10 bước tiến công của chàng

Hãy xem những kế hoạch chinh phục của chàng. Bạn đã xiêu lòng vì cách nào? Có nhiều bạn gái tâm tình với nhau: "Không hiểu tại sao mình lại yêu một anh chàng hoàn toàn khác với người trong mộng?". Thậm chí, có bạn còn kêu lên: "Ôi, ghét của nào, trời trao của ấy", khi nói về người yêu của mình.


1. Gợi sự chú ý


Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Anh ấy sẽ làm đủ mọi cách để bạn thấy rằng, trong đám đông, anh là người nổi bật nhất. Tùy theo tính cách của bạn, anh ấy sẽ hành động. Nếu bạn là người có tính cách sôi nổi, anh ấy sẽ sử dụng những ưu điểm: đàn, hát, hoạt náo...để lôi cuốn sự chú ý của bạn về phía mình. Ngược lại, nếu bạn dịu dàng, ít nói, anh ấy sẽ trầm tư, điềm tĩnh như một thiền sư. Chắc chắn, vẻ khác đời của anh sẽ làm bạn chú ý.


2. Một đôi mắt biết nói


Người ta vẫn thường nói: "Ðôi mắt là cửa sổ tâm hồn". Anh ấy luôn mở cửa sổ ra để bạn có thể nhìn thấu trái tim. Một ánh nhìn trìu mến dõi theo bạn, lúc kín đáo, lúc lộ liễu sẽ thể hiện cho bạn biết: "Anh đang chú ý đến em". Ngay cả ánh nhìn lúng túng, cái chớp mắt bối rối khi bị (hoặc cố tình để bị) bạn bắt gặp anh ấy đang nhìn bạn, cũng khiến anh ấy trở nên dễ thương và thật thà hơn (!)


3. Cự ly và tốc độ


Bạn đã chú ý, có cảm tình với anh ấy và cười mím chi mỗi khi ánh mắt hai người gặp nhau. Lập tức, anh ấy sẽ nắm lấy vậy may đó để giảm bớt cự ly, thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người tiến nhanh hơn một chút. Anh ấy sẽ tìm hiểu thói quen đi đứng, mua sắm của bạn và làm như tình cờ gặp bạn ở đâu đó để ...xin mang giúp túi đồ nặng mà bạn đang cầm trên tay.


4. Cà phê dưới bóng cây


Sau khi mang giúp bạn, anh ấy sẽ mời bạn đi uống cà phê. Khung cảnh lãng mạn của quán nước trong nắng chiều sẽ khiến bạn có cảm giác lâng lâng, nhẹ nhàng và nhận thấy rằng, anh chàng này thật dễ thương.


5. Alô, chào em, anh đây!


Mỗi ngày, anh ấy gọi điện cho bạn vào sáng sớm tinh mơ để chúc vui vẻ, buổi trưa để chúc ăn cơm trưa ngon miệng. Vào buổi chiều anh ấy hỏi thăm xem bạn có mang theo áo mưa không, trời sắp mưa đấy, buổi tối trò chuyện nhẹ nhàng và chúc ngủ ngon...


Những lời hỏi han ân cần và ngọt ngào của anh ấy dần thấm sâu vào trái tim bạn như một điều không thể thiếu trong đời. Thế rồi, vào những giờ nhất định, bạn đâm ra trông ngóng tiếng chuông điện thoại của anh ấy, thèm nghe tiếng nói ấm áp bên kia đầu dây và có cảm giác thật hạnh phúc.


6. Sự ngọt ngào của hoa


Anh ấy luôn tấn công bạn bằng nhiều loại hoa vào bất cứ lúc nào. Thử tưởng tượng, có một hôm, bạn đến sở làm và nhận được một bó hoa dại còn ướt sương mà anh ấy tự tay hái trên đường đi tập thể dục. Bó hoa ấy thật vô giá bởi nó nói lên tình cảm của chàng: "Không lúc nào anh không nghĩ về em". Cảm giác của bạn lúc đó như thế nào nhỉ? Chứa chan hạnh phúc hay vẫn cứng lòng? hãy nói thật ra đi.


7. Âm nhạc và thi ca


Bạn thích hát và còn thích đọc thơ? Những đĩa nhạc hoặc tập thơ của tác giả bạn yêu thích, do anh ấy đem đến sẽ khiến bạn rất vui. Thế rồi có một ngày, anh ấy tự sáng tác một bản nhạc, làm một bài thơ để tặng riêng cho bạn. Chắc chắn, bạn sẽ cảm động vô cùng.


8. O bế hậu thuẫn


Không gì "ngon lành" bằng được ông bà, cha mẹ, anh chị em của bạn tin cậy và chấp nhận. Anh ấy sẽ chứng tỏ mình là người có lễ nghĩa, đạo đức, biết kính trên, nhường dưới, tốt bụng và quả cảm. Các tính tốt ấy được thể hiện qua cách ứng xử, hỏi han của anh ấy đối với mọi người. Gia đình bạn sẽ thấy chàng không chú ý riêng mình bạn mà biết quan tâm, lưu ý đến mọi người.


