Quỷ sứ bắt ba hồn trê ndương thế về nộp Diêm Vương. Diêm Vương phán hỏi: - Chúng bây khi sống làm nghề gì? Hồn tên ăn trộm thưa: - Con nghèo lắm, không có của cải mà bố thí, nên phải thí công, đêm nào cũng đi xem nhà ai bỏ quên cái gì thì con đem về cất giấu cho họ. Diêm Vương khen: -Nguơi chịu khó với đời, cho ngườii đầu thai làm quan lớn! Hồn gái đĩ tâu: - Con từ nhỏ đến lớn không có chồng, nhưng tính lại hay thương người, nhất là những người đàn ông góa bụa. Ai đến, con cũng tiếp đãi như chồng! Diêm Vương khen: - Ngươi thật có lòng nhân đức, cho ngươi đầu thai làm bà lớn! Hỏi đến thầy thuốc thì hồn nói: - Con không có lòng nhân đức như hai người kia. Chỉ biết rằng ở dương thế, con cứu chữa được nhiều người khỏi bệnh tật. Diêm Vương nổi giận đùng đùng, mắt: - Thì ra những khi ta sai quỷ sứ lên dương thế bắt hồn về, chính mi đã làm cản trở lệnh ta! Ðem bỏ vạc dầu! Hồn thầy thuốc quỳ lậy, vừa khóc vừa nói: - Xin Ðại Vương đình cho một đêm, để con về bảo con trai đi ăn trộm, con gái con đi làm đĩ, chớ làm chuyện phúc đức mà bị bỏ vạc dầu!
Đôi nam nữ đang ngồi ăn trong nhà hàng. Từ góc phòng, người hầu bàn nhìn thấy người đàn ông đột nhiên từ từ tuột khỏi ghế, trong khi đó người phụ nữ vẫn vô tư chả biết gì. Anh này theo dõi cho đến khi người đàn ông biến mất sau tấm khăn trải bàn. Bà vợ thì vẫn nhìn xa xăm đâu đó, không hề chú ý. Lo lắng, anh ta đến bên con người vô tâm kia, thông báo:
- Xin lỗi, thưa bà... tôi nghĩ chồng bà vừa trượt khỏi ghế và ngã xuống gầm bàn rồi ạ. Không nhìn anh ta, bà này trả lời qua kẽ răng:
- Anh ta không sao đâu. Chồng tôi đang vừa bước vào cửa kia kìa.
2310
- Con Thi có thai, hai tháng rưỡi!
- Rồi sao? Có gì quan trọng đâu?
- Sao lại không? Nó chưa có chồng! Quan trọng chính là chỗ đó.
- À ra thế, không chồng mà chửa…
Tôi nhìn gã rồi buông lửng câu nói. Khi không gã kéo tôi ra đây để nói chuyện con Thi có thai rồi uống liền tù tì gần hết chai rượu mang theo mà chẳng nói thêm điều gì nữa. Tôi sực nhớ ra: gã mê con Thi như điếu đổ.
Tôi và gã có chung với nhau cả quãng đời thơ ấu: cùng học chung trường làng, từng rủ nhau chui vô vườn nhà ông già hàng xóm bẻ trộm ổi rồi khoanh tròn trong cái bọng khoét giữa đống rơm chia nhau cắn từng nhát ổi giòn rụm. Nói tóm lại, thuở ấy chúng tôi “chung” nhau nhiều thứ kể cả cái nghèo. Duy có một thứ mà gã không chịu “chung” với tôi: đó là con Thi.
Tôi chỉ còn nhớ láng máng về con Thi. Con nhỏ đen nhẻm có nụ cười “vô duyên” thường hay lẽo đẽo theo hai thằng trốn học đi vô rừng gài bẫy chim. Lúc đó tôi và gã học lớp 3, còn con Thi đâu chừng bảy tám tuổi gì đó mặc mỗi cái quần cụt theo không kịp, vừa chạy vừa khóc bù lu bù loa.
Bọn nhóc trong xóm đặt cho chúng tôi biệt danh “bộ ba so le” bởi tôi thì thấp chủn như con lật đật, chẳng lúc nào chịu ngồi yên một chỗ; gã cao nghệu như cây đói nắng; còn con Thi thì không cần phải nói: “đệ nhất xấu”. Đó là trong con mắt của tôi.
Chơi nhà chòi lần nào gã cũng giành phần làm chú rể đi rước cô dâu. Tôi ở “nhà” lo nấu nướng bày tiệc lá cây, sửa soạn chỗ cho cô dâu chú rể về “động phòng hoa chúc”. Khi ấy chúng tôi đã biết động phòng hoa chúc là cái gì đâu, cứ rước dâu về là cô dâu chú rể ăn tiệc, xong lăn ra ngủ một giấc tới chiều rồi “sanh” ra thằng con là tôi!
Năm sắp sửa lên lớp 4 gã đột ngột nghỉ học. Ở cái làng quê heo hút này nghỉ học là chuyện bình thường như ăn cơm bữa. Thầy giáo có đến nhà hỏi thì được nghe trả lời: nhà nghèo quá không học nổi! Vậy là thôi, thầy chỉ biết lủi thủi trở về nhà lật sổ điểm danh ra gạch tên cái rẹt. Xong. Thầy cô còn không bám trụ nổi nữa là…
Dăm ba tháng có người ra đi, người khác về rồi lại đi, chỉ ngôi trường xơ xác hả họng hứng gió chướng là buồn thiu. Lý do đơn giản: xứ nghèo quá không nuôi nổi người. Học trò gì mà đến lớp chỉ mặc độc quần cụt với chiếc áo sơmi nhuộm phèn vàng cháy, không biết lúc còn mới nó có màu gì nữa.
Tôi may mắn hơn gã, được học hết lớp 5 rồi chuyển ra tỉnh học. Tôi rời khỏi quê như chạy trốn một nỗi sợ hãi nào đấy, không một lời từ giã gã và con Thi. Đến khi tàu chạy ra giữa sông tôi mới thấy gã cởi quần lội tuốt ra ngoài bãi đưa tay vẫy, con Thi bị lún gần ngang bụng, một tay giơ chùm bần một tay quẹt nước mắt. Đó là cuộc chia tay của “bộ ba so le” mà nào ngờ đến hơn mười năm sau mới gặp lại nhau.
Giờ tôi đang đối diện với gã, cái dáng cao lêu nghêu ngày nào nay gập lại ủ rũ. Gã cứ nốc rượu và liên tục thở dài. Sau ngày tôi “chạy trốn” khỏi quê, do mải mê với chuyện học hành (đó chỉ là cái cớ) rồi ra trường bon chen với đời, tôi hầu như đã quên bẵng mình từng là thành viên trong “bộ ba so le”.
Tin tức từ quê nhà chỉ nhận được loáng thoáng qua những bức thư của mẹ gửi lên, đôi khi trong thư có nhắc đến gã. Cha gã mất do tai biến mạch máu não, gã phải nuôi lấy thân và làm tất cả những công việc mà người ta có thể làm ở đồng quê, tối lại về lủi thủi trong căn nhà cạnh sông. Con Thi không thấy mẹ tôi nhắc tới. Tôi cứ tưởng nó đã lấy chồng ở quê. Không lấy gã thì còn lấy ai?
Gã đột ngột đứng lên buông cụt ngủn: Về! Rồi lảo đảo bước đi, cái dáng cao lêu nghêu như dấu chấm than giữa ruộng. Tôi gọi với theo:
- Mày chưa kể với tao về con Thi mà!
- Con Thi hả? Có gì đâu mà kể! - Tôi nghe có tiếng thở dài sườn sượt của gã. Chiều lắm rồi.
Ngôi trường ngày ấy chúng tôi học giờ đã được nâng cấp khang trang nhiều so với trước. Lũ học trò ngày nay may mắn hơn chúng tôi: được ngồi học trong những căn phòng lát gạch bông sáng loáng, quạt trần quay phành phạch; đến trường cũng khỏi phải xăn quần lội xì xụp trên con đường sền sệt sình bùn và phân trâu vào mùa mưa mà bon bon xe đạp trên mặt nhựa láng bóng.
Không phải ngẫu nhiên mà tôi lại trở chứng về thăm quê, mẹ cha tôi tuy lớn tuổi nhưng còn mấy đứa em; cũng không phải về để thăm gã mà do cơ quan phân công cán bộ về tăng cường cho trạm y tế xã. Cậu tôi là phó giám đốc bệnh viện tỉnh nên ông đã điền ngay tên thằng cháu về đúng cái nơi mà nó đã “chạy trốn”. Cầm giấy quyết định trong tay thì mọi sự đã rồi, âu cũng là cái may. Về quê mình còn hơn về một “hóc bà tó” nào đó.
