Nước mắt tuôn rơi dạ thắt sầu
Bốn bề lặng lẻ bởi vì đâu
Màng đêm buông thả trong tâm tối
Vây chặc ưu phiền nỗi khổ đau
Anh đứng bên tôi nhưng cách xa
Hững hờ lạnh nhạt ngó nhìn qua
Như pho tượng cổ nằm im lặng
Sắc đá không hồn chẳng xót xa
Tôi như rung rẩy cả tấm thân
Nữa hận, nữa thương, nữa oán hờn
Khuôn mặt lạnh lùng không sắc thái
Giá băng đáng ghét trăm ngàn lần
Tôi muốn hét lên chỉ một câu
Rằng anh tàn nhẫn gieo tơ sầu
Dầy vò tâm trí tôi điên đảo
Bằng trả thù tôi với khổ đau
Toàn thể thân tôi như rã rời
Một lời anh nói giết tình tôi
Chôn vùi sâu thẳm trong hờ hững
Của kẻ không hồn sắt đá thôi.........2519
Có lẽ nào anh không thấy mùa Đông?
Khi gió bấc ào về lạnh buốt.
Bãi cát vắng bóng ai từ thuở trước...
Người bộ hành lạc bước dưới chiều rơi!
Có lẽ nào anh không hiểu,anh ơi?
Nỗi tê lạnh đã biến thành sỏi đá.
Tàu lá chuối chuốt màu vàng óng ả.
Vương nỗi buồn thầm lặng giữa mênh mông
Có lẽ nào nước đã đóng thành băng.
Đã quên lãng những dòng ký ức.
Ngày xưa đó con tim yêu rừng rực.
Ngọn lửa hồng chiếu sáng cả trời đêm
Có lẽ nào anh đã lãng quên?
Nơi ta đến, ta đi, con đường xưa lối hẹn.
Ôi tất cả đã trở thành kỷ niệm.
Mùa Đông về hoa cỏ thẹn tê lòng.
Anh có đứng chờ em ,khi gió mùa Đông?
Mùa giá buôt... Để tim đừng thắt lại.
Mùa đông buồn... có thể nào... mãi mãi?
Có lẽ nào anh chẳng thấy Đông về.... 2515
Khi được thầy cho bài tập "Em hãy cho ví dụ minh hoạ về tiềm năng và thực tế", Jimmy về nhà hỏi bố. Bố bảo: "Nếu muốn biết rõ hơn, con hãy ra câu hỏi với mẹ và chị gái con xem liệu họ có đồng ý qua một đêm với Robert Redford để lấy 1 triệu đô la không". Sau khi nghe câu hỏi, người mẹ ghé tai Jimmy nói: "Con đừng mách lại bố nhé, vì mẹ sẽ đồng ý và có được số tiền 1 triệu đô la". Đến lượt chị gái cũng trả lời tương tự: "Em đừng mách lại với bố nhé. Dĩ nhiên là chị chọn Robert Redford và 1 triệu đô la chứ!".
Sau khi nghe Jimmy kể lại kết quả, ông bố trầm ngâm phân tích: "Con đã nhìn thấy sự khác nhau giữa tiềm năng và thực tế rồi đấy. Tiềm năng là chúng ta sẽ có cơ hội ngồi trên đống tiền 2 triệu đô la. Còn thực tế là chúng ta đang sống với hai người đàn bà trắc nết".1085
Ông vua xe hơi, Henry Ford sau khi chết được đưa lên thiên đàng. Tại cổng thiên đàng có Thánh St' Peter chờ sẵn để đón Ford.
Vừa gặp Ford, Thánh Peter cho biết: Ford hồi còn sống, ngươi đã làm nhiều việc công ích cho xã hội, như sáng chế phương pháp làm việc dây chuyền cho kỹ nghệ xe hơi làm thay đổi cả thế giới. Với thành quả như vậy, ngươi sẽ được một ân huệ là có thể chuyện trò với bất cứ ai ở thiên đàng này.
