Cô giáo: Ai là người đầu tiên phát hiện ra châu Mỹ?
Học sinh: Thưa cô, ông Columbus ạ.
- Rất tốt, 10 điểm. Vậy ai là người đã đi vòng quanh thế giới?
Một học sinh khác giơ tay:
- Dạ, ông Ajinomoto ạ!
Giáo sư tuyên bố với sinh viên rằng kỳ thi sẽ phải hoãn lại, một chàng sinh viên mạnh dạn đứng lên thưa:
- Hoãn kỳ thi lại sẽ ảnh hưởng đến việc ôn tập các môn khác, thưa thầy!- Anh tên gì nhỉ? - Giác sư nghiêm giọng.
- Thưa thầy, Peter ạ. - Chàng trai bình tĩnh trả lời.
- Khá lắm Peter! Cậu được miễn thi vì tôi thích người trung thực dũng cảm.
Chàng trai kia mau miệng:
- Nếu thế thì thưa thầy, hãy miễn thi cho sinh viên tên là Robert ạ.1157
Một ông khách gọi điện thoại đặt mua một vòng hoa phúng đám tang với hàng chữ như sau: "Hãy yên nghĩ, sẽ gặp nhau." Một lát sau, ông ta lại gọi điện thoại cho chủ tiệm hoa và dặn thêm: - Làm ơn viết thêm chữ "trên trời" nếu còn chỗ. Ngày hôm sau, ông khách nhận được vòng hoa và đọc thấy hàng chữ sau: "Hãy yên nghỉ, sẽ gặp nhau trên trời, nếu còn chỗ."
Khi người đàn bà trong ban cứu tế thành phố Rome mang tiền tới cho chúng tôi, cả bà ta, cũng hỏi là tại sao chúng tôi sinh chi nhiều con đến thế. Vợ tôi hôm ấy bãn tính, dấm dẳn nói toạc sự thật ra : "Nếu có tiền, chiều chiều chúng tôi cũng sẽ đi ci-nê... bởi vì không có nên đi ngủ sớm. Vậy là có con". Vì là dân ngụ cư, Xiển thường bị bọn cường hào trong làng chèn ép. Ðể trả thù, nhân một hôm cả bọn đang họp việc làng, chè chén cãi nhau ỏm tỏi, Xiển tìm một cái nồi vỡ, bỏ vào tít cứt người lẫn nước, đem đến chỗ đầu gió vừa đun vừa khuấy. Gió đưa mùi thối bay vào chỗ bọn cường hào đang họp. Chúng không chịu được, chạy ra quát tháo ầm ĩ. Xiển xin lỗi và phân trần: Chị ta buộc tội tôi là thủ phạm phá hoại tổ ấm gia đình của chị ta. Chị ta đay nghiến tôi là quân xỏ lá lưu manh lừa đảo, ngoài mặt lúc nào cũng ra vẻ hiền lành vô hại nhưng trong bụng một ruột điếm đàng ăn cháo đái bát bội nghĩa vong ân, ngay từ đầu đã toan mưu tính kế giăng bẫy và tìm cách xô cả hai vợ chồng chị ta vào bẫy. Con người là một con vật biết suy nghĩ, biết tư duy; Vì thế, dù bận rộn với bao khó khăn trở ngại trong cuộc sống; dù tin tưởng vào tôn giáo này hay tôn giáo khác, hoặc vô thần đi nữa, con người cũng phải ít nhất một lần trong đời đặt câu hỏi rằng: Tại sao mình lại sinh ra ? Tại sao con người lại đau khổ ? Tại sao trên cõi đời này lại có kẻ giàu người nghèo, và đôi khi sự giàu có không phải là do công lao khó nhọc tạo thành, mà là do do những hành động gian tham, tàn ác tạo nên. Ðiều khó giải thích hơn nữa là tại sao kẻ ác đôi khi lại được trường thọ, hạnh phúc, sang giàu, còn người thiện lương, hay giúp đời, cứu người mà thường gặp nạn, khổ đau, nghèo nàn hay yểu mệnh? Lại có kẻ mới chào đời đã mang dị tật, hoặc đui, mù, câm, điếc, bại, liệt, thiếu hụt tay chân v.v... Nguyên nhân nào đã sinh những trường hợp lạ lùng và vô cùng trái ngược như thế ? Nếu loài người được Thượng Ðế toàn năng sáng tạo, thì tại sao Ngài lại thản nhiên trước những bất công vô lý ấy ? NHỮNG NGƯỜI TRỞ VỀ TỪ CÕI CHẾT
Nghe những lời đó thì bà ta kiểu cách bỏ đi, cắn chặt môi. Tôi trách nhà tôi, bởi sự thật không phải lúc nào nói ra cũng tốt, và còn phải biết mình đang nói chuyện với ai chứ.
