và, trong khoảnh khắc ấy, ý nghĩ mình phải có trách nhiệm với từng niềm vui, nỗi buồn của anh bỗng hiện về...

3. Còn bây giờ tôi ngồi đây. Một mình và chẳng biết phải làm gì với ý tưởng trả thù đậm chất trẻ con của mình khi mà Minh chẳng còn ở bên tôi nữa. Có lẽ khi người ta chán nhau rồi thì một hạt bụi cũng có thể trở thành nguyên cớ. Minh và tôi cũng vậy. Anh xa tôi với một lời giải thích đã được gọt giũa cẩn thận:

- Chúng mình không hợp nhau đâu. Mình chia tay thôi.

Chỉ có thế thôi, mà tôi thấy đau lòng quá. Và tôi, một phụ nữ da trắng tóc dài với trái tim nhạy cảm như sợi dây đàn, từng tích tắc đi qua tôi thấy rằng mình đang sống trong một thế giới nghiêng. Nghiêng từ tình yêu của anh nghiêng đi...

Bọn con Phiên bảo:

- Thằng Minh của mày lên chức rồi, đi đây đi đó nhiều, thấy đèn xanh đèn đỏ nên bỏ đèn dầu là phải chứ gì.

Tôi mà là đèn dầu á? Không dám đâu, tôi là đèn cù đấy chứ. Mấy tháng nay quay vòng vòng với công việc, lúc ngoảnh lại thì chẳng còn gì...

Mỗi sáng tỉnh dậy mới thấy hết cái trống trải của cảm giác đã mất đi một cái gì to tát lắm. Ngẩn ngơ đi ra đi vào, thẫn thờ buồn mất mấy ngày, rồi thôi. Bọn con Phiên chịu tôi ở điểm này lắm, bọn nó bảo còn khuya tụi nó mới sắm được bộ mặt tỉnh queo như vậy. Kệ, đau khổ thì đau khổ nhưng cho hắn biết mình đau khổ thì không bao giờ, nghe chưa! Tôi ừ mà nghe mũi mình cay cay. Chỉ buồn một điều rằng, Minh yêu tôi cơ mà, sao lại mang hết niềm tin của tôi mà đi như thế?

Một vài lần nào đó, tình cờ trên đường tôi chợt thấy anh, khi thì đang cười cười với cái di động bên tai, khi thì đang phóng xe đèo theo một con bé nào đó có vẻ mi nhon lắm, cười sáng cả một góc đường. Bọn con Cầm nói đó là người yêu mới của anh. Tôi cười mà chả biết mình cười vì cái gì. Đi qua một cuộc tình bỗng thấy mình người lớn hơn, vững chãi hơn và già dặn hơn rất nhiều. Thì ra tôi vẫn chỉ là một cô bé theo đúng nghĩa của nó - không biết giữ tình yêu cho mình. Nói như Phiên vẫn thường nói: "Tình yêu như cánh chim, nếu không biết giữ nó sẽ bay đi mất". Có lẽ tình yêu của Minh là cánh chim thật, nó đã bay đi đằng nào, chẳng kịp cho tôi nhận ra rằng Minh của tôi cũng giống như một cậu bé, thích được quan tâm chăm sóc.

Bây giờ tôi ngồi đây, gom tất cả những gì đã đến, đã qua và đã xa mà săm soi, ngắm nghía. Sao vẫn thấy đau ở phía trái tim. Hột muối mặn trăm năm còn mặn, củ gừng cay sáu tháng còn cay. Vậy mà, tình yêu của Minh với tôi mới đấy đã phai, làm sao mà không đau. Tận trong sâu thẳm của lòng mình, tôi rất muốn quên Minh đi, vậy mà sáng sáng chiều chiều mỗi khi ra đường tôi lại cố gắng tìm trong trăm trăm ngàn ngàn gương mặt, một gương mặt tôi nghĩ là của mình, để rồi mỗi tối đi ngủ chỉ muốn ngủ luôn chẳng bao giờ trở dậy nữa...

Chưa bao giờ tôi thấy mình chông chênh như vậy, tựa hồ dựa cây cây ngã, dựa bờ bờ xiêu...

4. Chiều. Chiều rồi. Điện thoại reng tơi bời. Mọi người í ới rủ nhau đi chơi giải trí. Mới đó mà đã hết ngày. Tôi cũng sửa soạn ra về. Ông bảo vệ già đang rị mọ với chiếc xe đạp cà tàng, chào tôi bằng một câu đùa:

- Thời gian cứ qua, chẳng kịp cho người già chúng tôi làm được gì cả. Ở tuổi tôi bây giờ có nhiều điều để nuối tiếc lắm cô ạ.

