Sau khi chết, hồn của lập trình viên bay lên trời, thiên thần đón tiếp phán:
- Sinh thời anh không gây nhiều tội lỗi, ơn trên cho phép anh được chọn vào thiên đường hoặc địa ngục vi tính. Anh này bảo thiên sứ cho xem thiên đường. Đó là một trung tâm vi tính hiện đại, toàn những máy đời mới nhất, hiện đại nhất, multimedia không chê vào đâu được, server thì khỏi bàn... nói chung đúng là thiên đường. Vị thánh tuyên bố:
- Nếu chọn thiên đường, anh sẽ là user ở đây. Anh chàng đã sướng mê đi rồi nhưng vẫn đề nghị thêm:
- Ngài hãy cho tôi xem địa ngục ra sao?
- Cũng chính là đây, chỉ có điều anh sẽ là người quản trị hệ thống.1694
Chi lạ rứa, hẹn rồi không chịu tới
Anh chống tay vin mãi buổi chiều nghiêng
Chiếc áo trắng vừa may còn mới rợi
Cũng nhàu đi, lấm láp bụi ưu phiền.
Anh cứ sợ niềm mong kia sẽ mỏi
Mím đôi môi cố giữ xót xa lòng
Hoàng hôn xuống, đêm gần như mái tóc
Bên vỉa đường - thêm ánh mắt anh chong.
Và như thế là thư không người nhận
Người anh thương có lẽ đã dời lòng
Chân vừa bước ra khỏi chiều lỗi hẹn
Trên đường tình vang vọng nhịp long đong.
1286
Ngày hội, một tên nhà giàu cưỡi ngựa, muốn vào chỗ đám hội, nhưng sợ ngựa đi hoặc ai dắt mất ngựa. Hắn đến chỗ một bé trai khoảng mười hai, mười ba tuổi, bảo bé trông ngựa, rồi sẽ cho tiền. Bé hỏi:
- Ngựa của ông có đá người không?
- Nó dữ lắm đấy, người lạ đến gần là nó đá đấy,
- Thế nó có hay bỏ trốn không?
- Không bao giờ !
- Vậy thì cần gì phải trông nữa!...1188
Con gái thường nói không
Khi con trai nói có
Con gái thường nói khó
Khi con trai tới nhà
Con gái hay ăn quà
Khi ngồi trong lớp học
Con gái thường hay khóc
Khi nỗi buồn vu vơ
Sợ cánh buồm tuổi thơ
Bay vào trong sóng biếc
Rồi bồi hồi ngẩn tiếc
Một điều gì đã qua
Con gái ít nói ra
Điều riêng tư - kỷ niệm
Sợ con trai sẽ biết
Nói con gái mộng mơ .
813
Hai vợ chồng nọ cùng chết trong một tai nạn, hồn bay đến cửa Thiên đàng. Thánh Peter ra mở cửa và báo với họ:
- Cứ mỗi lần không chung thủy với bạn đời của mình, các con sẽ phải trả giá bằng một lần kim đâm. Sau khi bị đâm, bà vợ lấm lét che ba vết kim, quay lại hỏi Thánh Peter:
- Chồng con đâu rồi?
- Ông ta đang nằm trên... dàn máy may công nghiệp!
2186
Một anh xin chỉ đạo bùa ... "quay phim"
Thầy ngồi mắt nhắm lim dim
Bảo anh chỉ có cách... biên vào đầu .
Một anh thành kính nguyện cầu
Làm sao nói được vài câu với nàng ?
Nghe xong thầy mới phán rằng
Bùa gồm cóc, ổi ... bảo chàng đi mua
Một anh xì xụp lạy thưa
"Làm sao có thể cúp cua dài dài ?"
Thầy bèn trợn mắt phán ngay:
Ba tên yêu quái này, thầy ta luôn !
Ông bố thấy cậu con trai có hai cuốn vở mới liền hỏi:
- Con lấy tiền đâu mà mua?
Cậu con trai trả lời:
- Ði qua phòng giáo vụ nhà trường, thấy một chồng vở để trên bàn, không có ai, tiện tay con cầm hai cuốn về dùng.
Ông bố nổi cáu, quát tháo ầm ĩ:
- Làm vậy con còn mặt mũi nào nữa cơ chứ. Ai dạy con đi ăn cắp... hử? Nếu con cần vở thì bảo bố chứ. Ðể mai bố mang ở xí nghiệp về cho con hai bịch, tha hồ mà dùng !!1972
Nửa đêm, một phụ nữ hớt hải chạy vào phòng thuyền trưởng:
- Thưa ngài, một tên thuỷ thủ bẩn thỉu vừa mò vào phòng tôi.