Vừa đến nơi, tôi đã được ông trưởng trạm dẫn theo hai nhân viên ra đón tận đầu cầu có vẻ trang trọng lắm, chỉ thiếu có mỗi băngrôn và biểu ngữ. Gì thì gì, tôi cũng là “bác sĩ tuyến tỉnh” mà. Chỉ cho tôi nghỉ xả hơi buổi sáng, đến chiều ông trưởng trạm đã vật tôi đừ người với hàng đống chương trình: nào là tiêm chủng mở rộng, phòng ngừa bướu cổ, kế hoạch hóa gia đình… nên sau khi ở trạm về, mỗi ngày tôi ăn qua quít mấy chén cơm rồi bỏ đấy cho mẹ dọn dẹp, còn mình tắm rửa lăn ra đánh một giấc. Tôi không còn nhớ đến gã và chuyện con Thi có bầu.
Mấy tháng sau, đêm tôi có ca trực phải ngủ lại trạm bỗng nghe có tiếng gõ cửa gấp gáp. Nghe loáng thoáng thì đấy là một ca chuyển dạ, cô hộ sinh bật đèn mở cửa làm thủ tục cho sản phụ. Lát sau, cô chạy vào phòng lay tôi dậy:
- Ngôi ngang, lại còn khung chậu hẹp nữa bác sĩ ơi!
Tôi tỉnh ngủ bật dậy, hấp tấp chạy vào phòng sanh xỏ găng tay khám lại một lần nữa. Chính xác!
- Làm thủ tục chuyển - tôi nói.
Cô hộ sinh quay ra ngoài gọi lớn:
- Người nhà đâu? Chuẩn bị đưa tuyến trên!
Một dáng người thõng thượt từ ngoài chạy vào. Tôi tròn mắt: gã. Trên tay gã xách lỉnh kỉnh quần áo đồ đạc - đúng là một anh chồng thực sự. Gã khựng lại khi thấy tôi rồi ngượng ngập:
- Vợ tao sao rồi bác sĩ?
Tôi phì cười vì kiểu ăn nói của thằng bạn:
- Vợ? … À, vợ của anh sanh khó phải đưa ngay ra bệnh viện!
Mặt gã tái mét, cuống cuồng cầm tay tôi quên cả rụt rè ban đầu:
- Mày giúp tao với, mẹ con con Thi có bề gì thì làm sao tao sống nổi!
Trời đất, con Thi là vợ của mày? Cưới hồi nào? - Tôi kịp nuốt xuống bụng cái câu định hỏi, vỗ vai trấn an gã:
- Mày yên tâm đi, để tao lo hết cho!
Con Thi phải mổ nhưng nhờ chuyển đến bệnh viện kịp thời nên mẹ tròn con vuông. Một thằng cu ba ký rưỡi kháu khỉnh, vừa cắt rún xong là nó hét chứ không phải khóc vang cả phòng. Từ trong phòng phẫu bước ra, bác sĩ nói với hắn: Y hệt cha! Tôi thấy gã cười toe toét sung sướng tột độ.
Đầy tháng thằng nhóc, gã nằng nặc mời tôi đến nhà ăn đầy tháng và đặt tên giùm cho con. Con Thi bồng con đứng trước hàng ba nhà đón tôi giọng rụt rè:
- Sợ anh mắc công chuyện không tới được, sẵn dịp đầy tháng mời anh đến nhà cho vợ chồng em nói lời cảm ơn!
Lúc này tôi mới có dịp nhìn kỹ con Thi, à, phải gọi là vợ gã mới lịch sự chớ. Thì ra con Thi đâu có “vô duyên” như tôi nghĩ hồi đó, chỉ có điều nước da ngăm đen là không thay đổi. Ai lại nhìn vợ bạn chằm chằm bao giờ thật không phải phép, tôi bèn quay sang vỗ tay với thằng nhóc:
- Ngoan nào cục cưng, lại đây bác ẵm một chút coi!
Hết sức tự nhiên, nó sà ngay vào tôi và châm luôn một “bình trà”. Gã luống cuống:
- Hư quá, đưa cho tao. Em thiệt là!
- Không sao đâu, nó biết người quen nên mới vậy! Phải hôn cục cưng? - Tôi bẹo má nó một cái rồi bước vào nhà.
Vợ chồng gã tiếp đãi tôi như một vị khách quí chứ không phải bữa nay là ngày đầy tháng của thằng nhóc khiến tôi cảm thấy ái ngại. Gã như hiểu được bèn bảo:
- Nhờ mày mà vợ con tao mới an lành, bữa nay coi như là tỏ lòng biết ơn của vợ chồng tao. Mày mà khách sáo là tao giận đó!
Chiều gã, tôi gắp hết món này sang món khác, còn gã thì ngồi rót rượu cưa hai với tôi. Con Thi chạy lăng xăng hỏi xem có món nào hết chưa, lúc thì thay tã cho con vì nó cứ tè liên tục.
- Chắc mày thắc mắc nhiều chuyện lắm phải không? - Giọng gã trầm lại như sợ vợ nghe thấy- Với ai chớ với mày thì tao thổ lộ hết, lúc nào tao cũng coi tình bạn của tụi mình là tình anh em. Mày xa xứ lâu chắc có lúc cũng quên nhưng tao lúc nào cũng nhớ, nhớ nhiều lắm!
Tôi gục mặt xuống giả vờ say nhưng thực ra là để giấu nỗi xúc động và xấu hổ của mình. Tôi thật không xứng để nhận cái tình của gã và con Thi dành cho. Học hành thành đạt giờ tôi bỗng trở nên trống rỗng trước hai người bạn cũ.
Gã nói một cách say sưa như quên cả sự có mặt của tôi, như sợ sẽ không còn dịp nào để hàn huyên nữa. Cũng phải thôi, ở cái xóm này ai cũng tất bật lo toan với cuộc sống thường nhật, chẳng có ai dư thời giờ để mà ngồi nghe tâm sự của nhau. Nhất là đối với gã - một người gần như lập dị, càng lập dị hơn khi cưới một người đàn bà không chồng mà chửa về nhà làm vợ mang lấy tiếng quà quạ nuôi tu hú.
- Thiên hạ nghĩ sao thì kệ họ, tao thương con Thi thì cũng thương luôn đứa nhỏ, có gì phải sợ điều này tiếng nọ. Chắc mày là người hiểu cho tao nhất phải không? Mai mốt thằng nhỏ lớn lên kêu tao bằng cha là tao mãn nguyện lắm rồi!
Gã nhờ tôi đặt cho thằng nhỏ cái tên bởi gã và con Thi chữ nghĩa không bao nhiêu chẳng biết đặt tên gì, chẳng lẽ đặt tên Cu tên Tèo thì tội quá. Ngẫm nghĩ một lúc tôi bèn nói với gã:
- Duyên Sinh! Đặt là Duyên Sinh đi. Ý nói mày và con Thi có duyên với nhau, thằng nhỏ cũng có duyên với mày!
Gã hớn hở:
- Hay lắm! Duyên Sinh! Cả ba đứa mình đều do duyên mà là bạn của nhau. Cảm ơn mày nhiều lắm!
Tội nghiệp gã, cái tên ấy là do tôi đọc được ở một quyển truyện nào đấy trong lúc ngẫu hứng mà buột miệng, vậy mà gã lấy làm cảm kích vì ý nghĩa của nó. Thôi thì đằng nào cũng chỉ là một cái tên, tôi cũng chẳng lấy làm bận lòng gì thêm.
Rời nhà gã, hai vợ chồng tiễn tôi có vẻ bịn rịn lắm. Khi nào rảnh rỗi tới chơi nghen! - gã nói với theo.
Đến lúc này tôi mới sực nhớ ra mình đi dự đầy tháng mà chẳng mang theo thứ gì để tặng cho thằng nhóc. Tôi tự trách mình rồi nhủ: mai mốt còn thôi nôi nữa, lo gì!
