Đêm tân hôn, chàng thì thầm:
- Cục cưng, nếu biết em còn là con gái, thì hẳn là anh đã rất nhẹ nhàng với em.
- Anh yêu,
- nàng đáp
- nếu như em biết anh thiếu kiên nhẫn như vậy, thì em đã cởi bỏ quần tất sớm hơn.
2429
Một anh đi nhầm giày, chiếc cao chiếc thấp. Ra đường thấy bước khó khăn, anh ta phàn nàn: - Quái lạ! Chân mình hôm nay sao lại bên dài bên ngắn thế này? Hay là đường cái khập khễnh? Kẻ qua đường nghe thấy, bảo: - Không phải. Ông đi nhầm giày rồi nên mới chiếc cao chiếc thấp. Anh ta vội về nhà lấy đôi giày kia. Cầm hai chiếc giày kia lên, anh ta xem xét một lúc, rồi lắc đầu nói: - Vẫn chiếc cao, chiếc thấp!
Một người đàn ông có thời gian biểu rất chặt chẽ, vừa được thông báo rằng chuyến bay của ông từ Istanbul đến Đức sẽ bị trễ 24 giờ. Ông ta điên tiết và trút cơn giận lên nhân viên phòng vé.
- Mọi việc sẽ ổn thôi, nhân viên phòng vé xoa dịu, tôi sẽ thu xếp để ông đi chuyến bay ngày hôm qua. Nó vẫn chưa khởi hành.
2364
Giám đốc cùng nhân viên ghé thăm nhà cô thư ký. Con chó bécgiê của cô ta ghếch mõm sủa nhân viên mấy tiếng, rồi quay sang vẫy đuôi với sếp, ông này thắc mắc:
- Tôi chưa tới đây lần nào, sao con chó lại vẫy đuôi mừng nhỉ?
- Có lẽ nó đã từng ngửi thấy mùi sếp ở trên người cô thư ký đấy ạ.
Nữ trợ lý của sếp đi nghỉ phép về, hỏi các thư ký trong phòng:
- Công việc thế nào hả các em? Ổn cả chứ?
- Tất nhiên ổn cả,
- một cô đáp
- bọn em phân công nhau làm rất tốt các bổn phận của chị. Christine pha cà phê, Patricia giải các ô chữ, Julie đan nốt chiếc áo len của chị, còn em thì thay chị chiều sếp
Sau một thời gian làm việc rất tốt ở New York, cô thư ký xinh đẹp được chuyển đến chi nhánh Chicago. Hôm cô đến trình diện ở văn phòng, sếp mới bảo:
- Tôi mong cô vẫn giữ tác phong và nền nếp làm việc tốt như ở NewYork.
- Vâng, thưa sếp, khi cởi váy áo, em vắt chúng ở lưng ghế này được chứ ạ?
2093
Lần đầu tiên, ông bố dẫn con trai nhỏ đi săn. Vào đến rừng, ông bố dặn dò cậu bé: "Con hãy chờ ở đây, và thật im lặng nhé. Bố sẽ quay lại ngay".
Sau vài phút, ông bố nghe tiếng thét thất thanh của cậu con trai. Ông ta vội vàng phóng về hướng cũ và hỏi cậu bé:
- Có chuyện gì vậy? Bố đã chẳng dặn con là phải thật yên lặng sao?
Cậu bé sụt sịt:
- Con đã nín thở khi một con rắn bò ngang qua đầu con. Con cũng cắn răng im lặng khi một con gấu thở phì phò vào gáy của con. Nhưng con chỉ thật sự hoảng hốt khi hai con sóc nhỏ trèo lên chân của con và hỏi nhau: "Chúng mình nên ăn hai trái này ở đây hay là hái về nhà nhỉ?".
Tâm chùi hai tay vào áo blouse trắng, nhanh nhẹn đi sang phòng cấp cứu bên cạnh. Nàng thấy Nhân đang đứng bên chiếc giường sắt khám bệnh mầu trắng. Trên giường có người nằm bất động dưới ánh đèn trắng xanh. Lại gần người yêu, ghé mũi vào cổ chàng hít mùi nước hoa đàn ông hiệu Fahrenheit mà nàng rất ưa thích, Tâm khẽ hỏi :
- Anh tính sao với cái xác này, anh Nhân ?
