Một cô gái lấy phải anh chồng thấp hơn mình nên bị bạn bè trêu rằng: Vợ cao mà lấy chồng lùn Chồng yêu chồng kiễng chồng "hun" vào... cằm. Do đã dự liệu từ trước, cô bình tĩnh đáp lại họ: Vào cằm thì mặc vào cằm Đứng "hun" chẳng tới thì... nằm chớ sao!
1762




Mưa rơi đấy, nhưng đừng đưa em nhé,
Có nghĩa gì khi mình đã chia phôi
Anh tàn nhẫn, còn em giấu ngậm ngùi,
Trời mưa đấy, chứ không phải em khóc ...

Lâm thâm ướt mấy hạt buồn trên tóc,
Anh về đi, chắc em chẳng cần che
Mưa từ nay sẽ giăng phủ bốn bề,
Chứ không chỉ đêm nay anh từ giã ...

Anh khẽ cúi đạt môi hôn vội vã,
Xe rẽ đi trong màn nước bụi mờ ...
Trách quạt nước sao vô tình làm ngơ,
Không cho em thấy rõ anh lần cuối ...

Em bơ vơ, phố khuya mưa lầy lội,
Có giọt nào thấm áo ướt vào tim,
Em nghiêng tóc giấu những chút lệ mềm,
Thoáng ngây ngô ràn ra khỏi mi mắt ...

Anh mới đi mà trần gian đổi khác,
Phố dài thêm, và mưa giọt buồn hơn,
Mưa thượng giới đang tuôn chảy về nguồn,
Còn em lạc, nên dầm mưa đêm vắng ...
1504




Một phụ nữ, thuộc phe quá khích đòi quyền nam nữ bình đẳng, đã cởi hết quần áo bước vào quán bar và gọi bia ra uống. Sau ly bia thứ ba, cô ta phát hiện người bồi bàn cứ nhìn mình soi mói. Đây là thời cơ tốt để cô này phát biểu chủ đề:
- Nhìn gì mà nhìn, bộ chưa từng thấy sao? Đây đâu phải là chuyện kỳ lạ hay quái dị. Các ông đã có thể không mặc áo nơi công cộng thì phụ nữ cũng có quyền như vậy và còn có thể làm hơn nữa... Người bồi bàn ngắt lời cô ta:
- Rất tiếc là tôi không quan tâm đến chuyện đó. Tôi chỉ nhìn xem bà để tiền ở chỗ nào để thanh toán cho những ly bia thôi.
2172




