Trong đám tiệc, nhiều cô gái chú ý một chàng trai khỏe mạnh, lanh lợi, vui tánh. Một cô dò hỏi lý lịch chàng trai thì có bà nói rằng:
Đó là con trai của ông chủ nhà thuốc. Cậu ta có tánh bình tĩnh, gan dạ; đáng làm gương cho mọi người. Tuần rồi cậu có dịp cho thiên hạ thấy tài trong một đoàn hát xiếc.
Cô gái thích thú hỏi:
Anh ấy làm gì?
Bà kia đáp:
Giữa lúc bà con đang xem, thình lình con sư tử chạy ra khỏi chuồng. Người ta la om sòm, tìm chỗ tránh núp, chỉ có cậu bình tĩnh bước vào chuồng khóa cửa lại, êm ru!
2754
Khám phá bí mật của phái yếu Tính tình của người con gái Giữa nam và nữ ngoài sự khác biệt về tính cách, còn có sự khác biệt rất lớn về tình cảm và tâm lý. Nhưng đại đa số các chàng trai lại bỏ qua đặc điểm này. Nói chung họ không hiểu rằng tình cảm và tâm lý của phụ nữ vô cùng phức tạp do đó mà không biết cách thích ứng và chiều ý. Chỉ ấm ức trách móc đối phương yêu ghét thất thường, tiểu thư điệu bộ. Thái độ thiếu công bằng ấy quả là sai lầm. Nguyên do là sự phức tạp đan xen về tình cảm và tâm lý của phụ nữ hoàn toàn bắt nguồn từ đặc thù sinh lý. Hệ thống dây thần kinh và mạch máu trong cơ thể phụ nữ cũng khác nam giới. Năng lực hoạt động, tác dụng các khí quan và tổ chức tế bào cũng nhạy cảm hơn nam giới. Có lúc hưng phấn, có lúc ức chế và thường rơi vào trạng thái hỗn loạn. Các nhà sinh lý học hiện đại đã chứng minh rằng: Chất nhầy trong bộ phận của phụ nữ tiết ra mạnh hơn nam giới, chất nhầy tiết ra có tác dụng chi phối hoạt động của tư tưởng, vì vậy mức độ hành vi chịu sự tác động của tình cảm cũng mạnh hơn nhiều so với nam giới đó là điều dễ thấy. Có những nguyên nhân khác về sinh lý có thể làm tính tình người con gái thay đổi, như thời kỳ kinh nguyệt hoặc không thoả mãn về tình dục đều làm cho họ sinh ra cáu gắt hoặc trầm uất. Là người tình và người chồng, cần phải đặc biệt quan tâm đến điều đó. Khi gặp những lúc như vậy, cần ôn tồn, quan tâm và tìm cách đáp ứng yêu cầu của họ, như vậy không những làm dịu bớt được nỗi buồn phiền trong họ mà còn củng cố được tình yêu đôi lứa. Ðiều bí mật của nữ giới Phụ nữ có chung một điều thầm kín nhưng lại không phải là bí mật, đó là kinh nguyệt. Một hiện tượng tự nhiên mỗi tháng một lần. Ðiều đó người yêu không nên biết nhưng không thể không biết. Do nguyên nhân sinh lý trong thời kỳ kinh nguyệt, tình cảm của người con gái thường phức tạp hơn ngày thường, vui giận bất thường, tâm trạng bất an, hay cáu bẳn. Tóm lại tình cảm và hành động phần lớn đều không bình thường. Vì lẽ đó trong thời gian hành kinh, về mặt tình cảm người con gái rất dễ xung khắc với người tình. Họ rất nhạy cảm, đôi khi chỉ một câu nói thiếu tình cảm, một câu nói đột ngột, đều có thể gây hiểu lầm. Ví dụ: bạn mời người yêu đi chơi, cô bạn có thể vì mệt mỏi không muốn đi, bạn muốn tâm sự cô ấy có thể vì không hứng thú mà chỉ trả lời qua quýt. Cô ấy vì ngượng ngùng mà không chịu nói rõ nguyên nhân. Là người yêu; bạn không chịu đựng nổi vì cảm thấy cô bạn ngày thường không như vậy nhưng không thể đổ lỗi cho cô ấy vì lúc ấy cô đâu có thể làm chủ được bản thân. Sau hiểu lầm lần đầu tiên vốn dĩ có thể tha thứ được, là người tình thông minh, bạn đừng để lặp lại sự hiểu lầm lần thứ hai. Chỉ cần quan sát kỹ một chút là bạn có thể phát hiện ra trạng thái khác thường có tính chu kỳ này của phụ nữ. Bạn nên tự hiểu, nhẫn nại thông cảm và lượng thứ cho mọi biểu hiện không bình thường của người bạn gái. Cô ấy có yêu bạn không? "Anh có yêu em không?" bạn sẽ trả lời như thế nào trước câu hỏi trên của cô gái mà bạn đã từng tiếp xúc. Một phương pháp là: hãy chú ý quan sát biểu hiện trên hành động, giả dụ mỗi lần đến thăm, cô ấy đều đến tiếp bạn với thái độ xã giao, còn khi bạn cáo từ ra về thì cô ấy dặn với theo "nếu rỗi lại đến chơi", thế là điều nghi vấn của bạn đã được giải đáp một phần. Nếu bạn chưa tin hẳn vào khả năng phán đoán của mình thì hãy dùng cách khác, mời cô ta cùng đi chơi, lúc đó bạn có thể mạnh dạn nói "anh yêu em!" Nếu đối tượng là một cô gái gia giáo mà bạn lại quá nhút nhát, nếu muốn thăm dò ý tứ của cô ta, bạn chẳng cảm thấy rất khó khăn lắm sao? Nhưng nếu hai bên đã có quan hệ bạn bè từ trước, thì bạn hãy tạo ra các cơ hội trao đổi sách, vở cho nhau, rồi kẹp một bức thư thăm dò vào quyển sách cho cô ta mượn, rồi kiên nhẫn chờ đợi và hãy đặt hy vọng và quyển sách mà cô ta đọc xong trả lại bạn, bạn cũng sẽ nhận được lá thư trả lời kẹp vào quyển sách. Còn có một cách đơn giản khác dùng để kiểm tra thái độ của cô ta đối với bạn. Nếu sau mỗi lần nhận được thư của bạn cô ta đều viết thư