Về ở với anh đi


     Sáng nay chị đứng trước gương, bỗng giật mình khi phát hiện thấy ở thái dương có vài sợi tóc đã bạc trắng. Một luồng điện như chạy lướt qua người, chị trấn tĩnh nhủ thầm, cũng tới tuổi bốn mươi lăm rồi còn gì! Hai thằng con trai, một đứa vào đại học, một đứa đã cuối cấp hai.

      Gần hai chục năm lo lắng tất bật vừa đi làm, vừa nuôi con ăn học, tạo dựng cho chồng nhiều thời gian cơ hội có được một vị thế trong cơ quan. Thế rồi công lao của chị, ông trời cũng đền bù xứng đáng. Chồng chị được cử đi làm luận án tiến sĩ ở một nước Đông Âu xa tít tắp và với thời gian dài, nên được tạo điều kiện mang theo cả vợ con. Hai năm trời trôi đi, lại tất bật lắng lo, chăm chút sưởi ấm cho chồng con trên mảnh đất lạnh giá xứ người. Nghĩ đến ngày về nước, sẽ đủ tiền nâng cấp được căn nhà nhỏ vừa mới hóa giá. Có nghề kế toán, đêm đêm chị nhẫn nại bên chiếc máy vi tính nhận thêm việc để làm...Tối qua, lúc thằng lớn cởi giày, chị thấy đôi tất của nó rách sắp lộ cả ngón chân cái, chị lại chợt nhớ đêm hôm trước, khi thay áo lên giường ngủ, ánh mắt chồng chị tỏ vẻ lạ lẫm, khi thấy chị vẫn còn mặc chiếc coóc-xê đã sờn cũ mua từ ngày nào. Chị cảm thấy hình như mình đang mang một lỗi lầm gì đấy, mặc dù đã từ lâu, chị không còn sống cho riêng mình nữa. Khu chợ trời mang tên "Sân vận động 10 năm" có nhiều người Việt nam buôn bán nhất Ba lan này, hôm nay chị tới là lần thứ hai. Lần trước, hồi mới sang, theo chân ông chồng đi mua sắm áo lạnh trên khu chợ tây, chị cũng đã len lỏi trong dòng người quanh sân. Sau hơn tiếng đồng hồ, cái túi xách chị đã khư khư giữ trong lòng, vẫn bị kẻ gian rạch lấy hết số tiền mang ở nhà đi. Từ lần đó, chị không còn giữ được nhiều thiện cảm với cái chợ trời sân vận động nữa. Mặc dù vậy, các ngả đường hướng về chợ sân, ngày ngày vẫn đông đảo khách lui tới. Người ta thấy ở nơi đây đa dạng hàng hóa của nhiều nước, giá cả lại mềm, rẻ hơn nhiều so với giá trong siêu thị hoặc cửa hàng. Bữa nay, không mang theo túi xách cũng chẳng đến khu chợ tây, chị yên tâm tới thẳng vùng chợ của bà con người Việt. Tại đây, thật dễ chịu khi được nói với nhau cùng thứ tiếng mẹ đẻ. Những người bán hàng gần giống nhau bởi vẻ mặt ưu tư nhưng bù lại ai cũng vui vẻ trả lời chỉ dẫn cho chị từng món hàng mà chị muốn mua, muốn biết. Tần ngần một lúc, chị bước tới một quầy hàng khá đẹp mắt bán tất,, khăn và đồ lót phụ nữ. Chủ nhân là một gã cỡ tuổi gần bốn chục, mặt đầy mụn trứng cá, ăn mặc chải chuốt, cười nhả nhớt chào mời...

      - Nào...em gái mua hàng đi, anh bán rẻ cho nha...

      Chị sửng sốt về cách nói năng anh em thân tình đường đột của gã, nom cái mặt đến khó chịu...Đã toan quay đi sang hàng khác thì gã đã tít mắt cười ngả ngớn, tay dứ dứ bịch coóc-xê trước mặt chị:

      - Anh biết rồi nha...đồng hương đang tìm món này phải không?...Mua cả bịch, tặng luôn đồng hương năm đôi tất chân này nha...

      Lần này chị suýt phì cười, mình nói giọng Baéc chính gốc, anh ta chọ chẹ tiếng tiếng - Nhầm to rồi, làm sao mà đồng hương, đồng khói được...Anh có nghe tôi nói... - Không lầm đâu.!..Gã hềnh hệch cướp lời...Giữa trời tây này, anh với em gái chẳng cùng chung chùm khế ngọt đó sao...Vậy đồng hương đúng quá rồi nha...

      Chị tủm tỉm cười trước sự giải thích nghe ra cũng có lý. Gã đàn ông lại hềnh hệch cười khoái chí, đẩy mấy chiếc coóc-xê về phía chị.

      - Chịu rồi nha...đồng hương chọn đi, kiểu này hơi bị đẹp đó. Đeo vào, chồng sướng,vợ cười suốt đêm...Hé!..Hé..!.Không hiểu làm sao chị thấy tự nhiên mình bạo dạn hẳn lên trong cách đối đáp chợ búa này:

      - Thôi, thôi ông tướng, bán cho đồng hương năm cái bao nhiêu đây ?

      - Rẻ mà...tính đồng hương sáu chục, tặng thêm năm đôi tất nữa đó...

      Gã nói cái giá cũng mềm đây, tính đàn bà trong chị chợt nổi lên...

      - Để cho đồng hương sao đắt thế...Chị cười xã giao còn gã lả lơi xuống giọng:

      - Em muốn bao nhiêu, anh chiều...

      Bỏ qua như không nghe thấy cách xưng hô anh em suồng sã của gã, ngần ngừ giây lát, chị quyết định trả cái giá nằm ngoài mong muốn của chị:

      - Bốn chục, vẫn tặng cho đồng hương năm đôi tất nữa đấy.

      - Chiều, chiều riêng mình em thôi nha...Đột nhiên gã nghiêng người thì thầm... Anh chỉ lấy em giá vốn thôi, ba mươi lăm "zua".

      - Vậy còn năm đôi tất ? ...Gã đột ngột dúi cả bịch tất vào tay chị, cười nhả nhớt thì thào...Tặng em cả lố mười đôi, kỷ niệm buổi gặp gỡ đầu tiên lưu luyến...Gã cố ý dề dà chạm vào tay chị.