Tuần trước tết, Tám Tàng theo thằng Tú tới tỉnh thành thăm thím Tư tại thị trấn Trung Trực thuộc tỉnh Thừa Thiên. Tới toà thị trưởng trước trường tư thục Trần Thị Trang tại trung tâm tỉnh Thừa Thiên, Tám Tàng trông thấy thằng Tí Thẹo thuộc thôn Tân Tạo thẫn thờ, thân thể tiều tụy, thất tha thất thểu thật thảm thương. Thấy thế trong tim Tám Tàng thổn thức thấy thật thương thằng Tí. Tức thì Tám Tàng tiến tới thằng Tí Thẹo thủ thỉ:
- Tí Thẹo, tết Thân tới, Tí thất thểu, thậm thà thậm thụt truớc trường trông thật thảm thiết. Thế, Tí thi trượt tú tài?
Tí Thẹo than thở:
- Tình trạng tớ thật thê thảm. Tớ thi trượt, tết tư tới tía tớ thì tù tội. Trại tù tía tớ thăm thẳm tận Túc Trưng. Tớ thật thương tía tớ. Tớ túng tiền tiêu tết, thiếu tiền tới thăm tía tớ. Thật thê thảm, tía thì tù tội, thân tớ thì tiều tụy, tiền tài thì thiếu thốn. Thôi thì tớ thất tha thất thểu từ thôn trang tới thành thị tìm thằng Thái tâm tình.
Thằng Tám tha thiết:
- Thú thực, tớ thấy Tí tàn tạ tớ thật thương Tí.
Thằng Tí Thẹo thút thít:
- Tám thấy, tết tư tới, tớ thật túng tiền tiêu tết, tớ tính thà tự tử tuốt tuột.
Thằng Tám thất thanh:
- Thôi! Thôi! Tí thôi toan tính tự tử, thủng thẳng tớ tính.
Thằng Tí Thẹo tiếp tục thút thít. Tám Tàng tiếp theo:
- Thấy tình trạng Tí thiếu tiền tiêu tết thật thê thảm, thôi thì tới tết tớ thi thể thao thắng thì tặng Tí tám trăm tiền Tây, Tí thừa tiêu tết.
Tí Thẹo tưởng thật thích thú. Tí thân tình thủ thỉ:
- Tám thật tốt, Tám thật tốt. Tí thương Tám thắm thiết. Thôi Tí tạm tạ từ Tám, Tí tiếp tục tìm thằng Thái. Tết Tí tới Tám thỉnh tiền.
Thân thế thằng Tí thật tội. Từ thời Tí tám tuổi, tía thằng Tí thiếu tiền trả tiền trường, thằng Tí thôi tới trường. Tí thất thểu từ trong thôn tới trường. Thấy tụi thằng Tiến, thằng Toàn tung tăng tới trường thằng Tí thèm thuồng. Tụi thằng Tiến thấy thế trêu thằng Tí thê thảm. Thằng Tí thẹn thùng tức tối. Tức thì thằng Tí táng tai thằng Tiến tới tấp. Thằng Tiến tức tốc tẩu thoát thề trả thù thằng Tí. Tới thứ tư, tan trường thằng Tiến theo thằng Toản tới tư thất tìm thằng Tí. Thoạt trông thấy thằng Tí tiểu tiện trước thềm, thằng Tiến tức tốc tiến tới tung thẳng tay tống trúng trán thằng Tí. Trán Thằng Tí tím thẫm, Thằng Tí tối tăm. Thằng Toản, thằng Tiến tiếp tục tống tới tấp trên thân thể thằng Tí. Thấy tía thằng Tí tới, thằng Tiến, thằng Toản tức thì tẩu thoát. Thằng Tí thua thê thảm, trên thân thể thằng Tí toàn thẹo thành thử thằng Tí trở thành Tí thẹo, thằng Tí thật tủi thân. Tới thời tía thằng Tí trở thành trưởng ty thể thao, thằng Tí tiếp tục tới trường tư thục trong tỉnh.
Thân thế thằng Tám thuở trước thì tốt. Trong thời tổng thống Thiệu, tía thằng Tám từ thiếu tá truyền tin từ từ thăng thưởng tới trung tướng, tức trung tướng Trần Trừng Trị. Trung tướng Trần Trừng Trị thường túc trực tại trung tâm truyền tin tại toà tổng thống, thực thi trọng trách thông tin trực tiếp tới tổng thống tin tức tối trọng. Tới thời tổng thống Thiệu trốn, toàn thể tướng tá thất thế, tù tội thê thảm. Trung tướng Trần Trừng Trị tù tới trăm tháng thì tụi trưởng trại tính thủ tiêu tướng Trần Trừng Trị. Trung tướng Trần Trừng Trị tức tốc trốn tù, theo tàu trốn tới Tây Tạng. Từ Tây Tạng tía thằng Tám theo tin tức thời tiết thấy tốt, tức thì tiếp tục theo tàu tới Triều Tiên. Tại Triều Tiên, tía thằng Tám tạm tá túc trong trại tạm trú. Tiếc thay tới tết trung thu thì tía thằng Tám trúng thực trầm trọng. Trại tạm trú thiếu thuốc trị, tía thằng Tám từ trần trong tình trạng thật thảm thiết.
Tạ từ Tí Thẹo, Tám Tàng thong thả từ toà thị trưởng tới thẳng thị trấn Trung Trực thăm thím Tư tại tư thất. Thấy thằng Tám tới thăm, trong thâm tâm thím Tư thích thú, thím Tư thật tử tế tặng Tám Tàng tám trăm tiêu tết. Tám Tàng tá túc tại tư thất thím Tư thưởng thức tết Thân.
Tí Thẹo tiếp tục tà tà từng thước, tới từng thị trấn tìm thằng Thái. Tí thiết tưởng thằng Thái thích tụ tập tại thôn Tràng Tiền thuộc thị trấn Thanh Thiên. Tí Thẹo tới thẳng thị trấn Thanh Thiên. Tại trung tâm thị trấn Tí trông thấy thằng Thái thập thò trước tiệm thuốc thầy Tám thuốc tễ tên Thăng. Tí Thẹo tức tốc tiến tới trước tiệm thuốc to tiếng:
- Thái, tao tìm Thái từ tám tuần. Tìm thấy Thái tao thật thoả thích.
Thằng Thái thích thú:
- Trời! tết tư Tí từ thôn trang tìm tới thăm tớ, thật tốt, thật tốt. Thôi, Tí theo tớ tới trung tâm tiếp thị tạm trú ta truyện trò tới tối.
Từ tiệm thuốc thầy Tám thuốc tễ tới trung tâm tiếp thị tám trăm thước. Tí Thẹo thích thầm trong tâm, thong thả theo thằng Thái tới trung tâm tiếp thị. Tại trung tâm tiếp thị tâm thần thật thanh thản, Tí Thẹo từ từ tâm tình:
- Tao thú thật Thái, tình trạng tao thật thê thảm. Tao thi trượt tú tài, tía tao thì tù tội. Tháng trước tía tao thả trâu trong toà tỉnh trưởng. Trâu tía tao táp te tua tấm thảm tốt treo trên tường, tháo thùng tiền tung toé. Tỉnh trưởng tức tối tóm tía tao thúc thường tiền tấm thảm. Tía tao thiếu tiền trả, tỉnh trưởng trói tía tao tống tù. Trại tù tía tao tận Túc Trưng. Tuần trước tao tính tới Túc Trưng thăm tía tao. Thật thảm, tao theo tàu thuyền trưởng Thương Tín, tới Thủ Thiêm tao thiếu tiền trả tiền tàu, thuyền trưởng tức trói tao trên tàu. Toán thủy thủ thương tình thả tao trốn thoát. Tao thật thương tía tao. Thuở thiếu thời tía tao thích thể thao. Thường thường trước tết tía tao theo trưởng ty thể thao tới tận Tokyo thi trượt tuyết. Tía tao trượt tuyết tuyệt trần. Trưởng ty thể thao thích tía tao thường tặng thưởng trăm thứ tốt. Thật thế, tết tới trưởng ty thường tặng tía tao trà thật thơm từ Tokyo. Tết Tân Tị trước tía tao theo trưởng ty thể thao tới tận Texas thi trượt tuyết. Tiếc thay, tía tao trọng tuổi, tía tao thua. Thế thì thất thu tiền thưởng.
Thằng Thái thủ thỉ:
- Thuở trước tía tao thích tìm tòi tin tức thể thao. Tía tao thông thạo tám thứ tiếng. Tía tao thẳng thắn, tía tao tường thuật tin tức thể thao thật trung thực. Tiếng tăm tía tao truyền từ thôn tới tỉnh, từ tỉnh tới tai thủ tướng. Thời tổng thống Thiệu, tía tao trở thành tổng trưởng thông tin. Tía tao thường tháp tùng tổng thống Thiệu tới tận Tàu thăm thủ tướng Tàu, tới Triều Tiên thăm tổng thống Triều Tiên. Thỉnh thoảng theo tinh thần tương trợ, tía tao tháp tùng thủ tướng tới Thái thăm toàn thể triều thần Thái. Tết Trung Thu tổng thống Triều Tiên tới thăm tổng thống Thiệu, tía tao theo tổng thống Thiệu tháp tùng tổng thống Triều Tiên thăm tám trường tư thục tiếng tăm trong tám tỉnh. Tết thứ tư trong thời tổng thống Thiệu, thủ tướng Tây Tạng tới thăm. Tổng thống Thiệu thỉnh tía tao tới trù tính tiệc tiếp tân thật trọng thể. Tới thời tổng thống Thiệu thất thế, toàn thể tướng tá, tổng trưởng, tỉnh trưởng tứ tán, tù tội. Tao tròn tám tháng, tía tao theo tướng tá từng tốp từng tốp tù tội thê thảm. Thấm thoát tám tháng trong tù thiếu tiền, thuốc tây thuốc ta thiếu thốn, thân thể tía tao tàn tạ trông thấy. Tình trạng trong tù tiếp tục thê thảm. Tụi trưởng trại tra tấn tù thật thẳng tay. Tía tao tức tối tức thì tính toán trốn tù. Tiếc thay, thoát tù tới tiếng thứ tám thì tụi trưởng trại tìm thấy tía tao trong thùng thiếc trước trạm thông tin. Tức thì tụi trưởng trại trừng trị tía tao thật thê thảm, thân thể tía tao tả tơi. Tháng tám tiếp theo thím tao tới trại tù thăm tía tao. Theo thím tao tường thuật: Tụi trưởng trại thụi trúng thận tía tạo, tình trạng tía tao thật trầm trọng. Thiếu thuốc trị, tía tao từ từ tàn tạ, tía tao thở thoi thóp. Tao tròn tám tuổi thì tía tao từ trần trong trại tù thật thảm thiết.
Thằng Tí tiếp theo:
- Thời thế thật thê thảm, tía Thái từ trần thảm thương thôi thì ta tin tưởng tía Thái trên trời. Tía tao trong tù thật tội, tao thì thiếu tiền tới thăm tía tao.
Thằng Thái thổn thức:
- Thôi, thủng thẳng Tí theo tớ tới thầy thượng toạ Thích Trí Thủ tại trung tâm từ thiện thỉnh tiền. Tớ thiết tưởng thầy thương tình trạng Tí.
Thằng Thái, thằng Tí thao thức tâm tình tới trăng tàn. Trời tối, thằng Thái, thằng Tí thiêm thiếp tới trời tỏ thì tỉnh thức.
Theo tính toán từ trước, Tí Thẹo theo thằng Thái từ trung tâm tiếp thị tới thẳng trung tâm từ thiện tìm thầy thượng toạ Thích Trí Thủ. Trong tim thằng Tí thật thổn thức. Tí Thẹo thầm tin tưởng thầy Thích Trí Thủ thương tặng tiền tiêu tết, tặng thêm tiền trả tiền tàu tới trại tù thăm tía. Tới trung tâm từ thiện, thằng Thái, thằng Tí thấy thầy thượng toạ Thích Trí Thủ thấp thoáng trước thềm. Thằng Thái tức thì tiến tới trước thưa:
- Thưa thầy, tình trạng thằng Tí thật thê thảm. Tía thằng Tí tù tội tại Túc Trưng. Thằng Tí túng tiền tiêu tết, túng tiền theo tàu tới trại tù thăm tía, thật tội. Thỉnh thầy tặng Tí tí tiền từ thiện Tí tiêu tết.
Thằng Tí than thở thêm:
- Thưa thầy, thật thế, tía tôi tù tội từ tám tuần tại Túc Trưng. Tía tôi than trong tù thật thiếu thốn, tình trạng trong tù thật tồi tệ. Tôi tính tới thăm tía tôi, tiếc thay tôi thật túng, thiếu tiền trả tiền tàu, thiếu tiền tặng tía tôi. Thầy thương tặng tôi tí tiền từ thiện, tôi thành tâm tạ thầy tới thiên thu.
Thượng Toạ Thích Trí Thủ trầm tư tính toán:
- Thật tiếc, trước tết tiền tài thuộc trung tâm từ thiện thâm thủng trầm trọng. Từ trước tiền thu tháng tháng thường tám triệu. Từ tháng tư tiền thu thất thoát tới triệu tư, tới tháng tám thì tiếp tục thất thu trầm trọng. Tiền tiêu thì tổn thất trăm thứ thành thử trung tâm từ thiện từ từ tàn tạ. Trước tình trạng Tí thảm thương thế, thôi thì thầy tặng tạm tám trăm, Tí tiêu tết tằn tiện, thừa thì theo tàu tới thăm tía, thiếu thì thôi. Thầy thiết tưởng thời thế tạo tình trạng thê thảm thế, thì thầy thua.
Thằng Tí thỉnh tiền từ tay thượng toạ Thích Trí Thủ, tạ thầy, tiếp tục theo thằng Thái tới tư thất thím thằng Thái. Thằng Tí thủ thỉ:
- Tám trăm thực tế thì thiếu to, thôi tớ tính tới Túc Trưng trước thăm tía, thừa tiền thì thong thả tiêu tết, thiếu thì thôi.
Thằng Thái thân tình:
- Tuần trước thím tớ tặng tớ triệu tư, thế thì tớ theo Tí tới Túc Trưng thăm tía Tí, tiền tàu tớ trả tất, thứ tư trước tết ta tới trung tâm tỉnh tìm thằng Tám thi thể thao.
Thằng Tí thành thực:
- Thế thì tốt, thế thì tốt. Tớ tặng tía tớ trăm tư tiêu tạm trong tù, thừa tiền ta tiêu tết.
Thằng Tí, thằng Thái tung tăng tới thuyền trưởng tàu Thương Tín thoả thuận tới thẳng Túc Trưng. Tiền tàu thằng Thái trả tất.
Tại trung tâm tỉnh, tết thân tới, thời tiết thật tốt. Theo truyền thống từ tổ tiên truyền tụng tại tỉnh Thừa Thiên, thường thường tết, tỉnh trưởng triệu tập toàn thể trai tráng trong tỉnh thi thể thao tại trung tâm thể thao trong tỉnh. Thể thức thi tùy theo trưởng ty thể thao tính toán, thông tin.
Thằng Tám theo thằng Tú tới trung tâm thể thao thi thể thao. Toàn thể trai trẻ trong tỉnh tập trung trước trung tâm thể thao. Trên thềm, trưởng ty thể thao thẳng thắn thông tin:
- Thưa toàn thể trai tráng trong tỉnh, tôi, Tôn Thất Thiệt, trưởng ty thể thao tỉnh Thừa Thiên trân trọng thông tin tới toàn thể trai trẻ. Tôi tin tưởng toàn thể trai trẻ thích thú thưởng thức tết theo truyền thống tốt trong tỉnh ta. Tôi thật thích thú, tôi tán thưởng tinh thần thể thao tới toàn thể trai trẻ. Thể theo tập tục thưởng thức tết, ta thi thể thao theo truyền thống từ tổ tiên ta truyền tụng. Theo thứ tự từ tết trước, từng toán từng toán ta thi trượt tuyết, thi thảy tạ, thảy tiêu. Toán thắng tiếp tục thi trói trâu, thi túm thỏ, thi tắm trần truồng trong thùng thiếc. Trọng tài Tôn Thất Tường trực tiếp theo từng trận, thực thi trung thực trọng trách. Toán thắng thì trọng thưởng, toán thua thì tận tâm tìm thầy tốt tập tành, tết tới thi tiếp.
Trước tiên thi trượt tuyết. Toán thằng Tám toàn thằng to, tốt tướng. Thể theo tập tục, toán thằng Tám trước tiên trượt thử. Tuyết trắng trơn, toán thằng Tám trượt thử thật tốt. Thấy tốt, toán thằng Tám thích thú, tiếp tục thi thật. Tiếc thay, trên thực tế, toán thằng Tám thiếu thông thạo trượt tuyết, thành thử thi thật toàn thể toán thằng Tám té thê thảm. Toán thằng Tám thua, toàn thể toán tức tối than thở:
- Tức thật, tức thật, thi thử thì tốt thi thật thì thua, tức thế. Tết tới thề thi thắng.
Toán thằng Tỉnh toàn thằng thấp, tuy thế toán thằng Tỉnh thường tập trượt tuyết tận Texas thành thử toán thằng Tỉnh tất thắng.
Tới thi thảy tạ, thằng Tuyên trong toán thằng Tỉnh thảy trước, thiếu tấc tư thành tám thước. Thằng Toản trong toán thằng Tám trầm tĩnh thảy tới tám thước. Thằng Tỉnh tức tối thảy theo tới tám thước. Thằng Tám thấy thế tập trung tinh thần thảy tới tám thước tư. Toán thằng Tám toàn thắng, thích thú toe toét. Thảy tiêu thì toán thằng Tám tậm tịt thành thử thua te tua. Tuy thế toán thằng Tám tiếp tục thi trói trâu.
Thằng Tí, thằng Thái trờ tới thấy toán thằng Tám trong tư thế trung tấn thúc thủ, tay thụt thò tính túm tai trâu. Toán thằng Tám to, tốt tướng, tuy thế trói trâu thì thiếu thông thạo. Thấy tình thế toán thằng Tám tất thua, thằng Tí, thằng Thái tức tốc tới tiếp tay. Thằng Tí thường theo tía tậu trâu, trói trâu thành thử từ từ trở thành thiên tài trói trâu. Thêm thằng Tí, thằng Thái, toán thằng Tám từ thế thua trở thành toàn thắng.
Thằng Tám tất tả tới tạ thằng Tí:
- Thật tốt, thật tốt, thực tế thiếu Tí, Thái tiếp tay thì tụi tớ thua thê thảm.
Tới thi tắm trong thùng thiếc thì toán thằng Tám thê thảm thật. Tại toán thằng Tám toàn thằng to, trọng tài thổi toe toe, toán thằng Tám thoăn thoắt tung thân thùm thụp trong thùng thiếc. Tức thì toàn thể thùng thiếc tuần tự từng thùng từng thùng thủng te tua. Theo thể thức thi thì toán thằng Tám tất thua.
Tóm tắt, toán thằng Tám trận thắng, trận thua. Truyền thống thi thể thao thưởng tết tại tỉnh Thừa thiên thật tốt. Tới tối thì tại trung tâm thể thao thưa thớt. Thằng Tám thủ thỉ:
- Thôi, trời tối Tí, Thái theo tớ tới tư thất tớ ta từ từ tâm tình, tính toán tiền thưởng.
Tới tư thất Tám Tàng, Tí Thẹo tâm tình:
- Tuần trước tao tìm thấy thằng Thái tại thị trấn Thiên Thanh. Tao theo thằng Thái tới trung tâm từ thiện thỉnh tiền. Thầy Thích Trí Thủ tặng tao tám trăm tiêu tết. Thằng Thái theo tao tới Túc Trưng thăm tía tao. Thằng Thái thật tốt, thấy tao túng tiền thằng Thái tận tình trả tất tiền tàu. Trại tù Túc Trưng thật tàn tạ. Tía tao trông thấy tụi tao thấp thoáng tới thì thích thú. Tía tao trong tù thật tiều tụy, thấy tụi tao tới thăm, tặng tiền tiêu tết, tía tao tủi thân, trông thấy tội.
Thằng Thái thêm:
- Tạ từ tía thằng Tí, tụi tao tranh thủ theo tàu thẳng tới tỉnh ta. Thật tức, từ thị trấn Trung Trực tới trung tâm thể thao tụi thổ tả từ thôn Tràng Tiền tiến tới tống tiền tụi tao. Tụi tao tính tử thủ. Tiếc thay tụi thổ trốn trong tấm tôn trước trạm thông tin tua tủa tiến tới thách thức tụi tao. Tụi tao tay trắng trơn thủ thế. Tụi thổ tả tay thủ thanh tràm to tiến tới táng tụi tao tới tấp. Tụi tao thua thảm. Tụi thổ tả tịch thu toàn thể tiền trong túi tụi tao. Thật tiếc, thật tức.
Tám Tàng thì thầm:
- Tụi thổ tả tồi thật, tao thề trả thù. Thật tiếc tao thất thu tiền thưởng thể thao, tao thắng thể thao triệu tám. Thôi thì tình thân tao tặng Tí, Thái tám trăm tiêu tạm, tết tới ta tính tiếp.
Tết thân tàn, toàn thể trai tráng tiếp tục thân trâu thường trực.
Tới tháng tư trại tù tạm tha tía thằng Tí. Thoát tù tía thằng Tí toan tính trốn tới Thái. Trung tuần tháng tám thì thằng Tí Thẹo theo tía trốn thoát tới Thái. Từ Thái Tí Thẹo trốn trong thương thuyền tới Triều Tiên. Tới Triều Tiên Tí Thẹo tới thẳng thủ tướng Triều Tiên trình thư thỉnh thường trú. Tí Thẹo tất thắng. Tạm thời Tí Thẹo tá túc tại trường thính thị thuộc trung tâm tình thương Triều Tiên.
THỤC TÔI tường thuật truyện thằng Tí theo tin tức từ trung tâm truyền thông tại Triều Tiên, thấy thiếu thì thêm, thấy thừa thì thải, tất tốt.