Hết thời gian tăng cường cho tuyến xã, hôm liên hoan chia tay, ông trưởng trạm nắm lấy tay tôi cảm ơn vì đã giúp ông giải quyết nhiều công việc khó khăn. Chỉ tiếc là ngày nhận bằng khen thi đua sắp tới không có mặt tôi để cùng chia vui. Tôi xin lỗi ông và hẹn:
- Mai mốt anh cứ điện thoại cho em, thế nào em cũng tranh thủ về. Có xa xôi gì đâu!
- Chắc nghen?
Tôi gật đầu. Lại hứa. Không biết đây là lần thứ mấy tôi hứa nhưng trong thâm tâm luôn vặn lại: không làm được thì đừng có hứa! Dẫu sao cũng chỉ là một lời hứa làm cho người ta vui lòng thôi mà, có mất mát gì đâu!
Thế là tôi đi, quên mất cả việc đến nói lời tạm biệt vợ chồng gã và thằng nhỏ mà tôi đặt cho nó cái tên Duyên Sinh. Không sao, đến thôi nôi tôi sẽ về.
Ngày cúng cơm ông nội tôi, mẹ điện thoại lên bảo tôi về thắp nén nhang ông bà và họp mặt thân tộc. Với lại mẹ nhắc tôi nên siêng về quê thăm hàng xóm láng giềng. Không khéo sau này ra đường gặp bà con dòng họ mà không biết thì người ta cười vào mặt cái thằng bỏ xứ đi cũng bỏ luôn tình quê hương xứ sở. Mẹ tôi lúc nào cũng vậy, hay lo xa những chuyện không đâu.
Để mẹ khỏi buồn, tôi cũng thu xếp công việc lục tục về quê một lần nữa. - Vợ chồng con Thi đi nơi khác làm ăn rồi! - Mẹ đỡ giỏ đồ trên tay tôi xuống rồi buông tiếng thở dài làm tôi chưng hửng.
- Hồi nào vậy mẹ?
- Hai tháng trước! Vợ chồng nó đi vùng kinh tế mới. Trước lúc đi có đến tìm con để từ giã, mẹ nói con đi lên trển rồi. Ngó thấy vợ chồng nó buồn lắm. Mày thiệt tệ, đi cũng không nói cho bạn bè biết một tiếng!
Tôi cúi đầu. Vậy là gã và con Thi đã không gặp tôi, chắc họ buồn lắm. Tan rồi hợp, hợp rồi tan, lẽ thường tình mà. Tôi tự bào chữa cho mình.
Có những lỗi lầm người ta có thể xí xóa cho nhau, nhưng cũng có những lỗi mà mãi mãi không có cách nào quên đi được, để lại trong lòng những khoảng trống lúc nào cũng thấy hụt hẫng đáng sợ. Mai này nếu các con tôi nghe kể lại có một câu chuyện về “bộ ba so le”, chắc chúng cũng chẳng tin và càng không tin hơn khi có một thành viên trong bộ ba ấy lại xử sự như thế. Mong rằng thời gian sẽ làm cho người ta chóng quên đi, cuộc sống còn biết bao iều phải lo nữa mà.
Ừ, mong là như vậy!
LÊ MINH NHỰT
Nguồn: VNthuquan.Net
Hai anh em nhà nọ vào quán ăn cơm. Nhà quán dọn don cơm chứng vịt muối cho ăn. Người em hỏi người anh:
- Cũng là trứng vịt, sao quả này lại mặn như thế này nhỉ?
Người anh bảo:
- Chú hỏi thế người ta cười cho đấy. Quả trớng vịt muối mà cũng không biết!
Người em lại hỏi:
- Thế trứng vịt muối thì ở đâu ra?
Người anh ra vẻ thông thạo bảo:
- Chú mày kém thật! có thế mà cũng không biết! Con vịt muối thì nó đẻ ra trứng vịt muối chứ sao.
mẹ chồng chị cu sứt chết vừa nãy. tin ấy chẳng mấy chốc bay đi khắp làng.
ở nhà quê, có việc gì cỏn con xảy ra mà người ta không biết ngay tức khắc? huống hồ mẹ chị cu sứt ốm liệt giường liệt chiếu đến dăm hôm nay và cấm khẩu từ lúc gà gáy.
cho nên, cần gì phải đăng cáo phó trên báo, các cụ, các quan, các ông, các bà cùng thân bằng cố hữu mới biết?
thật vậy, trên từ "các cụ" lý trưởng, thư ký, giữa đến "các quan viên" hàng xã, rồi đến "các ông các bà" hàng xóm, dưới đến "thân bằng cố hữu" cùng đinh của anh cu ngày xưa, chỉ trong một loáng, miệng nọ truyền sang miệng kia, ai nghe tin đau đớn cũng điềm nhiên và cho là có thêm một chuyện mới để gặp người quen thì nói.
rồi họ tỏ cảm tình với người quá cố.
"thân bằng cố hữu" thì bảo nhau để sửa soạn:
- này, có liệu trốn đi không, kẻo chị ấy đến nói khó nhờ khênh đòn lại nể, mất công mà chẳng được gì.
"các ông" thì phê bình:
- già mà nghèo, không có tiền uống thuốc, thì chỉ ốm một trận xoàng cũng đủ ngoẻo.
"các bà" thì dài lời hơn. Đại khái:
- ối giời ôi thế à? thế thì bà ngồi đây nhé, để tôi chạy ù lại đằng ấy, giao hẹn với chị cu sứt là mẹ chị ấy còn vay của tôi năm đấu gạo độ trong năm đấy.
hoặc:
- ngày xưa, ông ấy (tức là chồng người chết) có phúng ông tôi ba hào thật, nhưng lúc ông ấy chết, bà tôi đã phúng lại những ba hào với một cành cau, cau dạo ấy đắt. thế mà khi bà tôi mất đi, bà ấy làm ăn còn khá, tôi chả thấy bà ấy phúng lại cái gì, thì việc gì bây giờ tôi phải phúng giả nợ.
"các quan" thì nhìn nhau, lắc đầu một cách nhạt nhẽo:
- nhà nào chứ nhà ấy thì suông, còn có cóc khô gì mà mời chúng ta nữa.
"các cụ" thì tức lắm. cụ lý bảo cụ ký:
- mẹ kiếp, không khéo cụ lại mất giấy mực khai báo toi. làm thư ký mà từ đầu năm, trong làng chỉ rặt những đám chết thế này thì lấy gì mà hút. thật là quá quắt, cụ nhỉ?
+
+ +
nước ta là nước văn hiến. ai cũng bảo thế. bởi vậy, những việc quan, hôn, tang, tế, đều phải làm theo lễ nghi. trong nhà, lỡ ra có người chết, đố ai không mở sách ra tra, hoặc hỏi han người quen việc, xem phải làm những gì.
- chẳng may bà cháu nằm xuống, nhờ bác bảo hộ tôi nên thế nào.
chị cu, nước mắt chạy quanh, rẽ hàng rào râm bụt, hỏi bác đĩ tư câu ấy. bác đĩ nghĩ một lát, rồi đáp:
- thôi thì tùy gia phong kiệm, mà tử đắc táng vi vinh. nhà bác chẳng có gì, thì kiếm bộ áo cho tốt, rồi ngày mai, rước cụ ra đồng.
- vâng, nhưng mà tôi ăn mặc ra làm sao.
- thì cứ phải xổ gấu chứ, bởi vì ông cụ về trước bà cụ kia mà.
- thế còn các cháu?
- thằng cu phải xô gai để chống gậy thay bác giai, và cũng phải trở ba năm đấy.
chạnh nhớ chồng và nghĩ đến cảnh goá bụa, chị cu sụt sịt. bác đĩ ngăn:
- ấy, chớ, phải may xong áo, lập xong bàn thờ mới được khóc. bây giờ trong nhà cứ phải im phăng phắc như lúc bà cụ hãy còn mới được.
+
+ +
người quan tâm đến cái chết của mẹ chồng chị cu sứt, thì ngoài bác đĩ tư ra, cố nhiên là còn có cụ thư ký.
nghe tin bà ta chết, cụ thở vắn thở dài, gắt gỏng vợ con ỏm tỏi. song, cụ chưa thất vọng hẳn.
cụ chiêu một hớp nước vối nóng, thở phì một cái, khói thuốc phiện loãng phi thẳng ra miệng. cụ tháo diện tẩu, và, trong khi chờ cho nguội để nạo, cụ vén quần lên, gãi đùi sồn sột.
