Cô ấy vẫn thường vuốt tóc
Nghiêng đầu nhìn vụt sang tôi
Hai đứa học chung một lớp
Mà sao chẳng nói nên lời

Em ơi đừng nhìn như thế
Khung trời xanh thật là xanh
Ngại gì mà em e lệ
Mắt anh em cứ thẳng nhìn

Và tôi cũng thường vuốt tóc
Nghiêng đầu nhìn vụt sang em
Bốn mắt gặp nhau bối rối
Sân trường bóng lá chao nghiêng.

1535




Một thanh niên cùng cô bạn gái đang đi dạo trên một con đường quê; phía bên kia hàng rào là một cánh đồng đầy hoa dại sặc sỡ. Chàng thanh niên leo qua hàng rào để hái cho cô bạn một chùm hoa. Đột nhiên anh ta trông thấy một con bò mộng đang lừ lừ nhìn mình ở cách đó khoảng chừng sáu, bảy mét. Hơi hoảng một chút, chàng ta gọi một bác nông dân đang đứng ở thửa ruộng bên cạnh:

Này con bò này có còn an toàn không ông?

Ồ!

Bác nông dân bảo

Tôi dám chắc là nó an toàn hơn cậu gấp bội vào lúc này đây.

2737




Trong một nghiên cứu, sinh viên nọ cảnh báo mọi người về một chất hóa học mình vừa tìm ra và đã được đăng ký bản quyền phát minh có tên “dihydrogen monoxide”. Nó gây ra hàng loạt tác hại.

- Gây vã mồ hôi nhiều.

- Là thành phần chính của mưa axit.

- Duy trì sự cháy khi chuyển sang thể khí.

- Chẳng may hít phải có thể gây ngạt chết.

- Một trong những tác nhân của sự xói mòn.

- Làm giảm hiệu quả của phanh ôtô.

Tìm thấy trong khối u của các bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối...

Anh ta gửi những kết luận này lên Tổ chức Sức khỏe thế giới và yêu cầu ủng hộ việc cấm sử dụng chất này. Có 43 người tán đồng ý kiến, sáu người chần chừ lưỡng lự, chỉ duy nhất một người biết tên của chất đó: nước.

1111









Bây giờ thì đã hết mộng mơ
Nhưng vẫn nhớ thời mơ mộng đó
Bên gốc phượng già em đứng đợi
Tiếc thầm chưa một lần hôn em

Anh vẫn biết  mình còn run sợ
Vì tình yêu chỉ  chớm ban sơ
Như sợi nắng rơi trên vũng tuyết
Mùa Xuân về một thoáng bâng quơ
 
Anh là cát chờ thuỷ triều đưa sóng
Xoá tan đi vết tích bước chân hoang
Em chợt lớn thì trái sầu vừa chín 
Tự hỏi lòng sao tình quá xa xôi
***
Tuổi xuân qua lặng lẽ từ bao giờ
2721




Đã nhủ lòng mình phải bắt đầu quên


Cứ coi người như người dưng qua ngõ


Cứ thanh thản như chưa từng gặp gỡ


Mà sao dạ vẫn không yên?


 


Mình sẽ quên, ừ, thì mình sẽ quên


Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ


Kỉ niệm xưa hóa thành cơn gió lạ


Mình sẽ thả bay đi...


 


Đã quên thì còn lưu luyến làm chi


Chiều qua, cả chiều nay người chẳng tới


Người có lẽ không ngờ mình đã đợi


Cũng như mình không tin mình đã buồn


 


Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên


Sẽ chẳng băn khoăn cũng chẳng thèm giận dỗi


Sẽ chẳng nhớ mong cũng chẳng thèm chờ đợi


Đã nhủ rồi mình sẽ bắt đầu quên./.

1219




Sau khi vị bác sĩ đã khám xong cho bệnh nhân, ông ấy yêu cầu bà ta ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn giấy và lè lưỡi ra; sau đó ông tiến hành kê hai toa thuốc. Khi xong công việc ấy, ông bảo:

A, ổn rồi đấy; bà có thể ngậm miệng lại được rồi.

Nói xong ông cảm ơn bà ta đã đến, bảo bà ta rằng bà ta sẽ ổn thôi rồi tiễn bà ta ra cửa.

Khi ông ta đóng cửa, cô điều dưỡng hỏi ông ta:

Vì sao bác sĩ bảo bà ta ngồi đó lè lưỡi ra đến những năm phút cơ ạ? Thậm chí ông cũng chẳng buồn nhìn vào lưỡi bà ta nữa cơ.