1665




Khi tiếng chuông nhà thờ ngừng đổ, mọi thứ tiếng động giữa lòng đường bỗng chốc dâng cao. Tạp nhạp, trôi chảy, không gián đoạn. Hai cây kim đồng hồ trên nóc giáo đường chuyển dịch, một kiếm ngắn một kiếm dài tách rời hẳn và mặt trời giữa ngọ như theo đó mà đứng bóng, ngập lụt sắc lửa vàng cháy. Những chuyến xe buýt không ngừng thả khách xuống và đàn bồ câu thì hầu như lúc nào cũng tụ tập đông đảo trước khoảng sân rộng dẫn vào chốn tôn nghiêm.

Mười hai giờ năm, mười hai giờ bảy, mười hai giờ mười phút. Gió làm bay những mái tóc vàng đứng đợi đèn đường chuyển màu. Làm không khí đậm mùi nước đái những cổ xe ngựa lọc cọc chở du khách đi về phía cuối thành cổ, ở đó khẩu đại bác của mấy thế kỷ trước vẫn không hề hoen rỉ, xanh bóng màu đồng nhô ra khỏi pháo tháp như muốn thách đố một điều gì trong câm lặng. Sông St-Laurent chạy một đường viền sáng ngời, cắt rõ biên giới giữa bụi bặm nhiệt náo với từng không lặng lờ một màu xanh chẳng gợn bóng mây.

"Làm phiền anh chụp cho bọn tôi một tấm ảnh." Người thanh niên trao cái máy nhỏ và nắm tay cô bạn gái đi thụt lùi. "Có thấy bức tượng ở đàng sau không? Cái nút đỏ ấy, chỉ việc bấm nhẹ là xong." Hai mái đầu tựa vào nhau, người con gái vuốt lại tóc và trong ống kính bức tượng người cầm gươm mình mẩy đen đúa hoen ố cả cứt chim. "Cám ơn." Họ đồng loạt nói. Người con gái đưa bàn tay che ngang trán như kiểu chào của lính, đôi mắt nheo: "Họ bảo nhà thờ ấy linh thiêng lắm phải không?" Cô đeo ba-lô sau lưng và tuồng như cô đến từ một nơi chốn khác, trước mặt còn dài những ngày nghỉ hè. "Tôi cũng không rõ. Có thể là như vậy." Họ gửi lại hai nụ cười khác nhau rồi tay trong tay níu kéo đi xăm xăm, đội nắng tới lãnh địa của Chúa.

Thoảng trong gió có mùi hương quen, gần gũi:

"Xin lỗi, tôi đến trễ. Khiếp! Hôm nay là ngày gì vậy cà?"

