Hai anh bạn đồng nghiệp trò chuyện:

- Tuần trước, một viên cát lọt vào mắt vợ tôi, phải đi bác sĩ gắp ra mất 50 ngàn đồng.

- Nhằm nhò gì, tuần trước nữa, cái váy lọt vào mắt vợ tôi, tôi phải tốn 500 ngàn đồng đấy!

Sếp của 2 gã lên tiếng:

- Dỏng tai lên và đừng có mà than thở, một tên cao 1m85, nặng 80kg lọt vào mắt của vợ tôi, thế là đi tong một nửa gia sản!



o O o


Một trùm mafia trong lúc hấp hối gọi đứa cháu đích tôn lại và nói:

- Cháu yêu quý, ta muốn cháu hãy giữ khẩu súng nạm vàng này. Nó là bạn chiến đấu trung thành của ta. Hãy giữ gìn nó.

Đứa cháu nói:

- Nhưng ông ơi, cháu không thích súng. Hay ông hãy để cháu giữ cái đồng hồ Rolex của ông?

- Nghe đây cháu yêu, rồi một ngày nào đó, cháu sẽ có một sự nghiệp lớn, một cô vợ đẹp, rất nhiều tiền, một căn nhà lớn và vài chiếc xe xịn. Một ngày cháu trở về nhà và nhìn thấy vợ đang ở cùng tình nhân của nó. Cháu sẽ làm gì nào? Chỉ vào đồng hồ và nói: "Ê, hết giờ rồi!" chắc?2015




Em chẳng muốn gặp anh mùa đông
Trong tâm hồn em, anh phải khác
Anh phải là một ngày xuân rất đẹp
Ngày em ước mong, ngày hạnh phúc của em.

Em chẳng muốn gặp anh mùa đông
Sợ thấy anh yếu già, khô khỏng
Sợ nghe anh cãi nhau cùng hàng xóm
Sợ thấy anh nhìn bè bạn dửng dưng

Một thoáng rất nhanh em sợ nhận ra anh
Trong cái phút em mong chẳng có
Dựng cổ áo, vội vàng, tất cả
Chẳng nhớ trên trời một đám mây trôi

Như một người quen thân, em ước nhớ anh hoài
Như một người bạn đường, người yêu mến
Sông và núi, phố và làng ta đến
Mới mẻ, vô tư, có thể mãi ngạc nhiên

Anh hãy sống sao cho trong trí nhớ em
Hoá những cơn buồn, những cơn vui trở lại
Hãy mãi mãi yêu chim muông, cây cối
Hãy yêu rất nhiều và muốn biết giầu thêm

Hãy biết nhận ra mọi thứ mới nguyên
Như con mắt người lãng du trong trẻo
Đôi khi lòng em đỡ cơn nặng trĩu
Bởi nhớ luôn luôn có anh đâu đây.


BIỂN TÌNH....

Anh đừng hỏi em bằng những câu hỏi
Sao em yêu mà lại chẳng nói một lời...?
Anh có hiểu những lúc biển trầm lắng
Ở trong lòng ngầm sóng vẫn sục sôi...

Em thương nhớ cả khi tim vụn vỡ
Và yêu anh cả khi cạn máu hồng
Anh có hiểu ngôn từ em muốn nói
Thơm vô cùng đợm hương sắc thủy chung

Em không nói nhưng rồi anh sẽ hiểu
Em yêu anh hơn mọi thứ trên đời
Em muốn nói bằng tình yêu diệu vợi
Biển tình em sâu thẳm lắm anh ơi !!!
2514




Hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật. Họ đi tới một vùng núi có tên gọi là núi Tiếng Vang

Vợ : Anh la lên coi nó vang hay không ?
Chồng lấy hết sức la lên: Đồ ngu
Hai vợ chồng 2 đợi hoài không thấy nó vang gì hết. Tức giận quá, bà vợ nói với chồng:
Anh la lên lần nữa coi nó có vang không
Ông chồng lấy hết sức bình sinh còn lại la lớn lên:Tôi yêu vợ tôi....
Ngay lập tức có tiếng vọng lại :
đồ ngu...đồ ngu .... ngu ... u...u....u.....u.....
1451




Một anh đầy tớ khi quay con cò cho chủ, nể lời người yêu bèn cắt lại một chân cho cô ta.