- Ơ hay, nó đi đã về chưa, mày?
cụ hỏi vậy. nhưng không ai trả lời.
nóng ruột, cụ lấy cái giẻ để đệm tay, rồi vừa ngước mắt lên xà nhà để nghĩ ngợi, vừa cầm móc để nạo. tiếng xái sào sạo long, rồi đến tiếng sắt quèn quẹt ở phía trong tẩu đã nhẵn thín. cụ dốc miệng tẩu vào chén, gõ vào diện cồm cộp, rồi lại đánh. cụ nạo, nạo mãi, nạo quèn quẹt, dễ thường đến chảy máu tẩu.
cụ lập bàn tĩnh lúc này khí thất thường. mọi ngày, cụ vẫn xơi thuốc vào lúc cơm xong.
nhưng hôm nay, cụ cần hút ngay buổi sáng. một là để khuây khoả sự buồn bực về chức vụ: Độ này, sinh chả có, giá thú chả có, chỉ độc một số tử "chó chết". hai là còn mấy điếu xái của khách thuốc thết cụ chánh tổng tối qua, có lẽ vẫn còn dùng được, cụ hút đi cho đỡ phí của. ba là cụ để cho chị cu sứt đến trình khai tử cho mẹ chồng, cụ lấy sự ăn tiêu xa xỉ ra làm chứng, để bảo ngọt chị phải biện cái lễ xứng đáng.
bỗng anh người nhà về, nói:
- thưa cụ, đích là chết rồi.
- mày thấy tiếng khóc chưa?
- chưa.
- sao mày biết là chết?
- con hỏi thăm.
- thăm ai?
- ngay chị cu sứt ạ.
- tốt. thế mày không xui chị ta biện cái gì để đi trình à?
- không ạ.
cụ cau mặt:
- Đồ khỉ!
+
+ +
trong tang gia đã nổi lên những tiếng khóc thảm thiết.
người đàn bà góa xõa tóc, gục đầu bên cạnh cái thây ma mà tru lăn tréo lộn.
cái thây ma ấy bây giờ đã cứng đờ trong lần vải liệm trắng, bên cạnh đặt bát cơm, quả trứng luộc, có cắm chiếc đũa bông và dăm nén hương.
- ối mẹ ơi, cực nhục lòng con, mẹ đi đâu mẹ bỏ con bơ vơ như chim mất tổ...
rồi nhớ đến chồng, chị gào:
- ối anh ơi, anh đi đâu để vợ con anh mất trông cậy, để thân tôi cực nhục trăm chiều, anh ơi là anh ơi!
nhưng bỗng một tiếng quát:
- im miệng.
chị cu ngẩng dậy, hếch cái mũ mấn ra để nom. chị xỉ mũi, lau vào gót chân rồi quệt đôi mắt đẫm lệ:
- lạy cụ ạ.
cụ thư ký - không biết đã sẵn sàng ở đó từ lúc nào - mặt hầm hầm, trỏ ba toong vào mặt chị, hất hàm hỏi:
- ai cho phép mày khóc?
- lạy cụ, mẹ con chết thì con khóc.
rồi không nhịn được nỗi thương tâm, chị ti tỉ:
- mẹ ơi!
hai mắt long lên, cụ ký giơ năm đầu ngón tay:
- Ông thì vả vỡ tan họng mày ra bây giờ! mẹ mày chết, mày đã trình báo gì tao chưa, mà đã dám khóc?
- ối mẹ ơi, tôi có miệng thì tôi khóc, chứ ông cấm thế nào được tôi.
cụ ký cáu tiết, hung hăng đập gậy vào chiếc quan tài, còn rỗng không, nhìn tên người nhà, quát:
- thằng xiệng, mày vả vỡ miệng nó ra cho ông. lôi nó ra đình kia. khóc à!
tiểu thuyết thứ bảy số 306; 1940
1669
Chia tay nhẹ nhàng Khi yêu, bạn mong muốn tình yêu đó là duy nhất, là vĩnh cửu. Nhưng thực tế đôi khi lại diễn biến theo chiều ngược lại. Bỗng nhiên một trong hai người cảm thấy không con yêu nữa và nghĩ đến chuyện chia tay. Hàng ngàn người đã thực hiện những cuộc chia tay một cách giản dị, tự nhiên. Nhưng với không ít người, điều đó thật nặng nề... Khi bạn là người "bị bỏ rơi" Anh ta giữ thế chủ động trong cuộc chia tay, còn bạn thì hoàn toàn cảm thấy bất ngờ, chưa hề chuẩn bị để đón nhận tình huống xấu đó. Bạn vẫn đang yêu và không thể hiểu nổi tại sao mình bị ruồng bỏ, bạn không muốn chấp nhận thực tế đó. Bạn là người bị đau khổ và tổn thương nặng nề nhất. Phản ứng đầu tiên của bạn là muốn níu kéo, muốn "sửa chữa" tình hình. Song gần như chắc chắn là bạn sẽ chỉ gặp thái độ lạnh nhạt, lẩn trốn, thậm chí tàn nhẫn của anh ta... Từ chỗ níu kéo, hy vọng, bạn sẽ nhanh chóng rơi vào tâm trạng tuyệt vọng, đau khổ và phản ứng tiêu cực với chính mình. Bạn trở nên một con người thù địch, khó chịu, suy sụp, sầu muộn, hoặc thề sẽ không bao giờ yêu nữa...Trong khi bạn đau đớn tự "hành hạ" mình vì cảm thấy mất anh ta bạn không còn thiết sống nữa, thì anh ta có thể đã quên bạn và kịp cho mình một tình yêu mới. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, chỉ có bạn là "ngưng đọng" trong một nỗi đau buồn "tự hủy diệt". Bạn không biết là mình đang lãng phí tuổi thanh xuân của chính mình. Nếu bạn là người chủ động Có thể ngược lại, một ngày nào đó bạn thấy tình yêu của mình cạn kiệt, anh ta khiến bạn không thể chịu đựng nổi. Mối tình lãng mạn hồi nào giờ còn trơ lại sự nhàm chán, vô vị, ghét bỏ, vướng víu, khó chịu. Tình yêu bỗng trở thành một gánh nặng phiền phức, một sự "quấy rầy" kéo dài gây cho bạn cảm giác căng thẳng, mất tự do. Bạn thấy tình yêu đó tồn tại thật vô lý và chỉ muốn trốn chạy khỏi nó. Trong khi đó, anh ta vẫn "si mê" bạn, không muốn rời xa bạn dù nửa bước điều đó càng làm bạn sợ hãi và nôn nóng muốn thoát khỏi anh ta bằng được. Bạn xua đuổi, ruồng rẫy, trốn tránh anh ta, thậm chí bạn cảm thấy ngạc nhiên vì thấy mình lại có thể cư xử tàn nhẫn, quyết liệt đến thế. Song có thể anh ta phản ứng còn quyết liệt hơn bạn. Một số đàn ông khi bị tổn thương có thể hành động rất tiêu cực và mất tỉnh táo: Trả thù, xúc phạm và gây hại cho bạn; tiếp tục đeo đẳng, quấy rối không để bạn được yên ổn theo kiểu "không ăn được thì đạp đổ"... Những người đàn ông yếu đuối, thiếu tự tin và cực đoan thì có thể rơi vào trạng thái mất thăng bằng, tuyệt vọng, trầm uất, thậm chí giải thoát bằng cái chết... Xem ra trong tình yêu, dù là đàn bà hay đàn ông thì việc chia tay với tình yêu đều thật khó khăn và nỗi đau khổ thì cũng chẳng khác nhau cho lắm. Hãy học cách chia tay nhẹ nhàng Khi yêu, không ai mong xảy ra đổ vỡ, mất mát. Nhưng bạn phải coi sự may - rủi, được - mất, thành -bại trong tình yêu cũng là một quy luật tất yếu và khó tránh khỏi của cuộc sống. Tình yêu mất đi, dù xuất phát từ một hay cả hay phía, đều có nghĩa là nó không còn lý do để tồn tại. Bạn nên nhìn thấy mặt tích cực của sự mất mát này: Mọi cái suy tàn đều là để bắt đầu của một sự sống mới. Một tình yêu mất đi có nghĩa là bạn sẽ có cơ hội để lựa chọn một tình yêu mới xứng đáng hơn, ít sai lầm hơn. Dù bạn là người "bị bỏ rơi" hay chủ động "bỏ rơi" thì cũng nên chấp nhận và làm cho cuộc chia tay trở nên nhẹ nhàng, lịch sự. Hết yêu rồi mà biết cách chia tay nhẹ nhàng, đó cũng là một nét đẹp, một nét văn hóa của cuộc sống. Khi bạn bị chối bỏ, đừng chạy theo van xin nữa, điều đó không làm cho tình yêu trở lại mà chỉ làm người ta thương hại bạn mà thôi. Nếu bạn là người chủ động chia tay, nên bình tĩnh, dành thời gian chuẩn bị tâm lý cho người kia để họ tự giác nhận thức được vấn đề một cách đúng mực. Không nên cư xử một cách ích kỷ, phũ phàng, chỉ biết bản thân mình mà không thông cảm với người khác. Không nên coi việc rũ bỏ tình yêu như việc thay một cái áo, phủ nhận sạch trơn... Hãy kiên trì từng bước để giảm tối đa sự tổn thương đau khổ cho người mà bạn đã từng một thời yêu mến. Ðiều đó tốt cho cả hai người. Cuối cùng, bạn hãy tin rằng thời gian là phương thuốc nhiệm màu có thể chữa lành mọi vết thương lòng. Và thời gian cũng sẽ giúp hồi sinh mọi trái tim đau khổ, trả lại cho nó khả năng yêu thương như thuở ban đầu.