"Thứ sáu, nhưng không phải mười ba."

"Có lễ lạc gì không? Người đâu mà đông thế!"

Anne nhìn dớn dác, cuối cùng cô chỉ tay về một bãi cỏ xanh nằm trên đồi thấp. "Lại đó đi." Anne mặc chiếc váy rộng và gió như có cớ để đùa nghịch: khi thổi phồng nó lên, khi dán chặt vào đôi chân vướng víu. Thuốc ngừa đổ mồ hôi nách thơm thứ mùi hương nồng đậm, ngửi thấy ngầy ngật như bị say nắng.

"Tôi có mua bánh mì thịt nguội và luôn cả nước ngọt. Nhưng đó không phải là lý do khiến tôi đến trễ."

"Tôi đợi không mấy lâu, tuy vậy tôi ngỡ là mình đã nghe lầm điểm hẹn. Nhà thờ. Hình như gần đây còn có một cái giáo đường khác?"

"Ừ, nhưng nó không cổ xưa và tiếng tăm như cái này."

"Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ thì vẫn hơn."

"Cũng tùy. Đông đúc thì dễ hòa lẫn vào. Sao, mọi chuyện có gì thay đổi không?"

Anne hỏi trong khi kề sát đầu vào để hôn. Hơi thở nóng, như người đang nhuốm bệnh; và thứ kẹo cao-su mà cô đang nhai mùi vị hệt như thuốc xi-rô trị cảm cúm ho hen.

"Hiện tại thì chẳng có gì đổi thay."

"Con Kathy hôm nay nhác chơi. Từ nhà trẻ đi ra, nhìn lui vẫn thấy nó ngoái trông. Mặt buồn bã, tội nghiệp."

"Nó mấy tuổi rồi nhỉ?"

"Bốn."

"Sách vở y khoa bảo là con nít phải tới mười tuổi mới ý thức được cái chết. Sự sợ hãi cũng như nỗi buồn khổ khi thiếu thốn."

"Nói vậy nghĩa là sao?"

"Là bốn tuổi thì nó có hề băn khoăn vì không thấy mặt cha?"

"Tôi không biết. Hình ảnh những thằng đàn ông đến đón con ở nhà trẻ chắc có gieo vô trí óc nó một dấu hỏi... Tôi cũng vậy, tôi cần có một người đàn ông sống ở trong nhà. Bóng đèn bị cháy, bồn rửa chén bị nghẹt, đêm hôm trái gió trở trời... mấy cái lẻ tẻ đó cũng làm phiền mình lắm."

Khá đông người đang chiếm cứ nằm ngồi trên bãi cỏ. Mình trần hoặc xiêm áo chỉnh tề. Ăn uống, hút thuốc, hôn nhau, chuyện trò hoặc nằm ngủ dang cả tay chân. Tuy vậy, đó là những nơi ngập nắng. Anne kiếm không mấy khó một bóng mát và thật kỳ lạ, bóng mát nào cũng ế ẩm chuyện "lấn đất dành dân." Cô lấy từ túi ny-lông ra tờ nhật báo, khom mình trải rộng nó trên cỏ. Áo khoét rộng cổ cho hợp với thời tiết và thấp thoáng ở đằng sau những hạt nốt ruồi vẫn còn nằm nguyên vị trí cũ. Ngực Anne không lớn và có thể con Kathy không hề được nuôi dưỡng bằng sữa mẹ. Ngực Anne nhỏ và điều đó như làm cô mang ngầm một nét quyến rũ riêng tây. Săn chắc như một thiếu nữ chập chững đi tới cánh cửa dậy thì.

"Công việc như thế nào?" Anne hỏi khi cô bày thức ăn trên mặt báo. Tờ Journal de Montréal bao giờ cũng trình bày lem nhem những co chữ lộn xộn và nó có khối người đọc bởi chuyên đăng tải những chuyện bậy bạ. Cha ngủ với con gái. Mẹ ngủ với con trai. Đại loại thế. Tuy vậy, hiểu cho tường tận những chuyện lắc léo kia thì vốn liếng Pháp văn cũng không đến nổi tồi. Chỗ nào còn ẩn khuất chưa thấu đáo thì cứ hoa tay múa chân cũng có ngày sáng mắt trước mọi thứ. Luân thường đạo lý, luật pháp và luật sống. Những cái đó tựa như động từ bất quy tắc mà mỗi người có một cách chia khác nhau, tùy nghi loay hoay sử dụng.

"Công việc? Vẫn vậy. Mệt mề như một cổ máy thiếu xăng dầu."

"Can đảm lên. Mình không có sự lựa chọn nào khác. Đúng không? Ăn cái này đi, tôi mua ở cửa hiệu chuyên nhập thực phẩm từ bên Pháp qua."

Khúc bánh mì dai, mùi mù-tạt nồng cay và những con ruồi từ đâu sớm làm kẻ thăm viếng. Có con lì lợm xua không bay. Có con từ tốn bò chậm rãi từ cổ chân lên tuốt đầu gối để trần của Anne. Những sợi lông măng vàng óng như nhụy phấn hoa, và ở thế ngồi bất cẩn kia gió có thể bất chợt thổi bay những gì vướng viú đang lay động trước mắt.

"Chiếc váy này mua tháng trước mà giờ này coi bộ mặc muốn chật rồi."

"Anne mệt không?"

"Đâu phải lần đầu. Lâu lâu hơi nhón người một tí thôi. Và hồi hộp."

Anne uống một ngụm nước ngọt. Trán cô ta lấm tấm mồ hôi, như lon nước cam ứa từng giọt nước ngoài vỏ nhôm mát lạnh.

"Hôm qua lại đụng mặt bố con Kathy, thật là phiền nhiễu!"

"Chuyện gì đã xẩy ra?"

"Chẳng có gì. Tuy nhiên tôi nghĩ là nên dọn đi một nơi khác. Cho khuất mắt!"

Mắt Anne nhìn xuống con đường đổ xuôi bên hông nhà thờ. Đường lát gạch nhấp nhô, phía trên căng tấm biểu ngữ quảng cáo vở kịch "L’enfer, c’est les autres." Tấm vải màu vàng cũng nhấp nhô căng gió, hắt xuống đất vằn vện từng vệt đen di động.

"Đôi lúc nằm ôm con Kathy giữa đêm khuya, tôi thấy căn phòng rộng thoáng như một cánh đồng. Tôi yếu đuối và tôi nhớ tới bạn rất nhiều. Nhà thờ kia rất linh, người ta bảo thế, có lẽ một lúc nào đó chúng ta nên bước vào cầu xin một điều gì chăng?"

"Trước đó hãy lựa sáu con số mà mua cái vé số. Cầu xin? Những đứa giàu có thường là những tên chẳng thèm tin chuyện dị đoan, huyền bí."

"Nói cũng đúng. Nhưng mà trước khi đời lên hương, bọn đó hẳn phải sống qua những ngày hoang tưởng như chúng ta. Này, hè tới bọn mình chính thức ở chung với nhau nhé?"

Anne lật tìm từng trang báo, sau cùng thì cô rút lên một tờ. Có nhiều vòng tròn làm dấu bằng viết đỏ, Anne cúi đầu đọc sau khi cô nghĩ ô quảng cáo ấy coi bộ bắt mắt nhất: "Ba phòng rưỡi, nhà mới sửa, có bếp điện và tủ lạnh, gần trường học, gần bệnh viện, gần métro Place des Arts. Giá bốn trăm chín lăm đồng một tháng. Xin điện thoại sau sáu giờ, số bla, bla, bla... Ngó được quá đi chứ?"

Anne đổi thế ngồi, mặt thoáng nhăn nhó. Một tay xoa nhẹ lên bụng và tay còn lại ném những vụn bánh mì ra xa cho chim ăn:

"Sao không nói gì cả vậy?"

"Tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn không tránh khỏi nhiều lo ngại."

"Về điều gì? Trong số báo này tôi đọc thấy một câu khá hay đăng ở mục trả lời những rối rắm của đọc giả: ‘Người ta sẽ đi suông sẻ trên đường nếu trong tâm họ sắt son một lòng thương yêu’."

Anne vuốt lại đầu tóc, cởi vòng cao su tròng ở cổ tay để cúi mặt cột túm sau ót thành một cái đuôi ngựa.

"Mai tôi đi nhuộm nó thành màu đen nhé?"

"Để làm gì? Hớt ngắn cho mát mẻ thì có lý hơn."

"Ừ thì hớt ngắn và sau đó nhuộm đen mun cho hai đứa mình giống nhau. Màu đen e là màu mạnh nhất trong các màu. Chị tôi dạo đó ở với thằng John, sinh đứa nhỏ ra da dẻ đen bóng. Tôi nói với bả, sao kỳ vậy cà, chị chế sữa vô ly cà phê thì cái chất nước đen kia phải đổi màu chứ? Một đứa bé có làn da màu cà-phê sữa thì chắc là ngó đặng hơn. Đưa tay cho tôi. Có thấy gì không?"