Tôi phóng xe đi, cảm thấy mình vẫn còn thời gian để nhặt về một lời khuyên. Đôi khi nó cũng giúp tôi vượt qua những ghềnh thác của chính mình. Tôi chưa từng biết rằng khi cuộc tình kết thúc, người ta lại đau lòng đến vậy. Lòng kiêu hãnh làm tôi đau nhiều hơn tôi tưởng. Thế mà nó lại không cho phép tôi khóc...

Và lũ bạn của tôi lại đến, lôi tôi ra khỏi mớ lăng nhăng lùng nhùng đó và thả tôi ở một xó nào đó trong quán cà phê. Bọn nó uống rượu, tôi uống cà phê. Vẫn như xưa nhưng tôi bây giờ đã khác nhiều với ngày xưa. Dạo này tôi bỗng thèm nghe nhạc Trịnh, để ru tình, ru mình. Uống cà phê, mê nhạc Trịnh - có lẽ tôi sẽ trở thành một con người khác, nhẹ nhõm hơn, thánh thiện hơn. Mỗi ngày tôi sẽ chọn cho mình một niềm vui. Niềm vui tiếp nối niềm vui, tôi sẽ quên Minh mau thôi.

Và tôi lại lao vào công việc. Đôi lúc cũng ngu ngơ hỏi lòng, có phải là để chứng tỏ mình với người ta không mà sao mải mê thế. Rồi buồn. Ước ao có một ngày nào đó, tôi lại đứng trước mặt Minh để nghe anh nói rằng: "Ở tuổi anh bây giờ có nhiều điều hối tiếc lắm", như ông bảo vệ già cuối đời mãi nuối tiếc những điều đã qua. Đôi khi người ta cũng không biết rằng mình đã ném đi cục vàng để nhặt về cục đất. Nhưng ước ao của tôi cũng chỉ dừng lại ở đó. Mấy mùa xuân đã qua rồi mà sao tôi vẫn còn thấy đau ở phía trái tim. Ừ, còn buồn, còn đau, còn muốn chứng tỏ mình có nghĩa là còn yêu anh ư?

Lũ bạn của tôi vẫn nói nói cười cười. Ông bảo vệ già vẫn rị mọ với những nuối tiếc của tuổi già. Và tôi, mấy năm qua rồi, Minh của tôi chắc gì còn nhớ đến một mối tình đã trôi qua, vậy mà tôi vẫn cứ mãi nhọc lòng với một vết thương.

Quân tử mười năm trả thù vẫn còn kịp. Mong rằng chưa tới mười năm thiên hạ đã thái bình...



Tác Giả: Hương Ngọc

9




Có hai anh chơi với nhau rất thân, nhưng hay bắt bẻ nhau. Anh kia nói cái gì thì anh này bắt bẻ: "Có nhẽ đâu thế!" Một hôm, hai anh bàn với nhau:


- Chúng ta đã chơi thân với nhau thì phải tin lời nhau, đứa nào còn nói "Có nhẽ đâu thế" thì phải phạt hai quan tiền.


Hôm sau, anh kia gặp anh nọ, liền bảo:


- Ðêm qua, nhà tôi mất trộm!


Anh nọ hỏi:


- Mấy những gì?


Anh kia trả lời:


- Mấy cái giếng sau vườn!


Anh nọ gân cổ lên buột miệng, nói:


- Có nhẽ đâu thế!


Anh kia cười ồ:


- Ðấy nhé! Lại nói rồi nhé! Mai tôi sang nhà lấy tiền đấy!


Anh nọ tức lắm, về nhà thuật chuyện cho vợ nghe. Chị vợ bảo:


- Không lo, mai anh cứ giả vờ chết, anh ấy sang đã có tôi đối đáp.


Hôm sau, anh kia sang, vừa bước chân đến cửa đã nghe tiếng khóc thảm thiết. Vào giữa nhà thì thấy bạn nằm sõng sượt trên giường, chị vợ rũ rượi ngồi cạnh, giọt ngắn giọt dài. Anh kia liền hỏi dồn:


- Anh làm sao thế? Anh làm sao thế?


Chị vợ mếu máo nói:


- Nhà tôi chết rồi, anh ơi! Hôm qua không biết đi đâu về, vừa bước vào đến sân thì bị tột con vịt giẫm chế tươi.


Anh kia nghe phi lý qua, giậm chân bảo:


- Có nhẽ đâu thế?