Suy nghĩ vài giây, Ford xin được gặp Thượng Đế. Thánh Peter dẫn Ford đến gặp Thượng Đế. Vừa gặp Thượng Đế, Ford hỏi ngay:
- Thưa Ngài, lúc ngài chế tạo ra đàn bà, ngài đã suy nghĩ gì?
Thượng Đế nghe xong bèn hỏi lại:
- Ngươi hỏi như vậy là ý gì?
Ford liền trả lời:
- Trong sáng chế của ngài có quá nhiều sơ sót. Phía trước thì bị phồng lên, phía sau thì bị nhô ra. Máy thường kêu to khi chạy nhanh. Tiền bảo trì và nuôi dưỡng quá cao. Thường xuyên đòi hỏi nước sơn mới. Cứ đi 28 ngày là lại bị chảy nhớt và không làm việc được. Chỗ bơm xăng và ống xả lại quá gần nhau. Đèn trước thì quá nhỏ. Tiêu thụ nhiên liệu thì nhiều kinh khủng khiếp.
Thượng Đế nghe qua liền bảo:
- Ngươi hãy đợi một chốc lát để ta xem lại bản thiết kế.
Ngài bèn cho gọi toàn bộ kỹ sư thiết kế và cơ khí trên thiên đàng lại để xem lại quá trình, sau một thời gian họ đã trình lên cho Thượng Đế bản báo cáo. Xem xong, ngài bèn phán rằng:
- Những lời ngươi vừa nói hoàn toàn đúng, bằng sáng chế của ta thật có nhiều sai sót, nhưng nếu tính trên phương diện kinh tế thì hiệu quả thị phần lại rất cao: Có gần 98% đàn ông trên thế giới xài sản phẩm do ta chế tạo, trong khi chỉ chưa đầy 10% đàn ông xài sản phẩm của ngươi.
1552
Không dám khóc, sợ lệ rơi,
Mà sao loan mặn mất rồi, áo anh ...
Chỉ tơ bao mối vòng quanh ...
Thương ngực áo đã hiền lành chở che ...
Tay anh nghiệp chướng vuốt ve
Nghe đời ngọt đắng não nề trăm năm ...
Mắt anh dõi cõi xa xăm ...
Mắt em chỉ biết khóc thầm ngực anh ...
Tóc em mấy sợi còn xanh
Xin ràng khuy áo một nhành Quỳnh hoa ...
Nở một đêm, nở thật thà
Ngàn sau ai nhớ mặn mà ngàn xưa ...
1509
Trong một bệnh viện tâm thần, bác sĩ thử kiểm tra trí tuệ một bệnh nhân để cho ra viện. Bác sĩ hỏi:
- Tôi có thể lấy búa đóng đinh vào đầu anh được không?
Bệnh nhân nhanh nhẹn trả lời:
- Ông làm như tôi điên chắc, ông định giết tôi hay sao?
Bác sĩ nghĩ bụng chắc anh này hết điên rồi, có thể ra viện được. Ðể cho chắc bác sĩ hỏi thêm:
- Tại sao như thế lại không được?
Bệnh nhân trả lời:
- Thế nhỡ ông đóng trượt cái đinh, cái búa đập vào đầu tôi thì tôi chết à?
- !!!
1399
Bà Smith mua được một con vẹt khôn ngoan với giá rất hời, bởi vì nó được nuôi trong một quán bia ôm. Vừa được mang vào nhà, con vẹt đã mở miệng: "Nhà mới! Má mới!". Bà Smith nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên.
Cô con gái của bà vừa đi học về. Con vẹt liền chí choé: "Nhà mới! Má mới! Gái mới!". Lần này bà Smith rất bực mình, nhưng chưa biết xử trí con vẹt thế nào.
Ngay lúc đó, ông Smith đi làm về. Vừa nhìn thấy ông, con vẹt đã reo lên: "Hello, John Smith!"
2669
"Ai hủ tiếu Nam Dzang đây? Ai hủ tiếu Nam Dzang đây?"
