Như một minh chứng cho thời đại công nghệ, hàng loạt mẫu áo thun, áo khoác với đủ slogan cho teen ra đời. Đó chính là thông điệp một số bạn muốn gửi đến mọi người xung quanh. Nhưng thay vì biến nó thành nét đẹp, không ít teen còn dùng nó như một minh chứng cho sự phá cách hay sở thích gây sốc của mình.
Bắt nguồn từ đâu?
Xuất hiện vào những năm 80 ở các nước phương Tây, áo slogan (khẩu hiệu) đang trở lại và thực sự trở thành lựa chọn của những cô cậu cá tính, dám thể hiện cái "tôi" với bàn dân thiên hạ. Thời gian gần đây, nó quay trở lại với nhiều biến tấu mới, nhưng đa phần là bị tha hóa bởi những sở thích lạ và ham muốn gây sốc.
Một số ý kiến còn cho rằng kiểu áo slogan này cũng sẽ gây ấn tượng và trở thành một trào lưu, cũng giống như quần tụt kiểu Hiphop, thời trang Harujuku, Gothic hay style Lolita. Giới trẻ hướng đến nó như một phong cách thể hiện mình. Và nay, chiếc áo với câu slogan cửa miệng, cũng chính là một trong những cách tốt nhất để người khác biết được tính cách của người mặc.

Ảnh internet
Nhưng không phải bạn trẻ nào cũng biết cách chọn lựa một slogan thích hợp hay mặc những slogan đúng nơi đúng chỗ. Như cô nàng Phương Ngọc (sn1994) cũng là một “tín đồ” của áo thun slogan. Thế nhưng vấn đề là P.Ngọc mặc bất cứ lúc nào mình thích. Những khi cần nghiêm túc, trang trọng, Ngọc vẫn chẳng ngại “đeo” những slogan sốc trên người.
Ngay cả lần đầu ra mắt nhà người yêu, P.Ngọc cũng chẳng ngại mặc chiếc áo với câu slogan “bốc lửa”: “Bỗng dưng muốn ấy…” Một lần gây bất ngờ chưa đủ, những lần sau, mỗi lần đến, P.Ngọc thay một slogan khác cũng không kém phần “dữ dội”. Cái nào cũng khiến ba mẹ và em gái người yêu cô bạn “ám ảnh”. Toàn những câu khẩu ngữ Việt Anh lẫn lộn kiểu: “Sleep with me, free breakfast”, “Không bao giờ bán đứng bạn bè nếu chưa… được giá”…
Những chiếc áo mang slogan thường có rất nhiều size, cả con trai và con gái đều mặc được. Do đó, nếu không biết cách chọn lựa, các bạn nữ sẽ khiến người khác hiểu lầm về tính cách và suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, vẫn có những slogan rất dễ thương như: “Be all you can be”, “Heal the World”, “I love my BF”, "Em yêu Trái đất",… Trước kia, nhiều bạn vẫn dùng nó để tuyên truyền ý thức của mình tới cộng đồng, hay kêu gọi người khác.
Trào lưu “mỗi ngày một slogan…”

Ảnh internet
Muốn thể hiện cá tính bản thân và gửi những thông điệp vui nhộn đến bạn bè, nhiều teen chẳng ngại gì chuyện… mỗi ngày một slogan. Chuyện này chẳng hề khó, bởi rất nhiều tiệm quần áo, tiệm chụp ảnh nhận in chữ lên áo thun cho khách hàng. Nhất là trên con đường CMT8 (TPHCM) những chiếc áo thun với vô vàn slogan bằng đủ tiếng tây tàu được bày bán nhan nhản trong các sạp thời trang. Đôi khi, chính các nhân viên cửa hàng cũng giật mình với những câu slogan quái, và bởi sự giàu có của teen hiện đại.
Thế nhưng khi vén bức màn ấy, mọi chuyện chẳng ngọt ngào chút nào. Như cô nàng Phương Ngọc ở trên, vì mê trào lưu này mà thường xuyên phải nhăn nhó vì tài chính lên tiếng. Một chiếc áo thun slogan bình thường khoảng 150k. Những slogan đặt riêng biệt thì khoảng 200k trở lên nếu là áo đẹp, vải tốt. Ấy thế mà lục lọi trong tủ, Ngọc không nhớ chính xác nổi mình đã mua và đặt bao nhiêu áo.
Không chỉ dừng lại ở áo quần, Ngọc còn sưu tập thêm nhiều sản phẩm như ví, giỏ xách, dây đeo tay cũng được "tô điểm" bằng những câu slogan lạ. Câu nào cũng khiến người khác “ngất ngây con gà Tây” khi đọc. Chẳng thế mà mẹ và em gái người yêu cũng “ngán” cô bạn. Họ tự hỏi: “Không hiểu sao con mình lại yêu cô gái sỗ sàng, thiếu tế nhị quá như thế”!
Chưa nói đến chuyện, bản thân Ngọc cũng tụt điểm hẳn với người yêu và những bạn nam khác. Đơn giản vì: “Thực ra mặc áo slogan chẳng có gì xấu. Nhưng con gái nên ý tứ một chút, dùng slogan tục tĩu dễ khiến cho người khác cảm thấy tầm thường”. Con trai, đa phần vẫn thích những cô nàng hiền lành, đoan chính và tất nhiên là… không đua theo trào lưu gây sốc.
Thay lời kết

Ảnh internet
Đơn giản nghĩ rằng những chiếc áo slogan sốc chỉ mang tính chất vui nhộn nhưng nhiều bạn đang tự làm xấu đi hình ảnh của mình. Số khác, nhiều bạn không hiểu hết nội dung đang in trên áo họ mặc. Chẳng thế mà không ít bạn cứ thản nhiên ra đường với những dòng slogan trên áo có ý nghĩa thô tục và khó chấp nhận.
Tất nhiên, chuyện mặc quần áo tùy theo sở thích và cá tính của mỗi người. Nhưng đừng nên phô trương và gây sốc, dễ khiến người khác phản cảm. Chưa hết, nhiều người còn đánh giá con người bạn và dành sự tôn trọng cho bạn phần nào qua cách bạn lựa chọn trang phục nữa đấy!
Một startup được lãnh đạo bởi những người đã từng làm việc trong nhóm Internet Explorer của Microsoft sẽ sớm cho ra mắt một add-on cho phép người dùng có thể chạy IE6 trên nền trình duyệt IE8.