      Chị cảm thấy mặt mình hơi đỏ. Quả thực, bị bất ngờ về sự thoải mái, dễ dãi nhanh chóng của gã...Trước mắt chị giờ đây, gã cũng hay hay, vui tính, dễ chịu...Chị chậc lưỡi, vài câu nói tếu táo nơi chợ búa mất gì đâu...Rẻ quá, mấy thứ này mình và thằng con đang cần, quen biết hắn ta để còn mua bán lần sau...Gã đàn ông như đoán được ý nghĩ của chị, gã chuyển thái độ, vẻ ân cần tình cảm như thân thiết từ lâu:

      - Nói thực nha...trông em rất ấn tượng. Em đang ở đâu? Có gần đây không?

      - Không gần mà cũng chẳng xa...Câu trả lời ỡm ờ như từ đâu bay tới, gã nhoài người ra sôi nổi:

      - Nhà em thuê bao nhiêu một tháng?

      - Ba trăm...Chị nói thủng thẳng trong khi gã trợn mắt ngạc nhiên...

      - Trời ơi! mấy người vậy?

 %
26nbsp;    - Bốn...

      - Cả chồng con hả?...Gã nhìn lơ lửng...Anh đoán biết đúng không nha!...

      - Sai...bạn bè thôi..Chị cười cười như không biết mình đang nói gì, gã giơ ngón tay trỏ đưa qua đưa lại...

      - Thôi mà, anh biết tỏng rồi nha...góp gạo thổi cơm chung chứ gì, cứ gọi là bồ đi...

      - Toàn là đàn bà con gái cả, muốn gọi là bồ cũng được...Chị thấy mình đang chơi trò ú tim, trốn tìm như hồi còn nhỏ. Gã đàn ông im bặt, liếc rất nhanh xung quanh một cái, tủm tỉm cười tình tứ:

      - Thực tình nha, nói gần nói xa chẳng qua nói thật. Anh có một mình, nhà phòng rưỡi thoải mái...Về ở với anh đi!

      Lần này chị bật cười thành tiếng và nhìn thẳng vào mặt gã, giọng đáp lại lạnh tanh:

      - Vội thế...từ từ cần thời gian, xem thế nào đã ...

      - Không cần, về ở với anh đi nha! Em khỏi mất tiền thuê nhà, bao giờ muốn đi cũng được...Gã nài nỉ, giọng van lơn.

      Chị muốn rũ ra cười nhưng cố nén, cầm lấy gói hàng chị quay lại nói được câu cảm ơn rồi bước vội. Gã đàn ông còn với theo thiết tha:

      - Lần sau lại tới... Anh chờ đấy...Về ở với anh đi nha!

      Ra khỏi khu chợ, chị đi chậm lại dường như để cảm nhận một sự hưng phấn tinh thần mà đã lâu chị mới có lại. Qua đoạn cầu chui có mấy sạp hàng bán đồ vải, một cô gái người Việt tròn xoe trong chiếc áo măng-tô bông dày cộp đon đả chào khách...

      Chị dừng lại, hỏi thử giá mấy thứ vừa mua, chị muốn khẳng định lần nữa chiến công mình đã được ưu tiên, ưu đãi...

      - Lố tất mười đôi, lấy chị một chục, còn coóc-xê chị mua năm cái, em lấy rẻ hai mươi lăm "zua" thôi. Tha hồ chị chọn...

      Cô gái vui vẻ thản nhiên chỉ các mặt hàng...Chị sửng sốt tưởng mình nghe nhầm, lẩm nhẩm hỏi lại:

      - Tất cả...cũng...ba mươi lăm "zua" !..

      - Vâng, đắt hả chị? Thôi được, em mở hàng cần cái vía, bớt chị năm "zua"...Cô gái không chờ xem ý khách, vội vã nhặt hàng bỏ vào túi nilon. Chị cảm thấy mặt mình nóng bừng, luống cuống chẳng nói gì, hụt hẫng bước đi như chạy...Đằng sau, tiếng cô gái bán hàng re ré: "...Này!...Rõ dớ dẩn, sáng ngày ra..." Tai chị ù đi, chị thấy mình như vừa đánh mất cái gì đấy, quý lắm. Cũng tại mình cả thôi, gia đình chồng con, chiếc máy vi tính...chẳng đủ đâu, cuộc sống muôn màu muôn vẻ mà...Văng vẳng đâu đây bên tai chị nụ cười hềnh hệch và tiếng thì thào:" Về ở với anh đi !".



Phiva

81




- Thưa bác sĩ, tôi đến để xin được tư vấn. Ông tôi đã 70 tuổi mà vẫn rất khỏe. Buổi sáng ông có thể chạy 15 km, sau đó đá bóng 1 giờ liền. Buổi chiều ông ấy có thể chơi những môn thể thao ngoài trời cho đến tối. Tôi có thể làm như thế được không?

- Hoàn toàn có thể! Anh cứ bịa như thế là được.2023





Sau thế chiến thứ nhất lối 30 năm, hai bạn đồng ngũ gặp nhau. Bấy giờ mỗi người đã hơn sáu mươi tuổi. Nhưng lời hỏi thăm nhau nổ như bắp rang:

Anh có mấy con rồi?

Không có đứa nào cả. Còn anh?

Ơ! Tôi có chín thằng.

Chín cậu trai!

Ừ! Chín đực!

Anh sung sướng quá?

Bơ! Bơ!

Thằng cả làm nghề gì?

Ngoại giao.

Oai chưa? Thằng hai?

Ờ! Cũng một lò với anh nó. Toàn là đồ ngu.

Chà! Thằng ba làm gì?

Kinh tài.

Tuyệt! Thật là quý tử! Còn thằng tư?

Ư! Ư! Thằng tư cũng vào khám như anh nó.

Uý! Sao vậy? Thằng năm thì sao?

Ối chao! Hỏi làm chi anh ơi! Thi sĩ đấy!

Hay lắm! Hay lắm! Thằng sáu!

Làm thơ! Ngâm thơ!

Hừm! Thằng bảy chắc khá hơn.

Sĩ quan bộ binh.

Đúng rồi! Nhà nòi phải nối dòng bố chứ!

Thằng tám thế nào?

Lại là nhà binh ngồi gãi giấy.

Cũng hay! Còn thằng út?

Ờ! Nó sống độc thân... Như tôi vậy.