Khi còn trẻ và chưa lập gia đình, tôi thường giải trí bằng cách đọc mục tin tức của Rome trong báo, kể đủ loại bất hạnh có thể xảy tới cho người ta : trộm cắp, giết người, tự tử, tai nạn giao thông, vân vân. Và giữa những tai ương này, điều duy nhất mà tôi cho là không thể nào chịu để xảy đến cho mình, là trở thành cái mà nhà báo gọi là "trường hợp đáng thương", tức là một người gợi lên lòng thương hại của kẻ khác không vì một bất hạnh gì đặc biệt, mà chỉ vì sự hiện hữu của mình thôi !. Tôi vừa nói là hồi đó còn trẻ, và chưa hiểu thế nào là nuôi nấng một gia đình đông đúc. Nhưng bây giờ, tôi nhận thấy một cách hãi hùng rằng từ từ, tôi biến thành một trong những "trường hợp đáng thương" đó. Ví dụ tôi đọc thấy : "Họ sống trong sự khốn cùng đen tối nhất..." Vậy mà hiện tại tôi đang sống trong cảnh khốn cùng đen tối nhất. Hay là : "Họ ở trong cái nhà chỉ có tên gọi là nhà". Thế mà tôi sống ở Tormarancio, với vợ và sáu con, trong một căn phòng chỉ rộng bằng tấm nệm, và khi trời mưa thì nước chảy trên đó như trên bến Ripetto. Tôi còn đọc thấy : "Khi người đàn bà bất hạnh biết là mình có bầu, bà ta vội lấy một quyết định tội lỗi là hủy diệt cái trái của cây tình yêu đó đi..." . Vậy mà cái quyết định này, vợ chồng tôi cùng đồng lòng, khi khám phá ra rằng vợ tôi có bầu lần thứ bảy. Tóm lại, chúng tôi định là khi thời
tiết cho phép, chúng tôi sẽ mang đứa bé bỏ trong một nhà thờ, trông nhờ vào lòng hảo tâm của người nào bắt gặp nó đầu tiên.
Luôn luôn nhờ các bà trong ban cứu tế ấy, vợ tôi đi sinh ở bịnh viện và khi lấy lại sức thì trở về Tormarancio với đứa bé. Bước vào căn phòng của chúng tôi, vợ tôi nói : "Nhà biết không, mặc dầu bịnh viện luôn luôn là bịnh viện, tui sẵn lòng ở lại đó hơn là về đây". Với những lời đó, đứa bé làm như hiểu được, bèn tấn công bằng những tiếng ré thủng màn nhĩ. Một cái phổi tốt, mạnh khỏe, và nó tốt giọng đến nỗi ban đêm khi nó thức giấc và bắt đầu mè nheo thì không ai trong chúng tôi ngủ lại được.
Khi tháng năm tới, thời tiết bắt đầu ấm áp có thể ở ngoài mà không cần măng tô, chúng tôi đi Rome. Vợ tôi ôm chặt đứa bé vào ngực, ních cho nó đầy giẻ rách như thể sắp bỏ nó giữa đống tuyết. Và khi tới thành phố, chắc là để che giấu nỗi đau lòng, vợ tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt, hổn hển đứt hơi, tóc tai bay trong gió, mắt lộn tròng. Khi thì bả nói về các nhà thờ khác nhau mà chúng tôi có thể bỏ đứa bé lại đó, giải thích rằng phải là một nhà thờ thường có nhiều người giàu có tới lui - bởi vì nếu đứa bé rơi vào tay người nghèo như chúng tôi thì tốt nhất là cứ giữ nó lại. Khi thì bả nói rằng phải là nhà thờ cống hiến cho bà Thánh Madone, bởi vì Thánh Madone cũng từng có một đứa con trai nên có thể hiểu được một số chuyện và sẽ nhậm lời cầu xin của bả...
Sự liến thoắng này làm tôi mệt và bị khích động dữ dội. Hơn nữa là tôi không hãnh diện gì và không thích việc mình đang bắt buộc làm. Nhưng tôi không nói gì, tự nhủ thầm là phải giữ cái đầu thật lạnh, chứng tỏ mình trầm tĩnh và giúp vợ can đảm.
Tôi đưa ra vài nhận xét, với mục đích chính là cắt đứt cái trò tràng giang đại hải ấy, nói : "Tôi có ý này... nếu mình bỏ nó ở nhà thờ Thánh Pierre ?". Nhà tôi hơi lưỡng lự một chút rồi nói : "Cái nhà thờ đó cứ như là một nơi bí mật quân sự... mình có thể sẽ không bao giờ thấy lại thằng bé... không, tui muốn thử ở cái nhà thờ nhỏ ở Condotti. Ơ đó toàn là tiệm hàng đẹp đẽ... biết bao nhiêu người giàu có tới lui... chỗ đó tốt đấy..."
Chúng tôi đi xe buýt, và giữa các hành khách khác, nhà tôi im. Thỉnh thoảng bả còn quấn đứa bé trong chăn chặt hơn, hay cẩn trọng giở hé ra để nhìn mặt nó. Thằng bé ngủ, khuôn mặt xinh xắn trắng hồng vùi trong đống tã lót. Quần áo nó tồi tàn như chúng tôi, và chỉ có vẻ đàng hoàng ở đôi găng tay len xanh nhạt thò ra ngoài nên cứ thể như nó muốn khoe.