9. Không để lọt lưới


Ðưa, đón là biện pháp "rào, chắn" rất hiệu quả đối với những kẻ tòm tèm muốn xông vào chinh phục bạn cùng lúc với anh ấy. Dù bận, anh ấy sẽ sắp xếp thời gian để có thể đưa đón bạn mỗi ngày. Sự hiện diện của chàng nói lên tính chủ quyền đối với trái tim bạn, khiến kẻ khác chùn bước. Cảm giác của bạn ra sao khi được quan tâm kỹ lưỡng như thế?


10. Bữa tiệc dưới trăng


Ðây là bước tiến cuối cùng. Anh ấy sẽ sắp xếp một bữa tiệc dưới trăng - một bữa tiệc chỉ có hai người: bạn và anh ấy. Anh ấy ăn mặc lịch sự hơn mọi ngày. Cà - vạt thoang thoảng mùi nước hoa. Nụ cười trầm ấm và ánh mắt nhìn đầy cuốn hút...Trước sự hồi hộp của bạn, anh ấy sẽ nói ra lời cầu hôn trân trọng. Bạn sẽ bẽn lẽn gật đầu!

526




Một anh bộ đội đóng quân ở làng quê và phải lòng yêu một cô gái người làng ấy.  Vốn là lính - là người đàng hoàng, đứng đắn nên anh đến nhà người yêu bao giờ cũng chào hỏi gia đình, nếu có muốn đi chơi bao giờ cũng xin phép.  Khổ một nỗi, ông già của người yêu rất kh ó tính, dẫu biết anh là người tốt nhưng ông vẫn xét nét, ngăn chặn.

    Một bận, anh tới chơi, cô gái ở trong bếp, còn ông bố thì đang bực tức việc gì.  Anh chào, ông già đáp "vâng".  Anh ta lân la cưa cẩm:


    - Dạ thưa bác, hôm nay bác có khoẻ không  ạ?


    - Cảm ơn!  Sức khoẻ của tôi đang ở trong bếp kia kìa, anh vào đó mà hỏi.


    Tưởng ông già đùa, anh lại nói tiếp:


    - Dạ, thưa bác... cháu xin phép bác cho cháu đưa em sang đơn vị để xem văn nghệ có được không ạ?


    - Không văn nghệ, văn gừng gì hết.  Tôi còn lạ gì cái vở của các anh, lấy lý do này lý do kia.  Ai biết anh đưa nó đi xem hay là anh đưa ra bụi ra bờ nào đó để nhỡ nó ễnh cái bụng lên thì chết tôi à...


    Anh bộ đội nghe vậy thanh minh:


    - Dạ, sao lại dám vậy ạ!  Thưa bác, chúng cháu phải giữ cho nhau, vì cháu yêu một tình yêu chân chính chứ ạ.


    Ông già cười và mỉa mai:


    - Tôi biết anh là chân chính rồi, mà tôi có sợ cái chân chính của anh đâu.  Tôi chỉ sợ cái chân phụ... của anh thôi.  Cái chân chính thì anh giữ được, còn chân phụ... anh làm sao giữ nổi?