trả lời ngay, thì chứng tỏ cô ta đã yêu bạn hoặc đang yêu bạn. Nhưng nếu cô ta viết thư chậm, hoặc chẳng buồn viết thư, điều đó chứng tỏ hình ảnh của bạn quá mờ nhạt, lúc đó bạn hãy quên đi cái "tham vọng" theo đuổi cô ta. Tỏ ra đứng đắn Nói năng trau chuốt, hứng thú cao thượng, không bao giờ biết nói đùa, người phụ nữ loại này đường như đối với bất kỳ việc gì đều tỏ ra nghiêm chỉnh. Giả dụ như bạn bỡn cợt với cô ta, cô ta sẽ nghiêm mặt và tỏ ra tức giận. Nếu bạn lại nói "Vừa rồi tôi chỉ đùa cho vui thôi" thì cô ta rất có thể càng giận dữ hơn. Loại hình tính cách này mang nặng tính chất lãng mạn, có tình người. Nhưng nhược điểm là bản vị ý chí yếu đuối, sức chịu đựng kém. Có thể nêu ra đây một số đặc điểm. Ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt rất tốt, ôn hoà, thân thiết như là rất mến bạn. Nhưng mối quan hệ qua lại càng phát triển thì những khuyết tật nêu ở trên càng dễ nhận ra. Ðợi sau khi có con, thái độ của cô ta quay ngược lại 180 độ. Thường xuyên nói trước mặt con "Sau này khôn lớn đừng bắt chước bố nhé, hoặc là con mẹ sau này sẽ làm bác sỹ v.v... hoàn toàn gửi gắm hy vọng vào đứa con. Dạng người kể trên thuộc loại phụ nữ đáng ghét. Chung quanh bạn chắc chắn sẽ có loại phụ nữ này, họ cố sức chạy theo tình yêu, kết quả vì quá say mê mà thất bại. Dùng tài nghệ của mình để lấn lướt cả những chàng trai trẻ hơn hoặc năng lực kém hơn mình. Tính cách của họ tương đối đơn điệu. Dễ bị lừa phỉnh bởi những lời đường mật, ưa nịnh thích khen, song lại vụng về trong cách ứng xử. Khi tiếp xúc với loại phụ nữ này cần hiểu rõ nh544
Nụ ngả xuống. Vật-vờ. Không gian nhoà hẳn. Mưa đan kín thành một tấm lưới khổng lồ chùm phủ vạn vật. Ngôi chùa đổ nát trước mặt. Nụ cố gắng lết mình vào. Cô bò trong vô thức. Ngôi chùa rách nát, không thể che hết cơn mưa đang giận dữ quất lên mình Nụ những đường roi tàn-bạo. Nụ lết sát vào chân tường. Gạch ngói vụn vỡ đâm vào da thịt Nụ, nhức-nhối. Theo sau Nụ là đám dân làng đang hò hét như điên dại. Trời gầm-gừ phẫn-nộ. Từng tia sấm chớp quét ngang Phật đường làm ánh lên đôi mắt Phật một thoáng buồn-bã. Nụ cố ngước mặt nhìn theo. Phật ơi! Phật ơi! Họ giết con mất thôi. Nụ nhìn xuống chân đồi, thấp thoáng những bóng người với gậy gộc càng lúc càng hiện rõ dần. Nụ cắn lấy vành môi, cô chui xuống bệ thờ.
Tiếng la hét mỗi lúc một rõ hơn. Nụ nhắm mắt. Cuối cùng,
chân cô bị một cánh tay nào đó xiết lại. Lôi ra. Bắt được con đĩ thối rồi làng nước ơi. Nụ không còn biết gì hết. Hình như người ta đang đánh cô. Máu cùng nước mưa tuôn xối-xả trong Phật đường. Áo Nụ rách một đường, lồ-lộ một khoảng da bụng mum-múp trắng nõn. Có tiếng người đàn bà cản. Thôi! Đánh như thế thì chết con người ta mất. Coi chừng cái bào thai. Giời ơi! Rõ khổ. Mọi người ngừng tay. Tất cả cùng đổ mắt xuống xác người nằm mềm như một miếng giẻ rách. Không biết trong lòng họ mối thương tâm có làm lệch đi những rẻ khinh?
Rồi đám đông lại kéo đi. Nụ nằm trong nỗi đớn-đau ngất-lịm. Cấm mày bén mảnh đến làng này nửa bước. Đó là câu nói sau cùng Nụ nghe được. Ngôi chùa chìm trong màn mưa. Mưa như kéo bầu trời màu chì xuống, chình-chịch.
Ngôi chùa hoang phế. Nụ không biết sư sãi kéo nhau bỏ đi từ lúc nào. Nụ chỉ biết ngày xưa cô thường cùng bạn bè rủ nhau lên đồi, vào chùa chơi trốn tìm. Ngôi chùa tọa lạc trên đồi vắng. Ở đó, tuổi thơ của Nụ cũng được gửi gấm một phần. Những lần bị roi đòn, trốn mẹ. Những tối cùng bạn bè đón trăng lên. Từ phần đất trên chùa, Nụ có thể hướng tầm mắt xuống ngôi làng nhỏ bé, nghèo nàn, dăm mái gianh xám buồn dưới thấp. Quê Nụ là đây. Với con đê già, hàng tre xơ xác lá lượn quanh dẫn vào làng. Làng Nụ nghèo lắm. Đa số dân chúng đều không có ruộng cày. Ruộng đất tập trung vào tay ông Bá Lũy phần lớn. Đây là đất của gia tộc ông, từ đời ông cố ông sơ truyền lại.
Ông Bá Lũy đã ngoài ngũ tuần, tuy nhiên chỉ có một đứa con trai độc nhất vừa mới lên năm. Người vợ hiện chung sống với ông là bà thứ tư. Dân làng thường gọi bà Bá Tư. Bà thua ông đúng hai nhăm tuổi. Bà rất tự hào và coi rẻ những người vợ trước của ông Bá. Vì, chính bà mới có con để “nối giống, nối giòng” cho ông.
Không ai biết những người vợ trước của ông Bá đã đi đâu. Dĩ nhiên họ rời khỏi làng này. Nhưng lúc họ đi thì âm thầm, không như những lúc ông làm đám linh-đình trống đánh kèn thổi để rước họ về nhà.
Làng nghèo quá, cho nên việc tu bổ lại ngôi chùa bị hỏa hoạn một lần cứ theo thời gian vào quên lãng. Mọi người đều trông cậy vào ông Bá Lũy, nhưng ông không quan tâm đến việc này. Tiền bạc đã vào tay ông, khó lòng chảy đi đường khác.