Vị bác sĩ bảo:

Làm như thế chỉ cốt giữ để bà ta yên lặng để mà tôi có thể tập trung đầu óc trong lúc kê toa thuốc cho bà ta.

2790




Vỏn vẹn một dòng, "Sao cũng được"
Thế là đau buốt tận đáy tim
Thì đi ... trời gió, dòng nước ngược
Từ nay không có kẻ đi tìm ...


Chưa gặp, mà lòng sao trắc ẩn (+)
Mới hay số mệnh tự thiên thu
Ngàn lần hãy nói tôi lầm lẫn
Rằng tình yêu ấy chỉ sương mù


Tôi thấy chiều nay gió thổi bay
Một vần thơ rụng lúc ban mai
Ngập ngừng tôi nhặt vần thơ ấy
Về ép trong tim những u hoài


Gấp nhẹ đôi tờ, quên tiếng hát
Để lòng thôi dứt những đường tơ
Ơ hay, sao biển về trong mắt
Mà không, gió bụi lúc giao mùa !


Thì chỉ một dòng, "Sao cũng được"
Mà sao đau buốt tận đáy tim ...

1522




Thầy giáo hỏi:
- Ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương ?
Cả lớp im lặng. Thầy giáo chỉ 1 học sinh:
- Em biết ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương không ?
Học sinh sợ sệt :
- Dạ không phải em.
Vừa lúc đó ông hiệu trưởng đi ngang.
Thầy giáo phân bua :
- Anh xem, học trò bây giờ tệ quá. Tui hỏi ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương mà không ai biết.
Thầy hiệu trưởng gật gù :
- Thôi anh nói anh Vương làm bản báo cáo rồi tui nói ban giám hiệu xuất quĩ đền cho. Đừng làm rùm beng mang tiếng chết
1320




Hai người hay khoác lác gặp nhau. Một người nói:

- Làng của tôi có người khổng lồ, đầu đội trời xanh, chân đạp đất.

Người kia:

- Còn kém xa người khổng lồ ở làng tôi. Người đó môi trên đụng trời, môi dưới đụng đất!

Anh chàng đầu tiên:

- Thế thì người anh ta nằm đâu?

Anh chàng thứ hai:

- Chà, cái mồm của ông ấy che hết tôi đâu còn trông thấy gì nữa!910




Một người dắt theo con chó hùng hổ chạy đến tiệm bán thú phàn nàn với ông chủ:

- Ông bán cho tôi con chó này và ông khen nó không ngớt lời. Thế mà tối qua kẻ trộm vào nhà tôi khoắng hết 300 đồng, nó chẳng sủa lấy một tiếng.

- Thưa ông... - Ông chủ từ tốn - Người chủ trước của con chó này vốn là một tỷ phú nên với số tiền ít ỏi như thế nó rất xem thường.

896




- Cậu biết không ? Quyển sách dày ơi là dày ! Cậu cho mượn thật có ích.

- Thì mình đã nói rồi mà, quyển sách đó nhiều bài hay lắm ! Cậu khoái nhất mục nào ?

- À ! Nó đã giúp tớ ... tiêu diệt kẻ địch lợi hại.

- Cái gì ?

- Tớ đang đọc, bỗng một con chuột cống chạy qua, tớ cầm quyển sách "chơi" liền, và ...

- Trời đất ơi !!!1913




Một bà già to béo đi ra khỏi siêu thị, khi đến bên chiếc xe của mình, bà phát hiện mấy gã trai đang ngồi bên trong. Lập tức, bà ta mở phắt túi xách, lôi ra một khẩu rulô to tướng, lên đạn "roạt" một cái, chĩa thẳng vào chúng và quát to:
- Mấy cái bị rách! Cút ngay không tao nổ bể sọ hết cả đám! Bọn trộm chạy bán sống bán chết. Bà béo ngồi vào xe, không tra nổi chìa khoá vào ổ điện, mãi sau bà mới phát hiện ra là chiếc xe của mình ở cách đó không xa. Khi lái xe ra đến đầu phố, nhìn thấy xe cảnh sát chở mấy tên trộm, hú còi chạy ngược lại, bà ta lẩm bẩm:
- Cảnh sát bây giờ tài thật, mình chưa kịp đi báo, thì họ đã tóm cổ được bọn chúng rồi!
2092


Powered by Blogger.