Chúng tôi xuống đại lộ Goldoni và tức thì vợ tôi bắt đầu cà kê dê ngỗng. Bả dừng lại trước một tiệm kim hoàn, chỉ cho tôi xem những món bày trong tủ trên tấm nhung đỏ và nói :
"Nhìn mấy món đẹp quá nè ... người ta đến khu này chỉ để mua nữ trang và bao nhiêu thứ đẹp đẽ khác... người nghèo như tụi mình thì đừng có mạo hiểm vào đấy... họ thì giữa cửa tiệm này và cửa tiệm khác lại vào nhà thờ cầu nguyện một lát... họ có đầy lòng tốt... một trong bọn họ sẽ trông thấy thằng bé và đem nó đi". Nhà tôi vừa nói vừa nhìn đồ nữ trang, ép chặt thằng bé vào ngực, mày nhíu lại như thể nói với chính mình, và tôi không dám hó hé gì. Chúng tôi vào nhà thờ : nó nhỏ xíu, tường dát đá hoa giả màu vàng, ngoài bàn thờ lớn ra còn có rất nhiều nhà nguyện. Nhà tôi tức thì tuyên bố là nó hoàn toàn khác với hình ảnh nhà tôi nghĩ, và rằng bả không hài lòng về nó chút nào. Vậy mà bả cũng chấm tay vào nươc phép và làm dấu thánh giá. Rồi, với đứa bé trong tay, nhà tôi đi chầm chậm một vòng quanh nhà thờ với vẻ bất mãn và nghi ngờ. Từ vòm nóc đổ xuống một luồng ánh sáng lạnh nhưng sống động, xuyên qua lớp kính màu. Vợ tôi đi từ nhà nguyện này đến nhà nguyện khác, thám thính hết mọi cái, ghế, bàn thờ, tranh ảnh, coi thử có tiện bỏ đứa bé lại đây không - và tôi thì lẽo đẽo theo sau cách một quãng, vừa nhìn chừng cửa ra vào. Một cô gái cao lớn ăn vận toàn đỏ, tóc vàng óng bước vô. Hơi vướng vì cái rốp chật bó, cô ta quỳ gối và sau vài giây cầu nguyện, cô làm dấu rồi bỏ đi ra, không thèm nhìn chúng tôi lấy một cái. Theo dõi mọi cử chỉ đó, vợ tôi thình lình nói : "Không, nhất quyết là không... những người tới đây đều như cái cô đó hết, ai cũng vội vã đi vui chơi và tha thẩn trong các cửa hàng... mình đi thôi". Và vừa nói, vợ tôi bước ra khỏi nhà thờ.
Chúng tôi ngược lên gần hết Corso, bước rất nhanh, vợ đi trước, tôi theo sau, và ngang tới quãng trường Venise, chúng tôi vào một nhà thờ khác. Nhà thờ này lớn hơn cái trư861
Một hôm, viên giám đốc Dưỡng trí viện thấy một thân chủ cắn đầu bạn đồng viện lia lịa từng cái một bèn hỏi:
Anh làm gì thế?
Vị thân chủ đáp:
Tôi mổ nó, vì tôi là gà.
Viên giám đốc nói:
Ờ! Hay nhỉ! Còn anh này?
Nó nói tôi là hột lúa.
2857
Một người phàn nàn với bác sĩ:
- Bác sĩ biết không, người nhà tôi điên cả rồi. Họ nhất định nhét tôi vào bệnh viện tâm thần chỉ vì tôi thích tất sợi hơn tất nylon.
- Thế ư? Tôi cũng thích tất sợi hơn tất nylon. Người kia hỉ hả:
- Có thế chứ! Tôi biết thế nào cũng có người nghĩ giống tôi mà. Thế bác sĩ thích dùng tất sợi... với nước sốt cà chua hay nước luộc gà?
2266
- Thưa các ông, nhà tôi có một ổ chó con trở chứng, đòi ăn cứt sốt, cho nên phải đun cho chúng một ít.
Lý trưởng trừng mắt hỏi:
- Ai bảo chú làm thế.
Xiển đáp:
- Thưa các ông, người ta thường nói: "Lau nhau như chó đau tranh cứt sốt". Thấy người ta nói như vậy thì tôi cũng làm như vậy thôi.
Sau khi khám cho một bệnh nhân, bác sĩ nói:
- Bà hoàn toàn khoẻ mạnh. Tôi chỉ khuyên bà nên ra những nơi có không khí trong lành hơn, còn mùa đông, bà nên mặc ấm hơn chứ đừng ăn mặc hở hết cả cổ ra như thế này.
Khi bà về nhà, người chồng hỏi:
- Bác sĩ bảo sao hả em?
- À, bác sĩ khuyên em mùa hè nên đi nghỉ vùng biển, còn mùa đông thì nên mặc áo lông cáo.
1610
Chị ta rủa tôi là loài mèo mả gà đồng cù bơ cù bất lang thang đầu đường xó chợ, ở đâu không biết đã bò vào nhà chị ta, ngấm ngầm mưu mô quyến rũ mê hoặc chồng chị ta. Chị ta mắng tôi là loại lẳng lơ xảo quyệt, là kẻ thứ ba đã cố tình chen vào ly gián, gặm nhấm, đầu độc tình cảm nồng nàn thắm thiết mà vợ chồng chị ta đã dày công vun xới.
Không đúng. Oan cho tôi, chị ta loạn trí mất rồi, phát điên phát rồ, nói năng lảm nhảm chẳng còn tỉnh táo. Các vị đừng để cho nước mắt của chị ta, những thống thiết nức nở, những xanh xao nhợt nhạt, đầu bù tóc rối của chị ta lay động lòng thương. Chị ta đơm đặt vu khống cho tôi đấy. Hoàn toàn vu khống. Các vị nghi ngờ tôi ư? Thế thì làm ơn hãy lắng nghe tôi kể lại toàn bộ sự thật nhé!
Vâng, tôi cam đoan chỉ kể toàn sự thật.
* * *
Tôi còn nhớ rất rõ hôm ấy là một ngày đầy nắng. Nắng rất đẹp. Những sợi nắng mong manh, óng ánh như tơ đan vào nhau khít khao thành một tấm lưới mỏng nhẹ, phủ lên khắp các đường phố nhà cửa một màu vàng bóng bẩy.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh. Người đàn ông râu ria, dáng vẻ bụi bặm. Anh bước thẳng đến đối diện với tôi, thận trọng đỡ lấy tôi và thật dịu dàng nâng nhẹ tôi trên tay. Hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang tôi với nhịp phập phồng rất nhẹ của những mao mạch đang thở dưới làn da mềm mỏng. Anh chăm chú ngắm nghía tôi trong lúc lắng nghe ông chủ tôi giới thiệu lai lịch của tôi.