Add-on mang tên Unibrows này nhằm hướng tới những công ty, người dùng muốn chuyển từ IE6 (trên hệ điều hãnh cũ XP) sang IE8 hoặc chuyển qua dùng các hệ điều hành mới hơn như Windows 7.

Những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong suốt buổi nói chuyện, cô giáo Trần Thị Xuân Nữ cho biết: “Những ngày qua cuộc sống đối với tôi là địa ngục”.
Trong những ngày trốn chạy cuộc sống của chính mình vì sai lầm lớn nhất từ khi bước vào con đường sư phạm, cô giáo Trần Thị Xuân Nữ - người đã bỏ cháu Lê Quang Vinh (4 tuổi) vào thang máy vận chuyển thức ăn, khiến cháu phải chịu những vết thương nặng nề - khẩn thiết mong dư luận “giơ cao đánh khẽ”.

Bé Vinh với nhiều thương tích trên cơ thể
Những ngày vừa qua, dư luận hầu hết đều bày tỏ sự bức xúc trước việc chị nhốt bé Lê Quang Vinh vào thang máy dẫn đến tai nạn thương tâm. Cuộc sống của chị diễn biến ra sao?
Thưa anh… (Im lặng một lúc…). Tôi chỉ có một suy nghĩ là chạy trốn. Thực sự là trong đầu tôi chỉ biết rằng mình khó có cơ hội nào để làm cô giáo nữa. Tôi đã dạy học 10 năm nay, hôm xảy ra sự việc với bé, tôi chỉ kịp hét lên “Trời ơi, con sao vậy Vinh!”.
Thấy bé tím tái, máu chảy ra mà vẫn nhìn tôi và nói: “Cô Nữ ơi, cứu con, con đau quá”. Tôi khóc và hoảng loạn vì biết mình vừa gây ra một sai lầm khủng khiếp…
Trước đó, chị cố tình “dọa” bé Vinh bằng cách bỏ bé vào thang máy, như vậy là chị đã “dọa” thành công chứ? Cháu bé đã trải qua gần chục lần cắt mổ da đầu, gãy 1/3 xương đòn, chưa kể khắp người xây xát. Mẹ cháu bé kể “có lúc bé bỗng dưng khóc lóc thảm thiết như hoảng sợ điều gì đó”...?
Cô Nữ năm nay 29 tuổi, chưa lập gia đình, lên TPHCM đi làm, ở trọ. Cô làm giáo viên ở nhóm trẻ này từ ngày cơ sở mới thành lập. Cô Nữ có trình độ trung cấp sư phạm mầm non, hiện học liên thông lên đại học. Bà Chung Bích Phượng - Phó Phòng Giáo dục, tổ trưởng tổ mầm non quận Tân Phú, TPHCM - cho hay, theo ý kiến của một số phụ huynh, từ trước tới giờ, cô Nữ chưa làm gì sai, lại được tín nhiệm trong nhóm trẻ. Trong lúc bé Vinh được cấp cứu ở bệnh viện, tinh thần cô Nữ cũng bị kích động mạnh bởi chính hành động “phản sư phạm” của mình. Do điều kiện kinh tế gia đình khó khăn nên hiện mọi tiền lo viện phí, thuốc men hỗ trợ gia đình bé Vinh đều do nhóm nhà trẻ giúp đỡ. |
Anh cho tôi xin phép bày tỏ suy nghĩ thế này. Tôi không rõ từ đâu anh có số điện thoại này vì số điện thoại cũ tôi đã không còn dùng, tôi đã phải mua một sim khuyến mãi vì sợ người xung quanh biết chuyện gọi điện chửi rủa, tôi sợ tôi quẫn trí.
Thú thật tôi biết tội mình chứ, tôi chăm sóc bé Vinh mỗi ngày như kiểu chính con trai mình. Sau khi xảy ra sự việc, tôi chỉ biết ở nhà. Sự việc như vậy làm sao tôi không xấu hổ và dày vò cho được.
Cuộc sống với tôi như địa ngục. Anh có hiểu cảm giác của một cô giáo 10 năm gắn bó với các em bé, chỉ vì phút sai lầm nhất thời mà… Tôi dành dụm được bao nhiêu tiền trong suốt 10 năm nay để lo lắng cho 5 đứa em ruột từ quê lên đây ăn học, chính tôi cũng đang học liên thông lên đại học sư phạm. Tôi đã bỏ học từ ngày sự việc xảy ra với bé Vinh cho đến hôm nay, vì tôi thực sự bị sốc.
Những ngày qua chị có đến thăm bé Vinh?
Trong mắt người nhà bé Vinh, tôi đã trở thành một điều gì đó khủng khiếp lắm. Ngày bé vào bệnh viện, tôi gọi điện cho các em ở nhà tự lo cơm nước vì thường ngày tôi vẫn nấu để chạy vào thăm bé. Tôi biết mẹ bé giận tôi lắm nên tôi nhắn tin cho mẹ bé xin phép được vào thăm. Các cô giáo trong trường cũng đến và bảo rằng phía gia đình bé không muốn cô Nữ vào, tôi cố gắng gọi điện cho mẹ bé nhưng chị không nghe máy.
Trời ơi, tôi như con người bỏ đi. Mới hôm qua đến đón bé, mẹ bé còn ân cần hỏi thăm “cô giáo hôm nay có mệt không?”… Vậy mà giờ đến việc gặp đứa bé mỗi ngày mình chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ tôi cũng không thể làm được.
Tôi đứng trong sân bệnh viện khóc rồi lẳng lặng ra về. Trong những ngày bé đang điều trị, tôi đã tìm đến nhà của bé và quỳ xuống trước mặt ba của bé để mong tha tội. Lần thứ 2 làm việc đó, tôi khóc và lịm đi lúc nào không biết vì kiệt sức do cả ngày không ăn uống gì.

