Có một lần, một nữ phóng viên Mỹ hỏi Albert Einstein:
- Giữa thời gian và vô tận có sự khác biệt nào?
- Cô gái ơi! - Nhà bác học với giọng đôn hậu trả lời - Nếu bác có thì giờ để giải thích cho cháu sự khác biệt đó thì sẽ là sự vô tận trước khi cháu hiểu điều đó!
2480
Thầy giáo:
"Em A, em thích làm gì mai sau?"
Học sinh A:
"Em muốn làm một nhà từ thiện."
Thầy giáo:
"Tư tưởng vĩ đại thật! Tầm nhìn rất cao. Cho thầy biết tại sao em mơ ước thế?"
Học sinh A:
"Vì nhà từ thiện là một người hết sức giàu có, giàu đến nỗi có thể nhắm mắt vung tiền khắp nơi."
1397
Một hôm, anh chồng phát hiện bụng vợ to hơn bình thường bèn hỏi:
- Anh đã mua thuốc tránh thai cho em rồi cơ mà?
- Em không uống, em muốn vợ chồng mình có thêm một đứa con nữa. Nói thật với anh, chỗ thuốc ấy em đem cho đàn gà ăn hết rồi.
Anh chồng giãy nảy lên:
- Giời ơi! Thảo nào mấy tháng nay đàn gà không đẻ được quả trứng nào...
1363
Có một ông quan võ, lúc nào cũng đeo khẩu súng bên hông, nhưng bắn rất dở. Có cái bia sau nhà, đứng cách có chục bước mà tập mãi, vẫn chưa trúng được phát nào. Có lệnh gọi ra đánh giặc ở biên thùy, ông ta mang lính đi. Vừa ra trận buổi đầu, đã thua. Quan bỏ mặc lính đấy, chạy tháo thân. Sắp cùng đường, bỗng có một vị thần ở đâu hiện ra, cõng quan chạy vào rừng. Biết mình đã thoát chết, quan mới hoàn hồn, hỏi vị thần kia: - Xin cho biết ngày ở đâu? Chẳng hay vì sao lại có lfong tối cứu tôi như vậy? Vị thầy trả lời: - Ta là Thần Bia ở trong vường nhà ông! Trong bấy nhiêu năm, ông nhân đức nên ta mới sống đến ngày nay. Bây giờ ông lâm nạn, ta cứu ông là để ơn trả nghĩa đền.
Bà vợ đang tình tự với bồ là lính dù. Bất ngờ ông chồng về. Chàng lính dù chỉ kịp nấp ngoài ban công. Vài giờ trôi qua, anh ta không thể thoát ra ngoài được, đành mở cửa phòng bước vào và nói:
- Xin lỗi vì đã làm phiền. Đang có diễn tập. Tôi nhảy dù và gió đưa đến ban công nhà này... Bà vợ tái mặt, lấm lét nhìn chồng. Ông chồng nói tưng tửng:
- Em đừng sợ, mấy hôm trước, trong buồng tắm nhà Peter, ông chồng còn nhìn thấy cả người thăm dò dầu khí nữa cơ.
2280
Tổng biên tập nói với một phóng viên mới:
- Một bài báo hay có thể so sánh với chiếc váy mặc trên người cô gái đẹp, nó phải đủ dài để che phủ được đối tượng, tuy nhiên, cũng đủ ngắn để kích thích trí tưởng tượng của độc giả.
Hai phóng viên nói chuyện với nhau:
- Đất nước chúng ta thật là dân chủ, không độc tài, không đảo chính, không phân biệt giai cấp...
- Khoan đã, cậu thử lấy một ví dụ về dân chủ xem?
- Này nhé, cậu đi từ toà soạn về, trời mưa như trút, đứng chờ xe buýt trong khi người ướt như chuột lột... Thế rồi tổng biên tập của cậu đi xe ngang qua, dừng lại đón cậu lên, tiện đường đưa cậu về nhà ông ta. Ở đó cậu được sếp hong khô quần áo cho, dọn bữa tối thịnh soạn mời cậu và mở một chai Cognac hảo hạng... No say rồi, trong khi trời vẫn còn mưa, sếp mời cậu ngủ lại tới sáng. Như thế có phải là dân chủ không?