Anh nhìn vào mắt tôi. Một luồng sáng lung linh nhè nhẹ đi xuyên qua tôi. Hình như tôi đã run lên, một rung cảm mơ hồ kỳ lạ không sao hiểu được. Hay có lẽ vì tôi được cấu tạo từ những tế bào nhạy cảm nhất, có tài ghi nhận những cảm xúc tinh tế nhất nên tôi đã nhận ra những dấu hiệu rung động đầu tiên từ mối giao cảm vừa nảy sinh giữa anh và tôi chăng?
Cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ta. Chị kề sát bên anh, gần như lọt thỏm vào lòng anh, duyên dáng đáng yêu như một chú mèo. Căn cứ vào chất lượng và độ dày của thứ ánh sáng bao quanh hai người, tươi tắn trong trẻo và ánh vàng, tôi biết tình cảm của họ dành cho nhau đang thời kỳ đầy đặn sung mãn như trăng mười sáu.
Ông chủ vỗ nhẹ lên người tôi, thì thầm lời chào tạm biệt. Chính chị đã đưa tay sốt sắng đón lấy tôi, âu yếm bảo bọc tôi, hớn hở đưa tôi về nhà. Thái độ của chị lúc ấy quả thật rất thân thiện, thương yêu, thậm chí trân trọng nữa. Nào có ai ngờ cũng chính giây phút ấy, cả ba chúng tôi đã vô tình dắt nhau vào một cuộc cạnh tranh, một trận ganh đua giành giật đầy dằn vặt và xâu xé.
* * *
Đêm hôm ấy, bên cạnh giường ngủ của hai người, tôi nghe thấy những tiếng động đặc trưng khi một người đàn ông biểu lộ tình yêu với một người đàn bà. Đó là tiếng sột soạt của quần áo lặn vào chăn nệm. Là tiếng khúc khích của môi mềm vùi vào da thơm. Là tiếng lắc rắc của tơ tóc bối rối xoắn xuýt lấy ngón tay. Là nhịp điệu chuyển động của những đốt xương càng lúc càng nhịp nhàng dồn dập. Là tiếng róc rách của máu cuồn cuộn chảy dồn về tim, sôi nổi ào ạt rồi trầm lắng dịu dần. Tiếng va đập âm âm của cánh tay rơi xuống gối uể oải. Tiếng cóc cách rất nhẹ của toàn thân duỗi dài mệt rũ.
Tôi nằm im lắng nghe tiếng xào xạc của đôi cánh mi nhẹ nhàng khép lại. Những âm thanh cuối cùng của bản giao hưởng trôi qua trong đêm.
Buổi sáng, động tác đầu tiên khi anh thức dậy là khẽ chạm vào tôi, ôm lấy tôi và lần lượt gỡ bỏ những lớp áo trên người tôi, soi mói mọi ngóc ngách cơ thể tôi. Những ngón tay anh lần mò sờ sẫm, hăm hở tìm kiếm khám xét từng khe kẽ núm nút. Tôi lại run lên, lần này là vì sự tiếp xúc quá ư gần gụi. Hơi thở anh vờn quanh tôi nóng rực, bám vào da tôi rờn rợn nhột nhạt. Tôi ngượng ngùng vì những xúc cảm lạ lùng thầm kín đâu đó trong tôi bỗng nhiên bùng vỡ tỏa lan tràn trề không sao kiềm nén, đành để lòng mình bật mở phơi bày trọn vẹn thật thà tinh khôi.
Chị trở mình thức giấc. Người đàn ông tham lam không biết giấu giếm tình cảm vội giấu tôi vào lòng và kín đáo ra hiệu cho tôi. Tôi ngoan ngoãn chiều anh, tham gia trò chơi đồng lõa để rồi chẳng bao lâu sau tôi được tận hưởng niềm vui cùng anh chứng kiến tác phẩm chung của chúng tôi chào đời. Một đường cong mềm mại hình dấu ngã mang khuôn mặt ngái ngủ của người đàn bà không chỉ vẽ lên khoảng tường trắng đơn điệu nơi đầu giường một khung cảnh nên thơ mà còn phả vào gian phòng làn hơi êm dịu huyền ảo.
Phải nói rằng đã từng có thời kỳ rất tuyệt vời khi cả ba chúng tôi hết sức hòa hợp gắn bó với nhau, thật lòng mong muốn luôn được ở bên nhau. Mãi mãi và mãi mãi. Cả ba chúng tôi đã cùng nhau tạo ra những tác phẩm nho nhỏ xinh xắn dễ thương. Những tập ảnh màu và đen trắng, chân phương hay kỹ xảo, tự nhiên hay lồng ghép, bất ngờ hay dàn dựng. Khắp nhà, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh của chị. Trên tường là chị tựa cửa suy tư trong bóng hoàng hôn. Nơi kệ sách, tà áo chị chấp chới như cánh chim đang bay trong gió lộng. Trên bàn làm việc của anh, chị tươi cười bên khóm lan hay lúng liếng dưới vành mũ.