2784




Một cựu vô địch môn chạy việt dã khoe với con cháu về thời vàng son oanh liệt của mình:
- Hồi còn trẻ, ta đã chạy nước rút 50 cây số để cho cái thằng xúc phạm người tình của ta một bợp tai.
- Rồi sau đó ông lại chạy "nước rút" về à?
- Ta cũng không nhớ! Chỉ biết rằng khi tỉnh lại, ta đã thấy mình ở trong bệnh viện rồi
2195




Nếu em hỏi: "Tình yêu là gì nhỉ ?"
Anh sẽ bảo rằng: "Biết trả lời sao!"
Khi vũ trụ bao la với muôn vạn vì sao
Khi tình yêu con người với trăm ngàn trắc trở
Đừng định nghĩa tình yêu, một điều không thể có!
Hãy nói về tình yêu, như nói với chính mình
Nét trung thực hiền hòa
Nỗi khó khăn, hiện hữu
Anh đã viết cho em muôn ngàn lời tâm sự
Dù thâm tâm chẳng muốn viết bao giờ
Anh đã nói với em trăm ngàn lời yêu thương
Dù hiểu rằng, mình không hề được nói
Anh cảm thấy quanh mình như đêm tối
Cảm tình riêng như muôn mối tơ vò
Mặc cuộc đời muôn ngỏ ngách quanh co
Trong giông bão anh như đò vô hướng
Có đôi lúc thấy chân mình cỏ vướng
Cỏ thật mềm, nhưng thắt chặt tim anh
Bước ra đi, lo hai ngã chia ngăn
Muốn ở lại ! Song sợ tình vụng dại
Suy gẫm tương lai, nghi ngờ hiện tại
Bởi cảm tình vụn dại, vạn đường ra
Thứ cảm tình trên miệng các loài hoa
Có lẽ thật ! Nhưng chưa là vĩnh cửu
Tình cảm ấy đối với anh chưa đủ
Dấu bàn chân chưa in phủ bụi trần
Trên đường đời còn vất vả, gian truân
Với nghề nghiệp hẳn đôi phần túng thiếu
Liệu lúc ấy có còn ai chịu hiểu
Hay mình anh tự hiểu lấy tình anh
Rõ cuộc đời như sợi chỉ mong manh
Nghĩa tri kỷ tan tành theo ảo mộng
Nhưng em hỡi tim anh bừng hy vọng
Mơ ngày mai khi gió lộng ngàn phương
Hai con thuyền chưa dày dạn phong sương
Vẫn kiêu hãnh vươn mình trên sóng cả
Mặc bão biển cố làm cho tan rã
Buộc vùi xương gục ngã dưới chân cồn
Nhưng làm sao ngăn hai mảnh tâm hồn
Vẫn quyện chặt theo với hồn tranh đấu
Anh nhìn em thấy bao điều yêu dấu
Em nhìn anh chưa thấy được lòng anh
Em nhìn đời trong ánh mắt long lanh
Chưa thấy cảnh chiều tà đang vụt xuống
Ở hiện tại em mang nhiều ước muốn
Rồi ngày mai em gặp phải cuồng phong
Giữa cuộc đời như biển cả mênh mông
Em sẽ sống không phút nào thanh thản
Rồi em trách bởi tình anh lãng mạn
Yêu vội vàng không tính toán xa xôi
Để cánh hồng theo con nước buông trôi
Mặc sóng gió dập vùi thân liễu mảnh
Giấc mộng đẹp chỉ còn là ảo ảnh
Hy vọng giờ như viễn cảnh mong manh
Em giận hờn, em đỗ lỗi cho anh
Tại ai bảo rằng anh không nói trước.




 

1499




Tò te tí... tò te tí...

- A lô, tôi là N. đây!

- Anh à, em đây mà. Chiều anh đừng có về muộn nhé!

- Ừ được rồi, còn gì nữa không em?

- Em đi làm về còn phải ghé qua chợ, anh rửa bát, vo gạo giúp em nhé!

- Em nói to lên, anh chẳng nghe thấy gì cả.

- Rửa bát, vo gạo.

- Chịu, không nghe thấy gì cả.. (tắt máy).
1440






cười hóa đá đêm trường thành vọng
củi tương lai ta đốt sưởi tim nay
hoa trôi chẩy trong thiên hà cõi ấy
sóc ngồi đây đợi cây lá ra chồi


tiếng khánh nhẹ trong gió bay như thổi
hương trầm khuya lắng xuống xóa đời hôi
một mai đây khi tôi mỏi mòn hơi
ai sẽ khóc cho đời tôi trống vắng


tôi đang ngồi quên người quên cay đắng
khói núi cao sao phủ kín lòng sâu
nếu yêu nhau sao để khuất giang đầu
tiếng nhạc vọng nốt cuối rung môi mặn


ta cắn phải cái đau sầu tuyệt đối
giữa ngày xuân em cười phá dửng dưng
nỗi thương người sao cấu xé vạn phần
hoa lạnh ngắt sao tình em lạnh ngắt


nếu ngày đó ta biết người quên tắt
đèn linh hồn ta naò dám soi thân
thà lần mò trong vũng tối muôn phần
còn hơn đó như ngày nay thoi thóp


ta nhớ rõ cái ngày yêu đột ngột
ta ngước lên em đứng đó với đắm say
ta chợt yêu chẳng nhớ rõ đêm ngày
em nói tiếng yêu đương ta tin vội



đến lúc ngã ta vần ngỡ tình tuyệt đối
rồi nằm đây ta chết đói tình thơ



khi em nói ta lòng đầy bỡ ngỡ
nếu chẳng tin sao mà dám yêu người
đâu phải ngây trong độ sáng tốt tươi
hoa ngầy ngật đã qua cơn hương phấn


ta cứ tưởng trùng phùng ngàn năm cũ
về lại đây mang lời thệ muôn đời
nên mở ra nhận lấy tiếng buồn tơi
tiếng kẹt cửa gió nói là ngay thật


nỗi buồn ấy cố tình hay len lén
như bước chân nhỏ nhẹ của mèo hoang
vờn theo bóng lăn vào người bất chợt
bởi ôm vào hoang tưởng mới là đau


ta biết rồi đời đâu có sắc mầu
cũng qua vội chẳng chờ ta than vãn
ta gửi đây giòng thơ mang u oán
đôi ba năm tình cũng sẽ nhạt phai




một lần thôi rồi vòng lại hôm nay ...
963






Có lẽ ít người trên đời này thương yêu con như cha tôi. Mẹ tôi mất từ lúc tôi lên hai, cha nuôi tôi từ thuở ấy. Người dùng chiếc xe xích lô kiếm sống, cũng là chiếc nôi chở tôi đi khắp nẻo đường thành phố. Thành phố nhỏ miền Trung này, chắc hẳn đã có người bắt gặp. Một người đầu chớm hói, có nước da rám nắng và đứa trẻ gái ngồi trên xe mây, đó là tôi và người cha tội nghiệp. Tất cả tình thương cha dành cho tôi.