Dần bình phục...
Chị đến gia đình bé Vinh một mình hay đi cùng các cô giáo trong trường?
Lúc đầu tôi cứ nghĩ rằng gia đình bé sẽ thông cảm vì hiểu rằng tôi không cố tình gây ra sự việc đó. Nhưng 3 ngày sau khi sự việc xảy ra, tôi tự cảm thấy những điều gì đó khủng khiếp lắm mà mình không giải quyết được.
Tôi dằn lòng gọi điện cầu xin ba tôi lúc này đang ở Đồng Tháp lên TPHCM để giúp tôi. Lúc tôi gọi điện cho ba, tôi còn dặn đừng kể cho má tôi nghe vì má bị cao huyết áp. Đến ngày gặp ba, tôi mới biết má cũng đi theo. Tôi năn nỉ mãi má mới chịu ở nhà để tôi và ba sang nhà bé Vinh xin lỗi.
2 lần gặp đấy chị có đạt được ý nguyện không?
Cho đến lúc trao đổi với anh về chuyện này, tôi còn nơm nớp lo sợ không biết công an họ bắt tôi ngày nào, vì gia đình bé Vinh làm đơn tố cáo rồi. Họ làm đơn sau khi tôi đến mà anh. Ba tôi lúc quay trở về dưới quê còn dặn dò “con có bị sao, con để ba chịu hết cho được không?”. Tôi trả lời ba: “Chuyện đã như vậy, con làm con chịu, ba đừng lo nghĩ quá, còn chăm sóc cho má nữa”.
Đêm về, tôi như người mất hồn, tôi nhớ trường lớp. Nhưng hình dung về cảnh các bé cười, các bé khóc nhè, các bé đòi ăn… nước mắt tôi lại trào ra…
Các thông tin liên quan đến vụ việc do chị gây ra có gây ảnh hưởng cho cuộc sống của chị nhiều không?
Thú thật là từ lúc ba má tôi về dưới quê, các em ở nhà, các bạn học chung đại học ai cũng ngăn cản không cho tôi cầm bất kỳ tờ báo nào, nhà tôi cũng không có mạng internet. Hôm phát hiện bé Vinh bị nạn trong thang máy chuyển thức ăn, tôi còn nhớ bé mặc cái áo màu đỏ, cái quần dài màu trắng, mặt bé tím tái, máu chảy ra bết cả tóc.
Lúc đó tôi hoảng sợ và cùng các cô giáo trong trường đưa bé vào bệnh viện. Tôi chưa thấy các vết thương của bé trong người. Tôi có nghe một bạn học chung đại học nói với em tôi: “Để chị em đọc báo với xem hình thằng bé là coi chừng bà ấy quẫn trí tự tử đó nha em”. Nghe vậy tôi cũng hình dung được là bé Vinh bị thương nặng lắm…

Bé Vinh đã có thể tự ngồi chơi đồ chơi ở nhà sau 2 lần chuyển viện
Chị có nghe đến tên Quản Thị Kim Hoa lần nào chưa?
Anh hỏi thì tôi cũng nói thật, hậu quả do tôi gây ra mà bé Vinh gánh chịu có vẻ như còn nặng hơn cả các bé mà bà bảo mẫu đó gây ra. Nhưng thực sự hoàn cảnh lúc đó khác anh ạ. Tôi có ngờ đâu một phần bức tường phía trong thang máy gồ ghề như vậy. Dỗ mãi mà bé Vinh không ăn, tôi bỏ bé vào thang máy, nhấn nút cho đi xuống và cũng chạy ngay xuống tầng trệt để đón cháu. Nào ngờ...
Những chú hổ rừng xanh, người ngoài hành tinh, hay các cô gái thanh niên xung phong được bạn trẻ hóa thân trong vòng chung kết bước nhảy xì tin khu vực Hà Nội diễn ra vào tối 4/9 gây ấn tượng mạnh cho người xem.
*Clip Những bước nhảy điệu nghệ |
![]() | ||
Nhóm LogKidz đến từ Hà Nội mở màn với phong cách trẻ trung và hài hước. Nhóm đã đạt danh hiệu “Phong cách xì tin” và tiến vào vòng chung kết quốc gia tổ chức ở TP HCM. | ||
![]() | ||
Nhóm Fire Crew đến từ Hải Phòng. | ||
| ||
![]() | ||
Nhóm I love Big kid đến từ Thái Bình với những màn break-dance sôi động. | ||
![]() | ||
LifeStyle chinh phục cả khán giả và ban giám khảo bằng kỹ thuật điêu luyện trong bài thi của mình và đạt danh hiệu đẳng cấp xì tin cùng với LogKidz tiến thẳng vào vòng chung kết quốc gia. | ||
| ||
![]() | ||
Với chủ đề "Hòa nhịp cảm hứng" các thí sinh đã trình diễn hết mình để khán giả được no mắt với kỹ thuật điêu luyện. | ||
| ||
![]() | ||
Nhóm 1970s mang đến cuộc thi bài biểu diễn đậm chất funk từ những năm 70. |
Chuẩn bị cho vòng chung kết cuộc thi tìm kiếm Ngôi sao tuổi teen (Miss Teen), 20 thí sinh đến từ các tỉnh, thành phố đã có cuộc gặp gỡ tại sân bay Nội Bài chiều 1/11.
![]() |
Vòng chung kết cuộc thi dành cho các thí sinh nữ tuổi từ 16 đến 19 chính thức khởi động sáng 2/11. Chiều 1/11, các cô gái từ các tỉnh, thành phố đã có mặt đầy đủ tại sân bay Nội Bài (Hà Nội). |
![]() |
Mai Phương, thí sinh thủ đô có mặt đón các bạn ở xa. |
![]() |
Diễm Trang, cô gái quê Vĩnh Long vẫy tay chào các bạn khi vừa bước ra cửa. |
![]() |
Mỹ Linh (trái) và Hồng Nhung sớm tỏ ra thân thiết như chị em. |
![]() |
Minh Trang (Ninh Bình) và cô bạn đến từ TP HCM - Bích Trâm (phải) cùng nhau đẩy hành lý. |
![]() |
Ngọc Anh (áo trắng, Hà Nội) và Việt Huê ngượng nghịu tạo dáng trước ống kính. |
![]() |
Sau khi đẩy hành lý ra xe... |
![]() |
![]() |
... các thí sinh có buổi chụp ảnh tại studio. Sau 14 ngày kéo dài với các hoạt động và phần thi phụ, đêm chung kết sẽ diễn ra vào 20h ngày 14/11/2010 tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia (Hà Nội). |
Khôi Ngô
Hoàng Anh khai nhận, động cơ giết đồng nghiệp là do thù tức cá nhân chứ không có ý định cướp nhà băng. Anh ta đang sống cùng gia đình trong ngôi biệt thự hoành tráng tại Thanh Trì (Hà Nội).
Sáng 26/10, Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an Hà Nội cho biết, sau hai đêm đấu tranh khai thác, Nguyễn Hoàng Anh (19 tuổi, Thanh Trì) đã chịu khai động cơ gây án. Theo đó, trong quá trình bảo vệ tại Sacombank chi nhánh Thanh Trì, anh ta và đồng nghiệp Vũ Bá Thắng thi thoảng trực cùng kíp với nhau. Bị góp ý về thái độ làm việc, Hoàng Anh nảy sinh thù hằn và lên kế hoạch sát hại anh Thắng.
"Dù thành khẩn khai báo nhưng anh ta vẫn tỏ ra là người khá lạnh lùng...", một điều tra viên trực tiếp lấy cung nhận xét.
Cảnh sát cho biết, toàn bộ tiền trong các két sắt ở ngân hàng không bị mất. Đánh lạc hướng cơ quan điều tra, Hoàng Anh cố tình làm xáo trộn nhiều tài liệu cũng như đồ đạc tại đây. Đầu thu camera giám sát cũng bị lấy đi.
![]() |
Nguyễn Hoàng Anh tại cơ quan điều tra. Ảnh: H.Anh |
Kết quả xác minh cho thấy, chiều 23/10 sau bữa cơm chiều cùng các đồng nghiệp, biết anh Thắng đêm hôm đó trực một mình, Hoàng Anh chọn thời cơ ra tay. Hắn gọi cửa và được anh Thắng mở cho vào. Khoảng 23h, thấy anh Thắng nằm xem tivi ở dưới tầng một, hắn lên phòng bếp ở tầng 4 lấy dao giấu vào cặp. Khi quay xuống, Hoàng Anh chém liên tiếp vào người anh Thắng.
Nạn nhân bỏ chạy lên ban công tầng 4, Hoàng Anh tiếp tục đuổi truy sát. Khi đồng nghiệp gục chết, hắn lục túi lấy điện thoại cùng điều khiển hệ thống cửa cuốn, rồi bỏ đi. Con dao gây án, Hoàng Anh rửa sạch cất vào chỗ cũ.
Ngày 4/11, 4 tội phạm nguy hiểm đã đào thoát khỏi trại tạm giam Cầu Cao, Thanh Hoá. Trong số này có kẻ mang án 30 năm tù, trốn trại ngay đêm đầu tiên sau khi bị tòa kết tội.
> Đào hầm từ nhà vệ sinh, vượt ngục tập thể/ Lật lại những vụ vượt ngục khó tin của tử tù
![]() |
4 tên tội phạm trốn trại. |
Ngay khi phát hiện có kẻ vượt ngục, Công an tỉnh Thanh Hoá đã phong tỏa khu vực núi Rừng Thông, huyện Đông Sơn - địa điểm tình nghi các phạm nhân đang lẩn trốn. Cảnh sát bao vây toàn bộ núi Rừng Thông; kiểm soát tất cả đường dẫn vào chân núi. Trên sườn núi, lực lượng tinh nhuệ được trang bị vũ khí và dẫn theo chó nghiệp vụ ráo riết truy tìm suốt cả ngày.
Tuy nhiên khu vực này địa hình đồi núi tương đối phức tạp lại nằm giữa khu vực dân cư đông đúc nên lực lượng làm nhiệm vụ gặp không ít khó khăn.
Đến sáng nay, theo ghi nhận của VnExpress.net, hàng trăm cảnh sát cùng nhiều phương tiện nghiệp vụ vẫn đang tiếp tục truy tìm những kẻ bỏ trốn.
![]() |
Cảnh sát mặc thường phục được trang bị vũ khí quân dụng để yểm trợ cho lực lượng tìm kiếm. |
Theo nhà chức trách, 4 kẻ vượt ngục đều là tội phạm nguy hiểm. Trong số này có Mã Thành Phương (39 tuổi, Hà Nội) vừa bị TAND tỉnh Thanh Hoá tuyên phạt 30 năm tù về tội tàng trữ trái phép chất ma túy vào sáng 3/11. Phương từng có 3 tiền án về các tội: cố ý gây thương tích, cướp tài sản và sử dụng trái phép vũ khí quân dụng.
Lam Sơn
(Dân trí) - Li Băng đã giành kỷ lục chiếc ly rượu lớn nhất thế giới, có thể chứa rượu từ hàng trăm chai đổ vào.