Ông chủ tôi, tất nhiên bây giờ ông không phải là chủ tôi nữa nhưng tôi vẫn thích gọi ông là ông chủ, ghé thăm gia đình chúng tôi. Vâng, chẳng phải anh và chị đã mặc nhiên xem tôi như một thành viên thân thiết trong gia đình rồi sao? Hai người đàn ông ngồi với nhau hàng giờ nói mãi những chuyện xảy ra ở đâu đâu rất xa vời về những người rất xa lạ mà chị và tôi chẳng hề quen biết. Ví dụ như Kishin Shinoyama là ai hoặc Daisaku Ikeda là người của xứ sở nào? Thỉnh thoảng chị lịch sự quay đi kín đáo che miệng ngáp, cuối cùng lặng lẽ đứng lên bỏ vào nhà.
Không một ai để ý đến khoảng không trống vắng xuất hiện nơi vị trí của người đàn bà. Hai kẻ đối thoại vẫn tiếp tục say sưa trầm trồ sự đơn giản mà sang trọng của những bức ảnh thuần túy một gam màu trắng xóa. Họ không tiếc lời thán phục người đã xếp đặt bố trí nguồn sáng quá khéo để những vệt xám mờ chuyển tiếp tinh tế khiến cho hình khối của những cái đĩa trắng, tách trắng vẫn nổi bật lên trên nền phông trắng với bóng đổ và đường viền thật thanh thoát.
Họ thắc mắc, phỏng đoán và tranh cãi về kỹ thuật thực hiện bức ảnh chụp những cánh sen trắng đang run rẩy đung đưa, ẻo lả nghiêng mình theo chiều gió nhẹ. Ảnh chụp mà màu sắc ánh sáng mơ mơ huyền hồ như tranh vẽ, tranh vẽ mà động thái chi tiết rõ ràng tỉ mỉ hiện lên không thiếu một đường gân mỏng mảnh li ti. Một phong cảnh sống động mà lại vô cùng tịch mịch.
Anh kể cho ông chủ tôi nghe kỷ niệm về những chặng đường. Thì ra anh là người thích đi và đã đi rất nhiều. Thời gian qua chị đã làm được một việc phi thường là độc chiếm trái tim và níu chân anh một chỗ quá lâu. Anh cảm thấy trong người dường như đang có những triệu chứng báo hiệu căn bệnh thích lang thang sắp tái phát. Anh cao hứng thổ lộ ý định về một chuyến đi. Giờ đây, mỗi khi nhớ lại tôi cho rằng chính chuyến đi này đánh dấu một thời kỳ mới trong cuộc đời của anh, hay chính xác hơn cả tôi và chị nữa. Đó là thời kỳ xuất hiện những vết rạn dù chỉ lờ mờ nhưng cũng đủ cho ánh sáng bao quanh hai người cứ thất thoát, mỏng đi và lu mờ dần.
Trong một lần giận dữ thóa mạ tôi, chị ta cũng nhắc đến chuyến đi này như thể là thời điểm tôi bắt đầu bộc lộ bản chất xấu xa của kẻ thừa cơ lợi dụng nước đục thả câu.
Không đúng. Bản chất của tôi dẫu chưa hoàn hảo nhưng cũng hoàn toàn không như lời cáo buộc của chị. Trong lúc chị chờ anh phải dỗ dành nài nỉ, dậy sớm lôi chị ra khỏi giường thì tôi đã gọn gàng tươm tất. Trong lúc chị vật vờ lơ mơ như người máy sắp hết pin thì tôi rất tươi tỉnh, lẹ làng. Đường lên cao nguyên tuy ngoằn ngoèo thăm thẳm, đôi chỗ còn gập ghềnh dằn xóc nhưng dọc đường bao giờ tôi cũng luôn theo sát bên anh, không lúc nào rời, nhanh nhảu vâng lời giúp anh ghi lại những hình ảnh cảnh sắc trong lúc chị chán nản đếm bước loanh quanh trông đứng trông ngồi, càng lúc càng tỏ ra sốt ruột.
Với tôi, thật là một chuyến xuất du thú vị vì chưa bao giờ tôi gần anh và hiểu anh đến thế. Với chị, quả là một hành trình tra tấn kéo dài dằng dặc với bao nhiêu ê ẩm mỏi mệt rã rời. Thế mà lúc đến nơi anh còn làm chị tuyệt vọng đến cùng cực khi thông báo cả bọn sẽ qua đêm trong cảnh không nhà. Lần ngủ bụi đêm đó trở thành một ký ức thơ mộng đẹp đẽ không bao giờ mờ phai trong bộ nhớ của tôi. Đến tận lúc này tôi như vẫn còn đang nghe tiếng gió thổi vi vút, tiếng rì rào không dứt của ngàn thông, tiếng lép bép của củi khô phụ họa tiếng lửa phun từng hồi phừng phực. Tôi ước gì được sống lại khoảnh khắc giấu mình trong ngực anh, rúc trong hơi ấm của anh mặc cho ngoài trời căm căm rét lạnh.
Cuối cùng chị cũng thôi không ca cẩm trách móc anh nữa, sau khi tuyên bố đây là lần đầu cũng là lần cuối chị theo anh đi nghỉ mát cái kiểu điên khùng này.
Tôi không hiểu nổi sao người ta có thể thản nhiên cuộn tròn trùm chăn kín mít, nhắm mắt ngủ được giữa không gian huyền hoặc như thần thoại này? Bỏ qua tiếng thông reo kỳ dị như tiếng hát của dàn đồng ca ma quái lúc khoan lúc nhặt, lúc nhỏ lúc to xì xào vang vọng suốt đêm? Bỏ qua bầu trời đầy sao giăng kín quanh mình với những ngôi sao màu hồng, màu trắng, màu lục? Cả những vì sao màu xanh lơ rất nhạt, khiêm tốn đến nỗi gần như lẫn vào ánh sáng của những vì sao khác. Ngôi sao nào cũng long lanh nhấp nháy như đang nheo mắt tinh nghịch nhìn xuống trần gian.