Anh kia nhỏm đậy ngay:


- Ðấy nhé! Lại nói rồi đấy nhé! Còn đòi tiền nữa không?

2592






Nhà Bè nước chảy chia hai
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về...
Ca Dao


Hôm nay, Thúy theo... chồng đi đón vợ của chàng! Nàng thấy lòng chỉ thoáng buồn vì không đoán được cuộc hội ngộ sẽ xảy ra như thế nào. Liếc nhìn Thúy, Luân hỏi bâng quơ:
- Không biết máy bay có đến đúng giờ không?
Thúy im lặng thở dài. Cùng ngồi xuống, hai ghế sát nhau, tự dưng Thúy thấy giờ phút này sao Luân xa lạ quá. Nàng cố gợi chuyện cho bầu không khí bớt ngột ngạt:
- Có lẽ em không nên đi đón chị với cháu.
Luân siết tay Thúy:
- Em phải can đảm đối diện với sự thật. Anh đâu có giấu chuyện gì về tụi mình, mình cần phải giải quyết em ạ.
Thúy áo não lắc đầu:
- Em đâu có ngờ cuộc diện lại thay đổi thế này!
Nhìn đồng hồ, còn tới bốn mươi lăm phút nữa máy bay mới đáp, Thúy ngồi ngay lại, nhích người ra. Chán nản, nàng tựa lưng vào thành ghế, ngả đầu, nhắm nghiền mắt lại. Dĩ vãng của ba năm về trước quay ngược như một khúc phim.
Ngày ấy, Thúy vừa đến Mỹ sau một thời gian dài sống ở Hong Kong, Luân trong phái đoàn của hội thiện nguyện. Gặp Thúy đơn chiếc, Luân đã giúp đỡ nàng tất cả mọi việc, từ mua sắm lặt vặt cho đến việc tình nguyện chở nàng đi học, về thì Thúy tự túc. Cả hai trong cảnh cô đơn, chỉ giúp đỡ nhau khi cần thiết trong cuộc sống chớ không ai dám nghĩ ngợi xa xôi.
Cho đến một hôm, Luân được thư vợ cho biết nàng đã quyết định sống luôn ở Việt Nam cùng đứa con trai của hai người vì nàng nghe nhiều người về thăm quê kể lại cuộc sống ở Mỹ rất đỗi buồn, luôn luôn quay cuồng như cái chong chóng để lo mưu sinh và nhất là tiếng Anh nàng quá bết và điều quan trọng là người mẹ già, nếu ra đi ai sẽ là người săn sóc cho bà? Do đó, nàng đã cương quyết sẽ không đi, chỉ yêu cầu mỗi tháng cho mẹ con nàng một trăm đô là đủ. Chàng cười như mếu khi đem chuyện này kể lại với Thúy. Thúy phải giúp Luân biên thư về năn nỉ, giải thích với vợ chàng, nhưng một mực vợ chàng vẫn không muốn chồng bảo lãnh tiếp tục mặc dù hồ sơ đang tiến hành.
Sau khi thấy được vợ mình không thể lay chuyển ý định, lúc ấy Luân mới chịu thua. Không những mỗi tháng chàng gửi cho vợ một trăm đô mà chàng còn nghe lời Thúy tăng lên gấp đôi. Ngân, vợ Luân, thư qua thư lại với Thúy rất thân mật đôi lúc còn “cắp đôi” cho chồng và Thúy nữa. Những lá thư Ngân như thể thông điệp ngầm cho hai người. Thế là cuối cùng, một bữa cơm thân mật diễn ra trong một nhà hàng sang trọng, Thúy nghiễm nhiên từ giã bà cụ chung nhà để về chung sống với Luân. Họ chính thức thành vợ chồng, chàng thành thật kể hết cho vợ mình ở Việt Nam nghe, lạ một điều là vợ chàng không ghen và còn có ý mừng cho hai người nữa. Một thời gian sau, mẹ của Ngân qua đời, Luân gửi về một ngàn đô la để vợ lo ma chay. Chàng và Thúy điện thoại an ủi Ngân rất chân tình...
Bỗng dưng, một buổi chiều cuối tuần, vợ chàng gọi điện thoại qua bảo chàng bảo lãnh gấp vì theo tin tức thanh niên mười tám tuổi sẽ phải thi hành nghĩa vụ quân sự vì tình hình có vẻ khẩn trương sao đó. Và Ngân cam kết sẽ không làm phiền gì đến Luân và Thúy hết, vì đó là sự lựa chọn của nàng thôi. Giờ đây, vì Tâm - con của Ngân và Luân - buộc lòng nàng phải ra đi để tìm tương lai cho nó và cũng muốn tránh cho con phải khổ cực nếu Việt Nam có chiến tranh.