Bụng Anne tròn, cứng. Như một kẻ háu ăn đang ngồi thở dốc vì bội thực. Cách một lớp vải mỏng nhưng có thể biết được đâu là vị trí vết sẹo nằm vắt ngang. Con Kathy chào đời bằng lối đó. Bốn năm rồi, những đường kim mũi chỉ đã chìm dấu và tương lai, trên khoảng da bụng căng láng kia người ta sẽ không nương tay cầm dao rạch thêm một lỗ hổng mới. Chẳng còn hạ sách nào khác. Anne cho biết là lần này cô sẽ yêu cầu bác sĩ cắt bỏ buồng trứng luôn. Cho tiện việc sổ sách.

"Mai tôi đi bệnh viện L’enfant de Jesus. Có bận việc gì không? Sau đó chạy ra chợ trời Namur mua sẵn ít đồ cho đứa nhỏ. Chị tôi nói, nôi giường ở đó bán rẻ như bèo. Thượng vàng hạ cám, thứ gì cũng ê hề mà giá cả không có thiên lôi như chỗ khác."

"Tôi không đi được. Cuối tuần, việc vàng lúc nào cũng ngập đầu."

"Cái gì đây?"

"Anne cất đi, cho có mà sắm sửa."

Phong bì màu trắng, Anne đón nhận và ngắm nghía. Ở trên góc in cái logo của nhà hàng, đỏ loét như một vết thương mới đổ máu. Chỉ một vòng tròn nhỏ, người vẽ đã nhét chật vào trong đó những long, những phụng, những vân, những nhật, những nguyệt, nhửng sơn, những thủy. Cái phong bì khá lớn, nhưng ngược lại, nó đựng lỏng lẻo vài tờ giấy bạc. Chỉ vài tờ, xộc xệch, vậy mà nó đã cướp đi khá nhiều sinh lực, sinh thú. Lao động tại sao lại gọi là vinh quang?

"Cám ơn."

"Tôi trở về lại với công việc nhé?"

"Chia tay rồi sao?"

Đồng hồ trên nóc giáo đường chỉ tới số một. Thời giờ thì bao giờ cũng có ở đó sự khó hiểu. Đôi khi nó dậm chân tại chỗ, một vài lúc nó tròng đôi hia bảy dặm vào, thoáng sáng, thoáng trưa và màn đêm đổ ập tới trong ngờ vực.

"Xong việc khoảng mấy giờ? Để tôi biết mà gửi con Kathy sang nhà bà chị. Nhớ không, đã một tuần rồi mình chưa hề làm tình với nhau."

"Tôi không rõ. Có gì tôi gọi điện thoại cho hay."

Anne đứng lên sau khi thu dọn các thứ trên cỏ.

"Dạo này ốm quá, da xanh. Tôi vẫn ngỡ là làm trong nhà hàng Tàu thì tha hồ mà ăn những thứ hợp khẩu vị."

Triền cỏ đổ xuôi xuống lề xi-măng. Thưa thớt dần người ngồi. Chim rỉa lông dưới nắng và dãy thùng rác đầy kè những con ruồi lên xuống.

"Để hồi nào lại tôi hớt tóc cho, trông xác xơ quá!"

Hai đứa đứng ôm nhau hồi lâu. Như dưới chân có hành lý và ngoài sân ga tàu đang hú còi đòi băng mình khỏi bến đậu.

"Nè, tôi có một yêu cầu, cho tôi được quyền đặt tên đứa nhỏ nhé?"

"Tại sao không? Anne đã từng cười đùa về cái tên tôi mang. Những Van, những Truc, những Son..."

Bên kia đường, dưới thềm bóng mát của một cơ sở bán bảo hiểm nhân mạng có người quấn vải trắng toàn thân, tóc tai mặt mày bôi trắng xóa màu vôi, tay mang găng trắng, chân đi giày trắng và chiếc nón đen đặt giữa lối đi đựng đầy những đồng tiền. Người giả thiên thần kia đứng yên như bức thạch cao, mắt nhắm nghiền, hai tay vòng ra ôm hư không, đày đọa, đau khổ, như thể thiên đường đã mất dấu. Anne xuýt xoa và sự xúc động lộ ra trên mặt, y như đám đông hiếu kỳ đang vây quanh cái xác ướp màu trắng. Ở gần đó có người đàn ông rậm râu thổi kèn đồng ai oán khúc nhạc "Je t’aime, moi non plus." Trước mặt ông ta cũng có chiếc nón nhưng nó hứng chẳng nhiều nhặng gì ơn mưa móc của bá tánh. Mặt đỏ ké, ông không ngớt phồng má trợn mắt. Cho hay ở đời có khi năng nổ lao động cho lắm cũng không bằng kẻ đứng yên chây lười chẳng buồn cử động.

"Một ngày đẹp trời nào đó tụi mình dắt nhau đi tới tòa thị chính nhé?"

"Tòa thị chính?"

"Để ký với nhau một tờ giấy cho có vẻ danh chính ngôn thuận. Chị tôi luôn sẵn lòng để đóng vai một nhân chứng."

"Ừ. Một ngày đẹp trời nào đó."

"Nhớ nhé. Nãy giờ Chúa đã nghe hết những bàn tính của đôi ta."

"Thôi, tạm biệt."

"Bai. Hãy điện thoại cho tôi."

Đâu lưng nhau, mỗi đứa có một lối đi khác nhau. Điều ấy liệu Chúa có thấy không? Anne hẹn gặp trước nhà thờ, cô nói trong điện thoại: Bởi vì chỗ ấy không xa nhà hàng Orient. Không xa, nhưng phải mười phút để lội bộ, để lòn lách ở những lối đi gọi là đường chim bay. Một giờ mười lăm, con chim về đậu đúng tổ.

"Nị đi đâu nãy giờ không thấy?"

Thằng A Hính hỏi với cây tăm tre nhúc nhích nơi cửa miệng.

"Có biết là hôm nay một trăm hai chục mạng người sẽ ngồi đầy ở đây để ăn mừng đám cưới không?"

"Biết. Tôi sẽ chạy bàn mệt xỉu. Tôi sẽ là con gà mắc đẻ cho tới khuya."

"Biết vậy là tốt. Bà già có điện thoại lại đó. Hỏi thăm bả một tiếng rồi nhào lui sau bếp phụ ngộ một tay."

A Hính có dáng vẻ như một thằng tài tử Hồng-kông. Một đứa đóng vai công tử ở Thượng-hải chứ không phải là tên sát thủ xã hội đen gói dao trong tờ nhật trình bạ ai cũng rút ra chém. Bởi thế nói chuyện với hắn ‘được’ hơn là tám thằng đàn ông mặt mày bặm trợn ở trong quán. Được thêm điều nữa, hắn giỏi tiếng Việt nhất bọn và đôi khi nghe hắn nói nhiều câu lấn cấn thiệt đã ngứa cái lỗ tai.

Điện thoại nằm sau quầy rượu. Màu nhựa đen bóng mỡ màng, nhấc lên để nói chuyện có lúc thơm lừng mùi tương tầu xì.

"Má hả? Con đây."

"Hồi nãy má gọi mà con đi đâu thằng Hính cũng không biết?"

"Con đi đánh vé số. Nhờ trời, đánh cầu may. Má gọi để nói chuyện chi?"

"Ừ, bà Tâm mới chết hôm qua. Má tính nói con đưa cho má ít nhiều đặng có mà đi phúng điếu người ta. Thiệt tội, mới đó mà đã ra người thiên cổ! Bà Tâm chỉ bằng tuổi má chứ đã già nua chi cho cam!"

"Bao nhiêu thì đủ hả má?"

"Má cũng không rành. Con cứ cho má xin một trăm đi. Chao, tháng tới lại còn phải tốn tiền đám cưới cho con gái bà Sáu nữa mới khổ chớ!"

"Tối nay ở đây người ta có đặt tiệc cưới. Tôm cua cá mực ê hề, má ưa ăn thứ gì để con gói một ít ‘tả páo’ về cho má ăn."

"Í, thôi khỏi. Tuần nay má ăn chay. Má đi chùa làm công quả. Má niệm Phật cho hương hồn bà Tâm sớm thong dong miền cực lạc."

"Má này..."

"Hả?"

"A Hính nó gặp chuyện phiền não không biết con có giúp nó được không?"

"Giúp được thì nên lắm, trong khả năng của mình. Hắn chẳng từng nói với con là anh em như thủ túc bạn bè như y phục đó sao?"

"Hắn có đứa bạn gái lỡ mang bầu, con hỏi có chắc là con của nị không? Và con xúi hắn biểu đem đi phá cho yên thân."

"Mô Phật. Tổ cha mi. Ai đời lại tâm xà đi làm quân sư kiểu đó. Mà cái thằng Hính nữa, ngó nó hiền lành vậy mà. Thiệt là quá tay quá chân!"

"Vậy chứ theo má thì làm sao đây? Quất ngựa truy phong thì chắc không xong rồi. Con nhỏ kia là đầm đó má. Mắt xanh mũi lõ da trắng tóc vàng, má có ưa có đứa con dâu như vậy không?"

"Chao, thiệt là nghiệt. Biểu thằng Hính cho nó ít tiền để tự mình chu toàn việc sanh nở thì có đặng không?"