Trên đỉnh núi cao có một người trần gian đang bơ vơ lặng ngắm những bức tranh bí ẩn vẽ bằng ánh sáng, thì thầm thủ thỉ kia là thắt lưng của chàng hiệp sĩ. Tôi dáo dác: đâu nào anh? Kia kìa, là ba ngôi sao thẳng hàng với nhau đó, thấy chưa? Em thấy rồi. Bầu trời mùa đông đẹp nhất là sao Hiệp Sĩ, Bắc Đẩu cũng không bằng đâu. Thế à? Người ta còn gọi nó là sao Sâm, hãy nhìn ngôi sao sáng nhất kia đi, so với nó mặt trời chỉ là hạt đậu. Thật không, sao trông nó nhỏ bé thế? Ừ, nhỏ bé thế thôi vì nó cách xa trái đất đến ba trăm năm ánh sáng. Trời ơi, thế mà em cứ tưởng chỉ cần rướn mình lên một chút, giơ tay cao một chút là có thể chạm vào nó được rồi.
Anh cười khẽ. Chị cựa mình cằn nhằn trong bóng tối: sao không chịu ngủ đi, làm gì mà cười một mình giữa đêm khuya như thế, điên à?
Kể từ ngày đó tôi biết mình không thể rời xa anh được nữa. Và anh cũng vậy. Anh cũng cần tôi, như người ta thường nói, hai chúng tôi đã là một thể thống nhất không thể tách rời, tâm ý tương thông luôn luôn truyền động cộng hưởng với nhau mọi cảm xúc.
Thế đấy, từ đó chúng tôi không rời nhau nửa bước, đi đâu anh cũng đưa tôi theo và dĩ nhiên tôi sẵn lòng đánh đổi mọi thứ với bất cứ giá nào để luôn được ở bên anh bất kỳ nơi đâu trên thế gian này. Tôi theo anh đến miền gió cát dù cát khô làm tổn thương tôi. Tôi theo anh xuống biển dù biển mặn làm tôi phát bệnh. Tôi không ngại ngần dậy sớm thức khuya, dầm mưa dãi nắng, vui vẻ có mặt mỗi khi anh cần có tôi.
Chị bắt đầu kêu rêu anh thiếu công bằng, quan tâm đến tôi quá đáng, dành thời gian cho tôi quá nhiều. Chị hầm hứ ngấm nguýt mỗi khi anh mua áo đẹp cho tôi, sắm sửa cho tôi đồ dùng trang điểm, dành riêng cho tôi một không gian biệt lập, tiện nghi sáng sủa và ấm áp. Chị nhiếc móc anh chăm sóc cho tôi chẳng khác nào chăm cho nhân tình, tưng tiu tôi còn hơn cưng yêu vợ.
Lần này chị ta nói đúng. Chúng tôi cần nhau quá mất rồi, yêu nhau quá mất rồi, thời gian bên nhau luôn luôn quá ngắn, không bao giờ đủ. Cả tôi và anh đều biết chị ta đã nổi cơn ghen nhưng thật không ngờ lòng ghen của chị ta lại ghê gớm đến thế.
Hôm ấy, chúng tôi đang rình chờ chộp bắt một chi tiết cho tác phẩm “Thanh đình điểm thủy” anh ấp ủ đã lâu. Rong ruổi nhiều ngày rồi chúng tôi mới bắt gặp một cánh chuồn chuồn đẹp đến thế, một bờ ao mướt xanh như thế và nguồn sáng thích hợp đến vậy. Thế mà đúng lúc chú chuồn chuồn vừa thò chân chạm mặt nước, từng vòng sóng nước bắt đầu lan ra thì điện thoại reo lên inh ỏi. Chuồn chuồn ta giật mình thảng thốt bay lên. Anh chỉ còn biết thở dài thất vọng, buông tay tiếc ngẩn.
Thẫn thờ trở về nhà, hồn vía vẫn còn vấn vương trên cánh chuồn chuồn không hề để ý đến đám đông đang ồn ào huyên náo trong nhà, anh đi thẳng vào phòng ngồi thừ ra. Bước vào thấy anh đang gò lưng cặm cụi chăm chút cho tôi, chị ta cay đắng tuôn ra những lời chì chiết. Đi hoang cả tháng gọi mãi không buồn về, đú đởn với nhau ngoài đường chưa chán hay sao mà về đến nhà còn không chịu ra tiếp khách khứa, ngồi lì ở đây ôm mãi cái máy chết tiệt. Làm ăn sinh sống không lo, ngày tư ngày tết cũng không chịu ở nhà sum họp vợ con. Chăn êm nệm ấm không muốn, lại thích lăn lóc ngoài bờ ngoài bụi, lúc nào cũng xộc xệch bẩn thỉu như thằng ăn cắp.
Này thì trăng sao. Chị giật tung cái áo của tôi. Này thì gió máy. Chị gạt phăng tất cả phụ tùng của tôi. Này thì nghệ thuật. Chị hung tợn giằng lấy tôi, quật mạnh tôi xuống đất. Cơ thể mỏng manh yếu đuối của tôi không sao chịu nổi cú va chạm dữ dội. Thế là tôi vỡ tan. Thế là anh chết điếng, đau khổ như cả mùa xuân cũng vừa vỡ nát, tan tành. Thế là những tia sáng yếu ớt còn leo lét cháy xanh xao giữa hai người cuối cùng cũng tắt ngấm, để lại một khoảng trống mênh mông kinh hoàng.