Tâm và Nhân là hai sinh viên nội trú của bệnh viện liên-xã tại một tỉnh nhỏ bờ biển Bắc-Âu. Họ là đồng nghiệp và cũng là người yêu của nhau. Mỗi khi tới phiên trực đêm, họ xin trưởng toán cho họ vào chung danh sách, để được gần nhau khi làm việc. Nhân không quay lại nhìn Tâm, mà khẽ nói cho nàng đủ nghe thấy :
- Người này mới chết được hơn một giờ. Xác hãy còn hơi ấm. Nhân điện chưa tắt hẳn ở tế bào tim.
Tâm mỉm cười ranh mãnh :
- Anh lại tính hù ông gác cửa mới chứ gì. Nhưng, người này chết thường do bệnh hoặc tuổi già, hay chết vì nguyên nhân đặc biệt, hở anh ?
- Chết thường. Không có gì đặc biệt đâu. Đừng lo ! Thôi em ở đây. Anh chạy đi kiếm con mèo mọi khi của bác lao công ở cuối bệnh viện. Trong khi chờ đợi, em tháo dây buộc người chết, rút hết kim chích ở tay chân ra, sửa sang lại chiếc áo bệnh viện cho ngay ngắn giùm anh nhé. Anh sẽ trở lại đây trong mười lăm phút nữa.
Xác chết là một thiếu phụ trạc bốn mươi tuổi. Trên tấm bảng bệnh có ghi : Bệnh tim. Mặt xác chết chưa xanh hẳn. Mái tóc nâu xước ngược để lộ chiếc trán ngắn. Mắt nhắm nghiền. Hai dòng lệ khô chạy dài từ kẽ mắt xuống hai bên sóng mũi khá cao. Miệng mím chặt, môi dưới cong lên đẩy môi trên, hai mép trễ xuống, mang lại vẻ nuối tiếc vô vàn. Bờ ngực phẳng, bất động. Bụng lép xẹp. Hai cánh tay để suôi hai bên đùi thon thả với nửa dưới của cặp đùi lộ ra khỏi vạt áo bệnh viện. Hai đầu gối hơi co lên. Hai cẳng chân dài và đôi bàn chân nhỏ nhắn có ngón cong queo ghi tàn lực cuối cùng của người xấu số trước thần chết.
Tâm xoay giường cho cạnh bên trái hướng về cửa ra vào khép hờ. Ngoài cửa, bên trái là hai cánh cửa sắt sơn xanh đóng chặt, bên phải là hành lang chạy dài chừng mười thước trước khi gặp hành lang khác cắt ngang. Từ đó đi về bên trái là hướng nhà xác, đi về bên phải là tới quầy của người gác bệnh viện khuất sau tường hành lang. Trước khi đến quầy của người gác một quãng, có cái cửa kính trên gắn tấm bảng sắt ghi ba chữ "Phòng Thí Nghiệm". Phòng này có cửa thông với phòng cấp cứu, chỗ có xác chết đang nằm trên giường. Qua khỏi quầy sẽ tới cái cửa có hai cánh bằng sắt sơn xanh. Bên ngoài cửa là một hành lang nhỏ có cửa kính dầy nhìn ra sân bệnh viện. Cửa này mở đóng bằng nút bấm theo hệ thống điện tử chạy từ trong quầy.
Nhân từ hành lang ngoài đi qua phòng thí nghiệm vào phòng cấp cứu, tay ôm con mèo đen mắt xanh lè. Chàng kéo một chiếc bàn thấp tới gần giường có xác chết. Đặt con mèo cho hướng đầu về giường xác chết, hai tay vẫn giữ chặt con vật, Nhân hất hàm ra hiệu cho Tâm. Nàng lẹ làng đi ra mở rộng hai cánh cửa phía trái giường xác chết, rồi đứng nấp bên ngoài cửa. Nhân "Suỵt!" thật mạnh, bàn tay phải đập vào lưng con mèo, bàn tay trái đưa thẳng ra phiá xác chết. Con mèo gào một tiếng sắc nhọn, nhún hai chân sau, nhảy vọt qua xác chết, chạy biến trong hành lang.