Tiếng con bé đối diện nhà tôi vang lên giữa trưa hè. À, nó chơi trò Đồ Hàng. Nó có đôi mắt thật lớn, gương mặt thon thon xinh xắn và mái tóc lơ thơ dài đến ngang vai. Nó sống với bà nội và cô ruột. Ba mẹ và anh chị em con bé chết hết, vì ghe vỡ trên đường vượt biển. Nó sống sót như như một phép lạ, cô Tư nó bám được vào mảnh ván khi ghe vỡ, rồi cố gắng đi tìm đứa con 4 tuổi của cô đang trôi dạt nơi đâu, bất chợt nó được đưa lên mặt nước bởi một túi nilon lớn từ đáy biển nổi lên. Cô Tư vội vã vơ lấy nó, ôm vào lòng, trước khi bị sóng nhồi cho bất tỉnh. Hai cô cháu được tàu đánh cá Việt Nam vớt, mang vào Vũng Tàu, rồi trở lại Sài Gòn với bà mẹ già ở nhà mỏi mắt chờ tin con. Gia cảnh của nhà họ thật đáng thương, tiếng khóc rấm rứt của ba người đàn bà còn sót lại trong cuộc đời là cả chuỗi ngày bi thảm. Ông Nội tôi thường mời họ qua nhà giảng lý Vô Thường về đời sống mỏng manh cho họ nghe. Từ đấy ba người đàn bà ấy, coi gia đình tôi như là người nâng đỡ họ trong những ngày đen tối. Thời gian trôi qua, hai năm trời sau, cuộc sống của ba người đàn bà cũng dần nguôi ngoai thương nhớ. Con bé tên Ly, lên 6 tuổi, ngoan ngoãn và rất hiếu thảo.
Một chuyện khá hài hước. Bên nhà tôi thì có ba người đàn ông. Ông nội, ba và tôi. Tự dưng có một sự tương xứng kỳ lạ. Có lần tôi nói chơi:
- Ông Nội ơi, nhà mình và nhà đối diện đối nhau chan chát. Ba ông con đối với ba bà cháu. Cửa đối cửa. Đúng là hậu môn đăng đối!
Ông Nội tôi nạt:
- Cái thằng này chỉ nói bậy nói bạ.
Nhưng rồi ông cũng tủm tỉm cười. Có lẽ ông nghĩ "thay vì môn đăng hậu đối, thằng nhóc nói hậu môn đăng đối... đúng là thằng quỷ!"
Hai nhà hàng xóm chúng tôi chơi với nhau rất thân, chia ngọt xẻ bùi. Có gì ngon lạ cũng mang biếu nhau. Ông Nội tôi làm thầy thuốc, không bao giờ lấy của ai một đồng, nên những người bệnh nhân khá giả hay tìm những của ngon vật lạ đến biếu để tạ ơn ông. Mỗi lần có lộc như thế, ông thường sai tôi chia phần sang biếu gia đình ấy. Còn gia đình kia, nấu nướng món gì cũng sớt phần mang qua "tiếp tế" cho ba ông "đực rựa" bên này. Hồi ấy tôi 14 tuổi, bà nội con Ly hay bảo:
- Mai mốt con Ly lớn, tao gả cho mày.
Tôi thường đứng trơ mắt ra nhìn. Trời đất, trên đời chẳng còn gì vô vị hơn con bé lên 6 tuổi đối với thằng con trai 14. Ở cái tuổi hiếu động, tay chân khều khào lớn nhanh như thổi, tôi chỉ thích võ thuật, đánh lộn, đá banh và học chữ. Những chuyện khác đối với tôi chẳng có gì thú vị.
Ba năm sau, tôi vượt biển qua Bidong rồi đi định cư tại Thụy Sĩ. Trong những lá thư của ông nội tôi có vài lần nhắc đến ba bà cháu nọ. Lần đầu tiên ông viết: "Toàn ơi, cô Giáo My (cô Tư của con bé Lý) trước cửa nhà ta, mới bước đi bước nữa. Chồng cô cũng là nhà giáo. Đạo đức, hiền lành và rất thương cô. Hai người mua căn nhà riêng ở gần rạp hát Minh Châu. Còn căn nhà đối diện, cô mời gia đình chồng cũ ở dưới quê lên, trả lại cho họ rồi con ạ. Ông viết để con mừng cho cô ấy." Khoảng vài tháng sau, ông lại viết: "Mặc dù gia đình cô giáo My đã dọn đi, nhưng họ vẫn chạy qua thăm ông luôn. Nhất là con bé Ly. Nó cứ chạy qua hỏi về anh Toàn của nó. Nó có vẻ buồn vì con đi xa mà không nói nó tiếng nào. Con có viết thư thì đây là địa chỉ... nên viết vài chữ thăm gia đình họ, con ạ."