Khi con cò được bưng lên bàn, người chủ hỏi một chân nữa đâu; anh đầy tớ trả lời cò chỉ có một chân. Quyết làm cho đầy tớ cứng họng trước khi phạt anh ta; hôm sau ông chủ chở anh ta ra cánh đồng, họ nhìn những con cò chỉ đứng bằng một chân theo cách của loài cò.

Đầy tớ đắc thắng quay sang chủ nhưng ông chủ kêu to lên và đàn cò đặt chân thứ hai xuống rồi bay đi mất...

A, thưa ngài.

Anh đầy tớ nói.

Trong bữa ăn tối qua ngài không kêu to lên với con cò như thế! Nếu ngài kêu to, nó cũng đã thò chân kia ra!

2802




Khi vừa dọn đến căn nhà mới, cô vợ đã đề xuất ý kiến với chồng:


- Anh à, chúng ta phải mua ngay mấy tấm rèm thôi, kẻo khi em cởi váy đi ngủ, hàng xóm láng giềng sẽ nhìn thấy hết.


- Mua làm gì cho tốn kém - chồng đáp - Khi trông thấy em thì tự khắc họ phải đi mua rèm...



Nói dóc mất tiền

Hai anh nổi tiếng có tài nói dóc, gặp nhau ở bến sông. Một người giắt một quan tiền vào lưng rồi lặn xuống sông, một lúc ngoi lên bảo người kia:
- Chà chà! Tôi lặn xuống đáy sông gặp hai ông tiên đánh cờ, tôi mon men đến định chầu rìa, thì một ông cho tôi quan tiền này và bảo đi, đừng có quấy rầy. Tôi nghe vậy, vội ngoi lên ngay.
Người kia hỏi:
- Thật thế à? Tôi cũng sẽ lặn xuống may ra kiếm được ít tiền mà tiêu chăng.
Nói rồi nhảy xuống nước. Một chốc anh ta ngoi lên, mặt có vết máu và hổn hển kể lại với anh kia:
- Tôi cũng gặp hai ông tiên đang chơi cờ. Tôi đến bên cạnh chưa kịp mở miệng họ đã quát tướng lên: Xin, xin cái gì? Đã cho thằng trước một quan rồi, lên mà chia nhau. Nói rồi, một ông cầm luôn cái gậy phang thẳng vào mặt tao, chảy cả máu đây này .
Quả là anh hùng tương ngộ. Anh nọ vui lòng xỉa ra năm tiền cho anh ta, chết đắng mà vui vì gặp được kẻ cao thủ.

427




Ở một nông trường xa xôi hẻo lánh, có chị trót dại nhỡ nhàng mang "bầu".  Tuy vậy, chị ta vẫn sung sướng dù không có chồng nhưng có con sau này về già có con bầu bạn nhờ vả.  Thủ trưởng nông trường gọi lên bắt viết kiểm điểm.

    Chị công nhân thật thà trả lời thế này:


    - Thưa anh, bố mẹ em sinh ra em, em tưởng tất cả những gì dính trên người em là của em.  Bây giờ, anh bắt em kiểm điểm thì em mới biết là nó không phải của mình.  Nếu từ trước, anh nhắc nhở em là của cơ quan, không phải của em, thì em không dám tự tiện đem dùng như vậy đâu ạ.

292




Tư duy của bà nội trợ

Chồng xem chương trình trượt băng nghệ thuật trên tivi, bỗng buột miệng khen:

- Chà, cô vận động viên này trẻ lâu thật.

Vợ bực mình:

- Thì thịt để trên đá lạnh bao giờ chẳng tươi lâu hơn.



o O o


Làm bất kỳ điều gì anh muốn!

Một người đàn ông trở về nhà sau giờ làm việc và được cô vợ chào đón trong một bộ đồ ngủ cực kỳ gợi cảm. "Hãy trói em lại"- cô vợ kêu bằng giọng phấn khích, "và làm bất cứ điều gì anh muốn." Thế là anh chàng trói cô vợ lại và ra ngoài chơi một ván cờ đến tối mịt mới về.



o O o


Vợ hay lạc đà?