Xác chết ngồi vụt dậy, xoay người, tụt xuống đất. Hai chân loạng choạng, hai cánh tay giơ lên như lấy thăng bằng, xác chết đi từng bước ngắn và cứng ngắc về phiá cửa. Khi xác chết vừa bước ngang thành cửa, Tâm ló đầu, xoay người đi nhanh về phiá tay mặt. Xác chết giật mạnh một cái như được tiếp thêm điện, đi nhanh theo Tâm. Tới đầu hành lang, Tâm từ từ ngoẹo tay mặt một lần nữa, chạy lẹ về phiá quầy của người gác bệnh viện. Xác chết chạy theo. Tới cửa phòng thí nghiệm, Tâm lẹ làng đẩy cửa bước vào, đóng sập ngay lại. Xác chết sẵn trớn chạy luôn qua mặt cửa phòng thí nghiệm, tới quầy của người gác bệnh viện. Đó là một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, bụng phệ, đang đứng sau quầy. Nghe tiếng chân chạy, hắn ta nghiêng đầu ngó ra. Hắn mở to hai mắt khi thấy trong ánh đèn Néon lạnh lẽo một thân hình ngất ngư, mắt nhắm nghiền, mặt mũi méo mọ xanh xao, hai tay giơ ra đàng trước, hai chân đi đất cứng đơ bước mau, xăm xăm nhào về phiá quầy ! Hắn ta la lớn :
- Đứng lại !
Xác chết vẫn sấn tới. Người gác bước ra khỏi quầy, hai tay cầm hai đầu cây gậy, giơ ra đàng trước cản đường. Xác chết đâm sầm vào cây gậy, hai cánh tay ôm ngang eo người gác, đầu gục lên ngực hắn ta, mớ tóc nâu tung lên. Im lặng ! Người gác há miệng, kêu không thành tiếng. Hắn mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất. Xác chết đổ theo, đè lên người hắn, bất động. Sau nửa phút bàng hoàng, không thấy gì lạ, người gác vùng lên, đẩy xác chết sang một bên. Hắn lồm cồm bò dậy, loạng choạng ra đứng dựa vào quầy, thở hổn hển. Đôi mắt hắn lạc thần hướng về xác chết nằm cong queo trên sàn đá cẩm thạch trắng xám.
Vừa lúc đó, hai sinh viên bác sĩ mặc blouse trắng đi tới. Một người Tâm xác chết, hỏi :
- Ai mang xác này ra đây ? Làm chúng tôi kiếm hoài ! Thôi, ta chịu khó khiêng để vào nhà xác cho yên chuyện đi.
Nam sinh viên nắm hai nách xác chết. Nữ sinh viên cầm hai chân xác chết. Họ lanh lẹn mang xác chết đi, để mặc người gác trố mắt nhìn theo. Sáng sớm hôm sau, Nhân đưa Tâm về tận nhà bằng xe mô-tô. Chào hỏi mẹ của Tâm xong, Nhân từ biệt Tâm, về nhà nghỉ, để chiều còn vào bệnh viện làm việc. Mẹ của Tâm dọn quà sáng cho con gái ăn. Trong khi ăn, Tâm kể cho mẹ nghe sự đuà nghịch của nàng và Nhân đêm trước. Bà mẹ nghe xong, mắng yêu cô con cưng, kỷ niệm duy nhất của bà với người chồng quá cố :
- Các con nghịch ngợm quá ! Coi chừng hồn ma nào thiêng nó báo oán cho thì chết đấy !
Tâm uống ngụm cà-phê sữa, chúm chím cười :
- Đó chỉ là cái xác không hồn, còn rớt lại chút ít nhân điện. Làm sao mà trở lại báo oán được, hở mẹ ?
Bà mẹ chiều con gái, không trách móc nữa. Bà Tâm nhẹ nhàng nói :
- Con ăn xong, ra nằm ghế xích-đu nghỉ. Mẹ sẽ nói cho con biết về quỉ nhập tràng.
Tâm thích thú gật đầu :
- Mẹ kể cho con nghe đi. Con thích những chuyện đó lắm. Hơn nữa, để coi có giống những điều con đọc trong sách hay không.