Mái chùa sập đổ hết hai phần. Những mảnh ngói âm dương nằm sấp ngữa dưới đất. Cột kèo cháy xém co-ro trong cơn mưa lạnh. Gạch đá ngỗn-ngang Phật đường, xen lẫn cỏ dại mọc tràn lan, trườn bò khắp nơi. Nụ nằm im giữa cơn mưa đang đóng lên mình cô những mũi đinh, nhọn hoắc.
*
Đêm buốt lên da thịt Nụ cơn rét mùa đông. Nụ trở mình. Tiếng vạt kêu ngoài đồng quạnh-quẽ. Tiếng yêu thương rần-rật bên vách ngăn. Nụ chùm chăn kín đầu. Nhỏ tiếng tí đi nào. Làm gì mà bấn lên thế? Tiếng rì-rào. Tiếng cười khúc-khích đệm theo nhịp điệu truy-hoan. Tiếng thở hùng-hục. Trời rét nhưng Nụ lại có cảm tưởng da thịt mình bừng-bừng từng tia máu nóng. Tiếng rên-rỉ của côn trùng. Tiếng cợt nhả “bên kia” như trêu ghẹo Nụ. Nụ bịt tai, âm thanh về đêm vẫn rì-rào-dâm-dật lạ-lùng. Nụ tung chăn bước xuống giường. Cô định xuống bếp nấu miếng nước nóng uống. Lúc đi ngang buồng bên cạnh. Nụ không khỏi rùng mình khi thấy sau cánh cửa khép hờ là hai thân thể trồi-trụt, lõa-lồ dưới ánh trăng hắt từng mảng sáng nhờ-nhợ trên chiếc giường tre, kĩu-kịt. Nụ vội bước xuống bếp. Cô nhúm lửa. Nụ ngồi bó gối nhìn củi lửa reo tí-tách. Nụ với tay lấy hai củ khoai lang lùi vào đống tro. Không dưng, cô thấy hai thân thể lõa-lồ đó, một lần nữa lại vật-vã trong ánh lửa đang hừng-hực sáng. Nụ toát mồ hôi, cô vén gấu váy chậm mồ hôi đang rịn ra từng chân tóc. Mắt Nụ long-lanh khi nhìn săm-soi vào bếp lửa. Lòng Nụ sôi lên. Không. May quá, chỉ là ấm nước đã bắt đầu sôi sục. Nụ bắt nước xuống, cô cho vào cốc. Mắt Nụ vẫn không rời bếp lửa. Nụ cời lửa lên. Cô mong lắm, nhìn lại hai thân thể kia lần nữa. Nụ cời lửa, cời mãi chẳng thấy đâu, chỉ thấy hai củ khoai lang đã bắt đầu đen-đúa và móp-méo lớp da bên ngoài. Nụ khều hai củ khoai ra, bỗng nhiên cô bật cười khi nghĩ đến hai thân thể cháy xém chắc sẽ giống như thế. Nụ đứng dậy ra vườn. Đêm mênh mông. Những ngôi sao lấp lánh màu ngân nhũ trên tấm thảm nhung đen tuyền. Ánh trăng đã giấu mặt sau cuộc mây mưa. Nụ nhón chân xé toạc miếng lá chuối đang đong-đưa nơi hiên nhà. Trời lạnh. Nụ se vai, cô bước vào bếp. Hơi ấm của căn bếp làm khuôn mặt Nụ thêm hồng. Nụ gắp củ khoai bỏ vào lá chuối. Khoai nóng, cô suýt-soa cầm lên lột vỏ. Mùi thơm ngầy-ngậy bốc lên. Nụ cắn một miếng. Bột khoai ngọt dịu tan trên đầu lưỡi cô. Đêm thơm trong căn bếp nhỏ mùi khoai lùi cùng mùi củi lửa. Nụ ngồi thu mình bên bếp ấm, gặm khoai lang để nghe chất tinh bột ngọt ấm cơ thể. Nụ hít-hà. Đêm khuya, giời rét như thế này mà cắn một miếng khoai lang lùi bếp nóng còn hơn ăn cao-lương mỹ-vị.
Một lúc sau, Nụ nghe chiếc cửa gỗ rít lên một tiếng khô khan. Chị Tố sẽ bước đến bên Nụ. Chị chỉ mặc chiếc yếm nâu. Tóc chị trễ tràng rơi trên đồi ngực căng cứng. Chị cong tay buộc hai sợi dây phía sau lưng lại. Nụ nói không thèm ngước mặt lên:
“Ai thế?”
“Thằng Danh ấy mà.”
“Chị cặp với hắn lúc nào thế?”
Chị Tố vén váy ngồi xuống cạnh Nụ. Chị quàng tay qua ôm vai Nụ:
“Mợ đừng nói với ai hết nhé!”
“Liên quan gì đến tôi mà nói?”
Chị Tố cười, đôi mắt lá-dăm của chị sáng lên một cách dâm-dật. Đôi mắt tràn-trề một thỏa-mãn. Nụ quay lại nhìn chị:
“Hắn đã về?”
“Đã.”
“Lần sau, có muốn thì bảo hắn đi xa một chút. Tôi không muốn chị đánh thức cậu dậy.”
Chị Tố cao giọng, trêu:
“Phải. Cậu còn quá nhỏ. Chẳng nên biết chuyện này.”
Nụ đánh vào vai chị T1261
Chủ nhật đẹp trời, mục sư quyết định vào rừng đi săn. Qua khúc quanh nguy hiểm, ông va phải một con gấu lớn và ngã lăn xuống sườn núi. Khẩu súng văng xa còn ông bị trẹo cả hai chân.
Con gấu hung tợn xồng xộc lao tới trong khi mục sư không thể chạy trốn. "Lạy Chúa! - ông cầu nguyện - Xin Người hãy tha lỗi cho con đã trốn buổi lễ chủ nhật để đi săn. Giờ đây con chỉ xin Người một ân huệ duy nhất là hãy biến con gấu này thành một con chiên ngoan đạo. Chúa ơi! Con xin Người!..."
Phép mầu đã xảy ra. Ngay lập tức, con gấu quỳ gối bên cạnh ông mục sư, chắp đôi bàn chân trước đầy móng vuốt và bắt đầu cầu nguyện: "Tạ ơn Chúa! Xin cảm ơn Người đã ban cho con bữa ăn ngon lành này!...".2682
Đến Berlin, thủ đô nước Đức, Plăng, nhà vật lý học về lý thuyết trường lượng tử quên khuấy mất là mình sẽ phải thuyết trình ở giảng đường nào. Ông vào văn phòng trường Đại học tổng hợp để hỏi. Tại đây, ông gặp một giáo sư
- Xin bác cho biết, hôm nay giáo sư Plăng sẽ thuyết trình ở đâu ạ?