Một cặp vợ chồng người Mỹ du lịch đến Israel. Một người Ảrập đến gần họ rao bán vài món quà lưu niệm. Anh ta ngắm nghía hai vị khách và hỏi họ từ đâu đến. Khách trả lời: "Chúng tôi từ Mỹ sang đây". Anh Ảrập nhìn người vợ một lúc rồi nói: "Cô ấy tóc đen, da ngăm, nhất định không phải là người Mỹ!". Quay sang anh chồng anh ta nói tiếp: "Tôi sẽ đổi 100 con lạc đà để lấy vợ anh nếu anh đồng ý!".

Anh chồng suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời: "Tôi không bán vợ!".

Trên đường về, người vợ trách chồng: "Tại sao anh không trả lời thật nhanh với anh ta mà phải suy nghĩ lâu thế?". Anh chồng đáp: "Lúc đó anh đang tính xem làm thế nào để mang 100 con lạc đà về Mỹ…".2617








Cả nhà đợi Thiện đã mấy ngày nay. Má tôi vì chẳng biết nó có đem nếp như mọi năm không, mua trước đâm ra dư phí đi. Ba tôi thì đợi để được thông tin về những bà con mà lâu nay công việc làm ăn quay mù chẳng còn thời gian thăm viếng. Các em tôi lại mong được dắt Thiện đi vòng vòng thành phố chơi, thú vị với vẻ hiền lành của anh và để có được niềm kiêu hãnh về một lối sống hiện đại. Tôi lại vì một lẽ khác, gặp Thiện thì như bắt gặp cái gì đó thật gần gũi, thật dịu dàng dễ chịu, bởi tôi là đứa chậm hội nhập với cuộc sống mới nhất trong nhà.



Hăm bảy rồi, đã thấy Tết trong những chậu cúc, mai, mãn đình hồng theo xe đò hoặc những ba-ga xe cub vụt qua lại trên đường. Bánh mứt, dưa hấu xếp như núi trong chợ, ngoài các ki-ốt dã chiến. Và cả trong các bước chân hốt hả. Tết đó nhưng hình như chưa đủ, bỗng thấy nhớ những Tết năm xưa dạo nhà còn ở dưới quê. Hầu như nhà nào cũng cùng một thứ công việc. Dọn cỏ quét vôi mồ mã để ông bà cùng về vui tết, về qua hái ít trái khế chua đánh bóng bộ lư đồng, sẵn lau dọn bàn thời, cắt ít vuông giấy đỏ dán lên cặp dưa, bứng vài ba chậu vạn thọ đặt theo những gốc vột dọc hành lang... Trong bếp thì khói um um, chảo mứt tỏa thơm lựng lẫn mùi ngọt hăng xông lên từ đám dưa cải, dưa kiệu trong mấy chiếc khạp nhỏ xếp hàng đằng góc bếp. Dịch ra ngoài chút xíu, nồi bánh đang sôi sùng sục, trẻ con chạy quanh đôi mắt hau háu, cái cười viên mãn. Tôi là con gái đầu nên đây là những ngày bận rộn nhất, suốt ngày lăng xăng trong bếp với má. Ba tôi bận làm ăn trên Sài Gòn, việc đàn ông giành hết cho Thiện. Ấy là thói quen rồi.



Nhà Thiện sát nhà tôi. Mẹ Thiện trước có sạp khô mắm ngoài chợ nên cuộc sống cũng đỡ khổ, nhưng sau ngày bà mất, mấy cha con chỉ quây quanh việc làm mướn kiếm sống. Ruộng rẫy làm theo thời vụ nên thu nhập cũng rất bấp bênh. Ba tôi thấy vậy bảo mấy ba con Thiện sang làm “công ruột”, nghĩa là bao hết việc đồng áng, nhận lương ổn định, có thể ăn cơm luôn. Chú Tám đồng ý. Vậy là từ đó chúng tôi cùng làm việc, ăn chung và chơi chung với nhau. Nhà đông vui hẳn lên. Họ thật thà nên ba tôi tin tưởng lắm, và vì hàm ơn mà tự nguyện giúp gia đình tôi đủ việc, những dịp lễ lộc, cúng tế một tay họ lo. Tết cũng vậy, chốc chốc chạy lên xem Thiện “làm mới” nhà trên, nghiêng bên này, ngó bên kia, đạo diễn cho anh, trong bụng không khỏi bảo “thẩm mỹ” lắm!