- Bà mua vé hạng mấy ạ?
- Hạng ba.
- Với tấm vé đó bà còn chờ đợi gì hơn nữa? Chờ tôi tới phòng của bà chắc!
2162
khúc vòng quanh bao nhiêu là người ngã
khúc vòng quanh bao nhiêu chỗ vết thương
đứng lên em đừng khóc lệ trăm đường
đừng lảo đảo nhiễu nhương trong tiếng nấc
nếu có đau dấu đi dù lòng ngất
đã nhiều người đứng khóc chỗ oan ương
vì vòng quanh lạc lối đứng giữa đường
đời ghê rợn khi tuổi thêm chồng chất
khói ma phương đang tỏa ra man rợ
tiếng trống sầu lửa lạnh lẽo đến buồn
rút trong lòng ra ma túy say hồn
gió săn sắt huyệt buồn mong đất phủ
nếu có về xin em mang quyến rũ
đánh thức ta đáy mộ cõi lãnh yên
dắt tay nhau rêu rao chỗ muộn phiền
lòng quy phục xin ngừng roi rướm máu
em hét lên cõi lòng ta cào cấu
tình ngày xưa đục từng lỗ muộn phiền
nếu có phải lòng đêm đang tắm máu
chẩy ra từ lỗ hổng trái tim đau
chỉ một vết nhói đâm lúc ban đầu
mà tức tưởi đau thương hoài không thấu
dại khờ nhiều lúc mắt chợt ngó nhau
tình chợt hóa ngả lòng xuống chết sầu
đất không lắc mà sao lòng ta động
đầu không lay sao ý nhẩy trong ngoài
không mở miệng mà sao giọng cuồng quay
ừ chỉ tại ta trong người hờn giận
ta ngồi im nghe em nói phân ly
đất nẻ nứt chia bên này bên nọ
ai chẳng biết làm người thì thật khó
dẫu thần tiên còn chưa biết muốn gì
đã lâu rồi không có lời thủ thỉ
đã lâu rồi chẳng ai muốn nghe ai
đã lâu rồi sống nhắm mắt bịt tai
nhiều cô liêu biết sao nhau ao ước
.
chuyện hôm nay sao giống như năm trước
ta ngồi im chỉ ngước mặt xoay lòng
Một thiếu phụ đang làm cơm trong bép. Có tiếng gõ cửa. Bà bỏ dở nồi cơm chạy ra. Một người đàn ông gật đầu chào lễ phép rồi hỏi: - Thưa bà, bà có nghĩ rằng bà có một thân hình rất đẹp và khêu gợi hay không? Bị hỏi một câu quá bất ngờ, người đàn bà sững sờ trong giây lát. Khi đã bình tĩnh trở lại bà liền đóng xập cửa lại không thèm trả lời. Chiều hôm sau lại có tiếng gõ cửa. Vẫn người đàn ông hôm trước, vẫn câu hỏi cũ. Thiếu phụ lại trả lời bằng thái độ lặng thinh. Câu chuyện đó diễn ra suốt một tuần lễ liền. Người đàn bà không chịu nổi nữa bèn kể đầu đuôi với chồng để tìm cách đối phó. Người chồng hôm sau èn nấp sau cánh cửa khi nghe tiếng gõ cửa. Người vợ mở cửa: - Chào bà, bà có nghĩ rằng bà có một thân hình rất đẹp và khêu gợi hay không? Yên chí có chồng đứng sau cánh cửa, người đàn bà trả lời mạnh bạo: - Ðứng, như vậy thì có sao không? - Thưa, nếu vậy xin bà nói giùm với ông nhà là hãy xài đồ nhà chớ đừng sang ve vãn vợ tôi nữa.
1. Nhạn khều khều tay Hân, thầm thì, vẻ quan trọng : "Tao mới biết ở X. có một bà thầy bói hay lắm. Chuyện xưa, chuyện nay, nghe cứ vanh vách ấy. Hôm nào tao với mầy đi coi thử cho biết.". Từ nhỏ đến lớn, Hân chưa đi xem bói bao giờ nên nghe Nhạn rủ, tự nhiên thấy háo hức : "Mầy đi coi rồi hả, sao biết hay vậy ?" Nhạn vẫn chưa hết vẻ quan trọng : "Tao chưa, nhưng chị Ngân tao đi rồi. Này nhá, bà í nói chị Ngân tao có phận làm mẹ chứ không có phận làm vợ, bà í ở xa sao biết được chồng chị Ngân đi đào vàng mất tích, tài ghê chưa !...". Chuyện chồng chị Ngân đi sáu năm rồi không có tin tức gì thì Hân có biết. Nhạn còn kể quảng cáo thêm một lô một lốc chuyện về bà thầy bói linh thiêng thế này, tài giỏi thế kia, rồi hai đứa nghéo tay Chủ Nhật tới sẽ đèo nhau đi coi, nhưng phải đi thật sớm, chứ Chủ Nhật là đông người lắm, xếp hàng cứ thành từng dãy dài, đi trễ một chút có mà chờ dài cổ...