Tôi lớn lên trong sự nhọc nhằn thức khuya dậy sớm nai lưng đạp xích lô của cha, giờ đây, tôi đã là cô gái mười bảy tuổi đang học những năm cuối của bậc trung học. Cha hay kể về mẹ bằng những lời ngọt ngào. Cha kể đến mức tôi thuộc lòng về hình ảnh mẹ. Hễ nhắm mắt lại là thấy mẹ hiện lên, khuôn mặt đôn hậu, hai mắt mở to nhìn tôi. Dẫu chiến tranh tàn khốc và thiếu thốn ở chiến trường Tây Nguyên vẫn không tàn phai được sức sống và vẻ đẹp của mẹ - cha bảo mẹ có nụ cười đầm ấm dễ thương - mẹ Thu của con đã cứu cha thoát chết bởi những trận sốt rét ác liệt. Hàng tháng trời cha nằm ở trạm giao liên. Mẹ lội khắp rừng tìm lá thuốc nam sắc cho cha uống. Mẹ xuống bìa rừng bắt giun dùng lá chè xanh rừng chuốt sạch nhớt bắt cha nuốt. Sau khi thoát chết là đói. Ðói đến nỗi tóc và lông mày rụng hết, cha phải dùng cả hai tay mới bò nổi từng bước, mẹ lại lần đến những bản xa xôi của người cùi, không ai dám tới xin bắp về nấu cháo bón cho cha từng thìa... Bao giờ cũng vậy, kể đến đó cha tôi đến bên bàn thờ của mẹ thắp ba nén hương. Miệng cha lầm rầm tâm niệm. Chiếc ảnh của mẹ tuy đã phai màu nhưng vẫn ánh lên mỉm cười cùng cha con tôi.


[center]
*****
[/center]


Tôi thương cha hàng ngày phải làm thay phần việc của mẹ. Lo từng mớ rau, quả cà và cả việc vá may. Nghề đạp xích lô không ai lạ gì. Phải dậy thật sớm đón khách đi chợ, đón khách từ ga tàu về. Nhiều hôm phố, xóm đã cơm nước ngồi xem ti vi cha mới lạch xạch đạp chiếc xe cà khổ về nhà, cha hì hụi lau chùi rồi dùng xích sắt khóa vào chân giường cha nằm, cha bảo đó là con ngựa chiến nuôi sống nhà mình. Mà quả thật, đó là món tiền nghỉ chế độ một lần của cha ngày mẹ mất về nuôi tôi.

Tài sản ngoài ba gian nhà lá trong nhà chẳng có thứ gì đáng giá ngoài chiếc xích lô cũ kỹ. Vẫn hai chiếc giường từ ngày tôi ra đời, chiếc cha nằm đã mọt, có đêm tôi giật mình thức dậy bởi tiếng nghiến răng của mọt. Tôi thương cha nên sớm thành cô gái ngoan. Tôi muốn đỡ phần bếp núc, quét dọn nhà cửa. Căn nhà của cha con tôi là một tổ ấm nho nhỏ. Làm dịu lòng cha thân phận người đạp xe xích lô hèn mọn. Một lần tôi nghe một cô gái chạc tuổi tôi nói như hét vào nhà.

- Xích lô! Ði ga nhé!

Tôi buồn rầu hỏi cha:

- Có nghề gì tốt hơn đạp xích lô không cha?

- Bốc vác, bơm xe...- Nghĩ ngợi một lúc cha tôi cười - Con hiểu cho cha, cha đi lính từ năm mười bảy, lúc chưa kịp rời ghế nhà trường nên chẳng biết nghề ngỗng gì. Mới lại, Thu Trang con ạ! Chiếc xích lô này sẽ đưa con vào trường đại học.

Rồi cha kể cho tôi nghe sự phong phú của "binh chủng" xích lô. Người mù chữ có, người có bằng cấp có, lính có, quan có... Có chàng ban ngày lên bục giảng, đêm đến cùng "con ngựa chiến" ra đi... Cha bảo, nhiều vị khách nước ngoài họ khoái đi xích lô, họ thiếu gì tiền để đi xe du lịch, nhưng thích dong ruổi trên xích lô để ngắm thành phố. Vớ được một người khách ấy đạp bở hơi tai, nhưng cũng hời vì họ hào phóng.

Tôi nghe bao lời điều tiếng về nghề của cha. Họ kể về sự phức tạp của dân xế lô. Nào có bà khách đi chơi đêm không có tiền trả muốn gạt nợ bằng chuyện làm tình, có ông thích cầm nhầm của khách hàng. Tôi tin cha, người có trái tim của người lính.

Những hôm vắng khách cha bảo tôi lên xe ngồi và cha con tôi dong ruổi khắp phố phường. Lúc đó cha tươi cười một cách trẻ trung, nhìn thành phố, người qua lại nói cùng tôi.

- Thu Trang ạ! Có lẽ khi loài người bay vào vũ trụ dong chơi chắc vẫn nhớ đến chiếc xích lô của cha con mình.

Nghe cha nói tôi nhủ thầm, dẫu sao nghề của cha cũng chân chính như trăm ngàn nghề khác, vất vả mới kiếm được đồng tiền. Bạn bè tôi thích cuộc sống đạm bạc của cha con tôi. Các cậu ấy nói cùng cha:

- Bác ạ, Thu Trang sẽ vào đại học bằng "chú ngựa sắt" của bác, rồi ra bác sẽ đỡ khổ.

Tôi muốn kiếm một nghề, đỡ đần cho cha, chắc mẹ tôi ở suối vàng cũng vui lòng...

Có lẽ tôi là người biết chậm nhất. Mấy bà hàng xóm nói đuổi theo tôi:

- Thật khổ cho con bé, mẹ chết đuối chẳng tìm được xác, cha phải bỏ cơ quan về nuôi nó...

- Chậc! Ông ấy có người tình là phải rồi!

- Thì bà bảo nhịn làm sao được. Cha nó nhịn được mười lăm năm là giỏi đó.

- Ðàn ông đàn ang họ vậy cả đấy, đầu gối cắt còn máu thì còn thích nhấp nhổm.

Tôi buồn bởi một lẽ cha không nói thật ra cùng tôi, tôi thề sẽ không như những cô gái khác ích kỷ muốn cha ở vậy hầu hạ mình mãn đời. Tôi thèm những đêm trăng cha chở tôi đi men theo đường phố. Tay người chỉ lên những quả đồi bát úp mọc chi chít thông. Cha bảo ở Tây Nguyên có nhiều thông lắm. Lán giao liên của mẹ và cha ở dưới gốc thông, những đêm trăng sáng, bao giờ mẹ cũng đánh thức cha dậy bằng được. Mẹ bảo: những cây thông nó đang trò chuyện và ngắm trăng đấy!