- Có thật là tất cả những chuyện đó đã xảy ra với cậu?
- Thật 100%, nhưng xảy ra với em gái tớ.
Nhiếp ảnh gia chụp hết pô này đến pô khác cảnh hoàng hôn trên sông. Chợt một em bé chạy đến hốt hoảng báo:
- Anh ơi, có người sắp chết đuối!
- Thế à, tiếc quá, hết mất phim rồi.
2080
Có bốn anh chàng nọ tính thích làm thơ nôm, vì anh nào cũng hy vọng thành một "Thi nhân" để tiếng trên đời như Đỗ Phủ, Lý Bạch.
Một bữa nọ cả bốn anh đi chơi. Khi đến một cái miếu thờ Quan Công, trên bàn thờ có treo một bức tranh vẽ Quan Công ngồi giữa, còn một bên là ông Châu Xương, một bên nữa là ông Quan Bình.
Nhưng cả bốn anh, nào có biết là đền thờ ai, và bức tranh vẽ gì? Ấy vậy mà bốn anh cũng rủ nhau mỗi người làm một câu thơ để góp lại thành một "Bài thơ tứ tuyệt", kỷ niệm một cuộc đi chơi có tính chất phong nhã.
Tất cả cùng tán thành. Anh thứ nhất khởi đọc:
"Hán Vương ăn ớt mặt đỏ gay"
Anh thứ hai đọc tiếp:
"Một bên thái tử đứng khoanh tay"
Anh thứ ba trông thấy hình ông Châu Xương liền tiếp:
"Thằng nọ râu ria cầm cái mác"
Một bức tranh vẽ ba ông, mà ba anh đã đáp hết, còn anh thứ tư không biết làm sao. Anh nhìn mãi ở trên bàn thờ có hai con hạc bằng đồng đứng trên lưng con rùa, anh nào có biết là con chi chi, nhưng anh ta cũng tiếp ngay:
"Còn bên cò quắm đạp cà cay"...
Tất cả bốn anh cùng nức nở khen hay và ghép lại một "Bài thơ tứ tuyệt" ở trước bàn thờ Quan Vân Trường nhà Hán:
"Hán Vương ăn ớt mặt đỏ gay
Một bên thái tử đứng khoanh tay
Thằng nọ râu ria cầm cái mác
Còn bên cò quắm đạp cà cay".
2870
Ba nhà thầu tham dự đấu thầu sửa lại hàng rào Nhà Trắng. Người đến từ Florida sau khi đo đạc, tính toán cẩn thận nói:
- Tôi cần 900 đôla, 400 mua vật liệu, 400 trả công thợ, 100 cho tôi. Người từ Texas sau khi đo đạc cũng nói luôn:
- 650 đôla, 600 cho vật liệu và nhân công, 50 cho tôi. Người New York chỉ đứng hút xì gà, buông thõng:
- 2.650 đôla!
- Sao đắt thế! Thậm chí anh chưa đo đạc gì cả
- Người giao thầu kêu lên.
- Bé mồm thôi! Tôi 1.000, anh 1.000, còn 650 mướn gã Texas làm trọn gói.
2344
Năm nọ, ở thành phố Livơcpun bên Anh có một trận dịch tả. Có một người thủy thủ trẻ về thành phố sau một chuyến đi biển dài ngày. Anh gặp bao nhiêu người chết trong thành phố. Về đến nhà thì được tin con gái và con trai đều chết, còn vợ đang hấp hối. Anh rất yêu vợ và ôm vợ vào lòng:
- Em yêu, em sắp từ giả cõi đời rồi, anh yêu em lần cuối được không?
Người vợ gật đầu. Và không sợ lây bệnh, người chồng đã làm tình với vợ. Sau mười ngày chị vợ khỏi bệnh, đỏ da thắm thịt, xinh đẹp lạ thường. Vợ âu yếm chồng rồi nói:
- Anh yêu, anh đã cứu sống em.