Chiếc ly khổng lồ này được ra mắt tại lễ hội rượu ở Beirut, Li Băng và chính thức được Guinness công nhận là chiếc ly lớn nhất thế giới.
Cao 1,51m và rộng 1,46m, chiếc ly có thể chưa hàng trăm chai rượu cùng lúc.
Elizabeth Smith, đại diện từ Guinness, xác nhận kỉ lục trên cho biết: “Tôi từ London đến đây và rất tự hào khi thông báo rằng đây là chiếc ly rượu lớn nhất thế giới ”.
Các nhà tổ chức sự kiện này đã ăn mừng kỷ lục Guinness bằng cách đổ đầy rượu vang đỏ, trắng, và hồng vào chiếc ly. Các hãng sản xuất rượu từ khắp Li-băng đã tặng hàng trăm chai rượu để đổ vào ly nhằm thúc đẩy nghành sản xuất rượu của quốc gia.
Ly rượu mới đã soán ngôi vô địch của Bồ Đào Nha, đất nước nắm giữ kỉ lục này trong suốt 12 năm qua.
Xem video:
Nguyễn ThuýTheo Sky
Gửi ông!
Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...
Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).
Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.
Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.
Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...
Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.
Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.
Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bao nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...
Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.
Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!
Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.
Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.
Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.
Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:
Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.
Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.
Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.
Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu.
Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...
Chào ông,
Mr. Lịch Lãm
Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...
Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).
Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.
Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.

Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.
Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.
Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bao nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...
Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.
Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!
Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.
Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.
Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.
Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:
Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.
Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.
Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.
Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu.
Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...
Chào ông,
Mr. Lịch Lãm
Tại sao đàn ông chống lại sự thay đổi? Có vô số cách mà đàn bà cố gắng thay đổi hoặc cải thiện đàn ông. Đàn bà nghĩ rằng những cố gắng nhằm thay đổi con người đàn ông của mình là tình yêu, nhưng anh ấy lại cảm thấy bị điều khiển, bị bác bỏ, và không được yêu. Đàn ông sẽ cương quyết cự tuyệt bởi vì họ cảm thấy đàn bà chối từ họ. Khi một người đàn bà cố gắng thay đổi một người đàn ông, anh ta không nhận được sự tin tưởng thực sự và sự chấp nhận mà anh ta thực sự cần để thay đổi và tiến bộ hơn. Vấn đề là người đàn ông muốn chống cự lại những cố gắng của người đàn bà để cải thiện anh ta, cuối cùng đàn bà hiểu nhầm phản ứng của anh ta. Cô ấy suy nghĩ nhầm lẫn rằng anh ấy không muốn thay đổi có thể bởi vì anh ấy không yêu cô ấy thực sự. Tuy nhiên, thực tế là anh phản đối lại sự thay đổi bởi vì anh ấy tin rằng anh ấy đang không được yêu thực sự. Đàn ông nhìn thế giới qua con mắt của người đến từ sao Hỏa. Châm ngôn của họ là “đừng sửa chữa cái gì, nếu nó không bị hỏng”. Khi người đàn bà cố gắng thay đổi một người đàn ông, anh ta nhận được một thông điệp rằng đàn bà nghĩ rằng anh ta đã bị tổn thương. Điều này làm tổn thương người đàn ông và khiến anh ta rất đề phòng. Anh ấy không cảm thấy được yêu và được chấp nhận. Cách tốt nhất là để giúp một người đàn ông tiến lên là để mặc anh ấy tự thay đổi! (Theo “Đàn ông đến từ sao Hỏa - Đàn bà đến từ sao Kim) |
Những e ngại thường trực gây ra nhiều hiểu lầm trong giữ vệ sinh “vùng kín”. Thực ra, mọi phụ nữ từ 25 tuổi trở lên đều nên kiểm tra phụ khoa định kỳ và phải hiểu rõ, hiểu đúng cách bảo vệ “cô nhỏ”. Sau đây là 5 vấn đề thường gặp:
1. Thường xuyên dùng băng vệ sinh hàng ngày
Ý kiến chuyên gia: Đây là một thói quen giữ vệ sinh không tốt.
Tuy nhiên, loại băng vệ sinh nào có thời hạn sử dụng vì thế nếu dùng loại hết hạn hay bảo quản không tốt thì vi khuẩn cũng có thể xâm nhập vào bằng cách nào đó.
Nếu thấy “vùng kín” mẩn đỏ, ngứa, có mùi lạ thì không nên dùng băng vệ sinh hàng ngày nữa vì môi trường axít có tác dụng bảo vệ tự nhiên của “cô nhỏ” đang bị ảnh hưởng.
Biện pháp cải thiện: Thay vì dùng băng vệ sinh hằng ngày thì hãy thường xuyên thay quần lót.
Quần lót sau khi giặt nên phơi ở ngoài ánh nắng mặt trời. Nếu ẩm trời thì nên giặt quần lót bằng nước nóng và sấy/là trong vòng 3-4 phút là được.
Nên chọn những thương hiệu có tiếng trên thị trường, và khi nào cần dùng mới mua, ko nên mua nhiều về tích trữ vì như thế dễ bị “quá đát”.
2. Thường xuyên dùng nước rửa chuyên dụng
Ý kiến chuyên gia: Đây là một lỗi rất thường gặp ở nữ giới. Đa số chúng ta thường nghĩ rằng dùng nước rửa chuyên dụng thì “cô nhỏ” sẽ càng sạch sẽ nhưng dùng một thời gian thì có triệu chứng ngứa ở “chỗ ấy”. Đây gọi là “bệnh nhà giàu” của các quý bà.
Dùng nước chuyên dụng vệ sinh “chỗ ấy” càng nhiều thì nguy cơ bị viêm âm đạo càng cao do độ PH trong âm đạo bị thay đổi, khiến vi khuẩn có hại phát triển.
Biện pháp cải thiện: Từ góc độ an toàn, thông thường bác sỹ sẽ khuyến cáo chỉ nên dùng nước sạch để vệ sinh “vùng kín”.
Thực ra, bác sỹ biết rõ nước sạch chỉ có thể rửa sạch bụi bẩn nhưng không thể giết chết vi khuẩn. Khi sức đề kháng trong cơ thể yếu đi thì vi khuẩn có hại sẽ nhân cơ hội đó thâm nhập vào. Vì vậy, chúng ta nên căn cứ vào tình hình thực tế của bản thân và dưới sự hướng dẫn của bác sỹ phụ khoa chọn cho mình một loại nước rửa bảo vệ thích hợp nhưng không nên sử dụng hàng ngày. 2 tuần một lần hoặc khi sức đề kháng thấp hoặc trong thời kỳ “đèn đỏ” sử dụng là thích hợp nhất. Chúng ta phải lưu ý không được liên tục thay đổi hay sử dụng nhiều loại nước rửa chuyên dụng có thương hiệu khác nhau.
3. Mọc mụn ở “vùng kín”
Trước đây, tôi có đọc một bài báo viết về một phụ nữ vì mọc mụn ở “vùng kín” và tốn rất nhiều tiền để chữa trị. Nhưng thực ra đó là chuyện rất bình thường.
Do “vùng kín” bị bao phủ bởi lớp lông dày rậm, rồi thời tiết khô hanh hoặc bài trừ độc tố trong cơ thể không tốt nên dễ gây ra viêm đỏ. Những chị em có làn da dầu càng dễ nổi mụn ở vùng này. Ngoài ra, nếu cơ địa không “thích” các chất tanh, cay, nếu họ ăn vào sẽ dễ gây ra rối loạn khi bài trừ chất độc, vì vậy, vào thời tiết hanh khô như mùa thu đông thì nên ăn nhiều rau xanh va hoa quả.
Biện pháp cải thiện: Nếu xuất hiện nốt sưng đỏ, viêm thì bạn cũng không nên quá lo lắng, hãy dùng cồn I-ốt vệ sinh cho “cô nhỏ” vào buổi sáng và tối hàng ngày.
Nếu không an tâm thì hãy đến các bệnh viện lớn để kiểm tra.
4. Viêm nhiễm do quần lọt khe
Chuyên gia phụ sản Singapore cho rằng, nếu mặc quần lọt khe thì thà không mặc gì còn hơn.
Quần lọt khe chủ yếu làm từ sợi hoá học và mặt tiếp xúc với “cô nhỏ” rất hẹp nên dễ gây ra cọ xát, tổn thương. Hậu quả là viêm nhiễm niệu đạo, dẫn đến thường xuyên đi tiểu. Dây ở phía sau mông sẽ cọ xát, ảnh hưởng đến lưu thông máu, từ đó hình thành nên mụn hoặc lở loét.
Biện pháp cải thiện: Nên mặc quần chíp bằng chất lụa hoặc cotton để thoáng khí. Không nên mặc quần lọt khe nhiều. Hạn chế mặc quần co giãn và quần Jean bó chặt, đặc biệt là nếu mặc quần chíp dây kết hợp với quần jean bó chặt thì sẽ trở thành kẻ thù của “cô nhỏ”.
5. Đau rát khi “yêu”
Ý kiến chuyên gia: “Chuyện ấy” nếu không biết cách giữ vệ sinh sạch sẽ sẽ làm cho vi khuẩn có cơ hội xâm nhập vào và đây là nguyên nhân quan trọng gây ra các chứng viêm ở “vùng kín” hoặc các bệnh phụ khoa.
Nhiều chị em tái phát bệnh chủ yếu là do “chú nhỏ” không được vệ sinh đúng cách. Điều này có nghĩa, khi bị nhiễm bệnh thì cả 2 vợ chồng nên cùng điều trị.
Biện pháp cải thiện: Ngoài vệ sinh “cô nhỏ”, trước khi “yêu”, chị em nên nhắc nam giới vệ sinh “chú nhỏ” sạch sẽ.
1. Thường xuyên dùng băng vệ sinh hàng ngày
Ý kiến chuyên gia: Đây là một thói quen giữ vệ sinh không tốt.
Tuy nhiên, loại băng vệ sinh nào có thời hạn sử dụng vì thế nếu dùng loại hết hạn hay bảo quản không tốt thì vi khuẩn cũng có thể xâm nhập vào bằng cách nào đó.