Cuộc sống ở Hải Ngoại là chuỗi thời gian vất vả đấu tranh, hội nhập và học hành vươn tới. Thỉnh thoảng tôi cũng nhớ đến gia đình hàng xóm cũ, song không thể viết thư thăm hỏi thường được. Thời gian thấm thoắt trôi qua, tôi mất hẳn liên lạc về gia đình nọ.
16 năm sau, tôi trở về Việt Nam lần đầu tiên, mặc dù có đến khu rạp hát Minh Châu tìm họ, song không ai biết cô giáo My hay bé Ly là ai cả. Tôi buồn, vì chắc gia đình họ đã chuyển đi.
Tháng 10 vừa qua trở về Việt Nam, qua thăm vài người trong xóm cũ. Có hỏi thăm và tình cờ có người cho tôi địa chỉ của gia đình ấy. Chỉ còn bà cụ ở khu rạp hát Minh Châu với người cháu trai ở Sa Đéc lên, còn cô My thì mua nhà trong Chợ Lớn. Bé Ly thì không biết ra sao. Tôi mừng rỡ, chạy theo địa chỉ chạy vội đến thăm. Tôi bấm chuông hai ba lần không thấy ai mở cửa. Mấy người hàng xóm thấy vậy bảo tôi: "Anh gọi đi, bà cụ ở nhà đó!" Tôi cất tiếng rổn rảng Trương Phi gọi lớn hai lần: Ly ơi Ly! Bà cụ chợt mở cửa ban công trên lầu nhìn xuống.
- Xin lỗi, cậu tìm ai?
Tôi mừng rỡ reo lên:
- Thưa bà, cháu là thằng Toàn ngày xưa trong xóm đây.
Bà cụ sững người một lát rồi, khép cửa ban công đi vào. Tôi tưởng bà cụ không nhận ra tôi. Bèn đứng tần ngần tính trở gót quay lui. Chợt cửa chính mở ra. Bà cụ run run chạy ra, nước mắt nước mũi ôm lấy tôi:
- Trời ơi thằng Toàn. Sao mày đi bao lâu không về như vậy hả? Con Ly nó mới lấy chồng rồi... Hu hu hu!
Bà cụ khóc như mưa. Tôi ôm vai bà cụ và hỏi:
- Bà ơi, bà có khỏe không? Năm ngoái cháu về có đến kiếm mà không tìm ra nhà.
Bà cụ vẫn khóc với đôi vai oằn nỗi đau ngày tháng:
- Bà khỏe, chỉ tội ông nội cháu mất rồi. Hu hu hu!
Ồ, thì ra bà cụ thấy tôi, nên nhớ tới tình hàng xóm khi xưa, khóc thương tiếc ông tôi. Bà cụ sau cơn xúc động rồi, cười bảo:
- Mày tệ bạc quá đi! Để con Ly nó mòn mỏi đợi chờ. Nó mới lấy chồng hồi tháng 6 vừa qua và nó theo chồng đi Canada rồi. Bao nhiêu năm, tao cứ đợi mày về để gả con Ly cho mày, như lời hứa khi xưa! Mãi cách đây một năm rưỡi, cô Tư nó bảo: "Chắc Toàn nó cũng lập gia đình rồi. Thôi cho con Ly lập gia đình đi kẻo ế!" Chú Bảy con Ly giới thiệu con Ly cho cháu vợ chú ấy. Rồi nó lấy chồng mất rồi! Hu hu hu!
Bà cụ xúc động lại khóc. Chắc bà cụ nhớ Ly. Khóc một hồi bà cụ lại hỏi:
- Mày vợ con gì chưa?
- Dạ chưa! Cháu tính về cưới Ly nè!