298




Những tháng ngày giá lạnh và những trận bão tuyết của mùa đông đã qua đi. Trời bắt đầu vào Xuân. Những con chim nhỏ ríu rít hót ca khắp vườn sau ngõ trước. Những chú sóc nâu, xám, cùng nhau nô đùa, chạy thoăn thoắt trên thảm cỏ xanh non, trên những cành cây đang đâm chồi, nẩy lộc. Bầu trời cao, xanh thăm thẳm. Những tia nắng ấm áp đã mang lại vẻ vui tươi cho vạn vật sau những ngày ảm đạm, vắng bóng mặt trời.
Trâm chầm chậm bước đi trên con đường nhỏ tráng xi măng dành cho người đi bộ, hít thở cái không khí trong lành của buổi bình minh. Tâm hồn Trâm nhẹ lâng lâng và cảm thấy như đang được vây kín bởi một niềm hạnh phúc vô biên. Trâm mỉm cười nghĩ tới mẹ, tới chị, tới các con, các cháu. Tất cả những người thân yêu của Trâm còn đang ngủ ngon hay còn đang "nướng" thêm một tí trên giường nệm êm ái hoặc cuộn tròn trong một cái chăn ngoài phòng khách.
Căn nhà nhỏ với bốn phòng ngủ, thường ngày chỉ có năm người: mẹ, chị Yến, cháu Hoài, Trâm và bé Tí. Nhưng cuối tuần và ngày lễ, căn nhà được tăng cường thêm: vợ chồng cháu Hữu, cháu Hùng từ Virginia qua, con trai và con gái Trâm, Tuấn và Bích, từ trường về, Chương, bạn của Hoài cũng có mặt đều đặn vì từ mấy năm nay Chương đã trở thành một phần tử của đại gia đình này. Diện tích của ngôi nhà được xử dụng tối đa vào những ngày đó.
Hoa, vợ cháu Hữu, luôn luôn quanh quẩn trong bếp để nấu những món ăn đặc biệt. Chị Yến loay hoay dọn dẹp. Hoài, Hữu, Hùng, Chương, Tuấn, Bích và bé Tí chuyện trò như pháo nổ đêm giao thừa. Mẹ Trâm ngồi dựa lưng vào ghế nệm dài, nét mặt rạng rỡ, thỉnh thoảng góp chuyện cùng con cháu. Con cháu chuyện trò càng ồn ào, bà càng vui. Tối hôm qua, các cháu chơi tam cúc và bầu cua tôm cá với bà. Sau đó, lại ăn bánh, uống trà mãi tới một giờ khuya mới đi ngủ. Đã mấy tháng nay gia đình Trâm mới có một buổi tối vui như thế vì thời gian sau này mẹ Trâm đau luôn, không ngồi và đi lại được.
Trâm nghĩ mẹ sẽ khỏe luôn vì mùa đông đã trôi qua. Nắng ấm sẽ làm mẹ khỏi bệnh đau lưng, nhức mỏi. Con cháu quây quần, niềm hy vọng đoàn tụ với các con các cháu còn kẹt lại Việt Nam, giúp mẹ tăng tuổi thọ. Những lúc con cháu bận đi làm, đi học, mẹ giở từng trang cuốn “album” nhỏ, ngắm nghía ảnh các con, các cháu, các chắt. Mẹ cũng thường mở cái hộp bánh LU, đựng đầy thư cũ, đọc đi đọc lại từng cái một. Sau cặp kính lão, thỉnh thoảng, những giọt lệ lại lăn dài trên đôi gò má hom hem.
Đã từ lâu lắm rồi, niềm vui của mẹ không trọn vẹn vì con cháu ở ba nơi cách biệt: Mỹ, Úc và Việt Nam. Mẹ thường xót xa khi nghĩ đến cảnh khổ cực của con cháu bên nhà. Mỗi lần ăn một miếng ăn ngon, mẹ lại chép miệng thở dài: “Tội nghiệp mấy đứa ở nhà, chẳng bao giờ được ăn như vậy.” Mẹ thường giữ lại những quần áo của các con, các cháu không còn mặc nữa, ủi phẳng phiu, gói vào từng bao ny lông, mẹ bảo: “Để dành, khi mấy đứa ở Việt Nam sang thì mặc.”
Mẹ Trâm đã tám mươi sáu tuổi, nhưng tóc vẫn đen, mắt vẫn tinh tường và tinh thần vẫn sáng suốt. Hồi mẹ tám mươi tuổi, mẹ từ giã con cháu ở Việt Nam, rời quê cha đất tổ, một mình qua Thái Lan rồi qua Úc ở với anh Dũng. Phải là người can đảm lắm mẹ mới quyết định được việc đi, ở này. Lòng nhớ thương, mong ước được gặp con trai và các cháu nội xa cách mười sáu năm trời đã khiến mẹ gạt lệ ra đi.
Ngày tiễn mẹ ra phi trường Tân Sơn Nhất, các anh chị và các cháu đã khóc cạn nước mắt khi nhìn cái bóng nhỏ và gầy của mẹ mất hút ở cuối hành lang ra sân bay. Trong một bức thư gửi cho Trâm, anh Lê viết: “Em không thể tưởng tượng được nỗi đau buồn của cả nhà khủng khiếp như thế nào trong buổi tiễn đưa mẹ.”
Sau khi tiễn mẹ, anh Lê thôi hẳn làm thơ tình ái. Anh đã hoàn tất hai tập thơ “Ngợi Ca Mẹ” trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Có lẽ vì phải xa mẹ nên tình yêu thương mẹ bấy lâu vẫn nằm im trong tận đáy lòng bây giờ mới có dịp trổi dậy mạnh mẽ. Trâm còn nhớ bài thơ "Sau Ngày Mẹ Lên Đường" của anh Lê. Mỗi lần đọc lại bài thơ này, mẹ lại sụt sùi khóc.
Chiều tím, sương buông hè phố lạnh,
Một mình con đếm bước lang thang,
Hồn quê mấy mảnh trăng tan vỡ,
Chút mộng ngày xanh đã úa vàng.

Hàng cây rét mướt, buồn hiu quạnh,
Nhà mẹ đây, hình bóng mẹ đâu?
Lối chợ ai che màu áo cũ?
Hồn con lãng đãng mộng xưa sau!