"Biết đưa bao nhiêu tiền mới gọi là thanh thoả? Chưa kể con nhỏ kia đòi ra tòa làm giấy hôn thú nữa."

"Thôi, má mệt lắm. Nghe chuyện thanh niên trai tráng bọn bây tao thiệt không hiểu. Nói thằng Hính liệu ăn chay niệm Phật là vừa."

Điện thoại buông xuống vị trí cũ. Chiếc quạt trần quay rã rời xua không nổi mùi nhựa đường xông vào. Ở sau bếp tiếng động dao thớt chẳng ngừng ta thán nhịp điệu cách khoảng. Ông Pạt phụ bếp vẫn còn yêu đời chu mỏ huýt gió bài "Máu nhuộm bãi Thượng hải."

"Hính à, bà già ngộ có chuyện cần. Nị cho ngộ mượn đỡ một trăm."

"Cái gì? Mượn tiền nữa à? Vậy tám chục hồi sáng tiêu vào việc gì rồi?"

"Tiêu việc gì à? Ngộ mua thuốc mọc tóc a tài lũ. Có thấy tóc ngộ đang sói không?"

"Cạo trọc đi, rồi làm Thiếu-lâm trường hận."

Ông Pạt thôi huýt gió, ông với ly nước gần đó để ‘dậm xà’. Trà thấm giọng, ông đùn cả dao cả thớt cả xương cả thịt qua:

"Chặt đi. Trảm hết đống này đi. Chặt mạnh tay, chặt cho hết nó thì tự khắc trong tâm sẽ vơi nhẹ đi những rắc rối của cuộc đời. Nị đã nghe câu giận cá chém thớt chưa?"

Ông Pạt chùi tay vô tạp dề. Ông gỡ tờ giấy cắm ở cây đinh đóng nơi cánh cửa. Ông đọc to cái thực đơn của tiệc cưới tối nay. Gồm tám món cả thảy. Mỗi món có một cái tên mĩ miều rất Tàu và khi chấm dứt, ông gục gặt đầu như một nhà thơ tự tán thưởng bài cổ thi ấy là hay.

"Có một điều lạ tôi cần nói cho anh em biết, là chẳng hiểu sao những tiệc cưới được tổ chức ở nhà hàng này, tất cả những đôi vợ chồng bước ra khỏi nơi đây đều hạnh phúc đầy mình; họ ăn ở với nhau thuận thảo và đã có nhiều trường hợp người vợ mang bầu xong liền sinh đôi, sinh ba."

Hính cười:

"Đã gọi là hạnh phúc đầy mình sao lại có cảnh sinh đôi sinh ba? Cái đứa làm cha thấy vậy thì chỉ có nước từ chết tới bị thương!"

Hắn moi bóp giấy tờ sau túi quần:

"Đó, một trăm. Xem như kỳ lương tới ông chỉ có nước húp cháo thôi. Và chớ đừng nói với tôi húp cháo cũng là một hạnh phúc. Bà già ông hỏi tôi, sao dạo này nó lầm lì và bí mật như mèo dấu cứt vậy? Ông gặp tiếng sét ái tình rồi sao? Dắt bồ tới ông Pạt cho ăn cái thực đơn kia xem có đẻ được hai ba đứa nhỏ cùng lúc không? Cứ thử đi. Nếu đúng thế thì A Hính này xem như cúng dường tất cả tiền nong cho nị đó. Thiện tai! Thiện tai!"

Nhát dao chặt mạnh xuống thớt. Rầm. Thịt văng lìa ra xa, xương còn ở lại với dao rướm máu.

"Bọn bây có theo dõi tin tức không? Có con mẹ mài cây dao sắc đợi chồng về giữa khuya bèn nhẹ nhàng đem thiến cái vật cà chớn kia."

Tiếng chuông nhà thờ từ xa dồn dập đổ về nuốt trôi giọng nói ông Pạt. Trên chảo dầu nóng khúc lạp xưởng co quắp cháy đen.

1681




Trong giờ học, giáo sư giảng cho sinh viên về hộp sọ:

- Đây là một mẫu sọ khỉ đặc biệt. Trong thành phố của chúng ta chỉ có hai chiếc. Một chiếc trong viện bảo tàng và một chiếc của tôi.



o O o


- Học nãy giờ, các em có cảm thấy đói bụng không?

- Có ạ, đói quá thầy ơi!

- Thầy cho phép các em nghĩ đến món ăn thích nhất. Một phút thôi đấy nhé!941





Giờ học đã điểm mà chỉ thấy lác đác mấy cậu sinh viên ngoại trú, một lúc thấy các cậu sinh viên nội trú ký túc xá xếp hàng xin vào lớp với mái đầu bóng mượt, dáng đi oai phong. Thầy giáo hỏi:

- Tại sao hôm nay các anh lại rủ nhau đến trễ giờ quá vậy?

- Dạ, thưa thầy! - một sinh viên nội trú đáp – sáng nay ký túc xá đã có nước sau hơn một tháng tụi em mong đợi. Mong thầy thông cảm cho bọn em ạ!

- !?

1112




Hai cha con người Gabrovo đi biển, đang lênh đênh ngoài khơi thì gặp bão. Ông bố ngửa mặt lên trời cầu khẩn:
- Lạy Chúa, xin Ngài hãy thương lấy chúng con. Qua được cơn bão này, con sẽ xin dâng Ngài một cây nến dài như cột buồm...
- Bố ơi, bố tìm đâu ra một cây nến dài như vậy?
- đứa con rụt rè hỏi.
- Im ngay, thằng ngốc!
- ông bố giận dữ
- Cứ để bão lặng đi đã, sau đó rồi tính.
2137







Đó là một ngọn đồi bình thường bên lề quốc lộ, có một lối đi lên dài ngoằn ngèo được đắp kỹ bằng đất lèn có lót đá chẻ, đủ để thử thách mọi đôi chân dẻo dai nhất. Một ngọn đồi nằm quay mặt ra hướng biển, nhìn xuống đoạn quốc lộ vắng vẻ, tuyệt không một hàng quán, một nóc nhà nào. Phía bên hông ngọn đồi thoải xuống là mấy dãy nho um tùm không có trái vì đã hơn một năm nay không ai tưới tiêu gì. Cuối dãy nho dài là bờ sông, đoạn hướng ra cửa biển, nước cạn và lờ lợ theo từng con nước thủy triều. Đúng hơn đó chỉ là cuối nguồn của một con suối lớn chảy qua cây cầu nhỏ vô danh trên quốc lộ. Một nơi bình thường và buồn vắng. Không điện, không có địa chỉ, không có hàng xóm. Đầy gió và nắng.

Anh mua cả ngọn đồi này khi đi ngang qua đây trên chuyến xe tốc hành xuyên Việt, nơi được chọn để làm chỗ dừng xe cho hành khách xuống “xả hơi” mươi phút sau một hành trình dài. Anh thấy nó đẹp, mà hơn cả là nó hợp với anh. Anh nghĩ chị sẽ thích nó nhiều. Hơn một năm trước khi anh đến đây thì nó là một trang trại trồng nho xanh và nuôi thỏ của một gia đình có tám người con. Ba người con đầu kéo nhau đi vượt biên mười mấy năm trước, giờ quay về với chút tiền đã bảo lãnh cả nhà ra nước ngoài định cư. Đó là họ cứ thao thao bất tuyệt với anh đủ mọi thứ như vậy chứ anh nào có chú ý gì. Cái giá năm mươi triệu cho cả một ngọn đồi, một căn nhà ba gian mái ngói và toàn bộ vật dụng là khả dĩ chấp nhận được. Anh không cò kè một đồng nào. Giấy tờ được sang tên cho anh sau khi anh dọn về được mươi hôm. Vắng thật. Ở đây cái vắng lặng kéo dài và xa xăm đến vô cùng. Thỉnh thoảng chỉ có tiếng động cơ xe rít lên ngoài quốc lộ kéo theo một luồng khói bụi nhỏ, mờ dần rồi khuất hẳn phía bên kia cầu. Chỉ có vợ chồng ông già người Chăm bán tạp hóa phía trên mỗi tuần ghé lại để cho anh ít đồ dùng. Một cây thuốc lá, một lạng trà, hai chai rượu, tiêu hành ớt tỏi… Tiền thì anh đã đưa họ trước một triệu, cứ thề trừ dần.

Rồi anh về tận quê chị ở cách đó chừng hơn trăm cây số, đưa chị về ở chung. Chị vui lắm, căn nhà bắt đầu ấm lên vì anh cười nói suốt ngày. Anh chỉ cho chị xem mọi chỗ trong nhà, ngoài vườn, giếng nước, chỗ anh thường uống trà nhìn xuống thấy cả biển và cái cửa sông vô danh. Anh thấy chị cười. Nụ cười vẫn cứ buồn buồn như khi anh mới làm quen chị lần đầu mấy năm trước nhưng chừng như có ánh lên chút long lanh, chút hy vọng mới. Anh nói: cuối cùng mình cũng làm được. Có gì khó đâu em, mình cũng chỉ từng ước mơ như vầy thôi. Rồi anh thả hết lũ thỏ trong chuồng vào vườn nho, cắt hết trái xuống cho chúng ăn thỏa thích, thả luôn cả con khỉ con của chủ nhà cũ vào. Chim chóc cũng kéo về làm tổ đầy trên mấy dàn nho um tùm. Cho nó thêm màu xanh, anh làm theo ý chị.