Sáng mồng một tất cả lên đồ xếp hàng đợi lì xì. Những phong bao đỏ cho cả chúng tôi lẫn anh em Thiện. Rồi túa ra với đủ thứ trò, cười nói, la hét, ăn đồ ngọt, xả rác trăm thứ tha hồ không sợ bị mắng. Má bảo Thiện chở tôi lên chùa lạy Phật. Thấy tôi mặt áo dài, Thiện cũng “vô thùng” hẳn hoi. Nhỏ em tôi cười híp mí, y như cô dâu chú rể về nhà má, mắc cở muốn trốn. Mà thật, ăn mặc như vầy thấy mình lớn và khác quá, xưng hô mày tao nói năng như hằng ngày thấy cũng kỳ kỳ. Bắt đầu từ mùng hai nhà lúc nào cũng chật khách. Bà con hàng xóm tới chúc tết cười nói râm ran, hầu như mọi phiền muộn đã trút hết từ chiều ba mươi. Ðông nhất vẫn là bạn bè của ba ở Sài Gòn, ai cũng sang trọng, cao lớn, vui vẻ ồn ào nhưng khó gần. Tôi lớn nhất nên cũng được chú ý. “Con gái khá lắm, mai mốt chú làm mai dân hải quan cho”. “Xời, đừng thèm, để chú giới thiệu cho, trí thức hẳn hoi, bác sĩ, đẹp trai đàng hoàng”. Tôi chỉ biết lí nhí: “Dà, cháu còn nhỏ”. Thiện đứng ngoài hành lan chắc cũng đã nghe. Quê quá!



Nhưng rồi chẳng còn được vui một cái tết nhà quê nào nữa. Hôm kia ba tôi về phán: “Cả nhà sắp xếp lên trển ở, con Mỹ được gần trường, hai đứa kia có dịp học thêm ngoại ngữ, mẹ mày lớn tuổi rồi, buôn bán đỡ hơn làm rẫy. Vườn đất thì để cha con chú Tám mướn làm, tiền thu mỗi năm sẽ bàn sau... “Mọi sự sau đó đúng như ba xếp đặt. Từ đó, cứ tết đến, chú Tám lại sai Thiện đạp xe đem quà lên cho chúng tôi. Vậy là cứ đúng một năm tôi mới lại gặp Thiện. Háu hức mong đợi bao nhiêu rồi cũng nói với nhau những câu xã giao, xa lắm là chuyện xóm chuyện làng bởi Thiện sau này lạ lắm, trông buồn buồn và kém hòa đồng. Ðôi khi nhìn anh tôi nghĩ không biết đây có phải “cu Thiện” hay cười, hay nói, cứ chuyền thoăn thoắt qua cành măng “dọi” cho cô Mỹ của ngày xưa nữa không. Chỉ dám nghĩ trong bụng cái điều: Có phải Thiện mặc cảm, rồi bằng cách này cách khác cố biểu hiện cái điều: không nên đâu, Mỹ quí Thiện lắm.



Và có phải Thiện cũng chẳng muốn đến đây nữa? Ðã hăm bảy rồi! tôi vẫn nghe ba tôi dọa bán đất, nếu vậy thì có thể lắm chứ.