2. Từ sớm tinh mơ, Hân đã dậy, suốt đêm qua Hân không ngủ được vì hồi hộp. Hân lịch kịch sửa soạn, thay đồ chỉnh tề, Nhạn đã dặn trước là phải ăn mặc thật đường hoàng, không thì bà quở. Lúc Hân dắt xe ra ngõ, bố đang tập thể dục trước sân, hỏi : "Đi đâu mà sớm quá vậy con ?". Hân không dám nhìn bố, trả lời quấy quá : "Nhạn nó rủ con về quê, bố nói mẹ dùm con." rồi lật đật dắt xe ra, cứ sợ bố sẽ hỏi thêm một câu gì đó là lòi cái mặt nói dối ra. Bố là cán bộ hưu trí, nghe nói Hân đi coi bói, thế nào Hân cũng bị la. Nhạn chờ nó ở trước cổng nhà, cũng nói dối là về quê bạn chơi, sợ bị chị Ngân chọc là con nít mà cũng bày đặt đi coi bói. Hai đứa cười rích rích với nhau, không dưng Nhạn thốt một câu lo lo bâng quơ : "Lát nữa bà thầy bói hỏi muốn coi gia đạo hay tình duyên, hai đứa mình biết nói thế nào đây.". Hân chợt nghĩ đến Vịnh, biết Hân đi coi bói thế này chắc Vịnh cười dữ lắm, rồi tự trấn an : mình không kể chắc Vịnh không biết đâu. Lúc đầu, Hân đã định rủ Vịnh đi cùng cho vui, Nhạn gạt ngang : "Bộ mầy muốn Vịnh biết hết chuyện bí mật của tụi mình sao ?". Giờ đây, ngồi sau xe cho Nhạn đèo, Hân mới thấy Nhạn quả luôn khôn ngoan, biết nhìn xa trông rộng hơn mình... Rồi lại thấy, sao lại phải e dè với nhau đến thế, hơn nữa, đây lại là với Vịnh...
Căn nhà của bà thầy bói nằm sâu trong ruộng, chung quanh là những cánh đồng lúa xanh ngút mắt, có vẻ hơi biệt lập. Nhạn thầm thì : "Lâu lâu mình mới lên đây coi bói chứ sống ở chỗ như thế này, buồn chết !". Rồi không đợi Hân nói thêm tiếng nào, Nhạn tự lý giải : "Mà phải ở nơi vắng vẻ như thế này, coi bói mới linh nghiệm chứ.". Hân nhìn quanh, quả là con đường dẫn vô nhà bà thầy bói cam go thật. Suốt chặng đường dài gần năm cây số từ quốc lộ rẻ vào đây, ngồi trên chiếc phoọc-ba-ga không có đệm đau điếng, bon bon qua mấy ổ gà, ổ trâu to tướng và đá ong lỏng chỏng, Hân không nén nổi tiếng suýt xoa, hăm he : Về đến nhà, nhất định mình phải gắn thêm tấm đệm vào sau xe. Xưa nay, Hân toàn chở người khác đi bằng xe mình nên bây giờ mới nếm mùi. Có mấy người vác cuốc làm đồng sớm đi ngược chiều, cứ ngó bộ vó thành phố của hai đứa bằng ánh mắt thoáng chút lạ lẩm làm Hân thấy chột dạ, như thể ai cũng biết là mình vào con đường này, đi vô lối này, thế nào cũng là đi coi bói. Mặt Hân cứ thấy nóng phừng phừng...