Trong bộ áo ngủ mỏng mầu hồ thủy, Tâm nằm thoải mái gọn gàng trên chiếc ghế xích-đu. Bà mẹ kéo ghế ngồi sát cạnh con gái. Bà âu yếm ngắm nàng một vài giây, rồi giơ cả hai bàn tay có ngón nhỏ dài ấm áp vuốt tóc, sờ má, nắm hai bàn tay nhỏ bé mềm mại của con gái bà. Tâm ngước cặp mắt vô cùng trìu mến, chiêm ngưỡng gương mặt phúc hậu của người mẹ thân yêu, mang thêm vài vết nhăn của thời gian. Nàng mỉm cười, từ từ khép lại đôi mi có hàng lông dài cong, tỏ ý r243
10 cách hòa giải trong tình yêu & hôn nhân Hòa giải là một việc rất khó, không cần biết lỗi tại ai. Hãy thử các bí quyết sau đây để tạo ra sự hòa hợp trong mối quan hệ của bạn. 1, Không nổi giận khi đi ngủ (hoặc không ngủ giường riêng nếu bạn đã kết hôn). Ðây là lời khuyên cần thiết cho bất cứ cặp vợ chồng nào. 2, Trong ngày, cố gắng tìm một giấc ngủ chung với nhau. Khi thức giấc bên người bạn của mình, cả hai đều cảm thấy ở trong một tâm trạng tốt hơn. 3, Nhận và gọi điện. Luôn mở đường dây liên lạc ngay cả khi bạn cảm thấy mình không có lỗi. 4. Gởi một lá thư hoặc một bức thiệp bằng Email. Ðôi khi bạn cảm thấy việc trình bày suy nghĩ và cảm xúc của mình trên "giấy" sẽ dễ dàng hơn. 5, Hãy nắm tay nhau và cùng đi dạo! Chúng ta đọc được bí quyết này ở đâu đó, đúng đấy! Làm sao ta có thể nổi nóng với một người đang nắm tay mình? 6, Cùng đi xem phim với nhau, có thể là một vở hài kịch hoặc một bộ phim truyện hành động. Ðiều này sẽ tạo cho bạn thời gian để hòa giải, tuy nhiên các bạn vẫn còn sống chung trong một nhà. 7, Nếu bạn cần có không gian thì tạo sao lại không cùng nhau đi tắm bọt? 8, Hãy mua tặng cho bạn của mình một vật kỷ niệm hàm ẩn lời xin lỗi nhưng không được đùa cợt hay chế giễu, có thể là hoa, kẹo hoặc một món ăn ưu thích nào đó. Không nên mua những thứ giữ lâu hay đắt tiền, chúng sẽ nhắc lại lần cãi nhau của bạn. 9, Ði vào vấn đề. Ðừng đi lạc hướng khỏi việc cãi nhau hay sự bất đồng và hãy tiến tới những lời lẽ riêng của bạn. Ðiều này làm cho bạn có thể nói ra những gì mà bạn cảm thấy hối hận. Không được nói với bạn tình của mình là bạn không yêu họ. Họ sẽ khó lòng mà quên được những lời nói đó. 10, Hãy nói "cho xin lỗi" Ðôi khi chỉ đơn giản như thế thôi.
Em bước xuống, đời là trang giấy trắng
Chưa lần yêu nên chưa biết muộn phiền
Ta bước xuống, vũng đời bao sầu đắng
Mãi đứng nhìn nên giấy trắng tinh nguyên
Em bước xuống, ngỡ ngàng còn in vết
Nét thơ ngây trong áo trắng mây trời
Bóng thời gian huyền diệu thoáng ngừng trôi
Em bước xuống, đau từng viên đá cuội
Em bước xuống, đêm hồng màu mắt thỏ
Phố trăng thề say giấc mộng băng trinh
Ngàn sao xa mang tư tưởng ngục hình
Em bước xuống, đưa ta vào huyền thoại
1497
Biển quảng cáo của một hãng xe hơi, gắn trên xa lộ:
- Xe hơi của chúng tôi tăng tốc cực nhanh, vận tốc cực lớn!
Hôm sau, bên cạnh đó xuất hiện quảng cáo của hãng đối thủ:
- Còn xe của chúng tôi thì không vội vàng đưa các khách hàng của mình lên thiên đường như vậy!928
Nó đen đủi, xấu như ma lem. Nó bé xíu, bé đến nỗi có nhắm mắt tôi cũng không tưởng tượng ra được là nó đã mười hai tuổi. Ðã thế, nó lại còn co người lại như thể nó sẽ bé mãi, bé mãi vậy. Trông nó giống như con mèo hoang hôm nọ ai vứt trước thềm nhà tôi, chỉ kêu meo meo được vài tiếng rồi chết vì trời mưa lạnh !
Thằng bé không kêu meo meo, cũng chẳng nhắm nghiền đôi mắt. Mắt nó mở to, hoang mang, như không hiểu người ta sẽ làm gì mình, lại có cái vẻ thách thức thế nào. Tôi nhìn nó, không giấu sự hằn học. Không hiểu sao mẹ lại đem nó về đây cơ chứ ?