Ban ngày lúc nước lên cao anh thường ra câu cá chỗ chân cầu. Cần câu anh đã có sẵn ba cái, bộ dồ nghề câu của anh mang từ Uùc về chắc đủ dùng đến cuối đời. Mồi câu là cơm nguội bóp với ngũ vị hương. Anh câu được đủ loại cá, mà anh chả biết gọi tên là gì. Cá câu về thường anh chỉ làm độc một món: Nướng. Vậy mà chị vẫn khen anh khéo làm bếp. Thường ngày anh chị ăn có khi hai, có khi ba, bốn lần cơm. Vô chừng lắm. Chị thích thế. Chẳng có gì ràng buộc. Bầu, bí, mướp còn đầy bên cái giếng nước sau vườn. Thích ăn gì nấu nấy. Bếp lửa nhà anh luôn có khói lên như anh vẫn thường mơ ước ngày xưa. Chỉ có điều không có đứa con, nhưng mà cũng không sao vì anh chỉ cần có chị.

Chị vẫn cười với anh mỗi khi anh đi câu về. Nụ cười vẫn một vẻ như vậy nhưng anh biết chị vui. Mà bây giờ đối với anh, anh chỉ cần chị vui.

Anh quen chị từ khi còn học nội trú ở Thủ Đức. Anh thường ra uống cà phê ở quán của chị, hay đúng hơn là chị phụ bán ở đó. Anh thích chị vì giọng nói miền Trung nhỏ nhẹ, đôi mắt cười buồn buồn. Nói chung không rõ ràng nhưng anh chỉ biết mình cảm thấy thích chị nên anh lui tới quán hầu như mỗi ngày. Quán chỉ có hai vợ chồng, một thằng em bà chủ và chị. Chị là cháu kêu ông bà chủ là Cậu Mợ, chắc có bà con vì nghe giọng nói cả nhà đều âm hưởng Miền Trung. Chị không đẹp, da hơi ngăm, tóc dài, mũi hếch, mắt mí lót. Bàn tay chị lại bị phỏng từ cánh tay xuống tạo nên một vết sẹo lớn trông rất xấu. Nhưng anh vẫn thích chị. Khi yêu nhau rồi chị hỏi tại sao anh vẫn thật tình không giải thích được. Hoàn cảnh của chị thật khổ. Mỗi chuyện chị kể cho anh nghe sau này khi nhớ lại anh đều chảy nước mắt. Khổ quá

Cha mẹ chị mất khi chị vừa hai tuổi, ngay khi đất nước vừa hòa bình. Một trái mìn còn sót lại sau mấy năm chiến tranh đã biến họ thành từng mảnh xương thịt rời rạc. Bà ngoại nuôi chị lớn chỉ bằng khoai lang, rau lang và tép kho mặn. Thứ tép Miền Trung nhỏ xíu như cây tăm mà người siêng năng đi xúc một ngày chỉ được chừng hơn nắm tay. Từ nhỏ chị đã gặp đủ thứ nạn: Té xuống từ mái nhà, chìm đò, phỏng nước sôi… rồi đủ thứ bệnh của con trẻ mà bà ngoại chỉ biết cho chị nhai Quế khô rồi xức dầu nóng cho qua cơn. Vậy mà chị vẫn lớn lên được. Có lần chị đi chăn bò cho nhà xóm trên, mải chơi thế nào để bò ăn lúa của ông Trưởng Aáp, bị ông ta lấy ngọn roi mây còn nguyên gai đánh cho tứa máu khắp người. Đêm về bà ngoại xức dầu cho chị mà nước mắt bà chảy hai hàng, bà nói cái số con này chỉ có chết mới hết khổ thôi. Khổ quá con ơi. Rồi bà cũng mất mấy năm sau đó. Chị phải đi làm thuê làm mướn đủ nghề để kiếm cơm sống qua ngày. Có ông Cậu họ về chôn bà trong cái chiếu duy nhất trong nhà rồi thỉnh thoảng ghé cho chị ít bánh trái, hoặc dăm ba đồng lẻ. Rồi mội đêm tối trời ông cậu mò về nhà, người sặc mùi rượu đã giở trò đồi bại với chị. Mới mười bốn tuổi đầu chị có biết gì đâu. Chỉ biết đau. Đau quá. Sáng ra ông cậu cho chị năm phân vàng dặn chị đừng nói gì. Chị cũng im.

Rồi chuyện đó cứ thỉnh thoảng lại tiếp diễn đến hơn năm trời thì chị bắt đầu khó ở. Chị có thai. Mới mười lăm tuổi đã có thai. Chuyện ông cậu đi về rồi cũng đến tai bà mợ ở huyện. Bà cùng đứa con gái và một người em kéo tới nhà đánh chị một trận thừa sống thiếu chết. Họ lột trần chị, đá vào bụng cho cái thai chết đi, rồi họ cắt tóc, xát muối ớt vào mắt chị. Đủ trò ác độc. Mấy người trong xóm cùng anh công an xã đưa chị đi cấp cứu ở Huyện. Ông cậu lén lút nửa đêm vào thăm, dúi vào tay chị năm chỉ vàng. Chị cười buồn bã. Chỉ phải mổ hai lần mới bình phục, nhưng chuyện có con như bao người phụ nữ khác sẽ không còn nữa.

Vậy đó, rồi chị lưu lạc vào Sài Gòn theo sự chỉ dẫn của một người bà con tốt bụng để tìm một ông Cậu họ khác, phụ bán cà phê. Hai năm sau ngày quen nhau anh mới nắm bàn tay chị. Bàn tay có vết sẹo dài, sẫm màu và xấu xí ấy làm anh cảm thấy hết nỗi cơ cực trong con người chị. Anh thương chị quá nhưng chỉ biết vậy, đời anh anh còn chưa lo xong làm sao tính chuyện khác được. Chị làm việc hầu như từ tảng sáng đến tối mịt không lúc nào rảnh rỗi để có thể cùng anh hẹn hò, mỗi khi anh tới chị chỉ mang ra cho anh một ly đen nóng như lệ thường và kèm thêm một ánh mắt trìu mến, đa cảm hơn mà thôi. Rồi một ngày lúc anh vừa bắt đầu thời gian thực tập tốt nghiệp thì hay tin chị bị đuổi. Cậu mợ chị bị mất ba trăm ngàn đồng và họ cho rằng chị lấy nên đã lén lục tung đồ đạc của chị, thấy có mấy chỉ vàng họ càng thêm nghi ngờ chị đã ăn cắp tiền của họ nhiều lần. Mặc cho chị van xin thế nào họ cũng không nghe, hai người lột lấy hết tiền vàng của chị và đuổi chị về quê. Quá đau đớn, chị không thể khóc thành lời, đôi mắt dại đi, xa xăm dần. Anh đi tìm chị suốt đêm mới gặp được chị ở bên đường quốc lộ, đói lạnh và đau khổ. Lần đầu tiên anh ôm chị trong tay và hôn lên môi chị, hôn lên bàn tay đầy sẹo của chị, hôn lên đôi mắt đã đờ đẫn vì đau khổ của chị. Anh nói trong nước mắt: Thôi đừng buồn nữa, từ nay có anh rồi…

Anh tìm một chỗ trọ rẻ tiền để chị ở tạm, rồi hằng ngày anh đến thăm, chở chị đi chơi đây đó bằng chiếc xe máy cà tàng của anh. Có lẽ đó là thời gian hạnh phúc nhất của chị mà cũng là của anh nữa. Biết bao nhiêu nơi họ từng ghé qua, công viên, bến tàu, rạp chiếu phim… biết bao nhiêu kỷ niệm mà sau này khi nhớ lại anh vẫn mỉm cười sung sướng. Chị thường gục đầu vào ngực anh rồi mỉm cười. Nụ cười vẫn y như vậy, vẫn là nét buồn cố hữu có pha chút hạnh phúc vừa chớm. Anh biết đàn guitare. Anh thường đàn hát cho chị nghe đến khuya. Những bài hát chị thích và những bài cả hai cùng thích, cả những bài anh thích mà chị không thích. Anh đàn không hay, ngón đàn chỉ học lõm từ những ngày nội trú nhưng đối với chị thì tuyệt vời lắm. Mấy người quanh nhà trọ vẫn thường tấm tắc khen anh chị đẹp đôi. Những lúc như vậy mắt chị lại long lanh thêm một phần. Anh cố gắng chạy tìm việc cộng với chút học bổng còm cõi để nuôi hai miệng ăn, tránh cho chị phải đi làm. Anh hứa sẽ không bao giờ để chị khổ nữa. Chị gật đầu, nhớ lại câu nói của bà khi còn bé. Bất giác thở dài.