- Thúy! Em nghe anh nói gì không?
Thúy giật mình. Mở bừng mắt ra, luống cuống:
- Anh nói gì?
- Em ngủ nãy giờ à?
Thúy vờ ngáp:
- Ờ! Hồi hôm ngủ không được nên em thấy hơi mệt.
Luân cầm tay Thúy bóp nhẹ:
- Em đừng giấu anh, bộ em buồn hả?
Thúy hối hận:
- Thật ra thì em cũng hơi lo một chút. Em nghĩ cũng kỳ quá, tự dưng... đi làm bé người ta!
Luân nâng niu bàn tay Thúy:
- Em đừng nói vậy. Để tối nay anh nói chuyện với Ngân cho rõ ràng...
Hành khách trên máy bay lục tục đi xuống. Luân sốt ruột đứng ngồi không yên, Thúy thương hại:
- Anh cứ tự nhiên đến gần cửa để chờ chị và cháu đi!
Luân lúng túng không biết phải cư xử thế nào. Bỗng hai người tóc đen từ trong máy bay bước ra, bao nhiêu năm xa cách, Luân vẫn nhận ra được vợ, chàng kéo tay Thúy đứng dậy:
- Kìa mẹ con nó kìa!
Thúy bật dậy như chiếc lò xo. Nàng cố làm ra vẻ tự nhiên bước nhanh đến. Ngân và Tâm thấy Luân, cả hai quấn quít với Luân ngay, Thúy né ra xa, Luân thấy thế vội giới thiệu với Ngân:
- Đây là Thúy!
Ngân choàng tay qua vai Thúy, Tâm ôm tay cha tỏ vẻ thân ái. Một tình cảm dâng lên, Luân ôm đầu con áp vào ngực mình nói trong xúc động:
- Con của bố lớn và đẹp trai quá!
Và chàng cố đi thụt lùi với con ra sau không muốn đi sát với hai người đàn bà, vì chàng không biết mình phải đi gần bên ai...
Về đến nhà, nhìn căn nhà sang trọng của Luân, tự dưng Ngân nghe lòng có những cảm giác kỳ lạ mà nàng không thể phân tích được: mình tủi thân? Mình ghen? Ồ! Không! Ta đã hứa với lòng sẽ không ghen, không làm cho họ khó chịu vì ta mà!
Thúy rót cho Ngân và Tâm hai ly Coke, Tâm nâng ly uống ừng ực. Ngân thì không động đến. Luân hỏi chung chung:
- Chắc hai mẹ con mệt lắm há? Thôi đi tắm đi rồi ra ăn uống.
Thúy im lặng, xuống bếp bắt đầu hâm thức ăn. Tự dưng nàng nghe mắt mình cay cay, nàng lắc mạnh đầu xua những ý tưởng không trong sáng, tự càu nhàu một mình:
- Người ta tới trước, mình tới sau. Người ta đã hứa... nhường chồng cho mình rồi, không lẽ không thể nào nhịn được hay sao?
Đêm ấy, Thúy bảo Luân hãy ở chung phòng với Ngân, Ngân cứ nhất định phải ở chung với Thúy vì Ngân đã hứa rồi... Cuối cùng, Luân đành ngủ sofa.
Có lẽ đêm đó ba người nằm ba nơi đều không ngủ được, Chỉ có thằng Tâm là... ngáy như chết!
Sáng ra, Thúy thức dậy trước hết, nàng hâm lại nồi bún bò Huế để cả nhà cùng ăn. Đang loay hoay trong bếp thì Luân bước ra vòng tay ôm nàng:
- Em đừng có làm khó dễ anh có được không?
Thúy đứng yên lặng một lúc rồi gỡ tay Luân ra và bảo:
- Em cũng khó xử lắm, vì chị Ngân mới qua, nếu em làm vậy thì chỉ sẽ buồn! Để từ từ rồi tính lại.
- Yên tâm đi! Tôi biết thân phận tôi, tôi không làm khó dễ gì ai hết... Mà tôi cũng chẳng buồn đâu!
Tiếng Ngân đột ngột cất lên khiến Luân và Thúy đều giật mình. Luân thở dài:
- Sao em nói gì mà có vẻ gay gắt quá vậy? Thôi, bây giờ cả ba chúng ta ngồi lại nói chuyện cho rõ ràng đi, kẻo lát thằng Tâm thức dậy khó nói.