Trời ạ, tôi thật không bao giờ nhớ tới chuyện đó lại là chuyện nghiêm chỉnh như vậy. Nhưng bây giờ thấy bà cụ nghiêm trọng quá, khiến tôi cười thầm và cố ý chọc bà.
Bà cụ ngẩn người có vẻ nghĩ lung lắm. Một hồi bà lên tiếng:
- Thôi con Ly nó lấy chồng rồi. Thì mày lấy Bảo Châu con gái cô Tư đi!
Đến lượt tôi sửng hồn:
- Cô Tư có con gái là Bảo Châu ạ? Em bao nhiêu tuổi.
- Ừ, có một mụn con gái thôi. Nó 16 tuổi rồi.
Tôi muốn phá lên cười. Trời, tôi làm sao đi cưới cô bé 16 tuổi đây trời? Nhưng biết bà cụ thực tình nên tôi cố nén cười.
- Bà ơi, cháu già lắm rồi. Lớn hơn Bảo Châu hơn gấp đôi. Làm sao cháu cưới cô ấy được. Với lại, thời nay các cô gái không còn chịu đặt đâu, ngồi đấy đâu. Cô ấy sẽ chê cháu già và xấu trai... chắc chắn cổ không chịu đâu.
Bà cụ ngắt lời:
- Già gì mà già. Cũng không đến nỗi nào xấu lắm. Để bà nói là nó phải nghe. Con Bảo Châu đẹp lắm nghe, học giỏi lại rất ngoan.
Tôi vội vã khuyên bà:
- Thôi bà ạ, để từ từ tùy vào duyên số bà ơi. Không thể hấp tấp được đâu.
Ngồi nói chuyện hàn huyên với bà cụ suốt mấy tiếng đồng hồ, tôi ra về với tâm tư thương cảm. Vâng, cuộc đời đã khiến cho gia đình bà bao nhiêu đau thương mất mát. Ngày nay mọi chuyện trở lại bình thường. Mọi người bình yên được như vậy, quả là đáng mừng lắm. Bà có cho tôi coi hình đám cưới Ly. Chồng của Ly nhìn rất hiền, đẹp trai, trí thức. Ly là cô dâu tuyệt đẹp. Tôi rất mừng cho em. Giá tôi có vô tình gặp lại em ngoài đời cũng không bao giờ nhận ra em. "Ai hủ tiếu Nam Dzang đây!" Tiếng rao của con bé năm nào chợt vọng về.
Trước ngày tôi trở về Thụy Sĩ, tôi còn thăm bà cụ vài lần, có ăn cơm với bà cụ và gia đình người cháu. Tôi cũng gặp được vợ chồng cô giáo My và bé Bảo Châu. Cô bé bẽn lẽn nhìn tôi vòng tay chào:
- Con chào chú!
Ừ, bé ngoan... chú không dám.... hỏi cưới... con rùi
- Tôi vẫn nghe tiếng guốc của em qua đây!
- Vậy a! – Cô bé cười mỉm, đôi môi hồng chúm chím, hai bàn tay đặt ngoan ngoãn trên đầu gối, và tôi cảm thấy không cần phải giấu giếm một thứ gì trong lòng.
- Tôi đã trải qua một thời thơ ấu ở một vùng ngoại ô Sài Gòn. Ðất cát xám với hàng hà những cây bụi nhỏ trổ hoa đủ thứ màu, không thể đọc tên tất cả được. Hằng hà bướm được rủ rê về . Túm một đầu cái bọc nilon cột vào cành tre dài, rình và chụp, và tranh nhau mặc cho nắng đốt mớ tóc màu râu bắp.
Một thoáng mơ màng trong mắt cô bé .
- Những bụi tre già làm con đường tối om om. Thỉnh thoảng có cô gái đẹp xuất hiện ở một khúc quanh, anh nào giở trò trêu ghẹo về sẽ mắc chứng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ai nghiêm chỉnh, đến cuối đường được nàng nhổ cho ít nước miếng vô bàn tay gọi là trả hồn cho . Những anh chưa qua tiểu học như tôi dĩ nhiên không được cô gái quỷ để tâm rồi, nhưng má tôi tính lo xa, vẫn cho đeo một mảnh bùa hộ mệnh hình tam giác chéo qua ngực, gọi là “niệt”.