Một thời kỳ mới đã mở ra giữa đôi vợ chồng. Thời kỳ của lạnh lùng xa cách, oán hận và đầy ắp căm hờn.
* * *
Từ bao lâu nay, người ta vốn coi tôi như một công cụ, một thứ đồ dùng không hơn không kém. Chỉ có anh, anh mới hiểu rằng dù chỉ là một cái máy ảnh, tôi vẫn không hề vô tri vô giác. Tôi vẫn có một tâm hồn. Tâm hồn tôi, ngoài anh ra còn ai hiểu thấu?
Một cậu bé đi học về và khoe với bố:
- Con đã nói về bố trong bài tập làm văn của con đấy, bố ạ...
- Ồ, thế hả? Đề tài của bài văn đó như thế nào?
- À, thầy bắt chúng con tả lại người anh hùng của mình, thần tượng trong cuộc sống của mình ấy mà...
- Tốt, bố rất tự hào về con, thế con đã viết gì?
- Con nói rằng bố rất khỏe mạnh, đẹp trai, thông minh, lịch sự... Con thực sự rất hãnh diện về bố!
- Bố hoàn toàn không biết là con đánh giá bố cao như thế...
- Không đâu ạ, chỉ là vì con không viết được tên của diễn viên điện ảnh Mỹ Arnold Schaerwzeniger, à không phải... Schiaerzeggaer... hay là Schaerwzeniger gì đó...
1108
Tất cả những câu hỏi nêu trên, có lẽ sẽ được lý giải phần nào qua sự tìm hiểu, nghiên cứu và nhận định, soi sáng của các nhà nghiên cứu lỗi lạc về những hiện tượng luân hồi, tái sanh, nghiệp quả. Những nhà nghiên cứu này phần lớn là những khoa học gia, những người được xem như đã mạnh dạn bước qua ngưỡng cửa giới hạn của khoa học thực nghiệm để tiến vào thế giới tâm linh có tánh cách siêu nhiên kỳ diệu .....
****** Xin mời các bạn đọc những câu chuyện có thật đưới đây để hiểu rõ thêm về luân hồi, nhân quả, và tiền kiếp... hậu kiếp...
****** Những câu chuyện này được trích từ "Những Bí Ẩn Về Tiền Kiếp Và Hậu Kiếp" của Ðoàn Văn Thông biên soạn và nhà sách Nguồn Sống xuất bản.
Sau đây là tài liệu... đã thu thập được từ những người đã gần gũi với cái chết hay đã có lần sống lại, đã trải qua một đoạn đường vượt xa ranh giới cõi sống và cõi chết, nghĩa là đã bước đi một khoảng đường qua bên kia cửa tử để rồi vì một lý do nào đó lại quay về... và đã sống lại. Sau đây là ba trường hợp của những người chết đi sống lại đã mô tả... và đã đăng tải trong báo Tiền Phong 1992...
1. Một người tên là Iva Brawn, sinh sống ở Lamirada (Cali) đã bị tai nạn xe hơi khi băng ngang qua đường lộ. Người này bị xe hất tung đi rất xa và ngất xỉu. Trong thời gian mê man như chết đó, người này đã thấy nhiều hình ảnh lạ lùng: nguồn sáng từ đâu chói lòa bao phủ và có tiếng nói phát ra từ ánh sáng đó "đừng sợ, con sẽ không sao cả" sau 6 ngày hôn mê, người ta cứ ngỡ rằng bà chết nhưng rồi bà sống lại và bà kể chuyện nầy cho người chồng nghe. Mấy năm sau, chồng bà Iva Brawn mất và một năm sau, bà Iva đang nằm ngủ bổng nhiên thấy chồng mình xuất hiện nói với bà rằng: "Cách đây mấy năm, mình có kể cho tôi nghe những gì mà mình đã thấy trong vụ tai nạn xe hơi, nhưng tôi không hiểu, giờ đây tôi đã hiểu nơi đây thật đẹp, nhất là nước. Mình không thể tưởng tượng được là nước ở đây đẹp đến cở nào... "
2. Một phụ nữ tên là Sttooksbury kể lại rằng, bà bị chính người chồng dùng dao quyết đâm chết nhưng nhờ bề trên che chở, bà đã được sống lại trước sự kinh ngạc của các y tá, bác sĩ ở bệnh viện. Stooksbury kể rằng: "Lúc bị ngất đi và được mang vào bệnh viện ai cũng tưởng tôi chết vì máu ra quá nhiều, riêng tôi, tôi cảm thấy như trôi vào một đường hầm tối đen...ở ngưỡng cửa sinh tử, tôi đã trông thấy mẹ tôi đứng đó thật rõ ràng, bà đưa tay vẩy vẩy ra dấu bảo tôi hãy trở về: "Hãy trở lại đi, chưa tới lượt con đâu!".
3. Bà Connie Zickefoose ở Cloverdale (tiểu bang Ohio) kể rằng: Lúc đó tôi đang ở trên bàn sanh, đầu óc tôi quay cuồng rồi một màn đen phủ ập lên... tôi thấy mình đi trên con đường đầy ánh sáng, hoa nở, hồ nước với cá bơi lội muôn màu... Tôi vào một căn phòng, trong đó có chúa Jesus. Chúa ân cần đặt bàn tay lên vai tôi và nói: "Con không vào được đâu! Vì một khi con đã vào thì không thể ra được - phải nhanh lên vì ở đây không có thì giờ, và trên cõi thế giờ của con sắp hết rồi! Thế rồi tôi trở lại, tôi thấy thân thể tôi rõ ràng ở trên bàn sanh, mặt tái nhợt. Các bác sĩ đang yên lặng, có lẽ họ nghĩ rằng tôi đã chết. Rồi tự nhiên họ reo lên vì biểu hiệu sự sống của tôi đã thể hiện qua cái máy gắn vào cơ thể tôi...