... Cuối cùng thì anh cũng đến. Vào buổi sáng. Cái giọng ồm ồm đe dọa khách của con lu buộc khách phải chửng lại. Tôi nhìn ra. Thiện dắt xe đạp, người hơi khòng, mặt hốc hác kinh khủng. Trên pa-ga cũng lỉnh kỉnh những dừa, nếp, đậu... và còn thêm một cô gái đôi mắt với tia nhìn “liên tục đổi mục tiêu”, miệng chưa chi đã cười toe quên phứt chiếc răng khuyết, tay chưa chi đã với bứt một nhánh lá tùng. Ồ, Chi xí xọn, đứa con gái hàng xóm mà hồi trước tôi với Thiện đều ghét cay ghét đắng. Nhưng đó là chuyện xưa, còn bây giờ thì đấy là hình ảnh kỷ niệm. Cảm xúc về bạn bè, tuổi thơ, quê hương chợt đầy ắp trong tôi. Tôi ào đến nắm lấy tay nó. Nó cũng mừng rỡ. Duy chỉ có Thiện vẫn giữ vẻ nghiêm lạnh. Thiện bảo phải về gấp nên cần gặp má tôi ngay.



Câu chuyện của hai người lọt qua những khe cửa ngăn nhà ngoài.



- Năm nay trời không lạnh, trái cây thất mùa, thím à. Còn lúa thì “ông tí” phá quá, cúng kiến hay giăng bẫy đều không ăn thua, đành chịu đứt vốn. Con nói để chú thím thương mà cho nợ lại một nửa tiền...



- Chà khổ hà! Thời tiết ngặt quá. Ông này ổng cũng tính kêu người bán đất. Ðất bây giờ là vàng đa.



Lại nghe tiếng thở dài không biết của ai. Tôi bỗng ái ngại vì câu nói thiếu cảm thông của má.



Nhỏ Chi tha thẩn chỗ mấy bồn kiểng. Tôi bất giác ngắm nó. Chiếc áo hồng với những đường viền đăng ten chạy quanh cổ tay cho thấy một cố gắng làm mới. Chiếc nơ trắng to tướng đặt trên guộn tóc dày. Cũng làm nó xinh đó chứ! Giá nó đừng khuyết một cái răng cửa. Tôi bất giác liếc nhìn mình trong chiếc gương lớn trên tủ, cười một nụ đủ cho thấy những chiếc răng hạt bắp rồi quay sang nó. Hình như nhìn thấy trong đó vẻ thiện cảm, nó cũng mỉm cười, môi trên chum chúm để giấu chỗ răng khuyết, tay ngoắc ngoắc tôi:



- Chị Mỹ, mai mốt chỉ tôi một chỗ may áo dài đẹp đẹp nha. Tôi sắp lấy chồng.



- Sẵn sàng thôi. Mà ai vậy?



- Anh Thiện chớ ai. Anh nghèo, tôi cũng nghèo, rồi thương. Thấy tôi không được đi đó đi đây, bữa nay ảnh cho theo đặng cho tôi biết Sài Gòn đó.



Nó nói rồi cứ đứng trân, hai tay thỏng xuống, cái miệng cười hoài không khép, nhìn lâu càng có vẻ rộng ra thêm. Tôi nghĩ nó không được bình thường vì bộ dạng đó cộng với câu nói kia nữa. Thiện thương nó là sao? Thiện chúa ghét tính thài lai của nó mà! Tôi nhìn lại nó một lượt nữa nhưng không dám nhìn lâu rồi bước gấp vô nhà. Thiện đứng chỗ cửa ngan. Anh cũng cười cái cười méo mó để lộ những chiếc răng ám khói. Hồi trước, tôi nói ghét khói thuốc, anh gật, bảo sẽ không bao giờ hút thuốc mà. Cũng với cái dáng khòng khòng, khuôn mặt sạm nắng, nó là chi tiết đắt giá góp phần hoàn chỉnh bức chân dung về một nông dân mà những thất bại mùa màng làm cho khắc khổ, cằn cỗi đi. Rồi anh sẽ lấy vợ, sinh con và nuôi con, vất vả ruộng sớm đồng trưa nhưng chẳng bao giờ tìm thấy hạnh phúc bởi vợ anh là người phụ nữ mà chưa bao giờ anh yêu. Không hiểu sao cái cười của anh lại khiến tôi tin cái điều nhỏ Chi nói. Ngẫm nghĩ tôi thương cho Thiện quá, nhưng lại cũng oán anh. Những muốn không thèm đếm xỉa nhưng cuối cùng tôi cũng đứng chặn anh lại:



- Thiện tệ lắm, không dè chẳng ra gì!