Biện pháp cải thiện: Thay vì dùng băng vệ sinh hằng ngày thì hãy thường xuyên thay quần lót.
Quần lót sau khi giặt nên phơi ở ngoài ánh nắng mặt trời. Nếu ẩm trời thì nên giặt quần lót bằng nước nóng và sấy/là trong vòng 3-4 phút là được.
Nên chọn những thương hiệu có tiếng trên thị trường, và khi nào cần dùng mới mua, ko nên mua nhiều về tích trữ vì như thế dễ bị “quá đát”.
2. Thường xuyên dùng nước rửa chuyên dụng
Ý kiến chuyên gia: Đây là một lỗi rất thường gặp ở nữ giới. Đa số chúng ta thường nghĩ rằng dùng nước rửa chuyên dụng thì “cô nhỏ” sẽ càng sạch sẽ nhưng dùng một thời gian thì có triệu chứng ngứa ở “chỗ ấy”. Đây gọi là “bệnh nhà giàu” của các quý bà.
Dùng nước chuyên dụng vệ sinh “chỗ ấy” càng nhiều thì nguy cơ bị viêm âm đạo càng cao do độ PH trong âm đạo bị thay đổi, khiến vi khuẩn có hại phát triển.
Biện pháp cải thiện: Từ góc độ an toàn, thông thường bác sỹ sẽ khuyến cáo chỉ nên dùng nước sạch để vệ sinh “vùng kín”.
Thực ra, bác sỹ biết rõ nước sạch chỉ có thể rửa sạch bụi bẩn nhưng không thể giết chết vi khuẩn. Khi sức đề kháng trong cơ thể yếu đi thì vi khuẩn có hại sẽ nhân cơ hội đó thâm nhập vào. Vì vậy, chúng ta nên căn cứ vào tình hình thực tế của bản thân và dưới sự hướng dẫn của bác sỹ phụ khoa chọn cho mình một loại nước rửa bảo vệ thích hợp nhưng không nên sử dụng hàng ngày. 2 tuần một lần hoặc khi sức đề kháng thấp hoặc trong thời kỳ “đèn đỏ” sử dụng là thích hợp nhất. Chúng ta phải lưu ý không được liên tục thay đổi hay sử dụng nhiều loại nước rửa chuyên dụng có thương hiệu khác nhau.
3. Mọc mụn ở “vùng kín”
Trước đây, tôi có đọc một bài báo viết về một phụ nữ vì mọc mụn ở “vùng kín” và tốn rất nhiều tiền để chữa trị. Nhưng thực ra đó là chuyện rất bình thường.
Do “vùng kín” bị bao phủ bởi lớp lông dày rậm, rồi thời tiết khô hanh hoặc bài trừ độc tố trong cơ thể không tốt nên dễ gây ra viêm đỏ. Những chị em có làn da dầu càng dễ nổi mụn ở vùng này. Ngoài ra, nếu cơ địa không “thích” các chất tanh, cay, nếu họ ăn vào sẽ dễ gây ra rối loạn khi bài trừ chất độc, vì vậy, vào thời tiết hanh khô như mùa thu đông thì nên ăn nhiều rau xanh va hoa quả.
Biện pháp cải thiện: Nếu xuất hiện nốt sưng đỏ, viêm thì bạn cũng không nên quá lo lắng, hãy dùng cồn I-ốt vệ sinh cho “cô nhỏ” vào buổi sáng và tối hàng ngày.
Nếu không an tâm thì hãy đến các bệnh viện lớn để kiểm tra.
4. Viêm nhiễm do quần lọt khe
Chuyên gia phụ sản Singapore cho rằng, nếu mặc quần lọt khe thì thà không mặc gì còn hơn.
Quần lọt khe chủ yếu làm từ sợi hoá học và mặt tiếp xúc với “cô nhỏ” rất hẹp nên dễ gây ra cọ xát, tổn thương. Hậu quả là viêm nhiễm niệu đạo, dẫn đến thường xuyên đi tiểu. Dây ở phía sau mông sẽ cọ xát, ảnh hưởng đến lưu thông máu, từ đó hình thành nên mụn hoặc lở loét.
Biện pháp cải thiện: Nên mặc quần chíp bằng chất lụa hoặc cotton để thoáng khí. Không nên mặc quần lọt khe nhiều. Hạn chế mặc quần co giãn và quần Jean bó chặt, đặc biệt là nếu mặc quần chíp dây kết hợp với quần jean bó chặt thì sẽ trở thành kẻ thù của “cô nhỏ”.
5. Đau rát khi “yêu”
Ý kiến chuyên gia: “Chuyện ấy” nếu không biết cách giữ vệ sinh sạch sẽ sẽ làm cho vi khuẩn có cơ hội xâm nhập vào và đây là nguyên nhân quan trọng gây ra các chứng viêm ở “vùng kín” hoặc các bệnh phụ khoa.
Nhiều chị em tái phát bệnh chủ yếu là do “chú nhỏ” không được vệ sinh đúng cách. Điều này có nghĩa, khi bị nhiễm bệnh thì cả 2 vợ chồng nên cùng điều trị.
Biện pháp cải thiện: Ngoài vệ sinh “cô nhỏ”, trước khi “yêu”, chị em nên nhắc nam giới vệ sinh “chú nhỏ” sạch sẽ.
Khi thì tôi lái xe đi đâu đó một mình, lúc lại chơi với con. Nô đùa cùng bé là cách giải tỏa stress hiệu quả nhất. Cũng có khi bế tắc đến cùng cực, mình đọc sách để rồi chiêm nghiệm, bị ám ảnh bởi những câu chuyện đó cả tuần. Thay vì gặm nhấm nỗi buồn, tôi chọn giải pháp chôn vùi nó. Không thể dễ dàng để quên đi nỗi buồn ấy trong một sớm một chiều bởi dù sao đi chăng nữa đó cũng là quãng thời gian có trong đời mình.
Sau hơn một năm tìm cách vượt qua những buồn đau khi hôn nhân tan vỡ, “họa mi” Khánh Linh cất cao tiếng hát
Không dừng lại ở những thành công nhất định ở vị trí một ca sĩ của dòng nhạc semi classic, Khánh Linh đang thể hiện cá tính và niềm đam mê với nghề qua cương vị mới, nhà sản xuất âm nhạc. “Công việc là cách để nỗi buồn trôi qua nhanh, nhưng niềm vui nhìn lại thành quả lao động cũng là một động lực để tôi làm việc”, họa mi Khánh Linh chia sẻ.