Ngân tự dưng sụt sùi:
- Em đã nói với anh là em qua đây để tránh cho thằng Tâm khỏi đi nghĩa vụ quân sự thôi, còn phần em anh đừng để ý gì hết. Anh với cô Thúy cứ tự nhiên mà.
Luân cười như mếu:
- Tự nhiên gì? Đêm qua cửa phòng nào cũng khóa hết, chẳng lẽ đêm nào tui cũng ngủ salon?
Ngân và Thúy đều buồn cười mà không ai cười nổi. Luân nói như ra lệnh:
- Hai em ngồi xuống đây, chú
ng ta cùng giải quyết vấn đề!
Thúy và Ngân miễn cưỡng ngồi xuống. Luân thận trọng đến khép cửa kính lại phòng hờ thằng Tâm xuống bất chợt, chàng mở đầu:
- Ngân, em chắc thừa hiểu sở dĩ hôm nay anh và Thúy chung sống là cũng tại em ở Việt Nam viết thư sang nhiều lần em muốn cho anh có vợ khác để lo cho anh, em nhớ chứ? Cũng nhiều lần anh cũng như Thúy thật lòng năn nỉ em sang Mỹ mà em cứ nhất quyết không chịu đi, giờ đây...
Luân bỏ lửng câu nói vì không biết phải nói sao để cả hai không bị đụng chạm. Ngân cầm tay chồng đặt lên tay Thúy, giọng chân thành:
- Em đã nhất quyết rồi. Tạm thời em và con tá túc nơi đây, khi em có việc làm rồi thì mẹ con em sẽ ra riêng.
Luân thở dài không nói. Thúy nao nao buồn, rút tay ra khỏi tay Luân và nói:
- Em nói thật điều này, có thể chị cho là em giả dối, nhưng em cần phải giải quyết vấn đề: em là người tới sau, em cũng chưa có con cái gì, thôi em sẽ ra ở riêng, em trả anh lại cho chị.
Luân giận dỗi:
- Hai em coi anh như món hàng, cứ đẩy qua đẩy về hoài, tại sao không ai coi anh ra gì cả vậy?
Ngân và Thúy đều ngẩn người ra chẳng biết nói sao. Cuối cùng Ngân và Thúy đồng ý tùy Luân lựa chọn. Luân buồn rầu...
Thêm một đêm Luân ngủ sofa. Buổi sáng Thúy dậy lo sửa soạn đi làm vì hai ngày nghỉ của nàng đã hết. Vừa nghe tiếng động ở phòng của Thúy, Luân bật dậy:
- Em chuẩn bị để đi làm à?
Thúy uể oải gật đầu. Nhìn chiếc chăn rơi xuống nền gạch, Thúy nghe thương Luân vô cùng, nàng nén lòng vô bếp lục lạo tìm thức ăn để đem đi làm. Luân đến bên cạnh ôm vai Thúy:
- Em đừng có làm khổ anh nữa được không Thúy? Em biết anh rất yêu thương em kia mà. Bây giờ cứ thế này hoài làm sao anh sống cho được?
Thúy gục đầu vào ngực Luân nghẹn ngào:
- Em cũng chẳng biết tính sao bây giờ... Thôi, hôm nay em đi làm, anh ở nhà giải quyết với chị. Anh còn nghỉ hai ngày nữa, anh rán tìm cách nào đi nha...
Chiều lại, khi Thúy về nhà thì thì cơm nước đã sẵn sàng, Ngân tươi cười dọn cơm cho cả gia đình dùng. Nhìn vẻ tươi thắm của Ngân, Thúy không khỏi hỏi thầm hôm nay hai người... có gì không mà Ngân vui vẻ quá. Ý nghĩ vừa thoáng qua, Thúy thấy mình vừa ích kỷ, vừa vô lý.
Đêm ấy trong vòng tay cuồng nhiệt của Luân, Thúy biết được Luân đã chọn giải pháp ở với nàng, nay mai Luân đưa Ngân đến hội thiện nguyện tìm việc theo lời yêu cầu của Ngân. Nàng cũng được Luân kể là Ngân rất vui vẻ khi thấy được Luân và Thúy thật lòng thương nhau và còn khen Thúy biết điều nữa. Thúy tự thẹn khi nhớ lại chiều nay đã nghĩ oan cho Ngân.
Sáng dậy, Thúy dậy thật sớm, lo thức ăn cho cả nhà. Nàng thấy lòng nhẹ nhõm như thoát được một gánh nặng trên vai. Tiếng ho của Ngân khiến Thúy giật mình, nàng quay lại, Ngân nhìn nàng mỉm cười. Thúy gác đôi đũa lên nồi cháo đang sôi, cầm tay Ngân, bảo:
- Đêm qua anh Luân đã kể hết cho em nghe, em cám ơn chị đã chẳng buồn em mà còn tán thành cho em và anh Luân chung sống nữa.
Ngân gỡ tay mình ra khỏi tay Thúy, nói:
- Tình cảm giữa chị và anh Luân hết lâu rồi. Chị qua đây chỉ vì thằng Tâm thôi.
*
Bốn tháng trôi qua trong tình cảm phức tạp của cả ba người. Cuối cùng Ngân tìm được việc làm phụ bếp cho một nhà hàng, còn Tâm thì vừa đi học vừa làm bán thời gian cho một cây xăng, hai mẹ con mướn một căn phòng xa nơi Luân và Thúy hai tiếng đồng hồ lái xe nên việc thăm viếng nhau ngày càng thưa thớt.
Một buổi sáng thứ bảy, Luân và Thúy cùng ngày nghỉ, đang định chuẩn bị dự tiệc sinh nhật của một người bạn thì người phát thư đến. Trong xấp thư có một bức thư của Ngân gửi cho một người bạn ở Việt Nam bị phát hoàn vì không dán tem, Luân và Thúy đoán có lẽ Thúy đã quên dán tem hoặc tem bị tróc ra nên bưu điện trả lại, cả hai định có dịp sẽ đưa lại cho Ngân.
Tan tiệc, về nhà nhìn bức thư của Ngân nằm trơ trọi trên bàn, Thúy bảo Luân:
- Em có ý xem lén xem chị Ngân thư về Việt Nam coi có thật đồng ý cho tụi mình chung sống không, được không anh?
Luân cười:
- Em sao đa nghi quá, anh nói thật hôm em đi làm anh ở nhà nói chuyện với Ngân ngay cả cầm tay bả cũng hất ra nữa đó! Nếu em còn nghi ngờ thì cứ việc coi đi!
Thúy thích thú, lấy chiếc đũa đút vào góc phong bì lăn nhẹ vì nàng không có ý định giữ luôn bức thư nên không để cho phong bì rách, sau còn dán lại để đưa cho Ngân. Bức thư dài lê thê, Luân và Ngân cùng chụm đầu vào đọc:
Florida, ngày...
Thủy Tiên thương của mình,
Đến Mỹ đã hơn hai tháng rồi! Mình chưa liên lạc với Tiên là vì đầu óc còn quay cuồng theo cuộc đoàn tụ phức tạp của mình. Chắc Tiên không đoán được đâu.
Mình khổ quá Tiên ạ, chẳng biết khởi đầu từ đâu để kể rõ cho Tiên nghe cuộc trùng phùng này. Thôi thì mình nhớ đến đâu kể đó vậy nghe, vì mình biết bạn rất thương, lo cho mình, hôm tháng trước được thư của Tiên, đọc xong mình nén đau buồn chờ cho “họ” đi hết mới khóc cho vơi đau khổ.
Tóm lại, giờ mình đã dứt khoát để cho Luân sống với Thúy, mình đóng vai làm chị... cho họ vui hưởng hạnh phúc bên nhau. Có một lần sau bức mành, thấy họ ôm nhau rất âu yếm, mình có cảm giác như bị ai bóp nghiến trái tim mình, nghe họ thì thào với nhau, mình cũng tự hỏi mình là ai mà tại sao hiện hữu nơi này...
Nhớ những ngày vừa gặp nhau Luân phải ngủ sofa vì ngay cả cô Thúy cũng không dám cho Luân vô phòng mà mình thì ngay hồi còn ở Việt Nam cũng đã tự hứa chỉ ra đi vì tương lai của thằng Tâm thôi. Ban đêm, mình ra nhìn thấy anh ấy nằm cong queo trên sofa mình thật sự muốn ôm lấy ảnh để khóc mùi nói cho ảnh biết mình rất yêu ảnh, rất muốn sống với ảnh, nhưng thấy Thúy trẻ đẹp hơn và ảnh cũng có vẻ yêu Thúy thật lòng nên mình nén lòng... chỉ biết vào phòng khép cửa khóc rấm rức. Có một lần thằng Tâm hỏi “bộ mẹ khóc vì bố sống với dì Thúy hả” mình phải nói dối là mình nhớ Việt Nam quá còn tình của mẹ với bố thì hết rồi, mẹ từ lâu đã hết thương bố. Nói dối với con mà lòng mình tan nát cả, Thủy Tiên ơi! Mình cứ thúc hai người tìm việc cho mình mà đến nay vẫn chưa có – Nhìn thằng Tâm vô tư học hành mình thấy tương lai của nó sáng sủa như là mình thấy sự hy sinh của mình là đúng. Mình thật mâu thuẫn. Nhiều lúc nhìn Luân và Thúy vui vẻ với nhau, mình tức điên người. Nhưng cũng có lúc mình nghĩ thôi thế cũng tốt, sau này xa Luân sẽ yên tâm hơn.