Nó là con của bố tôi. Không phải con của một cô bồ nhí nào đấy, mà là con bà vợ sau của bố tôi. Ngày bố mẹ tôi yêu nhau, bên nội tôi đã không đồng ý, vì mẹ tôi “trông yếu ớt ẻo lả thế kia, rõ là không phải gái mắn con”. Nhưng với sự đấu tranh quyết liệt và kiên trì của cậu quý tử, ông bà nội tôi phải đồng ý. Sau ngày cưới của bố mẹ một năm thì tôi ra đời. Trái với sự mong đợi của ông bà nội, mẹ tôi hạ sinh một con nhóc “yếu ớt ẻo lả như mẹ nó”, là tôi. Mẹ tôi sinh khó, phải đi bệnh viện mổ đem tôi ra, tưởng cả hai mẹ con không sống nổi. Mẹ tôi vốn bị bệnh tim, tuy không nặng nhưng bác sĩ bảo mẹ không nên sinh nữa.
Bố tôi bảo, con nào chẳng là con, nhưng khi tôi lớn lên, đôi lúc thấy bố tôi nhìn tôi, rồi thở dài. Ông bà làm ầm lên, bắt bố cưới vợ lẻ. Bố không đồng ý, nhưng rồi ngọt nhạt, chì chiết mãi cũng có tác dụng. Mẹ không đành nhìn ông bà lo tuyệt tự, nhìn bố buồn rầu, bảo bố nghe lời ông bà. Năm tôi lên sáu, tôi biết mình có em trai. Một đứa em mà tôi không hề mong đợi.
Cuộc sống chung giữa bố và “mẹ hai” ban đầu là sự gượng ép; rồi thì người đàn bà khỏe mạnh, vui vẻ, hay cười hay nói dần dần chiếm lấy cả phần xác lẫn phần hồn của bố tôi. Tôi nhìn thằng em cùng cha với vẻ hằn học kỳ lạ, ít thấy ở trẻ con, hằn học vì nó sung sướng hơn tôi, vì chả ai xỉ vả, đay nghiến nó là đồ mặt u mày ám, đồ vịt giời. Mẹ tôi sống khép kín dần như một nữ tu ; mẹ ít khi ra khỏi nhà. Tưởng như mọi chuyện đã an bài.
Ấy vậy mà tự dưng mẹ hai biến mất. Người đàn bà trẻ không chịu trói đời làm cái máy đẻ ở xó quê. Mẹ hai bỏ nhà, bỏ làng theo một gã lái buôn vẫn hay ghé qua làng. Mẹ hai tôi đem thằng Quý đi theo. Ông bà nội lòng nóng như lửa đốt. Bố tôi vào ra thẫn thờ. Chuyện trong nhà ngoài ngõ đổ hết lên đôi vai gầy guộc của mẹ. Bố buồn quá đi uống rượu, nghe kể lại là vừa uống vừa lầm bầm không rõ là than thở hay khóc lóc, hay là chửi rủa nữa, rồi mặc kệ mọi người giữ lại, bố tôi bỏ ra về giữa trời mưa tầm tã. Sau bận ấy, bố tôi bệnh nặng, không ăn uống gì, chỉ nằm nhìn chăm chăm lên trần nhà, hơn tháng thì mất. Ông bà nội, phần thì đau buồn con trai mất, phần mong nhớ đứa cháu đích tôn không rõ sống chết nơi đâu, cũng lâm bệnh nặng. Ông tôi qua đời. Ðó là quãng thời gian chỉ có mẹ thương yêu chăm sóc tôi; ngoài mẹ ra, chả còn ai buồn ngó ngàng đến tôi dù chỉ để mắng tôi một câu. Những ngày sắp mất, bà hay nắm tay tôi kéo lại gần, nhìn thật kỹ khuôn mặt xanh xao của tôi, rồi bà thở dài, thế là dòng họ mày chỉ đến đời bố mày thôi con ạ. Sao đứa dâu ngoan như mẹ mày lại chẳng có con trai nhỉ ?