Hỡi ơi đất rộng trời cao thẳm,
Hun hút ngày qua, khuất nẻo về,
Chợt ngước nhìn lên...lầu cửa đóng,
Chập chờn ai đó? Dáng ai kia?

Ngõ hẹp vang câu vọng cổ buồn,
Hồn con dào dạt sóng muôn phương,
Bây giờ mẹ ở phương nào nhỉ?
Mây trắng giăng đầy mây nhớ thương.

Dĩ vãng còn nguyên dấu ngậm ngùi,
Con tìm đâu nữa, một giờ vui?
Trăm năm cuộc sống chừng mê hoặc,
Một thoáng vèo qua mấy tuổi đời!

Cho dẫu chưa mang sầu tử biệt,
Đã đeo nặng trĩu sầu sinh ly,
Hồn con từng vết dao ai chém?
Ai dỗ con từng cơn mộng mê?

Trời tháng mười không dưng trở lạnh,
Con bàng hoàng mấy tiếng ho khan,
Thời gian trở gót đi chầm chậm,
Nhớ tuổi xuân con cũng ố vàng.

Song cửa chênh vênh vầng nguyệt khuyết,
Nghìn thu chìm tiếng võng xa xưa,
Hồn tôi xoải cánh sầu vô tận,
Tìm dấu mòn qua tuổi ấu thơ.

Mẹ Trâm ở Úc được ba năm thì chị em Trâm đón mẹ qua Mỹ. Tám mươi ba tuổi, một lần nữa mẹ lại vượt đại dương một mình. Trâm đón mẹ ở phi trường Los Angeles. Lẫn trong đám người ngoại quốc to lớn và nhanh nhẹn một dáng người nhỏ nhắn hiện ra. Mẹ Trâm đó, vẫn dáng đi khoa thai, vẫn cái khăn nhung đen mỏ quạ. Mẹ mặc áo gấm thất thể màu xanh lam có hoa nhỏ. Trâm ôm mẹ, hỏi mẹ có mệt không? Mẹ giơ hộp sâm đã thái thành từng miếng mỏng:
- Mẹ không mệt, vì mẹ ngậm sâm. Này, con ngậm đi một miếng.
Với mẹ, sâm là thần dược, ngậm sâm là mọi bệnh tiêu tan hết.
Mẹ và Trâm ở lại nhà Mai, bạn nàng, trong hai ngày rồi mới lấy máy bay về Washington D.C. Trong hai ngày, mẹ vẫn khỏe nên Trâm và Mai đưa mẹ đi phố, đi chợ Việt Nam. Nắm tay mẹ đi giữa phố phường, Trâm tưởng như mình đang ngược dòng thời gian, cùng mẹ đi ngắm phố Hàng Ngang, Hàng Đào của Hà Nội năm xưa.
Từ ngày mẹ sang Mỹ, gia đình Trâm tràn ngập niềm vui. Những ngày nghỉ, con cháu quây quần quanh mẹ. Các con Trâm bắt đầu tập chơi tam cúc để chơi với bà. Những ngày giỗ, Tết, mẹ làm cơm canh cúng các cụ rất thịnh soạn và mong các con các cháu có thể về tham dự đầy đủ. Mẹ thích đọc báo và ngâm thơ. Mẹ nhớ cả những bài thơ mà mẹ làm khi Trâm còn nhỏ.
Những chuyện xảy ra trong đời mẹ, mẹ nhớ như vừa xảy ra ngày hôm qua. Tuấn, con trai Trâm, là đứa cháu đã có công nhất trong việc giúp bà sống lại với quá khứ. Sau những giờ làm bài, h226




Ông dừng xe lại đây, tôi vào chợ mua chục bắp nấu về ăn.

Này, bà nhớ lựa bắp mềm, non cho tôi nghe bà, bắp già hạt cứng quá tôi không ăn đâu.

Bà vợ vào chợ rồi trở ra, tay cầm chục bắp già đưa cho chồng.

Ủa sao bà mua bắp thế này?

Ông không ăn được thì tôi ăn! Còn ông đi tìm bắp non mà ăn!

2859





Một cặp vợ chồng trẻ vừa nhận được nhiều quà cưới quíù giá, đi xây tổ ấm ở vùng ngoại ô.

Một sáng nọ, họ nhận được qua đường bưu điện hai vé mời xem một buổi trình diễn ca nhạc với các ca sĩ nổi tiếng trong thành phố, kèm theo một dòng duy nhất: "Đoán xem ai gửi? ".