Người chồng vẫn chưa hài lòng:
- ?n thua gì,, anh vẫn còn tiếc ...
- Tiếc gì kia anh?
- Nếu anh về sớm hơn, anh còn cứu được tất cả đàn bà con gái trong thành phố này!
1372
Có chú bé đi học may, gặp phải người thợ cả ác, đánh chửi cả ngày. Chú bé tức quá, nhưng chẳng biết làm sao, phải chịu khổ mà học lấy nghề làm ăn. Một hôm, nhà nọ sắp có đám cưới, mới gọi người thợ cả lại cắt quần áo cho cô dâu. Chú liền nẩy ra một ý để báo thù, liền đến nhà nọ bảo: - Xin thưa trước để ông biết: ông ta có chứng điên đấy, hễ cơn điên nổi lên là bạ ai cũng cắn! Việc thì gấp, ngày cưới đã đến nơi mà quanh làng chỉ có mỗi người thợ may ấy là may khéo. Nghe chú nói thế, chủ nhà khó nghĩ quá, mới hỏi lại: - Thế những lúc ông ta nổi cơn điên thì làm thế nào? - Dạ, hễ ông ta sắp giở chứng là tôi biết ngay, tôi liệu trước. - Chú làm sao? - Hễ khi nào ông ta hai tay đập đập xuống chiếu là tôi biết ông ta sắp nổi cơn, tôi lấy một thanh củi phang cho một hòi, thế là khỏi. Chủ nhà biết vậy, yên trí gọi người thợ may đến, và dặn người nhà để sẵn mấy thanh củi phòng khi xẩy chuyện. Hôm đầu, người thợ cả đến làm, không xẩy ra việc gì cả. Sáng hôm sau, vừa may được một chiếc áo thì thấy ông ta, hai bàn tay cứ đập xuống chiếu, nhìn nhìn ngó ngó quanh quất trên mặt chiếu như người mắc bệnh tâm thần. Nhà chủ tưởng cơn điên ông ta sắp nổi lên liền bảoo người nhà vác củi phang cho một trận. Người thợ may chẳng hiểu mô tê gì cả, bị đánh bất thình lình, kêu vang lên. Càng kêu, họ càng tưởng là điên, càng đánh túi bụi. Ðến khi ông ta nằm đờ ra, họ mới thôi. Thì ra chú bé đã giấu cây kim của ông ta, ông mất kim, đạp tay xuống chiếu là tìm kim đấy!
Bố nói chuyện với con út:
- Này con! Anh cả con thì học kinh tế, anh hai học tài chính. Sao con không theo gương các anh mà lại đi học luật?
- Nếu con không học làm luật sư thì sau này ai sẽ cứu hai anh con đây?1939
Tư Ếch từ ngày biết hai câu thơ:
Trúc xinh trúc đứng hàng rào
Em xinh em hút thuốc lào... cũng xinh!
cho nên bị lên cơn ghiền sâu mắt đã hai hôm, mà đợi đến phiên chợ làng thì còn những một tuần nữa, nên bèn lân la vào ngõ cô gánh hàng xén:
- Cô mình có bán thuốc lào không hả?
- Không có bác ơi!
Qua hôm sau, chưa bảnh mắt, Tư Ếch lại ra ngõ ấy vừa ngáp lia lịa vừa hỏi:
- Cô mình có bán thuốc lào không?
Cô hàng xén mới mở hàng đang ế, phát cáu:
- Này, này... em bảo cho bác biết nhá, em chưa từng bán thuốc lào, em không có bán thuốc lào, và em sẽ không bao giờ bán cái ngữ thuốc lào! Bác còn dấm dớ hỏi nữa là em búa cho bác mấy búa đấy...!
Qua tờ mờ sáng hôm sau nữa, đang lúi húi dọn hàng ra thì cô hàng xén đã thấy Tư Ếch lò dò đến:
- Này, cô mình có bán búa không hử?
Cô hàng xén chưng hửng:
- Làm gì có búa mà bán!? Rõ chán cái bác này!...
Tư Ếch mừng ra mặt:
- Thế... có bán thuốc lào không hử!?
1186