Họ ở với nhau chừng hơn hai năm. Hai năm hạnh phúc tưởng chừng như bất tận. Họ mơ ước về một gian nhà đơn sơ, có vườn cây xung quanh, có giếng nước trong, có hàng dâm bụt chạy quanh sân. Một mái nhà yên bình có trồng nhiều hoa, vài loại rau, có khói tỏa lên từ chái bếp… Đêm đêm anh đàn hát cho chị nghe bên tách trà thơm, dưới giàn hoa thiên lý hay bất cứ hoa gì mà anh có thể trồng. Bao nhiêu mơ ước giản dị và đẹp đẽ đã cùng họ dệt nên một bức tranh tương lai, nơi không còn bất cứ nỗi buồn nào ánh lên trong đôi mắt chị.

Rồi anh được công ty cử đi học ở Uùc sáu tháng. Anh lưỡng lự bàn với chị xem có nên đi hay không. Chị bảo anh cứ đi, tất cả vì tương lai hai đứa thôi. Mơ ước là mơ ước, còn mình phải sống cho hiện tại nữa. Chị động viên anh đi học để lo cho tương lai sau này vì sau khi đi học anh sẽ được cất nhắc lên chức vụ cao hơn, thu nhập cao hơn nhiều so với hiện nay. Anh khăn gói ra đi, để chị lại một mình trong căn phòng trọ. Mấy ngày đầu anh viết thư, gọi điện về liên tục. Anh nhận thấy hình như chị có vẻ kém nhiệt tình hơn trước nhiều. Anh buồn nhưng không dám nói ra. Rồi những lá thư cuối không thấy chị trả lời. Anh nóng ruột lắm, chỉ mong đến ngày về để hỏi chị tại sao.

Anh về đến phòng trọ lúc tảng sáng. Căn phòng khóa trái từ bên ngoài. Anh bàng hoàng đứng lặng bên cạnh cả đống quà anh mua cho chị. Những chiếc váy xinh xắn, chiếc cài tóc, cái máy ảnh, máy CD…Bà chủ nhà trao chìa khóa cho anh: Cô ấy vừa đi cách đây hai hôm, cổ có trao lại cho cậu bức thơ này.

Anh nhận ra nét chữ nghuệch ngoạc của chị. “Anh. Em không thể tiếp tục giấc mơ của mình. Chúc anh nhiều hạnh phúc. Đừng tìm em.” Anh không hiểu chuyện gì cả, anh lục tung tất cả đồ đạc trong phòng để tìm một dấu vết. Không có gì. Không có ai đến thăm chị trong những ngày anh đi vắng. Chị đi đâu. Không ai biết.

Anh lái xe lang thang khắp nơi tìm chị. Anh hỏi từng người dù quen hay không quen. Có người nhớ ra anh nhưng cũng nhiều người không nhớ. Họ nói anh điên.

Anh đến tất cả những nơi họ từng ghé qua, hỏi cả quán cà phê nơi chị từng phụ bán. Bà Mợ chị vẫn vậy, cười khểnh: chắc bị nó lấy hết tiền bỏ đi rồi chớ gì. Anh muốn đấm vỡ mặt bà ta. Anh bỏ cả công việc để đi tìm chị. Đường gần, đường xa bặt vô âm tín.

Ba năm sau ngày chị bỏ đi. Anh tưởng chừng như đã bắt đầu một cuộc đời mới. Không có chị. Anh có một việc làm tốt, lương cao. Anh mua được một căn nhà nhỏ, sống một mình. Rồi tình cờ anh có tin của chị. Thằng em bà chủ quán cà phê năm xưa bây giờ lại vào làm việc cho công ty anh. Khi về quê xác nhận giấy tờ nó đã có tin về chị. Anh sống lại những ký ức năm nào, trọn vẹn đến từng cảm xúc nhỏ nhất, cứ như anh đang ngồi cho chị đơm lại cái cúc áo cho mình, cứ như anh đang đàn cho chị nghe bài “đêm đông”, mặc dù anh biết chị không thích bài này. Thì ra chị bị bệnh, một căn bệnh không thể chữa bằng cách nhai Quế khô và xức dầu nóng… Chị bỏ về quê để tránh cho anh hay. Trời ạ sao anh không nghĩ ra lúc đó nhỉ. Mà thật tình anh cũng không bao giờ hỏi chính xác quê chị ở đoạn nào, làm sao biết mà tìm. Còn một chuyện mà thằng em bà chủ cũng thú thật với anh là năm xưa chính nó đã ăn cắp tiền của bà chị. Nó rất ân hận khi thấy chị bị oan nhưng nỗi sợ hãi lớn hơn cả lương tâm nó, khiến nó không dám thú nhận.

Vậy là anh bỏ việc tìm về quê chị. Nhờ sự giúp đỡ của anh công an xã và vài người tốt bụng anh cũng tìm đến nơi chị ở, mái nhà của bà ngoại chị năm xưa. Bây giờ nơi này cũng thuộc quyền sỡ hữu của ông cậu đã làm nhục chị lúc mười bốn tuổi. Ông đã ly dị vợ về ở đây với chị.

Anh bán nhà, đem chị vào đây. Anh xây lại từng viên gạch cho giấc mơ năm xưa. Một mái nhà ngói ba gian, giàn thiên lý có bộ bàn uống trà nhìn ra biển lớn. Cái giếng sâu, nước trong có trồng đầy bầu, bí..vài chậu hoa huệ đất, hoa môn, một vạt mười giờ…

Trên đồi cao anh chị bên nhau, có nhau mãi mãi. Anh nói: Đó em thấy không có gì khó đâu, rồi mình cũng làm được hết. Anh sẽ sửa lại căn bếp cho thoáng để khói bay lên cao, anh trồng thêm vài cây dừa để tránh gió, chớ gió lớn kiểu này có ngày tốc mái quá. Chị cười. Vẫn nụ cười năm xưa.

Anh thường đi câu lúc nước lớn. Nhưng ở nhà anh vẫn để lửa cháy trên bếp để có thể từ xa nhìn về căn nhà của mình, có chị nơi đó. Đêm đêm, anh thường uống rượu, uống chút đỉnh để đàn hát cho chị nghe. Tiếng đàn hát nơi vắng vẻ này cũng làm yên lòng mấy vị khách đi xe đò dừng lại “xả hơi” dưới chân đồi. Nhiều đêm anh anh vừa đàn, vừa hát, vừa trò chuyện cùng chị. Anh nói: Em không bao giờ khổ nữa, anh hứa mà. Rồi anh anh cười. Anh cười vì thấy chị cười, anh cười mà hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đen sạm, gân guốc. Chị nhìn anh trìu mến, mỉm cười. Vẫn là nụ cười buồn buồn và xa xăm. Nụ cười từ trong bức ảnh màu sau lớp kính dày trên tấm bia mộ trước sân. Chị nằm đó. Vĩnh viễn có anh. Vĩnh viễn không bao giờ đau khổ. Rồi anh lại hát. Hát ru chị ngủ. Hát mấy bài chị thích, mấy bài cả hai cùng thích và cả những bài anh thích nhưng chị không thích. Tiếng hát rên đồi vắng đầm ấm, vang xa theo ngọn gió tràn từ ngoài khơi…

Sài gòn, tháng chín hai ngàn lẻ ba. Đàm Hà Phú


1628




Sói đến gần ngôi nhà nhỏ của bà và gõ vào cánh cửa. Cánh cửa này được một người thợ vô danh nào đó làm vào khoảng giữa thế kỷ 17. Người thợ đã làm nó từ gỗ sồi Canada rất mốt vào thời đó, tạo cho miếng gỗ một kiểu dáng cổ điển và treo nó lên những bản lề sắt. Có lẽ hồi xưa thì những bản lề này cũng tốt lắm đấy, nhưng bây giờ thì kêu cót két kinh khủng. Trên cánh cửa không hề có hoa văn nào cả, chỉ có ở góc phải phía dưới vẫn còn nhìn thấy một vết xước nhỏ. Theo truyền thuyết trong vùng thì đó là vết xước do cựa giày của Selesten de Shavard – tình nhân của Maria Antoanet và anh em họ hàng về phía ngoại của bà của ông của Khăn Đỏ. Ngoài điều đó ra thì đó là một cánh cửa hết sức bình thường, và vì thế chúng ta sẽ không cần thiết phải xem xét cánh cửa ấy kỹ lưỡng hơn.

2449




Chờ em từ bấy tới giờ
lại làm ra vẻ tình cờ qua đây
tình cờ gió thổi lá bay
hóa ra đã hẹn từ ngày chưa quen

2

Chao ... đêm đẹp biết chừng nào
vẫn xin em chớ làm sao giữa trời
sáng hoài mà chẳng có đôi
đẹp như trăng cũng lẻ loi khuyết tròn

3

Bảo rằng nói một lời đi
lại thôi ... nào đã có gì với nhau
nhùng nhằng những chuyện chi đâu
gần xa như bạn như bầu thế thôi

4

Ngả bàn tay nhớ bàn tay
hương thơm buổi ấy thoáng bay trở về
nói nhiều cũng chỉ mình nghe
nhớ nhau mình lại vuốt ve tay mình...

1501


Powered by Blogger.