Cặp vợ chồng rất thú vị trong việc cố xác định cho ra người gửi tặng nhưng không tài nào đoán ra. Họ đến nhà hát đúng theo vé mời và tận hưởng một tối vui. Về đến nhà lúc trời khuya, hai người vẫn còn suy đoán tông tích người mời vô danh thì họ khám phá ra nhà mình đã bị lấy sạch mọi món đồ có giá trị. Và trên chiếc bàn trong phòng ăn là một mảnh giấy viết cũng với một nét chữ với lá thư kèm theo cặp vé: "Bây giờ thì quý vị biết rồi!"

2837




Đêm nay chỉ có một mình
Ta ngồi uống rượu với hình bóng ta
Bỗng dưng có giọt lệ nhòa
Tan trong chén rượu biết là vì đâủ

Giọt thương, giọt nhớ, giọt sầu
Giọt nào cũng mặn từ lâu lắm rồi
Nỗi buồn đốt cháy bờ môi
Uống sao cho cạn bóng người ta yêu

Tương tư chén lệch bình xiêu
Ngoài kia sương lạnh đã nhiều mưa bay
Cứ gì với rượu mới say
Đêm sắp cạn khuyết một ngày bên em...

1518




Cách đây nhiều năm, một tiểu thư người Anh sống ở châu Phi được một ông chủ lớn ở địa phương mời đến dự buổi khai trương buồng tắm của ông ta, buồng tắm đầu tiên trong vùng đó. Đang ngâm mình trong dòng nước ấm áp, chợt ngẩng đầu lên cô ta hoảng hồn trông thấy một con mắt nhìn cô qua cái lỗ trên tường. Cô mặc vội quần áo và nhảy ra ngoài. Đằng sau phòng tắm là một ông già với một đàn lạc đà tải nước. Hai tay ông lão xách hai thùng nước nóng và lạnh, còn trước mặt là hai cái phễu. Tiểu thư tức giận nói:
- Tại sao ông lại nhìn tôi tắm?
- Tôi phải nhìn xem cô mở vòi nước nào, thưa cô. Nếu không, tôi chẳng biết phải rót nước nóng hay nước lạnh vào.
2122




Còn gì đau đớn hơn một anh chàng hảo ngọt đang định ăn vụng thì gặp ngay hổ dữ.


Một anh chàng vác bộ mặt rầu rĩ đến công ty. Đồng nghiệp tò mò hỏi:

- Sao trông cậu buồn thế?

- Tối qua, trong mơ, tớ thấy mình làm quen được với một cô gái hấp dẫn lắm.

- Thế thì phải vui sướng chứ!

- Khốn nạn, đúng lúc đó thì mụ vợ tớ đã đánh thức tớ dậy nên không kịp ghi số điện thoại...

1377




Cảnh sát chặn một chiếc xe và đề nghị tài xế thử độ cồn bằng cách thổi vào máy kiểm tra. Kết quả dương tính. Anh này cãi máy hỏng, khăng khăng mình không uống rượu. Cảnh sát liền cho vợ anh ta thử, kết quả cũng vậy. Cực chẳng đã, đứa con của họ đang ngồi đằng sau xe cũng bị lôi ra thử. Kết quả y chang. Viên cảnh sát lấy làm xấu hổ đành để họ đi.

Được một đoạn, anh chồng quay lại nói với vợ:

- Thế mà em cứ cấm anh cho con uống rượu.



o O o


Thủ phạm

Buổi sáng ở sở cảnh sát

- Tối qua có báo cáo gì không?

- Báo cáo sếp: Có một vụ báo mất trộm.

- Mất những gì?

- 100 tút thuốc lá và 120kg cà rốt

- Thế các anh điều tra theo hướng nào?

- Báo cáo, chúng tôi đang tìm một con thỏ bị ho.2508




Ông nọ từ trong một tòa báo đi ra, tay cầm tờ báo biếu và rưng rưng nước mắt. Một người thấy vậy liền hỏi ông:

- Bác vào tòa báo nhờ giải quyết việc gì oan ức nên mới khóc phải không?

- Không, tôi vào lĩnh nhuận bút.

- Thế tại sao bác lại khóc?

- Vì tôi vắt óc nghĩ mãi mới được một câu chuyện, thế mà tòa báo trả nhuận bút quá ít nên tôi khóc.

- Thế bác viết truyện gì?

- Truyện cười.898




Tôi khá ngạc nhiên cho sự bình tĩnh của chính mình khi biết lý do về sự xuất hiện của tên giết mướn.

"Ai thuê anh đến đây giết tôi vậy?" Tôi chậm rãi hỏi.

"Một kẻ thù của ông", hắn đáp lại, cũng bằng một giọng từ tốn.

Tôi đang tự pha cho mình một ly rượu ngay khi hắn bước vào. Bây giờ với ly rượu trên tay, tôi nói tiếp: "Tôi biết khá rõ về những kẻ thù của tôi. Có phải người mướn anh là... vợ tôi?"

Hắn mĩm cười: "Ông đoán tài thật!"