Hình ảnh Khánh Linh gợi cảm và quyến rũ trong bộ ảnh do tay máy Na Sơn thực hiện* Gặp lại sau một thời gian vắng bóng, nhiều người phải thốt lên Khánh Linh khác quá. Bạn có tự thấy mình khác rất nhiều không?
- Đúng là khoảng một năm trở lại đây mình thay đổi khá nhiều. Đó có thể gọi là Linh đang lớn lên sau rất nhiều chuyện, vui có, buồn có. Có lẽ hình ảnh cô ca sĩ béo tốt, tóc dài, lúc nào cũng nhí nhảnh, cười tươi đã in trong tâm trí công chúng rồi. Sẽ vẫn còn sự hồn nhiên ấy vì đó là tính cách của mình nhưng ở tuổi 30, những biểu hiện về tâm lý, suy nghĩ đã bắt đầu chín muồi. Có thể là do tuổi tác, thời gian và là sự thâm thía những lời khuyên của bố mẹ và chú Dương Thụ….
* Linh dạo này gầy hơn trước nhiều là do chế độ ăn kiêng, tập luyện hay do suy nghĩ mà sút cân?
- Đó là do tôi suy nghĩ nhiều. Có lúc buồn, stress, chán ghét tất cả nên chẳng ăn được gì, cứ vậy là sút cân.

* Những lúc như thế, Linh thường làm gì?
- Khi thì tôi lái xe đi đâu đó một mình, lúc lại chơi với con. Nô đùa cùng bé là cách giải tỏa stress hiệu quả nhất. Cũng có khi bế tắc đến cùng cực, mình đọc sách để rồi chiêm nghiệm, bị ám ảnh bởi những câu chuyện đó cả tuần. Thay vì gặm nhấm nỗi buồn, tôi chọn giải pháp chôn vùi nó. Không thể dễ dàng để quên đi nỗi buồn ấy trong một sớm một chiều bởi dù sao đi chăng nữa đó cũng là quãng thời gian có trong đời mình.
* Sao không giải quyết dứt điểm mà lại là sự thỏa hiệp với nỗi buồn, mặc kệ tất cả?
- Quan trọng nhất là chuyện đó đã được giải quyết rồi. Nó đã thực sự trở thành quá khứ rồi! Khi mọi sự không như ban đầu thì níu kéo chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cố gắng níu kéo chỉ làm cản trở bước tiến của nhau. Linh nghĩ đó thực sự là một điều tốt bởi có như vậy mình mới làm được việc, mới có cuộc sống mới. Mọi lựa chọn đều có phần trăm của sự sai lầm mà.
* Nghe Linh kể về nỗi buồn của mình, người ta đều biết đó là sự đổ vỡ trong hôn nhân dù bạn chưa chính thức thừa nhận. Do không dám đối mặt với mất mát ấy hay là ngại người đời gièm pha?
- Có những điều không cần thiết phải nói thẳng ra mới hay. Phát ngôn thế nào để người nghe phải suy nghĩ mới là cách ứng xử thông minh. Tôi luôn chủ động trong mọi tình huống nên không có chuyện ngại đối diện với sự thật. Nói ít thôi sẽ tốt hơn vì tôi không muốn biến tờ báo thành cuốn nhật ký của mình.

* Trước khi quyết định giải thoát cho nhau, Linh có sợ con trai sẽ thiệt thòi?
- Bản thân Linh đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, nhưng mọi chuyện đã qua không bao giờ phải hối tiếc nữa. Cách yêu thương con tốt nhất bây giờ là chỉ làm việc thật nhiều, tranh thủ thời gian rảnh rỗi bên con. Ngay cả đi café với bạn bè Linh cũng dẫn con đi vì Linh muốn con hoạt bát, tự tin. Được cái cu cậu rất ham học, đọc sách, đếm số…
* Nỗi buồn qua đi rồi, niềm vui mới đã tới chưa Linh?
- Hiện giờ, niềm vui duy nhất của Linh là dồn toàn tâm cho công việc. Một ngày có 24 giờ dường như là quá ngắn. Nghĩ rồi lại thấy trước kia mình bỏ phí rất nhiều thời gian. Làm nghề, kiếm tiền để lo cho tương lai của con thôi.
* Vậy mà mọi người đang xì xào về mối quan hệ thân thiết giữa Linh và nhiếp ảnh gia Na Sơn đấy?
- Biết ngay mà! Đơn thuần chỉ là công việc thôi. Mọi sự hợp tác đều phục vụ cho hiệu quả công việc. Đối với tôi, Na Sơn đồng điệu với mình trong nghề nghiệp, ý tưởng, say nghề. Tôi đang thực hiện dự án âm nhạc Music Nite, Na Sơn cũng là người phụ trách về mảng truyền thông cho chương trình. Còn chuyện cặp kè thì ngày mai Linh làm việc với một chị nào đấy chắc thiên hạ sẽ đồn tôi bị les mất.
* Gần đây, công chúng còn thấy Linh xuất hiện với cương vị bà bầu âm nhạc, đúng không?
- Không hẳn. Tôi không đặt mục đích kinh doanh hay lăng – xê ca sĩ nào. Nhiệm vụ của tôi là sản xuất chương trình, tập hợp các nghệ sĩ độc lập lại rồi cùng bàn bạc lên ý tưởng cho chương trình mới.
* Vậy còn chương trình dành riêng cho mình thì sao?
- Tôi dự định sẽ thực hiện chương trình vào tháng Một năm sau, tại Nhà hát lớn Hà Nội. Vẫn sẽ là một đêm nhạc mộc mạc, nhẹ nhàng, sẽ có những bài hát quen thuộc nhưng được thể hiện qua dáng vẻ hoàn toàn mới.
* Xin cảm ơn chia sẻ của Linh và chúc bạn thành công!
Sau hơn một năm tìm cách vượt qua những buồn đau khi hôn nhân tan vỡ, “họa mi” Khánh Linh cất cao tiếng hát
Không dừng lại ở những thành công nhất định ở vị trí một ca sĩ của dòng nhạc semi classic, Khánh Linh đang thể hiện cá tính và niềm đam mê với nghề qua cương vị mới, nhà sản xuất âm nhạc. “Công việc là cách để nỗi buồn trôi qua nhanh, nhưng niềm vui nhìn lại thành quả lao động cũng là một động lực để tôi làm việc”, họa mi Khánh Linh chia sẻ.