[center]
*****
[/center]



Thôi rồi, còn đâu những ngày đầm ấm nơi căn nhà lá đạm bạc. Thì đằng nào cha cũng cần có cuộc đời riêng. Sao ta lại phi lý bắt cha phải chịu đựng vắng bóng người vợ, dẫu đó không phải là mẹ. Nhưng thà cha đừng kể nhiều về mẹ, cha như bao người đàn ông bạc tình khác ở cõi đời quên người vợ nằm xuống khi cỏ chưa kịp lên xanh. Nhưng cha cứ kể và cứ kể với giọng ngọt ngào... Cha thắp hương trên bàn thờ của mẹ... Tôi lại phải nhắm mắt lại đã nhìn thấy mẹ hiện lên... Có đêm, học mệt nhoài, nằm thiếp đi, tôi thấy mẹ và cha trở về, mẹ dắt tay cha rón rén nhìn tôi. Cha hết nhìn mẹ lại nhìn tôi như so sánh sự giống nhau. Mẹ xoa đầu tôi, nước mắt mẹ rơi trên trán tôi nóng bỏng. Tôi khóc thét lên như đứa trẻ nhỏ gọi.

- Mẹ ơi! Mẹ của con ơi!

Mở mắt ra chỉ nhìn thấy cha nước mắt rơi lã chã.

Tôi không tin cha tôi có người tình. Nhưng tụi bạn lại thề độc, chúng nó nhìn thấy cha cùng người ta ôm nhau trên xe xích lô. Người đó khóc, còn cha vỗ về...

Tận phút này cũng ít ai thương con như cha. Cha ra đi từ mờ sáng nhưng cơm nước đậy sẵn lồng bàn cho tôi ăn đi học. Tối nào trở về dù khuya cũng mua cho tôi lúc thì quả xoài, hôm thì hộp kẹo, cha gọi tôi khoe chú cá lóc.

- Thu Trang con không nhớ ư? Mẹ con là chúa thích ăn canh cá lóc lắm đó.

Cha làm như tôi được sống với mẹ không bằng. Nghe cha nói tôi vừa bực mình lại vừa thương cha, dưới con mắt cha, tôi vẫn là đứa trẻ dại khờ. Ðược, đằng nào tôi cũng phải làm cho ra nhẽ. Ðể cha tôi và người đó phải ngượng ngùng cho mà xem. Tôi tưởng tượng ra người tình của cha mắt nhìn đi nơi khác để tránh cái nhìn của tôi, còn cha thì nói đứt quãng.

- Thu Trang - con - tha thứ - cho cha!

Tôi mượn bộ quần áo con trai để mặc. Ðầu đội mũ lưỡi trai dài che kín mặt, đeo kính dâm. Ðạp xe từ thành phố ra ga mắt quan sát người đạp xích lô. Quan sát những gốc cây cổ thụ, những đoạn đường vắng vẻ. Ðạp vòng vèo mãi tận khuya mà không thấy cha đâu. Mấy cô gái đi hoang gọi nhau léo nhéo.

- Anh ơi! Em chờ anh hoài... hay vì tình mới mà quên bạn xưa cũ hở anh?

Họ cười phá lên nghe mà nổi cả gai ốc. Không biết trong những người đó, có ai là người tình của cha tôi?

Thất vọng, quay xe đạp qua cầu sắt về nhà. Nhưng kìa chiếc xích lô áp vào gốc cây đầu cầu. Một người đàn bà đang gục vào cha tôi khóc.

Cha vỗ về:

- Nín đi em... trời bắt tội, anh biết làm sao được!

Tôi muốn lao xe đến hét toáng lên. Ôi! Xấu hổ chưa cha ơi! Sao không nói cùng con và lạy trước linh hồn của mẹ mà về ở với nhau cho đàng hoàng.

Nước dưới chân cầu rỉ rả phụ họa cho tiếng khóc của người đàn bà. Tiếng cú rúc cùng đêm lạnh.

Tôi về gian nhà lá mồ côi, lấy chăn trùm kín mặt. Nước mắt tự dưng trào ra.

Cha mãi khuya mới về, gọi tôi mhỏ nhẹ.

- Trang ơi! Quà của con đây này!

Tôi nín lặng hồi lâu, không hiểu sao lại nói cùng cha.

- Cha cưới người ấy đi, con không độc với người ta đâu.

- Không bao giờ... không bao giờ con ạ! - Tiếng nói như bị tắc trong cổ cha.

Bỗng một thời gian tôi nói với cha.

- Tối nay con đi học nhóm, con sẽ ngủ lại ở nhà bạn, cha đừng chờ con.

Cha nhìn tôi một lát rồi hỏi:

- Con đã hẹn với bạn chưa?

Tôi gật đầu thay cho trả lời.

- Hôm nay thì được nhưng lần sau con nên rủ bạn đến học ở nhà ta. Nhà mình vắng, cha khuya mới về.

Nghe cha nói tôi thấy lòng chua chát quá. Cha biết đâu, tôi bắt được cha và người tình ngay ở căn nhà này.


[center]
*****
[/center]


Ðêm trăng sáng. Thành phố nhuốm đầy ánh sao. Tôi lẫn vào đoàn người và xe cộ. Như một thiếu nữ đi dạo chờ người tình, tôi lang thang tới khuya. Rón rén như một tên ăn trộm tôi mò tới cửa sổ. Nơi giường của mẹ tôi, cha và người đàn bà ấy đang ôm chặt lấy nhau. Vai người ấy rung lên tiếng nấc.

Tôi chạy vào nhà cố kìm lấy tiếng la hét:

- Trời ơi! Sao các người lạ lùng vậy? Không biết xấu hổ cùng người mẹ của tôi hay sao?

Bà ta vùng dậy, nghẹn ngào:

- Trời ơi! Kìa... anh!

- Không được... Liên, nghe anh!

Bà ta lại gục đầu vào cha tôi khóc rưng rức. Tôi vùng chạy khỏi nhà. Chạy để khỏi nhìn thấy nỗi khổ trớ trêu dày vò tâm can. Tôi muốn thức trọn đêm nay với nỗi lòng tan nát vì người cha. Tôi đi đến bãi sông bên cầu sắt, nơi cha tôi tìm được bộ quần áo của người mẹ xấu số, cái lần mẹ đi tắm và vĩnh viễn không trở về.