Khi hai đứa đến được nhà bà thầy bói, khoảng sân trước nhà bà đã xếp cơ man là xe, xe Dream, xe Cub các loại, cả xe đạp còn dính đầy bùn ở dưới bánh cũng có. Mới sáu giờ rưỡi sáng chứ mấy, nhìn dãy xe xếp dài, Hân đã thấy nản : kiểu này phải chờ đến chiều, muốn thối lui ra về cho rồi. Nhạn kéo tay Hân lại, thầm thì : "Đông người như thế này đã ăn thua gì, bà thầy bói này hay lắm nhe, ai có căn duyên thì được coi trước, không kể tới sớm hay không.". Hai đứa líu ríu nắm tay nhau bước vào, rón rén vì sợ ảnh hưởng mấy người tới trước. Trong nhà tối om, nồng nặc mùi khói hương, người ngồi sin sít, chen chúc nhau, chật cứng. Loay hoay mãi mới có được một chỗ để yên vị, đặt mông ngồi xuống rồi, Hân mới có dịp quan sát nhân vật chính kỳ bí của căn nhà mà Hân chỉ mới có dịp nghe qua lời Nhạn quảng cáo. Đó là một người đàn bà trạc ngoài bốn mươi tuổi, người khô đét, mặt tô đầy phấn, môi đỏ lòm, lông mày kẻ hai đường lưỡi mác đậm lè làm cho khuôn mặt bé choắt của bà trông thật dữ dằn. Ánh mắt sắc lẻm của bà nhìn cứ như xoáy vào người đối diện. Bà mặc một bộ bà ba tím thêu hoa cầu kỳ, ngồi trên bộ phản ở góc nhà, đang thì thầm nói gì đó với một thân chủ, bà này vẻ mặt thành kính lạ thường, tay chắp lại như kiểu đang vái, đầu gật lia lịa. Ở giữa nhà là một bàn thờ nhang đèn nghi ngút, toàn bộ ngôi nhà không có một thứ ánh sáng nào khác ngoài thứ ánh sáng leo lắt từ bàn thờ tỏa xuống. Trên bàn thờ đặt đầy hoa quả và một cái dĩa lớn đựng những phong bao đỏ chót. Một chiếc máy cassette được đặt ở đâu đó trong phòng, đang ra rả phát nho nhỏ một bài kinh đều đều, trầm buồn cộng với khung cảnh tranh tối tranh sáng, thiếu không khí của căn phòng làm Hân tự nhiên có cảm giác gai gai người. Nhạn thầm thì vào tai Hân, vẻ rành rẻ : "Mầy biết không, cái đĩa trên bàn thờ đó là để người ta cúng tạ bà khi xem bói xong, tùy lòng thành, bao nhiêu cũng được.". Vừa ngồi xuống, Nhạn đã kịp làm quen với một chị ngồi bên cạnh : "Chị đi hôm nay là ngày thứ ba rồi mà chưa được cô gọi. Ngày nào người cũng đông như kiến cỏ thế này. Sáng nay, chị phải dậy từ ba giờ sáng.". Hân nghe mà lè lưỡi : Sáng nay mà không được thì thôi chứ cho vàng Hân cũng không đi nữa.
Ngồi đợi được một lát, đang đưa mắt ngó tới ngó lui thì bỗng dưng Hân thấy đám người bên dưới rộn rạo sửa soạn. Thì ra là bà khách trên phản đã coi xong. Hân chỉ nghe "cô" dặn : "Vậy há ! Bảy ngày nữa sắm lễ vật lên đây, cô giúp cho." trong lúc bà khách kia cúi rạp người, ôm lấy tay "cô", thành kính : "Nhờ cô, con cảm ơn cô !". Tiễn bà khách xuống, "cô" khoan thai rời chiếc phản, lại bàn thờ lấy vài trái xoài và mấy nhánh lá cây, uyển chuyển đi một vòng qua đám thân chủ đang nhốn nháo chờ "cô", đưa mấy trái xoài và lá cây cho hàng chục bàn tay đưa lên đón lấy "xin lộc cô". Rồi "cô" dừng lại trước mặt Hân, nhìn vào mắt Hân, tia nhìn như có điện chiếu làm Hân sợ rúm cả người. Rồi không kịp để Hân kịp có phản ứng gì, "cô" nắm lấy tay Hân, bàn tay lạnh ngắt, thầm thì : "Con lên đây.". Hân chỉ biết đứng dậy theo "cô" lên phản, còn kịp nghe chị ngồi bên xuýt xoa tiếc rẻ : "Con nhỏ này hên quá !".
Đâu đó trên ph%E
11103
Chồng già lấy vợ trẻ, đến lúc lâm chung vẫn nuối tiếc lắm, gọi vợ lại dặn dò:
- Mình tuy còn trẻ nhưng nên ở vậy thôi.
- Dạ... vợ thút thít.
- Làm cái bàn thờ tôi cho chắc chắn. Rằm, mùng một, lễ tết, giỗ chạp... tắm rửa sạch sẽ, thắp hương... rồi... hụ... hụ...
- Dạ, em xin vâng lời mình. Rồi sao ạ?
- Lên đó nằm.
1432