Độ này mình hay bị nhức đầu quá Tiên ạ. Có thể do vì suy nghĩ nhiều. Điều mình lo lắng là không biết làm sao để thoát ra khỏi căn nhà này cho sớm. Nhìn họ vui vầy bên nhau mà lòng mình đau như cắt, miệng thì lúc nào cũng phải vui cười để cho họ tự nhiên hưởng hạnh phúc. Mình điên quá phải không Tiên? Nhưng con đường này do mình chọn, ít ra mình cũng tròn chữ hiếu với mẹ già cho đến khi người khuất núi, mình không trách ai cả. Sự hy sinh đổi lấy tương lai cho thằng Tâm là đủ rồi Tiên nhỉ! Chỉ mong sau này thằng Tâm hiểu được, nó lo học cho nên người là mình vui lắm...
Giờ này có lẽ họ sắp về rồi, mình sẽ kể nhiều cho Tiên nghe sau. Bây giờ mình đi nấu ăn, ngửa tay nhận đồng tiền của... chồng và vợ bé của chồng mà tưởng mình như con sen, nghĩ thật chua chát phải không Tiên? Thư đi cho Tiên, mình cũng không biết đến bao giờ mình mới thoát được cảnh này. Thà ở xa như lúc còn ở quê nhà mà mình thấy thoải mái hơn nhiều mặc dù nghe họ hạnh phúc. Giờ đây... mình nhớ mấy câu thơ của “ai đó” mà ngậm ngùi cho thân phận:
Em hiện hữu là bèo mây kiếp trước
Mây lang thang và bèo trôi lênh đênh
Ai tìm chi điểm khởi hành của nước
Chỉ thấy dòng sầu thiêm thiếp mênh mang
Thôi, mình stop để lo cơm nước. Thương mình hãy cầu nguyện cho mình sớm thoát được... thiên đàng này nghe Thủy Tiên. Mình có lời thăm ông xã Tiên và hai cháu. Nhớ nhiều.
Kim Ngân.
Đọc xong bức thư, Thúy và Luân nhìn nhau. Cả hai người mắt đều nhòa lệ. Thúy òa khóc, Luân ôm vai nàng vỗ về:
- Thôi! Em đừng buồn. Cái này cũng là duyên số hết.
- Em nghĩ có lẽ đây là định mệnh, ông trời muốn tụi mình phải biết tâm sự, sự hy sinh của chị Ngân xui khiến lá thư này quay trở lại... Có lẽ em phải trả anh lại cho chỉ.
- Em thật là trẻ con, cứ coi anh như... cái gì, đẩy qua đẩy lại chẳng cần biết cảm giác của anh...
Nói thì nói thế, lúc Thúy vào phòng thay quần áo, Luân thừ người ra rồi cầm bức thư của vợ đọc đi đọc lại. Điện thoại reo. Luân uể oải bắt lên. Tiếng thằng Tâm hoảng hốt đầu dây:
- Bố hả? Mẹ bị xỉu đem vô nhà thương rồi!
Luân gọi Thúy:
- Em ở nhà, anh phải đi ngay đón thằng Tâm, Ngân bị xỉu đang ở nhà thương.
Thúy nhìn đồng hồ, nói:
- Anh chờ em thay quần áo rồi đi theo anh luôn.
Luân gắt gỏng:
- Em kỳ quá, mới đọc thư xong, em phải hiểu gặp em bả sẽ khó chịu lắm...
Thúy như tỉnh mộng, khựng lại như trời trồng.
- Thôi, anh đi!
Nói xong, Luân đi thẳng ra cửa.
Ba tháng sau...
Ngân bị liệt hai chân phải ngồi xe lăn. Luân đẩy xe loanh quanh khu vườn, vừa đi vừa suy nghĩ. Từ khi Ngân nằm bệnh viện, Luân mới thấy được tình yêu, hay đúng hơn là trách nhiệm lương tâm của mình dành cho vợ. Thúy còn trẻ đẹp, có thể bước thêm bước nữa, còn chàng? Tại sao Ngân đã hy sinh cho chồng con như thế mà chàng lại không bù đắp điều gì cho nàng?