Trời khuya, gió lạnh. Ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống dòng sông. Khúc nhạc cô đơn của dòng sông thấm vào lòng tôi. Tôi nhìn thấy nơi dòng sông như có tiếng ai vẫy gọi: Con ơi... con tội nghiệp...

- Thu Trang... về đi con! - Tôi giật mình quay lại thấy cha tôi cùng chiếc xích lô đến từ lúc nào.

Tủi thân, tôi ôm lấy thành cầu khóc.

Nhìn thấy dáng ảo não của cha, tôi càng khóc to hơn.

- Lên xe đi con! - cha tôi giục.

Không chở tôi về nhà mà ông chở tôi đi dọc phố. Ðêm ắng lặng. Lòng cha tôi cũng nặng buồn. Ðêm trăng, vẫn là đêm trăng sao buồn bã cô đơn. Vẫn là những quả đồi quen thuộc, những hàng thông xếp hàng tít lên cao. Nhưng tôi lại tưởng những cây thông như người đàn bà mặc áo đen đang trèo lên đỉnh mà chẳng bao giờ tới đích. Tiếng hú của con tàu nào vào ga, có phải mọi hôm giờ này cha tôi đã đi đón khách. Nhưng nỗi buồn ấy chưa vơi thì một tai họa khác lại giáng lên đầu tôi.

Một hôm tôi đang học thì một bà hàng xóm hớt hải đến lớp, báo tin cha tôi bị nạn cấp cứu đưa vào bệnh viện, không biết sống chết ra sao. Chị hộ lý đón tôi, dẫn vào phòng cấp cứu. Người cha tôi quấn đầy băng trắng xóa, nằm bất động. Tai nạn bất ngờ xảy ra cùng cha. Khi cha đang chở xe hàng nặng leo lên dốc cầu, bị một xe ô tô đi ngược chiều quệt làm cho cả xe hàng đè lên người cha. Tôi ôm chầm lấy cha khóc như mưa.

- Cha ơi! sao mà khổ thế cha ơi!

Cha tôi nuốt đi những giọt nước mắt. Bàn tay khô héo xoa lên đầu tôi. Cha nhìn tôi như muốn dồn tất cả tình yêu thương trước khi lìa khỏi cõi đời, thật ân hận biết bao, có phải đã có lúc tôi dày vò cha về chuyện người tình.

Cố gắng lắm cha mới mấp máy được đôi môi.

- Thu Trang... con.

- Dạ...

- Con...có... hứa... với cha... không?

- Dạ... có cha ạ!

- Từ giờ phút này... con phải sống... tự lập... vì không... có ai nuôi con... - Dừng một lúc cha nấc lên - Cha thật có lỗi vì để con côi...

Tôi òa lên khóc, thương cho số phận của cha và niềm tủi cực của mình. Cha đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ, ghi loằng ngoằng mấy chữ: "Maria Liên - Vĩnh biệt em". Người thều thào nói: "Con hãy giúp cha đưa thư này", rồi tắt thở.

Hàng xóm và bạn bè đạp xích lô đưa cha tôi đến nơi yên nghỉ cuối cùng. Tôi khóc thương cha nhưng thầm hứa trước linh hồn người sẽ đưa thư đến tận tay người tình của cha.


[center]
*****
[/center]


Tôi lên tàu lần theo địa chỉ Maria Liên. Mong mỏi gặp bà, tôi sẽ nói cùng bà rằng cha tôi đã mất. Rằng trên đời này, chỉ có bà và tôi gần gũi nhau.

Tôi thất vọng hoàn toàn khi người chỉ đường cho tôi nói, đây là một làng toàn người hủi sống. Người tôi gặp là một người mặc đồ trắng, có dấu chữ thập đỏ ở mũ, có lẽ bà ta là thầy thuốc. Bà nhìn tôi ái ngại.

- Cô đến thăm ai?

- Dạ, cháu đến thăm bà Maria Liên.

- Cô là gì với bà Liên?

- Cháu... à không ạ!

- Không sao... con đi vào ngôi nhà ở quả đồi thứ ba, có những cây nhãn xanh tốt, nhớ rẽ bên phải...

Tôi đi theo lối chỉ dẫn của bà. Tâm trạng như bị rơi vào khoảng hư vô, sợ hãi. Những hàng cây xanh tốt um tùm đầy quả ngọt, vi vút tiếng chim kêu. Ðó đây, tiếng thổi sáo của trẻ mục đồng làm xao động trời xanh. Ðàn trâu phô bầy những chiếc lưng tròn béo mộng. Tiếng suối chảy róc rách như tiếng đàn của thiên nhiên vỗ vào lòng đất. Xa kia, những ngôi nhà đầy ngoạn mục như chiếc lá đính vào núi đồi màu xanh lam. Chim muông, trái thơm quả ngọt đầy thân thiện. Nhưng chỉ có con người xa lạ, như không có họ ở trần gian.

- Này cô kia...đi đâu đấy? - Tôi nghe một giọng nói như dội lên từ âm phủ.

Một người, hai người và rất đông từ lùm cây hiện ra cùng tiếng nói. Mặt họ đỏ rực như thể được nung từ mặt trời. Tia mắt nhìn ánh lên nẩy lửa, chắc ở trong mỗi con người kia đang bị cắn rứt bởi tật nguyền. Mũi sứt sẹo, chân bước tưởng có thể rơi ra từng đốt. Tôi rụng rời không nói được nên lời.

- Dạ... con... đến thăm... bà Maria Liên!

- Nhà thứ ba, đi...đi...í í í... -H ọ biến mất vào lùm xanh. Họ không muốn cho ai nhìn thấy mình, nhìn thấy sự bêu riếu của tạo hóa.

Trời ơi! Thế hoá ra cha tôi lại yêu một người bị hủi ở chốn này ư? Tôi muốn bỏ chạy, chạy cho thoát khỏi nỗi ghê rợn này. Nhưng một tiếng nói sâu lắng, thiêng liêng như là lời nguyền trong tôi. Hãy vì cha, vì người cha tội nghiệp mà cố lên, Thu Trang. Tôi leo lên sườn đồi, quên phéng đi mọi lời chỉ dẫn. Tôi vào một ngôi nhà lợp lá gồi xinh xinh. Một người ăn mặc bộ đồ áo dài, đầu trọc lốc, đang gõ mỏ đánh nhịp cho tiếng tụng kinh.

- Nam... mô... A... di... đà... phật... cứu khổ... cứu nạn...-Những lời sau đó dính vào nhau thành một chuỗi dài.

Tôi lễ phép hỏi:

- Thưa cụ... cho con hỏi ạ!