"Tôi rất giàu", tôi nói, "Nàng muốn tôi chết để thừa hưỡng gia tài phải không?"

Hắn không trả lời câu hỏi của tôi mà bất ngờ hỏi ngược lại: "Ông bao nhiêu tuổi rồi?"

"Năm mươi ba".

"Còn vợ ông?"

"Hai mươi hai".

Hắn chắt lưỡi: "Ông có nghĩ là mình quá dại dột khi mong đợi mọi chuyện sẽ tốt đẹp vĩnh viễn?"

Tôi nhắp một ngụm húyt-ky: "Tôi đã từng nghĩ đến khả năng ly dị sau một hoặc hai năm. Nhưng... thật tình, chưa bao giờ nghĩ đến sự việc phải kết thúc bằng một cái chết."

"Vợ ông là một người đàn bà tuyệt đẹp, nhưng cũng rất tham lam, thưa ông. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên là tại sao ông chưa bao giờ để ý đến điều đó."

Tôi không trả lời ngay mà chỉ đưa mắt nhìn khẩu súng trên tay hắn. Rồi tôi nói: "Tôi phỏng đoán rằng ông đã từng giết người rồi phải không?"

"Tôi không chối điều đó", hắn đáp.

"Tôi có cảm tưởng là ông thích thú công việc này."

Hắn gật đầu: "Công việc này luôn luôn đem lại cho tôi một cảm giác vô cùng thú vị và thật tuyệt vời."

Tôi im lặng nhìn hắn một lúc nữa. Và cuối cùng, tôi nói: "Ông đã ở đây hơn hai phút rồi. Và...tôi vẫn còn sống nhăn!"

"Thưa ông, tôi không có gì phải vội vã", hắn trả lời rất nhẹ nhàng.

Tôi đưa ra một nhận xét: "Có nghĩa là ông để cho tôi được hầu chuyện ông thêm một lát nữa?"

"Vâng. Và chỉ một tí nữa thôi!" Hắn mĩm cười.

"Thế thì tôi có thể mời ông một ly rượu được không?"

"Tôi chưa bao giờ từ chối bất cứ một ly rượu nào. Nhưng xin phép ông cho tôi được quan sát khi ông pha rượu nhé!"

"Ông đừng lo! Tôi không có sẵn thuốc độc ở quầy rượu đâu!"

"Tôi tin lời ông. Nhưng...đề phòng vẫn hơn", hắn lại mĩm cười.

Hắn nhìn tôi pha rượu một cách chăm chú. Rồi sau khi đón lấy ly rượu từ tay tôi, hắn tự thả mình xuống chiếc ghế bành êm ái một cách sãng khoái.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn: "Bây giờ vợ tôi đang ở đâu?"

"Tại một buổi dạ tiệc. Và sẽ có ít nhất một chục người sẵn sàng làm chứng rằng bà ta không hề rời chỗ đó khi án mạng xảy ra cho ông."

"Và cảnh sát sẽ nghĩ là tôi bị giết bởi một tên trộm hay một kẻ cướp?"

Hắn đặt ly rượu lên bàn: "Vâng. Và sau khi bắn hạ ông xong, tôi sẽ lau sạch dấu tay trên cái ly này và đặt nó trở lại chỗ quầy rượu. Rồi trước khi ra khỏi đây, tôi sẽ không quên chùi những dấu tay trên nắm cửa mà tôi đã đụng vào."

Ông sẽ lấy một vài món đồ trong nhà tôi để làm cho cảnh sát thêm tin tưởng là mục đích chính của việc đột nhập này là tính ăn trộm, có phải vậy không?"

"Điều đó không cần thiết, thưa ông", hắn trả lời, "Cảnh sát có thể nghĩ rằng tên trộm đã hoảng sợ sau khi giết ông, liền bỏ trốn ngay mà không kịp vơ vét gì cả."

"Thế ông nghĩ sao về bức tranh ở trên tường kia kìa", tôi nói, "Nó trị giá hơn ba mươi ngàn đô la."

Hắn lia cặp mắt về phía đó một lúc rồi vội vã quay đầu lại nhìn tôi: "Ông đã khá cố gắng đấy. Nhưng...rất tiếc, tôi không muốn sở hữu bất cứ thứ gì - dù chỉ là tạm thời - để rồi thứ đó có thể dẫn tôi tới ghế điện sau này."

Hắn bất chợt mĩm cười: "Ồ! Hay là ông định đề nghị dùng bức tranh đó để...đánh đổi cho sinh mạng của ông?"

"Thú thật là tôi cũng đã có ý nghĩ đó."

Hắn lắc đầu: "Vậy thì xin lỗi ông. Tôi là một kẻ chuyên nghiệp. Và tôi luôn luôn giữ tròn lời hứa với thân chủ của mình."

Tôi đặt ly rượu lên bàn: "Các nạn nhân của ông có khi nào dùng tiền để mua chuộc ông không?"