Vị giáo sư nhìn Plăng từ đầu tới chân rồi nhún vai:
- Này anh bạn trẻ, đừng đến đấy làm gì. Anh còn ít tuổi thế, làm sao mà hiểu nổi giáo sư Plăng!2463
Chàng trai nhìn thấy một cô nàng khá xinh trong công viên đang đứng bên dòng sông rất thơ mộng. Chàng bèn tiến đến đọc mấy câu thơ làm quen kiểu nho nhã khiến nàng không thể không tiếp chuyện chàng. Sau một hồi nói chuyện say sưa, chàng trai mới ỉ ôi hỏi cô gái:
- Em ơi, nói chuyện sớm giờ mà anh còn chưa được biết quý danh em là gì? Nói cho anh nghe được không em? Nàng ỏn ẻn :
- Thôi chả nói đâu, tên em nghe kỳ lắm!
- Hổng có sao đâu. Tên gì mà kỳ chớ, nói cho anh nghe đi mà, chàng năn nỉ.
- Thôi.
- Đi mà, nói đi!. Nàng bèn cúi xuống lượm 1 cục đá lên cho chàng coi.
- Ờ, thì là cục đá! Nàng cãi:
- Hổng phải. Là thạch. Đoạn nàng chỉ tay xuống dòng sông. Chàng nhanh miệng đoán:
- Là nước. Không, thủy. Ồ, tên em là Thạch Thủy! Trời ơi, tên đẹp gần chết mà hổng chịu nói cho người ta nghe! Nàng lắc đầu buồn buồn, liệng viên đá xuống nước và nói:
- Hổng phải, anh có nghe tiếng gì không? Thạch rớt xuống thủy kêu cái "tủm". Tên em là thế đó. Đã biểu kỳ lắm đừng có hỏi mà.1465
Một thứ tình yêu lạ kỳ Tình yêu ở cái nhìn đầu tiên Tôi biết thằng nhỏ cảm nhận tình yêu của nó như thế nào khi hổn hển qua cái cửa trước và kêu lớn "Cha ơi! con đang yêu đấy!" Người cha hỏi lại con thế làm sao con biết được đó là tình yêu?. Người con mới trả lời vì khi con hôn tạm biệt cô ấy thì con chó của cô ấy nó cắn con và con chưa bao giờ cảm thấy như thế khi con về đến nhà!" Dù không có cuộc thử nghiệm của con chó thì con vẫn biết đó là tình yêu. Cô ấy cũng biết là thế. Nhưng sáu tuần sau (khi cô ấy đề nghị tôi kết hôn với cô ấy!) tôi bắt đầu nhận ra rằng có một cái gì đó thật lạ kỳ trong tình yêu của cô ấy. Cô ấy đã nói với tôi rằng "em yêu anh nhiều đến nổi em không thể bám chặt anh được, em chỉ muốn anh được hạnh phúc và nếu như chúng ta không đến được với nhau thì cũng tốt thôi". Và một lần khác cô ấy nói với tôi rằng "em rất yêu anh và em muốn để anh ra đi. Ðừng bám theo em nữa". Ðiều đó nghe thật lạ kỳ. "Em thấy đấy, tình yêu của anh thì hơi khác. Anh thật sự rất yêu em và anh muốn làm một điều gì đó để biến em là của anh, đó là quan niệm tình yêu của anh. Anh yêu em và anh sẽ không bao giờ xa rời em". Tình yêu của anh là kiểu tình yêu bám chặt lúc nào cũng mong muốn được gần kề bên người mình yêu. Còn tình yêu của cô ấy là kiểu tình yêu buông thả. Tôi yêu cô ấy và tôi thường lo lắng sợ mất cô. Còn cô ấy thì lo về điều gì đó có thể làm cho chúng tôi quá kết chặt nhau. Một hôm cô ấy từ nơi hẹn của bác sĩ trở về. Mắt cô sưng phồng chan chứa lệ và nói với tôi rằng "bác sĩ bảo em không thể có con. Em biết anh muốn có một đứa con. Em muốn biết anh có muốn cưới em làm vợ nữa không?. Em yêu anh đến nỗi không thể giữ anh được". Những điều như thế đã xảy ra cách đây nhiều năm và trong lúc chờ đợi, tôi đã hiểu thêm về tình yêu. đôi khi tình yêu có thể có một kiểu tình yêu buông thả. Tình yêu cũng thật đơn giản và cũng thật phức tạp. Và tôi còn hiểu thêm một điều khác nữa. Bác sĩ cũng có thể chuẩn đoán sai về khả năng sinh con.
Ngày tôi còn bé. Tôi có một ấn tượng rất mạnh khi nhìn thấy một bức ảnh vẽ một chú bé nằm tòng teng trên một mảnh trăng lưỡi liềm giống như chiếc võng. Một tay chú cầm chiếc cần câu. Đầu cần móc một trái tim nhỏ bé. Tay kia chú co lại làm gối, một chân thỏng xuống và chân kia co lại trên chiếc võng sáng ngời.
Vì một chân thò ra ngòai chiếc võng, nên tôi có cảm tưởng chiếc võng đang đong đưa. Mỗi nhịp võng, chú lại đánh rớt một trái tim son xuống phía dưới. Có lẽ chú đang vui, vì hình như chú đang cất tiếng hát, giọng hát trẻ thơ không có bài bản, vang vang trong đêm vắng, có lẽ chú nghĩ gì thì hát nấy, lời hát trong sáng phát ra từ tâm thức trẻ thơ của chú....
Đang cất cao tiếng hát. Bỗng dưng trong không gian có một tiếng gầm lớn làm rung chuyển cả những vì sao đang lấp lánh nghiêng tâm lắng nghe. Không gian rung động, các vì sao xôn xao, và mảnh trăng lưỡi liềm đang nâng đỡ chú cũng ngơ ngác ngừng lại....
Trên bầu trời bao la rộng lớn, bỗng xuất hiện một khuôn mặt giận dữ của một vị thần. Tiếng hát của chú đã làm ông thức giấc. Mặt ông đỏ rực lên như lửa vì giận, rồi chuyển thành xanh lè pha chút tím xẫm.. Hai con mắt mở to lộ hẳn ra ngòai. Râu tóc ông dựng đứng một mầu hung hung như râu ngô. Hơi thở ông mới nóng làm sao, ông phì ra như một ống khói tầu có thể đốt hết mọi vật chung quanh ông....