- Mô phật! - Một cô gái còn rất trẻ quay lại nhìn tôi.

- Bà Maria Liên ạ - Tôi nói.

- Bên quả đồi thứ ba, đi...đi!

Những lời nói rời rạc, ánh mắt lạnh lẽo muốn xua đuổi. Tôi hấp tấp chạy để tránh ánh mắt lạnh lẽo của cô gái. Mong sao đưa được mảnh giấy đến bà Liên - người tình của cha tôi.

Leo lên quả đồi có ngôi nhà gỗ. Một người mặc đồ đen đang gục vào cây thánh giá có hình đức chúa chịu nạn, giọng nức nở.

- Lạy đức chúa trời... cứu vớt lấy chúng con là kẻ có tội...

Chờ cho lời cầu kinh dứt, tôi lên tiếng.

- Thưa bà, bà có phải là Maria Liên không ạ!

Bà ta giật mình quay lại nhìn tôi. Mặt mũi méo xệch đi như vừa bị một bàn tay vô hình bóp méo. Bàn tay phẩy phẩy không che nổi những đốt đã rụng.

- Không...Tôi không biết người là ai... đi... đi...

Nén nỗi uất hận vì thương cha, tôi lễ phép hỏi:

- Thưa bà... cha tôi đã chết... Nếu bà không phải là người nhẫn tâm thì nhận lấy thư này.

Bà Maria Liên vụt chạy đến bên tôi, cầm lấy tờ giấy tay run rẩy. Tôi kịp nhận ra rất rõ, người tình của cha. Bà mặc dù bị bệnh tật tàn phá nhưng vẫn đẹp... Không nén được tôi khóc lên thành lời: "Khổ lắm cha ơi, là cha ơi!".

Bà nhìn tôi trừng trừng, tôi không chịu nổi cái nhìn dữ dằn ấy, quay đi chực bỏ chạy.

- Khoan!

Bà đến cạnh tôi, đôi mắt mở to.

- Thu Trang...- Bà phải nén sự nghẹn ngào mới thốt được ra lời.

- Bà... ơi... cha tôi mất rồi!

- Trời ơi! Con... con hãy tha thứ cho mẹ... Mẹ Thu của con đây...Vì tương lai của đời con...mẹ không muốn cho mọi ngưòi biết con có người mẹ bị hủi nên ra đi từ lúc con lên hai... Trời ơi... Thu Trang... Cha của con đâu rồi?

Tôi gục vào ngực mẹ, gọi: "Mẹ ơi!"

Phải, trên đời này tôi rất cần mẹ.

2050






- Ông đừng nhắc đến ngày Tết nữa. Cứ xem lịch là biết chứ gì, đêm mai là đêm Giao Thừa... Nhưng tôi không muốn nghe những chuyện đó...

Nàng nói một cách lạnh lùng, môi nàng bình thản nhấp một chút rượu. Chàng để ý ly này là ly Martini thứ năm mà nàng uống. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, nàng vẫn ngồi bất động trên chiếc ghế bành đặt sát góc tường. Trong phòng chỉ có ánh sáng mù mờ vì được thắp bằng đèn cầy, mỗi bàn một cây nhỏ. Ban nhạc chơi không ngừng nghỉ, đều đặn những điệu chậm chạp nhẹ nhàng, chập chờn từng cặp ôm nhau khiêu vũ trong bóng tối.

Những ngày cuối năm, người ta tổ chức tiệc tùng ăn nhậu liên miên, ở đâu cũng tưng bừng náo nhiệt. Bởi thế đêm dạ vũ tại ngôi nhà sang trọng này, thật hiếm có và khác hẳn những chỗ ồn ào khác. Một bầu không khí lịch sự và êm ấm, khách khứa đều trông có vẻ tươm tất đứng đắn. Tấm thiệp mời ký tên bởi một ông nhà giàu nổi tiếng và sành điệu.

Một người bạn đưa chàng đến đây. Rồi y biến mất trong đám người để tìm một người đàn bà y đã hẹn trước. Chàng tìm một chỗ ngồi khuất lấp kín đáo nhất, chỉ gọi người bồi đem rượu một lần, rồi chàng không lui tới xê dịch gì nữa, không chào hỏi gì một hai người quen mà vì say mê nhảy họ cũng không để ý đến chàng.

Khi mắt chàng đã quen với bóng tối, đã nhìn thấy rõ ràng một vài khuôn mặt, chàng nhìn thấy nàng. Một người đàn bà chưa hề quen biết. Nàng cũng ngồi một mình như chàng, cũng uống rượu, nhưng không hút thuốc lá. Chàng không thấy rõ chiếc áo dài của nàng màu gì nhưng có lẽ là một màu vàng sẫm. Tóc nàng bới cao, trông có vẻ là một người đàn bà đã có chồng, nhưng có lẽ là không phải, bàn tay nàng một khi cầm chiếc ly đưa lên môi không thấy mang nhẫn cưới. Thỉnh thoảng một cô gái đến nói cười với nàng một chút rồi bỏ đi, chắc là cô bạn của nàng. Một vài người đàn ông đã đến mời nàng khiêu vũ, nhưng chàng thấy nàng nhẹ lắc đầu từ chối.

Khi chàng gọi người bồi rót thêm rượu cho nàng, nàng nhìn chàng nói : "Cám ơn". Chàng trả lời bằng một câu nói thông thường, rồi chàng gợi chuyện bâng quơ một vài câu thông thường, nàng trả lời vắn tắt theo điệu xã giao thông thường. Và hết, chỉ có thế. Khi chàng muốn nói chuyện nhiều hơn một chút, như nhắc đến ngày Tết sắp tới, nàng có vẻ khó chịu và buồn bực.

Nàng ra dấu không bằng lòng với đề tài loại đó. Chàng im lặng không biết nên nói thêm một lời nào, chàng hút một điếu thuốc và chợt nhớ cái câu nói thật chán ngắt:

- Xin lỗi... khói thuốc có làm cô khó chịu không?

Nàng lắc đầu.

- Chắc cô cũng biết hút thuốc?

Nàng vẫn lắc đầu, nhưng nhẹ đưa tay tỏ ý muốn nắm lấy bao thuốc lá. Nàng cầm một điếu. Chàng nghiêng mình gần lại định quẹt lửa cho nàng nhưng nàng đã châm thuốc bằng đốm lửa nhỏ của ngọn nến.

Nàng chợt nói:

- Lúc nãy ông vừa nói gì?

- Cô đã nói là không muốn nghe.

- Ông cứ nói lại đi.