Sau ngày bà mất, mẹ tôi một mình lam lũ nuôi tôi; sau từng ấy biến cố, công việc tưởng chừng quá sức mẹ. Ấy vậy mà tôi vẫn cứ lớn, vẫn ăn no mặc ấm, vẫn được đi học trường làng với lũ trẻ khác. Cực nhọc là thế nhưng đêm đêm mẹ vẫn dạy tôi học. Tôi gần như quên hẳn “nó” cùng với những kỷ niệm đau buồn thuở bé. Tôi học hết trường làng, rồi trường huyện. Bây giờ tôi phải ra thành phố học Ðại học, nghĩa là tôi phải xa mẹ. Bây giờ nhà tôi cũng không còn quá nghèo khổ như xưa nữa. Cái vốn chữ nghĩa của cô tiểu thư con nhà trí thức tưởng như vô dụng những ngày xưa về làm dâu, giờ giúp mẹ tôi đứng vững với nghề dạy học . Làng tôi chẳng còn lạc hậu và nghèo khó như xưa, bây giờ có nhiều nhà khá giả. Mẹ mở lớp dạy ngoại ngữ, cả Anh, Pháp, rồi dạy cả văn, toán nữa. Mẹ còn mở một hàng nho nhỏ bán đủ thứ linh tinh. Tôi gọi đùa mẹ là chủ doanh nghiệp kinh doanh “trăm thứ tùm lum” kiêm bà giáo “gõ đầu trẻ”. Mọi thứ sẽ êm đềm trôi đi như vậy, nếu như nó không xuất hiện khuấy lên cái quá khứ tưởng đã ngủ yên. Như cơn lũ đột ngột kéo về làm cuộn lên lớp phù sa đục ngầu dòng sông vốn êm đềm trong vắt !
Nó đang ngồi đó. Ðúng hơn, là nó đang nép người vào góc tường, dáng cong cong như cái dấu hỏi. Tôi quay phắt đi, thấy hình ảnh của mình ngày bé. Sao lại nhắc tôi về những ngày cơ cực ấy chứ ? Trong thư gửi tôi, mẹ chỉ nói ngắn gọn : “Con có thể thu xếp về được không ? Mẹ đã tìm được em Quý”. À ra vậy, nó còn sống. Còn người đàn bà mà tôi phải gọi là mẹ hai kia có về không nhỉ ? Tôi đón xe về nhà, đầu óc bềnh bồng, lòng ngổn ngang trăm thứ cảm giác không thể định nghĩa được. Tại sao việc mẹ tìm ra nó lại quan trọng đến thế chứ ? Sao lại phải gọi tôi về ?
Tôi không thể gọi nó là em. Như ngày xưa tôi đã không thể coi nó là em tôi. Như ngày xưa tôi chỉ thấy nó là tai họa cho mẹ tôi. Mẹ đi đâu rồi nhỉ, sao lại để tôi một mình đối mặt với thằng bé này ?
Ðêm hôm ấy, lần đầu tiên tôi về nhà mà không ngủ với mẹ. Nằm một mình trong chiếc giường nhỏ trong buồng, tôi trằn trọc mãi. Lẽ nào những điều mẹ kể về Quý lại là sự thật ? Lẽ nào thằng bé lại phải chịu những nỗi đau dường ấy ?
…Mẹ Quý khi trốn theo người đàn ông nọ đã đem theo tất cả nữ trang, tiền bạc, những thứ mà ông bà nội cho khi cưới. Gã lái buôn nọ vừa được cả tình lẫn tiền, thấy thật vô lý khi phải nuôi con người khác. Gã đem bán Quý cho một đôi vợ chồng hiếm muộn. Mẹ Quý dù có là người đàn bà phụ chồng, cũng không thể là một người mẹ vô tâm. Bà van xin một cách vô ích; gã không cho bà biết đã bán Quý đi đâu. Thương đứa con lên ba bị mất tích, mẹ hai đâm lẩn thẩn, lúc tỉnh thì u sầu, lúc lại ngây ngây dại dại. Một lần bà ra bến sông tìm con, chạy theo cái bóng hư ảo nào đấy rồi hụt chân rơi xuống dòng nước mùa lũ chảy xiết. Còn Quý, sau khi đem nó về được hai, ba năm, “ba mẹ” của nó sinh được một đứa con và lạnh nhạt dần với thằng con không máu mủ ruột rà lúc này đã trở nên thừa thãi. Họ đem Quý cho đi ở đợ, rồi đi mất. Mới bảy tuổi, nó đã phải bắt đầu cuộc đời đi ở hết nhà này đến nhà khác . Không ai biết ba mẹ nuôi nó đi đâu. Quý cũng không biết ! Việc mẹ tôi tìm lại được nó là cả một câu chuyện ly kỳ và hy h229