- Anh mà lớn bằng bây giờ, chắc cũng hổng sao đâu! - Cô bé nói chen vào, không biết vì khen tôi nghiêm chỉnh hay vì chê tôi xấu trai nữa . Tôi vội đằng hắng để lấy lại vẻ… nghiêm chỉnh:
- Rất nhiều những cái chuồng ngựa . Người ta nuôi ngựa để cứ chiều thứ bảy đưa ra trường đua Phú Thọ tranh tài . Tiếng hí, tiếng thở phì…, tiếng dậm chân đậm độp với tôi đã quá quen thuộc. Ngựa thấy ở khắp mọi nơi . Lề đường, nghĩa địa, sân banh, còn vào cả giấc mơ tôi . Cầm đống bạc mười đồng tôi chạy bay qua nhà bà Bảy biên số đề . Nhấp nhỏm chờ, số ra trật lất, mới hay đó chẳng là điềm gì hết, chỉ vì tôi thích chúng quá thôi . Những con ngựa cao lớn dáng thon chắc rất đẹp và những cái tên “khai sinh” cũng rất đẹp. Mỹ Nhân, Hoàng Hậu, Lý Lệ Hoa…
- Lưu Ðức Hoa, Huỳnh Nhật Hòa nữa…! – Cô bé cười rúc rích.
- Vườn nhà tôi rộng rãi, có anh Tín đến mướn ở một góc để nuôi ngựa . Anh Tính thường dùng một cái lược chải bờm cho chúng rồi thắt thành mấy cái bím điệu đàng. Chích cho thứ thuốc khiến nó cứ phi rần rật, rướn cổ hí vang. Một bữa anh đem theo về một chị mười sáu, mười bảy tuổi gì đó đẹp như tiên gọi là vợ . Chị vợ nhảy lò cò, “bán quán” với chúng tôi đến đứng bóng mới về nấu cơm. Chiều thì anh Tín đặt yên cương lên lưng ngựa, phi nhiều vòng ra phố về nhà để gọi là “quần chân”. Những láng giềng khác cũng vậy, chiều đến tối, cứ lóc cóc lóc cóc, đều đều như tiếng guốc gõ, nghe như…
- Tiếng guốc sứt đế của tôi đó chứ gì?
Cô bé bỗng dưng nổi sùng. Cô đứng phắt dậy, ngúng nguẩy đi về phía cầu thang. Tiếng guốc lốp cốp không chịu nổi, cô xách nó lên chạy chân đất hút vào trong tối . Nhưng tôi đã không đứng dậy đuổi theo, đầu tôi đang nặng trĩu những xúc cảm, những hình ảnh bởi vì cô bé ơi, câu chuyện vẫn còn chưa hết.
Chị vợ trẻ con bỗng bỏ đi mất tăm, con ngựa yêu nhất một lần vì cố quá sức đã gục ngã chỗ đích đến, và anh Tín một đêm đã bắn vào đầu mình. Tôi buồn và hoang mang quá, cứ đứng nhìn ngôi nhà và dãy chuồng ngựa bỏ không. Buổi tối, má Hai kêu tôi um lên là đã nhìn thấy hồn ma anh Tín lừng lững trong vườn, một lỗ to trên thái dương còn nhỏ máu, và đòi ba tôi dọn về phố ở . Là một cái cớ thôi . Má Hai thường ngày vẫn chê vùng quê này bụi bặm thiếu các tiện nghi và làm ra vẻ vì thương ba mà phải cố chịu đựng. Những chiếc móng chân nể đôi khiến má đau khổ, nên gặp cơ hội này cứ co rúm trong nhà và rên rỉ như vậy . Tôi thì giãy nảy, tôi không muốn đi, tôi đã quen chạy rong, dù gì thì ở đây vẫn còn đầy những kỷ niệm về má ruột tôi . Vả lại ngôi nhà ở dưới phố của chúng tôi đã có thằng Ðặng, con riêng má Hai ở đó và tôi chúa ghét nó . Giằng co nhưng rốt cuộc rồi chúng tôi cũng dọn đi, bởi rốt cuộc người lớn vẫn có lý hơn con nít.