Nói rồi, nàng quay lưng bỏ đi... Bút Mực: Chiêu Hoàng
Thiếu nữ ngập ngừng đứng trước một tiệm bán bút trong một khu thương mại. Để chắc ăn, cô nhìn lại địa chỉ trong miếng giấy nhỏ cầm tay rồi mới bước vào cửa tiệm.
Đó là một tiệm chuyên bán bút và những đồ linh tinh sách vở học trò... Tuy tiệm tương đối nhỏ, nhưng lối trang trí khá mỹ thuật, với những tủ kính bày biện cơ man những loại bút khác nhau. Bên cạnh điểm tô thêm mấy hình tượng làm bằng crystal, soi dưới ánh đèn, trông càng lung linh, đẹp mắt...
Thiếu nữ lang thang nhìn một cách lơ đãng những cây bút nằm ngăn nắp. Có nhiều loại mang những nhãn hiệu nàng không hề biết tên, nhưng bên cạnh là một giá tiền cắt cổ. Bỗng dưng, nàng chú ý đến một cặp bút được đặt ngăn nắp bên nhau, bên cạnh điểm tô bằng một cái tháp bảy từng bằng thuỷ tinh trong suốt. Vốn là người giầu tưởng tượng, hay nhân cách hoá, nàng mỉm cười khúc khích nghĩ rằng: Chà, trông "cặp vợ chồng" này đẹp đôi nhỉ? Lại còn được gần tháp thờ Sá Lợi Phật nữa, tha hồ mà thích nhé!
Còn đang lăng quăng với những ý tưởng tào lao Một gã bán hàng, mặt mũi bảnh bao, diện một bộ complet mầu đen. Trên cổ treo lủng lẳng một chiếc cà vạt màu vàng chói. (Hình như bộ quần áo mới cắt chỉ mặc lần đầu hay sao mà thấy hắn có vẻ hơi cứng trong mỗi bước đi, cộng thêm tiếng sột soạt của vải mới làm cho hắn trông nửa quê mùa, nửa thời thượng. Nếu nhìn kỹ hơn một chút, cộng thêm sự tưởng tượng phong phú - một cách ranh mãnh - có lẽ, trông hắn hơi giống... cây bút mực mầu đen, viền vàng..) Mon men, đến gần, hắn hỏi han:
"Này cô, cô cần giúp gì không?"
Thiếu nữ giật mình quay lại, nhưng không chú ý lắm đến hắn, mà lại nhìn suốt vào bên trong như có ý tìm kiếm. Ngập ngừng, thiếu nữ cất giọng:
"Xin lỗi, có... Bút Chì ở đây không ạ?"
Gã nhìn thiếu nữ một thoáng rồi nhanh nhẩu trả lời:
"Ồ... Tưởng gì... Bút chì ở đây thiếu giống. Cô muốn mua bao nhiêu cũng có... (chỉ tay về cuối phòng, trên một cái kệ gần sát đất, ngổn ngang nhiều phong bút chì được để trong một basket bằng nhựa). "
Thiếu nữ hơi đỏ mặt lúng túng:
"Không...., không! Tôi muốn hỏi.... anh Bút Chì cơ! "
"À... Bút Chì chưa tới.. Nhưng có tôi (vỗ ngực), Bút Mực. Thằng kia, (chỉ một tên đang ngồi ủ rũ góc phòng) Bút Lông. Chúng tôi có thể giúp cô được điều gì chăng? "
Một thoáng thất vọng trên đôi mắt thiếu nữ:
"Không..., không! Cám ơn ông... "
Nói rồi, nàng dợm bước quay lưng...
Bút Mực tỏ vẻ hơi khó chịu, cho rằng mình - dân " bút mực" - ngon thế này mà cả đến một cô gái rất... tầm thường cũng chỉ nhìn mình bằng một cái nhìn thoáng qua... Hắn gọi giật:
"Này cô! "
"Hử? "
Hơi cao giọng, hắn hỏi:
"Thằng Bút Chì có cái gì mà cô phải thích? Nó chỉ là loại bút... hạng bét trong tất cả các loại bút. Chỉ cần bỏ ra một đồng cũng có thể đem về cả chục cây. Còn tôi đây nè... (vỗ ngực), Bút Mực, đã ngon rồi, lại còn có cái mác "Mont Blanc" ....
Thiếu nữ đỏ bừng mặt vì câu nói thô lỗ của gã bán hàng. Nàng cau mày, tỏ vẻ bất mãn, ngắt ngang:
"Ông này ăn nói hồ đồ quá đi thôi! Tạo sao ông lại... "dám" gọi người ta bằng thằng? "
Bút Mực cáu tiết:
"Không gọi nó bằng thằng thì chẳng lẽ lại phải gọi nó bằng "Ông - Cố - Nội" chắc? Nó là bạn... hạng bét của tôi thì tôi muốn gọi bằng gì mà chả được! "
Thiếu nữ nhìn Bút Mực bằng đôi mắt đầy thất vọng, khuôn mặt khẽ chao đi, nàng thấp giọng:
"Phải rồi, mỗi người đều có sự tôn trọng riêng với đối tượng của họ. Tôi cũng thật vô lý khi đã nói lên những điều đó.. (đổi giọng tâm sự, khuôn mặt nàng hơi hồng lên vì thẹn). Tôi thích.... Bút Chì (nàng kiểm duyệt bớt chữ anh ) vì dễ vẽ..., dễ bôi... Nhất là người ưa viết như tôi thì lại càng phải thích lắm! (đôi mắt trở nên mơ màng...) Tựa như tâm thức hay khởi lên những ý niệm, cái nào đẹp thì giữ, cái nào xấu thì bôi đi... Đâu có như bút mực, viết xong, muốn bôi đi phải để lại trên tờ giấy của tâm thức một dấu mực đen xì... Xấu xí lắm cơ! Lại nữa, những loại bút có "mác " như ông thì lại càng nên... xa tránh, vì ngã mạn to hơn núi Tu Di, chỉ tổ làm cồng kềnh thêm tâm thức mà thôi! "
Bút Mực mù mịt, giọng bối rối:
"Cô đây mới thực ăn nói hồ đồ... Cô nói cái gì tôi chẳng hiểu?! Cái gì là Ngã mạn? Gì là núi Tu Di? Đang nói chuyện nọ, cô xỏ chuyện kia... Thiệt tình! Cô làm tôi muốn weng beng luôn cái đầu! "
Thiếu nữ cười khúc khích:
"Thì tôi đang nói... ông đó! Mù mịt, hồ đồ! Chỉ có cái " mác " bên ngoài, còn tâm thức thì.... rỗng tuếch!"
"Này cô! "
"Gì nữa đây? "
Tằng hắng, Bút Mực nói:
"Nếu tí nữa thằng Bút Chì... (vội bịt miệng, len lén nhìn thiếu nữ, sợ nàng lại cau mày, nổi đoá như lúc nãy...) À quên..., (tằng hắng) Nếu tí nữa... Bút Chì có đến, cô muốn nhắn gì không? (hắn cũng cẩn thận, bắt chước nàng " kiểm duyệt" chữ thằng)
Thiếu nữ tư lự... Khuôn mặt nghiêng nghiêng, hàm răng cắn nhẹ lấy môi dưới:
"Thật ra, tôi cũng chẳng có điều gì quan trọng để nhắn cả. Chỉ vì tình cờ đi ngang qua đây muốn ghé thăm thôi. Nhưng nếu được, xin ông nhắn lại lời này: Có Con-Múa-Rối ghé qua..."