Giọng chàng đều đều:

- Tết, mọi người đều về với gia đình. Cả nhà thao thức suốt đêm trong đêm Giao Thừa. Rồi sáng sớm mồng một, những ngày nghỉ ngơi thong thả, uống rượu và đánh bài suốt mấy ngày đêm...

Nàng hơi mỉm cười:

- Ông thích những thứ đó lắm sao?

- Ai cũng thích cả.

- Tôi tưởng khi mình còn nhỏ mới thấy thích.

- Lớn rồi cũng thích chứ. Nhưng sợ không có được nữa.

Nàng dịu tắt điếu thuốc, hỏi nhanh:

- Thế bây giờ ông còn có được những điều đó không?

- Điếu thuốc của cô chưa hết sao đã...

- Ông còn có được cái Tết như hồi xưa không?

- Không.

Chàng lặng lẽ uống một hớp rượu, hơi hối hận vì đã mở đầu cho những chuyện về ngày Tết. Thật ra, chàng cũng không thích đề tài loại này. Nhưng bây giờ, nàng có vẻ không chịu ngừng lại:

- Tôi cũng thế.

Chàng hỏi:

- Bao lâu rồi?

- Bao lâu... cái gì ạ?

- Cô hiểu mà... Nghĩa là đã bao nhiêu năm rồi cô không được...

- Tôi hiểu. Có lẽ gần mười năm.

- Lâu quá nhỉ.

Nàng lắc đầu, chàng không hiểu ý nghĩa của cử chỉ đó.

Người bạn chàng bỗng trở lại, đem theo giới thiệu một cô gái cho chàng, nhưng chàng nói chàng không muốn khiêu vũ, chàng cám ơn và nói hãy để chàng ngồi yên một mình.

Khi người bạn đi khỏi, nàng nói:

- Ông định ngồi đây có lâu không?

- Chắc là lâu. Khi nào người ta về hết.

- Ông có ý định tìm một người bạn nào để trò chuyện hay nhảy với ai không?

- Không. Cô vừa biết rồi.

Nàng lặng yên có vẻ suy nghĩ đắn đo một điều gì. Rồi nàng bỗng hỏi thật bất ngờ:

- Ông thích nghe tôi kể chuyện không...

Chàng mỉm cười:

- Thích chứ. Hồi nhỏ tôi vẫn thường nghe mẹ tôi kể chuyện cổ tích đến mê mẫn. Trước khi đến đây, tôi cũng vừa đọc một cuốn truyện...

- Như thế nào?

- Đại khái có một người đàn ông khi biết được người tình của hắn, một người đàn bà có chồng, hết lòng yêu hắn thì nàng đã chết. Trước đó, hắn tưởng người đàn bà ấy yêu người khác, hắn xa nàng vì quá ghen tương, ghen với cả chồng nàng. Chìa khóa của câu chuyện là một tập nhật ký của nàng mà hắn đọc được khi đã muộn...

Nàng có vẻ lưu ý:

- Rồi sao nữa?

- Còn gì nữa. Đến đó là hết chuyện. Như thế là "Kết Thúc Một Chuyện Tình", truyện của Graham Greene.

Nàng thở dài:

- Thế là ly kỳ hơn chuyện của tôi sắp kể rồi.

- Tôi không thích những gì "ly kỳ, éo le" đâu.

- Thế thì được. Nhưng gần Tết rồi, ông có ngại nghe chuyện buồn không?

Chàng lắc đầu. Nàng quay sang nói một cách tự nhiên:

- Ông cứ ngồi gần lại tôi... Tôi bắt đầu dây, ông có thể ngủ gục nửa chừng nhưng đừng ngắt lời hoặc hỏi gì cả.

Chàng nghe theo lời nàng, nhưng khi sắp nhìn thấy mặt nàng rõ hơn, nàng bỗng thổi tắt ngọn nến cắm trên bàn. Nàng trở thành một bóng đen. Chàng không còn nhìn thấy gì hết.

Chỉ có giọng nói của nàng, và tiếng kèn đồng của người nhạc công dã dượi lan đi khắp căn phòng.

- Cũng kỳ cục thật. Tại sao tôi lại kể cho ông nghe... Tôi đâu quen biết gì ông...
***

Năm đó, tôi được mười tám tuổi, học lớp đệ nhị tại một trường nữ tư thục ở tỉnh X... Thuở làm học trò thật là vui. Mỗi khi tan trường, tôi và vài ba đứa bạn gái thân nhất còn dạo một vòng ven bờ sông. Thế là bao nhiêu gã thư sinh lò dò theo sau một đoàn, xầm xì bàn tán, mà tôi chắc đó chỉ toàn là những lời trầm trồ ca tụng. Thỉnh thoảng một anh chàng nào đó bạo miệng nhất thốt lên vài lời b%
C31205




Một bác nọ ra tỉnh chơi. Trưa về, gặp thầy học của con mình, bác ta khẩn khoản mời thầy về nhà, để thết thầy một bữa. Bác ra sai bắt gà làm thịt rồi làm các món nhắm khác.

Bụng thầy đói meo, mà chủ nhà vẫn từ từ chuẩn bị bữa ăn cho thật tươm tất.

Bụng thầy càng cồn cào. Nhìn thấy quả mít trong gầm gường, miệng thầy thèm lắm. Chờ mãi, không thầy chủ nhà bưng mâm lên, thầy nói:

- Thôi bác ạ, phiền phức quá, bác để tôi về.

Chủ nhà sai con:

- Có nác mới (nước chè xanh mới nấu), lấy ấm rót, mời thầy uống con.

Cốt ý của gia chủ là muốn cầm chân thầy lại. Song thầy:

- Mít nác gì, để tôi về thôi bác ạ!

Lúc đó, bác ta mới nhớ là nhà mình có quả mít chín để ở gầm giường, liền sai con:

- À quên, lấy quả mít, bố mời thầy xơi đã con!1191




Giờ văn, cô giáo kiểm tra bài một học sinh:

- Em hãy giải thích câu "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng"

Học sinh trả lời:

- Thưa cô, câu tục ngữ này lạc hậu rồi ạ. Thưa cô hiện nay có mấy ai dùng mực để viết nữa đâu ạ, họ chỉ toàn dùng viết bi, vừa tiện lợi, vừa dễ sử dụng, lại vừa rẻ tiền. Xài viết mực lắm lúc viết lại nghẹt mực... Còn cái thời người ta xài đèn dầu đã qua lâu rồi ạ. Bây giờ ngay cả những vùng quê xa hẻo lánh mà người ta còn dùng đèn điện nữa mà...

Cô giáo và cả lớp: Xỉu1173


Powered by Blogger.