Cô bé biết không! Tôi như con ngựa chứng không khép mình vào được thời gian biểu ở đây, tù túng và khó thở nữa, giờ ngủ trưa cứ thao láo mắt cua, và Ðặng được lệnh “trị” tôi . Ðầu tiên Ðặng đã không thích tôi ở trong phòng nó, và đây chính là cơ hội để thể hiện cái không thích ấy .
“Thượng phương chổi” tiền đót hậu tấu . Nhưng rồi cứ đót mà không thèm tấu . Trên mông trên lưng tôi chằng chéo những vết đỏ . Trời sật sừ mưa, tôi chạy từ ngoài đường về, vừa choáng vừa buồn nôn, đê mê run rẩy và cứ nghĩ mình sắp chết. Tôi mơ thấy xác tôi sóng sượt trên thảm cỏ ẩm ướt và lát sau bổng hóa xác một con ngựa, chết hẳn rồi nhưng trên lưng và đùi nó dường như đổ mồ hôi, những giọt đọng giống như những viên đá nhỏ long lanh trong suốt. Khát cháy cổ, mở mắt bỗng thấy mình đơn độc kinh khủng. Ba thì tất bật suốt trong cuộc sinh nhai, giữa phố xá bon chen mới thật khó khăn, một rồi hai đứa em ra đời, càng tất bật. Tôi với Ðặng như thể bị thừa thải . Ðặng tức tối nói rằng nó oán hết hai cha con tôi, làm như tôi không oán hai má con nó vậy.
Ðặng ăn như hạm cũng không thấy cao thêm, mặt nó quắt lại hanh hao những toan tính. Nó lo tôi kiếm chuyện bởi bây giờ tôi hạ được nó là cái chắc. Nhưng tôi kiếm chuyện để làm gì, có điều tôi cũng không tìm cách trấn an nó, cứ một kiểu im lặng. Cho đến ngày tôi đủ lớn để tìm được một việc làm, tôi nói với ba: “Con muốn tự lập”. Và cũng chính thức chia tay nó . Mắt nó đỏ hoe và tôi nghe tiếng đóng mạnh cửa đằng sau lưng.
Rong ruổi như con ngựa hoang, tôi vừa đi làm vừa đi học, vui một mình, buồn một mình, hì hục mà làm, lời nói thẳng tuột phát ra đôi lúc như bổ vô mặt người ta, nhiều người ghét “Ðồ ngựa non háo đá!” Rồi thì lăn lóc qua chỗ khác. Xong việc chạy như ma đuổi vô giảng đường, tóc tai lù xù, mặt đen nhẻm, tia mắt mệt mỏi mà như khinh người, bạn bè đứa ghét, đứa thương hại . Ðêm nằm đôi lúc nghe thấy tiếng lóc cóc từ ngày xưa vọng về, nhớ chuyện anh Tín và để nhận ra tâm hồn mình cũng ốm yếu, đơn độc biết bao nhiêu! Cần những dịu êm biết bao nhiêu!
Tiếng guốc cô bé vào lúc ấy bỗng vang lên, tách khỏi hết mọi thứ âm thanh, như một nét hồn nhiên hiếm hoi mà tôi thật thèm được chạm vào . Có sự liên hệ nào giữa những tiếng lóc cóc ấy, thật lòng tôi cũng không giải thích nổi. Sự diễn đạt vụng về chỉ làm nó hóa vô duyên đi!
oOo
Mấy hôm rồi không nghe thấy tiếng guốc cô bé .