"Rất là thường xuyên."

"Đã có ai thành công chưa?"

"Tôi rất tiếc là cho đến nay...chưa có một ai!"

Tôi tỏ ra cố gắng: "Ông hãy nhìn lại bức tranh ấy một lần nữa đi! Đằng sau nó có một tủ sắt."

Hắn liếc nhanh về bức tranh một lần nữa: "Thế à! Và nó thì..."

"Và nó hiện có mười ngàn đô la tiền mặt!", tôi cắt ngang lời hắn.

"Cũng khá nhiều tiền đấy, thưa ông." Giọng hắn vẫn tỏ vẻ thản nhiên.

Tôi cầm ly rượu của mình lên và đi về phía bức tranh. Rồi tôi mở tủ sắt, chọn lấy một phong bì màu nâu, đồng thời uống cạn ly rượu. Sau cùng, tôi đặt cái ly không vào tủ sắt rồi khóa lại.

Đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào cái phong bì trên tay tôi: "Ông làm ơn đem nó lại đây."

Tôi đặt phong bì xuống bàn, ngay trước mặt hắn.

Hắn nhìn vào phong bì đó một lúc lâu rồi từ từ ngước lên nhìn tôi: "Ông thực sự nghĩ rằng có thể dùng tiền để mua được sự sống của ông sao?"

Tôi châm lửa đốt một điếu thuốc: "Tôi đã không còn có ý nghĩ đó nữa. Có phải chính ông đã nói rằng tiền bạc không thể mua chuộc được ông kia mà?"

Hắn nhíu mày lại: "Vậy tại sao ông lại đưa cho tôi phong bì với mười ngàn đô la đó?"

Tôi cầm phong bì lên và đổ tung ra hết tất cả những gì có trong ấy: "Toàn là những hóa đơn cũ. Tất cả đều vô dụng đối với ông."

Hắn đưa cặp mắt tò mò lên nhìn tôi: "Điều gì làm cho ông nghĩ rằng đống giấy tờ vô tích sự này có thể cứu được mạng ông?"

"Nó cho tôi một cơ hội tiến đến cái tủ sắt và bỏ cái ly rượu vào."

Đôi mắt của hắn liếc nhanh về cái ly rượu còn lại trước mặt hắn: "Nhưng đó là ly rượu của ông. Nó không phải của tôi mà!"

Tôi mĩm cười: "Xin lỗi ông, cái ly đó chính là của ông. Và tôi đang hình dung thấy cảnh sát sẽ rất ngạc nhiên và tự hỏi tại sao một cái ly không lại nằm trong tủ sắt của tôi. Cũng theo như tôi được biết thì trong một trường hợp có án mạng, chuyện lấy dấu tay trên tất cả những đồ vật khả nghi là điều dĩ nhiên."

Hắn nhíu cặp lông mày lại: "Mắt tôi đã không rời khỏi ông môt phút. Ông không thể có thì giờ để đánh tráo ly rượu được!"

"Tại sao không? Cho phép tôi nhắc với ông rằng ông đã hai lần quay qua nhìn bức tranh đó."

Như một phản xạ tự nhiên, hắn lại quay nhìn về hướng ấy một lần nữa: "Nhưng mà chỉ có một hay hai giây thôi mà!"

"Chừng ấy cũng đã quá đủ đối với tôi!"

Hắn hít một hơi dài: "Chuyện đó không thể xảy ra được!"

Tôi cười nhẹ: "Vợ tôi có kể cho ông nghe gì về tôi không?"

Hắn mím môi: "Không nhiều lắm! Vã lại, nghề của tôi có phương châm là không bao giờ thắc mắc về "đối tượng" của thân chủ."

Tôi lắc đầu: "Ít nhất vợ tôi cũng nên cho ông biết là tôi đã bắt đầu sự nghiệp ngày hôm nay bằng nghề ảo thuật từ năm tôi mười hai tuổi chứ!"

Không đợi cho hắn phản ứng, tôi nói tiếp: "Ông sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa khi cảnh sát gỏ cửa nhà ông. Và sau đó, không lâu đâu, ông sẽ có thêm được cảm giác êm ái tuyệt vời trên... ghế điện."

Tôi cảm tưởng ngón tay trên cò súng của hắn sắp bóp lại.

"Tôi tự hỏi ông sẽ đi trốn ở đâu," tôi mĩm cười, "Và liệu ông có đủ thời giờ..."

"Mở tủ sắt đó ra ngay hay là tôi giết ông tức thì!" Hắn cắt ngang.

Tôi bật cười lớn: "Ông không đùa đấy chứ! Cả hai chúng ta đều biết rõ là ngay sau khi tôi mở cái tủ sắt đó là ông giết tôi liền!"