.......
" Ta là Con-Múa-Rối,
Quậy cho đời thêm vui,
Múa theo đời biến hoá...
Trùng trùng duyên nghiệp thôi....."
Nằm hấp hối trên giường bệnh, ông chồng gọi bà vợ lại và bảo:
- Một tháng sau khi anh chết, anh muốn em lấy John.
- John ư! Nhưng ông ta là kẻ thù của anh cơ mà! – Bà vợ thốt lên.
- Ừ, anh biết chứ - Ông chồng thì thào nói - Chính bởi vì vậy bây giờ anh muốn hắn ta sẽ phải sống trong đau khổ!
Tàn nhẫn
Anh chồng thất thểu về nhà, bùn bê bết từ đầu đến chân. Cô vợ gằn giọng:
- Sao thế?
- Ngã xuống ao...
- Thế là toi cái quần mới toanh rồi à?
- Em nghĩ coi, làm sao mà anh cởi kịp...
Nhớ vợ
Anh chồng đi du lịch sang Pari. Một lần đang đi trên phố, anh ta đột nhiên nhổ một bãi nước bọt ra đường. Ngay lập tức anh ta bị một viên cảnh sát đến phạt 200 franc. Về nhà vợ hỏi:
- Anh thấy Pari thế nào? Tháp Eiffel ra sao?
- ...
- Các cô gái Pari chắc đẹp lắm nhỉ?
- ...
- Thế anh có lúc nào nhớ tới em không?
- Có một lần. Và chính điều đó làm anh mất tới 200 franc.
2625
Sau lần trình diễn đầu tiên vở kịch của mình tại Mỹ, Becnasô (nhà viết kịch, nhà văn nổi tiếng của Anh) gọi điện ngay cho người nữ diễn viên đóng vai chính trong vở diễn:
- Thật tuyệt vời, thật vĩ đại!
Người diễn viên được khen ngợi, khiêm tốn đáp:
- Chưa xứng với những lời khen đó đâu, thưa ông!
- Không, ý tôi nói về vở kịch đấy chứ! Becnasô giải thích.
Người nữ diễn viên đáp ngay:
- Vâng, ý tôi cũng vậy đó!
Chị Đỏ chợt rùng mình nhẹ, vì thấy buồn buồn ở bụng chân. Và, trong cử động nửa ý thức của giấc ngủ bị quấy phá, chị rụt chân lại. Cái buồn buồn chị cảm thấy rõ rệt nó chạy trên ống chân rồi tới gót thì biến đi.
Chị cựa mình. Thân thể đau dần khắp cả. Cùi tay mỏi mệt rơi đánh thịch. Mắt vẫn nhắm, chị cố nghĩ, cố nhớ xem mình đang ở đâu. Và chị chợt hiểu ra là mình vẫn nằm trên nền đất, trong gian buồng hẹp và mùi ẩm mốc tanh nhạt đọng thành lớp đặc xông lên mũi.
Từ ngoài đưa vào, tiếng xôn xao đã hơi rời rạc đượm buồn của làng mạc về chiều. Sự hoạt động của cuộc sống ngoài kia khiến chị tức bực, và chị muốn chửi lên một câu để nguyền rủa bất kỳ ai. Đã hai ngày hai đêm, chị nằm dài trên đất ẩm của căn buồng hẹp tối. Chị đã tự đầy đọa như vậy, vì một câu chuyện không đâu. Sáng hôm kia anh Đỏ mắng chị về tội đi ngủ không đóng cửa chuồng gà. Chị lầm bầm cãi lại:
- Quên một bữa cũng chẳng sao! Chào ôi! Chăm sóc đến gà gớm. Để hắn đẻ trứng nào là nuốt lống đi trứng ấy mà!
Anh Đỏ giận tím mặt dưới lần da đen, lẳng lặng đi ra. Nhưng chị Đỏ, với cái nư dai dẳng của đàn bà, vừa quét sân vừa kiếm câu đâm chọc. Chị bảo con em chồng:
- Xin ơi! Rầy tao giao cho mi việc đóng cửa chuồng gà đó! Được trứng nào thì đem anh mi ăn rồi anh mi cho cái vỏ.
Anh Đỏ chẳng nói chẳng rằng, vứt mảng lưới anh đang vá, xông tới túm lấy vợ trong hai bàn tay sắt, lôi xềnh xệch vào buồng; đoạn anh ném vợ xuống đất, như ném một đống giẻ. Chị Đỏ đổ nhoài ra, nằm thẳng cẳng như người chết rồi. Anh đạp vào mông vợ mấy cái, đoạn bỏ ra.
Con Xin phải nấu cơm sáng thay chị. Dọn mâm rồi, nó vào buồng gọi, nhưng chị Đỏ nằm lỳ. Anh Đỏ vào lôi chị ra, chị bíu chặt lấy chân giường, miệng ngoặp vào chân chồng. Anh đau quá kêu lên: "ái! Đồ chó cắn! Được, đã muốn nằm vạ tao cho nằm".
Bà mẹ chồng đang ở chợ bán mẻ cá mà con trai đánh được hồi đêm, nghe con Xin ra mách, vội chạy về. Với tất cả cái hùng hổ của những mẹ chồng, mụ xăm xăm vào buồng, chống nạnh, bàn tay ngoặt ra sau, và hếch mặt nạt:
- Này con kia, muốn tốt thì ngồi dậy mà lo ăn làm. Chẳng ai hơi đâu nuôi đứa nằm ăn vạ.
Chị Đỏ nằm im. Mụ cúi định lôi dậy, lại bị ngoặp vào tay; mụ vừa chạy ra, vừa kêu như sắp bị chết chém: "Ua làng nước ôi! A làng nước ôi! Hắn cắn đứt tay tôi rồi!".
Thế là câu chuyện thành to và không thể vãn hồi. Chiều đó vài bà con trong họ đến hỏi thăm; có đôi đứa bé tò mò ghé mắt nhìn vào buồng. Anh Đỏ gắt đuổi ra, đem buộc ở cửa một mảng buồm rách làm rèm che.
Trong bóng tối, chị Đỏ thấy dễ chịu hơn, và thầm cám ơn chồng, chị đã có ý muốn thôi nằm vạ.
Nhưng đến đêm, anh Đỏ vào buồng ngủ, anh chỉ nói một câu cụt lủn:
- Muốn tốt muốn lành thì dậy!
Tự mình ngồi dậy thì sượng mặt, chị Đỏ nằm chờ. Nhưng anh gắt:
- Muốn đạp thêm cho ít cái nữa lắm.
Rồi trèo lên giường ngủ. Chị Đỏ nằm một đêm dưới đất lạnh buốt xương không sao nhắm mắt được. Sáng hôm sau, chồng ra rồi, chị lồm cồm tới giường, lấy hai manh chiếu, một rải ra đất, một đắp lên mình, đánh một giấc dài khoan khoái. Đó là lần đầu chị được ngủ ngày một cách say sưa, không bị quấy rối; lần đầu chị nếm cái thú nhàn hạ của các bà tỉnh thành.
Nhưng đến đêm, anh Đỏ tàn nhẫn đẩy chị lăn ra, giật lấy chiếu và chị lại nằm một đêm trên đất cứng lạnh.
*
* *
Tiếng xôn xao ngoài kia nhỏ dần, nhỏ dần... Thực ra, ngày chưa tắt; nhưng thính quan chị đã yếu đi trong sự mệt nhọc toàn thân, một sự mệt nhọc rời rã, khiến cho xương mềm, thịt nhão và ngón tay co quắp, sự mệt nhọc gây bởi cơn đói. Chị nhịn ăn đã hai ngày! Đó không phải cái đói giày vò, quằn quại, náo động của những miệng ăn hùm hổ. Vốn tính ăn ít, làm nhiều, chị chỉ thấy một cái đói nhẫn nại nó thỉnh thoảng cào xót trong dạ dày. Hình như mồ hôi toát trên trán lạnh, nhưng chị không còn đủ sức đưa tay lên sờ. Chị cựa mình quay nghiêng vì nãy giờ nằm ngửa, da bụng căng ép lên dạ dày trống rỗng, như một hòn đá nặng.
Chị nằm co như con chuột chết, bụng thóp lại. Mắt mở trân trân dán vào một vuông sáng mà có lẽ chị cũng không nhận ra là lỗ thông để đùn rác rưởi quét ở buồng ra.