Không có thì đám hổ lốn âm thanh ở đây trở nên khó chịu tới mức không ngủ được. Cô bé ném đôi guốc vô gầm giường rồi hay vì đã kiếm một lối khác mà đi! Ọp ẹp và nóng kinh khủng. Gió bị che chắn bởi “cái hộp” cao hơn đàng trước mặt nhưng dù gì đứng ở ngoài này con thấy khá hơn trong nhà . Xe cộ rậm rịch dưới đường. Một chiếc xe kình càng dừng lại dưới nhà . Thằng kép nghênh ngông cặp kính đen đợi . Ðứa con gái một lúc bước ra váy ca rô ngắn ngủn ngồi lên phía sau . Nó nhỏ, suông đuột như một đứa trẻ, cử chỉ lóng ngóng. “Úi chà, đúng là mẹ nào con nấy, nứt mắt là đã…” Hai người đàn bà đứng ăn bắp rang với nhau chồm người ra nhìn và bắt đầu phun ra những lời thô tục, tung hứng qua lại, bắn bẩn vô mặt nhau, bắn bẩn vô mặt tôi .
Xét ra thì ở đây có khối người có lai lịch u ám, chỉ thấy chạnh lòng cùng chút oán giận không rõ ràng. Tôi lùi vào trong nhà đóng kín cửa lại . Tôi không tin cô bé nỡ ném đôi guốc sứt đế để đi vào chân đôi giày cao gót rất đau, rất chật và dễ ngã kia . Chờ cho đêm thật sâu, chờ đến khoắc khoải tiếng lóc cóc ấy, và tôi nghe tràn dưới mắt mình những giọt vô vọng.
Hai ông lão ngồi nói chuyện, trước nói chuyện ruộng nương, mùa màng, sau đến chuyện chính sự, tư cách quan trong địa hạt mình như thế nào. Một ông nói: - Tôi xem, các quan ở địa hạt ta đều là những bậc trung thần nghĩa sĩ cả! Ông kia nói: - Làm sao mà ông biết? Ông bằng cứ vào đâu? - Rõ ràng ra đấy, ai có mắt mà nhìn không thấy! Tôi đi xem tuồng, thấy bao nhiêu vai nịnh đều mặt trắng như vôi, mà các quan ở địa hạt ta thì chẳng ông nào mặt trắng cả. Ông nào mặt cũng đỏ gây, người thì béo tốt, da dẻ hồng hào. Không phải trung thần nghĩa sĩ thì là gì?
Có cô gái nuôi được con vẹt rất khôn, biết nói đủ chuyện. Một hôm, cô gái mang con vẹt vào nhà tắm và tắm cho nó. Nhân tiện đã ướt đồ, cô để con vẹt đứng trên giá phơi khăn rồi tắm luôn. Con vẹt nghiêng ngó một hồi rồi cứ lải nhải:
- Thấy hết rồi nhé!... Thấy hết rồi nhé!... Cô gái bực quá bèn vặt hết lông trên đầu nó cho chừa cái tội nói bậy. Vài hôm sau, ông sếp của cô gái nọ đến nhà chơi. Con vẹt nghiêng ngó nhìn cái đầu hói của vị khách một lúc rồi rụt rè hỏi:
- Chắc ông cũng thấy hết rồi hả?
2187
Có 1 cuộc thi vắt sữa bò trên toàn thế giới diễn ra giữa 3 nước :Mỹ (đại diện châu mỹ) ,Hà lan (đại diện châu âu ),việt nam (đại diện châu á) ,khi tiếng còng vang lên 3 cô gái bước vô chuồng bò của mình .Sau 3 tiếng cô gái mỹ bước ra trên tay cầm 8 xô sữa khán giả vỗ tay khen qua trời .Sau 6 tiếng nữa cô gái Hà lan bước ra trên tay cầm 16 xô sữa ra khán giả reo hò qua trời khen bò Ha lan cho sữ nhiều quá .Chỉ còn cô gái VN chưa ra ,khán giả chờ đến tối cũng chưa thấy ra ,nóng ruột quá khán giả bảo phá cửa vô có bao nhiêu lấy bấy nhiêu coi như là VN thắng rồi ,lúc này cô gái VN bước ra trên tay cầm có 1 xo sữa mà trong xô chỉ có 1/2 là có sũa thôi khán giả la ó phản đối quá trời .Có người mới hỏi cô gái VN sao kì dzạ ? Cô gái VN trả lời "Mẹ kíp thằng khốn nạn nào đưa nhằm bò đực vô chuồng làm vắt từ sáng đến giờ được có 1/2 xô thôi "