Khi Thúy từ giã ra đi, Luân không giữ lại, chỉ xin lỗi nàng và Thúy cũng nhận lại số tiền của nàng trong trương mục của hai người rồi ra đi.
Luân biết Thúy đau khổ cũng chẳng kém gì chàng, nhưng hoàn cảnh của Ngân, chàng cũng như Thúy, không đành lòng để Ngân đau khổ hơn thêm...
- Anh! Em lạnh quá, em muốn vô nhà.
Luân nhìn vợ âu yếm:
- Được rồi! Anh sẽ vô nhà ngay. Em đói chưa anh lấy gì cho em ăn nghe?
Ngân cầm tay chồng áp vào má mình:
- Anh! Tại sao tự dưng anh thay đổi, chọn em? Giờ Thúy chẳng rõ ra sao hả anh?
Luân nâng cằm vợ lên, tha thiết:
- Em, em có tin rằng giờ đây anh mới biết em đáng được anh yêu hơn không? Thúy cũng rất đáng yêu, nhưng nàng đủ sức để sống một mình; còn em cần phải có anh... Tình cảnh này, anh quyết định chọn em thôi. Anh có bổn phận đối với thằng Tâm nữa.
Nước mắt lăn xuống má, Ngân cầm tay chồng:
- Anh! Em không biết tai nạn này là phước hay là họa cho em. Nhưng biết anh yêu em là em mãn nguyện rồi! Em từng nghĩ có lẽ anh thương hại em thôi. Đừng bao giờ anh xa em nghe anh!
Luân xúc động:
- Không! Cho dù anh có phải cực hơn nữa, anh cũng không xa em đâu! Ngân ạ, em có hiểu tại sao không? Tại anh và Thúy đều đọc được bức thư em gửi cho cô Thủy Tiên ở Việt Nam, nên hiểu được lòng em...
- Tại sao hai người lại đọc được?
Ngân thảng thốt la lên. Luân thở dài:
- Tại thư em gửi đi mà quên dán tem nên bị phát hoàn.
Ngân trầm ngâm một lúc rồi như nhớ ra:
- À, lúc đó, em viết vừa xong thì thấy ông đưa thư tới, quá vội em quên dán tem chắc. Ồ, em đâu có ngờ sự thể...
- Thôi em ạ, có lẽ duyên nợ vợ chồng mình chưa dứt nên mới xui khiến thế này...
Cơn mưa nửa đêm như thác đổ. Luân vén màn nhìn ra đường. Đèn đường vàng vọt hiu hắt, chàng thở dài không biết giờ này Thúy ra sao? Chàng không can đảm đối diện với nàng vì nàng cũng quá cứng rắn, cương quyết chấm dứt liên hệ tình cảm từ ngày Ngân vào bệnh viện. Chàng ngồi dậy, đến bàn viết:
“Thúy, tha thứ cho anh. Con đường em đã chọn cũng đúng ý anh: cần phải có bổn phận đối với Ngân cũng như với Tâm. Đến phút cuối cùng của cuộc đời anh, không bao giờ quên ơn em và thôi yêu em!”
Luân bật diêm đốt tờ giấy chàng vừa viết xong... Chàng tin chắc, bằng tình yêu chân thật của cả hai, ở một nơi nào đó Thúy sẽ cảm nhận được điều này...
ÁI KHANH

1900




Huấn luyện viên an ủi người học trò bại trận của mình:
- Dù sao thì ở hiệp 3 cậu cũng làm cho đối phương sợ hết hồn.
- ???
- Vì anh ta tưởng đã đấm chết cậu.


Thật là ghê tởm
- một võ sĩ quyền anh kể lại
- Tôi thi đấu ở Marseille mà trọng tài cũng là người ở đó. Lúc bị gục xuống sàn, đang cố gượng sắp đứng dậy được thì ông ta đếm thật nhanh: “Một, hai, ba, bốn, năm, và năm nữa là mười!”.


Hai võ sĩ đang thi đấu trên võ đài, một người đang bị chảy máu mắt. Anh ta nhìn mọi vật xung quanh đều mờ ảo, vì vậy cứ liên tục đấm vào khoảng không. Lúc ngồi nghỉ, võ sĩ này hỏi huấn luyện viên:
- Theo ông, liệu tôi có cơ may thắng cuộc không?
- Tất nhiên là có. Nếu cậu cứ tiếp tục khuấy động không khí xung quanh đối phương như thế, thể nào anh ta cũng sưng phổi!
1791


Powered by Blogger.