- Tôi xin lỗi... – Anh cất giọng rầu rầu.



Ôi, tôi chỉ muốn khóc thật to lên cho thoả. Trí tưởng tượng của tôi bỗng hóa Thiện thành cha anh, già nua xương xẩu, cố giơ cao cái cuốc cắm phập một nhát tóe bụi vào đất. Nhưng đó không phải mảnh đất của nhà mình. Ông làm thuê cả đời mà. Kinh khủng quá.



- Cái gì kinh khủng? Ðộng đất hay bị gả ép?



Lâu lắm tôi mới thấy chị ngủ trưa vậy.



Tôi thức dậy vì câu nói ấy của nhỏ em. Ngơ ngác và rồi rất mừng vì mọi sự là chiêm bao, một giấc chiêm bao buồn và quái gở. Không biết tôi có gọi tên ai ra không? Tôi sợ nhỏ em tôi là đứa nguy hiểm, chuyên đi guốc trong bụng người khác. Nhưng nó đi rồi.



Tôi choàng dậy, bóc một tờ lịch, nhìn xuống đường. Buổi sáng hăm tám vẫn như mọi buổi sáng khác. Vẫn ồn ào, người người, xe xe nhắc rằng: đây mới là thực. Sự thay đổi của Thiện, điều nhỏ Chi nói, cả quyết định bán vườn của má tôi đều là chiêm bao hết. Nhưng còn chuyện thất mùa. Lâu rồi không về quê nhưng tôi cũng đã trông thấy ở đây hàng đống xác rầy nâu bu theo đèn mà chết. Lại thêm đông vừa rồi không lạnh, người thành phố chỉ mất đi cơ hội diện những chiếc áo ấm mốt nhất, nhưng với người nông dân thì, có thể sẽ mất đứt một vụ trái cây. Có thể không?



Nhưng, nay mới chỉ hăm tám, vẫn còn một ngày để chờ Thiện mà!

836




Ba cậu bé ở trong sân trường đang khoe khoang với nhau về ông bố của chúng. Cậu bé thứ nhất nói:
- Bố tớ chạy nhanh nhất. Ông bắn một mũi tên và chạy về đích trước nó. Cậu thứ hai:
- Bố tớ là thợ săn, ông bắn nhầm một phát súng vào bạn săn, sau đó còn kịp chạy đến kéo ông kia tránh viên đạn. Cậu bé thứ ba nghe xong, bĩu môi nói:
- Bố tớ là một nhân viên nhà nước. Ông hết giờ làm việc lúc 5 h chiều và về đến nhà lúc 4h15'.
2176




- Hoàn toàn do ngẫu nhiên tôi đã thực hiện được một trong những khám phá vĩ đại nhất. – Nhà khoa học nói.

- Xin cho phép hỏi đó là gì vậy thưa ông?

- Tôi đã khám phá ra là, - nhà khoa học đáp, - bằng cách để một lọ mực gần bên, ta có thể sử dụng một cây bút hệt như bất kỳ cây bút mực nào khác mà không phải mất công bơm mực.
2051




Nhà nọ có khách xa đến chơi. Trong vườn đầy gà, vịt, ngan, ngỗng, nhưng chủ nhà cứ phàn nàn:


- Chẳng mấy khi bác đến nhà chơi, mà nhà lại không có thức gì thết đãi tử tế, thật lấy làm ân hận quá!


Ông khách mới bảo:


- Tôi có con ngựa đấy, bác đem làm thịt, anh em ta cùng đánh chén cho vui, mấy khi anh em gặp nhau!


Chủ nhà hỏi:


- Thế nhưng, đường xa, khi về bác đi bộ thế nào được?


Ông khách bảo:


- Khó gì việc ấy! Rồi bác xem trong đàn ngan, ngỗng, gà, vịt ngoài vườn, có con nào lớn, bác cho tôi mượn một con cưỡi về cũng được!

2554


Powered by Blogger.