Chú bé sợ quá hét lên một tiếng lớn rồi rơi tòm xuống dưới - nơi mà những trái tim chú vừa đánh rơi trước đó - Chú rơi như một cánh lá, chao đão trên không. Chiếc cần câu cũng vuột khỏi tay chú rơi theo, trái tim hóa ra muôn ngàn trái hỏa châu tỏa ra như pháo bông rơi lả tả theo chú....
Chú cứ rơi... Một điều kỳ diệu là chú không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Chú thích thú khi thấy mình đang bay lượn lờ trong không gian, tựa như một cánh diều của mấy đứa trẻ trên cánh đồng cỏ nội. Chú kêu lên một cách thích thú: "Ồ... tuyệt... thật tuyệt diệu!"
Có một vật gì rơi đốp lên đầu chú. Nhìn lại thì đó là một trái tim son... Chú cười lên khanh khách và đặt nó trên ngực mình. Lập tức, trái tim chui tọt vào lồng ngực. Ngay sau đó, chú không còn cảm thấy mình rơi nhẹ nhàng như cánh lá nữa. Ngược lại, chú bị rớt xuống với một vận tốc nhanh khủng khiếp. Nhanh tới độ chú có cảm tưởng không gian chung quanh chú đều đồng lọat mang vào đôi hia bảy dặm chạy vù vù qua tai.
Chú kêu lên một tiếng lớn. Đồng thời chú nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác độc đang nhìn chú mỉm cười...
*
Bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại những chuyện tưởng tượng trẻ con ngày xưa. Tôi nhận ra được một điều rất hiển nhiên. Hình như những niềm vui, nỗi buồn, sự âu lo, những tai họa v..v.. đều là những điều mà ai cũng phải trải qua trong cuộc sống. Nó chính là "cái bóng" của tâm thức. Mà đã gọi là cái bóng thì nó chẳng rời ta bao giờ...
Hai người đàn ông nói chuyện với nhau:
- Ông có thích một người đàn bà ngu ngốc hay không?
- Dĩ nhiên là không!
- Thế ông có thích một người đàn bà hút thuốc, uống rượu không?
- Không!
- Thế còn những bà không biết nấu ăn?
- Không!
- Vậy còn mấy bà dữ như chằn lửa?
- Không nốt!
- Thế sao anh lại đi ve vãn vợ tôi?
Tôi bồi hồi đứng nhìn ngôi mộ trước mặt, cảm giác giống như tôi gặp lại em. Hình em trên bia mộ đang nhìn tôi, ánh mắt buồn như thầm nói - Em chờ anh đến đã lâu lắm rồi !
Phải .. có lẽ đã hơn 3 năm rồi kể từ khi tôi hay tin em từ giã cuộc đời để nhắm mắt buông tay về với hư vô . Tôi nhìn những dây hoa màu tím đang đong đưa trong gió, màu hoa tím như cuộc đời em. Có phải đây là hoa Cát Đằng mà em đã từng kể cho tôi nghe hay không ??? Bây giờ có hỏi cũng muộn lắm rồi, em đã không còn trên cõi đời nầy để trả lời cho tôi nữa !! Tôi đặt bó hoa hồng vàng trên mộ, thẫn thờ nhìn. Hoa hồng của em đây, mà bây giờ em ở chốn nào ? Nỗi buồn tê tái xâm chiếm tâm hồn tôi . Hình bóng em như ẩn, như hiện trong không khí vắng lặng của buổi chiều . Cuối cùng rồi tôi cũng đã tới thăm em, cuối cùng rôì tôi cũng làm tròn lời hứa với em, phải không ??
o0o
- Tui ghét người Nha Trang.
- Vô dzuyên.. Tại sao ghét ?? Nói tui nghe coi !
Em chu miệng, tôi nghe giọng em chua thật chua :
- Tại tui bị mất bóp ở chợ Đầm, nên tui thề hông bao giờ ưa người Nha Trang nữa
. - Trời đất !
Tôi đành đầu hàng, chịu thua cái lý lẽ rất ư là vô lý của em. Đâu có phải người Nha Trang nào cũng chôm chỉa như em nói đâu, điển hình là tôi nè. Em không chịu, bao giờ cũng thế, em bao giờ cũng hay cãi lại tôi và nhất định hơn tôi cho được !
Lần đầu tiên gặp nhau tôi nhìn em, em nhìn tôi . Lúc đó không hiểu em nghĩ gì mà mắt em long lanh, có chút sững sờ. Tôi cười và nhìn em :
- Có biết câu ghét của nào, trời trao của nấy hay chưa ??
- Xiiií ! ...
Tôi lại cười, em bảo em thích nhìn tôi cười, nụ cười của tôi làm lòng em cảm thấy ấm áp hơn . Rồi những ngày tháng kế tiếp, tôi làm bạn với em, lặng thinh nghe em kể chuyện đời em buồn như lá mùa thu, buồn như màu môi tím... và buồn như những bài hát mà em hay hát cho tôi nghe . Tôi đã lặng im để chia sẻ với em những giọt nước mắt nửa đêm và nỗi cô độc mà em đang gánh chịu một mình. Vô tình giữa tôi và em như có sợi dây vô hình ràng buộc, vô tình tôi cảm thấy lờ mờ rằng em đã yêu tôi . Không biết cảm giác của tôi có đánh lưà tôi hay không nhưng liên hệ của tôi và em ngày càng thân thiết hơn, đã có lúc tôi từng thốt lên :
- Sao dạo nầy hai đứa mình hay nói chuyện với nhau hoài vậy, chắc là có vấn đề...
- Khùng !
Trời đất ! Lại mắng tôi khùng ?? Bao giờ không muốn nói điều gì em thường hay đánh trống lảng như thế. Không biết má em có sanh em lộn tuổi hay không mà tôi thấy em ngang bướng như con cua vậy !
o0o
Tôi nhìn em, đôi mắt đẫm lệ, em miên man nói :
- Em đã khóc khi nhìn hai chú ấy hát bài "Tôi trở về thành phố". Ngày xưa là bộ ba mà bây giờ chỉ còn có hai . Anh có biết không, thời gian đã tàn phá những gì đẹp đẽ nhất của con người và thời gian làm cho con người mất đi những gì đáng quý nhất !