Kể từ khi cuốn sách "Life after Life" xuất bản năm 1975, hàng ngàn trường hợp liên quan đến vấn đề tiếp cận với những hình ảnh thấy được sau khi chết được báo cáo, phân tích và nghiên cứu.
Bác sĩ Melvin Morse đã kể lại một trường hợp có thật đã xẩy ra như sau:
Vào năm 1982, một bé gái 7 tuổi bị rơi vào một hồ bơi, khi vớt lên, thì bé này đã ngưng thở gần 20 tiếng đồng hồ. Các bác sĩ cho rằng cháu bé này đã chết. Nhưng như có một phép lạ, nhờ hô hấp nhân tạo, cháu bé đã tỉnh lại và sau đó đã kể những gì cháu đã trải qua trong thời gian coi như đã chết ấy. Cháu cho biết đã gặp một người mà cháu nghĩ rằng đó là Chúa Trời. Người hỏi : "Cháu có muốn ở lại đây không thì cháu trả lời muốn nhưng người lắc đầu: con còn mẹ, con có trách nhiệm với người mẹ đang còn sống, vì thế con nên trở về..."
Ngoài ra cháu còn kể rằng cháu đã gặp nhiều trẻ con và người lớn, những người này đi lại tự nhiên nhưng nét mặt không vui và không rõ nét lắm. Ở đây có nhiều người tập trung như chuẩn bị đi đâu, có lẽ đang chờ tái sanh. Khi bác sĩ Melvin Morse hỏi cháu bé rằng: cháu đã tỉnh lại lúc nào cháu có biết không, thì cháu bé trả lời là khi nghe Chúa bảo con có trách nhiệm với mẹ đang còn sống hãy trở về thì vừa lúc cháu tỉnh lại...
...Dấu tích luân hồi là những gì khả dĩ giúp chứng minh Luân Hồi là có thật, hay ít ra cũng là hình ảnh của dấu ấn một thời quá vãng nào đó ở con người. Ðể dễ hiểu hơn chúng ta thử đọc câu chuyện có thật sau đây đã xẩy ra ở Ấn Ðộ, mà báo Inda Today đã đăng tải như sau:
Titu là một cậu bé con mới 5 tuổi có cha mẹ là Samti và Makhavia Pratxa ở làng Varkhe... Lúc cậu bé vừa lên năm thì người mẹ rất ngạc nhiên khi nghe cậu lập đi lập lại câu nói lạ lùng:
- "Tôi chính là người đàn ông chủ cửa hàng bán máy phát thanh ở Agra. Vợ tôi là Uma, tôi phải đến đó. Tôi chính là Suresh Verma". Cha cậu bé cũng rất ngạc nhiên khi nghe con nhắc lại câu nói này, người cha kéo con lại phía bên mình và hỏi:
- "Con có thể nói rõ thêm cho ba nghe về điều con nói không?". Cậu bé chậm r%C
3593
Vác một đàn con trên vai
Ta đi bụi đời
Chín hướng mười phương
Trạm đầu dừng chân
Chốn Ngọc Hà lừng danh xóm lưới
Bến dứa trổ gai
Thân tù tội
Ngày cơm cháy lót lòng không đủ no
Đêm nằm co sàn gạch
Lạnh rút gân nghe con khóc òa
Mẹ đứt ruột
Tiếng ù ơ rưng rức đêm thâu
Con muỗi buồn xo
Con muỗi vo ve
Vác một đàn con trên vai
Lôi thôi lếch thếch
Thân ăn mày
Tự đáy biển trồi lên đầu non
Mẹ nhìn con
Mây kêu nhức, gió rên buồn, sương kêu ốm
Con nhìn mẹ
Xơ xác liễu hồn
Quẹt nước mắt vắt nguồn thơ
Ăn qua bữa
Miếng tủi miếng thắt
Mặn lạt tình thâm
Bằng đôi chân của khủng long
Bằng đôi cánh đại bàng
Bằng trái tim gà mẹ
Ta áp đảo biển đông
Dọn đường thế hệ
Đưa con đến xứ hào quang
Rộng nhìn năm châu
Nở bừng trí tuệ
Đến đây
Bốn mùa tiết đổi
Cây trái ngọt lành
Mẹ mẹ con con
Lết mòn ruộng dâu
Từ đất bùn ta đứng lên
Cất tiếng hát mừng đời tự do
Tiếng hát thấm đòn
Tiếng hát vẫn dòn tan
Thấm thoát mười sáu năm
Ta tất bật bụi đời
Quên thời gian quên phấn quên son
Hôm nay nghe con ra trường
Ta rộn ràng
Thấp thỏm soi gương
Mới thấy hoang tàn đời dâu biển trên nét mặt
Mới giựt mình
Thấm mệt
Tuổi xuân đã tiêu ma
Hôm nay con mừng vui
Ai cũng mừng vui
Riêng ta
Ta đứng bùi ngùi
Riêng ta
Ta đứng bồi hồi
Nghe loa xướng danh tên con
Tân khoa tiến sĩ
Mẹ òa khóc
Tưởng gọi đúng tên mình
926
Categories
Advertisement