Chợt mảnh buồm che cửa lay động. Chị không nghe động nhưng thấy một vệt ánh sáng lấp loáng và mảnh vải bị nâng để lộ da trời. Rồi một cái đầu ló trong ánh sáng tam giác ấy, cái đầu tóc bơ phờ khăn quấn cẩu thả của mẹ chồng chị. Chị Đỏ liếc nhìn lên, nhưng không thấy rõ mặt mụ, sấp bóng tối. Tuy vậy, chị tưởng tượng mụ ta đương dạo đôi mắt lấc láo lo ngại trong vòm sâu hoắm; và chị nghĩ thầm: "Mình mà chết thì cũng rầy với mình! Quan khám, lệ hạch, rồi họ cũng đến lo mà chết luôn thôi! ừ, mình cứ nằm đây, không vào bồng dậy mà chớ!". Cái đầu biến đi và khung sáng sụp tối.
Cái cảm giác buồn buồn lại tới ám chị, lần này ở đầu ngón chân cái; chị cũng không buồn rụt chân. Nó chạy dần lên, dừng ở mắt cá, tiến tới đầu gối, chui vào một chút xíu dưới váy chị, rồi chạy trở ra. Đến bụng chân, nó biến đi. Bỗng một bóng đen nhỏ vụt qua lỗ hổng; chị nhận ra một con chuột nhắt.
Một lát sau, con chuột lại hiện ra trong khung trắng. Nó quay đầu bên này, bên kia, chạy từng chập ngắn trên chân nhỏ thoăn thoắt, dừng lại, chạy ít bước vội vàng, dừng lượt nữa, rồi chạy trở lại như để dử ai. Nó đứng yên, quay nhìn vào buồng, mắt tròn ngời ánh đỏ hoe như hạt ngọc. Con vật xinh nhỏ có một dáng điệu nửa nghi ngờ, nửa tinh nghịch. Sau cùng, nó chạy vào buồng, xấp tới bàn tay chị Đỏ lê trên đất. Nó vểnh tai nhìn rất lâu những ngón tay rung rung, đoạn khôn ngoan chạy về phía vách, lẩn trong bóng tối.
Tiếng bát đĩa lách cách dưới bếp làm nao lên trong lòng chị một niềm giận dữ. Hừ! Họ vẫn ăn đủ bữa và no bụng. Đã không muốn lo, để rồi chị cho mẻ lo. Khi quan về khám án mạng thì những kẻ kia hãy liệu mà bán thuyền bán lưới đi thôi!
Con chuột nhắt núp trong tối lâu lắm, rồi lại chạy ra. Lòng vẫn sôi tức bực, chị Đỏ choài tay định bắt. Nó kêu lên một tiếng nhọn hoắt, vút ra lỗ sáng rồi thoắt biến, để lại trên đất một vật trắng nhỏ bằng hạt đỗ. Chị Đỏ cầm lấy, nhận ra một mẩu khoai xát khô, bèn bỏ tọt vào miệng. Nước miếng nhoèn nhoẹt đầy trên lưỡi, tẩm vị ngọt của khoai.
Một ý nghĩ lóe ra trong trí yếu chị Đỏ. Thu góp sức tàn, chị lê xoay mình về phía vách, giơ tay quờ trong bóng tối. Một cái chóe1 bị vật ra đất, với một tiếng nặng nề khô khan. Tay chị đưa lần miệng chóe, nắm lấy cái nút lớn làm bằng một nùi rơm bọc lá chuối, cố sức rút. Nút bật tung, và những lát khoai rào rạt tuôn ra trắng đất. Chị Đỏ vội vàng bốc lấy một nắm trong tay run run, vụng về đưa vào miệng. Khoai rơi lả tả xuống. Chị Đỏ nằm ngửa ra, nhai. Chị nhai ngồm ngoàm, hộc tốc, trợn mắt nuốt. Chị cảm thấy rõ sự cọ xát trên da thực quản của những mẩu khoai chưa nghiền kỹ. Khi bụng đã thôi bị sức căng ép, chị quay nằm ngửa, nhai chậm hơn. Mắt nhìn một lỗ hổng trắng trên mái tranh, tay đưa dần từng miếng khoai lên miệng, chị nhai một cách từ tốn quý phái, để nước miếng tiết ra nhiều ngào miếng ăn thành một làn bột mềm, ngọt và thơm mát.
Nhưng một lát sau, một sự khó chịu bỗng chiếm lấy chị. Chị Đỏ thấy tức ách trong bụng quá đầy, tưởng có một hòn đá nặng trong đó, khiến chị không trăn trở mình được. Trên đầu máu tụ, và chị Đỏ nằm thiếp đi trong cơn bội thực, bàn tay mở vẫn đặt trên những lát khoai còn lại ở mặt đất.
*
* *
Chị Đỏ ren rén ngồi dậy, lê đến cạnh vách, ghé mắt vào một lỗ hổng nhỏ nhìn ra sân. Chị thở phào một tiếng. Ông Lý sắp đến thực. Mẹ chồng chị đương têm trầu, anh Đỏ xăng xít nhấc chiếc phản ra sân để "làng" ngồi. Con Xin ngồi xổm trong một góc, lo đánh bộ chén cọc cạch thẹn thùng nằm trên cái đĩa Tàu cổ rất đẹp mà anh Đỏ đã lấy được trên một chiếc tàu ô trôi lênh đênh vô chủ ngoài bể cả sau một trận cuồng phong nào.
Chị trở lại chỗ cũ, nằm duỗi cẳng, khoan khoái đợi. Cái trò đùa thực đã kéo dài quá thể. Chị nằm vạ bảy ngày trời rồi! Hôm nhờ con chuột nhắt, chị khám phá ra cái kho lương thực bất ngờ ấy, ý nghĩ thứ nhất đến với chị là một ý nghĩ phục thù: chị sẽ nằm dài ra đó, ít ra cho đến lúc còn trơ lại cái chóe không. Cho đáng kiếp!
Nhưng chị chẳng phải dùng nhiều bữa khoai sống mới nhận thấy rằng thức ăn kia cào xót ruột và ứ hơi trong bụng đầy trình trịch. Một đôi khi nước ợ lên đến cổ, vị chua gắt, suýt trào ra ngoài miệng lúc chị nằm nghiêng; chị nhắm mắt nuốt đánh ực, và vị chua khiến chị rùng mình.
Cơ sự đã thành nghiêm trọng, chỉ còn chờ "làng" đến mới phân xử được. Mỗi khi thấy cái đầu mẹ chồng ghé mắt nhìn vào, chị thở rốc lên những hồi ghê rợn như người sắp chết, để mụ lo lắng thêm. Vậy mà những ngày dài chờ đợi vẫn trôi đi, ông Lý vẫn biệt tăm dạng. Đã có lúc chị nghĩ: "Hay là họ cứ để mình nằm thế này cho đến chết đói?" Và giận dữ sôi lên trong lòng, chị lại nghĩ đến chuyện cắn lưỡi.
Thực ra, mẹ chồng chị không vô lo như chị tưởng. Trong bốn tối luôn mụ ra chầu chực nhà ông Lý. Nhưng ông Lý và ông Phó mắc việc quan trên phủ. Tối hôm thứ năm, mụ cuống cuồng lên, đến tận bến đò đợi. Mụ vừa chạy theo ông Lý về, vừa kể lể sự tình. Ông Lý hẹn:
- Mai đến.
Mụ mừng cuống, đem đĩa trầu khô vẫn bưng cò kè vào trút lên cơi bà Lý, rồi chạy về báo tin cho con.
*
* *
Ông Lý bước vào, xúng xính trong áo lương rộng và lẹp kẹp đôi giầy da. Khuôn mặt phì nộn tươi nở như một cái hoa, mà nhụy là cái mũi đỏ chóe, to lạ lùng và đâm lỗ chỗ như da trái bưởi.
Ông đặt đít ngồi; theo thói quen, ông đập hai bàn chân vào nhau phủi đất, rồi mới đưa lên xếp bằng trên phản. Đoạn hách dịch gọi:
- Con mẹ Đỏ đâu rồi?
Một người em họ anh Đỏ đã đứng chực sẵn, vào buồng nhắc chị ra; chân chị lê xềnh xệch trên đất. Chị giả cách cố gượng mới ngồi lên được ngưỡng cửa. Tóc chị rối bù, khăn xổ xuống che một mắt; chị đã tự soạn một bộ mặt chết đói bảy ngày.