À...thì ra em đang xúc động về ban hợp ca Sao Băng (Thanh Phong, Phương Đại và Duy Mỹ). Đúng như em nói, tôi cũng đã lặng người đi khì nhìn thấy hai ca sĩ Phương Đại và Thanh Phong xuất hiện cùng hát chung với nhau bài hát ngày nào . Nhìn Phương Đại, tôi càng thấm thía hơn về sự nghiệt ngã của thời gian. Thời gian nhẫn tâm cướp đi tất cả những gì mà một con người cố tạo ra cho họ. Tôi không hiểu tôi và em sẽ còn lại gì cho mai sau khi thời gian mang những gót chân vô tình đến dắt chúng tôi đi ?? Tôi hiểu rằng em đau lòng lắm khi nhìn ca sĩ Phương Đại trên sân khấu, em đã rưng rưng nước mắt và lặng lẽ nén tiếng thở dài . Có điều gì làm cho em băn khoăn ?? Tôi muốn bảo em quy luật của muôn đời là thế đó, chúng ta ai cũng phải cúi đầu chấp nhận thôi em ạ ! Em hỏi tôi, câu hỏi như một như một dấu than nặng nề em gieo vào lòng tôi :
- Nếu lỡ mai em chết, anh có nhớ em hay không ??
- Không biết... Tôi trêu em. Em tròn mắt nhìn tôi:
- Hứ ! Anh phải đến thăm mộ em đó và nhớ mang cho em bó hồng vàng đó !
- Anh sẽ ngồi ngoài mộ em một ngày, một đêm, chịu chưa ??
Em mỉm cười, nụ cười mang nhiều bí ẩn. Sao lại nói đến cái chết ??? Chết là hết đó em có biết không ?? Em và tôi sẽ không còn nhìn thấy nhau nữa, em sẽ không còn được nhăn nhó khi bị tôi trêu, sẽ không còn những giọt nước mắt trên vai tôi và sẽ không còn ai mỗi sáng, mỗi chiều gọi tôi để chỉ nghe mỗi lời nhắn trong máy gọi ! Tôi không muốn có sự hiện diện của điều chia cách vĩnh viễn đấy đâu em ạ ! Có biết không ???
o0o
"Hãy nói đi em lời cuối đêm nay ..." Em ngoái lại nhìn ngôi nhà tôi lần nữa trước khi chui vào xe, đôi mắt em cố dấu nỗi buồn chia tay, nhưng tôi đọc được điều đó qua sự trầm ngâm của em. Em nhắm mắt và lặng im nghe bài hát tình số 1, những bài hát tình em dành cho tôi vào những ngày tháng em bên tôi . Tôi nắm lấy tay em mong san sẻ một chút muộn phiền trong lòng em, ngước nhìn tôi em thì thầm:
- Mai mốt khi nào anh nghe bài hát nầy hãy nhớ đến em !
Tôi sẽ nhớ, tôi sẽ nhớ em ạ ! Nhớ những ngày tháng hai mình bên nhau, nhớ những yêu thương nồng nàn, chất ngất em trao cho tôi và nhớ... nhớ thật nhiều một người con gái đã vượt bao dặm đường bay đến bên tôi vào những tháng ngày đầu hạ ! Tôi chở em đi lại những con đường trong thành phố, mắt em cứ nhìn vào nhưng hàng cây . Em xuýt xoa :
- Em thích nơi anh ở vì nó ấm áp và vì có anh !
Tôi xiết chặt tay em, lơì nói đôi khi không cần thiết phải hiện diện giữa hai ta, phải không em ? Tôi cũng như em, tôi cũng yêu cái nắng ấm áp và yêu những con đường có những hàng cây . Với cái không khí nầy giúp tôi có cảm giác như còn đang ở trong vòng tay mẹ và than`h phố biển của tôi . Không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi, tóc mẹ bây giờ chắc đã bạc và bãi biển ngày nào tôi hay thả mình trên những cơn sóng bây giờ có còn nhớ đến tôi cùng những trò ngịch ngợm ngày xưa hay không ? Đôi khi tôi thấy mình lãng mạn như một gã thi sĩ vậy . Bài hát tình số 1 đã chấm dứt mà mắt em vẫn đọng buồn, em lại đòi nghe thêm lần nữa . Lại một lần nữa âm thanh buồn day dứt vang lên, lại một lần nữa em nhìn tôi bằng đôi mắt âu sầu ...
o0o
- Anh khỏe không ? .. Em nhớ anh quá !
À...thì ra em đang
Giọng em vang lên qua phone sao vẫn giống như em đang kế bên tôi như hôm nào . Tôi im lặng lắng nghe em hát bài hát quen thuộc của em "Khúc tình dối gian", không biết tại sao khi nghe em hát tôi đâm ra thích cái âm điệu của bài hát nầy vô cùng, có lẽ nó không đến nỗi nghẹn ngaò, không đến nỗi gieo vào lòng người cảm giác nặng nề cho lắm . Tôi biết em đang có điều gì lo nghĩ, hình như tôi đã tận tường từng thói quen và suy nghĩ của em. Mỗi khi em hát vẩn vơ thế nầy là em đang buồn.
- Chuyện gì đó ? Nói anh nghe coi ...
- Lại nhiều chiệnnnnn...
Giọng em kéo dài làm tôi liên tưởng đến cái nheo mắt tinh nghịch của em
- .. Hông nói thì thôi ...
- Hummm... Không biết tại sao em lại yêu anh ??
Tôi bật cười, dài giọng nhại em :
- Tại anh là người duy nhất hông biết nịnh em !
Có tiếng em hứ tôi bên kia đầu dây, tôi cười thầm giá mà em ở kế bên có lẻ tôi sẽ bị em nhéo đến bầm hông mất ! Em hay có những cái ngông nghênh, gàn gàn như thế . Tôi hay ví von em giống như con cua mà có đến mười sáu chân chứ không phải tám chân !