Hình ảnh Khánh Linh gợi cảm và quyến rũ trong bộ ảnh do tay máy Na Sơn thực hiện
- Đúng là khoảng một năm trở lại đây mình thay đổi khá nhiều. Đó có thể gọi là Linh đang lớn lên sau rất nhiều chuyện, vui có, buồn có. Có lẽ hình ảnh cô ca sĩ béo tốt, tóc dài, lúc nào cũng nhí nhảnh, cười tươi đã in trong tâm trí công chúng rồi. Sẽ vẫn còn sự hồn nhiên ấy vì đó là tính cách của mình nhưng ở tuổi 30, những biểu hiện về tâm lý, suy nghĩ đã bắt đầu chín muồi. Có thể là do tuổi tác, thời gian và là sự thâm thía những lời khuyên của bố mẹ và chú Dương Thụ….
* Linh dạo này gầy hơn trước nhiều là do chế độ ăn kiêng, tập luyện hay do suy nghĩ mà sút cân?
- Đó là do tôi suy nghĩ nhiều. Có lúc buồn, stress, chán ghét tất cả nên chẳng ăn được gì, cứ vậy là sút cân.

- Khi thì tôi lái xe đi đâu đó một mình, lúc lại chơi với con. Nô đùa cùng bé là cách giải tỏa stress hiệu quả nhất. Cũng có khi bế tắc đến cùng cực, mình đọc sách để rồi chiêm nghiệm, bị ám ảnh bởi những câu chuyện đó cả tuần. Thay vì gặm nhấm nỗi buồn, tôi chọn giải pháp chôn vùi nó. Không thể dễ dàng để quên đi nỗi buồn ấy trong một sớm một chiều bởi dù sao đi chăng nữa đó cũng là quãng thời gian có trong đời mình.
* Sao không giải quyết dứt điểm mà lại là sự thỏa hiệp với nỗi buồn, mặc kệ tất cả?
- Quan trọng nhất là chuyện đó đã được giải quyết rồi. Nó đã thực sự trở thành quá khứ rồi! Khi mọi sự không như ban đầu thì níu kéo chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cố gắng níu kéo chỉ làm cản trở bước tiến của nhau. Linh nghĩ đó thực sự là một điều tốt bởi có như vậy mình mới làm được việc, mới có cuộc sống mới. Mọi lựa chọn đều có phần trăm của sự sai lầm mà.
* Nghe Linh kể về nỗi buồn của mình, người ta đều biết đó là sự đổ vỡ trong hôn nhân dù bạn chưa chính thức thừa nhận. Do không dám đối mặt với mất mát ấy hay là ngại người đời gièm pha?
- Có những điều không cần thiết phải nói thẳng ra mới hay. Phát ngôn thế nào để người nghe phải suy nghĩ mới là cách ứng xử thông minh. Tôi luôn chủ động trong mọi tình huống nên không có chuyện ngại đối diện với sự thật. Nói ít thôi sẽ tốt hơn vì tôi không muốn biến tờ báo thành cuốn nhật ký của mình.

- Bản thân Linh đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, nhưng mọi chuyện đã qua không bao giờ phải hối tiếc nữa. Cách yêu thương con tốt nhất bây giờ là chỉ làm việc thật nhiều, tranh thủ thời gian rảnh rỗi bên con. Ngay cả đi café với bạn bè Linh cũng dẫn con đi vì Linh muốn con hoạt bát, tự tin. Được cái cu cậu rất ham học, đọc sách, đếm số…
* Nỗi buồn qua đi rồi, niềm vui mới đã tới chưa Linh?
- Hiện giờ, niềm vui duy nhất của Linh là dồn toàn tâm cho công việc. Một ngày có 24 giờ dường như là quá ngắn. Nghĩ rồi lại thấy trước kia mình bỏ phí rất nhiều thời gian. Làm nghề, kiếm tiền để lo cho tương lai của con thôi.
* Vậy mà mọi người đang xì xào về mối quan hệ thân thiết giữa Linh và nhiếp ảnh gia Na Sơn đấy?
- Biết ngay mà! Đơn thuần chỉ là công việc thôi. Mọi sự hợp tác đều phục vụ cho hiệu quả công việc. Đối với tôi, Na Sơn đồng điệu với mình trong nghề nghiệp, ý tưởng, say nghề. Tôi đang thực hiện dự án âm nhạc Music Nite, Na Sơn cũng là người phụ trách về mảng truyền thông cho chương trình. Còn chuyện cặp kè thì ngày mai Linh làm việc với một chị nào đấy chắc thiên hạ sẽ đồn tôi bị les mất.

- Không hẳn. Tôi không đặt mục đích kinh doanh hay lăng – xê ca sĩ nào. Nhiệm vụ của tôi là sản xuất chương trình, tập hợp các nghệ sĩ độc lập lại rồi cùng bàn bạc lên ý tưởng cho chương trình mới.
* Vậy còn chương trình dành riêng cho mình thì sao?
- Tôi dự định sẽ thực hiện chương trình vào tháng Một năm sau, tại Nhà hát lớn Hà Nội. Vẫn sẽ là một đêm nhạc mộc mạc, nhẹ nhàng, sẽ có những bài hát quen thuộc nhưng được thể hiện qua dáng vẻ hoàn toàn mới.
* Xin cảm ơn chia sẻ của Linh và chúc bạn thành công!
Theo Thế giới Văn hóa
Powered by Blogger.