Hàng xóm đến xem, đứng vây thành vòng bán nguyệt. Những đứa con nít nghiêng đầu hấp háy nhìn bằng đôi mắt nhèm, hai tay chắp lại trên cu tồng ngồng. Vài cô gái kháo nhau:
- ả Đỏ tài nhịn gớm, bay ạ. Bảy tám ngày, mà chẳng gầy đi tí nào.
Chị Đỏ sẽ dệch mép cười lặng lẽ.
Ông Lý nhấp trà rồi cất tiếng:
- Sao đó, đã ưng dậy chưa? Chà, vợ chồng người ta ở với nhau năm năm, mười năm, cãi lộn nhau cho hắn đáng; đằng này, đôi vợ chồng son, anh như mâm ngọc, em còn như đôi đũa vàng, ha ha ha... chưa chi đã giận hờn, rồi lăn ình ra nằm vạ.
Sự khoái hoạt ầm ĩ của ông Lý khiến mọi người cười theo; và, đâm nhờn, một cô gái trong bọn đứng xem liền đùa một câu:
- Ông Lý hát phường giỏi lắm đó.
Ông Lý liếc nhìn cô một thoáng mau, rồi lập nghiêm ông hỏi:
- Sao? Bây giờ muốn hòa thuận với nhau lại không? Hay là muốn ly dị, thì ta cho đồng tiền chiếc đũa mà về cùng bố mẹ?
Mẹ anh Đỏ đứng chắp tay thưa:
- Thưa ông, chứ con ấy tệ lắm. Mắng hắn một tiếng hắn cãi lại hai tiếng, rồi hắn lăng loàn, hắn gieo mình nằm vạ, hắn cắn đứt tay tôi. Xin làng cứ phép xử thì đội ơn lắm.
- Thế mụ muốn hai bên ly dị à?
- Bẩm không! Bẩm không! Là tôi trình để làng biết cho như thế thôi.
Mụ vội nói thế. Mụ dại gì mà cho dâu về, đứa dâu mụ vẫn tự hào mát tay mới chọn được. Chị Đỏ tuy xấu tính thực, nhưng hay làm, đảm đang tất cả việc trong nhà. Vả cưới chị có phải tốn ít đâu; tiền anh Đỏ dành dụm trong hai năm đi chài, từ khi còn là một chú trai nấu cơm xách nước cho đến khi lên anh bạn lành nghề đều dốc vào đó hết.
Ông Lý gắt:
- Muốn đường nào thì nói rõ ra một đường!
Anh Đỏ vẫn đứng chắp tay trong góc nhà, nói ra:
- Thưa ông, ông xử cho tôi phận nào, tôi được nhờ phận nấy.
- Ăn nói hàm hồ thế thì ai biết đường nào mà xử! Mẹ Đỏ! Muốn ở hay muốn về?
- Dạ trăm sự nhờ ông cả, ông cho sao thì được vậy... Trăm sự cũng là nhờ ông.
Chị Đỏ đáp vậy, giọng kéo dài như mỏi mệt. Ông Lý đét vào đùi, bộ thất vọng:
- Thế thì cha ai mà xử được. Anh nói "nhờ ông", ả nói "nhờ ông", sao mà hai anh ả khéo bảo nhau ghê. Đã đồng ý với nhau thế thì, thôi! Cho đoàn tụ!
Mọi người vẫn im lặng. Thấy lời tuyên án không hiệu quả và câu khôi hài kín đáo không ai thưởng thức, ông Lý ngồi lặng thinh uống nước.
Anh Đỏ bước ra rót nước. Bấy giờ chị Đỏ mới chợt nhận thấy chồng mình mặc áo dài. Cái áo lương tưởng như sắp bật tung trên thân hình vạm vỡ của anh dân chài. ống áo chịt vào cổ tay đen, và tà ngắn đập cũn cỡn trên đầu gối. Chị Đỏ vờ cúi mặt, liếc nhìn qua mớ tóc rối trên trán, và mỉm cười ngắm những cử chỉ ngây ngô của chồng. Chị nhớ lại hôm cưới, anh Đỏ ngượng nghịu trong cái áo lương độ ấy còn mới nguyên, và cái quần cứng đét hồ, thì thụp lạy trước bàn thờ. Chị bất giác cười lên tiếng. Anh Đỏ quay nhìn, càng ngượng nghịu thêm, thủ hai bàn tay dưới áo, rồi chắp lại, rồi gãi đầu, rồi mân mê khuy áo. Sau cùng anh mỉm cười cho đỡ thẹn. Ông Lý kêu lên:
- ờ, anh ả cười với nhau rồi đó kìa! Cần gì ai phân xử nữa!
*
* *
Con Hoét mách:
- Mẹ ơi, ả Đỏ vào buồng.
Mụ Bình chạy vào, thấy chị Đỏ đứng chải đầu. Mụ hỏi:
- Mi lấy gì đó?
- Lấy gì đâu?
Khi mụ Bình ra rồi, con Hoét, còn nhỏ mà đã ranh vặt, đứng nhìn. Từ ngày chị nó về nhà chồng, nó vẫn quen coi chị như người xa lạ, theo gương mẹ nó. Con gái là con nhà người... Mỗi khi thấy chị về chơi nhà lấy vật gì, nó kêu lên như bị mất cướp. Chị Đỏ chải đầu xong, thản nhiên đi ra. Con Hoét yên tâm, không ngờ chị nó đã mang một bọc khoai khô trong tà áo nâu dài buộc túm, bọc khoai đã ăn trộm được trong chum mẹ chị.
Về đến nhà chồng, chị len lén nhìn, rồi thẳng tuột vào buồng. Chị mở nút tà áo ra, tuồn khoai vào chóe, vừa vặn đầy như trước. Một hôm trời hửng nắng hanh vàng, mẹ chồng chị đem khoai ra sân phơi. Chị Đỏ ngồi đan lưới trong nhà, hồi hộp nhìn ra. Mụ đưa bàn tay nổi gân rải xòa đống khoai. Chợt mụ lặng yên như đang suy tính gì lung lắm. Mụ cầm một lát khoai, nhìn mãi trong một ngạc nhiên câm lặng. Mụ di di móng dài ngón tay cái lên trên, cố cạo lớp vỏ xám. Sau cùng, mụ ngoảnh vào, nói với con dâu điều phát kiến mới mẻ của mụ:
- Mẹ Đỏ này, cái chóe khoai mình nút không chặt để gió vào, thành thử cả lớp khoai trên hắn xạm đen mặt lại.
John rất ghét con mèo mà vợ anh ta nuôi. Một hôm anh quyệt định sẽ vất nó đi, John cho nó lên xe và lái đi cách nhà hơn 20 dãy phố để nó lại một công viên.
Khi anh về gần đến nhà thì con mèo cũng đang trên đường vào nhà anh.
Ngày hôm sau John quyết định lái xa hơn nữa qua 40 dãy phố và để con mèo lại nhưng cũng như lần trước khi anh lái xe vào gara thì lại trông thấy con mèo đang đủng đỉnh bước vào nhà. John tìm mọi cách đưa con mèo đi ngày càng xa hơn nhưng nó luôn luôn về nhà còn trước cả anh.
Cuối cùng John quyết định lái xe đến một nơi thật xa, quẹo phải rồi rẽ trái, qua cây cầu sau đó thì rẽ phải và rẽ phải tiếp cứ tiếp tục cho đến khi anh đến một nơi mà anh cho là khoảng cách an toàn và bỏ con mèo lại đó.
Nhiều giờ sau, John gọi điện cho cô vợ:
- Jen này, con mèo có đó không em?
- Nó ở nhà đây anh – Cô vợ trả lời – Tại sao anh hỏi vậy?
- Ôi trời, đưa ống nghe cho con mèo quái quỉ đó đi. Anh cần nó chỉ đường về nhà!!! – John tức tối la lên.2681
Một bà gọi điện thoại cho luật sư:
- Tôi muốn kiện lão hàng xóm vì ông ta nói tôi giống con hà mã.
- Được rồi, chuyện xảy ra khi nào?
- 7 năm trước đây.
- 7 năm? Tại sao bà phải đợi một thời gian dài như vậy mới kiện ông ta?
- Bởi vì hôm qua tôi dẫn cháu tôi vào vườn thú chơi và lần đầu tiên tôi trông thấy con hà mã.
2353