o0o
Thanh đến tìm tôi và khóc... Tôi bối rối khi nhìn những giọt nước mắt của Thanh. Tôi thật không hiểu tôi, không hiểu về những chuyện mình đã làm với Thanh. Tôi quen Thanh vào những tháng ngày em không ở bên tôi, lúc đó tôi ngại phải về nhà với nỗi im lặng đáng sợ, ngại phải nhìn cái phone im lìm không tiếng reo và tôi bắt đầu với Thanh bằng những điều ấy . Thanh lớn hơn tôi bốn tuổi, khoảng cách ấy đã làm tôi ngại ngần khi ra phố hay đến những nơi mà người ta chỉ đến với người yêu . Thế nhưng khi chỉ có tôi và Thanh thì tôi cũng đối xử với Thanh như người tình. Tôi không hiểu mình thế nào, cùng một lúc tôi yêu em và quan hệ với Thanh. Tôi không dám nói với em về Thanh và ngược lại . Thanh nói ... nói thật nhiều, những điều Thanh nói làm tôi khó xử nhưng tôi không biết làm sao khi lòng mình đã bắt đầu nguội lạnh ! Thanh trách tôi bạc tình, trách tôi mau quên. Tôi hiểu mình muốn gì và làm gì mà. Tôi không phải là kẻ bạc tình vì tôi còn biết đau lòng khi nhìn gương mặt thất thần của Thanh, loáng thoáng trong những lời Thanh nói hình như Thanh đoán biết có sự hiện diện của em bên tôi ! Tôi khó xử quá. tôi không biết mình phải lam` sao để nói với Thanh là tình đã cạn, nghĩa đã hết. Tình cảm giữa tôi và Thanh bây giờ cũng giống như những cánh hoa hồng tàn, chỉ còn vương lại mùi hương kỷ niệm . Nhìn mặt Thanh, tôi thấy xót xa cho Thanh, Thanh yêu tôi nhiều lắm, tôi biết nhưng tôi không thể nào đạp qua dư luận mà đến với Thanh. Tôi cũng không thể nói hết với Thanh về em, về những tháng ngày của tôi và em, về những kỷ niệm và những điều tôi và em đã có với nhau . Tôi không muốn làm đau lòng Thanh thêm nữa, nhưng tôi lại càng không muốn em biết chuyện của tôi . Tôi sợ ... không hiểu tôi có phải là người hèn nhát hay lừa dối tình cảm người khác hay không ?
o0o
Tôi gọi cho em từ Hospital nói hết mọi chuyện giữa tôi và Thanh với em, chiều nay tôi nhận được messages của Thanh cho hay Thanh đang ở bịnh viện. Cho dù không còn tình cũng còn chút nghĩa, tôi hộc tốc chạy vào với Thanh, lòng cứ thầm mong Thanh bình an vô sự Thì ra vì không ăn uống nên Thanh bị kiệt sức. Tôi nghe tiếng em thở dài bên kia :
- Anh tính sao ??
- Anh bối rối quá. Anh không biết nói sao ...
Giọng em buồn thiu :
- Anh muốn dứt khoát thì phải nói thẳng với chị ấy, em cũng không bằng lòng khi anh cứ lững lờ giữa hai người tụi em như thế ...
Tôi hiểu, tôi biết em và Thanh đang ghen. Nhưng trời ạ, tôi không biết làm sao đây khi mà tôi không thể nói với Thanh lý do chia tay Thanh vì sự chênh lệch tuổi tác và tính tình ! Tôi không muốn làm Thanh đau lòng, tôi càng không muốn mất em . Tình cảnh tôi bây giờ giống như câu thơ: "Bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước. Chọn một dòng hay để nước trôi". Cho dù hiểu là tôi và Thanh sẽ không bao giờ đi chung được con đường đời, nhưng tôi thật tình không muốn vì mình mà Thanh trở nên ghen tuông quá quắt như thế nầy .
- Lát về nhà anh gọi lại cho em nha .
Em dạ nhỏ. Giọng em buồn quá, tôi nghĩ là em đang khóc ! Tôi đã có lần hứa với em sẽ không làm cho em khóc vì đời em đã khóc nhiều . Thế mà lúc nầy đây khi nghe giọng em nghẹn ngào, tôi thấy mình bất lực quá khi không đủ sức đem nụ cười hồn nhiên đến cho em !
o0o
- Anh gạt em. Tại sao ??
Tôi im lặng trước câu hỏi của em. Em nói với tôi là Thanh gọi em và những gì tôi dấu em, Thanh đã nói hết ! Tôi đã biết rồi sẽ có ngày nầy, ngày mà tôi đứng giữa hai người và trả lời cho những hành động của mình ! Sau đêm tôi đưa Thanh từ bịnh viện trở về, Thanh lại tìm đến nhà tôi . Và xót xa vì những giọt nước mắt cùng những lời van xin đau khổ của Thanh, chuyện cũ lại tái diễn. Tôi và Thanh lại lập lại những chuyện đã từng làm. Sau khi Thanh về, tôi nhìn lại chiếc giường và những dấu tích còn lại, lòng cảm thấy chán ngán. Không hiểu tôi có còn là tôi của thuở mới biết em hay không ? Tôi không hiểu em sẽ ra sao khi biết cho dù đã hứa với em nhưng tôi vẫn không giữ được những ham muốn của một con người ! Tha thứ cho sự lưà dối của tôi, em nhé !
- Anh xin lỗi ...
- Đừng nói xin lỗi với em làm gì khi anh vẫn còn quan hệ với chị Thanh !
Tại sao ??? Tại sao à ?? Chắc tại vì tôi và em ở xa nhau quá, không thể có nhau khi cần, không thể âu yếm nhau như những người yêu kề cận bên nhau . Ngoài tình cảm trong tim, tôi còn là một người đàn ông cần được vuốt ve bởi những vòng tay, những nụ hôn chất ngất. Thế nhưng tôi và em không thể làm điều đó với nhau bởi khoảng cách mấy ngàn dặm.
o0o
Em trốn tôi đã mấy tuần. Tôi không biết làm sao nói với em những suy nghĩ cùng lời xin lỗi . Tôi hiểu không có tôi em sẽ buồn lắm, sẽ cô độc lắm. Cứ nghĩ những đêm em lái xe về nhà một mình, lòng tôi lại đau nhói ! Không có tôi em sẽ quẩn quanh với những âm thanh của căn phòng vắng. Giờ nầy em đang làm gì ?? Tôi biết dạo sau nầy sức khỏe em kém đi nhiều mà em vẫn cố gắng chống chỏi . Tôi muốn ghé vai gánh đỡ em một chút, cho dù chỉ là một chút nặng nhọc em đang mang. Giờ nầy em ở đâu ?? Anh đang nghĩ về em với những ngọt ngào của tháng ngày mình quen nhau .