Một phút im lặng trôi qua. Sau cùng, hắn nói: "Ông định làm gì với cái ly đó?"

"Nếu ông không tìm cách giết tôi nữa-và tôi nghĩ là ông sẽ "không", ít nhất là giờ phút này-tôi sẽ đem cái ly đó đến một cơ sở thám tử tư và nhờ họ lấy dấu tay của ông trên đó. Rồi tôi sẽ để kết quả đó trong một phong bì niêm kín, dĩ nhiên là với những thông tin về ông. Cuối cùng, tôi sẽ để lại...cứ coi như là "lời trăn trối" đi, cho một luật sư của tôi rằng trong trường hợp tôi bị chết một cách đột ngột, dù là nó có vẻ giống như một tai nạn, thì hãy trao phong bì đó lại cho cảnh sát."

Hắn nhìn tôi trừng trừng một lúc rồi lên tiếng: "Tất cả những việc đó không cần thiết đâu! Tôi sẽ ra khỏi đây ngay lập tức và ông sẽ không bao giờ còn nhìn thấy tôi nữa!"

Tôi lắc đầu: "Tôi vẫn chọn con đường của tôi. Lúc nãy ông đã chẳng nói là "đề phòng vẫn hơn" mà! Hơn nữa, tôi cần sự bảo đãm cho sinh mạng tôi sau này."

"Tại sao ông không đi báo cảnh sát ngay?" Hắn hỏi.

"Tôi có lý do của tôi."

Hắn cúi đầu nhìn xuống khẩu súng vẫn còn trên tay hắn rồi từ từ cất nó vào trong túi. Hắn ngước lên: "Vợ ông có thể mướn một tay sát thủ khác không khó gì."

"Vâng. Tôi cũng nghĩ là chuyện đó hầu như chắc chắn sẽ xảy ra."

"Như vậy theo dự tính của ông đã vạch ra, cảnh sát sẽ cho rằng tôi là thủ phạm. Và cho dù tôi không giết ông hôm nay đi nữa, tôi vẫn sẽ bị lên ghế điện một ngày nào đó..."

"Tôi rất tiếc là ông đã... nói đúng! Trừ khi..."

Hắn nhìn tôi chờ đợi.

"Trừ khi," tôi chắt lưỡi, "nàng không thể mướn được một kẻ nào khác nữa."

"Tại sao không? Tôi biết ít nhất cả chục người trong nghề của tôi. Họ sẵn sàng..." Hắn chợt dừng lại.

Tôi bật cười: "Tôi phải công nhận là ông rất thông minh đó!" Rồi tôi hỏi:"Lúc nãy ông nói là vợ tôi đang dự một buổi tiêc. Ông có biết chính xác ở đâu không?"

"Tôi nghe nói ở khách sạn "Sơn Tiên". Và bà ta sẽ rời đó vào lúc mười một giờ."

"Mười một giờ à! Thật là tốt! Trời sẽ tối như mực vào lúc đó. Ông có biết khách sạn "Sơn Tiên" ở đâu không?"

"Không, thưa ông", hắn mím môi.

Tôi lắc đầu nhè nhẹ rồi cho hắn địa chỉ.

Hai chúng tôi lại nhìn trừng trừng vào mắt nhau một lúc nữa. Rồi tôi nói: "Tôi nghĩ rằng một người thông minh như ông dư biết cần phải làm một cái gì đó để bảo vệ cho cái tính mạng của mình."

Hắn đứng dậy: "Còn ông thì sẽ làm gì vào lúc mười một giờ?"

"Ở câu lạc bộ như thường lệ...Có lẽ tôi đang chơi bài với năm, sáu người bạn lúc đó. Và chắc chắn tôi sẽ nhận được những lời an ủi của họ khi có người đến báo tin rằng vợ tôi vừa bị...bắn chết."

Hắn im lặng thêm một lát. Rồi đột nhiên, hắn cất tiếng hỏi tôi: "Ông có bao giờ yêu vợ ông không?"

Tôi hướng về bức tranh lúc nãy: "Tôi đã bỏ ra ba mươi ngàn đô la để mua bức tranh ấy vì lúc đó tôi thích nó. Bây giờ tôi đã cảm thấy chán nó rồi. Tôi nghĩ đã đến lúc bán nó đi và mua một bức tranh mới...đẹp hơn!"

Khi hắn đã ra đi rồi, tôi chỉ còn rất ít thời gian để mang cái ly tới sở thám tử tư trước khi đến đánh bài với mấy người bạn ở câu lạc bộ.

Dĩ nhiên tôi đã không đem đi cái ly ở trong tủ sắt.

Tôi làm gì có được sự nhanh nhẹn chớp nhoáng của nhà ảo thuật! Và tôi cũng đâu cần đến nó khi mà tôi đã có cái ly ở trên bàn với chính dấu tay của hắn.

2134


Powered by Blogger.