o0o
Em khóc, lại là những xót xa, trách móc, hờn ghen. Cuối cùng em cũng nói với tôi . Em trách tôi tại sao để Thanh nói những lời khiếm nhã với em. Câu nói duy nhất chỉ là lời xin lỗi tôi dành cho em . Tôi hiểu cả hai người đang bị tổn thương. Em nói đây là lần cuối em gặp tôi . Tôi biết. Tôi biết tự ái của em như thế nào, tôi khó giải thích cho em hiểu và khó biện minh cho mình. Thanh làm những điều đó vì nghĩ rằng em đã cướp mất tôi từ tay Thanh. Thanh làm vì tôi đã nói dối với Thanh chỉ coi em như bạn, vì những lý do tôi nêu ra để chứng minh với Thanh là tôi và em không hề yêu nhau . Hay nói cách khác là tôi không yêu em, để an ủi, để xoa dịu cơn ghen tương thường có của Thanh. Tôi biết tại sao Thanh làm như thế vì tôi đã cùng lúc nói dối với cả hai người con gái yêu tôi . Với em, tôi bảo Thanh đã làm phiền tôi, nói cho em hay về khoảng cách tuổi tác cũng như cuộc đời riêng của Thanh để chứng minh với em là Thanh và tôi chỉ coi nhau như chị em (?!) Tự trách mình đã không có can đãm nói thật những gì mình làm. Tôi biết em không có lỗi gì, chỉ có tôi đã cố tình làm cho hai người hiểu sai tình cảm của tôi với cả hai . Xin lỗi em, xin lỗi Thanh. Tôi không biết hai người nghĩ gì về tôi ?? Tôi là một người yếu đuối quá trong chuyện tình cảm, phải không ? Tôi mệt mỏi quá và muốn bỏ đi một nơi nào đó để không còn những giọt nước mắt đau khổ của em, để không còn những hờn ghen và trách móc của Thanh. Tôi muốn tránh cả hai ngay bây giờ, muốn cả hai người cùng quên tôi !
o0o
... Tôi nhận tin em đã chết vào một ngày cuối đông. Gió lạnh hiu hắt thổi . Bàng hoàng và lặng người đi, khi tôi nhìn thấy tấm hình đám tang của em rơi ra khỏi phong bì cùng với quyển nhật ký của em. Đọc từng dòng, từng dòng nhật ký như những vết dao khắc vào tim tôi làm buốt đau và rỉ máu . Tôi như nhìn thấy lại quãng ngày của em sau khi chia tay với tôi . Những dằn vặt xâu xé, những đớn đau, hờn ghen của em với tôi . Trời ạ .. Tôi là gì mà phải để em chịu nhiều cay đắng và khổ sở thế nầy ?? Nước mắt tôi chảy ra khi đọc lại những dòng suy nghĩ của em trước khi lià đời :
".... Giờ nầy anh đang làm gì ?? Chắc là chẳng còn nhớ đến em ?? Thời gian mau quá đã mang anh và em đặt ở hai đầu nỗi nhớ. Em nhớ anh, nhớ thật nhiều . Có nhiều đêm em áp tai vào điện thoại để mong nghe lại tiếng nói yêu thương ngày nào nhưng vang vọng bên tai em chỉ là những âm thanh trống rỗng mà thôi ! Anh bây giờ ra sao ?? Giá như em được gặp anh một lần sau chót trước khi em lìa bỏ thế gian nầy . Em nhớ anh quay quắt . Nhớ tháng ngày anh bên em và những yêu dấu khôn cùng ! Niền mong ước cuối cùng của em chỉ đơn giản là được trong tay anh trước khi em nhắm mắt để kịp nhìn thấy ở anh hai giọt lệ khóc cho cuộc đời trắc trở của em. Em nhớ anh . Nhớ anh ngút ngàn ... Anh ơi ! ....."
Trái tim tôi đau nhói, cho dù đã bao lâu nay tôi và em không còn liên lạc với nhau nhưng tôi vẫn nhớ những tháng ngày em bên tôi . Đã nhiều lần tôi ngồi lặng lẽ trong phòng nhìn những kỷ vật em để lại cho tôi và thở dài ! Những bài hát ngày xưa em hay hát, thỉnh thoảng khi vô tình nghe lại cũng làm tôi nhớ da diết em - cô bé tóc ngắn ngày nào .
Thời gian lạnh lùng đi qua . Mang em xa dần tôi . Nhiều khi đi ngang lại con phố ngày trước tôi đưa em đi, tôi cứ nhớ cái ánh mắt trầm tư và nuối tiếc của em. Một đôi lần tôi lại ra bờ hồ ngày xưa em và tôi ghé qua, nơi chốn mà tôi từng kể với em đã là bạn một thuở khi tôi mới vưà qua Mỹ. Tôi nhìn những cánh chim bay trên mặt hồ và nhớ em đã gọi nó bằng cái tên mơ mộng đến dễ thương: HỒ MỘNG TƯỞNG. Còn quá nhiều kỷ niệm giữa tôi và em vương lại ở nơi nầy, còn quá nhiều nợ nần mà hai đứa mang của nhau . Sao em lại lìa xa tôi ?? Sao em bỏ tôi lại với cái thế giới đầy lừa lọc, dối gian nầy ???
Lá thư lần nầy cũng từ thành phố của em nhưng nét chữ bên ngoài không phải là của em nữa . Một con người rất xa lạ với tôi mang đến một tin buồn của em - người con gái thân quen của tôi ! .. Giá mà tôi có thể khóc được như em, như những cô con gái . Giá mà tôi có thể nói lên được tất cả những thương nhớ, những tuyệt vọng và đau buồn khi em lìa xa tôi ! .. Giá mà em vẫn còn hiện hữu trên cõi đời nầy !!! Tôi cúi mặt để dấu đi những nghẹn ngào trong lòng, dấu đi tiếng than trong đáy tim tôi . Cho đến bây giờ tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm, nhiều như em đã từng yêu tôi . Và cho đến bây giờ tôi mới biết hậu quả những gian dối của chính bản thân mình đã làm khổ đời nhau ! Tại sao tôi không bao giờ làm được những gì tôi muốn ?? Tại sao lúc nào tôi cũng tránh né ?? Giá như em hãy còn quanh đây để tôi được nói cho em nghe, được nghe tiếng em cười mỗi khi có gì thích thú. Và để tôi được nói với em lời yêu thương bằng tận đáy lòng mà em vẫn hằng mong được nghe ! Nhưng tất cả đã hết, mặt đất đã khép lại ôm chặt nỗi sầu của em vào quên lãng. Rồi thời gian lại qua đi, mọi người sẽ quên dần em, quên tôi, quên những trái ngang của hai mình. Chỉ còn mình tôi quạnh quẽ với nỗi ân hận dày vò. Tôi sẽ sang thăm mộ em, thăm thành phố của em như lời hứa ngày nào . Tôi sẽ làm cho em những việc em đã từng bắt tôi hứa sẽ làm. Cho dù có muộn nhưng có còn hơn không, phải không em ????
Đêm tân hôn, chàng thì thầm:
- Cục cưng, nếu biết em còn là con gái, thì hẳn là anh đã rất nhẹ nhàng với em.
- Anh yêu,
- nàng đáp
- nếu như em biết anh thiếu kiên nhẫn như vậy, thì em đã cởi bỏ quần tất sớm hơn.
2429